- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 442,990
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #11
Lê Chiến Không Phải Dino
Chương 10
Chương 10
"Nhưng đối với em... chẳng còn hai từ gia đình."
Chan ngước mặt lên, ánh mắt khóa chặt lấy Jisoo.
Khoảnh khắc ấy, Jisoo sững lại.
Lần đầu tiên, anh nhận ra đôi mắt từng trong veo, rực rỡ của Chan giờ đây lại tối sầm, u uất và đẫm đầy sự căm phẫn.Nỗi đau không cần phải gào thét.
Nó nằm trong ánh nhìn của Chan — một ánh nhìn khiến Jisoo nghẹn lại.
Phải, bọn anh đã sai.
Bỏ quên cậu trong những trò đùa vô tâm.
Làm ngơ trước những khoảnh khắc Chan lặng lẽ đứng một mình.
Và giờ đây, cái giá phải trả là ánh mắt ấy.Jisoo tự hỏi...Điều gì đã khiến một người từng xem bọn họ là gia đình, nay lại chẳng còn tin vào hai chữ ấy nữa?"
Bọn anh... còn cơ hội bù đắp cho em không?"
Chan nhìn anh, ánh mắt không còn tia sáng trong trẻo năm nào.
Mỗi từ cậu thốt ra, như một nhát dao lặng lẽ rạch vào lòng Jisoo:"Jisoo hyung, anh là người lý trí.
Và cũng là người em từng tin sẽ hiểu được những gì em sắp nói."
Chan ngừng lại, cổ họng nghèn nghẹn.
Nhưng cậu vẫn nói tiếp, bằng thứ giọng khô khốc và mệt mỏi:"Em đã luôn nhẫn nhịn... luôn cố gắng để nhẫn nhịn."
"Anh hiểu..." – Jisoo khẽ đáp, nhưng cậu cắt lời."
Không, hyung... anh chỉ nghĩ là hiểu thôi."
Cậu cúi đầu, rồi ngẩng lên nhìn Jisoo.
Đôi mắt cậu giờ đây không còn là ánh nhìn của đứa em út hay cười, mà là của một người từng tổn thương đến tận cùng."
Có những thứ... anh không thể cứ bỏ mặc nó ở đó, để rồi khi thấy nó phản ứng khác thường thì quay lại dỗ dành vài câu là xong."
"Em biết bọn anh từng yêu thương em như thế nào.
Và em cũng biết, hyung đã từng yêu thương em ra sao..."
"Nhưng nếu mọi yêu thương chỉ dừng lại ở việc dỗ dành, trong khi nỗi đau thì vẫn bị chôn ở đó, thì nó vẫn sẽ âm ỉ mãi.
Đến một lúc... nó mục ruỗng luôn cả trái tim."
"Vậy nên, để không phải tiếp tục đau như thế nữa, em nghĩ... chỉ cần cắt bỏ thứ khiến mình day dứt nhất — chính là hai từ gia đình."
"Nói những lời này... quả thật rất đau lòng.
Mình cứ nghĩ, sau bao chuyện và cái đêm đó, mình đã không còn chút tình cảm hay cảm xúc nào với họ nữa.
Nhưng tự miệng nói ra... quả thật đau đến phát điên mất."
Suy nghĩ của Chan"Anh xin lỗi... vì đã khiến em phải nói ra những lời đau lòng đó.
Xin lỗi... vì đã không thể cứu vãn được mọi thứ."
Jisoo đúng là con người lý trí.
Anh hiểu rõ, dù mình có cố gắng bù đắp đến đâu thì cũng không thể vá lại vết thương ấy.
Và sau khi nghe thấy tiếng lòng của em... anh càng giận bản thân hơn, giận vì đã để em đau đến mức ấy."
Dù như vậy... anh vẫn có thể quan tâm em như trước được không?"
"Chúng ta vẫn là đồng nghiệp."
Câu trả lời tưởng như lạnh lùng lại khiến trái tim Jisoo khẽ rung động.
"Em nói vậy... là mình còn cơ hội sao?" anh thầm mừng trong lòng, như người chết đuối vớ được cọng rơm.
Dù chỉ là một tia hy vọng mong manh, anh cũng muốn nắm lấy.Tiếng máy sấy vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ.
Chan đứng dậy, lặng lẽ bước vào trong, để lại Jisoo ngồi đấy, đắm chìm trong sự mơ hồ của chính mình.Nhưng Jisoo đâu hay, phía sau cánh cửa ấy, Chan lại đang tự thì thầm với chính mình:"Chỉ là đồng nghiệp... thêm một năm này nữa thôi."
Cậu rút chiếc áo dày của anh ra khỏi máy sấy, gấp lại gọn gàng rồi bước ra."
Áo anh xong rồi.
Anh có thể về."
Một câu nói ngắn ngủi, nhẹ nhàng nhưng cắt đứt mọi hy vọng vừa le lói......"
Anh có thể về rồi."
Chan nhẹ giọng lặp lại, lần này là một lời tiễn khách rõ ràng.
Cậu đưa tay mở hé cửa, không nhìn Jisoo, chỉ giữ ánh mắt hướng xuống sàn nhà.Jisoo đứng yên một lúc.
Trái tim anh chùng xuống.
Lần đầu tiên, anh cảm thấy như mình thật sự đang bị...
đẩy ra khỏi thế giới của Chan.
Dù chỉ là một căn phòng nhỏ, nhưng dường như giữa họ đã có một bức tường mỏng manh, vừa mờ vừa cứng – không thể vượt qua bằng lời nói."
Em mệt rồi, cần nghỉ ngơi," Chan nói thêm, nhẹ như gió, nhưng dứt khoát.Jisoo không nói gì thêm.
Anh bước ra khỏi cửa, dừng lại một chút như chờ một điều gì đó – một lời giữ lại, một cái nhìn sau lưng, thậm chí là một cái thở dài – nhưng tất cả chỉ là im lặng.
Cánh cửa khép lại sau lưng anh.Bên trong, Chan vẫn đứng ở cánh cửa vừa khép lại.
"Một năm nữa thôi," cậu lặp lại trong đầu.
"Một năm cuối cùng..."
Không phải cậu hết yêu sân khấu, chỉ là... cậu đã yêu bản thân mình nhiều hơn một chút.
Và cậu cũng bắt đầu nhớ nhà hơn, nhớ cái cảm giác buổi sáng mẹ gọi dậy, em trai gõ cửa phòng xin tiền ăn vặt, ông bà pha trà rồi kể chuyện ngày xưa.
Cậu nhớ một cuộc sống không có lịch trình, không ánh đèn, không quản lý kè kè sau lưng.Cậu thở dài.Nếu có thể mang theo tất cả những người cậu từng quý mến trở về cuộc sống bình thường đó, cậu sẽ làm.
Nhưng điều đó là không thể.Đã gần hai tháng, không còn tiếng cười rộn ràng khi trêu cậu út, cũng chẳng còn những pha "nhờ vả" để sai vặt.
Thay vào đó, mỗi khi Chan bước vào phòng, câu chuyện của mọi người bỗng lặng đi.
Không phải vì cậu tỏ ra khó chịu... mà vì cái khoảng cách vô hình ấy tự nhiên khiến ai cũng ngập ngừng.Điều kì lạ nhất là — không ai hỏi, nhưng ai cũng nghe được.
Nghe thấy tiếng lòng của Chan.
Không phải giọng nói vang lên giữa phòng, mà là một âm thanh nhỏ, thẳng vào tâm trí mỗi người."
Làm ơn mấy người kia đừng lại gần được không?."
"Không cần phải tỏ ra như thế... thật khó chịu"
"Xin lỗi cũng đâu xóa được."
Những lời ấy không hề phát ra từ miệng Chan.
Cậu vẫn giữ gương mặt bình thản, đôi khi hơi nhạt nhẽo.
Nhưng từng câu, từng chữ như một lưỡi dao mảnh, xuyên qua khoảng cách, cắm thẳng vào lòng những người nghe.Suốt bảy ngày, họ đã ngừng trêu chọc.
Họ tìm cách quan tâm, nấu món cậu thích, hỏi han cậu đi đâu, về khi nào... nhưng đổi lại chỉ là ánh mắt lạnh băng, như thể Chan đang nhìn một người xa lạ.
Hoshi lặng lẽ nói với Jun trong bếp: "Cảm giác... như Chan đẩy tụi mình ra xa nhất có thể.
Mình bước một bước, em ấy lùi mười bước."
Jisoo chỉ im lặng, nhưng ánh mắt nặng trĩu.
Vì trong lòng anh, cũng đang vang lên tiếng nói của Chan từ hôm qua: "Đừng cố gắng.
Anh sẽ không vào được nữa đâu."
Mặc dù trên sân tập hay khi ghi hình, Chan vẫn hoàn thành trọn vẹn vai trò của mình — cười đúng lúc, trả lời phỏng vấn dí dỏm, tương tác đủ để khiến mọi thứ trông "ổn" trước ống kính — nhưng các anh biết rõ, đó chỉ là lớp mặt nạ.Khi máy quay tắt, Chan trở lại với gương mặt trầm lặng, ánh mắt chẳng bận tâm ai.
Cậu hay tìm một góc yên tĩnh ngồi cùng staff hoặc lặng lẽ nghịch điện thoại, như thể khoảng cách giữa mình và mười hai người kia là một bức tường trong suốt, không thể phá.
Lúc đầu, mọi người nghĩ đó chỉ là giai đoạn mệt mỏi, nhưng rồi... fan bắt đầu nhận ra.
Những video fancam được cắt ghép, so sánh nụ cười Chan trên sân khấu với khoảnh khắc cậu quay lưng khi bước xuống.
Những topic bàn luận xuất hiện:"Dino dạo này xa cách mấy anh quá..."
"Không lẽ nhóm có chuyện gì?"
"Thấy Chan lúc off-cam buồn hẳn, khác trước nhiều lắm."
Những dòng bình luận đó nhanh chóng lọt vào tầm mắt nhân viên công ty.
Chỉ vài ngày sau, quản lý nhóm nhận được email từ phòng PR:
"Kiểm tra tình hình Dino.
Hạn chế tin đồn nội bộ.
Ưu tiên hình ảnh nhóm đoàn kết."
Áp lực từ công ty bắt đầu đè nặng.
12 người kia càng lo lắng, nhưng càng cố gần gũi thì Chan càng khéo léo giữ khoảng cách, như thể mọi sự quan tâm đều không thể xuyên qua lớp kính vô hình ấy.
Chan ngồi im, hai bàn tay đan vào nhau đặt trên đùi, ánh mắt rơi xuống mặt bàn gỗ lạnh lẽo.
Cậu im lặng đủ lâu để bầu không khí trong phòng trở nên đặc quánh, nặng trĩu."
Cậu không định nói gì sao?"
Chủ tịch nghiêng người về phía trước, giọng trầm thấp hơn thường ngày.Chan hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu lên nhưng vẫn tránh ánh mắt của ông.
"Chủ tịch... em biết rõ tất cả những gì chúng ta đã cùng nhau trải qua.
Em biết công sức của mọi người, và em cũng từng tin rằng mình sẽ đi cùng nhóm đến cùng."
Giọng cậu chùng xuống, từng chữ như trĩu nặng: "Nhưng có những vết thương... dù ở cạnh bao nhiêu người, nó vẫn không lành.
Mỗi ngày, em vẫn cười, vẫn diễn cho máy quay... nhưng khi máy tắt, em chỉ muốn ở một mình."
Cậu khẽ cười nhạt, nhưng ánh mắt lại ươn ướt: "Em không trách ai cả.
Nhưng em cũng không còn đủ sức để tiếp tục tin rằng giữa em và họ vẫn còn hai chữ 'gia đình'.
Có lẽ em nên hoàn thành nốt phần công việc của mình... rồi trở về làm một người bình thường, ở cạnh ba mẹ, em trai, ông bà... sống một đời yên lặng."
Chủ tịch cau mày, trong mắt ông thoáng qua nét tiếc nuối.
"Ý của cậu là..."
Chan ngẩng lên, lần đầu tiên trong suốt buổi họp nhìn thẳng vào ông: "Em muốn làm hết hợp đồng... và sau đó, rời đi."
Khoảnh khắc ấy, cả căn phòng im phăng phắc.
Quản lý khẽ cựa mình định nói gì đó, nhưng lại thôi — bởi gương mặt của Chan đã nói lên tất cả.
Đây không phải là sự bộc phát trong phút nóng giận, mà là một quyết định đã được nung nấu từ rất lâu.Cậu cúi đầu lần nữa, giọng gần như thì thầm: "Em xin lỗi... nhưng đây không phải là quyết định bồng bột.
Em đã nghĩ rất lâu rồi."
"Có vẻ như lần này... nội bộ không giống những lần trước.
Nó nghiêm trọng hơn ta nghĩ..." – Chủ tịch trầm ngâm, ánh mắt vẫn dán vào Chan."
Chan, ta không biết điều gì đã khiến cậu phải nói ra câu đó.
Cậu biết rõ... quyết định này sẽ đóng lại cánh cửa của cậu, đúng không?"
"Biết ạ."
Chan đáp, giọng ngắn gọn nhưng chắc nịch."
Nhưng cậu vẫn dám nói?"
Chủ tịch hơi nghiêng người về phía trước.
"Ước mơ của cậu là đứng trên sân khấu.
Ta từng nghĩ chẳng có gì có thể dập tắt được ước mơ đó... nhưng lần này, có lẽ là thật.
Bây giờ, cậu vẫn còn thời gian để suy nghĩ lại.
Ta sẽ cho cậu một khoảng thời gian để cân nhắc."
Chan không đáp, chỉ cúi chào rồi lặng lẽ rời khỏi phòng họp.
Trong phòng chỉ còn lại Chủ tịch và quản lý.
Chủ tịch thở dài, giọng nặng trĩu: "Ta đã nói sao?
Tại sao lại đến mức này?
Lee Chan là người đầy nhiệt huyết...
để cậu ấy trở nên như vậy, ta đủ hiểu cậu ấy đã tuyệt vọng đến thế nào.
Thân làm quản lý, sao cậu lại không biết gì vậy hả?"
Quản lý cúi đầu, giọng đầy hối hận: "Chủ tịch... tôi đã nhiều lần quan sát và cũng từng nói với Seungcheol hãy chú ý đến Chan hơn.
Tôi cứ nghĩ như thế là ổn... nhưng hôm nay tôi mới thấy rõ, hành động đó của mình đã sai.
Lẽ ra tôi phải can thiệp sâu hơn, để hiểu rõ chuyện gì đang diễn ra và tìm cách giải quyết."
Chủ tịch lắc đầu:
"Giờ trách cậu cũng chẳng quay lại được nữa.
Ta định... sau lịch trình này, sẽ cho nhóm một chuyến nghỉ dưỡng.
Hy vọng vẫn còn cơ hội để họ làm lành."