Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thời Kỳ Đỉnh Cao - Bạch Khuông Lương Thái Tử

Thời Kỳ Đỉnh Cao - Bạch Khuông Lương Thái Tử
Chương 10: Chương 10



Tôi khẽ đóng cửa lại.

Còn sau đó họ hôn đến mức quyến luyến không rời hay dây dưa quấn quýt thế nào, chẳng liên quan gì đến tôi nữa.

Tôi thất thần bước trên con đường trở về.

Bảo là trong lòng không có chút gợn sóng thì cũng không đúng.

Tôi đã thích Chu Uyên bao nhiêu năm rồi chứ?

Hắn là người mà tôi đã dành trọn tuổi thanh xuân, dùng cả ngọn lửa nhiệt huyết để yêu.

Trước đây, tôi luôn thấy hắn rực rỡ đến mức tôi nguyện làm hạt bụi nhỏ bé đứng bên cạnh.

Nhưng giờ tôi mới nhận ra—hắn chỉ là một vị thần giả tạo.

Thực ra hắn cũng tầm thường như bao người khác.

Tình cảm mười mấy năm của tôi, hóa ra lại là một vở kịch nực cười đầy hoang đường.

Tôi cứ đờ đẫn mà đi, đồng đội nhìn tôi với ánh mắt lo lắng.

“Chị Lâm, chị có gặp đội trưởng Chu không?”

Tôi sững sờ, vừa định nói đừng làm phiền hai người họ tình tứ thì Độ Độ - cô gái vừa bị Chu Uyên cưỡng hôn, mặt vẫn còn đẫm nước mắt, khóc lóc chạy từ phía sau tôi tới.

Cô ta giận dữ ném chiếc áo khoác đồng phục của Chu Uyên vào người tôi.

Sau đó trừng mắt lườm tôi một cái, dậm mạnh gót giày, bỏ đi.

”…”

Mọi người lặng thinh mất một phút.

Cho đến khi một bóng dáng cao lớn với đôi mắt tối sầm và gương mặt đanh lại chậm rãi bước đến.

Chu Uyên hai tay đút túi quần đi tới, vươn tay lấy lại chiếc áo trong lòng tôi, không nói một lời.

18.

Từ đó về sau, tôi và Chu Uyên không còn bất kỳ liên lạc nào nữa.

Tôi chặn số điện thoại và wechat của hắn, dù thực tế tôi cũng không nghĩ hắn sẽ chủ động tìm tôi.

Tôi nộp đơn xin nghỉ việc lên chủ tịch câu lạc bộ.

Chuyện giữa tôi và Chu Uyên đã ầm ĩ đến mức này, tôi không còn mặt mũi nào để tiếp tục ở lại nữa.

Trước đây vì muốn được nhìn thấy Chu Uyên mỗi ngày nên tôi đã thuê một căn hộ ngay cạnh câu lạc bộ.

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

Bây giờ tôi lặng lẽ thu dọn từng món đồ trong nhà, cảm giác như đang bị ép phải chứng kiến lại những ký ức ê chề.

Nghĩ kỹ lại, khoảng thời gian ở bên Chu Uyên, chưa bao giờ tôi thật sự vui vẻ cả.

Chỉ có tôi một lòng yêu thương, một lòng hy sinh, còn hắn lúc thì đáp lại, lúc thì hờ hững.

Tôi nhớ lại những ngày mình tập nấu ăn chỉ vì không muốn hắn cứ mãi ăn đồ đặt ngoài, trên tay đầy những vết thương, nhưng hắn chẳng hề để tâm.

Tôi nhớ lại mình vì muốn hợp với sở thích của Chu Uyên mà bỏ đi những bộ váy hoa rực rỡ, chuyển sang mặc đồ tối màu.

Tôi nhớ lại những buổi tối lén luyện s.ú.n.g suốt nhiều giờ chỉ để chơi game mà không khiến hắn bực bội—nhưng cuối cùng vẫn bị chê gà.

Hắn chưa bao giờ nhìn tôi.

Chưa bao giờ quay đầu lại.

Bởi vì Chu Uyên đã quen ngồi trên ngôi vương, đã quen với việc mọi người vây quanh mình.

Hắn nghĩ tôi sẽ không bao giờ rời bỏ hắn được.

Trên sofa có một con thú bông lớn—món quà duy nhất Chu Uyên từng gắp được cho tôi.

Một con hươu cao cổ xấu xí.

Tôi ôm nó, định mang xuống lầu vứt đi.

Nhưng dưới đó, có một người đàn ông đang đứng, hai tay đút túi quần.

“Định vứt đi à?”

“Lúc đó tôi tốn không ít công để gắp nó đấy.”

Chu Uyên mặc nguyên một bộ đồ đen, cứ thế nhìn thẳng vào tôi.

Chỉ mới vài ngày không gặp mà trông hắn như vừa bước ra từ một cơn suy sụp vậy.

Râu không cạo, áo quần xộc xệch, mắt đầy tơ máu.

“Tại sao lại nghỉ việc?”

“Chuyển sang chi nhánh khác không đủ à? Nhất định phải từ chức?”

“Nhất định phải để tôi không còn được nhìn thấy em, nhất định phải khiến tôi nhớ em đến phát điên sao?”

Hắn đứng trước mặt tôi, nói từng lời đầy cố chấp.
 
Thời Kỳ Đỉnh Cao - Bạch Khuông Lương Thái Tử
Chương 11: Chương 11



Thật buồn cười.

Rõ ràng trong mối quan hệ này, người bị tổn thương là tôi.

Vậy mà giờ đây, hắn lại giống như một nạn nhân vô tội.

“Chúng ta đã chia tay rồi.”

“Đơn giản vậy thôi, đừng làm phiền tôi nữa.”

Tôi nói xong liền quay người bước đi, nhưng hắn lại mạnh mẽ giữ chặt cổ tay tôi.

“Tại sao lại chia tay?”

“Em…chẳng phải em thích tôi sao?”

Ánh hoàng hôn đọng lại trong mắt hắn, thoáng chốc, tôi thấy sự hoang mang trong mắt hắn.

Tôi đáp:

“Bây giờ không thích nữa rồi.”

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

Chu Uyên hơi há miệng, sững sờ hỏi tôi:

“Tại sao?”

Tại sao ư?

Chu Uyên.

Anh biết rõ những dòng trạng thái tôi đăng trên mạng xã hội đều là viết cho anh.

Anh biết rõ những lần anh nổi nóng với tôi, tôi đã buồn đến mức cả ngày không ăn không uống.

Anh cũng biết rõ tôi từng vì anh mà khóc đến sáng, vì nhớ anh mà tưởng như phát điên.

Anh chưa bao giờ quay đầu lại.

Vậy nên bây giờ tôi cũng không quay đầu lại—không phải rất hợp lý sao?

Tôi khẽ cười.

Nói ra chỉ khiến tôi trông thật yếu đuối, khiến hắn biết tôi vẫn còn bận tâm.

Tôi muốn để hắn đoán—đoán cả đời.

Tôi dứt khoát xoay người rời đi.

Nhưng hắn lại đột ngột giữ c.h.ặ.t t.a.y tôi, chặt đến mức đau điếng.

“A… buông ra, anh—”

”…”

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng hắn sẽ dùng vũ lực với tôi.

Trước đây, tôi từng mơ mộng được thân mật với Chu Uyên.

Nhưng tính cách hắn lạnh lẽo như băng, chưa bao giờ tỏ ra có chút khao khát nào với tôi.

Ngay cả những lần hôn, cũng chỉ là chạm môi qua loa.

Nhưng bây giờ—người hắn nóng rực.

Ánh mắt như tràn đầy d*c v*ng bị kìm nén.

“Chu Uyên!”

Tôi vùng vẫy dữ dội, nhưng lại đánh giá quá cao sự chênh lệch sức mạnh giữa tôi và một người đàn ông trưởng thành.

Khi tôi gần như tuyệt vọng, bỗng nhiên một cánh tay kéo mạnh tôi về phía sau.

“Hóa ra đây chính là bộ mặt thật của xạ thủ số một thế giới à?”

“Có cần quay lại rồi gửi cho đám fan nữ phát cuồng vì anh xem không?”

Một chàng trai đứng chắn trước mặt tôi, đối diện với người đàn ông đang lạnh lùng siết chặt nắm tay.

Tôi nhìn thấy màu xanh đen trên áo đồng phục của cậu ấy.

Tôi thoáng ngẩn người.

Chỉ có một đội duy nhất có đồng phục này—đội của Lục Tinh Triệt.

19.

Tôi không biết cậu ấy đến từ lúc nào, cũng không biết đã chứng kiến được bao nhiêu.

Chu Uyên nhìn tôi đang trốn sau lưng Lục Tinh Triệt.

Bỗng nhiên, hắn cười khẩy.

“Sao? Gấp gáp muốn rời bỏ tôi như vậy, thì ra đã tìm được người thay thế rồi à?”

“Lâm Giản, thằng nhóc này là Lục Tinh Triệt đúng không?”

“Một kẻ vô dụng thi đấu hai năm chẳng có chút tiến bộ, đây là gu của em à?”

”…”

Tôi cảm thấy hắn thật sự điên rồi.

Hắn như vậy, xa lạ đến mức tôi chỉ muốn tránh đi.

Nhưng lúc lướt qua tôi, ánh mắt hắn lại nhìn thẳng vào tôi.

“Lâm Giản, em là của tôi.”

“Tôi sẽ không để bất kỳ ai cướp em đi, hiểu không?”

”…”
 
Thời Kỳ Đỉnh Cao - Bạch Khuông Lương Thái Tử
Chương 12: Chương 12



Nói xong câu đó, hắn quay người rời đi.

Chỉ còn tôi và Lục Tinh Triệt đứng yên tại chỗ.

Tôi hơi ngẩn người.

Một phần vì Lục Tinh Triệt lại chứng kiến thêm một cảnh tượng đáng xấu hổ của tôi.

Một phần vì mỗi lần gặp Chu Uyên, tôi đều cảm thấy kiệt quệ.

“Chị chuyển nhà à?”

Giọng nói trong trẻo bên cạnh kéo tôi về thực tại.

Cậu ấy xắn tay áo, đút tay vào túi, khẽ cười.

“Để em giúp chị nhé.”

20.

Lục Tinh Triệt xin nghỉ phép ở đội để đến giúp tôi chuyển nhà.

Thật ra trước đây tôi từng rất thân với cậu ấy.

Chỉ là mấy năm gần đây vì yêu Chu Uyên nên dần xa cách.

Cậu ấy sắp xếp đồ đạc một cách thành thạo, đúng theo thói quen của tôi.

Từ nhỏ đến lớn, cậu bạn nhỏ hơn tôi hai tuổi này vẫn luôn chăm sóc tôi như vậy.

Tôi dựa vào lan can ban công, dội nước lần cuối cùng.

Bỗng dưng nhớ lại ngày nào đó từng đứng cùng Chu Uyên ở đây.

Hôm đó là lúc hoàng hôn đẹp nhất, cũng là lần duy nhất hắn chủ động hôn tôi.

Tôi níu tay áo hắn, hỏi hắn có thích tôi không.

Hắn nhìn tôi mà không trả lời.

Chắc lúc đó trong đầu hắn chỉ toàn hình bóng mối tình đầu xa tận phương trời.

“Chị vẫn không vui.”

Bên cạnh, chàng trai trẻ cũng tựa vào lan can.

“Chia tay với hắn ta khó chịu vậy à?”

Thật lạ.

Rõ ràng cậu ấy đang cười, nhưng nụ cười lại mang theo chút gì đó đau lòng.

“Thật ra không phải khó chịu, Lục Tinh Triệt.”

“Chỉ là không cam tâm, người mà mình yêu nhiều năm hóa ra lại như vậy…Giống như tôi đã ngu ngốc chờ đợi quá lâu.”

“Cậu chưa yêu bao giờ, cậu không hiểu đâu.”

“Mà này, bao giờ thì cậu có bạn gái vậy? Trên mạng ai cũng đồn cậu có mối tình bí ẩn gì đó kìa.”

Tôi cười cười, cố ý chuyển chủ đề sang hướng nhẹ nhàng hơn.

Không ngờ cậu ấy chăm chú nhìn tôi.

“Chị, em có người mình thích rồi.”

“Ồ…”

Lục Tinh Triệt cũng có người thích rồi.

Tôi hơi sững sờ, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả.

Mọi người đều đang tiến về phía trước.

Chỉ có tôi vẫn giậm chân tại chỗ.

Thấy vẻ mặt tôi, cậu ấy lại cười.

"Chị ồ cái gì?"

"Lâm Giản."

Cậu ấy hạ giọng và gọi đầy đủ tên tôi.

Hoàng hôn lặng lẽ lọt vào mắt cậu ấy, như một sự quyến rũ im lặng và hoang vắng.

"Chị chẳng hiểu gì cả."

21.

Sau khi nghỉ việc ở câu lạc bộ, tôi vừa hay có thể đến công ty gia đình để giúp đỡ.

Chỉ là khi đứng trước cổng căn cứ huấn luyện, tôi quay sang nhìn anh trai mình.

“Anh đùa em đấy à?”

Người đàn ông mặc vest chỉnh tề nhún vai.

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

“Hửm? Anh chưa nói với em là anh đã mua lại một câu lạc bộ thể thao điện tử à?”

“Em học quản lý eSports, giúp anh quản lý nó không phải hợp lý lắm sao?”

“…”

Tôi biết anh trai mình đã mua một đội eSports.

Nhưng không ai nói với tôi rằng đó chính là đội của Lục Tinh Triệt!

Anh tôi vỗ vai tôi, cười ranh mãnh.

“Biết đâu em có thể giúp anh đào tạo ra nhà vô địch thế giới tiếp theo thì sao?”

“Với lại, Lục Tinh Triệt bây giờ rất được săn đón, mau cảm ơn anh đi.”

“…”
 
Thời Kỳ Đỉnh Cao - Bạch Khuông Lương Thái Tử
Chương 13: Chương 13



Không hiểu sao, anh tôi cực kỳ thích gán ghép tôi với Lục Tinh Triệt.

Tôi thở dài, kéo vali bước vào căn cứ huấn luyện.

Khi đi ngang qua phòng trà, tôi tình cờ nghe thấy một giọng nữ vui vẻ:

“Không hiểu sao anh không chịu nhận lời tỏ tình của em vậy?”

“Lục Tinh Triệt, anh ngốc quá, như khúc gỗ ấy, chậm chạp muốn c.h.ế.t luôn.”

Một cô gái tóc hai b.í.m đi theo sau Lục Tinh Triệt, còn chàng trai cầm cốc cà phê mặt vô cảm.

“Tôi đã nói với cô bao nhiêu lần rồi, tôi đã có người mình thích.”

“Tôi không phải là khúc gỗ, tôi rất thông minh. Làm ơn đừng đi theo tôi nữa, được không?”

Lục Tinh Triệt…

Quả thực rất được hoan nghênh nhỉ.

Tôi xách hành lý, định đứng xem một lúc, nhưng khi đang uống cà phê, chàng trai ấy đã nhìn thấy tôi.

Cậu ấy đi đến, rất tự nhiên cầm lấy vali của tôi.

“Đến rồi à?”

“Phòng của chị đã chuẩn bị xong, đi theo em.”

Suốt quá trình, Lục Tinh Triệt hoàn toàn phớt lờ cô gái kia.

Cô ấy trông có vẻ ấm ức, bĩu môi.

Không hiểu sao, khi nhìn thấy cảnh này, tôi chợt nhớ đến bản thân mình lúc theo đuổi Chu Uyên.

Vậy nên khi bước vào thang máy, tôi không nhịn được mà nói với cậu ấy:

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

“Cậu đối xử với người ta tốt một chút đi.”

“Biết đâu lúc ở bên cô ấy, cậu sẽ thích cô ấy thì sao?”

“Hãy trân trọng những gì trước mắt…”

Tôi chưa nói xong thì đã bị cậu ấy đẩy sát vào tường thang máy.

Cậu ấy hạ mắt nhìn tôi, ánh mắt sâu thẳm.

“Có vẻ như chị thực sự không biết người em thích là ai.”

“…”

Trong thoáng chốc, không hiểu sao tôi cảm thấy cậu ấy sắp nói ra một câu khiến tôi sụp đổ thế giới tam quan.

Nhưng cậu ấy còn chưa kịp nói, thang máy đã mở ra.

Anh tôi đứng đó, hơi ngạc nhiên nhướn mày.

“Anh…làm phiền hai người à?”

“…”

Đúng là làm phiền tôi hóng chuyện, nhưng tôi cũng không bận tâm lắm, kéo vali bước ra ngoài.

Không để ý rằng sau lưng, Lục Tinh Triệt cúi đầu cười nhẹ, ánh mắt đầy sự cô đơn.

22.

Những ngày tôi đến đây là kỳ nghỉ giữa mùa giải.

Vậy nên trong căn cứ không có nhiều người, tôi có thể từ từ làm quen với môi trường.

Cô gái hôm đó theo đuổi Lục Tinh Triệt tên là Tiểu Hàm, là trợ lý của đội.

Có lẽ vì trong căn cứ chỉ có hai cô gái là tôi và cô ấy, nên chúng tôi nhanh chóng trở nên thân thiết.

Cô ấy thích Lục Tinh Triệt.

Tôi bảo cô ấy thích đúng người rồi, Lục Tinh Triệt là người tốt, không giống như một tên cặn bã mà tôi từng quen.

“Nhưng mà anh ấy lạnh lùng lắm.”

“Em nhắn mười câu, anh ấy trả lời một câu, còn bảo em đừng tìm anh ấy nữa.”

Lục Tinh Triệt lạnh lùng?

Trong ấn tượng của tôi, cậu ấy luôn chạy theo gọi tôi là chị, giống như mặt trời nhỏ.

Ví dụ như bây giờ, Lục Tinh Triệt cầm hai cây kem đi tới, hỏi tôi có muốn chơi game không.

Tiểu Hàm nghiêng người:

“Thế còn em? Kem của em đâu?”

Lục Tinh Triệt: “Cô là ai?”

Tiểu Hàm ôm ngực, bảo rằng trái tim cô ấy đã tan nát.

Tôi bật cười, lấy một cây kem từ tay Lục Tinh Triệt, sau đó định giúp họ một chút.

“Còn lại một cây, hai người chia nhau ăn đi.”

Lục Tinh Triệt sững người, đôi mắt đen láy nhìn tôi.
 
Thời Kỳ Đỉnh Cao - Bạch Khuông Lương Thái Tử
Chương 14: Chương 14



Tôi luôn cảm thấy ánh mắt cậu ấy nhìn tôi đầy tủi thân, như thể tôi đã bắt nạt cậu ấy vậy.

Nhưng ngoài việc hồi nhỏ từng đẩy cậu ấy xuống ao sen, nhốt cậu ấy trong nhà vệ sinh, đổ lỗi cho cậu ấy những trò nghịch ngợm…

Tôi thề, gần đây tôi chưa từng bắt nạt cậu ấy!

Sau đó, Lục Tinh Triệt mím môi, kéo tay Tiểu Hàm ra ban công.

Tôi nghĩ rằng cuối cùng cậu ấy cũng nghe lời tôi, muốn phát triển tình cảm với Tiểu Hàm nên tôi rất vui.

Kết quả, hai người họ nói chuyện nửa tiếng rồi đi ra.

Mắt Tiểu Hàm đỏ hoe, không dám nhìn tôi.

Tôi: “…”

Thế này là thất bại trong đàm phán à?

Lục Tinh Triệt ngồi xuống bên cạnh tôi, cúi đầu cười nhẹ.

“Chị à, đừng nghĩ nữa.”

“Em sẽ không bị chị thuyết phục mà yêu ai khác đâu.”

Tôi: “…”

Yêu ai thì yêu, mặc kệ cậu.

23.

Trong kỳ nghỉ này, ngoài việc luyện tập hàng ngày ra thì Lục Tinh Triệt luôn rủ tôi chơi game.

Mãi sau này tôi mới biết, cậu ấy thấy tôi không vui nên cố ý chơi cùng tôi.

Lục Tinh Triệt rất trầm lặng khi chơi game.

Cậu ấy không mắng tôi khi tôi không b.ắ.n trúng mục tiêu.

Cậu ấy dẫn tôi đi ngắm phong cảnh trong game thay vì liều mạng tranh giành tài nguyên.

Cậu ấy nói: “Lâm Giản, nếu chị không thích b.ắ.n s.ú.n.g thì đừng chơi.”

Cậu ấy cùng tôi chơi một trò chơi mô phỏng mà cậu ấy chưa từng động đến.

Chúng tôi cùng nhau biến một hòn đảo hoang sơ thành khu nghỉ dưỡng.

Chúng tôi cùng nhau ngắm sao trong game.

Cùng nhau câu được những con cá hiếm mà chưa ai câu được.

Cậu ấy cố tình mặc những bộ đồ xấu xí để chọc tôi cười.

“Đồ ngốc.”

Tôi cười, nói cậu ấy.

Ánh sáng từ màn hình phản chiếu vào đôi mắt cậu ấy.

Như một bầu trời đầy sao rực rỡ.

Cậu ấy nói:

“Chị à, cuối cùng chị cũng cười rồi.”

“Chị cười lên mới đẹp.”



Tôi đột nhiên ngừng cười, sững sờ nhìn cậu ấy.

Chợt cảm thấy tim mình như bị ai đó siết chặt.

Cậu ấy sẽ không quan tâm tôi chơi game có giỏi không.

Cậu ấy sẽ không mắng tôi ngu ngốc vì không theo kịp nhịp độ.

Khi chơi game với Chu Uyên, tôi luôn phải dè dặt cẩn thận.

Thế mà tôi lại quên mất.

Tôi quên mất rằng, khi ở bên Lục Tinh Triệt, game vui đến nhường nào.

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

24.

Mùa giải mùa thu năm nay sẽ quyết định suất đi giải thế giới của khu vực Trung Quốc.

Đội của Lục Tinh Triệt nằm ở nhóm trung bình khá trong game, nhưng tình hình lại không khả quan lắm.

Ngay cả đội của Chu Uyên – đội đứng đầu bảng xếp hạng – trong vài năm gần đây cũng chỉ xếp ngoài top 20 ở đấu trường thế giới.

FPS Trung Quốc đã lâu lắm rồi chưa có một nhà vô địch thế giới.

Mà rào cản đầu tiên ngăn Lục Tinh Triệt đến với giải đấu thế giới chính là đội của Chu Uyên.

“Muốn đi giải thế giới à?”

“Các cậu xứng sao?”

Vừa đến sân thi đấu, Chu Uyên đã đút tay vào túi quần, ném về phía đội tôi những lời như vậy.
 
Thời Kỳ Đỉnh Cao - Bạch Khuông Lương Thái Tử
Chương 15: Chương 15



Hắn luôn kiêu ngạo, nhưng thực lực của hắn đủ để chống đỡ sự kiêu ngạo đó.

Nếu không thì tại sao hắn lại có nhiều người hâm mộ đến vậy?

Thể thao điện tử vốn là thế, kém cỏi chính là tội lỗi.

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

Đi ngang qua tôi, hắn hạ giọng:

“Lâm Giản, anh sẽ đập nát tên tiểu trúc mã đó của em.”

“Để em hiểu rằng em nên đứng về phía ai.”

Cổ tay tôi đột nhiên bị ai đó siết chặt.

Có người kéo tôi về phía sau.

“Có khi nào là tôi đập nát anh không?”

“Đồ cặn bã.”

“…”

Lục Tinh Triệt cong môi cười, nhưng mùi thuốc s.ú.n.g đã nồng nặc ngay cả khi trận đấu còn chưa bắt đầu.

Chỉ có tôi mới nhận ra, tay cậu ấy đang run.

Những ngày qua, cậu ấy đã tập luyện vô cùng nhiều.

Cậu ấy không muốn thua, tôi biết.

Nhưng mà…

Khi ánh đèn tập trung vào sân khấu, cũng giống như cuộc đời này vậy.

Chúng ta đều không muốn thua, nhưng luôn có người bị đè bẹp thảm hại.

Luôn có người bị giẫm nát dưới chân.

Luôn có người nhận ra rằng, thiên phú hóa ra lại xa vời đến thế.

[Khoảng cách giữa Lục Tinh Triệt và Chu Uyên, vẫn còn một Lục Tinh Triệt nữa.]

Đây là câu cảm thán của một bình luận viên nổi tiếng sau trận đấu.

Nếu gi*t rồng dễ như vậy, thì đó đã là một câu chuyện cổ tích rồi.

Ván đầu tiên, đội của Lục Tinh Triệt thua thảm hại.

Ván thứ hai, với tư cách là “tài năng trẻ triển vọng nhất của FPS Trung Quốc”, Lục Tinh Triệt bị Chu Uyên nghiền nát hoàn toàn.

Sau trận đấu, Chu Uyên quay vào camera, nói một câu sau này được chia sẻ khắp các nền tảng:

[Cậu ta mà cũng đòi đi giải thế giới à?]

[Cậu ta cả đời này cũng không đi được đâu.]

……

Ở hậu trường, cậu thiếu niên lao vào nhà vệ sinh, không biết rằng thời gian sắp tới mình sẽ sống trong vô số lời chế giễu và mắng chửi.

[Cái này mà là niềm hy vọng mới của FPS Trung Quốc à? Đừng đùa nữa.]

[Sau Chu Uyên chắc không ai có thể vô địch nữa đâu.]

[Lục Tinh Triệt như một thằng hề vậy, mấy người không thấy à?]

[Cậu ta lấy đâu ra dũng khí mà so kè với tuyển thủ Chu?]

……

Tôi chỉ biết rằng, Lục Tinh Triệt lao vào nhà vệ sinh là để nôn.

Không biết nghe ai nói rằng, khi con người rơi vào nỗi đau tột cùng, phản ứng đầu tiên chính là nôn mửa.

Không ai ngờ họ lại thua thảm đến thế.

Các thành viên trong đội ai cũng cúi gằm mặt, như thể bị đánh mất linh hồn.

Chu Uyên bước vào hậu trường, nhìn tôi với ánh mắt giễu cợt.

“Lâm Giản, em có hối hận vì đã chia tay với tôi không?”

Tôi đẩy mạnh hắn ra.

Bởi vì Lục Tinh Triệt từ trong nhà vệ sinh bước ra.

Mặt cậu ấy tái nhợt đến mức như thể sẽ ngất đi bất cứ lúc nào.

Cậu ấy ngã vào lòng tôi.

Hôm đó, tôi mới phát hiện, cậu ấy đã khóc.

Cậu ấy nói:

“Chị, em mãi mãi không thể thắng được.”

“Em vô dụng quá.”

“Em tưởng em có thể nắm bắt cơ hội, em tưởng em có thể giành lấy chị.”

“Nhưng em…”

“Em vô dụng quá.”
 
Thời Kỳ Đỉnh Cao - Bạch Khuông Lương Thái Tử
Chương 16: Chương 16



25.

Chu Uyên gần như hủy diệt cả một câu lạc bộ.

Hắn chính là như vậy, vị vua của trò chơi này.

Đến giờ ăn tối, chẳng ai muốn ra ngoài ăn, chỉ có tuyển thủ hỗ trợ bước ra, lề mề ngồi xuống.

“Haizz, thật ra là do bọn em kéo chân anh Lục quá nhiều.”

“Đội bọn em không ai có thể kêu gọi chiến thuật, chị biết không?”

“Anh ấy là một tay đột kích, thế mà còn phải chỉ huy nữa.”

“Đột kích thì phải tập trung vào kỹ năng cá nhân, làm sao mà phân tâm được chứ?”

Cậu tuyển thủ hỗ trợ ủ rũ gắp đồ ăn.

“Anh ấy chắc khó chịu lắm.”

“Anh ấy là người nỗ lực nhất.”

“Nhưng kết cục lại thê thảm nhất.”

Phải, đây là lần thứ ba Lục Tinh Triệt thất bại trong việc giành vé đi giải thế giới.

Lần thứ hai mươi thua trước Chu Uyên trong các trận đấu đối đầu.

Truyền thông chỉ trích cậu ấy là đồ bỏ đi, nói rằng đặt hy vọng FPS vào cậu ấy là chuyện nực cười.

Tôi mang cơm đến trước cửa phòng Lục Tinh Triệt.

Cậu ấy không mở cửa.

Tôi gõ cửa hai, ba lần, cậu ấy vẫn không mở.

Tôi đứng ngoài cửa nói:

“Nếu cậu không mở cửa…”

“Thì đừng bao giờ mở cửa cho tôi nữa.”

……

Cửa hé ra một khe nhỏ.

Tôi lách vào trong.

26.

Chu Uyên và đội của hắn đi đấu giải thế giới.

Các câu lạc bộ trong nước đều bước vào kỳ nghỉ.

Lục Tinh Triệt cũng không ngoại lệ.

Nhưng mấy ngày nay cậu ấy cứ nhốt mình trong phòng để luyện tập.

Sau hôm đó, tâm trạng cậu ấy có vẻ khá hơn, nhưng cụ thể ra sao thì tôi không biết.

Con người chỉ có thể tự mình bước ra khỏi nỗi đau.

Con đường đi thế nào, chỉ có chính họ mới có thể lựa chọn.

Hôm đó, cậu ấy nói chuyện rất lâu với huấn luyện viên.

Lúc tôi đứng trên ban công ngắm bầu trời đêm, cậu ấy bước đến bên tôi.

“Em quyết định chuyển sang chơi hỗ trợ.”

Lục Tinh Triệt và Chu Uyên rất giống nhau, cả hai đều là tay đột kích có khả năng tấn công mạnh mẽ.

Những pha highlight thường xuyên được dành cho những tuyển thủ đột kích như họ.

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

Nhưng hỗ trợ thì sao?

Họ thu dọn tàn cuộc, giữ mạng, cung cấp thông tin cho đồng đội.

Nghe có vẻ không ngầu, cũng thường bị lu mờ trước ánh hào quang của tay s.ú.n.g b.ắ.n tỉa hay tay đột kích.

Nhưng đó lại là linh hồn không thể thiếu của cả đội.

Quyết định này đồng nghĩa với việc cậu ấy sẽ bị chỉ trích, bị chế giễu vì “không trụ nổi nên phải chuyển vai trò”.

Nhưng không ai ngờ rằng, bánh xe số phận đã bắt đầu chuyển động.

Một triều đại mang tên Lục Tinh Triệt, một chương sử huy hoàng trong lịch sử FPS Trung Quốc, từ đây chính thức bắt đầu.

27.

Tại giải đấu thế giới năm nay, đội của Chu Uyên vẫn không đạt được thành tích tốt.

Thật ra, rất nhiều game thủ FPS đã mất hy vọng, trong ấn tượng của nhiều người, tuyển thủ Châu Á không thể nào sánh bằng tuyển thủ Châu Âu và Mỹ trong các trò chơi b.ắ.n súng.

Cùng năm đó, lượng khán giả theo dõi các trận đấu FPS giảm mạnh, các nhà tài trợ lớn hàng loạt rút vốn.

Nhiều người nói rằng, năm sau sẽ là năm cuối cùng của FPS Trung Quốc.
 
Thời Kỳ Đỉnh Cao - Bạch Khuông Lương Thái Tử
Chương 17: Chương 17



Tết năm nay, tôi đón giao thừa cùng Lục Tinh Triệt và cả đội.

“Tất cả mọi người có điều ước gì cho năm mới không?”

Tôi hỏi đám nhóc tầm hai mươi tuổi trước mặt.

Có người nói:

“Tất nhiên là năm mới phải đánh thật tốt rồi.”

Có người nói:

“Giành chức vô địch thế giới!”

Cũng có người nói:

“Đánh cho ra giá trị bản thân, kiếm thật nhiều tiền.”

Chỉ có Lục Tinh Triệt suy nghĩ một hồi lâu.

Sống mũi cao của cậu ấy ẩn trong khăn quàng cổ, chỉ để lộ đôi mắt sáng lấp lánh nhìn tôi.

“Muốn cùng chị trải qua thêm một năm nữa.”

Cả nhóm đồng loạt hét lên một tiếng đầy chán ghét.

“Dm, đội trưởng, bệnh yêu đương của anh hết cứu nổi rồi.”

“Chịu thôi, tôi chịu rồi, tôi đi trước đây.”

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

“Đúng đúng, để hai người họ ở lại đi, sến súa c.h.ế.t mất.”

Tuyết lớn hóa thành những bông trắng xóa phủ đầy nhân gian.

Bóng lưng chàng trai trẻ tràn đầy sức sống, cậu ấy nắm lấy tay tôi, cùng tôi băng qua những con phố nhỏ.

Có lẽ, con người luôn sống trong bi ai, bởi đến thời điểm hiện tại, dù là tôi hay Lục Tinh Triệt, vẫn chưa từng thành công.

Nhưng vào khoảnh khắc này, khi nhìn vào mắt cậu ấy, tôi lại thấy rất hạnh phúc.

Vậy là đủ rồi, thật sự đủ rồi.

28.

Giải đấu năm sau vẫn diễn ra.

Sau khoảng thời gian đầu chưa thích nghi, Lục Tinh Triệt và đồng đội đã nhanh chóng điều chỉnh trạng thái.

Nhưng họ vẫn còn một khoảng cách khá xa với các đội tuyển hạng nhất.

Bước ngoặt xảy ra vào nửa cuối năm.

Đội của Lục Tinh Triệt lần lượt đánh bại nhiều đội mạnh, thậm chí còn thắng đậm đội của Chu Uyên.

Đây là lần đầu tiên Chu Uyên để thua trước đội của Lục Tinh Triệt, nhưng tiếc rằng, Lục Tinh Triệt đã không còn là người đấu cùng vị trí với hắn nữa.

Thật ra năm nay Chu Uyên sống không hề dễ chịu.

Người chơi hỗ trợ của đội hắn rời đi, sau đó một scandal lớn nổ ra.

Người ta nói tuyển thủ huyền thoại Chu Uyên thật ra đã có bạn gái từ lâu, nhưng khi còn mập mờ với nữ bình luận viên Độ Độ, hắn vẫn chưa chia tay.

Người hâm mộ tò mò về danh tính bạn gái cũ, nhưng không ai đoán được đó là tôi.

Về điểm này, Chu Uyên bảo vệ tôi rất tốt.

Thật ra những tin đồn ngoài lề này không ảnh hưởng nhiều đến tuyển thủ.

Dù một tuyển thủ từng ép bạn gái phá thai, cũng chẳng ngăn được việc vẫn có hàng loạt người yêu thích hắn.

Ngược lại, Độ Độ lại mất luôn công việc.

Nhưng vấn đề thực sự là trạng thái thi đấu của Chu Uyên ngày càng bất ổn.

Có một lần, sau trận đấu hắn thậm chí còn đập bàn phím ngay trước mặt mọi người.

Hôm đó, sau khi đấu xong với Lục Tinh Triệt, Chu Uyên đến khu vực hậu trường tìm tôi, nắm chặt cổ tay tôi kéo đi.

“Anh làm gì vậy? Buông ra!”

Có rất nhiều người trong phòng nghỉ, tất cả đều chạy lại ngăn hắn.

Người đàn ông với đôi mắt đỏ ngầu nhìn tôi chăm chăm, giọng khàn đặc:

“Xin em.”

“Đừng rời xa anh.”

“Không có em, anh thật sự không sống nổi.”



Sau đó, tôi nghe người khác nói rằng, Chu Uyên được chẩn đoán mắc bệnh rối loạn lưỡng cực.

Kèm theo đó là xu hướng tự sát.

Thật ra tôi không thấy ngạc nhiên khi hắn mắc chứng rối loạn này.

Những thiên tài thường đi kèm với các vấn đề về tinh thần, Chu Uyên từ lâu đã có dấu hiệu của chứng hưng cảm.

Hắn nghỉ thi đấu nửa tháng rồi quay trở lại.

Vẫn là một con quái vật hủy diệt tất cả.
 
Thời Kỳ Đỉnh Cao - Bạch Khuông Lương Thái Tử
Chương 18: Chương 18



29.

Sau đó đến vòng tuyển chọn suất tham dự giải thế giới.

Lại là cuộc đối đầu giữa đội của Lục Tinh Triệt và Chu Uyên.

Chỉ khác là lần này, đội của Lục Tinh Triệt bước vào trận đấu với tư cách đội tuyển đứng đầu bảng xếp hạng toàn giải đấu.

“Chu Uyên, bất ngờ không?”

“Tôi từ địa ngục trở về rồi.”

Trước trận đấu, Lục Tinh Triệt đã nói với Chu Uyên câu này.

Lúc đó, hầu hết khán giả trong nước đã nhận ra tầm quan trọng của vị trí hỗ trợ.

Lục Tinh Triệt đã thay đổi hoàn toàn chiến thuật của cả khu vực.

Khả năng dọn dẹp tàn cuộc xuất sắc đã trở thành biểu tượng của tuyển thủ mang tên Lục Tinh Triệt.

Một năm trước, Chu Uyên nghiền nát Lục Tinh Triệt với tỷ số 2:0.

Một năm sau, Lục Tinh Triệt đã trả lại đầy đủ.

Khi những dải ruy băng vàng bay lên từ phía đầu kia của sân khấu, đó là lần đầu tiên sau bốn năm, Chu Uyên để vuột mất chức vô địch.

Ống kính máy quay hướng về phía hắn.

Người đàn ông ngồi trước màn hình trông có vẻ bối rối, như thể không hiểu tại sao mình lại thua.

Hắn nhìn chàng trai trẻ nâng chiếc cúp vô địch, như thể đang nhìn thấy chính mình của những năm tháng trước đây.

Chỉ khác là lần này, người ngồi trên ghế thi đấu với sự thất vọng và cô độc.

Là hắn.

30.

Sau khi giành chức vô địch trong nước, Lục Tinh Triệt sẽ đại diện cho khu vực Trung Quốc tham gia giải đấu thế giới.

Mặc dù đã lọt vào giải đấu quốc tế, nhưng trong những năm gần đây thứ hạng của khu vực Trung Quốc luôn ở vị trí hai mươi mấy.

Điều này có nghĩa là đội tuyển gần như sẽ bị loại ngay từ vòng đầu tiên, ngay cả những năm trước, đội của Chu Uyên vẫn có khoảng cách trình độ vượt trội so với phần còn lại.

Trước khi Lục Tinh Triệt và đồng đội lên đường, truyền thông nước ngoài đã đưa ra dự đoán về tỷ lệ vô địch của họ.

0,93%.

Con số này nghe có vẻ hoang đường, nhưng lại là một thực tế không thể chối cãi.

Cư dân mạng trêu chọc rằng, với tỷ lệ này, có lẽ cách duy nhất để họ vô địch là tất cả đối thủ khác gặp nạn trên đường bay và không thể đến tham gia giải đấu.

Nhưng dù có đùa cợt thế nào, mỗi khi tuyển thủ Trung Quốc ra trận, ai mà không muốn hét thật to cổ vũ cho họ chứ?

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

Dù lượng khán giả theo dõi FPS ngày càng giảm.

Dù giải đấu được tổ chức tại Anh, múi giờ bất tiện vô cùng.

Dù họ biết rằng, đó có thể chỉ là một tiếng hô vô vọng, không ai quan tâm.

Nhưng câu nói ấy vẫn sẽ vang vọng khắp sân đấu:

[Trung Quốc cố lên! CN-FPS cố lên!]

Có lẽ, đây chính là ý nghĩa của thể thao điện tử.

Chúng ta hết lần này đến lần khác ngã xuống, bị đánh bại, bị đóng đinh trên cột nhục nhã.

Nhưng chúng ta chưa bao giờ bỏ cuộc.

Dù những ký ức ấy có chất đầy tiếc nuối, vẫn sẽ chiến đấu đến giây phút cuối cùng.

Có một đoạn voice chat trong trận đấu được lưu lại.

Đó là trận sinh tử cuối cùng, quyết định xem họ có thể vào tứ kết hay không.

Họ đang bị dẫn trước với cách biệt lớn.

Đối thủ tấn công dữ dội, người chơi đột kích của đội họ vừa ngã xuống.
 
Thời Kỳ Đỉnh Cao - Bạch Khuông Lương Thái Tử
Chương 19: Chương 19



Cậu ấy bỗng bật cười:

“Tôi có cảm giác chúng ta không thể thắng được nữa.”

Kênh voice rơi vào trầm mặc.

Sau đó là tiếng của tay b.ắ.n tỉa:

“Ừ, đến được đây cũng đã là—”

Nhưng Lục Tinh Triệt cắt ngang lời họ.

“Nhưng nếu thắng thì sao?”

Nếu thắng thì sao?

Chẳng lẽ cứ thế mà bỏ cuộc?

Thật sự dừng lại tại đây sao?

Sau nửa phút im lặng, đội tuyển ấy bùng nổ sức sống mãnh liệt.

Ai muốn thua chứ? Không ai cả, đúng không?

Vậy thì phải thắng.

Thắng một cách rực rỡ, thắng để đối thủ tâm phục khẩu phục.

Một cú b.ắ.n mù của tay b.ắ.n tỉa.

Một pha chỉ huy vòng sau của Lục Tinh Triệt.

Một sự hy sinh quả cảm của tay đột kích.

Một quả l.ự.u đ.ạ.n chuẩn xác của người chơi hỗ trợ.

Tất cả đã cùng nhau tạo nên một màn lội ngược dòng đẹp như mơ.

Đêm hôm đó, cả sân đấu bùng nổ vì họ.

Đó là lần đầu tiên sau sáu năm, một đội tuyển Trung Quốc đặt chân vào tứ kết.

Và huyền thoại của họ vẫn đang tiếp tục được viết tiếp.

31.

Tứ kết, kéo sập đội tuyển huyền thoại châu Âu.

Bán kết, đánh bại đương kim vô địch với tỷ số áp đảo.

Đã quá lâu rồi, rất lâu rồi, người hâm mộ mới lại có cơ hội hò hét cho đội nhà ở một trận bán kết trở lên.

Ngày càng có nhiều người thức đêm để theo dõi trận đấu.

Ngày càng có nhiều người mở lại tựa game mà họ đã bỏ quên từ lâu.

Thậm chí rất nhiều khán giả nước ngoài bắt đầu cổ vũ cho đội của Lục Tinh Triệt.

Ai mà không muốn chứng kiến một chú ngựa ô vươn l*n đ*nh cao chứ?

Ai mà không muốn thấy cảnh tượng vị vua cũ bị lật đổ?

Tiếng reo hò cho họ ngày càng lớn dần.

Và đến ngày họ bước vào trận chung kết, cả sân đấu đều đang gọi tên họ.

32.

Đối thủ cuối cùng của Lục Tinh Triệt và đồng đội.

Là đội tuyển châu Âu bất bại từ đầu mùa giải.

Không giống như họ – đội tuyển ngựa ô bất ngờ trỗi dậy.

Đội tuyển Châu Âu này là ứng cử viên hàng đầu cho chức vô địch.

Trước trận đấu, dự đoán chiến thắng của đội Lục Tinh Triệt vẫn chỉ là 17%.

Nhưng cả sân đấu đang reo hò và cổ vũ cho họ.

Giống như một câu chuyện về dũng sĩ diệt rồng, ai mà không muốn chứng kiến sự ra đời của một người hùng chứ?

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

Thế nhưng, thực tế lại giáng cho họ một đòn đau điếng.

Trận đầu tiên, đối thủ dễ dàng giành chiến thắng.

Cả sân đấu rơi vào bầu không khí trầm lặng.

Đúng vậy, đây không phải cổ tích, đây là hiện thực.

Ngựa ô nào có thể dễ dàng đánh bại cựu vương?

Mấy chàng trai Trung Quốc non trẻ này, làm sao có thể thắng được đội tuyển Châu Âu giàu kinh nghiệm vô địch?

Nhưng ngay khi tất cả đang ủ rũ thất vọng.

Một mảng đỏ rực bừng sáng trên khán đài.

[Trung Quốc cố lên!! China-FPS số một thế giới!!]

Tiếng gào của một khán giả vang vọng khắp sân đấu.

Ai cũng biết, có lẽ đây chỉ là một giấc mơ.

Nhưng họ vẫn muốn giấc mơ này tiếp tục.

Và thế là, những tiếng hò hét ngày càng nhiều thêm.

Hóa ra, rất nhiều người đã mang theo quốc kỳ.

Chúng như những đốm lửa nhỏ, dần dần bùng lên thành một ngọn lửa khổng lồ.

33.

Nhiều năm sau, có người hỏi tôi rằng, ý nghĩa của thể thao điện tử là gì.

Tôi sẽ nhớ đến những trận đấu mà Lục Tinh Triệt và đồng đội đã chơi tại London, Anh Quốc.

Biết rõ là không thể, nhưng vẫn cứ làm.

Dù tòa tháp có sắp đổ sập, ta vẫn tiến về phía trước.

Thể thao điện tử có quá nhiều kẻ thất bại.

Nhưng vẫn luôn có những người tiếp nối, thắp lên ngọn lửa hy vọng.

Ngày ấy, họ nói rằng, xác suất để Lục Tinh Triệt vô địch chỉ là 0.93%.

Nhưng năm chàng trai ấy, đã biến 0.93% thành 100%.

Mưa vàng cuối cùng cũng đổ xuống.

Họ nâng cao chiếc cúp vô địch thuộc về mình.
 
Back
Top Bottom