Cập nhật mới
Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Lệ Chi Xuân - Tinh I Đình

Lệ Chi Xuân - Tinh I Đình
Chương 120



Bên kia, trong biệt viện Lan gia.

Tiểu Lý tử lo lắng đi vào phòng, không tình nguyện nói: “Gia, bàn ăn đã hâm nóng hai lần rồi, e rằng nhị tiểu thư sẽ không trở về nữa.”

Vân Khê nhìn bàn ăn, nâng chén rượu uống một ngụm, “Đợi thêm chút nữa. Muội ấy ra ngoài đặc biệt nói muốn ăn cá chua ngọt, có thể là có việc đột xuất chậm trễ. Ngươi đã ăn món ta làm, tay nghề của ta vẫn có thể chấp nhận được chứ?”

Tiểu Lý tử giật mình, trời ạ, đây có phải là vị gia kiêu ngạo oai phong một cõi không ai bì nổi ngày xưa của hắn ta không? Sao lại thiếu tự tin như vậy? Còn hỏi hắn ta tay nghề ra sao? “Tất nhiên là tuyệt vời!! Tiểu nhân ăn một miếng món ngài làm là phúc ba đời, ngay cả nhà xí cũng không dám đi! Nhị tiểu thư có được huynh trưởng như ngài, thật là phúc phận tu luyện mười đời mới có được! Ngài vì tự tay nấu ăn cho nàng ấy, đã phá lệ đi chợ mua nguyên liệu, ngài không thấy đại tỷ bán rau nhìn thấy ngài mà ngạc nhiên đến mức cả cái cân cũng rơi xuống chân sao? Cả buổi chiều ngài không làm gì, chỉ nhốt mình trong bếp! Nếu nhị tiểu thư biết những điều này, chắc chắn sẽ rất cảm động!”

“Nhưng mà—” Vân Khê khổ sở cười thở dài, “Giờ này muội ấy có thể đã sớm bỏ quên ta ra sau đầu rồi.”

Tất cả mọi thứ đẹp như một giấc mơ.

Nhìn như giấc mơ vừa hoang đường vừa đẹp đẽ.

Rốt cuộc là trời đất vẫn ưu ái hắn ta, sau khi gia đình tan nát, ban cho hắn ta một muội muội xinh xắn đáng yêu.

Nhưng hạnh phúc đến đột ngột, quá nhanh và cũng quá không thực, giờ khiến hắn ta bắt đầu nghi ngờ, tiểu nha đầu xinh đẹp đứng trước mặt hắn ta vào buổi chiều kia, cô nương gọi hắn ta là ca ca, có thật đã xuất hiện bên cạnh hắn ta hay không.

Dù có thật sự xuất hiện, liệu có giống như khách qua đường chỉ lướt qua nhau hay không? Dù sao giữa bọn họ, ngoài mối ràng buộc huyết thống, lại giống như người lạ.

Dù hắn ta đã xem nàng như người thân nhất.

Nhưng nàng thì sao—

Đêm hè tĩnh lặng, gió như bóng ảnh, ánh trăng giữa đình thật sáng. tỏ.

Thì ra cảm giác mỏi mắt chờ mong lại là loại tư vị như thế, Vân Khê không khỏi cười, dù biết nàng sẽ không đến, nhưng chờ đợi như vậy cũng là một sự thỏa mãn, bởi vì hiện giờ dù sao đến cuối cùng hắn ta đã có người xứng đáng để hắn ta chờ, như vậy là đủ rồi. Rót thêm một chén, Tiểu Lý tử không nhịn được tiến lên khuyên nhủ, “Gia, ngài không thể uống nữa, uống nhiều quá thì sao nói chuyện với nhị tiểu thư được?”

Vân Khê dừng lại động tác rót chén, lời của tiểu tử này có lý, “Vậy thì không uống nữa, hãy pha cho ta một ấm trà đi.”

“Ôi, được! Vậy, bàn đồ ăn này có cần hâm nóng lại không?”

“Đi đi, nếu con bé quay lại thì sẽ được ăn đồ nóng hổi.”

Tiểu Lý tử cuối cùng vẫn lo lắng cho hắn ta, nói: “Gia, hay là ăn chút gì đó cho đỡ đói đi, cứ đợi như vậy cũng không ổn, nếu nàng ấy không đến, không phải ngài chịu đói vô ích hay sao?”

Vân Khê đẩy hắn ta, “Ngươi đừng lải nhải dong dài như nữ nhân nữa, nhanh đi hâm nóng thức ăn đi, nếu một ngày nào đó ngươi có muội muội, ngươi sẽ hiểu thôi.”

“Ca!” Ở cửa vang lên một tiếng gọi trong trẻo!

Mỗi bước mỗi xa

Âm thanh này, nghe vào tai Vân Khê, còn êm tai hơn cả nhạc tiên.

Vân Khê kinh ngạc vui mừng nhìn qua, tay không kìm được run rẩy. Tiểu Lý tử mắt sắc, phát hiện ánh mắt hắn ta đã ươn ướt.

Trong lòng Tiểu Lý tử cũng không dễ chịu, lúc này hắn ta như bỗng dưng hiểu ra lời của gia, đây chính là tình thân m.á.u mủ, người ngoài chỉ có thể hâm mộ mà thôi.

Xuân Lệ còn ở cửa đã nghe thấy Vân Khê bảo hắn ta đi hâm nóng thức ăn, liền vội vàng nói với Tiểu Lý tử: “Tiểu ca không cần phiền phức, ta đói rồi, đúng lúc bây giờ ăn! Ha ha, ca, huynh xem muội mang gì cho huynh nào? Thừa dịp còn nóng thì nhanh thử đi, thơm lắm đấy!”

Tiểu Lý tử chờ Xuân Lệ chạy đến gần liếc nhìn, ồ, hóa ra là đồ ăn vặt ở khu phố ẩm thực, bọn họ đã ăn chán ngấy rồi—nhưng chỉ những thứ này, gia của bọn họ lại nâng niu như bảo bối—

Ôi, gia này với chứng muội khống không thể cứu chữa. Hắn ta lặng lẽ lui xuống.

Xuân Lệ ngồi xuống lập tức cầm đũa, hướng về món cá mà vươn tay, vừa thưởng thức vừa khen: “Oa, đúng là không tồi! Ca, huynh không biết đâu, đồ ăn ở quán rượu trên trời cũng không bằng món huynh làm đâu, ha ha, tay nghề huynh thật tuyệt! Ca, huynh cũng ăn đi, đều tại muội đến muộn, huynh trách muội đi nhé? Thế này đi, phạt muội ăn hết tất cả, được không?”

Hắn ta nhẹ nhàng đặt “bảo bối” nàng mang đến lên bàn, dịu dàng nói: “Ăn hết thì bụng muội sẽ phình lên, ta đoán muội đã ăn xong với Kỳ lão nhị rồi, muội có thể đến đây ta đã rất vui rồi, những món này đều nguội hết rồi, không bằng chúng ta cùng ăn món muội mang đến? Ngửi thấy thơm quá nhỉ.”
 
Lệ Chi Xuân - Tinh I Đình
Chương 121: Hoàn



Ngày thứ ba Xuân Lệ trở về núi, vết thương của Thiên Mạch đã gần khỏi. Điều này ít nhiều nhờ vào linh đan diệu dược của sư phụ có hiệu quả kỳ diệu. Thực ra cũng nhờ tiểu sư muội trở về, Thiên Mạch nhìn thấy cũng yên tâm, tâm trạng tốt nên vết thương hồi phục nhanh hơn.

Hai ngày qua, Xuân Lệ và Hân Hòa đã quen biết nhau, phát hiện đây là một cô nương rất tốt. Tính cách thoải mái, lá gan cũng lớn và không giả tạo. Hơn nữa, cô nương này còn rất để tâm đến nhị sư ca. Thực sự hai người này ở bên nhau cũng rất xứng đôi.

Nghĩ lại lúc ở quán trọ dưới núi, nhị sư ca còn vì ánh sáng rực rỡ của mình mà cảm thấy khổ sở. Giờ thì tốt rồi, đúng như hắn ta tự làm tự chịu. Đại cô nương người ta đã theo đuổi đến nơi rồi.

Chỉ có điều nhị sư ca kia ngốc nghếch, đến giờ vẫn chưa thông suốt được.

Hiện tại đại sư ca và đại bối lặc gia lại cùng nhau đi du ngoạn. Trên núi chỉ còn sư phụ và nhị sư ca, Xuân Lệ, Hân Hòa và Dương Đào. Kỳ Hàm đưa nàng đến chân núi rồi quay về, nói vài ngày nữa sẽ trở lại cho nàng một kinh hỉ, nàng luôn mong chờ, mà không biết kinh hỉ mà hắn nói rốt cuộc là gì.

Chỉ là, cho đến bây giờ nàng luôn tin hắn.

Ăn sáng xong, Hân Hòa đến đây tìm nàng.

Hiện tại hai người đã rất thân thiết.

Hân Hòa nhìn Xuân Lệ với vẻ ngại ngùng, “Xuân Lệ, ngươi có thể giúp ta một việc không?”

Xuân Lệ hiểu ý, nhưng chỉ cười không nói, làm Hân Hòa càng thêm xấu hổ, mặt nàng ta đỏ bừng. Thực ra hiện giờ trong lòng Hân Hòa chỉ quan tâm đến nhị sư ca mà thôi.

………

Khi Hân Hòa đến phòng Thiên Mạch, hắn ta đang ngân nga một điệu dân gian, giờ thì hắn ta đã quen với việc Hân Hòa thường xuyên ra vào. Thiên Mạch nhìn quanh một chút. “Sáng nay sao ta không thấy tiểu sư muội và sư phụ?”

“Ôi, tiểu sư muội đi theo tam thúc lên núi hái thuốc. Tam thúc đặc biệt căn dặn bảo ta cùng huynh đi ra ngoài tắm nắng. Huynh không thể từ chối.”

“Hừ, mượn cơ hội muốn đến gần ta, ngươi cứ nói thẳng ra đi.” Thiên Mạch trừng mắt nhìn nàng ta, kiêu ngạo nói.

Hân Hòa cười tươi, “Ha ha, nhị sư ca, huynh nói đúng.”

Thiên Mạch bị lời nói của nàng ta làm cho ngây người, không biết trả lời thế nào.

Thời điểm cả hai đi xuống con đường đá, bất ngờ Hân Hòa không chú ý, chân bị trẹo. Cơ thể nhìn như sắp ngã xuống núi. Nhưng Thiên Mạch nhanh mắt, lập tức đưa tay ôm lấy nàng ta.

Ừm, cô nam quả nữ, tư thế này, vẫn là tiếp xúc gần, trong khoảnh khắc này, cả hai đều im lặng, không dám nhìn nhau, chỉ đỏ mặt, Hân Hòa thì trong lòng vui mừng, kế hoạch thành công, còn nhị sư ca thì giờ chân đau, tay cũng tê, vấn đề là trong lòng hắn ta lại không tự nhiên, cảm giác này hắn ta không thể diễn tả được, vừa ngạc nhiên vừa k*ch th*ch, tim đập mạnh, chẳng lẽ là bị nha đầu này làm cho sợ? Nhưng sao lại ngửi thấy hương thơm từ người nữ nhi mà không nỡ buông tay? Tại sao lại lưu luyến cảm giác này? Tại sao không ghét nàng ta nữa? Tại sao nói cũng không nói được?

“Ngươi… ngươi… ngươi—có sao không? Có bị ngã không?”

Hân Hòa vừa xấu hổ vừa vui mừng, “Cảm tạ nhị sư ca, muội không sao, vết thương của huynh còn đau không?”

“Ta không sao, cái này—không có gì, ngươi không sao là tốt rồi.” Nhị sư ca nói xong buông tay nhanh chóng quay mặt đi, không dám đối diện với nàng ta nữa.

“Nhị sư ca, sao mặt huynh lại đỏ vậy?”

“Có lẽ do đi bộ mệt mỏi.”

“Sao huynh nói chuyện lại ấp úng vậy?”

“Có lẽ vừa rồi căng thẳng!”

“Sao lại căng thẳng?”

“Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”

Mỗi bước mỗi xa

“Ta muốn thành thân với huynh.”

——Cái gì vậy?

*

Hai ngày sau, trên núi Sùng Minh, trống chiêng rộn ràng, pháo nổ vang trời.

Kỳ Hàm lên núi cầu hôn Xuân Lệ.

Xuân Lệ rất vui mừng.

Cùng lúc đó, Hân Hòa cũng không cam lòng yếu thế, cầu hôn Thiên Mạch.

Thiên Mạch rất kinh hãi.

Đây là một ngày náo nhiệt nhất trên núi Sùng Minh.

Hai đôi tân nhân hỉ kết liên lý, chuyện tốt thành đôi.

Dương Đào nhận được nhiều tiền thưởng và bao lì xì, vui vẻ đến nỗi đi đường cũng nhảy múa.

Sư phụ nhìn thấy bọn nhỏ tìm được gia đình tốt mà vui mừng đến rơi nước mắt.

Đại sư ca vì quá cảm động và vui mừng nên không dám nhìn đệ đệ muội muội, lén lút chạy đến chỗ không người để buồn bã.

Ngược lại, đại bối lặc gia trong đoàn cầu thân của Kỳ Hàm ngay lập tức để mắt đến tiểu muội muội Quân Uyển, dũng cảm theo đuổi và thổ lộ tình cảm, khiến tiểu nha đầu sợ hãi nắm tay Tạ Quân Thụy chạy mất, nghe nói chuyện này sau đó bị Tạ thị biết được, tức giận đến nỗi ba tháng không ra khỏi nhà.

Sau đó, thật vất vả mới bình tĩnh ra ngoài. Nhưng lại vì Đại Lâm tử vui mừng có quý tử mà tức giận đến mức suýt không thở được, lại ba tháng không ra ngoài.

Đây chính là người tốt sẽ được báo đáp, kẻ ác sẽ bị trừng phạt.

Sau khi tân hôn qua đi, Xuân Lệ và Kỳ Hàm chọn một ngày đẹp trời, buổi trưa ra ngoài, đến một ngôi nhà nhỏ bằng trúc cách không xa núi Sùng Minh.

Ở đây có vài mẫu ruộng lúa, vài luống rau, phong cảnh đẹp, rất yên tĩnh.

Gió nhẹ thổi làm rối tóc của Xuân Lệ. Kỳ Hàm dịu dàng chỉnh lại tóc cho nàng. Ôn tồn nói, “Mèo con tham ăn, chúng ta đã đến đây bao nhiêu lần rồi, còn kích động như vậy.” Xuân Lệ cười ngọt ngào, “Không phải chàng cũng muốn ăn sao? Còn nói ta nữa.”

Rồi nàng quay người, đi đến cửa gõ nhẹ. “Ca, bọn muội đến rồi. Có làm cá chua ngọt cho bọn muội không?”

——————“Kết thúc”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back