Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Khr] Ai Nói Gặp Bạn Trên Mạng Là Tốt (Bg/Np)

[Khr] Ai Nói Gặp Bạn Trên Mạng Là Tốt (Bg/Np)
Chương 69: Hỏi gấp, online chờ!


Không gian lặng hẳn đi, Tsuna có chút không biết làm sao ngồi một chỗ.

Quần áo và vũ khí của hắn đều bị đặt ở một chỗ khá xa...

Mà nếu hắn muốn lấy lại chúng thì.."

Rẹt rẹt rẹt."

Vậy đấy.

Tsuna nhận mệnh bỏ tay xuống, hơi lo sợ nhìn họng súng đen thùi lùi của con rô bốt kia.

"Đừng có vọng động chứ."

Spanner vẫn không rời mắt khỏi màn hình: "Cậu mà động đậy là nó sẽ nổ súng đấy."

"Ực.."

Tsuna nuốt nước bọt."

Cái chiêu ban nãy của cậu..."

"Ý anh là X-burner?"

"Ừ đúng, X-burner."

Spanner gật đầu, quay qua nhìn hắn: "Nó vẫn chưa hoàn thiện phải không?"

"Đúng vậy."

Người trả lời câu hỏi này không phải Tsuna mà là Reborn.

Lúc nhìn thấy hắn, Tsuna khiếp sợ hô lên: "Re, Reborn?!"

"Ừ."

Reborn gật đầu: "Chiêu thức đó của DameTsuna vẫn chưa hoàn thiện."

"Nếu vậy thì..

Tôi sẽ giúp cậu hoàn thiện nó."

Spanner hình như cũng không giật mình trước sự xuất hiện đột ngột của Reborn, nói: "Thế nào?

Đồng ý không?"

"Tôi..."

"Nếu muốn thì đeo nó vào, tôi muốn xem nó có sai sót chỗ nào hay không.

Nó cũng chỉ như một chiếc kính áp tròng thôi."

"Đệ Thập, ngài đừng đồng ý!

Hắn lừa ngài đó!"

"Hả?"

Mặt Spanner nghệt ra: "Tại sao?"

"Còn hỏi tại sao ư?!"

Giannini gào to: "Anh là người của Millefiore, anh tính hại Đệ Thập sao?!"

"À..."

Spanner bừng tỉnh: "Yên tâm đi.

Tôi sẽ gửi số liệu qua cho cậu."

"A, anou..."

Tsuna lắp bắp: "Reborn, sao cậu lại ở đây?!"

"Thắc mắc gì lắm thế?"

Reborn chĩa súng vào hắn, làm cho Sawada Tsunayoshi sợ hãi ôm chặt đầu quỳ gối trên mặt đất la to.

"Hình ảnh ba chiều thôi."

Spanner: Cậu ta sợ cả hình ảnh ba chiều?

"Hình, hình ảnh ba chiều?"

"Vâng, Đệ Thập."

Giannini đáp: "Nhờ có cơ chế hoạt động của bộ tai nghe mà nó có thể truyền hỉnh ảnh thực của ngài Reborn qua cho ngài."

"Sao bây giờ cậu mới nói?!"

Làm hắn sợ hết hồn được không?"

Cạch."

Reborn giơ súng lên: "Sao lắm điều thế?"

"Xin xin xin xin lỗi!

Đừng nổ súng!"

Spanner:....

Một lần nữa, cậu ta sợ cả hình ảnh ba chiều?"

Hừ."

Reborn hừ một tiếng: "Mau tới lấy kính áp tròng kia và sử dụng đi."

"Nhưng..."

"Nhưng nhị gì!"

Reborn lại giơ súng lên.

Giannini sau khi xem qua tài liệu mà Spanner gửi cho cũng không phản đối nữa, nhưng vẫn có chút rối rắm không biết nên làm sao nên lựa chọn im miệng."

Tôi..."

Tsuna nhìn Spanner, lại nhìn Reborn, lập tức kiên định nói: "Được rồi, tôi sẽ thử!"

"Vậy thì cầm lấy."

Spanner đẩy qua cho hắn: "Hãy đeo vào đi, sau đó chúng ta sẽ luyện tập thử."

"Luyện tập?

Luyện ở đâu?

Nơi này sao?"

"Cậu ngốc hay đùa tôi vậy?"

Spanner lườm hắn một cái: "Tập ở đây thì phòng thí nghiệm của tôi tiêu tùng à?

Chúng ta sẽ tập luyện qua cỗ máy thực tế ảo."

Tsuna lúng túng: "Ra, ra là vậy..."

"Được rồi."

Spanner nhìn Tsuna vẫn đang lưỡng lự có nên đeo vào hay không, mất kiên nhẫn nói: "Nhanh lên đi.

Thời gian của chúng ta còn rất ít, chẳng mấy chốc người của Irie Shoichi sẽ tra ra nơi này thôi."

"Đúng vậy."

Reborn cười: "Mà có lẽ cậu vẫn chưa biết Irie Shoichi là ai nhỉ?"

"Irie Shoichi...

Thì là địch nhân của chúng ta chứ ai?"

Tsuna nghi ngờ đáp."

À tất nhiên..."

Reborn đè ép vành mũ: "Thực ra mọi người đều quen biết nhau...

Irie Shoichi là [Đau Dạ Dày], còn người trước mắt cậu đây, chính là [Đệ Nhất Kĩ Thuật Sư]."

Tsuna: "..."

Tsuna: !!!!!

Đùa nhau sao?! #Hoá ra tôi quen biết với các đại lão.##Bạn của tôi đều là Mafia thì nên nói sao cho ngầu?

Hỏi gấp, online chờ!#
 
[Khr] Ai Nói Gặp Bạn Trên Mạng Là Tốt (Bg/Np)
Chương 70: Vũ khí tối tân


Sau khi khiếp sợ, Tsuna tỉnh táo lại: "Chờ đã, vì sao cậu lại biết, Reborn?!

Tại sao tớ lại không biết?!"

"Hừ."

Reborn cười nhạo nhìn hắn: "Trách ai được?

Ai bắt mười năm sau cậu chết rồi mà quên không để lại điện thoại di động."

"Tít tít."

Có tiếng thiết bị vang lên, Tsuna không để ý mà là suy sụp ngã xuống.#Vì sao tôi không có điện thoại di động!##Máy tính cũng được, mau mang ra đây!##Hỏi: Xa điện thoại bao lâu thì bạn trở thành người tối cổ.#Spanner nghiêng đầu đi nhìn máy tính, có kết nối từ tài khoản của cô ấy.

Không chút do dự, hắn nhấn chấp nhận.

"Ừm...

Nghe rõ chứ, Spanner?"

"Nghe rõ."

Spanner rút que kẹo trong miệng ra: "Bên ấy được chứ?"

"Được."

"Ở Nhật Bản thế nào rồi?"

"Nhà Vongola đã đánh tới gần trung tâm căn cứ.

Đúng như em nói, năng lực của Đệ Thập rất thú vị.

Cậu ta đang ở đây, tôi sẽ giúp cậu ta hoàn thiện chiêu thức đó."

"Chiêu gì?"

"X-burner."

"Ồ ồ ồ..."

Kaori nhướng mày lên: "Tên nghe lạ quá...

Chắc cậu ta tự nghĩ ra."

"Ừ, đáng tiếc không phát huy được hoàn toàn."

Tsuna đã quyết định xong, nhịn sợ gắn kính áp tròng vào.

Sau khi hắn ngồi lên ghế, con rô bốt thấp lùn kia lại tới, gắn đai an toàn lại cho hắn.

Reborn ra hiệu cho Spanner, Spanner đáp lại hắn bằng cái gật đầu.

"Đệ Thập, nhớ cẩn thận nhé...

Chết trong này là cậu chết thật đấy."

"Ch-chết thật?!"

Tsuna kinh hô."

Đúng vậy...

Nhưng yên tâm, nếu như có gì bất trắc tôi sẽ cứu cậu.

Giờ thì..

Bắt đầu!"

Sau khi ý thức của Tsuna xuất hiện trong trò chơi, Spanner mới tiếp tục nói chuyện với cô."

Ăn cơm chưa?"

"Ăn rồi..."

"Byakuran thì sao?

Hắn có làm gì không?

Cái tên biến thái đó."

"Ha ha ha."

Cô bật cười: "Biến thái á?"

"Ừ."

"Nhưng cậu ta đẹp trai."

"Thích ăn kẹo dẻo..."

"Nhưng cậu ta đẹp trai."

"Hắn—" "Vẫn chưa nhận ra sao, Spanner?"

"Nhận ra cái gì?"

"Dù có tàn ác hay biến thái như thế nào, chỉ cần đẹp trai là sẽ được tha thứ."

"..."

"Tất nhiên, tôi đây làm gì cũng được tha thứ nốt."

"Vì sao?"

"Vì tôi đẹp."

Spanner bị nghẹn, vài giây sau mới trả lời cô: "Boa.Hancock?"

"Ồ ồ đúng rồi đó."

Reborn nhìn thoáng qua Spanner, đôi mắt hơi loé lên, nhưng hắn không nói gì cả.

Cho đến khi tiếng cảnh báo vang lên, Spanner mới vội vàng nhìn qua, đồng tử hơi co rụt lại.Thiết bị bị lỗi, một cỗ máy khác không thuộc phần mềm của hắn xuất hiện, đang tấn công Sawada Tsunayoshi."

Cái này là..."

"Là đồ của Irie."

Spanner đáp: "Làm thế nào..?"

"Nguy hiểm lắm sao?"

"Ừm."

Hắn hắng giọng: "Nếu như những con Mosca King kia Vongola có thể đối phó được thì thứ này...

Tỉ lệ thắng chưa đến 1%."

"Lúc trước Irie Shoichi hỏi tôi thế nào mới là vũ khí có sức chiến đấu mạnh nhất...

Không nghĩ tới, cậu ta cũng đã chế tạo ra được."

Thứ vũ khí hình lập phương này không có góc chết, có thể tấn công mục tiêu ở bất cứ góc độ nào.

Thứ này... thật là nguy hiểm...

Nếu như nó được chế tạo ở thế giới hiện thực...
 
[Khr] Ai Nói Gặp Bạn Trên Mạng Là Tốt (Bg/Np)
Chương 71: Luôn có tiện nam muốn tiếp cận nữ chính


"Vậy thì tôi không làm phiền cậu nữa, Spanner."

"Ừm..."

Spanner nhỏ giọng đáp lại: "Nhưng đừng ngắt liên lạc..."

"...?"

"Để lỡ có gì thì có thể hỏi ngay."

"À được."

Chỉ là không muốn rời xa em...

Spanner cụp mắt lại.

Chỉ là muốn được nghe thấy... tiếng hít thở của em mà thôi.Nỗi ám ảnh lâu nay, cho dù em có xuất hiện cũng không thể vơi nổi.

Chỉ có đem em ôm vào trong lòng, tôi mới có thể an tâm....

Kaori à."

Vongola, hãy cố gắng chống cự một chút.

Hãy tranh thủ cho tôi một chút thời gian, tôi sẽ lập trình lại phần mềm này nhanh nhất có thể."

"Kao-chan~" Spanner đánh sai nút lệnh.

"Kao-chan~" Byakuran Gesso cười híp mắt đi tới đằng sau, đặt cằm lên vai cô, ngọt nị nói: "Em đang làm gì~?"

"Không thấy sao?

Gọi điện."

Kaori không thoải mái đẩy đẩy hắn ra: "Đừng có áp sát như vậy, tên điên này."

"QAQ Kao-chan không yêu tôi nữa..."

Kaori cười lạnh: "Lẽ nào chúng ta từng yêu?"

"Đến với nhau đi, Byakuran!"

Kaori nghẹn một hồi, nhìn chằm chằm vào cái máy trên tay hắn, nửa ngày sau mới nói được một câu: "Đùa nhau sao?"

"Hì hì."

Byakuran đắc ý lắc lắc nó trên tay: "Định chối như nào đây, Kao-chan?"

Kaori lắc đầu nhìn hắn, thất vọng nói: "Lâu này tôi đã nhìn nhầm cậu.

Không nghĩ tới cậu không phải là chàng trai ngọt ngào mà là Tâm Cơ Boy."

"Kao-chan..."

"Từ nay về sau chúng ta chấm hết ở đây."

"Kao-chan...

Xin đừng như vậy!

Xin hãy tha thứ cho tôi..."

"Đừng cố níu kéo nữa!

Chúng ta không có kết quả gì đâu."

"Kao-chan...."

Byakuran che mặt khóc nức nở: "Lẽ nào là do tiện nam đó?!

Kao-chan, tiện nam đó thì có thì tốt?

Rõ ràng, rõ ràng..."

Thiếu nữ thở dài đứng dậy, ưu sầu, quay mặt đi đau đớn nói: "Đủ rồi, Byakuran!

Chúng ta đã..."

"Kao-chan..."

"Byakuran đại nhân."

Có một người đi đến, cúi chào một cái rồi nói: "Phim đã chiếu rồi ạ."

Byakuran sửng sốt: "Ôi, nhanh vậy à?"

Kaori cũng khá ngạc nhiên: "Hôm nay ra sớm một tiếng?"

"Vậy thì đi xem thôi Kao-chan!

Tôi muốn xem sau khi nữ chính khóc lóc với nam chính như này thì nam chính sẽ như thế nào."

"Ừ, đi thôi!"

Ở đầu dây bên kia, Spanner gõ một cái thật mạnh lên bàn phím.

Mẹ kiếp, hai người này lại giở chứng não tàn lên!

Làm hắn...

đau tim chết mất!

Reborn thấy hắn có vẻ không bình thường liền hỏi: "Sao vậy?"

"Không có gì."

Spanner nghiến răng cười: "Chỉ là đột nhiên nhớ đến một bộ phim Hàn Quốc, có một tiện nam luôn muốn quấy rầy nữ chính."

Reborn: ??? .
.Bên kia, trong khi đang xem phim Hàn đến đoạn cao trào, bên tai cô bỗng dưng truyền đến một tiếng nổ.

Cô giật mình che tai lại, chạy vội vào nhà vệ sinh."

Này, Spanner."

"Spanner?"

Không ai nói chuyện, cô cố gắng hồi lâu cũng không kết nối được.

Ngay lúc định từ bỏ, đầu dây bên kia lại truyền đến tiếng ho khan.

Kaori thở nhẹ ra một hơi, nói nhỏ: "Không sao chứ?"

"Khụ khụ khụ..

Không sao."

Spanner được Tsuna đỡ dậy, nhịn đau nói.

Tsuna thấy hắn nói chuyện cũng không hiểu ra sao, hỏi lại: "Gì cơ?"

"Không."

Spanner lắc đầu.

Ánh mắt Reborn loé lên, mở miệng hỏi: "Spanner, nãy giờ nói chuyện với ai vậy?"

"Một người bạn."

Thấy hắn không muốn nói, Reborn cũng không hỏi nữa.

Hắn nhìn đống đổ nát trước mặt, tò mò hỏi: "

Sau này cậu định thế nào?"

"Ai biết được..."

Spanner xoa chỗ bị thương, nhìn đống đổ nát trước mặt, nhíu mày: "Đám người của Irie Shoichi đến sớm hơn tôi nghĩ."

"Người của Millefiore tấn công cậu?"

"Ừ."

"Vậy sau này cậu định làm gì?"

Bên kia, Reborn cũng hỏi một câu y hệt như vậy."

Tôi đi theo cậu."

"H, hả?"

"Dù sao thì tôi cũng đã phản bội Millefiore."

Spanner nhún vai: "Nếu không đi thì tôi sẽ chết."

"Vậy vậy..."

Tsuna kiên định: "Vậy hãy gia nhập Vongola, Spanner!"

"Phốc!"

Kaori bật cười: "Cậu ta cũng biết đào chân tường nhỉ?"

"Ừ..."

Spanner xoa xoa cánh tay của mình, cũng nhếch miệng lên: "Khá tài."

"Spanner, anh nói gì vậy?"

Tsuna thấy hắn nói chuyện nhưng nghe không rõ, tò mò hỏi."

Không có gì."

Spanner phủ nhận: "Đi thôi, chúng sẽ kéo tới đấy."
 
[Khr] Ai Nói Gặp Bạn Trên Mạng Là Tốt (Bg/Np)
Chương 72: Gặp em trong ảo mộng triền miên


Tổ chức Varia là một tổ chức rất kì ba, Fran biết rõ điều đó.

Hắn tới Varia với cương vị là một Người Bảo Vệ Sương Mù, thay thế cho Arcobaleno Mammon.

Tất nhiên, căn phòng mà hắn đang ở đây cũng là của Người Bảo Vệ tiền nhiệm, và hắn phát hiện ra một điều rất thú vị.

Mammon thích tiền, cho nên hắn có một tờ poster tiền Euro rất lớn treo trên tường.

Vốn dĩ thì cũng chẳng có gì đặc biệt cả, nhưng vô tình Fran đã phá giải tầng ảo thuật phía trên của nó.

Đó là một mảnh giấy rất nhỏ, nằm ở đằng sau tấm poster.

Một điều lạ lùng là khi chạm tay vào nó, hắn có thể cảm nhận được những trăn trở của người viết, tất cả cứ như một đoạn phim ngắn được phát qua vậy.

Fran ngồi xuống một góc, tò mò đưa tinh thần lực vào bên trong.

Hôm nay là một ngày đẹp trời.

Mammon nằm trong đống tiền, ngửa đầu lên trời nghĩ như vậy.

Hắn nặng nề nhìn lên cao, nơi từng tầng mây trắng đang lướt đi nhanh, nơi cánh chim đang bay vội vã, nơi tâm trí hắn đang thuộc về.

Bỗng mọi thứ trở nên tối tăm, thế chỗ cho ánh trăng chiếu rọi trên mặt biển tĩnh lặng.Và rồi hắn nhìn thấy một người.

Hắn nhìn thấy cô gái tóc bạc đứng lặng trong đêm đen, tĩnh mịch và mờ nhạt.

Dưới tầng ánh sáng nhu hoà đẹp đẽ, bóng dáng mảnh khảnh của người ấy cũng trở nên mờ ảo hơn.

Mammon nhìn thấy dưới mặt nước, cái bóng của mình rất rõ ràng, mà bóng dáng của cô ấy lại nhoè đi như bị sóng biển làm gờn gợn.

Nhưng Mammon biết rõ, tất cả mọi thứ ở đây đều tĩnh lặng.Hệt như một thế giới trong gương không có âm thanh.

"Này."

Hắn nhỏ giọng nói, thanh âm non nớt của trẻ con ấy cũng không thể che dấu sự run rẩy và mong chờ: "Này..."

"Cái gì?"

Thế giới trong gương vỡ nát.Cô gái ấy trả lời.

Mammon hít một hơi thật sâu, chậm rãi bay đến bên cạnh cô, nói rằng: "Dạo này khoẻ không?"

"Cậu nói xem?"

Cô gái nghiêng đầu, lạnh lạnh nói, cười như không cười.Mammon co thắt lại.

Người có khí chất trong trẻo lạnh lùng vốn không hợp với tính cách của Fukawa Kaori.Thế nhưng hắn biết đây đúng là cô.Giấc mộng của thuật sĩ Sương Mù khi nào cũng chuẩn như vậy, từ rất lâu trước kia, Mammon đã biết được cái điều những tưởng như không thể kia.

"Ta..."

"Vì sao tôi lại phải chết, Mammon?"

Bỗng người con gái ấy lệ rơi đầy mặt, oán hận nhìn hắn: "Vì sao tôi lại phải chết?!

Tôi làm sai điều gì sao?

Tại sao lại là tôi?!"

"Tại sao cậu không ngăn cản điều này xảy ra, Mammon?!

Không phải cậu yêu tôi sao?!

Không phải sao?!

Tại sao lại làm thế với tôi?!"

Đứa trẻ trên mỏm đá dưới lớp áo choàng đen trở nên hít thở không thông.

"Đừng...

Đừng như vậy..."

"Tôi hận các người!

Hận các người!

Đều chết hết đi!

Đều đi chết hết đi!"

Mammon biến ảo trở thành một thiếu niên, tiến lên gắt gao ôm chặt cô gái ấy trong lồng ngực, mặc kệ từng lưỡi đao đâm xuyên qua lồng ngực, mặc kệ máu tươi đầm đìa, mặc kệ cơn đau thấu tâm can, hắn vẫn ôm chặt người ấy, gần như bật khóc: "Đừng như vậy."

"Tại sao lại là tôi..!!"

"Đừng như vậy, em xem, hôm nay mặt trăng rất tròn."

Em có nhìn thấy không, mặt trăng kia tròn trịa như thế.Em có thấy ánh trăng chiếu rọi muôn nơi.Em có nghe thấy tiếng sóng vỗ rì rào cất cao lên bản giao hưởng mang tên em.

Em có thấy không, tình yêu này hèn mọn giống như con kiến hôi, làm người ghê tởm và miệt thị nhưng vẫn chưa từng buông bỏ.Em có thấy tôi, vẫn ngày ngày ở nơi này, đợi chờ em xuất hiện, đợi chờ em cắm lưỡi đao kia vào sâu trong lồng ngực, đợi chờ em mỉm cười thật tươi, cũng đợi chờ em lạnh lùng như trong quá khứ đã từng.

Tôi cứ gặp em suốt..Gặp em trong ảo mộng triền miên.

Fran kinh ngạc ném tờ giấy xuống đất lùi về sau vỗ ngực.

Hắn đổ mồ hôi nhìn nó, cũng không dám chạm vào lần nữa, vội vội vàng vàng chạy đi.

Quá khủng khiếp!

Cái thứ cảm xúc tiêu cực đó suýt chút nữa đã khiến đầu óc hắn điên lên.

Thiếu chút nữa, thiếu chút nữa hắn đã bị nó chi phối...Một lúc sau, tờ giấy kia bỗng dưng biến mất hệt như chưa từng xuất hiện.[Hôm nay là mặt trăng rất tròn.] Người đó niết chặt tờ giấy trong tay, lúc buông ra, mọi thứ đã hoá thành tro tàn.

"Ừm.

Rất tròn."

Sóng vỗ rì rào, ánh trăng chiếu rọi, nơi có mây mù đi qua, tất cả đều bị bóng đêm bao trùm.Hệt như tương lai của bọn họ.
 
[Khr] Ai Nói Gặp Bạn Trên Mạng Là Tốt (Bg/Np)
Chương 73: Như một giấc mộng


"Voii!!!

Tên điên này, uống ít thôi!!"

"Shi shi shi~" Belphegor cười quái dị, tóc mái dài che khuất một nửa khuôn mặt, cũng che mất đôi mắt đầy dữ tợn của hắn.

"Cướp được căn cứ của đám Millefiore cũng phải ăn mừng một chút chứ nhỉ?"

"Ngươi..."

Squalo giận run lên, trầm mặc một hồi, nửa ngày sau mới nói: "Thế là đủ rồi."

Ngay tại lúc hắn sắp bước đi, có hai tiếng đã làm cho đôi chân của hắn ngừng lại."

Cá Mập."

Và rồi như chạm phải một mạch dây nào đó, thanh niên tóc trắng vọt lên, đấm mạnh một cái vào mặt hắn.

Squalo gằn lên: "Belphegor!

Đừng có vượt quá giới hạn!"

"Shi shi shi..."

Belphegor ăn đau xoa xoa khoé miệng bật máu, choáng váng, tầm mắt hơi mơ hồ: "Ngươi có tư cách gì nói với vương tử?"

"Ngươi có bảo vệ được cô ấy không?"

"Mẹ kiếp, đã không làm được gì thì đừng ở đây quở trách vương tử!

Đừng làm vương tử thấy ghê tởm!"

"Belphegor!"

Squalo quát lên: "Ngươi nghĩ mình làm được gì?

Người đã chết rồi!

Tốt nhất là nên làm tốt phận sự của mình đi!

Đám người Millefiore có thể sẽ tấn công bất cứ lúc nào!"

Hình như dính rượu vào, Belphegor đã say xỉn.

Hắn trở nên không giống mình, như một kẻ luỵ tình bị ruồng bỏ, ngã ngồi trên ghế sô pha, nỉ non: "Đã đi rồi..."

"Đã đi rồi..."

"Vì sao phải rời khỏi vương tử..?

Vì sao lại thế..."

Squalo cắn răng không để cho mình làm ra hành động quá khích nào, xoay người đi ra cửa.

Bỗng hắn nhìn thấy Xanxus đứng ở đó, dường như đứng rất lâu, hoặc cũng chỉ là mới đến.Ngài đứng yên một chỗ, đôi mắt màu đỏ cũng chẳng còn gì khác ngoài tĩnh mịch.

Và rồi ngài xoay người bước đi, hệt như đêm đó, mỗi một bước thân mang theo sát khí vô tận, hệt như có thể huỷ diệt mọi thứ bất cứ lúc nào.Từ khi nào mọi thứ trở nên như vậy?

Squalo vùi đầu vào khuỷu tay, dưới ánh trăng cô tịch, thê lương lạ kì.Từ khi nào Varia trở nên như vậy?

Hình như từ lúc những con quỷ của Varia bắt đầu rung động trước một người con gái.

Vốn dĩ ngay từ đầu cũng đã tự cảnh cáo bản thân rồi.Một sát thủ không được có một tia tình cảm mềm yếu nào.

Nhưng nào có ai nghe?

Con người là vậy, cứ cố chấp như thế, để rồi khi bị tổn thương cũng chỉ có thể lặng lẽ liếm vết thương của mình.

Kaori...Squalo rời đi cũng không làm Belphegor để ý.

Hắn vẫn uống rượu, tự tự tại tại, thảnh thơi như thế.Cho đến khi chai rượu cuối cùng rơi xuống đất, người ấy mới mờ mịt ngẩng đầu, nhìn lên trời cao.Như một giấc mộng trong men say, hắn nhìn thấy người kia chậm rãi bước tới.

Dưới ánh trăng, người ấy mờ mờ ảo ảo, thật thật giả giả, vừa làm hắn hạnh phúc, vừa làm hắn đau thấu tim gan.

"Bel."

Hắn nghe thấy cô gái ấy mở miệng nói: "Về nhà thôi, Bel."

"Ừ..."

"Công chúa... cùng vương tử về nhà thôi...."

Belphegor ngã gục xuống đất.

Kéo theo cả một thế giới tối sầm.

Về nhà... thôi...Cuối cùng, khoé môi của vương tử tóc vàng vẫn nhếch lên, tươi đẹp như vậy.
 
[Khr] Ai Nói Gặp Bạn Trên Mạng Là Tốt (Bg/Np)
Chương 74: Trái tim của các người


Không lâu sau, Kaori nghe tin một cứ điểm của Millefiore đã bị Varia cướp mất.

Sáu Loài Hoa Đưa Tiễn đã chết năm, một người còn lại là Irie Shoichi thì đang làm chỉ huy ở Nhật Bản, ở trong căn cứ nên còn chưa chết được....

À không, tin tức đã được cải chính, cậu ta đã phản bội Millefiore.Kaori nhàm chán nằm tựa trên ghế sô pha, một chút cũng không lo lắng gì cả.

Cho đến khi bụng réo lên vài tiếng mới không tình nguyện đứng dậy, rầu rĩ đi ra ngoài."

Bya~ku~ran~" .
.
."

Sho-chan phản bội...

Hm, thật ra ta đã biết từ lâu."

Byakuran Gesso cười tủm tỉm, cũng không quá để ý: "Nếu vậy thì chúng ta cùng chơi một trò chơi đi...

Choice, thế nào?"

Ở bên kia đám người Vongola còn chưa kịp nói gì đã thấy sắc mặt của Byakuran Gesso hơi thay đổi.

Hắn nghiêng người nhìn về phía sau, nhanh chóng ngắt liên hệ."

Byakuran."

Kaori từ phía sau hắn đi tới, nhíu nhíu mày: "Làm cái gì vậy tên khùng này?

Nãy giờ không nghe tôi gọi sao?"

"Kao-chan?"

Byakuran ngạc nhiên nhìn cô: "Đói bụng hả?

Đợi tôi một chút nữa nhé!"

"Nhanh lên chút."

Cô xoa bụng: "Từ sáng đến giờ chưa ăn gì vào bụng, đói kinh khủng."

"Chờ chút chờ chút...

Em cứ tới phòng ăn đi, tôi sẽ tới ngay đây."

"Ờ."

Đến khi cô gái khuất bóng, Byakuran mới bật màn hình lên.

Hắn nhìn vẻ mặt khiếp sợ của đám người ấy, cười tủm tỉm: "Sao vậy?

Khó tin ư?"

"Ka Ka Ka...

Kaori?!"

Sawada Tsunayoshi hét ầm lên.

Mà Hibari Kyoya cũng ngay lập tức chạy lại, híp mắt nhìn hắn: "Fukawa Kaori đâu?"

"Kao-chan~" Byakuran cố ý đợi một lúc mới nói: "Em ấy đi phòng ăn đợi tôi tới nấu cơm cho ăn rồi nha~" "Byakuran..."

Irie Shoichi phức tạp nhìn hắn, hơi cúi đầu.

"Được rồi được rồi~" Thanh niên tóc trắng vẫy vẫy tay: "Cứ như vậy đi!

Sau đó gặp lại sau!"

Vừa dứt lời, căn cứ đã rung động dữ dội, căn bản cũng không quá hai phút, toàn bộ căn cứ đã bị dịch chuyển đi nơi khác, bỏ lại một đám người ngẩn ngơ một chỗ.Thật lâu sau, Tsuna mới phức tạp lên tiếng: "Kaori...

ở Millefiore sao?"

"Ờ."

Spanner nhét kẹo vào miệng, điềm đạm trả lời: "Có chuyện gì không?"

Nhìn vẻ mặt đó của hắn, Irie cũng hơi không vui: "Spanner!

Lẽ nào cậu không lo lắng chút nào sao?!"

"Lo lắng?"

Spanner ngẩn ra: "Lo lắng cái gì?"

"Lo lắng..."

"Lo lắng cô ấy bị thương tổn hả?"

Spanner cười cười, đôi mắt màu xanh nước biển cũng lạnh đi trông thấy: "Không nghĩ rằng ở đây thì cô ấy mới gặp nguy hiểm sao?

Thực ra tôi đã muốn nói từ lâu rồi.."

Hắn nhìn thoáng qua Kyoko và Haru, nhếch miệng cười dài: "Luôn miệng nói lo lắng cho hai cô gái này, cậu, không bao giờ cứu rỗi được em ấy đâu.

Mặc kệ là cậu—Irie Shoichi, hay là Vongola, hoặc bất kì người bảo vệ nào khác."

"Trái tim của các người chứa quá nhiều thứ, và tôi sợ rằng khi bắt buộc phải lựa chọn, Kaori sẽ lại bị bài xích ở bên ngoài, chỉ vì em ấy có một chút vũ lực."

"Trái tim của các người nếu đã không thể đặt cô ấy ở vị trí thứ nhất, vậy thì đừng cố gắng níu kéo bất kì cái gì cả."

"Các người nghĩ tôi không muốn ở Millefiore sao?

Ở đó tôi có thể gặp cô ấy mỗi ngày.

Nhưng nếu như không đi, tôi sẽ chết.

Tôi còn chưa thể chết được."

Spanner lạnh lùng nhìn bọn họ.

Cho đến khi chưa làm được điều gì đó cho Kaori, hắn chưa thể chết được."

Byakuran Gesso cho dù là mười năm trước hay tám năm sau, vẫn là người hiểu cô ấy nhiều nhất."

"Để cho Kaori...

Không bị đám người các cậu làm vướng bận nữa đi."

Đám người các người...

Chẳng một ai xứng với cô ấy cả.Không một ai.
 
[Khr] Ai Nói Gặp Bạn Trên Mạng Là Tốt (Bg/Np)
Chương 75: Hồi ức của một Arcobaleno (1)


Theo một nguồn tin khá tin cậy thì người của Vongola đã trở lại thế giới của mình.

Trở về đó để luyện tập sao?

Kaori nghĩ nghĩ cũng thấy đúng, nên cũng không quan tâm gì nhiều nữa.

Nếu không lầm thì bọn họ sẽ có một buổi kiểm tra để tiếp thu ý chí truyền thừa của nhà Vongola Primo...

Cô gái tóc bạc ngả ra ghế, thở dài một hơi..
.
.Mười năm trước, vùng biển Namimori.Phía dưới lòng biển khơi, một cỗ máy màu xanh lá đang chậm rãi di chuyển.

Mục tiêu của nó rất rõ ràng, chính là trung tâm của Namimori.

Bên cạnh màn hình máy tính, đứa trẻ tóc xanh đưa tay bấm liên hồi trên bàn phím, khuôn mặt non nớt của trẻ con kia lại tràn đầy sự vui sướng và hài lòng.

Hắn nhấn gửi những con robot loại nhỏ đi, yên lặng chờ đợi một điều gì đó xuất hiện.

Nhưng mà chờ mãi...

Vẫn chẳng có một ai.

Verde khép mắt lại, cả người giống như bị dấu đi trong biển khơi, có cái cảm giác đè nén giống như khi đứng bên cạnh người ấy.

Tâm trí bay xa, bỗng chốc khiến hắn nhớ lại ngày đó.

Cái ngày mà định mệnh của hắn thay đổi.Verde trước kia là một người thất bại.

Hắn chưa bao giờ thành công dù là một điều nhỏ nhất.

Hắn đã từng rất tuyệt vọng, đã từng muốn buông bỏ mọi thứ.Nhưng rồi Verde gặp được Ngài.Ngài cao ngạo và cường đại khiến hắn thấy mình như một con kiến hôi ti tiện.

Chẳng có gì Ngài không làm được cả, Ngài đến khiến cho cuộc sống của hắn đổi thay.Verde nhớ rõ ngày ấy, cái ngày hắn định gieo mình trong dòng biển tĩnh lặng, Ngài đứng bên trên mỏm đá, lạnh nhạt nhìn xuống.

Và rồi, Ngài nói, sau khi nghe hắn gào thét đầy tuyệt vọng.

"Phiền phức nhỉ."

Ngài cười yếu ớt: "Biết thế giới sẽ thay đổi như thế nào không?"

"...Không biết."

"Ta có thứ muốn cho ngươi xem đấy."

Ngài vươn tay, chỉ về phía máy móc: "Tương lai, công nghệ sẽ trở thành một phần không thể thiếu.

Nếu không có phương hướng và không có vũ lực, vậy thì trở thành nhà khoa học đi."

"..Ngài yêu cầu sao?"

Ngài nhìn hắn."

Ngài...

Cần sao?

Cần đến...sự tồn tại của tôi?"

"Đúng vậy."

"Nhưng tôi—""Mục tiêu mà ta đặt cho ngươi..."

Ngài nhẹ nhàng vén tóc lên: "Không thích sao?"

"Không phải!

Chỉ là.."

Ngài nhảy lên cao: "Chờ một ngày ngươi hữu dụng với ta."

"Ngươi bị bọn họ phủ nhận mục tiêu của mình, vậy thì hãy phủ nhận sự tồn tại của chúng đi."

Phủ nhận sự tồn tại của chúng đi.Phủ nhận...Verde bình tĩnh mở mắt ra, nhìn bàn tay bé xíu của mình:"Ngài cần tôi sao?"

Không ai đáp trả.

Không ai.

Không một ai.

Verde lướt ngón tay trên bàn phím, khẽ khàng thở dài.

Hắn vươn tay, điều khiển máy móc của mình lao về phía Namimori."

Nhẫn Vongola..."
 
[Khr] Ai Nói Gặp Bạn Trên Mạng Là Tốt (Bg/Np)
Chương 76: Hồi ức của một Arcobaleno (2)


"Tiếp đến sẽ là thử thách của Verde."

"Hm...

Tên này thật đáng ghét..."

Colonello quay qua nhìn Mammon: "Mammon, hộp vũ khí ban nãy ngươi lấy từ chỗ của Verde phải không, kora!"

"Xì.

Nếu không có tiền thì ta cũng không thèm."

"Hừ, được tiện nghi còn khoe mẽ, kora!"

"Phù..."

Fon thở dài một hơi: "Không nghĩ tới hộp vũ khí đã tồn tại ở thời đại này..."

"Ừm."

Reborn gật đầu: "Verde mà, hắn ta rất khoái những vụ như vậy."

"Nhắc mới nhớ..."

Mammon chép miệng: "Cũng không phải ta muốn làm vật thí nghiệm cho hắn đâu..."

Colonello khinh thường: "Chứ không phải là do bị tiền làm mờ mắt sao?"

"Khư—-!"

Mammon phản ứng lại: "Đừng ngu xuẩn như vậy!

Nguyên nhân chủ yếu là vì..."

"Vì cái gì?"

"Là vì..."

Mammon há miệng, nhưng lạ là mãi chẳng nói được một chữ.

Hắn nhìn về phương xa, cả người cứ như bị ảo thuật bao phủ, không khống chế được nhớ về viễn cảnh lúc đó. 【Mammon, thế nào?

Hợp tác với ta đi.】Verde ở phía bên kia màn hình hưng phấn nói, trên khuôn mặt của hắn đầy vẻ say mê và điên cuồng: 【Có thứ vũ khí này, cả thế giới sẽ phải khiếp sợ!】【Khư——】Lúc ấy, Mammon khinh thường không để ý tới, hắn không muốn làm chuột bạch cho tên này, rất nguy hiểm.

Thế nhưng ngay sau đó——
【Sarah đại nhân, ngài thấy thế nào?】Cái tên không thể nhắc tới lúc này lại bị gọi lên, điều này khiến cho Mammon khiếp sợ.

Càng không thể ngờ được là, từ đằng sau Verde có bóng người bước tới.

Hắn nghe thấy tiếng giày quen thuộc, vang mãi, vang mãi, sau đó dừng lại.

Tiếp đến, hắn nghe thấy thanh âm ấy, nghe thấy giọng nói thanh lãnh của người kia. 【Phát minh này không tệ, Verde.】Đó là...!

Mammon cứng đờ nhìn người trên màn hình, dáng vẻ quen thuộc như vậy, vẫn là ánh mắt lạnh lùng đạm nhiên đó, nhìn hắn, không cảm tình: 【Ồ.

Là Viper..?】"Này, nói đi chứ kora!"

Colonello mất kiên nhẫn."

A—."

Mammon lấy lại tinh thần, hắn bay lên không trung, rời khỏi chốn đình viện này, xoay người tiến tới biển khơi: "Sarah Sicily đại nhân...

Xuất hiện."

Tách trà trên tay Fon rơi xuống đất, vỡ nát. .
.Ít người biết, ba thứ khiến cho thế giới cân bằng là: Núm giả, nhẫn Vongola và nhẫn Mare.

Ba thứ này bao gồm bảy thuộc tính: Bầu Trời, Mưa, Sấm Sét, Mây, Mặt Trời, Bão và Sương Mù.

Nhẫn Vongola và Mare là do những Người Bảo Vệ cầm, còn Núm giả là do bảy đứa trẻ mạnh nhất thế giới nắm giữ.Các thành viên Arcobaleno trước đây là những người trưởng thành bị "nguyền rủa", trở thành trẻ sơ sinh trong một sự kiện được gọi là " Ngày định mệnh ".Mục đích của Arcobaleno là khai thác và bảo vệ Pacifier.

Mang sức mạnh đa số của Tri-ni-sette, một thiết bị hướng dẫn và bảo vệ sự phát triển của thế giới.Khi bảy người được chọn bị nguyền rủa, họ sẽ nhỏ đi.

Về mặt thể chất, họ giống hệt một đứa trẻ mới biết đi.Khả năng và trí thông minh của họ vẫn còn nguyên, nhưng vì cơ thể trẻ con của họ, các khía cạnh của lời nói và sức chịu đựng có thể bị ảnh hưởng.

Bảy người mạnh nhất thế giới đó là: Luce, Reborn, Lal Mirch, Viper, Verde, Skull và Fon.

Tuy nhiên, trong quá trình nguyền rủa, Colonello đã vào cuộc, khiến cho Lal Mirch trở thành một nửa Arcobaleno và có thể giải trừ nguyền rủa nếu không sử dụng sức mạnh đó trong một thời gian.

Colonello thế chỗ cho Lal Mirch.Định mệnh của bọn họ đã được đặt ra từ trước.

Và bọn họ chỉ có thể bước lên con đường này, không có cách nào tránh khỏi.
 
[Khr] Ai Nói Gặp Bạn Trên Mạng Là Tốt (Bg/Np)
Chương 77: Hồi ức của một Arcobaleno (3)


Reborn là sát thủ mạnh nhất thế giới.Verde là nhà khoa học giỏi nhất thế giới.Viper là thuật sĩ mạnh nhất thế giới.Skull là quân sư tài ba nhất thế giới.

Fon là võ sư mạnh nhất thế giới.Lal Mirch là quân nhân mạnh nhất thế giới.

Luce là người có trái tim bao dung nhất, Boss của một gia tộc Mafia mang tên Giglio Nero.

Bảy người này đã được chọn để trở thành người bảo vệ tri ni set, bắt buộc phải hứng chịu nguyền rủa trong ngày định mệnh.

Mặc dù biết trước tương lai là như thế nào, nhưng vẫn không có ai lui bước.

Bởi lẽ...Khi biết được một phần nguyên nhân ở phía sau, bọn họ đã chặt đứt đường lui của mình từ lâu rồi.

Reborn vẫn nhớ rõ, ngày ấy mưa rơi tầm tã, người được gọi là Burmuda kia bước tới, yêu cầu bọn họ trở thành người bảo vệ tri ni set.Mục tiêu duy nhất chính là cân bằng và bảo vệ thế giới.Bọn họ không phải người tốt.Không một ai muốn mình bị biến thành trẻ con cả.Nhưng người ấy...

Vì người ấy, bọn họ chấp nhận.

Cả bảy Arcobaleno ai cũng nhớ rõ lúc ấy, nhớ rõ nỗi đau kia, nhớ rõ tâm trạng hỗn loạn khi trở thành một đứa trẻ.

Bọn họ không cam tâm, bọn họ đau khổ, nhưng bọn họ không oán hận.Này...

Ngài nhìn đi...

Chúng tôi...

Làm vậy đã được chưa..?

Bên cạnh biển khơi xanh thẫm với những trận cuồng giông và bão tố, Ngài đứng trên mỏm đá cao, sống lưng thẳng tắp.

Gió thổi mạnh làm cho mái tóc xanh của Ngài lay động từng cơn, và chúng tôi nhìn thấy ánh mắt Ngài vô tình và lãnh đạm.Ngài đứng đó, trầm tĩnh và vững chãi, cường đại mà cao ngạo, hờ hững như chẳng quan tâm thứ gì.

Nếu như biết rõ sinh mạng này cũng chỉ là một thứ hèn mọn lướt qua thời gian của Ngài...Vậy xin hãy để kẻ hèn này có thể cống hiến cho Ngài bằng tất cả những gì mà chúng tôi có đi...Sarah đại nhân....【Rác rưởi thì không có quyền sống, và cũng đừng mơ có một vị anh hùng nào tới để cứu ngươi.】【Nếu như không muốn bị gạt bỏ thì hãy phủ nhận sự tồn tại của chúng đi.】"Đủ rồi, bây giờ không phải là lúc để nói chuyện này."

Reborn lấy lại tinh thần, nói: "Quan trọng là phải đối phó với Verde trước đã."

"Đúng đó."

Fon gật đầu: "Bỏ chuyện này qua một bên đi."

"Ừ, không nói nữa!"

Lal nhanh chóng nói: "Verde chắc chỉ ở gần đây thôi, tên này làm tôi không thoải mái, cẩn thận hắn lại làm gì!"

"Ừm."

Skull trầm mặc ôm mũ, rũ mắt cuộn người vào một góc tường.【Nhát gan và ngu xuẩn như ngươi, mà vẫn còn sống sao?】
 
[Khr] Ai Nói Gặp Bạn Trên Mạng Là Tốt (Bg/Np)
Chương 78: Nếu như thời gian đảo ngược


Mười năm sau, Ý, căn cứ của Millefiore.

Đêm không trăng, tất cả mọi thứ đều bị bóng đêm bao trùm.

Trong căn phòng rộng lớn, cô gái tóc bạc nằm gối lên tay, mở to đôi mắt mèo xinh đẹp.

Fukawa Kaori trằn trọc không sao ngủ được, hơi thở dài đầy ngao ngán, lặng lẽ nhẩm những ngày đã qua."

Chín ngày rồi..."

Bọn Tsuna đã về được chín ngày rồi nhỉ?

Chẳng biết họ đã tập luyện ra sao, hiệu quả có tốt không?

Nếu như muốn lấy sự chấp thuận của các Arcobaleno khác thì có vẻ cũng không quá khó, chỉ là với Reborn và Verde thì...

"Chậc."

Kaori chậc một tiếng, lấy Ipad ra lên mạng. [SS]: Ngày mai sẽ đi. [VS]: Vâng.

Bỗng, cô nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng từ bên ngoài vọng vào, nếu không phải Kaori rất cảnh giác thì có lẽ cô đã không nhận ra.

Nhanh chóng dấu Ipad đi và nhắm mắt lại giả bộ ngủ, cùng lúc đó, cánh cửa mở ra.

Thanh niên tóc trắng đẩy cửa bước vào, trầm mặc đứng lặng nhìn cô gái trong bóng tối.

Không mở đèn, cũng không có ánh trăng, Byakuran Gesso đứng bên đầu giường của cô một hồi lâu, không hề động đậy, cứ ngỡ như một con rối chẳng biết mỏi mệt.

"Kao-chan..."

Hắn nhỏ giọng gọi ra cái tên này, vươn tay chuẩn xác chạm vào gò má của thiếu nữ, nỉ non: "Kao-chan..."

Hô hấp của Kaori đều đều, giống như đang ngủ say thật.

Byakuran dường như cũng không nhận ra, hắn chỉnh lại chăn cho cô một chút, ngay sau đó cúi người, đặt lên môi của cô một nụ hôn nhợt nhạt.Kaori: ....Bỗng nhiên không muốn giả bộ ngủ nữa O.oĐến khi hắn đóng cửa rời đi, cô mới ngồi bật dậy, đưa tay chạm lên môi không biết suy nghĩ điều gì. .
.Mười năm trước, ven biển Namimori.Verde điều khiển những sản phẩm thí nghiệm của mình hòng cướp đi những chiếc nhẫn, thế nhưng tất cả đều không thành.

Tuy nhiên, thực nghiệm to lớn nhất của Verde lại không phải là những món đồ bỏ đi đó.Hắn đã...tạo ra 7^3, thứ ức chế Arcobaleno và có thể khiến họ phải chết.

Mặc dù hiện tại mới chỉ là bán thành phẩm nhưng nghĩ đến tương lai xem, và bạn sẽ thấy nó kinh khủng như thế nào.Nhưng hình như tất cả đều vô dụng.

Mammon đã dùng ảo thuật trước khi Verde cho chất phóng xạ 7^3 phát tán trong không khí, Sawada Tsunayoshi biểu thị sự quyết tâm của mình khi mà hắn muốn bảo vệ Arcobaleno và bạn bè của mình.

"Vậy là Verde thất bại."

"Vâng."

Vincenzo thu hồi tầm mắt: "Ngài thấy sao?

Nhà Vongola."

"..."

Sarah không đáp.

Cô ta yên lặng nhìn ra biển khơi, vô tận, chẳng có điểm cuối.

Mãi đến tận một lúc sau, cô ta mới lên tiếng: "Nhà Vongola...

Không tệ."

"Ý ngài là nhà do ai thống lĩnh?"

Vincenzo bình tĩnh nói: "Vongola Decimo, hay là....

Primo?"

"Như nhau cả thôi."

Sarah nhàn nhạt nói: "Cứ ganh đua nhàm chán với cái gọi là niềm tin và đạo đức...

Tình cảm quan trọng thế sao?"

"Ngài đã thử rồi kia mà?"

Đằng sau ngài, hắn chậm rãi đi tới: "Ngài đã... thử cái cảm xúc ấy rồi...

Xin mạn phép cho kẻ hèn này hỏi, ngài... thấy sao ạ?"

"Nó..."

Sarah Sicily mờ mịt nhìn xuống mặt biển, cho đến khi nhìn thấy đôi mắt màu xanh biển lạnh lùng của mình, cô ta mới thu hồi thứ cảm xúc nhạt nhẽo ấy: "...Khá là thừa thãi.

Nó khiến cho ta cảm thấy mệt mỏi và làm ta mất phán đoán...

Nguy hiểm thật đấy."

"Vâng."

"Sawada Tsunayoshi đặt niềm tin vào Arcobaleno Mặt Trời Reborn, hắn nói rằng dù cho thời gian đảo ngược hắn vẫn sẽ lựa chọn gặp được Arcobaleno.

Thật nhàm chán nhỉ?"

Vincenzo không đáp.

Bởi hắn biết trong lòng ngài lúc này... vốn đã có câu trả lời."

Nhưng nếu như thời gian thật sự đảo ngược..."

Sarah Sicily khẽ cười: "Thì sao nhỉ?"

"Nếu như thời gian đảo ngược thì tôi vẫn sẽ gặp và tuỳ tùng ngài, cho đến khi sinh mệnh này héo mòn."

Cô ta quay đầu, thanh niên tóc vàng vẫn cười nhẹ, khuỵ một gối, thành kính dâng lên cả trái tim và sinh mệnh này."

Vincenzo, ngươi không mệt mỏi à?"

"Tôi không mệt, và cũng không thể mệt."

Hắn vươn tay, mềm nhẹ nắm lấy tay cô, khẽ khàng đặt môi hôn: "Tôi vĩnh viễn là bức tường vững chắc bảo vệ thành trì và vương toạ của ngài."

Ánh mắt của thiếu nữ tóc xanh mắt xanh lay động.

Dưới cơn gió biển mạnh mẽ, cô ta xoay người, vươn tay lên không trung, hệt như muốn bắt lấy thứ gì nhưng lại vụt khỏi tầm tay.

"Nếu như có một ngày ngươi muốn, Vincenzo, hãy rời đi."

Vincenzo sửng sốt, hắn xiết chặt nắm tay, ôn nhu cười:"Ngài... sao vậy?

Càng ngày, ngài càng chẳng giống mình.

Là ai đã cảm hoá ngài sao?"

Trong khoảnh khắc, Sarah Sicily nhớ đến một người.

Nhưng cô ta vẫn cười nhạt, không chút để ý:"Không phải.

Ta là người có thể bị cảm hoá ư?

Buồn cười."

"Vâng, là tôi quá phận."

Ngài cứ như thế, càng ngày càng cách tôi ngày một xa.

Ngài không thể dừng lại vì tôi ư, Saral đại nhân?

Trong con hẻm của phố nghèo, đứa trẻ tóc vàng hấp hối nằm trên mặt đất, rên rỉ trong sự thanh tỉnh nghiệt ngã.

Có bóng người tiến lại, nhỏ nhắn, nhưng cường đại.

Nó nhìn thấy người ấy có mái tóc dài màu xanh, đôi mắt cũng mang màu của bầu trời đẹp đẽ.

Ánh lửa chiếu sáng không gian ẩm ướt chật hẹp, điểm tô màu sắc trong đôi mắt tĩnh lặng kia.【Muốn sống không?】Nó ngẩn ngơ nhìn cô bé, vô thức, không thể đáp lại.

Nó nghe thấy tiếng xiềng xích vang lên đinh tai, sau đó là cảnh cô bé lại gần nó. 【Ta là Sarah Sicily, ta cần ngươi.】Sarah đại nhân...

Vincenzo ngã ra tảng đá lớn, lẳng lặng nhìn lên bầu trời rộng lớn."

Có bao giờ ngài thầm nghĩ, Vincenzo Sicily sẽ làm tất cả vì ngài, cho dù có hi sinh tính mạng này chưa?"

Không ai đáp lời."

À à, ngài vốn đã biết...Nhưng sao, ngài lạnh lùng quá..."

"Mà không, như vậy thì mới là ngài.."

Nhưng mà, vì sao ngài lại vì một người không liên quan mà rơi nước mắt?

Ngài buồn, đến cả bầu trời cũng phải rơi lệ, ngài biết không?
 
Back
Top Bottom