- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 407,861
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #111
(Không Phải Bản Reup) [Edit/Full] Tiểu Long Nữ Bất Nữ - Hi Hòa Thanh Linh
Ngoại truyện: Cố tình trồng liễu (Phần đầu)
Ngoại truyện: Cố tình trồng liễu (Phần đầu)
Năm thứ hai giảng dạy tại Hoa Hải, Thẩm Tử Hằng đã được giao trọng trách dạy môn Vật Lý cho lớp chọn.
Đối với một giáo viên trẻ mới 21 tuổi, đây là một vinh dự hiếm có.
Hơn nữa, với nền tảng học vấn xuất sắc của mình, nếu có thể đạt được chút thành tích trong giảng dạy, sau khi xét duyệt thăng chức, anh có thể bước lên con đường quản lý hành chính, từ đó thăng tiến thuận lợi.Nhưng Thẩm Tử Hằng không hề nghĩ nhiều đến những điều này, tâm trí của anh đều đặt hết vào đội mô hình máy bay nhỏ bé của mình.
Việc trở về trường cũ giảng dạy vốn dĩ chỉ là cái cớ để anh hiện thực hóa giấc mơ chơi mô máy bay từ thời niên thiếu của mình.Những năm đó, Bộ Giáo dục vẫn chưa chú trọng nhiều đến việc bồi dưỡng sở thích của học sinh trung học, huống hồ là một lĩnh vực cao cấp như mô hình máy bay, thậm chí phần lớn giáo viên tỉnh lẻ còn chưa từng nghe nói đến.
Năm 20 tuổi trở về Hoa Hải, Thẩm Tử Hằng đã nộp thẳng bản kế hoạch của mình lên phòng hiệu trưởng, nói với vị thầy giáo từng là chủ nhiệm lớp của mình rằng Hoa Hải cần có nét đặc sắc riêng.
Mô hình hàng không không chỉ có thể khơi dậy hứng thú của học sinh, phát triển tư duy sáng tạo, mà còn giúp các em nâng cao năng lực nghiên cứu chuyên sâu đối với các môn học.
Thầy hiệu trưởng có tư tưởng cởi mở lập tức phê duyệt một khoản kinh phí nghiên cứu cho anh, khuyến khích anh thực hiện kế hoạch của mình.
Vì vậy, việc được giảng dạy ở lớp chọn không khiến anh cảm thấy phấn khích đến thế.
Thậm chí sau nửa học kỳ đứng lớp, anh mới miễn cưỡng nhớ được tên của một nửa số học sinh trong lớp.
Trong đó, người để lại ấn tượng sâu sắc nhất với anh chính là một học sinh tên Viên Thần Duệ, bởi vì cậu luôn dùng ánh mắt bất tuân nhìn anh.
Mãi đến kỳ thi giữa kỳ, khi Viên Thần Duệ là học sinh duy nhất trong toàn trường đạt điểm tuyệt đối môn Vật lý, Thẩm Tử Hằng mới chợt hiểu ra - thì ra ánh mắt đó là sự nghi ngờ đối với năng lực giảng dạy của anh.
Dù sao, anh cũng là người trẻ nhất trong số tất cả các giáo viên giảng dạy ở lớp chọn, việc không được tin tưởng cũng là điều khó tránh khỏi.Trưa hôm ấy, Thẩm Tử Hằng đang ở trong văn phòng nghiên cứu số mới nhất của tạp chí "Mô hình Hàng không", anh chợt nghe đồng nghiệp trong văn phòng gọi: "Thầy Thẩm, có học sinh lớp chọn đến tìm thầy này."
Thẩm Tử Hằng ngẩng đầu, thấy Viên Thần Duệ không biết đã đứng trước bàn làm việc từ lúc nào, đang tò mò ngó nghiêng tạp chí và mô hình trên bàn.
Anh đẩy mô hình sang một bên, cười nói: "Là em à?
Tìm thầy có chuyện gì không?"
Viên Thần Duệ lập tức thu lại vẻ mặt ban nãy, đẩy quyển tuyển tập bài tập Vật lý trên tay lên bàn của anh: "Thầy Thẩm, câu này làm thế nào ạ?"
Cậu dùng bút bi chỉ vào câu hỏi được khoanh tròn trong vở bài tập."
Ngồi đi."
Thẩm Tử Hằng tiện tay kéo một chiếc ghế cho cậu, nhìn qua đề bài rồi lấy ra một tờ giấy nháp, vừa phân tích vừa viết các bước giải.
Chỉ trong vài câu ngắn gọn, anh đã giải thích cặn kẽ bài tập này.
Viên Thần Duệ kinh ngạc tột độ, cậu đã tốn hết giờ giải lao của buổi sáng để suy nghĩ, nhưng nghĩ mãi vẫn không ra, vậy mà thầy Thẩm chỉ cần liếc mắt một cái đã biết cách giải rồi!
Thấy học trò vừa nghe đã hiểu, Thẩm Tử Hằng tán thưởng gật đầu, vạch một đường phân cách trên giấy rồi nói: "Đây chỉ là một cách, bài này còn có hai cách giải khác nữa..."
Viên Thần Duệ: "..."
Không cam lòng, Viên Thần Duệ chẳng im lặng được bao lâu đã nhanh chóng tìm một bài tập khó khác.
Cậu không tin lần này thầy Thẩm có thể dễ dàng viết ra đáp án như lần trước!
Lúc cậu đi tìm thầy Thẩm, Thẩm Tử Hằng vẫn đang nghiên cứu mô hình máy bay của mình trong phòng làm việc như thường lệ, dáng vẻ chuyên chú đến mức không ai nỡ làm phiền anh.
Thấy là Viên Thần Duệ, Thẩm Tử Hằng ôn hòa hỏi: "Lại gặp phải vấn đề gì à?"
Viên Thần Duệ đặt đề bài lên bàn của anh, trong ánh mắt dò xét còn mang theo một tia chờ xem kịch hay: "Câu này thầy biết làm không ạ?"
Thẩm Tử Hằng xem xong đề bài, quả nhiên nhíu mày nói: "Câu này vượt quá chương trình học rồi."
Hừ, nói trắng ra là không biết làm chứ gì!
Viên Thần Duệ phấn khích hẳn lên, bướng bỉnh hỏi tới: "Nhưng em muốn biết cách làm."
Thẩm Tử Hằng nhìn về phía cậu, khóe miệng hơi nhếch lên.
Anh đã nhìn thấu mưu kế nho nhỏ của cậu học trò, nhưng cũng không định vạch trần.Anh cầm bút, nghiêm túc giải bài tập khó này cho cậu, mất hẳn ba tờ giấy nháp mới viết xong toàn bộ quá trình suy luận.
Trong suốt thời gian đó, Viên Thần Duệ không dám động đậy mà nhìn anh, không dám xen lời, cũng không dám thở mạnh.
Mãi cho đến khi Thẩm Tử Hằng viết xong tất cả, đưa giấy nháp qua rồi nói: "Đây là cách giải, em xem có bước nào không hiểu thì hỏi lại thầy."
Viên Thần Duệ: "..."
Thấy vẻ mặt ngập tràn sự ngưỡng mộ của cậu học trò, tâm trạng Thẩm Tử Hằng vô cùng tốt: "Em thích Vật lý như vậy, thầy rất vui, nhưng cũng đừng để các môn khác bị tụt lại phía sau nhé."
Mặc dù trong kỳ thi giữa kỳ lần trước, Viên Thần Duệ đạt điểm tối đa môn Vật lý, nhưng xếp hạng toàn khối cũng chỉ thứ bảy, thứ tám, chứng tỏ những môn khác vẫn còn chưa ổn.Mặt của Viên Thần Duệ đột nhiên đỏ bừng.
Thầy ấy biết điểm của mình sao?
Thầy ấy đang chú ý đến mình ư?
Thầy Thẩm ngày thường trông có vẻ thờ ơ với mọi thứ mà cũng sẽ quan tâm đến thành tích của một học sinh à?...Trở lại lớp học, trong đầu Viên Thần Duệ không sao xua đi được hình ảnh bóng dáng gầy gầy của thầy Thẩm cúi mình trên bàn làm việc.Dáng vẻ chuyên tâm hết mình khi làm việc của Thẩm Tử Hằng, cùng với nụ cười dịu dàng khi giải bài cho cậu, đã khiến Viên Thần Duệ nảy sinh một cảm giác không nói nên lời.
Cảm giác này thoáng đến rồi lại đi, không nắm bắt được, không thể nhìn thấy, nhưng lại khiến lòng người ngứa ngáy không yên.Từ đó về sau, số lần Viên Thần Duệ chạy đến văn phòng của Thẩm Tử Hằng ngày càng nhiều.
Dần dần, việc đến hỏi bài không còn chỉ đơn thuần là vì học tập, mà đã biến thành một khao khát muốn được gặp mặt.
Ngay cả chính cậu cũng không biết rốt cuộc mình muốn làm gì.
Có những khi chẳng có bài nào quá khó, cậu vẫn cố tình tìm vài câu mình vốn đã biết làm để đi hỏi thầy Thẩm, chỉ để được nghe thầy nói chuyện.Có một lần, Thẩm Tử Hằng dở khóc dở cười nói: "Bài dễ thế này mà em cũng phải hỏi thầy à?
Từ khi nào mà lại chậm tiêu thế!"
Giọng điệu ấy mang theo một chút bất đắc dĩ, lại có cả chút cưng chiều loáng thoáng, khiến Viên Thần Duệ nghe mà tim đập nhanh hơn.
Cậu cũng chẳng nhớ nổi mình đã về lại lớp học bằng cách nào, cả người như hồn lìa khỏi xác."
Thầy Thẩm, Thẩm Tử Hằng..."
Cậu khe khẽ lặp lại tên thầy Thẩm trong lòng, vô thức dùng bút máy viết lên giấy nháp.Nói mới nhớ, thầy Thẩm cũng đâu có lớn tuổi lắm.
Nghe nói thầy mới 21 tuổi, chỉ lớn hơn mình năm tuổi thôi...
Nhưng tại sao thầy ấy lại có thể giỏi đến vậy chứ?Trong kỳ thi cuối học kỳ một năm lớp 11, Viên Thần Duệ lại một lần nữa đạt điểm tối đa môn Vật lý, thứ hạng tổng điểm cũng tăng lên hai bậc.
Hai ngày sau đó, cậu siêng chạy đến văn phòng của Thẩm Tử Hằng hơn hẳn, cứ như là đến để đòi thưởng vậy.
Thẩm Tử Hằng không hề keo kiệt lời khen dành cho cậu: "Thi tốt lắm, tiếp tục cố gắng nhé."
Trái tim của Viên Thần Duệ như muốn bay lên.
Cậu thích thầy Thẩm quá đi mất, nếu như tất cả các môn đều do thầy Thẩm dạy, chắc chắn cậu có thể thi được hạng nhất toàn khối!"
Thầy Thẩm, nếu học kỳ sau em giành được hạng nhất toàn khối, thầy có thưởng gì cho em không ạ?"
Viên Thần Duệ hưng phấn tột độ, không hề suy nghĩ mà đã buột miệng nói ra, nhưng vừa nói xong cậu lập tức cảm thấy khó xử.
Mình đâu phải là học trò duy nhất của thầy Thẩm, thầy ấy có nhiều học sinh như vậy, mắc gì chỉ thưởng cho một mình mình chứ?Thẩm Tử Hằng nghe xong bật cười một tiếng, hào phóng đáp: "Em muốn được thưởng gì nào?"
Viên Thần Duệ lòng vui như nở hoa, căng thẳng siết chặt tay thành nắm đấm, ấp a ấp úng: "Bây giờ em vẫn chưa nghĩ ra, hay là đến lúc đó thầy đáp ứng một yêu cầu của em, có được không ạ?"
Thẩm Tử Hằng sảng khoái nói: "Được.
Nếu em có thể thi được hạng nhất, muốn gì cứ nói với thầy, thầy nhất định sẽ mua cho em."
Viên Thần Duệ hừ một tiếng, thầm nghĩ trong lòng: Em đâu cần thứ gì có thể mua được bằng tiền!Cứ đến chiều tan học là Thẩm Tử Hằng sẽ đến phòng mô hình máy bay.
Nhóm sở thích mô hình máy bay hiện tại chỉ có vài học sinh ở các lớp thường tham gia, một trong số đó còn mượn danh nghĩa học mô hình máy bay để thường xuyên nhờ Thẩm Tử Hằng dạy kèm riêng môn Vật lý.
Bởi vì những năm trước đây mọi người không xem trọng các hoạt động ngoài học tập, đặc biệt là học sinh lớp chọn, cho dù có sự ủng hộ nhiệt tình của hiệu trưởng, họ cũng không muốn lãng phí thời gian quý báu để đi "chế máy bay".Viên Thần Duệ là học sinh lớp chọn đầu tiên tham gia đội mô hình máy bay.
Sự xuất hiện của cậu quả thực khiến cho nhóm mô hình máy bay như được "rồng đến nhà tôm".
Thẩm Tử Hằng phải bắt cậu cam đoan hết lần này đến lần khác rằng sẽ không để ảnh hưởng đến việc học thì mới chịu nhận vào.Ở trong nhóm sở thích, Thẩm Tử Hằng đã trút bỏ dáng vẻ của một giáo viên Vật lý, trở nên gần gũi như một người bạn.
Khi không đứng trên bục giảng, anh mang một sức hút rất khác, khiến người ta vô thức bị cuốn theo.
Anh tận tay dạy Viên Thần Duệ gấp máy bay giấy, giảng giải cho cậu những kiến thức lý thuyết đặc thù của thiết bị bay, từng bước dẫn dắt cậu yêu thích mô hình máy bay.
Viên Thần Duệ cũng không phụ sự kỳ vọng mà trở thành học sinh xuất sắc nhất của Thẩm Tử Hằng.
Thẩm Tử Hằng thiên vị cậu cũng có lý do.
Viên Thần Duệ thông minh hơn người khác là một; thứ hai, cậu không hề có sự cẩu thả thường thấy ở con trai cùng lứa, bất kể làm việc gì cũng chặt chẽ, rành mạch, có trật tự.Ngược lại, sau khi tiếp xúc gần với Thẩm Tử Hằng, Viên Thần Duệ lại phát hiện ra người thầy nho nhã thanh tú này không hề già dặn trước tuổi và quá mức cẩn thận tỉ mỉ như mình tưởng tượng.
Ngược lại, anh còn có chút đáng yêu và ngô nghê của một thiếu niên.
Anh sẽ đùa giỡn với học sinh, hòa mình với mọi người, khi nhìn thấy mô hình máy bay ưng ý cũng sẽ sáng rực cả mắt, phấn khích reo lên.
Những hành động ấy đã kéo gần khoảng cách giữa anh và học sinh.Có một lần, Thẩm Tử Hằng thấy trên tạp chí giới thiệu một loại vật liệu làm mô hình máy bay kiểu mới, vừa nhẹ nhàng lại vừa chắc chắn, lúc bay lên còn ổn định hơn cả vật liệu nhựa và tấm ván.
Anh nổi hứng, dự định làm một bản sao theo như bản vẽ trên tạp chí.
Sau khi mua được loại vật liệu này ở một cửa hàng vật liệu trong trung tâm thành phố, anh hứng khởi trở về phòng mô hình máy bay, vừa bắt tay vào làm là quên cả thời gian, cũng quên luôn cả cậu học trò bên cạnh.
Đợi đến khi làm xong ngẩng đầu lên, bên ngoài trời đã tối sầm.
Chỉ còn lại Viên Thần Duệ ở bên cạnh.
Cậu vừa từ nhà ăn trở về, trên tay xách theo một túi đồ ăn, hương thơm hấp dẫn của cơm canh tỏa ra, khiến cho dạ dày của Thẩm Tử Hằng kêu lên một tràng ùng ục."
Em đến từ khi nào vậy...?"
Viên Thần Duệ: "Em gọi thầy mấy lần rồi mà thầy không nghe.
Ngay cả ăn cơm mà cũng quên nữa!"
Nghe giọng điệu như đang trách mắng của cậu học trò mười sáu tuổi đối với mình, Thẩm Tử Hằng có hơi ngại ngùng, nhưng vẫn không thể chống lại sự cám dỗ của thức ăn.
Anh nhận lấy hộp cơm rang mà Viên Thần Duệ đã mua cho mình ở nhà ăn, rồi vừa ăn một cách từ tốn vừa uống nước.Viên Thần Duệ tinh ý phát hiện ra vết thương trên ngón tay của thầy Thẩm.
Bàn tay của Thẩm Tử Hằng rất đẹp, thon gầy giống như chính con người anh vậy, các khớp ngón tay không quá lớn, móng tay được cắt tỉa gọn gàng, tròn trịa.
Thế mà một đôi tay đẹp như vậy lại phải cầm phấn mỗi ngày, nắm dao rọc giấy, dính đủ các loại keo dán.
Chỉ nghĩ đến thôi, Viên Thần Duệ đã cảm thấy đau lòng.
Người xưa có câu "Quân tử tránh xa bếp núc", Viên Thần Duệ thấy câu này rất hợp với Thẩm Tử Hằng.
Chắc hẳn sau này khi kết hôn, thầy ấy cũng sẽ ở nhà hưởng thụ sự chăm sóc chu đáo của sư mẫu nhỉ...
Trong lòng Viên Thần Duệ dâng lên một cảm giác chua xót.Đợi Thẩm Tử Hằng ăn cơm xong, cậu học trò ngoan của anh đã tìm được băng urgo, rồi cất lời: "Ngón tay của thầy, bị xước rồi phải không ạ?"
Thẩm Tử Hằng ngẩn ra, lúc này mới cảm nhận được cơn đau nhói truyền đến từ ngón tay: "Lúc làm mô hình thầy tập trung quá nên không cảm thấy gì cả, hehe."
Viên Thần Duệ bóc lớp vỏ ngoài của miếng băng urgo, cúi đầu nói: "Để em dán cho thầy..."
Thẩm Tử Hằng chưa kịp từ chối thì đã bị cậu học trò nắm chặt lấy tay.
Tim anh khẽ rung lên, anh cũng thuận theo mà cụp mi mắt xuống.
Viên Thần Duệ cẩn thận nâng niu bàn tay của anh, cứ như thể đang đối đãi với một món đồ quý giá dễ vỡ.
Khi quấn miếng băng urgo lên, cậu căng thẳng không biết nên dán chặt hay lỏng, lỏng thì sợ không có tác dụng, chặt thì sợ anh bị đau.
Cậu chưa bao giờ cẩn thận dè dặt đến thế.
Làm xong những việc này, Viên Thần Duệ tìm một cái cớ rồi chuồn đi, để lại Thẩm Tử Hằng ngồi ngẩn ngơ trong phòng học, ngón tay và gò má đều đang nóng ran.Sau chuyện đó, dường như có thứ gì đó đã thay đổi giữa hai người.
Bầu không khí khi ở bên nhau trở nên rất khó tả, một sự rung động nhàn nhạt và cảm giác mập mờ lượn lờ giữa họ.
Viên Thần Duệ học theo sự dịu dàng khi Thẩm Tử Hằng đối xử với mình, rồi đáp lại cho anh gấp ba, bốn lần.
Còn Thẩm Tử Hằng cũng chỉ đối xử đặc biệt với mỗi cậu học trò này.Có một khoảng thời gian, tâm trạng Viên Thần Duệ rất tệ.
Cậu đã tâm sự với Thẩm Tử Hằng về chuyện gia đình.
Thì ra cha của cậu mất sớm, mẹ cậu lại bận rộn công việc nên không mấy quan tâm đến cậu.
Cậu được bà ngoại nuôi lớn từ nhỏ, nhưng gần đây bà đã qua đời vì bạo bệnh, đó là một cú sốc cực lớn đối với cậu.Gia đình của Thẩm Tử Hằng lại hạnh phúc hơn nhiều.
Cha mẹ của anh đều là trí thức, trên có anh cả, dưới có em gái út.
Tuy không giàu có nhưng cha mẹ hiền từ, con cái hiếu thảo, vô cùng ấm áp.Nhìn học trò đau buồn như vậy, Thẩm Tử Hằng cũng cảm thấy khó chịu theo, anh an ủi cậu: "Nếu em cảm thấy cô đơn, có thể xem thầy như người thân của em."
Viên Thần Duệ nhìn về phía anh, trong ánh mắt buồn bã hiện lên sự quyến luyến và khao khát: "Vậy thầy đừng làm thầy giáo của em nữa, làm anh trai em có được không?"
Chưa đợi Thẩm Tử Hằng trả lời, Viên Thần Duệ lại bĩu môi nói, "Nhưng em cũng không muốn thầy làm anh trai em."
Thẩm Tử Hằng không nhịn được cười: "Nhóc ngốc này."
Viên Thần Duệ bất bình: "Thầy đừng xem em là con nít!"
Thẩm Tử Hằng nhướng mày: "Chẳng lẽ không phải sao?"
Viên Thần Duệ: "Thầy cứ chờ xem, em nhất định sẽ lớn lên, lớn thật lớn, trở thành người lớn!
Chỉ còn mười lăm tháng nữa là em thành niên rồi!"
Thẩm Tử Hằng: "..."
Kỳ thi cuối học kỳ năm lớp 11, Viên Thần Duệ đã đứng nhất toàn khối.
Thẩm Tử Hằng vừa vui mừng cho cậu, lại vừa có chút căng thẳng.
Anh biết rõ Viên Thần Duệ cố thi đạt hạng nhất là vì điều gì.
Khoảng thời gian trước kỳ thi, cậu gần như không ngủ không nghỉ để ôn tập, ngay cả quyển sách Tiếng Anh mà cậu ghét nhất cũng cầm không rời tay...Không biết em ấy muốn quà gì, lúc đó mình đã mạnh miệng hứa hẹn chỉ là để khích lệ học sinh tiến bộ, chứ không ngờ có ngày phải thực hiện.
Lỡ như Viên Thần Duệ đòi một món đồ mà mình không mua nổi thì phải làm sao?
Đang lúc rầu rĩ thì Viên Thần Duệ đến.Thẩm Tử Hằng nhìn đông ngó tây nói sang chuyện khác, nhưng Viên Thần Duệ lại nhìn anh với vẻ mặt ranh mãnh, dường như đang đợi chính anh phải nói ra lời hứa lúc trước.
Quả nhiên Thẩm Tử Hằng là người không chịu nổi, đành phải chai mặt mà hỏi.
Viên Thần Duệ giả vờ suy nghĩ một hồi rồi nói: "Thầy Thẩm, em muốn đến nhà thầy."
Trước đây cậu từng nghe thầy Thẩm kể rằng thầy đang ở trong ký túc xá dành cho giáo viên, chỉ có một mình.
Viên Thần Duệ lặp lại: "Em muốn đến nhà thầy, ở lại một đêm."