Limited Lover – Quy Hồng Lạc Tuyết
Edit: chiChiếc nhẫn
Một tuần trôi qua, Hàn Thanh Túc lại ngồi vào chiếc xe con tồi tàn.Hắn bị mưa xối ướt nhẹp.
Lâm Mộc Hàn đỡ hắn vào ghế phụ, không biết lôi đâu ra một chiếc khăn lông, ra sức lau nước mưa trên mặt và tóc hắn.
Y dùng lực quá mạnh, Hàn Thanh Túc nhíu mày mở mắt.Đại thiếu gia quen có người hầu hạ rồi, hoàn toàn không cảm thấy thế này có gì không ổn, chỉ là không hài lòng vì đối phương dùng quá nhiều lực, nghiêng đầu né tránh.
Lâm Mộc Hàn lạnh lùng liếc hắn một cái, khom lưng giúp hắn thắt dây an toàn.Hàn Thanh Túc uống không ít rượu, lại mặc ít để khoe khoang, bị mưa xối nửa ngày đột ngột chui vào một không gian ấm áp, huyệt thái dương đau lên từng hồi.
Lâm Mộc Hàn đột nhiên tới gần như vậy, hắn duỗi tay đặt lên vai y, giống như muốn đẩy người ra, lại giống như vuốt ve khiêu khích một cách ái muội.
Ngón tay lạnh lẽo lướt qua gương mặt Lâm Mộc Hàn, đè sau gáy, ép người lại phía mình.Xưa nay Hàn Thanh Túc hôn rất giỏi.
Hắn biết làm thế nào để dẫn dắt đối phương khi ngại ngùng, cũng biết làm thế nào để xoa dịu sự bất an và kháng cự của đối phương.
Bàn tay thuần thục luồn vào chiếc áo len ẩm ướt của Lâm Mộc Hàn, vuốt ve sống lưng y, lúc nhẹ lúc mạnh.Bất ngờ ban đầu qua đi, Lâm Mộc Hàn không đáp lại, cũng không cự tuyệt, nhìn hắn say rồi vẫn không quên làm trò – đồ khốn này căn bản không quan tâm đang hôn ai, hoặc là đã coi y thành người khác, ví dụ như tên họ Sở kia.Hàn Thanh Túc bất mãn với sự thờ ơ của y, cắn lên môi y, thấp giọng nói: "Giận sao, cục cưng?"
Ánh mắt Lâm Mộc Hàn tối đi.
Y đẩy mạnh người kia ngã vào ghế, gài dây an toàn rồi đóng sầm cửa xe.
Hàn Thanh Túc còn chưa kịp phản ứng, cửa xe lại bị ai đó giật mở, cổ hắn bị túm chặt, hắn bị hôn một cách thô bạo.Ngoài trời mưa càng lúc càng lớn, gió lạnh ùa vào qua cánh cửa mở toang.
Trong cơn nửa tỉnh nửa mê, Hàn Thanh Túc cảm thấy như nghẹt thở, nhưng cũng thấy hưng phấn tột độ.
Những uất ức bị đè nén trong lòng bao lâu dường như cuối cùng cũng tìm được lối thoát, hắn nhiệt tình đáp lại nụ hôn của đối phương, trong không gian chật hẹp chỉ còn lại tiếng thở dốc và âm thanh vải vóc cọ xát.Hắn sốt sắng cởi thắt lưng của đối phương, đè người kia xuống dưới người, trong cơn hỗn loạn bật cười cắn tai đối phương: "...
Cảnh Nguyên, ghen đến thế sao?"
Bộp!"
Cảnh Nguyên" nắm tóc hắn, bắt hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lẽo cháy lên lửa giận và ham muốn đáng sợ.Ánh mắt Hàn Thanh Túc từ mơ mơ màng màng dần tập trung lại, dưới ánh đèn lờ mờ cuối cùng cũng nhìn rõ gương mặt đối phương.
Gương mặt ấy tuấn tú mà lạnh nhạt, trông quen quen, nhưng hắn nhất thời không nhớ ra tên người đó, bèn cong môi cười nói: "Hung dữ quá vậy cưng."
Có thể là do Lâm Mộc Hàn siết quá mạnh, cũng có thể do Hàn Thanh Túc uống quá nhiều, hắn nói xong câu đó thì ngất luôn.Lâm Mộc Hàn nhìn lướt qua chiếc nhẫn trên ngón giữa của hắn, vươn tay tháo ra, vứt luôn ra phía sau.
Chiếc nhẫn đắt tiền phản chiếu ánh sáng mờ nhạt, lăn vài vòng trong nước mưa rồi rơi xuống cống ven đường, biến mất khỏi tầm mắt.Lâm Mộc Hàn vuốt ve xương quai xanh ửng đỏ của Hàn Thanh Túc, cúi đầu thân mật cắn nhẹ vành tai hắn, nỉ non thì thầm: "Đồ rác rưởi, cũng chỉ có em là chịu được anh thôi... vậy mà còn dám nghĩ đến người khác?"
Hàn Thanh Túc bị cắn đau, phát ra một tiếng rên rỉ.Lâm Mộc Hàn hít sâu một hơi, đóng cửa xe lại.——Khi Hàn Thanh Túc tỉnh lại, đầu hắn đau đến muốn vỡ ra.
Xung quanh thoang thoảng mùi nước giặt xa lạ, trong bóng tối hắn thấy hình dáng chiếc đèn trên tủ đầu giường, sờ soạng bật lên.Là một phòng ngủ nhỏ hẹp.Sát tường là tủ quần áo màu trắng cao đụng trần, sàn nhà gỗ cũ kỹ loang lổ, chăn và khăn trải giường giống như đồ từ thế kỷ trước.
Phía nam là ban công nhỏ, để một cái máy giặt đời cũ, treo trên giá phơi là hai chiếc áo khoác rẻ tiền và một cái quần lót, duy nhất tấm màn dày nặng cản sáng là mới tinh, thoạt nhìn không đồng bộ với căn phòng.Tai và xương quai xanh nhức nhối, dạ dày cũng quặn đau, hắn cúi đầu, thấy mình mặc một cái áo ngắn tay giặt đến bạc màu cùng quần đùi màu đen, là kiểu dáng mà có đánh chết hắn cũng không bao giờ mặc.Ký ức đêm qua có chút hỗn loạn, hình như hắn đi quán bar tìm hoan, lại đụng phải Lâm Mộc Hàn, nhưng cũng có cảm giác như dây dưa với Sở Cảnh Nguyên...
Hắn xoa xoa huyệt thái dương, xuống giường mở cửa.Một mùi thơm xộc thẳng vào mũi.Tiếng máy hút mùi cách vách tường vẫn nghe rõ, hắn thấy ở huyền quan là giày của mình, còn có mấy đôi giày thể thao và dù đi mưa.
Phòng khách lẫn nhà ăn đều nhỏ đến đáng thương, nhưng thu xếp rất gọn gàng.
Trên tủ có đặt một bức ảnh đen trắng, cụ già trong ảnh cười hiền từ, trước ảnh là lư hương đang cháy dở một nén nhang."
Anh Hàn, dậy rồi à?"
Cửa nhà bếp mở ra, Lâm Mộc Hàn bưng hai chén mì nóng hổi.
Y đặt chén lên bàn, đi về phía hắn."
Còn khó chịu không?
Mặt đất lạnh như vậy, sao không mang dép?"
Y nói rồi vào phòng ngủ lấy dép lê ra đặt bên chân Hàn Thanh Túc.Nụ hôn cuồng nhiệt và đứt quãng trong xe tối hôm qua hiện lên, Hàn Thanh Túc sửng sốt một chút, đã bị y nắm lấy mắt cá chân."
Đêm qua..."
Hắn lui về sau nửa bước, tự mình mang vào.Lâm Mộc Hàn đứng dậy, cười với hắn: "Yên tâm đi, anh Hàn, đêm qua không phát sinh chuyện gì cả.
Anh uống say nôn mửa tùm lum, em không còn cách nào khác, chỉ giúp anh tắm rửa thay quần áo thôi, đừng hiểu lầm."
Còn mấy chuyện như ấn hắn trong nước hôn bao lâu, sờ soạng bao lâu thì không cần thiết nói rõ.Hàn Thanh Túc xấu hổ gật đầu.Dù sao thì cũng là người lớn hết rồi, nếu đối phương không muốn nhắc đến nụ hôn đó, hắn cũng không cần nói ra, cùng lắm thì chẳng qua là lúc say xỉn nhầm y với Sở Cảnh Nguyên mà thôi.
Hơn nữa hai người cũng không phải là chưa từng hôn nhau.Lâm Mộc Hàn đi rửa tay: "Tối qua em định đưa anh về khách sạn, nhưng đến nơi thì lễ tân nói anh đã trả phòng, nên đành đưa anh về nhà."
"Tôi đổi chỗ rồi."
Hàn Thanh Túc quay đầu tìm quần áo của mình, "Chuyện tối qua cảm ơn cậu, tôi đi trước đây."
"Anh nôn ra khắp người, em giặt quần áo giúp anh rồi nhưng vẫn chưa khô."
Lâm Mộc Hàn dọn sẵn đũa, bất đắc dĩ cười nói, "Anh Hàn, anh rửa mặt ăn sáng đi, ăn xong em tìm bộ đồ khác cho anh rồi đưa anh về khách sạn."
Y đã khách khí đến mức này rồi, hơn nữa chén mì kia thoạt nhìn thật sự hấp dẫn, Hàn Thanh Túc cũng không tiện từ chối.Lúc rửa mặt, hắn nhìn chằm chằm vào gương, thấy dấu hôn trên cổ và dấu răng trên vành tai, không nhớ rõ chi tiết cụ thể, nhưng mơ hồ nhớ nó rất kích thích.
Kể từ khi quyết định nghiêm túc với Sở Cảnh Nguyên, hắn luôn giữ mình, không dây dưa bậy bạ, rốt cuộc bị Sở Cảnh Nguyên cắm sừng, lại còn bị đá...
Má nó.Hàn Thanh Túc chửi thầm một tiếng, vứt những chuyện rối ren đó ra sau đầu.Ngồi vào bàn ăn, hắn vừa ăn mì lại vừa không nhịn được liếc nhìn Lâm Mộc Hàn bên kia bàn.
Đối phương không phải gu của hắn, hắn thích kiểu người xinh đẹp, mảnh mai, biết làm nũng, khi cần thiết thì biết cúi đầu, bất luận là trên giường hay ở bên ngoài.Lâm Mộc Hàn quá anh tuấn, ánh mắt nhìn người khác rất lãnh đạm, trên giường trầm lặng, bình thường chất phác, xương cốt lại thanh cao, mạnh miệng quật cường, không biết cầu xin.
Có đôi khi Hàn Thanh Túc cảm thấy ánh mắt y nhìn mình cứ như muốn đánh nhau tới nơi."
Bạn trai cậu đâu?
Cậu đưa tôi về nhà, gây hiểu lầm thì không ổn lắm."
Hàn Thanh Túc tìm chuyện để nói.Lâm Mộc Hàn húp nước xúp, cầm lấy di động nhìn thoáng qua, nói: "Anh ấy bận việc, không có ở đây."
Lời này có hơi chối tai.
Lâm Mộc Hàn không phủ nhận chuyện bạn trai y sẽ hiểu lầm, lại còn tìm lý do, khiến Hàn Thanh Túc cứ có cảm giác như hai người bọn họ có gì với nhau vậy.
Hắn thầm tặc lưỡi một tiếng.Lâm Mộc Hàn chỉ mặc một cái áo hoodie rộng thùng thình cùng quần thể thao, ăn xong rất nhanh.
Vừa lúc có điện thoại gọi đến, y vừa bưng chén vào nhà bếp vừa bắt điện thoại, giọng nói trong trẻo dễ nghe."
Chào anh...
Vâng, anh muốn thuê xe nguyên ngày đúng không?
Chỗ tôi hai trăm tư một ngày...
Vâng, khoảng mấy giờ xuất phát?
Anh ở đâu, tôi đến đón anh...
Vâng, anh chú ý nghe điện thoại nhé, đến nơi tôi liên hệ lại."
Y nói chuyện điện thoại xong đã thuận tay rửa sạch chén, bước ra nhìn Hàn Thanh Túc.Hàn Thanh Túc buông đũa, nói: "Cậu làm việc của mình đi, tự tôi về được."
"Ngại quá, anh Hàn."
Lâm Mộc Hàn cười xin lỗi, vừa lấy áo khoác vừa thuận tay lấy một cái bánh mì trong ngăn tủ bỏ vào túi, sau đó lấy chìa khóa ở huyền quan, "Chút nữa anh khóa cửa, chìa khóa để dưới đáy hộp đồng hồ nước cạnh cửa là được...
À đúng rồi, em lấy quần áo cho anh."
Y mặc xong áo khoác, mang giày rồi, lại vội vàng vào phòng ngủ lấy một bộ đồ của mình đặt trên sô pha, dặn dò: "Chén không cần rửa, anh cứ bỏ vào bồn là được.
Trời lạnh, mặc dày một chút, ở cửa có dù.
Quần áo anh chưa khô, chờ đến tối em mang qua cho anh.
Anh Hàn, cho em số điện thoại của anh đi."
Y nói quá nhanh, lại còn gấp gáp, Hàn Thanh Túc theo bản năng đọc số điện thoại."
Được rồi, tối gặp lại, anh Hàn."
Lâm Mộc Hàn cầm chìa khóa xe, bước vội ra ngoài.Đầu óc Hàn Thanh Túc vẫn còn mê mang, cúi đầu ăn hai miếng mới nhớ ra mình hoàn toàn không cần lấy lại quần áo, cũng không cần cho Lâm Mộc Hàn số điện thoại.
Hắn nhíu mày nhìn chằm chằm tô mì hồi lâu, cuối cùng đổ tại Lâm Mộc Hàn trông có vẻ quá vội vã, khiến hắn lười bắt bẻ đối phương.Ăn mì xong, hắn bỏ chén đũa vào bồn rửa trong nhà bếp.
Xung quanh cực kỳ ngăn nắp sạch sẽ, không chê vào đâu được, chỉ có chén đũa của hắn là trông chướng mắt.
Hàn đại thiếu gia dừng lại chừng hai giây, sau đó quyết đoán xoay người bỏ đi.Liên quan gì đến hắn, chịu ăn đã là nể mặt Lâm Mộc Hàn lắm rồi.Hiện giờ vóc dáng Lâm Mộc Hàn không kém hắn là bao, quần áo vừa người, chỉ là thoạt nhìn có hơi cũ, nhưng may mà được giặt giũ sạch sẽ, thoang thoảng mùi xà phòng.
Hắn theo lời Lâm Mộc Hàn nói, khóa cửa lại, ném chìa khóa vào hộp đồng hồ nước, thong thả đi xuống lầu.
Trời vẫn còn mưa, Hàn Thanh Túc đã quên lấy dù, chỉ đội mũ lên, dầm mưa bắt xe bên đường.Trong một chiếc xe trắng đối diện, Lâm Mộc Hàn cách cửa sổ nhìn hắn chằm chằm, ngậm điếu thuốc, nheo mắt lại.Thật không biết nghe lời.Xe khởi động, chậm rãi chạy theo, cuối cùng dừng ở dưới một khách sạn.Cái loại đại thiếu gia này hoàn toàn không biết tự chăm sóc bản thân, nghèo túng đến độ phải bắt taxi rồi mà vẫn ở phòng Tổng thống đắt đỏ nhất, e rằng chẳng bao lâu nữa phải lưu lạc ngoài đường thôi.Y nhìn Hàn Thanh Túc lên lầu, cười nhẹ, kiên nhẫn nhìn đồng hồ trên di động.Quả nhiên, nửa tiếng sau, Hàn Thanh Túc đi xuống lầu với sắc mặt khó coi, thỉnh thoảng sốt ruột nhìn ngón giữa trống trơn của mình, vội vã bắt xe đi.
Hắn tìm đến quán bar tối hôm qua."
Nhẫn đính hôn?"
"Đúng vậy, chiếc nhẫn đó rất quan trọng với tôi."
Hàn Thanh Túc nói, "Phiền anh kiểm tra camera giúp."
Đối phương không muốn lắm, nhưng thấy Hàn Thanh Túc có vẻ hung dữ, không dễ chọc vào, cuối cùng vẫn mở camera.
Camera cho thấy lúc hắn ra ngoài, nhẫn còn ở trên tay.Sau đó, hắn được Lâm Mộc Hàn đỡ vào một ngõ nhỏ."
Bên đó không có camera, anh hỏi bạn anh thử đi."
Hàn Thanh Túc nhíu mày, tìm dọc con đường đó nửa ngày cũng không thấy gì.
Lấy di động định gọi Lâm Mộc Hàn, hắn mới phát hiện mình không có số điện thoại của y – hắn chỉ mới nói cho Lâm Mộc Hàn biết số điện thoại của mình.Hàn Thanh Túc lại đến nhà Lâm Mộc Hàn, cẩn thận tìm một lần, hoàn toàn không thấy bóng dáng chiếc nhẫn đâu, chỉ còn một hy vọng là nó rơi trên xe Lâm Mộc Hàn.
Khi say xỉn, hôn Lâm Mộc Hàn đến quên hết trời đất, hắn đã ném mất chiếc nhẫn đính hôn với Sở Cảnh Nguyên.Hàn Thanh Túc bực bội vò đầu, nhớ Sở Cảnh Nguyên tháng sau sẽ kết hôn với Tần Phù, hắn cáu kỉnh đá mạnh vào tảng đá bên đường: "Mẹ kiếp!"
Đáng tiếc, tức giận cũng vô dụng.Hắn ở dưới nhà Lâm Mộc Hàn chờ đến tối cũng chẳng nhận được cuộc điện thoại nào từ y.
Đến khi hắn chuẩn bị đứng dậy rời đi thì nghe có tiếng nói ngạc nhiên truyền đến từ trên đỉnh đầu: "Anh Hàn?"
Hàn Thanh Túc sắp tập thành phản xạ có điều kiện với thanh âm này rồi, hai mắt hắn đỏ lên, vẻ mặt hung ác: "Sao không gọi cho tôi?"
Lâm Mộc Hàn bị hắn dọa sợ, cầm túi thức ăn lùi lại nửa bước: "Em định về xem quần áo anh khô chưa rồi mới gọi."
Hàn Thanh Túc đứng lên, nắm cánh tay y lôi ra ngoài: "Xe cậu ở đâu?"
Lâm Mộc Hàn thuận theo lực kéo mà đi tới, vừa đi vừa ngạc nhiên hỏi: "Ngay bên đường, sao vậy?"
"Tôi mất nhẫn rồi."
Hàn Thanh Túc cau mày, "Có thể rơi trong xe cậu."
Lâm Mộc Hàn cắn mạnh vào đầu lưỡi, tăng tốc bước chân, trở tay nắm lấy ngược cổ tay Hàn Thanh Túc: "Anh Hàn đừng lo, em tìm giúp anh."
Hàn Thanh Túc thoạt nhìn có vẻ rất lo lắng về chiếc nhẫn cỏn con đó, Lâm Mộc Hàn cười lạnh trong lòng.
Y đứng bên cạnh nhìn Hàn Thanh Túc cúi người tìm kiếm trong xe, lộ ra vòng eo thon chắc, một chân đặt bên ngoài, một chân co lên ghế, đường cong từ thắt lưng trơn tru kéo dài xuống dưới, dưới ánh đèn trông quyến rũ chết người, như là đang tận lực dụ dỗ.Đáng bị đè."
Anh Hàn, từ từ thôi, đừng sốt ruột."
Ánh mắt Lâm Mộc Hàn liếm láp qua từng tấc cơ thể hắn.
Y tiến lại gần, đứng cùng một chỗ.Hàn Thanh Túc bị hắn chen vào cũng sửng sốt, đang muốn quay đầu, bàn tay bỗng trượt một cái.
Lâm Mộc Hàn vươn tay siết chặt eo hắn, ghé sát lại gần hỏi: "Không sao chứ?"
Hơi thở nóng rực xa lạ phả lên mặt, Hàn Thanh Túc cau mày, định đứng dậy thì Lâm Mộc Hàn bất ngờ nói: "Đừng nhúc nhích, hình như em thấy rồi."
"Ở đâu?"
Hàn Thanh Túc quay đầu theo ánh mắt y, vành tai vô tình sượt qua môi y, nhưng chưa kịp phản ứng gì."
Dưới ghế."
Lâm Mộc Hàn kéo hắn dậy, "Để em lấy."
Y duỗi dài cánh tay, quả nhiên lấy ra khỏi gầm ghế một chiếc nhẫn, Hàn Thanh Túc tức khắc thở phào nhẹ nhõm."
Là cái này đúng không?"
Lâm Mộc Hàn cười nói.Tâm trạng Hàn Thanh Túc rối bời, nhìn thoáng qua liền gật đầu.
Kiểu dáng bên ngoài giống hệt, không thể của ai khác.Vì chiếc nhẫn này mà hắn bôn ba vất vả tìm suốt một ngày, thậm chí đợi dưới nhà Lâm Mộc Hàn cả buổi tối, nhưng khi thật sự tìm được rồi, hắn lại thấy có chút tẻ nhạt.
Chiếc nhẫn này vốn dĩ không nhất thiết phải tìm về bằng được, càng chẳng đáng để hắn bận lòng như vậy.Mẹ nó, đúng là vô nghĩa."
Anh bất cẩn quá," Lâm Mộc Hàn tranh thủ lúc hắn thất thần đeo nhẫn vào ngón giữa cho hắn, "
Sau này nhớ giữ cẩn thận."
Hàn Thanh Túc không kiên nhẫn gật đầu, hồn nhiên không hề hay biết chữ C&H khắc trên chiếc nhẫn đã biến thành L&H.
Lâm Mộc Hàn mỉm cười, xách đồ ăn đứng dưới ánh đèn đường, âm giọng trong trẻo: "Anh, không thì ở lại ăn cơm rồi hẵng đi."