- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 472,340
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #21
Khúc Ca Của Quỷ Thần
Chap 20: Những ký ức bị xóa
Chap 20: Những ký ức bị xóa
Khói bụi vẫn còn lơ lửng trong không khí.
Tôi đứng trên một nóc nhà vỡ nát, cảm giác bàn chân chạm vào những mảnh gạch vụn cứ như đang dẫm trên một bãi mộ.
Thành phố, nơi từng ồn ào, từng rực rỡ ánh đèn vào ban đêm, giờ chỉ còn là một bức tranh xám ngoét.
Những tòa nhà nghiêng ngả, những con đường nứt ra như vết thương chưa kịp khép miệng.
Từng mảng bê tông rơi xuống, phát ra những tiếng động nhỏ như nhắc nhở: mọi thứ vừa mới kết thúc, nhưng dư âm của nó thì còn lâu mới tan.
Tôi hít một hơi thật sâu, mà thật ra chẳng có gì để hít ngoài mùi khét của sắt thép cháy dở và bụi bặm.
Trong đầu cứ lặp đi lặp lại câu hỏi: Liệu có ai tin rằng tất cả những thứ này chỉ là một cơn ác mộng?
Nhưng không, chúng tôi đã chứng kiến.
Con quỷ khổng lồ, con quái vật Bát Kỵ Đại Xà kia, nó không phải chuyện bịa đặt.
Có những người đã quay livestream, có những ánh mắt tận mắt thấy nó ngóc đầu giữa thành phố.
Và chính điều đó mới khiến mọi chuyện trở nên rắc rối.
Phía xa, những người của tổ chức Người Du Hành bắt đầu xuất hiện.
Họ không giống cảnh sát, cũng chẳng giống quân đội.
Trang phục của họ không hề phô trương, chỉ là những chiếc áo choàng tối màu, nhưng nhìn vào thì tự khắc cảm thấy họ tách biệt khỏi đám đông.
Một vài người bước vào giữa thành phố, tay cầm những thiết bị phát sáng kỳ lạ, như thể đang cắm cọc mốc cho một trận đồ.
Tôi nhận ra ngay đó chính là trận pháp phong tỏa mà họ chuẩn bị từ trước.
Người dân bình thường đã được sơ tán gần hết, chỉ còn lại vài kẻ hiếu kỳ, vài streamer tự cho mình can đảm, và... tôi.
"Chuẩn bị, mở vòng phong tỏa," một trong số họ nói, giọng trầm, dứt khoát.
Tôi nghe loáng thoáng, không biết có phải vì âm thanh lọt vào tai tôi hay vì tôi cố tình muốn nghe thấy.
Ánh sáng lan dần từ những cọc mốc, tạo thành một vòng tròn khổng lồ bao quanh khu vực đổ nát.
Không khí bỗng dày đặc, như bị ai đó nhúng cả thành phố vào một tấm màn sương dày.
Tôi chợt rùng mình, nhớ tới những gì đã xảy ra.
Nếu không có họ, có lẽ tôi đã không đứng đây để mà ngẫm nghĩ vẩn vơ.
Nhưng một phần trong tôi lại thì thầm: Nếu tất cả bị xóa bỏ, liệu có ai còn nhớ rằng quỷ thần thật sự tồn tại?
Một trong những Người Du Hành lấy ra một vật.
Nó nhỏ thôi, trông giống một chiếc bật lửa cũ kỹ, nhưng khi được kích hoạt thì phát ra ánh sáng xanh dịu kỳ lạ.
Tôi nghe tên của nó rồi — Bật Lửa Ký Ức.
Nghe thì bình thường, nhưng tác dụng của nó thì không hề bình thường chút nào.
Chỉ cần một tia lửa được bật lên, ký ức trong đầu những kẻ chứng kiến sẽ dần bị tẩy xóa.
Họ sẽ quên đi con quái vật đã phá hủy thành phố này, quên đi nỗi kinh hoàng vừa mới in hằn.
Tôi nhìn theo khi họ bật lửa.
Ngọn lửa không bùng lên dữ dội như lửa thường, mà lan rộng, trôi đi như những đốm sáng trôi trong nước.
Mỗi người dân còn sót lại trên phố bắt đầu ngẩn ngơ, chớp mắt liên tục, rồi lắc đầu như vừa tỉnh dậy sau một giấc mơ nặng nề.
Những máy quay livestream tắt ngấm, video biến mất khỏi các nền tảng ngay tức khắc.
Tôi biết, sẽ chẳng còn bằng chứng nào ngoài ký ức rời rạc trong đầu tôi và một số ít kẻ.
Nhưng vấn đề là... tôi vẫn nhớ.
Tôi nhớ rõ.
Từng tiếng thét, từng mảnh vụn bê tông rơi xuống, cả hình dáng khủng khiếp của con quỷ đó.
Tôi chợt nhận ra: có lẽ Người Du Hành đã cố tình để lại cho tôi.
Họ biết tôi là ai, họ biết tôi liên quan.
Và họ muốn tôi phải chứng kiến, để rồi tự mình gánh cái gánh nặng của ký ức này.
Khi mọi ký ức của dân thường đã bị xóa sạch, một nhóm khác tiến vào.
Họ mang theo một chiếc đèn cổ kính, sáng rực như chứa cả bầu trời sao bên trong.
Đó là Chiếc Đèn Ký Ức.
Tôi nghe một Người Du Hành thì thầm: "Khôi phục hình thái ban đầu."
Rồi họ đặt chiếc đèn vào giữa quảng trường.
Ánh sáng từ nó bùng lên, lan ra khắp nơi.
Tôi đứng nhìn, và không thể nào tin vào mắt mình.
Những tòa nhà đổ nát từ từ dựng đứng lại, từng mảnh bê tông gắn lại với nhau như tua ngược thời gian.
Vết nứt trên mặt đất khép miệng.
Những con đường rách nát dần trở về hình dáng ban đầu, bóng đèn đường lại phát sáng như chưa từng tắt.
Chỉ trong vài phút, thành phố gần như nguyên vẹn, như thể chẳng có trận chiến nào vừa xảy ra.
Nếu có người quay lại đây sau khi bị xóa ký ức, họ sẽ chỉ thấy thành phố này y như cũ, không một vết xước.
Thậm chí họ sẽ nghĩ rằng mình đã tưởng tượng ra tất cả.
Còn tôi, tôi biết rõ.
Và tôi cũng hiểu, từ giây phút này trở đi, thế giới sẽ chia làm hai: một thế giới của những kẻ không biết gì, và một thế giới của những kẻ mang trong đầu những ký ức bị giấu kín.
Tôi chợt bật cười, một tiếng cười khô khốc.
Người Du Hành quả thật đáng sợ.
Không chỉ mạnh mẽ trong sức mạnh, mà còn trong việc kiểm soát cả sự thật.
Họ không để ai được quyền giữ ký ức thật ngoài họ và những kẻ họ chọn.
Trên bầu trời, trăng sáng treo lơ lửng, nhưng ánh sáng ấy giờ đây nhìn như một con mắt đang dõi theo.
Tôi tự hỏi: Mình đang ở phe nào?
Mình có thực sự muốn tiếp tục bước sâu vào cái thế giới này không?
Nhưng rồi, câu trả lời đến ngay: mình chẳng còn đường lui.
Một khi đã thấy, đã biết, thì không thể quay lại làm kẻ ngu ngơ được nữa.Tôi quay lưng lại, bước xuống những bậc thang gãy vụn.
Bóng của tôi kéo dài dưới ánh trăng, hòa lẫn vào những khoảng tối còn sót lại sau ánh sáng của Chiếc Đèn Ký Ức.
Trong đầu vang vọng một ý nghĩ: Thành phố này được cứu, nhưng cái giá thật sự đã bị chôn giấu.
Và những ký ức bị xóa kia... sẽ không bao giờ thật sự biến mất.
Chúng chỉ chờ ngày quay trở lại.