Limited Lover – Quy Hồng Lạc Tuyết
Edit: chiSay rượu
Cố Vạn Thanh nhìn người đàn ông dung mạo thanh tú với mái tóc dài trước mặt, nở nụ cười giản dị gần gũi: "Anh là anh Mặc Vân Huyên đúng không?"
Cậu chủ động đưa tay ra trước, Mặc Vân Huyên không thể không bắt tay: "Giám đốc Cố."
"Không cần khách khí như vậy."
Cố Vạn Thanh ngoài miệng nói vậy, nhưng ý cười không lan đến mắt, "Hôm qua vội vàng lướt qua nhau trong bữa tiệc tối, tôi đã đánh giá cao anh Mặc rồi.
Hôm nay mạo muội mời anh đến đây, không ảnh hưởng đến công việc của anh chứ?"
"Không có."
Mặc Vân Huyên cười nói, "Giám đốc Cố cũng không cần vòng vo với tôi, tôi đoán là giám đốc Lâm yêu cầu đúng không?"
"Anh Mặc quả nhiên là một người thông minh."
Cố Vạn Thanh ngồi xuống sô pha, "Mời ngồi."
Cố Vạn Thanh trông thì đoan chính nhã nhặn, nhưng khí thế quanh thân rất có tính áp bức.
Cậu ta ngồi với tư thế thoải mái, đánh giá Mặc Vân Huyên như đánh giá một món hàng có cũng được không có cũng chẳng sao, khiến người ta cực kỳ không thoải mái.Khóe miệng Mặc Vân Huyên giật giật: "Tối qua tôi chỉ đùa giỡn với giám đốc Lâm một chút, không có ý gì, nếu ngài ấy để tâm, tôi..."
"Giám đốc Lâm của chúng tôi để tâm đến Hàn Thanh Túc."
Cố Vạn Thanh cắt ngang, trong thanh âm mang theo sự kiêu căng lạnh nhạt, "Hai người bọn họ chơi trò nhập vai thế thôi, anh Mặc cũng từng qua lại với nhiều bạn trai, nói vậy anh cũng hiểu đúng không?
Còn thân phận thật sự của anh Lâm, Hàn Thanh Túc sớm muộn gì cũng sẽ biết, nhưng không phải hiện tại, bằng không trò chơi này mất đi rất nhiều lạc thú, anh nói có phải không?"
"Anh Mặc, có một số việc chúng ta không thể xen vào, trong lòng biết rõ nhưng cứ giả mù là được, không nhất thiết phải làm phiền lòng người khác.
Anh Lâm mà không vui, người xui xẻo chính là chúng ta."
Mặc Vân Huyên nhếch miệng, cười không nổi: "Anh Cố đang uy hiếp tôi à?"
"Sao có thể gọi là uy hiếp?"
Cố Vạn Thanh bật cười, "Đây là xã hội pháp trị, chúng tôi tuân thủ pháp luật và thuần phong mỹ tục, chỉ là có một vài chuyện anh Lâm không nói, chúng tôi lại không thể không làm."
Cậu ta nâng tay, người phía sau xách đến một cái vali, mở ra, bên trong là những xấp ngoại tệ xếp ngay ngắn.Mặc Vân Huyên lại không hề thấy nhẹ nhõm, nói: "Xem ra ngài Lâm thật sự rất thích Hàn Thanh Túc, chịu chi như vậy."
"Nếu anh từ chức, một phần này xem như bồi thường anh."
Cố Vạn Thanh nói."
Một phần?"
Ánh mắt Mặc Vân Huyên chuyển từ xấp tiền lên mặt Cố Vạn Thanh."
Còn lại, là mua một tin tức từ anh."
Cố Vạn Thanh nhìn vào mắt anh ta, "Vụ tai nạn của Hàn Hiên, anh biết được bao nhiêu?"
Mặc Vân Huyên lập tức căng thẳng: "Tôi chỉ thuận miệng nói linh tinh thôi.
Tôi vốn không ưa Sở Cảnh Nguyên, lúc ấy chỉ là buột miệng thốt ra để xem trò vui."
"Anh Mặc, thế này thì không hay rồi."
Cố Vạn Thanh dựa vào sô pha, nhìn anh ta như cười như không, "Tin tôi đi, sẽ không có ai ra giá cao hơn đâu.
Nếu anh có ý định dùng thông tin đó để lấy lòng Hàn Thanh Túc thì không nên, anh Lâm không dễ nói chuyện như tôi đâu."
Mặc Vân Huyên nói: "Sao cơ, anh Cố đây là muốn ép mua ép bán à?"
"Sao lại như vậy, bàn chuyện làm ăn, có qua có lại không phải là chuyện bình thường à?"
Nụ cười của Cố Vạn Thanh nhạt đi một chút, ra hiệu cho cấp dưới, một tập hồ sơ thật dày bị ném tới trên bàn.Mặc Vân Huyên do dự cầm lấy, đến khi nhìn thấy mấy thứ bên trong, sắc mặt lập tức thay đổi.Cố Vạn Thanh hất cằm: "Thế này còn tính là ép mua ép bán không?"
Cậu ta đứng dậy, đẩy cái vali đến trước mặt Mặc Vân Huyên: "Anh Mặc, anh cũng là người thông minh, tự anh chọn đi."
Sắc mặt Mặc Vân Huyên tái nhợt, siết chặt túi hồ sơ trong tay: "Được, tôi đồng ý với các người."——Lâm Mộc Hàn nhận được điện thoại khi đang xử lý công việc trong gian phòng nhỏ trong văn phòng Hàn Thanh Túc.
Từ sau lần "thẳng thắn" đó, y rốt cuộc đã có thể quang minh chính đại mở máy tính làm việc một chút.
Hàn Thanh Túc vài lần tò mò nhìn sang, bị tiếng R chọc đau cả mắt, dứt khoát bỏ ra ngoài chơi game."
Mặc Vân Huyên đồng ý rồi, trước 12 giờ trưa hôm nay, anh có thể nhìn thấy đơn từ chức của anh ta."
Cố Vạn Thanh nói, "Lâm à, anh đúng là chịu chi thật.
Hay là tôi cũng đi quyến rũ hoàng thượng, anh cho tôi gấp ba số tiền đó, tôi đảm bảo sẽ bốc hơi khỏi thành phố A."
"Mơ đi."
Lâm Mộc Hàn cười nhạo một tiếng, ánh mắt vẫn nhìn màn hình máy tính, "Anh ta chịu nói?"
"Nói hết, nhưng chuyện anh ta nói có liên quan đến Sở Cảnh Nguyên e rằng chỉ là phỏng đoán, không có bằng chứng trực tiếp."
Cố Vạn Thanh đáp, "Chuyện này hơi rắc rối, anh phải nghe tôi nói lần lượt đã."
"Nói đi."
Lâm Mộc Hàn nhìn thoáng qua khe cửa, thấy Hàn Thanh Túc đang ghé vào bàn mà ngủ."
Tài xế của Hàn Hiên tên Trần Đại Phương, Trần Đại Phương có cô con gái tên Trần Đồng Hàm, Trần Đồng Hàm có bạn trai tên Mã Duệ, là lính quèn trong Phòng Thị trường của nhà họ Hàn.
Theo Mặc Vân Huyên nói, sau khi Sở Cảnh Nguyên vào công ty, Mã Duệ này bắt đầu tiếp cận anh ta, hai người thường xuyên qua lại, trở thành bạn bè.
Mặc Vân Huyên có ý với gã, vốn định bẻ cong, rốt cuộc phát hiện gã đã có bạn gái...
Mặc Vân Huyên này quả thật không có giới hạn, cố ý chen vào giữa hai người, muốn tán tỉnh cô gái để bắt hai người chia tay, kết quả là nghe trộm được chuyện không nên nghe, còn âm thầm ghi âm lại."
Sau đó Cố Vạn Thanh gửi đến cho y một đoạn ghi âm.
Âm thanh có chút ồn ào, là một nam một nữ đang cãi cọ nhau."
Có được số tiền này là đủ cho chúng ta kết hôn ở thành phố A...
Chỉ cần em thuyết phục ba em là được."
"Anh nói dễ nghe thật, lỡ bị phát hiện thì làm sao bây giờ?
Nếu có chuyện gì xảy ra, ba em sẽ phải ngồi tù!
Mã Duệ, anh có lương tâm không vậy..."
"...
Anh chỉ là vì tương lai chúng ta, chút tiền lương của anh với em còn không mua nổi nhà ở thành phố A...
Ba em lái xe cho ông Hàn lương cao như vậy, đều để dành hết cho em trai em, em còn trông chờ ông ấy giúp chúng ta mua nhà à?"
"Vậy ba mẹ anh đâu?
Sao bọn họ không hỗ trợ?"
"Ba mẹ anh đều ở nông thôn, cả đời cực khổ có thể dành dụm được bao nhiêu, em không thể thông cảm cho họ một chút sao?"
"Giờ thì anh mới nhớ ra họ vất vả à, em thông cảm cho họ ai thông cảm cho em?
Mã Duệ, anh là đồ lừa đảo...
Mặc Vân Huyên kia là thế nào?
Ngày nào anh cũng đưa anh ta về nhà, nam không ra nam nữ không ra nữ, hai người rốt cuộc có quan hệ gì!?
Mã Duệ, anh xem em là đồ ngốc à?"
"Cậu ta chỉ là đồng nghiệp...
Hàm Hàm, đừng tức giận, là giám đốc Sở bảo anh canh chừng cậu ta nên anh mới...
Trước kia cậu là là tình nhân của Hàn Thanh Túc...
ở lại công ty... giám đốc Sở... tiền thưởng."
"Chuyện này tuyệt đối không được... ba em..."
"Không sao đâu, làm xong chuyện này là có thể...
Huống hồ đây cũng chỉ là đề phòng bất trắc thôi...
Bọn họ hẳn đã tìm được người rồi..."
"Anh... có khi nào anh ta thức rồi không?"
"Anh xem thử...
Vân Huyên?"
Ghi âm đến đây im bặt.Lâm Mộc Hàn nhíu mày, nghe lại một lần nữa."
Chỉ cần em thuyết phục ba em là được...."
"...
Bọn họ hẳn đã tìm được người rồi..."
Chẳng lẽ vụ tai nạn của Hàn Hiên có cả Trần Đại Phương tham dự?
Người bọn họ tìm được chẳng lẽ chính là Kỷ Bình?Cố Vạn Thanh gửi tin nhắn thoại đến."
Phải rồi, anh bảo tôi điều tra Kỷ Gia Hạo.
Cậu ta là con trai của Kỷ Bình, hiện tại đang làm công trình ở Vu Thành.
Có một chuyện rất thú vị, nhà thầu công trình đó là công ty bất động sản Thắng Lai, Thắng Lai này lại là công ty con của nhà họ Tần.
Như vậy xem ra Hàn đại thiếu gia thật sự biết được gì đó.
Sếp ơi, kiềm chế chút nhé."
Nhà họ Tần?Lâm Mộc Hàn gõ một dòng chữ gửi đi, Cố Vạn Thanh lại hồi đáp: Lâm Mộc Hàn trầm mặc vài giây: Y đăng nhập vào tài khoản Cố An, phát hiện Hàn Thanh Túc đã trò chuyện với anh ta kha khá, đa số là thăm dò.
Cố An đại khái sợ nói nhiều sai nhiều, trả lời vô cùng cẩn thận, cũng chưa đồng ý yêu cầu gặp mặt của Hàn Thanh Túc.
Tối qua y "thẳng thắn" xong, đến giờ Hàn Thanh Túc vẫn chưa có động tĩnh.Lâm Mộc Hàn xem lịch sử trò chuyện một lần, gửi tin: Hàn Thanh Túc đang nằm bò ra ngủ thì bị tiếng thông báo điện thoại đánh thức, hắn cầm điện thoại cau mày xem tin nhắn, mặt mày ngơ ngác.
Từ cửa phòng liếc mắt nhìn qua, Lâm Mộc Hàn thấy trên mặt hắn in hằn vết đỏ, có chút cáu kỉnh mà gãi đầu.Lâm Mộc Hàn nhìn tin nhắn trên màn hình, suýt thì cười thành tiếng: Lâm Mộc Hàn nheo mắt: Hàn Thanh Túc đột nhiên cảm thấy những lời này có chút châm chọc, hắn "chậc" một tiếng: Lâm Mộc Hàn đánh chữ.Hàn Thanh Túc nhìn thoáng qua Lâm Mộc Hàn, thấy y đang nói chuyện điện thoại bằng tiếng R mà hắn nghe không hiểu, tựa hồ còn có chút bực bội gõ lách cách trên máy tính.Lâm Mộc Hàn lập tức đăng xuất tài khoản, nói với Cố Vạn Thanh bên kia điện thoại: "Ngày mốt sắp xếp cho Cố An gặp mặt Hàn Thanh Túc.
Anh ta muốn bán 10%, cố gắng nâng lên 13%, ép giá thấp nhất."
"Ép thật à?"
"Anh ta chỉ có thể bán cho Thẩm Tri Trọng hoặc bán cho Thanh Sâm, không có lựa chọn khác.
Nếu không bán, dòng tiền của họ Hàn đứt gãy, tập đoàn xem như đi đời.
Bán cho Tần Phù thì thà là giết anh ta luôn."
Lâm Mộc Hàn nói, "Trong tay Sở Cảnh Nguyên có 5, lấy được 13 của Hàn Thanh Túc cộng thêm 15 của Hàn Thanh Nhiên, chúng ta có 33%.
Tiếp xúc đám người Hàn Kiêu một chút, chỉ cần gom đủ 37%, họ Tần sẽ phải dè chừng.
Cần thiết thì hợp tác với Thẩm Tri Trọng... nhà họ Hàn chính là của chúng ta."
Cố Vạn Thanh nói: "Ép giá thấp nhất?"
"Thấp nhất."
Lâm Mộc Hàn quay đầu, bắt gặp ánh mắt Hàn Thanh Túc ngoài cửa liền lộ ra một nụ cười dịu dàng lưu luyến, "Bảo Cố An ép đi, ép chết Hàn Thanh Túc xem như thắng một nửa.
Anh ta muốn chúng ta và Thẩm Tri Trọng trai cò đánh nhau, chúng ta đến rút củi dưới nồi."
"Lâm à, đừng xổ ra mấy từ văn vẻ như vậy, trung khu ngôn ngữ của tôi quá tải rồi."
Cố Vạn Thanh thở dài, "Anh nghĩ kỹ chưa?
Ép người ta trắng trợn tàn ác như vậy, đến lúc thân phận bại lộ, hoàng thượng thật sự sẽ biếm ngài vào lãnh cung đấy."
Lâm Mộc Hàn xoay cây bút trong tay: "Sếp Cố, gần vua như gần cọp, chỉ có tiền trong tay mới là thật, hơn nữa... trong khoảng thời gian này, có lẽ anh ta không có tâm trí lo chuyện công ty đâu."
Cố Vạn Thanh nói: "Thôi được, anh vui là được, đến lúc đó đừng có ôm đùi người ta khóc lóc."
"Ha."
Lâm Mộc Hàn khinh thường cười khẩy một tiếng, "Nếu khóc lóc hữu dụng, tôi đã không ngồi đây rồi."
Hàn Thanh Túc hướng về phía y ngoắc tay một cái."
Cúp đây."
Lâm Mộc Hàn ấn tắt điện thoại, đi qua cửa phòng đến chỗ Hàn Thanh Túc."
Sao vậy anh?"
Y cách cái bàn bắt được tay Hàn Thanh Túc, sau đó vòng qua hôn hắn một cái.Hàn Thanh Túc nói: "Lâm Túc hẹn tôi ngày mốt gặp.
Tôi định bán chút cổ phần."
Lâm Mộc Hàn nhíu mày: "Bán cho Thanh Sâm?"
"Không thì phải bán cho Thẩm Tri Trọng, tên đó càng khó đối phó hơn."
Hàn Thanh Túc thở dài, ôm eo Lâm Mộc Hàn, vùi mặt vào bụng y, "Mịa, không ngủ đủ, đau đầu, buồn nôn."
Lâm Mộc Hàn đưa tay ấn huyệt thái dương cho hắn, nói: "Lâm Túc chắc chắn sẽ ép giá, anh định thế nào đây?"
"Đương nhiên là thương lượng với Hàn Thanh Nhiên, tôi không rành mấy chuyện này."
Hàn Thanh Túc rất tự mình hiểu mình, "Cơ bụng cậu cứng thật đấy, không luyện gì thật à?"
Lâm Mộc Hàn nói: "Từng luyện muay Thái."
Hàn Thanh Túc ngẩng đầu lên nhìn y: "Thật không vậy?"
"Chỉ biết một chút."
Lâm Mộc Hàn rủ mắt nhìn hắn, "Anh à, giết anh thì không thành vấn đề."
"...
Mẹ nó cậu bình thường chút đi, tôi sợ đấy."
Hàn Thanh Túc bị y nhìn đến lạnh sống lưng, "Đệt, may mà tôi đẹp trai."
Lâm Mộc Hàn bật cười."
Ôi, phiền quá, muốn đi chơi."
Hàn Thanh Túc ôm người ta, bất lực thở dài một tiếng, "Không thì tôi bán cổ phần cho cậu luôn nhé."
"Anh, em mua không nổi."
Lâm Mộc Hàn nghiêm túc nói, "Em bán luôn công ty cũng không mua nổi 1%."
"Hay là tôi tặng cậu?"
Hàn Thanh Túc nói."
Anh không sợ em sẽ biến thành Sở Cảnh Nguyên thứ hai sao?"
Lâm Mộc Hàn nhíu mày, "Tùy tiện cho người khác cổ phần, rốt cuộc anh nghĩ gì vậy?"
"Lúc đó Sở Cảnh Nguyên nói chi nhánh công ty xảy ra chút vấn đề, cần thay đổi một số thủ tục."
Hàn Thanh Túc đau đầu nói, "Tóm lại là tình hình rất phức tạp, cuối cùng quyết định chia 5% cổ phần của hắn ra cho ba mẹ tôi và Hàn Thanh Nhiên, để hắn giữ 1%...
Nhưng còn chưa kịp chia, ba tôi đã gặp chuyện."
"Vậy nên anh mới hoài nghi hắn có liên quan đến vụ tai nạn của chú?"
Lâm Mộc Hàn hỏi."
Quá rõ ràng lại thành không đáng nghi, điều tra thế nào cũng không tra đến hắn.
Phần lớn tài sản tôi đứng tên đều do hắn xử lý, không rõ đã chuyển đi bao nhiêu, nhưng rất nhiều thứ chuyển thẳng cho nhà họ Tần.
Bởi vì chưa kết hôn, lúc đó bọn tôi chỉ là người yêu, hơn nữa bề ngoài quan hệ giữa hắn với họ Hàn là thuê mướn, vậy nên kiện tụng rất phức tạp."
Hàn Thanh Túc cầm tay y, ý bảo y xoa cổ cho hắn.Lâm Mộc Hàn nheo mắt lại: "Anh, vậy là anh đã sớm nhận ra hắn có gì đó khác lạ nên mới cầu hôn hắn?"
"À."
Hàn Thanh Túc mơ mơ màng màng, "Cứ xem là vậy đi.
Nếu kết hôn thì mọi chuyện đơn giản hơn nhiều."
Ngay khi Lâm Mộc Hàn cảm thấy hắn thông minh, hắn lại nói: "Dù sao thì vợ chồng cũng không cần phải phân chia quá rõ ràng."
"..."
Lâm Mộc Hàn thật muốn bổ não hắn ra xem rốt cuộc bên trong có cái gì.Nếu Hàn Hiên không xảy ra chuyện, khả năng cao hắn sẽ để Sở Cảnh Nguyên đau đầu với mớ tài sản, còn mình an nhàn hưởng thụ là được."
Anh đúng là..."
Y nhất thời không nghĩ ra được phải dùng từ gì để miêu tả, có chút nghẹn họng."
Lâm Tiểu Hàn, cậu nói xem, có phải do tôi hại chết ba mẹ không?"
Hàn Thanh Túc ôm y chặt hơn một chút.Nếu không phải hắn không biết nhìn người mà dẫn sói vào nhà, Hàn Hiên sẽ không phải chết, Ôn Điềm sẽ không vì thương tâm mà bệnh tình chuyển biến xấu, nhà họ Hàn cũng sẽ không đến mức rơi vào tay người khác.Lâm Mộc Hàn rốt cuộc hiểu ra vì sao hắn có nhiều hành vi bất thường như vậy...
Cho đến giờ hắn vẫn tỏ ra không sao cả, thậm chí không dự lễ tang ba mẹ, nhưng kỳ thật hắn đã tự trách mình đến mức hoàn toàn suy sụp.Chạy khỏi thành phố A, chấp nhất muốn tìm "hung thủ", có lẽ chỉ là cách hắn cố gắng tự cứu mình mà thôi.
Nhưng đồng thời, hắn nhận định mình mới là hung thủ thật sự, sống được chăng hay chớ, ép mình làm những việc mình không muốn, như một kiểu tự trừng phạt bản thân."
Anh à, không liên quan đến anh."
Lâm Mộc Hàn vui sướng vì hắn rốt cuộc chịu mở lòng với mình, lại có chút đau lòng vì sự dằn vặt đó, nâng cằm hắn lên, "Những chuyện đó không phải lỗi của anh."
Hàn Thanh Túc bĩu môi: "Tôi cũng không nghĩ đó là lỗi của tôi, chỉ là cảm thấy hơi phiền.
Tôi không muốn dính vào mấy chuyện này chút nào, thà về tô tường còn sướng hơn."
"Em giúp anh."
Lâm Mộc Hàn nhìn vào mắt hắn, "Anh có tin em không?"
"Hơi hơi."
Hàn Thanh Túc lấp lửng, "Cũng không tin hoàn toàn, nhãi con nhà cậu nhìn không giống người tốt chút nào."
Lâm Mộc Hàn nhếch môi, cúi xuống ghé sát vào hắn, đến khi hô hấp hai người giao nhau, khoảng cách cận kề đến có chút ái muội: "Vậy sao anh còn chịu lên giường với em?
Là vì tự trừng phạt mình?
Hay là vì thích?"
"Mẹ nó tôi có khùng đâu mà lên giường để tự trừng phạt?"
Hàn Thanh Túc giật giật khóe miệng, "Là cậu gài tôi trước, không thì cỡ cậu mà bắt tôi nằm dưới được à?"
"Sau đó lười phản kháng luôn?"
Lâm Mộc Hàn lại ghé sát vào hơn nữa, môi sượt qua môi hắn, "Hay là nhẫn nhục chịu đựng, muốn điều tra xem em có liên quan gì đến việc họ Hàn phá sản không?"
"Đậu má."
Hàn Thanh Túc hùng hùng hổ hổ.
"Lên giường mà còn nhẫn nhục chịu đựng, cmn tôi ăn no rửng mỡ chắc."
"Vậy là anh thích em."
Đáy mắt Lâm Mộc Hàn lập tức toát ra ý cười, "Anh ơi, cũng hơi thích rồi đúng không?
Trước nay anh chẳng bao giờ để mình chịu thiệt, nhưng vì em mà chấp nhận, người khác thì không được, đúng không anh?"
Hàn Thanh Túc vỗ nhẹ một cái lên mặt y, đẩy đầu y ra: "Cút đi, cậu đang quấy rối nơi công sở đấy, chú ý giữ khoảng cách."
Lâm Mộc Hàn lại rất vui vẻ, duỗi tay nắm lưng ghế, vây hắn trong vòng tay mình, cười nói: "Anh chưa từng nói những lời này với ai, đúng không?
Anh à, anh thích em rồi, anh còn đang thử tin tưởng em nữa."
Hàn Thanh Túc lười biếng nhướng mày: "Sao hả, bị phản bội một lần là tôi không thể tin tưởng bất kỳ ai nữa à?
Bệnh chắc?
Cậu bớt phát...
Ưm."
Lâm Mộc Hàn kích động hôn hắn.
Y giữ chặt sau gáy, ấn mạnh đối phương vào lòng mình, nụ hôn vừa mãnh liệt vừa gấp gáp khơi dậy lòng hiếu thắng của Hàn Thanh Túc.
Hai người hôn từ ghế dựa đến bàn, lại lăn đến sô pha, không ai chịu nhường ai.
Đến cuối cùng vẫn là Hàn Thanh Túc bực tức véo đùi y một cái, thở dốc nói: "Đủ rồi... chút nữa còn phải đi gặp em trai tôi."
Lâm Mộc Hàn nhìn hắn đăm đăm, cánh môi ửng đỏ: "Em chính là em trai anh."
"Cút."
Hàn Thanh Túc cáu kỉnh tát một cái lên sau eo y, "Đừng lấy chuyện loạn luân ra giỡn, tiêu chuẩn đạo đức của tôi rất cao."
Lâm Mộc Hàn nằm bò lên người hắn mà cười.Hàn Thanh Túc nhéo má y: "Chỉ là nể cái gương mặt này của cậu thôi."
"Lúc anh khóc lóc xin tha đâu có nói vậy."
Lâm Mộc Hàn nghiêng đầu cắn tay hắn.Hàn Thanh Túc cố ý né tránh không cho cắn, cuối cùng bị y bắt lấy cổ tay ấn lên đỉnh đầu.
Hắn nói: "Dậy đi ông tướng, chơi nữa là dễ có chuyện lắm đấy."
"Dù sao cũng đâu có ai đến văn phòng anh."
Lâm Mộc Hàn hôn cổ hắn, "Anh ơi."
"Nghĩ cũng đừng nghĩ."
Hàn Thanh Túc bị cắn đến rên lên một tiếng, "Tối nay tôi về nhà ngủ."
Lâm Mộc Hàn ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn hắn bằng anh mắt khó lường.Hàn Thanh Túc nhếch miệng: "Hửm, lưu luyến à?
Ham muốn chiếm hữu bùng nổ?
Lại sắp hóa thành biến thái rồi?"
Lâm Mộc Hàn cắn răng, vùi đầu vào cổ hắn, quấn lấy hắn như một con bạch tuột.Hàn Thanh Túc tức khắc không nhịn được ôm y xoa nắn một phen: "Nhóc biến thái, thật đáng yêu.
Cưng à, phải kiềm chế bản thân, lần sau chơi mới càng thêm kích thích."
Lâm Mộc Hàn tức giận cắn một phát lên xương quai xanh của hắn.——Hàn Thanh Nhiên vừa mới ngẩng đầu khỏi máy tính đã thấy anh cậu ung dung bước vào.
Áo sơ mi đứng đắn bị hắn mặc đến lôi thôi lếch thếch, dưới cổ áo mở rộng là dấu hôn loang lổ, trên xương quai xanh có dấu răng cực kỳ rõ ràng, toàn thân đều toát ra phong thái sung sướng của một kẻ đang yêu đương cuồng nhiệt.Hàn Thanh Nhiên cảm thấy mình sắp mù tới nơi rồi."
Anh à, đây là công ty, anh chú ý một chút đi."
Hàn Thanh Nhiên tháo mắt kính xuống, đau đầu nhéo sống mũi.Hàn Thanh Túc ngồi xuống ghế đối diện cậu, thở dài một tiếng: "Quả nhiên tình yêu có thể tiếp thêm sức mạnh, anh cảm thấy mình sống lại rồi."
"...
Anh, bình thường anh mà nói vậy, không đến một tháng là chia tay."
Hàn Thanh Nhiên chán nản nói."
Không thể nào?"
Hàn Thanh Túc nghi hoặc nhìn cậu.Hàn Thanh Nhiên cười hừ một tiếng: "Hồi đó nếu không phải ba ép anh vào công ty, hẳn là anh đã chia tay với Sở Cảnh Nguyên rồi."
Hàn Thanh Túc nhún vai: "Không sao cả.
Anh đã hẹn gặp Lâm Túc của Thanh Sâm vào ngày mốt rồi."
Hàn Thanh Nhiên hỏi: "Anh muốn bán cho y?"
"Anh muốn bán cổ phần cho y."
Hàn Thanh Túc nghiêm chỉnh sửa lại, "Nói cứ như anh đi bán thân vậy."
"Cũng không phải không được.
Anh, nếu liên hôn có thể cứu công ty, anh làm không?"
Hàn Thanh Nhiên hỏi."
Cậu nên hỏi sớm hơn hai ngày."
Hàn Thanh Túc tiếc nuối nói, "Vừa chốt với em bé Hàn nhà anh rồi."
Giờ phút này Hàn Thanh Nhiên không chỉ đau mắt, cả lỗ tai cũng bắt đầu đau.
Cậu giơ tay ý bảo Hàn Thanh Túc dừng lại: "Anh à, Lâm Túc này rất khó đối phó.
Thật sự hợp tác với y, chúng ta chưa chắc có lợi đâu."
"Chỉ cần không cho họ Tần có lợi là được."
Hàn Thanh Túc nói, "Anh đi gặp Lâm Túc, cậu đi gặp Thẩm Tri Trọng."
Hàn Thanh Nhiên sửng sốt: "Ý anh là cùng lúc?"
"Thanh Sâm và họ Thẩm chắc chắn thông đồng với nhau, bằng không sẽ không ép giá quyết liệt như vậy.
Tách bọn họ ra, hai phe đó tranh nhau, chúng ta có thể thoải mái một chút."
Hàn Thanh Túc nói, "Mỡ đến miệng rồi không ai muốn nhả ra cả, họ Tần cũng không phải bền chắc như thép."
Hàn Thanh Nhiên nói: "Thế này nguy hiểm lắm, bất cẩn một chút thôi cũng đi đời."
"Nhà mình sớm muốn gì cũng đi đời, không bằng đi nhanh nhanh một chút."
Hàn Thanh Túc lười biếng nói, "Cậu cẩn thận quá rồi, tập đoàn Thanh Sâm và họ Tần đều đang tiếp xúc với hạng mục phía tây thành phố, thằng đần Tần Phù kia vì vội vã muốn chứng tỏ bản thân phỏng chừng sẽ nhận.
Dự án đó trăm phần trăm là lỗ, đến chừng đó gã không có tiền chắn chắc sẽ bán ra cổ phần họ Hàn.
Nếu bây giờ chúng ta chọn một trong hai, đối phương thắng chắc; nhưng nếu cho mỗi bên một nửa, chúng ta ít nhất có thể chiếm một phần ba, còn có đường cứu vãn."
"Anh, sao anh biết đến hạng mục phía tây?"
Hàn Thanh Nhiên nghi hoặc hỏi."
Hỏi thừa, một năm trước Sở Cảnh Nguyên muốn nhận, anh không cho.
Hạng mục này nghe tên đã thấy không may mắn."
Hàn Thanh Túc nói, "Cậu cân nhắc đi, được thì làm vậy, còn cảm thấy không được thì cứ theo ý cậu, anh chỉ cho cậu một đề xuất thôi."
"Anh để em suy nghĩ thêm đã."
Hàn Thanh Nhiên nhìn ông anh mình, "Kỳ thật mọi người rất xem trọng hạng mục phía tây."
Hàn Thanh Túc không nói gì."
Anh với Lâm Mộc Hàn..."
Hàn Thanh Nhiên nhíu mày, muốn nói lại thôi."
Củi khô bén lửa, châm lại tình xưa."
Hàn Thanh Túc diễn tả một cách khái quát và chuẩn xác, "Em trai à, tình yêu khiến con người ngập tràn hy vọng.
Cậu nên suy xét một chút đi, cưới trước yêu sau cũng không tồi."
Ngay khi hắn cho rằng Hàn Thanh Nhiên muốn đuổi mình đi, đột nhiên nghe cậu nói: "Dạo này em quả thật đang suy xét chuyện liên hôn.
Họ Thẩm với họ Tô, anh thấy bên nào thích hợp hơn?"
"Anh?"
"Em."
"..."
Hàn Thanh Túc dần dần cau mày, "Bên nào cũng không thích hợp."
"Mới rồi anh nói cưới trước yêu sau cũng không tồi."
Hàn Thanh Nhiên nói."
Nhảm nhí."
Hàn Thanh Túc nhíu mày càng sâu, "Phá sản thì dẹp, không chết đói đâu, không đáng để cậu bán mình liên hôn.
Hàn Thanh Nhiên, cậu học hành bao nhiêu năm như vậy đem cho chó ăn hết rồi à?"
Hàn Thanh Nhiên không phục: "Em..."
"Cậu mà dám tìm bừa ai đó kết hôn, anh đánh gãy chân cậu."
Hàn Thanh Túc lạnh mặt.Thấy hắn nổi giận thật, Hàn Thanh Nhiên lập tức đầu hàng: "Em chỉ nói nếu có khả năng này thôi."
"Không có khả năng này."
Hàn Thanh Túc chỉ trỏ, "Cậu mà dám làm bừa là anh phá banh cho cậu xem."
Hàn Thanh Nhiên: "..."
Quả thật là chuyện hắn có thể làm...
Anh hai cậu không biết cách thành công, nhưng cực giỏi khoản phá hoại.——Không ngoài dự đoán của Hàn Thanh Túc, Tần Phù và tập đoàn Thanh Sâm hợp tác, cùng tiếp nhận hạng mục phía tây thành phố.Cố An là cánh tay đắc lực của lão Fer, lần này đến thành phố A chủ yếu là thăm người thân, tiện thể hỗ trợ vào vai Lâm Túc.
Anh ta cảm thấy chuyện này vô cùng khó hiểu."
Tiểu Hàn đắc tội ai sao?"
Anh ta nhìn đứa em trai hai mắt thâm quầng, có chút không đành lòng, "Cần anh ra tay giải quyết không?"
"Không không không, chuyện làm ăn thôi."
Cố Vạn Thanh vội vàng ngăn chặn suy nghĩ lệch hướng của ông anh, kiên quyết cự tuyệt ý định "giải quyết" theo nghĩa đen.Trưa hôm đó, khi nhìn thấy Hàn Thanh Túc, Cố An có chút kinh ngạc, nói thầm với Cố Vạn Thanh: "Chẳng trách Tiểu Hàn nhớ mãi không quên, cậu ta đẹp trai đến mức khiến người ta phải đem lòng yêu thích."
"Đừng có thích bừa."
Cố Vạn Thanh chặn lại, "Coi chừng chị dâu vác súng bắn chết anh."
Cố An cười nói: "Anh mà thích đàn ông thì cô ấy dám làm chuyện đó lắm.
Cô ấy lúc nào cũng đáng yêu dịu dàng, biết lý lẽ."
Cố Vạn Thanh thở dài: "Nghe em, chút nữa nói ít thôi, uống nhiều vào."
Cố An gật đầu, nghiêm túc tuân thủ yêu cầu cậu ta đưa ra, lên bàn tiệc là liên tục rót rượu cho Hàn Thanh Túc.
Lâm Mộc Hàn ngồi cạnh hắn, sắc mặt càng lúc càng đen, khổ nỗi Cố An mà lên cơn thì Cố Vạn Thanh cũng can ngăn không nổi.Cố An lại lần nữa rót rượu, lần này Lâm Mộc Hàn đứng dậy cười nói: "Ly này tôi uống thay giám đốc Hàn."
Hàn Thanh Túc không tán đồng nhìn y một cái.
Lâm Mộc Hàn đè vai hắn lại, ý bảo không sao.Rượu quá ba tuần, biến thành Lâm Mộc Hàn và Cố An đấu rượu, Cố Vạn Thanh và Hàn Thanh Túc cùng mấy người bọn họ dắt theo bàn chuyện làm ăn.
Đến khi bữa tiệc rượu kết thúc, trời đã tối hẳn.Lâm Mộc Hàn đứng cạnh Hàn Thanh Túc, mỉm cười nhìn nhóm Cố An và Cố Vạn Thanh rời đi.
Đến khi mấy chiếc xe của tập đoàn Thanh Sâm nghênh ngang chạy mất rồi, Hàn Thanh Túc mới chửi thầm một tiếng, quay đầu nhìn Lâm Mộc Hàn: "Cậu không sao chứ?"
Lâm Mộc Hàn chầm chậm lắc đầu, nhấc chân bước thẳng ra đường lớn."
Đậu má."
Hàn Thanh Túc một tay kéo y trở về, tiếng còi xe inh ỏi lướt qua, gần như cả người Lâm Mộc Hàn đè lên Hàn Thanh Túc."
Sếp Hàn, để tôi gọi tài xế."
Người bên cạnh giúp hắn đỡ Lâm Mộc Hàn lên."
Cậu ta chính là tài xế, gọi người khác tới đi."
Hàn Thanh Túc cau mày, "Thằng cha Lâm Túc đó đúng là có bệnh, sao có thể uống đến mức này?"
"Có lẽ là vì sống ở nước ngoài, nghe nói ba anh ta thích uống rượu."
Người bên cạnh nói, "Đàm phán tuy không có vấn đề gì lớn, nhưng bọn họ thật sự ép giá quá đáng.
Sếp Hàn, tôi thấy anh nên cẩn thận suy xét thêm."
Hàn Thanh Túc nói: "Không có thời gian suy xét thêm, ký với bên này xong Thẩm Tri Trọng mới sốt ruột...
Xe tới chưa?"
Về tới dưới chung cư đã là buổi khuya."
Sếp Hàn, để tôi giúp anh đưa cậu ấy lên."
"Không cần, tự tôi làm được.
Không còn sớm nữa, cậu về đi."
Hàn Thanh Túc đỡ Lâm Mộc Hàn, "Hôm nay vất vả rồi."
"Vâng ạ, sếp Hàn, có gì anh cứ gọi tôi."
Đối phương cũng rất biết điều, lập tức rời đi.Hàn Thanh Túc nửa đỡ nửa ôm Lâm Mộc Hàn vào thang máy, cả người toát mồ hôi: "Lâm Mộc Hàn, cậu là heo à?
Heo cũng không nặng như vậy."
Lâm Mộc Hàn ôm cổ hắn, lè nhè không rõ: "Anh ơi...
Anh, em yêu anh."
Hàn Thanh Túc bị mùi rượu trên người y phả vào, nghiêng nghiêng đầu: "Cút đi, tránh xa tôi ra một chút."
"Anh ơi, anh."
Lâm Mộc Hàn cố tình xáp lại, đè hắn vào vách thang máy, nằng nặc muốn dụi đầu vào cổ hắn, "Anh... em yêu anh, anh có yêu em không?
Anh, nói đi...
Anh."
"Yêu yêu yêu, shttt."
Hắn thô bạo đẩy đầu Lâm Mộc Hàn ra, rốt cuộc nghe thang máy "ding" một tiếng, túm y ra khỏi đó.Khó khăn lắm mới mở được cánh cửa, Lâm Mộc Hàn liền ấn hắn lên ván cửa mà hôn tới tấp.
Mãi không tìm được đúng chỗ, y cắn lên mũi hắn một cái."
Mẹ kiếp, đúng là..."
Hàn Thanh Túc ăn đau rống lên một tiếng.
Hắn ghét nhất mấy tên say rượu, đặc biệt là cái loại uống say như chết này.
Thường thì hắn đều ném vào nhà vệ sinh đóng cửa lại, còn mình thì sang phòng khác ngủ cho yên tĩnh.Lâm Mộc Hàn hai tay nâng mặt hắn lên, ngây ngô cười: "Anh ơi, yêu anh."
Hàn Thanh Túc hít sâu một hơi, cắn răng nói: "Tối nay cậu ngủ sô pha."
Lâm Mộc Hàn ngơ ngác chớp mắt, sắc mặt đột nhiên trắng bệch.
Hàn Thanh Túc lập tức dựng đứng lông tơ: "Cậu mà nôn lên người tôi là tôi giết cậu!"
Lâm Mộc Hàn cố nhịn, nghiêng ngả lảo đảo đi vào nhà vệ sinh.Hàn Thanh Túc thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa nhà vệ sinh lại, chuẩn bị vào phòng ngủ tắm rửa.
Nhưng chẳng bao lâu sau, trong nhà vệ sinh truyền ra tiếng thứ gì té ngã rơi đổ.
Hắn cởi nút áo sơ mi, lười quan tâm, vừa mở cửa phòng ngủ thì bước chân khựng lại.
Trong nhà vệ sinh đã hoàn toàn yên tĩnh."...
Má nó."
Hắn bực bội chửi một tiếng, xoay người mở cửa nhà vệ sinh bật đèn lên, thấy Lâm Mộc Hàn cuộn tròn ở khoảng trống giữa bồn cầu và vách kính buồng tắm, trên người ướt quá nửa, dưới chân là ly và bàn chải đánh răng rơi rớt lung tung.
Y ngẩng đầu lên nhìn hắn, hốc mắt đột nhiên đỏ hoe."
Anh ơi, anh không cần em nữa sao?"
Thanh âm nghe như sắp khóc tới nơi.Hàn Thanh Túc ghét luôn mấy đứa ngốc uống say là khóc lóc."
Dậy."
Hắn kéo Lâm Mộc Hàn, cmn kéo không nổi."
Anh, đừng bỏ em mà."
Lâm Mộc Hàn dù uống say vẫn khỏe dã man, túm hắn ngã hẳn vào người mình.
Hàn Thanh Túc chống tay lên nắp bồn cầu, đau đến chửi thề một tiếng.Lâm Mộc Hàn ôm hắn không buông: "Hàn Thanh Túc... mẹ nó em khó chịu quá."
"Đáng lắm."
Hàn Thanh Túc gỡ móng vuốt của y ra, nắm cánh tay y, vất vả kéo người ta lên, hùng hùng hổ hổ mắng, "Uống say không gọi anh nữa, lộ nguyên hình rồi đúng không, đồ ngốc."
Lâm Mộc Hàn nói: "Em hận anh chết đi được."
"Đù, tôi phải quay lại mới được."
Hàn Thanh Túc móc điện thoại ra, lại bị y bắt lấy ném vào bồn rửa tay."...
Làm chết anh."
Lâm Mộc Hàn cắn lên vai hắn.Hàn Thanh Túc cười nhạo một tiếng, lên gối một phát: "Oắt con, còn không cứng nổi, làm làm cái đếch."
Lâm Mộc Hàn nhìn chằm chằm hắn không nói gì.
Hàn Thanh Túc thầm than không xong, rốt cuộc vẫn chậm hai giây, bị y ọe thẳng vào người.Nháy mắt đó, Hàn Thanh Túc thật sự muốn giết người.Chờ đến khi hắn cực khổ tắm rửa sạch sẽ cho Lâm Mộc Hàn xong, lại tắm rửa sạch sẽ cho mình, lại tắm cho cái tên quấy rối kia thêm lần nữa, đã là rạng sáng.Lâm Mộc Hàn bị hắn ném trên sô pha bò đến cửa lộc cộc gõ theo nhịp: "Anh...
Anh ơi... cho em vào...
Anh, cầu xin anh đừng vứt bỏ em...
Anh...
Hàn Thanh Túc...
Hàn Thanh Túc..."
"Má nó!"
Hàn Thanh Túc suy sụp rống lên, bất thình lình mở cửa ra, sau đó bị cái tên say xỉn kia ôm cứng ngắc."
Anh ơi."
Lâm Mộc Hàn ấm ức gọi hắn, "Ngủ chung đi."
Hàn Thanh Túc bị đẩy cho lảo đảo lùi mấy bước, cam chịu để y đè lên người: "Mẹ nó, ngủ ngủ cái đầu cậu."
Lâm Mộc Hàn nhắm mắt, lầm bầm bên tai hắn: "Anh ơi, em yêu anh."
"Biết rồi, tôi cũng yêu cậu."
Hàn Thanh Túc máy móc đáp lại."
Anh không biết đâu..."
Hàn Thanh Túc hôn lên tai hắn, "Anh, nói cho anh nghe một bí mật."
Hàn Thanh Túc nhướng mày: "Bí mật gì?"
"Thật ra em..."
Lâm Mộc Hàn dụi mặt cọ cọ lỗ tai hắn, "Không hề say."
Hàn Thanh Túc: "..."
"Em còn tưởng cả đời này sẽ không còn cơ hội chạm vào anh nữa."
Lâm Mộc Hàn ai oán nói, "Anh không hề yêu em...
Anh chỉ cảm thấy kích thích nên mới ngủ với em thôi...
Anh ơi, yêu em đi, em thật sự tốt mà."
Hàn Thanh Túc không nói gì.Lâm Mộc Hàn vẫn tiếp tục lầm bầm: "Sao anh lại muốn chia tay với em?
Rốt cuộc là em làm sai chuyện gì...
Anh, em sẽ sửa mà không được sao...
Anh cảm thấy em ấu trĩ phải không... hay là tại em nghèo...
Tính tình tẻ nhạt em cũng có thể sửa mà, em thua kém gì bọn họ chứ...
Sao anh lại muốn cưới Sở Cảnh Nguyên, sao không chọn em...
Anh đã hứa chờ em tốt nghiệp sẽ kết hôn..."
Nước mắt ấm áp chảy vào cổ.
Hàn Thanh Túc mặt không cảm xúc, nhìn chằm chằm đèn trên trần nhà, hồi lâu sau mới nói: "Ngốc mới tin."
Hô hấp Lâm Mộc Hàn có chút nặng nề, hàng mi dày đen nhánh bị nước mắt thấm ướt, cánh tay ôm chặt eo hắn không chịu buông ra, lẩm bẩm: "Chỉ có anh là yêu em...
Anh, toàn bộ tình yêu của em đều dành cho anh, anh chỉ cần yêu em một chút thôi là được...
Đừng bỏ em lại một mình..."
Hàn Thanh Túc quay đầu nhìn y.
Lâm Mộc Hàn đã không mở mắt nổi nữa, dựa lên vai hắn lải nhải gì đó nghe không rõ.Hắn bóp cằm y, khó hiểu nói: "Cậu đúng là có bệnh mà."
Lâm Mộc Hàn lại dụi vào người hắn, dựa lên vai hắn.
Hàn Thanh Túc có chút rối rắm thở dài, ôm y hôn một cái, mùi rượu xộc vào làm hắn nhíu mày.
Hắn nhéo mũi Lâm Mộc Hàn, hỏi: "Cậu thích Hàn Thanh Túc không?"
Lâm Mộc Hàn mở to đôi mắt đỏ bừng: "Thích."
"Hận Hàn Thanh Túc không?"
"Hận."
Lâm Mộc Hàn ấm ức thấy rõ.Hàn Thanh Túc nhịn không được bật cười thành tiếng: "Vậy sao còn muốn cưới tên đó?"
"Của em mà."
Lâm Mộc Hàn cụp mắt, duỗi tay lau chùi hình xăm trên xương quai xanh của hắn, cố chấp lại đáng thương, "Rõ ràng là của em."
Hàn Thanh Túc vỗ vỗ đầu y: "Ừ của cậu, mau ngủ đi, ngoan."——Khi Lâm Mộc Hàn tỉnh lại, đầu đau đến muốn nứt ra.Y không biết mình ngủ bao lâu, cũng không sờ được điện thoại.
Ký ức tối qua linh tinh vụn vặt không nhớ nổi, chỉ nhớ mang máng Hàn Thanh Túc rất bực bội.
Y nhíu mày, sờ soạng bên cạnh.Lạnh ngắt.Y không biết mình có lỡ miệng nói gì không, nhưng dù y có nói mình là Lâm Túc, Hàn Thanh Túc hẳn cũng chẳng tin.
Nhưng mà người đâu rồi?"
Anh ơi?"
Y khàn khàn gọi một tiếng, có chút hấp tấp đứng dậy, tìm khắp từng phòng, đều không có bóng dáng Hàn Thanh Túc.Chẳng lẽ...Cảm giác lạnh lẽo dâng lên trong lòng, Lâm Mộc Hàn rốt cuộc tìm được điện thoại của mình ở dưới gối sô pha, thấy có một tin nhắn chưa đọc đến từ Hàn Thanh Túc.
Ánh mắt Lâm Mộc Hàn cứng đờ, nhìn chằm chằm số 1 đỏ chói kia hồi lâu rồi mới ấn vào avatar của Hàn Thanh Túc.Lâm Mộc Hàn liền thở phào nhẹ nhõm, nhìn lại thời gian, đã là 1 rưỡi chiều.
Y vội vàng tắm rửa một cái, sau đó chạy thẳng đến trụ sở tập đoàn họ Hàn.——Hàn Thanh Túc ký hợp đồng xong trở lại văn phòng, vừa mở cửa ra thấy Lâm Mộc Hàn ngồi trên sô pha.
Y thấy hắn lập tức vọt lên."
Dừng lại."
Hắn đập tập tài liệu trong tay lên ngực Lâm Mộc Hàn, "Tránh xa tôi ra một chút."
"Anh, em xin lỗi, tối qua em uống nhiều quá."
Lâm Mộc Hàn thành tâm nhận lỗi, "
Sau này sẽ không như vậy nữa."
Hàn Thanh Túc hiếm có một lần mặc vest đàng hoàng nghiêm túc.
Hắn cởi nút trên cùng, khó chịu nới lỏng cà vạt, ném tài liệu lên bàn: "Rót cho tôi ly nước."
Lâm Mộc Hàn ngoan ngoãn đi rót nước cho hắn, thoáng nhìn phần da trên cổ hơi ửng đỏ của hắn, muốn đưa tay sờ, bị hắn đánh bay: "Động tay động chân gì đó?"
"Anh, tối qua em không nói lung tung gì chứ?"
Lâm Mộc Hàn cẩn thận quan sát những thay đổi trên mặt hắn.Hàn Thanh Túc không hề có thiện ý mà cười nói: "Cậu nói lung tung một đống, muốn hỏi câu nào?"
"Em nói gì?"
Lâm Mộc Hàn giúp hắn cởi áo khoác, lại cởi cà vạt xuống ném sang một bên."
Để tôi nhớ lại xem, cậu lăn lộn khóc lóc, ôm bồn cầu gọi cha cầm vòi sen gọi mẹ, nói cậu yêu Hàn Thanh Túc nhất trần đời, phải sinh cho Hàn Thanh Túc tám đứa.
Còn nói cậu có lỗi với tôi, không nên lừa gạt tôi..."
Hàn Thanh Túc gác tay lên lưng ghế sô pha, duỗi dài chân, giày da giẫm lên bụng y, "Tối qua nếu không phải tôi ngăn lại, cậu đã một hai đòi ngồi lên tự mình làm, vội vàng gấp gáp như vậy, đúng là cản không nổi."
"..."
Lâm Mộc Hàn trầm mặc hai giây, cơ bản có thể xác định hắn đang nói hươu nói vượn.Y nắm mắt cá chân Hàn Thanh Túc xoa bóp: "Ký với Thanh Sâm rồi?"
"Ừm.
Ép giá hơi thấp, nhưng có thể chấp nhận được."
Hàn Thanh Túc nói, "Tối qua Hàn Thanh Nhiên cũng đã ký với Thẩm Tri Trọng rồi, như vậy họ Hàn có thể kéo dài hơi tàn thêm một thời gian."
Lâm Mộc Hàn sửng sốt: "Cũng ký với họ Thẩm rồi?"
Hàn Thanh Túc cong môi cười nói: "Yêu đương phải có đạo đức, buôn bán thì không cần, bắt cá hai tay mới vui."
Lâm Mộc Hàn cười nói: "Anh thông minh quá."
Y không ngờ Hàn Thanh Túc to gan như vậy, làm kiểu này chỉ cần sơ sẩy một chút là họ Hàn tiêu đời luôn."
Chuyện nhỏ thôi."
Hàn Thanh Túc ngả người, nhắm mắt nghỉ ngơi, "So với yêu đương thì dễ hơn nhiều."
Nụ cười trên gương mặt Lâm Mộc Hàn dần dần biến mất.Thế này thì có hơi phiền rồi."
Anh, anh đến Vu Thành là để điều tra Kỷ Bình phải không?"
Y hỏi."
Ừm."
Hàn Thanh Túc lên tiếng, "Nhưng không tra ra cái gì hữu dụng.
Ông ta đi làm ăn xa từ lâu, vợ ở quê làm nông.
Kỷ Gia Hạo được anh trai Kỷ Thuận nuôi lớn, hai cha con không có dính dáng gì chuyện tiền bạc.
Kỷ Gia Hạo sống rất túng thiếu, nếu thật sự có người thuê Kỷ Bình thì cũng phải có chút tiền chứ."
"Vậy anh có điều tra xem Kỷ Bình còn con cái nào khác không?"
Lâm Mộc Hàn hỏi."
Con cái khác?"
Hàn Thanh Túc mở mắt."
Chạy xe tải kiếm được khá lắm, nếu Kỷ Gia Hạo sống vất vả như vậy, Kỷ Bình lại ít khi trở về, có thể là có gia đình khác bên ngoài rồi, không thể loại trừ khả năng này."
Lâm Mộc Hàn nói, "Cùng là con cái, người làm cha mẹ cũng có lòng thiên vị."
Hàn Thanh Túc nhớ đến chuyện ba Lâm Mộc Hàn mang hết tiền cho Lâm Húc Minh, dù tên đó còn chẳng phải con ruột."
Tôi cho người tìm hiểu thử."
Hàn Thanh Túc thật sự không nghĩ đến khả năng này."
Ngoài Kỷ Bình ra, anh còn hoài nghi ai khác không?"
Lâm Mộc Hàn hỏi.Hàn Thanh Túc nói: "Cậu nói chú Trần?
Chú ấy theo ba tôi mấy chục năm rồi, quan hệ hai người rất tốt, cũng thân thiết với gia đình tôi, chú ấy không cần làm mấy chuyện này."
Quan trọng nhất là Trần Đại Phương cũng chết trong vụ tai nạn đó, ông ấy không có lý do để làm vậy.
Hàn Thanh Túc nghi ngờ hai ông chú bác của mình hơn.Lâm Mộc Hàn ngồi xuống cạnh hắn, nói: "Cho anh nghe một thứ."
Trong văn phòng chỉ còn lại tiếng cãi cọ ồn ào từ đoạn ghi âm.
Ghi âm kết thúc, sắc mặt Hàn Thanh Túc trở nên cực kỳ khó coi: "Thứ này là ai đưa cậu?"
"Mặc Vân Huyên."
Lâm Mộc Hàn đáp.Hàn Thanh Túc: "Mấy ngày trước cậu ta đột nhiên từ chức, là cậu làm?"
"Em chỉ đưa anh ta một ít tiền, bảo anh ta đừng có lượn lờ trước mặt anh nữa.
Chọn anh hay chọn tiền, anh ta có ngốc đâu."
Lâm Mộc Hàn nói, "Anh à, anh không trách em chứ?
Em chỉ sợ sẽ có ai khác cướp mất anh."
"..."
Hàn Thanh Túc cảm thấy ê răng, "Mẹ nó cậu đúng là rảnh đến đau trứng."
Lâm Mộc Hàn cúi đầu nhìn thoáng qua, nghiêm túc nói: "Cũng hơi hơi."
"Cút."
Hàn Thanh Túc không có tâm trạng đùa giỡn với y, nhíu mày nói, "Sở Cảnh Nguyên bảo Mã Duệ canh chừng Mặc Vân Huyên, kết quả Mặc Vân Huyên nghe được Mã Duệ và Trần Đồng Hàm cãi nhau, hơn nữa Mã Duệ còn bảo Trần Đồng Hàm thuyết phục Trần Đại Phương... nhưng cũng chưa nói thuyết phục làm chuyện gì."
"Đúng vậy, nhưng xét phản ứng của Trần Đồng Hàm thì không phải chuyện nhỏ, hơn nữa đoạn ghi âm này là một tuần trước vụ tai nạn của ba anh."
Lâm Mộc Hàn nói, "Anh nghe mấy câu ở đoạn cuối, bọn họ hiển nhiên còn sắp xếp người khác."
"Kỷ Bình?"
Hàn Thanh Túc nói."
Có khả năng, nhưng đoạn ghi âm này không đủ làm bằng chứng, cụ thể muốn Trần Đại Phương làm gì cũng chưa rõ, chúng ta không thể kết luận rốt cuộc ông ấy có đồng ý làm hay không.
Mà hiện giờ Kỷ Bình hôn mê, cũng không thể lấy chứng cứ."
Lâm Mộc Hàn nắm tay hắn, "Anh à, anh bình tĩnh chút, không nên gấp gáp."
"Chuyện này chắc chắn có liên quan đến Sở Cảnh Nguyên và Tần Phù."
Sắc mặt Hàn Thanh Túc âm u nặng nề như sắp đổ mưa.Lâm Mộc Hàn chưa bao giờ thấy hắn có vẻ mặt này.
Y thấy Hàn Thanh Túc xưa nay tùy tiện, tiêu sái phong lưu, ngay cả tức giận cũng bộc trực rõ ràng, không sợ gì cả, chứ không phải trầm lặng đè nén, mang theo phẫn nộ và căm hận như hiện tại.Y cứ nghĩ mình sẽ thích, nhưng đến khi nhìn thấy đối phương như vậy, trong lòng y vô cớ có chút bực bội."
Mã Duệ hẳn là biết chút gì đó.
Hiện tại gã đã chia tay với Trần Đồng Hàm, có thể bắt đầu từ bọn họ trước."
Lâm Mộc Hàn nói."
Cảm ơn."
Hàn Thanh Túc nói."
Không có em, Mặc Vân Huyên sớm muộn gì cũng sẽ tiếp cận anh, chỉ là vấn đề thời gian thôi."
Lâm Mộc Hàn nói, "Nói không chừng anh ta còn muốn dùng thứ này đặt điều kiện, đòi ngủ với anh một đêm."
Hàn Thanh Túc cười nhạo một tiếng: "Mơ đẹp đấy."
Lâm Mộc Hàn nhìn chằm chằm hắn, tựa hồ đang đợi hắn nói tiếp."
Yên tâm, dù cậu không xen vào, tôi cũng sẽ không đồng ý.
Tôi chưa bao giờ nhai lại."
Hàn Thanh Túc dừng một chút, gãi gãi cằm y như trêu mèo con, "Ngoại trừ cái loại say rượu là biến thành máy lặp."
Lúc này Lâm Mộc Hàn mới thu hồi ánh mắt: "Tiếp theo anh định làm gì?"
"Còn làm gì nữa, cho người điều tra Kỷ Bình, lại tìm người canh chừng Mã Duệ, tôi đi gặp Trần Đồng Hàm một chuyến."
Hắn tựa hồ phiền muộn vì quá nhiều chuyện rắc rối như vậy, "Lâm bé yêu, tối ra ngoài ăn cá đi?"
"Em làm cho anh."
Lâm Mộc Hàn nói.Hàn Thanh Túc nháy mắt xụ mặt: "Cực khổ lắm mới kiếm được tiền, đi ăn nhậu chút?"
"Không."
Lâm Mộc Hàn dứt khoát cự tuyệt, "Dạ dày của anh mới vừa tốt lên một chút, anh mà dám đi là em nhốt anh vào tầng hầm."
"Cậu như thế là không có đạo đức."
Hàn Thanh Túc nhớ lại hai ngày bị nhốt dưới hầm, gương mặt có chút vặn vẹo."
Em yêu đương chưa bao giờ có đạo đức."
Lâm Mộc Hàn nói, "Đưa ghim cài áo cho em, em tìm người bán giúp anh."
Hàn Thanh Túc móc trong túi ra ném cho y."
Anh vẫn luôn giữ trong người?"
Sắc mặt Lâm Mộc Hàn lạnh đi vài phần."
Tiện tay nhét vào thôi, không tìm được hộp nhỏ nào, dù sao cũng đâu thể bỏ nó vào bao cao su."
Hàn Thanh Túc hợp tình hợp lý nói.Lâm Mộc Hàn siết chặt ghim cài áo, không nói gì."
Nhẹ tay thôi, siết nó gãy cậu đền à?"
Hàn Thanh Túc nằm trên sô pha đá đá chân y.Hắn cử động mạnh, vệt đỏ trên cổ thoáng lộ ra.
Lâm Mộc Hàn nhíu mày, duỗi tay muốn vạch cổ áo hắn.
Hàn Thanh Túc nhanh tay lẹ mắt chặn lại: "Cậu có thôi đi không hả, hở chút là động thủ."
"Cổ anh làm sao vậy?"
Lâm Mộc Hàn đè chặt cổ tay hắn, một hai đòi xem."
Đậu má."
Hàn Thanh Túc bị y bẻ cổ tay đau đến xù lông, nhấc chân muốn đá.
Lâm Mộc Hàn ăn trọn cú đá đó, vặn hai cánh tay hắn ra sau lưng, đầu gối ấn sau eo, đè hắn xuống sô pha.Hàn Thanh Túc dựa đầu vào tay vịn, tư thế kỳ quặc, quay đầu trừng mắt nhìn y: "Lâm Mộc Hàn, mẹ kiếp cậu muốn ăn đòn phải không?"
"Ai chạm vào anh?"
Vẻ mặt Lâm Mộc Hàn âm trầm vặn vẹo, thô bạo kéo cổ áo hắn, ánh mắt lạnh căm, "Mặc Vân Huyên?
Sở Cảnh Nguyên?
Hay là anh lại đến quán bar..."
Áo sơ mi bị kéo ra, lộ ra phần da thịt sưng đỏ một mảng lớn quanh xương quai, hình xăm kia đã biến mất.
Lâm Mộc Hàn đột nhiên im bặt, có chút lúng túng nhìn Hàn Thanh Túc.Hàn Thanh Túc thấy y nhìn thấy rồi, tức khắc thả lỏng, nằm liệt xuống sô pha, sống dở chết dở nói: "Lâm Mộc Hàn, cmn tốt nhất là cậu sám hối trong ba giây cho tôi, bằng không tôi xăm đầu heo lên người cậu."
Lâm Mộc Hàn há hốc miệng, lập tức buông lỏng thế gông cùm xiềng xích, đỡ hắn dậy: "Anh ơi, em xin lỗi, em cứ tưởng..."
Hàn Thanh Túc hất tay y ra, kéo áo sơ mi lại, đứng ở chuẩn mực đạo đức cao chót vót mà nghiêm túc phê bình y: "Cậu đây là không tin tưởng tôi, sỉ nhục nhân cách của tôi, tổn thương tình cảm chân thành và cao thượng mà tôi dành cho cậu, hơn nữa còn vô tình hủy hoại ** của tôi.
Đồng chí Tiểu Lâm, đã nhận thức được lỗi lầm của mình chưa?"
Lâm Mộc Hàn nhìn chằm chằm phần xương quai xanh bị áo sơ mi che khuất của hắn, ánh mắt cứ như con sói đói nhìn chằm chằm miếng thịt.
Y nghe vậy gật gật đầu, ánh mắt si mê, thanh âm mang theo sự hưng phấn không kiềm chế nổi: "Anh ơi, cho nhìn thêm cái nữa đi."
Hàn Thanh Túc: "..."
Lần đầu tiên hắn nghe có người đòi nhìn xương quai xanh mà hạ lưu biến thái đến mức này.——————————Editor: Má ơi chương này 12,700++ chữ @@