Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Không Lối Thoát

Không Lối Thoát
Chap 38


Sengoku nghe vậy thì nói
- " Bây giờ ta không có quyền cản ngươi .

Ngươi muốn làm gì cũng được nhưng hãy sống thật tốt vào , đừng để sự hi sinh của Rosinante là vô ích "
Law nghe xong thì im lặng không nói một lời
Bất chợt trên cửa sổ xuất hiện một bóng người , lông vũ màu hồng bây tứ tung .

Hắn ta nở một nụ cười quỷ dị nói
- " Em sao lại chậm trễ như vậy .

Vergo và Trebol đang đợi đó "
Law liền quay mặt về phía Doffy đi vè phía hắn .

Cậu liếc mắt ra đằng sau nhìn Sengoku nói
- " Những gì ông nói tôi sẽ ghi nhớ "
Vừa dứt câu Doffy đã ôm cậu vào lòng rồi nhảy xuống .

Sengoku cũng rời khỏi phòng họp để lại gian phòng trống không
Trên tàu của Doflamingo , Vergo đang tức giận với Law vì đã tự ý rời đi nhưng cậu chẳng để một câu nào của hắn .

Bất chợt Doffy cắt ngang hỏi
- " Lúc nãy em và lão già Sengoku đã nói chuyện gì vậy "
Law nghe vậy chỉ trả lời qua loa rồi bỏ về phòng .

Vergo tức giận trước thái độ của Law định đi đến dạy cậu một bài học thì Doffy đã cản hắn lại .

Doffy nói
- " Mặc kệ em ấy đi Vergo "
Vergo tức giận nói
- " Nhưng mà thiếu gia ...

"
Bất chợt Doffy lên tiếng cắt ngang lời của Vergo
- " Đêm nay ta sẽ chỉnh đốn lại nó .

Ngươi muốn tham gia chứ .

Vergo "
Vergo nghe vậy thì tính khí nóng nảy ban nãy giảm xuống trả lời
- " Nếu ngài cho phép tôi rất sẵn lòng thưa ngài "
Doffy nghe vậy thì cong miệng cười quỷ dị quay sang nhìn Trebol hỏi
- " Vậy tối nay ngươi muốn canh gác tàu hay tham gia cuộc vui với bọn ta hả ?

Trebol "
Trebol suy nghĩ một hồi lâu rồi nói
- " Tôi sẽ canh tàu cho Doffy "
Hắn cười rồi nói
- " Vậy tối nay trông cậy vào ngươi đó Trebol "
Trebol cười trả lời
- " Cứ giao cho tôi .

Doffy "
Law nằm ở trong phòng không hay biết gì vẫn ung dung đọc sách .

Tối đến
Khi mọi người đã ăn tối xong ai nấy trở về phòng của mình .

Law quay lại phòng vì chưa buồn ngủ nên cậu đã quyết định đọc sách .

Một lúc sau bất chợt Doffy bước vào cùng với Vergo .

Doffy từng bước đi đến chỗ của Law , hắn nhấc bỗng cậu lên khiến cậu giật mình .

Doffy ném cậu lên giường , Doffy và Vergo từ từ cởi bỏ quần áo ra .

Law cảm thấy có điều chẳng lành nên cậu định chạy trốn thì lại bị Doffy dùng sợi tơ ghì chặt cậu lên giường .

Law hoảng hốt hỏi
- " Các ngươi muốn làm gì hả !?

"
Doffy liếm mép miệng nói
- " Dĩ nhiên là dạy dỗ lại thái độ của em rồi .

Law "
Nói rồi Vergo và Doffy từ từ tiến về chiếc giường bắt đầu lột từng mảnh vải trên trên người Law ra .

Khi Doffy vừa mới thu sợi tơ lại thì Law đã cố vùng vẫy thoát ra nhưng vẫn bị Vergo tóm gọn và ghì lên giường .

Vergo lấy tay xoa đầu vú cậu khiến cậu cảm thấy nhạy cảm , Doffy cũng cúi xuống bắt đầu liếm láp cơ thể cậu .

Law bịt chặt miệng cố gắng không phát ra âm thanh thì chợt Vergo kéo tay cậu ra để âm thanh rên rỉ của cậu vang lên .

Sau một lúc mặt của Law đỏ bừng hết cả lên .

Doffy nâng người cậu dậy để cậu ngồi vào trong lòng hắn .

Vergo và Doffy áp sát vai cậu mỗi người một bên .

Law hoảng hốt hỏi
- " Các ngươi muốn làm gì ?!

"
Bất chợt Vergo và Doffy cùng cắn vào vai của cậu khiến cậu đau đớn tột cùng .

Hai người cắn mạnh đến mức máu từ từ rỉ ra rồi chảy xuống đến lúc ấy họ mới dừng lại .

Law tựa vào lòng Doffy thể hiện sự mệt mỏi nhưng đột nhiên Vergo và Doffy lại chuyển mục tiêu đến tai của mà cắn .

Law la lên trong đau đớn nhưng bọn chúng vẫn mặc kệ cậu mà tiếp tục cắn cậu .

Sau một lúc chúng mới nhả ra .

Trên tai và vai cậu hiện rất rõ vết cắn , cái nào cũng rỉ máu cả .

Vergo và Doffy bất chợt đưa tay xuống phía bên dưới đút những ngón tay vào bên trong lỗ hậu của cậu .

Bọn chúng hết kéo ra rồi lại chọt trúng điểm của trứng khiến cậu không nhịn được mà bắn ra .

Cậu cảm thấy mệt mỏi nhưng bọn chúng chẳng chịu dừng lại .

Doffy nói
- " Em hư hỏng quá rồi đó Law .

Dám ra trước cả bọn ta lần này ta sẽ phạt em mạnh tay hơn "
Vergo bất chợt nhìn vào lưng của Law thấy hình xăm biểu tượng mặt cười thì liền cau mày .

Doffy thấy sự khó chịu của Vergo thì hỏi
- " Sao vậy Vergo ?

"
Vergo trả lời
- " Thiếu gia , tôi cảm thấy hình như hình xăm này của Law không hợp lắm thì phải .

Nó khiến tôi khó chịu "
Doffy nghe vậy thì nhìn ra đằng sau lưng của thấy biểu tượng hình mặt cười thì lại cong môi cười và nói
- " Ngươi nói đúng lắm có lẽ ta nên sửa lại chúng rồi "
Doffy đứng dậy đi đến bàn lấy con dao gọt trái cây và đèn cầy đến .

Hắn bảo Vergo cầm cây nến phía trên lưng Law để sáp nến chảy xuống lưng cậu còn hắn thì lại hơ con dao cho đến khi màu nó chuyển đỏ .

Hắn nhếch mép cười ma mị nói
- " Chúng ta bắt đầu thôi fufufu "
Law nhìn thấy con dao nóng rực liền bắt đầu hoảng sợ mà cố gắng dùng hết sức bình sinh còn lại mà vùng vẫy thoát ra nhưng lại không thể thoát khỏi hắn .

Vergo đè cậu xuống , cậu hét lên
- " Ngươi đừng có đưa nó đến gần ta , ngươi không được làm như vậy "
Thấy cậu hoảng sợ như vậy thì hắn lại càng phấn khích .

Một âm thanh bỏng rực vang lên tiếp theo đó là tiếng hét thất thanh của Law vang khắp cả tàu đến cả bọn lính canh bên ngoài nghe mà cũng phải lạnh tóc gáy .

Trên lưng của Law , Doffy đã rạch một đường gạch chéo trên biểu tượng mặt cười của cậu .

Biểu tượng của băng hải tặc Heart đã biến thành biểu tượng của băng hải tặc Donquixote .

Law đau khổ khóc ròng lên , Doffy thì vui vẻ nói
- " Như vậy thì mới đúng chứ , biểu tượng của chúng ta "
Law nghiến răng hét lên
- " Khốn kiếp "
Dù cho cậu có đau đớn về thể xác lẫn tinh thần nhưng chúng vẫn không tha cho cậu .

Doffy đưa cây dương vật to lớn của hắn ra đút vào bên trong cậu , cậu đau đớn hét lên nhưng chưa dừng lại ở đó Vergo cũng đã lôi dương vật to lớn của hắn ra dí sát vào mặt cậu , hắn nắm đầu cậu và nói
- " Mút đi "
Law xoay mặt ra chỗ khác nhất quyết không chịu , Vergo tức giận bóp lấy miệng cậu và nói
- " Ngươi nên biết bản thân ngươi đang ở trong hoàn cảnh nào đó Law , ngoan ngoãn mà nghe lời đi "
Law nghe xong thì đành ngậm ngùi chấp nhận .

Nhưng dương vật của Vergo quá lớn khiến cậu chỉ có thể ngậm phần đầu .

Vergo sau một lúc mất kiên nhẫn thì hắn ấn đầu cậu thục sâu dương vật vào trong .

Hắn ra vào liên tục khiến Law khó thở , Doffy cũng chẳng chịu thua mà tiếp tục tăng tốc .

Cuối cùng cả ba ra cùng một lúc , Vergo xả hết vào trong họng cậu còn Doffy thì là trong lỗ hậu .

Cậu khó chịu ho sặc sụa , cậu nghĩ chắc đã kết thúc nhưng không .

Doffy vẫn chưa chịu rút cây dương vật to lớn của hắn ra mà vẫn để nguyên như vậy .

Vergo cảm thấy vẫn chưa đủ mà lại đưa cây gậy thịt của hắn về phía dưới hang của Law .

Lúc hắn định đút vào thì Law lại hét toán lên
- " Doffy đã đủ lắm rồi ngươi còn cho vào nữa thì nó sẽ rách mất "
Vergo chẳng quan tâm mà cho thẳng vào trong , cậu đau đến mức muốn chết đi sống lại mà ngã vào lòng Doffy .

Cả 2 bắt đầu động khiến cậu đau đến mức tròng mắt trợn ngược lên trên .

Sau một lúc ra vào thì cả Vergo và Doffy bắn hết vào bên trong Law .

Nhưng khi họ lấy ra thì lại tiếp tục bắn hết lên người law từ thân cho đến mặt .

Cuối cùng Law không nhịn được nữa mà ra hết rồi ngất đi , Vergo với Doffy nằm hai bên ôm Law cùng ngủ .

Sáng hôm sau
Law vừa tỉnh dậy thì đã thấy Doffy nằm bên cạnh , cậu xoay qua bên kia thì lại thấy Vergo .

Bất chợt cơn đau nhức từ lưng xuống mông ùa vào , Law mệt mỏi nhìn con dao đang để trên đầu giường kia mà lại tức giận và đau khổ .

Cậu cầm nó lên muốn tự mình kết thúc thì đột nhiên cơ thể không cử động được .

Doffy bất chợt ngồi dậy nói
- " Đừng có làm điều dại dột như vậy chứ Law "
Vergo cũng đột ngột ngồi dậy lấy con dao ra khỏi tay Law và nói
- " Ngươi đừng nghĩ chỉ với nhiêu đây là có thể thoát khỏi bọn ta sao .

Thật ngu ngốc "
Law nghiến răng mà rơi lệ .

Vergo đứng dậy bước khỏi giường mặc lại quần áo rồi rời đi .

Doffy cũng đứng dậy mặc lại quần áo rồi rời đi để lại Law một mình trong phòng .

Cậu đứng dậy cố gắng bước đến bên chiếc gương nhìn bản lưng mình qua gương .

Cậu thấy trên hình xăm có vết bỏng gạch chéo biến thành biểu tượng của gia tộc Donquixote .

Vốn dĩ biểu tượng hình mặt cười là để cậu luôn nhớ đến nụ cười cuối cùng của Corazon nhưng bây giờ nó đã bị phá hỏng .

Cậu đánh mạnh vào gương khiến chiếc gương vỡ tay thì chảy máu
 
Không Lối Thoát
Chap 39


Cậu không muốn chấp nhận sự thật này một chút nào .

Nghe thấy tiếng gương vỡ những người hầu chạy đến , thấy cảnh tượng trước mắt họ tỏ vẻ muốn giúp đỡ băn bó vết thương cho cậu nhưng khi người đó đến gần thì Law lại tức giận quát
- " Đừng có tới gần ta , mau cút hết đi "
Bọn người hầu nghe vậy thì rất hoảng loạn mà nói
- " Nhưng thưa ngài tay của ngài đang chảy máu , để t...

"
Chưa kịp nói hết câu thì Law chen ngang nói
- " Ta đã nói là cút đi rồi mà , các ngươi cứ mặc kệ ta đi "
Law nắm chặt lòng bàn tay bị thương , lúc này Vergo đột ngột xuất hiện nói
- " Có chuyện gì mà các ngươi tập trung ồn ào ở phòng của Law vậy hả "
Bọn người hầu nghe thấy tiếng của Vergo thì lại lạnh hết sống lưng dạt ngang hai bên đường cho hắn .

Hắn nhìn vào trong thì thấy Law đang quấn một chiếc chăn quanh người ngồi bệt xuống đất tay thì chảy máu , chiếc gương thì lại bị vỡ còn những mãnh gương nhỏ thì la liệt dưới đất .

Hắn đi đến sau lưng Law và nói
- " Có vẻ như ngươi không thể ngừng khiến người ta chú ý được nhỉ !

Law "
Law nghe giọng nói quen thuộc thì ngước nhìn , hình ảnh Vergo đập ngay vào mắt cậu .

Law cắn chặt răng đứng dậy , cậu xoay người giơ nắm đấm về phía Vergo khiến cả đám người hầu hốt hoảng .

Nhưng Vergo đã nhanh tay chụp lấy cánh tay cậu , lúc này chiếc chăn quấn quanh người cậu bỗng nhiên rơi xuống .

Đám người hầu nhìn đỏ hết cả mặt , Vergo thấy vậy liền lườm một cái .

Bọn họ sợ hãi bỏ chạy khỏi phòng cậu để lại cậu và Vergo trong phòng .

Vergo nắm lấy bàn tay bị thương của Law nói
- " Ngươi có vẻ thích làm bản thân bị thương lắm hay sao .

Hay là tại vì cái hình xăm ngớ ngẩn đó "
Law nghe vậy lập tức nổi trận lôi đình hét lên
- " Ngươi im ngay cho ta , tại vì ngươi và tên khốn Doflamingo nên ta mới bị như vậy "
Vergo lập tức nổi cáo bóp chặt hai tay cậu khiến cậu đau đớn , hắn ghì sát mặt nói
- " Ngươi liệu mà cư xử cho đúng đắn đi đồ thằng nhóc vô phép tắc .

Nếu không phải vì thiếu gia yêu thích món đồ chơi như ngươi thì ta đã giết ngươi từ lâu rồi .

Ngươi nên cảm thấy may mắn đi "
Law tức giận muốn đánh hắn nhưng bây giờ cơ thể cậu chẳng còn chút sức lực nào do bị hành hạ cả buổi tối .

Cậu không đánh hắn nữa mà lại nở một nụ cười nham hiểm nói
- " Các ngươi xem Doflamingo là gia đình nhưng khi các ngươi hết giá trị lợi dụng thì hắn sẽ vứt bỏ các ngươi thôi "
Vergo nhìn cậu mà nổi trận lôi đình trong phút chốc xách cậu lên ném cậu lên trên giường .

Hắn leo lên giường bóp cổ cậu nhưng thay vì sợ hãi thì cậu lại cười và nói
- " Ngươi phát điên chỉ vì bây nhiêu lời nói thôi sao .

Vergo "
Hắn tức giận nói
- " Là ngài Vergo , thằng nhóc hỗn xược .

Ta là gia đình của ngài ấy bọn ta sẽ đi theo ngài ấy đến cùng dù cho có phải bỏ mạng "
Vergo rút thanh dao ra kề sát cổ cậu nói
- " Ta có thể giết ngươi ngay bây giờ đó có biết không hả .

Law "
Law cười nhạt áp sát con dao kề gần cổ khiến cậu chảy máu .

Law nói
- " Vậy thì giết ta đi "
Trong lúc xúc động Vergo định thật sự giết cậu thì lại bị một cánh tay giữ lại .

Từ lúc nào Trebol đã đứng ngay đằng sau lưng , hắn bắt lấy cánh tay đang kề sát con dao vào cổ Law .

Hắn nói
- " Ngươi làm gì vậy Vergo !?

Nếu Law chết thì thiếu gia sẽ trách phạt ngươi đó .

Bộ ngươi muốn làm trái lệnh của thiếu gia sao ?!

"
Vergo " Chậc " một tiếng rồi hất tay của Trebol ra đứng dậy bỏ đi .

Trebol nhanh chóng lấy hộp cứu thương băng bó cổ cho cậu do bị dao cứa chảy máu .

Trebol vừa băng vừa phàn nàn
- " Ngươi đừng có dại mà đi chọc Vergo nữa .

Nếu hắn nổi khùng lên thì sẽ giết ngươi thật đó "
Law chán chường nói
- " Ta chết thì liên quan gì đến ngươi "
Trebol nghe vậy thì hậm hực nói
- " Tất nhiên là có liên quan đến ta rồi .

Nếu Doffy mà biết được thì ngài ấy sẽ trách phạt bọn ta mất "
Law không muốn nghe nữa liền trực tiếp trùm chăn ngủ luôn .

Trebol thấy cậu vẫn chưa ăn sáng mà bây giờ còn muốn ngủ liền hỏi
- " Nè Law ngươi không ăn sáng sao ?

"
Law lên tiếng nói
- " Ngươi cứ để mặc ta và cút ra ngoài đi "
Trebol cũng chẳng nói gì mà rời đi , Law nắm chặt chiếc chăn , miệng thì thầm
- " Chết tiệt "
Buổi trưa , cậu mệt mỏi tỉnh dậy trên giường .

Bất chợt có một giọng nói vang lên
- " Dậy rồi sao "
Law giật mình nhìn ngó xung quanh , trên ghế sofa Vergo đang ngồi thưởng thức trà .

Law nhìn hắn hỏi
- " Sao ngươi lại ở đây ?

"
Vergo húp nộm ngụm trà rồi nói
- " Chỉ là trông chừng ngươi thôi .

Thiếu gia có việc đi vắng một thời gian nên ngài ấy lệnh cho ta phải chăm sóc và giám sát ngươi "
Law không nói gì , Vergo nhẹ nhàng đặt tách trà xuống đứng dậy đi đến tủ đựng đồ lấy ra một bộ đồ cho cậu mặc .

Law khoác lên người bộ đồ mới , Vergo đưa cậu đi xuống phòng ăn .

Trong phòng chỉ có một mình cậu dùng bữa trưa còn Vergo thì chỉ ngồi bên cạnh không ăn .

Cậu hỏi
- " Ngươi không ăn sao ?

"
Vergo liền trả lời
- " Ta đã ăn rồi ngươi không cần lo cho ta .

Ngươi nên lo cho bản thân ngươi trước đi và phải gọi ta là ngài Vergo "
Sau bữa ăn Law đi lên boong tàu , bọn người hầu đã chuẩn bị sẵn nước ép quả và ghế cùng với dù đã được bật sẵn .

Law ngồi bên trái còn Vergo thì ngồi bên phải , đột nhiên cậu chợt nhớ quyển sách mà cậu đang đọc dở dang vẫn còn đang ở trong phòng liền định quay vô lấy nhưng Vergo lại nói
- " Ngươi không cần phải đi đâu hết , ta đã nói tên người hầu mang lên cho ngươi rồi "
Vừa dứt bọn người hầu đã vác cả chồng xách đến , Law cầm lấy quyển sách đang đọc dở ngồi trên ghế .

Cứ như vậy chẳng bao lâu đã về đến Dressrosa .

Trời cũng đã chuyển sang màu của hoàng hôn , tàu vừa cập bến những người dân đã đứng chờ sẵn chào đón .

Trebol là người xuống trước tiếp theo đó là Law và cuối cùng là Vergo .

Law đi kẹp giữa Vergo và Trebol như thể họ thật sự sợ cậu chạy mất vậy .

Vergo để cậu ngồi lên xe để quay trở về cung điện còn Trebol và Vergo thì chỉ đi bộ bên dưới nhưng lại áp sát hai bên .

Trên đường đi cậu thật sự rất mệt mỏi và khó chịu vì cả ngày nay cậu đã bị tên Vergo đi theo mãi dù cậu đang làm gì .

Cậu lại nghĩ
- " Chết tiệt cả ngày nay bị hắn kiểm soát thật là khó chịu .

Nếu như mình có thể sử dụng được năng lực thì mình sẽ tháo cái vòng tay này ra và đập cho tên Vergo một trận "
Đang nghĩ thì đột nhiên cậu nghe có tiếng
# Leng keng
Của cái gì đó dưới chân .

Khi cậu nhìn xuống thì thấy một chiếc chìa khóa .

Cậu liếc mắt xung quanh nhìn trái nhìn phải , thấy tên Trebol và Vergo không để ý cậu liền lén nhặt chìa khóa lên dấu nó vào trong túi quần rồi giả vờ ngoan ngoãn .

Cậu lại suy nghĩ
- " Chiếc chìa khóa này không biết là chìa khóa của cái gì .

Mà cứ lấy về xem trước rồi tính .

Vấn đề chính là ai đã ném nó lên đây được nhỉ ?

"
Về đến cung điện họ được chào đón rất nồng nhiệt .

Bà Giolia nhiệt tình đi ra đón tiếp , bà vừa nhìn thấy Law thì hai mắt liền sáng lên và nói
- " Ối chà Law-chan đã về rồi sao .

Ta sẽ chuẩn bị quần áo cho ngươi tắm rửa đảm bảo ngươi sẽ rất dễ thương lắm đây "
Vergo chen ngang nói
- " Không cần đâu Giolia , thiếu gia đã chuẩn bị đặc biệt quần áo riêng cho Law rồi nên bà không cần chuẩn bị đồ cho nó đâu "
Giolia nghe vậy đành thôi , Law chán chường rời đi , Vergo và Trebol cũng đi theo cậu .

Law lên phòng mình cậu ngồi lên ghế thư giãn , Law thấy Vergo với Trebol cứ lẽo đẽo theo cậu mãi , cậu khó chịu nói
- " Các ngươi bộ không có việc gì làm hay sao mà cứ đi theo ta hoài vậy ?!

"
Vergo liền trả lời
- " Chăm sóc và trông chừng ngươi là công việc của bọn ta do đích thân thiếu gia ra lệnh .

Trước đây ngươi đã từng trốn thoát rất nhiều lần rồi nên lần này bọn ta sẽ giám sát ngươi thật chặt "
Law khó chịu nhìn Vergo bởi vì nếu hắn và Trebol còn ở đây thì cậu không thể nghiên về cái chìa khóa mà cậu nhặt trên xe .

Ngồi suy nghĩ một hồi cậu ngủ quên mất tiêu
Đến tối khi cậu tỉnh dậy đã là 8 giờ tối .

Cậu vừa lờ mờ tỉnh dậy thì lại nghe giọng nói quen thuộc
- " Dậy rồi sao "
Cậu nhìn lên thì thấy Vergo đang ngồi ở đó cùng Trebol .

Cậu không ngờ là hai người bọn họ vẫn còn ở đây .

Lúc này Baby 5 đột ngột gõ cửa nói
- " Nè ngài Vergo tôi đã chuẩn bị nước nóng cho Law xong rồi "
Vergo nghe xong liền đáp
- " Ta biết rồi , ta sẽ dẫn nó tới đó ngay "
Nói xong hắn đứng dậy nói
- " Đến lúc đi tắm rồi đó .

Law "
Law mệt mỏi đứng dậy rời khỏi phòng ngủ đi đến phòng tắm .

Trong lúc đi cậu nhìn qua cửa sổ thì thấy tuyết đang rơi .

Cậu không ngờ đến là tuyết lại rơi sớm hơn dự kiến vì mới nãy trời còn nắng tốt nay lại có tuyết rơi
 
Không Lối Thoát
Chap 40


Đến phòng tắm Law đi vào trong một mình , Vergo muốn vào nhưng Law lại nói
- " Ngươi cứ đứng ở ngoài , khi nào xong ta sẽ ra "
Vergo không yên tâm nói
- " Nếu ngươi bỏ trốn thì sao "
Law lại nói
- " Ngươi nghĩ ta có thể trốn đi đâu khi ta không thể sử dụng năng lực được hả "
Vergo nghe vậy thì đành để Law ở trong phòng tắm một mình , Law vừa vào trong thì ốc sên truyền tin trong túi hắn vang lên .

Vergo vội bắt máy sau khi nói chuyện một hồi hắn cúp máy muốn đi đâu đó nhưng nếu hắn đi thì sẽ không ai trông chừng Law đột nhiên Baby 5 đi đến .

Hắn vừa thấy cô liền gọi cô lại và nói
- " Ta có việc cần phải làm , ta sẽ quay lại trong ít phút nữa nên ngươi hãy ở đây trông chừng Law đừng để nó bỏ trốn "
Baby 5 gật đầu tuân lệnh , Vergo liền nhanh chóng rời đi .

Trong phòng tắm , cậu móc chìa khóa từ trong túi quần ra .

Khi cậu nhét thử vào ổ khóa trên tay thì nó lại không vừa nhưng khi cậu nhét thử ổ khóa bằng hải lâu thạch dưới chân thì nó lại vừa khít .

Law hồi hộp xoay chiếc chìa khóa , một tiếng
# Keng
Vang lên , chiếc vòng bằng hải lâu thạch ở dưới chân cậu đã được mở .

Law nhìn mà ngạc nhiên và vui sướng cậu nghĩ cuối cùng cũng có thể thoát khỏi Doflamingo nhưng trước hết phải nghĩ cách nào đó thoát ra ngoài quay trở lại biển .

Cậu cứ mãi nghĩ về việc đó rồi lại chuyển sang thắc mắc chiếc chìa khóa mà cậu nhặt được và tò mò không biết ai đã ném chìa khóa cho cậu .

Do mãi suy nghĩ nên cậu không biết đã ngâm mình trong bao lâu thì Baby 5 từ bên ngoài gõ cửa hét to
- " Này Law , ngươi chết luôn ở trong đấy rồi hả ?

Sao lâu quá vậy ?

"
Law nghe tiếng của Baby 5 thì đáp
- " Ta sẽ ra liền .

Đừng có mà hối "
Nói xong cậu liền bước lên bờ đeo lại còng hải lâu thạch để tránh bị nghi ngờ sau đó lại nhét chìa khóa lại vào túi , vừa mặc quần áo vừa suy nghĩ
- " Đầu tiên mình cần phải thoát khỏi sự kiểm soát của Trebol và Vergo mới được "
Law bước ra với một bộ trang phục mới .

Baby 5 hậm hực nhìn cậu nói
- " Ngươi bắt ta chờ ở đây cả tiếng đồng hồ , chân ta mỏi đến mức muốn rả ra rồi đây này !

"
Law nhìn ngó xung quanh nói
- " Vergo đâu ?_"
Baby 5 nghe xong liền đáp
- " Nếu là ngài Vergo thì ngài ấy có việc gấp cần sử lý chút nữa sẽ quay lại ngay thôi .

Ta thay ngài ấy giám sát ngươi trong lúc ngài ấy đi vắng "
Law nghe vậy thì lại nghĩ cơ hội ngàn vàng , cậu nghĩ
- " Mình đánh ngất Baby 5 rồi chạy đi được không nhỉ ?

Thôi kệ được lúc nào hay lúc đó "
Khi Law định hành động thì từ đằng sau có tiếng vọng tới
- " Nếu ngươi có ý định đánh ngất Baby 5 để chạy trốn thì hãy quên đi , ta luôn giám sát ngươi đó "
Law giật mình quay đầu lại , Vergo đang từ từ tiến đến chỗ cậu .

Law nhanh chóng lấy lại bình tĩnh nói
- " Ai bảo ngươi là ta sẽ đánh ngất Baby 5 rồi chạy trốn chứ "
Vergo nhìn cậu rồi lạnh lùng nói
- " Ta chỉ nói vậy thôi , tốt nhất ngươi đừng có mà trốn thoát .

Ngươi nên nhớ trên tay ngươi đang đeo cái gì , nếu ngươi còn muốn tiếp tục sự nghiệp bác sĩ của mình thì đừng có mà làm chuyện dại dột "
Law nghe xong thì lườm Vergo một cái rồi bỏ đi không nói lời nào .

Cậu đi đến nhà ăn , trong phòng tất cả thành viên của gia tộc đều đã ở đó sẵn chờ cậu .

Sugar vừa thấy cậu thì nói
- " Ngươi chậm quá làm bọn ta chờ lâu lắm có biết không hả "
Law liếc nhìn Sugar không nói gì trực tiếp đi thẳng đến ghế ngồi .

Cậu chẳng quan tâm đến gì mà cứ thế trực tiếp ngồi xuống tự thưởng thức bữa ăn của mình .

Sau khi xong cậu lại bỏ đi Trebol với Vergo thấy vậy liền nhanh chóng đứng dậy đi kè kè theo cậu .

Các thành viên khác nhìn mà bàn tán xôn xao .

Law quay trở về phòng của mình vừa về đến phòng cậu lại nằm thẳng lên giường .

Cậu liếc nhìn ra đằng sau Trebol ngồi bên trái , Vergo ngồi bên phải ép sát hai bên khiến cậu không thể hành động được .

Tối đến Law để ý không có ai liền lén lấy chìa khóa trong túi mở vòng chân ra .

Cậu lấy lại được năng lực liền sử dụng năng lực của mình tháo chiếc vòng tay ra .

Cậu lại nhìn ra phía cửa sổ định nhảy ra ngoài thì có tiếng nói quen thuộc khiến cậu sợ hãi mà rùng mình vang lên
- " Quả nhiên em vẫn chọn trốn thoát nhỉ Law "
Law giật thót nhìn lên trời , Doflamingo đang đứng trên những sợi tơ nhìn cậu .

Law hoảng hốt nhìn qua nhìn lại , cậu thấy thanh kiếm trên bàn liền vội cầm nó lên chĩa về phía Doffy .

Doffy nhìn cậu cười cợt nói
- " Em thật sự muốn chống lại ta sao , vậy thì em phải nghĩ cho cái mạng của bọn thuộc hạ mình chứ "
Law khó hiểu hỏi Doffy
- " Ý ngươi là sao "
Doffy cầm ốc sên truyền tin lên nói
- " Mang chúng vào đi "
Vừa dứt lời đèn trong phòng cậu đột nhiên sáng lên .

Law quay đầu lại nhìn thì thấy Vergo và Trebol đạp tung cửa .

Hắn ta lôi theo ba người vào trong , trên cổ mỗi người đều có một cái gông cổ .

Law vừa nhìn đã nhận ra ngay đó là Shachi , Penguin và Bepo .

Bepo ngẩn mặt lên nhìn , khi thấy Law thì lại mừng rở hét lớn
- " Thuyền trưởng "
Shachi và Penguin thấy vậy thì vui mừng nói
- " Thuyền trưởng , may quá ngài vẫn an toàn "
Law trợn tròn mắt không nói được câu nào .

Đột nhiên Vergo đá cả ba người khiến cho cả ba ngã xuống đất .

Vergo lấy chân đạp Shachi khiến anh đau đớn hét lên .

Law tức giận lao đến chỗ Vergo , trên tay cầm thanh kiếm hét lên
- " Tên khốn , ta sẽ giết ngươi "
Cậu phát động " Room " muốn dịch chuyển nhóm Shachi ra ngoài nhưng đột nhiên Doffy xuất hiện ấn giữ chặt cậu xuống nền nhà giữ chặt hai tay cậu lại .

Law vùng vẫy muốn thoát ra nhưng hắn lại giữ quá chặt khiến cậu cảm thấy đau .

Những thuyền viên của cậu thấy vậy thì rơi nước mắt không ngừng cầu xin Doflamingo thả cậu ra .

Đột nhiên Doflamingo nói
- " Này Law chúng ta kí một thỏa thuận đi "
Law đang vô cùng tức giận nhưng vẫn phải cố điềm tĩnh nói chuyện với hắn
- " Ngươi muốn ta kí thỏa thuận sao ?

Vậy thỏa thuận đó là gì "
Doflamingo bỗng dưng cười một cách quái dị nói
- " Đó là trở lại làm bé ngoan như trước đây , trở thành một món đồ chơi ngoan hiền phục tùng ta như trước..."

Law nghiến răng nói
- " Ngươi đừng có mơ "
Doflamingo chẳng quan tâm mà tiếp tục nói
- " Đổi lại ta sẽ trả tự do cho thuộc hạ của ngươi "
Law nghe vậy thì nói
- " Vậy nếu ta không kí thì sao "
Doflamingo cười khẩy nói
- " Vậy thì ta sẽ đem thuộc hạ của ngươi đi bán đấu giá nô lệ Fufufu "
Law nghe vậy thì rùng mình .

Penguin nhìn Law nói
- " Thuyền trưởng không cần lo cho tụi này đâu , ngài không cần phải đồng ý với yêu cầu của hắn ta "
Shachi cũng hùa theo nói
- " Đúng vậy thuyền trưởng , ngài không được chấp nhận bất cứ yêu cầu nào của hắn cả "
Bepo chen vô nói tiếp
- " Thuyền trưởng cứ mặc kệ bọn tôi , vẫn còn nhiều người đang chờ ngài trở về mà "
Law nghe xong thì chợt nhớ đến những ngày tháng hạnh phúc cả băng vui vẻ bên nhau , từ sớm cậu đã xem băng hải tặc của mình là một gia đình .

Nghĩ đến việc Shachi , Penguin và Bepo bị đem lên sàn đấu giá cậu lại nhớ đến cảm giác khi ấy .

Cậu bị đem đi bán như một món hàng cảm giác rất đáng sợ .

Law tối sầm mắt lại cắn răng chịu đựng không khóc nói với Doflamingo
- " Được "
Doffy nhìn cậu hỏi
- " Ý em sao hả Law "
Law lại nói
- " Được ta đồng ý "
Doflamingo nghe xong thì miệng cười toe toét nói
- " Trebol mang nó tới đây "
Trebol hí hửng chạy lại trên tay cầm một khay chứa một tờ giấy và một cây bút .

Trên tờ giấy đề rất rõ điều lệ bán thân .

Doflamingo đã kí sẵn đóng dấu ngón tay bằng máu và chỉ còn chờ cậu kí nữa mà thôi .

Law chịu đựng cầm bút lên định kí thì nhóm Shachi hét lên
- " Đừng mà thuyền trưởng "
Law nghe vậy thì nói
- " Đừng lo tôi sẽ không để các cậu chịu cực đâu "
Nói xong cậu kí thẳng vào tờ giấy lấy kiếm rạch một đường trên ngón tay khiến nó chảy máu rồi ấn xuống tờ giấy .

Doflamingo cười hài lòng nói
- " Vậy thì mới ngoan chứ .

Phải chi em làm nó ngay từ đầu thì đỡ cực cho ta rồi "
Hắn đứng dậy bế Law vào trong lòng , Hắn lấy từ trong áo khoác ra vòng cổ nô lệ đeo lên cho cậu .

Law không phản khán một chút nào khiến hắn rất vui còn cậu thì buồn bã khóc ròng nắm chặt áo của Doffy không dám nhìn .

Doflamingo lấy tay xoa đầu cậu rồi quay qua nói với Vergo và Trebol
- " Được rồi mang bọn chúng quay lại nhà giam đi , ta và Law mệt rồi nên bọn ta cần nghỉ ngơi "
Law nghe xong thì giật mình túm lấy áo Doffy nói
- " Không phải ngươi nói ngươi sẽ thả họ đi sao ?

Sao lại đưa họ quay trở lại nhà giam chứ "
Doffy cười nói
- " Chỉ đề phòng em lại chạy mất thôi "
 
Không Lối Thoát
Chap 41


Law nghiến răng nói
- " Ngươi đúng là tên xảo trá mà !!

"
Đột nhiên lồng ngực cậu trở nên quặn đau .

Cậu hét lơn một tiếng sau đó ôm lấy ngực mình gắt gỏng hỏi
- " Ngươi đã làm gì với trái tim của ta rồi !?

"
Doffy thấy cậu đau đớn thì cười và nói
- " À không có gì .

Chỉ là ban nãy ta đã đưa trái tim của em cho Vergo giữ một lúc thôi có vẻ như hắn cầm hơi mạnh nhỉ "
Law ôm lấy ngực mình mắt nhắm mắt mở
- " Tên khốn "
Nói xong cậu ngất đi trong vòng tay hắn .

Hắn nhẹ nhàng hôn lên trán cậu và nói
- " Có lẽ đã đến giờ đi ngủ của bé ngoan rồi nhỉ "
Nói xong hắn bế cậu lên giường .

Hắn nhìn cơ thể của cậu rồi liếm mép
Vài phút trước bên phía nhà giam , Vergo giam Penguin , Shachi và Bepo trong cùng một buồn nhưng họ cứ ầm ĩ hét lên đòi thả thuyền trưởng của họ ra .

Vergo đến phải nhức đầu với bọn họ đến mức muốn giết cả ba để chặng miệng cả bọn lại nữa nhưng do không được giết họ vì họ là con tin quan trọng để uy hiếp Law .

Vergo móc từ trong túi ra một quả tim vẫn còn đang đập được đóng trong một khối hình vuông .

Penguin nhìn một phát là biết ngay nhưng Shachi và Bepo thì lại không hiểu , Shachi nhìn Vergo với chất giọng không mấy thân thiện hỏi
- " Ngươi đưa cho ta xem quả tim này để làm gì ?!

"
Penguin nắm lấy vai Shachi nói
- " Shachi đó là .....

"
Chưa kịp nói hết câu thì Vergo không nói một lời nào mà bóp mạnh quả tim đó .

Ngay lập tức giọng hét đau đớn của Law phát ra từ tầng hai .

Bây giờ Shachi và Bepo mới nhận ra quả tim đang đập trên tay hắn chính là của Law .

Bepo xin hắn dừng lại thì Vergo nói
- " Nếu các ngươi chịu giữ im lặng thì ta sẽ dừng lại "
Cả bọn gật đầu đồng ý , sau đó Vergo mới thả tay ra nhét quả tim trở lại vào trong túi rồi rời đi .

Trên phòng của Law khi cậu tỉnh lại thì thấy ở phía khá ướt và đau .

Cậu nhìn xuống thì thấy Doffy đang thông cậu bằng dương vật to lớn của hắn .

Cậu hoang mang hỏi hắn
- " Ngươi đang làm gì vậy ?

Mau rút ra ngay "
Nhưng hắn chẳng quan tâm mà đâm xâu hơn .

Sau khi xuất thì hắn vuốt tóc Law nói
- " Law , mau nói là em muốn ta thỏa mãn em đi "
Law thì tức giận nói
- " Hừ ! ngươi đừng hòng "
Hắn thấy cậu không ngoan liền nói
- " Nếu em không ngoan thì ta sẽ giết tất cả bọn thuộc hạ của em đó .

Cứ một lần em không ngoan ta sẽ giết từng đứa một "
Law nghe vậy thì hoảng hốt , vì sự an toàn của đồng đội mà cậu đã hạ thấp mình nghiến răng nói
- " Xin....xin ngài hãy....hãy thỏa mãn tôi "
Hắn thấy vậy rất vui nhưng có vẻ hắn vẫn chưa hài lòng lắm liền nói
- " Em phải gọi ta bằng '' Chủ nhân '' chứ với lại làm sao có thể mời gọi được ta trong khi chân của em lại khép như vậy "
Law muốn đánh hắn thật sự nhưng phải nhịn xuống mà dang rộng chân lắp bắp nói
- " Ch...Chủ nhân....xi...xin ngài hãy th....thỏa mãn em "
Hắn nghe xong thì nở một cười hài lòng nhìn Law , đôi bàn tay to lớn của hắn tóm lấy đùi cậu sau đó trực tiếp cho thẳng vào trong rồi ghì mặt sát tai Law nói
- " Như em mong muốn "
Hắn cắn và hôn khắp nơi trên cơ thể cậu .

Hắn cứ ra rồi lại vào bên trong cậu , hắn và cậu đã xuất biết bao nhiêu lần cậu cũng không biết nữa .

Đầu óc cậu trống rỗng chẳng biết thời gian đã trôi qua bao lâu cậu dần mệt mỏi cả cơ thể như chẳng còn chúc sức lực nào mà ngất đi
Sáng hôm sau , trong phòng của Law cậu lờ mờ thức dậy trên người đầy dấu hôn đỏ và bên dưới cảm thấy ướt át .

Cậu vén tấm mền ra thì thấy bên dưới đầy vết cắn , vết hôn trên đùi và bụng .

Thậm chí sau gáy cậu cảm thấy đau đau , khi cậu sờ ra sau gáy thì cảm thấy ướt ướt và đau .

Cậu nhìn lại trên tay mình thì thấy toàn là máu , trong đoạn kí ức tối qua cậu không hề nhớ là Doffy đã cắn cậu đến chảy máu .

Cậu không thể tin được hắn vẫn làm mọi chuyện với cậu trông khi cậu đang ngất , cậu không biết hắn cầm thú đến mức nào kể cả người đang bị ngất cũng không tha .

Đột nhiên có người mở cửa bước vào , là Doffy hắn thấy Law đã dậy liền cười và nói
- " Fufufu Em dậy rồi sao ta cứ tưởng là em còn ngủ nên định vào đánh thức em "
Law không hề nói gì mà quay mặt nhìn ra phía cửa sổ .

Hắn đi đến quấn chăn quanh người cậu bế cậu lên đưa đến phòng tắm .

Bên phòng tắm hắn tranh thủ tắm cho Law sờ soạn khắp người cậu nhưng cậu chẳng phản kháng gì .

Tắm xong hắn thay cho cậu một bộ đồ mới , một chiếc quần dài có đốm và áo có mũ trùm đầu . hắn mang cậu về phòng đặt cậu lên ghế và dùng máy sấy , sấy khô tóc cho cậu .

Tóc cậu mềm mại sau khi tắm rửa khiến hắn thích thú mà xoa đầu cậu mãi .

Sau đó cậu lại ngồi vào bàn ăn sáng , Doffy đút miếng nào là cậu ăn miếng đấy mà không hề than vãn .

Khi hắn làm việc thì hắn lại lôi cậu sang phòng hắn , hắn có thể vừa làm việc vừa trông coi cậu cho thuận tiện .

Vì ai trong gia tộc cũng bận đến cả Vergo cũng phải đến cột Ceasar để lấy mẫu sản phẩm mới về sẵn tiện lấy thêm Sad .

Law nằm trên giường lật từng cuốn sách lâu lâu lại nhìn về phía Doffy nhưng khi Doffy hỏi thì cậu lại né tránh không nói gì .

Cậu đang lo cho bộ ba Penguin , Shachi và Bepo không biết họ ra sao .

Doffy nhìn cậu với ánh mắt như nhìn thấu tâm can nói
- " Đừng lo ta đã cho người chăm sóc cho thuộc hạ của em rồi .

Bọn chúng sẽ được tắm rửa , có chỗ ngủ đàng hoàng và ngày lo ba bữa nên em không cần lo "
Law chợt giật mình khi hắn lại biết cậu đang lo lắng điều gì nhưng nghe hắn nói cũng an tâm phần nào .

Cả ngày hôm ấy Doffy thì làm việc cậu thì đọc sách .

Cứ thế cho đến khuya , sau bữa ăn thì Doffy đem đến phòng cậu một thùng rựu .

Ban đầu cậu không định uống nhưng Doffy cứ ép mãi nên cậu đành phải uống .

Ban đầu cậu chỉ định uống một ly thôi nhưng sau một ly rồi lại đến hai ly .

Sau vài chén thì Law đã say đến mức không nhớ nổi mình là ai nữa còn Doffy thì vẫn tỉnh do tửu lượng của hắn rất cao .

Law bắt đầu than nóng các kiểu rồi cởi bỏ áo của mình lại còn đi sang chỗ của Doffy dựa vào ỏng ẹo các kiểu .

Cậu nắm lấy bàn tay hắn đặt lên má nói
- " Tay của chủ nhân mát quá "
Hắn uống hết cốc rựu rồi lại ôm lấy eo Law kéo cậu ngồi lên đùi .

Cậu choàng tay qua cổ hắn nũng nịu nói
- " Chủ nhân em muốn ngài "
Doffy cười rồi bế cậu lên giường .

Cậu bày ra dáng vẻ khiêu gợi khiến hắn không kiềm được mà bắt đầu thưởng thức cậu .

Những dấu vết hôm qua còn chưa lành hắn đè thêm dấu để nó trở nên đậm hơn .

Law thì lại chủ động cậu kéo khóa quần hắn xuống lôi ra con hàng to khủng .

Cậu cầm lấy nó rồi ngậm vào miệng nhưng do quá to nên cậu chỉ có thể ngậm đầu .

Doffy thấy vậy thì đột nhiên túm đầu cậu nói
- " Để ta giúp em "
Nói xong hắn ấn đầu cậu xuống khiến cho dương vật đi sâu vào cổ họng rồi hắn bắn luôn vào trong chảy thẳng xuống cổ họng .

Hắn rút ra khiến cậu ho sặc sụa , hắn đi lại bàn lấy chút rựu đưa cho cậu , vừa thấy rựu cậu giật lấy ly trên tay hắn tu một hơi hết ly .

Sau đó ném chiếc ly đi và đè Doffy xuống giường .

Cậu hoàn toàn chủ động mà hôn hắn rồi lại tự đưa cây dương vật to lớn của hắn vào trong .

Cậu tự ra tự vào nhưng chẳng thể vào hết do quá to .

Doffy không nhịn được nữa mà ngồi dậy đè Law xuống rồi bắt đầu ra vào .

Cậu phát ra âm thanh rên rỉ và liên tục gọi tên của Doffy .

Sau vài lần ra vào thì hắn bắn vào trong cậu .

Lúc hắn định rút ra thì Law giữ hắn lại nói
- " Đừng rút ra mà tôi muốn nữa .

Híc "
Đột nhiên Law òa lên khóc , Doffy luống cuống ôm lấy Law dỗ cậu như một đứa trẻ
- " Ngoan nào , ta sẽ không lấy ra nữa .

Đừng khóc "
Nói xong cậu nín liền , sau đó cậu ngáp một hơi thật dài rồi thiếp đi trong lúc Doffy .

Law ôm hắn ngủ cho đến tận sáng hôm sau .

Khi cậu thức dậy thấy Doffy vẫn còn ở bên trong , do say quá nên cậu cũng chẳng nhớ chuyện gì đã xảy ra .

Cậu cảm thấy khát nước liền ngồi dậy lấy nước , khi cậu vừa rót xong định đưa lên miệng uống thì đột nhiên cậu thấy chóng mặt sau đó tầm nhìn dần mờ đi và cậu ngất đi .

Cốc nước cầm trên tay thì rớt xuống bể nát .

Doffy nghe tiếng vỡ thì liền tỉnh dậy , hắn thấy Law đang nằm trên sàn thì liền hốt hoảng lao đến ôm cậu .

Hắn thấy mặt Law đỏ ửng còn đổ nhiều mồ hôi , hắn đặt tay lên trán thì thấy cậu nóng hổi .

Hắn lập tức đặt cậu lên giường cho người hầu gọi bác sĩ .

Bác sĩ không chần chừ vội nhanh chóng chạy đến , ông khám một hồi thì nói với Doffy
- " Thưa ngài , cậu ấy chỉ bị sốt nhẹ mà thôi chỉ cần uống thuốc và nghỉ ngơi là sẽ khỏe lại "
Nói xong bác sĩ đưa thuốc cho Doffy rồi rời đi , lúc này Vergo đột nhiên xuất hiện .

Vergo đưa cho Doffy chai thuốc mới thử nghiệm của Ceasar , Doffy để cả hai lọ thuốc của Law và của Ceasar lên bàn rồi cùng ra ngoài nói chuyện nên đã kêu Baby sau khi đút cho Law ăn xong thì cho Law uống thuốc .

Sau khi cho Law ăn xong cô liền đi đến bàn lấy thuốc nhưng lại có đến hai lọ .

Cô nhớ lại lời Doffy dặn là lọ màu xanh nhưng lại không nói màu xanh lam hay xanh lục nên cô vớ đại lọ xanh lam lấy thuốc đưa cho Law .

Law uống thuốc xong thì ngủ và Baby 5 cũng rời đi sau khi dọn dẹp bãi chiến trường hôm qua .

Lúc Baby 5 rời đi Law cảm thấy cơ thể nóng vô cùng như đang bị thiêu vậy .

Sau vài phút Doffy quay lại , hắn ngồi lên giường xoa đầu cậu , nhưng đột nhiên Law tỉnh dậy dọa hắn sợ hết hồn .

Lúc này Vergo cầm bản báo cáo đi đến cũng đơ luôn khi nhìn thấy Law .

Doffy xoa mặt nhìn tứ phía của Law rồi hét lên .

- " LAW EM BỊ TEO LẠI RỒI SAO "
Law với thân hình nhỏ nhắn teo lại khoảng 8 tuổi đang nhìn Doffy với khuôn mặt hồn nhiên
 
Không Lối Thoát
Chap 42


Law ngồi dậy mở mắt nhìn xung quanh .

Cậu vừa thấy Doffy là đã sợ đến nổi hét toán lên rồi bật nhảy khỏi giường chạy đi .

Do quá bất ngờ nên Doffy và Vergo không kịp phản ứng .

Cậu chạy đi qua từng hành lang gặp quá nhiều người xa lạ khiến cậu sợ hãi .

Cậu cứ cắm đầu chạy dù không biết bản thân chạy đi đâu .

Doffy nhanh chóng đuổi theo nhưng cũng đã để mất dấu cậu ngay ở hành lang .

Hắn lập tức cho người đi tìm khắp nơi trong cung điện bắt buộc phải tìm được Law .

Lúc này cậu không biết mình đã chạy bao xa , khi cậu ngước nhìn thì .

Trước mắt cậu là một cánh đồng hoa Hướng Dương vô cùng đẹp .

Cậu mệt mỏi nằm xuống nghỉ ngơi , cậu nằm xuống đất thở hổn hển .

Những tên lính toán loạn đi tìm cậu nhưng do cậu nằm dưới đống hoa Hướng Dương nên không ai tìm thấy cậu cả .

Nằm nghỉ chưa được bao lâu thì đám lính cung điện đuổi đến buộc cậu phải chạy tiếp .

Trong đầu cậu lúc này chỉ có hình ảnh của thành phố Trắng Flevance , sơ , các bạn , em gái Lammy và ba mẹ cậu .

Cậu không biết cậu không nhớ gì cả , những kí ức bị sáo trộn lên hết .

Khi cậu chạy xuống phố , có rất nhiều người dân đông đúc và những món đồ chơi kì lạ đang nhìn về phía cậu .

Cậu sợ hãi chạy đi , khi đang chạy cậu va phải một cậu lính chì đồ chơi bị mất một chân .

Ông lính chì vừa thấy một cậu bé chỉ mặc một chiếc áo lớn có mũ chùm đầu đi chân trần thì hỏi
- " Nhóc là con cái nhà ai ?

Sao lại mặc phong phanh thế này ra ngoài đường "
Law nhức đầu ôm lấy đầu mình quỳ xuống nói
- " Tôi không biết .

Tôi không nhớ gì cả "
Ông lính chì thấy vòng cổ nô lệ đang được gắng trên cổ Law .

Ông liền hỏi
- " Nhóc là nô lệ bỏ trốn phải không ?

"
Law không hiểu gì hết liền hỏi
- " Nô lệ ?

Ý ông là sao !?

"
Ông lính chì liền chỉ về phía vòng cổ nô lệ của cậu nói
- " Vậy sao nhóc lại bị có vòng cổ nô lệ "
Chưa kịp để Law nói hết thì đám lính đã đuổi tới , Law vừa nhìn thấy đám lính thì lại chạy tiếp kéo theo ông lính chì .

Ông lính chì ngạc nhiên khi thấy thuộc hạ của Doflamingo thì quay sang hỏi Law
- " Này cậu bé sao đám người của Doflamingo lại đuổi theo nhóc .

Nhóc là nô lệ của hắn ta à "
Law lắc đầu nói
- " Tôi không biết , khi tôi tỉnh dậy ở một nơi xa lạ bọn họ đã xuất hiện trước mặt tôi .

Khi tôi bỏ chạy thì lại có rất nhiều người đuổi theo tôi "
Law chạy mãi những vẫn không cắt đuôi được bọn lính .

Ông lính chì thấy vậy liền nhảy khỏi tay của Law nói
- " Mau theo ta "
Law ban đầu còn khó sử không biết có nên đi theo ông lính chì hay không nhưng thấy đám lính đuổi đến ngày càng gần thì quyết định đi theo món đồ chơi biết nói kì lạ này .

Khi họ chạy đến một một ngã rẽ vắng người ông lính chì đột nhiên hét lên
- " Các cậu hạ hết bọn chúng đi "
Vừa dứt câu thì bỗng dưng từng đám lính ngã xuống hết một cách bí ẩn .

Một giọng nói bí ẩn vang lên
- " Đội trưởng chúng tôi đã giải quyết xong bọn lính rồi "
Ông lính chì lên tiếng trả lời
- " Các cậu làm tốt lắm .

Bây giờ mau trở về căn cứ đi "
Law thắc mắc hỏi ông
- " Ông lính chì nãy giờ ông nói chuyện với ai vậy ?

Còn đám người kia tại sao lại ngất hết ra đất rồi "
Ông lính chì nói
- " Nhóc không cần biết .

Nhớ giữ kín chuyện này đó "
Law liền gật đầu , cậu đứng dậy chạy tiếp vì sợ những tên khác sẽ đuổi đến .

Đang chạy giữa chừng thì bỗng chốc cậu cảm thấy mệt mỏi , cơ thể dần nóng lên , mắt cũng đang mờ dần .

Chạy được một lát thì cậu ngất đi , ông lính chì quay lại lay người cậu lo lắng hỏi
- " Này cậu bé cậu bị sao vậy !

Này !

"
Mặt của Law đỏ ửng lên còn đổ mồ hôi liên tục cùng với hơi thở mệt nhọc .

Đột nhiên có một người đi ngang qua lên tiếng nói
- " Ông lính chì thì ra ông ở đây sao làm con đi tìm ông nãy giờ "
Ông lính chì ngước lên nhìn ngạc nhiên hỏi
- " Rebecca con làm gì ở đây sao lại ra ngoài này "
Rebecca mỉm cười nói
- " Con chỉ đi mua chút đồ ăn thôi .

Mà cậu bé này bị sao vậy "
Ông lính chì liền giải thích lại mọi chuyện .

Rebecca đi đến đặt tay lên trán của Law , cảm thấy trán của Law vô cùng nóng cô nhanh chóng bế cậu lên đưa cậu về nhà của cô ở cánh đồng hoa .

Rebecca đi lấy hộp thuốc , khi vừa mở hộp thuốc ra thì cô thấy chẳng còn thuốc hạ sốt nữa nên đành đi ra ngoài mua .

Tuy ông lính chì ngăn cảng nhưng Rebecca lại nói
- " Không sao đâu con sẽ quay lại ngay "
Một lúc sao cậu đã tỉnh dậy , cậu thấy ông lính chì ngồi dưới sàn xung quanh chẳng có ai .

Law thắc mắc hỏi
- " Này ông lính chì tôi đang ở đâu đây "
Ông lính chì liền trả lời
- " Đây là nhà của Rebecca và ta "
Đột nhiên có tiếng mở cửa .

Rebecca đã mua thuốc về nhưng trên trán cô lại đột nhiên chảy máu và một số vết thương nhỏ trên tay .

Ông lính chì lo lắng hỏi
- " Rebecca con có sao không !?

"
Rebecca nở một nụ cười thật tươi nói
- " Dạ con không sao .

Chỉ là ban nãy vô tình dấp té thôi "
Cô quay lưng về phía ông lính chì lấy thuốc cho Law .

Cô đang cố nén cảm xúc lại để bản thân không khóc .

Ông lính chì nhìn Rebecca với ánh mắt vô cùng thương cảm .

Law cũng cảm thấy điều đó , khi đưa thuốc cho Law cô cố gắng nở một nụ cười thật vui vẻ đưa cho cậu .

Law vừa uống thuốc xong liền nói
- " Chị có hộp cứu thương không ?

Mang lại đây cho em "
Rebecca không biết Law định làm gì nhưng vẫn đưa cho cậu .

Law lấy một miếng bông gòn lau đi vết thương trên trán và tay của cô sau đó xịt thuốc sát trùng và băng bó vết thương .

Cô thấy Law thành thục như vậy thì vô cùng ngạc nhiên hỏi
- " Woa em giỏi thật .

Bộ em hay xử lí vết thương lắm hả ?

"
Law gật đầu , Rebecca để ý vòng cổ nô lệ của cậu liền nghĩ rằng bấy lâu nay cậu thường bị hành hạ nên mới xửa lí tốt những vết thương .

Cô ôm chằm lấy cậu trong khi cậu chẳng hiểu chuyện gì .

Rebecca buôn Law ra na tay cậu hỏi
- " Mà nè , em tên là gì vậy ?

"
Law liền trả lời
- " Chị cứ gọi em là Law "
Rebecca mỉm cười nói
- " Là Law sao .

Quả là một cái tên hay "
Law đột nhiên cảm thấy buồn ngủ cậu nghĩ có lẽ là do tác dụng của thuốc .

Law nhanh chóng chìm vào giấc ngủ , Rebecca cẩn thận đắp chăn cho cậu
Bên phía cung điện Doffy đang vô cùng tức giận trách móc đám lính
- " Các ngươi đúng là một lũ vô dụng .

Chỉ bắt có một thằng nhóc mà cũng không xong "
Đám lính sợ đến run cầm cập không dám ngước đầu lên nhìn .

Vergo đột nhiên bước lên nói
- " Thiếu gia bây giờ tôi sẽ đi tìm Law về cho ngài "
Doffy nghe xong liền đáp
- " Trông cậy vào ngươi đó .

Vergo "
Vergo cúi người rồi đi ra ngoài .

Baby 5 đang cảm thấy vô cùng có lỗi vì đã chọn sai thuốc cho Law mặc dù Doffy đã nói là không sao .

Cô dẫn Buffalo cùng đi ra ngoài tìm Law .

Khi chiều xuống Law vừa hay tỉnh dậy .

Trong nhà thì không có ai nhưng bên ngoài lại nghe tiếng động .

Khi cậu mở cửa ra thì thấy Rebecca đang luyện tập với ông lính chì .

Rebecca vừa thấy Law tỉnh dậy thì liền chạy lại hỏi .

- " Em dậy rồi à .

Có muốn ăn chút gì không ?

"
Law lắc đầu nói
- " Em chưa đói lắm , mà chị đang làm gì vậy ?

"
Rebecca liền nói
- " Chị đang luyện tập với ông lính chì "
Đột nhiên ông lính chì lên tiếng
- " Nè cậu bé có muốn luyện tập cùng không ?

"
Rebecca vừa nghe vậy liền nói
- " Nhưng mà em ấy vừa mới đỡ sốt mà "
Law cười nhếch mép một cái rồi nói
- " Được thôi "
Cậu cầm lấy thanh gỗ trên tay Rebecca đi đến đứng đối diện ông lính chì .

Khi Rebecca vừa hô " Bắt đầu " Law đã nhanh chóng lao đến đâm một nhát nhất quyết .

Ông lính chì thấy Law di chuyển nhanh nhẹn và ra đòn quyết liệt như vậy thì vô cùng bất ngờ nhưng vẫn tránh được .

Law liên tục ra đòn dường như chẳng để lộ một sơ hở nào , ông lính chì thì liên tục né và phòng thủ .

Do Law còn đang bệnh mà cứ hoạt động liên tục khiến cậu dần mệt mỏi .

Tranh thủ lúc ấy ông lính chì ra đòn đánh bại cậu .

Law nằm bệch xuống đất thở hổn hển , ông lính chì đi đến nói
- " Khá lắm cậu bé , bộ cậu từng học kiếm thuật ở đâu rồi à "
Law lắc đầu nói
- " Tôi không biết nữa , tôi không nhớ gì hết .

Có lẽ lúc nãy chỉ là phản xạ tự nhiên mà thôi "
Ông lính chì nghi hoặc vì những chuyển động ban nãy của Law phải trải qua một quá trình dài luyện tập mới làm được , một đứa trẻ như vậy không thể nắm rõ các kỹ thuật khó như thế .

Rebecca bế Law lên nói
- " Chắc có lẽ là em đói rồi .

Chúng ta cùng nhau ăn cơm thôi "
Rebecca bế Law vào trong nhà , ông lính chì cũng đi theo vào trong .

Lúc này trên trời Buffalo chở theo Baby 5 bay trên trời dò tìm nhưng Law dã vào nhà nên họ không thể tìm thấy .

Rebecca mang món cà ri nóng hổi đưa cho Law , thấy Law ăn ngon miệng như vậy khiến cô cũng an tâm .

Đột nhiên ông lính chì đứng lên nói .

- " Ta ra ngoài một chút lát nữa sẽ về ngay "
Nói rồi ông mở cửa bước ra ngoài .

Vừa ăn xong Law lại hỏi Rebecca
- " Chị có quyển sách nào không ?

"
Rebecca suy nghĩ một hồi rồi nói
- " Chị có mấy cuốn sách tranh cũ , chờ chị một chút chị sẽ lấy cho "
Sau khi rửa chén xong Rebecca lấy ra từ trong tủ một cái hộp .

Bên trong chứa những quyển sách tranh dành cho trẻ con .

Law hứng thú cầm lấy quyển sách , Rebecca thấy cậu như vậy thì hỏi
- " Bộ em thích sách lắm à "
Law gật đầu , cậu cầm quyển sách đọc say sưa .

Hành động này của Law lại khiến cô nhớ về ngày xưa .

Trong cung điện
Doffy đang vô cùng tức giận vì đã qua một ngày rồi mà vẫn chưa tìm được Law .

Hắn uống hết chai rượu này đến chay rựu khác tự hỏi Law đang ở đâu
 
Không Lối Thoát
Chap 43


Sáng hôm sau .

Khi Law vừa thức dậy thì chẳng thấy ai ở nhà .

Cậu đứng dậy vệ sinh cá nhân xong lại đi đến bàn ăn .

Trên bàn đã để sẵn thức ăn cùng với tờ giấy nhắn của Rebecca .

Trong tờ giấy nhắn cô viết
[ Chị đi xuống thành phố một xíu nếu em dậy rồi thì hãy ăn cái này nha
Rebecca ]
Law ăn xong thì lại cầm quyển sách đi ra ngoài .

Cậu nằm ngã lưng giữa những bông hoa vừa nằm vừa đọc .

Được một lát thì cậu đã đọc hết sách , thấy chán cậu ngước nhìn bầu trời và những bông hoa .

Bất chợt cậu lại ngồi dậy ngắt từng bông hoa lên tạo thành một cái vòng hoa vô cùng đẹp .

Lúc này đột nhiên có một người đi đến chạm nhẹ vào vai cậu khiến cậu giật mình khi cậu quay lại nhìn thì ngạc nhiên thốt lên
- " Chị Rebecca "
Rebecca hỏi Law
- " Em đang làm gì đó ?

"
Law trả lời
- " Em đang làm vòng hoa "
Nói xong Law đội vòng hoa lên đầu Rebecca .

Cô mỉm cười và nói
- "Cảm ơn em nha .

Công nhận em khéo tay thật .

Ai đã dạy em đan vòng hoa vậy ?

"
Law cười và nói
- " Là mẹ của em "
Nói xong cậu đột nhiên khựng lại , cậu lại bắt đầu rơi nước mắt .

Rebecca lo lắng hỏi
- " Law , em sao vậy ?!

"
Law lấy tay chạm lên mặt mình sau đó nhìn lại bàn tay .

Trên tay cậu đang dính nước mắt của cậu , cậu ngơ ngác tự hỏi
- " Mình khóc sao ?

Tại sao lại vậy ?

Sao mình lại khóc ?

Mình không nhớ gì cả nhưng.....tại sao nước mắt cứ rơi xuống không ngừng cơ chứ "
Rebecca lo lắng không biết làm sao thì đột nhiên Law ôm chằm lấy cô nói
- " Chị Rebecca em không nhớ gì hết "
Rebecca ôm lấy cậu nói
- " Không sao đâu Law từ từ em sẽ nhớ lại thôi "
Law khóc một hồi rồi bình tĩnh trở lại .

Rebecca nắm tay dắt cậu vào nhà , cô lấy từ trong túi ra một bộ đồ trẻ em vừa đúng kích cỡ của cậu .

Law ngạc nhiên hỏi
- " Sao chị lại mua quần áo cho em ?

Chị thậm chí còn không biết em là ai nữa mà "
Rebecca mỉm cười nói với cậu
- " Không sao .

Dù gì cũng không thể để em mặc bộ đồ rộng thùng thình này mãi được "
Gần đến giờ trưa
Rebecca đột nhiên mặc một bộ áo giáp đơn giản căn bảng là không đủ để che hết thân .

Cô đội mũ vào , cầm thanh kiếm lên và nói với Law .

- " Chị đi đến chiều mới về .

Em ở nhà có đói thì có sẵn cơm trên bàn đó "
Nói xong cô rời đi , trong thân tâm cô bây giờ nặng trĩu .

Law cũng nhận thấy điều đó mà chạy lại nắm tay cô và nói
- " Chị ổn chứ .

Có cần em đi theo không ?

"
Rebecca mỉm cười với cậu lấy tay xoa đầu cậu và nói
- " Chị ổn , nơi chị đến không dành cho trẻ con đâu nên em ở nhà ngoan nha "
Sau đó cô đứng dậy rời đi nhưng Law lại không an tâm lắm nhất là sau khi thấy khuôn mặt thẫn thờ ấy của Rebecca .

Cậu vớ lấy áo choàng có trong nhà choàng trùm kính người rồi âm thầm bám theo sau cô .

Trên đường đi cậu thấy có rất nhiều người đang phỉ báng cô nhìn cô với ánh mắt đầy căm hận thậm chí là có bọn nhóc còn cố ý ném đá vào cô .

Những tên phụ huynh thấy con mình làm như vậy cũng không hề ngăn cản .

Cậu chợt nhớ đến những vết thương của Rebecca ngày hôm qua trong chốc lát cậu liền hiểu được .

Cậu lén theo cô đi đến một đấu trường , khi cô đi vào thì một cô gái điền tên cô vào danh sách .

Lúc cậu định vào thì bị cô gái chặn lại nói
- " Đây là chỗ của người lớn , trẻ em không được vào đây "
Cậu suy nghĩ không biết nên vào bằng cách nào thì đột nhiên có một tên chiến binh to con đi đến .

Lúc cô gái đang bận đăng kí cho người đó thì cậu đã lén đi vào .

Do tên đấu sĩ đó quá cao to nên cô gái không thể thấy .

Cậu đi vào trong lén la lén lúc vừa đi vừa núp .

Cậu phải trốn những tên lính canh và những đấu sĩ giác đấu .

Sau một hồi đi lòng vòng cậu lạc đến chỗ ngồi xem của kháng giả .

Cậu đứng ngay lối ra vào lén quan sát .

Khi vòng bảng B bắt đầu , cậu đã thấy Rebecca lên trên sân đấu với khuôn mặt buồn bã đang cố giữ cho những giọt nước mắt không rơi xuống .

Cậu thấy vậy rất đau lòng nhưng không thể làm được gì .

Đột nhiên những khán giả kích động lần lượt hét lên như
- " Con đàn bà mang dòng máu bẩn thỉu "
- " Chết đi Rebecca "
- " Mày là nổi sỉ nhục của vương quốc Dressrosa này , đồ cháu gái của cẩu vương "
- " ...

Law ngạc nhiên trước phản ứng này , cậu đột nhiên cảm thấy nó thật thân thuộc .

Khi bình luận viên hô trận đấu bắt đầu một toán người to con lực lưỡng nhanh chóng bao vây lấy Rebecca .

Cô nhanh chóng né được và đạp chúng ngã xuống nước , Law thấy cô thật tuyệt vời nhưng những kháng giả đã biểu hiện phản đối và hò hét bảo
- " Mau giết Rebecca đi "
- " Mau đứng dậy và đổ máu cho bọn ta xem đi "
- " ...

Đột nhiên một tên đấu sĩ lao ra hét lên
- " Chết đi Rebecca "
Nhưng cô đã làm một cú ngã người nên tên đó bay thẳng xuống nước .

Nhưng vẫn còn rất nhiều kẻ đang muốn giết Rebecca , Rebecca gần như đã kiệt sức .

Cô đổ đầy mồ hôi thở hổn hển nhưng những tên đấu sĩ kia có vẻ vẫn không tha cho cô .

Đột nhiên có một tên đấu sĩ lén lút đi ra đằng sau cô .

Law không do dự lao đến hét lớn tên cô
- " CHỊ REBECCA "
Rebecca bất ngờ nhìn lên thì thấy Law cô ngạc nhiên hét lên hỏi
- " LAW SAO EM LẠI Ở ĐÂY .

CHỖ NÀY NGUY HIỂM LẮM MAU VỀ NHÀ ĐI "
Law dường như không quan tâm lời cô nói mà hét lên với cô
- " CHỊ REBECCA ĐẰNG SAU "
Rebecca giật mình quay lại nhưng tên đấu sĩ kia đã quá gần nên cô không thể né kịp .

Cô nhắm mắt như chờ đợi cái chết thì Law đã trèo qua tường dẫm chân lên đầu một tên đang cố bơi vào bờ nhảy lên sàn đấu đạp cho tên muốn lấy mạng Rebecca văng ra khỏi sàn .

Cậu cầm thanh kiếm lên đứng trước mặt Rebecca , Rebecca thấy đã lâu như vậy mà mình chưa bị sao thì mở mắt .

Cô thấy Law đang cằm thanh kiếm đứng chắn trước mặt cô .

Cô nói với Law
- " Sao em không nghe lời chị .

Mau về nhà đi "
Law không hề nghe hay quan tâm đến những điều mà Rebecca nói , cậu cởi bỏ khăn choàng bên ngoài để lộ vòng cổ nô lệ .

Khán giả ai cũng bất ngờ bắt đầu bàn tán xôn xao và dùng ánh mắt khinh miệt nhìn cậu nhưng Law không quan tâm đến ánh mắt và lời nói của họ mà dõng dạc nói
- " Đám con người các ngươi đúng là những kẻ máu lạnh vô tình .

Các ngươi thích xem đồng loại đổ máu lắm đúng không , xem mạng sống của người khác là sự giải trí của bản thân thôi đúng không .

Những con người đang xem trận đấu ở đây đều là những kẻ máu lạnh vô tình .

Còn các ngươi một đám nam nhi trai tráng mà lại đi bắt nạt một phụ nữ mà coi được sao .

Nếu muốn lấy mạng của chị Rebecca thì trước tiên hãy lấy mạng ta trước thử xem "
Kháng giả bắt đầu bất mãn với cậu và nói xấu cậu còn nhưng tên đấu sĩ thì cười cợt nói
- " Ha ha ha nhóc con muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân sao "
- " Về nhà bú sữa mẹ đi nhóc à Ha ha ha "
- " Một thằng nhóc nô lệ cỏn con mà muốn làm được gì bọn ta "
Rebecca đột nhiên bật khóc nói
- " Law , sao em ngốc quá vậy .

Sao lại bảo vệ chị ?

"
Law nói
- " Bởi vì em nợ chị và ông lính chì một lời cảm ơn .

Lần này em sẽ bảo vệ chị thay ông ấy "
Một tên đấu sĩ đi lên muốn đạp cậu khỏi sân vì không muốn đánh với trẻ con .

Law tinh ý cằm chắc thanh kiếm trên tay nhảy lên đá một cú vào đầu hắn rồi chém một nhát kiếm lên lưng hắn .

Hắn nhanh chóng gục xuống không động đậy .

Khán giả lẫn đấu sĩ ai nấy cũng ngạc nhiên kể cả Rebecca .

Law nhếch mép cười nói
- " Chỉ có như vậy mà đòi đánh ta sao .

Còn các ngươi nữa muốn thì nhàu hết vô đây "
Những tên đấu sĩ không còn cười cợt nữa mà bắt đầu nghiêm túc .

Law cằm thanh kiếm hết đánh rồi lại chém .

Ở một góc trên khu quan sát Diamante ngạc nhiên vội cầm ốc sên truyền tin lên gọi về cung điện .Ở cung điện Doffy là người nhận máy , vừa nghe Diamante nói xong thì hắn cười không ngớt .

Hắn ngay lập tức phóng ra cửa sổ đi đến đấu trường
Ở đấu trường , Rebecca thấy Law chiến đấu cực như vậy định cầm kiếm muốn giúp nhưng Law lại nói
- " Chị cứ ở yên đó mọi chuyện cứ để em "
Law chém hết tên này đến tên khác và cuối cùng chỉ còn cậu và Rebecca đứng vững trên sân những tên còn lại không ngất thì cũng bị đá xuống hồ .

Law giơ thanh kiếm về phía khán đài hét to
- " CÒN TÊN NÀO MUỐN LÊN NỮA THÌ CỨ VÀO ĐÂY .

AI MUỐN GIẾT CHỊ REBECCA THÌ CẦM KIẾM BƯỚC LÊN ĐÂY ĐỐI ĐẦU VỚI TA "
Law cương quyết bảo vệ Rebecca đến cùng .

Bất đắt dĩ bọn họ đành thả hết đấu sĩ của bảng C và bảng D vào .

Law không sợ hãi cầm vũ khí lên chiến đấu .Nhưng bọn họ ngày càng đông , với cơ thể nhỏ cậu không thể hạ hết bọn chúng huống hồ chi là còn bệnh .

Nhưng Law vẫn kiên cường chiến đấu , lúc này ông lính đồ chơi đã đi vào trong xem trận đấu .

Ông thấy Law và Rebecca đang gặp bất lợi , lúc Law cảm thấy cơ thể mệt dần thì cậu ngã xuống và ngất đi .

Một tên đấu sĩ hung hăng lao đến vung kiếm chuẩn bị chém cậu Rebecca cầm kiếm lên định bảo vệ cậu nhưng cô chợt nhận ra là mình đã ở trung tâm sàn đấu .

Cô không thể đẩy những tên đấu sĩ khỏi sàn đấu lúc cô nghĩ là tiêu rồi thì một người to lớn đã chặn nó lại , lông vũ màu hồng thì bay tứ tung .

Rebecca sợ và nhìn người đó với ánh mắt câm hận .

Cả kháng đài bỗng chốc lại huyên náo hơn bao giờ hết mà bắt đầu hét lên
- " Quốc vương Doflamingo "
- " Quốc vương sao ngài lại ở đây "
- " ....
 
Không Lối Thoát
Chap 44


Cậu nhìn hắn cứ như nhìn thấy thứ đáng sợ nhất trên đời , mắt của cậu mở to và đầu liên tục đổ mồ hôi .

Tuy vậy nhưng cậu vẫn nắm chắc thanh kiếm đứng chắn trước mặt Rebecca .

Đột nhiên Doflamingo nói với cậu
- " Đi chơi rong như thế này là đủ rồi , về nhà thôi nào Law "
Rebecca ngạc nhiên khi Doffy gọi tên cậu , cô chầm chậm ngước nhìn Law và hỏi cậu
- " Law ! ...

Em rốt cuộc là ai !?

"
Law quay lại nhìn Rebecca miệng cứ lẩm bẩm
- " Em không biết....Em không biết...Em không biết gì hết....Em không nhớ gì cả ....Em em ...

"
Law vừa rơi nước mắt vừa nói , Doffy không nhịn được mà nhếch mép cười nói
- " Fufufu Em không nói được sao ?

Law .

Vậy để ta nói dùm em .

Law em là một thành viên của gia tộc Donquixote và hãy nhớ lấy em mãi thuộc về ta "
Law sợ hãi nhìn Rebecca , cô đang nhìn cậu bằng ánh kinh ngạc cùng với vẻ sợ hãi , cô hỏi Law
- " Chuyện này.....là thật sao !?

Law "
Law cứ ấp a ấp úng
- " Em...em...

"
Trong đầu Law đang rất hỗn loạn cậu sợ hãi tên Doflamingo đó và cũng sợ ánh nhìn từ Rebecca .

Trong đầu cậu lúc này vang lên những câu từ
- " Xin chị đấy Rebecca , làm ơn đừng nhìn em bằng ánh mắt đó .

Làm ơn , em sợ lắm "
Cậu bất giác buôn kiếm xuống .

Hắn tiến về phía cậu , cậu lại từ từ lùi về phía sau cho đến khi đến rìa của sàn đấu .

Law run rẩy hỏi hắn
- " Ng-Ngươi muốn làn gì !? ...

"
Hắn khẽ nhếch mép cười bế Law lên trước sự kinh ngạc của biết bao nhiêu người xem trận đấu kể cả nhưng tên đấu sĩ .

Có phải là do quá sợ hãi hay do quá mệt mỏi mà Law đã ngất đi trên vòng tay của hắn .

Hắn nhìn về phía dân chúng và nói
- " Mọi người không cần lo , đứa bé này là do ta đã cứu nó từ một tên buôn nô lệ mà thôi .

Do quá hoảng sợ nên cậu bé đã bỏ chạy mất tích nguyên một ngày làm ta rất lo lắng .

Bây giờ ta đã tìm được cậu bé nên ta sẽ rời đi ngay để mọi người tiếp tục tận hưởng trận đấu "
Nói xong hắn đi đến chỗ của tên muốn chém Law ban nãy chặt phăng đi hai cánh tay của hắn .

Hắn kêu gào la hét vì đau đớn còn khán giả lại phấn khích đến tột cùng .

Lúc Doffy rời đi tất cả khán giả ai nấy cũng bàn tán xôn xao - " Quốc Vương Doflamingo tốt thật " - " Ngài ấy thật tuyệt vời khi cứu một đứa trẻ từ những tên buôn người xấu xa " - " Ngài ấy là vị vua vĩ đại nhất " - " ...Ai nấy cũng đều nói lời hay ý đẹp về Doflamingo .

Rebecca ở giữa đấu trường tối sầm mặt lại trên miệng còn lẩm bẩm
- " Dối trá , tất cả chỉ là dối trá "
Những tên đấu sĩ kia nghe thấy cũng chẳng phản bác lại vì tất cả bọn họ đều biết mặt thật của tên Doflamingo .

Vừa về đến cung điện Doflamingo đã nhanh chóng đem cậu đến phòng hắn nhẹ nhàng đặt cậu xuống giường , hắn lấy ra một sợi dây xích nối dây xích từ vòng cổ nô lệ đầu còn lại thì nối đến chân giường .

Hắn nhẹ nhàng đi đến bên cạnh cậu ôm cậu ngủ mặc cho cơ thể cậu đang dính rất nhiều máu của những tên đấu sĩ mà cậu đã hạ .

Khi cậu tỉnh dậy một lần nữa thì đã chợt giật mình , Doflamingo đang ôm cậu bằng thân thể to lớn của hắn .

Law lập tức vùng vẫy để thoát ra nhưng Doffy vẫn ôm chặt cậu .

Hắn ghé sát tai cậu nói
- " Ngoan nào tiểu nô lệ , nếu không ta sẽ giết con nhỏ Rebecca đó đấy "
Law vừa nghe hắn nói sẽ giết Rebecca liền giật thót cậu trở nên nghe lời không quậy phá nữa .

Doffy hài lòng ôm lấy cậu tiếp tục chìm vào giấy ngủ sâu .

Sau hai tiếng đồng hồ , hắn thức dậy vươn vai rồi nhìn sang Law .

Cậu vẫn đang ngủ rất say không hay biết gì , hắn nhẹ nhàng bước xuống giường đi ra khỏi phòng .

Vừa ra ngoài hắn đã gặp ngay Gladius đang đi đến , hắn chợt nhếch mép cười đi về phía Gladius đưa chìa khóa cho hắn ta và nói
- " Ta có chút việc cần làm , phiền ngươi trông chừng Law giúp ta trông khi ta đi vắng .

Đem Law đi tắm rửa dùm ta , đồ của em ấy ở trong tủ quần áo trong phòng của Law , có đủ mọi loại kích cỡ .

Ngươi cứ lấy bộ nào mà vừa với kích cỡ của Law , còn đây là chìa khóa của sợi dây xích .

Do một số vấn đề nên Law có thể sẽ không nhớ ngươi là ai "
Gladius liền nghe lời tiến vào phòng , Gladius ngồi lên ghế thư giản vừa uống trà vừa trông chừng Law .

Vài phút sau Law tỉnh dậy , vừa thức dậy cậu đã bị một giọng nói làm cho giật mình
- " Dậy rồi sao nhóc con "
Law quay đầu lại nhìn , cậu tỏ ra đề phòng hỏi
- " Ngươi là ai !?

"
Gladius không mấy ngạc nhiên nói
- " kể cả ta cũng quên , dù cho ngài Doflamingo có nói trước nhưng ta nghĩ là sẽ không đến mức này "
Law ngạc nhiên hỏi
- " Ngươi biết ta sao !?

"
Gladius nói
- " Tất nhiên , cả cái gia tộc này ai mà chả biết ngươi "
Law thật sự chẳng nhớ gì cả .

Đột nhiên Gladius đứng dậy đi về phía cửa , hắn ta mở cửa ra thò đầu ra ngoài nói với cô hầu
- " Chuẩn bị cho ta bồn nước nóng ngay và đi trải lại ra giường , thay mền mới cho thiếu gia đi "
Cô hầu nhận lệnh rồi nhanh chóng chạy đi .

Gladius đi về phía giường lấy chiếc chìa khóa ra mở dây xích ra cho cậu .

Hắn bế cậu lên nhưng Law lại từ chối hắn chạm vào cậu , Gladius cũng chẳng để tâm mà vác cậu lên vai cứ thế mà đi mặc cho Law cứ vùng vẫy .

Trên đường đi Gladius bắt gặp Baby 5 đang đi từ hướng ngược lại , cô vừa thấy Law nhỏ xíu lại thì liền tát vô đầu cậu và cười cậu .

Law tức giận nhìn cô với cặp mắt muốn ăn tươi nuốt sống cô .

Cô liền giật mình mà ôm tường khóc , Gladius đột nhiên nói
- " Baby 5 đừng có mà đứng đấy khóc tủi thân nữa , giúp ta đến phòng của Law tìm bộ nào vừa với hắn rồi mang đến phòng tắm cho ta "
Baby 5 nghe xong đành gạc nước mắt qua một bên và nói
- " Được rồi , tôi sẽ đi ngay "
Vừa bước đến phòng tắm , hơn hàng chục người hầu đứng xếp hàng .

Gladius thả cậu xuống và nói
- " Tắm cho tên nhóc này thật kỹ vào , trên người nó toàn tanh mùi máu ủa những tên bẩn thỉu "
Những người hầu nghe lệnh bắt đầu vây quanh cậu tắm rửa cho cậu , sau khi làm sạch toàn bộ cơ thể những người hầu thả cậu xuống bồn tắm được rải những cánh hoa hồng từ màu đỏ đến cả hồng , vàng và trắng có mùi hương thơm dịu nhẹ .

Lúc này Baby 5 đi đến gõ cửa nói
- " Ngài Gladius tôi mang đồ đến cho Law nè "
Gladius đi ra mở cửa , Baby 5 đưa đồ cho Gladius rồi nhanh chóng rời đi .

Sau khi ngâm mình cậu được người hầu đưa lên lau khô người và thay quần áo .

Vừa thay quần áo xong các người hầu đều chết mê chết mệt với dáng vẻ đáng yêu của cậu .

Gladius liền nhanh chóng đi đến bế Law lên , cậu lại phản kháng nhưng hắn vẫn mặc kệ mà vác cậu đi như vác bao tải .

Trên đường đi đột nhiên ốc sên truyền tin trong túi hắn kêu lên .

Gladius lấy ốc sên truyền tin ra bắt máy , đầu dây bên kia là lũ thuộc hạ ở bến cảng .

Chúng bảo có việc gấp cần Gladius giải quyết , Gladius hỏi
- " Những tên khác sao không gọi mà lại gọi ta "
Tên lính kia vừa run rẩy vừa nói
- " Dạ...dạ thưa ngài Gladius....Thật ra tôi cũng có gọi cho những quản lý khác nhưng tất cả đều nói là bận không đến được ạ "
Gladius nghe vậy thì cũng không còn cách nào khác đành phải đồng ý .

Hắn mang cậu về phòng của Doffy đặt cậu lên giường lấy dây xích cài lại đề phòng cậu bỏ trốn .

Sau đó hắn đi ra ngoài , cậu mặc sức bảo hắn thả cậu ra nhưng hắn vẫn làm lơ .

Cuối cùng hắn để cậu lại một mình trong phòng , cậu cơ đơn đi đến cửa sổ nhìn xuống thành phố .

Cậu không biết Rebecca bây giờ thế nào , cậu vẫn cứ mãi không quên cái ánh mắt ấy .

Ánh mắt của sự sợ hãi và có chứa chút lòng căm phẫn , cậu sợ Rebecca nghĩ những điều không tốt về cậu .

Đột nhiên có một vọng nói vang lên
- " Đó không phải là cậu bé đang sống cùng với con gái của đội trưởng sao ?

Sao cậu ta lại ở đây ?

"
- " Nhìn kìa cậu ta đang bị xích lại .

Có khi nào là tên Doflamingo bắt cậu ta không ?!

"
- " Nếu vậy thì chúng ta phải nhanh chóng cứu cậu bé "
Law cứ nhìn qua nhìn lại tìm kiếm chủ nhân của giọng nói .

Cậu đi đến chậu cây đặt bên cửa sổ nhìn chằm nó , cậu đột nhiên lên tiếng
- " Ra đây đi , tôi biết mấy người ở trong đó "
Bỗng lá cây cứ động và bắt đầu có tiếng cãi vã
- " Tại cậu hết đó Leo ai biểu cậu nói lớn tiếng quá làm gì "
- " Không phải là do cậu nói to quá sao "
- " Cả hai im lặng đi "
Bất chợt một người tí hon rơi ra từ trong chậu cây .

Law nhanh chóng chụp được trước khi người tí hon kia kịp rơi xuống đất .

Cậu thở phào nhẹ nhõm nói
- " Nguy hiểm quá suýt chút nữa là cậu ngã xuống đất đấy "
 
Không Lối Thoát
Chap 45


Người tí hon nhìn cậu rồi bắt đầu hốt hoảng hét lên
- " ÔI KHÔNG !!!

CẬU TA NHÌN THẤY MÌNH RỒI "
Người tí hon kia bắt đầu khóc lóc , Law nhìn thấy cô khóc thì bắt đầu bối rối không biết làm thế .

Tiếng khóc vô tình đã bị bọn lính canh bên ngoài nghe thấy .

Bọn chúng đứng bên ngoài gõ cửa hỏi
- " Ngài Law , có chuyện gì vậy .

Tôi nghe có tiếng khóc của ai đó trong phòng "
Law nghe thấy tiếng của bọn chúng thì lại càng rối hơn .

Chúng thấy cậu không lên tiếng liền lo lắng mở cửa xông vào .

Law nhanh chóng giấu người tí hon đó sau lưng mình rồi nhìn đám lính nói
- " Kh-Không có gì đâu .

Mau ra ngoài hết đi "
Bọn chúng cảm thấy khó hiểu vì ban nãy ở ngoài bọn chúng rõ ràng nghe thấy tiếng khóc của ai đó nhưng trong phòng chỉ có một mình cậu .

Chúng không còn cách nào khác đành đi ra ngoài trước khi đóng cửa còn không quên nói
- " Xin ngài đừng làm gì hết .

Nếu không chúng tôi sẽ gặp rắc rối đó "
Law nghe xong chỉ lạnh lùng trả lời
- " Ta biết rồi "
Khi bọn lính đóng cửa cậu thở phào nhẹ nhõm .

Law mới lấy người tí hon ra hỏi
- " Sao các ngươi lại vào đây ?

Chỗ này nguy hiểm lắm đó "
Người tí hon kia không hề trả lời câu hỏi của cậu mà còn hỏi ngược lại cậu
- " Cái đó phải để tôi hỏi mới đúng .

Tại sao cậu lại ở đây ?

Tôi nhớ là cậu đang ở cùng con gái của đội trưởng mà "
Law lại hỏi
- " Con gái đội trưởng .....

Đội trưởng của ngươi là ai ?

"
Người tí hon trả lời
- " Là ông lính chì đó .

Cô Rebecca là con gái của ngài ấy "
Law nghe xong liền nửa tin nửa ngờ .

Cậu làm mặt không tin hỏi
- " Không thể nào .

Ông lính chì chỉ là một món đồ chơi còn chị Rebecca là người làm sao hai người đó là cha con được "
Người tí hon nghe xong liền giải thích
- " Thật ra ông lính chì từng là con người , tất cả những món đồ chơi mà cậu thấy trên hòn đảo này đều từng là con người .

Do năng lực từ trái Hobi Hobi của con nhỏ Sugar đáng ghét đó nên mọi người mới bị biến thành đồ chơi "
Law nghe xong thì không mấy bất ngờ cho lắm , cậu cảm giác cứ như mình được nghe hoặc thấy ở đâu rồi .

Law hỏi
- " Vậy còn chị Rebecca thì sao .

Chị ấy vẫn an toàn chứ "
Người tí hon kia trả lời
- " Nếu là cô Rebecca thì cô ấy vẫn an toàn .

Không biết vì lí do gì mà cuộc thi đấu hôm nay bị hủy bỏ "
Law nghe cuộc thi đấu bị bỏ thì mừng đến rơi nước mắt miệng không ngừng nói
- " Tốt quá ...

Thật tốt quá ....

Chị ấy vẫn an toàn "
Người tí hon thấy cậu khóc thì hoang mang hỏi
- " Này cậu sao vậy !?

Sao lại khóc , đừng dọa tôi à "
Law lấy tay lau đi nước mắt đang chảy dài trên má .

Người tí hon lại nói
- " Bây giờ cậu trả lời cậu hỏi của tôi được chứ .

Tại sao cậu lại có mặt ở đây "
Law buồn bã trả lời
- " Thật ra tôi bị tên Doflamingo bắt về đây .

Nhìn đi , hắn còn xích tôi lại trong phòng hắn nữa cơ mà "
Người tí hon nhìn cậu buồn bã thì nói
- " Vậy để tôi phá dây xích cho cậu được không ?

"
Law nghe vậy thì vô cùng ngạc nhiên nói
- " Ngươi làm được à "
Người tí hon kia vỗ ngực tự tin nói
- " Dĩ nhiên rồi .

Nhìn tôi nhỏ vậy thôi chứ tôi khỏe lắm đó "
Nói rồi người tí hon kia nhảy xuống khỏi tay cậu đến gần sợi dây xích kia dùng hết sức để làm đứt sợi dây xích .

Nhưng sau một hồi chật vật cũng chẳng khiến cho sợi dây xích có một vết nứt nào .

Người tí hon kia gọi thêm hai người bạn nữa đang núp ở chậu cây giúp sức nhưng cho dù họ cố gắng đến mức nào đi chẳng nữa thì cũng chẳng thể làm dây xích bị tổn hại nói đến chi là phá nó .

Law nói
- " Đừng tốn công vô ích nữa , sợi dây xích này không thể phá được đâu "
Người tí hon thở hổn hển do mệt hỏi cậu
- " Tại sao lại không thể !?

"
Law lại nói
- " Đây là dây xích được làm từ hải lâu thạch nên rất cứng không thể phá nổi nó đâu "
Người tí hon thắc mắc hỏi
- " Hải lâu thạch là gì ?

"
Law liền trả lời
- " Đá biển hay hải lâu thạch là tên gọi của một loại khoáng chất tự nhiên vô cùng đặc biệt và hiếm gặp .

Nó vô cùng cứng và cũng là khắc tinh của những kẻ sở hữu năng lực của trái ác quỷ "
Người tí hon nghe vậy thì không biết làm cách nào vì nó vô cùng cứng , một cậu tí hon khác lên tiếng
- " Vậy tại sao chúng ta không đánh cắp chìa khóa cho cậu ta "
Hai người kia nghe vậy thì đồng ý nói
- " Đúng vậy nếu không phá được thì ta đánh cắp chìa khóa "
Law nghe xong chỉ nhếch mép cười và nói
- " Nói nghe thì đơn giản nhưng chìa khóa không dễ đánh cắp vậy đâu "
Người tí hon hỏi
- " Sao lại không đơn giản ?

"
Law liền trả lời
- " Vì nơi cất vô cùng khó lấy "
Một cậu tí hon hỏi
- " Cậu cứ nói chỗ cất giấu chìa khóa chúng tôi sẽ lấy được "
Law liền nói
- " Nơi cất giấu chìa khóa chính là tên Doflamingo và thuộc hạ của hắn Gladius "
Ba người tí hon vừa nghe xong thì bắt đầu sợ hãi đến toát mồ hôi , cơ thể không ngừng run rẩy vì sợ .

Law biết ngay họ sẽ phản ứng như vậy , cậu liền nói với họ
- " Tôi đã nói rồi mà "
Một người tí hon lên tiếng
- " Vậy chúng ta phải làm sao đây !?

"
Law nói với họ
- " Các ngươi không cần phải cố gắng lấy chìa khóa đâu .

Dù sao tên Doflamingo đó cũng chẳng giết tôi , tự tôi sẽ tìm cách thoát "
Nói rồi cậu lại bàn lấy giấy và viết ra , cậu bắt đầu viết cái gì đó lên giấy rồi gấp nó lại làm bốn .

Cậu đưa mảnh giấy cho một cô nhóc tí hon và nói
- " Hãy đưa cái này cho chị Rebecca "
Người tí hon nhận lấy mảnh giấy rồi ngước nhìn Law với vẻ mặt lo lắng hỏi cậu
- " Vậy còn cậu thì sao ?!

"
Law chỉ gượng cười nói với người tí hon đó
- " Tôi sẽ không sao đâu , yên tâm đi .

Giờ thì nhanh đi đi kẻo có người đến đấy "
Vừa dứt câu đột nhiên cánh cửa phòng đột ngột mở ra .

Người tí hon sợ hãi nhanh chóng núp xuống gầm giường .

Law giật mình , tim cứ đập thình thịch , cậu như cảm nhận một thứ rất nguy hiểm nó như thể là bản năng của cậu .

Cánh cửa hé mở , một bộ áo khoác hồng hạc nổi bật hiện ra kèm theo đó là nụ cười khiến cậu ám ảnh cả đời .

Tên Doflamingo bước vào trên người còn dính đầy máu của những kẻ khác mà chẳng thèm lau .

Hắn chạy đến ôm lấy cậu đè cậu xuống giường nhắm vào môi cậu mà hôn , cậu bị hắn cưỡng hôn đến mức gần như muốn ngộp thở đến nơi thì hắn mới chịu dừng lại .

Hắn nhếch mép cười và nói
- " Fufufu Ở nhà một mình có buồn không ?

Gladius đâu rồi ?

"
Law điềm tĩnh trả lời
- " Hắn ta đi có việc rồi "
Doflamingo lấy ra rất nhiều sách và kẹo cho cậu , hắn nói
- " Đây là phần thưởng cho những đứa trẻ ngoan .

Ta biết em vốn rất thích đọc sách nên ta đã mua cho em rất nhiều để có thể đọc giảm bớt sự nhàm chán khi không có ta ở bên cạnh "
Nói xong hắn đột nhiên lấy ra chìa khóa từ trong túi quần mở dây xích cho cậu nhưng lại không tháo gông cổ .

Hắn bế cậu lên và nói
- " Ở trong đây rất nhàm chán chi bằng ra ngoài chơi với ta "
Nói xong hắn mặc kệ Law có đồng ý hay không vẫn bế cậu đi .

Khi Law và Doffy vừa rời đi thì mấy người tí hon mới ra khỏi chỗ núp .

Họ vô cùng ngạc nhiên trước những gì họ thấy và bắt đầu đặt ra câu hỏi
- " Rốt cuộc cậu ta là ai ?

"
Ở bên ngoài hồ bơi vô cùng náo nhiệt , có rất nhiều mĩ nữ chuẩn ba vòng mặc bikini đang chơi trong bể và hầu hạ các quản lý .

Doffy vừa đi đến bầu không khí trở nên im lặng những chẳng mấy chốc lại ồn ào trở lại .

Law cực kỳ ghét việc phải ngồi với hắn dù cậu chẳng có mấy kí ức .

Hắn bảo người hầu mang đến một ly kem tần mát lạnh .

Kem vừa được mang đến hắn liền xúc một thìa đút cho cậu , Law chỉ đành miễn cưỡng ăn .

Đột nhiên tên Vergo đi đến ngồi bên cạnh Doffy .

Doffy hỏi hắn
- " Bọn thuộc hạ của Law sao rồi ?

"
Vergo trả lời
- " Bọn chúng cũng im lặng được một chút rồi ạ .

Tôi mang tim của Law ra dọa với cho vài tên ăn đòn nên tạm thời chúng không còn làm ồn nữa "
Law vừa nghe đến , cậu đột nhiên phản ứng lại phi qua chỗ Vergo xách áo hắn lên gắt gỏng hỏi
- " Ngươi nói cái gì !?

Ngươi đánh họ sao ?!

Nếu ngươi còn đánh họ một lần nữa ta sẽ giết ngươi "
Vergo chẳng tỏ ra cảm xúc nào trên gương mặt nói với Law
- " Bị teo lại và mất trí nhớ nên ngươi càng ngày càng hỗn láo nhỉ "
Law không hề quan tâm những gì mà hắn nói vẫn xách cổ áo hắn nói
- " Ngươi nói mau ngươi đã làm gì với họ "
Vergo điềm tĩnh trả lời
- " Do bọn chúng ồn ào quá nên ta tẩn chúng vài đòn thôi "
Law nghe vậy thì lại càng tức giận , cậu giơ nắm đấm định đấm Vergo nhưng đột nhiên Doffy giữ tay cậu lại và nói .

- " Fufufu Chỉ là chuyện nhỏ nhặc thôi mà .

Không cần phải như vậy đâu "
Law hất tay hắn ra rồi chạy đi nhưng chỉ được vài bước thì cậu lại không chuyển động được .

Doffy từ từ đi đến hỏi
- " Em muốn đi đâu "
Law cố gắng cử động tay chân nhưng cũng vô ích .

Cậu đột nhiên lên tiếng
- " Ta phải đi xem các cậu ấy .

Mau thả ta ra "
Doffy nghe vậy thì nhếch mép cười rồi bế cậu lên , hắn nói với cậu
- " Để ta đưa em đi gặp chúng "
Hắn dẫn cậu đi đến tầng 3 , hắn đi đến trước một buồn giam lấy chìa khóa ra và mở cửa .

Law không nhịn được mà nhảy xuống khỏi tay hắn chạy đến bên Shachi , Penguin và Bepo .

Cơ thể họ bị thương nặng khiến cậu rất xót xa .

Cậu không ngừng gọi tên các thuyền viên của mình
- " Tỉnh dậy đi Shachi , Penguin , Bepo mấy cậu sao rồi "
Penguin vừa nghe thấy người gọi tên mình liền nhanh chóng tỉnh dậy .

Law thấy Penguin đã tỉnh thì vội chạy đến ôm lấy anh vừa khóc vừa nói
- " Ta đã để các cậu chịu khổ nhiều rồi , ta xin lỗi "
Penguin mơ mơ màng màng hỏi
- " Thuyền trưởng là ngài phải không ?!

"
Law gật đầu nói
- " Là ta đây "
Penguin ngạc nhiên nói
- " Nhưng mà thuyền trưởng tại sao ngài lại bé như vậy "
Law nói
- " Ngươi không cần quan tâm chuyện đó cho ta xem vết thương nào "
 
Không Lối Thoát
Chap 46


Doffy thấy cậu phản ứng như vậy thì liền thắc mắc hỏi
- " Em nhớ bọn chúng là ai sao ?

"
Law lườm ánh mắt về phía Doffy nói .

- " Ngay từ đầu nhìn thấy họ là ta đã nhận ra ngay "
Doffy nghe vậy thì có chút tức giận gân máu nổi hết lên mặt .

Hắn trầm giọng nói
- " Em nhớ chúng chỉ với lần gặp đầu tiên vậy mà lại không nhớ ta sao "
Law không hề quan tâm hắn mà chỉ trả lời
- " Bởi vì ngươi là người ra không muốn nhớ nhất "
Doffy nghe xong thì triệt để bị cậu chọc cho tức điên lên .

Khi cậu chuẩn bị trị thương cho cả ba người thì đột nhiên Doffy nắm lấy cậu ngăn cậu lại .

Law bực mình muốn vùng vẫy thoát ra
- " Tên Doflamingo khốn kiếp mau thả ta ra .

Mau thả ta ra Shachi , Penguin và Bepo đang bị thương ta phải chữa trị cho họ "
Doffy nhếch mép cười và nói
- " Fufufu bình tĩnh nào Law "
Hắn nhìn sang Vergo và bảo
- " Mau gọi bác sĩ đến đây "
Vergo tuân lệnh lập tức đi ngay .

Trong lúc đó hắn lấy một sợi dây xích mắc vào gông cổ của cậu rồi thả cậu ra , đầu còn lại của dây xích thì hắn cầm trên tay .

Law nhanh chóng chạy đến chỗ ba người đang nằm bất động trên sàn .

Cậu cố gắng gọi mọi người dậy nhưng vô ích , họ vẫn nằm đấy không hề nhúc nhích dù chỉ là một ngón tay .

Law khóc lóc thốt lên
- " Tôi xin lỗi !

Là tại tôi !

Tôi đã hại các cậu rồi "
Bỗng có tiếng bước chân đến gần , bác sĩ và Vergo đã đến .

Doffy vừa thấy họ liền cười một tiếng rồi dùng lực kéo Law về phía hắn .

Law cố gắng chống trả nhưng hắn quá mạnh nên cậu đã bị hắn kéo lại về phía hắn .

Bác sĩ bước đến đi vào trong phòng giam , bác sĩ nhìn qua các vết thương rồi bắt đầu thoa cồn lên vết thương của Shachi .

Shachi vì đau mà chợt tỉnh dậy , Law thấy Shachi đã tĩnh dậy thì vô cùng mừng .

Shachi thấy Law trước mắt thì vô cùng ngạc nhiên hét lên
- " Thuyền trưởng là ngài đó ư "
Dù cho thuyền trưởng của họ có nhỏ lại đi chăng nữa thì họ cũng nhận ra vì cả bốn người từ lâu đã sống chung với nhau .

Law nghe Shachi gọi mình là thuyền trưởng thì vui mừng không có cảm xúc nào có thể diễn tả tâm trạng của cậu lúc này .

Law muốn đến gần chỗ Shachi nhưng Doffy lại kéo cậu lại rút ngắn sợi xích không cho cậu lại gần Shachi .

Law cố gắng vùng vẫy thoát ra , Shachi thấy thế thì lớn tiếng với Doffy
- " Tên Doflamingo xấu xa kia mau thả thuyền trưởng ra "
Vergo đột nhiên nổi những đường gân máu tức giận trên mặt , hắn đi đến một chân dẫm lên đầu Shachi .

Hắn lạnh lùng nói
- " Không được có hành động bất kính với thiếu gia tên vô lễ này "
Law nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì vô cùng tức giận .

Cậu định lao đến đánh hắn nhưng Doffy đã dựt dây kéo cậu lại .

Law trong lúc tức giận đã quay sang đánh Doffy nhưng hắn cản được , hắn bế cậu lên dùng những sợi tơ trói tay chân cậu lại cho cậu hết cục cựa .

Hắn còn dùng một chiếc khăn buộc miệng cậu lại cho cậu khỏi nói .

Law bây giờ chỉ có thể bất lực nhìn gia đình của mình bị hành hạ mà không thể làm được gì .

Shachi thấy thuyền trưởng của mình bị hành hạ như vậy không nhịn được mà hét lên
- " Tên khốn các ngươi dám làm vậy với thuyền trưởng sao !?

"
Law ngước nhìn Shachi lắc đầu tỏ vẻ ra hiệu " Xin cậu đừng nói nữa .

Tôi không sao " bởi vì cậu không muốn nhìn thấy họ bị hành hạ nữa .

Law rơi nước mắt nhìn những thuyền viên của mình .

Doffy thấy cậu khóc thì đột nhiên phá lên cười
- " Fufufu nhìn em bây giờ đi , Law .

Em hiện tại không khác gì những kẻ nhu nhược cả "
Nói xong hắn liếm những giọt lệ của cậu , Law thì đỏ cả mặt cố gắng nhẫn nhịn hắn .

Lúc này Penguin đột nhiên tỉnh lại trong miệng còn lẩm bẩm
- " Thuyền trưởng "
Law nhìn thấy Penguin cũng đã tỉnh lại thì vui mừng .

Bepo thì dù đã trị thương xong nhưng vẫn chưa tỉnh , có lẽ là do khí hậu ở trong buồng giam không thích hợp với gấu Bắc Cực .

Sau khi trị thương xong bác sĩ cũng rời đi .

Vergo nhấc cái chân ra khỏi người Shachi và đi ra đằng sau Doffy đứng .

Hắn nhìn hai thuyền viên của họ thì nhếch mép cười , hắn ban đầu muốn cả ba tỉnh dậy nhưng Bepo cứ mãi không tỉnh nên hai người cũng được .

Hắn từ từ dùng tay mò vào trong quần của Law bắt đầu sờ soạng cậu .

Law lắc đầu như muốn nói " Dừng lại " tuy hắn hiểu cậu muốn nói gì nhưng vẫn cố ý làm vậy .

Shachi và Penguin thấy vậy thì ngơ ngác nhưng sau vài giây Penguin và Shachi lớn giọng nói - " Mau bỏ cái tay bẩn thỉu của ngươi ra khỏi người thuyền trưởng mau !

" - " Ngươi đang vấy bẩn sự trong trắng của thuyền trưởng .

Mau thả ngài ấy ra " Vergo đi đến ấn đầu Shachi và Penguin xuống và nói
- " Im lặng mà quan sát đi "
Doffy một bên cười khúc khích nói
- " Fufufu Cái gì mà sự trong trắng chứ .

Vốn dĩ ngay từ đầu ta đã nhấn chìm nó dưới thân thể này của ta rồi "
Cuối cùng hắn cũng đã nói ra điều mà cậu đã che giấu với các thuyền viên của mình suốt nhiều năm qua , cậu sợ khi cậu nói sự thật họ sẽ chê bai cậu nhưng cậu biết bí mật cũng sẽ chẳng giấu được lâu .

Đến tận hôm nay cuối cùng họ cũng biết , Law nhắm mắt úp mặt vào người Doffy không muốn nhìn trực tiếp vào Shachi và Penguin .

Hắn nhìn thấy cậu như vậy thì thầm cười , hắn dùng tay còn lại của mình bóp mặt Law xoay mặt cậu về phía Shachi và Penguin .

Law sợ hãi muốn hét lên nhưng lại chẳng thể nói , cậu nghĩ có lẽ từ giờ Shachi và Penguin sẽ ghét cậu .

Cậu nhắm mắt rơi lệ , Doffy lại rất hưởng thụ nói
- " Sao em phải khóc chứ !

Law .

Dáng vẻ này của em rất dễ thương sao lại chưa từng cho chúng biết "
Đột nhiên hắn chọt tay vào cửa hang của cậu khiến cậu đột nhiên giật thót cả lên , khuốn mặt thì đỏ ửng , đôi mắt thì mở to .

Hắn thấy phản ứng này của cậu thì vô cùng thích thú liếm mép nói với cậu
- " Tìm thấy điểm G rồi "
Hắn lấy tay kia xé toàn đi cái áo của cậu để lộ ra rất nhiều vết thương và những dấu hôn vẫn còn khá mờ .

Shachi và Penguin không thể tin được mà nhìn Law , Law nhắm mắt gục đầu xuống và nghĩ
- " Chắc hai người họ sẽ coi mình là kẻ dơ bẩn .

Mình bây giờ không còn xứng đáng để quay về băng nữa rồi "
Law tưởng chừng như Shachi và Penguin sẽ chán ghét cậu nhưng đột nhiên Penguin lên tiếng
- " Thuyền trưởng tuy là hắn đã vấy bẩn ngài nhưng chúng tôi sẽ không bao giờ chán ghét ngài đâu "
Shachi cũng góp giọng
- " Đúng vậy đó thuyền trưởng !

Đây không phải lỗi của ngài mà đó là lỗi của tên Doflamingo đáng ghét !

"
Law nghe vậy thì ngẩn đầu lên nhìn hai thuyền viên đang cố nở nụ cười với cậu .

Cậu vì xúc động mà khóc , cậu khóc như một đứa trẻ thật sự như thể cậu chưa từng khóc .

Vergo đột nhiên ấn mạnh đầu Shachi và Penguin xuống khiến họ đau đơn mà hét lên .

Law nhìn thấy họ đau như vậy thì như muốn chửi rủa tên Vergo đáng ghét đó nhưng miệng đã bị Doffy buộc lại nên không thể nói .

Doffy thì tận hưởng ghé sát tai cậu và nói
- " Cho họ thấy em tuyệt và dễ thương đến mức nào đi .

Law "
Law lắc đầu tỏ vẻ không muốn nhưng hắn nào quan tâm cậu có muốn hay là không hắn chỉ quan tâm cái hắn muốn mà thôi .

Hắn xé luôn cả cái quần của cậu để cơ thể cậu trần chuồng trước mặt Shachi và Penguin thậm chí hắn còn dùng sợi tơ để điều khiển chân cậu dang rộng ra để cho họ thưởng lãm .

Shachi và Penguin muốn quay mặt đi chỗ khác nhưng Vergo đã dùng tay ép chặt đầu họ xuống và buộc họ phải nhìn .

Hắn để tay của cậu vòng ra sau cổ hắn như thể cậu đang ôm hắn .

Hắn dùng bàn tay to lớn của mình vuốt ve cơ thể cậu từ trên xuống dưới .

Doffy ghé sát đầu hắn lại gần cổ cậu liếm một đường dài từ vai đến cổ cậu sau đó cắn một phát thật mạnh đến mức chảy máu .

Law muốn hét lên mà chẳng thể được cậu cục cựa tay chân cho thấy cậu đau đến mức nào thậm chí còn mở to mắt tai thì đỏ hết cả lên .

Shachi không nhịn được mà hét lên
- " Tên khốn "
Vergo nghe thế lại càng mạnh tay hơn và bảo
- " Im lặng và thưởng thức đi "
Hắn sau khi cắn cậu chảy máu thì liền nhả ra và liếm chỗ vết cắn đó .

Sau đó hắn luồn tay xuống bên dưới cậu và cho tưng ngón tay vào .

Law đau đớn đến mức run bần bật cả người , chỉ ngón tay của hắn thôi đã vô cùng khủng khiếp với cơ thể bị teo nhỏ này .

Hắn sau khi nới lỏng xong thì kéo khóa quần xuống và nhấc cậu lên từ từ cho vào bên trong .

Law lắc đầu không muốn nhưng hắn nào chịu nhẹ khi hắn đã cao hứng .

Hắn đẩy một phát vào trong hết đến lút cán , phần trên bụng của cậu cũng bị chướng lên .

Hắn nở nụ cười đầy sự thích thú dùng tay ấn vào phần bụng bị chướng lên .

Law vật vả trong đau đớn , cậu càng cảm thấy đau đớn thì Doffy lại càng hưng phấn .

Hắn bắt đầu ra vào không ngừng để cậu nhúng lên nhúng xuống trên người hắn .

Shachi và Penguin thì nhìn đỏ hết cả mặt thậm chí còn cương luôn .

Sau một hồi ra vào hắn bắn tất cả vào trong cậu rồi rút ra .

Law mệt đến mức thở hồng hộc vì nó là chuyện quá sức với một cơ thể nhỏ như trẻ con .

Hắn nhìn Shachi và Penguin đang đỏ mặt thì lại mở một nụ cười nham hiểm .

Hắn bảo Vergo
- " Vergo mau buông chúng ra đi .

Fufufu "
Vergo tuân lệnh bỏ tay ra khỏi hai người và đứng qua một góc .

Doffy dùng những sợi tơ điều khiển cho hai người ngồi dậy mặc dù họ cố hết sức kháng cự nhưng vẫn chẳng thể làm được gì .

Hắn mở dây trói tay và khăn bịt miệng cho cậu ra rồi thả cậu xuống đất .

Hắn dùng những sợi tơ điều khiển cho cậu bò đến chỗ Shachi và Penguin .

Law mệt mỏi nói từng chữ
- " Doffy......làm ơn......tôi sai rồi "
Hắn nghe vậy thì cười khẩy và hỏi
- " Em biết mình sai ở đâu hả ?

"
Law thở hổn hển nói
- " Tôi chửi ngài.....và.....còn cố ý đánh ngài....tôi không nghe lời ngài....tôi bỏ trốn...

"
Hắn nghe Law nói xong thì phá lên cười và nói
- " Em biết mình sai là tốt nhưng đã quá muộn để em nhận ra cái sai của mình rồi "
 
Không Lối Thoát
Chap 47


Law nghe được câu ấy thì vô cùng sợ hãi , tay chân không ngừng run rẩy .

Cậu nuốt nước bọt lắp bắp mở miệng nói
- " Ta ... ta....ta xin ngươi....dừng lại đi mà...hức...

"
Cậu vừa nói vừa khóc , những giọt lệ cứ không ngừng thi nhau rơi xuống .

Doffy thấy cậu khóc như vậy thì vội lấy tay lau nước mắt .

Khuôn mặt hắn hiện lên một nụ cười ma mị , hắn vừa cười vừa nói
- " Em thương chúng đến như vậy thì hãy thỏa mãn chúng bằng cơ thể của em đi .

Theo ta thấy có vẻ như bọn chúng cũng muốn em nhún nhảy trên cơ thể chúng lắm rồi "
Penguin nghe xong thì tức giận vội phản bác
- " Ngươi tưởng ai cũng sẽ vui vẻ khi lấp đầy bản thân bằng dục vọng như ngươi à "
Doffy chợt chao mày , Shachi lại nói thêm
- " Penguin nói đúng .

Bọn ta không phải như ngươi sẽ thỏa mãn sau khi được lấp đầy bởi dục vọng "
Doffy nổi gân tức giận nhưng lại chợt mỉm cười , tiếng cười điên dại đến nổi lạnh sống lưng .

- " Fufufu Các ngươi nói hay lắm nhưng nếu người lấp đầy dục vọng của các ngươi lại chính là thuyền trưởng mà các ngươi yêu quý thì sao .

Chỉ cần nghĩ đến thôi thì ta lại chẳng thể nào kiềm chế cơn buồn cười lại được "
Law ngạc nhìn hắn , đôi mắt mở to để lộ biểu cảm kinh ngạc đến khó nói nên lời .

Doffy di chuyển ngón tay đưa Law lại gần họ .

Đôi tay cậu tự động choàng lên cổ Penguin khiến anh đỏ mặt khi nhìn vị thuyền trưởng mà anh tôn kính từ tận đáy lòng trong hình dạng của một đứa trẻ mà lại còn gần như thế .

Penguin lắp bắp gọi
- " Th...Thuyền trưởng "
Law đối diện với Penguin thật sự chả biết nói gì ngoài câu
- " Xin lỗi "
Doffy cười trong sự phấn khích , hắn di chuyển ngón tay đang điều khiển cho Penguin và Shachi ngồi sát lại gần nhau .

Sau khi sắp xếp xong hắn lại điều khiển Law , bàn tay của cậu dần buông khỏi người Penguin và di chuyển xuống quần của anh .

Law nhẹ nhàng kéo dây kéo để lộ ra con hàng khủng của Penguin đang cương cứng .

Tiếp đến cậu lại đưa tay kéo khóa quần của Shachi để lộ con hàng cũng đang cương cứng .

Doffy nhìn hai chàng trai ban nãy còn cứng miệng nói sẽ không bị lấp đầy bỏi dục vọng nhưng chỉ với vài động tác khiêu gợi của Law đã khiến hai người phải lên .

Hắn không thể khiến bản thân dừng cười được , hắn ngồi dậy bước đến bên Law ôm lấy vòng eo thon của cậu , khuôn mặt áp sát tai của Law khẽ thì thầm
- " Giờ thì bắt đầu cuộc vui với ba người , em chắc chắn sẽ thích cho mà xem .

Và cả hai tên kia cũng sẽ thấy em tuyệt như thế nào khi nhúng nhảy trên người chúng "
Hắn bắt đầu kéo sợi tơ điều khiển Law đưa tay cậu nắm vô con hàng quý của Shachi .

Hắn ấn đầu cậu sát vô gậy thịt của Penguin và bảo
- " Ngậm đi Law "
Law lắc đầu không muốn nhưng hắn đã cạy miệng cậu ra và ấn thẳng xuống khiến cho con hàng của Penguin nằm gọn trong miệng cậu .

Hắn cười và trêu chọc cậu
- " Nhẹ nhàng vào nếu không của quý của tên này sẽ bị em cắn mất đấy "
Nói với Law xong hắn lại nhìn sang Shachi .

Lúc này Shachi đang đỏ mặt , cơ thể không ngừng co giật chỉ vì bàn tay mềm mại của Law đang nắm lấy thân giữa của anh .

Doffy nói với Shachi
- " Ngươi muốn em ấy đến vậy sao .

Xong đợt này ta sẽ cho Law ngậm của ngươi "
Hắn lấy tay xoa trên cửa hang sớm đã sưng đỏ của Law
- " Bắt đầu thôi "
Câu nói bắt đầu của Doffy khiến Law giật mình .

Hắn nhẫn tâm đưa cây hàng to đã hành Law ban nãy lại một lần nữa đưa vào bên trong cậu .

Cậu muôn hét nhưng chả thể được vì trong miệng cậu chính là của quý của Penguin nếu chỉ một chút sơ xuất có thể khiến Penguin bị thương .

Doffy cứ ấn đầu cậu không cho cậu ngước đầu lên .

Hắn cũng không muốn Shachi ngồi không mà điều khiển cánh tay Law vuốt ve con hàng của anh .

Law mệt mỏi muốn nhất đến nơi , từ trên xuống dưới không có chỗ nào là rãnh rỗi cả .

Sau một lúc Penguin cũng không chịu đựng được nữa mà nói
- " Thuy....Thuyền trưởng.....tôi.....xin lỗi .

Tôi .....không chịu được nữa "
Chưa kịp để Law bất ngờ thì Penguin đã bắn thẳng vô trong cổ họng Law .

Doffy nhếch mép cười rồi cũng ra luôn từ miệng bên dưới .

Law bây giờ đã kiệt sức đến mức không thể nói được gì nhưng Doffy lại làm ra vẻ mặt chưa thỏa mãn .

Hắn muốn làm thêm một lần nữa và lần này Penguin và Shachi sẽ đổi chỗ cho nhau .

Penguin ngồi vào vị trí của Shachi còn Shachi ngồi vào vị trí của Penguin .

Law lại phải tiếp tục lặp lại hành động ban nãy nhưng Shachi lại không giỏi chịu đựng như Penguin .

Chưa được bao lâu Shachi đã bắn luôn trong họng Law mà không một lời cảnh báo .

Doffy nắm tóc vực đầu Law dậy , cây gậy thịt của Shachi cũng được lấy ra khỏi họng Law nhưng khi vừa rút ra thì Shachi lại bắn thêm vào mặt Law hai phát để lại những giọt tinh trắng dính trên mặt cậu .

Shachi đỏ mặt miệng lắp ba lắp bắp nói
- " Thuyền trưởng ....tôi xin lỗi ngài....tôi không thể nhịn được như Penguin "
Bên dưới Doffy cũng xuất hết vào bên trong .

Law mệt mỏi ngất đi , từ trong miệng cậu chảy ra những dòng tinh trắng .

Bên dưới cũng chảy ra rất nhiều tinh dịch thắm xuống sàn .

Doffy thu hồi những sợi tơ và bế Law lên để Law tựa vào lòng hắn .

Hắn lấy tay xoa đầu Law miệng nở nụ cười nói
- " Hôm nay trông em thật dâm đãng .

Ta muốn thấy em trong nhiều tư thế hơn nhưng hôm nay đến đây thôi .

Ai bảo bây giờ em là con nít chứ , dù sao cũng là đề nghị của ta với cái tên Ceasar đó biến em trở nên như vậy .

Tuy ta định để em hết sốt mới cho em uống nhưng Baby 5 bất cẩn đã cho em uống sớm hơn "
Law thở hơi thở đều , đôi mắt đã sưng húp và ướt đẫm do khóc , khuôn mặt dính đầy tinh dịch .

Hắn bế cậu đi mặc cho hai thanh niên kia đang cầu xin hắn đừng mang thuyền trưởng của họ đi .

Hắn khoác lên người Law bằng chiếc áo hồng hạc của mình che đi cơ thể trần trụi đầy vết hôn và cắn .

Trước khi đi hắn còn không quên căn dặn Vergo phải tận tình chăm sóc cho thuyền viên của Law .

Hắn rời khỏi nhà giam đưa cậu đến thẳng phòng tắm .

Hắn rửa xạch cậu từ trong ra ngoài , kể cả phần hang dưới cũng được hắn rửa xạch bằng vòi nước đặc biệt .

Hắn đưa vòi nước vào bên trong cậu và mở nước ở chế độ nhẹ .

Nước từ từ đi vào bên trong khiến bụng Law chướng lên .

Sau khi đổ vào một lượng nước vào người cậu từ bên dưới .

Hắn tắt nước và lấy vòi ra nhẹ nhàng đặt sang một bên .

Doffy lấy tay nhẹ nhàng ấn phần bụng của Law , lượng nước và tinh dịch cứ thế tràn ra từ bên dưới rửa xạch tinh dịch bên trong .

Hắn ấn bụng cậu cho đến khi nước ra hết hắn tiếp tục lặp lại hành động này thêm hai lần nữa và hoàn toàn rửa xạch cậu từ trong đến ra ngoài .

Trong lúc tắm Law đã mơ hồ tỉnh dậy và gọi tên hắn
- " ....D..Dof...Doffy....

"
Hắn nhìn Law đang gọi tên hắn với tông giọng yếu ớt , hắn nhẹ nhàng xoa đầu Law và nói
- " Ngủ đi "
Law nghe lời hắn mà thiếp đi .

Sau khi tắm rửa xạch sẽ bằng nước ấm , hắn lấy khăn bông quấn cậu lại để cậu không bị cảm lạnh và nhanh chóng đưa cậu quay trở lại phòng của cậu .

Hắn đặt cậu nằm lên giường rồi mở tủ lục đục lấy quần áo mặc vào cho cậu rồi laii dịu dàng đặt cậu nằm ngay ngắn trên giường .

Hắn đi lại tủ lấy ra một quyển sách rồi lại đi đến bên giường nằm cạnh Law .

Hắn từ từ tháo mắt kính xuống lật bừa một tranh rồi đặt lên mặt .

Hắn để Law nằm trên người mình dịu dàng ôm lấy cậu và dần chìm vào giấc ngủ
Khoảng giờ chiều , khi bầu trời chuyển sang màu đỏ của hoàng hôn .

Law dần tỉnh giấc , khi cậu thấy bản thân đang nằm trên người Doffy thì giật mình đến mức không dám thở mạnh vì sợ Doffy sẽ thức giấc .

Cậu muốn bước xuống khỏi người hắn ngay nhưng hắn lại ôm cậu quá chặt khiến cậu không thể di chuyển .

Lúc cậu đang loay hoay không biết nên làm gì thì đột nhiên một giọng người vang lên
- " Ngươi cứ nằm yên đó đừng có mà nhúc nhích kẻo thiếu gia tỉnh dậy đấy "
Cậu xoay người thì đã thấy Baby 5 đang cầm một cây chổi quét bụi nhỏ tên tay đứng bên phải chóng tay lên eo nhìn cậu .

Law bất ngờ hỏi
- " Baby 5 !

Cô làm gì ở đây !?

"
Baby 5 châm điếu thuốc hút một hơi thật dài và nói
- " Dĩ nhiên là đi dọn dẹp lại phòng của thiếu gia rồi .

Có vậy cũng hỏi "
Law nhìn Baby 5 bằng ánh mắt cầu xin nói
- " Baby 5 tôi nhờ cô một việc được không ?

"
Baby 5 liếc mắt nhìn Law
- " Việc gì ?

" - " Nhờ cô đến xem tình hình bọn Penguin , Shachi và Bepo dùm tôi được không ?

Tôi muốn biết họ giờ có ổn không "
Baby 5 nghe vậy lắc đầu nói
- " Không được " - " Tại sao " - Law nói bằng giọng ngạc nhiên- " Bởi vì ngài Vergo cấm tiệt tất cả mọi người lại gần phòng giam trừ ba quản lý tối cao và Doffy ra thì không ai được lại gần " - Baby 5 đápLaw chợt bật khóc , cậu tự hỏi muốn biết các thuyền viên của mình có ổn hay không cũng khó đến thế sao .

Baby 5 thở dài
- " Ngươi không chỉ bị teo ở thể xác mà tâm trí cũng bị teo luôn rồi à .

Sao cứ khóc mãi thế !

"
 
Back
Top Bottom