Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Khr] Ai Nói Gặp Bạn Trên Mạng Là Tốt (Bg/Np)

[Khr] Ai Nói Gặp Bạn Trên Mạng Là Tốt (Bg/Np)
Chương 49: Đã nói tôi là truyền thuyết mà


Khi sương khói tản đi, Kaori vẫn ở trong căn phòng toàn màu trắng lúc trước.

Cô buông gói đồ trên tay xuống, đứng tại chỗ.

Căn phòng này vẫn y hệt như nửa năm trước, hoàn toàn chẳng có dấu hiệu đổi thay.

Rõ ràng, phòng này không có ai ở.Cũng y hệt lúc trước, có tiếng bước chân vội vã vang lên.

Kaori ngửa đầu nhìn người xuất hiện trước cánh cửa, cười rộ lên: "Byakuran!"

Byakuran Gesso chống tay vào tường thở hào hển.

Hắn nhìn thiếu nữ trước mắt, lặng lẽ che lại trái tim đang đập thình thịch trong lồng ngực, cười khẽ dưới ánh sáng mặt trời ôn nhu:"Kaori."

"Ừm."

Kaori nghiêng đầu: "Tôi ở đây."

Byakuran Gesso đứng thẳng lại, đi tới bên cạnh cô, vươn tay ra: "Lại đây."

Kaori nghĩ đến hắn là bạn trai tương lai—-à không, ở thế giới này thì là bạn trai chính quy rồi nhỉ?

Thấy hắn vươn tay ra, cô cũng không do dự, tiến lên ôm hắn một cái.

Byakuran ôm lấy Fukawa Kaori, khiến chóp mũi cô quanh quẩn đầy vị ngọt của kẹo tẩm đường.

Vẫn giống vậy, hắn ôm cô rất chặt, chặt đến mức như muốn khiến cô và hắn hoà lại làm một.

Đến lúc hắn buông tay ra, Byakuran Gesso đã thuận tay lấy một gói kẹo trên bàn xuống, nhét vào miệng: "Kao-chan ở lại đây nha~ Lâu quá không gặp~" "Ừ."

Kaori xoa bụng, thầm nghĩ không ở đây thì ở đâu?

Nhưng cô cũng không nói ra mà là ngồi xuống giường, vẫy vẫy tay: "Bật ti vi lên."

Byakuran cười tủm tỉm búng tay một cái, tức khắc, ti vi đã được bật lên.

Cô giật mình nhìn hắn: "Công nghệ đã tiên tiến đến thế này rồi cơ à?"

"Hừm~ Công nghệ ở Millefiore là tuyệt nhất~" "Ồ vậy hả?"

Kaori thuận miệng: "Còn Vongola thì sao?"

"Vongola.."

Thần sắc của Byakuran như thường: "Tất nhiên yếu hơn!"

"Lại nói tiếp.."

Cô bỏ một viên kẹo vào miệng: "Millefiore.. là gia tộc nào?

Mới lập sao?"

"Hừm~" Byakuran gật đầu: "Rất mạnh đó nha~ Có nhớ Spanner và Sho-chan không?

Họ đều ở đây đó~" "Oa!"

Kaori sợ hãi than: "Trùng hợp thật đấy!

Vậy hai người này có xông ra một phen thành tựu gì không?"

"Có chứ^^" Hắn cười: "Hai người họ là hai kĩ sư bậc nhất của Millefiore."

"Chậc chậc."

Kaori chậc hai tiếng, cô nghĩ đến Gianichi, nghĩ đến Giannini, sau đó lại nghĩ đến đôi mắt rực lửa lúc ấy của Spanner, nhịn không được khẽ cười.

Vài phút trôi qua, không ai nói với ai câu nào.

Kaori vẫn chăm chú nhìn vào chương trình Oha Asa trước mắt, yên lặng ăn bỏng ngô.

Còn hắn, vẫn lẳng lặng ở một bên, khép mắt lại..【Kao-chan!】 Byakuran trơ mắt nhìn thiếu nữ trước mắt bị biển lửa bao phủ.

Dưới nhiệt lượng khổng lồ của nó, thiếu nữ dần dần bị nuốt chửng, chẳng còn thấy tăm hơi.

Kao-chan.Kao-chan...Kao-chan....【Kao-chan!】"Kao-chan!"

Thanh niên mở bừng mắt, tham lam hít thở không khí.

Hắn vội vã quay qua bên cạnh, thiếu nữ tóc trắng vẫn đang ăn bỏng ngô, hai con mắt chăm chú nhìn lên màn hình.

Thấy có người nhìn, cô nhìn sang, nhướng mày: "Byakuran?

Nhìn cái gì?"

"Không có gì~^^" Hắn cười híp mắt: "Chỉ là bỗng nhiên muốn nhìn một chút..."

Là ấm áp.

Byakuran xiết chặt tay, cường thế nắm lấy bàn tay dính đầy vụn bỏng của cô gái.Còn sống.Còn sống.Em...Còn sống...

"Này, Kao-chan."

Cô gái không kiên nhẫn nhai bỏng: "Gì?"

"Làm người con gái của tôi đi."

Kaori sửng sốt, quay đầu trừng mắt nhìn: "Ha?

Byakuran Gesso, ăn nhiều kẹo quá nên lú lẫn rồi sao?

Chúng—-""Tôi nói thật."

Hắn nghiêm túc nhìn cô: "Ở bên cạnh tôi."

Fukawa Kaori không nói nữa.

Cô nhìn hắn, chăm chú, nghiêm cẩn.

Không khí như đọng lại, một giây sau, mày của cô ấy giãn ra, nở nụ cười mềm mại:"Mười năm trước tôi đã nói rồi còn gì?"

"Byakuran——đến với nhau đi."

Thần sắc của Byakuran vừa động, ngay tại lúc hắn định nói gì, Kaori đã ngã ngửa ra, cười ha hả:

"Cậu nghĩ tôi sẽ nói vậy hả?

Trò này của cậu tôi quen lâu rồi!

Thuận tiện nhắc lại, tôi chỉ là truyền thuyết thôi nha!"

Byakuran cứng đờ, nhưng, hắn vẫn làm ra vẻ mặt 'đáng ghét trò này đang vui mà' ai oán nhìn cô, uỷ khuất:

"Ra là biết rồi..."

"Ha ha, còn không xem xem bổn tiểu thư là ai!"

Byakuran Gesso nhìn cô gái tự mình cười vui trước mắt, lặng lẽ nở nụ cười, dung túng, sủng nịch.

Mà sự chua xót trong lòng kia, căn bản ngừng không được.

Xin lỗi, Byakuran.

Tình cảm của cậu, tôi không thể đáp trả.

Bởi vì tôi là....

"Tôi, chỉ là truyền thuyết mà?"

Lặng lẽ, âm thầm, cô gái tóc bạc cúi đầu nỉ non, không ai có thể nghe thấy, giống như tự nói với mình.

【Kao-chan~ Đừng sợ, tôi ở đây.】

【...】
 
[Khr] Ai Nói Gặp Bạn Trên Mạng Là Tốt (Bg/Np)
Chương 50: Leonardo Lippi


Kaori mở mắt ra, che miệng ngáp một cái.

Cô ngồi dậy vươn vai, làm một vài động tác thể dục buổi sáng rồi mới đi vệ sinh cá nhân.

"Cốc cốc."

Có tiếng gõ cửa, Kaori nghĩ có lẽ là do Kẹo Thành Tinh Byakuran Gesso đến nên cũng không nghĩ nhiều, rút nhíp đánh răng ra nói: "Vào đi."

Thiếu niên mặc đồ trắng bước vào, trên tay cầm một khay bánh ngọt và một ly sữa nóng.

Người này lúc đi vẫn luôn cúi đầu, đứng trước cửa nói: "Đại nhân, đồ của ngài."

Kaori chớp chớp mắt, vẫn duy trì động tác đánh răng, hàm hồ nói: "Để trên bàn đi."

Thiếu niên nghe giọng nói này lập tức ngẩng đầu lên, khi đối diện với thiếu nữ tóc trắng mắt mèo trước mắt, bàn tay cầm khay cũng run lên khe khẽ.

Kaori nhướng mày lên, nghĩ rằng hắn chưa nghe rõ liền nhổ bọt vào bồn, súc miệng rồi mới đi ra:

"Để ở bàn là được rồi, cảm ơn."

"...Vâng."

Thiếu niên trả lời, sau đó cung kính xoay người rời đi.

"Chờ đã."

Kaori bỗng dưng gọi hắn lại.

Đối diện với ánh mắt ấy, cô xoa cằm, nghĩ nghĩ hồi lâu mới hỏi: "Tên của anh là gì?"

"Tôi là Leonardo Lippi."

Leonardo?

Kaori nghĩ mãi cũng không nghĩ ra người này là ai, vì vậy cô đem cảm giác quen thuộc này là ảo giác, vẫy vẫy tay: "Anh đi đi."

"Vâng."

Leo đi ra cửa, cẩn trọng đóng lại.

Trước khi nó hoàn toàn khép lại, Leo nhìn thấy thiếu nữ bưng bánh ngọt lên ăn, khuôn mặt ấy hạnh phúc như ngày nào.

Cứ như chưa từng biến mất.Ánh mắt của hắn mịt mờ trong thoáng chốc, rồi sau đó, người thiếu niên tên Leonardo Lippi này lại trở về với dáng vẻ ôn hoà nhưng cũng hơi tự ti, tiếp tục với công việc của mình như chưa có chuyện gì xảy ra.Đến khúc cua, hắn bắt gặp Byakuran Gesso đi đến.

Thanh niên tóc trắng dùng đôi mắt màu típ đẹp đẽ nhìn hắn, nhếch môi lên cười:"Leo-kun đã đưa bữa sáng rồi sao?"

"Vâng."

"Kao-chan có ăn không vậy?"

"Tôi cũng không biết, Byakuran đại nhân."

"Ừ nhỉ~^^" Byakuran bừng tỉnh đại ngộ: "Leo-kun cũng không được phép ở lại mà ha?

Tôi quên béng mất!"

Leo cúi đầu: "Vâng."

Ngay tại lúc hắn nghĩ rằng Byakuran Gesso sẽ cứ thế mà đi.

Ai lại biết được, ngay khoảnh khắc hai người đứng song song với nhau, kẻ huỷ diệt kia lại ôn nhu thì thào: "Cậu có thấy Kao-chan của tôi đáng yêu không?"

Leonardo cứng đờ, ngay lập tức, hắn nở nụ cười tươi rói: "Thưa, có ạ!"

Byakuran Gesso nhìn hắn một cái, cũng cười:"Tất nhiên rồi~ Kao-chan cô ấy...

Là độc nhất vô nhị đó nha~^^""Là của tôi đó~"
 
[Khr] Ai Nói Gặp Bạn Trên Mạng Là Tốt (Bg/Np)
Chương 51: Millefiore (1)


"Kao-chan~" Lúc Byakuran đến, Kaori đang giải quyết nốt ly sữa.

Cô thấy hắn tới liền ngoắc ngoắc tay ra hiệu hắn đến gần.

Byakuran tò mò tiến tới, mở miệng hỏi: "Gì vậy?"

"Đưa đây."

"?"

"Đưa kẹo của cậu đây."

Cô nói, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm vào ti vi: "Đang chiếu phim rồi."

Byakuran đưa túi kẹo trong lòng cho cô, quay đầu nhìn lại.

Trong màn hình, nam nhân mặc giáp đỏ với mái tóc đen dài bồng bềnh đầy kiêu ngạo đứng một mình trên mỏm đá hệt như một vị cường giả mạnh mẽ độc lai độc vãng.

Hắn khoanh tay, ngẩng cao đầu, rồi cười bằng một nụ cười cuồng dã kiêu ngạo."

Đó là...

Uchiha Madara?!"

"Không thể nào...

Có hai Uchiha Madara sao?!"

Người được gọi là Uchiha Madara cuối cùng cũng chịu bố thí ánh nhìn cho những con kiến yếu đuối, cười nhạt:"Liên minh nhẫn giả?"

"Hắn đúng là Uchiha Madara."

Ông lão tóc trắng nghiêm túc nói: "Lúc trước ta có giao thủ với hắn...

Chắc chắn không thể nhầm được!"

"Giao thủ?!"

"Ohtoki đại nhân đã giao thủ với hắn——Uchiha Madara, kẻ được xem là ngang ngửa với Hokage Đệ Nhất ư?!"

Uchiha Madara nghe thấy những lời này, hắn hơi nhướng mày, không nói gì nữa, vươn hai tay ra kết ấn."

Cái gì vậy..."

"Đó là..."

"Thiên thạch?!"

"Đây là sức mạnh của thần sao?!"

"Đừng nhụt chí!"

Thiếu niên tóc vàng lớn tiếng nói, trong mắt tràn đầy tự tin và sự quyết tâm: "Chúng ta sẽ đánh bại Uchiha Madara!"

"Đừng khua môi múa mép nữa mà hãy dùng thực lực để chứng minh đi!"

"Để ta ngăn nó lại!"

Ohtoki phi lên, giang tay đỡ lấy viên thiên thạch khổng lồ ấy.

Ngay sau đó, trong mắt ông tràn đầy khiếp sợ.

Loại sức mạnh này...

"Còn mạnh hơn lúc trước gấp trăm lần!

Lẽ nào lúc trước hắn không dùng toàn lực sao?!"

Trên mỏm đá đó, Uchiha Madara xuỳ cười, khinh thường nhếch miệng: "Ngươi đã thấy... ai đánh nhau với trẻ con mà dùng toàn lực chưa?"

"..?!"

"Phim gì vậy?"

"Naruto."

Kaori nhét kẹo vào miệng, sau đó cô chỉ chỉ vào màn hình: "Đẹp trai không?"

"Uchiha Madara á?"

"Ừ!

Uchiha Madara... trời ạ quá đẹp trai!

Madara đại nhân vô cùng mạnh mẽ!

Ngài là Boss phản diện ngầu nhất phim đó!"

"Em thích Uchiha Madara hả?"

Byakuran nghiền ngẫm cười.

Như nhận ra suy nghĩ của hắn, Kaori khinh thường: "Đừng có nghĩ đến việc bắt chước Madara đại nhân.

Ngài ấy ngầu như vậy, cậu thì..

Chậc."

"Kao-chan QAQ."

"Cút." .
.
.Vừa xem hết phim, cô lại bắt đầu thấy nhàm chán.

Fukawa Kaori đẩy cửa ra khỏi phòng, bắt đầu đi vòng quanh căn cứ này một vòng.

So với Vongola, căn cứ này quả thật rộng và hiện đại hơn rất nhiều.

Vongola có lịch sử trăm năm, nhưng Millefiore...

Nghĩ đến đây, cô lắc đầu một cái.

"Cô là ai!"

Bất tri bất giác, trước mặt cô đã xuất hiện một đám người.

Kaori ngẩng đầu lên, đi đầu bọn họ là một người tóc vàng vuốt ra sau.

"Anh là...?"

"Không nghe aniki nói gì sao?!"

Tên tóc hồng hung tợn nói.

Sau đó, hắn nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt, nhíu mày: "Người bình thường sao lại xuất hiện ở nơi này?

Lẽ nào lại là Irie Shoichi dẫn tới?"

Irie Shoichi?

Kaori nhướng mày: "Shoichi ở đâu?"

"Tại sao ta phải—-" "Nào nào."

Người tóc vàng kia ngăn tên tóc hồng lại, cười cợt nhả: "Tôi là Gamma điện thế của Black Spell.

Cô là ai?"

"Tôi là—""Fukawa đại nhân!"

Leonardo Lippi vội vã chạy lại, khi nhìn thấy đám người Gamma lập tức cúi người chào một cái, sau đó quay đầu lại nhìn cô: "Fukawa đại nhân, Byakuran đại nhân tìm ngài!"

Tìm cô?

Vừa mới tách ra còn tìm cái gì?

Kaori quái lạ nghĩ, nhưng sau khi nhớ tới tính cách nhàm chán của tên kia, lập tức gật đầu: "Được rồi, dẫn tôi đi."

"Này cô kia—-" Gamma ngăn tiểu đệ của mình lại: "Kệ đi.

Thằng quỷ kia nói Byakuran tìm cô ta có nghĩa là cô ta là người của hắn.

Hiện tại đừng động vào."

"Cái— Đáng ghét!"

Đến lúc đi khuất bóng, Kaori mới ngừng lại.

Leo không nghe thấy tiếng bước chân nữa, nghi vấn nhìn cô:"Fukawa đại nhân?"

"Anh tới giúp tôi giải vây à?"

"Hả?

Tôi—" Leo còn muốn phủ nhận một chút, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của cô gái, hắn thở dài một hơi, ngượng ngùng cười: "Vâng, là tại vì đám người Ganma rất hung bạo.

Tôi sợ ngài..."

"À hiểu rồi, cảm ơn nha^^" Kaori cười hì hì: "Giờ anh định đi đâu?"

"Tôi định tới chỗ của Byakuran đại nhân."

Hắn chỉa chỉa vào cây kéo trên tay: "Tôi tới để chăm sóc hoa."

"Vậy thì cho tôi đi cùng đi."

"Vâng."
 
[Khr] Ai Nói Gặp Bạn Trên Mạng Là Tốt (Bg/Np)
Chương 52: Millefiore (2)


"Vậy đây là phòng làm việc của Byakuran hả?"

Kaori đánh giá xung quanh, cuối cùng cũng nhịn không được thổ tào một tiếng: "Tên này tự xem mình là thiên sứ à?

Cuồng màu trắng ghê thế."

Leo run rẩy khoé miệng, hắn không nói nữa mà lựa chọn đi chăm sóc những chậu hoa...màu trắng.

Kaori tiến tới bên bàn làm việc, đưa mắt đánh giá.

Đồ đạc trên bàn cũng không có nhiều, tên này khá là gọn gàng, ngăn nắp.

Tầm mắt của cô dần bị cuốn hút bởi bức ảnh trên bàn, lại là một tấm hình cô và hắn chụp chung ở biển.

Lúc ấy chắc cũng chỉ đôi mươi, thiếu nữ tóc bạc đứng trên mỏm đá quay đầu lại.

Vào khoảnh khắc bình minh hiện lên, cô như phát ra thứ ánh sáng mềm mại nhẹ nhàng.

Thanh niên tóc bạc nhìn về phía máy ảnh cười meo meo, đứng gần cạnh cô, trên tay vẫn cầm một viên kẹo.

Kaori nhìn một lúc, càng thêm chắc chắn... tương lai cô và Byakuran là một cặp.

Leo dù đang cắt tỉa lá cây nhưng cũng đưa mắt nhìn sang.

Khi bắt gặp khung ảnh đó, ánh mắt của hắn hơi tối lại.

"Cạch~" Cánh cửa bật mở, Byakuran Gesso với trang phục Millefiore xuất hiện.

Nụ cười của hắn khi nhìn thấy Kaori thì tràn đầy ngạc nhiên.

Fukawa Kaori đón nhận ánh mắt đó bĩu môi xem thường: "Sao?

Không chào đón hả?"

"Nào có~" Hắn lấy tại tinh thần, cười hì hì: "Không nghĩ tới Kao-chan lại tới đây ấy mà."

"Hm."

Cô từ chối cho ý kiến.

"Nơi này chán quá vậy?

Tôi muốn tìm Spanner hoặc Shoichi."

"Đáng tiếc~" Hắn thở dài: "Sho-chan đang ở Nhật Bản, còn Spanner thì đang đầu tâm vào việc chế tạo vũ khí."

"Vũ khí?"

"Cái này em biết đó^^" Byakuran nhếch miệng: "Mosca King."

"Mosca King?"

Kaori lặp lại, bừng tỉnh đại ngộ: "Mosca.1 ?"

"Đúng rồi.^^" "Bây giờ mới chế tạo ấy hả?

Có muộn quá không?"

"Cũng không đến nỗi nào...

A!"

Bỗng dưng hắn hét lên một tiếng.

"Sao thế?"

"Có người gọi đến.."

"Thì nghe máy."

Cô liếc xéo hắn một cái, sau đó xoay người tới chỗ Leo.

"Leo, anh biết ở đây có chỗ nào vui không?"

"Fukawa đại nhân..."

Leo đổ mồ hôi: "Căn cứ Mafia thì làm gì có chỗ nào vui ạ?"

Kaori mất hứng: "Phòng điều khiển, phòng thí nghiệm, phòng chức năng thì sao?"

"Cái này..."

Leo chần chờ: "Đây đều là những vị trí quan trọng...

Không thể đùa được đâu ạ."

"Xuỳ..."

Kaori khinh thường xuỳ một tiếng che dấu sự chột dạ trong lòng.

Quên béng mất hiện tại là phải ở Millefiore.

Mười năm trước cô làm việc ở Vongola, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì cô cũng vẫn ở Vongola.

Nhân viên nhà người ta cảnh giác cũng là điều bình thường.

Ngược lại tên này...Cô chống cằm xoay người lại nhìn Byakuran, chớp chớp mắt.

"Ai ở đằng sau cậu vậy, Byakuran?"

"Hm?

Là một nhân viên mới tới tên Leo-kun~" "À, vậy sao."

Irie Shoichi nâng kính lên: "Như vậy thì tôi cúp m—từ từ!"

"Hm?"

Byakuran nghi vấn nhìn màn hình: "Sao vậy, Sho-chan?"

"Đằng, đằng sau cậu..."

Byakuran nhìn về phía sau, khi thấy Kaori đang nhìn mình, lập tức cười nheo mắt lại: "Là Kao-chan nha!

Kao-chan đã trở lại nha!"

"!"

Hắn bật dậy khỏi ghế, chống hai tay lên bàn khó tin nói: "Không thể nào!

Cô ấy đã—-" "Ai biết được~" Byakuran nhún vai: "Nghe nói đây là một thứ vũ khí của nhà Bovino có thể dịch chuyển con người từ tương lai về quá khứ, từ quá khứ đến tương lai.

Mặc dù không biết tại sao đã năm phút qua đi mà cô ấy vẫn ở đây, nhưng ai quan tâm~" Irie Shoichi sững sờ ngã ra ghế.Tại sao Kaori lại ở đây?

Kaori lẽ ra phải ở mười năm trước mới đúng chứ!

Sao có thể, sao có thể—— 【Shoichi.】Cô gái tóc bạc nhìn chăm chú vào hắn: 【Chuyện sau này, nhờ cả vào cậu.】【Ở thế giới này muốn sống lâu cũng khó, nhất là với người chỉ biết công nghệ như tôi.

Nếu như tôi chết rồi, hãy bảo đám người kia hoả thiêu tôi.】Byakuran cướp tro cốt của Kaori về Millefiore, Kaori xuất hiện ở đây cũng là điều bình thường.Thế nhưng ống hoả tiễn đó... ai bắn?
 
[Khr] Ai Nói Gặp Bạn Trên Mạng Là Tốt (Bg/Np)
Chương 53: Tham vọng huỷ diệt thế giới


Bên phía Tsuna.Lúc này, Tsuna và Gokudera đã gặp được một người tên Lal.

Sau khi bọn họ bị tấn công bởi Mosca, Yamamoto đã xuất hiện và cứu họ.

Cả đám chạy về phía căn cứ bí mật của nhà Vongola—-Phía bên dưới thị trấn Namimori.Ở đây, hắn và Gokudera đã gặp được Reborn và biết được Arcobaleno của thế giới này đã bị giết do không khí bị nhiễm phóng xạ 7^3.

"Và nhiệm vụ hiện tại của cậu là——tụ tập tất cả những Người Bảo Vệ lại!"

"Ha ha."

Yamamoto cười cười: "Tsuna yên tâm đi, mọi người vẫn ổn, chỉ là phân tán đi nhiều nơi thôi."

Gokudera bĩu môi, yên lặng ngồi xuống một góc nghiên cứu mật thư, không nói gì..
."

Nhà Millefiore được hợp nhất từ hai nhà Gesso và Giglio Nero.

Tài phú của nhà Millefiore còn được củng cố từ một số các gia tộc nhỏ khác.

Nội bộ của Millefiore do hai Boss điều hành.

Boss chính là tôi, còn có một người nữa là Yuni Giglio Nero.

Nhà Millefiore chia ra làm hai quân rõ ràng: Black Spell thuộc nhà Giglio Nero cũ và White Spell của nhà Gesso.

Ở thời đại này, chúng ta không chỉ đánh nhau bằng vũ khí và người máy, mà còn sử dụng lửa nhẫn.

Nhà Vongola có nhẫn Vongola.

Nhà Millefiore có nhẫn Mare.

Bảy Arcobaleno thì có bảy núm vú sao su.

Ba thứ này chính là thứ cân bằng thế giới, vì vậy 7^3 ra đời."

Kaori chống cằm nghe hắn nói, sau đó nhịn không được mở miệng: "Nếu không lầm thì tôi là người của Vongola.

Cậu nói ra có sao không?"

"Ôi?"

Byakuran sửng sốt, hắn cười rộ lên: "Em đã không phải người của Vongola lâu rồi.

Hơn nữa nếu đối tượng là em, nói cũng chẳng sao."

"Chậc chậc."

Rốt cuộc cô cũng hiểu vì sao tương lai cô và Byakuran ở cùng nhau rồi.

Một phần là do tính cách hợp nhau.

Một phần nữa... chắc là do hắn biết cách chuyển hoá lượng đường khổng lồ đó lên cổ họng, đầu lưỡi và não bộ.

Chắc chắn tên Byakuran Gesso này hoàn toàn tự tin về mình chứ nào có cái ý nghĩ kiều diễm nào. ——Đến từ Fukawa•đang khá khiêm tốn•Kaori. .
.Kaori đã mượn được một chiếc máy tính từ chỗ của Byakuran.

Cô tải lại phần mềm trò chuyện, bắt đầu thử xem cái hệ thống mười năm trước cô lập trình liệu có còn tồn tại.

"Để xem nào...."

"Mật khẩu S**********."

"Chạy xem nào."

Cũng không phải đợi lâu, phần mềm này hoàn toàn tồn tại.

Kaori đăng nhập tài khoản vào, chờ đợi xem nên trong nhóm chat đó còn lại gì. [Đừng Thích Tôi Tôi Chỉ Là Truyền Thuyết]: Chào nhé.

Hơn một năm trước cơ à?

Vậy là...

Kaori chống cằm gõ gõ bàn, tức là từ lúc cô ở Namimori cho đến gần chín năm sau, cô sẽ chết, hoặc là...

Fukawa Kaori thay đổi chủ ý, chuyển qua một hệ thống khác, đăng nhập.

[SS]: Chào.

Ngay lập tức, có người phản hồi lại.

[VS]: Chào ~

[SS]: Chuyện gì đã xảy ra ở thế giới này?

[VS]: Arcobaleno bị giết.

Nhưng hắn vẫn để lại 7^3.

Hai nhà Vongola và Millefiore đánh nhau, Millefiore chiếm thượng phong.

Hơn nữa, Vongola Decimo phá huỷ nhẫn Vongola khiến thế giới mất cân bằng.

Byakuran Gesso có âm mưu phá huỷ thế giới, nghe nói nhà Vongola đã đặt hi vọng vào những người đến từ mười năm trước.

[SS]: Sawada Tsunayoshi cũng chết?

[VS]: Ngài muốn nghe câu trả lời như thế nào?

[SS]: Sự thật.

[VS]: Nếu vậy thì... chưa đâu.

Kaori ngả người ra ghế dựa, cô đưa mắt nhìn ra bên ngoài, thoáng nhíu mày.

Huỷ diệt... thế giới sao?
 
[Khr] Ai Nói Gặp Bạn Trên Mạng Là Tốt (Bg/Np)
Chương 54: Tôi ở đây


Như mọi ngày, Spanner vẫn đang cặm cụi với những nghiên cứu của mình trong phòng làm việc dưới lòng đất.

Lúc này, hắn đã trở thành một kĩ sư số một số hai của Millefiore với những thành tựu đáng kinh ngạc.

"Cốc cốc."

Bỗng, có tiếng gõ cửa vang lên.

Đây là lần đầu tiên Spanner thấy một kẻ trong căn cứ này gõ cửa tìm hắn.

Mặc kệ là Irie Shoichi, Byakuran Gesso hay bất kì một kẻ nào khác, bọn họ hoặc sử dụng thiết bị liên hệ, hoặc...trực tiếp phá cửa vào.

Cho nên lúc này, hắn cảm thấy khá thú vị.

"Chờ một chút đi."

Vẫn là thói quen ngậm kẹo mút trong miệng, Spanner buông cờ lê trên tay xuống, tiến lên mở cửa ra.

Vào khoảnh khắc thấy người đối diện, đồng tử của hắn co rụt lại."

Ka..."

Kaori?!

Làm thế nào mà..."

Chào cậu, Spanner!"

Thiếu nữ tóc bạc cười hì hì: "Đối với cậu thì phải nói...

Đã lâu không gặp?"

"Này..."

Hắn hơi run rẩy: "Không đùa chứ?

Cô... là ai?

Một thuật sĩ của Millefiore?

Tới đây làm gì?

Chỗ của tôi không có gì đâu!

Mau đi đi!"

Lại là đám thuật sĩ nhàm chán này.

Chúng muốn tới đây để thử cảm giác thành tựu sao?

Chết tiệt thật!

Lại dám lấy điều này để..."

Nào nào nào."

Kaori đẩy hắn vào trong, bĩu môi: "Gớm giời, bây giờ thì có vẻ phòng bị quá ha, Spanner."

Cô ta nói vậy là có ý gì?

Lẽ nào...

Nhưng không đúng, một năm trước Kaori đã...

Mặc dù nghĩ vậy, thế nhưng Spanner vẫn thấy hô hấp của bản thân đang bị thứ gì đó kiềm hãm, đến hít thở cũng thấy khó khăn.

Hắn nhìn chằm chằm vào cô gái trước mắt, lấy dũng khí nói, trong giọng của hắn có run rẩy, có bàng hoàng, và có chút hi vọng lé loi:"Kaori...

Là em thật sao?"

"Là tôi mà."

"Tôi tới tìm cậu đây." 【Đừng thích tôi, tôi cũng là truyền thuyết.】

【Spanner!】

【Spanner.】

【Spanner...

Tôi không sao.】

【Tôi tới... tìm anh đây.】

Trong trí óc, dường như có hình ảnh người con gái tóc bạc đứng trên mái nhà ngoái đầu nhìn xuống.

Gió thổi vi vu, mặc dù mặt đất vẫn còn ẩm ướt vì trận mưa rào, nhưng người con gái kia vẫn hệt như viên ngọc trai chẳng nhiễm một tia bùn lầy, vẫn sáng ngời và gột rửa hết mọi thứ.

【Spanner.】

【Spanner.】

【Tôi ở đây.】/ "Tôi ở đây."

Ừ, tôi biết, em...

Spanner mở toang cửa ra, trong giây phút ấy, hắn không nghĩ được gì nữa, cứ lao lên như thế, không đắn đo, không chần chờ, có được thứ dũng khí mà trước giờ chưa từng có.

Hắn ôm lấy thiếu nữ.

Ôm lấy người thay đổi cuộc sống của hắn.

Ôm lấy cô gái mà hắn yêu vô cùng.

Ôm lấy người mà hắn đã vụt mất.

Ôm lấy...

Fukawa Kaori.

"Hoá ra...

Em vẫn ở đây."

Hoá ra, em vẫn ở đây, ngay tại nơi này, bên tôi.

"Coi kìa..."

Cô gái vươn tay vỗ lên tấm lưng của hắn một cách nhẹ nhàng, nói bằng chất giọng ôn hoà và bao dung, cái điều mà suốt gần hai năm nay lúc nào cũng mong muốn được nghe thấy: "Đã nói tôi ở đây mà."

Kaori...

Kaori....

Kaori.
 
[Khr] Ai Nói Gặp Bạn Trên Mạng Là Tốt (Bg/Np)
Chương 55: Ôn nhu như thế


"Này này, buông tôi ra được rồi đó."

Kaori bĩu môi đẩy hắn ra, đưa mắt đánh giá xung quanh: "Phòng thí nghiệm gì mà bé xíu vậy?

Mệt Byakuran còn khoe nhà của hắn rất có tiền."

Spanner lấy lại tinh thần, dẫn cô vào bên trong lãnh địa của mình, thở dài: "Ai biết được."

"Hừm."

Có một con robot đi tới, đưa cho cô một cây kẹo mút.

Kaori tiếp nhận, bỗng cô nhớ tới lần đầu tiên hai người gặp nhau, cười tít mắt lại: "Đây chẳng phải là đặc sản Ý sao?"

Spanner hiển nhiên cũng nhớ đến, hắn bất đắc dĩ nói: "Ngon mà...

Ăn đồ ngọt giúp cho trí óc đó."

"Ừ ừ ừ."

Cô nói: "Biết biết."

"Không tin sao?"

Spanner vẫn bám riết không tha: "Thật đó!"

Thanh niên tóc vàng cứ như trẻ con đứng trước mặt cô giải thích cả một công trình sinh học khổng lồ.

Kaori vẫn kiên nhẫn lắng nghe, đợi đến khi hắn lảm nhảm xong mới cười nói: "Tôi khát."

"Khát?

À, chờ một chút!"

Spanner vội vàng chạy lại chỗ tủ đồ, lôi một bộ ấm chén và trà xanh ra, thuần thục pha.

Đến khi mùi hương toả ra, hắn mới bưng đến cho cô một tách trà xanh nóng, nói:"Kaori, uống đi."

"Ồ...

Trà xanh Nhật Bản?

Cậu vẫn thích đồ của Nhật Bản nhỉ?"

"Ừ.."

Bởi vì vẫn ngậm kẹo, cho nên thanh âm của hắn có chút hàm hồ: "Nhất là trà của Nhật Bản, trình độ pha trà của tôi cũng chỉ thường thường thôi...

Nên uống tạm đi nhé."

Kaori nhấp một ngụm, khen: "Ngon mà."

"Thật sao?"

Spanner không mấy tin tưởng, rõ ràng hai năm trước cô uống trà của hắn pha sau đó chê lấy chê để——À không.

Hắn nhớ lại kĩ năng pha trà của Kaori, nhấp miệng.

Khả năng là Kaori nói thật...

Sau khi cô ấy uống trà của Hibari Kyoya rồi mới quay qua chê của hắn.

Cái người được tốt bỏ cũ này...

"Rõ ràng là người Nhật Bản mà không biết pha trà."

"Này này này!"

Kaori nhảy cẫng lên: "Không biết pha thì sao hả?

Tôi là người Ý đó, người Ý đó!"

"Vâng."

Spanner chú tâm vào máy tính, tuỳ tiện đáp lại câu mà cả mười năm nay hắn không thèm tin: "Em là người Ý."

Kệ đi, dù sao thì Kaori cũng thích chơi trò này..."

Mà Kaori này."

"Ừ?"

"Em...

Làm sao lại.. còn sống?

Hơn nữa cơ thể này.."

"Tôi đến từ mười năm trước."

Quả nhiên.

Mày của Spanner lại giãn ra, hắn hứng thú nói: "Xuyên thời gian sao?

Làm thế nào?"

"Nhà Bovino có một phát minh gọi là Bazoka mười năm.

Khi bị bắn trúng, người ấy có thể đi đến thế giới mười năm sau, nhưng thời gian hạn chế là năm phút.

Tuy nhiên không biết lần này ra trục trặc gì mà đã qua rất lâu, tôi vẫn còn ở thế giới này."

"Ừm..."

Spanner nghĩ nghĩ: "Nếu có thứ đó ở đây, có thể tôi sẽ tìm hiểu được..."

"Kệ đi."

Kaori không để ý, nói: "Bây giờ chắc nó vẫn nằm trong tay Lambo Bovino."

"Mà.."

Spanner bỗng nhiên nhìn cô: "Tại sao em lại biết?"

"..?"

"Thứ đó đến tận bây giờ vẫn chưa có ai biết, sao em lại biết?"

"Thì..."

Kaori đáp: "Tôi là thành viên nhà Vongola thuộc bộ kĩ thuật mà."

Nói dối.Trực giác báo cho Spanner điều như vậy, nhưng nếu cô không nói, hắn cũng không nói nữa.

Thanh niên tóc vàng thu hồi tầm mắt, ngồi nhích lại, nói rằng: "Mosca King sắp hoàn thiện...

Em nói chỉ cần như vầy thôi, hay nên trang bị những thứ khác?"

"Để tôi xem."

Cô gái ngồi bên cạnh hắn, rút ngắn khoảng cách của cả hai lại.

Spanner ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt của cô gái thoang thoảng bên chóp mũi.

Hắn cúi đầu, chăm chú nhìn cô gái hắn yêu với vẻ mặt nghiêm túc ở bên cạnh, nở nụ cười.Ôn nhu, sủng nịch mà chân thành như thế.
 
[Khr] Ai Nói Gặp Bạn Trên Mạng Là Tốt (Bg/Np)
Chương 56: Đã chẳng còn


Nhà Vongola đã tụ tập gần hết tất cả những Người Bảo Vệ lại.

Mặc dù hiện tại Người Bảo Vệ của mười năm sau chỉ còn lại Sasagawa và Hibari, thế nhưng điều này cũng giúp ích khá lớn cho những kế hoạch tiếp theo của họ ở thời đại này.

"Tốt rồi.

Bây giờ thì Người Bảo Vệ đã đông đủ, chúng ta có thể tiếp tục cuộc huấn luyện để đối chiến với nhà Millefiore."

"Vậy là tốt rồi!"

Tsuna cười cười, nói.

"Này, Giannini, đưa bọn Tsuna đến phòng luyện tập đi."

"Vâng, căn cứ Merone này cũng có phòng huấn luyện rất rộng."

Giannini vừa bấm máy tính, vừa giới thiệu: "Đây là nơi mà tôi và chị Kaori đã tạo ra, mọi người có thể yên tâm!"

"Ha ha."

Yamamoto lạc quan cười hai tiếng: "Nếu là Kaori thì có thể yên tâm rồi nhỉ!"

"Đúng vậy đúng vậy!"

Ở đây, bọn họ đã được Lal hướng dẫn cách sử dụng nhẫn.

Người học nhanh nhất là Gokudera, Yamamoto, còn Tsuna thì vẫn dậm chân tại chỗ, mãi mới có thể sử dụng được khi hắn đã quyết tâm bảo vệ những người bạn của mình.Biết chỉ học như vậy thôi là chưa đủ, trong lần Hibari Kyoya đi tới căn cứ, Reborn đã khiến Tsuna nhờ Hibari huấn luyện giúp."

Hibari-san, xin hãy huấn luyện em!"

"Ồ?"

Hibari Kyoya cười nhạt: "Một động vật ăn cỏ sao?

Không hứng thú."

"Đừng cố gắng...

Nếu không tôi sẽ cắn chết cậu."

"Hibari."

Reborn cười cợt: "Nếu như cậu huấn luyện cho Tsuna, tôi sẽ đưa cho cậu một thứ."

Hibari quay đầu qua.

Sau đó, hắn nhìn thấy Reborn lấy từ trong túi áo ra một sợi dây chuyền tinh xảo: "Muốn không?"

Đồng tử của Hibari Kyoya co rụt lại.

Trong nháy mắt đó, hắn như nhìn thấy hình ảnh thiếu nữ tóc bạc ngồi bên cạnh hắn ôm bụng cười.

Gió thổi làm lọn tóc của cô ấy lay động, rồi sau đó, thiếu nữ vung tay lên, nhìn hắn: 【Kyoya!】Người đàn ông ấy bỗng trở nên đáng sợ.

Hibari Kyoya nắm chặt tonfa trên tay, lạnh lùng nhìn Reborn: "Cậu nhóc, thứ đồ đó..."

"Phải, là của Kaori."

"Của, của Kaori?!"

Tsuna sửng sốt: "Reborn, tại sao cậu lại có nó?!"

"Oa nga."

Mày của Hibari giãn ra, nở một nụ cười hứng thú: "Được đó, cậu nhóc.

Tôi chấp nhận lời đề nghị này.

Chẳng qua nếu cậu ta có chết thì tôi cũng không quan tâm đâu..."

"Tất nhiên rồi."

Reborn nghiêm túc nói: "Nếu chết thì là do cậu ta không đủ thực lực thôi."

"Reborn!!!"

"Hờ, vừa ý."

Hắn nhếch miệng, khẽ khàng cười.

Hắn nhìn chằm chằm vào Tsuna, như nhìn thấy thanh niên tóc nâu đã đẩy cô gái của hắn vào chỗ chết.

"Lúc nào ta cũng muốn giết ngươi."

Bất kể lúc nào, kể cả khi chiến đấu hay khi nghỉ ngơi, đều muốn giết chết kẻ giả dối này.

Bất kể lúc nào, dù là tỉnh hay mê, vẫn luôn mơ thấy người con gái với nụ cười tươi tắn trên môi.Đám mây bay cường đại của nhà Vongola chẳng phải quá mức lãnh ngạo.Mà là do người khiến đám mây ấy ngừng chân đã chẳng còn nữa rồi. 【Kyoya~ Em muốn ăn sushi cá hồi!】Mười năm trước, Fukawa Kaori trèo tường nhảy sang nhà hắn, nghiễm nhiên chiếm lấy toàn bộ ghế sô pha.Mười năm sau, vẫn là căn nhà ấy, vẫn là người con trai ấy, nhưng thiếu nữ thường cận kề kia đã rời đi mất rồi.【Kyoya...】【Kyoya...】Đừng nói nữa, được không?Hibari Kyoya thất thần nghĩ.Em...

đừng ở trong đầu của tôi mãi nữa... có được không?
 
[Khr] Ai Nói Gặp Bạn Trên Mạng Là Tốt (Bg/Np)
Chương 57: Hãy yên nghỉ đi, cô gái của tôi


Qua một thời gian, Sasagawa Ryohei xuất hiện.

Không thể không nói, sự xuất hiện của hắn chẳng khác nào một liều thuốc trấn an tinh thần đang xao động của Sawada Tsunayoshi.Thời gian trước, trong khi đấu với Hibari Kyoya, Tsuna đã nhận được sự chấp thuận của Vongola Primo.

Hắn có thể sử dụng lửa nhẫn thuần thục hơn và phát ra đại chiêu: X-burner với sức công phá rất lớn, mặc dù còn nhiều trắc trở.

Chrome Dokuro đã được tìm thấy ở Kokuyo Land trong tình trạng bị trọng thương, và điều này thôi thúc Tsuna phải trưởng thành hơn nữa.

"Sawada, cố gắng hết mình đi!"

Sasagawa cổ vũ: "Đánh bại Byakuran!"

"Vâng..."

Tsuna vẫn còn chút tự ti, dù sao kẻ địch của cậu chính là Byakuran—— Hả?

Byakuran?

"Anh hai!"

Hắn vội vã nói: "Byakuran Gesso... là [Toàn Bộ Kẹo Đường Trên Thế Giới Đều Là Của Tôi] ấy ạ?!"

Tại sao bây giờ hắn mới nghĩ tới?!

Suốt thời gian qua hắn không sao chú tâm vào những việc lặt mặt được nên mới quên mất điều này.

Vậy Reborn...

Reborn chắc chắn sẽ không quên chứ?

"...Ừ, đúng vậy."

Sasagawa Ryohei phức tạp nói: "Hắn chính là bạn trên mạng..."

"Ha ha, bạn trên mạng sao?

Trong ||Chat Xuyên Lục Địa|| ấy hả?

Trùng hợp nhỉ!

Cơ mà tại sao là bạn mà chúng ta lại đánh nhau?

Là trò chơi đối chiến nữa à?"

Yamamoto cười ngây ngô hỏi."

Tên bóng chày ngu ngốc này..."

Gokudera nghiến răng: "Đến giờ phút này mà còn đùa được sao!"

"Byakuran Gesso...

Trước đó quả thật không phải như vậy...

Chuyện là sau khi Kaori..., Byakuran Gesso mới thành lập nhà Millefiore."

"Kaori?"

Kaori làm sao?

Sao lại.. không nói nữa?"

Ha ha, nhắc đến Kaori mới nhớ hình như cô ấy không tới đây thì phải!

Đã lâu rồi mà không thấy cô ấy xuất hiện."

"...Có lẽ."

Ryohei hơi cúi đầu: "Cô ấy...."

"Được rồi, nói nhảm thế thôi."

Reborn không biết từ đâu hiện ra, nhảy lên đầu của Tsuna: "Đã đến lúc luyện tập rồi!

Mau đi thôi!

Các cậu như vậy thì đừng mơ thắng nổi Byakuran!"

"Nhưng, nhưng Kaori..."

Kaori cũng là người của Vongola kia mà..?

Trực giác mách bảo hắn có một sự thật đang hiển hiện ngay trước mắt, mà hắn...Hắn căn bản không dám vén tấm màn đó lên..."

Ha ha, đừng lo Tsuna.

Kaori của mười năm sau chắc đang đi làm nhiệm vụ rồi!"

Yamamoto Takeshi, hắn vẫn lạc quan như thế....Nhưng không phải ai cũng lạc quan như hắn.Sau một thời gian chờ đợi mà ai nấy đều ăn ý không nói ra suy nghĩ trong lòng, rốt cuộc, người can đảm nói ra nghi vấn trong lòng cũng chỉ có mình Vongola Decimo."

Ka, Kaori...đâu?"

Nghe Tsuna hỏi, nụ cười trên gương mặt Sasagawa Ryohei chợt tắt.

Hắn nghiêng đầu đi, không hề nói chuyện.

Không khí im ắng đáng sợ, Gokudera như nhận ra điều gì, cố nén run rẩy nói:"Cô ấy... chết rồi sao?"

Lúc trước bị khẩu bazoka bắn trúng cô ấy cũng không xuất hiện.

Có nghĩa là...Không..."

Không thể nào!"

Gokudera hét to, như cố gắng nắm lấy tia hi vọng cuối cùng: "Này, đầu đinh!

Trả lời đi chứ!"

Ryohei gian nan thở, trên gương mặt cương nghị xuất hiện sự đau đớn và bi ai khó nén nổi: "Kaori đã..." 【Đừng có nói anh là [Thanh Xuân Cực Hạn] nha?】【Sasagawa Ryohei, anh là đồ ngốc!!】【Kaori!】【Gì?】【Sasagawa Ryohei yêu em!】【Yêu hết mình!】【....Đồ ngốc.】【Tôi thì, có gì đáng để được yêu..?】Kaori...Hắn khép mắt lại, xiết chặt nắm đấm.

Trong phút chốc, người đàn ông đã trải qua rất nhiều điều tàn khốc lại trở nên yếu ớt đáng thương...Trong tình yêu, kẻ nào yêu trước, kẻ ấy thua cuộc.Mà trong cuộc đời, đáng sợ nhất chính là "sự mất đi".

Sasagawa Ryohei đã trải qua rất nhiều thứ.

Nhưng ám ảnh nhất và duy nhất, là sự ra đi của cô gái ấy.

Hãy yên nghỉ đi...

Kaori...
【Hãy yên nghỉ đi...】【Cô gái của tôi.】
 
[Khr] Ai Nói Gặp Bạn Trên Mạng Là Tốt (Bg/Np)
Chương 58 : Chân tướng (1)


"Ngu xuẩn."

Reborn đá bay Tsuna đi: "Đừng có trưng cái vẻ mặt ấy ra!"

"Thế nhưng Reborn..."

Tsuna sững sờ đến quên cả đau đớn: "Kaori cô ấy..."

"Đáng giận!

Tên khốn Byakuran đó——-"Nghe tiếng Gokudera oán hận, Ryohei cười khẩy một cái, cũng không nói gì.

Thân là người trong vòng xoáy này, hắn mãi mãi không thể lên tiếng nói ra điều gì cả."

Mọi người đang muốn biết chân tướng sao?"

Cánh cửa bỗng dưng bị mở ra, người đàn ông tóc đen với quả đầu kì lạ, miệng ngậm một ngọn cỏ tiến tới: "Chân tướng...

Tôi phụng mệnh của Kyoya tiên sinh tới để nói rõ."

"Kusakabe?!"

"Hibari-san?!"

"Vâng."

Kusakabe gật đầu: "Cả Reborn..

Ngài vẫn chưa hay biết gì phải không?"

"Ừ, vậy thì nói đi."

"Được rồi..."

Kusakabe đảo mắt nhìn xung quanh, khẽ ho nhẹ một tiếng: "Chuyện bắt đầu từ gần hai năm trước, khi mà ngài Vongola Decimo, tức là cậu Sawada đây nhận thức được rằng sự tồn tại của nhẫn Vongola chỉ khiến cho máu đổ xuống càng nhiều mà thôi..." .
."

Ôi, Kaori."

Spanner ngửa đầu nhìn cô gái đang chơi game cách đó không xa: "Irie Shoichi gọi tới này.

Tên này làm gì mà thính thế không biết."

"Shoichi á?"

Cô gãi má: "Chắc là do sáng nay đó...

Sáng nay lúc cậu ấy liên lạc với Byakuran tôi cũng ở đó."

"Vậy sao..."

Spanner bừng tỉnh, sau đó nhanh chóng gọi cô lại: "Mau lên, có hình rồi."

Vào lúc Irie Shoichi thông qua màn hình máy tính nhìn thấy sự tồn tại của người kia, cái bụng cũng không còn thấy đau nữa.

Hắn ngơ ngác nhìn cô gái, thẫn thẫn thờ thơ.

"Kaori, quả nhiên..."

"Yo, Shoichi."

Cô vươn tay ra vẫy vẫy một cái: "Lâu lắm không gặp!"

Mà cũng không, phải là.. lần đầu gặp mặt chứ nhỉ?

"Shoichi, tôi có chuyện muốn nhờ cậu một chút."

"Chuyện gì..?"

"Tôi ấy."

Hắn thấy cô gái cười tủm tỉm: "Lí do tôi chết, cậu nói đi."

"Cái này...

Được rồi, tôi sẽ nói..."
.
.
.

Sawada Tsunayoshi huỷ nhẫn Vongola.Biết được tin tức này cũng không có mấy người, nhưng nhà Vongola cũng loạn cả lên.

Tuy vậy, trước mắt mọi người vẫn tự cam chịu rằng hắn có nguyên nhân để làm điều đó.

Thêm nữa Fukawa Kaori đột nhiên bệnh nặng không khỏi, khiến cho nhà Vongola nặng nề hồi lâu.

"Kaori, em không sao chứ?"

Dino ở bên cạnh giường nhìn cô, hơi nhíu mi: "Có thấy không khoẻ chỗ nào không?"

"D, Dino..."

Cô gái đau đến quặn người lại, gấp gáp thở: "E, em..."

"Kaori!"

Ngay tại lúc Dino luống cuống tay chân, Kaori bỗng dưng lại chui ra khỏi lòng hắn, cười lên: "Đùa anh."

"Kaori!"

Dino tức giận hô một tiếng, nhưng cũng không thật sự nổi giận, mà có chút đau lòng xoa đầu cô: "Đừng đùa anh như vậy, được không?"

Kaori ngẩn ra, cũng không đùa cợt mà là che miệng lại ngáp một cái: "Em muốn ngủ."

"Được rồi được rồi."

Dino thoả hiệp, đắp chăn cho cô: "Ngủ đi, khi tỉnh lại mọi chuyện sẽ tốt."

"Dino."

Đi đến cửa, Dino nghe thấy cô gái gọi mình, lập tức ngừng lại.

Nhưng hắn không quay đầu, bởi vì hắn nghe thấy cô ấy nói chuyện.

"Nhà Vongola chết chắc rồi.

Sau đó là em, rồi lần lượt từng người một."

Nhẫn Vongola quan trọng biết chừng nào, Sawada Tsunayoshi chưa từng nghĩ đến sao?

Hắn lấy tâm tình gì đi huỷ hoại chiếc nhẫn này?

Nó là một trong ba thứ duy trì thế giới ổn định——— Tên ngu xuẩn này!

Fukawa Kaori nghiến răng ngồi dậy, xoa xoa vị trí ngực trái của mình, nhấp miệng không rên một tiếng.
 
Back
Top Bottom