Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Khúc Ca Của Quỷ Thần

Khúc Ca Của Quỷ Thần
Chap 20: Những ký ức bị xóa


Khói bụi vẫn còn lơ lửng trong không khí.

Tôi đứng trên một nóc nhà vỡ nát, cảm giác bàn chân chạm vào những mảnh gạch vụn cứ như đang dẫm trên một bãi mộ.

Thành phố, nơi từng ồn ào, từng rực rỡ ánh đèn vào ban đêm, giờ chỉ còn là một bức tranh xám ngoét.

Những tòa nhà nghiêng ngả, những con đường nứt ra như vết thương chưa kịp khép miệng.

Từng mảng bê tông rơi xuống, phát ra những tiếng động nhỏ như nhắc nhở: mọi thứ vừa mới kết thúc, nhưng dư âm của nó thì còn lâu mới tan.

Tôi hít một hơi thật sâu, mà thật ra chẳng có gì để hít ngoài mùi khét của sắt thép cháy dở và bụi bặm.

Trong đầu cứ lặp đi lặp lại câu hỏi: Liệu có ai tin rằng tất cả những thứ này chỉ là một cơn ác mộng?

Nhưng không, chúng tôi đã chứng kiến.

Con quỷ khổng lồ, con quái vật Bát Kỵ Đại Xà kia, nó không phải chuyện bịa đặt.

Có những người đã quay livestream, có những ánh mắt tận mắt thấy nó ngóc đầu giữa thành phố.

Và chính điều đó mới khiến mọi chuyện trở nên rắc rối.

Phía xa, những người của tổ chức Người Du Hành bắt đầu xuất hiện.

Họ không giống cảnh sát, cũng chẳng giống quân đội.

Trang phục của họ không hề phô trương, chỉ là những chiếc áo choàng tối màu, nhưng nhìn vào thì tự khắc cảm thấy họ tách biệt khỏi đám đông.

Một vài người bước vào giữa thành phố, tay cầm những thiết bị phát sáng kỳ lạ, như thể đang cắm cọc mốc cho một trận đồ.

Tôi nhận ra ngay đó chính là trận pháp phong tỏa mà họ chuẩn bị từ trước.

Người dân bình thường đã được sơ tán gần hết, chỉ còn lại vài kẻ hiếu kỳ, vài streamer tự cho mình can đảm, và... tôi.

"Chuẩn bị, mở vòng phong tỏa," một trong số họ nói, giọng trầm, dứt khoát.

Tôi nghe loáng thoáng, không biết có phải vì âm thanh lọt vào tai tôi hay vì tôi cố tình muốn nghe thấy.

Ánh sáng lan dần từ những cọc mốc, tạo thành một vòng tròn khổng lồ bao quanh khu vực đổ nát.

Không khí bỗng dày đặc, như bị ai đó nhúng cả thành phố vào một tấm màn sương dày.

Tôi chợt rùng mình, nhớ tới những gì đã xảy ra.

Nếu không có họ, có lẽ tôi đã không đứng đây để mà ngẫm nghĩ vẩn vơ.

Nhưng một phần trong tôi lại thì thầm: Nếu tất cả bị xóa bỏ, liệu có ai còn nhớ rằng quỷ thần thật sự tồn tại?

Một trong những Người Du Hành lấy ra một vật.

Nó nhỏ thôi, trông giống một chiếc bật lửa cũ kỹ, nhưng khi được kích hoạt thì phát ra ánh sáng xanh dịu kỳ lạ.

Tôi nghe tên của nó rồi — Bật Lửa Ký Ức.

Nghe thì bình thường, nhưng tác dụng của nó thì không hề bình thường chút nào.

Chỉ cần một tia lửa được bật lên, ký ức trong đầu những kẻ chứng kiến sẽ dần bị tẩy xóa.

Họ sẽ quên đi con quái vật đã phá hủy thành phố này, quên đi nỗi kinh hoàng vừa mới in hằn.

Tôi nhìn theo khi họ bật lửa.

Ngọn lửa không bùng lên dữ dội như lửa thường, mà lan rộng, trôi đi như những đốm sáng trôi trong nước.

Mỗi người dân còn sót lại trên phố bắt đầu ngẩn ngơ, chớp mắt liên tục, rồi lắc đầu như vừa tỉnh dậy sau một giấc mơ nặng nề.

Những máy quay livestream tắt ngấm, video biến mất khỏi các nền tảng ngay tức khắc.

Tôi biết, sẽ chẳng còn bằng chứng nào ngoài ký ức rời rạc trong đầu tôi và một số ít kẻ.

Nhưng vấn đề là... tôi vẫn nhớ.

Tôi nhớ rõ.

Từng tiếng thét, từng mảnh vụn bê tông rơi xuống, cả hình dáng khủng khiếp của con quỷ đó.

Tôi chợt nhận ra: có lẽ Người Du Hành đã cố tình để lại cho tôi.

Họ biết tôi là ai, họ biết tôi liên quan.

Và họ muốn tôi phải chứng kiến, để rồi tự mình gánh cái gánh nặng của ký ức này.

Khi mọi ký ức của dân thường đã bị xóa sạch, một nhóm khác tiến vào.

Họ mang theo một chiếc đèn cổ kính, sáng rực như chứa cả bầu trời sao bên trong.

Đó là Chiếc Đèn Ký Ức.

Tôi nghe một Người Du Hành thì thầm: "Khôi phục hình thái ban đầu."

Rồi họ đặt chiếc đèn vào giữa quảng trường.

Ánh sáng từ nó bùng lên, lan ra khắp nơi.

Tôi đứng nhìn, và không thể nào tin vào mắt mình.

Những tòa nhà đổ nát từ từ dựng đứng lại, từng mảnh bê tông gắn lại với nhau như tua ngược thời gian.

Vết nứt trên mặt đất khép miệng.

Những con đường rách nát dần trở về hình dáng ban đầu, bóng đèn đường lại phát sáng như chưa từng tắt.

Chỉ trong vài phút, thành phố gần như nguyên vẹn, như thể chẳng có trận chiến nào vừa xảy ra.

Nếu có người quay lại đây sau khi bị xóa ký ức, họ sẽ chỉ thấy thành phố này y như cũ, không một vết xước.

Thậm chí họ sẽ nghĩ rằng mình đã tưởng tượng ra tất cả.

Còn tôi, tôi biết rõ.

Và tôi cũng hiểu, từ giây phút này trở đi, thế giới sẽ chia làm hai: một thế giới của những kẻ không biết gì, và một thế giới của những kẻ mang trong đầu những ký ức bị giấu kín.

Tôi chợt bật cười, một tiếng cười khô khốc.

Người Du Hành quả thật đáng sợ.

Không chỉ mạnh mẽ trong sức mạnh, mà còn trong việc kiểm soát cả sự thật.

Họ không để ai được quyền giữ ký ức thật ngoài họ và những kẻ họ chọn.

Trên bầu trời, trăng sáng treo lơ lửng, nhưng ánh sáng ấy giờ đây nhìn như một con mắt đang dõi theo.

Tôi tự hỏi: Mình đang ở phe nào?

Mình có thực sự muốn tiếp tục bước sâu vào cái thế giới này không?

Nhưng rồi, câu trả lời đến ngay: mình chẳng còn đường lui.

Một khi đã thấy, đã biết, thì không thể quay lại làm kẻ ngu ngơ được nữa.Tôi quay lưng lại, bước xuống những bậc thang gãy vụn.

Bóng của tôi kéo dài dưới ánh trăng, hòa lẫn vào những khoảng tối còn sót lại sau ánh sáng của Chiếc Đèn Ký Ức.

Trong đầu vang vọng một ý nghĩ: Thành phố này được cứu, nhưng cái giá thật sự đã bị chôn giấu.

Và những ký ức bị xóa kia... sẽ không bao giờ thật sự biến mất.

Chúng chỉ chờ ngày quay trở lại.
 
Khúc Ca Của Quỷ Thần
Chap 21 - Bóng đen trong vực sâu


Thành phố sau sự kiện Bát Kỵ Đại Xà yên tĩnh đến mức dường như không chân thật.

Người dân đi lại trên đường như chưa từng có thứ gì xảy ra.

Nhưng tôi biết rõ, đó không phải "bình thường", mà chỉ là cái bóng mỏng manh do tổ chức Người Du Hành dựng lên sau khi dùng di vật để xóa ký ức tập thể.

Đằng sau những nụ cười, những câu chuyện phiếm, có những khoảng trống mơ hồ mà chính họ cũng không hiểu nổi.

Còn tôi thì nhớ hết.

Và tôi cũng không có quyền quên.

Hôm tổ chức thông báo phát điểm thưởng cho những ai góp công trong trận chiến với Bát Kỵ, cả đám tinh anh gia tộc lẫn các thành viên Người Du Hành đều rộn ràng.

Cái bảng điểm sáng lên trong căn phòng chật kín người, trông giống như một trò chơi online khổng lồ hơn là một cuộc chiến sinh tử mà ai cũng có thể chết.

Tôi cũng được phát điểm.

Nhiều hơn tôi nghĩ.

Tôi ngồi trước danh sách di vật có thể đổi, nhìn hoa mắt bởi hàng trăm cái tên kỳ quái.

Cuối cùng tôi chọn hai món:
"Bẻ Cong Quy Tắc" – một cây gậy kim loại đen bóng, bề ngoài chẳng có gì lạ, nhưng khi vung lên sẽ khiến kẻ trúng đòn mất hoàn toàn nhận thức về thế giới trong 5 giây.

Không nhìn thấy, không nghe thấy, không cảm thấy.

Chỉ là khoảng trống đen tuyệt đối.

"Chiếc Nhẫn Saphrine" – một vòng bạc lạnh lẽo gắn hòn đá xanh lam.

Công dụng: kéo tạm thời một con quỷ từ tầng sâu lên tầng nông.

Tôi cầm nhẫn trong tay, vừa tò mò vừa sợ hãi.

Cái gì cho phép "kéo lên" thì cũng đồng nghĩa có thể kéo nhầm thứ mình không kiểm soát nổi.

Đêm đó, khi thử chạm vào cả hai món di vật, tôi lại rơi vào trạng thái quen thuộc – quá trình chìm.

Nhưng khác hẳn trước kia.

Không còn cảm giác bị hút thẳng xuống, không còn mất kiểm soát như rơi vào hố đen.

Tôi... chậm lại.

Từng tầng nước trôi qua trước mắt như cuộn phim tua chậm.

Tối om, áp lực đè lên da thịt, những bóng đen lẩn khuất.

Rồi con số 23.000m xuất hiện trong đầu tôi, rõ ràng như thể ai đó thì thầm.

Ở đó, tôi thấy thứ mà trước kia chưa từng: ánh sáng.

Một vệt sáng xanh lục mờ nhạt, chập chờn như đèn dầu dưới nước.

Tôi men theo nó và thấy những cấu trúc khổng lồ – giống thành phố.

Nhưng thành phố này không dành cho con người.

Những tòa nhà bị bẻ cong như sụp đổ dưới sức nặng vô hình, vách tường khắc đầy ký hiệu uốn lượn, phát sáng rồi tắt, tựa như đang thở.

Xa xa, có những cây cầu treo nối liền những khối kiến trúc dị dạng, và giữa tất cả là một quảng trường chìm trong ánh sáng xanh.

Tôi nghe thấy tiếng hát.

Nhẹ như sợi chỉ, mỏng tang nhưng len thẳng vào não.

Một thực thể bước ra từ bóng tối.

Nó mặc áo choàng dài, cao gầy, mặt không có mắt mũi, chỉ là một lỗ hổng đen như cửa động.

Cái hố đen đó quay về phía tôi, giơ một cánh tay gầy guộc.

Tiếng hát lập tức vang dội hơn, như muốn kéo tôi vào.

Tôi hoảng loạn, nắm chặt cây gậy "Bẻ Cong Quy Tắc".

Biết nó vô dụng ở đây, nhưng cảm giác lạnh buốt của kim loại ít ra cũng giữ cho tôi tỉnh.

Rồi tất cả vụt biến mất.

Tôi bị giật ngược trở lại mặt nước, rơi thẳng vào thân thể.

Tỉnh dậy, áo tôi ướt đẫm mồ hôi.

Đường huyết tụt mạnh, tôi phải ngốn cả hộp đường viên mới gượng dậy được.

Nhưng hình ảnh kia vẫn ám trong đầu.

23.000m.

Thành phố.

Thực thể hát.Sáng hôm sau, tôi đi học như thường.

Ngồi trong lớp, nghe bạn bè ríu rít bàn chuyện về nhà hát kịch vừa mở lại sau sự cố.

Tôi gật gù, cố tỏ vẻ hứng thú, nhưng tâm trí thì chỉ quẩn quanh ở độ sâu kia.

Thật sự, cái thành phố đó là gì?

Tôi có bị ảo giác không?

"Arata, đi cùng bọn tớ tối nay nhé?" – một đứa bạn đập vai tôi.

Tôi ậm ừ đồng ý.

Tối thì tối, coi như đổi không khí.

Nhưng ngay lúc bước vào nhà hát, tôi biết mình đã sai.

Trong mắt tôi, khán phòng không chỉ có người.

Hàng chục con quỷ thần tầng nông đang trà trộn giữa đám khán giả.

Một vài con có sừng nhỏ ló ra khỏi tóc, một vài con thì thân hình méo mó nhưng giấu dưới lớp áo choàng.

Và trên trần, có một thực thể khổng lồ, cuộn người như con nhện, mắt nó dán chặt vào nữ diễn viên chính.

Tôi nghiến răng.

Cái cảm giác bị nhìn chằm chằm ấy lại quay về, như tiếng hát 23.000m hôm qua.Tôi không làm gì ngay.

Chỉ chờ.

Chờ đến tối, khi khán phòng vắng, tôi lặng lẽ rút ra di vật hình nhân mà tôi từng lấy được trước đây.

Hình nhân gỗ, nhỏ bé nhưng mang một phần liên kết với tôi.

Tôi đặt nó trong tay, khẽ niệm, và một bản sao của tôi lập tức bước đi vào nhà hát.Tôi quan sát qua mắt nó.

Bên trong tối đen.

Trên sân khấu, nữ diễn viên ngồi một mình, tay run rẩy vẽ những ký hiệu kỳ dị xuống sàn.

Một vòng tròn, rồi nhiều vòng nhỏ đan xen.

Không khí đặc quánh lại, gợn sóng.Cô ta đang... triệu hồi.

Tôi cố gắng điều khiển hình nhân tiến lại gần.

Chỉ cần nhìn thêm một chút nữa thôi.

Nhưng bất ngờ, tim tôi đau nhói.

Cơ thể hình nhân gãy nát như búp bê bị dẫm.

Tôi la khẽ, ôm lấy ngực.

Hình nhân chết – vật chủ bị phản phệ.

Dù nhẹ, nhưng đủ để tôi khụy xuống sàn.

Tôi biết rõ: phải mất ba ngày mới có thể gọi lại hình nhân này.

Thở hổn hển, tôi quay đi.

Đêm đó, tôi rời nhà hát, trong đầu chỉ còn duy nhất một cái tên: "Thiên Sứ Rơi Lệ".

Một quỷ thần cổ đại tầng sâu, từng được nhắc trong vài trang sách.

Và nếu thật sự nó được gọi lên... thì so với Bát Kỵ Đại Xà, mọi chuyện chỉ mới bắt đầu.

Đêm cuối tuần, tại vương quốc lý tưởng, tôi kể lại những gì mình thấy.

Trên bàn dài, các tín đồ tụ tập.

Bác sĩ, luật sư, những kẻ giấu mặt, và cả "lão đại" – con chuột không ai biết thân phận thật sự.

"Có manh mối thì đổi thông tin đi," bác sĩ khẽ cười, ánh mắt lóe sáng.

Tôi gật đầu, rút ra tập giấy ghi chép những ký hiệu mà hình nhân kịp thấy.

Đổi lại, họ cho tôi một vài mảnh sách liên quan tới cách gia nhập vực sâu.

Khi bàn đến chuyện xác của nữ diễn viên chết trong vụ án, không ai biết làm thế nào lọt vào nơi cảnh sát phong tỏa.

Thế mà con chuột đột nhiên đứng thẳng, chỉ vào bản thân, rồi vẫy đuôi.Nó... tình nguyện đi lấy xác.

Không khí bàn họp trùng xuống, rồi nhanh chóng chuyển thành đồng ý.

Các nhiệm vụ được phân chia, buổi gặp kết thúc.

Tôi rời khỏi vương quốc lý tưởng, người run bần bật.

Lượng đường trong máu lại tụt.

Mỗi lần họp, tôi đều phải ăn đến phát ngán để giữ tỉnh táo.

Nhưng lần này, trong tim tôi không chỉ có cảm giác mệt.

Mà còn là nỗi sợ.

Ở 23.000m, tôi đã thấy thành phố.

Trong nhà hát, tôi thấy triệu hồi.

Và giờ, tất cả tín hiệu đang xâu chuỗi lại.

Chẳng lẽ, cái thứ hát trong bóng tối kia...

đang chờ ngày được kéo lên?
 
Khúc Ca Của Quỷ Thần
Chap 22 - Âm thanh sau bức màn


Tôi không ngủ nổi.

Ba ngày liên tục kể từ sau đêm mất hình nhân, đầu tôi lúc nào cũng vang vọng cái tiếng "hát" kỳ lạ kia.

Nó không to, không rõ ràng, chỉ là một đoạn điệp khúc lặp đi lặp lại, giống như tiếng gió luồn qua khe cửa.

Nhưng chính sự mơ hồ đó khiến tôi phát điên.

Tôi uống cà phê, nhai thêm vài viên đường, cố làm bài tập trên lớp.

Bạn bè thì vẫn cười nói, chuẩn bị cho kỳ thi giữa kỳ.

Tôi thấy mình như người ngoài hành tinh.

Trong khi tụi nó lo điểm số, tôi lại lo làm sao không chết vì một con quỷ thần có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.

Buổi chiều, tin tức lan khắp thành phố: một nữ diễn viên nhà hát tử vong.

Báo chí đưa tin mập mờ, chỉ nói "tai nạn trong quá trình tập luyện".

Nhưng tôi biết, đó chính là người tôi từng thấy trong hình nhân.

Nhà hát lập tức bị cảnh sát phong tỏa.

Vòng vàng chăng quanh, báo đài thì chen chúc đưa tin.

Tôi không dám bén mảng lại gần, nhưng từ xa vẫn cảm thấy... có thứ gì nhìn chằm chằm vào.

Như thể bóng đen kia đã nhận ra tôi.

Cuối tuần, vương quốc lý tưởng mở cửa.

Tôi lại bước vào, mang theo những mảnh giấy ghi chép còn sót từ lần trước.

Không gian trắng mờ quen thuộc, bàn dài đặt giữa căn phòng như không thuộc về thế giới này.

Các tín đồ đã ngồi sẵn.

Bác sĩ, khuôn mặt gầy và cặp kính trắng, khẽ gõ tay xuống bàn.

Luật sư, giọng khàn đặc, nghiêm nghị nhưng lại hay mỉa mai.

Một nhiếp ảnh gia trẻ, mới gia nhập, ánh mắt vẫn còn tò mò hơn là sợ hãi.

Chị gái của đàn anh tôi – người từng bị căn bệnh thực vật, giờ trông khỏe hơn, nhưng ánh mắt lại rất xa xăm.

Và con chuột – "lão đại" – ngồi trên ghế, im lặng, chỉ vẫy râu.

"Có ai biết thêm gì về vụ nhà hát không?" – bác sĩ hỏi.

Tôi kể lại phần mình.

Hình nhân, vòng tròn triệu hồi, và cả việc nữ diễn viên đã gọi lên một thứ gì đó.

Luật sư liếc sang: "Cậu chắc chứ?

Không phải là tưởng tượng à?"

Tôi gắt: "Tôi không có thời gian để tưởng tượng mấy trò chết người như thế."

Không khí căng lên.

Bác sĩ xen vào: "Đủ rồi.

Thông tin này đáng giá.

Tôi sẽ trả bằng một bản ghi chép.

Cách tiếp cận tầng sâu mà không mất kiểm soát."

Tôi nhận tập giấy từ tay ông ta.

Trong đó vẽ chi chít ký hiệu, cách "neo bản thân" bằng những hình thức rất kỳ lạ: nhai đá lạnh, bóp móng tay, hoặc đọc ngược bảng chữ cái.

Thứ nào nghe cũng kỳ quặc, nhưng tôi biết đây là cái giá cần trả để không chìm hẳn xuống đáy.

Khi nhắc đến cái xác của nữ diễn viên, cả bàn im bặt.

Không ai có thể đột nhập được.

Cảnh sát, tổ chức diệt quỷ, thậm chí cả Người Du Hành cũng đã chăng chốt khắp nơi.

Lúc ấy, con chuột đứng thẳng, chắp hai tay nhỏ lại, rồi chỉ vào bản thân.

Nó làm vài cử chỉ như thể đang đào bới, moi móc.

Mọi người hiểu ngay.

"Lão đại" tình nguyện lấy xác.

Tôi nhìn nó, nửa kinh ngạc nửa sợ.

Một con chuột bé nhỏ, không nói được, chỉ ra hiệu bằng cử chỉ, mà dám xông vào chỗ tử địa.

Tôi thậm chí còn không biết nó là gì – một thực thể ngụy trang, hay chỉ là một con chuột được ban cho trí tuệ.

Sau khi phân nhiệm vụ, buổi họp kết thúc.

Tôi rời khỏi vương quốc lý tưởng, người đầm đìa mồ hôi.

Lượng đường tôi mang theo gần như cạn sạch.

Mỗi lần bước ra, tôi thấy bản thân hệt như cái xác không hồn, nhưng tôi biết mình không thể dừng lại.

Tối đó, tôi ngồi trên giường, lật tập giấy bác sĩ đưa.

Trong đầu vẫn quanh quẩn cái tên: Thiên Sứ Rơi Lệ.

Tôi nhớ đã từng đọc lướt qua đâu đó – một quỷ thần cổ đại, hình dáng tựa thiên thần nhưng nước mắt nó nhỏ xuống tới đâu, chỗ đó sẽ mục rữa.

Người ta kể nó từng xuất hiện ở tầng sâu, khiến cả một thành phố chìm hẳn xuống đáy trong vòng một đêm.

Nếu thứ đó thật sự được gọi lên... thì Bát Kỵ Đại Xà chỉ là màn dạo đầu.

Trong khoảnh khắc, tôi nghe thấy... tiếng hát.

Lần nữa.

Ngay trong phòng trọ tối om.

Tôi bật dậy, tim đập thình thịch.

Ngoài cửa sổ, ánh đèn đường nhấp nháy.

Không có ai.

Nhưng tôi thề, tôi đã nghe thấy.

Ngày hôm sau, tôi đến trường.

Trên sân, bạn bè nói cười, bàn chuyện về vở kịch mới.

Tôi ngồi im, nghĩ về cái "thành phố" ở 23.000m.

Mọi thứ càng lúc càng đan xen.

Nhà hát.

Thiên Sứ.

Thành phố.

Đột nhiên, có tiếng gọi.

Một người phụ nữ lạ đứng ở cổng trường, dáng vẻ bình thản nhưng ánh mắt lạnh như băng.

"Cậu là Arata, đúng không?"

Tôi giật mình.

"Ta là Aya Kurosaki.

Được tổ chức Người Du Hành cử đến để xử lý vụ nhà hát.

Nghe nói cậu có manh mối."

Ánh mắt cô ấy sắc như dao, khiến tôi thấy mình trần trụi.

Cô ta chắc hẳn không phải người bình thường – trên ngón tay lấp lánh những chiếc nhẫn, cổ tay treo vài lá bùa kim loại, và trên lưng đeo một hộp gỗ dài như quan tài thu nhỏ.

Tôi nuốt nước bọt.

Đây không còn là trò đùa nữa.

Aya nói gọn lỏn: "Nếu muốn sống sót, đi theo ta."

Và như thế, tôi bị kéo vào vòng xoáy mới – nơi mà cái tên Thiên Sứ Rơi Lệ sẽ không còn là một lời thì thầm trong bóng tối nữa.
 
Khúc Ca Của Quỷ Thần
Chap 23 - Bóng tối sau sân khấu


Tôi vốn tưởng nhà hát là nơi để người ta tìm sự giải trí, một chỗ lung linh ánh đèn và tiếng nhạc.

Nhưng khi Aya Kurosaki kéo tôi tới, thứ hiện ra trước mắt chẳng khác gì bãi tha ma.

Hàng rào cảnh sát quây quanh, băng niêm phong chăng dày đặc.

Đèn báo nhấp nháy đỏ xanh, gương mặt những viên cảnh sát căng thẳng đến mức như đang đứng trước một ổ bom.

Tôi chỉ đứng xa xa thôi mà đã thấy khó thở, kiểu như có gì vô hình đang đè nặng lên phổi.

Aya chẳng thèm quan tâm.

Cô ấy điềm nhiên như đang tản bộ, rút ra một mảnh giấy có đóng dấu đỏ rồi chìa cho viên sĩ quan gác cổng.

Chỉ vài câu trao đổi, họ lập tức để cô ấy đi qua.

Tôi lẽo đẽo theo sau, vừa lo lắng vừa thấy buồn cười.

Một học sinh trung học lọt thỏm giữa một đám người mang súng, ai cũng mặc vest chống đạn.

Tôi tự hỏi, nếu có ai đó quen biết bắt gặp cảnh này, họ sẽ nghĩ sao?

Bên trong nhà hát tối om.

Mùi ẩm mốc, mùi gỗ cũ cháy khét, xen lẫn thứ tanh tanh khó gọi tên.

Tôi kéo khẩu trang lên, nhưng cảm giác ghê rợn vẫn bám chặt trong cổ họng.

"Đừng bỏ xa tôi." – Aya nói, giọng nhỏ nhưng đủ để át mọi âm thanh khác.

Tôi gật đầu, mắt liếc quanh.

Những bức tường vẽ tranh tường rực rỡ nay loang lổ vết nứt.

Trần nhà treo một chiếc đèn chùm pha lê, nhưng hầu hết tinh thể đã vỡ vụn.

Bên dưới, sân khấu hiện ra, nơi ánh đèn sân khấu vẫn còn hắt một thứ sáng vàng úa kỳ dị.

Aya rút một tấm bùa, dán xuống sàn.

Một vòng sáng xanh nhạt loang ra, như mặt nước bị khuấy."

Trận pháp phong ấn.

Nếu thứ kia còn quanh quẩn, nó sẽ không thoát ra được." – cô ấy giải thích.

Tôi khẽ run.

Trong đầu cứ vang câu hỏi: "Tại sao mình lại ở đây?

Tại sao không trốn?

Tại sao phải theo cô ta?"

Nhưng rồi lại tự cười nhạt.

Nếu tôi thật sự muốn trốn, tôi đã không dính vào từ lâu.

Chúng tôi tiến sâu vào hậu trường.

Mọi thứ yên tĩnh đến mức nghe rõ tiếng giày cọ xuống gỗ.

Tôi để ý có những vệt đen loang trên tường, giống như ai đó lấy cọ nhúng mực rồi vẽ bừa.

Nhưng khi nhìn kỹ, chúng lại thành những ký hiệu... quái lạ.

Vòng tròn, mắt, cánh tay, và những dòng chữ ngoằn ngoèo chẳng phải ngôn ngữ nào tôi biết.

Tim tôi nhói lên.

Chính chúng.

Chính những ký hiệu này đã từng lóe trong tầm nhìn của hình nhân.

Đột nhiên, Aya dừng bước.

Cô ấy khẽ đưa tay ra hiệu im lặng.

Tôi nín thở.Có tiếng hát.

Không phải tưởng tượng nữa.

Tiếng hát mỏng, cao vút, vang lên từ sau tấm màn nhung sân khấu.

Nó không giống giọng người.

Nó trong vắt nhưng kéo dài như kim loại cọ nhau.

Từng nốt rót vào tai khiến da tôi nổi gai.

Aya rút từ hộp gỗ sau lưng ra một thanh kiếm ngắn màu đen, lưỡi khắc chi chít ký hiệu.

Cô ấy không nói gì, chỉ tiến thẳng về phía sân khấu.

Tôi chẳng còn cách nào ngoài việc đi theo.Sau bức màn, ánh sáng mờ nhạt chiếu xuống.

Và tôi thấy...

Một người phụ nữ.

Không, không còn hẳn là người nữa.

Cô ta mặc váy diễn viên rách nát, gương mặt nhợt nhạt, khóe mắt kéo dài vệt nước đen như lệ máu.

Nhưng điều đáng sợ nhất là đôi cánh mọc từ sau lưng – không phải cánh lông vũ, mà là những dải da trắng toát, trông như ai đó lột từng mảng da người rồi ghép lại.

Mỗi khi cô ta hát, những giọt chất lỏng trong suốt từ khóe mắt rơi xuống, chạm đất liền tạo nên tiếng "xèo xèo" như acid ăn mòn.

Tôi thốt lên: "Thiên Sứ Rơi Lệ..."

Aya không chần chừ, lao thẳng tới.

Thanh kiếm trong tay lóe sáng, chém vào không khí, tạo nên một vết rách tím đỏ như xé màn trời.

Lực xung kích đó đủ làm bụi mịn rơi lả tả từ trần nhà."

Lùi lại!" – Aya quát.

Tôi bật lùi về phía sau, tim đập như muốn nổ tung.

Thiên Sứ cất tiếng hát lớn hơn.

Toàn bộ không gian rung lên.

Tôi thấy tường nhà hát bắt đầu rạn nứt, những bức tranh tường vỡ nát, ghế ngồi gãy rầm rầm.

Aya phóng lá bùa thứ hai, tạo ra một vòng sáng vàng vây quanh sân khấu.

"Nó chưa toàn vẹn, chỉ là tàn dư bị gọi lên thôi!

Nhưng vẫn nguy hiểm.

Nếu để nó thoát ra..."

Tôi hiểu.

Thành phố sẽ trở thành nghĩa địa.

Tôi siết chặt "Bẻ Cong Quy Tắc" trong tay.

Cái gậy đen lạnh buốt, cứ như nó không thuộc về thế giới này.

Tôi hít sâu, rồi bất chợt lao ra, vung nó về phía Thiên Sứ.

Khoảnh khắc đầu gậy chạm vào, không có tiếng nổ hay ánh sáng gì cả.

Thay vào đó, con quỷ thần khựng lại.

Đôi mắt trắng dã mở to, nhìn quanh mơ hồ.

Nó... mất nhận thức.Chỉ 5 giây thôi.

Nhưng đối với tôi, 5 giây đó dài hơn cả giờ đồng hồ.

Aya không bỏ lỡ, dồn lực, đâm thẳng kiếm vào lồng ngực nó.

Máu đen phun ra, bốc khói, nhưng cơ thể Thiên Sứ lại tái sinh gần như ngay lập tức.

Tôi choáng váng.

"Nó không chết được đâu." – Aya thở gấp, mắt vẫn lạnh tanh – "Chúng ta chỉ cần câu giờ.

Người của tổ chức đang mang tới di vật giam cầm.

Phải giữ nó trong trận pháp cho đến lúc đó."

Tôi nuốt nước bọt.

Câu giờ.

Nghĩa là còn phải tiếp tục đối mặt.

Tiếng hát lại vang lên, mạnh hơn trước, khiến lồng ngực tôi như nứt ra.

Tôi bất giác nghĩ...

Nếu mình chết ở đây, thì ai sẽ nhớ?

Bạn bè ở trường?

Hay chỉ còn những tín đồ trong vương quốc lý tưởng – những kẻ cũng chẳng khác gì bóng ma?

Rồi tôi lại bật cười trong đầu.

Thật buồn cười khi trong cơn sợ hãi, tôi lại nghĩ đến mấy chuyện nhỏ nhặt như vậy.Tôi siết gậy chặt hơn, lao vào lần nữa.
 
Khúc Ca Của Quỷ Thần
Chao 24 - Những giọt nước mắt không rơi


Tôi chưa từng thích nhà hát.

Thật ra cũng chẳng phải vì nghệ thuật kịch không hay, mà là vì cái cảm giác khi bước vào một nơi nhiều người đã khóc, đã cười, rồi bỏ lại cảm xúc lơ lửng trong không khí.

Nó khiến không gian đặc quánh, như có những bóng ma vô hình chen chúc sau từng hàng ghế.

Đêm nay, cái nhà hát ấy còn đặc hơn cả...

đặc đến mức khiến tôi khó thở.

Sayaka đứng trước cửa, gió thổi tóc cô bay sang một bên, khuôn mặt lạnh tanh, hệt như tạc từ đá.

Trong tay cô cầm một di vật nhỏ bằng gỗ, khắc đầy ký hiệu cổ.

Thứ đó rung nhẹ, như báo hiệu có thứ gì đó rất mạnh bên trong.

Tôi nghe loáng thoáng tiếng cô thì thầm: "Không sai.

Nó vẫn còn ở đây."

Tôi nuốt khan, nhìn lên tấm màn nhung đỏ đã rách toạc một mảng.

Từ sau đó, không biết có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn tôi.

Không, không phải "người" đang nhìn.

Là những kẻ khác.

Chúng tôi bước vào.

Mùi ẩm mốc và máu cũ quện lại, xộc vào mũi.

Tôi suýt nôn, nhưng cố giữ bình tĩnh.

Trên sân khấu, vệt máu khô loang thành một vòng tròn méo mó.

Nó giống như bản vẽ triệu hồi mà tôi từng thấy qua trong sách, nhưng phức tạp hơn nhiều.

Tôi lẩm bẩm: "Đây... chính là chỗ cô ta gọi cái thứ kia lên?"

Sayaka gật.

"Nữ diễn viên đó không phải người thường.

Hoặc ít nhất, cô ta đã bán một phần linh hồn mình đi để đổi lấy việc triệu hồi.

Mà cái cô ta gọi, không hề đơn giản."

Tôi cau mày.

"Thiên Sứ Rơi Lệ.

Một con quỷ thần tầng sâu."

Cô liếc sang tôi, ánh mắt sắc như lưỡi dao.

"Cậu biết nhiều hơn tôi nghĩ đấy."

Tôi không đáp.

Thật ra, chẳng phải tôi muốn khoe khoang.

Nhưng tôi đang chìm ngày một sâu, và càng chìm, tôi càng thấy rõ hơn những hình bóng từ vực thẳm.

Có lúc, tôi không biết đâu là thật đâu là ảo nữa.

Chúng tôi tản ra.

Tôi men theo hàng ghế, tay chạm nhẹ vào di vật hình nhân thay thế mà tôi đã gọi lại sau mấy ngày phản phệ.

Cái cảm giác khi hình nhân "chết" lần trước vẫn còn ám ảnh.

Như thể chính ngực tôi bị đâm.

Chẳng ai muốn trải nghiệm lại, nhất là trong cái nhà hát chết chóc này.

Đột nhiên, Sayaka khẽ hô: "Lại đây!"

Tôi chạy đến.

Giữa bóng tối, tôi thấy cô đang soi ánh đèn pin lên trần.

Một mảng vẽ kỳ lạ hiện ra.

Không phải vẽ bằng sơn, mà bằng... máu.

Một thiên thần, đôi cánh đẫm nước, gương mặt cúi xuống, đôi mắt trống rỗng.

Tôi thấy da mình nổi gai.

Tôi nghe như có tiếng thì thầm đâu đó: "Ngươi có muốn khóc cùng ta không?"

Tôi chửi thầm.

Lần nào cũng thế.

Quỷ tầng sâu thích dụ dỗ bằng sự yếu đuối nhất trong lòng người.

Tôi quay mặt đi, nhưng câu hỏi đó cứ lặp lại trong đầu, dồn dập, dai dẳng.

Sayaka lấy ra một di vật khác – một chiếc mặt nạ bằng bạc.

Cô đeo nó lên, rồi nói qua kẽ răng:
"Đây là dấu hiệu.

Chúng ta không phải người duy nhất bị kéo đến đây."

"Ý cô là sao?"

Cô chỉ tay xuống.

Tôi nhìn, và tim tôi như hụt một nhịp.

Dưới hàng ghế, có những vết xước.

Như thể có ai đó vừa mới lết qua, bị kéo đi bằng móng vuốt.

Mới thôi.

Không quá vài tiếng.

Tôi khựng lại.

"Còn có người khác?"

Sayaka gật, giọng khàn đi: "Có kẻ đã đến đây trước ta.

Và có thể... nó chưa đi."

Tôi cảm thấy cổ họng khô rát.

Tiếng gỗ kẽo kẹt.

Tôi xoay phắt lại.

Một cái bóng mảnh khảnh bước ra từ hậu trường.

Là... nữ diễn viên.

Nhưng khuôn mặt cô trắng bệch, đôi mắt trống rỗng, và máu chảy từ khóe mắt thành hai dòng dài.

Tôi lùi lại.

"Không thể nào... cô ta đã chết rồi mà?"

Sayaka giơ tay cản.

"Không, đây không phải cô ta.

Đây là thứ còn sót lại.

Một con rối bằng máu."

Nữ diễn viên cất tiếng hát.

Giọng hát réo rắt, nhưng méo mó, mỗi chữ như cứa vào tai.

Tôi cảm thấy mắt mình nặng trĩu, cổ tay run run.

Hình nhân trên tay tôi bỗng giãy giụa.

Tôi suýt làm rơi nó.

Sayaka thì thầm: "Cẩn thận.

Đây là cách nó câu neo.

Đừng nghe, đừng tin."

Nhưng càng bảo tôi đừng, thì đầu tôi càng đầy ắp giọng hát ấy.

Tôi thấy bản thân ngồi dưới ánh đèn sân khấu, mặc bộ đồ khán giả, cười và khóc theo vở kịch.

Tôi thấy cha mẹ, thấy những người đã chết trong đời tôi, đang vẫy tay.

Tôi cắn mạnh vào lưỡi.

Máu tanh tràn ra.

Hình ảnh mờ dần, trả lại nhà hát lạnh ngắt.

Tôi thở hổn hển, tay ướt đẫm mồ hôi.

Sayaka đã đứng chắn trước mặt tôi, trong tay cầm một chuỗi hạt đen.

Cô đọc nhanh một đoạn chú, và nữ diễn viên kia nổ tung thành khói máu.

Tiếng hát tắt lịm.

Nhưng tôi biết.

Thứ ấy chưa hết.

Bởi vì từ vòng triệu hồi kia, từng giọt nước nhỏ xuống sàn, từng giọt một.

Không phải nước thường.

Là nước mắt.

Nhưng chúng bốc khói, để lại dấu cháy trên sàn gỗ.

Sayaka nghiến răng.

"Nó đang rơi xuống.

Thiên Sứ Rơi Lệ...

đã bắt đầu chú ý tới ta."

Tôi rùng mình, nhìn bóng đen mờ mờ hiện trên sân khấu.

Một dáng hình khổng lồ, đôi cánh xơ xác.

Nó chưa hiện rõ, nhưng chỉ cần thêm một chút neo... chỉ một chút nữa... nó sẽ bước qua.Tôi chợt nghĩ: "Nếu mình không cắt nguồn neo, nó sẽ thành thật."

Nhưng cắt bằng cách nào?

Khi chính sự tồn tại của tôi – một kẻ chìm xuống vực sâu – cũng có thể vô tình tạo neo cho nó?

Tôi nhìn Sayaka, cô vẫn giữ vững tư thế, như một chiến binh đã quen với bóng tối.

Nhưng trong khoảnh khắc, tôi thấy trong mắt cô cũng ánh lên sự lo âu.

Có lẽ, đêm nay không chỉ là thử thách cho cô.

Mà còn cho tôi.

Và tôi biết, một khi Thiên Sứ Rơi Lệ bước hẳn ra... sẽ chẳng còn đường lùi nào nữa.
 
Khúc Ca Của Quỷ Thần
25 - Tấm màn cuối trong nhà hát


Tôi không nhớ rõ lần cuối cùng mình ngồi trong một nhà hát yên tĩnh là khi nào.

Hồi nhỏ, có lẽ.

Khi còn học tiểu học, trường tôi từng tổ chức một buổi tham quan để "bồi dưỡng tâm hồn".

Lúc ấy, tôi chỉ nhớ ghế ngồi cứng ngắc và tiếng ngáy của một cậu bạn.

Còn bây giờ, khi đứng trong cùng cái nhà hát ấy, xung quanh chỉ còn vết máu loang ra nền gạch, tường nứt toác, thì tôi lại nghĩ đến ký ức đó.

Có lẽ, não tôi đang cố bám víu một điều gì bình thường để không phát điên.

Thiên Sứ Rơi Lệ, cái tên nghe như trong kinh thánh nhưng thực chất lại là một thứ quỷ thần từ Tầng Sâu, đã chiếm trọn sân khấu.

Nó cao đến mức trần nhà kịch nứt ra, đôi cánh trắng loang lổ máu kéo lê trên sàn như những tấm màn mục rữa.

Nữ diễn viên – hay đúng hơn là vật chủ – đã ngã xuống, đôi mắt mở trừng trừng không còn ánh sáng.

Tôi nuốt khan.

Lần nào cũng vậy, khi chứng kiến một con quỷ thần thật sự trỗi dậy, tôi đều có cảm giác như bản thân bé nhỏ đến nực cười.

Tôi chẳng khác gì một con kiến đứng nhìn chiếc xe tải lao qua.

Nhân vật nữ mới xuất hiện từ tổ chức – tôi vẫn còn chưa quen gọi tên, vì cô chỉ tự giới thiệu ngắn gọn: Seraphina – đứng chắn trước mặt tôi.

Trên tay cô là một chuỗi vòng kim loại, từng vòng khắc ký hiệu cổ.

Khi cô ném nó xuống sàn, những vòng tròn ánh sáng bùng ra, bao trùm toàn bộ khán đài.

"Trận pháp phong tỏa đã dựng xong," giọng cô đều đều, không to, nhưng lại đủ chắc để khiến tôi thấy an tâm phần nào.

Tôi gật đầu, bàn tay siết chặt cây gậy Bẻ Cong Quy Tắc.

Vũ khí này tôi đã quen cảm giác nắm nó, nhưng mỗi lần nghĩ đến việc 5 giây mù lòa có thể là ranh giới sống chết, tôi lại thấy tim mình đập loạn.

Thiên Sứ Rơi Lệ cất tiếng khóc.

Tiếng khóc ấy không giống âm thanh của bất cứ loài người nào – vừa như trẻ con nấc, vừa như người già thở dài, lại vừa như tiếng gió cào rách cửa sổ.

Tôi cảm giác tai mình ù đi, tim co thắt, đầu óc như bị ai đổ thẳng nước đá vào.

"Đừng nghe," Seraphina nói nhanh, "nó không chỉ khóc, nó còn gieo lời nguyền."

Tôi cắn môi, vị máu mằn mặn lan ra.

Tôi nhớ lại mấy dòng chữ trong tài liệu cũ: Thiên Sứ Rơi Lệ – kẻ gieo tuyệt vọng, kẻ khiến ký ức đau buồn trồi lên mạnh mẽ đến mức con người muốn tự kết liễu.

Phải.

Thứ tôi thấy lúc này chính là bóng dáng của mẹ tôi.

Bà đang ngồi cạnh giường bệnh, ho đến mức gầy guộc.

Hình ảnh ấy, tôi đã cố chôn thật sâu, nhưng giờ lại bị lôi ra, sống động đến mức tôi suýt đánh rơi cây gậy.

"Arata!

Tập trung!"

Seraphina quát.

Tôi giật mình, hít mạnh một hơi.

Cơ thể tôi run lên, nhưng tôi nhắc bản thân: Nếu tôi gục xuống bây giờ, sẽ chẳng ai cứu nổi.

Con quỷ vung cánh.

Một mảng trần nhà rơi xuống, bụi tung mù.

Seraphina giơ tay, một di vật dạng gương bật sáng, chắn lấy mảnh vụn.

Tôi tranh thủ lách qua, lao tới gần.

Phải tận dụng khoảnh khắc này.

Tôi vung gậy, trúng vào cánh của nó.

Trong khoảnh khắc tiếp xúc, một làn sóng lạnh lẽo tỏa ra.

Cơ thể quỷ thần khựng lại.

Đôi mắt nó trắng dã, miệng há hốc nhưng không phát ra âm thanh nào.

Nó như bị cắt rời khỏi thế giới trong đúng 5 giây.

Năm giây đó, với tôi, dài như cả đời.

Seraphina không bỏ lỡ, cô phóng tới, chuỗi vòng trên tay cuốn lấy một bên cánh quỷ, kéo chặt xuống.

"Đặt phong ấn!" cô hét.

Tôi lảo đảo lùi lại, tim đập như trống trận.

Tôi biết rõ, năm giây đã trôi qua.

Tiếng khóc lại vang lên, lần này còn chói tai hơn.

Cơ thể tôi đổ sụp xuống sàn, mắt hoa lên.

Tôi thấy những đứa trẻ bị bắt cóc – ký ức giả mạo mà nó gieo vào đầu tôi.

Tôi thấy cả bản thân mình chìm xuống vực sâu, bị bóng tối bóp nghẹt.

Không phải thật.

Không phải thật.

Tôi tự nhủ, nhưng giọng thì run rẩy như sắp khóc.

Seraphina lùi về, mặt cô tái nhợt, trên tay rớm máu – rõ ràng di vật của cô cũng đang bị ép quá sức.

Đúng lúc đó, một tiếng nổ vang ngoài cửa.

Tôi biết, tổ chức Người Du Hành đã tới.

Họ mang theo di vật giam cầm chuyên dụng – một chiếc hộp đen khổng lồ, khắc đầy ký hiệu cấm kỵ.Chỉ cần nhốt nó vào đó.

"Arata, thêm một lần nữa!"

Seraphina hét.

Tôi cắn chặt răng, lao tới.

Lần này, tôi vung gậy trúng ngay đầu nó.

Thêm 5 giây tách rời.

Các thành viên tổ chức không bỏ phí, họ kéo hộp lại, mở ra.

Một cơn gió xoáy đen ngòm tuôn ra, như thể bên trong là cả vũ trụ nuốt chửng.

Thiên Sứ Rơi Lệ bị cuốn vào, tiếng khóc của nó lịm dần.

Tôi ngồi bệt xuống, thở hổn hển, mồ hôi ướt cả lưng áo.

Seraphina đứng cạnh, đưa tay cho tôi.

Tôi nắm lấy, cảm giác bàn tay cô lạnh lẽo nhưng vững vàng.

"Xong rồi," cô nói ngắn gọn.

Tôi gật đầu, nhưng lòng vẫn ngổn ngang.

Tôi biết, việc này chỉ mới là khởi đầu.

Những thứ bị kéo lên từ Tầng Sâu sẽ còn nhiều, và mỗi lần như thế, tôi đều sẽ lại bị đẩy sát giới hạn sống chết.

Khi rời khỏi nhà hát, tôi quay lại nhìn.

Tòa nhà đứng đó, nửa sáng nửa tối, như một nhân chứng câm lặng cho bi kịch vừa diễn ra.

Trong Vương Quốc Lý Tưởng cuối tuần đó, chúng tôi tụ họp lại.

Bác sĩ, Luật sư, những kẻ vẫn đeo mặt nạ che giấu danh tính.

Ai cũng im lặng một lúc lâu, như thể chưa kịp nuốt hết những gì xảy ra.

Rồi, trong khoảnh khắc đó, tôi nghe Lão Đại Chuột dùng vài cử chỉ khẽ khàng, ra hiệu: "Vẫn còn một vụ khác, đang lan rộng trong bóng tối."

Vụ bắt cóc trẻ em.

Và máu tế.

Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi.
 
Khúc Ca Của Quỷ Thần
Chap 26 - Tiếng gọi trong bóng tối


Tôi đã tưởng sau vụ nhà hát, tôi sẽ có vài tuần yên bình.

Nhưng yên bình là thứ xa xỉ, và tôi hình như không có duyên với nó.

Ngày hôm đó, sau giờ học, tôi ngồi trong căn phòng trọ nhỏ, cố gắng nhồi thêm bánh ngọt vào miệng.

Tôi phải ăn nhiều đường để bù cho Vương Quốc Lý Tưởng.

Thật lòng mà nói, tôi bắt đầu thấy ghét đồ ngọt rồi.

Nhưng nếu không ăn, tôi biết mình sẽ gục.

Điện thoại rung lên.

Một tin nhắn từ quản sự Lix của Người Du Hành.

Chỉ vỏn vẹn một dòng:
"Chuẩn bị.

Có vụ mới."

Tôi dựa lưng vào tường, nhìn trần nhà mốc meo.

Cái cảm giác mệt mỏi lại trào lên.

Vụ mới... chưa kịp nghỉ đã vụ mới.

Tôi muốn bỏ quách đi, muốn làm một sinh viên bình thường, đi học, cúp tiết, ngồi quán net.

Nhưng rồi tôi lại nhớ đến cái cảnh Thiên Sứ Rơi Lệ rít gào trong nhà hát, và đám người vô tội chết đi.

Nếu không có ai ngăn lại, thì chẳng mấy chốc mọi thứ sẽ đổ sập.

Tôi thở dài, nhét nốt cái bánh vào miệng.

Hôm sau, tôi có mặt ở tổng bộ khu vực.

Một tòa nhà xám, bình thường như cơ quan nhà nước.

Nếu không biết bên trong có những kẻ ngày nào cũng chơi trò sinh tử với quỷ thần, thì tôi chắc sẽ nghĩ đây chỉ là nơi làm giấy tờ.

Trong phòng họp, không khí nặng như chì.

Trên màn hình lớn, hình ảnh những đứa trẻ mất tích hiện lên.

Tuổi còn nhỏ, nhiều đứa chưa đến mười.

Khuôn mặt chúng cười ngây thơ trong tấm ảnh, nhưng ai cũng hiểu, có lẽ giờ chúng chẳng còn được cười nữa.

"Trong vòng hai tháng qua, 23 trường hợp mất tích," một thành viên Người Du Hành trình bày.

"Đặc điểm chung: tất cả đều biến mất gần khu dân cư cũ phía Đông.

Và..." – anh ta bấm nút, hình ảnh hiện ra – "chúng tôi tìm thấy dấu vết máu, cùng những ký hiệu cúng tế."

Cả phòng im lặng.

Tôi cảm giác bụng mình quặn lại.

"Đây là một giáo phái," quản sự Lix nói.

"Chúng đang dùng trẻ em để hiến tế.

Mục tiêu của chúng, theo dự đoán ban đầu, là triệu hồi một quỷ thần có tên Địa Sát Tinh."

Tôi nuốt khan.

Địa Sát Tinh.

Cái tên này tôi đã đọc đâu đó trong một cuốn sách cũ.

Quỷ chuyên ăn linh hồn, ưa thích nỗi sợ và tuyệt vọng của trẻ em.

Một khi nó trồi lên, rất khó để khống chế.

Lix tiếp tục: "Nhiệm vụ lần này không đơn giản.

Chính phủ cũng đã tham gia.

Cảnh sát, gia tộc diệt quỷ, tất cả đều phải phối hợp.

Nhưng chúng ta – Người Du Hành – sẽ đóng vai trò then chốt."

Ánh mắt ông dừng ở tôi.

Tôi cảm giác lạnh sống lưng.

"Arata, cậu sẽ tham gia điều tra nhóm đầu tiên.

Lần này, đừng chỉ dựa vào di vật.

Hãy quan sát, hãy suy luận.

Chúng ta không thể đánh một thứ mình chưa hiểu rõ."

Tôi gật đầu, nhưng trong lòng đầy lo lắng.

Tôi biết, nếu dính đến trẻ em, tức là mức độ tàn nhẫn đã vượt ngưỡng bình thường.

Đêm hôm đó, trong Vương Quốc Lý Tưởng, tôi triệu tập cuộc họp.

Ánh sáng xanh dịu trải rộng, những bóng dáng quen thuộc xuất hiện.

Bác sĩ gõ ngón tay lên bàn, giọng ông ta đều đều:
"Giáo phái, tế máu.

Tôi từng gặp dạng này.

Họ không phải kẻ điên, mà là kẻ có mục đích rất rõ ràng.

Nếu đã chọn trẻ em, nghĩa là quỷ thần họ định gọi đến cần loại linh hồn tinh khiết."

Luật sư chống cằm, ánh mắt lạnh:
"Nhưng cũng có thể, đây là cái bẫy.

Chúng ta bị kéo vào, còn quỷ thần thật sự lại được gọi ở nơi khác."

Tôi lắng nghe, đầu óc quay cuồng.

Thông tin nhiều, mà cái nào cũng như lưỡi dao cắm thẳng vào tim.

Rika – cô gái luôn tò mò – giơ tay:
"Nếu là Địa Sát Tinh, chúng ta cần chuẩn bị gì?

Tôi đọc thấy nó có thể nhập vào cơ thể con người và ăn dần linh hồn.

Nếu giáo phái này đã chuẩn bị, thì trong thành phố này, có thể đã có người bị nó chiếm rồi."

Không khí lặng đi.

Lão Đại Chuột ngồi im, rồi bất ngờ chỉ vào chính mình, làm động tác đào bới, rồi giơ hai ngón tay thành hình trăng lưỡi liềm.

Tôi nhìn, rồi hiểu ý: hắn muốn nói rằng hắn sẽ đào xác, hoặc tìm dấu vết máu, để lần theo.

Tôi gật đầu.

"Vậy nhiệm vụ đầu tiên: tìm manh mối.

Ai thu được gì, báo lại.

Chúng ta không có nhiều thời gian."

Mọi người im lặng một lúc, rồi lần lượt gật.

Khi cuộc họp tan, tôi mở mắt ra, mồ hôi túa đầy lưng áo.

Lại một gánh nặng nữa.

Lại một vụ án nữa.

Tôi nhìn đống vỏ bánh ngọt vứt ngổn ngang trong phòng, bỗng thấy buồn nôn.

Tôi tự hỏi: Mình còn chịu nổi bao lâu nữa?

Nhưng tôi cũng biết, không ai thay thế được tôi trong Vương Quốc Lý Tưởng.

Nếu tôi bỏ, cả nhóm sẽ tan, tín đồ mất chỗ dựa.

Và hơn hết, những đứa trẻ ngoài kia... sẽ không còn cơ hội được cứu.Tôi thở dài, lấy thêm một viên kẹo ngậm vào miệng.

Đường tan ra, ngọt gắt, như nhắc tôi rằng mỗi bước đi tiếp, cái giá phải trả sẽ càng ngày càng đắt.
 
Khúc Ca Của Quỷ Thần
Chap 27 - Dấu vết trong đêm


Trời đã khuya, thành phố vẫn sáng rực bởi ánh đèn quảng cáo và dòng xe cộ thưa dần.

Arata ngồi một mình trong căn phòng ký túc xá, bàn học bừa bộn giấy vở, mấy lon nước ngọt rỗng nằm lăn lóc dưới sàn.

Hắn dựa lưng vào ghế, mắt dán vào tờ báo mạng đang mở trên màn hình máy tính."

Lại thêm một vụ mất tích nữa... lần này là ở quận phía nam."

Arata lẩm bẩm.

Hắn gõ nhịp ngón tay xuống mặt bàn, cảm giác khó chịu cứ lan ra khắp người.

Sau vụ nhà hát, chưa kịp hồi phục hoàn toàn thì thành phố lại dậy sóng bởi những tin tức trẻ em bị bắt cóc.

Tần suất dày đến mức chính phủ phải mở chiến dịch riêng.

Trong lòng Arata có một mối lo khác: cái bóng của "Thiên Sứ Rơi Lệ" chưa biến mất hẳn trong trí nhớ.

Dù đã bị niêm phong, hắn vẫn thấy đôi mắt trống rỗng kia trong giấc mơ, cứ như một điềm báo rằng mọi chuyện chưa kết thúc.

"Không được phân tâm... lần này có liên quan tới trẻ con, nếu chậm trễ thì mạng người mất."

Tiếng điện thoại rung lên.

Tin nhắn mã hóa từ Vương Quốc Lý Tưởng.

Một hàng chữ ngắn gọn:"Cuộc họp cuối tuần, nội dung liên quan đến vụ bắt cóc.

Mang theo bất cứ manh mối nào thu thập được."

Arata khẽ thở dài.

Lại một lần nữa phải đắm mình vào "vai diễn thần bí" kia.

Mỗi lần kích hoạt di vật, cơ thể hắn cần một lượng lớn đường để chống đỡ.

Ngay cả lúc này, ngăn kéo bàn đã đầy kẹo, bánh ngọt, và nước ngọt có ga.

Cứ nhìn là thấy ngấy, nhưng không có nó thì hắn đã gục từ lâu.

Sáng hôm sau, lớp học diễn ra như bình thường.

Bọn bạn vẫn ồn ào chuyện thi cử, ca sĩ thần tượng, và cả trận bóng cuối tuần.

Chỉ riêng Arata là đầu óc nặng trĩu, hắn thấy mình như một kẻ lạc lõng, chẳng thể hòa vào cái không khí vô tư đó.

Trên đường về, hắn ghé qua một cửa tiệm nhỏ ở khu phố cổ.

Đây là nơi tụ tập của vài "cơ sở ngầm" mà hắn từng quen biết sau những lần trao đổi thông tin.

Chủ tiệm là một lão già hói đầu, mắt lúc nào cũng đỏ ngầu vì thức khuya.

"Cậu lại đến à?" lão khàn giọng hỏi.

"Có gì mới về vụ mất tích không?"

Arata đáp thẳng.

Lão già nhún vai, kéo ra một chồng giấy: những bức ảnh đen trắng, vài bản đồ, và báo cáo vụ án chưa được công khai.

Hình ảnh những ngôi nhà bị bỏ hoang, căn hầm đầy vết máu đã khô, và dấu vẽ vòng tròn nghi thức dở dang trên nền xi măng.

"Đây không phải bọn bắt cóc bình thường.

Chúng thuộc một nhánh giáo phái cũ, trước kia bị giải tán, giờ lại mọc ra.

Chúng dùng máu để triệu hồi cái gì đó...

Tôi không dám chắc, nhưng mấy dấu hiệu này trông giống như nghi lễ gọi 'Địa Sát Tinh'."

Nghe đến cái tên đó, Arata thoáng rùng mình.

Hắn biết rõ cấp bậc của thứ kia, không dễ gì chế ngự.

"Thông tin này đáng giá lắm đấy," lão già cười khẩy.

"Nhưng cậu phải trả phí."

Arata rút trong túi ra một đồng xu bạc kỳ lạ – di vật cấp thấp mà hắn không dùng nữa, vứt đi cũng chẳng ích gì.

Lão già nhận lấy, mắt lóe lên sự tham lam rồi cất nhanh vào túi áo.

Đêm cuối tuần, Vương Quốc Lý Tưởng lại mở màn trong không gian mờ ảo quen thuộc.

Tín đồ ngồi thành vòng tròn, ánh sáng từ cây nến ảo chiếu lên gương mặt bọn họ.

Bác sĩ chỉnh lại kính, giọng khàn:
"Vụ bắt cóc đang lan rộng, chính phủ đã nhúng tay.

Nhưng chúng ta có lợi thế về thông tin.

Đổi lại, tôi muốn tiếp cận một số sách cấm từ hệ thống Tri Thức."

Luật sư khoanh tay, nụ cười nửa miệng:
"Không dễ đâu.

Nhưng nếu có xác một trong số nạn nhân, tôi có thể moi ra vài manh mối pháp lý ngầm để chứng minh thủ phạm.

Ai đi lấy xác đây?"

Cả căn phòng im lặng.

Không ai dám đối mặt với cảnh sát và lớp niêm phong.

Chỉ có con chuột – Lão Đại – đứng dậy, giơ hai bàn tay nhỏ xíu vung vẩy, rồi gõ lên ngực mình ra hiệu: "Để tao lo."

Đám tín đồ ngơ ngác, rồi bật cười khe khẽ.

Chẳng ai ngờ một con vật bé tí lại gánh nhiệm vụ nặng thế.

Nhưng từng có lần nó lặng lẽ mang về một mẫu vật từ nơi cảnh sát canh gác dày đặc, nên chẳng ai dám coi thường.

Arata ngồi im lặng, ánh mắt nửa che giấu sau chiếc mặt nạ thần bí.

Trong đầu hắn liên tục tính toán: làm sao điều khiển tình hình mà không để lộ thân phận thật.

Khi cuộc họp kết thúc, Arata thấy cơ thể kiệt sức, đường huyết lại tụt nhanh.

Hắn cầm lấy một viên kẹo, cho vào miệng nhai đến răng ê buốt.

Cái vị ngọt gắt len lỏi khắp khoang miệng, làm hắn thấy chán ghét, nhưng cũng giúp đầu óc tỉnh táo trở lại.

"Thiên Sứ Rơi Lệ, rồi bây giờ tới Địa Sát Tinh... mình đang bị cuốn vào trò chơi điên rồ gì thế này?"

Hắn chống tay lên bàn, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Thành phố đêm nay sáng rực, nhưng ở đâu đó, trong những góc tối nhất, có kẻ đang chuẩn bị nghi thức máu tươi.Arata biết, sớm muộn gì, hắn cũng phải đối mặt.
 
Khúc Ca Của Quỷ Thần
Chap 28: Những Mảnh Ghép


Tôi không nghĩ là mình sẽ còn dính vào một vụ án nào nữa sớm như vậy.

Sau sự kiện Bát Kỵ Đại Xà, cả thành phố giống như đã bị gột rửa một lần, cái gì cũng mờ nhòe, người ta vẫn nói về nó nhưng theo cái kiểu như đang nhắc lại một cơn ác mộng tập thể.

Đường phố đông người hơn nhưng cũng dè dặt hơn, ánh mắt ai cũng thấp thoáng sự nghi ngờ.

Còn tôi, tôi biết rõ mọi thứ chưa hề kết thúc.

Tổ chức Người Du Hành đã bắt đầu chuyển hướng điều tra vụ án mới—trẻ em mất tích.

Những báo cáo rời rạc ban đầu chỉ là vài đứa trẻ bỗng biến mất không dấu vết, nhưng càng ngày càng nhiều gia đình kêu khóc, càng nhiều con số xuất hiện, thì cái bóng của nó càng rõ: đây không chỉ là những vụ mất tích bình thường.

Tôi nhớ rõ cảm giác lúc ngồi trong lớp, mấy thằng bạn bàn tán về mấy tờ báo: "Lại thêm đứa nữa..."

Một đứa khác hạ giọng, "Nghe nói có máu, người ta thấy vũng máu trong hẻm."

Tôi chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, tự hỏi liệu đó là manh mối hay chỉ là sự thêu dệt từ nỗi sợ.

Tối hôm đó, tôi chìm xuống.

Cơ thể tôi rơi xuyên qua những tầng sâu, giờ đã hơn 23.000 mét.

Mỗi lần xuống là một lần không thở được, tôi chỉ nghe tiếng ù ù của nước, bóng tối dày đặc, có khi ánh sáng xanh lục kỳ lạ từ những sinh vật dưới đáy hiện ra.

Có những thứ nhìn chằm chằm vào tôi nhưng không đến gần, như thể chúng cũng đang thử dò xét.

Tôi lờ mờ hiểu rằng mình càng chìm thì càng ít mất khống chế hơn, nhưng cái giá phải trả vẫn là cảnh tượng ngày càng quái dị, lạ lùng đến mức da đầu tê rần.

Trong một góc tối, tôi thấy những mảnh xương người trôi như lá rụng.

Tôi không biết đó là ảo giác hay là thực, nhưng cái cảm giác chúng đang thì thầm vào tai tôi là thật.

"Máu tươi... tế máu..."

Tôi giật mình tỉnh dậy, mồ hôi lạnh đầm lưng.

Thứ tiếng vọng từ vực sâu luôn kéo tôi trở lại vụ án thực tại.

Ở Vương quốc Lý Tưởng, tôi ngồi trong đại sảnh với bốn tín đồ của mình.

Luật sư cằn nhằn như thường lệ:
— Mỗi tuần lại có thêm báo cáo trẻ em mất tích.

Cảnh sát bất lực.

Các gia tộc diệt quỷ không dám lên tiếng vì chưa xác định được thế lực nào đứng sau.

Nhưng tôi đoán chắc chắn đây là một giáo phái.

Bác sĩ khoanh tay, giọng trầm xuống:
— Tôi đã moi được vài tin từ đám bạn đồng nghiệp ở bệnh viện.

Mấy đứa trẻ biến mất trước đó từng có triệu chứng kỳ lạ, cơ thể yếu dần, nhưng lại không tìm ra bệnh.

Như thể bị ai đó hút kiệt sinh khí trước khi bắt đi.

Rika ngồi im, thỉnh thoảng liếc tôi.

Cô ta trông như đang giấu điều gì đó.

Tôi chưa hỏi.

Lão đại chuột ngồi im, hai tay nhỏ xíu gõ lên bàn, rồi chỉ vào tôi, rồi lại vẽ một vòng tròn bằng động tác tay.

Tôi hiểu ý nó: tế máu.

Chuột luôn hiểu những điều mà người khác bỏ lỡ, dù chẳng bao giờ cất lời.

Tôi dựa lưng vào ghế, nói bằng giọng bình thản nhưng trong đầu đang xoắn lại:
— Nếu đúng là tế máu, thì kẻ đứng sau chắc chắn muốn gọi ra thứ gì đó.

Một con quỷ... có lẽ mạnh hơn cả những gì ta từng đối mặt.

Luật sư liếc nhìn tôi:
— Ngươi đoán đó là gì?

Tôi không trả lời ngay.

Trong lòng tôi có một cái tên, nhưng tôi không muốn thốt ra.

Địa Sát Tinh.

Một quỷ thần cổ đại, mà tôi chỉ mới từng đọc trong vài mảnh sách rách nát.

Nó là kẻ mang đến tai họa tập thể, mỗi lần xuất hiện đều đi kèm hàng loạt máu trẻ thơ.

Tôi nhớ lại những giấc mơ dưới vực sâu, những mảnh xương trôi nổi.

Có lẽ...

đó không chỉ là mơ.

Ngày hôm sau, tôi bị kéo vào cuộc điều tra chính thức.

Văn phòng chính phủ phối hợp với Người Du Hành, giao xuống nhiều nhánh nhiệm vụ.

Tôi, với thân phận học sinh bình thường, vẫn giữ vỏ bọc an toàn.

Nhưng bên trong, tôi sử dụng vương quốc để phát nhiệm vụ cho các tín đồ.

"Thu thập manh mối về giáo phái.

Tìm nơi nghi lễ.

Ghi nhận bất kỳ dấu hiệu quỷ thần nào."

Họ gật đầu, từng người biến mất.

Còn tôi, tôi cảm giác như mình đang gieo mầm vào bóng tối.Đêm đó, khi chìm sâu hơn, ở tầng 24.000 mét, tôi thấy một ánh lửa đỏ rực như mắt quái vật.

Nó không đến gần, chỉ nhìn tôi từ xa.

Tôi hiểu rằng thời gian không còn nhiều.

Quỷ thần kia sắp được gọi lên, và tôi phải chuẩn bị cho khoảnh khắc khi nó bước ra khỏi màn máu.

Tôi nghĩ, để sống sót qua chuyện này, tôi sẽ phải sử dụng cả hai di vật mới: Bẻ Cong Quy Tắc và Nhẫn Saphrine.

Một cái cho phép tôi làm đối thủ mất đi nhận thức 5 giây, một cái kéo thứ gì đó từ vực sâu lên...

Nhưng kéo cái gì?

Tôi chưa biết.

Tôi chỉ hy vọng, trong khoảnh khắc quyết định, mình sẽ không chọn sai.Câu chuyện này, rõ ràng, mới chỉ là bắt đầu.
 
Khúc Ca Của Quỷ Thần
Chap 29: Vệt máu dẫn lối


Tôi ngồi trong quán cà phê đối diện trường, cố nuốt cho xong cái bánh mì khô khốc.

Trong đầu không phải là bài kiểm tra toán hay cái tin nhắn của bạn bè rủ đi xem phim, mà chỉ quanh quẩn một câu hỏi: bọn chúng đem lũ trẻ đi đâu?

Tin tức sáng nay rùm beng: thêm hai đứa trẻ mất tích, đều ở khu phố cũ gần bờ sông.

Người dân hốt hoảng, cảnh sát dựng rào chắn, báo chí đăng hình đám đông cha mẹ gào khóc.

Nhưng với tôi, từng mẩu tin ấy lại là mảnh ghép, càng ghép càng lộ ra thứ gì đó kinh khủng hơn.

Tôi cắn bánh mì một cách vô thức.

Trong đầu tua lại cảnh đêm qua, khi tôi chìm xuống đến hơn 24.000 mét.

Ở đó, dưới lớp bùn đen và xác rữa, tôi nhìn thấy những bóng nhỏ bé lơ lửng—hình dáng trẻ con.

Chúng cười, không có tiếng, chỉ nụ cười méo mó trôi trong làn nước đặc quánh.

Tôi tỉnh dậy mà vẫn nghe như tiếng cười ấy vang vọng trong tai.

Tôi lôi cuốn sổ tay trong cặp ra, viết nguệch ngoạc vài chữ: Vị trí bắt cóc: gần bờ sông.

Manh mối: vũng máu.

Liên quan: nghi lễ hiến tế.

Những dòng chữ run run như thể tay tôi biết rõ tôi đang tiến gần đến cái gì.

Tối hôm đó, tôi triệu tập bọn họ vào Vương quốc Lý Tưởng.

Không khí nặng nề hơn mọi lần.

Luật sư mở đầu trước, giọng hắn đặc sệt sự khinh miệt:
— Chính quyền bất lực.

Tôi nghe tin bọn họ thậm chí còn định ém nhẹm vài vụ để tránh dân chúng hoang mang.

Bác sĩ liếc hắn, nói gọn:
— Tôi không quan tâm đến chính quyền.

Tôi quan tâm đến mùi máu.

Tôi đã lén lấy mẫu từ hiện trường.

Máu loãng hơn bình thường.

Giống như bị rút bớt gì đó.

Tôi chau mày.
— Nghĩa là... bị dùng làm vật dẫn.

Rika vẫn im lặng, nhưng tôi để ý cô ta đặt một quyển sách cũ kỹ lên bàn.

Bìa sách mốc meo, chữ mờ, chỉ thấy loáng thoáng mấy ký hiệu như hình mặt trời bị gạch chéo.

Tôi hỏi:
— Cái gì đó?

Rika đáp khẽ:
— Một đoạn ghi chép.

Tôi đổi được từ một tên thuộc hệ Tri Thức.

Nó nhắc đến một nghi thức "Máu Non Khai Cửa."

Dùng máu trẻ nhỏ làm chìa khóa để triệu hồi...

Cô ta ngừng lại.

Không ai trong phòng nói thêm, nhưng tôi biết họ cũng đoán giống tôi: Địa Sát Tinh.

Lão đại chuột ngồi co ro ở một góc, hai bàn tay nhỏ khẽ gõ gõ xuống nền đá.

Rồi nó bất ngờ đứng lên, dùng chân vẽ vài đường trên sàn.

Vòng tròn.

Bên trong là những nét ngoằn ngoèo như xương sườn.

Nó chỉ vào tôi.

Tôi hiểu ý nó.

Nghi lễ đã bắt đầu, chỉ là chúng ta chưa tìm ra chỗ.

Ngày hôm sau, tôi nhận được tin nhắn mã hóa từ tổ chức.

Người Du Hành đã chia nhiệm vụ: theo dõi các khu phố cũ gần bờ sông, nơi hay phát hiện máu hoặc dấu tích lạ.

Tôi được giao khu vực phía Đông.

Một nhóm gia tộc nhỏ, Đền Kyo, cũng được cử tới.

Tôi gặp họ trong hẻm hẹp, ánh đèn vàng mờ nhạt.

Trưởng nhóm là một gã đàn ông trung niên mặc áo thụng trắng, thắt lưng buộc chặt, gương mặt lạnh lùng.

Hắn giới thiệu ngắn gọn: — Ta là Hayato, đền Kyo.

Nghe nói cậu là học sinh?

Tôi gật, giữ giọng bình thản:
— Đúng.

Nhưng tôi cũng là người được tổ chức gửi đến.

Hắn nhìn tôi một hồi lâu, như để xác nhận.

Sau đó, hắn chỉ tay vào vệt đỏ loang lổ trên nền đất.

Tôi cúi xuống.

Máu.

Nhưng không chỉ máu.

Có những ký hiệu nhỏ xíu vẽ bằng máu, nếu không để ý sẽ không thấy.

Một vòng tròn gãy đôi, trong lòng là hình như chữ sát.

Tôi ghi vào sổ tay.

Hắn thì thào:
— Nghi thức này... không giống bất kỳ thứ gì chúng tôi từng thấy gần đây.

Nhưng nó cũ.

Rất cũ.Tôi không trả lời.

Tôi chỉ nghe tiếng ù ù trong tai, như tiếng sóng từ tầng sâu vọng lên.

Đêm ấy, tôi lại chìm.

Lần này xuống 25.000 mét.

Tôi thấy một cánh cửa khổng lồ bằng đá, rạn nứt, trên đó có những ký hiệu giống hệt ký hiệu tôi thấy bằng máu ban chiều.

Sau cánh cửa, một bóng đen đang cựa quậy.

Nó cào vào vách, tạo ra những vệt sáng đỏ.

Tôi biết nó đang chờ.

Tôi giật mình tỉnh dậy, hơi thở dồn dập.

Cơ thể run lên, nhưng trong lòng đã rõ: cửa đang mở.

Nếu không tìm được nơi thực hiện nghi lễ, thứ sau cánh cửa kia sẽ trồi lên.

Hôm sau, ở Vương quốc Lý Tưởng, tôi nói:
— Chúng ta phải tìm được nơi hiến tế trước khi cánh cửa mở toang.

Luật sư nhếch mép:
— Nói dễ thế thôi.

Thành phố này có hàng ngàn căn nhà bỏ hoang.

Bác sĩ ném tập tài liệu xuống bàn:
— Nhưng máu chỉ xuất hiện ở gần sông.

Phạm vi hẹp hơn nhiều.

Chuột lại gõ gõ, rồi trèo lên bàn, chỉ thẳng vào tấm bản đồ trải trước mặt.

Nó vẽ vòng tròn nhỏ ở một điểm giao giữa ba con hẻm.

Tôi sững lại.

Nơi đó, tôi từng đi qua, và thấy một ngôi nhà cũ với cửa bị niêm phong.

Tôi ngẩng lên nhìn mọi người.
— Nếu nó đúng... nơi đó chính là điểm nghi lễ.Không ai phản đối.

Trong lòng tôi lạnh đi, như vừa chạm tay vào bức tường đá dưới đáy biển.

Tôi biết, chúng tôi đã đến rất gần.

Nhưng càng gần, tôi càng chắc một điều: sẽ có máu đổ, nhiều hơn nữa.
 
Back
Top Bottom