Author: Bách Lâm Vũ Thanh.Editor: Tuyết Tự Kỳ Dư.Bản edit chỉ được đăng tải ở Wattpad @TuyetTuKyDu thôi nha các tình yêu.
Nếu thấy truyện đăng ở trang nào khác app cam hoặc thu phí thì đó là trang reup, quay lại app cam để đọc free nè!Chương 028 – Nướng BBQỨng Vọng và Ngụy Vân Thư không biết chuyện xấu của anh em nhà họ Vương.Đồ ăn buổi trưa bán xong, Ứng Vọng đã hoàn toàn yên tâm.
Cho dù tốc độ bán chậm hơn một chút so với trước đây khi chưa có sản phẩm cạnh tranh, nhưng lại tốt hơn ngày hôm qua rất nhiều, học sinh nhà trẻ khu Nam và tiểu học khu Nam vẫn còn chưa được phụ huynh đón đi hết đã bán xong.Hơn nữa quan trọng nhất chính là, bây giờ bọn họ có danh tiếng!"
Bên nhóm ông chủ trẻ ăn ngon hơn"."
Dù sao cũng là chỗ bán đầu tiên, người khác đều là học theo bọn họ, đây gọi là gì?
Đây gọi là chính tông!"."
Không sai, nếu không phải nhóm ông chủ trẻ bày cái quầy này, chúng ta nào biết bánh kẹp thịt là loại đồ ăn gì chứ?"."
Đúng rồi, chung quy không cùng đẳng cấp với nhóm ông chủ trẻ!"."...".Nghe được mấy lời thổi phồng này, nói thật, bản thân Ứng Vọng cũng có chút chột dạ.Khụ, đồ ăn của bọn họ ngon thật, nhưng nếu bàn về chính tông...Người mài mò học theo trên mạng như cậu thật sự không dám nói á!"
Sợ gì chứ, vùng này lại không có loại đồ ăn như bánh kẹp thịt này, cậu nói là chính tông thì chính là chính đông".
Ngụy Vân Thư thấy Ứng Vọng xấu hổ, cười nói, "Chân giò Đông Pha còn có rất nhiều cách làm đó thôi, đầu bếp nào dám nói món mình làm chính là chân giò Đông Pha chính tông?".Ứng Vọng dở khóc dở cười, "...
Anh nói rất có lí".Ngụy Vân Thư nói, "Cho nên đừng suy nghĩ nhiều".Ứng Vọng đáp một tiếng, cũng không tiếp tục rối rắm chuyện này nữa, mà là cảm thán một câu, "Dù nói thế nào, hiện tại mỗi ngày chúng ta bán hai mươi cái bánh kẹp thịt cũng không có áp lực, hoặc là nên nói hiện tại áp lực đã không còn ở trên đầu chúng ta, ngược lại đã có thể yên tâm thở phào một hơi".Ngụy Vân Thư thấy nét vui vẻ giữa đuôi mày và khóe mắt của Ứng Vọng, cũng nở nụ cười, "Sau khi trở về có thể nghỉ ngơi đàng hoàng rồi".Ứng Vọng cười ha ha, "Không sai!".Bởi vì nhóm khách hàng đưa ra phản hồi, cộng thêm vẫn luôn bận rộn hoàn toàn không rảnh, cho nên cho đến bây giờ Ứng Vọng vẫn chưa đi mua bánh kẹp thịt của anh em họ Vương.
Hiện tại đồ đạc đã thu dọn xong, Ứng Vọng thấy bên kia vẫn còn bán, bèn nói một tiếng với Ngụy Vân Thư, sau đó cầm tiền đi qua.Hành động này lại làm mọi người xung quanh nhìn đến ngây ngẩn cả người, từng ánh mắt kích động nhìn tới nhìn lui.Tình huống gì thế?Sao cậu ấy lại chạy đến quầy hàng bên kia?Shsss, đừng nói là muốn đi đập phá nhé?...Tin tức ngoài phố lúc nào cũng lan truyền nhanh nhất, cho dù người hôm qua không biết hai bên cạnh tranh công khai thì trải qua cả đêm lên men cũng đã truyền đến tất cả đều biết rồi, cho nên lúc này thấy Ứng Vọng đi về phía anh em họ Vương, sao bọn họ có thể không kích động được?Anh em họ Vương cũng cho rằng Ứng Vọng đến đập phá.Thậm chí Vương Thiên Thành còn cười khẩy một tiếng, với cái cơ thể nhỏ xíu này của đối phương, nếu cậu ta thật sự dám không biết tự lượng sức mình đến cửa đập phá, vậy gã nhất định để cậu đẹp mặt!Giữa mày của Vương Thiên Hạnh giật một cái, chột dạ đồng thời cũng sợ hãi.
Sẽ không xảy ra chuyện thật chứ?Mọi người đang nhìn chằm chằm như vậy, muốn Ứng Vọng nói không có cảm giác là không có khả năng.
Có điều cậu nghĩ bản thân cũng không có làm chuyện gì trái với lương tâm, cớ gì phải chột dạ.
Vì thế trên mặt cũng tự nhiên thoải mái hơn, hoàn toàn giống như vốn không sợ người khác nhìn vậy.Đồ vật trên quầy hàng của đối phương không phong phú như bọn họ, chỉ có bánh bột nướng sẵn, nhân bánh đã được băm sẵn cũng sử dụng ớt băm, rau thơm và hành quấy trộn với nhau, còn có một vại nước sốt, nhìn màu sắc kia hẳn là múc ra từ nước hầm thịt.
Ngoài những thứ này, thì các loại dụng cụ như dao, thớt, giấy dầu, trứng gà kho và thịt miếng chín đều không có.Quét mắt qua một lượt, đồ đạc cũng đã nhìn hết, dưới sự phòng bị của Vương Thiên Thành, sự lo lắng và chột dạ của Vương Thiên Hạnh, cùng với ánh mắt của mọi người xung quanh đang hóng chuyện, Ứng Vọng không kiêu căng không nóng nảy lên tiếng, "Làm phiền, một cái bánh kẹp thịt".Vương Thiên Thành: "??".Vương Thiên Hạnh: "???".Khán giả: "...??!".Áo ngoài cũng cởi rồi, cậu cho bọn tôi xem cái gì vậy?!Thấy bọn họ không có động tĩnh, Ứng Vọng lại nói, "Là bán một cái tám mao tiền nhỉ?".Vương Thiên Thành cảm thấy đây là một câu hỏi khởi binh hỏi tội, có loại cảm giác màn mở đầu lúc sắp khai chiến.Phần lớn khán giả cũng cảm thấy đây là đang dọn đường cho cãi nhau, thậm chí bọn họ còn nghĩ, đây là hướng đi mới đúng chứ!Tâm trạng càng xem càng phấn khích này, cho dù Ứng Vọng mắt mù cũng có thể thấy được.
Trong lòng cậu thầm hừ một tiếng, động tác thực tế lại là duỗi tay lấy tiền từ trong túi ra, mờ mịt đặt câu hỏi, "Hửm?".Vương Thiên Hạnh không hề muốn hai bên đụng độ nhau, giờ phút này thấy Ứng Vọng có vẻ như thật sự nghiêm túc mua đồ, lập tức trả lời, "Đúng vậy, là một cái tám mao tiền".Ứng Vọng ừ một tiếng, lại nói, "Cảm phiền nhanh một chút, còn có người đang đợi tôi".Vương Thiên Hạnh vội trả lời, "Làm liền đây!".Ứng Vọng: "Ừ".Thao tác này làm cho người xung quanh nhìn đến mơ hồ ngớ luôn cả người. có ý gì?
Thật sự không phải đến gây sự cãi nhau hả?Có người không nhịn được hỏi ra tiếng, "Ông chủ nhỏ, sao hôm nay lại đến đây mua bánh kẹp thịt vậy?".Ứng Vọng bình tĩnh trả lời, "Bánh kẹp thịt đã chuẩn bị bán hết rồi, nhưng không khéo lại đói bụng, cho nên bèn tới đây mua một cái".Đúng khuôn đúng phép, không tìm ra lời sai.Có người chưa từ bỏ ý định.
"Sao không đi mua bánh bao, bánh bao chay hoặc bánh ngọt ấy?".Ứng Vọng nhìn người kia một cái, thấy đối phương có chút xấu hổ, mới nói một câu, "Trước đây ăn rồi".Người kia không nói lời nào.Đổi thành một người khác hỏi, "Vậy ông chủ nhỏ cảm thấy bánh kẹp thịt bên này như thế nào?".Ứng Vọng nhún vai, "Tôi vẫn chưa từng ăn, cũng không tiện đánh giá".Người nọ: "...".
Quên mất chuyện này.Có người vốn thích hóng hớt, thấy Ứng Vọng hòa nhã đến đây mua đồ ăn thì không nhịn được muốn gây chuyện một chút, đáng tiếc Ứng Vọng không tiếp chiêu, cho dù người khác nói cái gì đều bị cậu không nặng không nhẹ lướt qua.Vương Thiên Thành nhìn cảnh tượng "trò chuyện với nhau vô cùng vui vẻ" trước quầy hàng này thì cảm thấy không vừa mắt, người này tuyệt đối là đến gây chuyện!
Cố ý đến đây nhảy nhót vài cái, làm toàn bộ khách hàng của gã đều nhớ kĩ cậu, sau đó lôi kéo người đến mua đồ ăn của cậu!
Quả thật là thủ đoạn cao siêu!Không ngờ đó, thằng nhóc này thoạt trông tuổi nhỏ, nhưng thủ đoạn giải quyết công việc lại lão luyện cay độc như vậy!Ứng Vọng chẳng qua chỉ đơn thuần đến thăm dò tình hình đối thủ: "?".Nếu Ứng Vọng biết trong lòng Vương Thiên Thành lúc này nghĩ như vậy, dù thế nào cũng phải nói một câu: Hoang tưởng là bệnh, nhất định phải trị.Đáng tiếc cậu không biết, tiếp đó trả tiền cầm bánh kẹp thịt lên lập tức đi trở về.Chuyện này còn làm một phần quần chúng vây xem rất tiếc nuối, thật sự chỉ đến mua một cái bánh kẹp thịt thôi.Đương nhiên, cũng có không ít người bởi vì như vậy mà có cái nhìn tốt hơn với Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư, cảm thấy đây là hai người khôn khéo, nhìn xa trông rộng.Mà bên này, Ứng Vọng cũng không kịp chờ về đến nhà đã chia bánh kẹp thịt ra nếm thử với Ngụy Vân Thư, sau đó...Ừ, nhóm khách hàng không cố ý nói lời hay lừa gạt bọn họ, trong thời gian ngắn hẳn là bọn họ không cần quá lo lắng chuyện buôn bán của quầy hàng nhỏ nhà mình.Dù sao người không thiếu tiền lại theo đuổi hương vị có lẽ đều sẽ lựa chọn mua bánh kẹp thịt của bọn cậu....Thời tiết càng ngày càng nóng, việc buôn bán kem que cũng càng ngày càng tốt.
Mỗi ngày chạy xe đạp chở một cái rương kem que đi khắp hang cùng ngõ hẻm, không bao lâu là có thể bán hết sạch.Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư mỗi ngày đều sẽ mua.Trong nhà bây giờ không có quạt điện và điều hòa, mỗi ngày đều phải làm việc, nóng nực cả người quả thật không chịu nổi.
Không có biện pháp, nếu không ăn chút gì lạnh lạnh cả người sẽ bốc khói thật đấy.Mà có cùng suy nghĩ với Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư không phải số ít.Buôn bán sôi nổi như vậy, Ứng Vọng nhìn thôi cũng đáng xấu hổ mà động lòng.
Thật ra làm kem que đúng chuẩn cũng không khó, kem que kiểu cũ chính là nước đường bình thường đóng băng, kem que sữa bò thì thêm sữa bò, kem que nước có ga thì thêm nước có ga rồi đem đi đông lạnh, còn về đậu xanh, đậu đỏ,... thì trực tiếp nấu chín đậu rồi pha nước đường vào...
Cách làm rất đơn giản, nhưng chính là phải có tủ lạnh để đông lạnh.Nhưng tủ lạnh...Thôi, hiện tại cậu vẫn chưa mua nổi.Hơn nữa, đừng thấy người ta bán kem que kiếm được nhiều, làm ăn thịnh vượng, nhưng mỗi ngày phải đội nắng gắt chạy khắp nơi quả thật cũng không phải công việc nhẹ nhàng gì, người ta xứng đáng kiếm được nhiều tiền.Tùy tiện cảm khái một phen, Ứng Vọng ngồi dưới hiên nhà vò quần áo.
Quần áo mùa hè vốn cũng không bẩn bao nhiêu, phần nhiều là mồ hôi, nhưng bọn họ làm là kinh doanh ăn uống, mỗi ngày tiếp xúc với những thứ dầu mỡ như đầu heo, giò heo này kia, lại thường xuyên lởn vởn trong phòng bếp, dầu mỡ trên quần áo không tính ít, cho nên lúc giặt quần áo phải dùng bột giặt vò, bằng không giặt không sạch.Ứng Vọng cũng đã làm quen tay rồi, thành thạo vò quần áo sạch sẽ treo trong sân phơi nắng.
Chỉ là làm việc một trận như vậy, cậu lại nóng ra một thân mồ hôi.Ngụy Vân Thư nghỉ trưa xong từ trong phòng ngủ mở cửa bước ra, cảm nhận nhiệt độ oi bức kia, nói một câu, "Hôm nay oi bức như vậy, có lẽ sắp mưa chăng?".Ứng Vọng thuận miệng nói, "Nếu như cuối cùng mưa thật thì hay rồi, còn có thể mát mẻ một chút".Ngụy Vân Thư là dân quê chính gốc, ít nhiều gì cũng biết xem một ít thời tiết, anh ngẩng đầu nghiêm túc nhìn tầng mây trên không trung một lát, nói, "Tám phần sẽ có mưa".Ứng Vọng đặt thau xuống đến đây, nghe giọng nói nghiêm túc của anh, cũng giương mắt nhìn không trung, sau đó căn cứ theo kinh nghiệm dĩ vãng, trong lòng khẽ động, "Quả thật là dấu hiệu trời sắp mưa".Ngụy Vân Thư nhắc nhở, "Đừng quên quần áo của cậu".Ứng Vọng gật đầu, "Ánh nắng gắt, quần áo sẽ khô rất nhanh, hẳn là có thể thu vào phòng trước khi mưa xuống".Chỉ tiếc nguyện vọng này không thể thực hiện.Món kho buổi chiều của hai người mới vừa bán xong giọt mưa đã lộp bộp rơi xuống, mây đen trên trời càng tích càng dày, phỏng chừng sẽ có một trận mưa to mãnh liệt.
Thế này, đừng nói là quần áo phơi trong sân, chính bản thân bọn họ cũng bị xối đến ướt như chuột lội, lúc về đến nhà cả người đều ướt đẫm."
Anh Ứng, mọi người đã trở lại rồi!".
Tiến vào sân, lập tức nghe được Lưu Phương hô to.Ngẩng đầu nhìn, đối phương đang đứng dưới mái hiên, bà nội Trương và Lưu Thanh cũng ở đấy.Ngụy Vân Thư không ngừng nghỉ kéo xe đẩy tay dừng dưới mái hiên, như vậy có thể tránh cho đồ đạc trên xe bị nước mưa xối liên tục.Đặt đồ xuống, hai người đã hoàn toàn ướt sũng, tóc cũng đang nhỏ nước, quần áo giày dép đều ướt hết.Thấy thế, bà nội Trương nói ngay, "Nồi trong phòng bếp có nước ấm, hai đứa mau chóng đi tắm rửa đi, đừng để bị cảm".Tuy rằng thời tiết nóng, nhưng dầm mưa một trận, nếu không chú ý một chút có khả năng sẽ cảm mạo thật.
Vì giảm bớt phiền phức không cần thiết, vẫn là nhanh chóng đi tắm thay quần áo ướt ra mới thỏa đáng.Cho nên Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư cũng không khách sáo, nói cảm ơn với bà nội Trương xong thì đi ngay đến phòng bếp múc nước.Lúc tắm rửa Ứng Vọng còn đang suy nghĩ, mây đen này tích tụ dày như vậy, cũng không biết có ảnh hưởng đến buôn bán ngày mai không.Nước mưa tuôn mãnh liệt, bà nội Trương mở cửa ra ngồi ở nhà chính đóng đế giày, nghe thấy tiếng thì ngẩng đầu, thấy là Ứng Vọng tắm xong từ trong phòng ra tới, thì gọi một tiếng, "Tiểu Ứng, quần áo buổi chiều con phơi trong sân nội thu vào giúp con rồi, bây giờ nội đưa cho con".Ứng Vọng vỗ đầu một cái, "Bà nội Trương, nếu nội không nói, bản thân con đã sắp quên luôn quần áo trong sân".Bà nội Trương đặt đế giày xuống đi vào bên trong, "Con vừa trở về bận rộn chuyện khác, vẫn chưa nhớ đến chuyện này, đây là bình thường".Ứng Vọng cười một cái, theo bà nội Trương đi vào nhà.Bà nội Trương đưa qua mấy món quần áo, "Quần áo vẫn chưa khô, sờ vào có chút ẩm, con nhớ treo trong phòng một đêm, chớ thu vào".Ứng Vọng đáp lời, "Vâng, làm phiền nội rồi".Bà nội Trương cười hiền từ, "Đừng khách sáo, chút chuyện nhỏ thôi".Ứng Vọng vui vẻ đáp lời.Trong phòng khách Ngụy Vân Thư đang tắm rửa, Ứng Vọng ôm quần áo vào phòng ngủ trước, vừa đặt xuống, đột nhiên lại nhớ đến trong phòng không có chỗ treo.
Suy nghĩ một chút, cậu lại xoay người đi tìm bà nội Trương, "Bà nội Trương, nội có dây thừng không ạ?
Con muốn mượn về treo một áo một chút".Bà nội Trương còn chưa ngồi xuống lại đi vào nhà, "Có, nội lấy cho con"."
Vâng".Mượn dây thừng ở chỗ bà nội Trương, mà Ngụy Vân Thư còn đang tắm rửa, Ứng Vọng cũng không đến thúc giục anh, mà là đến phòng bếp nhóm lửa lên.
Bởi vì trời mưa nên chưa kịp đến chợ thực phẩm mua đồ ăn, may mà trong nhà có một ít đồ ăn khô, trong đất trồng rau của bà nội Trương cũng có vài loại rau như cà tím, cà chua, rau xanh,...
đi hái một ít cũng có thể ăn tạm qua bữa tối hôm nay.Trước tiên cho gạo vào nồi, sau đó gọt khoai tây.Lúc đang cắt khoai tây Ngụy Vân Thư đã tắm xong, anh tiến vào phòng bếp đến giúp đỡ nấu cơm tối.
Ứng Vọng lại không để anh chạm vào, "Vân Thư, quần áo buổi chiều tôi giặt bà nội Trương đã thu vào giúp tôi rồi, còn chưa khô, tôi đã mượn dây thừng của bà nội Trương, anh xem làm sao căng dây trong phòng khách treo quần áo lên đi".Ngụy Vân Thư gật đầu, xoay người lại đi ra ngoài.Cơm đã bắt đầu chưng, Ứng Vọng nói với bà nội Trương một tiếng lại đội nón cói xuống ruộng hái được mấy quả cà tím và ớt, cắt thêm rau hẹ và mấy cây hành.Nên rửa thì rửa, nên cắt thì cắt.Cà tím cắt xong thêm chút muối bắt đầu ngâm, chờ hơi nước bên trong tiết ra ngoài tiếp theo dùng tay vắt nước ra, sau đó trực tiếp phi thơm gừng tỏi sau đó thả vào xào, cộng thêm rau hẹ và gia vị, mùi hương lập tức rất thơm.Khoai tây thì cắt sợi, trước tiên dùng nước rửa sạch tinh bột khoai tây, sau đó vớt khoai tây sợi lên đặt ở trong rổ cho ráo nước, đổ dầu vào nồi phi thơm gừng tỏi, lại cho khoai tây sợi và ớt vào lật xào, thêm một lượng giấm vừa phải, trước khi ra nồi thêm muối và nước tương, một món khoai tây sợi chua cay cực kì đơn giản đã ra nồi.Món xào đã có, Ứng Vọng lại cắt một chút dưa chua làm rau trộn, cộng thêm cơm và một chén trứng gà chưng, tạm xem như bốn món ăn chay mặn kết hợp.Ngoài phòng mưa rơi tí tách tí tách vui tai, trong phòng khách Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư cũng bắt đầu ăn.Khoai tây sợi chua cay chua giòn ngon miệng, rau hẹ xào cà tím trộn cơm là tuyệt nhất, trứng chưng trơn trơn mềm mềm, lại thêm một miếng rau trộn dưa chua giải ngấy, bữa cơm này không gây ngán chút nào, thanh ngọt tươi mát rất đã miệng.Ăn cơm xong, mưa rơi bên ngoài thoáng nhìn nhỏ hơn một chút.Chờ hai người thu dọn xong, trời đã tối không nhìn rõ.
Sợ buổi tối lại có mưa, trước khi lên giường đã đóng hết cửa sổ lại, sau đó thì nằm nghe tiếng mưa rơi lên lá chuối.Mưa vừa đến một chút đã không nóng như vậy nữa, nhưng Ứng Vọng lại không ngủ được, nằm ở trên giường nói chuyện phiếm với Ngụy Vân Thư, "Cũng không biết đến buổi sáng ngày mai mưa còn rơi không, ngộ nhỡ vẫn luôn không ngừng buôn bán ngày mai đã không cách nào làm"."
Không làm thì không làm".
Ngụy Vân Thư nói, "Coi như cho bản thân một ngày nghỉ, mỗi ngày bận rộn như vậy cũng rất mệt".Ứng Vọng nghĩ thầm, cũng đúng.Đừng nhìn hiện tại mỗi ngày bọn họ kiếm được không ít, nhưng kinh doanh ăn uống thật sự rất mệt, từ mua sắm nguyên liệu nấu ăn đến cuối cùng bán đi toàn bộ đều là hai người bọn họ đang bận việc, mỗi ngày bán hai lần, ngoài nghỉ ngơi buổi chiều ra những lúc khác vốn không được nhàn rỗi.
Liên tục duy trì trong thời gian dài, người thật sự mệt mỏi."
Đời sau 996 còn có ngày nghỉ, tự chúng ta kinh doanh, không cần phải biến mình thành 007".
So sánh như vậy, trong lòng Ứng Vọng cũng rất thổn thức, "Nhìn như vậy, công việc của chúng ta quả thật cũng không tính là gì".Ngụy Vân Thư dở khóc dở cười, "Thế này là đang thuyết phục chính mình?".Ứng Vọng cười ha ha, "Vui vẻ đều là từ so sánh mà ra".Ngụy Vân Thư nghĩ thầm, đúng là vậy.
Nếu không phải đã trải qua những chuyện kiếp trước, anh nào biết đâu rằng hóa ra vui vẻ lại là chuyện đơn giản như vậy.Trò chuyện công việc trong chốc lát, Ứng Vọng lại hưng phấn nói, "Vân Thư, nếu ngày mai không đi làm, vậy chúng ta làm BBQ ăn đi".Ngụy Vân Thư nói, "Trời nóng như vậy ăn BBQ, cậu nghĩ thế nào?"."
Ngộ nhỡ ngày mai trời tiếp tục mưa thì sao, trời mưa ăn BBQ không phải rất tuyệt sao?".
Phản bác một câu, Ứng Vọng lại nói, "Có điều chủ yếu là tôi muốn ăn, trước đây cộng lại tôi cũng chưa ăn BBQ được mấy lần đâu".Trong lòng Ngụy Vân Thư đau xót, "Nếu cậu không ngại phiền toái vậy làm đi"."
Đương nhiên không ngại phiền toái!".
Nói đến làm đồ ăn ngon, đôi mắt của Ứng Vọng đều sáng lên, "Dù sao nếu ngày mai không mở quán mà nói chúng ta cũng không có chuyện gì làm, cả ngày chỉ chuẩn bị một bữa BBQ, vậy thì dư sức".Ngụy Vân Thư nhìn đôi mắt đang sáng lên trong đêm đen của cậu, chữ "Ừ" theo yết hầu lăn xuống mà phát ra.Ứng Vọng vẫn đang nói, "Có thể mua một con gà, như vậy cánh gà, đùi gà, mề gà, ruột gà, tim gà này kia đều có, sau đó mua một ít thịt ba chỉ, còn có đồ ăn chay như củ sen, khoai tây, rau hẹ...".Ứng Vọng nói một chút nước miếng cũng sắp chảy ra, rõ ràng mới ăn cơm tối không bao lâu, lại tự mình nói đến làm bản thân đói bụng.Cuối cùng, cậu còn nhắc tới, "Ngày mai chúng ta cũng mời nhà bà nội Trương đến đi, nhiều người náo nhiệt".Đương nhiên Ngụy Vân Thư không có ý kiến, chỉ là một bữa ăn mà thôi, hiện tại anh cũng không phải không chi nổi.Miêu tả thức ăn ngon của ngày mai xong, cuối cùng Ứng Vọng cũng ngủ rồi, buổi tối nằm mơ đều là BBQ,Hôm sau, khi Ứng Vọng còn đang gặm giò heo nướng trong mộng, Ngụy Vân Thư đã mở mắt ra.
Không biết có phải đêm qua đã đổ một trận mưa đêm hay không, dù sao lúc này trên mặt đất đâu đâu cũng ướt nhẹp, ngoài trời mưa vẫn còn đang rơi, nhưng không quá lớn.Ngụy Vân Thư rửa mặt xong, cầm ô ra cửa.Khu Nam vốn náo nhiệt lúc này có vẻ rất yên tĩnh, trên đường người đi đường cũng ít hơn ngày thường rất nhiều, phần lớn đều là ra ngoài làm việc hoặc là đi học.Người bán đồ ăn trong chợ thực phẩm ít ỏi.Ngụy Vân Thư đi đến sạp thịt, trước tiên cân hai cân thịt ba chỉ, sau đó nói rõ với ông chủ sạp thịt, đầu heo và giò heo hôm nay đều không cần giữ lại cho bọn họ.Ông chủ tỏ vẻ đã biết.
Ngày mưa buôn bán không dễ làm, bản thân ông hôm nay cũng là giết chung một con heo với người khác, chỉ sợ bán không hết để lâu hỏng thịt.Tiếp theo Ngụy Vân Thư lại hỏi thăm với ông chủ sạp thịt ở đâu có bán gà, đi mua một con gà.Lúc mua đồ trở về gặp được một cậu nhóc xách theo nửa thùng cá đi qua, Ngụy Vân Thư gọi nhóc lại.
Cá bên trong thùng cũng không quá lớn, ước chừng cũng chưa đến một cân, Ngụy Vân Thư đoán có lẽ là tối hôm qua trời mưa, nên hôm nay đứa nhỏ này đến con sông nào đó bắt được.Đương nhiên, những thứ này cũng không liên quan gì đến anh, anh chỉ hỏi cậu nhóc có bán cá này hay không.Cậu nhóc bị gọi lại đầu tiên là có chút căng thẳng, tiếp theo nghe được đối phương hỏi có bán cá hay không thì ngớ cả người, khi đối phương hỏi lại một lần nữa mới nhanh chóng nói, "Bán!".Vì thế, Ngụy Vân Thư mua năm con cá trong đó.Chỉ là trong tầm tay bọn họ đều không có dây thừng hoặc là túi, nơi này cách nhà cũng không quá xa, Ngụy Vân Thư để cậu nhóc trở về với mình một chuyến.Cậu nhóc đồng ý ngay.Đựng cá riêng ra, lại đưa tiền cho cậu nhóc, lúc trước khi nhóc rời đi, Ngụy Vân Thư nhắc nhở một câu, "
Sau này đừng dễ dàng đi theo người lạ không quen biết, bởi vì người này chưa chắc đã là người tốt".Cậu nhóc ngây người.Ngụy Vân Thư lại nói, "Có mấy kẻ xấu chuyên lấy chuyện bán trẻ con mà sống, nhóc còn nhỏ không đánh lại bọn họ, cho nên biện pháp tốt nhất là đừng đi cùng bọn họ, cũng đừng tin lời bọn họ".Cuối cùng cậu nhóc cũng hiểu Ngụy Vân Thư đang nói cái gì, sau đó lập tức nói, "Anh trai, em biết anh".Lần này đổi thành Ngụy Vân Thư ngây người, "Nhóc biết anh?"."
Đúng vậy".
Cậu nhóc nói, "Anh và một anh trai khác mỗi ngày đều bán đồ ăn ngon ở bên trường học, em đã từng thấy".Ngụy Vân Thư: "...".Anh không nhịn được mà bật cười, "Anh hiểu ý nhóc, nhưng nhóc cũng đừng dễ dàng tin tưởng lời nói của người khác, phải chú ý bảo vệ chính mình".Cậu nhóc nghiêm túc nói, "Anh trai, em hiểu rồi, em nhớ kĩ".Ngụy Vân Thư gật đầu, "Được, nhanh về nhà đi".Cậu nhóc đáp một tiếng rồi xách theo hai con cá còn dư lại đi mất.Ngụy Vân Thư đứng tại chỗ cười một tiếng, sau đó xoay người đi vào trong.
Mưa vẫn chưa ngừng, gà và cá đều được anh đặt dưới mái hiên, xác nhận tạm thời không chết được sau đó Ngụy Vân Thư lại lấy dây thép vừa mới mua ra, tiếp theo đến phòng khách làm giá nướng BBQ.Đến khi Ứng Vọng tỉnh ngủ bò dậy thì phát hiện Ngụy Vân Thư đang ở trong phòng khách tước xiên tre.
Trước mắt đã tước không ít, hơn nữa còn có một tấm lưới sắt lớn.Ứng Vọng sợ ngây người, "Vân Thư, sáng nay anh đã làm nhiều chuyện vậy à?"."
Nhiều sao?".
Ngụy Vân Thư cũng không ngẩng đầu lên tiếp tục tước xiên tre, "Tước cái này rất nhanh, không cần bao nhiêu thời gian".Ứng Vọng không tranh cãi chuyện này với anh, chỉ khom lưng cầm cái lưới sắt kia lên, "Anh muốn dùng cái này làm giá nướng hả?".Ngụy Vân Thư hỏi, "Cậu cảm thấy thế nào?".Ứng Vọng nói, "Tôi cảm thấy vô cùng tốt!".Sáng nay dậy cậu nhớ tới chuyện muốn nướng BBQ, khi nãy còn đang suy nghĩ mình phải dùng cái gì để nướng đây, kết quả không đợi cậu giải bày nghi vấn của bản thân, Vân Thư đã giải quyết giúp cậu rồi.Chuyện này ai có thể không nói một câu quá tuyệt chứ!Ngụy Vân Thư lại nói với cậu sáng nay bản thân đã mua những thứ gì, Ứng Vọng nghe đôi mắt cũng sáng lên, "Gà có thể chia ra nướng, thịt ba chỉ có thể dùng để nướng thịt miếng, cá thì làm cá nướng!".Ứng Vọng càng nói càng thèm, "Không được, tôi cảm giác tôi đã không thể chờ được lâu như vậy, bây giờ tôi lập tức đi xử lí đồ ăn!".Nói rồi, cậu đặt lưới sắt xuống bước ngay ra ngoài.Nếu muốn làm BBQ ngon miệng, quan trọng nhất chính là gia vị.
Những thứ như gà cá kia đều cần phải ướp hết, cho dù là đồ ăn chay cũng cần phải dùng bột chấm khô, bằng không sẽ không có hương vị gì.
Mà những thứ này, lại đều là công thức bí mật.Cũng may bọn họ vốn dĩ làm buôn bán món kho, hương liệu trong nhà đủ dùng, ớt thì trước đó cậu cũng đã trộn sẵn ớt bột, hiện tại lại chuẩn bị một chút hạt mè, hoa tiêu, hồ tiêu, vân vân trộn thành sốt BBQ là được.Đi đánh răng rửa mặt trước, sau đó bắt đầu bận việc.Bên ngoài trời mưa, mấy người bà nội Trương, Lưu Thanh và Lưu Phương đương nhiên là ở nhà không ra cửa, cửa nhà chính mở rộng, để cho gió ẩm thổi vào, có thể mát mẻ hơn nhiều.Sau khi Ứng Vọng rửa mặt xong trước tiên ló ra cửa nhà chính nói với bà nội Trương, "Bà nội Trương, lát nữa dẫn A Thanh và Phương Phương đến ăn BBQ nhé".Bà nội Trương mờ mịt, "BBQ là cái gì?".Ứng Vọng giải thích, "Chính là nướng đồ ăn ăn".Bà nội Trương rất ngạc nhiên cách ăn mới lạ như vậy, có điều lại không nhận lời, "Tiểu Ứng, cảm ơn ý tốt của con, nhưng nhà nội sắp phải nấu cơm, con và Tiểu Ngụy tự mình ăn đi"."
Đừng mà, mọi người nhất định phải tới".
Ứng Vọng nói, "Hôm nay trời mưa hiếm khi không mở quán, con bèn muốn làm chút mới mẻ, nhiều người mới đông vui".Nói rồi, cậu nhìn về phía Lưu Phương đang ngồi bên cạnh học cách làm giày, "Phương Phương, nhớ gọi bà nội và anh trai đến đấy".Bà nội Trương vội nói, "Thật sự không cần"."
Phải đến, đồ ăn bọn con đã mua xong hết rồi, mọi người không đến cũng không ăn hết".
Thấy bà nội Trương còn muốn nói gì đó, Ứng Vọng lại nói tiếp, "Cách ăn mới mẻ, Phương Phương và A Thanh nhất định sẽ thích".Bà nội Trương há miệng muốn nói, cuối cùng vẫn là đồng ý rồi, "Vậy chúng ta đành da mặt dày đến vậy".Ứng Vọng: "Nội quá khách sáo".Nếu đã nhận lời mời, bà nội Trương cũng không đóng đế giày nữa, bảo Lưu Phương vào nhà gọi Lưu Thanh, sau đó cùng nhau đến phòng bếp hỗ trợ Ứng Vọng.Ứng Vọng cũng không khách sáo với bọn họ, nói những việc cần làm với bọn họ.Bà nội Trương nghe hết món này đến món kia trong miệng cậu, mí mắt giật giật, đây là chuẩn bị bao nhiêu thứ vậy?!Bà do dự mà nói, "Tiểu Ứng này, thế này có phải quá nhiều hay không?".Ứng Vọng nói, "Không nhiều lắm, nhiều người như vậy mà, nhất định có thể ăn hết".Thấy Ứng Vọng kiên trì, bà nội Trương cũng thôi không nói thêm nữa, gọi Lưu Thanh và Lưu Phương giúp gọt khoai tây lột tỏi, bản thân thì đội nón cói lên cầm rổ đến đất trồng rau hái đồ ăn Ứng Vọng cần.
Trong lòng bà nghĩ mình không thể ăn không trả tiền đồ ăn của người ta, những thứ này cũng không thu tiền của hai người, coi như phần ăn của ba bà cháu bọn họ...
Tuy rằng so ra kém những cái gà thịt cá kia, nhưng hiện tại bà cũng không có thời gian lo nhiều như vậy.Có ba bà cháu bọn họ hỗ trợ, công tác chuẩn bị nhanh hơn rất nhiều.Ngụy Vân Thư làm cá và gà, Ứng Vọng chia từng thứ ra ướp sẵn, hai cân thịt ba chỉ cắt thành lát mỏng cỡ bàn tay xếp chỉnh tề trong chén lớn, đồ ăn chay cũng đều nên cắt thì cắt nên xiên thì xiên, cuối cùng chuẩn bị được rất nhiều.Vị trí dưới mái hiên rộng nhất, Ngụy Vân Thư dùng gạch rửa sạch sẽ dựng một cái bếp lửa, sau đó đặt lưới sắt lên trên, nhóm lửa bên trong, giá nướng BBQ tự chế này đã làm xong!Dọn bàn ra ngoài, sau đó lấy đồ ăn đã chuẩn bị ra.
Cánh gà ướp, đùi gà, chân gà, mề gà, tim gà, lát thịt ức gà, năm con cá rạch từ bụng ra thành hai nửa, còn có thịt ba chỉ miếng nạc mỡ đan xen, bắp cắt thành khúc, đậu hủ cắt thành miếng, rau xanh, ngó sen miếng, khoai nưa miếng, dưa leo miếng, cà tím rạch từ giữa, chỉ những thứ này đã bày đầy một bàn; trên một cái bàn khác hơn phân nửa đều là xiên que xiên sẵn, có rau hẹ, tàu hủ ky cuốn rau xanh, nấm mèo, nấm đông cô, ruột gà, những thứ khác của lòng gà, còn có các món được mua về như bánh bao chay, bánh bao, miến ngâm sẵn.Gia vị đặt trên một băng ghế dài, có ớt bột công thức đặc biệt, dầu, muối, nước tương, giấm, hành thái và tỏi nhuyễn, ngoài ra còn có năm đôi đũa và năm cái chén.Đầy ắp, bày cả hai bàn.Từ khiếp sợ lúc ban đầu, đến bây giờ bà nội Trương đã chết lặng.Nhà ai ăn bữa cơm như vậy chứ!Nhưng người ta chỉ là khách thuê của mình, ngay cả quan hệ họ hàng với mình cũng không có, dù người ta kính già yêu trẻ thương bà cháu bọn họ, thì bà cũng không thể không biết tốt xấu, ảo tưởng chuyện gì cũng muốn quản một phen.
Cho nên mấy thứ này bà không có lập trường đến nói, ẩn ý nhắc một câu không nghe thì thôi, tránh cho làm người chán ghét.Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư quý cũng là vì sự tinh tế và biết điều của vị trưởng bối này.Lúc này, Ứng Vọng gọi mọi người ngồi xuống.
Giá nướng BBQ là dạng thanh dài, cho nên ba bà cháu bà nội Trương ngồi một bên, Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư ngồi một bên.Ngụy Vân Thư tự giác lấy thịt lại đây nướng, đồng thời dạy cả nhà bà nội Trương nên nướng như thế nào.Ba người nghe rất nghiêm túc.Nhiều thịt như vậy, vừa lên lưới sắt đã phát ra tiếng xèo xèo, mùi thơm của thịt cũng từ bên trong bay ra, bọn họ ngửi thôi đã không nhịn được nuốt nước miếng.Ứng Vọng thì bỏ một chút ớt bột vào trong chén của từng người bọn họ, muốn thêm hành thái, nước tương, giấm, dầu, các loại phụ gia khác.Mấy người bà nội Trương không hiểu cái này ăn thế nào, thấy Ứng Vọng chỉ lấy ớt bột cũng đi lấy ớt bột theo.Ứng Vọng dở khóc dở cười, "Con thích dùng bột chấm khô chấm, mọi người cứ căn cứ theo sở thích của chính mình mà lấy, không nhất định phải nhìn con".Bà nội Trương cười ha ha, "Đây là thứ mới mẻ, trước đây nội chưa từng nghe nói qua, chỉ có thể học theo hai đứa thôi".Nếu như thế, vậy Ứng Vọng chỉ có thể nói, "Vậy được, lúc sau mọi người muốn thêm cái gì thì tự mình thêm, đừng câu nệ".Bà nội Trương nói được.Hai mắt Lưu Thanh và Lưu Phương hoàn toàn rơi vào trên giá nướng, bên trên có cánh gà, đùi gà, chân gà, còn có thịt ba chỉ miếng, bởi vì cánh gà, đùi gà, chân gà hơi lớn nên thời gian nướng lâu hơn một chút, ngược lại là thịt ba chỉ miếng bởi vì cắt mỏng rất nhanh chín.Thịt ba chỉ nạc mở đan xen có mỡ từ bên trên tươm ra, ngay cả dầu cũng không cần phết, chỉ cần phết một lớp nước tương là được.Thịt miếng được nướng chín cuốn lại hơi cháy, đã trở nên bóng nhẫy mỡ, dùng đũa kẹp lên chấm một chút vào bên trong bột ớt, trong nháy mắt cho vào miệng kia chính là hương vị hơi cay tê, mỡ trong thịt heo bùng nổ, đó là hương vị thức ăn mặn cơ thể con người thích nhất.Chỉ với một miếng thịt này, cảm giác thèm ăn của mọi người giống như lập tức được mở ra, tốc độ tiết nước bọt trong miệng cũng nhanh hơn.Lưu Phương chép miệng nói, "Thịt này cũng quá ngon rồi!".Bà nội Trương cười cô nhóc, "Thịt sao không ngon được".Lưu Phương nói, "Bà nội, không giống nhau, thịt này và thịt trước đây chúng ta từng ăn đều không giống nhau!".Ứng Vọng cười nói, "Thịt này là nướng, có mùi vị của củi lửa, chắc chắn khác với xào luộc chưng kia".Lưu Phương ừ ừ gật đầu, "Quá ngon!".Hai mắt Lưu Thanh một mực nhìn chằm chằm thịt trên giá nướng, hoàn toàn không có lòng dạ thảnh thơi nói chuyện phiếm.Thịt miếng rất nhanh chín, vừa mới bắt đầu đều là bắt đầu ăn từ thịt, có điều Ứng Vọng ăn một lát thì cảm thấy có chút ngấy, sau đó cầm chút đồ ăn chay đi lên nướng.Nướng đồ ăn chay phải phết dầu, trong nháy mắt giọt dầu rơi vào trong lửa có tia lửa bắn lên, nhưng vấn đề không lớn, lúc nướng thịt cũng sẽ có giọt dầu rơi vào, bọn họ cũng đã quen.
Phết dầu, phết nước tương, nướng chín sau đó chấm một chút ớt, đó lại là mùi vị hoàn toàn khác biệt với ăn thịt.Rau xanh thanh giòn, dưa leo miếng ngọt thanh, khoai nưa miếng hơi vương chút mùi vôi, đậu hủ miếng ngoài cháy trong mềm, rau hẹ mùi vị đặc thù, nấm đông cô mềm trơn,...Ứng Vọng thích ăn rau hẹ nướng nhất, hương vị đó vô cùng tuyệt, hoàn toàn khác với xào nấu bình thường.Rau hẹ, trên thế giới này không có cách chế biến nào thích hợp hơn nướng ăn!Trừ cái này ra, thịt ức gà thái lát mỏng nướng cũng rất mềm, gia vị đã ướp ngon miệng, cho dù không chấm ớt cũng rất thơm, một khi đã ăn khiến người ta không thể dừng được.Đùi gà bởi vì khá lớn nên dùng dao rạch ra, như vậy lúc nướng mới có thể nướng chín.
Đùi gà đều là thịt nạc, lúc nướng phải phết dầu liên tục, chờ đến lúc nướng chín thì ngoài cháy trong mềm, gặm vào cũng rất đã ghiền.Đối với Lưu Thanh và Lưu Phương mà nói, phần thịt lớn như vậy là thứ trước đây bọn nhóc chưa từng được ăn, huống hồ còn là thứ ngon miệng thế này!Bọn nhóc quá hạnh phúc rồi!Thịt miếng, đùi gà, cánh gà, ruột gà, nấm, nấm mèo, củ sen miếng, tàu hủ ky cuộn rau xanh, bánh bao chay nướng, bánh bao nướng,...Hết loại này đến loại kia, hương vị đều cực kì tốt.Sau khi một mạch tiêu diệt sạch những thứ này, trong bụng thật ra đã no rồi, trên bàn lại còn một chút đồ ăn chưa nướng, có điều cũng không nóng vội lúc này, hoàn toàn có thể vừa nói chuyện phiếm vừa chậm rãi nướng.Cá đã ướp sẵn cắt thành hai nửa đặt lên giá nướng.Cà tím rạch ở giữa nướng trên giá, bên trong có miến và tỏi nhuyễn, lửa xuyên qua lưới sắt phả lên hơi nóng, sau đó xuyên thấu qua cà tím truyền hơi nóng đến miến bên trên, từng chút một nấu chín.Cà tím nướng tương đối chậm, cá nướng thì chín sớm hơn.Cá nướng phết dầu rất nhiều lần đã bị nướng đến da vàng óng, da cá cũng trở nên cháy giòn, từng đợt mùi thơm của thủy sản không ngừng truyền đến đây, đó là dấu hiệu đã chín.
Cũng không cần dùng nhiều sức, chỉ dùng đũa nhẹ nhàng gắp một cái thịt cá đã tách rời khỏi xương cá, đưa vào trong miệng, môi lưỡi nhẹ nhàng nhấp một chút thịt cá lập tức tan ra, giữa một chút cay tê trộn lẫn mùi hương đặc trưng của cá, cực kì tươi mới.Thịt cá không no bụng, cho dù lúc nãy cũng đã cảm thấy no rồi, nhưng năm con cá này vẫn được chia nhau ăn vào bụng, thậm chí còn có chút chưa đã thèm.Cuối cùng, còn dư lại một món cà tím nướng.Hơi nóng hôi hổi bốc ra từ miến ở giữa cà tím, tỏi nhuyễn phủ ở trên miến, hơi nóng bốc lên làm hương vị của tỏi nhuyễn cũng theo đó bay ra tới, là một luồng mùi hương vừa quen thuộc vừa xa lạ, tóm lại rất hấp dẫn người khác.
Nhưng sức quyến rũ của tỏi nhuyễn và miến chưa bao giờ ở khứu giác, mà là ở vị giác.
Mùi thơm và vị cay của tỏi cùng với hương cà tím trộn lẫn trên miến, ăn một miếng mùi vị quả thật tuyệt vời.Ngay cả bà nội Trương cũng không nhịn được cảm thán, "Hóa ra miến còn có thể ăn như vậy".Ứng Vọng nở nụ cười, "Trên thế giới này tất cả đồ ăn đều có thể nướng ăn, nếu nơi này của chúng ta là vùng duyên hải, còn có thể mua được sò biển tươi sống, miến sò biển tỏi nhuyễn kia mới gọi là tuyệt nhất".Lưu Thanh tò mò dò hỏi, "Vùng duyên hải cách nơi này của chúng ta xa không ạ?".Ứng Vọng trả lời, "Có chút xa".Lưu Thanh tiếc nuối à một tiếng.Ứng Vọng thấy cậu nhóc như vậy, lại nói, "Chờ em trưởng thành có thể đi xem thử, nơi đó có vẻ đẹp khác với thành phố Bạch Vân, hơn nữa nhất định ở chỗ đó cũng có rất nhiều món ăn ngon đặc sắc, em cũng có thể nếm thử".Lưu Thanh bị miêu tả kế hoạch này lay động tâm trí, lại một lần cầu nguyện bản thân có thể trưởng thành nhanh một chút.Mọi người vừa ăn vừa nói chuyện phiếm, màn mưa không biết đã ngừng từ khi nào, nhưng trời cũng không trong ngay lập tức, sương mù vẫn bao phủ không trung, trong gió xen lẫn mùi ướt át, thổi lướt qua đây mát mẻ khắp người.Hai bàn đồ ăn lớn chuẩn bị sẵn đã vào bụng toàn bộ, thậm chí một phần rau xanh cuối cùng cũng bị bà nội Trương lấy lí do không thể lãng phí lương thực tiêu diệt hết, ngoài dầu, muối, nước tương, giấm, các loại gia vị ra, thì thật sự không còn thừa cái gì.Mỗi người đều ăn no căng, thậm chí Lưu Phương đã bắt đầu ngáp dài.Ngày mưa, ăn uống no đủ sau đó ngủ tiếp một giấc, đó quả thật là trình độ hưởng thụ cao nhất.Nhưng bà nội Trương không cho cô nhóc ngủ, vỗ bả vai nhóc, sau đó đứng dậy mang theo Lưu Thanh và Lưu Phương thu dọn mấy thứ này.Đương nhiên Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư không thể ngồi bất động, cũng bắt đầu cùng nhau bận rộn.Chờ thu dọn sạch sẽ, đã qua một giờ, lúc này mọi người mới giải tán.Cũng không biết là bị Lưu Phương lây truyền hay là không khí sau cơn mưa này quá thoải mái, tóm lại Ứng Vọng cũng cảm thấy mệt nhọc, vừa lúc buổi chiều không mở quán, cũng không cần bận rộn chuẩn bị nhiều đồ ăn như vậy, dứt khoát gọi Ngụy Vân Thư đi cùng, trực tiếp đi lên giường ngủ.Không bao lâu, ngửi mùi cỏ xanh sau cơn mưa, đã thật sự ngủ say.-----***-----
Chân giò Đông Pha
Khoai tây sợi chua cay
Rau hẹ xào cà tím
Trứng chưng
Rau trộn dưa chua
Miến sò biển tỏi nhuyễn