- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 442,990
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #11
Khúc Ca Của Quỷ Thần
Chap 10 : Lăng kính của kẻ dối trá
Chap 10 : Lăng kính của kẻ dối trá
Tin đồn về bóng đen lan nhanh khắp trường.
Chỉ vài ngày sau, đã có hẳn một diễn đàn nhỏ trên mạng chuyên bàn về "hồn ma sân trường".
Người ta dựng cả ảnh giả, video ghép, và dĩ nhiên, không ít người tin sái cổ.
Trong số đó, nổi bật nhất là một tài khoản ẩn danh.
Người này viết những câu chuyện dài, chi tiết đến mức khiến ai đọc cũng rùng mình.
Từng góc khuất, từng chi tiết về tiếng cười, về cái bóng – đều khớp với những gì chúng tôi thấy đêm hôm đó.
Tôi lặng lẽ theo dõi, càng đọc càng thấy kỳ lạ.
Ai có thể biết rõ như vậy?
Nếu chỉ đơn thuần là bịa đặt để câu like, thì sao lại chính xác đến thế?
Một hôm, Kuroda đem tới một manh mối: "Arata, tôi đã kiểm tra.
Người viết những câu chuyện kia... là một học sinh trong trường."
Tôi chết lặng.
Hóa ra mọi thứ bắt đầu từ ngay bên cạnh mình.
Nhưng còn hơn thế, Kuroda đưa thêm thông tin: "Cậu ta sở hữu một vật lạ.
Người trong tổ chức gọi nó là Lăng Kính của Mephisto."
Cái tên ấy khiến tôi gai sống lưng.
Nghe như một trò đùa, nhưng Kuroda không bao giờ nói bừa.Theo lời kể, Mephisto – một trong những quỷ thần cổ xưa – từng dùng chiếc lăng kính để bẻ cong sự thật.
Bất cứ ai nhìn vào đều không phân biệt nổi thật – giả, và chính niềm tin sai lầm đó nuôi lớn sức mạnh của hắn.
Học sinh kia, vốn chỉ muốn cứu chị gái đang trong tình trạng thực vật.
Hắn đã tin vào lời hứa từ Mephisto: "Đổi lấy sự thật bị bóp méo, ta cho ngươi cơ hội đảo ngược số phận."
Tôi đọc lại các bài đăng.
Quả nhiên, tất cả đều được viết ra không chỉ để hù dọa, mà còn để tạo "neo".
Những câu chuyện lan truyền, mỗi lượt chia sẻ, mỗi người run rẩy trước màn hình – tất cả đang dần gọi ra một thứ gì đó khủng khiếp hơn.
Rika nhíu mày khi nghe xong: "Nếu để neo chồng chất, hắn có thể gọi tới một con quỷ tầng sâu.
Khi đó không chỉ trường học, cả thành phố này cũng không an toàn."
Kuroda gật đầu, đưa mắt nhìn tôi: "Chúng ta cần điều tra tận gốc.
Arata, cậu là người duy nhất có thể tiếp cận hắn mà không khiến mọi chuyện bùng nổ ngay."
Tôi không hỏi tại sao.
Có lẽ, tôi hiểu.
Bởi tôi cũng từng đứng ở lằn ranh đó, khao khát thay đổi số phận đến mức bất chấp.
Đêm đó, tôi lần mò theo địa chỉ IP Kuroda đưa.
Một căn phòng nhỏ trong khu ký túc xá cũ.
Cửa hé mở, ánh sáng từ màn hình laptop hắt ra xanh lét.
Người ngồi trước máy là một đàn anh khóa trên.
Tôi nhận ra ngay.
Tim tôi đập dồn dập.
Hóa ra, kẻ đứng sau mọi thứ chính là anh ta.
Anh ta gõ liên tục, đôi mắt dán chặt vào màn hình, như bị thôi miên bởi chính những dòng chữ mình viết ra.
Trên bàn, một lăng kính tam giác nhỏ lấp lánh.
Thỉnh thoảng, ánh sáng từ màn hình chiếu vào, phản ngược lại thành những tia màu méo mó, như đang cười nhạo.
Tôi bước vào.
Anh ta giật mình, quay phắt lại.
Trong giây phút đó, tôi thấy rõ sự mệt mỏi, tuyệt vọng ẩn sâu trong đôi mắt ấy.
"Arata... em cũng đến để cười vào mặt anh sao?"
Tôi lắc đầu.
Nhưng anh ta không nghe.
Giọng run run, gần như gào lên: "Chị anh... chị anh vẫn nằm đó!
Không ai giúp!
Không ai!
Chỉ có hắn... chỉ có Mephisto hứa sẽ cứu chị anh thôi!"
Anh ta ôm đầu, cười gằn.
Tiếng cười giống hệt cái bóng chúng tôi đã thấy.
Tôi tiến lại gần, nhìn thẳng vào chiếc lăng kính.
Bên trong, không phải ánh sáng, mà là những hình ảnh méo mó: gương mặt chị gái anh ta, bàn tay gầy guộc, rồi một thân hình quỷ quái đang nhe nanh.
Trong khoảnh khắc, tôi hiểu.
Không chỉ là ảo giác – chính niềm tin tuyệt vọng đã biến chiếc lăng kính thành cầu nối.
Và neo đang phình to từng phút.
Bỗng, căn phòng rung lắc.
Tường nứt ra, hơi lạnh ùa vào.
Một tiếng rít dài vang vọng, kéo theo sự xuất hiện của thứ gì đó khổng lồ phía xa thành phố.Kuroda và Rika ập vào ngay sau đó.
Mặt Kuroda tái đi: "Không kịp rồi.
Hắn đã gọi ra Bát Kỵ Đại Xà."
Tôi đứng chết lặng.
Trong đầu vang lên một ý nghĩ duy nhất: từ giờ phút này, không còn đường lùi nữa.