- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 392,856
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #11
Kinh Doanh Ăn Uống Ở Thời Bao Cấp
Chương 009 - Bán thịt kho
Chương 009 - Bán thịt kho
Author: Bách Lâm Vũ Thanh.Editor: Tuyết Tự Kỳ Dư.Bản edit chỉ được đăng tải ở Wattpad @TuyetTuKyDu thôi nha các tình yêu.
Nếu thấy truyện đăng ở trang nào khác app cam hoặc thu phí thì đó là trang reup, quay lại app cam để đọc free nè!Chương 009 – Bán thịt khoBuổi chiều, Ngụy Vân Thư lại đi ra ngoài một chuyến mua thêm đồ, chủ yếu nhất là mua một cái vại gốm lớn, túi nylon và một cái cân nhỏ.
Vại gốm là để đựng nước nước sốt thịt kho, nếu không phải bồn vại bằng inox đắt, dùng inox là tốt nhất, hiện tại chỉ có thể lấy lùi làm tiến.
Túi nylon là dùng để đựng thịt kho, cân thì dùng để cân thịt.Ứng Vọng đang bận việc trong nồi.Đầu heo đã nấu chín hoàn toàn cũng lóc xương xong, gần mười bốn cân đầu heo sống nấu chín lóc xương xong được bảy cân thịt, tính ra xác suất cho ra thịt vừa đúng một nửa.Ứng Vọng tính sổ sách một chút.
Đầu heo sống này mua bảy đồng tiền, cộng thêm các loại hương liệu, củi lửa, túi nylon,... tiền vốn ước chừng hơn tám đồng, như vậy, bán thịt đầu heo kho một cân hai đồng rưỡi tương đối thích hợp.
Thứ nhất là bởi vì cái giá này là giá của thịt ba chỉ ngon, không thể cao hơn cái giá này, nếu không sẽ không dễ bán; thứ hai chính là cái giá này vừa vặn để cậu có thể kiếm được lợi nhuận gấp đôi, không cao không thấp, xem như rất thích hợp.Tính sổ sách xong, đổ hết thịt kho vào vào vại gốm lớn đã rửa sạch, quét tước sạch sẽ phòng bếp, lại mang theo đồ cần mang, do Ngụy Vân Thư kéo xe đẩy tay, hai người đi đến cửa xưởng đồ hộp.Trước cửa xưởng đồ hộp quả nhiên náo nhiệt hơn bên nhà trẻ khu Nam và tiểu học khu Nam nhiều.
Ở đây bán đủ các loại thức ăn như: bánh gạo hấp, mì, bún, bánh trôi, kem que, các loại bánh bột chiên; bày hàng trên vỉa hè bán quần áo, vải vóc; bán các loại đồ chơi dây cót, ếch xanh;...
đủ loại đủ kiểu, tưng bừng náo nhiệt.Vị trí tốt đã được ngươi khác chiếm hết từ lâu, Ứng Vọng nhìn quanh một vòng, chỉ đành chọn một góc hẻo lánh.Ngụy Vân Thư kéo xe đẩy tay đi qua, bắt đầu bày quầy hàng.Hiện tại còn chưa đến thời gian tan tầm của công nhân xưởng đồ hộp, bạn hàng xung quanh cơ bản cũng không buôn bán gì, ai ở gần thì tụ thành một nhóm nói chuyện phiếm.
Chờ qua lúc nhàn rỗi này rồi, lúc sau phải bắt đầu bận rộn, không rảnh nói nhiều.Bày sạp làm buôn bán nhỏ giống thế này, từ sau cải cách mở cửa thì nhiều vô số kể, lâu lâu ở cửa xưởng đồ hộp này sẽ có một gương mặt mới xuất hiện.
Nhưng chuyện buôn bán này, cũng không phải người nào cũng làm tiếp được, muốn tiếp tục làm lâu dài, không có chút bản lĩnh thì không được.Vị trí hai người Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư chiếm không tốt lắm, cùng nghề có người thấy có người không thấy, cho dù có người nhìn thấy cũng không coi trọng lắm.
Vẫn là câu nói kia, làm buôn bán ấy mà, cũng không phải ai cũng làm được, mọi người đều dựa vào bản lĩnh của mình.Vì thế, ngay trong trạng thái yên ổn giữa đôi bên này, công nhân xưởng đồ hộp tan tầm.Chỉ một thoáng, nhóm bạn hàng ban đầu còn đang tụ thành một nhóm nói chuyện phiếm đều bận rộn làm việc, tập trung tinh thần chờ đánh trận này, kiếm khoản tiền này."
Mì thịt thái sợi, mì thịt thái sợi thơm ngon đây!"."
Bánh bột chiên, bánh bột chiên thơm ngào ngạt đây!"."
Bánh bao bột mì bánh bao chay lớn đây!"."
Ếch xanh dây cót, kim may từ tỉnh Quảng tới đây!"."..."
Xung quanh liên tục vang lên tiếng rao lớn, Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư cũng không chịu tụt lại phía sau.
Ứng Vọng mở cái vung của vại gốm lên, một luồng hương thơm nồng đậm của thịt kho trong nháy mắt mãnh liệt tràn ra, dẫn đến bạn hàng xung quanh sôi nổi liếc nhìn.Mùi gì thơm như vậy?!Người có buôn bán nói thầm trong đầu, người không buôn bán thì rướn cổ nhìn.Ngụy Vân Thư đang đặt thớt và dao kéo, Ứng Vọng nhìn thấy ánh mắt đánh giá của mọi người, cũng mở miệng rao to, "Thịt kho!
Thịt kho mới ra nồi thơm ngào ngạt đây!
Ghé xem, ghé xem một chút nha!".Ngụy Vân Thư bị kinh ngạc, không nghĩ tới Ứng Vọng tự nhiên như vậy, muốn hô to thì hô to.Bạn hàng xung quanh thì một vẻ "Thì ra là thế", mới tới bên cạnh này hóa ra là đang bán thịt kho!Thơm như vậy, mùi vị hẳn không tệ nhỉ?Suy nghĩ linh tinh vụn vặt như vậy, nhưng ngoài miệng lại không nhường một tắc, tiếng rao lớn hơn nữa.Ứng Vọng tự biết vị trí của mình không tốt, cũng không rao to bằng người khác, bởi vậy không tiếp tục bất chấp cổ họng rao to nữa, vẫn như cũ duy trì tiết tấu vốn có.Thứ cậu dựa vào vẫn là mùi thơm của thịt kho.Người đi ngang qua quầy thịt kho đều biết, mùi vị thịt kho kia ngửi qua quả thật là muốn thơm bao nhiêu thì thơm bấy nhiêu, chính là hương bay mười dặm.
Chỉ cần có thể để mùi thơm này bay ra, người bị hấp dẫn đương nhiên chịu tới xem.Đào Mẫn Tuệ chính là một trong số đó.Đào Mẫn Tuệ là người địa phương thành phố Bạch Vân, trong nhà tính luôn cả mình là bốn công nhân viên chức, bất kể là nhà mẹ đẻ hay nhà chồng thì điều kiện sinh hoạt đều không tệ.
Chồng cô là giáo viên cao đẳng sư phạm Bạch Vân, được phân nhà ở, ngày thường hai vợ chồng đều ở bên đó, cách xưởng đồ hộp cũng không phải quá xa.
Cuộc sống thoải mái như vậy, chỉ có một chuyện không như ý chính là tay nghề nấu cơm của cô không quá tốt, cũng không phải không biết, nhưng thật sự không xem như ngon, cũng chỉ miễn cưỡng có thể cho vào miệng.
Bởi vậy Đào Mẫn Tuệ không thích tự mình nấu ăn lắm, phần nhiều là dùng cháo và dưa muối, hoặc dùng trứng gà rau xanh này kia nấu mì sợi.
Không nói nhiều, quả thật có chút ăn đến ngán.Còn chưa đến giờ tan ca cô đã cân nhắc, bằng không thì tối hôm nay mua chút gì đó về ăn nhỉ?
Cũng bớt việc nấu nướng.Nghĩ như vậy, Đào Mẫn Tuệ đi dạo giữa các quầy hàng rong trước cửa xưởng đồ hộp, tiếp theo cô đã ngửi được một luồng hương thơm đậm đà.Hương vị này, trước đây chưa từng có.Đào Mẫn Tuệ tò mò, bước chân theo mùi đi qua vị trí hương bay đến.Lại thấy trước một chiếc xe đẩy bằng cây, một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi đang cầm dao cắt một miếng thịt màu vàng óng, ở bên cạnh cậu ta là một thiếu niên hơi thấp hơn một chút, trong tay cậu đang cầm một cái cân nhỏ cân một khối thịt màu sắc giống như vậy.Đào Mẫn Tuệ chăm chú nhìn, bên trong cân dường như là một miếng thịt đầu heo chín.Có người bán thịt đầu heo chín à?Đào Mẫn Tuệ kinh ngạc trong lòng, đi thật nhanh đến trước quầy.
Đến gần rồi, cô mới phát hiện hương thơm lôi cuốn cô đi tới đang bay ra từ trong cái vại gốm lớn kia, càng ngửi càng thơm.Xung quanh chỉ có vài người đang vây mua, Đào Mẫn Tuệ không khỏi hỏi, "Ở đây bán gì vậy?".Một người phụ nữ mặc đồng phục công nhân xưởng đồ hộp đứng bên cạnh trả lời cô, "Thịt đầu heo kho".Đào Mẫn Tuệ nói, "Ngửi còn rất thơm".Người phụ nữ kia nói, "Nếu không phải hướng đến mùi hương này, tôi cũng không mua đâu".Đào Mẫn Tuệ nghĩ thầm còn không phải sao, nếu không phải hướng đến hương thơm này, cô cũng sẽ không bị hấp dẫn đến chỗ này.
Có điều, cô vẫn có chút do dự, "Đầu heo này...
Rửa sạch sẽ không?
Nấu chín chưa?".Người phụ nữ kia nói, "Sạch sẽ, đã chín, mùi vị cũng ngon".Đào Mẫn Tuệ hỏi, "Làm sao cô biết?"."
Lúc nãy tôi cũng không tin, cậu trai kia lập tức cắt một miếng nhỏ cho tôi nếm vị".
Người phụ nữ kia nói trong miệng lại có nước bọt tiết ra, cảm thấy có chút thèm, "Nếu không phải đã được nếm mùi vị của đầu heo kho, tôi cũng sẽ không mua một lúc hai cân".Nhìn dáng vẻ người phụ nữ kia lại giương mắt trông mong, trong lòng Đào Mẫn Tuệ đã tin tưởng bảy tám phần, tiếp tục hỏi, "Thịt này bán thế nào?".Người phụ nữ kia nói, "Một cân hai đồng rưỡi".Đào Mẫn Tuệ liền nghĩ, cái giá này đã đuổi kịp thịt ba chỉ rồi, quả thật cũng không tính rẻ.
Nhưng hương vị thơm như vậy, chắc chắn bên trong cho vào không ít gia vị, người ta cũng cần dùng tiền mua gia vị, huống hồ thịt sống sau khi nấu chín sẽ hụt cân, ăn một cân thịt chín nhất định nhiều hơn một cân thịt sống một chút...Đang suy nghĩ, Ứng Vọng phụ trách cân thịt đã hỏi, "Chị gái ơi, chị muốn nạc một chút hay mỡ một chút, em lấy cho chị".Người phụ nữ còn muốn nói chuyện với Đào Mẫn Tuệ lập tức nuốt lời muốn nói vào, mở miệng đáp ngay, "Muốn mỡ, càng mỡ càng tốt!".Những năm này, mọi người đều thích ăn thịt mỡ, bởi vì trên mỡ chất béo nhiều.Đào Mẫn Tuệ nghe thế suy nghĩ dao động một chút, còn có thể chọn nạc mỡ, trái lại thằng nhóc này khéo làm ăn hơn rất nhiều người.Ngụy Vân Thư phụ trách xắt miếng cho vào túi, Ứng Vọng thì giúp đỡ cân kí lấy tiền.Xắt xong một phần, Ứng Vọng đưa qua cho vị khách hàng thứ hai, "Cảm ơn đã ủng hộ, hai đồng rưỡi".Khách hàng trả tiền.Ứng Vọng vừa thu vừa nói, "Thịt kho này đã được nấu chín, sau khi mang về có thể ăn trực tiếp.
Đương nhiên, nếu không ngại phiền, còn có thể cho vào một ít gừng tỏi băm, ớt, nước tương, giấm, rau thơm, hành thái,... trộn một chút, ăn chung với cơm, ăn mì sợi, nhắm rượu đều không tồi".Có được cách ăn càng ngon hơn, khách hàng càng vừa lòng, sau khi trả tiền thì rời đi với bộ dáng vui vẻ.Một cân hai đồng rưỡi, người mới vừa rồi là mua một cân, nhìn đồ ăn bên trong túi, có thể chứa đầy một chén lớn.
Đến lúc đó lại tùy tiện xào một đĩa rau xanh, bữa cơm tối hôm nay cũng đủ rồi.Đào Mẫn Tuệ đang nghĩ như vậy, thì nghe thấy chủ quầy người ta hỏi, "Chị gái ơi, mua thịt kho không ạ?".Đào Mẫn Tuệ hoàn hồn, "Cho tôi một cân".Ứng Vọng theo thông lệ hỏi, "Muốn nạc nhiều hay mỡ nhiều?".Đào Mẫn Tuệ suy nghĩ một chút, "Có nạc mỡ đan xen không?".Ứng Vọng hiểu rõ, đề xuất ý kiến, "Nếu không chị cân cái tai heo nhé?
Tuy rằng thịt nạc không nhiều lắm, nhưng có sụn, ăn vào cũng không dầu mỡ, trở về thả thêm chút ớt, giấm, hành thái này kia trộn một chút càng ngon hơn".Đào Mẫn Tuệ nhìn Ứng Vọng gắp ra một cái tai heo, không chỉ có vẻ ngoài vàng óng đẹp mắt, bên trên còn bốc lên hơi nóng, một cái xắt ra cũng có thể đựng một chén."
Được, cân cho tôi đi".
Đào Mẫn Tuệ nói,Ứng Vọng đáp một tiếng rồi nhanh nhẹn bắt tay vào việc.-----*-----
Bánh gạo hấp
Bánh bột chiên
Mì thịt thái sợi