- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 419,610
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #31
Kinh Doanh Ăn Uống Ở Thời Bao Cấp
Chương 029 - Bỏ lỡ vở kịch hay
Chương 029 - Bỏ lỡ vở kịch hay
Author: Bách Lâm Vũ Thanh.Editor: Tuyết Tự Kỳ Dư.Bản edit chỉ được đăng tải ở Wattpad @TuyetTuKyDu thôi nha các tình yêu.
Nếu thấy truyện đăng ở trang nào khác app cam hoặc thu phí thì đó là trang reup, quay lại app cam để đọc free nè!Chương 029 – Bỏ lỡ vở kịch hayMây tan mưa tạnh, màu trời sáng rõ.Nhiệt độ không khí mùa hạ cao, nước mưa khô rất nhanh, chỉ qua một ngày một đêm, đã có thể đi bộ trên nền đất như thường.
Mọi người cũng khôi phục lại nhịp điệu trước đây ra cửa mua đồ ăn hoặc là đến nhà người quen chơi một chút.Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư mở quán như thường lệ.Người ở cổng trường học vẫn đông như mọi ngày, chẳng qua quầy hàng của anh em họ Vương lại vắng vẻ lạnh tanh.Ứng Vọng: "?".Khách hàng mua bánh kẹp thịt còn chưa tới sao?Nhưng có phải đâu nhỉ, quầy hàng của bọn họ bên này vừa bày lên đã có người đến đây xếp hàng rồi.
Bởi vì người mua đồ ăn không ít, Ứng Vọng rất bận rộn, cho nên không rảnh đi nghiên cứu sâu hơn bên anh em họ Vương kia đã xảy ra chuyện gì, tận đến khi có người hỏi, "Ông chủ nhỏ, hôm qua hai cậu không mở quán hả?".Ứng Vọng vừa bận việc vừa trả lời, "Ngày hôm qua trời mưa nên không có tới".Người kia tiếp tục hỏi, "Không phải buổi chiều hết mưa rồi sao, vì sao cũng không mở quán?".Đương nhiên Ứng Vọng không thể nói là mắc bệnh lười muốn tranh thủ nghỉ ngơi, chỉ nói, "Mặt đường trơn trợt không dễ đi, đoán chừng cũng không bao nhiêu người bằng lòng ra cửa, cho nên dứt khoát không đến".Người nọ thở dài, "Vậy thật đáng tiếc".Ứng Vọng khó hiểu nhìn người nọ, "Sao vậy?".Lại thấy hai mắt người nọ liếc nhìn về phía quầy hàng của anh em họ Vương ở kế bên, sau đó mới nói, "Hôm qua anh em bọn họ tới, có điều giống như cậu nói, ngày mưa mọi người không thích ra cửa, cho dù là người đến đón con cháu cũng không thích ở lại lâu, vội vội vàng vàng dẫn con cháu chạy về nhà, thế cho nên đồ ăn của bọn họ bán không hết, sau đó buổi chiều bèn chạy tới cổng xưởng đồ hộp bán".Tươi cười trên mặt Ứng Vọng khựng lại một chút, nhưng chốc lát đã khôi phục tự nhiên, "Bán thì bán thôi, cũng không thể để đồ ăn hỏng được".Người nọ lại trợn trắng mắt, "Đồ ăn bị hỏng rất đáng tiếc, nhưng cũng không thể bán đồ ăn đã hỏng đâu".Ngụy Vân Thư nghiêng đầu.Ứng Vọng đầu tiên là ngơ ngác, sau đó giật mình hoảng sợ, "Xảy ra chuyện gì?".Người nọ hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt rất xấu.Khách hàng khác bổ sung, "Có thể xảy ra chuyện gì, bọn họ bán đồ ăn đã bị hỏng cho người khác ăn chứ sao".Ứng Vọng nghĩ không ra điểm mấu chốt trong đó, "Không thể nào, thịt nấu buổi sáng, cho dù để cả buổi chiều cũng không đến mức bị hỏng đâu nhỉ?"."
Không phải thịt bị hỏng, là rau thơm và hành bên trong".
Có người giải thích, "Bọn họ buôn bán không giống với hai người các cậu, đồ ăn bên này của hai cậu đều là cắt trộn ngay tại chỗ, nhưng bên kia là trộn sẵn ở nhà rồi mang đến đây, rau thơm và hành kia còn sống trộn cùng với ớt và thịt băm, mấy ngày nắng nóng này thì bị ngâm hỏng".Ứng Vọng nghe xong mặt đơ ra.Mấy thứ rau thơm và hành này sau khi rửa qua nước rồi cắt khúc quả thật không dễ bảo quản, nhất là lúc thời tiết nóng thế này, nếu như khô ráo còn may ra, nhiều nhất là ngả vàng một chút.
Nhưng nếu đã khuấy trộn cùng với thịt băm và ớt xanh, bên trong đó lại không phải ngập dầu, vốn dĩ đã dính nước rất dễ hỏng, thời tiết này lại còn nóng và ẩm, quả thật là rất dễ bị biến chất.Ứng Vọng không thể hiểu được, "Tự bọn họ không phát hiện sao?".Biện pháp giải quyết chuyện này rất đơn giản.
Nếu phát hiện đồ ăn bị đổi vị, vậy cứ trực tiếp đổ sạch là được.Nhưng nhóm khách hàng lại không nghĩ như vậy, trợn mắt đến tròng trắng cũng sắp lật đến chân trời rồi, "Nhất định là không nỡ bỏ rồi, xem người khác như đưa ngốc mà lừa gạt, sau đó trực tiếp lấy đến bán".Ứng Vọng hỏi, "Người ăn kia không sao chứ?"."
Thật ra không sao, chỉ là tức giận không nhẹ".
Có người nói, "Nghe nói người ta tìm tới chỗ hai người bọn gã muốn ba mặt một lời, kết quả đối phương chối bay không nhận, còn nói là người kia nghi oan.
Chọc người ta tức giận, bẻ một miếng trực tiếp nhét vào trong miệng hai người bọn gã, sau đó thì đánh nhau".Ứng Vọng trừng lớn mắt, "Còn đánh nhau?"."
Đây có là gì".
Có người còn cho là đúng nói, "Dám dùng thứ cho vào miệng đến lừa gạt, sau khi bị phát hiện còn sai rành rành nhưng vẫn cãi cố, loại người này chỉ đánh một trận là còn nhẹ".Ứng Vọng: "...".Ngụy Vân Thư chen vào hỏi, "Cho nên cuối cùng xử lí thế nào?"."
Hoàn tiền lại thôi".
Người đã xem tại hiện trường kể sinh động như thật, "Vốn dĩ bọn họ còn không muốn hoàn tiền, nói đồ ăn đã đưa, hoàn tiền là không có khả năng.
Nhưng người bị lừa nào chịu bỏ qua chứ, trùng hợp lúc ấy có vài người cũng đang mua bánh kẹp thịt, biết đồ ăn bên trong bị hỏng đương nhiên muốn hoàn tiền.
Chỉ hai người bọn họ, đâu phải đối thủ, cuối cùng chỉ có thể không tình nguyện hoàn lại tiền".Nói đến đây, hắn còn chậc một tiếng, "Hiện tại chuyện này đã truyền đến nhà nhà đều biết, tôi xem còn ai dám mua đồ ăn của bọn họ nữa".Ứng Vọng: ...
Thảo nào hôm nay bên kia quạnh quẽ như vậy, hiện tại đã phá án.Đã hóng được chuyện, ngược lại Ứng Vọng cũng không nói đến chuyện vui vẻ hay không vui vẻ, cậu chỉ nhắc nhở bản thân: Ngành ăn uống này vấn đề vệ sinh vô cùng quan trọng, nhất định phải cẩn thận nhiều hơn nữa.Lần này bên kia may mắn, chỉ là rau thơm hoặc hành thái bị hỏng, không đến mức ăn chết người, cho nên mới không gây ra chuyện không thể vẫn hồi.
Nếu như hiện tại là đồ ăn oi thiu làm hại người khác phải nhập viện, vậy vấn đề này là chuyện lớn rồi.Có điều nói đi cũng phải nói lại, nếu như anh em họ Vương đã sớm biết đồ ăn hỏng rồi nhưng còn lấy ra bán thật, có lẽ cũng là vì biết sẽ không gây ra chuyện dính đến mạng người nhỉ?Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của cậu.Lặng lẽ ghi nhớ bài học kinh nghiệm này trong lòng, Ứng Vọng cũng không quan tâm thêm chuyện của bên kia nữa, chỉ tiếp tục làm chuyện của mình.Mà anh em họ Vương kế bên thì đang ra sức rao to gây chú ý, muốn mời khách hàng đến.
Chỉ tiếc những người khác cập nhật tin tức nhanh, đã nghe nói chuyện ngày hôm qua từ lâu, cho nên mặc cho bọn họ rao như thế nào cũng không có người tiến lên mua, thậm chí người tính tình nóng nảy còn mắng bọn họ một trận, hoặc là trực tiếp mỉa mai châm biếm, chỉ cây dâu mắng cây hòe với bọn họ.Suýt chút nữa Vương Thiên Thành bị tức chết.Cổ họng gã bốc khói, một cơn giận nghẹn ở lồng ngực, sắp khiến gã phát điên!Nhìn chuyện buôn bán của nhóm Ứng Vọng bên kia tốt như vậy, hàng cũng xếp được một hàng dài, dáng vẻ liên tiếp không ngừng thu tiền vào tay làm sắc mặt gã càng lúc càng u ám.Cuối cùng, đồ ăn đương nhiên là không bán được.
Ba bốn mươi cái bánh bột, cùng với không ít nhân, toàn bộ đều ế hàng, không bán đi được cái nào.Vương Thiên Thành giận đến đỏ mắt, gã nổi giận đùng đùng về đến nhà, ném đồ đạc làm vang lên âm thanh loảng xoảng, sau đó không do dự tóm lấy vợ từ trong phòng ra tới xem tình huống mắng một trận, "Đều là do cái con mụ già ngu như mày, nếu không phải mày dùng đồ hư cho bố mày bán, chuyện làm ăn sao có thể nát bét như vậy!".Vợ gã bị gã chửi đến ngơ ngác, chờ sau khi kịp phản ứng lại thì mở miệng chửi lại, "Cái ngữ bụi đời mày, bây giờ hư chuyện thì quay lại trách tao!
Không phải ngày hôm qua lúc nói lấy mấy thứ đó đi bán mày cũng đồng ý à!
Bây giờ thì hay rồi, mơ tưởng đổ lỗi lên đầu tao, mày mơ đẹp lắm!".Nhìn anh trai và chị dâu lại bắt đầu cãi nhau, Vương Thiên Hạnh chỉ cảm thấy huyệt thái dương không ngừng giật mạnh, hắn không muốn lại giống như trước kia tốt bụng khuyên giải lại làm ơn mắc oán, cuối cùng bị vợ chồng bọn họ kết phường chửi rủa trút giận, bởi vậy vừa nghe đoạn đầu, đã trực tiếp xoay người vào phòng của mình, còn cài then cửa từ bên trong.Bên ngoài quả nhiên tiếp tục chửi rủa nhau, Vương Thiên Thành giận dữ không thôi, "Con mụ già ngu ngục được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều, tài vận của bố mày đều bị mày đạp đổ hết!".Vợ gã cũng không cam lòng yếu thế, "Thằng bụi đời chỉ biết ức hiếp người nhà, từ ngày vào nhà mày còn chưa được hưởng phúc ngày nào, lo liệu trong nhà sinh con dưỡng cái cho mày, còn phải để mày chửi bới, mẹ mày đúng là xui tám kiếp mới gả cho mày!".Vương Thiên Thành bị chỉ thẳng mặt chửi, cơn tức xông thẳng lên đỉnh đầu, tiến lên nắm lấy tóc thị đánh ngay mấy cái.Người phụ nữ cũng không phải người tính tình nhẫn nhục chịu đựng, đối phương đánh thị, đương nhiên thị muốn đánh trả, bởi vì sức lực nhỏ chẳng giãy giụa nổi, thị tức giận vừa cắn vừa cào, cuối cùng trong tầm tay túm lấy được giỏ tre treo trên cánh cửa, nắm lấy rồi lập tức đập lên người Vương Thiên Thành.Hai vợ chồng trực tiếp lao vào đánh nhau, không ai được lợi....Phòng cách vách, Vương Thiên Hạnh và vợ hắn Thanh Bình nghe được tiếng mắng chửi và tiếng thét chói tai truyền tới từ cách vách, vội vàng bịt tai đứa nhỏ lại, nhỏ giọng hỏi, "Mặc kệ thật ạ?"."
Quản thế nào được?".
Vương Thiên Hạnh ngồi trên ghé, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi dựa vào tường, "Trước đây chúng ta quan tâm lại nhận được kết cục gì cũng không phải mình không biết.
Bây giờ có thể quản thế nào?".Thanh Bình nói, "Em sợ xảy ra chuyện".Vương Thiên Hạnh cũng sợ, nhưng kinh nghiệm nhiều lần khuyên can nói cho hắn biết, nếu hắn dám lắm miệng khuyên can thì cuối cùng nhất định sẽ bị bọn họ mắng máu chó đầy đầu, bài học kinh nghiệm máu chảy đầm đìa trước đây vẫn còn đấy."
Đừng để ý".
Vương Thiên Hạnh vẫn là nói, "Bọn họ đều là loại người lợi hại, ai cũng đừng mong đối phương sẽ nương tay, hơn nữa bọn họ cũng không dám thật sự đánh chết đối phương".Những năm này đánh chết người thì phải đền mạng.Nếu em trai ruột như Vương Thiên Hạnh đã nói như vậy, Thanh Bình cũng nghe lời không đến quản.Cô che tai con trai mình lại, nhưng đứa nhỏ không muốn bị che tai lại, bèn giãy giụa nói, "Mẹ, mau buông con ra".Thanh Bình dỗ nó nói, "Con trai ngoan, những lời này con không thể nghe".Đáng tiếc đứa nhỏ không nghe vào, bị hạn chế lại không thoải mái, vì thế giãy giụa kịch liệt hơn.Vương Thiên Hạnh nhìn mà xót con, "Bình Bình, mình buông con ra đi".Thanh Bình không đồng ý, "Những lời đó không phải lời hay...".Đứa nhỏ: "Mẹ, buông con ra".Cuối cùng, Thanh Bình chỉ có thể buông tay ra.Những tiếng động lung tung rối loạn ở cách vách vẫn còn tiếp tục, đứa nhỏ nghe được một lát, nghe nhiều thành quen nói, "Bác trai và bác gái lại đang cãi nhau".Thanh Bình nhíu mày hỏi, "Con từng nghe khi nào?"."
Trước đây ấy, rất nhiều lần".
Đứa nhỏ khó hiểu liếc nhìn Thanh Bình một cái, "Bọn họ thường xuyên chửi mắng người, con cũng đã quen rồi".Vương Thiên Hạnh và Thanh Bình ngơ ngác nhìn nhau.Vương Thiên Hạnh hỏi, "Bọn họ mắng cái gì?".Đưa nhỏ học theo nói, "Con mụ già ngu ngốc, thằng bụi đời, con đàn bà thối tha, đồ đê tiện...".Mặt hai vợ chồng đều đen.Vào lúc bọn họ không biết, con của bọn họ đã nghe rất nhiều câu lung tung rối loạn, về sau nếu như thật sự học theo mấy lời tục tĩu này...Bọn họ không muốn đứa nhỏ học những thứ này, thứ này vốn không có gì hay, đáy lòng chậm rãi phủ lên một lớp mây mù bất mãn với anh trai và chị dâu.Buổi tối, Vương Thiên Hạnh lăn qua lộn lại không ngủ được, trong đầu hắn nghĩ tới rất nhiều chuyện, có anh trai chị dâu chửi rủa khó nghe, có lời nói bẩn thỉu thốt ra từ trong miệng của cháu trai, nghĩ một chút, cuối cùng hắn xoay người từ trên giường ngồi dậy.Thanh Bình vốn đã mơ màng sắp ngủ, kết quả bị động tĩnh này của hắn làm cho lại mở bừng mắt, "Sao còn chưa ngủ?".Vương Thiên Hạnh nói, "Bình Bình, chúng ta dọn đi đi".Lời này vừa nói ra, tức khắc Thanh Bình hết buồn ngủ, "Mình nói cái gì?".Vương Thiên Hạnh nói, "Hôm nay tôi mới biết được, hóa ra con trai đã nghe được nhiều lời lung tung rối loạn như vậy, nếu cứ tiếp tục như vậy, ngộ nhỡ nó học theo phải làm sao đây?".Đối với đề nghị dọn đi này đương nhiên Thanh Bình động lòng, cô đã không muốn ở chung với bọn họ từ lâu, mỗi người đều tính tình nóng nảy không nói, hở một chút là đẩy trách nhiệm lên đầu bọn họ, hơn nữa chị dâu vừa lười vừa thích chiếm lợi, làm gì cũng lừa gạt, nhưng mồm miệng kia lại rất lợi hại, gào khóc ăn vạ còn thảm thiết hơn quả phụ khóc mồ, người không biết còn cho rằng cô đã làm gì thị!
Khiến người ta hoàn toàn không có cách nào yên ổn sống chung!Chỉ là chuyện dọn đi này nói thì dễ, nếu làm thì lại..."
Mình và em đều không có công việc, nếu như dọn khỏi nơi này, vậy sau này ăn mặc ở đi lại đều cần tiền, những chi phí này làm sao bây giờ?".Hiển nhiên Vương Thiên Hạnh đã nghĩ tới, "Chúng ta đổi một nơi không ai quen biết, sau đó một lần nữa bắt đầu bán bánh kẹp thịt".Thanh Bình suy nghĩ một chút đôi mắt sáng lên, "Đúng vậy, bánh kẹp thịt này hai ngày trước buôn bán không tồi, hôm nay không bán đi được hoàn toàn là bởi vì dùng thứ hư thối, sau này chúng ta không làm loại chuyện này, vậy chắc chắn cũng có thể bán được!".Vương Thiên Hạnh nói, "Tôi cũng nghĩ như vậy".Thanh Bình gấp không chờ nổi, "Vậy khi nào chúng ta dọn đi?".Vương Thiên Hạnh nói, "Trước tiên thu dọn đồ đạc, thu dọn xong chúng ta đi ngay".Thanh Bình vui mừng đồng ý, chỉ cảm thấy cuộc sống đã có mục tiêu để hướng tới.Vương Thiên Hạnh thì lại nghĩ, ba mẹ hắn đã chết, không có người lớn tuổi cần cấp dưỡng, vậy anh em tách ra sống cũng là chuyện theo lẽ thường.
Huống hồ bọn họ ở chỗ này chiếm hai phòng, sau khi bọn họ dọn đi rồi là có thể trống ra hai chỗ, anh trai chị dâu nhất định sẽ đồng ý.Sự thật quả nhiên cũng như thế.
Phòng ở trống ra, cho dù bản thân không dùng tới cũng có thể cho người khác thuê, đến lúc đó bọn họ thu tiền thuê không tốt sao?Vì thế, Vương Thiên Hạnh dẫn theo vợ và con trai thuận lợi dọn đi.