Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Không Biết Xem Bói Thì Không Phải Là Đầu Bếp Giỏi

Không Biết Xem Bói Thì Không Phải Là Đầu Bếp Giỏi
Chương 100: Chương 100



Lý Nhã Hân cắn răng một cái, đột nhiên cô ấy nhắm mắt lại nói: "Được rồi, tôi đi."

[.. Mấy người này thật dũng cảm, dám một mình đi đến nhà xưởng vào nửa đêm.]

[Có thể thấy cô giáo thật sự đối xử với cô ấy rất tốt, tôi có thể hiểu được suy nghĩ của cô ấy.]

[Quá nguy hiểm, thực sự quá nguy hiểm. Đừng nói anh trai giao hàng này là một người đàn ông xa lạ, cô ấy một mình đi tìm hồn ma của cô giáo? Chuyện này có thể tin được không? Bạn có thể đừng làm bừa được không]

[Nếu cô gái này xảy ra chuyện gì, Phó Vãn có chịu trách nhiệm không? Tại sao lại đi tìm hồn ma? Cô ấy nên tin tưởng vào khoa học chứ? Nếu cô ấy có thể nhìn thấy hồn ma của cô giáo mình, tôi sẽ c.h.ặ.t đ.ầ.u xuống rồi đưa nó cho Phó Vãn dùng làm ghé đầu ngồi!]

[Nếu mấy người thật sự muốn đi, hay là mở một chương trình phát sóng đi, tôi sẽ theo dõi mấy người suốt chặng đường.]

[+1, mấy người hãy phát sóng đi, nếu không sẽ nguy hiểm lắm.]

Màn đạn bình luận trong phòng phát sóng bay lên, đủ loại giọng nói chửi bới xuất hiện ngay lúc Lý Nhã Hân nói cô ấy sẽ đi.

Lý Nhã Hân trả cho Phó Vãn 1888 tệ. Nghĩ đến những gì mà đám người Phùng Kiện đã làm vừa rồi, cô ấy nhanh chóng lấy ra ba tờ khăn giấy có vẽ bùa bình an rồi cất nó vào trong người.

"Chờ một chút."

Lý Nhã Hân đang định leo lên con xe điện nhỏ của Vương Phong, thì giọng nói tao nhã của Phó Vãn lại vang lên từ phía sau, cô ấy quay đầu lại nhìn Phó Vãn một cách khó hiểu.

Phó Vãn lấy ra một chiếc đũa gỗ đào từ trong giỏ đũa trên chiếc bàn gỗ nhỏ, rồi vẫy tay với Lý Nhã Hân.

Lý Nhã Hân có chút mê mang đi tới, cô ấy bị Phó Vãn nhẹ nhàng ấn vào trên ghế gỗ, quay lưng về phía Phó Vãn.

Tay Phó Vãn cầm lấy mái tóc thưa thớt của Lý Nhã Hân, ngón tay cô xuyên qua từng sợi tóc của Lý Nhã Hân, dễ dàng giúp cô ấy búi tóc, cuối cùng dùng đũa gỗ đào cắm cố định lại.

Phó Vãn: "Được rồi, đi đi."

[Đậu má! Trông rất đẹp. Đầu bếp Phó còn biết búi tóc nữa. Cô ấy dường như không sử dụng kẹp thép hay dây cao su, vậy mà cô ấy có thể búi được sao.]

[Mọi người xem đều c.h.ế.t lặng. Làm sao mà cô gái này có thể có được vẻ ngoài xinh đẹp như vậy với mái tóc thưa đến đáng thương của mình? Đầu bếp Phó, sao cô không gia nhập làng giải trí để trang điểm cho nữ minh tinh?]

[Chiếc đũa kia trông không may mắn lắm, đũa của người Hoa chúng ta là loại đũa có đầu tròn. Trên thực tế, đũa nhọn là thứ khá cắm ky. Chúng được dùng để thờ cúng người chết... Thật sự là đi gặp ma sao?]

Lý Nhã Hân nhịn không được lấy điện thoại di động ra, bật camera lên nhìn. Tâm trạng bất an của cô ấy không khỏi thay đổi khi nhìn thấy búi tóc xinh đẹp của mình, thật sự rất đẹp mắt!

Lý Nhã Hân sợ anh trai giao hàng sẽ bị chậm trễ thời gian giao hàng nên cô ấy nhanh chóng và cẩn thận từng li từng tí ngồi lên con xe điện nhỏ của Vương Phong, rồi họ xuất phát.

Lý Nhã Hân cẩn thận hỏi một câu: "Anh gì ơi, anh có ngại nếu tôi phát sóng chứ? Tôi thấy hơi sợ."

Vương Phong gật gật đầu: "Cô cứ phát sóng đi, tôi cũng có chút SỢ."

Lý Nhã Hân ngay lập tức đăng nhập vào tài khoản video ngắn của mình có tên là "Mầm non của tôi đã trưởng thành", và nhấp vào để bắt đầu phát sóng .

Cư dân mạng đã sớm chờ đợi từ lâu, ngay khi cô ấy bắt đầu phát sóng là họ đã lao vào xem ngay. Họ thậm chí còn không thèm xem gian hàng đồ ăn của Phó Vãn nữa.

Ngược lại Phó Vãn cũng không ngại, cô tắt phát sóng đi, sai khiến cây hòe già đi rửa bát, còn cô thì ngồi dưới gốc cây hòe già ăn hai chiếc chân gà cuối cùng.

Tạ Khiêm nắm chặt la bàn, sải bước tiến lên phía trước, nghiêm túc nhìn Phó Vãn nói: "Phó tiền bối, hôm nay chúng tôi tìm thấy hài cốt của mấy chục đứa trẻ ở viện phúc lợi Ái Thiên Sư. Tôi cảm thấy Ninh Thành gần đây có vẻ không yên bình lắm."

Phó Vãn gặm chân gà ậm ừ một tiếng,"Sao cậu lại cảm thấy ở đây không yên bình?"

Tạ Khiêm nói không nên lời, nhưng cậu ấy cảm thấy sẽ có càng nhiều ma quỷ đến quấy phá hơn.

Phó Vãn lạnh nhạt nói: "Cậu không cảm thấy thế giới này rất thú vị sao? Những nhóm người yếu thế bị thiệt thòi ở thế giới này, nhưng thực chất lại là những tồn tại có sức chiến đấu mạnh mẽ ở thế giới khác."

Tạ Khiêm đang âm thầm suy nghĩ câu nói này, đột nhiên cậu ấy nhìn chằm chằm vào Phó Vãn, kinh ngạc nói: "Nữ giới?!"

Hàng nghìn người đến phòng phát sóng của Lý Nhã Hân, làn đạn* bình luận nhiều đến mức bay lên. Nếu Lý Nhã Hân không tắt chức năng khen thưởng, ước tính buổi phát sóng đêm nay có thể kiếm được không ít tiền đấy.

*Làn đạn ý chỉ bão bình luận, bão commertt.

Trong phòng phát sóng tràn ngập những bình luận ấm áp như "Cô gái à đừng lo lắng", "Tối nay tôi sẽ một mực ở trong phòng phát sóng này.", và rất nhiều bình luận ấm áp khác.

Nhìn nhiều tin nhắn như vậy, Lý Nhã Hân cũng không còn sợ hãi nữa.

Lý Nhã Hân thổi làn gió đêm mát lạnh, cười nói: "Bây giờ tôi cảm thấy mình giống như người dẫn chương trình thám hiểm rồi."

Vương Phong nhìn công viên giải trí bị bỏ hoang cách đó không xa và oán thầm trong lòng, mấy hôm trước anh ấy cũng được làm người dẫn chương trình thám hiểm rồi.

Lý Nhã Hân hỏi: "Anh giao hàng đến đâu?"

Vương Phong: "Nhà máy gỗ Hưng Đạt."

[Nhà máy gỗ Hưng Đạt, đây hình như là nhà máy mang danh nghĩa gỗ Tôn thị ở Ninh Thành?]

[Ba tôi làm việc ở nhà máy này, nhà máy chỉ có ca ngày, hơn nữa bốn giờ chiều đã tan làm rồi mà phải không?]

[Tôi đang làm nghề trang trí nhà cửa. Đến Tôn thị để đặt mua gỗ quả thật là vừa nhanh vừa tốt! Nếu mấy người muốn đi thám hiểm, thì xin đừng làm tổn hại đến danh tiếng nhà máy của người khác, được chứ?]

[Màn đạn của tôi đã được phát ra chưa??? Thẻ tốt của tôi đâu.]

[Tại sao cái của tôi lại bị dừng lại? Mấy người có thể thấy màn đạn của tôi không? Hả các anh chị em?]

Vương Phong cưỡi con xe điện nhỏ đi qua công viên giải trí bị bỏ hoang rồi đi tới cửa lớn nhà máy gỗ Hưng Đạt.

Lúc này trời tối đen như mực, mơ mơ hồ hồ nên họ không thể nhìn rõ mọi thứ xung quanh, chỉ nhìn thoáng qua bên trong nhà xưởng thì thấy một mảnh đen kịt.

Vương Phong gõ cửa, run rẩy nói: "Đồ ăn mang về của mấy người đã được giao đến rồi."

Nhưng không có ai trả lời.

Mẹ nó, lại giống như vụ của Tư Tư lần trước. Muốn dụ bọn họ vào sao?

Vương Phong điên cuồng oán thầm ở trong lòng, anh ấy lại liên tiếp hỏi mấy lần, nhưng vẫn không có câu trả lời.

Lý Nhã Hân đột nhiên nhắc túi cơm hộp lên, sải chân đi vào bên trong.

Vương Phong vừa mới cảm thấy cô gái này quả thật dũng cảm, còn dám một mình đi vào bên trong thì phát hiện góc áo của mình bị cô ấy nắm chặt, anh ấy còn bị Lý Nhã Hân kéo cùng đi vào bên trong.

Vương Phong: "..."

Không phải, cô muốn đi vào thì đừng có kéo tôi đi cùng.

[Anh trai bảo vệ tôi! Tôi sợ!]

[Các bạn có thấy màn đạn của tôi không? Có thể trả lời một chút được không?]

[Trời ơi bên trong tối đen như mực, nếu không vẫn là trở về đi.]
 
Không Biết Xem Bói Thì Không Phải Là Đầu Bếp Giỏi
Chương 101: Chương 101



[Tôi còn có thể nhìn thấy màn đạn, nhưng quả thật cũng có chút chậm, trong lòng tôi thấy bát ổn, đây có phải là từ trường không? Đột nhiên tôi bắt đầu tin những gì đầu bếp Phó nói.]

Trong lòng Vương Phong cũng hoảng sợ, anh ấy nhớ tới một đêm kinh hồn ở tiểu khu xanh biếc Giang Nam, nói: "Đừng đi vào nữa, cẩn thận gặp quỷ đánh tường."

Lúc đó Tư Tư không có ác ý, cô bé chỉ đơn thuần muốn đưa anh ấy đến cửa nhà số 04 mà thôi, ai biết được quỷ trong nhà máy này có phải là quỷ tốt hay không?

Đã trải qua một lần nên anh ấy cũng to gan hơn một chút, có khả năng cô gái này chưa từng gặp quỷ, đến lúc đó có khi bị dọa đến ngất đi, đến lúc chạy trốn có khi anh ấy còn phải khiêng cô ấy đi cùng, Vương Phong không xác định được mình có sức lực lớn như thế hay không.

Gió đêm thổi bay mái tóc đen được cố định bằng đũa gỗ đào của Lý Nhã Hân. Cô ấy nhìn chăm chú vào tắm kính cao vài mét trong nhà máy, bên trong vẫn tối đen như cũ.

Đôi mắt của cô ấy đột nhiên co lại, gắt gao nhìn chằm chằm vào bên trong tắm thủy tinh.

Cô ấy mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, một người phụ nữ không cao, còn chưa đến 1 mét 6, đeo một cặp kính trang nhã trên sống mũi, khuôn mặt hiền lành thường ngày đầy vẻ bối rối.

Lúc này thầy Quách Lộ Thanh đang khiêng theo một khúc gỗ dày 1 mét, dài 20 mét, đi lại ở trong nhà xưởng.

Trong miệng bà ấy vẫn không ngừng lắm bẩm: "Cưa gỗ, cưa gỗ, quốc gia muốn gỗ lớn, công hiền."

Cả người Lý Nhã Hân như bị sét đánh!

Lũ tư bản c.h.ế.t tiệt, cô giáo mà cô ấy quý mến nhất thực sự đang làm việc bất hợp pháp trong một nhà máy khai thác gỗ!

Lúc này trời đã khuya, rất nhiều khán giả trong phòng phát sóng đã có chút buồn ngủ, nhưng lúc này họ đã sợ đến mức đột nhiên tỉnh hẳn.

Màn đạn bắt đầu điên cuồng tăng vọt, số người xem trong phòng phát sóng của Lý Nhã Hân còn nhiều hơn cả bên phòng phát sóng của Phó Vãn!

[Mẹ ơi, quỷ, là quỷ! Tôi nhìn thấy rồi]

[Tay gõ bàn phím của tôi đã run lên rồi. Một bà già tóc hoa râm đang bước đi nhanh như bay trong khi bà ấy còn khiêng theo một thanh gỗ dày hơn 1 mét và dài 20 mét. Chắc chắn bà ấy là quỷ, đầu bếp Phó thật trâu bò.]

[??? Tại sao tôi lại không nhìn thấy ai hết? Máy người đang chơi trò diễn tập thể sao? Làm ơn đêm hôm khuya khoắt rồi đừng làm ra chuyện dọa người như vậy được không?]

[Tôi cũng không nhìn thấy được, tại sao màn hình trong phòng phát sóng của tôi lại đen như vậy?]

Hạ Huy cũng đang ở trong phòng phát sóng , mấy ngày hôm trước anh ta đã biết Phó Vãn là bà chủ quán ăn "nhìn người bằng nửa con mắt", đêm nay Phó Vãn bán cho Lý Nhã Hân một đĩa cơm chiên với giá 1888 tệ, Hạ Huy cũng đã nhìn thấy.

Lý Nhã Hân trông chỉ như một sinh viên, quần áo cũng khá bình thường. Cô ấy trông không giống như một phú nhị đại ở Ninh Thành, nhưng Phó Vãn vẫn tiếp đãi cô ấy.

Tại sao lúc trước cô lại không muốn tiếp đãi anh ta? Mặc dù anh ta nghèo túng, nhưng chắc chắn anh ta vẫn có tiền hơn một sinh viên.

Hạ Huy vừa mới nghĩ đến đây, đột nhiên anh ta nhìn thấy cảnh tượng trong phòng phát sóng, anh ta gần như hụt hơi, suýt nữa lăn ra khỏi ghế sofa. Hình như... hình như anh ta đã nhìn thấy quỷ?

Hay là, là hiệu ứng đặc biệt?

Nhưng hiệu ứng đặc biệt của nền tảng video ngắn hẳn là không có hiệu quả này!

Bên kia, trong đầu Lý Nhã Hân chỉ có nghĩ về cô giáo mình, cô ấy vừa muốn lên tiếng thì có một bàn tay mạnh mẽ bịt miệng cô ấy lại, còn lấy khuỷu tay ấn đầu vai khiến cô ấy phải ngồi xổm xuống, màn hình điện thoại di động phát sóng không ngừng rung chuyên theo động tác của họ.

Lý Nhã Hân hoảng sợ nhìn người đang bịt miệng cô ấy, là anh trai giao hàng Vương Phong, anh ấy còn không ngừng đưa mắt ra hiệu cho cô ấy.

Chỉ là anh ấy... Sao hơn nửa đêm rồi mà lại đeo kính râm vậy?

Cặp kính râm này hiện tại chính là sản phẩm thời trang bắt buộc phải có của Vương Phong, ban ngày có thể dùng để che khuất ánh mặt trời chói chang, còn ban đêm mà đeo vào thì bạn biết để làm gì rồi đấy.

Vương Phong xuyên qua chiếc kính râm nhìn thấy nhiều hiệu ứng đặc biệt trong video ngắn trôi nổi bên trong nhà máy, trong lòng hoảng sợ.

Cái này còn đáng sợ hơn cả mây đứa trẻ Tư Tư!

Vương Phong khóc không ra nước mắt, đầu bếp Phó đúng là rất quý trọng anh ấy, vậy mà còn kêu anh ấy đi giao món đồ ăn mang về này.

Lý Nhã Hân không có kính râm như Vương Phong, nhưng cô ấy cũng là một cô gái thông minh, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể biết được có điều gì đó không ổn.

Bên trong nhà máy không có ánh đèn, bên trong ngoại trừ có tiếng máy móc đang vận hành, thì chỉ có ánh trăng bên ngoài chiếu vào nhà máy mà thôi.

Dưới ánh trăng mờ ảo, cô ấy nhìn thấy.. cô giáo của mình không có bóng.

Cô ấy cúi đầu nhìn mình, dưới chân là một cái bóng đang ngồi xốm. [Không có bóng, ôi mẹ ơi, không có bóng, gặp quỷ rồi. Cô gái à, chúc cô khỏe mạnh nhé, tôi sẽ rút lui trước.]

[Người dẫn chương trình thám hiểm đã tìm kiếm hàng chục lần mà không gặp một con quỷ nào, mà giờ tôi đã gặp được một quỷ. Tôi sắp bị hù c.h.ế.t rồi, tôi thật sự sợ c.h.ế.t khiếp, tôi rúc vào chăn có điều hòa còn không dám đứng dậy đi WC.]

[Không phải chứ, mọi người đã nhìn thấy cái gì vậy? Vì sao chỉ có tôi là người duy nhất màn hình đen xì? Nhưng sóng của đôi đầy vạch mà.]

Những cư dân mạng to gan đang ở trong phòng phát sóng mà bình luận đi bình luận lại, Lý Nhã Hân dùng ánh mắt ra hiệu cho Vương Phong buông cô ấy ra, cô ấy sẽ không đánh rắn động cỏ đâu, Vương Phong thấy thế mới từ từ buông cô ấy ra.

Hai người cứ như vậy mà ngồi xổm dưới gốc cây ở bên ngoài nhà máy, ngay lúc họ còn chưa biết phải làm gì thì có tiếng bước chân từ bên trong truyền đến, họ sợ đến mức quên cả thở.

Một người đàn ông bước ra, nhặt mấy túi đồ ăn lớn đang vứt trên mặt đất lên, ngân nga một bài hát rồi xoay người trở về nhá máy.

Lý Nhã Hân nhìn thấy người đàn ông kia dưới ánh trăng có bóng dáng, ông ta là người.

Khán giả Hạ Huy ở trong phòng phát sóng cũng nhận ra người này ngay lập tức. Đó là Ngô Quân, quản lý nhà máy gỗ Hưng Đạt. Mấy ngày hôm trước ông ta còn bàn chuyện hợp tác làm ăn cùng quản lý Ngôi Thậm chí Hạ Huy còn cảm thấy bất an hơn cả việc đột nhiên nhìn thấy một con quỷ qua màn hình di động. Tại sao tư thái của quản lý Ngô lại trông bất thường như vậy? Nếu ông ta không biết chuyện gì, tại sao lại không bật đèn khi làm thêm giờ trong nhà máy? Nhưng nếu ông ta biết chuyện, thì chuyện này quá đáng sợ rồi. Bởi vì nhất thời không biết nên làm gì, nên Vương Phong và Lý Nhã Hân vẫn ngồi yên một chỗ, không dám động đậy. Ngày thường lá gan của Lý Nhã Hân rất nhỏ, nhưng vì liên quan đến cái c.h.ế.t của cô giáo nên cô ấy mắt không chớp lấy một cái, nhìn chằm chằm vào bên trong nhà máy.

Chỉ thấy Ngô Quân cầm theo mấy túi lớn đồ ăn mang về đi vào trong nhà máy, đi cạnh ông ta là một cặp chị em sinh đôi vô cùng xinh đẹp.
 
Không Biết Xem Bói Thì Không Phải Là Đầu Bếp Giỏi
Chương 102: Chương 102



Hình bóng của hai chị em song sinh hiện ra lờ mờ dưới ánh trăng. Khuôn mặt của họ vô cùng nhợt nhạt, nhưng đôi môi lại được tô một màu đỏ thẫm cực kỳ diễm lệ. Họ đều mặc cùng một kiểu váy cưới màu đỏ tươi, đôi giày thêu màu đỏ, giống như một tân nương chuẩn bị đi xuất giá vậy.

Một nam hai nữ, chỉ có Ngô Quân là có bóng.

Cảnh tượng gây sốc này lại khiến cư dân mạng trong phòng phát sóng lại một lần nữa la hét.

Trong một khoảng sân nông thôn nhỏ ở ngoại ô Ninh Thành, một cậu bé đang ở trong linh đường tay cầm điện thoại di động ngủ gà ngủ gật, nhưng cậu bé đột nhiên tỉnh dậy vì sợ hãi.

"Cái này... Cái này..."

"Chị cả, chị hai?!"

Nhưng giây tiếp theo, điện thoại di động của Lý Nhã Hân đã hết pin, thế là phòng phát sóng cũng gián đoạn từ đó.

Cậu bé dụi dụi mắt. Chắc chắn cậu bé không nhìn lầm đâu. Hai người phụ nữ mặc váy cưới đứng cạnh quản lý Ngô vừa rồi hình như là chị song sinh của cậu bé! Cậu bé lập tức lao vào nhà linh đường, thẫn thờ nhìn hai người chị vừa qua đời đang nằm yên lặng trong quan tài.

"Ông nội, đạo trưởng ở trong thôn đã đến chưa?" Cậu bé hỏi ông nội đang ngồi ở góc tường hút thuốc.

Ông nội vừa định tiếp lời, thì khóe mắt ông ấy nhìn thấy một đạo sĩ mặc áo bào màu vàng, tay cầm phất trần xuất hiện ở cửa lớn, ông ấy lập tức vứt tâu thuốc và bước tới với đôi mắt đỏ hoe.

"Lưu thiên sư, ngài tới rồi, ngài phải đưa tiễn hai cháu gái của ta thật tốt."...

Lực chú ý của Vương Phong và Lý Nhã Hân đều đang tập trung vào nhà máy, thậm chí không để ý tới rằng điện thoại di động của họ đã bị tắt.

Quản lý Ngô vỗ vào m.ô.n.g một cô vợ nhỏ, gọi cô dâu nói: "Bà xã, đi, đi phát cơm cho họ."

Nữ quỷ mặc váy cưới màu đỏ run rẩy kinh hãi, trong tiềm thức, cô ấy muốn tránh né khỏi bàn tay bẩn thỉu của quản lý Ngô.

Quản lý Ngô cười lạnh nói: "Đều là quỷ của ông đây, còn giả bộ rụt rè làm gì?"

Hai nữ quỷ mặc váy cưới đỏ run rẩy xách mấy túi thức ăn mang về và phát nến thơm cho đám công nhân nữ quỷ làm việc trái phép trong nhà máy.

Quản lý Ngô đứng ở một bên, nhìn đội ngũ nữ quỷ đang ngoan ngoãn xếp hàng nhận cơm, cảm thấy vô cùng hài lòng.

"Chậc, giờ các quốc gia đang tranh giành tài nguyên dầu mỏ đến đầu rơi m.á.u chảy, nên quốc gia đang chi vô số tiền bạc và tài nguyên cho năng lượng mới này. Tôi là nhà khoa học vĩ đại đáng được quốc gia khen ngợi!"

Ngô Quân vô cùng phấn khích tự hào: "Tôi đã phát hiện ra một nguồn năng lượng mới gọi là quỷ lực. Họ rất sung sức và có thể làm việc mà không cần ăn, uống, đi vệ sinh hơn nữa còn không bị bệnh. Họ có thể làm việc 24/24, hơn nữa khi làm việc vào buổi tối còn không cần bật đèn!"

Chẳng qua là Ngô Quân vẫn cảm thấy đáng tiếc, khi những người mà ông ta bắt được hầu hết đều là nữ quỷ. Nhưng may mắn thay, phụ nữ mà đã biến thành quỷ thì không chỉ xinh đẹp mà ông ta còn có thể cưới về làm vợ để họ hầu hạ mình, mà họ cũng vô cùng mạnh mẽ, mạnh hơn rất nhiều so với những gã đàn ông cường tráng!

Ngay cả người già nhất kia cũng có thể khiêng theo một khúc gỗ lớn đi vòng quanh nhà máy được đó thôi?

Điều này hiệu quả hơn nhiều so với việc sử dụng nhiều nhân lực.

Thực ra quỷ cũng không đáng sợ như vậy, chỉ cần chúng không phải là lệ quỷ, thì họ đều rất nghe lời.

Ngô Quân rất có dã tâm về sự nghiệp của mình. Ông ta không chỉ muốn trở thành quản lý của một nhà máy nho nhỏ, mà ông ta còn muốn leo lên vị trí lãnh đạo cấp cao của vật liệu gỗ Tôn Thị.

Cô giáo Quách Lộ Thanh cũng đang trong đội ngũ xếp hàng, Ngô Quân vừa nhìn thấy bà ấy đã hơi cau mày khiển trách: "Bà, bà còn chưa làm xong việc thì không được ăn nên hương."

Cũng không biết khi còn sống bà già này làm nghề gì, tuy rằng bây giờ làm quỷ thì đầu óc rất mơ hồ, nhưng máy móc của nhà máy bị hỏng, mà bà ấy lại có thể sửa được, còn tiết kiệm được một khoản tiền để đỡ phải thuê người đến bảo trì máy móc.

Bà già có chút mê mang nhìn Ngô Quân, nhưng bà ấy vẫn nghe lời và bước ra khỏi hàng ngũ xếp hàng nhận thức ăn. Bà ấy nhặt những khúc gỗ dày trên mặt đất lên và nhanh chóng khiêng ởi, đi đến nơi làm việc để tiếp tục cưa gỗ, làm thành bàn ghế được yêu cầu trong đơn đặt hàng của nhà máy, trong miệng bà ấy còn không ngừng lẩm bẩm: "Cưa gỗ, cưa gỗ."

Đôi mắt của Lý Nhã Hân như muốn nứt ra, một cảm giác chua chát xộc vào xoang mũi, cô ấy rơi nước mắt tại chỗ.

Vương Phong ôm chặt lấy Lý Nhã Hân, sợ cô ấy không kiềm chế được làm ra hành vi quá khích mà lao ra ngoài.

Lúc này Lý Nhã Hân đã tức giận tới cực điểm, thậm chí còn tức giận hơn cả khi cô ấy biết bạn trai mình làm ra những chuyện thất đức.

Người thầy mà cô ấy vô cùng yêu quý bây giờ đây phải làm việc bất hợp pháp trong một nhà máy gỗ, còn người quản lý độc ác không biết là người hay quỷ kia còn không cho bà ấy ăn cơm.

Cô giáo của cô ấy đã làm việc chăm chỉ cả đời nên lẽ ra bà ấy phải được đi đầu thai, và có một cuộc sống hạnh phúc ở kiếp sau.

Sao lại có loại người như vậy chứ? Bọn tư bản quả nhiên còn đáng sợ hơn cả ma quỷ!

Khi sống phải làm việc theo chế độ 996 thì thôi đi, ngay cả khi c.h.ế.t mà họ cũng muốn bóc lột thành quả lao động của mình.

Lý Nhã Hân tức giận đến mức toàn thân run rẩy, nước mắt rốt cuộc không khống chế được nữa rơi xuống trên tay của Vương Phong.

Quản lý Ngô lại đi tuần tra nhà máy một vòng, ông ta hết sức uy nghiêm cảnh cáo đám công nhân nữ quỷ: "Tôi sẽ cung cấp chỗ ăn chỗ ở cho mấy người, nên máy người phải làm việc chăm chỉ cho tôi. Ai dám lười biếng thì tôi sẽ ném người đó ra ngoài trời vào giữa trưa để phơi nắng!"

Đám nữ quỷ đáp lại bằng một tiếng kêu hoảng sợ từ trong cổ họng.

Lúc này quản lý Ngô mới hài lòng, ông ta dùng hai tay ôm lấy vòng eo lạnh lẽo nhưng tinh tế của cô dâu, nhếch mép cười xấu xa nói: "Đi, chúng ta trở về phòng."

Sau khi quản lý Ngô rời đi, mây người công nhân nữ quỷ đã hít hết hương nến, mấy người lại bắt đầu làm việc, hiệu quả quả thực rất cao.

"Làm sao bây giờ? Cô giáo của tôi phải làm sao bây giờ?" Lý Nhã Hân vừa khóc vừa hỏi.

Lý Nhã Hân còn chưa mắt đi lý trí, bên trong tất cả đều là quỷ, nếu tùy tiện chạy ra, cô ấy không biết có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn hay không.

Dù sao thì từ nhỏ cô ấy đã xem rất nhiều phim kinh dị. Một khi trở thành quỷ, người đó sẽ hoàn toàn mất đi ý chí. Nên cô ấy không thể mạo hiểm chính mình được.

Lý Nhã Hân hỏi Vương Phong: "Bây giờ chúng ta có nên trở về tìm đầu bếp Phó không? Cô ấy có biện pháp gì không? Tôi muốn cứu cô giáo của mình ra khỏi đây."

Nếu đây là nhà máy làm việc bất hợp pháp bình thường, thì Lý Nhã Hân sẽ lập tức báo cảnh sát, nhưng tình huống này lại khác.

Dù sao thì Vương Phong cũng đã tiếp xúc với Phó Vãn, anh ấy đang cân nhắc dụng ý của Phó Vãn. Cô nhờ anh ấy chở cô gái này đến nhà máy gỗ, chẳng phải là đang ám chỉ muốn anh ấy giúp đỡ cô gái này đấy sao?
 
Không Biết Xem Bói Thì Không Phải Là Đầu Bếp Giỏi
Chương 103: Chương 103



Vương Phong có chút do dự.

Dưới ánh trăng, Lý Nhã Hân chú ý tới vẻ mặt của Vương Phong, thấp giọng truy hỏi: "Anh biết chuyện này phải giải quyết như nào đúng không? Tôi cầu xin anh đấy, tôi cầu xin anh hãy giúp đỡ cô giáo của tôi, anh không biết bà ấy là... là một nhà nghiên cứu khoa học!"

Nói xong câu cuối cùng Lý Nhã Hân cuối cùng có chút xấu hổ, cuối cùng cô ấy vẫn bị đạo đức ràng buộc.

Trong nhà máy này có rất nhiều công nhân nữ quỷ làm việc trái phép, nhưng mọi người đều có tư tâm riêng, Lý Nhã Hân cũng không ngoại lệ, cô ấy chỉ muốn giải cứu cô giáo ra trước, nếu cô ấy có đủ năng lực thì sẽ nghĩ đến cứu những nữ quỷ khác. Vương Phong cắn răng một cái, anh ấy không còn cách nào khác đành đứng dậy đi đến chỗ con xe điện nhỏ của mình. Anh ấy mở cốp xe lấy ra một chai nước khoáng Di Bảo.

Vương Phong mang theo Lý Nhã Hân đi tới vị trí làm việc của cô giáo Quách Lộ Thanh ngay cạnh cửa sổ. Cửa số có một khe nhỏ để thông gió.

Chỉ bị ngăn cách bởi một lớp kính, Lý Nhã Hân vừa khóc vừa che miệng mình lại, giống như khi cô giáo cô ấy qua đời hơn ba tháng trước.

Cô ấy biết trước mặt là hồn ma của cô giáo, nhưng cô ấy lại không thấy sợ hãi chút nào.

Cô giáo đã được hỏa táng. Trước đêm nay, cô ấy có nằm mơ cũng không nghĩ tới đời này kiếp này cô ấy còn có thể nhìn thấy cô giáo một lần nữa.

Lý Nhã Hân muốn khóc, muốn gào thét lên nhưng cô ấy lại không dám.

Cô giáo ở bên trong vẫn đang Say sưa cưa gỗ, cũng giống như mọi lần bà ấy ở trong phòng thí nghiệm vậy, dù có làm gì thì bà ấy cũng là người nghiêm túc nhất, dù là công việc thủ công không có quá nhiều kỹ thuật như cưa gỗ, bà ấy vẫn như lúc trước nghiêm túc làm việc.

Thật giống như thứ trước mặt bà ấy không phải là gỗ, mà là linh kiện của một loại máy móc công nghệ cao nào đó.

Vương Phong thấp giọng nói hai câu ở bên tai Lý Nhã Hân, sau đó anh ấy mở nắp chai nước khoáng và đưa cho Lý Nhã Hân.

Lý Nhã Hân không khỏi nhìn Vương Phong thêm vài lần, chẳng lẽ anh trai giao hàng này cũng là một vị đại sư sao?

Lý Nhã Hân làm theo sự chỉ dẫn của Vương Phong, cô ấy đứng ở bên cạnh cửa sổ, nhỏ giọng nói: "Cô Quách Lộ Thanh ơi."

Khi được gọi tên, cô giáo Quách đang hì hục cố gắng cưa gỗ liền sửng sốt, có chút mê mang quay đầu nhìn đôi nam nữ trẻ tuổi ngoài cửa sổ.

Người đàn ông thì bà ấy không nhận ra, người phụ nữ... bà ấy cũng không nhận ra.

Nhưng có một loại cảm giác quen thuộc.

Lý Nhã Hân khẽ vẫy tay, mở miệng lần nữa: "Cô Quách Lộ Thanh, đi theo em."

Quách Lộ Thanh nghe thấy tên mình thì ngẩng đầu, bà ấy chỉ vào máy cưa gỗ trước mặt mình, mơ màng nói: "Công việc của tôi còn chưa hoàn thành."

Lý Nhã Hân hận không thể đánh c.h.ế.t tên quản lý Ngô kia, cô ấy siết chặt bình nước khoáng nói: "Nhưng hạng mục máy Cửu Châu của cô vẫn còn chưa hoàn thành."

"Hạng mục của tôi? Hạng mục của tôi... Đúng, hạng mục của tôi!"

Ánh mắt mê mang của bà ấy dần dần tụ lại, Quách Lộ Thanh đi từng bước một về phía Lý Nhã Hân, đi xuyên qua tấm kính, chui vào trong bình nước khoáng.

Vương Phong vội vàng dùng nắp đậy lại, nhỏ giọng lôi Lý Nhã Hân bỏ chạy.

Vương Phong cắm chìa khóa vào ô khóa, Lý Nhã Hân vô cùng phối hợp trong nháy mắt đã leo lên xe, hai người ngồi lên con xe điện nhỏ chạy ra khỏi nhà máy gỗ Tôn thị.... Phó Vãn vốn đã định dọn sạp hàng đồ ăn, cây hòe già vừa khóc vừa rửa sạch bát đũa, sau đó nằm lì dưới gốc cây giống như chó c.h.ế.t vậy, không muốn động đậy.

Đương nhiên Phó Vãn và Tạ Khiêm không sống cùng một phương hướng, nên Tạ Khiêm dự định sẽ đưa họ về nhà rồi mới đi về.

Phó Vãn nói: "Ngày mai có một việc tôi muốn phân phó cho cậu làm."

Tạ Khiêm có chút kinh ngạc nhìn Phó Vãn, tuy rằng mọi chuyện trong huyền môn thì huyền tu đều phải có sứ mệnh đi hoàn thành, nhưng cô... làm sao có thể dễ dàng tiếp nhận như vậy? Tạ Khiêm vốn đã nói với sư phụ là cậu ấy sẽ về muộn mấy ngày, nên cậu ấy liền gật đầu đồng ý.

Phó Vãn ngược lại không cảm thấy mình mặt dày. Sư phụ của cậu ấy không phải là đệ tử ngoại môn của Thiên Cực Huyền Môn sao? Sai khiến cậu ấy như vậy thì có làm sao?

Tạ Khiêm nhìn sạp hàng đồ ăn đã được thu xếp cần thận, cậu ấy không còn cách nào khác đành tra thanh kiếm gỗ đào vào bao kiếm ở sau lưng, cần thận từng li từng tí nhét chiếc la bàn màu hoàng kim trở lại vào ba lô, rồi bước tới đầy sạp hàng đồ ăn đi.

Hai người lớn và một đứa nhỏ đã chuẩn bị trở về.

"Chờ một chút! Đầu bếp Phó, chờ một chút!"

Giọng nói lo lắng của một người đàn ông vang lên từ chiếc xe nhỏ cách đó không xa, họ quay đầu nhìn lại.

Tạ Khiêm ngay lập tức nhận ra nói: "Anh ấy là ba của cậu bé vô tình bước vào công viên giải trí bỏ hoang vào đêm hôm qua."

Hôm qua anh ta còn hoài nghi họ là những kẻ buôn người và muốn gọi cảnh sát để bắt giữ họ.

Hạ Huy đỗ xe lung tung ở ven đường, vội vàng xuống xe chạy vội đến.

Đoàn Đoàn ngáp dài một cái nói: "Chú ơi, quán bán đồ ăn của mẹ cháu đã đóng cửa rồi."

Đoàn Đoàn còn khá vui vẻ: "Thức ăn tối nay của chúng cháu đã bán hết rồi."

Cậu bé còn hai chân gà, nhưng đã bị mẹ ăn hết rồi.

Đây chắc hẳn là ngày tốt nhất từ lúc họ mở sạp làm ăn!

Hạ Huy sửng sốt, vội nói: "Vậy, tôi đặt cơm chiên cho tối mai."

Phó Vãn mỉm cười: "Ngày mai tôi không muốn mở sạp bán hàng."

Hạ Huy: "Vậy thì ngày hôm sau nữa."

Thần sắc của Phó Vãn biến ảo khó lường, nụ cười trên môi cô có chút tà ác nói: "Hôm sau nữa tôi muốn cùng gia đình bác tôi nói chuyện vui vẻ."

Hóa ra hôm sau nữa có một cuộc tụ họp gia đình... Hạ Huy đành phải nói rằng vậy thì anh ta sẽ đặt trước một đĩa cơm chiên cho lần mở sạp tiếp theo, lúc này Phó Vãn mới không phản bác nữa.

Trong lòng Phó Vãn cảm thán nói với hệ thống mỹ thực: "Hệ thống à, cơm chiên do tôi làm quả nhiên rất ngon, thực khách đã tranh nhau đặt trước rồi."

"Quả nhiên tôi rất có tài nấu nướng, giống như trình độ của tôi ở Huyền Môn vậy."

Hệ thống mỹ thực: [...]

Đậu má, nó không muốn nói chuyện nữa.

Hạ Huy đặt một tay lên quầy bán đồ ăn, trong đầu anh ta đều là những hình ảnh trong buổi phát sóng vừa rồi của Lý Nhã Hân. Anh ta kinh hãi nói: "Đầu bếp Phó, tôi đã nhìn thấy quỷ trong phòng phát sóng của người dùng có tên là "Mầm non của tôi đã trưởng thành."

Phó Vãn "ồ" một tiếng, cũng không cảm thấy ngạc nhiên.

"Đó là thật sao? Có phải là hiệu ứng đặc biệt không? Có một số cư dân mạng nói rằng họ không nhìn thấy gì hết."

Bởi vì có một bậc thầy là một trong những người tạo ra xu hướng trên Internet nên Tạ Khiêm tương đối quen thuộc đối với phương diện này. Cậu ấy giải thích: "Khoảng cách địa lý sẽ ảnh hưởng đến tốc độ của Quỷ Vực, cũng như bát tự khác nhau của cư dân mạng."

Vì vậy, trong cùng một phòng phát sóng , một số cư dân mạng có thể nhìn thấy nó, và một số cư dân mạng lại không thể nhìn thấy nó, chỉ thấy màn hình đen. Điều này là rất bình thường.
 
Không Biết Xem Bói Thì Không Phải Là Đầu Bếp Giỏi
Chương 104: Chương 104



Hạ Huy cái hiểu cái không gật đầu, thì ra là như vậy.

Nói cách khác, mọi thứ mà anh ta nhìn thấy đều là thật chứ không phải cái gọi là hiệu ứng đặc biệt sao?

Cho nên nhà máy gỗ Hưng Đạt trên danh nghĩa Tôn thị bị ma quỷ ám... Anh ta vừa mới đàm phán hợp tác với nhà máy đói

Sắc mặt của Hạ Huy rất khó coi, lo lắng nói: "Đầu bếp Phó, ngay từ đầu cô đã không muốn đón tiếp tôi..."

Phó Vãn lạnh nhạt nói: "Tối hôm đó sau khi anh lái xe rời đi, có phải anh đã gặp phải bên chế tạo bút lông thủ công muốn bàn chuyện hợp tác với anh không?"

Hạ Huy nhìn Phó Vãn với vẻ không thể tin được, gật đầu liên tục nói: "Đúng đúng đúng!"

Phó Vãn mỉm cười: "Anh đã từ chối phải không?"

Hạ Huy có chút xấu hổ gật đầu, anh ta cảm thấy nhu cầu về bút lông thủ công không bằng nhu cầu về đồ nội thất trong nhà, dù sao thì mỗi một gia đình cũng cần có đồ đạc, và bút lông thủ công cũng không phải là thứ mà họ cần thiết. Đầu óc của mấy người làm ăn xoay chuyển rất nhanh, nghĩ đến điều gì đó khiến sắc mặt Hạ Huy ngày càng trở nên khó coi hơn, anh ta nói: "Chẳng lẽ... chẳng lẽ đêm đó không phải cô cố ý không muốn tiếp đãi tôi, mà là muốn tôi bàn chuyện làm ăn với người thợ làm bút lông thủ công kia ư?"

Hạ Huy suy nghĩ một lúc, nếu như đêm hôm đó ăn một bát mì ở chỗ Phó Vãn thì chỉ mười phút thôi là anh ta đã bỏ lỡ rồi.

Nhưng, nhưng cuối cùng anh ta vẫn không lựa chọn người thợ làm bút lông thủ công kial

Phó Vãn không thừa nhận nhưng cũng không phủ nhận.

Hạ Huy chỉ muốn làm ăn phát đạt, cũng không muốn xen vào việc làm xấu xa của Tôn thị là ép những người khác khai thác gỗ trái phép.

Mẹ nó, thật sự mẹ nói

Khuôn mặt của Hạ Huy đột nhiên trở nên khó chịu, anh ta cảm thấy mình thật nhỏ mọn, anh ta thật sự cho rằng Phó Vãn coi thường người khác, chỉ tiếp đãi những người có tiền mà thôi…

Phó Vãn không quan tâm dù anh ta có tiền hay không, chỉ cần tiền của anh ta có thể thông qua quán ăn chuyển vào túi của cô mà không bị Thiên Đạo xóa sạch thì cô sẽ mặc kệ mọi chuyện.

"Nhưng tôi đã ký hợp đồng với lâm trường lớn để hợp tác với nhà máy gỗ Hưng Đại..."

Phó Vãn ra hiệu cho Tạ Khiêm đẩy sạp hàng thức ăn về nhà, cô bình tĩnh bỏ lại một câu nói: "Tốt nhất là anh đừng có chạm vào bất cứ cái thân cây nào ở trong lâm trường của nhà máy gỗ Hưng Đại."

Lời này là có ý gì? Hạ Huy đã đặt tất cả vốn liếng của mình lên đó, bây giờ không được động vào thì sao được? Lúc này anh ta đã bắt đầu luống cuống nói, đuổi theo hỏi: "Lời này của cô là có ý gì?"

Thấy Phó Vãn không trả lời, Hạ Huy vội vàng nói: "Đầu bếp Phó, đầu bếp Phó, có phải đặt tiền đặt cọc trước không, nếu không tôi trả tiền đặt cọc cho cô trước?"

Cô hãy tiết lộ cho tôi biết thêm vài câu đi.

Đoàn Đoàn nhìn Phó Vãn với vẻ ngưỡng mộ. Mẹ của cậu bé thực sự rất lợi hại. Còn có cả thực khách đuổi theo mẹ để muốn đặt trước. Không chỉ đặt trước bằng lời nói mà còn muốn đặt cọc trước! Mẹ cậu bé là đầu bếp số một!

"8888 tệ", Phó Vãn dùng mắt chỉ vào mã QR treo trên xe đẩy: "Tiền đặt cọc."

Hạ Huy run lên, 8888 tệ chỉ là tiền đặt cọc, cơm chiên này đúng là có giá trên trời.

Nhưng lời nói đã ra khỏi miệng, Hạ Huy cũng không nói gì, anh ta chỉ có thể cắn rang quét mã trả tiền đặt cọc.

Phó Vãn buông tay khẽ bấm ngón tay, cười nói: "Đó là cây mộ phần của ai đó, vị ở bên trong lâm trường kia tuyệt đối không phải là người tốt."

Hạ Huy không hiểu mô tê gì cả, cái gì?

Cây mộ phần? Toàn bộ lâm trường đều là mộ phần của người ta?

Đây là vương gia hay hoàng đế vậy? Một mảnh đất lớn như vậy đều thuộc về ông ta?

Cái này... Cái này cũng quá bá đạo đi?

Đây là cố đô của mười ba triều đại. Ai muốn làm gì thì làm. Tại sao lại không muốn cho lâm trường làm việc?

Hạ Huy có chút tức giận, trong lòng lại có chút lo lắng, ở phía dưới thật sự có một mộ địa lớn sao? Thật sự không thể chặt cây? Một cái cây cũng không được chặt?

Tạ Khiêm đẩy sạp hàng đồ ăn đến bãi đậu xe mà Phó Vãn thuê trong tiểu khu, đến nơi liền chào tạm biệt hai người.

Phó Vãn dắt Đoàn Đoàn lên lầu, Tạ Khiêm cũng đang định quay về chỗ ở tạm thời của mình ở Ninh Thành, cậu ấy vừa mới đi được vài bước, thì đã bị âm thanh của wechat nằm ở trong túi làm phiền.

Khi lấy điện thoại ra, thấy người gọi đến là sư phụ, Tạ Khiêm liền dừng bước không đi nữa, cậu ấy đặt điện thoại di động lên chiếc ghế gỗ dùng để nghỉ ngơi trong tiểu khu, nhắn kết nối.

"Sư phụ, đã muộn rồi mà sao người vẫn còn không nghỉ ngơi đi?" Tạ Khiêm vấn an sư phụ mang phong thái đạo cốt tiên phong của mình, ánh mắt liếc về phía ống quản.

À, may mắn thay hôm nay cậu ấy mặc quần bò, nếu là quần đùi hoặc là quần trắng thì không ổn rồi.

Đôi mắt của ông cụ vô cùng hiền lành: "Sư phụ làm sao có thể ngủ được khi nghĩ đến đồ nhi của mình đang ở nơi đất khách không được yên bình cho lắm?"

Trong lòng Tạ Khiêm bỗng nhiên cảm thấy ấm áp, quả nhiên sư phụ vô cùng yêu thương cậu ấy.

Ông cụ quan tâm đến cậu ấy nói: "Ninh Thành không được yên bình, nếu nữ huyền tu kia sai con đi làm việc gì vậy thì con cứ đi làm đi, nhưng tài phú và mạng sống của con phải được đặt lên hàng đầu, đừng để ngay cả mạng nhỏ của mình cũng mắt."

Trong lòng Tạ Khiêm càng ấm áp, gật đầu nói: "Sư phụ, con biết rồi."

Ông cụ nói rất nhiều, sau đó đột nhiên hỏi: "Nhân tiện, con bán được bao nhiêu lá bùa rồi? Chuyển tiền cho ta đi."

Tạ Khiêm trong nháy mắt xấu hổ: "... Một, một tấm..."

Sắc mặt của ông cụ hơi cứng đờ, một tấm? Mới một tấm sao.

Ông ấy đoán chừng là cậu ấy ở Ninh Thành không có danh tiếng gì, cho nên mới bán được một tắm.

Bùa bình an cấp thấp nhất của ông ấy có giá 188.000 tệ nên ông ấy vẫn lời.

Ông cụ vẻ mặt hiền lành nhìn Tạ Khiêm, an ủi nói: "Một tâm cũng không tệ rồi."

Tạ Khiêm cúi đầu không dám nhìn ông cụ ở đối diện: "Một tắm cũng không bán được."

Đột nhiên xung quanh yên tĩnh lại.

Vài giây sau, sư phụ cậu ấy vô cùng đau đớn giận dữ mắng: "Con là tên nghịch đồ!"

Tạ Khiêm lập tức thuần thục quỳ xuống, nghe sư phụ cậu ấy ở nơi đó răn dạy mình là tên đồ đệ phế vật vô dụng.

Cậu ấy đã quen rồi, chỉ cần liên quan đến tiền thì dù cho sư phụ có hiền lành đến đâu cũng có thể biến thành một lệ quỷ hung ác.

Ông cụ buồn bã nói: "Sao ta lại nhận một đệ tử không biết kiếm tiền như con chứ? Con có biết là sư phụ ta đây đã phải chịu hình phạt ngũ tệ tam khuyết" của Thiên Đạo. Cha mẹ chết, vợ chết, con cái thì không có, chỉ có thể kiếm chút tiền sống qua ngày, vậy mà tên nghịch tử con lại đối xử với sư phụ như vậy..."

*Ngũ tệ tam khuyết: Ngũ tệ chỉ góa vợ, quả phụ, cô đơn, độc đáo (khắc con), tàn tật. Tam khuyết chính là "Tài, mệnh, quyền" hoặc là "Phúc, lộc, thọ".

Ông cụ thì cứ mắng mỏ không ngừng, vẻ mặt của Tạ Khiêm tựa hồ như đã nghe quen rồi, đột nhiên khóe mắt cậu ấy nhìn thấy một con xe điện nhỏ.
 
Không Biết Xem Bói Thì Không Phải Là Đầu Bếp Giỏi
Chương 105: Chương 105



Vương Phong chở một một cô gái nhanh chóng đi về phía tòa nhà mà Phó Vãn đang ở, con xe điện nhỏ cứ như vậy dừng ở tiền sảnh.

Tạ Khiêm chú ý đến chai nước khoáng trong tay Lý Nhã Hân, vẻ mặt cậu ấy trở nên nghiêm trọng, nhanh nhẹn bò dậy khỏi mặt đất: "Sư phụ, tạm thời người đừng nói chuyện này nữa."

Dưới sự giận dữ của ông cụ, Tạ Khiêm quyết đoán tắt video, đi nhanh về phía tòa nhà của Phó Vãn.

Vương Phong và Lý Nhã Hân đã vội vã lên lầu, Lý Nhã Hân choáng váng khi nhìn thấy cửa đang hé ra một khe hở nhỏ. "Cô ấy quên đóng cửa à? Đầu bếp Phó sống cùng con trai, bất cần như vậy thật quá nguy hiểm!" Lý Nhã Hân lập tức lo lắng.

Nếu như có người đàn ông có ý đồ xấu đột nhập vào nhà, đầu bếp Phó thoạt nhìn trông gầy yếu như vậy, làm sao phải là đối thủ của tên đột nhập?

Vương Phong: "Mở cửa cho chúng ta đấy."

Lý Nhã Hân nhìn thấy Vương Phong gõ cửa trước rồi mới đi vào.

Sao anh ấy lại quen thuộc như vậy?

Đèn trong phòng khách đã bật sáng. Đoàn Đoàn đã thay bộ đồ ngủ màu xanh dễ thương và cậu bé đang rửa mặt.

Phó Vãn đang ngồi trên ghế sofa, có vẻ như là đang đợi bọn họ.

Lý Nhã Hân không quan tâm tại sao trong nhà cô lại lạnh lẽo như vậy, như thể cô ấy đã nhìn thấy vị cứu tinh, đôi mắt của cô ấy lập tức đỏ hoe, bước tới trước và nói: "Đầu bếp Phó, cảm ơn cô, tôi thực sự đã tìm được cô giáo của mình!"

"Bà ấy, thật sự đang làm công nhân trái phép cho một nhà máy gỗ! Đám tư bản c.h.ế.t tiệt đấy!"

Vừa nhắc đến điều này, Lý Nhã Hân đã hận không thể hung hăng đánh cho tên quản lý kia một trận. Không ai có thể chịu đựng được nỗi đau khổ như thế này sau cái c.h.ế.t của người thầy kính yêu nhất của mình.

Phó Vãn gật đầu, tỏ vẻ đã biết.

Vương Phong an ủi cô ấy: "Cô cũng đừng quá đau buồn, việc cấp bách nhất là nên đưa cô giáo của cô đi đầu thai."

Tựa như lúc trước, đầu bếp Phó gọi Quỷ Sai tới đón đám người Tư Tư đi.

Phó Vãn ung dung nhìn cô gái có vẻ tiều tụy trước mặt, chờ đợi cô ấy nói tiếp.

Lý Nhã Hân cằm chai nước khoáng chứa hồn ma của cô giáo bằng cả hai tay, nhìn Phó Vãn muốn nói lại thôi.

Lý Nhã Hân nhẫn tâm, dứt khoát cắn răng mở miệng hỏi: "Đầu bếp Phó, cô... cô có biết huyền thuật mượn mạng không?"

Lời này vừa nói ra, Vương Phong vô cùng sợ hãi.

Cái gì? Mượn, mượn mạng?

Vương Phong không ngờ cô gái này lại tàn nhẫn như vậy, mượn mạng? Thậm chí anh ấy còn không chưa nghĩ tới điều này bao giờ.

Nhưng vừa nghe thôi đã biết huyền thuật này không phải cái gì tốt lành rồi.

Mượn mạng sống của người khác để củng cố tuổi thọ của chính mình? Điều này thực sự đáng sợ.

Phó Vãn mỉm cười: "Biết."

Tạ Khiêm người vừa mới đuổi tới kịp đang đứng ở cửa, khi nghe được những lời này cậu ấy đã nhịn không được bật thốt lên nói: "Không được, đó là tà thuật bị Huyền Môn cắm!"

Tạ Khiêm không thể tin nhìn Phó Vãn, cậu ấy vẫn cảm thấy Phó Vãn rất tà ác, có kẻ huyền tu nào lại làm ra lệnh truy nã vàng ở Chợ Ma, chỉ vì để tra tấn Quỷ Mẫu?

Nhưng hôm nay cô lại tự mình thừa nhận mình biết tà thuật "Mượn mạng", Tạ Khiêm không khỏi cảm thấy rùng mình. Tạ Khiêm bước vào trong, lạnh lùng nhìn chai nước khoáng ở trong lòng Lý Nhã Hân, cậu ấy rút thanh kiếm gỗ đào trên lưng ra, nghiêm túc nói: "Cô Lý, hồn ma cô giáo của cô giao cho tôi, tôi sẽ tự mình siêu độ cho bà ấy. Kiếp này bà ấy đã cống hiến rất nhiều cho quốc gia và gia đình, kiếp sau nhất định bà ấy sẽ phú quý vô cực, cả đời an vui."

Lý Nhã Hân ôm chặt chai nước khoáng vào trong lòng, quỳ xuống với Phó Vãn.

Cô ấy cũng không nghĩ tới mình chỉ thử thăm dò mà thôi, ai mà ngờ nó có thật. Suy cho cùng, cô ấy chỉ đọc được cái gọi là "Mượn mạng" ở trong tiểu thuyết mà thôi.

"Đầu bếp Phó, hạng mục mà cô giáo của tôi đang nghiên cứu vô cùng quan trọng. Cái c.h.ế.t đột ngột của bà ấy là một đòn đả kích rất lớn đối với toàn bộ hạng mục, và hạng mục bị đình trệ. Tôi biết đây tất cả đều là tâm huyết của cô giáo. Nếu như bà ấy còn có ý thức, cũng sẽ cảm thấy tiếc nuối về cái c.h.ế.t đột ngột của mình."

Tạ Khiêm lạnh giọng nói: "Đây cũng không phải lý do để đi mượn mạng người khác!"

Lý Nhã Hân cắn răng nói: "Nhưng nếu "người khác" này cam tâm tình nguyện thì sao?"

Tạ Khiêm ngẩn người.

Lý Nhã Hân hung hăng dập đầu trước Phó Vãn, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt, cô ấy nói: "Đầu bếp Phó, nếu có thể, tôi sẵn sàng hiến dâng mạng sống của mình cho cô giáo của tôi. Tôi cầu xin cô hãy giúp tôi."

Vương Phong và Tạ Khiêm đều bị sốc trước một màn này.

Không phải là cướp đi tuổi thọ của người khác, mà là Lý Nhã Hân cam tâm tình nguyện cho cô giáo mượn tuổi thọ của chính mình?

Trong lúc nhất thời, Tạ Khiêm cũng không biết nên nói cái gì cho phải, cậu ấy chỉ có thể tra thanh kiếm gỗ đào vào vỏ kiếm.

Tâm tình của Tạ Khiêm có chút phức tạp, người ta đều nói "Mượn mạng" là một tà thuật cấm kỵ của Huyền Môn, nhưng cậu ấy nghĩ đi nghĩ lại, nếu sư phụ của cậu ấy cũng sắp chết, có lẽ cậu ấy cũng sẽ giống như Lý Nhã Hân, không tiếc lấy mạng sống của mình đưa cho sư phụ!

Lý Nhã Hân khóc đến mức run rẩy nói: "Để cá nhân mà nói, các người không biết được vốn tôi sinh ra ở vùng núi sâu, lúc còn rất nhỏ cha mẹ đều mắt, là do cô giáo Quách giúp đỡ nên tôi mới có thể đi học. Lúc đó tôi nghĩ tương lai mình phải được nhận vào Đại học Công nghệ Ninh Thành."

"Sau đó, tôi thực sự đã thi đậu vào trường, còn để cô Quách trở thành cô giáo hướng dẫn của tôi, bà ấy là người thân nhất của tôi."

Lý Nhã Hân lau nước mắt nói: "Tôi thật sự tự nguyện, tôi tự nguyện."

"Cô không thể cho mượn được". Phó Vãn nhìn Lý Nhã Hân bình tĩnh nói: "Cô chỉ có thể sống được thêm một năm rưỡi nữa."

Lý Nhã Hân như bị sét đánh, không thể tưởng tượng nổi nhìn Phó Vãn.

Đêm nay thật sự có quá nhiều cú sốc đối với cô ấy, cô ấy đã gặp được cô giáo đã c.h.ế.t hơn ba tháng, cô ấy rất đau lòng nghe biết cô giáo của mình phải làm trái phép cho một nhà máy gỗ, mà lúc này cô ấy lại đột nhiên biết được tuổi thọ của mình.

Cô ấy chỉ có thể sống được thêm một năm rưỡi nữa...

Năm nay cô ấy mới có 24 tuổi, rõ ràng vẫn đang trong độ tuổi xuân xanh, làm sao chỉ có thể sống thêm một năm rưỡi đây.

Vương Phong thấy Lý Nhã Hân mềm nhũn ngã xuống đất, anh ấy nâng cô ấy dậy, đánh giá sắc mặt có chút tiều tụy của cô ấy nói: "Có phải cô bị bệnh hay không?"

Lý Nhã Hân nhất thời nhớ tới lúc trước Phó Vãn đã coi bói cho tên côn đồ bò sữa kia, nói anh ta sắp phải đi điện Diêm Vương báo danh, chẳng lẽ cô ấy cũng vậy sao?

Lý Nhã Hân không suy nghĩ quá nhiều, nói: "Đầu bếp Phó, nếu tôi chỉ còn sống thêm được một năm rưỡi, vậy... tôi có thể cho cô giáo của tôi mượn một năm tuổi thọ được không?"

Thời gian một năm, có thể làm được rất nhiều chuyện. Phó Vãn lại nói ra hai chữ "Không được" khiến Lý Nhã Hân có chút tuyệt vọng.
 
Không Biết Xem Bói Thì Không Phải Là Đầu Bếp Giỏi
Chương 106: Chương 106



Phó Vãn cười nhẹ nói: "Mấy người đoán xem vì sao "Mượn mạng" lại là tà thuật bị cấm ở Huyền Môn? Nếu như có thể mượn mạng, hầu hết mọi người sẽ mượn mạng sống cho cha mẹ, con cái và những người họ yêu thương. Nếu cứ như vậy thì thế giới đã sớm hỗn loạn rồi."

Tạ Khiêm chỉ là đại khái được nghe qua cấm thuật "Mượn mạng", nhưng cụ thể là như thế nào cậu ấy cũng không rõ lắm.

Tạ Khiêm không khỏi hỏi: "Phó tiền bối, vậy cái gọi là "Mượn mạng" là như thế nào?"

Phó Vãn chạm vào đầu Đoàn Đoàn và ra hiệu rằng cậu bé có thể về phòng ngủ. Cô mỉm cười nói: "Một năm tuổi thọ đổi lấy bảy ngày."

Một số người điên cuồng cướp đi tuổi thọ của người khác, để có thể được sống sót trên đời này, nên đây mới được coi là cấm thuật.

Với tỷ lệ không cân sức như vậy, Lý Nhã Hân ngã phịch xuống đắt.

Phó Vãn nói: "Trời đã không còn sớm nữa. Tôi còn phải đả tọa. Hãy để cô giáo của cô ở lại nhà tôi. Còn đâu mọi người đi về đi."

Vương Phong đỡ Lý Nhã Hân dậy, anh ấy lấy chai nước khoáng từ trong tay cô ấy ra, cần thận đặt lên bàn rồi kéo Lý Nhã Hân ra ngoài.

Tạ Khiêm cúi đầu thật sâu với Phó Vãn, lúc này họ mới đóng cửa rời đi.

Ba người im lặng xuống lầu, Vương Phong hỏi: "Tạ huyền tu, anh đi về nhà một mình sao?"

Tạ Khiêm lấy điện thoại di động ra, vào ứng dụng wechat nói: "Tôi đặt DiDi rồi, còn mấy người thì sao?"

Vương Phong nhìn ra Lý Nhã Hân có chút kháng cự Tạ Khiêm, liền gãi đầu nói: "Tôi sẽ đưa cô ấy về nhà trước, rồi mới về nhà sau."

Cũng may nhờ có đám người Tư Tư, Vương Phong giờ đã hoàn toàn trở thành một con cú đêm chính hiệu. Tạ Khiêm không hỏi thêm câu nào nữa, cậu ấy ngồi lên chiếc xe DiDi màu trắng ở cổng tiểu khu rồi rời đi.

Vương Phong nhìn về phía Lý Nhã Hân đang thất hồn lạc phách, hỏi: "Cô sống ở đâu? Tôi cho cô đi nhờ một đoạn nhé?"

Lý Nhã Hân hai mắt ngắn lệ, nghẹn ngào nói: "Tôi ở ký túc xá đại học Công nghệ Ninh Thành."

Vương Phong kiểm tra lượng điện của con xe điện nhỏ, anh ấy chắc chắn rằng nó có thể chạy tới chạy lui nên để cho cô ấy lên xe cùng.

Vương Phong đưa mũ bảo hiểm cho Lý Nhã Hân, chở cô ấy đi Đại học Công nghệ Ninh Thành. Anh ấy thổi làn gió đêm mát lạnh, nghe giọng nói cố nén nghẹn ngào của cô gái ở phía sau, khuyên nhủ: "Cô đã cứu cô giáo mà mình yêu quý nhất khỏi nhà máy gỗ trái phép đã là tốt lắm rồi. Đừng quá khắt khe với bản thân. Cuộc sống chung quy luôn là những thứ khó lường."

Lý Nhã Hân nói: "Nhưng một khi hạng mục đó thành công, vậy thì quốc gia sẽ dẫn đầu thế giới."

Tay Vương Phong kít thắng: "Cũng không biết tôi có thể sống được bao lâu nữa, nếu không tôi cũng cho cô Quách mượn mạng của mình."

Lý Nhã Hân hơi giật mình, nước mắt vẫn còn đọng trên khóe mắt. Cô ấy không thể tin được nhìn Vương Phong nói: "Sao anh lại đồng ý?"

Vương Phong quay ngoắt lại nói với cô ấy: "Sao lại không muốn? Tuy tôi không biết hạng mục của cô giáo cô là gì? Nhưng nếu nó thực sự thành công, với tư cách là một người Hoa Quốc, vậy thì tôi nhất định sẽ được lợi từ nó đúng không? Nếu tôi đã được lợi, tại sao tôi lại không sẵn lòng? Đây là một chuyện vô cùng vinh dự. Nói không chừng tôi còn được nằm trong gia phả của Vương gia đấy."

Vương Phong ngượng ngùng cười: "Tôi chỉ là người giao hàng bình thường nhất. Tôi không thể làm được những việc lớn mà chỉ những sinh viên hàng đầu như các cô mới có thể làm được. Nhưng nếu các cô cần một số đồ dùng, tôi sẽ làm nếu có thể." Vương Phong quả thực là một người cực kỳ nhiệt tình.

Anh ấy không chỉ nhận được khen thưởng vì giúp đỡ người khác, mà còn từng nhiều lần giúp đỡ cứu trợ thiên tai, sử dụng chiếc xe điện nhỏ của mình để vận chuyển đồ tiếp tế trong các kỳ thiên tai.

Lý Nhã Hân nhìn vào gáy của Vương Phong. Gió đêm thậm chí còn mang theo mùi mô hôi nhè nhẹ từ mái tóc ngắn của anh ấy. Cô ấy nghiêm túc nói: "Anh là một người vĩ đại."

Có người vinh hoa phú quý, nhưng lại giống như một quả chuối tiêu xanh trong lòng chỉ có vị chát.

Có người bận rộn nửa cuộc đời nhưng vẫn có tấm lòng trong sáng.

Vương Phong ngượng ngùng cười, anh ấy thì vĩ đại ở chỗ nào chứ? Anh ấy chỉ là một trong vô số những người bình thường mà thôi.

Rất nhanh Vương Phong đã đưa Lý Nhã Hân đến trước cổng trường Đại học Công nghệ Ninh Thành, nói: "Cô tự mình đi vào đi, hãy ngủ một giấc thật ngon, tôi đi về trước đây."

"Đêm nay thật sự cảm ơn anh rất nhiều." Lý Nhã Hân gật gật đầu, đưa mắt nhìn Vương Phong cưỡi con xe điện nhỏ rời đi, lúc này cô ấy mới tiến vào cổng trường, đi về phía ký túc xá hai người của mình. Cô ấy vừa bước vào ký túc xá, bạn cùng phòng vẫn chưa ngủ còn đang quấn chăn đã chạy tới ôm lấy cô ấy, lo lắng hỏi: "Nhã Hân, phòng phát sóng đêm nay của cậu đã có chuyện gì xảy ra vậy? Tớ... tớ sợ muốn chết, không dám đi ngủ một mình huhuhu."

Lý Nhã Hân sửng sốt: "Cậu thấy rồi à?"

Bạn cùng phòng thiếu chút nữa khóc đến chết: "Không phải tớ đã sớm biết, cậu với Cao Phi Dương đến sạp hàng đồ ăn à? Dù sao thì tớ cũng không ngủ được nên đã xem buổi phát sóng của đầu bếp kia, sau đó lại đi đến phòng phát sóng của cậu." Trong phòng phát sóng một có rất nhiều cư dân mạng đều nói mình không nhìn thấy gì cả, nói màn hình đen thui, nhưng... cô ta có thể nhìn thấy!

Cô ta sợ đến mức choáng váng!

"Nhà máy gỗ trái phép c.h.ế.t tiệt, cô giáo Quách bà ấy..."

Ngay khi họ đang nói chuyện, có người đã gõ cửa ký túc xá của họ, bạn cùng phòng sợ hãi đến mức hét lên, nhưng từ bên ngoài truyền đến một giọng nói quen thuộc.

"Nhã Hân, Kiều Kiều, là bọn chị!"

Giọng nói bên ngoài là của đàn chị.

Lý Nhã Hân vội vàng đi mở cửa, đã hơn một giờ sáng, ngoài cửa ký túc xá của các cô, có rất nhiều đàn chị và đàn em đang đứng

Lý Nhã Hân cả kinh: "Mấy người..."

Cô gái cầm đầu mắt sưng húp nói: "Đàn anh và đàn em ở bên ngoài ký túc xá nữ không có cách nào vào được đây."

Bạn cùng phòng lúng túng nói: "Đúng vậy, tớ đã chuyển tiếp buổi phát sóng của cậu đến nhóm của chúng ta, hầu hết mọi người trong nhóm đều đã xem rồi."

Vậy là mọi người đều biết sao?

Lý Nhã Hân biết rằng chắc chắn họ đến đây vào lúc này là vì chuyện của cô giáo Quách nên cô ấy nhanh chóng nói: "Mọi người đừng lo lắng, em và anh trai giao hàng đã cứu cô giáo Quách ra."

Mọi người nghe vậy đều thở phào nhẹ nhõm, cùng nhau phi nhổ nhà máy gỗ lòng dạ hiểm độc đó.

Trong lòng Lý Nhã Hân có một ý nghĩ đáng sợ, đột nhiên cô ấy nhìn chằm chằm vào mọi người có mặt ở đây, rất nghiêm túc hỏi: "Nếu như, nếu có thể cho cô giáo Quách mượn mạng, vậy mây người có bằng lòng hiến mạng của mình được không?"

Đàn chị cầm đầu không hề nghĩ ngợi gì đã nói: "Đương nhiên là chị bằng lòng rồi!"

"Vậy em mượn 10 năm."

"Chị không chỉ vì cô giáo Quách, chị còn vì toàn bộ hạng mục, chị bằng lòng sống ít đi 20 năm."

"Còn có em..."

Cho dù trong thế giới này có chuyện gì xảy ra, thì mặt trời vẫn sẽ mọc rồi lại lặn, một ngày mới lại bắt đầu.
 
Không Biết Xem Bói Thì Không Phải Là Đầu Bếp Giỏi
Chương 107: Chương 107



Ánh nắng ấm áp của buổi sáng sớm từ bên ngoài chiếu vào không chói mắt.

Đoàn Đoàn đã tỉnh dậy, thấy cửa phòng mẹ vẫn đóng nên cậu bé ngoan ngoãn không quấy rầy mẹ đang nghỉ ngơi. Cậu bé thay bộ quần áo sạch, ném quần áo bản vào trong máy giặt giặt, sau đó lại ngoan ngoãn đứng ở bồn rửa mặt đánh răng rửa mặt. Hôm nay cậu bé còn muốn làm món kho nữa, lần trước chú Dương Chấn Vinh cắt tai lợn cho nhà họ vẫn còn ở trong tủ đông lạnh, Đoàn Đoàn muốn làm tai lợn, cậu nhóc bé muốn làm một chút cổ vịt kho.

Sau khi Đoàn Đoàn rửa mặt sạch sẽ, vừa mới từ trong phòng tắm đi ra, cậu bé phát hiện Thu Thu đang ngồi trên ban công ôm con thỏ hồng, hai chân cô bé đung đưa nhàn nhã trong không trung.

Đoàn Đoàn lập tức nghiêm mặt nói: "Thu Thu, mẹ nói không được ngồi trên ban công, như vậy rất nguy hiểm."

Họ sống ở tầng ba, nhưng tầng ba vẫn rất cao.

Chú Dương Chấn Vinh nói rằng trong hai ngày tới chú ấy sẽ qua để lắp lưới chống rơi cho Đoàn Đoàn vì sợ Đoàn Đoàn không cần thận sẽ từ tầng ba rơi xuống.

Đoán chừng hôm nay nhân viên lắp đặt sẽ tới đây thôi.

Đoàn Đoàn cảm thấy chú Dương lo lắng quá mức, chỉ có chú ấy mới không biết trèo qua cửa số thôi!

Thu Thu đang nhìn chằm chằm ra bên ngoài, đôi mắt đỏ như m.á.u sáng lên: "Người, người, rất nhiều người."

Đoàn Đoàn cảm thấy kỳ lạ, bên ngoài có rất nhiều người sao?

Sáng sớm Đoàn Đoàn ra ngoài mua đồ ăn sáng, cậu bé chỉ biết là sáng sớm có rất nhiều ông bà ở trong tiểu khu tập Thái Cực Quyền, nhưng cũng không tính là quá nhiều người.

Bên ngoài mơ hồ nghe thấy một tiếng động lớn, Đoàn Đoàn phát hiện Thu Thu vẫn một mực ở trên đó mà không xuống. Tính tò mò của cậu bé cũng dấy lên, lập tức hưng phấn chạy ra ban công, chuyển một chiếc ghế nhỏ khác đến.

Đoàn Đoàn bước lên ghế đầu, ghé vào cửa sổ ban công, nhìn ra ngoài.

Lấy Lý Nhã Hân làm thủ lĩnh, đám người Ô Ương Ương đang ở dưới lầu!...

Phó Vãn ngồi khoanh chân trên giường đả tọa, thần thức bị lôi kiếp đánh trúng của cô đang dần khôi phục.

Trong thức hải, xung quanh cô đột nhiên trở nên hoang tàn vô cùng, dưới bóng tối chính là những cây khô trơ trụi, không có chút sức sống và tràn đầy tử khí.

Phó Vãn lập tức hiểu ra chính mình đi nhằm vào thức hải của người khác, nhưng cô cũng không tự giác rời đi mà bắt đầu đánh giá thức hải còn thảm hại hơn cả thức hải của cô.

Nơi này trông giống như một lối đi trong lăng mộ?

Phó Vãn bước về phía trước và nhìn thấy một chiếc quan tài đen tuyền được bao quanh bởi vô số cây khô, chất liệu của chiếc quan tài này rất cao cấp, ở bốn góc quan tài là kim long, Phó Vãn thỏ đầu nhìn một cái.

Trong quan tài có một người đàn ông tuấn tú đang chìm vào giấc ngủ, thân thể cường tráng được bọc trong chiếc áo choàng đen thêu hoa văn màu vàng sẵm được làm từ chất liệu sang quý.

Phó Vãn bình tĩnh liếc nhìn người đàn ông, ánh mắt cô dừng lại ở ấn tín dưới lòng bàn tay anh, cô đưa tay định lấy ấn tín của anh ra, ngón tay cô chạm vào mu bàn tay lạnh như băng của người đàn ông, anh nắm chặt ấn tín trong tay, không thể lấy ra được.

Phó Vãn cười lạnh: "Đưa tôi tới thức hải của anh nhưng lại không muốn cho tôi xem chứng minh thư?"

Ấn tín trong Tu chân giới tương đương với chứng minh thư của thời hiện đại.

Phó Vãn suy nghĩ xem có nên chặt một cánh tay của anh ra hay không, người đàn ông bỗng mở mắt ra, Phó Vãn đột nhiên đối diện với đôi mắt đen vô tận kia.

"Mẹ! Mẹ!" Một giọng nói quen thuộc vang lên, Phó Vãn đột nhiên mở mắt.

Đoàn Đoàn đang nhìn Phó Vãn với ánh mắt lo lắng, vừa rồi cậu nhóc gõ cửa mãi mà mẹ không để ÿ tới cậu nhóc, cậu nhóc đành phải đi vào, sau đó phát hiện mẹ đang đả tọa.

Phó Vãn đứng dậy khỏi giường và sờ sờ đầu Đoàn Đoàn,"Mẹ không sao." Đoàn Đoàn vội vàng nói: "Mẹ, bên ngoài có rất nhiều người đền!"

Phó Vãn bám quyết thi triển một Khiết Trần Chú để tẩy rửa cho mình, lúc này mới ra khỏi cửa phòng ngủ, ngồi ở trên sofa, cô lắng nghe mọi âm thanh xung quanh, toàn bộ âm thanh ở xung quanh tiểu khu đều truyền vào tai cô.

Lúc này, tiểu khu cũ kỹ vô cùng náo nhiệt, rất nhiều ông bà đang tập thể dục buổi sáng thì bỗng dừng lại, nhìn những người này với vẻ kinh ngạc.

"Tất cả đều là người trẻ tuổi, nghe nói họ còn là sinh viên hàng đầu của Đại học Công nghệ Ninh Thành!" Trong đám người này, ít nhất là nghiên cứu sinh, còn lại hầu hết là tiền sĩ.

"loàn là người có văn hóa, nhưng mà tóc có hơi ít, còn không nhiều tóc bằng một ông già như tôi." Mấy ông lão đang tập Thái Cực Quyền nhỏ giọng bàn tán.

Một bà lão khác nói: "Nhưng người ta có văn hóa, bảo vệ nói họ đều là sinh viên hàng đầu. Nếu như sau này cháu gái tôi có thể trở thành tiến sĩ thì hói cũng được."

Một đám sinh viên đều nghe thấy tiếng thảo luận không hề nhỏ của các ông bà, nếu không phải còn có việc phải làm thì bọn họ thật sự rất muốn nhảy ra tranh cãi vài câu.

Cái gì gọi là hói đầu! Cái gì gọi là tóc hơi ít?

Rõ ràng là bọn họ rõ có rất nhiều tóc đó được không?!

"Chắc là đầu bếp Phó đã tỉnh rồi." Vừa rồi Lý Nhã Hân đã nhìn thấy Đoàn Đoàn ghé vào cửa số xem náo nhiệt, nếu đứa nhỏ đã tỉnh vậy thì người làm mẹ chắc chắn cũng đã tỉnh.

Bọn Lý Nhã Hân và những người khác gần như thức cả đêm, không ngủ được chút nào.

Bởi vì nam sinh không thể vào ký túc xá nữ, cho nên tối hôm qua Lý Nhã Hân cùng các đàn chị và đàn em đã ra khỏi ký túc xá và đi đến phòng học lớn mà họ thường sử dụng, sau khi tất cả mọi người đến đông đủ thì khóa cửa phòng học.

Lý Nhã Hân đã kể nguyên văn cho tất cả mọi người nghe về lúc cô ấy ở nhà máy gỗ và cuộc trò chuyện của cô ấy với Phó Vãn. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy trong phòng phát sóng , thì sinh viên hàng đầu nào sẽ tin loại lời nói không có căn cứ này chứ?

"Nói cách khác, chúng ta còn có cơ hội gặp lại cô giáo Quách? Hạng mục máy móc Cửu Châu cũng có thể khởi động lại?"

Sinh viên tiến sĩ uể oải mấy tháng nay đột nhiên trở nên tràn đầy sinh lực, trong mắt hiện lên sự hưng phấn bùng nổ.

Giáo sư Quách Lộ Thanh là nhân vật trung tâm của hạng mục máy móc Cửu Châu, hạng mục đang tiến hành đến giai đoạn mấu chốt thì bà ấy lại đột nhiên qua đời, hạng mục cũng bị gián đoạn.

Nếu như cô giáo Quách có thể trở về... họ thậm chí không thể tưởng tượng được khuôn mặt của các chuyên gia nước ngoài khác trên thế giới cũng đang nghiên cứu hạng mục này sẽ đen đến mức nào.

Có khi còn bị nhồi m.á.u cơ tim?

Bởi vì nhiều bạn bè của họ ở nước ngoài nói rằng nước ngoài ra vẻ bày tỏ sự thương tiếc về cái c.h.ế.t đột ngột của Quách Lộ Thanh nhưng lại lén lút mở rượu sâm panh để chúc mừng cái c.h.ế.t đột ngột của bà ấy! Họ còn suýt chút nữa đốt pháo ăn mừng.

Lý Nhã Hân không dám cam đoan: "Trên lý thuyết thì có thể, nhưng tỷ lệ hoán đổi "Mượn mạng" thật sự quá ác liệt. Một năm đổi bảy ngày."

Một đàn chị đeo kính gọng đen đi lên bục giảng, cầm một cây bút nước đen viết một dãy số lên bảng trắng: "Tuy tỷ lệ hoán đổi ác liệt, nhưng chỉ cần số người cho "Mượn mạng" đông, thì cũng không phải là vấn đề khó gì!"
 
Không Biết Xem Bói Thì Không Phải Là Đầu Bếp Giỏi
Chương 108: Chương 108



Điều này cũng giống như nếu một người quyên góp một triệu tệ thì khó, nhưng nếu cả triệu người cùng quyên góp thì không thành vấn đề!

Không có ai ở đây là kẻ ngốc, bọn họ thầm tính toán một chút cũng đã tính ra được một phạm vi.

Dưới ánh đèn sợi đốt, tất cả nhìn nhau, ánh mắt tràn đầy sự phấn khích vì sắp làm được một điều gì đó lớn lao.

Sau đó, tất cả họ đồng loạt phát ra một tín hiệu...

Lắc người!

Họ đến rất sớm, trời còn chưa sáng thì đã tới tiểu khu kiểu cũ mà Phó Vãn ở, dọa ông chú bảo vệ trông cửa đang ngủ gật sợ gần chết, ông ấy tưởng một đám người đông như vậy chạy đến đây để gây chuyện, họ giải thích mãi rồi lại đưa thẻ sinh viên ra thì bảo vệ mới cho họ vào.

"Chúng ta đông quá, hành lang không chứa nổi nhiều người như vậy." Lý Nhã Hân nghĩ nghĩ rồi nói: "Như thế này đi, những người còn lại chờ ở dưới lầu, chúng ta sắp xếp vài người lên lâu tìm đầu bếp Phó trước."

Mọi người đều gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Vì thế Lý Nhã Hân, một đàn chị và một đàn anh của cô ấy cùng nhau lên lầu, gõ cửa nhà Phó Vãn.

Cánh cửa cọt kẹt mở ra, giọng nói "Mời vào" vang lên từ bên trong.

Họ cũng không kịp suy nghĩ tại sao cửa lại tự động mở ra, vội vàng vào phòng.

Phó Vãn ngồi trên ghế sofa, nhàn nhã nhìn Lý Nhã Hân: "Không đi bệnh viện?"

Lý Nhã Hân giật mình nói: "Phải đi, nhưng cũng không cần gấp như vậy."

Cô ấy quả thật bị bệnh, cho nên đầu bếp Phó mới nói cô ấy chỉ còn có thể sống thêm một năm rưỡi nữa, hôm nay cũng xem như là cô ấy đã nói rõ, trong lòng Lý Nhã Hân bỗng cảm thấy vui mừng, đầu bếp Phó dễ nói chuyện như vậy, vậy thì có phải là có thể giải quyết chuyện của cô giáo Quách không?

Đàn chị nói thẳng: "Đầu bếp Phó, Nhã Hân đã kể lại tất cả mọi chuyện cho chúng tôi nghe, chúng tôi muốn... cho cô giáo 'Mượn mạng'."

Đoàn Đoàn đứng trên ghế nhỏ thi đếm với Thu Thu, đếm đi đếm lại ba lần, quay đầu nói: "Mẹ, phía dưới có 207 người."

Nhiều anh chị đến đây như vậy, trông giống như muốn tới tấn công tiểu khu vậy. Đột nhiên Phó Vãn không biết nên nói gì, đám sinh viên này thật biết cách huy động người, chỉ trong khoảng thời gian mấy tiếng mà họ đã huy động hơn hai trăm người, có lẽ là đã tận dụng hết tất cả các mối quan hệ của mình rồi nhỉ?

Đàn anh tiến sĩ có kiểu tóc Địa Trung Hải đeo kính gọng đen thây Phó Vãn vẫn im lặng thì nhắc lại lần nữa: "Đầu bếp Phó, chúng tôi đều cam tâm tình nguyện, chúng tôi thật sự muốn làm như vậy từ tận đáy lòng mình, cũng không hề muốn trục lợi."

Đám sinh viên này thật biết cách phá bug trong quy tắc của Thiên Đạo.

"Cô cần bát tự của mọi người sao? Chúng tôi có thể lập tức thống kê!"

Phó Vãn: "..."

Đám sinh viên này thật sự là...

Ba người Lý Nhã Hân thấy thấp thỏm bất an, lo lắng nhìn Phó Vãn, sợ hy vọng sẽ bị dập tắt.

Ngón tay thon dài nhỏ nhắn của Phó Vãn nhẹ nhàng gõ tay vịn ghế sofa, mở miệng nói: "Mượn mạng không dễ dàng như mọi người tưởng tượng, không phải ai cũng có thể mượn."

Sở dĩ sư phụ của cô Vân Hoa Tử vẫn luôn nói cô đứng giữa chính và tà là bởi vì cô học hết cả chính thuật và tà thuật.

Theo quan điểm của Phó Vãn, không có tà thuật là thật sự tà ác, chỉ cần cải tiến một chút là có thể sử dụng.

"Nếu không muốn bị Thiên Đạo xử phạt khi sử dụng huyền thuật "Mượn mạng", thì một là người bị Mượn mạng phải cam tâm tình nguyện, hai là có đường thân duyên với nhau."

Đám người Lý Nhã Hân nghe Phó Vãn giải thích xong thì có chút mê mang, khiêm tốn hỏi: "Đường thân duyên là gì vậy?"

Phó Vãn: "Con người có rất nhiều đường, đường cha mẹ, đường nhân duyên, đường con cái, những thứ này chính là thứ liên quan đến đường thân duyên của con người."

Sắc mặt đám người Lý Nhã Hân lập tức trở nên vô cùng khó coi, người nào cũng đờ ra như tang thi.

Bọn họ đã hoàn toàn hiểu rõ, chính là cần người có quan hệ huyết thống!

Khóe mắt Lý Nhã Hân đỏ lên, cô ấy nghẹn ngào nói: "Cha mẹ cô giáo Quách đã qua đời từ lâu, chồng cô ấy cũng qua đời vì nhiễm phóng xạ trong một hạng mục vào 15 năm trước, con trai cô ấy c.h.ế.t vì nhiệm vụ 5 năm trước."

Cô giáo Quách, không còn người thân nữa rồi.

Huyền thuật "Mượn mạng" yêu cầu lại hà khắc như thế, cho dù còn có người thân thì người đó cũng không chịu nổi tỷ lệ hoán đổi đáng sợ như vậy. Quả nhiên, chuyện này không đơn giản như trong tưởng tượng.

Điều này giống như một chậu nước lạnh tạt mạnh l*n đ*nh đầu bọn họ, đại não nhiệt huyết sôi trào của họ bị một gáo nước lạnh thấu tim dội xuống.

Tuy nhiên, họ cũng hiểu rằng Thiên Đạo đưa ra những điều kiện khắc nghiệt như vậy là để tránh ai đó "tự nguyện".

"Ừm..." Giọng nói ngập ngừng của Tạ Khiêm vang lên từ ngoài cửa: "Còn có một đường nữa, là đường sư duyên."

Từ xưa đến nay, địa vị của những người thầy cô đều rất cao, địa vị của thầy cô tương đương với cha mẹ! Cho nên trong hệ thống tri thức của huyền tu, đường sư duyên có thể sánh ngang với đường cha mẹ, được gọi chung là bốn tuyến đường chính của con người.

Tạ Khiêm cũng rất mê mang, tối hôm qua, khi cậu ấy nghe thấy hai chữ "Mượn mạng" thì hận không thể g.i.ế.c c.h.ế.t tà tu ác độc ngay tại chỗ, nhưng hôm nay chính cậu ấy lại để lộ ra "Đường sư duyên".

Sao lại thành như vậy.

Đàn chị và đàn anh của Lý Nhã Hân đều quay đầu lại nhìn, họ thấy một người trẻ tuổi đeo kiếm gỗ đào trên lưng, tay cầm la bàn, kinh ngạc nhìn về phía Phó Vãn.

Phó Vãn mỉm cười gật đầu.

Phó Vãn nhận lấy sữa đá mà Đoàn Đoàn lấy từ trong tủ lạnh ra, cô lạnh nhạt nói: "Sinh viên của giáo sư Quách ở lại, những người còn lại có thể trở về."

Còn có cơ hội, vậy là cô có ý muốn cứu?

Quách Lộ Thanh có rất nhiều sinh viên, đàn chị lập tức xuống lầu bảo những sinh viên tự nguyện đến đây trở về.

"Đầu bếp Phó, có rất nhiều đàn anh và đàn chị ở xa đã ngồi máy bay trở về suốt đêm, một hai tiếng nữa là có thể đến."

Phó Vãn không vội, nhàn nhã ăn sáng với Đoàn Đoàn.

Kể từ khi biết Đoàn Đoàn rất muốn ăn cơm cùng cô, cho dù đã tịch cốc thì cô cũng sẽ ăn một chút.

Sữa đá là sữa tươi mà Dương Chân Vinh đặt hàng ngày, anh ấy đặt sữa cho Đóa Đóa nên thuận tiện đặt cho Đoàn Đoàn luôn, anh ấy nói rằng uống nhiều sữa có thể cao lên.

Đoàn Đoàn thấp hơn Đóa Đóa gần nửa cái đầu, vẫn luôn muốn cao lớn hơn, cho nên cậu bé rất tích cực uống sữa.

Phó Vãn và Đoàn Đoàn ăn sáng xong, Phó Vãn nhìn đồng hồ rồi nói: "Quách Lộ Thanh đột tử lúc 11 giờ 19 phút sáng?"

Bọn Lý Nhã Hân nghe vậy thì kinh ngạc vô cùng, vậy mà vị đầu bếp Phó này lại biết được cả thời gian cô giáo Quách qua đời?

Phó Vãn thấy họ gật đầu như giã tỏi thì đứng dậy: "Đi thôi."

Vẻ mặt họ mê mang, Phó Vãn bổ sung tiếp: "Đại học Công nghệ Ninh Thành."

Tạ Khiêm thấy Phó Vãn muốn ra ngoài thì vội hỏi: "Phó tiền bối, tôi có thể đi theo cô không?"

Tạ Khiêm còn nhớ rõ Phó Vãn bảo cậu ấy tới, cô có việc muốn nhờ cậu ấy làm.

Phó Vãn nói: "Cậu đến nhà máy gỗ Tôn thị, cứu những nữ quỷ còn lại ra."
 
Không Biết Xem Bói Thì Không Phải Là Đầu Bếp Giỏi
Chương 109: Chương 109



Tạ Khiêm lập tức hiểu được, loại nhà máy lòng dạ hiểm độc này bị thủ tiêu càng sớm càng tốt. Chắc chắn là số lượng nữ quỷ làm công nhân trong nhà máy gỗ đó không ít, Tạ Khiêm sờ vào túi câu hồn ở bên hông.

Lần trước Phó Vãn đã bóp nát âm hồn của quỷ nước kia cho dù bị ngăn cách bởi một túi câu hồn, âm khí bên trong tản ra khắp túi, nhưng mà chỉ cần xử lý một chút thì vẫn có thể dùng được.

Phó Vãn cầm một chuỗi vòng tay vô cùng mộc mạc ở trên bàn lên rồi ném vào lòng Tạ Khiêm: "Lần trước tôi đã nói là sẽ bồi thường cho cậu."

Tạ Khiêm nhận lấy chiếc vòng tay, ngón tay cậu ấy vừa mới tiếp xúc với vòng tay thì đã cảm giác được một luồng linh lực nhàn nhạt.

Tạ Khiêm sợ hãi: "Đây là..."

Phó Vãn đang thay giày ở cửa, thản nhiên nói: "Đũa gỗ đào nhiều nên làm một chuỗi vòng. 108 viên gỗ đào, cậu tranh thủ nhốt hết âm hồn vào 108 viên gỗ đào đi."

Tạ Khiêm: "..."

Tại sao Phó tiền bối luôn nói chuyện bằng giọng điệu nhẹ nhàng như vậy?

Một trăm lẻ tám con quỷ, như vậy là đã có thể hình thành một quỷ vực tầm trung rồi đó, như vậy cũng đã đủ để khiến cho toàn bộ huyền tu ở Ninh Thành phải sợ hãi.

Sư phụ thường xuyên tặng pháp khí được truyền lại từ Thiên Cực Huyền Môn cho Tạ Khiêm, Tạ Khiêm là người biết nhìn hàng, vòng tay bằng gỗ đào này còn ấn chứa nhiều linh lực hơn gấp mấy lần túi câu hồn mà sư phụ tặng.

Lý Nhã Hân không nhịn được mà sờ sờ đũa gỗ đào cài trong búi tóc trên đỉnh đầu, ánh mắt cô ấy hơi tỏa sáng, hình như cô ấy có được một pháp khí rất trâu bò?

Phó Vãn lại nhắc nhở một câu: "Trang phục và đạo cụ của cậu trông như thể sợ người khác không biết cậu là mấy tu sĩ lừa đảo vậy."

Vốn dĩ năng lực đã không đủ cao, lại còn ăn mặc như vậy là để cảnh báo trước cho mọi người à?

Đoàn Đoàn chạy về phòng lấy một cái cặp sách nhỏ màu lam ra, hưng phấn đưa cho Tạ Khiêm: "Cho anh Tạ ạ, đây là quà anh Triệu Dương tặng em, em cho anh mượn."

Tạ Khiêm nhìn cặp sách thiếu nhi in hình Ultraman thì im lặng.

Cảm ơn, không cần, lát nữa cậu ấy sẽ đi mua túi mới.

Sau đó Phó Vãn dẫn Đoàn Đoàn xuống lâu và đi cùng với ba người Lý Nhã Hân.

Lúc Tạ Khiêm đóng cửa, cậu ấy mơ hồ nghe thấy có người hỏi Phó Vãn: "Đầu bếp Phó, người vừa rồi là đồ đệ của cô sao?"

Tạ Khiêm hoảng sợ, nếu để sư phụ cậu ấy biết thì chắc là ông ấy sẽ tức c.h.ế.t mất? Sao lại có chuyện một đồ đệ bái hai sư phụ chứ?

May mắn là Phó Vãn trả lời "Không phải".

Bọn họ chia làm hai đội ngũ, bên Phó Vãn đi thẳng tới Đại học Công nghệ Ninh Thành.

Tạ Khiêm thì cầm điện thoại di động chuẩn bị gọi DiDi đi đến nhà máy gỗ Tôn thị, lúc vẫn đang đứng ở cổng tiểu khu thì cậu ấy nhìn thấy một chiếc siêu xe màu xanh sapphire cực ngầu đang lao về phía mình và dừng lại trước mặt Tạ Khiêm.

"Anh chính là tiểu thiên sư mà đầu bếp Phó nói? Đầu bếp Phó bảo tôi đi cùng anh, sợ một mình anh không giải quyết được."

Triệu Dương nói xong còn cười nhe răng, trông rất là đắc ý.

Tiết Định Khôn còn đang nghỉ ngơi trong bệnh viện, anh trai cậu ấy và Tiết tổng đều phải đi làm, hai vợ chồng Tiết tổng phải chịu khổ cả một buổi tối rồi mà còn phải đi học đại học, cũng chỉ có cậu ấy có thời gian rảnh rỗi để xuất hiện trước mặt đầu bếp Phó.

Tạ Khiêm đánh giá Triệu Dương, cậu ấy biết Triệu Dương không phải huyền tu.

Cho dù cậu ấy không giải quyết được thì sao Triệu Dương có thể giúp cậu ấy được chứ?

Nhưng mà đi nhờ xe sẽ có thể tiết kiệm một khoản tiền cho sư phụ để đỡ bị sư phụ mắng, Tạ Khiêm nói cảm ơn rồi lên xe.

Bên phía Phó Vãn, họ đã ngồi xe đi đến Đại học Công nghệ Ninh Thành, lúc này đang là thời điểm nghỉ hè, sinh viên trong trường cũng không nhiêu.

Phó Vãn đi phía trước, theo sau là nhóm người Ô Ương Ương, ai không biết thì còn tưởng rằng cô là lãnh đạo gì đó đến trường để khảo sát nữa chứ.

Phó Vãn vừa đến Đại học Công nghệ Ninh Thành, thì một số đàn anh đàn chị công tác ở các tỉnh xa xôi cũng đến nơi. Cao Phi Dương trốn vào chỗ tối họ không nhìn thấy, kinh ngạc nhìn nhóm người bọn họ, ngay cả đàn anh đàn chị đang họp ở tỉnh khác cũng đã trở lại.

Vẻ mặt Cao Phi Dương thay đổi liên tục.

Nhóm người Phó Vãn bước vào một phòng học lớn đã được chuẩn bị từ trước, các sinh viên lập tức kéo rèm cửa sổ và đóng cửa lớn lại, Phó Vãn đứng ở trên bục giảng.

Đoàn Đoàn nhìn quanh bốn phía, vẻ mặt cậu bé có chút tò mò, thì ra đây là phòng học, thật xinh đẹp.

Phó Vãn nhìn tất cả sinh viên đứng xung quanh, Nhiều người trong số họ mắt đỏ hoe, dường như họ đã khóc.

Cô hỏi: "Mọi người có chắc chắn không? Mọi người sẽ mất đi tuổi thọ thật sự của mình."

Ban đầu họ huy động hơn hai trăm người, bây giờ chỉ còn lại có một nửa, số người ít đi, tổn thương cũng sẽ lớn hơn.

Nhưng mọi người lại đều không hề do dự đồng thanh nói: "Bằng lòng!"

Ánh mắt Phó Vãn lóe lên, khóe môi cô hơi nhếch lên.

Họ đều chỉ là sinh viên, hơn nữa mới chỉ tiếp xúc với môi trường đại học, chưa từng trải qua những chuyện không tốt trong xã hội, nhưng họ cũng chính là nhóm sinh viên đơn thuần và chân thành nhất.

Lý Nhã Hân quay đầu nhìn, vẻ mặt vô cùng thất vọng, Cao Phi Dương không có ở đây. Nhưng dù sao cũng là chuyện liên quan đến tuổi thọ, cô ấy cũng có thể hiểu được.

"Có cần tôi gọi giáo viên của mọi người ra ngoài để nói chuyện không?"

Ánh mắt rất nhiều sinh viên sáng lên, nhưng đàn chị lại phản ứng rất nhanh, nói: "Không cần!"

"Đúng vậy, không cần đâu. Nếu cô giáo Quách biết, chắc chắn cô ấy sẽ không đồng ý."

Phó Vãn gật đầu, lấy một mảnh phấn trắng mới tỉnh ở trên bục: "Lên bục giảng, ký tên." Lý Nhã Hân không để ý đến sự ngăn cản của các đàn anh đàn chị, cô ấy là người đầu tiên đi lên bục.

Trái tim Lý Nhã Hân đang đập thình thịch, gần như sắp nhảy ra khỏi cổ họng cô ấy, hai tay cô ấy run rẩy cầm viên phần, cô ấy bỗng nhiên phát hiện ra viên phần trắng kia đã biến thành màu đỏ thẫm từ bao giờ, trông nó giống như bị nhuộm mực đỏ.

Lý Nhã Hân bẻ gãy phần khó viết ở trên cùng của viên phần, hít sâu một hơi rồi viết tên mình lên bảng đen – "Lý Nhã Hân".

Trước kia cô ấy chưa bao giờ biết rằng viết tên mình lại khó viết đến thế, mỗi nét bút đều vô cùng nặng nề, nặng tới mức ép người ta không thở nỗi.

Lý Nhã Hân viết xong thì đi xuống, ngay sau đó đàn chị và đàn anh lần lượt lên bục ký tên của mình.

Chỉ khoảng mười phút, trên tấm bảng đen có vô số cái tên được viết bằng phân đỏ.

Người cuối cùng lên ký tên, ký tên xong thì phần đỏ cũng hết.

Tất cả mọi người đều không dám thở mạnh, bình tĩnh nhìn về phía Phó Vãn.

Hệ thống mỹ thực rất kinh ngạc: [Ký chủ, họ đều cam tâm tình nguyện.]

Phó Vãn cười nhạt: "Họ làm vậy không chỉ là vì giáo viên, mà còn là vì hạng mục có thể dẫn đầu toàn cầu."

Cho nên...

Cô cũng có thể làm gì đó.

Phó Vãn đi lên phía trước, dùng ngón tay viết tên của mình ở phía cuối tất cả các cái tên.
 
Back
Top Bottom