Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Khúc Ca Của Quỷ Thần

Khúc Ca Của Quỷ Thần
Chap 10 : Lăng kính của kẻ dối trá


Tin đồn về bóng đen lan nhanh khắp trường.

Chỉ vài ngày sau, đã có hẳn một diễn đàn nhỏ trên mạng chuyên bàn về "hồn ma sân trường".

Người ta dựng cả ảnh giả, video ghép, và dĩ nhiên, không ít người tin sái cổ.

Trong số đó, nổi bật nhất là một tài khoản ẩn danh.

Người này viết những câu chuyện dài, chi tiết đến mức khiến ai đọc cũng rùng mình.

Từng góc khuất, từng chi tiết về tiếng cười, về cái bóng – đều khớp với những gì chúng tôi thấy đêm hôm đó.

Tôi lặng lẽ theo dõi, càng đọc càng thấy kỳ lạ.

Ai có thể biết rõ như vậy?

Nếu chỉ đơn thuần là bịa đặt để câu like, thì sao lại chính xác đến thế?

Một hôm, Kuroda đem tới một manh mối: "Arata, tôi đã kiểm tra.

Người viết những câu chuyện kia... là một học sinh trong trường."

Tôi chết lặng.

Hóa ra mọi thứ bắt đầu từ ngay bên cạnh mình.

Nhưng còn hơn thế, Kuroda đưa thêm thông tin: "Cậu ta sở hữu một vật lạ.

Người trong tổ chức gọi nó là Lăng Kính của Mephisto."

Cái tên ấy khiến tôi gai sống lưng.

Nghe như một trò đùa, nhưng Kuroda không bao giờ nói bừa.Theo lời kể, Mephisto – một trong những quỷ thần cổ xưa – từng dùng chiếc lăng kính để bẻ cong sự thật.

Bất cứ ai nhìn vào đều không phân biệt nổi thật – giả, và chính niềm tin sai lầm đó nuôi lớn sức mạnh của hắn.

Học sinh kia, vốn chỉ muốn cứu chị gái đang trong tình trạng thực vật.

Hắn đã tin vào lời hứa từ Mephisto: "Đổi lấy sự thật bị bóp méo, ta cho ngươi cơ hội đảo ngược số phận."

Tôi đọc lại các bài đăng.

Quả nhiên, tất cả đều được viết ra không chỉ để hù dọa, mà còn để tạo "neo".

Những câu chuyện lan truyền, mỗi lượt chia sẻ, mỗi người run rẩy trước màn hình – tất cả đang dần gọi ra một thứ gì đó khủng khiếp hơn.

Rika nhíu mày khi nghe xong: "Nếu để neo chồng chất, hắn có thể gọi tới một con quỷ tầng sâu.

Khi đó không chỉ trường học, cả thành phố này cũng không an toàn."

Kuroda gật đầu, đưa mắt nhìn tôi: "Chúng ta cần điều tra tận gốc.

Arata, cậu là người duy nhất có thể tiếp cận hắn mà không khiến mọi chuyện bùng nổ ngay."

Tôi không hỏi tại sao.

Có lẽ, tôi hiểu.

Bởi tôi cũng từng đứng ở lằn ranh đó, khao khát thay đổi số phận đến mức bất chấp.

Đêm đó, tôi lần mò theo địa chỉ IP Kuroda đưa.

Một căn phòng nhỏ trong khu ký túc xá cũ.

Cửa hé mở, ánh sáng từ màn hình laptop hắt ra xanh lét.

Người ngồi trước máy là một đàn anh khóa trên.

Tôi nhận ra ngay.

Tim tôi đập dồn dập.

Hóa ra, kẻ đứng sau mọi thứ chính là anh ta.

Anh ta gõ liên tục, đôi mắt dán chặt vào màn hình, như bị thôi miên bởi chính những dòng chữ mình viết ra.

Trên bàn, một lăng kính tam giác nhỏ lấp lánh.

Thỉnh thoảng, ánh sáng từ màn hình chiếu vào, phản ngược lại thành những tia màu méo mó, như đang cười nhạo.

Tôi bước vào.

Anh ta giật mình, quay phắt lại.

Trong giây phút đó, tôi thấy rõ sự mệt mỏi, tuyệt vọng ẩn sâu trong đôi mắt ấy.

"Arata... em cũng đến để cười vào mặt anh sao?"

Tôi lắc đầu.

Nhưng anh ta không nghe.

Giọng run run, gần như gào lên: "Chị anh... chị anh vẫn nằm đó!

Không ai giúp!

Không ai!

Chỉ có hắn... chỉ có Mephisto hứa sẽ cứu chị anh thôi!"

Anh ta ôm đầu, cười gằn.

Tiếng cười giống hệt cái bóng chúng tôi đã thấy.

Tôi tiến lại gần, nhìn thẳng vào chiếc lăng kính.

Bên trong, không phải ánh sáng, mà là những hình ảnh méo mó: gương mặt chị gái anh ta, bàn tay gầy guộc, rồi một thân hình quỷ quái đang nhe nanh.

Trong khoảnh khắc, tôi hiểu.

Không chỉ là ảo giác – chính niềm tin tuyệt vọng đã biến chiếc lăng kính thành cầu nối.

Và neo đang phình to từng phút.

Bỗng, căn phòng rung lắc.

Tường nứt ra, hơi lạnh ùa vào.

Một tiếng rít dài vang vọng, kéo theo sự xuất hiện của thứ gì đó khổng lồ phía xa thành phố.Kuroda và Rika ập vào ngay sau đó.

Mặt Kuroda tái đi: "Không kịp rồi.

Hắn đã gọi ra Bát Kỵ Đại Xà."

Tôi đứng chết lặng.

Trong đầu vang lên một ý nghĩ duy nhất: từ giờ phút này, không còn đường lùi nữa.
 
Khúc Ca Của Quỷ Thần
Chap 11 : Di vật trong lòng bóng tối


Có những ngày tôi thức dậy và cảm thấy mình không còn là chính mình.

Gương mặt trong gương thì vẫn là Arata, nhưng ánh mắt kia, nó không còn trong veo như khi tôi còn là một học sinh bình thường nữa.

Nó giống như đang soi chiếu từ một nơi khác, sâu hơn, tối hơn.

Tôi nhiều khi chỉ muốn bỏ tất cả, sống một cuộc sống thật bình lặng, nhưng rồi cái thực tại này, với đám quỷ thần và những bóng ma neo, nó chẳng cho tôi quyền đó.

Buổi sáng hôm ấy bắt đầu như bao ngày.

Tôi lê bước ra khỏi giường, vẫn còn lơ mơ.

Đồng hồ báo đã muộn, nhưng tôi chẳng buồn vội.

Có lẽ tôi bắt đầu giống một kẻ mệt mỏi với thời gian, mệt mỏi với việc lúc nào cũng chạy theo cái bóng của chính mình.

Trên bàn học, vẫn là những tập sách cũ, vài mẩu giấy chi chít ghi chép.

Bên cạnh, tôi để ý có thêm một phong thư nhỏ.

Tôi biết ngay đó là của Kuroda.

Hắn ta không bao giờ gõ cửa, cứ để lại thứ gì đó, như thể sợ tôi từ chối nếu đối mặt trực tiếp.

Tôi mở thư.

Bên trong chỉ có vài dòng chữ:"Chiều nay, tầng hầm thư viện.

Đừng đến muộn."

Cụt lủn, chẳng giải thích gì thêm.

Nhưng tôi hiểu, kiểu gì cũng lại liên quan đến mấy chuyện ma quỷ.

Cả ngày đi học, tôi mang tâm trạng nặng nề.

Thầy giáo vẫn giảng, bạn bè vẫn cười, nhưng trong đầu tôi, cứ văng vẳng hình ảnh của cái bóng đêm hôm trước, tiếng cười quái dị, và cả ánh mắt tuyệt vọng của đàn anh khi ôm lấy chiếc lăng kính méo mó kia.

Đôi khi tôi thấy mình quá yếu, chẳng làm được gì ngoài việc đứng nhìn.

Nhưng rồi một giọng trong đầu tôi lại thì thầm: "Ngươi sẽ mạnh hơn, chỉ cần dám chìm sâu."

Tôi ghét cái giọng đó, nhưng cũng ghét chính mình vì đôi lúc tôi tin nó.

Đến chiều, tôi tìm xuống tầng hầm thư viện.

Cánh cửa sắt han gỉ phát ra tiếng két dài.

Bên trong tối tăm, bụi phủ khắp.

Ở góc phòng, Kuroda và Rika đã chờ sẵn.

Họ đứng cạnh một chiếc rương gỗ lớn, cũ kỹ như thể từ thế kỷ trước.

"Tới rồi à," Kuroda nói, mắt không rời khỏi cái rương.Tôi ngồi xuống, cố làm ra vẻ bình thản, nhưng thật ra tim đập nhanh.Rika mở lời: "Chúng ta phát hiện được thứ này trong kho cấm.

Tổ chức không muốn công khai, nhưng họ cũng biết cậu... có khả năng tiếp nhận."

Tôi cau mày.

"Tiếp nhận cái gì?"

Cả hai im lặng một lúc.

Kuroda mới chậm rãi đáp: "Một di vật.

Nhưng không phải di vật bình thường.

Nó từng thuộc về một quỷ thần, rồi bị người đời phong ấn lại.

Chúng tôi không rõ vì sao tổ chức lại để nó ở đây, nhưng rõ ràng có lý do.

Và giờ, họ muốn cậu thử."

Tôi nhìn cái rương, cảm giác bất an dâng lên.

Bàn tay tôi hơi run khi Kuroda đẩy nắp mở ra.Bên trong, không phải vàng bạc hay bùa chú phức tạp.

Chỉ có một viên tinh thể nhỏ, màu đỏ sẫm, như giọt máu khô đông lại.

Nó tỏa ra hơi ấm kỳ lạ, dẫu xung quanh lạnh lẽo.

"Tên nó là Di Niệm của Hỏa Thần." – Rika nói, giọng chậm rãi. – "Nó cho phép người sở hữu tạo ra ảo ảnh theo ý muốn.

Nhưng có một tác dụng phụ: mỗi lần sử dụng, nó sẽ hút kiệt năng lượng đường trong cơ thể.

Nếu không kiểm soát, cậu có thể chết vì hạ đường huyết ngay tại chỗ."

Tôi nuốt khan.

Một món quà kèm lời nguyền.

Cái giá của sức mạnh lúc nào cũng tàn nhẫn."

Và tại sao lại là tôi?" – Tôi hỏi, giọng nghe có phần bất mãn.

Kuroda nhìn thẳng vào mắt tôi, nghiêm túc: "Vì chỉ cậu mới hợp với nó.

Những lần trước, người khác chạm vào đều bị đốt cháy tay ngay.

Nhưng cậu... có thể chịu đựng.

Có lẽ vì trong người cậu đã lỡ mang một phần hắc ám từ tầng sâu."

Tôi im lặng.

Những lời ấy như dao cứa, vì nó nhắc tôi rằng mình chẳng còn thuần khiết từ lâu.Khi tôi đặt tay lên viên tinh thể, một luồng nóng bỏng lan khắp cơ thể.

Mắt tôi nhòa đi, hình ảnh xung quanh méo mó.

Trong chốc lát, tôi thấy bản thân đang đứng giữa một biển lửa, xung quanh là vô vàn bóng người đang cháy rực, hét gào nhưng không có tiếng.

Ở trung tâm, một cái bóng khổng lồ, đôi mắt đỏ rực nhìn thẳng vào tôi.

"Ngươi... kẻ nhỏ bé.

Ngươi dám chạm vào ta?"

Tôi không trả lời, chỉ cố gắng giữ mình không ngã quỵ.

"Ngươi không xứng.

Nhưng... ngươi khác bọn chúng.

Ngươi có hố đen trong tim.

Ngươi sẽ cần ta, và ta... sẽ cần ngươi."

Tôi hét lên, cảm giác như cơ thể bị xé đôi.

Rồi mọi thứ vụt tắt.

Khi mở mắt, tôi lại thấy mình trong tầng hầm, mồ hôi ướt đẫm lưng áo.

Viên tinh thể đã không còn trong rương.

Nó nằm gọn trong tay tôi, ánh sáng đỏ mờ run rẩy như một hơi thở.

Rika nhìn tôi, ánh mắt pha chút lo lắng: "Cậu đã tiếp nhận nó.

Từ giờ, hãy cẩn thận.

Đừng để nó nuốt chửng."

Kuroda gật đầu: "Coi như cậu có thêm một con dao.

Nhưng dao sắc thì dễ cứa chính mình.

Tùy cậu thôi, Arata."

Tôi cầm viên tinh thể, cảm giác vừa nhẹ nhõm, vừa nặng nề.

Nhẹ vì tôi không bị nó thiêu cháy như những người trước.

Nặng vì từ giờ, một bước sai có thể khiến tôi không còn là tôi nữa.Tôi tự hỏi: phải chăng, đây là khởi đầu cho sự chìm sâu không lối thoát?

Tối hôm đó, tôi không ngủ được.

Căn phòng im lặng, chỉ có tiếng kim đồng hồ tích tắc, vậy mà tôi lại thấy như bên tai luôn có tiếng thì thầm lạ lẫm.

Nó không phải tiếng gió, cũng không hẳn tiếng động từ bên ngoài.

Nó phát ra từ viên tinh thể đang nằm trong ngăn kéo bàn học.

Thậm chí, tôi không chắc nó thật sự "phát ra tiếng", hay chỉ là đầu óc tôi bị ám ảnh.

Cứ mỗi lần nhắm mắt, tôi lại nhìn thấy hình ảnh biển lửa.

Hình bóng quỷ thần đứng giữa đống tro tàn ấy cứ xoáy mãi trong trí óc.

Tôi bật dậy, mở cửa sổ, hít một hơi thật sâu.

Gió đêm mát lạnh, nhưng chẳng xua nổi cái nóng rát len lỏi trong ngực.

Tôi tự hỏi: phải chăng mình đã phạm sai lầm?

Ngày hôm sau đến trường, tôi mệt mỏi như vừa trải qua một cơn sốt.

Đám bạn cùng lớp chẳng ai để ý, ngoài một cậu ngồi bàn sau cứ lén nhìn.

Tôi quay lại, bắt gặp ánh mắt tò mò.

Cậu ta vội quay đi, giả vờ ghi chép.

Tôi không quan tâm nữa.

Giờ nghỉ, tôi xuống căn tin.

Cái bụng trống rỗng cồn cào, tôi mua liền hai cái bánh mì ngọt và một lon sữa.

Vừa cắn miếng đầu, tôi đã nhận ra cơ thể mình phản ứng khác thường: năng lượng tràn về nhanh hơn, như thể cái viên tinh thể trong người đang nuốt đường và chuyển hóa nó thành một loại nhiên liệu nào đó.

Tôi nhớ lời Rika: "Mỗi lần dùng, nó sẽ hút sạch đường trong cơ thể."

Thế này thì... có lẽ tôi phải chuẩn bị một đống kẹo ngọt trong cặp mất.

Ý nghĩ đó vừa nực cười, vừa đáng sợ.

Chiều muộn, tôi lại xuống thư viện, lần này một mình.

Không phải để gặp ai, chỉ muốn ngồi lặng trong bóng tối.

Tôi mở ngăn kéo bàn học trong phòng lưu trữ, lấy viên tinh thể ra, đặt lên bàn.

Ánh sáng đỏ hắt ra, lung linh như ngọn nến.

"Tao không cần mày." – Tôi nói khẽ, giống như lẩm bẩm với chính mình. – "Nhưng mày cứ ở đây... nếu một ngày nào đó tao phải dùng, thì hãy nghe theo tao.

Chỉ khi tao muốn."

Không có lời đáp.

Nhưng trong giây lát, ánh sáng của nó chớp nhẹ, như một cái nhếch môi cười mỉa.

Tôi rùng mình, vội nhét lại vào hộp.

Tôi biết rõ, từ giờ mọi thứ sẽ chẳng còn yên ổn.
 
Khúc Ca Của Quỷ Thần
Chap 12 : Tiếng thì thầm dưới thành phố


Có những ngày tôi ước gì cuộc sống chỉ xoay quanh trường lớp, những bài kiểm tra ngớ ngẩn và những buổi bóng đá ngoài sân.

Nhưng rồi thành phố này lại không cho phép.

Nó có những vết nứt, những ngõ hẻm nơi ánh sáng chẳng bao giờ chạm tới, và ở đó, thứ gì đó đang sinh sôi.

Buổi sáng tôi nhận được tin nhắn từ tổ chức.

Một vụ án mạng.

Lần này không ở ngoại ô, mà ngay trong trung tâm thành phố.

Nạn nhân là một phụ nữ trẻ, nhân viên văn phòng.

Người ta tìm thấy xác cô ta trong căn hộ khóa kín, không dấu hiệu đột nhập.

Trên cơ thể không có vết thương chí mạng, chỉ có những vết bầm tím kỳ lạ chạy dọc sống lưng.

Cảnh sát không tìm ra lời giải, đành bàn giao cho người du hành.

Tôi, Kuroda và thêm một thành viên mới từ chi nhánh Paris được gọi đến.

Anh ta tên Julien, một gã người Pháp cao gầy, tóc bạch kim, nụ cười nhạt nhưng ánh mắt lạnh tanh.

Ngay từ đầu tôi đã thấy ở anh ta một thứ gì đó không dễ gần.

Khi bước vào căn hộ, mùi ẩm mốc xộc thẳng vào mũi.

Đèn neon nhấp nháy yếu ớt.

Tôi lướt qua căn phòng, cố gắng quan sát từng chi tiết: chiếc cốc đổ ngang bàn, quyển sách dở dang, cửa sổ đóng chặt nhưng rèm lại bung một góc.

Julien nhìn quanh, rồi hỏi tôi bằng giọng nửa bông đùa:
"Anh bạn trẻ, anh thấy gì?"

Tôi ngập ngừng.

"Một vụ án không đơn giản.

Nếu là quỷ, thì nó không giết vì ăn.

Nó...

để lại dấu vết, như muốn ai đó nhìn thấy."

Kuroda gật đầu, tán đồng.

"Đúng.

Nó giống như một thông điệp."

Chúng tôi kiểm tra cơ thể nạn nhân.

Vết bầm tím kia không phải ngẫu nhiên: nó tạo thành hình xoắn ốc, như dấu ấn gì đó.

Rika, sau khi xem ảnh chụp, đã gửi tin nhắn: "Đó là dấu hiệu thường xuất hiện khi quỷ thuộc loại ký sinh để lại.

Chúng không ăn ngay, mà gieo mầm vào cơ thể vật chủ."

Tôi rùng mình.

Có thể nạn nhân không chết vì bị ăn, mà vì thứ ký sinh kia hút cạn năng lượng.

Nhưng nếu nó đã rời đi... nó có thể đang tìm vật chủ mới.

Trong khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy viên tinh thể trong người run nhẹ.

Nó như cảnh báo, hoặc như cười nhạo rằng tôi rồi cũng sẽ giống vậy: một vật chứa cho thứ khác.

Chúng tôi chia nhau điều tra hàng xóm xung quanh.

Tôi gõ cửa căn hộ đối diện.

Một bà lão mở cửa, ánh mắt cảnh giác.

"Cháu chỉ muốn hỏi, tối qua bà có nghe thấy gì lạ không?"

Bà lắc đầu, rồi thì thầm: "Chỉ nghe tiếng cười.

Như có ai đứng ngay ngoài hành lang.

Nhưng khi mở cửa thì không thấy ai cả."

Tiếng cười.

Tôi lạnh sống lưng.

Khi trở lại căn hộ nạn nhân, Julien ngồi trên ghế, tay xoay xoay một đồng xu bạc.

Anh ta bảo: "Loài này thông minh.

Nó gieo sợ hãi trước, rồi mới tấn công.

Đừng để nó biết anh đang sợ."

Tôi im lặng, nhưng trong lòng biết rõ: sợ hãi không phải thứ có thể ra lệnh là biến mất.

Đêm hôm đó, chúng tôi quyết định giăng bẫy.

Căn hộ được giữ nguyên hiện trạng.

Tôi ngồi trong bóng tối, tai lắng nghe từng tiếng động.

Đồng hồ chỉ hơn 2 giờ sáng thì tôi nghe thấy: tiếng gõ... lạch cạch ngoài cửa.

Một bóng mờ trườn vào, không qua cửa, mà từ trần nhà rớt xuống như chất lỏng.

Nó uốn éo, rồi dần mang hình dạng một cơ thể người phụ nữ, nhưng gương mặt thì méo mó, nụ cười kéo dài tận mang tai.

Tim tôi đập thình thịch.

Tôi biết mình không thể la lên.

Tôi hít một hơi, đưa tay khẽ chạm vào viên tinh thể trong túi áo.

Nó nóng rực, như đòi được sử dụng.

"Đừng," tôi thì thầm với chính mình.

"Chỉ khi nào thật cần."

Bóng kia tiến lại gần giường nơi xác nạn nhân nằm.

Nó cúi xuống, thè chiếc lưỡi dài liếm vết bầm xoắn ốc.

Ngay giây đó, Kuroda bật đèn pin, ánh sáng quét thẳng vào nó.

Julien ném đồng xu bạc, đồng xu cắm phập xuống sàn, tỏa ánh sáng chói lòa như bùa phong ấn.

Con quỷ hét lên, thân thể nó vặn vẹo, loang loáng như mực.

Tôi biết mình phải làm gì.Tôi đặt viên tinh thể lên ngực, nhắm mắt tưởng tượng.

Hình ảnh hiện ra: một ngọn lửa lớn bao phủ toàn căn phòng.

Khi mở mắt, lửa bùng lên thật.

Đó không phải lửa thật, nhưng ánh sáng và sức nóng đủ để khiến con quỷ gào thét, co rút lại.

Nhưng đúng như lời cảnh báo, cơ thể tôi run lẩy bẩy, mồ hôi túa ra.

Tôi cảm thấy đường huyết tụt mạnh, đầu óc quay cuồng.

May mắn thay, Kuroda đã lao đến, dùng dao bạc kết liễu con quỷ khi nó suy yếu.

Tôi ngã xuống, tay run rẩy cầm viên tinh thể, cảm giác như mình vừa cầm dao tự rạch vào mạch máu.

Julien đứng nhìn, khóe miệng khẽ nhếch.

"Cậu có thứ vũ khí nguy hiểm đấy.

Nhưng nhớ, đừng để nó điều khiển ngược lại."

Tôi thở dốc, miệng đắng nghét.

Trong đầu, một câu hỏi vang lên: tôi đã bước thêm một bước vào vực sâu... liệu có đường quay lại?
 
Khúc Ca Của Quỷ Thần
Chap 13: Những vết nứt


Tôi không biết từ khi nào mình đã quen với cái mùi ẩm mốc len lỏi trong những con hẻm hẹp của thành phố này.

Lúc đầu nó làm tôi buồn nôn, còn giờ, chỉ thấy như một lớp mùi nền, dính chặt vào không khí, không bao giờ biến mất.

Mùi rác, mùi sắt gỉ, mùi khói thuốc, lẫn vào nhau.

Nhiều lúc tôi nghĩ: nếu có một ngày cả thành phố này bốc cháy, chắc khói cũng sẽ mang cái mùi này mà bay lên trời.

Công việc của tôi trong tổ chức người du hành vẫn chưa được gọi là nhiều, nhưng tôi bắt đầu cảm nhận rõ cái nhịp điệu kỳ quái của nó.

Mỗi vụ án, mỗi cái chết, mỗi bóng ma xuất hiện đều không chỉ đơn giản là một bi kịch cá nhân.

Nó giống như một mảnh xương gãy từ bộ khung khổng lồ của cả thế giới.

Nếu ghép chúng lại, có thể tôi sẽ hiểu thêm về cái vực sâu kia – và cũng hiểu thêm về chính mình.

Tối nay, tôi ngồi lại trong căn phòng nhỏ, điện thoại để trước mặt, ánh sáng màn hình xanh dạ quang chiếu vào mặt.

Trên diễn đàn mạng, lại có một câu chuyện lan truyền.

Vài học sinh trong trường đồn nhau rằng, ở khu ký túc xá cũ, mỗi khi nửa đêm, sẽ có một cái bóng cao lêu nghêu đứng dựa vào tường, mắt sáng như đom đóm.

Cứ ai nhìn thấy nó lâu hơn ba giây thì sáng hôm sau sẽ lăn ra bệnh, sốt cao, co giật, rồi một tuần sau chết.

Tôi nhìn cái bài đăng được share liên tục, thậm chí có người còn vẽ minh họa cái bóng đó bằng bút chì.

Cái đầu méo mó, cái cổ dài bất thường.

Tôi tự hỏi, phải chăng đây lại là một trò dựng chuyện để câu like, hay thực sự có gì ẩn sau?

Với tôi, bất kỳ tin đồn nào cũng có thể là đầu mối.

Nhất là khi tôi đã thấy đủ quỷ trên đường phố để biết rằng, không phải thứ gì cũng do con người bịa ra.

Tôi tựa lưng ra ghế, đưa tay xoa trán.

"Chết tiệt thật, lúc trước mình cũng từng cười mấy cái tin ma này, vậy mà giờ lại coi chúng như nguồn tư liệu sống."

Căn phòng im lặng.

Tôi nghe thấy tiếng tích tắc đồng hồ treo tường.

Bên ngoài, xe cộ vẫn chạy, nhưng trong ngõ này thì yên ắng.

Cái kiểu yên ắng không bình thường.

Như thể cái thành phố này luôn có hàng trăm âm thanh, nhưng khi tôi chú ý, nó lại lặng đi, để tôi chỉ nghe thấy tiếng tim mình.

Đang suy nghĩ, điện thoại tôi rung lên.

Tin nhắn từ Kuroda – cái gã luật sư từng bước vào vương quốc lý tưởng của tôi.

"Có tin đồn về một vụ án ở khu ký túc xá.

Cậu có tham gia không?"

Tôi mỉm cười chua chát.

Hóa ra hắn cũng theo dõi những tin tức này.

Tôi gõ lại: "Tất nhiên.

Gặp ở đâu?"

"Đêm nay.

Cổng sau ký túc xá cũ."

Cúp máy, tôi nhìn quanh căn phòng trọ bừa bộn của mình, cố tìm lấy cái áo khoác còn dùng được.

Trước khi đi, tôi nhìn thấy cái gương cũ treo trên tường.

Thằng nhóc tóc đỏ trong gương nhìn tôi bằng ánh mắt trống rỗng.

Tôi ghét phải thừa nhận, nhưng càng ngày tôi càng không nhận ra chính mình.

Khu ký túc xá cũ nằm ở cuối dãy đường bê tông nứt nẻ.

Mấy tòa nhà xám xịt, cửa sổ vỡ, mùi ẩm mốc xộc thẳng vào mũi.

Ngay từ xa tôi đã thấy Kuroda đứng đó, tay vẫn cầm điếu thuốc.

Hắn mặc bộ vest nhăn nhúm, như thể chẳng buồn thay từ lần ra tòa gần nhất."

Tới rồi à."

Hắn nheo mắt nhìn tôi.

"Ừ."

Tôi đáp.

"Có ai khác không?"

"Có, bác sĩ pháp y cũng sẽ tới.

Con chuột kia thì không rõ."

Tôi nhún vai.

Nhóm kỳ quái của chúng tôi, mỗi người một kiểu.

Tôi không chắc mình tin tưởng được ai, nhưng trong cái thành phố đầy quỷ này, có vài kẻ để trò chuyện vẫn tốt hơn là một mình.

Chúng tôi bước vào bên trong.

Đèn đường vàng vọt, bóng đổ dài trên tường.

Tôi nghe thấy tiếng kính vỡ r crunch dưới chân.

Trong lòng tự nhủ: Bình tĩnh.

Chỉ là điều tra thôi.

Chưa chắc có gì.

Nhưng tim thì lại đập thình thịch.

Bên trong hành lang, bụi phủ dày, mạng nhện giăng kín.

Cái mùi ẩm mốc ở đây gắt hơn ngoài trời.

Tôi soi đèn pin điện thoại, thấy trên tường loang lổ những vết ố vàng, như vết máu cũ.

Tôi không dám chắc.

Kuroda đi trước, hắn khẽ huýt sáo một đoạn ngắn, âm thanh vang vọng khó chịu.

"Chỗ này, theo tin đồn, là nơi cái bóng xuất hiện."

Tôi khẽ rùng mình.

Mắt đảo quanh.

Tường, cửa sổ, trần nhà.

Tất cả đều im lìm.Rồi bất ngờ, có tiếng gõ nhẹ.

"Cộp.

Cộp."

Tôi xoay người.

Ở cuối hành lang, có một cái bóng thật sự.

Cao, gầy, cổ dài bất thường.

Nó đứng bất động, nhưng đôi mắt, hai đốm sáng lân tinh, nhìn chằm chằm vào chúng tôi.Tôi cắn chặt răng.

Không phải tin đồn.

Là thật.

Không khí đông cứng.

Tôi nghe thấy tiếng thở của chính mình dội lại trong tai.

Cái bóng không nhúc nhích.

Nó chỉ nhìn.

Đôi mắt phát sáng ấy như hai cái đèn pin bé nhỏ soi vào xương tủy tôi.Kuroda lầm bầm: "Đừng nhìn lâu.

Nghe tin đồn chưa?

Nhìn quá ba giây là dính lời nguyền."

Tôi vội liếc sang chỗ khác, nhưng đầu óc vẫn căng như dây đàn.

Quỷ tầng nông, hay cái gì khác?

Tôi nghĩ.

Nếu là thật, nó sẽ để lại di vật.

Nhưng... phải giết được nó trước.

Bác sĩ pháp y cũng vừa tới, cầm theo cái túi y tế lỉnh kỉnh.

Anh ta liếc nhìn cái bóng, rồi quay sang chúng tôi: "Cảm nhận được gì không?"

"Tôi thì chỉ thấy lạnh sống lưng."

Tôi đáp.

Cái bóng bắt đầu di chuyển.

Nó bước từng bước, chân dài khẳng khiu kéo lê, phát ra tiếng lạo xạo như xương cọ vào sắt.

Tôi lùi lại, tim đập thình thịch.

Trong đầu tôi hiện lên hàng loạt giả thuyết.

Nếu nó thật sự ăn linh hồn người nhìn vào mắt, thì cơ chế hoạt động là gì?

Phải chăng ánh sáng phát ra từ mắt nó chính là một dạng ám thị?

Nếu vậy, bịt mắt có tác dụng không?

"Tôi thử một cái."

Tôi nói, rồi cởi áo khoác quấn quanh đầu, che mắt.

Chỉ để lại một khe nhỏ nhìn đường.

Cái bóng vẫn tiến tới, nhưng tôi không cảm thấy nó hút lấy ánh nhìn nữa.

"Có tác dụng!"

Tôi thốt lên.

Kuroda lập tức lấy khăn tay ra che mắt, bác sĩ pháp y cũng làm theo.

Cái bóng chậm lại, dường như nó nhận ra con mồi không còn nhìn mình.

"Arata, giờ thì sao?"

Kuroda hỏi.

Tôi nuốt khan.

"Phải kiểm chứng...

Tôi sẽ thử tấn công."

Tôi cúi nhặt một mảnh sắt rỉ từ sàn nhà, nắm chặt.

Lại gần hơn.

Mùi thối nồng nặc bốc ra từ cái bóng, như mùi thịt chết lâu ngày.

Tôi hít một hơi, rồi đâm mạnh.

Mũi sắt xuyên qua, nhưng không phải thịt người.

Nó giống như đâm vào bùn đặc.

Cái bóng phát ra một tiếng rít chói tai.

Đèn điện trong hành lang vụt tắt.

Tất cả chìm trong bóng tối.

Chúng tôi nghe thấy tiếng bước chân lạo xạo, xa dần.

Khi bật lại đèn pin, cái bóng đã biến mất.Tôi đứng thở hổn hển, tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Mảnh sắt trong tay ướt đẫm thứ chất đen dính.

Tôi biết rõ, đây không phải kết thúc.

Nó mới chỉ bắt đầu.

"Chúng ta phải tìm ra lõi của nó."

Tôi nói, giọng run run.

"Nếu không, nó sẽ quay lại.

Và sẽ có thêm người chết."

Kuroda ném điếu thuốc xuống, dập mạnh.

"Vậy thì bắt đầu thôi.

Cậu là người dẫn đầu vụ này, Arata."

Tôi cười gượng.

Trong lòng chỉ có một suy nghĩ: Mình thì biết gì mà dẫn đầu?

Nhưng nếu không làm, ai sẽ làm đây?Đêm đó, tôi rời ký túc xá cũ với một thứ cảm giác kỳ lạ.

Vừa sợ hãi, vừa phấn khích.

Giống như tôi đã bước thêm một bước vào cái vực sâu đang há miệng chờ đợi.

Và tôi biết, bước lùi thì không còn đường nữa.
 
Khúc Ca Của Quỷ Thần
Chap 14: Bản đồ trong ký ức


Có những đêm tôi nghĩ, nếu mình chọn quay đầu, bỏ hết mọi chuyện lại sau lưng, thì liệu cuộc đời sẽ khác đi thế nào.

Có thể tôi sẽ là một thằng sinh viên bình thường, lo học hành, ăn mì gói, cày game.

Nhưng giờ đây, thay vì ngồi trong ký túc xá, tôi lại có mặt ở một nơi mà ai nghe đến cũng tránh xa: khu nhà bỏ hoang phía tây thành phố.

Tin đồn mới xuất hiện chỉ sau vụ "cái bóng cao cổ dài" chưa đầy một tuần.

Người ta bảo ở đây có hành lang dài như vô tận, đi bao lâu cũng không tới cuối, mà chỉ thấy bóng mình méo mó soi dưới đèn.

Có người còn nói từng nghe thấy giọng nói rì rầm gọi tên họ trong hành lang đó, dẫn dụ họ đi sâu hơn, cho đến khi biến mất.

Nghe thôi đã thấy rợn gáy.

Nhưng với tôi, tin đồn nào cũng đáng để thử, bởi cái gì dính đến "biển sâu" đều không đơn giản.

Và kỳ lạ là, càng sợ, tôi càng bị hút vào.

Tối nay, nhóm bốn người chúng tôi lại tụ tập: tôi, Kuroda, bác sĩ pháp y, và cả con chuột lang thang không rõ danh tính thật.

Gã chuột xuất hiện lúc nào cũng đeo cái mũ sụp xuống tận mắt, giọng lè nhè, chẳng bao giờ nói rõ ràng.

Tôi chưa bao giờ thích gã, nhưng nhiều lần gã lại đưa thông tin hữu ích.

"Chỗ này từng là bệnh viện tư nhân," bác sĩ pháp y nói khi chúng tôi đứng trước cổng sắt han gỉ.

"Nghe nói bỏ hoang sau vụ hỏa hoạn.

Nhưng hồ sơ chính thức chẳng ghi chi tiết."

"Bệnh viện thì hợp lý quá rồi."

Kuroda châm điếu thuốc.

"Nơi người ta sinh ra, chết đi, lúc nào cũng là mảnh đất tốt cho mấy trò quỷ quái."

Tôi không nói gì.

Mắt nhìn cánh cổng gỉ sét, trong đầu lởn vởn một linh cảm khó chịu.

Cái hành lang trong tin đồn, có khi chỉ là sản phẩm tâm lý khi bước vào nơi bỏ hoang.

Nhưng biết đâu, đằng sau nó là thứ gì đó thực sự đang rình mò.

Chúng tôi đẩy cửa, bước vào.

Bên trong tối om, mùi khói cũ và thuốc sát trùng trộn vào nhau, ngai ngái.

Bác sĩ pháp y bật đèn pin.

Ánh sáng chiếu ra hành lang dài hun hút.

Tường bong tróc, sàn nhà loang lổ vết cháy.

Tôi nuốt khan.

"Bắt đầu thôi."

Chúng tôi đi từng bước, tiếng giày vang vọng.

Ngay từ lúc vào, tôi đã cảm thấy hơi thở của mình nặng nề hơn.

Như thể không khí ở đây đặc quánh, kéo xuống phổi.Con chuột lầm bầm: "Nghe gì không?"

"Nghe gì?"

Tôi cau mày.

"Nói nhỏ nhỏ... như có ai gọi tên..."

Tôi dừng lại, lắng tai.

Ban đầu chỉ nghe tiếng thở, tiếng bước chân.

Rồi, thật sự có tiếng thì thầm.

Nhẹ, rời rạc.

"...Arata..."

Tôi lạnh sống lưng.

Tim đập loạn.

Cái giọng này... nghe như giọng quen, mơ hồ, giống như của một người bạn thời thơ ấu.

Tôi tự hỏi, làm sao nó biết tên mình?Kuroda liếc nhìn tôi.

"Cậu cũng nghe?"

Tôi gật.

"Ừ.

Nó gọi tên tôi."

"Đừng để tâm."

Hắn nhả khói.

"Toàn trò dụ."

Nhưng nói thì nói vậy, mặt hắn cũng chẳng thoải mái gì.

Chúng tôi đi tiếp.

Hành lang cứ dài mãi.

Đi mười phút, vẫn không thấy cuối.

Tôi thử quay lại nhìn, thì...

đằng sau vẫn là hành lang tối om, y hệt lúc nãy.

Không có lối ra.

Tôi chửi thầm.

Chắc chắn rồi, đây không phải không gian bình thường.

Ánh đèn pin bắt đầu nhấp nháy.

Trong khoảnh khắc tối, tôi thấy bóng mình dưới sàn méo mó kỳ dị.

Không giống dáng tôi, mà giống một kẻ cao hơn, vai rộng, đầu cúi xuống.

Tôi chớp mắt, ánh sáng lại bình thường, bóng lại là tôi.

"Không ổn chút nào," tôi lẩm bẩm.

"Chúng ta đang bị kẹt."

Con chuột hốt hoảng: "Tao nói rồi!

Đây không phải chỗ người ở!"

Tiếng thì thầm càng rõ hơn, vang từ bốn phía.

Lúc thì nghe như gọi tên tôi, lúc thì cười khúc khích.

Tôi bỗng thấy nỗi sợ hãi dâng lên, nhưng cũng có chút tò mò.

Nếu đi tiếp, liệu tôi sẽ chạm tới "thứ lõi" ẩn trong đây không?

Cả nhóm bắt đầu mất bình tĩnh.

Bác sĩ pháp y thở dốc, mồ hôi túa ra dù trong hành lang lạnh buốt.

"Nếu không tìm được lõi, chúng ta sẽ đi vòng mãi ở đây."

"Cách nào nhận ra?"

Tôi hỏi.

"Thường thì lõi sẽ để lại dấu hiệu lặp lại.

Một chi tiết không khớp, xuất hiện nhiều lần."

Anh ta nói, giọng run run.

Tôi căng mắt quan sát.

Đèn pin lia qua từng bức tường.

Trên đó có vết nứt loang lổ, chữ viết mờ nhạt.

Tôi dừng lại khi thấy một dòng chữ nguệch ngoạc: "ĐI QUA ĐI QUA ĐI QUA..."

Lặp đi lặp lại, hàng chục lần.

Như ai đó bị ám ảnh mà viết không dứt.

Tôi chỉ tay: "Đây.

Có khi là dấu hiệu."

Kuroda bước tới, rọi đèn.

"Có thể."

Chúng tôi quyết định đi theo hướng bức tường ấy chỉ.

Nhưng càng đi, tiếng thì thầm càng lớn.

Không chỉ gọi tên tôi, mà bắt đầu gọi cả tên Kuroda, bác sĩ, và cả cái tên tôi chưa bao giờ nghe: Reina.

Con chuột sợ hãi hét lên: "Ai là Reina?

Ai?"

Không ai trả lời.

Nhưng tiếng thì thầm cười khúc khích.

Đột ngột, ánh sáng lóe lên.

Trước mặt chúng tôi, hành lang nứt ra.

Một khe hở mở ra như miệng vết thương.

Bên trong tối om, nhưng tôi thấy một bóng người đứng đó, nhỏ bé, tóc dài, quay lưng.

Tôi sững sờ.

Reina?

Cái tên đó vang vọng trong đầu.

Một phần tôi muốn chạy ngay, phần khác thì bị kéo tới.

Tôi bước lại gần, bất chấp Kuroda kéo tay.

"Arata, dừng lại!

Cậu muốn chết à?"

Nhưng tôi không dừng.

Giọng thì thầm bên tai tôi lúc này không còn xa xăm nữa.

Nó gần, rõ ràng, như ai đó đang nói ngay bên tai: "Lại đây..."

Tôi bước vào khe hở.

Ngay khi qua, mọi thứ tối sầm.

Tiếng bạn đồng hành biến mất.

Chỉ còn tôi và cái bóng trước mặt.

"Reina?"

Tôi gọi, giọng khàn đặc.

Cái bóng quay lại.

Đó không phải người.

Khuôn mặt trắng bệch, không mắt, chỉ có cái miệng kéo dài đến tận mang tai.

Nó cười.

"Ta là tiếng thì thầm trong đầu ngươi."

Tôi lùi lại, tim muốn nổ tung.

Thứ này chính là lõi.

Một dạng quỷ ký ức, sống nhờ vào sự lặp lại của nỗi ám ảnh.

Tôi siết chặt nắm tay.

"Nếu mày muốn nuốt tao, thì xin lỗi.

Tao đã quen sống chung với ám ảnh rồi."

Nói rồi, tôi lao tới.

Cái bóng hét lên, âm thanh như hàng trăm giọng nói chồng lên nhau.

Cả hành lang rung chuyển.

Tôi cảm thấy nó cố xâm nhập vào đầu mình, nhắc lại những ký ức tôi muốn quên: tiếng la hét của những đêm kinh hoàng, khuôn mặt biến dạng của những kẻ đã chết.

Nhưng tôi cắn chặt răng.

"Tao không quên.

Nhưng tao cũng không chạy."

Bằng cách nào đó, lời nói thành thật ấy khiến cái bóng chao đảo.

Nó vặn vẹo, kêu rít.

Tôi thừa cơ, giơ mảnh sắt mang theo, đâm vào chỗ ngực nó.

Ánh sáng bùng lên.

Tiếng thì thầm biến mất.

Tôi ngã quỵ xuống, thở hổn hển.

Khi mở mắt, tôi đã nằm lại ở hành lang bệnh viện, Kuroda và mọi người đứng quanh, mặt ai nấy đều trắng bệch.

"Cậu biến mất cả chục phút."

Bác sĩ nói, giọng hoảng loạn.

"Chúng tôi tưởng cậu chết rồi."

Tôi gượng dậy.

"Không chết được đâu.

Nhưng chắc chắn... thứ này chỉ mới là khởi đầu.

Cái vực sâu này còn nhiều quái vật hơn ta nghĩ."

Kuroda nheo mắt, nhìn tôi lâu.

Rồi hắn châm một điếu thuốc mới, khói bay mù mịt.

"Vậy thì chuẩn bị tinh thần đi, Arata.

Từ giờ, chúng ta sẽ không còn chỉ đi điều tra nữa.

Chúng ta đang chơi trò thám hiểm trong địa ngục."

Tôi cười nhạt, dù trong lòng lạnh toát.

"Ừ.

Và chẳng có đường lui."
 
Khúc Ca Của Quỷ Thần
Chap 15 : Bóng đen ẩn sau tấm gương


Cuối tuần thường là lúc người bình thường nghỉ ngơi, uống cà phê, hoặc nằm dài trên giường, giả vờ quên hết áp lực.

Nhưng với tôi, cuối tuần giờ có nghĩa là bước vào một thế giới khác – nơi được gọi là Vương quốc Lý tưởng.

Cái tên nghe thì hoa mỹ, nhưng thực ra mỗi lần tôi bước vào đó, tôi đều có cảm giác như mình đang đứng giữa ranh giới mơ và thực.

Mọi thứ ở đó quá rực rỡ, đến mức chói mắt, và quá yên tĩnh, đến mức chỉ cần một tiếng động nhỏ cũng làm tim tôi đập mạnh.

Tôi nhớ rõ cảm giác lần đầu tiên, khi những "tín đồ" hiện diện.

Không phải là họ ngồi xếp hàng, hay quỳ lạy như những buổi lễ tôn giáo, mà là đứng rải rác khắp nơi, như những linh hồn mơ hồ, nhìn tôi chằm chằm, chờ tôi lên tiếng.

Giống như họ đã tìm thấy một điểm tựa, và lạ thay, điểm tựa đó lại là tôi.

Hôm nay cũng thế.

Khi tôi vừa bước vào, bốn "người hầu" đã đứng đợi: Kuroda dựa hờ vào một cột sáng, tay cầm điếu thuốc như thói quen; bác sĩ pháp y thì ôm sổ ghi chép, mặt căng thẳng; Rika ngồi vắt chéo chân, mắt dán vào một cuốn sách cũ; còn con chuột thì, như mọi khi, chỉ khẽ giơ ngón tay gõ xuống không khí, ra hiệu rằng đã sẵn sàng lắng nghe.Tôi hít một hơi dài.

"Được rồi, nói đi.

Có chuyện gì mới?"

Kuroda nhả khói, cười nhạt.

"Tin tức từ mấy gia tộc diệt quỷ.

Họ đang xôn xao về những biến động quanh thành phố.

Có vẻ có kẻ nào đó đang chuẩn bị thả một con quái vật ra."

Tôi cau mày.

"Thả?

Ý anh là gọi ra từ tầng sâu?"

"Ừ.

Mấy tin đồn gần đây không phải ngẫu nhiên đâu."

Hắn dụi tàn thuốc.

"Có bàn tay đứng sau, và tôi cá là nó liên quan đến cái tổ chức mà cậu vẫn nghi ngờ."

Rika đóng sách, giọng lạnh: "Em có thông tin khác.

Một học sinh trong trường của em đã bắt đầu tung mấy câu chuyện kinh dị trên mạng.

Những thứ đó lan nhanh như virus.

Học sinh đó không hề tầm thường – hắn đang cố tạo 'neo' để gọi cái gì đó.

Nếu đúng, thì đây là bước chuẩn bị."

Tôi chột dạ.

"Học sinh à?

Người quen không?"

"Không rõ.

Nhưng cái tên thì lạ.

Nếu không tìm ra, sẽ khó kiểm soát."

Bác sĩ pháp y chen vào: "Tôi thì lại lo chuyện khác.

Lần điều tra ở bệnh viện bỏ hoang, cậu, Arata, đã chạm mặt một thứ thuộc loại quỷ ký ức.

Nếu thứ đó dễ dàng xuất hiện thế, thì thành phố này chắc chắn có tầng ngầm sâu hơn, dính đến biển sâu nhiều hơn ta tưởng.

Và nếu để neo lan rộng, dân thường sẽ vô tình tiếp tay mà không biết."

Tôi im lặng một lúc, để tất cả chìm vào không khí căng thẳng.

Con chuột khi đó chỉ giơ tay, viết mấy ký hiệu lên không khí, giống như đang đánh vần điều gì.

Tôi phải căng mắt mới hiểu: Chúng ta đang bị theo dõi.

Lưng tôi lạnh toát.

"Tóm lại," tôi nói, "chúng ta phải tìm cách ngăn chuyện này trước khi con quỷ nào đó thực sự được gọi ra.

Tôi không muốn cả thành phố biến thành nơi thí nghiệm."

Kuroda nhếch môi.

"Nói thì dễ.

Cậu tính làm sao?

Một mình cậu, hay kéo cả tổ chức kia vào?"

Tôi thở ra.

"Cả hai.

Nhưng trước hết, tôi cần một thứ... thứ gì đó có thể giúp tôi chủ động hơn, không chỉ chạy theo dọn dẹp.

Di vật."

Rika liếc nhìn tôi.

"Cậu đang nghĩ đến di vật mới?"

Tôi gật.

Cái từ "di vật" nghe thôi đã làm tôi thấy khát khao lẫn sợ hãi.

Thứ mà tôi từng cầm qua – mảnh của những con quỷ bị phong ấn, hoặc ký ức của thần linh lụi tàn.

Chúng trao sức mạnh, nhưng cũng cắn trả người sở hữu.

Trong tôi lóe lên hình ảnh con quỷ lửa mà lần trước tôi từng giúp siêu thoát trong trường học.

Tàn dư của nó – một "di niệm" – vẫn còn trôi nổi.

Có lẽ, đã đến lúc tôi thử chạm vào nó.Kế hoạch là: tìm lại dấu vết nơi con quỷ lửa từng trú ẩn.

Đêm hôm đó, tôi quay lại dãy phòng học cũ – nơi từng rực cháy trong vụ việc mà chỉ vài người biết.

Gió lùa qua cửa kính vỡ, mang theo tiếng rít dài.

Tôi đứng đó một mình, tay run run, nhớ lại cảnh tượng hôm ấy: những ngọn lửa đỏ, tiếng hét, và khoảnh khắc con quỷ biến mất, để lại tàn dư.

Trong bóng tối, tôi thấy ánh sáng nhạt lập lòe.

Như đốm lửa nhỏ.

Tôi tiến lại, tim đập nhanh.Đốm lửa ấy tụ lại thành một hình dạng mơ hồ: một vòng tròn đỏ, quay chậm rãi.

Tôi biết – đó chính là tàn dư, di niệm của hỏa thần.

Tôi thò tay ra.

Trong đầu dội lên tiếng thì thầm, không phải từ bên ngoài, mà vang ngay trong xương tủy:
"Ngươi muốn sức mạnh của ta?"

Tôi nuốt nước bọt.

"Tôi cần nó.

Nếu không, tôi sẽ bị bỏ lại phía sau."

"Ngươi sẽ phải trả giá.

Cái giá là cơ thể ngươi...

đường trong máu ngươi."

Tôi rùng mình.

Cơ thể con người vốn cần đường để duy trì não, cơ.

Nếu thứ này nuốt hết...

Tôi sẽ yếu đi, có khi còn hôn mê.

Nhưng tôi vẫn gật đầu.

"Tôi chấp nhận."

Ngay lập tức, vòng lửa vỡ tung, hóa thành ký hiệu nóng bỏng khắc vào tay tôi.

Tôi hét lên, ngã quỵ.

Ngực nóng rực, như có lửa lan ra khắp mạch máu.

Hình ảnh nhảy múa trước mắt: một vị thần cũ, cao lớn, với thân thể bằng lửa.

Ánh mắt nó nhìn tôi, vừa thương hại, vừa khinh miệt.

"Ngươi chỉ là người phàm, dám mang sức mạnh của ta.

Hãy xem ngươi chịu đựng được bao lâu."

Rồi tất cả tối sầm.

Khi tỉnh lại, tôi nằm trong ký túc xá, mồ hôi ướt đẫm.

Bên cạnh là hộp bánh quy đường mà ai đó đã để lại – có lẽ Rika hoặc Kuroda biết chuyện, nên để sẵn.

Tôi ngồi dậy, tay run, mở bánh quy nhai ngấu nghiến.

Mỗi miếng như cứu sống tôi.

Trong ngực tôi, lửa vẫn âm ỉ cháy.

Và trong đầu, có một khả năng mới: tôi có thể dựng nên "ảo ảnh lửa" – hình dạng bất cứ gì tôi nghĩ tới.

Nhưng tôi biết, cái giá sẽ đến sớm thôi, mỗi lần dùng là một lần đường trong máu vơi đi.

Cuối tuần sau, tôi lại bước vào Vương quốc Lý tưởng.

Khi các tín đồ hiện diện, tôi giơ tay, để lửa bùng lên thành một hình ảnh quỷ vương.

Ánh sáng đỏ rực soi khắp cung điện hư ảo.

Mọi người đều lặng im, nhìn chăm chăm.

Kuroda nhếch mép: "Vậy là cậu thật sự có nó."

Rika khẽ gật, ánh mắt lo lắng.

"Arata, hãy cẩn thận.

Đừng để chính mình bị đốt cháy."

Con chuột chỉ lẳng lặng gõ tay xuống nền, như muốn nói: Sẽ có lúc cái ảo ảnh ấy cứu mạng, nhưng cũng sẽ hủy cậu.

Tôi nhìn quanh, rồi mỉm cười gượng gạo.

"Được thôi.

Miễn là trước khi bị hủy, tôi kịp kéo vài kẻ xuống cùng."

Không ai cười theo.

Vương quốc Lý tưởng chìm trong im lặng, như cả bầu trời cũng đang giữ hơi thở.Tôi hiểu, từ giờ, mọi bước đi của mình đều sẽ được tính bằng lửa và máu.

Và sớm thôi, chúng tôi sẽ phải đối mặt với cái thứ đang được gọi ra ngoài kia.
 
Khúc Ca Của Quỷ Thần
Chap 16 - Những vết nứt trong niềm tin


Ngày hôm sau khi tôi vừa tỉnh lại sau cơn sốt dữ dội vì di vật mới, thành phố lại bắt đầu rộ lên những câu chuyện kỳ quái.

Ở trường, mấy đứa bạn cùng lớp thì thầm với nhau trong giờ giải lao: nào là nhà hoang có tiếng cười giữa đêm, nào là góc phố xuất hiện một bóng người không đầu, hoặc tin đồn có con rắn khổng lồ lẩn trong cống ngầm.

Bình thường tôi sẽ bỏ ngoài tai, nhưng bây giờ... tôi không thể coi thường nữa.

Tôi biết rõ, mỗi câu chuyện lan ra đồng nghĩa với việc neo đang được tạo.

Và nếu ai đó cố tình thổi phồng, thì đây không còn là trò hù dọa tuổi học trò, mà là một kế hoạch.

"Arata, nghe chưa?" – thằng bạn bàn sau thò đầu ra. – "Có người nói trên mạng đang hot vụ 'quái xà tám đầu' đó.

Người ta còn vẽ tranh, dựng ảnh ghép, nhìn ghê cực."

Tôi khựng lại.

Tám đầu.

Từ khóa này quen thuộc đến đáng sợ.

Cả buổi học sau đó, tôi không thể tập trung.

Cây bút run trên tay, mực loang ra tập vở, tạo thành những vệt đen nhòe.

Tôi cứ nghĩ mãi: Đúng là ai đó đang thử tạo neo thật.

Nhưng là ai?

Một học sinh?

Hay ai đó mượn tay học sinh để che giấu mình?

Chiều xuống, tôi nhận được tin từ tổ chức người du hành.

Một cuộc họp khẩn, yêu cầu tôi có mặt.Phòng họp không khác mấy so với một căn hộ cũ, đèn vàng lờ mờ, khói thuốc dày đặc.

Mấy gương mặt căng thẳng ngồi quanh bàn: thám tử già, vài thành viên cấp cao, và một người mới – gã đàn ông đến từ Paris, ánh mắt sắc lẻm.

"Chúng ta có vấn đề lớn," người đứng đầu mở lời.

"Một thực thể nào đó đang được gọi ra.

Tin đồn 'quái xà tám đầu' đang lan nhanh, và neo hình thành với tốc độ bất thường.

Nếu để nó tiếp tục, chúng ta sẽ phải đối mặt với một thảm họa ngang cấp quỷ thần tầng sâu."

Tôi ngồi lặng, cố che đi sự run rẩy.

Bên tai như vang lại giọng nói của đám bạn lúc sáng, cứ "quái xà tám đầu" lặp lại.

Người đến từ Paris đặt tập hồ sơ xuống.

"Ở châu Âu, chúng tôi từng xử lý một vụ tương tự – 'vua quạ'.

Chỉ từ những câu chuyện ma quái trên mạng, mà nó nuốt trọn một ngôi làng.

Nếu không kịp chặn, hậu quả sẽ không thể cứu vãn."

Tôi nuốt khan.

Hắn nói đúng.

Đây không còn là tin đồn bình thường nữa."

Có manh mối kẻ đứng sau không?" một người hỏi.

Paris lắc đầu.

"Chưa.

Nhưng chắc chắn là ai đó đang cố tình dựng chuyện, lan truyền bằng cách hệ thống."

Trong đầu tôi lóe lên hình ảnh: một học sinh nào đó, ngồi trước màn hình máy tính, bịa ra hàng tá câu chuyện, và từng dòng chữ ấy trở thành neo, nuôi dưỡng con quái.

Ý nghĩ ấy làm tôi lạnh sống lưng.

Khi cuộc họp kết thúc, tôi bước ra ngoài, hít gió đêm, mà lòng nặng trĩu.

Tôi biết, sớm thôi, tôi sẽ phải đối mặt với sự thật này.

Và nó có thể ở ngay trong trường của tôi.

Cuối tuần, tôi lại bước vào Vương quốc Lý tưởng.

Cung điện hư ảo vẫn sáng chói, cột trụ bằng ánh sáng dựng thẳng lên bầu trời tím thẫm.

Bốn người tín đồ chờ sẵn, mỗi người một dáng vẻ quen thuộc.

Kuroda là người mở lời trước: "Tin đồn lan nhanh hơn chúng ta dự đoán.

Có vẻ sắp tới sẽ là một con quái thật sự."

Rika cắn môi.

"Tôi đã theo dõi mấy diễn đàn.

Có một tài khoản rất tích cực bịa chuyện, và những câu chuyện của hắn lại là thứ được chia sẻ nhiều nhất.

Tôi nghi... hắn biết rõ mình đang làm gì."

Bác sĩ pháp y lật cuốn sổ, giọng khàn khàn: "Tôi đã kiểm chứng vài vụ tử vong gần đây.

Có dấu hiệu liên quan đến 'neo'.

Nghĩa là, thực thể này đã bắt đầu ảnh hưởng ra ngoài."

Con chuột ngồi chồm hỗm, gõ ngón tay xuống đất, như đang đếm ngược.

Tôi hiểu ý: thời gian không còn nhiều.

Tôi khoanh tay, nhìn vào bức tường ánh sáng sau ngai vàng, nơi phản chiếu gương mặt mình – nhưng mờ, méo mó như một bóng ma.

Tôi nghe chính mình hỏi: "Nếu tôi không kịp ngăn lại, chuyện gì sẽ xảy ra?"

Không ai trả lời thẳng.

Kuroda thở khói, chậm rãi: "Thì chúng ta sẽ thấy cả thành phố này biến thành mồi cho một con quỷ thần."

Câu trả lời ấy làm tôi nghẹn cổ họng.

Trong lúc im lặng, lửa đỏ bùng lên trên tay tôi, vô thức tạo thành hình một con rắn khổng lồ, uốn éo.

Cả bốn người đều nhìn chằm chằm.

Tôi vội dập tắt, nhưng trong lòng run lên: Phải chăng trong tiềm thức, tôi cũng đang bị nó kéo theo?

Tôi kết thúc buổi họp sớm hơn mọi lần.

Trở lại thế giới thực, ngồi trong căn phòng nhỏ tối tăm, tôi mở laptop, lướt mạng, đọc từng câu chuyện kinh dị lan tràn.

Có một tài khoản tên lạ, đăng đều đặn vào mỗi đêm, kể chi tiết về một con rắn tám đầu, với từng cái đầu mang một tính cách, một thói quen giết chóc riêng.

Mỗi câu từ của hắn lạnh lẽo, rành rọt, và đáng sợ hơn – nó được viết bằng văn phong... quen thuộc.

Tôi cau mày.

Mình đã đọc văn phong này ở đâu rồi?

Tôi vội lục lại mấy bài báo cũ của trường, mấy bài văn trong câu lạc bộ viết.

Và rồi, tim tôi thắt lại khi nhận ra: đó là văn phong của một đàn anh khóa trên, người mà tôi từng gặp vài lần.

Một gương mặt hiền lành, ít nói.

Bàn tay tôi run run, di chuột trên màn hình.

Không thể nào...

Nhưng càng đọc, càng rõ ràng: chính hắn.Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng tôi.

Tôi thì thầm một mình trong căn phòng tối: "Nếu đúng là anh ta... thì mọi chuyện đã vượt xa khỏi tầm kiểm soát rồi."
 
Khúc Ca Của Quỷ Thần
Chap 17: Mặt nạ rơi xuống


Tôi không thể ngủ suốt đêm hôm đó.

Ánh sáng xanh lấp loáng từ màn hình laptop hắt lên trần nhà, phản chiếu gương mặt tôi nhợt nhạt như một kẻ xa lạ.

Tôi đọc đi đọc lại từng dòng chữ trên tài khoản kia – những câu chuyện kinh dị mà hắn bịa ra, chi tiết đến mức như tận mắt chứng kiến.

Văn phong ấy... tôi không nhầm được.

Nó quá giống những bài viết từng đoạt giải trong câu lạc bộ văn học ở trường.

Tác giả chính là Shiratori Kazuya – đàn anh năm ba, người luôn lặng lẽ ngồi ở cuối phòng, viết miệt mài trong khi mọi người ồn ào.

Tôi nhớ rõ, lần đầu gặp anh ta, tôi còn thấy hơi khâm phục: một người kiệm lời nhưng có thể dùng chữ viết để dựng cả thế giới.

Ai mà ngờ, giờ đây, chính chữ viết ấy đang trở thành công cụ gọi một con quỷ thần.

Tôi dựa đầu vào tường, thở hắt ra.

Mình có nên báo thẳng cho tổ chức không?

Nhưng một ý nghĩ khác xen vào: Nếu mình báo ngay, đàn anh sẽ bị xử lý như tội phạm.

Còn chị gái anh ta – người đang nằm hôn mê trong bệnh viện – sẽ thế nào?

Cảm giác mâu thuẫn cứ đè nặng.

Tôi không thể dứt ra.

Ngày hôm sau ở trường, tôi cố gắng quan sát Kazuya.

Anh ta ngồi một góc thư viện, laptop mở, tai nghe cắm vào, gương mặt bình thản như đang làm bài tập.

Nhưng tôi biết rõ, đêm qua chính bàn tay này đã gõ ra hàng ngàn chữ, biến thành neo cho con quái.

Trong giây lát, anh ta ngẩng lên, ánh mắt chạm vào tôi.

Bình thản.

Không chút gợn sóng.

Tôi vội cúi đầu, giả vờ ghi chép, nhưng tim đập loạn.

Anh ta đã nghi ngờ mình chưa?

Buổi chiều, tôi rẽ sang con đường nhỏ để về nhà.

Bất chợt, tôi nhận thấy có ai đó đang theo dõi.

Tiếng bước chân nhẹ nhưng rõ, lặp lại từng nhịp.

Tôi ngoái lại: không có ai.

Nhưng linh cảm mách bảo, có gì đó bất thường.

Đi thêm vài bước, tôi bất chợt quay ngoắt.

Và đúng lúc đó, một cái bóng thoáng biến mất sau cột điện.

Tôi nheo mắt.

Không thể sai – đó là Kazuya.

Tại sao anh ta lại theo tôi?

Tối hôm đó, tôi vào Vương quốc Lý tưởng.

Bốn tín đồ đã chờ sẵn.

Họ đều có vẻ mặt căng thẳng.

Rika là người nói trước:"Arata, trên mạng đã có hơn mười nghìn lượt chia sẻ về 'Bát Kỵ Đại Xà'.

Sức lan truyền này quá nhanh.

Nếu để thêm vài tuần, con quái sẽ có đủ neo để thành hình hoàn chỉnh."

Tôi im lặng.

Hình ảnh Kazuya trong thư viện lướt qua đầu tôi.

Bác sĩ pháp y nhíu mày: "Cậu biết gì đó, phải không?

Nói đi."

Tôi hít sâu.

"Tôi nghĩ... tôi đã tìm ra người đứng sau."

Cả bốn người đồng loạt nhìn tôi.

Ánh mắt Kuroda sâu hoắm như muốn xuyên thẳng qua tim tôi.

Tôi nói chậm rãi:
"Đó là một đàn anh cùng trường.

Anh ta dùng tài khoản ẩn danh, đăng tải những câu chuyện kinh dị để nuôi neo.

Tôi chưa rõ động cơ chính, nhưng tôi biết anh ta có một người chị đang hôn mê nhiều năm.

Có lẽ... anh ta đã bị cái gì đó lợi dụng bằng cách hứa hẹn."

Không gian chìm vào im lặng.

Con chuột đứng trên vai tôi, gõ móng tay lên đầu, như nhắc nhở: Đừng quên, mọi lời hứa của quỷ thần đều có cái giá.

Kuroda nhả khói thuốc, chậm rãi:
"Nếu đúng như cậu nói, thì thứ điều khiển anh ta là 'Lăng kính Mephisto'.

Chúng tôi từng nghe về di vật này.

Nó có thể thỏa thuận, trao ảo ảnh cho con người, nhưng đổi lại, sẽ kéo linh hồn họ vào vũng bùn sâu hơn bất cứ ai."

Rika siết chặt nắm tay: "Chúng ta phải ngăn chặn ngay trước khi quá muộn."

Tôi gật đầu, nhưng trong lòng vẫn dằn vặt: Ngăn chặn... nghĩa là sẽ phải hạ gục cả Kazuya.

Liệu mình có đủ can đảm?

Ngày tiếp theo, tôi thử tiếp cận Kazuya.

Tôi giả vờ mượn anh ta sách tham khảo.

Anh ta đưa mà không nói gì, chỉ gật nhẹ.

Gương mặt không hề lộ chút sơ hở.

Nhưng khi tôi lật trang sách, bất ngờ một mảnh giấy nhỏ rơi ra.

Trên đó chỉ viết vỏn vẹn một câu:
"Đừng xen vào, nếu không chị tôi sẽ không bao giờ tỉnh lại."

Tôi khựng người.

Anh ta biết tôi đã để ý.

Và anh ta đang cảnh cáo.

Cả ngày hôm đó, đầu óc tôi rối bời.

Tôi muốn xé nát mảnh giấy, nhưng rồi lại giữ nó trong túi áo.

Mỗi lần chạm vào, tim tôi lại nhói lên.

Đêm đến, khi thành phố chìm trong im lặng, tôi mở laptop.

Tài khoản ẩn danh kia vừa đăng thêm một câu chuyện mới: lần này, hắn mô tả cảnh "một con rắn tám đầu ngóc đầu từ giữa trung tâm thành phố, nuốt chửng ánh đèn điện và tiếng còi xe, để lại bóng tối ngột ngạt."

Số lượt chia sẻ tăng vọt.

Neo càng lúc càng mạnh.

Tôi nghiến răng.

Nếu còn chần chừ, sẽ không kịp nữa.

Ngày kế tiếp, tổ chức người du hành triệu tập một cuộc họp.

Lần này, bầu không khí nặng nề hơn hẳn.

Bản đồ thành phố được trải ra trên bàn.

Những chấm đỏ chớp sáng – chính là những điểm người ta nhìn thấy ảo giác của "Bát Kỵ Đại Xà".

Và trung tâm chói nhất là... quảng trường thành phố.

"Chỉ trong vài ngày, nó đã có dấu hiệu tập trung," một thành viên nói.

"Chúng ta cần hành động trước khi nó bùng nổ."

Ánh mắt mọi người lại đổ dồn về phía tôi.

Họ biết tôi có liên quan, bởi tôi học cùng trường với kẻ đang tạo neo.

Tôi không thể trốn tránh nữa.

Tôi hít sâu, nói: "Tôi biết hắn là ai.

Nhưng tôi muốn tự mình đối chất trước, để tìm cơ hội kéo hắn ra khỏi vũng lầy.

Nếu thất bại, các người có thể can thiệp."

Căn phòng im lặng vài giây.

Rồi Paris – gã đàn ông từ trước vẫn lạnh lùng – nhún vai: "Được.

Nhưng đừng quên, nếu cậu thất bại, không chỉ một người chết.

Cả thành phố sẽ thành mồi."

Lời hắn như một nhát dao cắm thẳng tim tôi.

Nhưng tôi vẫn gật đầu.

Tối hôm đó, tôi bước đến trước ký túc xá nam, nơi Kazuya ở.

Trời đổ mưa.

Tiếng mưa lộp bộp trên mái tôn, hòa cùng nhịp tim đập loạn trong lồng ngực.

Tôi nắm chặt mảnh giấy cảnh cáo trong túi, và bước vào hành lang tối.

Ánh đèn huỳnh quang chập chờn, tạo những vệt sáng ma quái.

Cửa phòng 305 hé mở, bên trong hắt ra ánh sáng màn hình xanh.

Tôi hít sâu, gõ cửa.

Bên trong, tiếng gõ phím ngừng lại.

Một lúc sau, giọng nói khàn khàn cất lên:"Vào đi.

Tôi biết cậu sẽ tới."

Tôi đẩy cửa bước vào.

Căn phòng bừa bộn với sách vở, giấy tờ, màn hình laptop sáng rực.

Kazuya ngồi trước bàn, lưng thẳng, đôi mắt đỏ ngầu vì thiếu ngủ.

Trên bàn, một vật thể kỳ lạ lóe sáng – giống như một mảnh lăng kính vỡ, ánh sáng tím rỉ ra, quỷ dị.

Tôi nhìn nó, rồi nhìn Kazuya.

Anh ta mỉm cười nhạt, giọng đều đều:
"Arata, cậu cũng tò mò phải không?

Về sức mạnh gọi quỷ thần.

Về cách thay đổi số phận chỉ bằng chữ viết."

Tôi siết nắm tay.

"Đây không phải sức mạnh.

Đây là cái bẫy.

Anh đang bị lợi dụng."

Kazuya bật cười khẽ.

"Nếu đổi lại là cậu, biết rằng chỉ cần một cái gõ phím có thể cứu người thân, cậu sẽ từ chối sao?"

Tôi nghẹn lời.

Bên ngoài cửa sổ, sấm chớp lóe sáng, bóng mưa in lên tường.

Trong khoảnh khắc ấy, tôi cảm thấy như cả căn phòng đang bị một con quái khổng lồ bao vây.

Kazuya đặt tay lên lăng kính, ánh sáng tím lan ra khắp gian phòng.

Anh ta thì thầm, đôi mắt long lanh:
"Chị tôi sẽ sống lại.

Dù phải đánh đổi cả thành phố này."

Tôi lùi lại một bước, nhưng trong đầu vang lên một câu duy nhất: Mình không thể để anh ta tiếp tục.
 
Khúc Ca Của Quỷ Thần
Chap 18 : Những con mắt không thể khép lại


Tôi không nhớ rõ lúc nào mưa bắt đầu rơi xuống thành phố.

Ban đầu chỉ là vài hạt lấm tấm trên cửa kính rồi dần nặng hạt, tiếng lộp bộp vọng vào căn phòng trọ chật hẹp nơi tôi vẫn thường ngồi đọc ghi chép.

Đêm đó, tôi biết rằng mình sẽ không thể ngủ được.

Có một cái gì đó vừa mơ hồ vừa lạnh lẽo trườn qua lòng ngực, giống như một con dao mỏng đang chạm vào xương sườn.

Tin đồn về một thứ quái vật khổng lồ lan trên mạng xã hội mấy ngày qua khiến tôi chẳng yên nổi.

Những đoạn video mờ nhòe, những dòng chữ giật gân kể lại cảnh tượng "rắn thần khổng lồ trồi lên giữa lòng thành phố".

Tôi vốn quen với những trò thêu dệt câu like, nhưng lần này thì khác.

Mọi thứ lan truyền nhanh bất thường, và quan trọng hơn, tôi nhận ra luồng "neo" đang tụ lại theo cách không bình thường.

Neo – thứ sức mạnh hình thành từ niềm tin, từ nỗi sợ, từ lời cầu khẩn.

Nó giống như chiếc móc vô hình, nối những ý niệm hư cấu với tầng sâu của biển thẳm.

Mỗi khi có đủ người tin, ranh giới giữa tưởng tượng và hiện thực lại nứt thêm một đường.

Tôi đã thấy điều đó nhiều lần, nhưng lần này... neo đang không chỉ neo một ý niệm bình thường, mà neo cả một con quỷ thần vốn chỉ tồn tại trong truyền thuyết xa xưa: Bát Kỵ Đại Xà.

Tổ chức Người Du Hành đã không chậm trễ.

Tôi nhận được tin nhắn lúc giữa đêm, khi vừa khép cuốn sổ ghi chép lại.

Địa điểm phong tỏa nằm ngay trung tâm thành phố, nơi từng là khu vui chơi cũ nay bị bỏ hoang.

Họ đã thiết lập một vòng trận pháp khổng lồ bao quanh, đồng thời triển khai kế hoạch sơ tán toàn bộ dân cư.

Những con đường dẫn vào khu vực đó bị niêm phong, xe buýt được điều đến chở người dân đi như thể một cuộc diễn tập thiên tai.

Tôi nhớ rõ gương mặt bối rối của một cặp vợ chồng trẻ bế theo đứa con nhỏ, vừa bước lên xe vừa hỏi nhau: "Có chuyện gì thế?

Lại động đất à?"

Không ai trả lời họ.

Người Du Hành mặc đồng phục đen chỉ im lặng, lạnh lùng ra hiệu.

Tất cả phải rời đi.

Vậy mà, mọi sự cẩn thận vẫn không đủ.

Người dân thì đã được đưa đi, nhưng những kẻ ngồi sau màn hình máy tính thì không.

Một nhóm nhỏ khán giả theo dõi livestream trên mạng, bị mê hoặc bởi những câu chuyện kinh dị, đã tin sái cổ rằng con rắn thần thật sự tồn tại.

Chính niềm tin đó – dù nhỏ bé nhưng tập trung – đã trở thành cái neo đủ mạnh để gọi thực thể kia lên từ bóng tối.

Khi tôi đặt chân đến rìa khu phong tỏa, bầu trời đã đỏ quạch như bị nhuộm máu.

Trận pháp khổng lồ do Người Du Hành dựng lên tỏa ánh sáng nhấp nháy, các đường rune xoắn quanh mặt đất như con rắn đang tự siết mình.

Tôi không phải người xa lạ với những cảnh này, nhưng vẫn rùng mình.

Một trong những thủ lĩnh Người Du Hành – lão Yamamoto – đứng cạnh tôi, mắt không rời khỏi tâm trận.

Giọng ông khàn khàn:
– Arata, chuẩn bị đi.

Thứ này không giống những vụ trước.

Tôi không hỏi thêm.

Bởi ngay khi ấy, mặt đất rung chuyển.

Từng vết nứt dài mở ra giữa quảng trường bỏ hoang, hơi lạnh phả lên như từ miệng vực sâu.

Và rồi... nó xuất hiện.

Thoạt đầu chỉ là bóng đen khổng lồ, sau đó vảy rắn hiện dần ra dưới ánh chớp.

Thân hình nó uốn lượn cao hơn cả những tòa nhà còn sót lại, đôi mắt đỏ rực hằn xuống đêm tối.

Bát Kỵ Đại Xà – con quỷ thần tưởng chỉ có trong truyền thuyết – giờ đang thở phì phò ngay trước mắt tôi.

Nhưng điều kinh khủng hơn là tôi cảm nhận nó không chỉ được neo bằng nỗi sợ, mà còn đang tiến hóa.

Từng lớp vảy rắn dày lên, chuyển màu đen sẫm như hấp thụ cả ánh sáng.

Tiếng gào thét từ đám khán giả trực tuyến vọng về qua luồng neo: "Nó có thật!

Rắn thần có thật!"

Chính sự cuồng tín đó đã đổ thêm nhiên liệu cho ngọn lửa kinh hoàng này.

Người Du Hành lập tức triển khai đội hình.

Những lá bùa sáng rực bay lên, hợp thành một mái vòm ánh sáng cố gắng khóa chặt quái vật.

Tiếng niệm chú vang khắp bốn phía, như hàng trăm giọng nói chồng lên nhau.

Tôi lao đến gần hơn, mồ hôi túa ra dù trời mưa lạnh.

Trong đầu tôi vang lên hàng loạt câu hỏi lộn xộn: "Ai đã tạo ra livestream này?

Ai đứng sau trò lừa này?

Tại sao lại chọn đúng lúc này?"

Nhưng tôi biết câu trả lời chỉ có thể tìm được sau khi sống sót qua đêm nay.

Con quái vật vặn người, thân hình nó quét ngang làm gãy nát cả dãy nhà bỏ hoang.

Một vài Người Du Hành không kịp né bị cuốn vào luồng xoáy bụi và biến mất.

Tôi nghe thấy tiếng xương gãy, tiếng hét bị nuốt chửng.

Tôi siết chặt di vật mới – Di Niệm của Hỏa Thần.

Nó chỉ là một mảnh hồng ngọc nhỏ gắn vào vòng tay, trông chẳng có gì đặc biệt.

Nhưng bên trong là một sức mạnh tôi còn chưa dám thử hết.

Nó cho phép tôi dựng nên một ảo ảnh theo ý mình, đánh lừa cả những con quỷ tầng sâu.

Cái giá phải trả là đường huyết trong cơ thể tôi bị hút cạn, khiến tôi như kiệt sức ngay tức khắc.Tôi biết, có lẽ đây sẽ là lần phải dùng đến nó.

Tiếng quát của Yamamoto kéo tôi về thực tại:
– Arata, giữ neo của cậu thật chặt.

Đừng để nó ăn mòn vào tâm trí.

Tôi gật đầu, cắn chặt môi đến bật máu.

Bên ngoài, trận pháp đã bắt đầu nứt.

Những ký hiệu sáng vỡ tan như thủy tinh, từng khe nứt đen ngòm mở rộng.

Con rắn gầm rú, thân nó quất vào mái vòm, khiến mặt đất nẩy lên từng hồi.

Tôi cảm thấy lồng ngực mình như muốn nổ tung.

Trong đầu, giọng nói thì thầm kỳ lạ vang lên, giống như tiếng cười khẽ: "Arata... ngươi cũng thấy rồi, phải không?

Neo càng nhiều, ta càng mạnh.

Và ngươi cũng thế... ngươi đang bị chúng tin vào."

Tôi rùng mình.

Đó không phải giọng người.

Nó phát ra từ trong con quái vật, hay chính từ trong lớp neo vô hình đang trói lấy chúng tôi?

Tôi không chắc.

Tôi nhớ đến những lần ngồi một mình trong ký túc xá, nghĩ về việc mình đã trượt dần xuống vực sâu.

15000 mét... con số đó ám ảnh tôi.

Nhưng giờ, khi đứng trước sinh vật này, tôi bỗng thấy nó chẳng đáng kể gì.

Nếu để nó thoát ra ngoài, không phải một mình tôi chìm xuống, mà cả thành phố này sẽ biến mất.

Tôi bước lên một nhịp, hít sâu và kích hoạt di vật.

Cánh tay trái tôi nóng rực, huyết quản như bốc cháy.

Một quầng sáng đỏ bùng lên, lan thành hình dáng mờ ảo: một vị thần khổng lồ bọc trong lửa.

Đôi mắt ảo ảnh đó bắn thẳng vào quái vật.

Người Du Hành và cả các gia tộc diệt quỷ đang chiến đấu phía xa lập tức hô vang.

Họ tin rằng một vị thần đang giáng lâm giúp họ.

Tiếng reo hò ấy, niềm tin ấy... cũng trở thành neo, nhưng là neo dành cho tôi.

Tôi thấy cơ thể mình run lên, đường huyết cạn kiệt nhanh chóng.

Nhưng không thể dừng.

Ảo ảnh Hỏa Thần vung tay, một cột lửa khổng lồ quất vào thân Bát Kỵ Đại Xà.

Nó rống lên, thân hình quằn quại.

Nhưng tôi biết, đòn này chỉ cầm chân chứ không giết được nó.

Neo từ những kẻ đang xem livestream vẫn đổ về, khiến nó phục hồi nhanh đến mức đáng sợ.

Giữa khói lửa và tiếng gào thét, tôi thoáng thấy một điều kỳ lạ.

Ở rìa mái nhà đối diện, có ai đó đang livestream bằng điện thoại.

Ống kính hướng thẳng về phía con quái vật, đôi tay run run nhưng gương mặt lại sáng lên sự hưng phấn.

Tôi nheo mắt nhìn kỹ, và tim tôi hẫng một nhịp.

Là đàn anh trong trường – người tôi từng gặp trong vài buổi thảo luận, kẻ lúc nào cũng im lặng, chẳng ai để ý.

Vậy ra chính hắn là nguồn gốc của chuỗi livestream kinh dị này, là kẻ đã cấy niềm tin vào hàng ngàn người, mở đường cho Bát Kỵ Đại Xà trồi lên.

Tôi nghiến răng.

Trong khi mọi người đang dồn sức chiến đấu với con quỷ, thì ngay ở phía sau, neo vẫn được nuôi lớn từng giây.

Nếu không chặt đứt từ gốc, trận chiến này sẽ không bao giờ kết thúc.

Nhưng tôi chưa kịp hành động, thì mặt đất lại rung chuyển dữ dội.

Bát Kỵ Đại Xà, nhờ dòng neo mới đổ về, bắt đầu biến dạng.

Đôi cánh xương mọc ra từ lưng, vảy chuyển sang sắc tím đen, miệng há rộng để lộ vô số mảnh răng nhọn như lưỡi dao.

Nó không còn là quái vật của truyền thuyết nữa, mà đang tiến hóa thành một thứ chưa từng có tên gọi.

Tiếng Yamamoto hét lên, ra lệnh cho toàn bộ đội hình rút về vòng ngoài.

Nhưng tôi biết, không ai có thể rút lui nữa.

Nếu để nó thoát khỏi vòng phong tỏa, cả thành phố sẽ thành tro.

Trong khoảnh khắc ấy, tôi chỉ có một lựa chọn: phải vừa giữ ảo ảnh Hỏa Thần để lừa niềm tin của mọi người, vừa tìm cách tiếp cận đàn anh kia.

Nếu không, trận chiến này sẽ vô nghĩa.

Tôi thở hắt ra, nhìn bàn tay run rẩy của mình.

Trong đầu, vô số ý nghĩ lộn xộn chen nhau: "Nếu mình ngã xuống bây giờ, có ai sẽ nhớ đến mình không?

Có ai hiểu vì sao mình phải giả dối như thế này không?

Hay cuối cùng, mình cũng chỉ là một phần trong trò chơi của các thế lực cổ xưa?"

Tôi không biết.

Tôi chỉ biết rằng, trước khi đêm nay kết thúc, hoặc tôi sẽ ngã xuống cùng thành phố này... hoặc tôi sẽ chặt đứt sợi dây neo kia, bất chấp cái giá phải trả.

Và thế là, tôi lao vào trong màn khói, ánh lửa quét ngang tầm mắt, tiếng gầm rú của quái vật xé toạc bầu trời.

Mọi thứ như nghẹt thở lại trong một khoảnh khắc, để rồi mở ra con đường chỉ có một chiều đi tới...
 
Khúc Ca Của Quỷ Thần
Chap 19 - Lưỡi dao trong màn sương


Mưa vẫn chưa ngớt.

Từng giọt như kim châm cắm vào da, lạnh ngắt, khiến tôi cảm giác mình vừa bị ai đó nhấn chìm trong một cái bồn nước đá khổng lồ rồi kéo lên ngay giữa trận chiến.

Đám Người Du Hành đang gào thét lệnh lạc, những vòng sáng từ bùa chú dựng lên rồi vỡ nát như bong bóng xà phòng.

Ảo ảnh Hỏa Thần tôi tạo ra vẫn còn đứng lừng lững trên không, nhưng tôi thì đã bắt đầu hoa mắt.Cơ thể như cạn sạch đường, từng cơ bắp run rẩy.

Tôi nghe rõ tim mình đập loạn, nhanh đến mức như muốn rách toạc lồng ngực.

Cứ mỗi lần ảo ảnh phóng lửa, tôi lại thấy mắt tối sầm, tai ù đặc.

Nhưng không thể dừng – nếu dừng, niềm tin kia sẽ vỡ, và quái vật sẽ lớn thêm nữa.Giữa những tiếng gào rú ấy, đôi mắt tôi khóa chặt vào kẻ đang livestream trên mái nhà.

Đàn anh ấy... không, giờ tôi không còn muốn gọi là "đàn anh" nữa.

Hắn ta chẳng giống con người bình thường.

Ánh mắt hắn dính chặt vào màn hình điện thoại, miệng lẩm bẩm như đang khấn vái, toàn thân run lên vì phấn khích.

Cái dáng vẻ đó đáng sợ hơn cả con quái vật đang phá tan trận pháp kia.Tôi phải cắt neo.

Chỉ cần hắn ngừng phát sóng, sự cuồng tín ngoài kia sẽ đứt đoạn.

Nhưng tiếp cận hắn giữa lúc này khác nào tự lao vào lưỡi dao.Tôi bám vào một bức tường đổ nát, từng bước lết về phía toà nhà nơi hắn đứng.

Mùi khói, mùi vôi vữa cháy khét trộn với mùi máu.

Ở phía sau, con rắn khổng lồ gầm vang, thân nó quất thẳng vào ảo ảnh Hỏa Thần.

Cột lửa bật lên chống đỡ, cả hai lực va chạm khiến nền đất nứt toác.

Tôi gần như ngã dúi về phía trước, đầu óc chao đảo, nhưng vẫn nghiến răng tiếp tục.Trong đầu, tôi không ngừng lẩm bẩm: "Cố lên, Arata...

đừng ngất... chỉ cần thêm chút nữa thôi."

Khi chạm tới bậc thang sắt hoen rỉ dẫn lên mái, tôi suýt khuỵu xuống.

Tay run lẩy bẩy bám vào lan can, nghe từng nhịp thở khàn khàn.

Tôi đã định leo tiếp thì bất chợt một tiếng rít vang ngay bên tai.

Một mảnh vụn bê tông lớn, bị hất tung từ cú quất đuôi của Bát Kỵ, lao vút tới.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, tôi chỉ kịp nhoài người, cả cơ thể ép sát xuống nền.

Mảnh đá sượt qua, để lại vệt rách dài trên tường.Tôi bật cười khẽ, nụ cười chẳng ra đâu.

"Thật nực cười, mình né được một con quái thần, nhưng lại suýt chết vì cục gạch bay."

Lên tới mái, gió quất vào mặt, lạnh buốt.

Đàn anh vẫn đang livestream, như không hay biết gì xung quanh.

Màn hình điện thoại phản chiếu ánh sáng chập chờn, hiện rõ cảnh tượng khủng khiếp phía sau lưng hắn.

Tôi bước từng bước chậm rãi, cố giữ hơi thở đều để không gục ngay tại chỗ.– Dừng lại đi! – Tôi hét, giọng khản đặc.Hắn giật mình quay sang.

Trong thoáng chốc, tôi thấy đôi mắt hắn trống rỗng lạ lùng, vừa như tuyệt vọng vừa như cuồng tín.– Arata... mày cũng thấy rồi đúng không? – Hắn cười, giọng nghẹn nghẹt. – Nó có thật!

Quỷ thần có thật!

Tao đã làm được!

Chỉ cần thêm một chút nữa, chị tao sẽ tỉnh lại...Tôi lặng người.

Hóa ra, gốc rễ của tất cả chính là tuyệt vọng cá nhân.

Hắn không vì quyền lực, không vì khoe mẽ, mà vì một lời hứa mù quáng với con quỷ tên Mephisto.– Mày không hiểu đâu. – Tôi lắc đầu, tiến gần hơn. – Chị mày có thể tỉnh lại, nhưng cả thành phố này sẽ chết cùng.

Đây không phải cuộc đổi chác công bằng.Hắn cười khùng khục, giơ cao chiếc lăng kính méo mó lóe sáng tím nhạt. – Mephisto hứa với tao rồi.

Chỉ cần neo đủ mạnh, nó sẽ thực hiện điều kiện.

Ai cũng sẽ được cứu, chỉ cần tin.Tôi thấy mình run lên vì giận dữ.

Tin – thứ mà tôi vốn đang lợi dụng để dựng ảo ảnh Hỏa Thần – giờ đây lại là cái cớ biến một con người thành công cụ.Tôi lao tới, nhưng hắn nhanh hơn tưởng tượng.

Hắn lùi về sát mép mái, lăng kính phát sáng mạnh hơn, xoắn thành vệt sáng kéo lên bầu trời.

Tôi cảm nhận rõ luồng neo đổ về Bát Kỵ Đại Xà càng lúc càng dày đặc.

Ở dưới kia, ảo ảnh Hỏa Thần đã bắt đầu lung lay.Không còn thời gian nữa.

Tôi bật ra hết sức còn lại, tông thẳng vào hắn.

Hai chúng tôi lăn nhào xuống mái, điện thoại văng ra một bên.

Hắn gào lên, vật lộn như kẻ mất trí.

Tôi thấy bàn tay mình siết chặt lấy cổ tay hắn, máu trong người sôi trào vì kiệt sức.– Buông ra! – Hắn rít lên. – Mày không hiểu!

Nếu mất neo, chị tao sẽ chết!– Nếu neo tiếp tục, cả triệu người sẽ chết! – Tôi gào đáp, mắt đỏ hoe. – Chị mày có tỉnh lại cũng chỉ để thấy thế giới thành đống tro tàn thôi!Hắn khựng lại một nhịp.

Trong đôi mắt đó, tôi thoáng thấy một tia do dự.

Nhưng ngay lập tức, hắn rít lên dữ dội hơn, như kẻ không muốn tỉnh mộng.Chẳng còn cách nào khác.

Tôi dồn hết sức, húc mạnh khiến hắn ngã ngửa, đầu đập vào cạnh lan can.

Hắn bất tỉnh, bàn tay buông thõng, lăng kính trượt khỏi tay lăn lóc trên mái.Điện thoại vỡ nát, livestream chấm dứt.

Tôi thở hắt ra, toàn thân mềm nhũn như rã rời.Ở dưới kia, phản ứng diễn ra ngay lập tức.

Dòng neo bắt đầu loãng ra, những sợi móc vô hình đứt từng cái một.

Bát Kỵ Đại Xà gầm rú, thân hình nó co giật dữ dội.

Không còn neo giữ, cơ thể nó biến dạng, như bọt xà phòng sắp nổ tung.

Nhưng trước khi biến mất, nó kịp giãy một cú cuối cùng.Âm thanh kinh hoàng nổ ra, khiến cả thành phố rung lắc.

Tôi chỉ kịp ôm lấy cơ thể bất tỉnh của đàn anh, che đầu lại.

Cả mái nhà rung chuyển, từng mảng bê tông sụp xuống.

Mùi sắt thép cháy khét hòa với mùi ozone khiến tôi choáng váng.Ảo ảnh Hỏa Thần tôi dựng lên cũng bắt đầu tan rã.

Đôi mắt lửa nhạt dần, cánh tay khổng lồ tan thành từng vệt khói đỏ rồi biến mất.

Tôi ngồi thụp xuống, thở hồng hộc, chẳng còn chút sức nào.Bên dưới, Người Du Hành reo lên khi thấy con quái vật co rút.

Nhưng tôi thì không thể reo mừng.

Tôi biết...

đây chỉ mới là một màn kịch trong chuỗi dài.Khi trời tạm sáng trở lại, tôi vẫn ngồi trên mái, ôm lấy cơ thể gầy guộc của đàn anh.

Hắn vẫn còn thở, dù yếu ớt.

Khuôn mặt hắn bình yên kỳ lạ, như một đứa trẻ ngủ thiếp đi sau cơn ác mộng.

Tôi chẳng biết nên thương hại hay giận dữ nữa.Dưới quảng trường, Yamamoto và những người khác đang thu dọn tàn tích.

Nhưng họ không ai biết rằng, tất cả những gì họ vừa chứng kiến... chỉ là một phần của màn kịch.

Neo vẫn còn đó, và sự thật về ảo ảnh Hỏa Thần, không ai ngoài tôi biết.Trong đầu, tôi chợt vang lên câu hỏi mệt mỏi: "Mình vừa cứu thành phố này, hay chỉ đẩy nó vào một lời dối trá sâu hơn nữa?"

Tôi không trả lời được.

Tôi chỉ biết, cơn mưa vẫn chưa ngớt, và những con mắt vô hình – của quỷ thần, của tổ chức, của chính những tín đồ mới – vẫn đang nhìn chằm chằm vào tôi, không chịu khép lại.
 
Back
Top Bottom