Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Không Biết Xem Bói Thì Không Phải Là Đầu Bếp Giỏi

Không Biết Xem Bói Thì Không Phải Là Đầu Bếp Giỏi
Chương 90: Chương 90



Ngày mai?

Trước lúc bình minh, chúng nó đều đã lên đường.

Vương Phong cũng không để tâm đến chuyện quà lưu niệm của chúng. Từ trước đến nay Vương Phong là một người đàn ông hay xúc động, mũi anh ấy bắt đầu cay cay, nghĩ rằng tương lai sẽ không bao giờ gặp lại chúng nữa, trong lòng lại có chút trống trải.

Vương Phong móc điện thoại ra, nhìn chằm chằm vào màn hình, quả nhiên không có tín hiệu gì, anh ấy mở camera: "Chúng ta chụp một tấm ảnh, lưu lại kỷ niệm nhé."

Nhưng trên camera chỉ có bóng dáng của mình Vương Phong.

Vương Phong có chút thương cảm, Đoàn Đoàn lập tức cầm điện thoại chạy đến trước mặt Phó Vãn: "Mẹ, chú Vương muốn chụp ảnh lưu niệm với Tư Tư và các bạn."

Tạ Khiêm ở phía sau bỗng nhiên lên tiếng: "Đề tôi làm."

Tạ Khiêm lấy ra một lá bùa vàng mỏng từ trong túi, dán lên màn hình camera, sau đó đưa lại cho Đoàn Đoàn.

Phó Vãn quay đầu liếc nhìn Tạ Khiêm, khẽ mỉm cười không nói gì. Đoàn Đoàn cầm điện thoại quay trở lại hàng cuối, cậu bé nhìn vào màn hình, cuối cùng Tư Tư và các bạn cũng xuất hiện bên cạnh Vương Phong.

Đoàn Đoàn vui mừng khen ngợi: "Anh Tạ Khiêm giỏi quá!"

Tạ Khiêm có chút xấu hổ.

Vương Phong đứng giữa bảy bạn quỷ nhỏ, Đoàn Đoàn đang định bấm nút chụp ảnh, Vương Phong bỗng nhiên nói: "Chờ đã, từ từ."

Vương Phong tháo kính râm trên mũi xuống, đặt vào túi áo khoác.

Tư Tư đùa cợt nói: "Ba Vương, ba không sợ nhìn thấy bộ dạng ban đầu của chúng con sao?"

Ngoài Phó Vãn ra, Vương Phong là người có tâm lý yếu đuối nhất trong ba người lớn, Tạ Khiêm vốn là huyền tu, Phùng Kiện xuất thân là cảnh sát, còn Vương Phong chỉ là một người giao cơm hộp nhỏ.

Vì vậy, khi công viên giải trí tràn ngập âm khí, hàng trăm con quỷ nhỏ tụ tập một đường, Vương Phong hoàn toàn không dám tháo kính râm xuống nhìn đám dưa hấu nhỏ, lợn con hồng nhạt bay lượn khắp nơi.

Có thể nói, trong thời gian này, chiếc kính râm đã gắn liền với sống mũi của anh ấy, ăn cơm, ngủ, thậm chí đi vệ sinh cũng đều mang theo.

Vương Phong hừ một tiếng: "Ba còn sợ các con sao? Nhanh lên, nhìn màn hình chụp ảnh đi!"

Bảy quỷ nhỏ nở nụ cười, đều là vẻ mặt hạnh phúc nhìn vào màn hình, làm tư thế, Đoàn Đoàn bấm nút chụp ảnh, chụp rất nhiều tắm.

Sau khi chụp xong, Đoàn Đoàn trả lại điện thoại cho Vương Phong, Vương Phong nhìn chúng với vẻ mặt thương cảm: "Đi thôi."

Tư Tư và các bạn nhìn Vương Phong lần cuối cùng, dưới sự dẫn dắt của hai vị quỷ sai, chúng đi qua cổng soát vé, lục tục bước lên thuyền. Tạm biệt nhé, ba Vương Phong.

Vương Phong sờ sờ khóe mắt, anh ấy không nhìn con thuyền lớn chìm vào địa phủ, hít mũi đi về phía đám người Phó Vãn.

Đợi Vương Phong đến gân, Tạ Khiêm bỗng nhìn chằm chằm vào người anh ấy, vẻ mặt chấn động: "Anh..."

Dưới âm khí nồng nặc, Tạ Khiêm lại nhìn thấy một tầng linh quang màu vàng nhạt bao quanh Vương Phong.

Tạ Khiêm chắc chắn trước đó xung quanh Vương Phong không có gì cả, anh ấy chỉ là một người bình thường thôi.

Vương Phong ngạc nhiên gãi đầu: "Tôi? Tôi làm sao vậy?"

Đây là... linh quang công đức!

Chỉ những người đại thiện mới có thể có được linh quang công đức! Nghe nói định nghĩa "đại thiện" của Thiên Đạo cũng rất hà khắc, không chỉ xem xét "thiện hạnh", mà còn xem xét cả "bản tâm".

Chỉ những người có tấm lòng thuần khiết, thiện lương và thực sự làm những việc thiện lớn mới có cơ hội đạt được linh quang công đức bảo vệ bản thân. Nếu không, lấy giới giải trí hiện nay mà nói, hầu như tất cả các ngôi sao đều làm từ thiện.

Đương nhiên, trong số đó cũng không thiếu những ngôi sao thực sự có lòng nhân ái, nhưng cũng có một bộ phận lớn biến việc làm từ thiện thành tắm bình phong.

Làm việc thiện là điều nên làm, nhưng lòng dạ thực sự ra sao thì không ai biết. Công đức linh quang bảo hộ cơ thể, Tạ Khiêm chỉ từng được nghe sư phụ, chứ chưa từng được gặp. Hiện giờ... vậy mà lại nhìn thấy rồi.

Vương Phong và bảy quỷ nhỏ chỉ là những người xa lạ, cái c.h.ế.t của chúng không liên quan gì đến Vương Phong, nói cách khác, nhân quả của chúng cũng không liên quan đến Vương Phong.

Nhưng anh ấy đã cứu chúng khỏi nguy hiểm, giúp chúng tìm lại hài cốt, và giờ anh ấy còn tự mình đưa chúng đi.

Bát luận là bản tâm hay hành động, đều được Thiên Đạo tán thành. Công đức linh quang có thể bảo vệ Vương Phong, khiến âm hồn lệ quỷ không dám manh động làm hại, có thể nói đây là một tấm bùa hộ mệnh đến từ Thiên Đạo.

Chỉ cần tương lai Vương Phong luôn làm việc thiện, không có ý đồ xấu, thì kiếp sau đầu thai, anh ấy sẽ được đại phú đại quý, bình an vô sự.

Đối với người thường, linh quang công đức chính là vinh dự cao quý nhất! Tạ Khiêm nhìn Phó Vãn với vẻ mặt phức tạp, biểu cảm của cô vẫn như thường lệ, dường như cô không hề bất ngờ khi Vương Phong có thêm linh quang công đức. Tạ Khiêm hiểu ra, có lẽ Phó Vãn đã dự đoán được điều này từ trước rồi. Trong lúc nhất thời, Tạ Khiêm có chút mơ hồ, huyền tu Phó Vãn này... Hành động thực sự tà ác, thậm chí có thể so với tà tu, nhưng kết quả lại khiến cậu ấy cảm thấy đúng đắn.

Thậm chí có thể nói, thông qua tay Phó Vãn, linh quang công đức của Vương Phong càng được gia tăng.

Tạ Khiêm thở phào nhẹ nhõm, trịnh trọng nói với Vương Phong: "Anh là người tốt."

Vương Phong: "..."

Tạ Khiêm rất ăn ý với Phó Vãn, đều không đề cập đến chuyện linh quang công đức với Vương Phong.

Đôi khi, không biết chuyện gì sẽ xảy ra thì sẽ không bị ràng buộc, cũng không dễ dàng thay đổi tâm lý.

Vậy thì cứ làm việc tốt chớ hỏi công lao đi.

Tất cả các quỷ đồng đều lên thuyền dưới sự hướng dẫn của quỷ sai.

Quỷ sai đứng trên boong tàu lớn, cúi đầu chào Phó Vãn: "Chúng tôi xin phép đi trước."

Phó Vãn gật đầu, Vương Phong, Phùng Kiện và những người khác vội vàng học theo Tạ Khiêm cúi đầu chào hai vị quỷ sai.

Con thuyền lớn màu đen khổng lồ từ từ chìm xuống lòng sông, hướng đến nơi không thể nhìn thấy, hoàn toàn biến mắt. Bầu trời phương đông dần dần lộ ra bụng cá trắng, những tia nắng mặt trời đầu tiên rọi xuống từ kẽ mây.

Trời đã sáng.

Tối hôm qua tất cả như một giấc mơ, nghê hồng biến mất, công viên giải trí xung quanh lại đầy cỏ đại.

Phùng Kiện ôm cháu gái đang hôn mê, nhìn Phó Vãn lo lắng hỏi: "Đầu bếp Phó, không biết sau khi họ tỉnh lại có còn nhớ chuyện này không?" Nếu nhớ rõ thì e rằng trong lòng sẽ không dễ chịu gì?

Dù sao cũng là trẻ vị thành niên, kết quả phát hiện ra kiếp trước mình là khó sinh mà chết, đứa bé tuy rằng được sinh ra trong quan tài nhưng đứa con gái này cũng không phải là thứ tốt lành gì. Nếu nhớ rõ thì sẽ rất khó chịu. Phó Vãn lắc đầu: "Sau khi họ tỉnh lại sẽ quên hết chuyện tối qua, không cần lo lắng."

Phùng Kiện thở phào nhẹ nhõm, anh ấy cũng không muốn cháu gái nhớ ra có một đứa con gái như Quỷ Mẫu, bực bội nhìn mấy người trẻ tuổi đang ngủ say, thật sự muốn bảo chị gái quản lý lại cháu gái!

Phùng Kiện nhìn đứa bé trai đang khóc trên mặt đất, nhíu mày nói: "Đứa bé này ở đâu ra vậy?"

Lưu Vũ Phỉ và những người khác đi thám hiểm để tìm chết, đứa bé này không thể nào cũng đi thám hiểm được? Hay là lạc đường?

"Đông Đông, Đông Đông, con có nghe thấy tiếng ba không?"

Xa xa truyền đến một giọng nói vô cùng lo lắng của người đàn ông.
 
Không Biết Xem Bói Thì Không Phải Là Đầu Bếp Giỏi
Chương 91: Chương 91



Ngay sau đó, một người đàn ông đấy ra đám cỏ dại cao hơn 1 mét trong công viên giải trí vào tìm con trai.

Nhưng khi vào đến nơi, anh ta lại thấy một số người, một cặp vợ chồng đứng trước quầy nước trái cây, ba người đàn ông trưởng thành, bốn thanh thiếu niên và cả con trai mình.

Người đàn ông bước nhanh đến bế con trai lên, ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm vào đám người, lạnh lùng nói: "Các người là ai?"

"Đây là công viên giải trí bỏ hoang, các người ở đây làm gì? Có phải đang tiến hành nghi thức tà giáo gì đó không? Tôi muốn báo cảnh sát bắt các người!"

Phùng Kiện có chút lúng túng nói: "Tôi là cảnh sát."

Người đàn ông: "..."

Hạ Huy vội vàng vỗ vỗ mặt con trai: "Đông Đông, con không sao chứ? Sao con lại ở đây?"

Cậu bé trai duỗi người, lẩm bẩm vài tiếng, rồi từ từ mở mắt ra: "Ba ba? Tối qua Đông Đông mơ một giấc mơ, có một dì gọi con là ba."

Giấc mơ nào chẳng kỳ lạ, Hạ Huy cũng không nghi ngờ gì.

Thấy tình trạng của con trai không tệ, Hạ Huy thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn quyết định đưa con trai đi bệnh viện kiểm tra.

Hạ Huy ôm con trai đứng dậy, liếc nhìn Phó Vãn, cảm thấy có chút quen thuộc. Anh ta nhìn chằm chằm nhìn vài lần, rồi nhận ra, nhếch miệng cười lạnh: "Hóa ra là cô à, bà chủ quán ăn chỉ phục vụ người giàu có."

Anh ta nhớ ra rồi, tối mây ngày trước anh ta có đi ngang qua cây hòe già, quá đói bụng, nhìn thấy quán có mặt tiền đẹp, định đi lên ăn một bát mì, nhưng bà chủ quán lại đuổi anh ta đi.

Anh ta nhìn lên chiếc xe siêu xe đỗ bên cạnh, hiểu ra, đó là xe của những đại gia nổi tiếng Ninh Thành, nhà họ Triệu và nhà họ Tiết.

Bà chủ quán này tuy xinh đẹp nhưng thực chất là một người phụ nữ ham hư vinh, chỉ tiếp đãi người giàu có.

Hạ Huy ôm con trai nhàn nhạt nói: "Cô chủ quán, gần đây tôi vừa hợp tác với nhà máy gỗ Tôn thị, không biết lần sau khi tôi đến quán ăn của cô, tôi có thể ăn được một bữa cơm nóng hổi hay không?"

Phó Vãn mỉm cười: "Có thể."

Hạ Huy nhìn vẻ mặt bình thản của Phó Vãn, không hề có vẻ nhục nhã hay xấu hồ gì, thậm chí còn hạ mình nói lần sau có thể tiếp đãi anh ta. Cô chủ quán này mặt dày thật.

Hạ Huy cảm thấy như đắm vào bịch bông, lời châm chọc của anh ta không hề gây tổn thương gì cho Phó Vãn, trong lòng có chút bực bội.

Thôi, đưa con trai đi khám bệnh viện trước đã.

Hạ Huy ôm con trai lập tức rời khỏi công viên giải trí, nghe nói nơi này có âm hồn quấy phá, không sạch sẽ, tốt nhất là anh ta nên đi trước.

Tạ Khiêm nhíu mày nhìn bóng dáng Hạ Huy, nói: "Phó tiền bối, trên người anh ta có một luồng hắc khí nhàn nhạt."

Phó Vãn: "Ừ."

Phó Vãn giơ tay nhẹ nhàng xoa huyệt Thái Dương, cảm thấy có hơi mệt mỏi, nói: "Về nhà nghỉ ngơi."

Hệ thống mỹ thực quan tâm hỏi: [Ký chủ, cô không sao chứ?]

Phó Vãn: "Không sao, linh lực tiêu hao quá nhiều, nghỉ ngơi một lúc là được. Nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành chưa?"

Dù sao cũng bị lôi kiếp phách về, trên người Phó Vãn còn có vết thương sét đánh, nếu không có Huyền Thưởng Lệnh vàng triệu tập Bách Quỷ, cô cũng không đến mức mệt mỏi như vậy.

Hệ thống mỹ thực nghẹn ngào: [Ký chủ đã tiếp đãi du khách (167/100), chúc mừng ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ phụ, nhận được một phần thực đơn kho đồ ăn.]

Không chỉ hoàn thành, mà còn vượt KPI.

Không đúng, không đúng, tại sao như vậy cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ được?

Nhiệm vụ của ký chủ hoàn thành từng cái một, nhưng tay nghề nấu nướng của cô vẫn không hề tăng lên.

Hệ thống mỹ thực vô cùng hậm hực, nó đóng cửa lại, không muốn nói chuyện nữa.

Mọi người chia tay nhau về nhà.

Rời khỏi công viên giải trí, ngoảnh đầu nhìn lại, công viên giải trí vẫn tàn tạ như cũ, đồ chơi và các thiết bị đều rỉ sét, khó có thể tưởng tượng đêm qua nơi này từng náo nhiệt và huy hoàng đến thế nào.

Phó Vãn đưa Đoàn Đoàn về nhà, Đoàn Đoàn vào nhà, há hốc miệng kể với Thu Thu chuyện tối qua: "Thu Thu, tối qua tớ và mẹ đi tàu lượn siêu tốc, thú vị cực."

Thu Thu ôm con thỏ bông, ngắt quãng nói: "Disney cũng rất vui."

Đoàn Đoàn chưa từng đến Disney, nhưng Thu Thu nói hay thì chắc chắn là hay rồi?

Đoàn Đoàn đặt chiếc chảo đáy bằng xuống bếp rồi đi rửa mặt, cậu bé xoa xoa đôi mắt, bắt đầu buồn ngủ.

Cậu bé quá mệt mỏi, cậu bé muốn ngủ.

Chắc hẳn mẹ cũng mệt mỏi rồi?

Phó Vãn cũng định trở về phòng thiền định, cô đứng ở cửa nhìn Đoàn Đoàn, bỗng vẫy tay với cậu bé: "Đoàn Đoàn, con có muốn thiền định cùng mẹ không?"

Đoàn Đoàn chớp mắt: "Thiền? Có thể ngủ không ạ?"

Phó Vãn không khỏi bật cười: "Cũng đúng."

Đoàn Đoàn lập tức quay lại phòng ôm lấy chiếc gối nhỏ của mình, háo hức bò lên giường của Phó Vãn, cuộn tròn thành một cục.

Đoàn Đoàn ngủ rất nhanh, cậu nhóc còn mơ thấy một giấc mơ. Trong mơ mẹ là đầu bếp giỏi nhất, mẹ dạy cậu bé nấu ăn, có món chân gà kho, có món kho cổ vịt, giò heo gừng, thịt bò ngũ vị hương...

Mẹ thật tuyệt vời.

Hệ thống mỹ thực: [...]

Ký chủ quá đáng, sao lại chơi trò lừa đảo như vậy chứ!

# giờ sáng, Vương Phong mệt mỏi trở về phòng trọ của mình, nhìn căn phòng trọ trống trải, anh ấy lại khẽ thở dài một hơi.

Thật yên tĩnh.

Đám quỷ nhỏ đi rồi, anh ấy lại có chút không quen.

Mặc dù đã xin nghỉ hơn mười ngày, nhưng mọi chuyện diễn ra suôn sẻ hơn so với tưởng tượng của anh ấy, Vương Phong nghĩ phải kiếm tiền thôi, anh ấy định ngủ một giấc buổi sáng trước, rồi chiều đi giao cơm hộp kiếm tiền. Gần đây bị bảy nhóc quỷ nhỏ làm chậm trễ thời gian, nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục, anh ấy phải kiếm tiền mới được.

Vương Phong vừa đặt đầu lên gối đã ngủ thiếp đi, mơ mơ màng màng, không biết bao lâu sau, anh ấy bị một cuộc điện thoại đánh thức, vẫn là một số điện thoại xa lạ.

Anh ấy dụi mắt ngái ngủ, giọng nói mơ màng: "Alo?2"

"Xin chào, anh chính là người đã giúp tìm con trai Trương Ngạn Khanh của tôi, Vương Phong đúng không?" Giọng nói của người đàn ông ở đầu dây bên kia nắc nghẹn: "Tôi là ba của Trương Ngạn Khanh."

"Ngày hôm đó khi tìm thi thể, vợ chồng chúng tôi có lỗi với anh, mong anh đừng để bụng."

Ba Trương tiếp tục nói: "Tối qua Ngạn Khanh đã báo mộng cho vợ chồng tôi, nói cảm ơn anh đã tìm được thi cốt của nó, nó mới có thể an tâm đi đầu thai, và còn nói nhận anh làm ba nuôi."

"Trước đó vợ chồng tôi đã treo thưởng trên mạng, ai tìm được Ngạn Khanh sẽ được thưởng hai mươi vạn. Anh gửi số tài khoản cho tôi, tôi chuyển tiền cho anh."

Vương Phong bỗng chốc tỉnh táo, nắm lấy điện thoại vội vàng nói: "Ông Trương, tôi giúp tìm kiếm t.h.i t.h.ể Trương Ngạn Khanh không phải vì tiền. Vợ chồng ông mới vừa mất con, số tiền này cứ giữ lại đi."

Bà Trương lấy điện thoại, khàn khàn nói: "Là Ngạn Khanh nói hy vọng sau này ba Vương có thể mua bốn chiếc vòng xe đạp cho nó, nhất định phải cảm ơn anh, mong anh đừng chối từ. Nếu sợ là lừa đảo, chúng ta có thể đến đồn cảnh sát gặp mặt."

Đây là nguyện vọng cuối cùng của con trai, vợ chồng họ làm cha mẹ nhất định phải hoàn thành.

Hơn nữa, việc treo giải thưởng tìm kiếm vốn dĩ đã có hiệu lực pháp luật, nếu không ai thực hiện nghĩa vụ, thì sau này việc treo giải thưởng sẽ không còn hiệu lực, ai còn dám tin vào Huyền Thưởng Lệnh nữa đây?
 
Không Biết Xem Bói Thì Không Phải Là Đầu Bếp Giỏi
Chương 92: Chương 92



Cúp điện thoại xong, Vương Phong ngây người.

Á.

Đây là quà tặng mà Trương Ngạn Khanh nói đến?

Mất một lúc lâu Vương Phong mới hồi phục lại tỉnh thần, một cuộc gọi điện thoại mới lại đến, vẫn là một số điện thoại xa lạ.

"Vương Phong, xin chào, chúng tôi là cha mẹ của Lưu Viện..." Trong một buổi sáng, Vương Phong đã nhận được sáu cuộc gọi điện thoại! Trong đó năm cuộc là từ cha mẹ của những đứa trẻ "báo mộng tìm thi" kia, đều nói muốn thực hiện nghĩa vụ treo giải thưởng, không hề tiếc mấy chục vạn.

Còn có một cặp vợ chồng là cha mẹ của Đậu Đậu, do dự nói rằng tối qua họ cùng mơ thấy đứa bé đã khuất của mình, bé bảo họ báo mộng cho một người chú tên Vương Phong, vì nhờ chú mà bé mới có thể đến âm phủ đầu thai. Lúc đầu, hai vợ chồng này còn tưởng rằng mình chỉ mơ vớ vẩn, kết quả là khi hỏi đối phương, cả hai lại đều mơ thấy điều giống nhau.

Vì để yên tâm, hai vợ chồng muốn cảm ơn Vương Phong, mang theo một ít tiền mặt và trái cây linh tinh đến thăm anh.

Vương Phong lấy điện thoại ra, mở album ảnh, nhìn vào bức ảnh chụp mới nhất. Anh ấy đứng giữa bảy con quỷ nhỏ, khuôn mặt chúng trắng bệch nhưng nụ cười rạng rỡ, Vương Phong ôm điện thoại bỗng nghẹn ngào bật khóc. Hóa ra, đây là món quà cuối cùng mà chúng nó dành cho anh ấy.

Chúng luôn biết rằng Vương Phong thiếu tiền, nên mới cho anh ấy tiền. Đến giữa trưa, Tạ Khiêm đã nghỉ ngơi cả buổi sáng, rửa mặt xong liền gọi video cho sư phụ.

Chẳng máy chốc, ở đầu dây bên kia xuất hiện một vị lão giả đạo cốt tiên phong, tóc và râu đều đã bạc trắng.

Tạ Khiêm vội vàng đứng dậy cúi chào: "Kính chào sư phụ."

Ông lão gật đầu: "Hai ngày nay ở Ninh Thành thế nào?"

Tạ Khiêm ngồi xuống, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng nói: "Sư phụ, con ở Ninh Thành gặp một nữ huyền tu tên là Phó Vãn..."

Tạ Khiêm kế lại những gì xảy ra trong hai ngày qua, từ việc Phó Vãn cứu nhiều đứa trẻ trong khu phố cho đến việc tiễn đi hàng trăm quỷ đồng có liên quan đến Quỷ Mẫu đi. Tạ Khiêm rất nghiêm túc nói: "Sư phụ, con nghĩ nên ở Ninh Thành thêm vài ngày nữa, con luôn cảm thấy Ninh Thành không yên ổn, trước đây là âm hồn trẻ em bị bắt cóc để luyện chế thành quỷ đồng áo đỏ, có thể tương lai sẽ tiếp tục phát sinh thêm tai ương."

Ông lão gật đầu đồng ý: "Vị nữ huyền tu tên Phó Vãn kia có quan hệ như thế nào với con?"

Tạ Khiêm không hiểu rõ ý của sư phụ, cậu ấy suy nghĩ một lúc rồi nói: "Cũng được, con hiểu lầm cô ấy nuôi dưỡng quỷ đồng áo đỏ, cô ấy cũng không có sát khí, còn dẫn con tới công viên giải trí, tối qua giúp con học được rất nhiều điều." Ông lão nhàn nhạt nói: "Vậy thì chính là quan hệ khá tốt."

Tạ Khiêm không khỏi lo lắng, cậu ấy là đệ tử ruột của sư phụ, vậy mà trước mặt sư phụ khen ngợi một nữ huyền tu khác, lời này có phần đại nghịch bất đạo. Ông lão vẻ mặt bình tĩnh, vuốt râu hỏi hỏi: "Tạ Khiêm, câu đầu tiên vi sư nói khi thu nhận con là gì?"

Lời nói này vừa ra, Tạ Khiêm càng thêm lo lắng, có lẽ sư phụ tức giận thật rồi.

Đúng vậy, quan hệ giữa đệ tử ruột và sư phụ không giống với học sinh bình thường, đệ tử ruột là người đến để phụng dưỡng và ở bên cạnh sư phụ lúc tuổi già, thậm chí còn thân thiết hơn cả con cái! Tạ Khiêm lập tức quỳ xuống, trên khuôn mặt tuấn tú chảy ra một tầng mồ hôi lạnh: "Sư phụ nói là tu dưỡng bản thân, tự kỷ luật, thận trọng, bao dung với người khác."

Ông lão nhìn cậu ấy bằng ánh mắt lạnh lùng: "Sail"

Tạ Khiêm suy nghĩ một lúc, rồi nhanh chóng nói: "Vậy là... Hư mà bắt khuất, động lại càng rèn. Thấy nhiều biết rộng không bằng nắm vững kỹ năng. " Ông lão: "Sail"

Tạ Khiêm bối rối, cậu ấy vẫn nhớ rõ ràng cảnh tượng bái sư ngày hôm đó, sao lại sai được?

Tạ Khiêm quỳ trên mặt đất, cậu ấy chống tay xuống đất, thành kính nhận sai: "Sư phụ thứ lỗi, con không nhớ rõ."

Ông lão ở đầu dây bên kia video thở dài một hơi, thấm thía nói: "Đồ nhi à, ngày hôm đó rõ ràng vi sử đã nói dù giàu sang phú quý, cũng đừng bao giờ quên nhau."

Tạ Khiêm: "..."

Tạ Khiêm ngây ngốc nhìn ông lão, sư phụ của cậu ấy trông có vẻ rất quả quyết. Thật sao? Lúc trước khi bái sư, câu đầu tiên sư phụ nói với cậu ấy là như vậy sao?

Tạ Khiêm suy ngẫm một lúc lâu, cảm thấy sư phụ chắc chắn sẽ không nông cạn đến mức bảo cậu ấy đi ôm đùi tiền bối Phó được, có lẽ là đang nói cho cậu ấy biết rằng dù sau này có thành tựu gì, cũng không thể quên sư phụ đã dẫn dắt cậu ấy.

Sư phụ không có con cái, là một ông lão cô đơn, có suy nghĩ này cũng là điều bình thường.

Tạ Khiêm cung kính gật đầu, an ủi nói: "Sư phụ không cân lo lắng đâu, đừng tự coi nhẹ mình, thầy mãi mãi là sư phụ của Tạ Khiêm con."

"Mặc dù ngài chỉ là đệ tử ngoại môn của Thiên Cực Huyền Môn, nhưng nội môn trưởng lão của Huyền Môn vẫn để lại cho ngài rất nhiều pháp bảo mà."

Ông lão vuốt râu gượng cười hai tiếng.

Tạ Khiêm lập tức cảm thấy không nên nói nhiều, sư phụ của cậu ấy sống hơn 70 năm, khúc mắc duy nhất là không được chính thức bái sư vào Thiên Cực Huyền Môn, chỉ là một đệ tử ngoại môn.

Tạ Khiêm cũng không phải là người nói nhiều, cậu ấy kể lại những chuyện gần đây ở Ninh Thành xong, đang định cúp máy thì lại thấy ông lão nói: "Gần đây Ninh Thành không yên ổn, con bán thêm chút bùa chú đi."

Tạ Khiêm có chút bực bội nhếch mép, sư phụ đạo mạo tiên phong là vậy, nhưng không biết sao lại cực kỳ thích vàng bạc, Tạ Khiêm đành bất đắc dĩ gật đầu: "Con biết rồi."

Cuộc trò chuyện kết thúc, trong căn nhà lạnh lẽo vang lên tiếng cười quái dị: "Nếu đồ đệ tốt của ông biết rằng pháp bảo của ông đều mua bằng Hồn Châu trong Chợ Ma, chắc sẽ rất vui nhỉ ha ha ha."

Ông lão cau mày: "Chuyện của cậu thì liên quan gì đến tôi? Loại ác quỷ cấp thấp nhà cậu khi nào mới rời khỏi cơ thể của tôi?"

Ác quỷ: "Ngoại môn đệ tử."

Ông lão thở hổn hển nói: "... Tôi có vô số mối quan hệ hào môn trong Kinh Thị, mỗi người đều tôn xưng tôi là 'Thiên Sư' đấy."

Ác quỷ: "Ngoại môn đệ tử."

Ông lão tức giận đến mức muốn nổ tung: "... Đồ đệ ruột duy nhất của tôi, Tạ Khiêm, là thiên tài huyền học trăm năm khó gặp của Kinh Thị, ngay cả thiên tài huyền học cũng phải gọi tôi là 'sư phụ' đấy, hiểu không?"

Ác quỷ: "Ngoại môn đệ tử."

"" Ông lão tức đau cả đầu, nằm trên ghế bập bênh, nhắm mắt lại. Nhiệt độ trong nhà giảm mạnh, giọng nói lạnh lẽo của ác quỷ lại vang lên: "Dâng hương cho tôi mau, ông đây đói bụng rồi! Nhanh lên!"

"Ông có tin tôi sẽ g.i.ế.c ông trước rồi g.i.ế.c c.h.ế.t đồ đệ tốt của ông không?"

Ông lão bỗng mở mắt ra, cười rung cả râu: "Quỷ gia, đây rồi."

Ông lão nhanh nhẹn đứng dậy khỏi ghế bập bênh, đi dâng hương cho ác quỷ. Haiz, đồ đệ à, có đùi thì nhất định phải ôm chặt, bằng không hai thầy trò chúng ta sớm muộn gì cũng c.h.ế.t đấy.

Hôm nay Dương Chân Vinh vô cùng may mắn, mới vừa đến trưa anh ấy đã bán hết thịt heo, về nhà ngửi thấy mùi hương từ hiên nhà nồng nặc, anh ấy khẽ hút hít mũi, nhận ra mùi hương này là từ căn bếp của Phó Vãn bay ra. Dương Chắn Vinh không khỏi bật cười, Phó Vãn ở nhà nấu cơm sao? Nếu có kỹ năng nấu nướng này, quán ăn của cô quả thực có thể làm được ra trò.
 
Không Biết Xem Bói Thì Không Phải Là Đầu Bếp Giỏi
Chương 93: Chương 93



Trong bếp, Thu Thu ôm con thỏ bông nhìn Đoàn Đoàn gắp từng chiếc chân gà kho trong nổi ra, nói lí nhí: "Đoàn Đoàn, đầu bếp, giỏi quá."

Đoàn Đoàn mỉm cười ngại ngùng: "Đoàn Đoàn không giỏi bằng mẹ, đây là mẹ dạy tớ làm trong mơ đấy! Là bí quyết kho độc nhất vô nhị của mẹ."

Hệ thống mỹ thực nghẹn ngào: [Ô ô ô ô ô.]

Đoàn Đoàn đặt một đĩa chân gà kho lên bàn, mắt trông mong nhìn Phó Vãn: "Mẹ ăn đi."

Phó Vãn buông hai con hạc giấy vừa gấp xong ra, cô dùng khăn giấy lau tay rồi ăn một miếng, quả thực rất ngon, bí quyết này có một loại hương vị đặc biệt. Tuy nhiên, Phó Vãn cũng không có h*m m**n quá lớn với thức ăn, ăn một miếng rồi lại thôi.

"Mẹ đang làm gì vậy?" Đoàn Đoàn tò mò nhìn hai con hạc giấy.

"Mẹ vẫn chưa đưa bùa bình an cho nhà họ Triệu và nhà họ Tiết." Phó Vãn nói.

Đám Triệu Dương đã chuẩn bị chu sa và giấy vàng, Phó Vãn vẽ xong rồi dán lên cánh hạc giấy. Đầu ngón tay Phó Vãn ngưng tụ một luồng linh lực nồng đậm điểm vào mắt hạc giấy, hạc giấy bỗng có thêm một đôi mắt màu đỏ.

Cánh mềm mại đung đưa lên xuống, nhẹ nhàng bay lượn trong không trung. Phó Vãn: "Đi đi."

Hai con hạc giấy bay ra khỏi cửa sổ theo hai hướng hoàn toàn trái ngược nhau. Triệu Dương ở nhà buồn chán lướt video, dạo này xảy ra nhiều chuyện khiến cậu ấy trở nên trầm tính hơn nhiều, nhóm chat ăn dưa thì đang ầm ï hết cả lên.

Chu Thiên Lỗi là người đầu tiên hóng hớt, liên tục tung tin trong nhóm chat.

[Chu Thiên Lỗi: Haha, các cậu biết nhà Phó có chuyện gì không? Họ đã từ Phật Quốc Đông Nam Á về nước rồi!]

[Lý Thành Chí: Về nước thôi mà, có gì kỳ quặc đâu?]

[Chu Thiên Lỗi: Họ về nước thì không sao, nhưng không về nhà mà lại tới khách sạn ở, các cậu nói xem có lạ không?]

[Tề Nhược Nhược: Nghe nói nhà họ bị ma ám đây.]

Phó Hiên đã rời khỏi nhóm chat, vì vậy mọi người cũng chẳng kiêng nễ gì thảo luận chuyện nhà họ Phó.

[Tê Nhược Nhược: Đúng rồi, Tôn Xương Minh đâu? Cả ngày hôm nay không thấy anh ta xuất hiện trong nhóm chat vậy?]

[Chu Thiên Lỗi: Các cậu còn không biết đức hạnh của anh ta sao? Có lẽ anh ta lại phát hiện ra một trò chơi mới nào đó rồi, đam mê chơi game mà đòi bái Phật.]

Triệu Dương nhìn một lúc rồi tắt điện thoại, chán nản nhìn lên trần nhà. Tối hôm qua đầu bếp Phó không mở quán, không biết cô lại đi đâu rồi. Triệu Dương cảm thấy có lẽ không phải cô nghỉ phép ở nhà, nhưng họ cũng không tiện giục Phó Vãn đưa bùa bình an.

Triệu Dương đang cân nhắc xem có nên đến bệnh viện thăm Tiết Định Khôn hay không, thằng nhóc này mấy ngày nay khỏe lên nhanh như chớp, mắt thường cũng nhìn ra được.

"Cạch cạch." Ngoài cửa sổ vang lên một tiếng gõ.

Triệu Dương quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, suýt ngã khỏi ghế sofa. Đó không phải là muỗi, mà là một con... Hạc giấy?

Triệu Dương nhìn chằm chằm một lúc, xác định đó là một con hạc giấy.

[Là Vãn Vãn đây: Ba bùa bình an, hai bùa cầu con, đã gửi đi, xin kiểm tra và xác nhận.]

Triệu Dương nhìn thấy tin nhắn WeChat này, cậu ấy lập tức tiến lên mở cửa sổ, phát hiện trên cánh hạc giấy treo mấy lá bùa vàng, cùng với... hai lá bùa vàng xếp thành hình trái tim.

Triệu Dương: "..."

Đầu bếp Phó còn là cao thủ gấp giấy à.

Bùa chú không được treo trên mặt hay dán vào cánh hạc, mà là được đưa tới Mặc dù Triệu Dương không biết chữ trên đó, nhưng cậu ấy quan sát kỹ thì thấy có ba lá bùa có chữ giống nhau, có lẽ là bùa bình an mà Phó Vãn đã nói. Triệu Dương cẩn thận cất bùa bình an của mình vào túi, rồi đặt hai lá bùa tình yêu vào hộp gỗ, đợi Triệu Côn Minh tan làm về thì đưa cho anh chị. Nhưng... sao lại có thêm một lá bùa? Bùa chú và bùa bình an là hai thứ hoàn toàn khác nhau.

Triệu Dương nhìn chằm chằm vào lá bùa vàng kia một lúc, xúc động đến rơi nước mắt.

Triệu Dương lập tức lấy điện thoại ra trả lời tin nhắn WeChat của Phó Vãn.

[Triệu Dương: Cảm ơn đầu bếp Phó, tôi đã nhận được bùa cô gửi rồi. Nếu sau này cô có chuyện gì cần giúp đỡ, cứ nói với tôi một tiếng, dù lên núi đao xuống biển lửa, tôi cũng nhất định sẽ không chối từ. Cô khách sáo quá, còn tặng thêm một lá bùa nữa.]

Triệu Dương cảm thấy lá bùa dư ra này có thể là quà tặng của Phó Vãn, mây người bán hàng cũng thường hay tặng quà đi kèm cho khách mà.

[Là Vẫn Vẫn đây: 2 Đó không phải là quà tặng, cũng không phải là cho cậu.]

Lúc này, Triệu Dương mới ngớ ra, lời này là có ý nghĩa gì?

[Là Vãn Vẫn nha: Cậu không cần phải lên núi đao xuống biển lửa, giờ cậu mang lá bùa dư ra này đến trại trẻ mồ côi Ái Thiên Sứ đi.]

[Là Vãn Vãn đây: Đúng rồi, mấy ngày tới tôi rảnh, cậu gọi mấy người bạn của cậu tới đi, tôi mời bọn họ ăn cơm.]

[Triệu Dương: ?]

Chết tiệt, lời này có ý gì? Tính diệt cả đoàn à?

Ai mời khách ăn cơm cũng được, trừ Phó Vãn!

Người khác mời khách ăn cơm để kiếm tiền, Phó Vãn mời khách ăn cơm để liều mạng.

Triệu Dương nhìn thấy tin nhắn Phó Vãn mời ăn tối, cậu ấy rùng mình, vội vàng cầm lá bùa còn lại lái xe đến trại trẻ mồ côi Ái Thiên Sứ.

"Xác c.h.ế.t vớt được từ sông Ninh Thành đã được xác định. Lý Cường, nam, 32 tuổi, từng làm việc tại Trại trẻ mồ côi Ái Thiên Sứ."

Phùng Kiện sầm mặt lại, cảnh sát đương nhiên không phải ăn chay, vớt được t.h.i t.h.ể lên, bọn họ lập tức tra ra được không ít manh mối.

Hơn nữa, Phùng Kiện nhớ rõ lời nói của hồn ma Lý Cường lúc đó, gã ta nói rằng gã ta đã hy sinh rất nhiều cho "Kế hoạch Ước mơ" của trại trẻ mồ côi nhưng cuối cùng vẫn bị c.h.ế.t đuối. Hiện tại xem ra, trại trẻ mồ côi mà gã ta từng làm việc trước đây có thể chính là "Trại trẻ mồ côi Ái Thiên Sứ".

Thậm chí có thể suy ra rằng trại trẻ mồ côi này có thể đang tiến hành một số hoạt động bí mật, Lý Cường bị sát hại rất có thể là do chia chác không đều. Cần phải đến Trại trẻ mồ côi Ái Thiên Sứ một chuyến mới được. Vụ án Đàm Kính Nghiệp và Trần Lệ đã được kết án, vụ án trước là do tình cảm mãnh liệt dẫn đến tự sát, vụ án sau là do nữ sinh bị rong biển cuốn trôi ở giữa sông, chậm trễ lên bờ nên tử vong. Tuy nhiên, vụ án mạng của Lý Cường lại là một vụ mưu sát thực sự, cần phải tìm ra hung thủ.

Phùng Kiện và các đồng đội quyết định đến Trại trẻ mồ côi Ái Thiên Sứ, vừa ra khỏi cửa đã gặp Tạ Khiêm cầm la bàn vác kiếm gỗ đào trên vai.

Phùng Kiện cười nói: "Chào chuyên gia Tạ, chúng tôi đang định ra ngoài."

Tạ Khiêm khẽ ho khan nói: "Tôi đi cùng các anh."

Phùng Kiện hơi nhíu mày, nhưng vẫn đồng ý cho Tạ Khiêm đi cùng. Gần đây Ninh Thành không yên ổn, thường xuyên có âm hồn quấy phá, có một huyện tu đi theo sẽ tiện lợi hơn nhiều.

Trên đường đến trại trẻ mồ côi Ái Thiên Sứ, Tạ Khiêm vốn ít nói lại đột nhiên hỏi: "Không biết lương của cảnh sát Phùng hiện giờ là bao nhiêu?"

Phùng Kiện: "Tạ Khiêm, một huyền tu như cậu hỏi lương bổng của người khác, có lịch sự không?"

Cảnh sát ngồi ở ghế trước buông tay, nói: "Haha, đội trưởng Phùng thì tôi không rõ lắm, dù sao của tôi cũng chỉ đủ sống thôi."
 
Không Biết Xem Bói Thì Không Phải Là Đầu Bếp Giỏi
Chương 94: Chương 94



Phùng Kiện cười cười nói: 'Làm nghề này của chúng tôi, tiền không phải là thứ quan trọng nhất."

Tạ Khiêm gật đầu, vậy là không dư dả lắm.

Bùa bình an rẻ nhất của sư phụ cậu ấy cũng phải 188. 000 đồng một lá, không biết họ có muốn mua hay không.

Tạ Khiêm đang suy nghĩ, cậu ấy bỗng liếc mắt nhìn màn hình điện thoại của cảnh sát ngồi trước, hóa ra đó là một lá bùa.

Cảnh sát đó cũng nhạy bén, phát hiện Tạ Khiêm nhìn thấy màn hình điện thoại của mình, bèn lúng túng nói: "Chuyên gia Tạ, xin đừng để ý, tôi đã chuyển đổi lá bùa cậu gửi cho tôi trên máy tính thành cái này..."

Tạ Khiêm nói: "Vô dụng thôi, hơn nữa đây cũng không phải là bùa bình an." Tạ Khiêm không thể không phục sư phụ của mình, sư phụ của cậu ấy thực sự có một tài năng thiên bẩm trong việc kiếm tiền bằng bùa chú.

Hơn nữa, sư phụ của cậu ấy cũng rất am hiểu các mánh khóe, là một huyền tu có thể bắt kịp thời đại.

Internet phát triển nhanh chóng, bây giờ mọi thứ đều có phiên bản điện tử. Một lá bùa bình an 188. 000 đồng đắt lắm phải không?

Không sao cả, hãy tạo ra phiên bản điện tử, mười người cùng góp tiền mua! Giả sử một lá bùa có tổng cộng 100 điểm linh lực, nếu mười người cùng mua, mỗi người sẽ có 10 điểm linh lực bảo vệ.

Hơn nữa, sau khi nghiên cứu kỹ lưỡng, sư phụ của Tạ Khiêm đã thiết lập một cắm chế, ngoại trừ việc chính ông ấy kích hoạt bùa chú điện tử ra, người ngoài sao chép sẽ không có hiệu quả, chỉ là một tấm hình mà thôi. Lúc Tạ Khiêm biết được điều này, quả thực cậu ấy vô cùng bội phục sư phụ của mình, đúng là một người thầy tài ba, thật lợi hại. Tạ Khiêm nhìn thấy Phùng Kiện và các đồng đội đều rất hứng thú, trong lòng thở dài, chuyến này đi đúng rồi đây.

Họ đã đến Trại trẻ mồ côi Ái Thiên Sứ.

Phùng Kiện và các đồng đội xuất trình giấy tờ, không lâu sau thì viện trưởng thấp thỏm xuất hiện.

Tạ Khiêm không tham gia vào việc hỏi cung của họ, mà cậu ấy đeo kiếm gỗ đào, câm la bàn vàng đi lại khắp trại trẻ mô côi.

La bàn vàng trong tay cậu ấy điên cuồng lay kim, độ rung lớn vô cùng. Tạ Khiêm tức giận mắng: "Âm khí thật nặng, tạo nghiệp lớn như vậy." Có mấy đứa trẻ thò đầu ra khỏi cửa sổ ký túc xá nhìn họ, đôi mắt lạnh lùng vô hồn, như những con búp bê vải rách nát không có sức sống.

Đây là trại trẻ mô côi, đối tượng vẫn là trẻ em như cũ.

Nghĩ đến hàng ngàn quỷ đồng tối qua đều có liên quan đến Quỷ Mẫu, thậm chí cậu ấy còn nghe nói Trần Lâm Giang, thiên sư làm ra trận Lục Tử Hồn cũng là do Quỷ Mẫu truyền dạy.

Tạ Khiêm nắm chặt la bàn trầm tư, Quỷ Mẫu vì một đôi chân toàn vẹn ở Ninh Thành mà đi khắp nơi bắt cóc trẻ em để luyện chế thành quỷ đồng áo đỏ, mà những đứa trẻ trong trại trẻ mồ côi này vẫn còn sống.

Này...

Trong đầu Tạ Khiêm lập tức hiện ra một ý nghĩ - "Nơi này không phải là lò sát sinh đang chờ để g.i.ế.c mổ đó chứ?"

Người sống? Không quan trọng. Chết rồi có thể thành quỷ đồng. Hơn nữa âm khí nặng nề như vậy, Tạ Khiêm hít một hơi, cậu ấy lập tức nhổ nước bọt lên đầu vai kiếm gỗ đào, không thể trì hoãn nữa.

"Chuyên gia Tạ, anh nghĩ trại trẻ mồ côi này có vấn đề gì không?" Phùng Kiện quay lại hỏi. Sau khi hỏi ý kiến, viện trưởng tỏ ra vô cùng khó chịu, mặt đen như đáy nồi, miệng lặp đi lặp lại đòi bằng chứng.

Tạ Khiêm nói nhỏ: "Nơi này không có âm hồn."

Phùng Kiện vừa thở phào nhẹ nhõm, lại nghe Tạ Khiêm nói: "Nhưng âm khí rất nặng, chỉ hơi nhẹ hơn công viên giải trí bị bỏ hoang tối qua một chút thôi." Sắc mặt Phùng Kiện lập tức thay đổi thất thường.

"Không cần đợi nữa, tôi sẽ đi tìm." Tạ Khiêm lấy trong túi ra một lá bùa vàng, ánh mắt của Phùng Kiện và những người khác lập tức nhìn chằm chằm vào lá bùa.

Sau sự việc tối qua, thứ Phùng Kiện và những người khác quan tâm nhất chính là bùa bình an!

Lá bùa Tạ Khiêm lấy ra không phải bùa bình an, cậu ấy dùng ngón trỏ và ngón giữa kẹp chặt lá bùa, niệm một câu chú, lá bùa trong tay cậu ấy bỗng nhiên tự bốc cháy.

Tạ Khiêm cầm la bàn, cậu ấy đốt cháy lá bùa vàng, tro giấy bao phủ toàn bộ la bàn, kim đồng hồ quay điên cuồng tạo ra từng lớp tro giấy, tro giây bay lơ lửng trong không trung, mang một vẻ đẹp kỳ lạ và bí ẩn.

Tạ Khiêm nhìn chằm chằm vào hướng di chuyển của tro giấy trong không trung, nói nhỏ: "Đi theo."

Phùng Kiện và những người khác lập tức đuổi theo, đi theo Tạ Khiêm đi khắp nơi trong trại trẻ mồ côi.

Xoay mười mấy vòng, lại quay về chỗ cũ.

Mọi người: "..."

Chuyện gì xảy ra vậy.

Sắc mặt Tạ Khiêm ngưng trọng: "Tối nay chúng ta lại đến." Cậu ấy có chút bực bội, nhưng nhất thời lại không tìm ra được gì. Sư phụ từng nói trong trường hợp này, đợi đêm rồi tới lại.

Viện trưởng vốn bắt an nhìn họ đi lại khắp nơi trong trại trẻ mồ côi, bỗng chốc lại trở nên tự tin.

Người phụ nữ tự xưng là Quỷ Mẫu nói rằng trận pháp của bà ta không thể bị phá vỡ, không cần phải sợ. Một đạo sĩ nhỏ bé có thể làm gì được bọn họ chứ.

Bây giờ là xã hội pháp trị, không có bằng chứng thì Thiên Vương lão tử cũng không thể định tội được bọn họ.

Đúng lúc này, một chiếc xe thể thao màu xanh ngọc xa hoa lao từ bên ngoài vào, một người đàn ông trẻ tuổi đeo kính râm thình lình ước xuống xe. Triệu Dương tháo kính râm xuống nhìn quanh trại trẻ mồ côi. Đầu bếp Phó bảo cậu ấy tới đưa bùa chú, vậy cho ai? Cho viện trưởng ư? Triệu Dương quét mắt thấy một người đàn ông trẻ tuổi cầm la bàn và kiếm gỗ đào, ánh mắt cậu ấy lập tức sáng lên, nhanh chóng tiến lên.

Người này hình như là cùng nghề với đầu bếp Phó.

Triệu Dương hỏi: "Xin hỏi các vị có quen đầu bếp Phó không?"

Sắc mặt Tạ Khiêm thay đổi: "Phó tiền bối sao rồi?"

Nghe giọng điệu là biết có quen, Triệu Dương vội vàng lấy bùa chú được đặt trong hộp quà tặng ra đưa cho cậu ấy.

"Đầu bếp Phó bảo tôi đưa đến." Tạ Khiêm cầm lấy lá bùa, đang muốn nhìn kỹ hoa văn trên đó, nào ngờ ngón tay vừa chạm vào, sắc mặt cậu ấy đã lập tức thay đổi.

Bàn tay cầm bùa vàng tỏa ra một luồng ánh sáng mỏng manh, như một mũi tên vô hình.

Đây là... bùa chỉ đường cao cấp!

Vậy mà... tùy tiện đưa cho người ta như vậy?

Nếu là sư phụ của cậu ấy, ở thành phố lớn phải đặt tiền trước mới làm được. Tạ Khiêm quay đầu nhìn lại Phùng Kiện và những người khác vài lần, cứ cảm thấy họ không xứng đáng có được thứ này.

Tạ Khiêm nghĩ đến mình còn có chút tích lũy, cậu ấy nắm chặt bùa chú, bước theo ánh sáng đi sâu vào trại trẻ mô côi.

Ánh sáng di chuyển quanh co, đi qua đủ loại ngõ ngách.

Phùng Kiện và những người khác có trí nhớ rất tốt, họ cảm thấy con đường nhỏ này gần như giống với con đường nhỏ mà Tạ Khiêm đã đi trước đó, không có gì khác biệt cả.

Nhưng Tạ Khiêm không quay trở lại như trước, mà theo ánh sáng đến trước bức tường trắng của ký túc xá.

"Chuyên gia Tạ, chuyện gì vậy?" Phùng Kiện nhíu mày hỏi.

Tạ Khiêm nhìn chằm chằm vào lá bùa vàng, giọng nói hơi run run: "Đây là bùa chỉ đường, bùa chú chỉ dẫn đến đây rồi biến mất hoàn toàn."
 
Không Biết Xem Bói Thì Không Phải Là Đầu Bếp Giỏi
Chương 95: Chương 95



Trước mặt họ là bức tường trắng của ký túc xá, họ thậm chí có thể ngửi thấy mùi sơn mới, như thể nó vừa được sơn xong.

Phùng Kiện nhạy bén nhận ra có điều gì đó không ổn, anh ấy nhìn chằm chằm vào lá bùa vàng, đột nhiên hỏi: "Bùa này, có thể cho tôi xem không?"

Lá bùa này vốn không thuộc sở hữu của Tạ Khiêm, là Phó Vãn đưa cho, cô cũng không nói rõ là đưa cho ai, nên khi Phùng Kiện nói, Tạ Khiêm liền đưa cho Phùng Kiện.

Vừa cầm bùa chú trong tay, Phùng Kiện hoảng hốt, anh ấy nhìn thấy tay cầm bùa của mình tỏa ra một luồng ánh sáng mỏng manh, ánh sáng dẫn đến bức tường trắng trước mặt.

Đây... cách này đúng là rất dễ dùng, so với cách Tạ Khiêm lấy bật lửa ra đốt trên la bàn rồi đuổi theo hướng tro giấy bay tìm kiếm thì tiện hơn nhiều. Công cụ không cần phức tạp quá, càng đơn giản càng dễ sử dụng! Hơn nữa, Tạ Khiêm bảo họ tối hãy đến, còn cái này thì không! Phùng Kiện đưa bùa cho cảnh sát, mấy cảnh sát này hôm qua không tới công viên giải trí, thấy Phùng Kiện như vậy lại càng sợ hơn.

Tạ Khiêm nhìn ánh mắt của đám người Phùng Kiện, trong lòng lo lắng, thôi xong rồi.

Cậu ấy có linh cảm sư phụ sẽ không bán được bùa nữa mắt... Sư phụ rất tốt với cậu ấy. Năm xưa, vì cứu Tạ Khiêm nên sư phụ mới bị ác quỷ ám, từ đó về sau, cậu ấy luôn quan tâm đến ông ấy, có khi còn hơn cả con ruột. Sư phụ dễ tính, nhưng hễ nhắc đến tiền là khác. Nếu không bán được bùa, Tạ Khiêm sẽ bị sư phụ mắng chết.

"Đi xin phê duyệt, đào bức tường này ra xem." Phùng Kiện nặng nề nói. Sau đêm qua, Phùng Kiện cực kỳ tin tưởng Phó Vãn. Tuy nhiên, bức tường này sợ là không được bình thường.

Không biết có phải vì tôn trọng Phó Vãn hay không, Tạ Khiêm lấy lá bùa từ trong túi ra, cậu ấy niệm chú rồi đá mạnh vào tường. Bức tường lập tức bị vỡ một lỗ lớn, bụi bay mù mịt.

"Ôi mẹ ơi!"

Triệu Dương đến hóng hớt, lập tức hét chói tai, ngồi ngã phịch xuống đất. Cậu ấy không sợ Tạ Khiêm đá, mà là vì bức tường... Bên trong bức tường là bộ hài cốt hoàn chỉnh của một đứa trẻ! Triệu Dương cảm thấy mình thật là, cứ cố chấp phải đến đây hóng hớt làm gì, nơi này rốt cuộc đẹp ở đâu chứ?

Phùng Kiện xanh mặt, lập tức ra lệnh: "Thông báo về cục, đồng thời bắt giữ viện trưởng và nhân viên viện phúc lợi cho tôi."

Phùng Kiện nhìn chằm chằm vào bức tường vỡ, linh cảm mãnh liệt mách bảo anh ấy rằng đây không chỉ đơn giản là một bộ hài cốt trẻ em. Phải điều tral

Triệu Dương sợ hãi chạy lên xe, cậu ấy không bật máy lạnh mà nhanh chóng lấy bùa bình an mà Phó Vãn đưa cho ra nắm trong tay. Một lúc sau, cậu ấy mới bình tĩnh lại được.

Triệu Dương nhìn lên tắm biển "Viện Phúc lợi Ái Thiên Sứ" cao cao treo trên cửa, chợt nhớ ra nơi này thuộc sở hữu của ai...

Triệu Dương lập tức lấy điện thoại ra truy cập vào diễn đàn tin tức Ninh Thành.

[Triệu Dương: @ Chu Kiều Kiều, Viện Phúc lợi Ái Thiên Sứ có phải là do nhà cô quản lý không?]

[Chu Kiều Kiều: …]

[Chu Thiên Lỗi: @Triệu Dương, Viện Phúc lợi Ái Thiên Sứ đúng là do nhà Chu Kiều Kiều quản lý, sao vậy? Chẳng lẽ Chu Thiên Lỗi tôi không thể là người đầu tiên hóng được chuyện sao?]

[Chu Kiều Kiều: @Chu Thiên Lỗi, cậu nói nhảm gì vậy? Viện phúc lợi của nhà tôi có thể có chuyện gì? Tôi thấy đầu óc cậu mới có chuyện ấy!]

[Tề Nhược Nhược... Kiều Kiều, Thiên Lỗi không có ý gì khác, sao cô lại hung dữ như vậy?]

[Chu Kiều Kiều: @Triệu Dương @Chu Thiên Lỗi, ngu ngốc.]

Trong lòng Chu Kiều Kiều hoảng loạn, vô cùng hoảng sợ. Mỗi khi nhắm mắt lại, cô ta lại nhớ đến ánh mắt mà Phó Vãn nhìn mình đêm hôm đó. Không phải là sợ hãi, cũng không phải là kinh hoàng, mà là... Ánh mắt nhìn con mồi đầy toan tính.

Chỉ với ánh mắt đó, cô ta đã cảm nhận được Phó Vãn giờ đây dường như không còn là Phó Vãn luôn ngoan ngoãn nghe lời trước kia nữa.

Chu Kiều Kiều không rõ ràng lắm, chỉ mơ hồ biết rằng Viện Phúc lợi Ái Thiên Sứ của cha mẹ cô ta không hoàn toàn trong sạch.

Triệu Dương ngồi trên xe, xoa bóp huyệt thái dương. Có lẽ người khác không biết, nhưng cậu ấy đã nghe được rất nhiều tin đồn từ chỗ chị dâu. Trước đây, Phó Vãn bị lừa gạt đến từ đường nhà họ Thẩm, có liên quan đến Chu Kiều Kiều. Viện phúc lợi nhà họ Chu đã xảy ra chuyện, Phó Vãn đây là đến trả thù ư? Triệu Dương nhớ đến Phúc Mãn Lâu, hiện tại chủ nhân của Phúc Mãn Lâu không phải Phó Đại Trung mà là đệ tử cũ của cha Phó Vãn.

Nghe nói đệ tử cũ này đã dùng thủ đoạn mờ ám để chiếm lấy Phúc Mãn Lâu, Phó Đại Trung và họ hàng đều bất mãn vì tài sản của em trai bị người ngoài cướp đi, thậm chí còn muốn kiện tụng.

Triệu Dương rùng mình một cái, được lắm, ai cũng đừng hòng chạy! Tối nay quán ăn của Phó Vãn lại mở cửa. Vẫn là quán nhỏ bình dân như cũ, vẫn nằm dưới gốc cây hòe già.

Lượng người xem livestream cao hơn một chút so với lần đầu tiên, ngay khi cô vừa phát sóng đã thu hút được một lượng lớn người xem mới.

[Cô chủ quán, cô thế này bán cá ba ngày phơi lưới hai ngày mà không kiếm được tiền, tối hôm qua sao lại không mở quán? Sao không tận dụng nhan sắc để livestream. Cô tin hay là chỉ cần cô tán gẫu bình thường cũng có người tặng quà rồi không?]

[Bà chủ Phó, tối hôm trước cô nói "nghề chính là đầu bếp, nghề phụ là thiên sư" là có ý gì? Cô còn biết xem bói à? Từng xem cho ba tên lưu manh kia?]

[Thời buổi này ai chẳng có sở thích riêng? Tuy nhiên kiêm chức cũng đừng giả vờ thành đạo sĩ thật chứ. Nếu thực sự có nhu cầu, các bạn vẫn nên tìm đến đại sư chính thống thì hơn.]

[Bà chủ tối nay vẫn bán cơm chiên sao?]

[Tôi muốn biết, vị khán giả đó có thực sự đến không?!...

Đoàn Đoàn từ trong quán bưng ra một nồi hầm inox siêu to khổng lồ. Chiếc nổi này là dụng cụ nấu ăn sơ cấp do hệ thống mỹ thực cung cấp. Cậu bé mở nắp nồi trước màn hình, lộ ra gà kho tộ bên trong:

"Các chú các dì, anh chị em ơi, tối nay chúng ta còn có món kho nữa." Mắt của các khán giả trong livestream sáng bừng lên. Mặc dù không thể ngửi thấy hương vị, nhưng nhìn bề ngoài thì ngon tuyệt!

Gà kho rất đầy đặn, thoạt nhìn có vẻ rất nhiều thịt. Gà tộ được kho thành màu nâu, khiến không ít khán giả nuốt nước miếng. Xem cái này vào đêm khuya quả là không tốt lắm.

[Đây là do bà chủ làm ư?2 Trông có vẻ tay nghề rất cao! Hôm trước tôi còn nghi ngờ cơm chiên kia liệu có ngon thật không? Cảm giác ba con mèo kia ăn ngon đến phát khóc.]

[Có thể mở quán ăn thì sao có thể tệ hại được? Không có sức sao dám ôm đồm? Không nghe bà chủ quán nói cô ấy là đầu bếp sao? Đầu bếp! Chắc chắn là siêu ngon.]

[Đúng vậy, đúng vậy, nhìn ngon mắt quá! Bà chủ cho địa chỉ đi, tôi là người Ninh Thành, ngày mai sẽ ghé quán.]

Cư dân mạng lập tức nhận định nồi chân gà cánh gà là do Phó Vãn làm, dù sao Đoàn Đoàn nhỏ như vậy, sao mà nấu cơm được?

Phó Vãn tự nhận là đầu bếp mài

Thiên sư là kiêm chức thôi, người trẻ tuổi thời buổi này ai lại không có sở thích gì đó? Người thích bài Tarot cũng không ít mà.
 
Không Biết Xem Bói Thì Không Phải Là Đầu Bếp Giỏi
Chương 96: Chương 96



Phó Vãn nhìn nồi gà kho, không nói gì, đó không phải là do cô làm."Chào bà chủ."

Có hai bóng người đi từ bên đường đối diện tới, là một nam một nữ. Cô gái trông có vẻ hơi tiểu tuy, nhìn Phó Vãn nói: "Bà chủ, tôi chính là... 'tôi chồi non trưởng thành'."

Phó Vãn cười, quả nhiên đã đến.

[What, người này đến thật ư. A a a mau giúp tôi nếm thử chân gà kho xem ngon không, rồi thử luôn cả cơm chiên nhà cô ấy nữa.]

[Cô gái này hẳn là vì cùng thành phố nên mới đến đây nhỉ? Cho dù hương vị quán không ngon, nhưng bà chủ xinh đẹp quá, đi ngắm mỹ nữ cũng đáng.]

[Cũng đúng nhỉ? Nếu không thì bà chủ điểm danh em đi, em cũng đến.]

[Bà chủ ngốc quá, nếu chị mở quán ăn lúc chạng vạng thì lượng khách sẽ đông hơn nhiều đấy? Sao phải chỉ đích danh người nào đến ăn cơm, lỡ họ không đến thì sao?]

Phó Vãn nhìn cô gái, ánh mắt lại chuyển sang chàng trai bên cạnh. Chàng trai nhìn thấy ánh mắt của Phó Vãn liền giải thích: "Tôi là bạn trai của cô ấy, chủ quán, cô mở cửa hàng mỹ thực đêm khuya, tôi lo lắng cho sự an toàn của cô ấy nên mới đi cùng.

Livestream lại một lần nữa bùng nổ, vô số bình luận khen ngợi hai người thật ngọt ngào.

"Chuyện của cô giáo em không cần phải lo lắng nữa, nhân sinh vốn dĩ là đầy tiếc nuối mà. Nhã Hân, em muốn ăn gì? Ở đây có cơm chiên và đồ kho này." Chàng trai trẻ nhìn xung quanh, phát hiện không có thực đơn. Lý Nhã Hân cũng không biết tại sao mình lại đến đây, nhưng cô ấy đã đến rồi. Đầu óc Lý Nhã Hân chỉ toàn là câu nói cuối cùng của Phó Vãn vào tối hôm trước, rằng cô là một thiên sư. Lý Nhã Hân nhìn chằm chằm Phó Vãn, hỏi: "Bà chủ, cô nói tôi nên ăn cơm chiên hay đồ kho?"

Phó Vãn mỉm cười nhẹ: "Muốn gặp cô giáo của cô thì ăn cơm chiên. Muốn vui vẻ thì hãy ăn đồ kho."

Đoàn Đoàn ở bên cạnh chớp chớp mắt, như thể được khen ngợi gián tiếp. Ý của mẹ là ăn đồ kho do cậu bé làm sẽ khiến người ta vui vẻ sao? Đoàn Đoàn rất hài lòng với đánh giá này.

Nhưng cơm của mẹ mới là ngon nhất, cậu bé chỉ học theo mẹ để kho gà thôi.

Lý Nhã Hân hất tay ra bạn trai ra, cô ấy đứng thẳng dậy, nhìn chằm chằm Phó Vãn: "Muốn gặp cô giáo thì chỉ cần ăn cơm chiên thôi à? Cô biết cô giáo của tôi ở đâu sao?"

Phó Vãn: "Tôi biết, bà ấy đã c.h.ế.t rồi."

Lý Nhã Hân đột nhiên loạng choạng một cái, chắn động nhìn vẻ mặt kinh ngạc bình tĩnh của Phó Vãn.

Cô biết, cô biết cô giáo của cô ấy c.h.ế.t rồi!

Cô giáo...

Nửa đêm, gần nghìn người ở trong phòng phát sóng đột nhiên cảm thấy ớn lạnh khi nghe những lời của Phó Vãn.

[Bà chủ à, cô nên nhớ rằng công việc chính của cô là đầu bếp, còn làm thiên sư chỉ là công việc bán thời gian mà thôi, hơn nửa đêm rồi mà còn nói ra những lời đáng sợ như vậy.]

[Huhuhu, tôi chỉ thèm ăn vào lúc nửa đêm nên mới xem chương trình phát sóng về đồ ăn thôi. Tôi còn đang ở nhà một mình nữa rất đáng sợ nha.]

[Bà chủ Phó biết hù dọa người khác một cách nghiêm túc đấy, đây là cách mà cô muốn gặp người c.h.ế.t sớm sao?]

[Nói như thế nào nhỉ, nếu là người thân thiết nhất với mình thì dù có c.h.ế.t cũng không sao chứ, phải không? Tôi thật sự giống như gặp ông bà nội đã qua đời của mình, tôi thực sự rất muốn gặp họ.]

[r1, cho dù những người thân cận nhất của tôi có qua đời thì tôi cũng sẽ không sợ hãi, vì tôi biết họ sẽ không làm hại tôi.]

Lý Nhã Hân vẫn nhớ Phó Vãn là thiên sư bán thời gian, hơn nữa cô còn tính mệnh cho ba tên côn đồ, lúc này cô ấy có chút kích động,"Tôi thực sự có thể gặp lại được cô giáo của mình à? Tôi muốn gặp lại bà ấy!"

"Không phải người ta nói rằng sau khi chết, sau khi con người c.h.ế.t sẽ đi đến U Minh để đi đầu thai chuyển thế sao? Cô giáo của tôi đã qua đời được hơn ba tháng. Đáng lẽ bà ấy phải đi chuyển thế từ lâu rồi phải không? Còn có thể nhìn thấy bà ấy không?"

Bạn trai của cô ấy, Cao Phi Dương nhanh chóng đỡ lấy bạn gái phấn khích đến mức bắt đầu ho khan, nhíu mày thấp giọng nhắc nhở nói: "Nhã Hân à, em hãy tỉnh táo lại một chút đi, chúng ta dù gì cũng là những sinh viên hàng đầu của Đại học Công nghệ Ninh Thành..."

Nói ra những lời mê tín này, nếu bị truyền ra ngoài sẽ không phải là bị người ta cười c.h.ế.t sao.

Đại học Công nghệ Ninh Thành là một trong những trường đại học tốt nhất cả nước, mà những thứ được nghiên cứu ở đây thậm chí còn rất quan trọng đối với Hoa Quốc.

Phó Vãn không trả lời mà chỉ chỉ vào tấm bảng trắng có viết thực đơn.

"Thực đơn của hôm nay: Cơm chiên. Các loại: cơm chiên chân giò hun khói trứng, cơm chiên tiêu xanh và thịt lợn xé nhỏ."

Căn bản lúc này Lý Nhã Hân cũng không quan tâm ăn gì, cô ấy tùy ý liếc nhìn thực đơn một cái, nhanh chóng nói: "Chúng ta ăn cơm chiên tiêu xanh và thịt lợn xé nhỏ nhé. Có phải là 288 tệ một đĩa không?"

Lý Nhã Hân vẫn còn nhớ rõ lần trước ba tên côn đồ đã trả giá này.

Phó Vãn liếc nhìn cô ấy một cái: "Đây là giá đặc biệt tối hôm trước, tối nay là 1888 tệ."

Cao Phi Dương phun ra ngay tại chỗ: "Phụt - -"

"Một bát cơm chiên tiêu xanh và thịt lợn xé nhỏ mà tận 1888 tệ? Bát cơm chiên của cô làm bằng vàng sao?"

Phó Vãn bình tính nói: "Vậy có ăn không?"

Triệu Dương đang dạo chơi trong phòng phát sóng , cậu ấy là một con cú đêm nhưng hiện cậu ấy lại đang có tinh thần rất tốt. Sau khi nhận được bùa yêu song sinh để hỗ trợ mang thai, anh trai và chị dâu của cậu ấy đã trở về phòng từ rất sớm để sinh em bé.

Triệu Dương hừ một tiếng nói: "1888 tệ thì đắt sao? Đầu bếp Phó, đây chắc chắn chỉ là món khai vị mà thôi. ˆ

Lý Nhã Hân không suy nghĩ nhiều, lập tức nói: "Tôi ăn! Bà chủ cho tôi một phần." Lý Nhã Hân nhìn về phía bạn trai, Cao Phi Dương bĩu môi nói: "Quả thật là vứt tiền qua đầu mà, anh không ăn."

Đoàn Đoàn nhanh chóng nói: "Anh ơi, anh cũng có thể ăn món kho. Một chân gà kho giá 8 tệ, một cánh gà kho giá 5 tệ."

Giá này cũng rất nham hiểm! Nhưng tốt xấu gì người bình thường cũng có thể dễ dàng mua được.

Món kho được đặt ở trong nồi, dù có nắp đậy nhưng cũng không thể ngăn cản được mùi thơm tỏa ra từ bên trong. Cao Phi Dương chưa bao giờ ngửi thấy mùi chân gà kho thơm như vậy, lúc này anh ta vội vàng nói: "Vậy thì mang lên cho anh 5 cái chân gà kho, 10 cái cánh gà kho."

Hệ thống mỹ thực đi ra nhắc nhở: [Ký chủ, khách hàng mà mua món kho do Đoàn Đoàn làm thì không được tính cho ký chủ.]

Phó Vãn: "Được."

Phó Vãn cảm thấy rất hứng thú: "Khi nào thì có nhiệm vụ mới?"

Hệ thống mỹ thực nghe được điều này trở nên rất chán nản, nó sợ bị Phó Vãn bỏ rơi ở công viên giải trí như lần trước.

Hệ thống mỹ thực ấp úng: [Nhiệm vụ mới đang được chuẩn bị, ký chủ xin đừng gắp.]

Nó muốn ra một nhiệm vụ có khó khăn cao, phải có tính khiêu chiến!

Sau khi tìm hiểu những kiến thức cơ bản về cơm chiên, món cơm chiên tiêu xanh và thịt lợn xé nhỏ của Phó Vãn đã bưng đến.
 
Không Biết Xem Bói Thì Không Phải Là Đầu Bếp Giỏi
Chương 97: Chương 97



Trong lòng Lý Nhã Hân sốt ruột với những gì mà Phó Vãn vừa mới nói về cô giáo, ngay cả chân gà kho do bạn trai đút đến bên miệng rất mê người cô ấy cũng chỉ ăn hai miếng, lúc cơm chiên bưng đến trước mặt cô ấy, Lý Nhã Hân đã có chút không nhịn được hỏi: "Đại sư đại sư, cô nói xem tôi làm sao mới có thể gặp được cô giáo?"

Phó Vãn: "Gọi đầu bếp."

Lý Nhã Hân lập tức đổi giọng: "Đầu bếp Phó."

Lý Nhã Hân cầm thìa lên rồi múc một miếng cơm. Khi đưa vào miệng, vị khô và chát của gỗ già tràn ngập khắp miệng cô ấy.

Cổ họng cô ấy không khống chế được mà muốn nôn ra, nhưng cô ấy đã kịp nuốt xuống khi nghe được câu nói của Phó Vãn: "Cô giáo của cô không đi đầu thai."

Lý Nhã Hân lúc thì nhìn Phó Vãn, lúc thì nhìn cơm chiên trên đĩa.

[Đây là biểu cảm gì? Sao lại có cùng cùng một biểu cảm với ba con mèo cưng vậy? Rốt cuộc là có ngon hay không?]

[Vớ vẩn, nhất định là ngon rồi, không thấy bạn trai của cô ấy ăn ngon đến mức không để ý đến hình tượng sao? Nước miếng của tôi sắp chảy xuống rồi.]

[Cô giáo của cô ấy không đi đầu thai sao? Sẽ không trở thành lệ quỷ đây chứ? Nửa đêm rồi đừng có dọa người ta nha đầu bép!]

Lý Nhã Hân cũng có chút lo lắng: "Đầu bếp Phó, ý cô là gì? Tại sao cô giáo của tôi không đi đầu thai? Bà ấy... bà ấy đang ở trong phòng thí nghiệm của trường sao?! Mong muốn của bà ấy không được thực hiện sao?"

Bởi vì đây là buổi phát sóng nên Lý Nhã Hân cũng không tiện giải thích rõ ràng xem bọn họ đang nghiên cứu cái gì, bởi vì đây là bảo mật.

Cô giáo của của cô ấy là Quách Lộ Thanh, nắm trong tay một công nghệ vũ khí có độ chính xác cao quan trọng dẫn đầu thế giới, nhưng lại đột ngột qua đời, hạng mục mà bà ấy đang nghiên cứu cũng bị dừng lại.

Cha mẹ Lý Nhã Hân đều mắt, Quách Lộ Thanh vừa là thầy vừa là mẹ cô ấy.

Cô giáo đã qua đời hơn ba tháng mà Lý Nhã Hân vẫn trong tình trạng hoảng hốt. Cô ấy luôn cảm thấy cô giáo của mình vẫn chưa chết, bà ấy chỉ mới 61 tuổi thôi.

Sức khỏe của cô ấy vốn không được tốt, hơn nữa cô ấy luôn mơ thấy cô giáo của mình, cô giáo lịch thiệp của cô ấy đang làm việc, xung quanh toàn gỗ là gỗ.

Lý Nhã Hân không biết tại sao cô ấy luôn có những giấc mơ như vậy. Bạn trai Cao Phi Dương của cô ấy đã giải thích giấc mơ là nếu mơ thấy cô giáo cưa gỗ thì có lẽ bà ấy đang ám chỉ quan tài, bà ấy thích thổ táng hơn là hỏa táng?

Lý Nhã Hân lập tức phản bác, cô giáo không phải là người như vậy, hơn nữa họ đã mang bà ấy đi hỏa táng rồi!

Phó Vãn nói: "Không, bà ấy đang làm việc bất hợp pháp cho người khác ở trong một nhà máy."

Lý Nhã Hân: "Hả?""

Cao Phi Dương: "..."

[Hả?! Đang làm việc bất hợp pháp cho người khác ở trong một nhà máy? Cái quái gì vậy!]

[Hahahaha đầu bếp Phó cũng rất biết nói giỡn đó nha. Sau khi chết, bà ấy còn phải làm việc bắt hợp pháp. Hahaha, thứ lỗi cho tôi vì quá buồn cười.]

[Tim của những người thuộc cộng đồng 996* đã chùng xuống khi nghe thấy điều này. Không phải chứ, c.h.ế.t rồi mà vẫn phải làm việc, các nhà tư bản có ác quá không vậy?]

*996: chế độ làm việc của TQ, làm từ 9 giờ sáng đến 9 giờ tối, làm 6 ngày.

[Cơm chiên nếu không ăn sẽ nguội mắt...]

Lý Nhã Hân nắm chặt đôi đũa gỗ đào, mặt hơi đỏ lên vì tức giận. Nếu có nói đùa thì cũng không thể lấy cô giáo của cô ấy ra mà trêu đùa.

Gần đây cảm xúc của cô ấy luôn lẫn lộn, đầu óc hỗn loạn, khi nghe Phó Vãn nói cô giáo của cô ấy không đi đầu thai, mặc dù hơn mười năm giáo dục đã dạy cô ấy rằng người c.h.ế.t là hết, nhưng khi cô ấy nghe thấy điều đó vẫn cảm thấy một chút an ủi về mặt tâm lý.

Nhưng Phó Vãn lại nói rằng cô giáo của cô ấy đã c.h.ế.t rồi mà còn phải làm việc cho người khác trong nhà máy, điều này khiến cô ấy khó có thể tiếp nhận được! Nếu cô giáo thực sự không đi đầu thai thì bà ấy hẳn là nên đầu nhập vào hàng mục chứ? Rồi nhanh chóng để lại cho bọn họ những thông tin quan trọng đúng không?

Làm sao có thể làm công ở nhà máy, lại còn làm việc bất hợp pháp cho người ta?

Lý Nhã Hân có chút tức giận, Cao Phi Dương ghé vào tai cô ấy nhỏ giọng nói: "Lúc trước anh đã nói với em rồi, chúng ta là sinh viên hàng đầu của Đại học Công nghệ Ninh Thành thuộc dự án 985, do em nhất định phải tin vào mây thứ này, lãng phí mất 1888 tệ."

"Có tiền làm gì mà chả được. Nạp tiền vào trò chơi còn có thể nhận được rất nhiều gói quà lớn."

Lý Nhã Hân rất tức giận. Cô ấy chỉ nghĩ rằng 1888 tệ cô ấy mang đi đóng học phí còn hơn, ngay cả đĩa cơm chiên trước mặt cũng có mùi vị kỳ quái khiến cô ấy không muốn ăn, vừa định đứng dậy đã thấy máy chiếc ô tô chạy tới.

Có rất nhiều người bước từ trên xe xuống, ai cũng cao ráo và đẹp trai.

Người đứng đầu là Phùng Kiện sải bước lại gần rồi nói: "Đầu bếp Phó, cho chúng tôi một đĩa cơm chiên, có thịt chân giò hun khói không?" "Tôi muốn một bát cơm chiên tiêu xanh và thịt lợn xé nhỏ."

"Tôi cũng muốn thịt chân giò hun khói. ˆ

Phùng Kiện và những người khác biết rất rõ các quy tắc ở đây. Họ chỉ ngồi ở một bên chiếc bàn nhỏ hướng về phía mặt trời, nhìn chằm chằm đồ ăn được bày trên từng chiếc bàn gỗ nhỏ với đôi mắt sáng ngời, như đang nhìn kho báu vậy, hehe.

Tạ Khiêm đứng trước quầy bán đồ ăn, trên lưng cậu ấy đeo một thanh kiếm gỗ đào, trong tay cầm một chiếc la bàn màu hoàng kim, cúi người chào Phó Vãn, lấy ra một lá bùa màu vàng cung kính đưa tới: "Phó tiền bối, hôm nay đã được cô chỉ giáo nhiều. Đây là bùa chỉ dẫn của cô."

"Bang..."

Dầu nóng b.ắ.n tung tóe trong chiếc nổi sắt lớn, và một giọt dầu b.ắ.n tung tóe lên tóc của Tạ Khiêm.

Tạ Khiêm: "..." Cậu ấy bản rồi.

Phó Vãn: "Đi chỗ khác đi, đừng quấy rầy tôi kiếm tiền!"

Tạ Khiêm nhìn đám người Phùng Kiện kia, trong lòng thở dài, ngày mai cậu ấy sẽ bị sư phụ mắng chết.

Bùa chỉ dẫn của Phó Vãn thật sự lợi hại, chỉ với thời gian một buổi chiều mà đám người Phùng Kiện đã đào ra được hàng chục bộ hài cốt trẻ em ở trên tường. Phùng Kiện đột nhiên cảm thấy tại sao lạ Khiêm lại gom tận 188. 000 tệ để mua một lá bùa.

Đến quán ăn của Phó Vãn để ăn cơm, thậm chí có thể rút được một tờ khăn giấy có vẽ bùa bình an trên đó! Điều này không phải là tiết kiệm chi phí hơn sao?

Cơm chiên của Phó Vãn có chút mùi vị kỳ lạ thì có gì quan trọng đâu?!

Phùng Kiện cẩn thận từng li từng tí một rút một tờ khăn giấy ra, anh ấy hài lòng nhìn bùa bình an ở trên đó. Khi Phó Vãn bưng cơm chiên lên, anh ấy hỏi cô một câu: "Đầu bếp Phó, bùa bình an của cô có tác dụng gì?"

Phó Vãn lại thành thật nói: "Tác dụng thông thường thôi. " Cái từ "thông thường" này có nghĩa tương đối rộng, vì vậy Phó Vãn lại bổ sung một câu: "Giả sử bùa bình an cao cấp có thể hóa giải một vụ tai nạn ô tô c.h.ế.t người, thì bùa bình an trên tờ khăn giấy có thể hóa giải giúp anh chỉ bị tàn phế mà thôi."
 
Không Biết Xem Bói Thì Không Phải Là Đầu Bếp Giỏi
Chương 98: Chương 98



Bùa bình an này chắc chắn có hiệu quả, nhưng tiền nào của nấy.

Điều quan trọng là cách bảo quản tờ khăn giấy này như nào.

Triệu Dương nghe nói như thế, cậu ấy cảm thấy mỹ mãn mà chạm vào bùa bình an cao cấp treo trên tim mình và lộ ra nụ cười hài lòng.

Phùng Kiện nghe vậy lại hỏi: "Một đĩa cơm chiên bao nhiêu tiền? Vẫn là 288 tệ sao?" Phó Vãn liếc bọn họ một cái: "188 tệ."

Phùng Kiện và các cảnh sát khác cảm thấy giá này đặc biệt tiết kiệm chi phí.

Một cảnh sát trẻ trong đó liễm mặt nói: "Đầu bếp Phó à, dạ dày tôi khá lớn, miệng cũng khá lớn. Tôi có thể ăn hai đĩa cơm chiên và dùng hai chiếc khăn giấy để lau miệng được không?"

"Đúng vậy đầu bếp Phó, cơm chiên của cô ngon quá, một đĩa làm sao đủi"

"Ngon đến phát khóc luôn. Nhất định tôi phải ăn thêm một đĩa cơm chiên nữa. Tôi cũng lấy thêm một tờ khăn giấy để lau miệng nhé!"

Đoàn Đoàn vui sướng đến mức khoa tay múa chân, cậu bé chỉ biết mẹ là đầu bếp, cơm mẹ làm siêu ngon, có rất nhiều chú vì một đĩa cơm chiên mà mẹ làm sắp lao vào đánh nhau rồi!

Lý Nhã Hân nhìn bọn họ tranh nhau muốn ăn hai đĩa cơm chiên, sau đó cô ấy lại cúi đầu nhìn đĩa cơm chiên của mình mới ăn được hai miếng.

Bọn họ đang nói thật sao?

Lý Nhã Hân nhạy bén phát hiện ra, thứ mà bọn họ càng đề ý chính là khăn giây được tùy ý vứt ở trên bàn, ngẫu nhiên có thể rút được tờ khăn giấy mà Phó Vãn tiện tay vẽ. [Đậu mái Người đàn ông dẫn đầu có vẻ chính là người cảnh sát đã giải cứu cô gái ở sông Ninh Thành trước đó, anh ấy mặc thường phục làm tôi thiếu chút nữa không nhận ra.]

[Không phải những người này đều là cảnh sát sao? Đậu má, đột nhiên tôi tin những gì mà đầu bếp Phó vừa nói về cô giáo của một cư dân mạng đang làm việc bất hợp pháp trong một nhà máy nào đó!]

[Cô gái à sao không ngồi xuống và tiếp tục ăn đi? Đầu bếp Phó kiêm thiên sư làm việc bán thời gian này, phỏng chừng thật sự có chút bản lĩnh đấy!]

Phó Vãn nói với đám người Phùng Kiện: "Số lượng cơm chiên có giới hạn, còn khăn giấy thì các anh cứ dùng thoải mái, tôi không giới hạn khăn giấy đâu."

Tất nhiên không có giới hạn nào là nhằm vào bọn họ cả.

Nhìn đi, vẫn là quán ăn của đầu bếp Phó tiết kiệm được chi phí hơn.

Đám người Phùng Kiện ăn rất nhanh, sau khi ăn xong mỗi người còn rút hai ba tờ khăn giấy bỏ vào túi mình, lúc này mới thanh toán tiền rồi mới rời đi.

Sự cố ở viện phúc lợi Ái Thiên Sứ cũng không phải là chuyện nhỏ. Việc có rất nhiều hài cốt trẻ em được liên tiếp đào ra, cùng với sự qua đời của những đứa trẻ như Trương Ngạn Khanh, sợ là sẽ gây ra sự sợ hãi không nhỏ cho các bậc phụ huynh.

Bọn họ phải nhanh chóng trở về.

Đám người Phùng Kiện đã rời đi, chỉ có Tạ Khiêm vẫn còn đứng tại chỗ không rời đi. Hôm nay cậu ấy đi cùng đám người Phùng Kiện đến viện phúc lợi. Trong lòng cậu ấy đã có suy đoán nên muốn ở lại đây hỏi Phó Vãn rõ ràng mọi chuyện, nhưng ở đây đang phát sóng nên cậu ấy cũng không tiện hỏi cô, chỉ có thể đứng ở một bên chờ đợi.

Kim đồng hồ của la bàn màu hoàng kim ở trong tay đang không ngừng di chuyển, kim đồng hồ chỉ về phía cây hòe già xiêu vẹo ở trước mặt cậu ấy.

Tạ Khiêm quan sát thật kỹ cây hòe già và đoán rằng cây này chắc chắn đã thành tinh.

Không bao lâu sau, ở nơi mà camera của phòng phát sóng không quay tới, một bà lão đã xuất hiện dưới tàng cây.

Bà lão nửa nằm nửa dựa ở trên cây với tư thế lười biếng và quyến rũ, còn không ngừng vẫy tay với Tạ Khiêm.

Tạ Khiêm nhìn bà lão đã tám mươi tuổi rồi còn đang tạo dáng, khóe miệng cậu ấy hơi giật giật, lập tức quay mặt đi.

Cây hòe già giận dữ chạm mặt mình vào vỏ cây, không được không được vẫn là do bà lão đây quá già, quá xấu. Tiểu Tiết không thích bà ấy, thiên sư trẻ tuổi mới đến cũng không thèm liếc bà ấy một cái, huhuhu đầu bếp Phó nói có cách giúp bà ấy trẻ lại nhưng giờ vẫn chưa nói cho bà ấy biết.

Nghe nói ở Chợ Ma có một loại pháp bảo làm đẹp, nên cây hòe già muốn đến Chợ Ma chơi hai ngày.

Lý Nhã Hân lại ngồi xuống, cô ấy cầm thìa lên ăn từng miếng cơm chiên, trong lòng không khỏi bội phục tốc độ ăn cơm của mấy anh trai cảnh sát vừa rồi.

Bạn trai ở bên cạnh đã sớm ăn sạch thức ăn rồi, có chút đau lòng nhìn Lý Nhã Hân nói: "Nhã Hân, nếu em ăn không vô thì đừng ăn, dựa vào biểu cảm của em thôi là anh đã biết đĩa cơm rang này hẳn là..."

Phó Vãn lạnh nhạt nói: "Cậu đã đau lòng cho bạn gái như vậy, sao lại khiến cô giáo mà cô ấy quan tâm nhất phải tức c.h.ế.t chứ?"

Lý Nhã Hân đánh rơi chiếc thìa gỗ trong tay xuống đất, cô ấy đột nhiên ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Phó Vãn nói: "Cái gì?"

Sắc mặt của Cao Phi Dương nhanh chóng thay đổi, nhưng anh ta cũng rất bình tĩnh nói: "Bà chủ, cô đừng có vừa mở miệng đã nói hươu nói vượn. Tại sao tôi lại làm cho cô giáo của người yêu mình tức c.h.ế.t chứ? Cô có bằng chứng gì không?"

Phó Vãn thản nhiên nói: "Hay là cậu đưa điện thoại di động của mình cho bạn gái xem?"

Lý Nhã Hân nghi ngờ nhìn chằm chằm vào Cao Phi Dương, vì muốn tôn trọng bạn trai, cô ấy chưa bao giờ động vào điện thoại di động của anh ta, nhưng sau khi Phó Vãn nói xong, cô ấy lập tức lấy điện thoại di động của Cao Phi Dương mở khóa vào xem.

Cao Phi Dương cũng không ngăn cản, để cho Lý Nhã Hân kiểm tra.

Hai người họ là sinh viên có cùng một giáo viên hướng dẫn, và họ có rất nhiều mối quan hệ xã hội. Cao Phi Dương cũng là thành viên của tất cả các nhóm có cô ấy ở trong đó.

Lý Nhã Hân kiểm tra một lượt không phát hiện được gì, cũng không có người lạ nào được thêm vào WeChat, thấy anh ta không có gì khả nghi.

"Đây là cái gì?" Lý Nhã Hân nhìn thấy một ứng dụng ở cuối thư mục. Biểu tượng có màu đen và màu đỏ đan xen, có một cô gái xinh đẹp đội khăn voan trùm đầu màu đỏ. Ứng dụng này có tên là "Minh Thê".

Vẻ mặt của Cao Phi Dương có hơi mắt tự nhiên nói: "Chỉ là ứng dụng trò chơi thôi Trò chơi offline, không cần phải thêm bạn bè."

Cao Phi Dương nói với Phó Vãn với giọng điệu không máy phân tử tế: "Làm sao? Tôi lớn như thế này rồi còn không được chơi trò chơi à?"

[Đầu bếp Phó này thật quá đáng? Chẳng lẽ người trưởng thành rồi là không được chơi trò chơi à?]

[Nói thật là tôi đã kết hôn rồi mà vẫn còn đang chơi game Otome, hơn nữa chồng tôi cũng không nói gì cả.]

[Vì là trò chơi offline, nên không thể thêm bạn tốt, cũng như trò chuyện vui vẻ, nên chỉ chơi để giải trí cũng không có gì sai. Nhưng đây là trò chơi gì, tại sao tôi không thể tìm thấy nó trong cửa hàng ứng dụng?]

Ở trong phòng phát sóng , có rất nhiều cư dân mạng ủng hộ Cao Phi Dương, họ không nghĩ rằng chơi trò chơi thì có gì sai, huống chỉ còn là trò chơi offline, chứ đừng nói đến việc ngoại tình trên trò chơi.

Phó Vãn: "Tất nhiên là cậu có thể chơi trò chơi, nhưng nếu cậu bán bát tự của bạn gái mình để làm tài nguyên chơi trò chơi, hơn nữa còn làm trì hoãn đến tiến độ của hạng mục, cậu thấy làm vậy có được không?"
 
Không Biết Xem Bói Thì Không Phải Là Đầu Bếp Giỏi
Chương 99: Chương 99



Sắc mặt của Cao Phi Dương trong nháy mắt trở nên khó coi, vẻ mặt anh ta có chút hoảng sợ nhìn Phó Vãn, làm sao cô biết được chuyện này?

Vì lý do nào đó, mà trên điện thoại di động của anh ta lại có một ứng dụng trò chơi tên là "Minh Thê". Sau khi chơi anh ta cảm thấy cũng không tệ lắm. Thế là anh ta hào hứng muốn dùng tiền để đổi lấy một số tài nguyên. Nhưng không thể dùng tiền trong trò chơi nhảm nhí này nên anh ta chỉ có thể tải bát tự và tên của mình lên.

Thế là Cao Phi Dương dứt khoát tải bát tự và tên của Lý Nhã Hân lên. Vận khí không tốt nên anh ta bị cô Quách phát hiện ra chuyện này, đồng thời cũng biết mình đã trì hoãn tiến độ của hạng mục vì trò chơi này, vốn cô Quách đang uống thuốc, nhưng lại tức giận đến mức phải nhập viện, không cấp cứu được.

Lý Nhã Hân thay đổi vẻ mặt tiều tùy, cô ấy che đầu mắng Cao Phi Dương: "Cao Phi Dương, anh bị bệnh à? Anh lại gửi ảnh bát tự của em lên một trò chơi kinh dị à. Đây không phải là chuyện xui xẻo sao?"

Sắc mặt Cao Phi Dương tối sầm, cũng tức giận nói: "Lý Nhã Hân, em mới là người bị bệnh đó. Đó chỉ là một trò chơi mà thôi! Em là sinh viên hàng đầu của Đại học Công nghệ Ninh Thành đấy, mà suốt ngày bày ra bộ mặt mê tín dị đoan, em thấy vậy có được không?"

Lý Nhã Hân tức giận đến mức hai mắt đều đỏ lên: "Em mê tín sao? Trò chơi yêu cầu bát tự của người chơi, vậy sao anh không tải bát tự của mình lên đi? Hơn nữa anh còn khiến cô giáo tức giận đến mức phải nhập viện..."

Cao Phi Dương lại nói "Cô Quách đã bị bệnh từ trước rồi.", sau đó anh ta hung hăng nhìn Phó Vãn một cái rồi xoay người rời đi, để lại cho Lý Nhã Hân một câu: "Em bình tĩnh đi, anh đi về trước."

[Hả? Không phải chứ, vậy là đi rồi sao? Anh bạn, bây giờ đã là rạng sáng rồi! Anh không cần bạn gái nữa à?]

[Chỉ có chuyện cãi nhau thôi mà anh ta lại bỏ bạn gái ở ven đường vào giữa đêm khuya? Nếu không anh buông tha cho tiểu mỹ nữ này đi? Đầu bếp Phó đã để cho tiểu mỹ nữ nhìn rõ bộ mặt thật của tên cặn bã này.]

[Nếu là tôi thì tôi cũng thấy tức giận, tại sao anh ta lại có thể làm ra loại chuyện như vậy? Nhà phát triển trò chơi này cũng bị bệnh à.]

Tạ Khiêm nhìn Phó Vãn, rồi lại nhìn bóng dáng Cao Phi Dương rời đi. Cậu ấy nhớ lại lời dặn dò của sư phụ, thế là lập tức đuổi theo Cao Phi Dương.

"Vị tiên sinh này, trò chơi này của cậu có hắc linh, ở đây tôi có một là bùa bình an bản điện tử, nếu cậu cần..."

Cao Phi Dương trừng mắt một cái: "Cút đi cho tôi!"

Tạ Khiêm đang cầm la bàn ngừng lại.

Tạ Khiêm có chút bối rối. Là phương pháp bán hàng của cậu ấy có gì sai sao?

Lý Nhã Hân làm sao cũng không nghĩ tới bạn trai lại bỏ cô ấy ở đây rồi rời đi một mình, cô ấy tức giận đến mức nước mắt trào ra.

Đoàn Đoàn cầm đũa gắp từ trong nồi inox ra hai chân gà kho và hai cánh gà kho, bỏ vào đĩa, rồi đưa đến trước mặt Lý Nhã Hân, nói: "Chị, chị đừng khóc, cái này cho chị ăn đấy." Lý Nhã Hân ngược lại càng thêm khổ sở.

Đoàn Đoàn nhìn Phó Vãn, lo lắng hỏi: "Mẹ ơi, anh trai xấu xa kia tải bát tự của chị gái lên thì có hại gì không?"

Thu Thu từng nói, bát tự của mỗi người thì không nên dễ dàng nói cho người khác biết, vì rất có thể người xấu sẽ lợi dụng nó để mang đi gây rắc rối.

Phó Vãn khẽ bám ngón tay cười nói: "Không sao đâu, mục tiêu của trò chơi này là nam giới."

Lý Nhã Hân cũng cảm thấy chuyện này khiến cô ấy ghê tởm.

Lý Nhã Hân nghĩ đến vẻ mặt xấu hổ của Cao Phi Dương khi anh ta bị lộ vừa rồi, cô ấy lại tin tưởng vào Phó Vãn, cô ấy nhanh chóng hỏi: "Đầu bếp Phó, cô nói rằng cô giáo của tôi đang làm việc bất hợp pháp trong nhà máy... ? Cô có thể nói cho tôi biết đó là nhà máy nào hay không?"

Lý Nhã Hân vừa nói xong, cô ấy đã nhìn thấy một con xe điện nhỏ cách đó không xa đang nhanh chóng tiến đến. Ánh sáng của con xe điện nhỏ khiến mọi người nhức mắt.

Con xe điện nhỏ vững vàng dừng ở trước quầy bán đồ ăn, Vương Phong nhanh chóng nhảy từ trên xe xuống, anh ấy cầm chiếc điện thoại chuyên dùng để nhận đơn hàng, rồi vẻ mặt gần như khóc chạy về phía Phó Vãn.

"Đầu bếp Phó, tôi lại nhận được một đơn đặt hàng lạ!"

"Còn, còn bảo tôi đến nhà hàng kia lấy đồ ăn, hơn nữa số lượng món ăn rất nhiều."

Vương Phong là sắp bị hù chết, sự việc với bảy quỷ nhỏ vừa mới kết thúc, tại sao anh ấy lại gặp phải chuyện như thế này?

Cha mẹ của mỗi quỷ nhỏ đều cho anh ấy không ít tiền để cảm ơn, tổng cộng lại cũng gần một triệu tệ, không chỉ có thể trả hết nợ mà còn để lại một khoản dư lớn.

Nhưng Vương Phong luôn cảm thấy điều đó không thực tế lắm. Anh ấy vẫn nhận đơn đặt hàng và giao đồ ăn mang về. Anh ấy vốn nghĩ rằng sau này mình sẽ không phải vất vả như vậy để nhận đơn đặt hàng nữa, nhưng kết quả là...

Vào đêm khuya, anh ấy lại nhận được một đơn đặt hàng khác, yêu cầu anh lấy đồ ăn từ một cửa hàng do Phúc Mãn Lâu ủy quyền và giao đồ ăn đến Nhà máy gỗ Tôn thị ở phía nam thành phố.

Lại là cửa hàng đó.

Bây giờ Vương Phong vẫn còn nhớ bữa ăn mà anh ấy nhận ở cửa hàng đó, bữa ăn ngon lành đã biến thành máy hộp nến thơm lớn!

Lúc này mới bao lâu, không phải sẽ gặp phải loại chuyện tương tự đấy chứ?

Anh ấy thực sự không thể chịu đựng nỗi nữa. Phó Vãn nhìn một thân linh quang công đức mỏng manh của Vương Phong, nói: "Không sao đâu, lần này không giống lần trước, không phải chuyện xấu đâu."

Vương Phong rất tin vào những lời mà Phó Vãn nói, nếu cô đã nói như vậy thì Vương Phong liền yên tâm hơn nhiều, anh ấy cho rằng mình xui xẻo như vậy, bây giờ còn bị ma quỷ bám theo, đây không phải chuyện tốt lành gì đâu.

Vậy đơn hàng này có thể nhận được không?

So với tiền thưởng, Vương Phong vẫn thích tự mình kiếm tiền hơn.

Phó Vãn nói: "Lúc giao hàng thì thuận tiện chở cô ấy qua." Lý Nhã Hân nhìn Phó Vãn, rồi lại nhìn Vương Phong - người mang vẻ mặt chính trực, cô ấy buột miệng nói: "Tôi còn phải đi tìm cô giáo..."

Phó Vãn ngắt lời: "Anh ấy có thể dẫn cô đi."

Lý Nhã Hân hận c.h.ế.t tên khốn Cao Phi Dương kia, anh ta dám bỏ cô ấy một mình ở đây, bây giờ lại để cho cô ấy một mình đi đến nhà máy?

Lý Nhã Hân thiếu chút nữa khóc lên, hỏi Phó Vãn: "Đầu bếp Phó, tô có thể đi vào ban ngày không...'

Phó Vãn hỏi ngược lại: "Cô cảm thấy có thể đi vào ban ngày sao?"

Lý Nhã Hân dừng lại, đúng vậy. Nếu cô giáo thực sự không đi đầu thai, làm sao bà ấy có thể xuất hiện vào ban ngày? Chỉ có thể xuất hiện vào ban đêm thôi.

Vương Phong nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của cô ấy thì nói: "Cái kia, nếu cô sợ, tôi có thể đưa chứng minh thư cho cô được không? Tôi đã nhận được rất nhiều giải thưởng vì đã giúp đỡ người khác, hơn nữa cảnh sát Ninh Thành cũng trao cờ cho tôi nên cô không cần sợ tôi đâu."

Nói xong Vương Phong lại lẫy ví tiền từ trong túi ra, lấy chứng minh thư của mình ra đưa cho Lý Nhã Hân.
 
Back
Top Bottom