Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Kinh Doanh Ăn Uống Ở Thời Bao Cấp

Kinh Doanh Ăn Uống Ở Thời Bao Cấp
Chương 029 - Bỏ lỡ vở kịch hay


Author: Bách Lâm Vũ Thanh.Editor: Tuyết Tự Kỳ Dư.Bản edit chỉ được đăng tải ở Wattpad @TuyetTuKyDu thôi nha các tình yêu.

Nếu thấy truyện đăng ở trang nào khác app cam hoặc thu phí thì đó là trang reup, quay lại app cam để đọc free nè!Chương 029 – Bỏ lỡ vở kịch hayMây tan mưa tạnh, màu trời sáng rõ.Nhiệt độ không khí mùa hạ cao, nước mưa khô rất nhanh, chỉ qua một ngày một đêm, đã có thể đi bộ trên nền đất như thường.

Mọi người cũng khôi phục lại nhịp điệu trước đây ra cửa mua đồ ăn hoặc là đến nhà người quen chơi một chút.Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư mở quán như thường lệ.Người ở cổng trường học vẫn đông như mọi ngày, chẳng qua quầy hàng của anh em họ Vương lại vắng vẻ lạnh tanh.Ứng Vọng: "?".Khách hàng mua bánh kẹp thịt còn chưa tới sao?Nhưng có phải đâu nhỉ, quầy hàng của bọn họ bên này vừa bày lên đã có người đến đây xếp hàng rồi.

Bởi vì người mua đồ ăn không ít, Ứng Vọng rất bận rộn, cho nên không rảnh đi nghiên cứu sâu hơn bên anh em họ Vương kia đã xảy ra chuyện gì, tận đến khi có người hỏi, "Ông chủ nhỏ, hôm qua hai cậu không mở quán hả?".Ứng Vọng vừa bận việc vừa trả lời, "Ngày hôm qua trời mưa nên không có tới".Người kia tiếp tục hỏi, "Không phải buổi chiều hết mưa rồi sao, vì sao cũng không mở quán?".Đương nhiên Ứng Vọng không thể nói là mắc bệnh lười muốn tranh thủ nghỉ ngơi, chỉ nói, "Mặt đường trơn trợt không dễ đi, đoán chừng cũng không bao nhiêu người bằng lòng ra cửa, cho nên dứt khoát không đến".Người nọ thở dài, "Vậy thật đáng tiếc".Ứng Vọng khó hiểu nhìn người nọ, "Sao vậy?".Lại thấy hai mắt người nọ liếc nhìn về phía quầy hàng của anh em họ Vương ở kế bên, sau đó mới nói, "Hôm qua anh em bọn họ tới, có điều giống như cậu nói, ngày mưa mọi người không thích ra cửa, cho dù là người đến đón con cháu cũng không thích ở lại lâu, vội vội vàng vàng dẫn con cháu chạy về nhà, thế cho nên đồ ăn của bọn họ bán không hết, sau đó buổi chiều bèn chạy tới cổng xưởng đồ hộp bán".Tươi cười trên mặt Ứng Vọng khựng lại một chút, nhưng chốc lát đã khôi phục tự nhiên, "Bán thì bán thôi, cũng không thể để đồ ăn hỏng được".Người nọ lại trợn trắng mắt, "Đồ ăn bị hỏng rất đáng tiếc, nhưng cũng không thể bán đồ ăn đã hỏng đâu".Ngụy Vân Thư nghiêng đầu.Ứng Vọng đầu tiên là ngơ ngác, sau đó giật mình hoảng sợ, "Xảy ra chuyện gì?".Người nọ hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt rất xấu.Khách hàng khác bổ sung, "Có thể xảy ra chuyện gì, bọn họ bán đồ ăn đã bị hỏng cho người khác ăn chứ sao".Ứng Vọng nghĩ không ra điểm mấu chốt trong đó, "Không thể nào, thịt nấu buổi sáng, cho dù để cả buổi chiều cũng không đến mức bị hỏng đâu nhỉ?"."

Không phải thịt bị hỏng, là rau thơm và hành bên trong".

Có người giải thích, "Bọn họ buôn bán không giống với hai người các cậu, đồ ăn bên này của hai cậu đều là cắt trộn ngay tại chỗ, nhưng bên kia là trộn sẵn ở nhà rồi mang đến đây, rau thơm và hành kia còn sống trộn cùng với ớt và thịt băm, mấy ngày nắng nóng này thì bị ngâm hỏng".Ứng Vọng nghe xong mặt đơ ra.Mấy thứ rau thơm và hành này sau khi rửa qua nước rồi cắt khúc quả thật không dễ bảo quản, nhất là lúc thời tiết nóng thế này, nếu như khô ráo còn may ra, nhiều nhất là ngả vàng một chút.

Nhưng nếu đã khuấy trộn cùng với thịt băm và ớt xanh, bên trong đó lại không phải ngập dầu, vốn dĩ đã dính nước rất dễ hỏng, thời tiết này lại còn nóng và ẩm, quả thật là rất dễ bị biến chất.Ứng Vọng không thể hiểu được, "Tự bọn họ không phát hiện sao?".Biện pháp giải quyết chuyện này rất đơn giản.

Nếu phát hiện đồ ăn bị đổi vị, vậy cứ trực tiếp đổ sạch là được.Nhưng nhóm khách hàng lại không nghĩ như vậy, trợn mắt đến tròng trắng cũng sắp lật đến chân trời rồi, "Nhất định là không nỡ bỏ rồi, xem người khác như đưa ngốc mà lừa gạt, sau đó trực tiếp lấy đến bán".Ứng Vọng hỏi, "Người ăn kia không sao chứ?"."

Thật ra không sao, chỉ là tức giận không nhẹ".

Có người nói, "Nghe nói người ta tìm tới chỗ hai người bọn gã muốn ba mặt một lời, kết quả đối phương chối bay không nhận, còn nói là người kia nghi oan.

Chọc người ta tức giận, bẻ một miếng trực tiếp nhét vào trong miệng hai người bọn gã, sau đó thì đánh nhau".Ứng Vọng trừng lớn mắt, "Còn đánh nhau?"."

Đây có là gì".

Có người còn cho là đúng nói, "Dám dùng thứ cho vào miệng đến lừa gạt, sau khi bị phát hiện còn sai rành rành nhưng vẫn cãi cố, loại người này chỉ đánh một trận là còn nhẹ".Ứng Vọng: "...".Ngụy Vân Thư chen vào hỏi, "Cho nên cuối cùng xử lí thế nào?"."

Hoàn tiền lại thôi".

Người đã xem tại hiện trường kể sinh động như thật, "Vốn dĩ bọn họ còn không muốn hoàn tiền, nói đồ ăn đã đưa, hoàn tiền là không có khả năng.

Nhưng người bị lừa nào chịu bỏ qua chứ, trùng hợp lúc ấy có vài người cũng đang mua bánh kẹp thịt, biết đồ ăn bên trong bị hỏng đương nhiên muốn hoàn tiền.

Chỉ hai người bọn họ, đâu phải đối thủ, cuối cùng chỉ có thể không tình nguyện hoàn lại tiền".Nói đến đây, hắn còn chậc một tiếng, "Hiện tại chuyện này đã truyền đến nhà nhà đều biết, tôi xem còn ai dám mua đồ ăn của bọn họ nữa".Ứng Vọng: ...

Thảo nào hôm nay bên kia quạnh quẽ như vậy, hiện tại đã phá án.Đã hóng được chuyện, ngược lại Ứng Vọng cũng không nói đến chuyện vui vẻ hay không vui vẻ, cậu chỉ nhắc nhở bản thân: Ngành ăn uống này vấn đề vệ sinh vô cùng quan trọng, nhất định phải cẩn thận nhiều hơn nữa.Lần này bên kia may mắn, chỉ là rau thơm hoặc hành thái bị hỏng, không đến mức ăn chết người, cho nên mới không gây ra chuyện không thể vẫn hồi.

Nếu như hiện tại là đồ ăn oi thiu làm hại người khác phải nhập viện, vậy vấn đề này là chuyện lớn rồi.Có điều nói đi cũng phải nói lại, nếu như anh em họ Vương đã sớm biết đồ ăn hỏng rồi nhưng còn lấy ra bán thật, có lẽ cũng là vì biết sẽ không gây ra chuyện dính đến mạng người nhỉ?Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của cậu.Lặng lẽ ghi nhớ bài học kinh nghiệm này trong lòng, Ứng Vọng cũng không quan tâm thêm chuyện của bên kia nữa, chỉ tiếp tục làm chuyện của mình.Mà anh em họ Vương kế bên thì đang ra sức rao to gây chú ý, muốn mời khách hàng đến.

Chỉ tiếc những người khác cập nhật tin tức nhanh, đã nghe nói chuyện ngày hôm qua từ lâu, cho nên mặc cho bọn họ rao như thế nào cũng không có người tiến lên mua, thậm chí người tính tình nóng nảy còn mắng bọn họ một trận, hoặc là trực tiếp mỉa mai châm biếm, chỉ cây dâu mắng cây hòe với bọn họ.Suýt chút nữa Vương Thiên Thành bị tức chết.Cổ họng gã bốc khói, một cơn giận nghẹn ở lồng ngực, sắp khiến gã phát điên!Nhìn chuyện buôn bán của nhóm Ứng Vọng bên kia tốt như vậy, hàng cũng xếp được một hàng dài, dáng vẻ liên tiếp không ngừng thu tiền vào tay làm sắc mặt gã càng lúc càng u ám.Cuối cùng, đồ ăn đương nhiên là không bán được.

Ba bốn mươi cái bánh bột, cùng với không ít nhân, toàn bộ đều ế hàng, không bán đi được cái nào.Vương Thiên Thành giận đến đỏ mắt, gã nổi giận đùng đùng về đến nhà, ném đồ đạc làm vang lên âm thanh loảng xoảng, sau đó không do dự tóm lấy vợ từ trong phòng ra tới xem tình huống mắng một trận, "Đều là do cái con mụ già ngu như mày, nếu không phải mày dùng đồ hư cho bố mày bán, chuyện làm ăn sao có thể nát bét như vậy!".Vợ gã bị gã chửi đến ngơ ngác, chờ sau khi kịp phản ứng lại thì mở miệng chửi lại, "Cái ngữ bụi đời mày, bây giờ hư chuyện thì quay lại trách tao!

Không phải ngày hôm qua lúc nói lấy mấy thứ đó đi bán mày cũng đồng ý à!

Bây giờ thì hay rồi, mơ tưởng đổ lỗi lên đầu tao, mày mơ đẹp lắm!".Nhìn anh trai và chị dâu lại bắt đầu cãi nhau, Vương Thiên Hạnh chỉ cảm thấy huyệt thái dương không ngừng giật mạnh, hắn không muốn lại giống như trước kia tốt bụng khuyên giải lại làm ơn mắc oán, cuối cùng bị vợ chồng bọn họ kết phường chửi rủa trút giận, bởi vậy vừa nghe đoạn đầu, đã trực tiếp xoay người vào phòng của mình, còn cài then cửa từ bên trong.Bên ngoài quả nhiên tiếp tục chửi rủa nhau, Vương Thiên Thành giận dữ không thôi, "Con mụ già ngu ngục được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều, tài vận của bố mày đều bị mày đạp đổ hết!".Vợ gã cũng không cam lòng yếu thế, "Thằng bụi đời chỉ biết ức hiếp người nhà, từ ngày vào nhà mày còn chưa được hưởng phúc ngày nào, lo liệu trong nhà sinh con dưỡng cái cho mày, còn phải để mày chửi bới, mẹ mày đúng là xui tám kiếp mới gả cho mày!".Vương Thiên Thành bị chỉ thẳng mặt chửi, cơn tức xông thẳng lên đỉnh đầu, tiến lên nắm lấy tóc thị đánh ngay mấy cái.Người phụ nữ cũng không phải người tính tình nhẫn nhục chịu đựng, đối phương đánh thị, đương nhiên thị muốn đánh trả, bởi vì sức lực nhỏ chẳng giãy giụa nổi, thị tức giận vừa cắn vừa cào, cuối cùng trong tầm tay túm lấy được giỏ tre treo trên cánh cửa, nắm lấy rồi lập tức đập lên người Vương Thiên Thành.Hai vợ chồng trực tiếp lao vào đánh nhau, không ai được lợi....Phòng cách vách, Vương Thiên Hạnh và vợ hắn Thanh Bình nghe được tiếng mắng chửi và tiếng thét chói tai truyền tới từ cách vách, vội vàng bịt tai đứa nhỏ lại, nhỏ giọng hỏi, "Mặc kệ thật ạ?"."

Quản thế nào được?".

Vương Thiên Hạnh ngồi trên ghé, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi dựa vào tường, "Trước đây chúng ta quan tâm lại nhận được kết cục gì cũng không phải mình không biết.

Bây giờ có thể quản thế nào?".Thanh Bình nói, "Em sợ xảy ra chuyện".Vương Thiên Hạnh cũng sợ, nhưng kinh nghiệm nhiều lần khuyên can nói cho hắn biết, nếu hắn dám lắm miệng khuyên can thì cuối cùng nhất định sẽ bị bọn họ mắng máu chó đầy đầu, bài học kinh nghiệm máu chảy đầm đìa trước đây vẫn còn đấy."

Đừng để ý".

Vương Thiên Hạnh vẫn là nói, "Bọn họ đều là loại người lợi hại, ai cũng đừng mong đối phương sẽ nương tay, hơn nữa bọn họ cũng không dám thật sự đánh chết đối phương".Những năm này đánh chết người thì phải đền mạng.Nếu em trai ruột như Vương Thiên Hạnh đã nói như vậy, Thanh Bình cũng nghe lời không đến quản.Cô che tai con trai mình lại, nhưng đứa nhỏ không muốn bị che tai lại, bèn giãy giụa nói, "Mẹ, mau buông con ra".Thanh Bình dỗ nó nói, "Con trai ngoan, những lời này con không thể nghe".Đáng tiếc đứa nhỏ không nghe vào, bị hạn chế lại không thoải mái, vì thế giãy giụa kịch liệt hơn.Vương Thiên Hạnh nhìn mà xót con, "Bình Bình, mình buông con ra đi".Thanh Bình không đồng ý, "Những lời đó không phải lời hay...".Đứa nhỏ: "Mẹ, buông con ra".Cuối cùng, Thanh Bình chỉ có thể buông tay ra.Những tiếng động lung tung rối loạn ở cách vách vẫn còn tiếp tục, đứa nhỏ nghe được một lát, nghe nhiều thành quen nói, "Bác trai và bác gái lại đang cãi nhau".Thanh Bình nhíu mày hỏi, "Con từng nghe khi nào?"."

Trước đây ấy, rất nhiều lần".

Đứa nhỏ khó hiểu liếc nhìn Thanh Bình một cái, "Bọn họ thường xuyên chửi mắng người, con cũng đã quen rồi".Vương Thiên Hạnh và Thanh Bình ngơ ngác nhìn nhau.Vương Thiên Hạnh hỏi, "Bọn họ mắng cái gì?".Đưa nhỏ học theo nói, "Con mụ già ngu ngốc, thằng bụi đời, con đàn bà thối tha, đồ đê tiện...".Mặt hai vợ chồng đều đen.Vào lúc bọn họ không biết, con của bọn họ đã nghe rất nhiều câu lung tung rối loạn, về sau nếu như thật sự học theo mấy lời tục tĩu này...Bọn họ không muốn đứa nhỏ học những thứ này, thứ này vốn không có gì hay, đáy lòng chậm rãi phủ lên một lớp mây mù bất mãn với anh trai và chị dâu.Buổi tối, Vương Thiên Hạnh lăn qua lộn lại không ngủ được, trong đầu hắn nghĩ tới rất nhiều chuyện, có anh trai chị dâu chửi rủa khó nghe, có lời nói bẩn thỉu thốt ra từ trong miệng của cháu trai, nghĩ một chút, cuối cùng hắn xoay người từ trên giường ngồi dậy.Thanh Bình vốn đã mơ màng sắp ngủ, kết quả bị động tĩnh này của hắn làm cho lại mở bừng mắt, "Sao còn chưa ngủ?".Vương Thiên Hạnh nói, "Bình Bình, chúng ta dọn đi đi".Lời này vừa nói ra, tức khắc Thanh Bình hết buồn ngủ, "Mình nói cái gì?".Vương Thiên Hạnh nói, "Hôm nay tôi mới biết được, hóa ra con trai đã nghe được nhiều lời lung tung rối loạn như vậy, nếu cứ tiếp tục như vậy, ngộ nhỡ nó học theo phải làm sao đây?".Đối với đề nghị dọn đi này đương nhiên Thanh Bình động lòng, cô đã không muốn ở chung với bọn họ từ lâu, mỗi người đều tính tình nóng nảy không nói, hở một chút là đẩy trách nhiệm lên đầu bọn họ, hơn nữa chị dâu vừa lười vừa thích chiếm lợi, làm gì cũng lừa gạt, nhưng mồm miệng kia lại rất lợi hại, gào khóc ăn vạ còn thảm thiết hơn quả phụ khóc mồ, người không biết còn cho rằng cô đã làm gì thị!

Khiến người ta hoàn toàn không có cách nào yên ổn sống chung!Chỉ là chuyện dọn đi này nói thì dễ, nếu làm thì lại..."

Mình và em đều không có công việc, nếu như dọn khỏi nơi này, vậy sau này ăn mặc ở đi lại đều cần tiền, những chi phí này làm sao bây giờ?".Hiển nhiên Vương Thiên Hạnh đã nghĩ tới, "Chúng ta đổi một nơi không ai quen biết, sau đó một lần nữa bắt đầu bán bánh kẹp thịt".Thanh Bình suy nghĩ một chút đôi mắt sáng lên, "Đúng vậy, bánh kẹp thịt này hai ngày trước buôn bán không tồi, hôm nay không bán đi được hoàn toàn là bởi vì dùng thứ hư thối, sau này chúng ta không làm loại chuyện này, vậy chắc chắn cũng có thể bán được!".Vương Thiên Hạnh nói, "Tôi cũng nghĩ như vậy".Thanh Bình gấp không chờ nổi, "Vậy khi nào chúng ta dọn đi?".Vương Thiên Hạnh nói, "Trước tiên thu dọn đồ đạc, thu dọn xong chúng ta đi ngay".Thanh Bình vui mừng đồng ý, chỉ cảm thấy cuộc sống đã có mục tiêu để hướng tới.Vương Thiên Hạnh thì lại nghĩ, ba mẹ hắn đã chết, không có người lớn tuổi cần cấp dưỡng, vậy anh em tách ra sống cũng là chuyện theo lẽ thường.

Huống hồ bọn họ ở chỗ này chiếm hai phòng, sau khi bọn họ dọn đi rồi là có thể trống ra hai chỗ, anh trai chị dâu nhất định sẽ đồng ý.Sự thật quả nhiên cũng như thế.

Phòng ở trống ra, cho dù bản thân không dùng tới cũng có thể cho người khác thuê, đến lúc đó bọn họ thu tiền thuê không tốt sao?Vì thế, Vương Thiên Hạnh dẫn theo vợ và con trai thuận lợi dọn đi.
 
Kinh Doanh Ăn Uống Ở Thời Bao Cấp
Chương 030 - Gỏi thịt đầu heo


Author: Bách Lâm Vũ Thanh.Editor: Tuyết Tự Kỳ Dư.Bản edit chỉ được đăng tải ở Wattpad @TuyetTuKyDu thôi nha các tình yêu.

Nếu thấy truyện đăng ở trang nào khác app cam hoặc thu phí thì đó là trang reup, quay lại app cam để đọc free nè!Chương 030 – Gỏi thịt đầu heoChuyện buôn bán của anh em họ Vương cuối cùng vẫn là thất bại, giống như hoa quỳnh nở buổi tối, mới vừa nở rộ đó thôi nhưng chớp mắt một cái đã lụi tàn.Đương nhiên, những chuyện này cũng không liên quan quá nhiều đến nhóm Ứng Vọng.

Nói trắng ra là, thời điểm trước khi anh em họ Vương buôn bán, bánh kẹp thịt của bọn họ mỗi ngày đều bán hết, chẳng qua khác nhau ở bán nhanh hay bán chậm.

Dù sao định lượng bán mỗi ngày của bọn họ chỉ có bao nhiêu đó, cho nên ảnh hưởng của anh em họ Vương tuy có nhưng không đáng kể.Trừ khi là bị chèn ép chuyện buôn bán đến hoàn toàn mất sạch, nhưng hiển nhiên, chuyện đó là không có khả năng.Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư cũng không để chuyện này ở trong lòng, buôn bán mỗi ngày của bọn họ vẫn rất tốt như cũ, buổi trưa bán bánh kẹp thịt, buổi chiều bán món kho, mỗi ngày có thể kiếm không ít, cuộc sống cũng trôi qua trong sóng yên biển lặng,Đáng tiếc ngày vui ngắn chẳng tày gang.Chiều hôm nay, tranh thủ trước khi công nhân xưởng đồ hộp tan tầm, Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư đẩy đồ đạc tới cổng xưởng đồ hộp.

Mới vừa dừng lại, quầy hàng cũng chưa dọn lên, đã có người tiến lên đây nói, "Ông chủ nhỏ, lại có người học theo hai cậu".Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư ngẩng đầu.Người nọ đưa tay chỉ phía xa xa một cái, "Đấy, bên kia, cũng học theo các cậu bán thịt đầu heo đấy".Hai người quay đầu, lần lượt nhìn qua các loại gian hàng, quả nhiên nhìn thấy giữa quầy bán mì và bán cơm rang có một đôi vợ chồng đang bán thịt đầu heo cắt sẵn!"

Thấy không, chính là đôi vợ chồng kia, bán thịt đầu heo giống với bên này của các cậu.

Đồ ăn đã hầm chín, lóc sạch xương, cắt thành miếng xếp ngay ngắn, cách làm giống như đúc các cậu".

Lúc người nọ nói ra chuyện này cũng rất cảm khái, từ sau chuyện anh em họ Vương bán đồ ăn đã hỏng bị phát hiện, xung quanh bọn họ đây lập tức được một thời gian vô cùng thanh tịnh, cũng không ai tiếp tục học theo thứ mới mẻ này.

Không nghĩ tới, bây giờ thế nhưng lại xuất hiện một chỗ, hơn nữa còn học theo thứ vô cùng khó xử lí như thịt đầu heo.Chậc, cũng không biết đến cùng kết quả học theo của chỗ này thế nào, sau này sợ là có thể có một trận náo nhiệt để xem.Nếu nói Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư không để tâm đến chuyện buôn bán của đôi vợ chồng kia là giả, nhưng rất nhanh bọn họ đã phát hiện có chút khác nhau.Hiện tại bọn họ bán là thịt đầu heo kho, lúc kho cho vào không ít hương liệu, có thể nói ăn món kho hơn phân nửa đều là đang ăn hương vị của hỗn hợp hương liệu.

Nhưng đôi vợ chồng kia bán lại là thịt đầu heo chín, có ý gì hả?

Ý muốn nói chính là đôi vợ chồng kia chỉ nấu chín thịt, sau đó dùng gia vị để trộn gỏi rồi bán.

Nói trắng ra là, có thể bởi vì bọn họ không phối ra được sốt kho, sau đó lựa chọn dùng cách trộn gỏi để bù vào phần thiếu sót.Hơn nữa giá bọn họ định cũng giống với bên này của nhóm Ứng Vọng, đều là một cân hai đồng rưỡi, không hề cố ý làm cạnh tranh giá cả đoạt chuyện làm ăn.Nói thật, Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư đều cảm thấy đôi vợ chồng kia rất thông minh, biết nắm bắt thị trường thịt đầu heo, sau đó dùng phương pháp trộn gỏi thay thế cho gia vị, tự bù vào phần thiếu sót của bản thân đồng thời cũng đổi một loại khác cho thị trường, làm cho một phần khách hàng cũ đã ngán ăn thịt đầu heo kho có thêm một lựa chọn, đạt được hiệu quả lôi kéo khách, khiến cho chuyện buôn bán của bọn họ tốt hơn.Cạnh tranh thương nghiệp bình thường, chuyện này làm cho lòng cạnh tranh của Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư không lớn như vậy.

Đối mặt với hành vi trêu chọc, gây xích mích, tiếc nuối hoặc bất mãn vân vân của khách hàng trước quầy, Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư đều pha trò cho qua, không để lộ ý nghĩ chân thật của mình ra ngoài dù chỉ một chút.Sau đó trong âm thầm, bọn họ đến mua một cân gỏi thịt đầu heo về nếm thử.Mùi vị xem như ổn, gia vị cho vào ăn khá ngon miệng, ít nhất đã hoàn toàn thỏa mãn được nhu cầu khẩu vị của người ở thời kì này.

Nhất là thịt đầu heo được bọn họ xử lí rất sạch sẽ, lông đều được tẩy sạch, thịt ăn vào cũng không tanh nồng, hơn nữa cũng đã nấu chín, ăn vào rất mềm mại, có thể được điểm tám trên mười.Ứng Vọng nói với Ngụy Vân Thư, "Là người có bản lĩnh".Ngụy Vân Thư cười, "Mấu chốt là bọn họ thông minh".Ứng Vọng cũng cười, "Còn không phải sao".Không gây chuyện, không ra mặt, không dùng thủ đoạn bỉ ổi, chỉ khiêm tốn thành thật làm chuyện buôn bán của mình, sau đó làm không ít khách hàng xem trọng để mắt một chút.Đừng không tin, từ sau khi xảy ra chuyện của anh em họ Vương nhóm khách hàng đã có chút chán ghét đối với loại cách làm chạy theo xu hướng này, sợ những người đó vì đoạt chuyện làm ăn mà bán đồ ăn hỏng cho bọn họ ăn, chuyện liên quan đến lợi ích của bản thân, sao bọn họ có thể không chú ý cho được?

Mà hiện tại hai vợ chồng này nhìn rõ tình hình, còn làm một món khác, không trực tiếp cạnh tranh công khai với nhóm Ứng Vọng, chuyện này nào có thể không làm mọi người âm thầm nói nhỏ một phen?Cũng bởi vậy, bọn họ mới bằng lòng đến mua đồ ăn của hai vợ chồng kia nếm thử.Ngộ nhỡ ngon thì sao?Đó chẳng phải là bụng của cả nhà được hưởng phúc à?"

Được rồi, chỉ cần bọn họ không cố ý phá hư giá cả thị trường, người ta muốn bán cái gì thì bán đi, chúng ta cũng không can thiệp vào chuyện của người khác".

Ứng Vọng nói, "Huống hồ cho dù là kinh doanh cái gì thì đều có chạy theo xu hướng, không có bọn họ cũng có người tiếp theo, thậm chí còn có rất nhiều rất nhiều người đồng loạt ra sân cạnh tranh, chuyện buôn bán của chúng ta muốn làm lâu dài, quan trọng nhất vẫn là mùi vị và danh tiếng, chỉ cần hai thứ này tốt, cũng không sợ chuyện buôn bán càng làm càng đi xuống đến cuối cùng đóng cửa".Ngụy Vân Thư vô cùng tán thành lời nói của Ứng Vọng, cửa hàng ăn uống đời sau đều như vậy, thậm chí có trăm vạn cái bán món kho, bây giờ bọn họ mới gặp được một đôi vợ chồng, thế này có là gì chứ!Xác định đôi vợ chồng kia là đến làm ăn đàng hoàng, Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư cũng không tiếp tục nhìn chằm chằm người ta, mà đôi vợ chồng kia cũng rất nhanh đứng vững gót chân ở cổng xưởng đồ hộp, quán ăn vặt bọn họ kinh doanh cũng đã trở thành nguồn thu nhập ổn định của nhà bọn họ.Không ít người vẫn đang nói thầm, "Vốn cho rằng chuyện buôn bán của bọn họ cũng giống như đôi anh em kia rất nhanh sẽ không thể làm tiếp được, không ngờ tới trái lại là kinh doanh đến bây giờ"."

Theo tôi thấy trong lòng vợ chồng bọn họ đã tính toán hết rồi, thành thật kiên định làm buôn bán, cũng không cố ý làm trò"."

Bà còn cẩn thận nghiên cứu hả?"."

Chuyện này cần gì phải nghiên cứu, dù sao mỗi lần tôi đến chỗ bọn họ mua thịt đầu heo đều xử lí rất sạch sẽ, cũng chưa từng biến vị, ăn yên tâm hơn bánh kẹp thịt trước đây nhiều"."

Ừ ha, bà không nói tôi còn không để ý, thịt đầu heo bọn họ bán kia hương vị có chút khác với bên ông chủ trẻ, ngược lại có thể để tôi thay đổi khẩu vị"."

Đúng vậy"."

Thật ra thịt đầu heo kho ông chủ trẻ bán mọi người mang về tự mình thêm vào chút nước tương, giấm, rau thơm, hành thái, đậu phộng này kia trộn gỏi ăn, hương vị đó cũng giống với món hai vợ chồng kia bán cỡ bảy phần!"."

Không thể nào!

Thịt đầu heo kho nhóm ông chủ trẻ bán kia chính là đồ ăn độc nhất vô nhị, cái hương vị kia quả thật không phải người bình thường có thể làm được"."

Sao, bà còn từng thử hả?"."

Chẳng phải là ngứa tay một chút sao!

Quả thật tôi từng thử, nghĩ ngộ nhỡ tôi cũng có bản lĩnh đầu bếp thì sao.

Kết quả làm đi làm lại, cuối cùng hương vị không giống được đồ ăn nhóm ông chủ trẻ làm"."

Ha ha ha bà làm thật hả trời!

Nếu nhóm ông chủ trẻ người ta không có chút bản lĩnh thật, sao có thể buôn bán đắc như vậy, sao có thể làm mấy người như chúng ta mỗi ngày tranh nhau mua đồ ăn chứ!"."

Không phải là vì còn chưa đến bước cuối cùng thì chưa chịu thôi à!"."...".Những chuyện náo nhiệt sau lưng này Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư không biết được, nhưng ít nhiều gì cũng có thể đoán được một chút.

Nhưng đối với những việc này hai người đều không để trong lòng, dù sao chuyện buôn bán của mình không bị ảnh hưởng thì tốt rồi!Thị trường trước mắt còn có chỗ trống, bằng không món kho mỗi ngày của bọn họ cũng sẽ không bán đắc như vậy.

Bởi vậy tuy rằng hai nhà làm là đồ ăn tương tự nhau, nhưng cũng không phải cạnh tranh rất kịch liệt, nhóm Ứng Vọng đang kiếm tiền song song đó đôi vợ chồng kia cũng kiếm không ít, thậm chí từ ngày đầu tiên lúc bọn họ bán hết thịt đầu heo trở về tính sổ đã ngạc nhiên hô lên, cái quầy hàng nhỏ nhìn tầm thường này lại có thể kiếm được nhiều như vậy!

Tiền này đã có thể so với tiền lương của hai công nhân vào xưởng làm việc!Trong lòng hai vợ chồng đều tràn đầy vui mừng, kích động không thôi, cũng hạ quyết tâm nhất định phải kinh doanh cái quầy hàng này thật tốt, tuyệt đối không thể làm chuyện tự hủy hoại tiền đồ của mình.Cho nên, ngược lại hai bên cũng xem như mọi người cùng vui....Trời trong gió mát, chẳng mấy chốc sắp đến Trung thu.Từ xưa đến nay Trung thu chính là ngày lễ quan trọng, cho dù là người có tiền hay không có tiền đều coi trọng.Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư cũng không ngoại lệ.Ban đầu hai người còn đang thương lượng Trung thu hôm đó không mở quán, kết quả thời gian còn chưa tới, đã có khách hàng hỏi ngày hôm đó có thể làm nhiều món kho hơn một chút hay không, bọn họ muốn mua về thêm đồ ăn cho nhà mình.

Chung quy ngày lễ như vậy, trên bàn thế nào cũng phải bày biện phong phú một chút, để người trong nhà cũng theo đó vui vẻ một trận.Chỉ tiếc món kho họ muốn cũng không dễ mua bao nhiêu, vốn dĩ người tới mua mỗi ngày đã không ít, hiện tại lại là ngày lễ chắc chắn mọi người đều nghĩ đến quầy món kho mua thêm đồ ăn, nếu bọn họ không nhắc đến trước, đến lúc đó ngộ nhỡ không mua được thì sao!Hỏi đến chuyện này còn thật sự không chỉ một hai người, rất nhiều người đều hỏi, hơn nữa mọi người còn hỏi nếu thật sự làm thêm, có thể làm luôn vịt kho chỉ bán một lần lúc trước hay không.Làm buôn bán chính là dựa vào ủng hộ của khách hàng mới có thể làm được, Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư nghe xong cẩn thận cân nhắc một chút, sau đó cảm thấy tết Trung thu bán một chút cũng không phải không được.Cuối cùng hai người thương lượng một hồi lâu, quyết định vào hôm đó ngừng bán bánh kẹp thịt buổi trưa, sau đó sáng sớm thì bắt đầu chuẩn bị món kho, hơn nữa kho một lần hai nồi lớn, đến buổi chiều khoảng hai giờ đi ra ngoài bán, bán xong trở về chắc chắn chưa đến bốn giờ, như vậy cũng sẽ có thời gian đi chuẩn bị cơm tối Trung thu hôm đó.Tết Trung thu ấy mà, dù sao bọn họ cũng phải ăn một bữa phong phú mới được!Xác nhận thời gian khả thi, hai người lập tức bắt tay vào chuẩn bị.Nguyên liệu nấu ăn muốn kho dễ nói, thịt thì đặt hàng trước, các loại đồ ăn như đậu phộng, rong biển để lâu được nên có thể đi mua về trước để đó, mấy thứ còn lại sáng sớm cùng ngày đến chợ thực phẩm mua đều được.Trừ cái này ra, còn phải tìm một cái nồi.

Trong phòng bếp nhà bà nội Trương chỉ có một cái nồi, kho xong một nồi sau đó lại kho một nồi khác thì thời gian sẽ không kịp, cho nên bọn họ nhất định phải dùng hai cái nồi kho cùng một lúc.

Chỉ là vì chuyện này mà đi mua một cái nồi thì không có lời, ngược lại có thể đi thuê một cái.

Cuối cùng Ngụy Vân Thư tiêu một đồng tiền thuê một cái nồi của hàng xóm ở gần đó về dùng.

Chuyện lâm thời, đến lúc đó cũng không cần bếp lò riêng, chỉ cần dùng cục đá dựng một cái bếp tạm thời ở trong sân là được.Còn về những thứ thau chậu này kia thì không cần lo lắng, bản thân bọn họ không đủ có thể mượn nhà bà nội Trương đến dùng một ngày, đến lúc đó bưng qua cho bọn họ một chén đồ ăn là được.Công tác chuẩn bị đâu vào đấy, cũng sớm thả tin tức ra với nhóm khách hàng, nhóm khách hàng vui mừng như thế nào đều không cần phải nói, dù sao trong túi đã chuẩn bị tiền xong hết rồi.Thời gian thoáng một cái đã qua, Trung thu tới rồi.-----***-----



Gỏi thịt đầu heo
 
Back
Top Bottom