Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  (Không Phải Bản Reup) [Edit/Full] Tiểu Long Nữ Bất Nữ - Hi Hòa Thanh Linh

(Không Phải Bản Reup) [Edit/Full] Tiểu Long Nữ Bất Nữ - Hi Hòa Thanh Linh
Ngoại truyện: Cố tình trồng liễu (Phần đầu)


Năm thứ hai giảng dạy tại Hoa Hải, Thẩm Tử Hằng đã được giao trọng trách dạy môn Vật Lý cho lớp chọn.

Đối với một giáo viên trẻ mới 21 tuổi, đây là một vinh dự hiếm có.

Hơn nữa, với nền tảng học vấn xuất sắc của mình, nếu có thể đạt được chút thành tích trong giảng dạy, sau khi xét duyệt thăng chức, anh có thể bước lên con đường quản lý hành chính, từ đó thăng tiến thuận lợi.Nhưng Thẩm Tử Hằng không hề nghĩ nhiều đến những điều này, tâm trí của anh đều đặt hết vào đội mô hình máy bay nhỏ bé của mình.

Việc trở về trường cũ giảng dạy vốn dĩ chỉ là cái cớ để anh hiện thực hóa giấc mơ chơi mô máy bay từ thời niên thiếu của mình.Những năm đó, Bộ Giáo dục vẫn chưa chú trọng nhiều đến việc bồi dưỡng sở thích của học sinh trung học, huống hồ là một lĩnh vực cao cấp như mô hình máy bay, thậm chí phần lớn giáo viên tỉnh lẻ còn chưa từng nghe nói đến.

Năm 20 tuổi trở về Hoa Hải, Thẩm Tử Hằng đã nộp thẳng bản kế hoạch của mình lên phòng hiệu trưởng, nói với vị thầy giáo từng là chủ nhiệm lớp của mình rằng Hoa Hải cần có nét đặc sắc riêng.

Mô hình hàng không không chỉ có thể khơi dậy hứng thú của học sinh, phát triển tư duy sáng tạo, mà còn giúp các em nâng cao năng lực nghiên cứu chuyên sâu đối với các môn học.

Thầy hiệu trưởng có tư tưởng cởi mở lập tức phê duyệt một khoản kinh phí nghiên cứu cho anh, khuyến khích anh thực hiện kế hoạch của mình.

Vì vậy, việc được giảng dạy ở lớp chọn không khiến anh cảm thấy phấn khích đến thế.

Thậm chí sau nửa học kỳ đứng lớp, anh mới miễn cưỡng nhớ được tên của một nửa số học sinh trong lớp.

Trong đó, người để lại ấn tượng sâu sắc nhất với anh chính là một học sinh tên Viên Thần Duệ, bởi vì cậu luôn dùng ánh mắt bất tuân nhìn anh.

Mãi đến kỳ thi giữa kỳ, khi Viên Thần Duệ là học sinh duy nhất trong toàn trường đạt điểm tuyệt đối môn Vật lý, Thẩm Tử Hằng mới chợt hiểu ra - thì ra ánh mắt đó là sự nghi ngờ đối với năng lực giảng dạy của anh.

Dù sao, anh cũng là người trẻ nhất trong số tất cả các giáo viên giảng dạy ở lớp chọn, việc không được tin tưởng cũng là điều khó tránh khỏi.Trưa hôm ấy, Thẩm Tử Hằng đang ở trong văn phòng nghiên cứu số mới nhất của tạp chí "Mô hình Hàng không", anh chợt nghe đồng nghiệp trong văn phòng gọi: "Thầy Thẩm, có học sinh lớp chọn đến tìm thầy này."

Thẩm Tử Hằng ngẩng đầu, thấy Viên Thần Duệ không biết đã đứng trước bàn làm việc từ lúc nào, đang tò mò ngó nghiêng tạp chí và mô hình trên bàn.

Anh đẩy mô hình sang một bên, cười nói: "Là em à?

Tìm thầy có chuyện gì không?"

Viên Thần Duệ lập tức thu lại vẻ mặt ban nãy, đẩy quyển tuyển tập bài tập Vật lý trên tay lên bàn của anh: "Thầy Thẩm, câu này làm thế nào ạ?"

Cậu dùng bút bi chỉ vào câu hỏi được khoanh tròn trong vở bài tập."

Ngồi đi."

Thẩm Tử Hằng tiện tay kéo một chiếc ghế cho cậu, nhìn qua đề bài rồi lấy ra một tờ giấy nháp, vừa phân tích vừa viết các bước giải.

Chỉ trong vài câu ngắn gọn, anh đã giải thích cặn kẽ bài tập này.

Viên Thần Duệ kinh ngạc tột độ, cậu đã tốn hết giờ giải lao của buổi sáng để suy nghĩ, nhưng nghĩ mãi vẫn không ra, vậy mà thầy Thẩm chỉ cần liếc mắt một cái đã biết cách giải rồi!

Thấy học trò vừa nghe đã hiểu, Thẩm Tử Hằng tán thưởng gật đầu, vạch một đường phân cách trên giấy rồi nói: "Đây chỉ là một cách, bài này còn có hai cách giải khác nữa..."

Viên Thần Duệ: "..."

Không cam lòng, Viên Thần Duệ chẳng im lặng được bao lâu đã nhanh chóng tìm một bài tập khó khác.

Cậu không tin lần này thầy Thẩm có thể dễ dàng viết ra đáp án như lần trước!

Lúc cậu đi tìm thầy Thẩm, Thẩm Tử Hằng vẫn đang nghiên cứu mô hình máy bay của mình trong phòng làm việc như thường lệ, dáng vẻ chuyên chú đến mức không ai nỡ làm phiền anh.

Thấy là Viên Thần Duệ, Thẩm Tử Hằng ôn hòa hỏi: "Lại gặp phải vấn đề gì à?"

Viên Thần Duệ đặt đề bài lên bàn của anh, trong ánh mắt dò xét còn mang theo một tia chờ xem kịch hay: "Câu này thầy biết làm không ạ?"

Thẩm Tử Hằng xem xong đề bài, quả nhiên nhíu mày nói: "Câu này vượt quá chương trình học rồi."

Hừ, nói trắng ra là không biết làm chứ gì!

Viên Thần Duệ phấn khích hẳn lên, bướng bỉnh hỏi tới: "Nhưng em muốn biết cách làm."

Thẩm Tử Hằng nhìn về phía cậu, khóe miệng hơi nhếch lên.

Anh đã nhìn thấu mưu kế nho nhỏ của cậu học trò, nhưng cũng không định vạch trần.Anh cầm bút, nghiêm túc giải bài tập khó này cho cậu, mất hẳn ba tờ giấy nháp mới viết xong toàn bộ quá trình suy luận.

Trong suốt thời gian đó, Viên Thần Duệ không dám động đậy mà nhìn anh, không dám xen lời, cũng không dám thở mạnh.

Mãi cho đến khi Thẩm Tử Hằng viết xong tất cả, đưa giấy nháp qua rồi nói: "Đây là cách giải, em xem có bước nào không hiểu thì hỏi lại thầy."

Viên Thần Duệ: "..."

Thấy vẻ mặt ngập tràn sự ngưỡng mộ của cậu học trò, tâm trạng Thẩm Tử Hằng vô cùng tốt: "Em thích Vật lý như vậy, thầy rất vui, nhưng cũng đừng để các môn khác bị tụt lại phía sau nhé."

Mặc dù trong kỳ thi giữa kỳ lần trước, Viên Thần Duệ đạt điểm tối đa môn Vật lý, nhưng xếp hạng toàn khối cũng chỉ thứ bảy, thứ tám, chứng tỏ những môn khác vẫn còn chưa ổn.Mặt của Viên Thần Duệ đột nhiên đỏ bừng.

Thầy ấy biết điểm của mình sao?

Thầy ấy đang chú ý đến mình ư?

Thầy Thẩm ngày thường trông có vẻ thờ ơ với mọi thứ mà cũng sẽ quan tâm đến thành tích của một học sinh à?...Trở lại lớp học, trong đầu Viên Thần Duệ không sao xua đi được hình ảnh bóng dáng gầy gầy của thầy Thẩm cúi mình trên bàn làm việc.Dáng vẻ chuyên tâm hết mình khi làm việc của Thẩm Tử Hằng, cùng với nụ cười dịu dàng khi giải bài cho cậu, đã khiến Viên Thần Duệ nảy sinh một cảm giác không nói nên lời.

Cảm giác này thoáng đến rồi lại đi, không nắm bắt được, không thể nhìn thấy, nhưng lại khiến lòng người ngứa ngáy không yên.Từ đó về sau, số lần Viên Thần Duệ chạy đến văn phòng của Thẩm Tử Hằng ngày càng nhiều.

Dần dần, việc đến hỏi bài không còn chỉ đơn thuần là vì học tập, mà đã biến thành một khao khát muốn được gặp mặt.

Ngay cả chính cậu cũng không biết rốt cuộc mình muốn làm gì.

Có những khi chẳng có bài nào quá khó, cậu vẫn cố tình tìm vài câu mình vốn đã biết làm để đi hỏi thầy Thẩm, chỉ để được nghe thầy nói chuyện.Có một lần, Thẩm Tử Hằng dở khóc dở cười nói: "Bài dễ thế này mà em cũng phải hỏi thầy à?

Từ khi nào mà lại chậm tiêu thế!"

Giọng điệu ấy mang theo một chút bất đắc dĩ, lại có cả chút cưng chiều loáng thoáng, khiến Viên Thần Duệ nghe mà tim đập nhanh hơn.

Cậu cũng chẳng nhớ nổi mình đã về lại lớp học bằng cách nào, cả người như hồn lìa khỏi xác."

Thầy Thẩm, Thẩm Tử Hằng..."

Cậu khe khẽ lặp lại tên thầy Thẩm trong lòng, vô thức dùng bút máy viết lên giấy nháp.Nói mới nhớ, thầy Thẩm cũng đâu có lớn tuổi lắm.

Nghe nói thầy mới 21 tuổi, chỉ lớn hơn mình năm tuổi thôi...

Nhưng tại sao thầy ấy lại có thể giỏi đến vậy chứ?Trong kỳ thi cuối học kỳ một năm lớp 11, Viên Thần Duệ lại một lần nữa đạt điểm tối đa môn Vật lý, thứ hạng tổng điểm cũng tăng lên hai bậc.

Hai ngày sau đó, cậu siêng chạy đến văn phòng của Thẩm Tử Hằng hơn hẳn, cứ như là đến để đòi thưởng vậy.

Thẩm Tử Hằng không hề keo kiệt lời khen dành cho cậu: "Thi tốt lắm, tiếp tục cố gắng nhé."

Trái tim của Viên Thần Duệ như muốn bay lên.

Cậu thích thầy Thẩm quá đi mất, nếu như tất cả các môn đều do thầy Thẩm dạy, chắc chắn cậu có thể thi được hạng nhất toàn khối!"

Thầy Thẩm, nếu học kỳ sau em giành được hạng nhất toàn khối, thầy có thưởng gì cho em không ạ?"

Viên Thần Duệ hưng phấn tột độ, không hề suy nghĩ mà đã buột miệng nói ra, nhưng vừa nói xong cậu lập tức cảm thấy khó xử.

Mình đâu phải là học trò duy nhất của thầy Thẩm, thầy ấy có nhiều học sinh như vậy, mắc gì chỉ thưởng cho một mình mình chứ?Thẩm Tử Hằng nghe xong bật cười một tiếng, hào phóng đáp: "Em muốn được thưởng gì nào?"

Viên Thần Duệ lòng vui như nở hoa, căng thẳng siết chặt tay thành nắm đấm, ấp a ấp úng: "Bây giờ em vẫn chưa nghĩ ra, hay là đến lúc đó thầy đáp ứng một yêu cầu của em, có được không ạ?"

Thẩm Tử Hằng sảng khoái nói: "Được.

Nếu em có thể thi được hạng nhất, muốn gì cứ nói với thầy, thầy nhất định sẽ mua cho em."

Viên Thần Duệ hừ một tiếng, thầm nghĩ trong lòng: Em đâu cần thứ gì có thể mua được bằng tiền!Cứ đến chiều tan học là Thẩm Tử Hằng sẽ đến phòng mô hình máy bay.

Nhóm sở thích mô hình máy bay hiện tại chỉ có vài học sinh ở các lớp thường tham gia, một trong số đó còn mượn danh nghĩa học mô hình máy bay để thường xuyên nhờ Thẩm Tử Hằng dạy kèm riêng môn Vật lý.

Bởi vì những năm trước đây mọi người không xem trọng các hoạt động ngoài học tập, đặc biệt là học sinh lớp chọn, cho dù có sự ủng hộ nhiệt tình của hiệu trưởng, họ cũng không muốn lãng phí thời gian quý báu để đi "chế máy bay".Viên Thần Duệ là học sinh lớp chọn đầu tiên tham gia đội mô hình máy bay.

Sự xuất hiện của cậu quả thực khiến cho nhóm mô hình máy bay như được "rồng đến nhà tôm".

Thẩm Tử Hằng phải bắt cậu cam đoan hết lần này đến lần khác rằng sẽ không để ảnh hưởng đến việc học thì mới chịu nhận vào.Ở trong nhóm sở thích, Thẩm Tử Hằng đã trút bỏ dáng vẻ của một giáo viên Vật lý, trở nên gần gũi như một người bạn.

Khi không đứng trên bục giảng, anh mang một sức hút rất khác, khiến người ta vô thức bị cuốn theo.

Anh tận tay dạy Viên Thần Duệ gấp máy bay giấy, giảng giải cho cậu những kiến thức lý thuyết đặc thù của thiết bị bay, từng bước dẫn dắt cậu yêu thích mô hình máy bay.

Viên Thần Duệ cũng không phụ sự kỳ vọng mà trở thành học sinh xuất sắc nhất của Thẩm Tử Hằng.

Thẩm Tử Hằng thiên vị cậu cũng có lý do.

Viên Thần Duệ thông minh hơn người khác là một; thứ hai, cậu không hề có sự cẩu thả thường thấy ở con trai cùng lứa, bất kể làm việc gì cũng chặt chẽ, rành mạch, có trật tự.Ngược lại, sau khi tiếp xúc gần với Thẩm Tử Hằng, Viên Thần Duệ lại phát hiện ra người thầy nho nhã thanh tú này không hề già dặn trước tuổi và quá mức cẩn thận tỉ mỉ như mình tưởng tượng.

Ngược lại, anh còn có chút đáng yêu và ngô nghê của một thiếu niên.

Anh sẽ đùa giỡn với học sinh, hòa mình với mọi người, khi nhìn thấy mô hình máy bay ưng ý cũng sẽ sáng rực cả mắt, phấn khích reo lên.

Những hành động ấy đã kéo gần khoảng cách giữa anh và học sinh.Có một lần, Thẩm Tử Hằng thấy trên tạp chí giới thiệu một loại vật liệu làm mô hình máy bay kiểu mới, vừa nhẹ nhàng lại vừa chắc chắn, lúc bay lên còn ổn định hơn cả vật liệu nhựa và tấm ván.

Anh nổi hứng, dự định làm một bản sao theo như bản vẽ trên tạp chí.

Sau khi mua được loại vật liệu này ở một cửa hàng vật liệu trong trung tâm thành phố, anh hứng khởi trở về phòng mô hình máy bay, vừa bắt tay vào làm là quên cả thời gian, cũng quên luôn cả cậu học trò bên cạnh.

Đợi đến khi làm xong ngẩng đầu lên, bên ngoài trời đã tối sầm.

Chỉ còn lại Viên Thần Duệ ở bên cạnh.

Cậu vừa từ nhà ăn trở về, trên tay xách theo một túi đồ ăn, hương thơm hấp dẫn của cơm canh tỏa ra, khiến cho dạ dày của Thẩm Tử Hằng kêu lên một tràng ùng ục."

Em đến từ khi nào vậy...?"

Viên Thần Duệ: "Em gọi thầy mấy lần rồi mà thầy không nghe.

Ngay cả ăn cơm mà cũng quên nữa!"

Nghe giọng điệu như đang trách mắng của cậu học trò mười sáu tuổi đối với mình, Thẩm Tử Hằng có hơi ngại ngùng, nhưng vẫn không thể chống lại sự cám dỗ của thức ăn.

Anh nhận lấy hộp cơm rang mà Viên Thần Duệ đã mua cho mình ở nhà ăn, rồi vừa ăn một cách từ tốn vừa uống nước.Viên Thần Duệ tinh ý phát hiện ra vết thương trên ngón tay của thầy Thẩm.

Bàn tay của Thẩm Tử Hằng rất đẹp, thon gầy giống như chính con người anh vậy, các khớp ngón tay không quá lớn, móng tay được cắt tỉa gọn gàng, tròn trịa.

Thế mà một đôi tay đẹp như vậy lại phải cầm phấn mỗi ngày, nắm dao rọc giấy, dính đủ các loại keo dán.

Chỉ nghĩ đến thôi, Viên Thần Duệ đã cảm thấy đau lòng.

Người xưa có câu "Quân tử tránh xa bếp núc", Viên Thần Duệ thấy câu này rất hợp với Thẩm Tử Hằng.

Chắc hẳn sau này khi kết hôn, thầy ấy cũng sẽ ở nhà hưởng thụ sự chăm sóc chu đáo của sư mẫu nhỉ...

Trong lòng Viên Thần Duệ dâng lên một cảm giác chua xót.Đợi Thẩm Tử Hằng ăn cơm xong, cậu học trò ngoan của anh đã tìm được băng urgo, rồi cất lời: "Ngón tay của thầy, bị xước rồi phải không ạ?"

Thẩm Tử Hằng ngẩn ra, lúc này mới cảm nhận được cơn đau nhói truyền đến từ ngón tay: "Lúc làm mô hình thầy tập trung quá nên không cảm thấy gì cả, hehe."

Viên Thần Duệ bóc lớp vỏ ngoài của miếng băng urgo, cúi đầu nói: "Để em dán cho thầy..."

Thẩm Tử Hằng chưa kịp từ chối thì đã bị cậu học trò nắm chặt lấy tay.

Tim anh khẽ rung lên, anh cũng thuận theo mà cụp mi mắt xuống.

Viên Thần Duệ cẩn thận nâng niu bàn tay của anh, cứ như thể đang đối đãi với một món đồ quý giá dễ vỡ.

Khi quấn miếng băng urgo lên, cậu căng thẳng không biết nên dán chặt hay lỏng, lỏng thì sợ không có tác dụng, chặt thì sợ anh bị đau.

Cậu chưa bao giờ cẩn thận dè dặt đến thế.

Làm xong những việc này, Viên Thần Duệ tìm một cái cớ rồi chuồn đi, để lại Thẩm Tử Hằng ngồi ngẩn ngơ trong phòng học, ngón tay và gò má đều đang nóng ran.Sau chuyện đó, dường như có thứ gì đó đã thay đổi giữa hai người.

Bầu không khí khi ở bên nhau trở nên rất khó tả, một sự rung động nhàn nhạt và cảm giác mập mờ lượn lờ giữa họ.

Viên Thần Duệ học theo sự dịu dàng khi Thẩm Tử Hằng đối xử với mình, rồi đáp lại cho anh gấp ba, bốn lần.

Còn Thẩm Tử Hằng cũng chỉ đối xử đặc biệt với mỗi cậu học trò này.Có một khoảng thời gian, tâm trạng Viên Thần Duệ rất tệ.

Cậu đã tâm sự với Thẩm Tử Hằng về chuyện gia đình.

Thì ra cha của cậu mất sớm, mẹ cậu lại bận rộn công việc nên không mấy quan tâm đến cậu.

Cậu được bà ngoại nuôi lớn từ nhỏ, nhưng gần đây bà đã qua đời vì bạo bệnh, đó là một cú sốc cực lớn đối với cậu.Gia đình của Thẩm Tử Hằng lại hạnh phúc hơn nhiều.

Cha mẹ của anh đều là trí thức, trên có anh cả, dưới có em gái út.

Tuy không giàu có nhưng cha mẹ hiền từ, con cái hiếu thảo, vô cùng ấm áp.Nhìn học trò đau buồn như vậy, Thẩm Tử Hằng cũng cảm thấy khó chịu theo, anh an ủi cậu: "Nếu em cảm thấy cô đơn, có thể xem thầy như người thân của em."

Viên Thần Duệ nhìn về phía anh, trong ánh mắt buồn bã hiện lên sự quyến luyến và khao khát: "Vậy thầy đừng làm thầy giáo của em nữa, làm anh trai em có được không?"

Chưa đợi Thẩm Tử Hằng trả lời, Viên Thần Duệ lại bĩu môi nói, "Nhưng em cũng không muốn thầy làm anh trai em."

Thẩm Tử Hằng không nhịn được cười: "Nhóc ngốc này."

Viên Thần Duệ bất bình: "Thầy đừng xem em là con nít!"

Thẩm Tử Hằng nhướng mày: "Chẳng lẽ không phải sao?"

Viên Thần Duệ: "Thầy cứ chờ xem, em nhất định sẽ lớn lên, lớn thật lớn, trở thành người lớn!

Chỉ còn mười lăm tháng nữa là em thành niên rồi!"

Thẩm Tử Hằng: "..."

Kỳ thi cuối học kỳ năm lớp 11, Viên Thần Duệ đã đứng nhất toàn khối.

Thẩm Tử Hằng vừa vui mừng cho cậu, lại vừa có chút căng thẳng.

Anh biết rõ Viên Thần Duệ cố thi đạt hạng nhất là vì điều gì.

Khoảng thời gian trước kỳ thi, cậu gần như không ngủ không nghỉ để ôn tập, ngay cả quyển sách Tiếng Anh mà cậu ghét nhất cũng cầm không rời tay...Không biết em ấy muốn quà gì, lúc đó mình đã mạnh miệng hứa hẹn chỉ là để khích lệ học sinh tiến bộ, chứ không ngờ có ngày phải thực hiện.

Lỡ như Viên Thần Duệ đòi một món đồ mà mình không mua nổi thì phải làm sao?

Đang lúc rầu rĩ thì Viên Thần Duệ đến.Thẩm Tử Hằng nhìn đông ngó tây nói sang chuyện khác, nhưng Viên Thần Duệ lại nhìn anh với vẻ mặt ranh mãnh, dường như đang đợi chính anh phải nói ra lời hứa lúc trước.

Quả nhiên Thẩm Tử Hằng là người không chịu nổi, đành phải chai mặt mà hỏi.

Viên Thần Duệ giả vờ suy nghĩ một hồi rồi nói: "Thầy Thẩm, em muốn đến nhà thầy."

Trước đây cậu từng nghe thầy Thẩm kể rằng thầy đang ở trong ký túc xá dành cho giáo viên, chỉ có một mình.

Viên Thần Duệ lặp lại: "Em muốn đến nhà thầy, ở lại một đêm."
 
(Không Phải Bản Reup) [Edit/Full] Tiểu Long Nữ Bất Nữ - Hi Hòa Thanh Linh
Ngoại truyện: Cố tình trồng liễu (Phần giữa)


Tối hôm đó, Viên Thần Duệ theo Thẩm Tử Hằng về nhà.

Đang là tháng Bảy, thời tiết oi bức, ký túc xá giáo viên chỉ có một chiếc quạt trần cũ kỹ, nhưng so với điều kiện của ký túc xá học sinh thì vẫn tốt hơn nhiều rồi.Ngoại trừ phòng ngủ, nhà bếp và phòng vệ sinh đều phải dùng chung với phòng bên cạnh.

Đây là căn phòng không thể bình thường hơn của một nam thanh niên độc thân: một tủ quần áo, một bàn làm việc, trên bàn đặt mấy quyển sách giáo khoa và một vài tờ giấy nháp tính toán; một chiếc giường gỗ cũ kỹ.

Viên Thần Duệ nhìn chằm chằm vào chiếc gối, tấm chăn mỏng, chiếc chiếu trúc trên giường, cùng với bộ đồ ngủ vắt ở cuối giường...

Rõ ràng là rất đơn sơ và bình thường, nhưng bởi vì đây là "nơi ở của thầy Thẩm", nên lại toát ra một vẻ ấm cúng đến lạ.Thẩm Tử Hằng đun nước xong, nói: "Tiểu Viên, chỗ của thầy không có cốc dư, dùng cốc của thầy không sao chứ?

Thầy vừa mới rửa rồi."

"Không sao đâu ạ!"

Viên Thần Duệ không hề để tâm chút nào.Thẩm Tử Hằng kéo ngăn tủ ra tìm kiếm, vừa lẩm bẩm một mình: "Trà năm ngoái anh trai mang về từ Vân Nam đâu rồi nhỉ, nhớ là ở đây mà...

À, đây rồi."

Pha trà xong, Viên Thần Duệ uống một ngụm, suýt nữa thì phun ra ngoài: "Đắng quá!

Đây là trà gì vậy ạ!"

Cậu nhăn nhó hỏi.Thẩm Tử Hằng bối rối nói: "Là trà Phổ Nhĩ, không ngon sao?

Vậy thì đừng uống nữa, là lỗi của thầy, em còn nhỏ, không nên pha trà cho em uống."

Bản thân anh không có thói quen uống trà, chỉ biết là khách đến thì phải pha trà, chứ không nghĩ đến việc cho một học sinh lớp 11 uống trà Phổ Nhĩ thì có hơi quá.

Lúc này anh vừa giải thích vừa chớp mắt, như thể đang cảm thấy khó xử vì cách tiếp đãi khách không chu toàn của mình.Miệng của Viên Thần Duệ thì đắng, nhưng trong lòng lại có một niềm vui sướng không tả xiết, bởi vì thầy Thẩm của khoảnh khắc này vô cùng đáng yêu.

Cậu thật sự hy vọng người đàn ông này "vụng về" nhiều hơn một chút, đừng có cái gì cũng biết, hoàn hảo đến mức khiến người khác chẳng thể theo kịp bước chân của thầy!

Bọn họ đã ăn tối ở nhà ăn rồi mới về, trên đường có mua một quả dưa hấu, đang được ngâm trong chậu nước mát.

Không có hoạt động giải trí gì, hai người bèn ngồi trước cửa sổ vừa ăn dưa hấu, vừa tán gẫu đủ thứ chuyện trên trời dưới đất.

Đêm khuya, ve sầu cũng đã nghỉ ngơi.

Viên Thần Duệ thấy Thẩm Tử Hằng ngáp, bèn chu đáo hỏi thầy có muốn đi ngủ không.

Thẩm Tử Hằng gật đầu, nói chuyện suốt cả buổi tối đúng là có hơi mệt.

Anh dẫn Viên Thần Duệ đi tắm, ở hành lang thì gặp thầy Trương dạy lớp 10 ở phòng bên cạnh.

"Tiểu Thẩm, đây là ai vậy?"

"Là học trò của tôi."

Ký túc xá giáo viên là phòng ở chung, việc Thẩm Tử Hằng cho học sinh ở lại qua đêm mà không báo trước với thầy Trương phòng bên quả thật có phần không ổn.

Nghĩ vậy, anh lại cười nói thêm một câu: "Là em họ xa của tôi, đang học ở Hoa Hải."

Viên Thần Duệ vội vàng lanh lợi chào: "Em chào thầy ạ!"

Thầy Trương hàn huyên với họ vài câu, đợi ông vừa đi, Viên Thần Duệ lập tức cười tủm tỉm gọi nhỏ sau lưng Thẩm Tử Hằng: "Anh họ~".

Thẩm Tử Hằng cũng không nhịn được mà bật cười, quay người vỗ vào cánh tay cậu: "Đừng quậy."

Hai người lần lượt tắm xong, Thẩm Tử Hằng thay một chiếc áo mỏng mà ngày thường vẫn mặc để ngủ.

Viên Thần Duệ vốn có thói quen cởi trần khi ngủ, nhưng Thẩm Tử Hằng lại tìm một chiếc áo phông lớn hơn một chút đưa cho cậu mặc.

Viên Thần Duệ vừa cười đểu với Thẩm Tử Hằng, vừa túm lấy cổ áo đưa lên mũi hít một hơi thật sâu.

Tim Thẩm Tử Hằng lỡ một nhịp, anh dời mắt đi chỗ khác, dặn dò: "Em ngủ bên trong đi."

"Vâng."

Viên Thần Duệ ngoan ngoãn nằm vào bên trong, nhưng trong lòng lại oán thầm.

Rõ ràng mình còn cao hơn thầy một chút, sao lại phải ngủ bên trong chứ?

Chiếc giường trong ký túc xá giáo viên không nhỏ, nhưng để một người đàn ông trưởng thành và một chàng trai sắp đến tuổi thành niên nằm chung thì vẫn rất chật chội.

Viên Thần Duệ lưng dựa vào tường, mượn ánh trăng ngoài cửa sổ để ngắm tấm lưng gầy gầy của thầy Thẩm, không kiềm được mà suy nghĩ miên man.

Cậu muốn dùng ngón tay của mình chạm vào gáy của anh, thậm chí là ôm lấy anh.

Cậu cũng không hiểu tại sao mình lại thích người trước mắt này đến thế.

Nghĩ mãi nghĩ mãi, Viên Thần Duệ chợt cảm thấy không ổn, thân dưới của cậu bừng bừng trỗi dậy, chính là phản ứng khi nảy sinh ham muốn.Tuy rằng phản ứng trước đó của cậu đối với Thẩm Tử Hằng đã có đôi chút khác thường, nhưng đêm nay hai người chung giường chung gối, da thịt cách nhau trong gang tấc, cảm xúc dồn nén bấy lâu nay bỗng trào dâng.

Dục vọng đột nhiên ập đến khó mà kiềm chế, bùng nổ trong nháy mắt.Viên Thần Duệ sợ đến mức ngây người.

Cậu quên mất mình đã ngủ thiếp đi lúc nào, hoặc là cậu vốn chẳng hề ngủ.

Mãi đến khi ánh bình minh dần ló rạng, cậu mới mở đôi mắt khô khốc của mình, nhận ra bản thân đã giữ nguyên tư thế của đêm qua mà cứng đờ cả một đêm.

Trong khi đó Thẩm Tử Hằng ở bên cạnh, chiếc áo mỏng bị vén lên, để lộ phần eo và bụng.

Một chân của anh còn đang thoải mái gác lên đầu gối của cậu, ngủ một cách vô cùng phóng khoáng.Trong buổi sáng mùa hè năm mười bảy tuổi ấy, Viên Thần Duệ đã cùng lúc nếm trải được hương vị của mối tình đầu và mối tình tuyệt vọng.

Nếu để thầy ấy biết được tình cảm bẩn thỉu này của mình, chắc chắn sẽ ghét bỏ, xa lánh mình mất!

Có lẽ cả đời này mình cũng không thể nào bày tỏ lòng mình với người này được rồi...Trong kỳ nghỉ hè, Viên Thần Duệ ép buộc bản thân không nghĩ đến Thẩm Tử Hằng, chỉ tập trung vào việc ôn tập.

Nhưng mỗi khi màn đêm buông xuống, cậu lại không giữ được tâm tư của mình.

Càng kìm nén, lại càng khao khát.

Càng lờ đi, lại càng bị dằn vặt.

Vừa nghĩ đến người trong lòng, vừa căm hận chính mình đang tự vấy bẩn.Thoáng cái, khối lớp 12 mới đã phải trở lại trường để học thêm.

Tình cảm của Viên Thần Duệ dành cho Thẩm Tử Hằng không những không phai nhạt,mà còn vì sự chia xa ngắn ngủi này mà lên men, ngày càng trở nên nồng đậm.

Lần nữa gặp lại anh, Viên Thần Duệ gần như vừa khóc lóc thảm thiết vừa từ bỏ sự trừng phạt đối với bản thân.

Cậu không thể lừa dối chính mình, cũng không có năng lực dập tắt đi dục niệm ngày càng cháy bỏng này, chỉ đành mặc kệ tất cả, như con thiêu thân lao vào ánh sáng.

Người ấy giống như một liều thuốc độc, độc tố đã sớm được gieo mầm từ khi gặp gỡ, bây giờ chính là lúc độc phát tác.

Bóng dáng, giọng nói, hơi thở của Thẩm Tử Hằng, từng cái nhíu mày, từng nụ cười, tất cả mọi thứ của Thẩm Tử Hằng, đều ập đến hung hãn, không nơi nào không có.Sau khi năm học mới bắt đầu, Viên Thần Duệ như biến thành một người khác, ngay cả Thẩm Tử Hằng cũng rất kinh ngạc trước sự lột xác của cậu.

Trông cậu như thể đã trưởng thành chỉ sau một đêm.

Cậu rời khỏi đội mô hình máy bay, lao vào học tập một cách nỗ lực hơn nữa, điên cuồng như thể muốn vắt kiệt bản thân.Điều cậu mong chờ nhất mỗi ngày là tiết Vật lý.

Viên Thần Duệ gần như nhìn Thẩm Tử Hằng một cách si dại, không bỏ sót một giây nào.

Đây là liều thuốc tinh thần và là trụ cột của cậu, nếu không có Thẩm Tử Hằng, cậu cũng không biết mình có thể chống đỡ được đến lúc nào."

Mình phải mạnh hơn thầy ấy, giỏi hơn thầy ấy.

Có như vậy thì mới có thể..."

Viên Thần Duệ tự nhủ.

Thẩm Tử Hằng không phải kẻ mù, tất nhiên anh cũng có thể cảm nhận được sự bất thường của Viên Thần Duệ.

Trước đây anh cho rằng cậu trai này thiếu thốn sự quan tâm của người thân, do đó mới cực kỳ dựa dẫm vào mình.

Nhưng bây giờ xem ra dường như không phải vậy.

Mặt khác, trong các kỳ thi lớn nhỏ của học kỳ một năm lớp 12, Viên Thần Duệ liên tục giữ vững vị trí top 5 toàn khối.

Thậm chí có một lần thi thử cậu còn đạt hạng nhất.

Cứ theo đà này, việc đỗ vào trường đại học danh tiếng chắc chắn không thành vấn đề.

Thẩm Tử Hằng ngoài lo lắng ra, cũng rất vui mừng cho cậu.Bước sang học kỳ hai, áp lực lại càng trở nên căng thẳng hơn.

Các kỳ thi mỗi tháng một lần khiến cho học sinh suy sụp.

Viên Thần Duệ gầy đi trông thấy, sắc mặt tiều tụy hẳn.

Thẩm Tử Hằng đã mua hai bịch sữa bột rồi đưa riêng cho cậu, anh dặn dò: "Học hành quan trọng, nhưng cũng không thể bỏ bê sức khỏe.

Loại sữa này pha uống vào buổi tối sẽ giúp ngủ ngon hơn, giấc ngủ tốt thì mới có sức lực để học.

Hồi thầy thi đại học cũng đã uống nó."

Viên Thần Duệ xách theo bịch sữa bột, ánh mắt trĩu nặng nhìn về phía Thẩm Tử Hằng.

Cậu muốn ôm anh, hôn anh, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể siết mạnh lòng bàn tay của Thẩm Tử Hằng, nói một câu "Em cảm ơn thầy".Mỗi một kỳ thi, Thẩm Tử Hằng đều sẽ đi xem điểm của Viên Thần Duệ ngay lúc có kết quả.

Các giáo viên khác trong văn phòng đều trêu anh, nói rằng nếu Viên Thần Duệ thi đỗ vào trường đại học danh tiếng, nhất định phải tặng cho anh một tấm cờ thi đua "Giáo viên ưu tú".

Thẩm Tử Hằng chỉ cười mà không đáp.

Có lẽ chính vì anh luôn âm thầm kỳ vọng vào cậu, mong cho cậu thành tài!

Thế nhưng, đời không như là mơ, kết quả trong kỳ thi liên kết năm trường của Viên Thần Duệ đã khiến mọi người phải rớt mắt kính.

Cậu từ vị trí top 5 toàn khối tụt thẳng xuống ngoài top 50.

Ngoại trừ môn Vật lý, tất cả các môn còn lại đều bị điểm kém!

Nghe các giáo viên bộ môn nói, đó đều là những câu không dễ bị mất điểm.

Cũng không biết thằng nhóc này lúc thi đang nghĩ cái gì, mà lại thi ra cái số điểm như vậy...Sau khi biết kết quả, trái tim Thẩm Tử Hằng cứ thấp thỏm không yên.

Đứa trẻ đó trước nay vốn kiêu ngạo, thành tích lần này chắc chắn là một cú sốc lớn đối với cậu!

Kỳ thi đại học sắp đến gần, vậy mà lại xảy ra chuyện thế này, Thẩm Tử Hằng vô cùng lo lắng.

Vào ngày thứ hai sau khi công bố kết quả, Viên Thần Duệ đã mất tích!

Thẩm Tử Hằng tìm khắp cả trường cũng không thấy cậu.

Anh đứng ngồi không yên, chỉ mong thằng ngốc đó đừng nghĩ quẩn...Buổi tối, Thẩm Tử Hằng mệt lả trở về ký túc xá giáo viên, lại trông thấy bóng dáng quen thuộc đó ở ngay cửa!

Giây phút ấy, anh vừa kích động, vừa tức giận, lại vừa nhẹ nhõm...

đủ mọi cung bậc cảm xúc hòa lẫn trong lòng.

"Viên Thần Duệ!"

Anh hét lớn một tiếng.Người đang ngồi xổm co ro trên đất từ từ ngẩng đầu, trên mặt không còn vẻ tự tin của ngày trước, cũng không còn sự tham vọng và khát khao vốn có của một thiếu niên, thay vào đó là một vẻ mờ mịt và yếu đuối.

Cậu nhìn Thẩm Tử Hằng, trong đôi mắt thấp thoáng chút tuyệt vọng, khiến Thẩm Tử Hằng lập tức mềm lòng.

Anh hít sâu vài hơi, trấn tĩnh lại, rồi đi tới, dịu giọng hỏi: "Ăn cơm chưa?"

Viên Thần Duệ ngơ ngác lắc đầu, rồi lại gật đầu.

Thẩm Tử Hằng nghiêm nghị: "Nói thật đi."

Viên Thần Duệ lại lắc đầu lần nữa.

Thẩm Tử Hằng dở khóc dở cười.

Anh rửa tay vào bếp, nấu cho Viên Thần Duệ một bát mì, còn mượn của thầy Trương phòng bên hai quả trứng gà và mấy cây rau cải cho vào, rồi bảo cậu ăn hết.

Viên Thần Duệ ăn mà chẳng cảm nhận được mùi vị gì, nhưng vì đây là món ăn do Thẩm Tử Hằng tự tay nấu cho mình, nên cậu ăn sạch không chừa lại một giọt nước súp nào.

Sau đó, cậu ôm cái bụng không mấy dễ chịu, gục đầu không nói một lời.Thẩm Tử Hằng vốn định hỏi xem cậu thấy ngon không, nhưng lại cảm thấy câu hỏi này thật sáo rỗng.

Anh tự biết rõ khả năng của mình, nấu nướng không phải sở trường của anh, đồ nấu ra cùng lắm chỉ có thể coi là ăn được mà thôi."

Tiểu Viên."

Thẩm Tử Hằng cuối cùng cũng bắt đầu đi vào vấn đề chính, "Kỳ thi lần này..."

Viên Thần Duệ khẽ nói: "Em biết, kỳ thi liên trường lần này em làm rất tệ."

Thẩm Tử Hằng: "Trên đời có đến tám, chín phần là những chuyện không như ý.

Huống chi có biết bao nhiêu kỳ thi, một lần thất bại cũng không có gì đáng sợ."

Viên Thần Duệ cười khổ: "Em sợ thi đại học cũng tệ như vậy."

Thẩm Tử Hằng trấn an: "Không đâu, phải tin vào chính mình.

Thầy cũng tin em."

Viên Thần Duệ: "Chỉ tin thôi thì không đủ, thứ em muốn là thực lực, em không thể thua được."

"Em... em đang tạo áp lực quá lớn cho bản thân đấy."

Thẩm Tử Hằng chỉ chỉ vào đầu mình, nói: "Sợi dây ở đây mà căng quá, sẽ có lúc bị đứt thôi."

"Thế nhưng, thầy đã đưa sữa bột cho em."

Viên Thần Duệ đột nhiên nói một câu khiến người khác không hiểu gì cả.

Thẩm Tử Hằng nghĩ nửa phút mới hiểu ra, không khỏi bật cười: Dù có ra vẻ trưởng thành thế nào, cũng chỉ là một đứa trẻ mà thôi!Anh nắm lấy tay cậu, cười nói: "Em nghĩ rằng mình đã phụ lòng mong đợi của thầy rồi sao?

Đừng có suy nghĩ như vậy.

Thầy chỉ hy vọng em khỏe mạnh, vui vẻ.

Đối với thầy, Viên Thần Duệ quan trọng hơn điểm số thi cử nhiều."

Viên Thần Duệ ngẩng đầu lên, bất an hỏi: "Thật sao ạ?"

Thẩm Tử Hằng: "Đương nhiên rồi."

Viên Thần Duệ nắm ngược lại tay của Thẩm Tử Hằng, siết ngày càng chặt: "Thầy Thẩm..."

Thẩm Tử Hằng: "Ừ, thầy đây."

Hốc mắt của Viên Thần Duệ cay cay, bất chợt tuôn lệ.

Thẩm Tử Hằng hoảng hốt, nhưng tay lại bị ghì chặt không thể động đậy, chỉ đành an ủi bằng lời nói: "Đừng buồn nữa, cho dù có thi không tốt, thầy cũng sẽ không thất vọng đâu.

Trong mắt thầy, Viên Thần Duệ vẫn là giỏi nhất."

Thẩm Tử Hằng đứng yên không động đậy mặc cho cậu thiếu niên dùng cách của mình để trút bỏ nỗi buồn.

"Nếu thi không tốt thì cũng có thể học đại học trong tỉnh mà, có thời gian còn về thăm thầy được, thầy cũng sẽ rất nhớ em..."

Lời còn chưa nói hết, Thẩm Tử Hằng đã cảm thấy mình bị một lực rất mạnh ôm chặt lấy!Viên Thần Duệ dùng sức ép chặt thân hình gầy gò đó vào lòng mình.

Cậu không cho anh phản kháng, đầu óc mê muội mà ghé sát vào cắn lên môi anh, mút lấy chiếc lưỡi đang trốn tránh.

Cậu cảm thấy hưng phấn vì sức của mình lớn hơn anh, đồng thời tỏ tình trong lòng: Thầy Thẩm, em thích thầy, thích thầy, rất thích thầy...Sự nhượng bộ dịu dàng, sự bao dung nhẫn nhịn, một chút buông thả, đã đủ để khiến cho tình cảm bị dồn nén của cậu thiếu niên bùng nổ.

Thẩm Tử Hằng nửa mê man nửa bất lực bị Viên Thần Duệ hôn.

Anh chưa từng trải sự đời, chưa từng yêu ai, kinh nghiệm về mặt tình cảm của anh không hơn cậu thiếu niên mười bảy tuổi này là bao.

Nhưng trong khoảnh khắc môi lưỡi chạm nhau này, đầu óc của Thẩm Tử Hằng dần dần tỉnh táo lại.

Cuối cùng, anh cũng đã hiểu ra, tại sao Viên Thần Duệ lại luôn dùng ánh mắt đó nhìn mình, bầu không khí mập mờ khi mình và cậu ở bên nhau là từ đâu mà có.Chẳng lẽ chính mình cũng vô thức rung động rồi sao?

Là tình yêu không biết chớm nở từ đâu, nhưng đã lún sâu một kiếp.

Hay chỉ là một phút lỡ bước, lạc vào đường sai?

Thẩm Tử Hằng không biết.

Anh chỉ biết rằng anh không hề ghét sự quyến luyến như cún con của Viên Thần Duệ.

Và đêm đó, anh đã dung túng cho sự ngang ngược của đối phương, đến mức mà mười năm sau, mỗi lần nhớ lại khoảnh khắc ấy, anh đều sẽ hối hận tự hỏi liệu có phải mình đã phạm sai lầm hay không.

Mặc dù lý trí mách bảo anh rằng thứ tình cảm này phải được ngăn chặn càng sớm càng tốt, nhưng vì cậu thiếu niên sắp phải đối mặt với một trong những bước ngoặt lớn nhất của cuộc đời, Thẩm Tử Hằng không muốn làm cậu phân tâm vào lúc này.Anh kiên nhẫn chờ đợi kỳ thi đại học kết thúc.

Quả nhiên, Viên Thần Duệ không phụ lòng anh.

Cậu đã thi được hạng 52 toàn tỉnh!

Sau khi kết quả được công bố, tảng đá trong lòng Thẩm Tử Hằng cũng đã được buông xuống.

Cũng đến lúc rồi, phải kết thúc mối quan hệ sai trái này thôi.
 
(Không Phải Bản Reup) [Edit/Full] Tiểu Long Nữ Bất Nữ - Hi Hòa Thanh Linh
Ngoại truyện: Cố tình trồng liễu (Phần cuối)


Kết quả của cuộc nói chuyện diễn ra không ngoài dự đoán, là một cuộc chia tay trong sự không vui.Lúc rời đi, Viên Thần Duệ đã để lại những lời nói đầy non nớt: "Em sẽ trở về, năm nào cũng về thăm thầy, thầy không được trốn em!"

Trốn ư?

Có cần phải trốn không, chỉ e rằng đây là sự bốc đồng thoáng chốc của đứa trẻ ấy, hoàn toàn không chịu nổi sự mài mòn của thời gian.

Đợi đến khi cậu ấy gặp được nhiều người hơn, nhiều điều tốt đẹp hơn, chẳng mấy chốc sẽ quên mất mình thôi.

Thẩm Tử Hằng cười khổ, không hề để những lời nói của Viên Thần Duệ trong lòng.

Ngày tháng vẫn trôi qua như cũ, học trò cũ rời đi, rồi học trò sẽ mới lại đến, giống như xuân cày thu gặt, tuần hoàn lặp lại.

Chỉ là sau này không còn một học sinh nào giống như Viên Thần Duệ nữa, mang theo ánh mắt đầy khiêu khích đến trước mặt mình.

Từ đầu đến cuối, ánh mắt đó đều dõi theo mình, khi thì hờn dỗi không phục, khi thì sùng bái quyến luyến.Ba năm trôi qua rất nhanh.

Trong khoảng thời gian đó, Viên Thần Duệ đã viết cho Thẩm Tử Hằng hàng chục lá thư, cũng đã thử gọi điện cho anh.

Nhưng Thẩm Tử Hằng đều giữ thái độ bình thường, thi thoảng có hồi âm, lời lẽ cũng đều là giọng điệu khách sáo của thầy trò bình thường.Không thể nói là Viên Thần Duệ không thất vọng đau buồn.

Khi đó thông tin liên lạc vẫn chưa phát triển, đừng nói đến điện thoại di động, ngay cả việc dùng thẻ IC để gọi điện cũng phải xếp hàng.

Hai thành phố cách xa nhau, những lúc nhớ nhung đối phương, cậu cũng từng học theo người xưa ngắm trăng gửi tình, nhưng ngược lại càng cảm thấy cô liêu khó tả.

Mỗi năm về quê hai lần, cậu đều ngay lập tức chạy đến Hoa Hải để gặp Thẩm Tử Hằng.

Cậu thì nồng nhiệt như lửa, nhưng người kia lại vẫn cứ dịu dàng như nước.Bất cứ ai có chút ý thức tự lượng sức mình cũng sẽ vì thế mà rút tay lại, không còn để mặc bản thân lún sâu vào vũng lầy.

Nhưng Viên Thần Duệ lại giữ vững tinh thần của một kẻ ngốc, tiếp tục duy trì đoạn tình si đơn phương này.

Bởi vì cậu biết, tình yêu của mình với Thẩm Tử Hằng không giống với tình yêu của người bình thường.

Thứ mà người khác dễ dàng có được, cậu có thể phải bỏ ra gấp mười, thậm chí là gấp trăm lần công sức và sự nhẫn nại...

Bạn nói cậu ấy ngu ngốc ư, mù quáng ư?

Đây chính xác là cảm giác của tuổi trẻ mà.Cho đến một ngày mùa đông năm tư đại học, Viên Thần Duệ nhận được điện thoại từ Thẩm Tử Hằng.

Giọng nói ôn hòa ấy vang lên trong điện thoại: "Viên Thần Duệ, thầy sắp đính hôn rồi."

Trước mắt Viên Thần Duệ bỗng chốc tối sầm.

Cậu không dám tin, việc duy nhất có thể làm là chạy như bay đi mua vé tàu hỏa về quê ngay tối hôm đó.

Cậu muốn đến chất vấn anh tận mặt.

Tại sao vô duyên vô cớ lại đòi kết hôn, tại sao trước đó không có chút động tĩnh nào, tại sao đến nước này rồi mới nói cho em biết!

Tại sao tại sao tại sao...!Trước kia phải ngồi ghế cứng một ngày một đêm, cậu cũng không mệt mỏi đến thế, bởi vì nghĩ đến niềm vui sắp được gặp người mình yêu, ngay cả việc chờ đợi cậu cũng cam tâm tình nguyện.

Còn bây giờ, Viên Thần Duệ tựa vào cuối toa tàu, lòng tràn ngập tuyệt vọng.Ba mươi tiếng đồng hồ sau cuộc điện thoại đó, cậu xuất hiện trước mặt Thẩm Tử Hằng, với dáng vẻ lôi thôi lếch thếch, râu ria lởm chởm.

Thẩm Tử Hằng kinh ngạc vô cùng: "Sao em lại..."

Viên Thần Duệ ôm chầm lấy người mà mình ngày đêm mong nhớ, đẩy anh vào phòng, ép lên tường, rồi hung hăng hôn xuống...Thẩm Tử Hằng: "Ưm!

Viên...

Thần Duệ!"

"Anh đang lừa em phải không...

đừng, đừng rời xa em, đừng kết hôn..."

Viên Thần Duệ nói năng lộn xộn, vừa khóc vừa hôn anh, nước mắt nước mũi đều bôi hết lên quần áo sạch sẽ của người kia.

Trông cậu chẳng khác nào một con thú hoang bị thương đang tìm kiếm sự an ủi.Thẩm Tử Hằng cũng hoàn toàn bất lực.

Sao sự việc lại có thể phát triển đến mức này chứ?

Anh đã cho rằng mấy năm xa cách có thể khiến cậu thiếu niên này bình tĩnh lại, nhưng sự thật lại không phải như vậy.

Viên Thần Duệ cố chấp hơn anh tưởng tượng rất nhiều, và còn bá đạo nữa!Bờ môi bị cắn đến mức đau rát, Thẩm Tử Hằng không khỏi rên rỉ thành tiếng.

Thái độ yếu thế này khiến cho chàng trai đã trưởng thành hoàn toàn mất hết lý trí.

Cậu xé toạc quần áo trên người người đàn ông, đôi mắt đỏ ngầu giống như một con báo con, trong ánh mắt là tình yêu quen thuộc mà Thẩm Tử Hằng vẫn biết.Quần áo bị xé rách, da thịt hai người áp sát vào nhau không còn chút ngăn cách.

Thẩm Tử Hằng giống như một con thuyền đột nhiên bị sóng dữ dâng trào hất tung, hoảng hốt níu lấy tất cả những gì có thể giúp mình đứng vững, nhưng nơi tay chạm đến chỉ có cơ thể của kẻ đầu sỏ.

Anh kinh hoảng sợ hãi, bởi vì dưới sự cọ xát không thể kiểm soát này, cơ thể của anh vậy mà lại có phản ứng!Động tác của Viên Thần Duệ bỗng chậm lại, nhưng sức lực vẫn không hề giảm bớt.

Cậu ôm lấy anh, hôn lên lồng ngực anh một cách gần như thành kính, sau đó từng chút từng chút đi xuống, dùng chút lý thuyết kỹ thuật ít ỏi của mình để phục vụ người bên dưới.

Cậu nắm chặt lấy "thứ đó" xinh đẹp của anh, vuốt ve mân mê như một báu vật, cảm nhận người ấy vì động tác của mình mà phập phồng run rẩy, dường như vui sướng vô cùng.

Mãi cho đến khi người đó giải phóng trong tay mình, cậu mới dùng giọng điệu như sắp khóc mà nói: "Thầy Thẩm, em yêu thầy, thầy đừng kết hôn có được không."

Khoảnh khắc ấy, Thẩm Tử Hằng mềm lòng, nhận thua.

Cậu học trò cưng này, cuối cùng vẫn bắt giữ được trái tim của anh...

Anh buông xuôi mọi phản kháng, đôi tay run rẩy theo bản năng, ôm ngược lại chàng trai to lớn đang đè trên người mình.

Trong đầu hỗn loạn mờ mịt, không thể suy nghĩ...

Sẽ hối hận thôi, nhất định sẽ hối hận, lý trí mách bảo anh như vậy.

Nhưng mà, mặc kệ đi.

Nhịp tim thế này, lẽ nào còn muốn tự lừa dối mình tiếp hay sao?

Thẩm Tử Hằng: "...

Sao lại về đây, không cần đi học à."

Viên Thần Duệ: "Anh đừng kết hôn..."

Thẩm Tử Hằng: "Đừng quậy nữa, về đi học đi."

Viên Thần Duệ: "Anh đừng kết hôn, không được phép kết hôn.

Nếu anh kết hôn, em sẽ không về đi học nữa."

Thẩm Tử Hằng bất lực: "...

Không phải kết hôn, chỉ là đính hôn."

Nói xong anh lại muốn cười tự giễu.

Có khác gì nhau không?

Chẳng phải là muốn khiến đối phương hết hy vọng sao, chẳng phải đều là đang thăm dò thái độ của cậu ấy sao...

Bây giờ thì mày hài lòng rồi chứ, Thẩm Tử Hằng.Chàng trai trẻ ôm chặt lấy anh, khóe mắt ướt đẫm.

Cậu liên tục cắn lên tai của Thẩm Tử Hằng, hôn lên tóc mai của anh, cảm nhận được sự run rẩy nhạy cảm của người đó, bá đạo tuyên bố: "Đính hôn cũng không được, anh là của em."

Thẩm Tử Hằng: "Sao em lại ngốc vậy chứ?"

Viên Thần Duệ: "Em không ngốc.

Người ngốc là anh.

Rõ ràng anh thích em, nhưng lại muốn đi ngược lại trái tim mình, để cưới người khác."

"..."

Không biết chàng trai này lấy đâu ra sự tự tin ấy, thế mà lại khiến Thẩm Tử Hằng nghe xong mãi cũng không nói nên lời.Anh do dự hỏi: "Ở bên anh, em có hối hận không?"

Nghe vậy, Viên Thần Duệ mừng như điên: "Đương nhiên là không!

Chắc chắn không!

Cả đời... không, ba đời ba kiếp cũng không hối hận!"

Vẻ mặt Thẩm Tử Hằng phức tạp: "Con đường này không dễ đi đâu."

Viên Thần Duệ: "Em không sợ, anh cũng đừng sợ, được không?

Đợi em, đợi em tốt nghiệp, em sẽ bảo vệ anh."

Thẩm Tử Hằng: "..."

Viên Thần Duệ bất an giữ lấy vai Thẩm Tử Hằng, hỏi: "Được không?"

Thẩm Tử Hằng im lặng rất lâu, cuối cùng thở dài một hơi, khẽ nói: "Được."

Nhận được lời hứa mong muốn, Viên Thần Duệ lại trở nên lúng túng.

Lúc này cậu mới nhận ra mùi lạ trên người mình, đó là mùi từ trên tàu hỏa mang về, còn có mái tóc bết dầu, bộ râu chưa cạo sạch sẽ...

Cậu bực bội cắn nhẹ đầu lưỡi, cảm thấy mình đúng là ngốc hết thuốc chữa!

Thầy Thẩm là một người sạch sẽ như thế, vậy mà mình lại, lại...

"Em... em đi tắm đây!"

Viên Thần Duệ lồm cồm bò dậy xuống giường.

Giữa mùa đông giá rét, nhiệt độ rất thấp.

Cậu run rẩy tắm qua loa một lượt, lau khô người rồi lén lén lút lút quay về phòng, chui vào trong chăn, ôm lấy Thẩm Tử Hằng để sưởi ấm.

Bất chợt, một đôi tay men theo eo cậu đi xuống, mang theo một chút ý vị thăm dò: "Em, có muốn..."

Viên Thần Duệ chụp lấy cổ tay Thẩm Tử Hằng, ngăn không cho anh tiếp tục mò mẫm: "Em vừa mới tự giải quyết trong phòng tắm rồi."

Thẩm Tử Hằng: "..."

Viên Thần Duệ thành thật khai báo: "Nhưng mà vừa rồi bị anh chạm một cái, nó lại cứng rồi."

Thẩm Tử Hằng: "..."

Sáng hôm sau, Viên Thần Duệ là người tỉnh dậy trước.

Tối qua hai người ôm nhau, lại thân mật thêm một hồi, Thẩm Tử Hằng cũng đã giúp cậu giải phóng một lần, khiến cậu khoan khoái đến mức không thể kiềm chế.

Tưởng tượng đến cảnh đầu của người đàn ông này vùi vào trong hõm cổ mình, dáng vẻ nhắm mắt ngại ngùng không dám đối diện với mình, nhưng tay lại vuốt ve rất tỉ mỉ, giống hệt như cách anh ấy đối nhân xử thế thường ngày, vô cùng nghiêm túc...

Viên Thần Duệ ôm lấy khuôn mặt nóng bừng, gào thét trong câm lặng, cảm thấy hạnh phúc như đang ở trong mơ.Sau khi bình tĩnh lại, cậu mở mắt ra ngắm nhìn Thẩm Tử Hằng đang say ngủ.

Nếu như ngày nào cũng có thể ôm anh ngủ, ngày nào cũng được ngắm gương mặt khi ngủ của anh thì tốt biết mấy...

Cậu dùng ngón tay quấn lấy một lọn tóc của anh, nhẹ nhàng mân mê.

Viên Thần Duệ đột nhiên lại nghĩ, tại sao mình lại thích một người đàn ông nhỉ, mà còn là một người đàn ông lớn tuổi hơn mình.

Nếu Thẩm Tử Hằng là phụ nữ, mình cũng sẽ thích anh ấy như vậy sao?

Hehe, đều sẽ thích thôi, bởi vì người đó là thầy Thẩm mà.

Viên Thần Duệ cười ngây ngô.

Thấy trên tủ đầu giường có một chiếc dây thun dùng để buộc ống giấy, cậu bỗng nổi hứng trêu đùa, bèn lấy chiếc dây thun đó, nhẹ nhàng buộc một chỏm tóc nhỏ trên trán Thẩm Tử Hằng.

Thẩm Tử Hằng bị cảm giác nghịch ngợm trên đầu làm cho tỉnh giấc.

Anh mở mắt ra, thấy Viên Thần Duệ đang ngồi dạng chân trên người mình, hai người mắt to trừng mắt nhỏ.Thẩm Tử Hằng: "..."

Viên Thần Duệ bị Thẩm Tử Hằng đuổi về lại Bắc Kinh.

Lần đầu tiên có người ra ga tiễn cậu, Viên Thần Duệ không nỡ rời đi, cứ bắt Thẩm Tử Hằng hứa đi hứa lại là không được đi xem mắt cũng không được phép kết hôn.

Rồi cậu mới bước lên tàu, mỗi bước đi đều ngoái đầu nhìn lại.

Sau Tết là đến lúc tốt nghiệp, Viên Thần Duệ muốn từ bỏ thành tích xuất sắc và suất học thẳng lên cao học để trở về bên cạnh Thẩm Tử Hằng, nhưng bị anh kiên quyết ngăn lại: "Cứ học cho tốt đi, học xong rồi hãy về."

Viên Thần Duệ thầm oán trong lòng: Chẳng phải là do anh không cho em đủ cảm giác an toàn hay sao, nếu không thì em có cần phải nóng lòng như vậy không!Thế là lại thêm ba năm yêu xa.

Viên Thần Duệ đi làm thêm khắp nơi, làm gia sư, gom đủ tiền mua hai chiếc điện thoại di động, một chiếc tặng Thẩm Tử Hằng làm quà sinh nhật.

Mỗi ngày hai người đều gọi điện cho nhau, thỉnh thoảng liên lạc qua tin nhắn.Trên con đường tình yêu kéo dài suốt mười năm, trong vô hình, mối quan hệ của hai người đã vững chắc đến mức không thể nào chia cắt được nữa.

Sau khi Viên Thần Duệ tốt nghiệp thạc sĩ, cậu đã không hề do dự mà mang theo học vị cao của mình trở về trường cũ Hoa Hải.

Cậu bé bốc đồng ngây thơ của năm đó, cuối cùng đã trưởng thành thành một người đàn ông chín chắn có thể một mình đảm đương mọi việc, bất kể là trong đối nhân xử thế hay trong nghiên cứu giảng dạy.

Cậu đã có thể kề vai sát cánh đứng cùng người mình yêu, chia sẻ lo âu và gánh nặng cho anh, san sẻ vui buồn giận hờn, cùng anh đối mặt với áp lực của thế tục, thử thách của thời gian.Đúng vậy, con đường này rất khó đi, nhưng chỉ cần hai người nắm tay cùng bước, thì còn có gì đáng sợ nữa đâu?Năm năm sau, trong đội mô hình máy bay của Thẩm Tử Hằng xuất hiện một cậu nhóc có ngũ quan thanh tú, tên là Tiêu Lang.

Thẩm Tử Hằng nhìn thấy trong mắt cậu nhóc có một sự khao khát và sùng bái đã lâu không gặp.

Tiêu Lang vừa ngây thơ lại vừa thông minh, đáng yêu hơn Viên Thần Duệ của năm đó không biết bao nhiêu lần.

Anh kiên nhẫn dạy dỗ cậu nhóc, coi cậu như con trai mình.

Viên Thần Duệ lại thường xuyên ghen tuông với cậu học trò này, sợ rằng tâm lý "gà mẹ" của Thẩm Tử Hằng đối với cậu học trò kia sẽ khiến mình bị "thất sủng".

Cuộc sống của hai người nhờ có sự điểm tô của cậu thiếu niên này mà trở nên muôn màu muôn vẻ hơn.Trong số tất cả học sinh mà Thẩm Tử Hằng từng dạy, Tiêu Lang là người thứ hai không thua kém gì Viên Thần Duệ.

Ba năm sau, cậu đã thi đỗ vào ngôi trường danh giá nhất cả nước, tốt nghiệp rồi cũng không quên trở về trường cấp ba thăm Thẩm Tử Hằng.Ba năm nữa lại trôi qua, Tiêu Lang trở về Hoa Hải để làm diễn giả truyền cảm hứng cho học sinh mới trong lớp của Thẩm Tử Hằng.

Cùng lúc đó, cậu đã biết được mối quan hệ của Thẩm Tử Hằng và Viên Thần Duệ.

Ngoài sự kinh ngạc ra, Tiêu Lang đã thú nhận với thầy của mình về trải nghiệm tình yêu của bản thân.

Thì ra, cậu cũng đã bước trên con đường giống như các thầy.

Người cậu yêu là Vương Mân, tài tử cùng khóa, đồng thời là thủ khoa khối tự nhiên của thành phố năm đó.Sau khi Tiêu Lang rời đi, Thẩm Tử Hằng cảm thán rằng duyên phận đúng là kỳ diệu không thể tả, còn Viên Thần Duệ thì lại sa sầm mặt mày ngồi bên cạnh không nói một lời.Thẩm Tử Hằng liếc mắt nhìn hắn, nói: "Đã ba mươi mấy tuổi rồi mà vẫn còn trẻ con đi ghen với một đứa trẻ.

Nó nhỏ tuổi đến mức có thể làm con trai tôi đấy..."

Còn chưa nói hết, Viên Thần Duệ đã tức giận ngắt lời anh: "Mười sáu tuổi anh đã có thể sinh con trai sao?

Sinh một đứa cho em xem nào!"

"..."

Sắc mặt Thẩm Tử Hằng trầm xuống, "Em đừng có gây sự vô cớ!"

Viên Thần Duệ hừ lạnh một tiếng.

Thẩm Tử Hằng cạn lời hỏi trời xanh: Năm đó sao mình lại có thể thích một người như thế này nhỉ, và còn buộc chặt cả đời với em ấy cơ chứ?["Cố tình trồng liễu" - Hết]
 
Back
Top Bottom