Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Khúc Ca Của Quỷ Thần

Khúc Ca Của Quỷ Thần
Chap 30: Ngôi nhà bị niêm phong


Tôi đứng trước ngôi nhà cũ ven sông vào lúc hoàng hôn.

Ánh sáng vàng quái gở hắt lên tấm ván gỗ mục nát, khiến nó như lớp da khô rạn chực rơi ra từng mảng.

Cảnh sát đã niêm phong cửa bằng dải băng vàng, nhưng nhìn kỹ thì đã có người xé đi một phần.

Chẳng cần phải đoán, ai đó đã ra vào nơi này sau khi nó được khóa.

Tôi hít một hơi.

Trong túi, chiếc nhẫn của Saphrine nặng trĩu, như thể nó cũng biết mình sắp bị gọi.

Tôi chạm tay vào, tự nhủ: không, chưa phải lúc.

Sau lưng, Hayato từ đền Kyo và hai người nữa theo cùng.

Họ mặc áo thụng trắng, ánh mắt nghiêm nghị.

Hayato hỏi:
— Cậu có chắc đây là nơi?

Tôi đáp, cố giữ giọng chắc:
— Chuột chỉ đúng chỗ này.

Tôi cũng từng mơ thấy dấu hiệu giống hệt trên cánh cửa ở dưới đáy.

Không thể sai.

Một trong những người đi cùng Hayato thở dài:
— Chúng ta nên đợi tổ chức phái thêm người.

Nhưng Hayato phẩy tay:
— Không kịp đâu.

Nếu nghi lễ đang tiếp diễn, chậm một bước, thứ đó sẽ trồi lên.

Câu nói ấy khiến tôi thấy lạnh dọc sống lưng.

Chúng tôi bước vào.

Cửa kẽo kẹt mở ra, mùi ẩm mốc pha lẫn cái gì ngai ngái, giống như máu cũ đã khô.

Bên trong tối om, chỉ có khe sáng le lói từ cửa sổ vỡ.

Tôi bật một viên đá dạ quang nhỏ, ánh sáng xanh nhạt chiếu ra, soi thấy lớp bụi dày phủ trên sàn.

Nhưng ngay lập tức tôi nhận ra—bụi bị quét thành những vệt dài, giống như có ai đó kéo lê vật gì nặng vào trong.

Tim tôi đập dồn.

Hayato ra hiệu cho người đi cùng tản ra kiểm tra.

Tôi thì lần theo dấu vết, bước xuống cầu thang gỗ dẫn xuống tầng hầm.

Mỗi bước đều cọt kẹt, vang vọng trong khoảng tối, khiến tôi thấy như chính căn nhà đang rên xiết.

Tầng hầm lạnh lẽo.

Và ở đó, tôi thấy nó: một vòng tròn máu khổng lồ, vẽ chi chít ký hiệu.

Giữa vòng tròn là chiếc bàn gỗ, trên đó còn vết dây thừng cột.

Tôi không muốn nghĩ đến cái gì từng bị buộc ở đó, nhưng trong đầu lập tức hiện lên hình ảnh bọn trẻ.

Tôi nuốt khan.

Tay run run viết vài ký hiệu vào sổ tay.

Đột nhiên, một âm thanh nhỏ khẽ vang lên, như tiếng lạch cạch kim loại va vào nhau.

Tôi xoay người.

Trong góc tối, có một bóng người.

Không, không hẳn là người—thứ ấy quá gầy, da bám sát xương, đôi mắt hõm sâu sáng lờ mờ.

Nó đứng đó, mỉm cười.

Hayato kịp lao xuống, rút thanh bùa kiếm chém tới.

Thứ kia né sang một bên, cử động giật cục như con rối hỏng dây.

Tôi bật "Bẻ Cong Quy Tắc," vụt cây gậy quất ngang.

Trong chớp mắt, ánh mắt nó trống rỗng, thân thể khựng lại.

Tôi chỉ có 5 giây.
— Hayato!

Đâm nó!

Tiếng kim loại rít lên.

Lưỡi kiếm xuyên qua cổ nó.

Thứ kia ngã xuống, không phát ra tiếng kêu.

Tôi nhìn kỹ: trên cánh tay nó có khắc ký hiệu giống hệt trong vòng tròn.

Một kẻ tế lễ?

Hay chỉ là vật thí nghiệm?

Chúng tôi chưa kịp bàn thì cả căn hầm rung lên.

Những ký hiệu máu sáng rực.

Tôi lùi lại, tim như sắp nổ.

Vòng tròn bắt đầu rạn, giống như cửa đá dưới đáy biển tôi từng thấy.
— Chúng đã khởi động nghi thức rồi. — Tôi lẩm bẩm, tay siết chặt cây gậy.

Từ giữa vòng tròn, một thứ gì đó nhô lên.

Ban đầu chỉ là cánh tay, da đỏ sẫm như bị nung.

Rồi cả cơ thể, to lớn, vặn vẹo.

Nhưng nó chưa hoàn chỉnh—như thể còn bị kéo từ nơi khác lên.

Tôi nhận ra: bọn chúng chưa kịp đủ máu, nên thứ này mới dở dang.

Hayato hét:
— Phong ấn lại nó, nhanh!

Tôi rút nhẫn Saphrine, cắn mạnh vào ngón tay cho máu nhỏ xuống.

Chiếc nhẫn lập tức nóng rực, một vòng xoáy tối mở ra.

Từ trong vòng xoáy, những cánh tay mờ ảo trồi lên, níu lấy quái vật kia, kéo ngược nó xuống tầng sâu.

Nó gầm rú, âm thanh chói tai như xé toạc đầu tôi.

Tôi cắn răng chịu đựng.

Chỉ khi vòng xoáy khép lại, không gian yên tĩnh trở lại, tôi mới nhận ra mình mồ hôi đẫm lưng áo.Hayato chém nát phần vòng tròn máu còn sáng, rồi nhìn tôi:
— Đây chỉ là nhánh nhỏ.

Bọn chúng chắc chắn còn nhiều nơi khác.

Tôi gật, mệt mỏi.

Nhưng trong đầu lại vang lên tiếng sóng ù ù, và hình ảnh cánh cửa đá dưới biển.

Nó vẫn đang mở, từng chút một.

Tôi biết, đây chỉ mới là khởi đầu.
 
Khúc Ca Của Quỷ Thần
Chap 31: Những đứa trẻ biến mất


Trời lại mưa.

Cơn mưa đầu hạ nặng hạt, đập lộp bộp xuống mái tôn, hòa với tiếng còi xe vang vọng trên những con phố dài.

Tôi ngồi trong quán cà phê quen, nhìn những giọt nước chảy thành vệt dài trên cửa kính, cảm giác như tất cả những gì đã xảy ra trong ngôi nhà niêm phong tối qua chỉ là ảo giác.

Nhưng không, vết máu còn in trên ngón tay, vết cắn do tôi tự để lại vẫn chưa kịp lành.

Những thứ đó nhắc tôi nhớ: nó hoàn toàn thật.

Chuột ngồi đối diện, tay nhỏ xíu cầm ly trà nóng.

Hắn nhún vai ra hiệu kiểu như "sống sót được là may rồi".

Tôi bật cười gượng.

Quán vắng, chỉ có tiếng mưa và mùi cà phê đặc quánh.

Nhưng tôi biết—ở đâu đó trong thành phố, giáo phái kia vẫn tiếp tục nghi thức của chúng.

Tôi nhớ lại khi rời khỏi ngôi nhà, Hayato đã nói một câu ám ảnh:
— Nếu đã khởi động, chắc chắn sẽ có thêm nhiều đứa trẻ biến mất.

Đúng thật, sáng nay báo chí đã đưa tin.

Một khu ngoại ô vừa có ba đứa nhỏ mất tích cùng lúc.

Cảnh sát chỉ thông báo ngắn gọn là "chưa có manh mối", nhưng tôi biết, tôi biết quá rõ rồi.

Tôi đứng dậy, quyết định không thể chờ đợi.

Chuột nhảy lên vai tôi, mắt sáng lên.

Chúng tôi rời quán, bước vào màn mưa.

Cuộc họp khẩn
Tối đó, tôi đến nơi họp của Vương Quốc Lý Tưởng.

Không gian quen thuộc, ánh đèn mờ, những chiếc ghế sắp thành vòng tròn.

Bác sĩ ngồi một góc, mặt hơi xanh xao, nhưng vẫn giữ giọng điềm tĩnh:
— Các em đã đọc báo rồi chứ?

Trẻ em mất tích, lại là số lượng nhiều hơn bình thường.

Có vẻ vụ này liên quan trực tiếp đến giáo phái hiến tế.

Luật sư nhấp ngụm trà, chậm rãi nói:
— Tôi tra hồ sơ.

Ba đứa trẻ biến mất đều có điểm chung: đều học ở cùng một lớp nhạc.

Tôi thoáng rùng mình.

Cái vòng lặp này lộ liễu quá.

Không lẽ chúng chọn trẻ em có năng khiếu nghệ thuật?

Hay là âm nhạc đóng vai trò gì đó trong nghi lễ?

Bác sĩ quay sang tôi:
— Arata, cậu có thu thập được gì từ ngôi nhà tối qua không?

Tôi đặt sổ tay lên bàn.

Trong đó là ký hiệu tôi vẽ lại từ vòng tròn máu.

Luật sư cầm lên, lật vài trang, rồi cau mày:
— Đây là ký hiệu cổ thuộc hệ "Tế Vong".

Một trong những nhánh cực kỳ nguy hiểm.

Tôi từng đọc về nó: máu trẻ em là chất xúc tác mạnh nhất.

Nếu chúng đã vẽ ra hình tròn lớn như thế, tức là chuẩn bị gọi một thực thể cấp cao.

Bác sĩ ngẩng lên, giọng trầm hẳn:
— Chỉ có thể là Địa Sát Tinh.

Cả phòng im phăng phắc.

Tôi chưa bao giờ nghe cái tên này, nhưng qua biểu cảm của mọi người, tôi hiểu nó không hề đơn giản.

Chuột gõ gõ móng tay xuống bàn, sau đó khoanh tay lại, ánh mắt khó đoán.
— Chúng ta phải tìm ra bọn trẻ trước khi chúng biến mất vĩnh viễn. — tôi lên tiếng, cảm thấy cổ họng khô khốc.

Bác sĩ gật đầu:
— Đúng.

Nhưng lần này, không thể chỉ dựa vào Vương Quốc Lý Tưởng.

Chúng ta cần phối hợp với Người Du Hành và cả cảnh sát.

Tôi biết điều đó đồng nghĩa với việc tôi phải tham gia bằng cả hai thân phận: vừa là Arata bình thường, vừa là "Thần Bí" trong Vương Quốc Lý Tưởng.

Dấu vết trong mưa
Hôm sau, tôi cùng Hayato và hai thành viên khác từ đền Kyo theo dõi một đầu mối.

Có tin đồn một căn nhà bỏ hoang khác có trẻ em ra vào ban đêm.

Mưa chưa dứt, đường trơn trượt, ánh đèn đường vàng nhạt phản chiếu thành những vệt dài.

Chúng tôi đứng nấp bên kia đường.

Ngôi nhà kia tối om, chỉ có vài khe sáng lọt qua cửa sổ bịt kín.

Hayato thì thầm:
— Cậu nhìn đi.

Tôi nheo mắt.

Quả thật, có bóng người thấp bé lặng lẽ bước vào trong.

Một đứa trẻ.Tôi định lao ra, nhưng Hayato giữ lại:
— Đừng.

Chúng ta cần xem chúng định làm gì.

Thế là cả bọn len lén tiến lại, vòng qua cửa sau.

Tôi áp tai vào tường, nghe thấy những âm thanh mơ hồ—tiếng hát.

Giọng hát non nớt, nhưng nhịp điệu rất lạ, như thể có ai dạy chúng.

Tôi liếc Hayato, cả hai đều lạnh gáy.

Chúng tôi phá cửa lao vào.

Trong phòng, ba đứa nhỏ đang ngồi trên sàn, trước mặt là những tờ giấy vẽ đầy ký hiệu.

Một kẻ trùm áo choàng đứng giữa, cầm cây gậy đen.
— Bọn mày là ai?! — hắn gầm lên.

Tôi không chần chừ, vung cây gậy "Bẻ Cong Quy Tắc" quất mạnh.

Hắn khựng lại, mắt đờ đi.

Trong khoảnh khắc đó, Hayato lao tới đánh gục hắn.

Bọn trẻ giật mình khóc thét, tôi vội ôm lấy, trấn an:
— Không sao, chúng ta đến cứu các em.

Nhưng đúng lúc ấy, căn nhà rung chuyển.

Từ dưới sàn, những ký hiệu máu phát sáng, vòng tròn mở ra.

Một bàn tay khổng lồ thò lên, chộp lấy.
— Lùi lại! — Hayato hét.

Tôi kéo bọn trẻ ra sau, nhưng một đứa bị hụt chân, suýt rơi vào vòng sáng.

Không kịp nghĩ, tôi đeo nhẫn Saphrine, dùng sức kéo mạnh.

Vòng xoáy tối lại mở, những cánh tay từ vực sâu vươn ra, chặn lấy bàn tay kia, kéo ngược nó xuống.

Tiếng rít ghê rợn vang vọng, rồi vòng sáng tắt ngấm.

Tôi thở hổn hển, tim muốn nổ tung.Kẻ áo choàng bị trói gọn.

Hayato lột mặt nạ, lộ ra gương mặt một người đàn ông tầm trung niên, mắt đỏ ngầu, miệng lẩm bẩm:
— Ngươi... không thể ngăn nổi...

Địa Sát Tinh đã mở mắt...

Nghe vậy, tôi biết cuộc chiến này còn lâu mới kết thúc.

Trẻ em đã được đưa về cho cảnh sát.

Nhưng tôi vẫn thấy ánh mắt sợ hãi của chúng ám ảnh mình.

Trong giấc ngủ chập chờn, tôi mơ thấy biển sâu 23,000m, và một con mắt khổng lồ đang dõi theo từng bước của tôi.

Tôi hiểu: bước vào vụ án này, không còn đường lùi nữa.
 
Khúc Ca Của Quỷ Thần
Chap 32: Những đứa trẻ biến mất P2


Bọn trẻ được đưa ra ngoài trong tình trạng run lẩy bẩy.

Một đứa bé gái cứ bám chặt lấy cánh tay tôi, đôi mắt ướt nhòe nước mưa và nước mắt.

Tôi không biết phải an ủi thế nào, chỉ đưa tay xoa nhẹ mái tóc rối bù của em.

"Ổn rồi... thật sự ổn rồi..." – tôi lặp đi lặp lại câu nói đó, trong khi chính bản thân mình cũng chẳng tin.

Hayato gọi điện cho cảnh sát, giọng anh trầm và ngắn gọn.

Tôi thấy bàn tay anh run nhẹ khi cầm máy, chứng tỏ trận vừa rồi cũng khiến anh căng thẳng chẳng kém.

Tên đàn ông trùm áo choàng bị trói chặt, nằm vật trên nền đất ẩm.

Hắn vẫn lẩm bẩm, môi tím tái:
— Địa Sát Tinh... nó đang nghe ta... nó sẽ đến...

Tôi cúi xuống nhìn hắn, lòng dâng lên một cảm giác rất lạ: vừa ghê tởm vừa tò mò.

Người này vốn là ai?

Một kẻ bình thường, một công nhân, hay một giáo sĩ thất bại nào đó?

Tại sao hắn lại có thể dễ dàng biến thành công cụ cho quỷ thần?

Mưa vẫn rơi, lạnh buốt.

Tôi thấy mình đang run, không phải vì thời tiết, mà vì câu hỏi ấy không có lời đáp.

Cuộc trao đổi trong bóng tối
Đêm muộn, tôi cùng Hayato quay lại trụ sở tạm thời của Người Du Hành.

Một căn phòng đơn sơ, tường bê tông loang lổ, ánh đèn huỳnh quang chập chờn.

Bàn gỗ giữa phòng đặt la liệt hồ sơ, bản đồ thành phố với những chấm đỏ ghi chú.

Một người phụ nữ lạ mặt đang đứng chờ.

Cô ấy mặc áo khoác dài, mái tóc cột cao, đôi mắt sắc lạnh.

Khi thấy chúng tôi bước vào, cô liếc nhìn nhanh, rồi gật đầu.

Hayato giới thiệu:
— Đây là Reina, thành viên cấp cao.

Chính cô ấy đã từng đối mặt với nhiều quỷ thần cấp sâu.

Từ giờ, cô sẽ phụ trách vụ này.

Tôi thoáng khựng lại.

Làn khí quanh cô khiến tôi có cảm giác khó gần, nhưng không phải kiểu đáng ghét.

Giống như một tấm gương, phản chiếu rõ ràng sự yếu ớt của tôi.

Reina nhìn thẳng vào tôi:
— Cậu là Arata, đúng không?

Người đã sử dụng nhẫn Saphrine kéo vòng xoáy xuống?Tôi gật, cố giữ vẻ bình tĩnh.
— Cậu liều mạng quá.

Nếu kiểm soát không nổi, thứ từ vực sâu có thể kéo ngược cả cậu đi.Tôi cười nhạt:
— Nhưng nếu tôi không làm thế, đứa bé kia đã chết.

Cô im lặng vài giây, rồi khẽ "ừ" một tiếng.

Đôi mắt thoáng dịu đi, nhưng ngay lập tức sắc lạnh trở lại.
— Từ giờ, chúng ta không được phép phạm sai lầm nào nữa.

Giáo phái này không chỉ bắt cóc trẻ em.

Chúng đang chuẩn bị cho một nghi thức lớn.

Tôi nuốt khan.

Trong đầu tôi vang lên tiếng lẩm bẩm của tên áo choàng: Địa Sát Tinh đã mở mắt...

Manh mối mới
Bác sĩ và Luật sư trong Vương Quốc Lý Tưởng cũng có tin mới.

Tối hôm đó, khi tôi nhập vai "Thần Bí" và tham gia buổi gặp, họ đưa ra những tờ giấy sao chép từ sách cổ.

Luật sư đẩy bản dịch về phía tôi:
— "Khi bảy tiếng hát trẻ thơ hòa thành một, cánh cửa Địa Sát mở ra."

Câu này lặp đi lặp lại trong nhiều tài liệu.

Bác sĩ thêm vào:
— Nghĩa là ít nhất bảy đứa trẻ.

Nếu chúng ta đã cứu ba, thì còn bốn đứa nữa đang gặp nguy hiểm.

Chuột, như thường lệ, chẳng nói gì.

Nó chỉ gõ móng xuống mặt bàn, từng nhịp một, như đang đếm ngược.

Tôi thấy tim mình nặng trĩu.

Trong đầu hiện lên những khuôn mặt nhỏ bé, ngây thơ, có thể đang run rẩy ở một góc tối nào đó.

Tôi không muốn nghĩ thêm, nhưng biết rằng mình phải hành động.

Đêm trằn trọc
Tối đó, tôi nằm trên giường, nghe tiếng mưa lộp bộp ngoài cửa sổ.

Cơ thể mệt rã rời, nhưng đầu óc không sao yên.

Tôi nghĩ về cây gậy "Bẻ Cong Quy Tắc", nghĩ về nhẫn Saphrine, nghĩ về cái giá mình phải trả nếu một ngày nào đó không kiểm soát nổi chúng.

"Có đáng không?" — tôi tự hỏi.

Nhưng ngay lập tức, hình ảnh bọn trẻ hiện lên.

Nước mắt chúng, nụ cười run rẩy khi được cứu.

Tôi thở dài, lăn người sang một bên.

Không có chỗ cho câu hỏi "đáng hay không".

Chỉ có một việc: tiếp tục.

Cuộc điện thoại lúc nửa đêm
Đúng lúc tôi chìm vào giấc mơ, điện thoại rung.

Hayato gọi.
— Arata, dậy đi.

Chúng tìm thấy một căn cứ khác.

Cảnh sát đang chuẩn bị đột kích.Tôi bật dậy, tim đập loạn xạ.

Chuột cũng mở mắt, nhảy xuống giường.

Cả hai chúng tôi nhìn nhau.

Không cần nói thêm, tôi hiểu: trận kế tiếp đã tới.
 
Back
Top Bottom