Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Khr] Ai Nói Gặp Bạn Trên Mạng Là Tốt (Bg/Np)

[Khr] Ai Nói Gặp Bạn Trên Mạng Là Tốt (Bg/Np)
Chương 79: Choice•Bắt đầu


Ngày diễn ra trận chiến Choice đã đến.

Kaori mặc áo choàng màu đen kín mít đi theo Byakuran tới nơi tập trung, chờ đợi hắn mang cỗ máy thời gian gì gì đó kia tới chỗ của nhóm Tsuna.

"Eh~ Eh~ Eh~ Cô là ai vậy?"

Bluelell chớp chớp mắt.Kaori chưa từng gặp mặt đám Những Loài Hoa Đưa Tiễn thực sự, họ cũng vậy.

Cô không biết Byakuran Gesso không muốn cho cô biết đến sự tồn tại của họ hay gì nữa, nhưng Kaori cũng không quan tâm đến vấn đề này lắm.

"Này!

Không nghe thấy ta nói gì sao?"

Kaori liếc mắt nhìn cô ta một cái, quay đầu lại không nói chuyện.

"Ha ha."

Kikyo cười...một điệu cười hai tiếng quái dị, nâng cằm nói: "Là người của Byakuran đại nhân."

"Người của Byakuran...?"

Bluebell trợn tròn mắt: "Gái hả?"

Thiếu nữ tóc bạc dưới lớp áo choàng đen lặng lẽ cười.

Cô thả mũ xuống, lạnh lẽo nói: "Câm miệng."

"Hu hu, đáng sợ quá..."

Daisy ôm chặt con thỏ bông trên tay, co người lại một góc: "Đáng sợ quá..."

Bộ dáng sợ sệt đó làm cho Kaori bật cười.

Cô duỗi tay vào bên trong, lấy ra một gói kẹo: "Ăn kẹo không nhóc?"

"Được...

Được chứ ạ?"

Daisy thấy rõ, đó hình như là túi kẹo mà ban nãy Byakuran đại nhân đưa cho cô ta...

"Được."

Cô cười tủm tỉm: "Ăn đi."

"Trận Choice đã bắt đầu rồi."

Byakuran trở lại, đi tới bên cạnh cô, cười híp mắt: "Kao-chan nghĩ đám người Vongola có bao nhiêu phần thắng~?"

"Ai biết được."

Kaori nhún vai, lặng lẽ nhìn khung cảnh xung quanh thay đổi, trở thành một khu đô thị lớn: "Đây sẽ là nơi diễn ra trận đấu sao?"

"Ừ."

Byakuran gật đầu, nhìn thoáng qua phía trước, nói: "Vongola đến rồi."

Vừa dứt lời, một luồng ánh sáng khổng lồ loé lên, theo đó, một căn cứ hình cái lều xuất hiện.

Đó là...căn cứ lâm thời của Vongola do Spanner chế tạo?

Đám người Tsuna lục tục đi ra bên ngoài, lại còn cãi nhau một trận mới chịu.

Cho đến khi bọn họ yên tĩnh lại, Reborn mới nói: "Nhìn kìa, đám Millefiore ở phía trước."

Tsuna nghe tiếng nhìn theo, sau khi thấy cô gái đứng bên cạnh Byakuran, đồng tử co rụt lại: "Kaori!"

"Hi."

Kaori đưa tay lên vẫy vẫy, giống như không đem không khí giương cung bạt kiếm này để vào trong mắt.

"Ha ha, chào mừng mọi người đến chiến trường~" Byakuran cười nhộn nhạo: "Reborn-kun, nơi này không có chất phóng xạ 7^3, cậu có thể ra ngoài mà không cần dùng hình chiếu~" "Ồ?"

Reborn tỉnh bơ nói: "Vậy sao?"

"Phải~" Thanh niên tóc trắng nhét một viên kẹo vào miệng: "Cả vị khách không mời kia nữa..."

"Vị khách không mời?"

Tsuna sửng sốt, mà cũng không để hắn mờ mịt quá lâu, Squalo từ bên trong đi ra, quát lên: "Voiiii!!"

Hắn vừa đi, vừa định nói điều gì, thế nhưng khi tầm mắt của hắn chạm vào thiếu nữ trước mắt, bỗng mọi thứ đều như tắc lại ở cổ họng.

"Hi~Cá Mập!"

Kaori hưng phấn vẫy vẫy tay: "Đã lâu không găp!"

"Đã lâu không gặp..."

Squalo nhỏ giọng nói, ngay sau đó hắn đã gào to lên, trên trán mọc đầy ngã tư đường: "Tới đây mà không nói một lời, muốn chết sao rác rưởi?!!"

Tốt rồi.Còn sống là tốt rồi."

Oa ha ha ha ha!"

Thiếu nữ tóc trắng co rụt lại theo bản băng, cô cười phốc lên, vui vẻ và sinh động như thế: "Xin lỗi xin lỗi mà."

"Voi!!

Giờ xin lỗi thì có tác dụng gì!!!"

Còn cười vui vẻ như thế... là tốt rồi.

Em còn sống... là tốt rồi.

Dưới ánh mặt trời chói loà, người con gái ấy như trở thành điểm sáng duy nhất, khiến mọi thứ trong mắt hắn đều thất sắc.

Cảm xúc hỗn loạn trong lòng khiến cho hắn nghĩ đến tất cả chỉ là giấc mơ.Để rồi khi tỉnh lại, cô gái vẫn đứng đó, cách hắn chẳng quá xa.

Nó đem lại cho hắn ảo giác...

Chỉ cần vươn tay ra, là có thể nắm lấy cô ấy.

Chỉ cần vươn tay ra, là trái tim đã chết lặng kia...

Lại lần nữa đập trở lại.Chỉ cần vươn tay ra...

Chạm vào cô ấy...

Và phát hiện ra rằng, đây là hiện thực.
 
[Khr] Ai Nói Gặp Bạn Trên Mạng Là Tốt (Bg/Np)
PN1: Phân cảnh của các nam chính


Cùng ôn lại phân cảnh sau khi nữ chính chết/gặp lại nữ chính của các thánh deep nào:3 Dạo này thi cử nhiều chưa viết được, cố đợi một thời gian nữa nhé các thím.

Đọc lại đi cho đỡ quên :v1.

Gokudera Hayato.

——【Nếu đã không thích trời xanh, hãy để bão tố lấn chiếm bầu trời.】——【Để bão tố biến sự não nề của em thành cuồng giông và hỗn loạn.】——【Để sự cuồng nộ của tự nhiên biểu hiện thành cảm xúc của em.】——【Để cho Gokudera Hayato hoá thân thành kị sĩ, bảo vệ em cho đến khi lụi tàn.】2.

Spanner.

Cô ta nói vậy là có ý gì?

Lẽ nào...

Nhưng không đúng, một năm trước Kaori đã...

Mặc dù nghĩ vậy, thế nhưng Spanner vẫn thấy hô hấp của bản thân đang bị thứ gì đó kiềm hãm, đến hít thở cũng thấy khó khăn.

Hắn nhìn chằm chằm vào cô gái trước mắt, lấy dũng khí nói, trong giọng của hắn có run rẩy, có bàng hoàng, và có chút hi vọng lé loi:"Kaori...

Là em thật sao?"

"Là tôi mà."

"Tôi tới tìm cậu đây." 【Đừng thích tôi, tôi cũng là truyền thuyết.】

【Spanner!】

【Spanner.】

【Spanner...

Tôi không sao.】

【Tôi tới... tìm anh đây.】

Trong trí óc, dường như có hình ảnh người con gái tóc bạc đứng trên mái nhà ngoái đầu nhìn xuống.

Gió thổi vi vu, mặc dù mặt đất vẫn còn ẩm ướt vì trận mưa rào, nhưng người con gái kia vẫn hệt như viên ngọc trai chẳng nhiễm một tia bùn lầy, vẫn sáng ngời và gột rửa hết mọi thứ.

【Spanner.】

【Spanner.】

【Tôi ở đây.】/ "Tôi ở đây."

Ừ, tôi biết, em...

Spanner mở toang cửa ra, trong giây phút ấy, hắn không nghĩ được gì nữa, cứ lao lên như thế, không đắn đo, không chần chờ, có được thứ dũng khí mà trước giờ chưa từng có.

Hắn ôm lấy thiếu nữ.

Ôm lấy người thay đổi cuộc sống của hắn.

Ôm lấy cô gái mà hắn yêu vô cùng.

Ôm lấy người mà hắn đã vụt mất.

Ôm lấy...

Fukawa Kaori.

"Hoá ra...

Em vẫn ở đây."

Hoá ra, em vẫn ở đây, ngay tại nơi này, bên tôi.

"Coi kìa..."

Cô gái vươn tay vỗ lên tấm lưng của hắn một cách nhẹ nhàng, nói bằng chất giọng ôn hoà và bao dung, cái điều mà suốt gần hai năm nay lúc nào cũng mong muốn được nghe thấy: "Đã nói tôi ở đây mà."

Kaori...

Kaori....

Kaori.

3.

Byakuran Gesso.

【Kao-chan!】 Byakuran trơ mắt nhìn thiếu nữ trước mắt bị biển lửa bao phủ.

Dưới nhiệt lượng khổng lồ của nó, thiếu nữ dần dần bị nuốt chửng, chẳng còn thấy tăm hơi.

Kao-chan.Kao-chan...Kao-chan....【Kao-chan!】"Kao-chan!"

Thanh niên mở bừng mắt, tham lam hít thở không khí.

Hắn vội vã quay qua bên cạnh, thiếu nữ tóc trắng vẫn đang ăn bỏng ngô, hai con mắt chăm chú nhìn lên màn hình.

Thấy có người nhìn, cô nhìn sang, nhướng mày: "Byakuran?

Nhìn cái gì?"

"Không có gì~^^" Hắn cười híp mắt: "Chỉ là bỗng nhiên muốn nhìn một chút..."

Là ấm áp.

Byakuran xiết chặt tay, cường thế nắm lấy bàn tay dính đầy vụn bỏng của cô gái.Còn sống.Còn sống.Em...Còn sống...

"Này, Kao-chan."

Cô gái không kiên nhẫn nhai bỏng: "Gì?"

"Làm người con gái của tôi đi."

4.

Hibari Kyoya.

"Hờ, vừa ý."

Hắn nhếch miệng, khẽ khàng cười.

Hắn nhìn chằm chằm vào Tsuna, như nhìn thấy thanh niên tóc nâu đã đẩy cô gái của hắn vào chỗ chết.

"Lúc nào ta cũng muốn giết ngươi."

Bất kể lúc nào, kể cả khi chiến đấu hay khi nghỉ ngơi, đều muốn giết chết kẻ giả dối này.

Bất kể lúc nào, dù là tỉnh hay mê, vẫn luôn mơ thấy người con gái với nụ cười tươi tắn trên môi.Đám mây bay cường đại của nhà Vongola chẳng phải quá mức lãnh ngạo.Mà là do người khiến đám mây ấy ngừng chân đã chẳng còn nữa rồi. 【Kyoya~ Em muốn ăn sushi cá hồi!】Mười năm trước, Fukawa Kaori trèo tường nhảy sang nhà hắn, nghiễm nhiên chiếm lấy toàn bộ ghế sô pha.Mười năm sau, vẫn là căn nhà ấy, vẫn là người con trai ấy, nhưng thiếu nữ thường cận kề kia đã rời đi mất rồi.【Kyoya...】【Kyoya...】Đừng nói nữa, được không?Hibari Kyoya thất thần nghĩ.Em...

đừng ở trong đầu của tôi mãi nữa... có được không? .
.Suốt gần hai năm qua, Kyoya tiên sinh đã phải chịu rất nhiều dằn vặt rồi...

Hắn tự hỏi nếu trong lúc hội thảo Kyoya tiên sinh không vắng họp, liệu tiểu thư Kaori có...Lần này, cũng không phải là Kyoya tiên sinh phái hắn tới để nói việc này cho bọn họ biết, mà là hắn muốn làm vậy.

Mặc dù ích kỉ, nhưng chẳng lẽ chỉ có Kyoya tiên sinh và Sasagawa tiên sinh phải gánh chịu điều này sao?Rõ ràng...

Căn nguyên là ở Sawada Tsunayoshi...

Nếu như cậu ta không huỷ nhẫn, thì tất cả đã không xảy ra...Nhất định là như vậy...Hắn vẫn nhớ rõ, ngày ấy khi Kaori tiểu thư bị hoả thiêu, vẻ mặt của ngài ấy là như thế nào.Kinh ngạc, khó tin, phẫn nộ, sợ hãi rồi đến chết lặng.Quá nhiều biểu cảm cho một Hibari Kyoya cao ngạo như đám mây trên trời cao, quá nhiều cảm xúc cho một Hibari Kyoya lạnh lùng xa cách.

Quá nhiều "quá nhiều" cho Người Bảo Vệ Mây của nhà Vongola.

Vào lúc ánh lửa bùng lên dữ dội, hắn nhìn thấy Hibari Kyoya đứng như chôn chân ở nơi xa.

Chẳng biết lấy can đảm từ đâu đến, Kusakabe Tatsuya nhìn thẳng vào mắt ngài, và chẳng thấy gì hết ngoài ánh lửa.

Từ đó đến nay, rõ ràng không quá lâu, nhưng hắn nghĩ đối với Hibari Kyoya mà nói, có lẽ là dài dằng dẵng như nửa đời.Hơn ai hết, hắn biết rằng Kyoya tiên sinh yêu Kaori tiểu thư.

Kyoya tiên sinh đến bây giờ vẫn còn giữ lại di vật của cô ấy, thiết nghĩ, nếu người đã chết rồi, ngài cũng không thể gặp lại cô ấy nữa, việc gì cứ phải giữ khư khư thứ tình cảm ấy vào trong lòng?Nhưng bây giờ hắn hiểu rồi.

Không phải là không muốn buông, mà là thứ tình cảm mềm mại đó đã bành trướng lên, như một con nhím tích đầy gai nhọn đâm vào lòng ngài từng chút từng chút một.

Ai nói Người Bảo Vệ Mây không hiểu yêu?

Kusakabe Tatsuya cúi đầu xuống, nhìn thoáng qua từng gương mặt ở đây, bỗng chốc cười khổ.

Người Bảo Vệ Mây hiểu yêu, yêu chân thành hơn bất cứ người nào.Đám mây bay cao ngạo ấy... vẫn luôn, vẫn luôn dừng chân để chờ đợi một người.

"Ngài có biết không, Kaori tiểu thư?"

5.

Sasagawa Ryohei.

Ryohei gian nan thở, trên gương mặt cương nghị xuất hiện sự đau đớn và bi ai khó nén nổi: "Kaori đã..." 【Đừng có nói anh là [Thanh Xuân Cực Hạn] nha?】【Sasagawa Ryohei, anh là đồ ngốc!!】【Kaori!】【Gì?】【Sasagawa Ryohei yêu em!】【Yêu hết mình!】【....Đồ ngốc.】【Tôi thì, có gì đáng để được yêu..?】Kaori...Hắn khép mắt lại, xiết chặt nắm đấm.

Trong phút chốc, người đàn ông đã trải qua rất nhiều điều tàn khốc lại trở nên yếu ớt đáng thương...Trong tình yêu, kẻ nào yêu trước, kẻ ấy thua cuộc.Mà trong cuộc đời, đáng sợ nhất chính là "sự mất đi".

Sasagawa Ryohei đã trải qua rất nhiều thứ.

Nhưng ám ảnh nhất và duy nhất, là sự ra đi của cô gái ấy.

Hãy yên nghỉ đi...

Kaori...
【Hãy yên nghỉ đi...】【Cô gái của tôi.】6.

Rokudo Mukuro.

....Rokudo Mukuro ngã xuống, nhếch miệng lên cười khẽ.

Hoá ra...

Là ngài...7.

Xanxus.

Bóng dáng của cô gái càng chạy càng xa, hé mở cánh cửa, muốn biến mất khỏi tầm mắt của hắn.

Cả căn phòng u tối đó bị tia sáng chói mắt từ bên ngoài chiếu vào, sau đó dần dần càng ngày càng sáng, nhiệt độ cũng càng ngày càng tăng.

Xanxus mở bừng mắt ra, tiến lên muốn túm lấy tay của cô, gằn giọng: 【Làm gì vậy hả?!】Nhưng mà hắn không thể bắt lấy cô ấy.Người đó nằm yên tĩnh giữa những đoá hoa màu trắng, xung quanh bùng lên ngọn lửa dữ dội, nóng bỏng.

Xanxus cứng đờ, im lặng đứng lại.

Hắn đứng đó, cho đến khi tất cả đã hoá tàn tro mới xoay người, rời đi.

Vào khoảnh khắc hắn bước vào trong bóng tối, ở ngoài hiện thực, Xanxus lẳng lặng mở mắt.

Căn phòng vẫn tối om, thế nhưng hắn vẫn có thể nhìn thấy nụ cười của người kia trong khung ảnh trên bàn.Vẫn rạng rỡ, tươi đẹp và sinh động như thế.【Thân ái!】"..."【Thân ái~】"..."【Thân~ái~】Hồi lâu, Xanxus thoả hiệp:"Ừm.

Tôi ở đây."

Giọng nói khàn khàn của hắn cất lên.Sủng nịch và cưng chiều.8.

Mammon.

Mammon biến ảo trở thành một thiếu niên, tiến lên gắt gao ôm chặt cô gái ấy trong lồng ngực, mặc kệ từng lưỡi đao đâm xuyên qua lồng ngực, mặc kệ máu tươi đầm đìa, mặc kệ cơn đau thấu tâm can, hắn vẫn ôm chặt người ấy, gần như bật khóc: "Đừng như vậy."

"Tại sao lại là tôi..!!"

"Đừng như vậy, em xem, hôm nay mặt trăng rất tròn."

Em có nhìn thấy không, mặt trăng kia tròn trịa như thế.Em có thấy ánh trăng chiếu rọi muôn nơi.Em có nghe thấy tiếng sóng vỗ rì rào cất cao lên bản giao hưởng mang tên em.

Em có thấy không, tình yêu này hèn mọn giống như con kiến hôi, làm người ghê tởm và miệt thị nhưng vẫn chưa từng buông bỏ.Em có thấy tôi, vẫn ngày ngày ở nơi này, đợi chờ em xuất hiện, đợi chờ em cắm lưỡi đao kia vào sâu trong lồng ngực, đợi chờ em mỉm cười thật tươi, cũng đợi chờ em lạnh lùng như trong quá khứ đã từng.

Tôi cứ gặp em suốt..Gặp em trong ảo mộng triền miên.9+10.

Squalo, Belphegor.

Hình như dính rượu vào, Belphegor đã say xỉn.

Hắn trở nên không giống mình, như một kẻ luỵ tình bị ruồng bỏ, ngã ngồi trên ghế sô pha, nỉ non: "Đã đi rồi..."

"Đã đi rồi..."

"Vì sao phải rời khỏi vương tử..?

Vì sao lại thế..."

Squalo cắn răng không để cho mình làm ra hành động quá khích nào, xoay người đi ra cửa.

Bỗng hắn nhìn thấy Xanxus đứng ở đó, dường như đứng rất lâu, hoặc cũng chỉ là mới đến.Ngài đứng yên một chỗ, đôi mắt màu đỏ cũng chẳng còn gì khác ngoài tĩnh mịch.

Và rồi ngài xoay người bước đi, hệt như đêm đó, mỗi một bước thân mang theo sát khí vô tận, hệt như có thể huỷ diệt mọi thứ bất cứ lúc nào.Từ khi nào mọi thứ trở nên như vậy?

Squalo vùi đầu vào khuỷu tay, dưới ánh trăng cô tịch, thê lương lạ kì.Từ khi nào Varia trở nên như vậy?

Hình như từ lúc những con quỷ của Varia bắt đầu rung động trước một người con gái.

Vốn dĩ ngay từ đầu cũng đã tự cảnh cáo bản thân rồi.Một sát thủ không được có một tia tình cảm mềm yếu nào.

Nhưng nào có ai nghe?

Con người là vậy, cứ cố chấp như thế, để rồi khi bị tổn thương cũng chỉ có thể lặng lẽ liếm vết thương của mình.

Kaori...Squalo rời đi cũng không làm Belphegor để ý.

Hắn vẫn uống rượu, tự tự tại tại, thảnh thơi như thế.Cho đến khi chai rượu cuối cùng rơi xuống đất, người ấy mới mờ mịt ngẩng đầu, nhìn lên trời cao.Như một giấc mộng trong men say, hắn nhìn thấy người kia chậm rãi bước tới.

Dưới ánh trăng, người ấy mờ mờ ảo ảo, thật thật giả giả, vừa làm hắn hạnh phúc, vừa làm hắn đau thấu tim gan.

"Bel."

Hắn nghe thấy cô gái ấy mở miệng nói: "Về nhà thôi, Bel."

"Ừ..."

"Công chúa... cùng vương tử về nhà thôi...."

Belphegor ngã gục xuống đất.

Kéo theo cả một thế giới tối sầm.

Về nhà... thôi...Cuối cùng, khoé môi của vương tử tóc vàng vẫn nhếch lên, tươi đẹp như vậy..
."

Đã lâu không gặp..."

Squalo nhỏ giọng nói, ngay sau đó hắn đã gào to lên, trên trán mọc đầy ngã tư đường: "Tới đây mà không nói một lời, muốn chết sao rác rưởi?!!"

Tốt rồi.Còn sống là tốt rồi."

Oa ha ha ha ha!"

Thiếu nữ tóc trắng co rụt lại theo bản băng, cô cười phốc lên, vui vẻ và sinh động như thế: "Xin lỗi xin lỗi mà."

"Voi!!

Giờ xin lỗi thì có tác dụng gì!!!"

Còn cười vui vẻ như thế... là tốt rồi.

Em còn sống... là tốt rồi.

Dưới ánh mặt trời chói loà, người con gái ấy như trở thành điểm sáng duy nhất, khiến mọi thứ trong mắt hắn đều thất sắc.

Cảm xúc hỗn loạn trong lòng khiến cho hắn nghĩ đến tất cả chỉ là giấc mơ.Để rồi khi tỉnh lại, cô gái vẫn đứng đó, cách hắn chẳng quá xa.

Nó đem lại cho hắn ảo giác...

Chỉ cần vươn tay ra, là có thể nắm lấy cô ấy.

Chỉ cần vươn tay ra, là trái tim đã chết lặng kia...

Lại lần nữa đập trở lại.Chỉ cần vươn tay ra...

Chạm vào cô ấy...

Và phát hiện ra rằng, đây là hiện thực. ...

Chợt nhận ra Sawada Tsunayoshi và Yamamoto Takeshi còn chưa có phần diễn cảnh so deep này.

Mà thôi kệ.
 
[Khr] Ai Nói Gặp Bạn Trên Mạng Là Tốt (Bg/Np)
Chương 80: Choice•Trận chiến của bọn họ


Trận chiến Choice này là một trò chơi với luật rất dễ hiểu.

Hai bên sẽ chạm tay vào bộ điều khiển lựa chọn ngẫu nhiên số thành viên có thể tham gia trò chơi.

Đứng trước hai phe Vongola và Millefiore, Kaori khó có thể bảo trì nụ cười trên môi.

Byakuran Gesso nhận ra điều đó, cho nên hắn đã đưa cô lên căn cứ của Millefiore trước.Dường như Sawada Tsunayoshi cũng hiểu điều này nên khi Byakuran quyết định, hắn cũng không ngăn cản.

Cho đến khi đặt chân vào phòng điều khiển, Kaori mới thở dài một hơi.

"Mời ngài vào trong."

Kẻ mặc áo choàng đeo mặt nạ cúi đầu nói: "Ngài có cần gì không, Kaori tiểu thư?"

"Không cần."

Kaori vẫy vẫy tay, vào giây phút hắn sắp biến mất, cô mới nhấp miệng: "Này, ngươi..."

"Vâng?"

"À, không có gì."

Cô thu hồi lời muốn nói của mình, cúi đầu nhìn bàn tay.

Những ngón tay thon dài trắng nõn không chút sẹo lồi xuất hiện trước mắt, mềm mại, vô hại, giống như một người bình thường.Một người bình thường...

"Kao-chan~" Byakuran đã trở lại.

Hắn đẩy cửa ra, cười híp mắt.Theo bản năng, Kaori nở nụ cười: "Sao thế?"

"Hơi tiếc nuối...

Tôi không được chiến đấu."

Byakuran xị mặt."

Ha ha vậy sao?"

Kaori cười bẹo má hắn, mí mắt cong cong: "Ở đây xem là được."

"Mà..."

Kaori hơi chần chờ: "Choice...

Cái mà cậu bảo là trò chơi này, có nguy hiểm đến tính mạng không?"

Byakuran Gesso tĩnh lặng trong chớp mắt, sau đó hắn nhếch miệng cười:"Hì hì~ Trò chơi này, chỉ có giết chết mục tiêu mới có thể thắng~" "Bên của chúng ta là Daisy.

Mà bên Vongola...là Shou-chan nha!"

Lòng bàn chân của Fukawa Kaori trở nên lạnh lẽo.Tất cả mọi thứ đã đi quá giới hạn của nó.Đây là sự thật, đây là sự tàn khốc của Mafia.Luôn luôn có đổ máu, luôn luôn có hi sinh, oán hận ở khắp nơi, và chẳng lúc nào là không có tiếng súng.Sự hỗn loạn, bẩn thỉu, huyết tinh của thế giới ngầm...Dù cho Fukawa Kaori có nỗ lực thế nào cũng không thể không thừa nhận, bản thân cô đã chẳng thể cứu vãn được điều gì.

Việc gì phải như thế?Fukawa Kaori vươn tay ra, nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt của người trước mắt.Việc gì phải...Byakuran Gesso sửng sốt.

Hắn cười meo meo, vươn tay ra nắm lấy tay của cô, đặt lên miệng hôn một cái: "Đừng lo lắng, chúng ta sẽ chiến thắng."

Đến lúc đó, thì em sẽ...

"Game Start!"

Cervello ở bên ngoài báo hiệu trò chơi bắt đầu.

Hai bên chuẩn bị tàn sát lẫn nhau, và kết thúc nhất định sẽ là nước mắt.

Chiến tranh...

Luôn kết thúc bằng sự hi sinh.
 
[Khr] Ai Nói Gặp Bạn Trên Mạng Là Tốt (Bg/Np)
Chương 81: Choice•Đã không còn sợ


Kaori khép mắt lại, không muốn theo dõi trận chiến kia nữa.

Dường như đã quá muộn để ngăn chặn một bi kịch nào đó xảy ra...

Nếu như hiện tại cô có thể 'làm điều đó', như vậy có lẽ...Nhưng không được.Fukawa Kaori xiết chặt nắm tay.Bây giờ không được.

Byakuran Gesso đang nhìn trò chơi diễn ra, híp mắt lại cười.

Sau đó hắn lơ đãng nghiêng đầu, nhìn thấy Kaori không biết đã ngủ từ lúc nào, chép chép miệng lấy áo khoác khoác lên người cô.Còn chưa thấy đủ, hắn rướn người lên kề sát mặt của cô, thoả mãn cọ cọ vài cái:"Kao-chan thấy nhàm chán quá hả?

Yên tâm đi, trò chơi này sẽ đi đến hồi kết nhanh thôi."

Kaori vốn còn chưa ngủ, nhưng xét thấy hành động bất nhã này của hắn, cô tự thôi miên là mình đã ngủ rồi.Nhưng mà...Mẹ nó, thằng nhãi Byakuran Gesso này, bôi đầy đường vào mặt bà rồi!!! .
.Kaori mở mắt ra khi nghe thấy tiếng nổ ầm ĩ.

Cô thở dài một hơi, chăm chú nhìn lên màn hình.

Byakuran thấy cô đã 'tỉnh' liền đưa tay qua: "Kao-chan, ăn kẹo đi."

Kaori không nhận."

Xem phim mà không ăn kẹo thì còn gì là vui nữa?"

Nghe lời này của hắn, hô hấp của Kaori cứng lại.

Nhưng rốt cuộc, thiếu nữ tóc bạc cũng không nói ra bất kì lời nào không liên quan, chỉ là trả lời:"Tôi thích ăn bắp rang bơ cơ."

"Hể?"

Byakuran xụ mặt xuống: "Hiện tại không có bắp rang bơ..."

"Không sao."

Cô vỗ vỗ đầu hắn: "Lúc nào về nhà ăn cũng được."

Thanh niên nghe đến chữ 'nhà' hai mắt liền sáng rực lên.

Hắn cười cười, hình xăm dưới khoé mắt cũng cong lên theo.

"Ừ, về nhà."

Nhưng không khí ấm áp theo suy nghĩ của Byakuran không còn kéo dài lâu nữa.Bởi vì Genkishi thất bại, Kikyo đã gieo rắc hạt giống vào người hắn.

Kaori còn muốn nói gì, thế nhưng rất nhanh, cô đã bị lời nói của Kikyo hấp dẫn.

Hắn nói:"Ngươi đã không còn giá trị lợi dụng nữa, đi chết đi."

Giá trị...lợi dụng?

Fukawa Kaori quay đầu lại.

Thanh niên tóc trắng vẫn cười híp mắt, không có ý muốn ngăn cản.

Hàn ý từ lòng bàn chân dâng lên, Kaori hít sâu một hơi, tiếp tục theo dõi diễn biến."

Ngươi, ngươi đừng có xằng bậy!

Nếu để Byakuran đại nhân biết, ngươi không xong đâu!"

"Ha ha."

Kikyo cười hai tiếng: "Rất tiếc.

Đây chính là lệnh của Byakuran đại nhân."

Kaori thấy Genkishi càng thêm phẫn nộ, đôi mắt màu vàng của hắn như có thể loé ra tia lửa.

Và Kaori biết rõ, đó không phải là cảm xúc hắn đối với Byakuran.Tại sao vẫn còn tin tưởng như thế?

"Byakuran đại nhân sẽ đến cứu ta thôi."

Tại sao đến giờ phút này vẫn còn tin tưởng?Genkishi...

Kaori ngửa đầu nhìn màn hình, vươn tay ra.

Trong ánh mắt đầy nghi vấn của bọn họ, cô gái khẽ thở dài, rụt bàn tay ấy lại.Genkishi...【Vì sao ngươi lại khóc?

Cái chết đáng sợ đến thế ư?】【Đáng sợ... hức..

Vô cùng đáng sợ...】Đứa trẻ với đôi mắt hệt như một loài rắn độc lại mang vẻ nhu nhược yếu đuối, co rúc người lại trong một góc tường: 【Đáng sợ...

Thật đáng sợ...

Tôi không muốn...】【Nếu sợ hãi thì...】"Kao-chan, sao thế?"

Kaori giật mình quay đầu qua, hơi há miệng.

Cô chần chờ hồi lâu, cuối cùng cũng không nói gì nữa.

Phản bội, luôn luôn đi đầu niềm tin nhỉ?Mà Byakuran hắn...

Có lẽ chưa bao giờ đặt niềm tin vào ai.

Hệt như... 【Sao ngươi phải thế?

Nếu làm vậy ngươi sẽ chết.】【Vì ngài, cho dù hiến dâng cả sinh mạng này ta vẫn cam lòng.】Sao phải thế chứ? 【Ngươi không sợ chết sao?】【Có chứ.

Sợ chứ.】Người đó cười rộ lên, giữa biển máu tanh nồng: 【Nhưng ngài ở đây mà.】Kí ức bị phủi bụi dần dần hiển lộ ra trước mắt.

Kaori lặng người nhìn những đoá hoa xinh đẹp nở rộ trên người của Genkishi, nở rộ, nở rộ, nở rộ....Ta đã không còn sợ cái chết nữa rồi.Vì ta biết rằng, chúa trời sẽ luôn bên cạnh ta.Ra là...

Fukawa Kaori cúi đầu cười."

Ngươi đã... không còn sợ cái chết nữa sao?"
 
[Khr] Ai Nói Gặp Bạn Trên Mạng Là Tốt (Bg/Np)
Chương 82: Choice•Ngài mềm lòng sao?


Khi nào thì con người ta không còn sợ cái chết nữa?

Kaori không biết.

Thứ cảm xúc này thật xa lạ.

Chưa bao giờ cô biết, con người có thể vượt qua nỗi sợ hãi của mình đến mức như vậy.Rõ ràng Genkishi rất sợ chết.Đối diện với nó, hắn đã vứt bỏ tôn nghiêm, khóc lóc như một đứa trẻ.Nhưng giờ khắc này đây...

Kaori nhìn vào vị trí trống rỗng kia, ánh mắt khó nén nổi mịt mờ.

Vì tín ngưỡng, ngươi nguyện ý vứt bỏ tất cả sao...?Vì sao lại tin tưởng như thế?

"Byakuran đại nhân, tên kia lảm nhảm gì thế?"

"Ai biết được, hắn thật ấu trĩ."

Byakuran híp mắt cười.

"Vì thế mà ta mới có thể điều khiển và đùa giỡn hắn trong lòng bàn tay."

Genkishi, ngươi biết không?

Người mà ngươi tôn sùng như Chúa Trời...

Thực ra không hề để tâm tới ngươi.

Nhìn đi.

Hắn lãnh huyết như thế, đem sự trung thành của ngươi đùa bỡn tiêu khiển...

Vì sao lại tin tưởng như thế, hả?

"Kao-chan thấy mất mát vì cái chết của Genkishi ư?"

Byakuran xoa đầu cô: "Đừng buồn.

Hắn không xứng đâu."

Kaori mím môi không nói.

"Em xem, trò chơi vẫn còn tiếp tục.

Nhưng tôi đã nhìn thấy kết cục của nó rồi."

Hắn vươn tay chạm vào gò má của Kaori, ép buộc cô nhìn vào màn hình trước mắt: "Em xem.

Chúng ta thắng rồi."

Đồng tử của Kaori co rụt lại.

Irie Shoichi với ngọn lửa yếu ớt đang chạy đi.

Dù vấp ngã, hắn vẫn bò dậy, cố gắng chạy xa một chút, chạy xa chút nữa.Chạy, phải chạy thật nhanh.Phải cố gắng đến hơi thở cuối cùng...

"Ha ha, thê thảm chưa kìa?"

"Tội nghiệp Sho-chan quá..."

Fukawa Kaori xiết chặt nắm tay, nhìn hắn, gằn từng chữ: "Byakuran."

"Hửm?"

"Tại sao cậu lại nói thế?"

"Nói gì cơ?"

"Tại sao cậu lại có thể...lạnh lùng đến như vậy?"

"Shoichi...

Cậu ấy là bạn của cậu cơ mà?"

"Bạn á?"

Bluebell cười nhạo: "Hắn ta không xứng!"

"Câm miệng!"

Kaori trừng mắt nhìn cô ta: "Ở đây không đến lượt ngươi xen miệng vào!"

"Cô—-" "Nói đi, Byakuran."

Cô nhìn hắn: "Cậu có từng xem Shoichi là bạn hay không?"

Làm ơn đi, hãy nói có..

Hãy trả lời tôi đi, Byakuran.

Hãy nói rằng cậu..."

Sho-chan chưa từng tin tưởng tôi, làm sao tôi có thể coi cậu ấy là bạn?"

"Em không nhớ à?

Irie Shoichi...

đã phản bội tôi từ lâu rồi."

Kaori sững sờ nhìn hắn, bên tai nghe tiếng thở dốc của Irie, dần dần khép mắt lại...

Đáng buồn.Byakuran Gesso, vậy cậu có từng... thật tâm xem tôi là bạn bao giờ chưa?

"Ha ha.

Bây giờ giết tên Irie Shoichi này còn dễ hơn cướp kẹo của trẻ con nữa cơ."

Không..."

Byakuran đại nhân, tôi giết bạn thân của ngài đây!"

Không...

Không được...

"Không..."

Cô đứng bật dậy, run rẩy bóp chặt thành ghế: "Không thể..

Không được giết cậu ấy..."

Phải làm gì đó, không thể để Shoichi chết được.

Chừng ấy người chết là đủ rồi, chừng ấy là đủ rồi, chừng ấy là...

【Ngài lại mềm lòng sao?】

Đồng tử của cô co rụt lại.

【Ngài lại mềm lòng sao?】

Không phải, ta..

【Ngài lại mềm lòng sao?】

Ta, ta chỉ là...

【Ngài lại mềm lòng sao?】

Ta...

【Ngài lại mềm lòng sao?】

Ta sẽ...

【Ngài lại mềm lòng sao?】

Ta sẽ không để ai phải chết nữa...

【Ngài...】

Ta đã nói là không để ai phải chết cả!

【...mềm lòng sao?】

"A——!!!"

"Shoichi!"

"—-!"

Trong màn hình, Irie Shoichi ngã gục xuống mặt đất, hoàn toàn không động đậy.

Fukawa Kaori ngơ ngác đứng nhìn, bàn tay nới ra rồi lại xiết lại, nới ra, xiết lại, nới ra...

"Byakuran."

Cô cúi đầu, xoay người rời đi: "Tôi đi ra ngoài một chút."
 
[Khr] Ai Nói Gặp Bạn Trên Mạng Là Tốt (Bg/Np)
Chương 83: Choice•Uni


Byakuran Gesso lặng im, nhìn chằm chằm vị trí cửa ra vào.

Không khí đè nén vô cùng, Bluebell gần như không thể thở được.

Đến lúc cô ta cho rằng mình sẽ chết rồi thì Byakuran bỗng thu hồi hết khí thế ban nãy.Chỉ thấy hắn xoa môi, sau đó cười rộ lên:"Kao-chan vì Sho-chan và Genkishi mà xa cách tôi sao?"

"Em có biết...mình đang làm gì không?"

Không ai đáp trả, hắn cũng không để ý.

Nụ cười tươi tắn trên gương mặt đó càng ngày càng lạnh, càng ngày càng lạnh, cho đến mức...

"Được rồi, ra ngoài thôi.

Vongola còn đang đợi chúng ta kìa."

Bluebell run rẩy: "Vâ, vâng!"

Kaori không biết mình đi đến đâu.

Cô gần như không thể xác định phương hướng.

Kaori thấy lòng mình trống rỗng lạ kì, có những thứ cảm xúc xa lạ cứ nhen nhói trong cô, nó bứt rứt và khó chịu đến mức khiến cô muốn ngủ một giấc thật sâu để không còn cảm nhận được gì nữa.

Nó quá xa lạ... .
.
.Ở bên kia, Sawada Tsunayoshi vội vàng chạy tới bên cạnh Irie.

Thế nhưng tình hình không hề xấu như hắn vẫn nghĩ, Irie ho khan một tiếng, sau đó ngồi dậy."

I, Irie-san?"

"Vongola."

Irie xoa ngực, hít một hơi thật sâu: "Cứ tưởng là tôi chết rồi chứ."

Không biết vì sao Irie Shoichi không chết.

Dù sao rõ ràng lúc ấy ai cũng thấy Kikyo giết hắn rồi.

Nguyên nhân...có lẽ phải hỏi Byakuran mới biết được câu trả lời.

Trong lúc hắn giải thích với đám người Tsuna về nguyên lí của thế giới song song và khả năng đặc biệt của Byakuran, đám người Millefiore xuất hiện."

Được rồi được rồi, ôn chuyện như vậy thôi~" Byakuran cười híp mắt, chìa tay ra: "Mau đưa nhẫn Vongola và núm giả đây."

Nghe lời này, Irie phản ứng cực mạnh, vội vã phản bác: "Không được!"

"Ồ?"

"Byakuran-san...

Còn nhớ hồi đại học chúng ta có chơi Choice lần cuối chứ?

Lúc ấy tôi thắng, cậu đã nói là sẽ thực hiện một điều kiện của tôi...

Bây giờ tôi muốn ra điều kiện!

Chúng ta chơi lại một lần nữa!"

"Eh?

Có chuyện này sao?"

Byakuran vô tội buông tay: "Tôi không nhớ rõ."

"Cậu—-" "Mà~ Đừng nói chuyện này nữa."

Hắn cười híp mắt: "Đưa chiến lợi phẩm đây."

"Trước không nói chiến lợi phẩm..."

Squalo đưa mắt nhìn: "Nữ nhân kia đâu?"

"Sao, muốn tìm Kao-chan làm gì?"

Byakuran híp mắt lại: "Không thể được nha."

Tình hình căng thẳng hết sức, ngay tại lúc Sáu Loài Hoa Đưa Tiễn thực sự định động thủ, một thanh âm non nớt vang lên:"Ta đồng ý!"

Mọi người bị thanh âm ấy hấp dẫn.Giglio Nero Uni từ từ bước lại, nói rằng: "Ta lấy danh nghĩa là boss thứ hai của Millefiore, chấp nhận yêu cầu chơi lại của Vongola!"

"Uni-chan..."

Byakuran thu hồi nụ cười.Uni không để ý tới hắn, mà là đi đến trước mặt Tsuna, kiên định nói:"Xin hãy bảo vệ tôi!"

Tsuna sau một vài giây luống cuống cũng hạ quyết tâm kéo Uni vào doanh trại của mình.

Byakuran từ xa nhìn lại, cười yếu ớt, không phát biểu ý kiến....Cho đến khi cả người cô bé và toàn bộ núm giả phát sáng, sắc mặt của hắn mới biến đổi.Đó là khuôn mặt có biểu cảm như thế nào nhỉ?

Hưng phấn, hung ác, lạnh lẽo và điên cuồng.Không, những từ ngữ này thậm chí còn không đủ chính xác để hình dung vẻ mặt của hắn."

Uni-chan..."

Byakuran Gesso vươn tay ra, hưng phấn nói: "Tới đây, về nhà với ta nào..."

Uni tránh ở sau lưng Tsuna."

Em sẽ không muốn đám Black Spell sẽ vì em mà chết đúng không?"

"T, tôi.."

"Nào nào, nếu để họ biết em phản bội bọn họ, bọn họ sẽ thế nào chứ?"

"Không..."

Uni run rẩy: "Họ sẽ hiểu cho tôi thôi!"

"Uni-chan..."

"Kufufufu...

Một vở hài kịch sao?"

Tiếng cười này...

Tsuna sửng sốt: "Mukuro-san?!"
 
[Khr] Ai Nói Gặp Bạn Trên Mạng Là Tốt (Bg/Np)
Chương 84: Choice•Em thất vọng sao?


"Mukuro-san?!"

"Ta nhớ là ta đã phá huỷ linh hồn của ngươi rồi mà?

Làm sao ngươi lại xuất hiện ở đây?"

Byakuran nheo mắt lại, không để ý biển lửa xung quanh mình."

Kufufufu..

Thật sự thì chính ta cũng cảm thấy tuyệt vọng vì bị giam giữ ở nơi kín mít đó sau khi mắc bẫy của ngươi.

Nhưng đấy là khi ta chỉ có một mình."

Rokudo Mukuro lắc lắc tay."

Vậy sao?

Vậy ra ngươi có đồng bọn để tạo lỗ hổng thoát ra ngoài."

"Đồng bọn?

Chúng chỉ là những đứa trẻ đáng thương thôi."

Dù sao thì Ngài cũng đã...

"Dù sao thì ngươi cũng đã gây không ít thương tích cho ta, đến nỗi vài phút trước đây ta còn không làm được điều thế này."

Rokudo Mukuro nói, ngay sau đó, ảo thuật mạnh hơn, tạo thành một cột lửa khổng lồ.Byakuran bị giam giữ trong cột lửa đó, nhếch miệng cười hai tiếng: "Như thế này cũng chẳng hề hấn gì đâu, Mukuro.

Dù cho ngươi có tạo ra ảo giác giống đến mấy, thì chúng cũng chỉ là đồ giả mà thôi."

Mukuro kinh ngạc nhìn hắn một chút, sau đó thì cười nói:"Kufufufu...

Ngày ta đánh bại ngươi cũng không còn xa nữa đâu..

Chúng ta đã đi trước ngươi một bước.

Còn ai khác ngoài ta có thể thống trị thế giới này chứ?"

"Nghe kĩ đây, Sawada Tsunayoshi.

Cậu không thể để cho Byakuran cướp đi Arcobaleno Bầu Trời Uni."

"Câm mồm."

Byakuran vươn tay đâm xuyên qua ngực của hắn, nhưng Rokudo Mukuro vẫn chẳng hề hấn gì cả: "Mau lên, Sawada.

Mau truyền lửa vào cỗ máy đó đi."

"Ha ha."

Byakuran cười lạnh: "Bọn họ cũng chỉ trì hoãn cái chết của mình một chút mà thôi."

"Chả sao cả."

Rokudo Mukuro bình tĩnh nói: "Mục đích của ta không phải để cứu đám người Vongola.

Chỉ cần Arcobaleno Bầu Trời không bị bắt là được."

"Xuỳ."

Thanh niên tóc trắng xuỳ cười: "Dù gì thì ta cũng sẽ lấy lại được Uni-chan...

Giống như cách của Mafia ngươi rất ghét thôi."

Hắn khẽ dùng lực, bóp nát ảo ảnh thực của Rokudo Mukuro ra thành tro bụi.

Rokudo Mukuro cũng không để ý, trước khi biến mất, hắn nhàn nhạt nhìn chăm chú vào Byakuran Gesso, nỉ non:"Ngươi có vẻ cố chấp..."

"Hệt như cái cách ngươi hại chết cô ấy."

"..."

"Thật là~!"

Bluebell bất mãn: "Byakuran là đồ ngốc!

Sao lại để con hình nhân ngu ngốc đó đùa giỡn chứ?

Giết quách đi cho xong!"

Nghĩ nghĩ, cô ta lại nói: "Cả đứa con gái lúc nãy nữa...

Bluebell không thích!"

"Nào nào Bluebell..."

Byakuran cười híp mắt: "Giết Kao-chan ư?"

"Nói thêm câu nào nữa..."

Hắn vươn tay, nhanh như chớp kề cận cổ của cô ta.

Vào lúc ấy, khuôn mặt kia của hắn nào còn nụ cười giả tạo thường trực.

Chỉ thấy người ấy dùng đôi mắt đầy sát khí nhìn cô ta, gằn từng tiếng: "Là ta giết ngươi ngay."

"Hiểu chứ?"

"Vâ, vâng..."

Ngươi thì hiểu cái gì chứ, Rokudo Mukuro?

Ngươi làm sao có thể hiểu...

Làm sao lại... 【Tôi đi ra ngoài một chút.】Kao-chan, em...

Thất vọng sao?
 
[Khr] Ai Nói Gặp Bạn Trên Mạng Là Tốt (Bg/Np)
Chương 85: Vongola đệ nhất (1)


"Byakuran đại nhân..."

Cervello đi đến phía sau của Byakuran Gesso, cả hai nhìn nhau, muốn nói lại thôi."

Cái gì?"

"Không tìm thấy Fukawa đại nhân..."

Nụ cười xinh đẹp nở rộ trên đôi môi của thanh niên tóc trắng.

Hắn ôn nhu nói:"Gì cơ?"

"Tín hiệu trên người Fukawa đại nhân...

đã mất..."

"Ha..."

Byakuran Gesso run rẩy bám vào ghế, cứ run run như thế.

Ngay lúc Cervello nghĩ rằng hắn sẽ 'khóc' thì bỗng Byakuran cười phá lên: "Ha ha ... ha ha ha!"

Irie Shoichi cậu đúng là... một tay che trời!

Cậu nghĩ rằng chỉ cần gửi Kaori về quá khứ, tôi sẽ không thể làm gì được sao?

Nếu như vậy thì cậu thật là ngu xuẩn!

Hồi lâu sau, Byakuran Gesso ngưng cười, niết niết viên kẹo trong tay, búng ra.Cùng lúc đó, ở thế giới mười năm trước, tại thị trấn Namimori có một đoàn người đột ngột xuất hiện."

Phù...

Cuối cùng cũng về nhà..."

Sawada Tsunayoshi có chút nghĩ mà sợ."

Hahi, Haru cũng rất sợ!"

"Ha ha, về nhà rồi, mọi người yên tâm."

Trong lúc cả đám còn đang vui sướng nói chuyện với nhau, ở một góc khuất, Fukawa Kaori xoay người, rời đi.Chẳng biết có phải trùng hợp hay không, Reborn vừa lúc nhìn qua phía đó, đồng tử màu đen ánh lên những tia sáng không rõ..
.
.Kaori trở về nhà.

Cô tìm kiếm chìa khoá trong chậu hoa, khi xác định hoàn toàn không có, Kaori vươn tay ra niết một cái.Ổ khoá bằng sắt rắn chắc hoàn toàn bị biến dạng.

"Ầm ầm!"

Có sấm chớp nổi lên, động tác của Kaori ngừng lại.Ở trên cửa, cái bóng của người nọ xuất hiện, thon dài và cao lớn."

Ngài đã trở lại."

Kaori đẩy cửa ra, nhàn nhạt lên tiếng: "Ừ.".
.
.Nhà Vongola Đệ Thập đang chuẩn bị lực lượng cho việc đánh bại Byakuran Gesso.

Lúc trước, nhận lấy sự chấp thuận của Arcobaleno thôi là chưa đủ.

Theo lời Reborn nói, bọn họ sẽ phải đạt được lực lượng truyền thừa của ý chí nhà Primo mới đủ.

Đến lúc đó, họ mới có thể sử dụng sức mạnh thực sự của chiếc nhẫn.

Lúc Kaori đuổi đến, dường như tất cả đã kết thúc.

"Chúng ta sẽ nhìn thấy diện mạo của người sáng lập ra Vongola.

Thủ lĩnh đời thứ nhất, Giotto!"

"Đời, đời thứ nhất!?"

Đám người Tsuna kinh ngạc nhìn bóng người đang bị bao phủ bởi ngọn lửa trước mắt.Cho đến khi ngọn lửa dần lụi tàn, thanh niên tóc vàng hờ hững mở mắt ra, nhìn thế giới mới bằng cái nhìn trầm lắng và tĩnh mịch."

Lại gặp mặt, Decimo."

Fukawa Kaori đứng tựa vào tường, lẳng lặng nhìn thanh niên tóc vàng đứng đằng xa.

Giotto Vongola cảm nhận được ánh nhìn đó, hơi quay đầu lại.

Ngay tức khắc, khuôn mặt nghiêm nghị kia bị thay thế bởi một ý cười mềm mại.

Hắn nhìn cô, khẽ gật đầu một cách đầy hoài niệm."

Hàng trăm năm trôi qua, rốt cuộc thì..."
 
[Khr] Ai Nói Gặp Bạn Trên Mạng Là Tốt (Bg/Np)
Chương 86: Vongola đệ nhất (2)


"Hàng trăm năm trôi qua, rốt cuộc thì..."

Lời nói của Giotto làm mọi người bị hấp dẫn lực chú ý.

Sau đó, quay qua.

Chỉ một cái nhìn đó thôi, ngay lập tức đã khiến cho bọn họ sững sờ.

"Ka, Kaori?!"

"Hừ."

Reborn đè ép vành mũ, cười nhạt.

Quả nhiên...

"Đã lâu không gặp."

Giotto cười: "Bạn của ta."

Fukawa Kaori nhìn hắn, không chút động dung, cười nhạt: "Hm."

"Bọn họ nói gì vậy?

Sao tớ chẳng hiểu gì cả?!"

Tsuna ôm đầu: "Đã lâu không gặp?!

Có ý gì?!"

Sau khi tham gia ||Chat Xuyên Lục Địa||, tiếng Ý của Sawada Tsunayoshi đã phát triển vượt bậc.

Bây giờ, dù cho hai người có giao tiếp bằng tiếng Ý, hắn cũng không thấy trở ngại gì...

Nhưng mà ai tới giải thích đi, một linh hồn bốn trăm năm trước đi chào hỏi với một thiếu nữ mười lăm, lại còn 'đã lâu không gặp'?!

"Dạo này em có khoẻ không?"

Kaori nhướng mày, trầm mặc nhìn hắn.

Giotto Vongola cũng không tức giận.

Hắn nhìn đôi mắt của cô, giống như nhìn thấu một thứ gì đó, cười nhẹ:

"Em đã tìm thấy rồi sao?"

Kaori gật đầu một cái.

"Mọi người đều rất nhớ em."

Fukawa Kaori chần chờ một chút, nghiêng nghiêng đầu, ngay tại lúc đám Tsuna nghĩ cô sẽ nói gì đó, Kaori lại xoay người rời đi.

Một hồi lâu sau, Tsuna mới lắp bắp nói: "P, Primo?"

Giotto thu hồi tầm mắt, mỉm cười, đáp lại bằng tiếng Nhật: "Gì vậy?"

"Ka, Kaori..."

Bây giờ là Kaori sao?

Giotto nghiền ngẫm cười.

"Nếu như muốn hỏi tôi về Kaori...

Xin lỗi, trước khi cô ấy đồng ý, tôi không thể trả lời."

Tà dương dần bị nhuộm bởi một màu vàng ấm áp.

Giotto Vongola ngước mắt lên nhìn bầu trời, hoảng hốt, cảnh tượng ấy như tái hiện lại...

Đó... là một lời hứa về tình bạn vĩnh cửu...

【Giotto.】

.
.
.

"Khư—" Đứa bé dưới lớp áo choàng cười lạnh một tiếng: "Boss cho chúng ta tới đây để hỗ trợ đám Vongola?

Đùa gì thế!"

"Shi shi shi~ Ai biết được~"

"Làm ăn lỗ vốn như vậy, ta không làm!"

"Vương tử đồng ý."

"..."

Nhìn hai người trước mắt, hồi lâu sau, Fukawa Kaori mới táo bạo hét lên: "Vậy hai người đang làm gì ở đây?!"

Belphegor: "Shi shi shi, dám không chào đón vương tử?"

Mammon: "Khư— Tiết kiệm là quốc sách hàng đầu."

"Đi mẹ quốc sách!"

"Khư— Con gái không thể nói tục——Chờ đã!

Ai cho cô véo má ta!"

"100 Euro."

"Cái này..."

Mammon lưỡng lự.

"101."

"Số tiền này chỉ có thể sờ năm phút!"

Belphegor: "Phốc!"
 
[Khr] Ai Nói Gặp Bạn Trên Mạng Là Tốt (Bg/Np)
Chương 87: Đám mây


Ngày hôm sau, không một ai đi học cả.

Kaori ngó sang nhà bên cạnh nhìn một lúc, vài giây sau, cô lấy dũng khí hét lên:"Ky-o-ya!!"

Vừa dứt lời, tiếng bịch bịch bịch vang lên, Hibari Kyoya mở tung cửa sổ lao ra, vung tonfa về phía cô một cách hung mãnh.Fukawa Kaori vội vã ngã về phía sau, còn chưa đợi cô có phản ứng gì khác, có một bàn tay chạm vào eo cô, siết chặt, nhảy về sau."

Shi shi shi..."

Belphegor cười một tiếng đầy quái dị, mái tóc vàng dài che khuất đôi mắt thâm trầm u ám, lơ đễnh nói rằng: "Ngươi đang làm gì công chúa~?"

"Tch."

Hibari chậc một tiếng, nguy hiểm híp mắt lại: "Ai cho phép ngươi ở đây?"

"Vương tử tự cho phép."

Hibari không để ý đến hắn, đưa mắt nhìn Kaori.

Kaori nhảy dựng lên:"Vì vì vì vì anh ta và Mammon không có tiền!

Thông cảm tí đi!"

"Oa nga?"

Hibari nhếch miệng: "Thông cảm?

Động vật ăn cỏ, trái với kỷ luật của Namimori là muốn chết phải không?"

Mắt thấy tonfa kia sắp vung xuống, Kaori giống như con lươn trượt khỏi vòng tay của Belphegor, xoay người lao ra cửa, hét to:"Đừng có lừa tôi!

Trong các quy định của Namimori không hề có luật cấm người khác tới ở!"

Hibari: "..."

Hibari: "Cắn chết!"

Belphegor thu hồi tầm mắt, quay đầu lại nhìn Hibari: "Shi shi shi...

Ngươi là gì của Kaori?"

Không đợi Hibari trả lời, hắn tự đáp: "Công chúa là của vương tử nha."

Một lời không hợp, cả hai lao lên đánh nhau.

Mammon ở phía sau cánh cửa chậc một tiếng, bay theo Kaori."

Hộc hộc hộc..."

Fukawa Kaori chống tay vào tường, thở hổn hển.

Mammon đứng ở trên không trung, cười nhạo: "Mumu, thật là thất bại!"

"——!!"

"Không phải nói cô là nhân vật chính hay đại boss phản diện gì gì đó, đứng ở đỉnh thế giới sao?"

Kaori trừng mắt."

Thật là thất bại, xì."

"Mammon cứ đùa."

Bỗng nhiên cô gái cười rất tươi: "Cậu tự nhận rất giỏi ảo thuật, cuối cùng còn không phải là thua Dứa?"

"Hừ, tên dứa thành tinh đó..."

Hiển nhiên, nhắc tới thất bại của mình trong quá khứ, Mammon cũng rất khó chịu.

Cái miệng hình tam giác của hắn mân lên, rất đáng yêu: "Đó là ——""Là lỗi kĩ thuật đúng không?

A, rất đáng tiếc.

Bởi vì tôi yêu cầu sự hoàn mỹ nên cậu đã bị đuổi việc."

Mammon: "..."

Mammon: A, cái người ngứa đòn này... ...Nói là hỗ trợ, thực sự Kaori chả thấy hai người này góp ích gì trong vụ huấn luyện cả.

Đội diễn viên quần chúng gồm ba người: Bel, Mammon, Kaori nhận nhiệm vụ ngồi dưới tán cây, cắn hạt dưa."

Shi shi shi...

Cái tên Skull kia sao mà ngu quá vậy."

"Chậc...

Cái thằng ngốc đó, đừng để ý làm gì."

"Yếu đuối nhát chết mà sống lâu."

Kaori lắc đầu thở dài.

Skull vốn đang run rẩy vì sợ hãi trước sự hung mãnh của Hibari Kyoya và Yamamoto Takeshi khi nghe thấy lời này qua thiết bị theo dõi bỗng dưng giật mình cứng lại.

Trong đầu, đột ngột lại xuất hiện thanh âm cuối cùng của Ngài.【Nhát gan và ngu xuẩn như ngươi, mà vẫn còn sống sao?】Tâm trí đầy hỗn loạn của hắn bỗng dưng bình tĩnh lại. 【Nhát gan và ngu xuẩn như ngươi, mà vẫn còn sống sao?】"Tôi..."

"Skull đại nhân?"

"Khai hoả!

Sử dụng vũ khí cuối cùng!"

"Nhưng nếu làm vậy—-""Ta bảo ngươi làm thì làm đi!"

Tôi còn sống.

Hiện tại, và ngày sau cũng thế...Nhất định, nhất định sẽ sống sót...【Nhát gan và ngu xuẩn như ngươi, mà vẫn còn sống sao?】Kaori nheo mắt nhìn.Vào khoảnh khắc chiếc tàu chiến lao về phía trường Namimori, Hibari Kyoya vọt lên, dùng thân mình cứu nguy trong phút chốc.

Ánh mặt trời quá sáng lạn, cô hơi híp mắt lại, nhìn thấy thanh niên tóc vàng cúi đầu nhìn cô...

Đó là..."

Hibari Kyoya, đám mây cô độc bảo vệ gia tộc từ vị trí riêng biệt của mình.

Ta công nhận ngươi."...Alaudi.Fukawa Kaori nhìn ngọn lửa màu tím bay vào hộp của Hibari, bỗng chốc cười.A...

Đúng là một đám mây cao ngạo.
 
Back
Top Bottom