Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Khói Lửa Thượng Hải - Đại Cô Nương Lãng

Khói Lửa Thượng Hải - Đại Cô Nương Lãng
Chương 38


Chương 38: Hôn phối

*

Mẹ của Vương Song Phi cười nói: “Lần này chúng tôi đến, là vì chuyện cưới xin của Song Phi và Ngọc Bảo.”

Tiết Kim Hoa nói: “Còn mặt mũi nói, chơi đánh úp bất ngờ à.”

Cây kim đan len trong tay Ngọc Bảo suýt đâm xuyên ngón tay. Cô sa sầm mặt, nói với Tiết Kim Hoa: “Chuyện gì thế này, người trong cuộc lại chẳng hay biết gì.”

Tiết Kim Hoa đáp: “Hỏi chị con đi.”

Ngọc Bảo gọi: “Chị!”

Ngọc Phượng thấy cô mặt mày hầm hầm, có chút sợ, nghĩ một lúc rồi nói: “Chị làm vậy là vì tốt cho em.”

Ngọc Bảo lớn tiếng: “Tốt cho em ở chỗ nào?”

Chủ nhiệm Mã nghe vài ba câu, hiểu chuyện, nói: “Ngọc Bảo, đừng nổi giận với chị, để tôi nói.”

Ngọc Phượng nói: “Chủ nhiệm Mã giỏi làm công tác tư tưởng nhất.”

Chủ nhiệm Mã nói: “Trước tiên, tôi phải phê bình Ngọc Phượng, trong chuyện này đã giấu trên lừa dưới, không làm được công khai minh bạch, khiến giờ đây cảnh này thật khó xử.”

Ngọc Phượng nói: “Con chấp nhận phê bình.”

Tiết Kim Hoa nói: “Ngốc nghếch.”

Vương Song Phi và mẹ anh ta không lên tiếng.

Chủ nhiệm Mã nói: “Nhưng mà, theo quan sát của tôi, Ngọc Bảo là thanh niên tri thức trở về Thượng Hải, từng chịu khổ, trải qua khó khăn, tầm nhìn rộng, tư tưởng thông thoáng, suy nghĩ chu toàn, không còn là cô bé mười bảy mười tám tuổi, chỉ biết cảm tính hành động, bốc đồng làm người.”

Ngọc Phượng nói: “Nói đúng lắm.”

Ngọc Bảo không đáp.

Chủ nhiệm Mã nói: “Tôi cũng nói thẳng, Ngọc Bảo trở về Thượng Hải, đến chỗ tôi đăng ký phân công công việc, phải biết Thượng Hải có bao nhiêu thanh niên tri thức, một triệu hai trăm nghìn người, khu tôi quản lý, chỉ riêng thanh niên tri thức chờ phân công đã hơn một vạn, có người đợi hơn hai năm vẫn còn đợi, sao Ngọc Bảo chỉ hai tháng đã được vào chợ rau, mọi người đều rõ trong lòng chứ.”

Không ai đáp lời.

Chủ nhiệm Mã nói: “Ngọc Bảo vào làm ở chợ rau, một người mới đến, sao lại nổi bật nhanh vậy? Đầu óc thông minh là một phần, nhưng người thông minh thì nhiều lắm, điều quan trọng nhất là có quý nhân cho cơ hội. Không có cơ hội, thông minh cũng uổng công. Ngô Khôn là chồng tôi, cơ hội của Ngọc Bảo từ đâu ra, tôi không cần nói rõ.”

Tiểu Đào l**m cây kem sữa, chạy vào cửa. Ngọc Phượng nói: “Lên gác làm bài tập đi.”

Chủ nhiệm Mã nói: “Còn Ngọc Phượng, muốn điều vào nhà máy đồng hồ, nhưng với chính sách hiện nay, thật khó hơn leo núi, chúng tôi vượt mọi trở ngại, cũng đã lo liệu xong. Vì sao, chẳng phải thân thích, cũng chẳng phải Bồ Tát sống, giúp không công à.”

Không ai lên tiếng.

Chủ nhiệm Mã nói: “Không nói những chuyện này, hãy nhìn điều kiện của Song Phi, con một, cả nhà đều làm ở nhà máy đồng hồ, ăn mặc không lo, còn có của để dành. Lại thêm, ở đường Ô Lỗ Mộc Tề Nam, có sẵn căn nhà năm mươi mét vuông, nghĩ xem bao nhiêu cặp đôi đã đăng ký kết hôn, hoặc chen chúc trên gác xép, hoặc ở riêng mỗi người một nơi, hoặc ngóng trông tòa nhà uyên ương được xây xong. Song Phi có nhà, sẽ không để Ngọc Bảo chịu thiệt. Sau khi cưới, muốn sống riêng, hưởng thế giới hai người cũng được, muốn ở cùng cha mẹ cũng chẳng sao, một năm rưỡi sau, sinh con, cha mẹ còn khỏe mạnh, giao con cho họ chăm, còn Song Phi và Ngọc Bảo thì ăn uống vui chơi, chẳng phải rất tốt sao, mọi người đều vui.”

Không ai đáp lời. Chủ nhiệm Mã bưng chén trà, uống cạn một hơi, Ngọc Phượng vội rót đầy.

Chủ nhiệm Mã nói: “Song Phi nhà chúng tôi, tính tình tốt, phẩm chất tốt, chuyện nói anh ta trộm nội y, hoàn toàn là bịa đặt, trong ngõ có vài người, ăn cháo nhiều quá, không có việc gì làm, sinh chuyện thị phi, chỉ mong thiên hạ đại loạn.”

Vương Song Phi nói: “Ngọc Bảo phải tin tôi, nếu tôi làm chuyện đó, trời đánh ngũ lôi oanh.”

Mẹ Vương Song Phi nói: “Thề độc làm gì, tổn âm đức.”

Chủ nhiệm Mã nói: “Tiểu quỷ không biết nói chuyện, nếu thật sự làm, sớm bị tóm vào cầu Đề Lam rồi, còn đợi đến bây giờ sao.”

Ngọc Phượng nói: “Đúng thế, có lý.”

Tiết Kim Hoa hừ hừ.

Ngọc Bảo không nói gì.

Chủ nhiệm Mã nói: “Dĩ nhiên, dáng vẻ Song Phi có phần bình thường, nhưng có câu cổ ngữ rằng, trăng rằm thì khuyết, nước đầy thì tràn, người trọn vẹn quá lại dễ tổn hại, mọi thứ quá hoàn hảo, ngược lại sẽ sinh vấn đề. Như thế này, vừa khéo là tốt.”

Ngọc Phượng nói: “Chủ nhiệm Mã đúng là cái miệng dẻo.”

Chủ nhiệm Mã nói: “Ngọc Bảo có ý nghĩ gì, yêu cầu gì, đừng giấu giếm, cứ nói thẳng ra. Có thể đáp ứng, nhất định sẽ thỏa mãn.”

Ngọc Phượng nói: “Ngọc Bảo, nói đi nào.”

Tiết Kim Hoa trừng mắt nói: “Nói gì chứ.”

Ngọc Phượng im lặng.

Chủ nhiệm Mã nói: “Cha mẹ Song Phi là người thật thà, ít lời, lại chăm chỉ, trong ngoài nhà cửa thu dọn sạch sẽ gọn gàng, Ngọc Bảo gả qua đó, mua sắm nấu nướng chẳng cần làm, chắc chắn là số hưởng phúc. Nếu tôi nói sai một điều, ra ngoài bị xe cán chết.”

Tiết Kim Hoa nói: “Thề thốt làm gì cho phiền.”

Chủ nhiệm Mã nói: “Tôi thể hiện một chút thành ý, nói đến nước này, thành ý đủ rồi.”

Ngọc Bảo cầm kim đan áo, không lên tiếng.

Ngọc Phượng nói: “Chủ nhiệm Mã lời hay lẽ phải, nói hết cả rồi, em gái thấy thế nào?”

Thấy Ngọc Bảo không đáp, cô hỏi thêm hai lần, cười nói: “Ngọc Bảo không nói, tức là đồng ý rồi.”

Ngọc Bảo cười lạnh, nói: “Thật sự muốn em nói sao?”

Ngọc Phượng giật mình.

Tiết Kim Hoa nói: “Đừng nói nữa.”

Tiết Kim Hoa nói: “Chủ nhiệm Mã, dì Vương, chuyện hôn sự lớn lao, vẫn cần thận trọng, để Ngọc Bảo và chúng tôi suy nghĩ thêm, hôm nay đến đây thôi, có kết quả sẽ báo ngay.”

Chủ nhiệm Mã còn định nói thêm, bỗng có người ở ngõ lớn tiếng gọi: “Số 38 tầng 4, Lâm Ngọc Bảo, điện thoại, Lâm Ngọc Bảo ra nghe điện thoại!”

Ngọc Bảo đứng dậy, lặng lẽ bước ra ngoài, xuống cầu thang, ra khỏi bếp, một luồng gió lùa qua má, cô khẽ thở phào.

Triệu Hiểu Bình tựa ghế nằm, nói: “Ngọc Bảo, ăn thạch sương sáo đi.”

Ngọc Bảo nói: “Để em nghe điện thoại trước.”

Cô đi ra đầu ngõ, đêm tối mịt mờ, ánh đèn vàng vọt, đàn ông chỉ mặc quần đùi, c** tr*n, hoặc ngồi hoặc nằm hoặc đứng, cách nhau vài bước kể chuyện cười.

Đài phát thanh vang lên, giọng Đan Điền Phương kể bình thư: “Đời người trôi qua ngày ngày, nhật nguyệt như thoi năm năm, nhà giàu có có có, kẻ nghèo khổ lạnh lạnh lạnh, thăng quan phát tài được được được, hai chân duỗi thẳng xong xong xong.”

Giọng nói tang thương vang vọng, đầy mơ hồ.

Ngọc Bảo nhấc điện thoại, nói: “Tôi là Lâm Ngọc Bảo.”

Một giọng đàn ông vang lên, có lẽ tín hiệu kém, hoặc vẫn còn lạ lẫm, phải nghe hai lần cô mới nhận ra, là Phan Dật Niên, anh tự giới thiệu danh tính.

Ngọc Bảo nói: “Có chuyện gì?”

Phan Dật Niên nói: “Nhất định phải có chuyện sao?”

Ngọc Bảo không đáp.

Phan Dật Niên nói: “Ngẩng đầu nhìn mặt trăng đi.”

Ngọc Bảo ngẩng đầu, không nói gì, một lúc sau, Phan Dật Niên gọi: “Ngọc Bảo, Ngọc Bảo.”

Nghe tên mình, Ngọc Bảo cảm thấy ấm áp, nhưng lại đột nhiên buồn bã, mắt cô đỏ hoe, nói: “Tôi không thấy, bị cành lá ngô đồng che khuất rồi.”

Phan Dật Niên nói: “Tiếc thật.”

Ngọc Bảo nói: “Tiếc gì chứ, chỉ là một vầng trăng, tối nay không thấy, tối mai vẫn còn, ngày nào cũng có, năm nào cũng có, trừ khi mưa tuyết.”

Phan Dật Niên nói: “Phong hoa tuyết nguyệt, Ngọc Bảo thật không hiểu, hay giả vờ không hiểu?”

Ngọc Bảo ngậm ngùi nói: “Em là một người phụ nữ vật lộn mưu sinh. Phong hoa tuyết nguyệt, chỉ có người như anh Phan mới chơi được.”

Phan Dật Niên cười nói: “Ý Villanueva có ý gì? Tôi nghe mà hồ đồ mất rồi.”

Ngọc Bảo im lặng.

Phan Dật Niên nói: “Ngọc Bảo gặp khó khăn gì, nếu muốn, thì cứ kể tôi nghe.”

Ngọc Bảo bị mê hoặc, vừa định mở lời, chợt nghe trong điện thoại một giọng nữ: “Tổng giám đốc Phan hóa ra ở đây, tôi tìm muốn chết, phải phạt ba ly rượu.”

Tiếng cười khanh khách dịu dàng, rất gần, như ngay trước ống nghe.

Ống nghe bị che lại, bên tai Ngọc Bảo không còn âm thanh, một lát sau, cô mới nghe giọng Phan Dật Niên: “Ngọc Bảo còn đó không?”

Người phụ nữ dường như đã đi rồi.

Ngọc Bảo cứng cỏi nói: “Còn.”

Phan Dật Niên bảo: “Nói đi.”

Ngọc Bảo đáp lời: “Nói gì.”

Phan Dật Niên im lặng.

Ngọc Bảo cười khẽ, nói: “Em chẳng có gì để nói, anh Phan không có chuyện, em cúp đây.”

Phan Dật Niên nói: “Được.”

Ngọc Bảo cạch một tiếng, cúp điện thoại.

Cô quay người bước đi, đến đầu ngõ, chợt nhớ ra điều gì, ngoảnh đầu ngước nhìn, một vầng trăng sáng trong, treo lơ lửng giữa trời, lạnh lùng nhạt nhòa, chẳng có gì đặc biệt.
 
Khói Lửa Thượng Hải - Đại Cô Nương Lãng
Chương 39


Chương 39: Mâu thuẫn

*

Phan Dật Niên đứng đợi ở cổng Phục Hưng Phường, bên cạnh là tiệm cắt tóc, đèn sáng rực, do một cặp vợ chồng cùng điều hành, người chồng cắt tóc, người vợ phụ giúp và thu tiền. Đài radio đang phát bình thư, giọng Đan Điền Phương khàn khàn: “Rượu là thuốc độc xuyên ruột, sắc là dao cạo xương. Tiền tài là mầm họa, giận dữ là sấm sét pháo hoa.”

Phan Dật Niên bước xuống xe, đầu óc hơi choáng váng.

Dật Văn đi tới, Phan Dật Niên hỏi: “Đứng đây làm gì?”

Dật Văn đáp: “Còn làm gì được, Khổng Tuyết gọi điện, bảo anh say rượu, không yên tâm nên nhờ em ra cổng đón một chút.”

Phan Dật Niên cười khẽ.

Dật Văn nói: “Bình thường tửu lượng anh tốt lắm, hiếm thấy anh thế này.”

Phan Dật Niên đáp lời: “Hôm nay gặp đối thủ rồi. Khách từ phương Bắc, Ngũ Lương Dịch, uống từng bát từng bát.”

Dật Văn bảo: “Rượu nhiều hại thân, anh phải chú ý.”

Phan Dật Niên nói: “Lý lẽ thì anh hiểu, nhưng hiếm khi thân bất do kỷ.”

Vừa đi ngang qua lò nước sôi, Dật Văn nói: “Uống chén trà giải rượu trước, kẻo về mẹ lại cằn nhằn.”

Phan Dật Niên nói: “Được.”

Lò nước sôi có một phòng trà, hai dãy bàn ghế dài, lác đác ba bốn người ngồi. Hai anh em ngồi xuống, Dật Văn gọi: “Hắc Bì, một bát canh giải rượu, một ấm trà xanh, một đĩa đậu phụng bơ.”

Hắc Bì đáp: “Tới ngay.”

Con trai nhỏ của Hắc Bì đang chơi bắn bi với bạn, Dật Văn vẫy tay: “Nhóc, qua đây.”

Thằng bé chạy tới, hít mũi nói: “Làm gì ạ?”

Dật Văn nói: “Giúp chú chạy qua Quang Minh Thôn một chuyến.”

Thằng bé hỏi: “Đi làm gì?”

Dật Văn nói: “Mua hai mươi lạng bánh bao nhân cua tươi.”

Dật Văn móc túi, lấy ra phiếu lương thực và một đồng, đưa cho thằng bé, nói: “Đủ rồi, tiền thừa mua kem que ăn.”

Thằng bé nhận tiền, nói với Hắc Bì: “Ba, con chạy đi mua bánh bao cho chú.”

Hắc Bì nói: “Đi nhanh về nhanh.”

Thằng bé hít mũi chạy đi.

Phan Dật Niên nói: “Chưa ăn tối.”

Dật Văn cười: “Mấy ngày nay, mẹ bái Quan Âm ăn chay, cả bàn toàn canh suông nước lã, ăn xong chốc lát lại đói.”

Phan Dật Niên mỉm cười.

Dật Văn nói: “Tòa Uyên Ương thế nào rồi, bao giờ khởi công? Giờ cả xã hội Thượng Hải, không chỉ dân chúng để ý, các ban ngành chính phủ cũng rất quan tâm.”

Phan Dật Niên nói: “Giấy phép đóng dấu gần xong, đang chuẩn bị giai đoạn đầu, cục quản lý nhà yêu cầu trong nửa năm phải xây xong, nhiệm vụ nặng nề.”

Hắc Bì mang canh giải rượu, trà xanh và đậu phụng bơ tới, cùng hai cái chén có nắp. Phan Dật Niên uống canh giải rượu, bất giác nhíu mày.

Dật Văn hỏi: “Hắc Bì, canh giải rượu làm từ gì?”

Hắc Bì cười: “Dùng mơ muối và rễ cát cánh. Hiệu quả tốt lắm.”

Dật Văn nói: “Anh, Mỹ Kỳ.”

Phan Dật Niên hỏi: “Lại gọi điện à?”

Dật Văn nói: “Tình cờ em nhận điện, nghe Mỹ Kỳ nhắc chuyện xưa, không khỏi cảm thán.”

Phan Dật Niên không nói.

Dật Văn nói: “Còn nhớ hồi đó, anh thường dẫn Mỹ Kỳ về nhà, Mỹ Kỳ tính tình dịu dàng, nói năng nhỏ nhẹ, biết em và Dật Võ thích ăn bánh cam, lần nào đến cũng mang theo một túi. Còn may mắt nạ cho em, nhét đầy hoa cúc, hạt quyết minh và đậu xanh, bảo là giúp sáng mắt. Em biết anh đối với Mỹ Kỳ cũng tình sâu nghĩa nặng.”

Phan Dật Niên ngắt lời: “Mỹ Kỳ đã kết hôn sinh con, duyên phận đã hết, đừng nhắc lại chuyện cũ.”

Dật Văn nói: “Nhưng nghe lời Mỹ Kỳ, hình như vẫn chưa buông được.”

Phan Dật Niên cười khổ: “Đây là quả bom hẹn giờ, bất cứ lúc nào cũng có thể khiến anh mất hết, bị đá ra khỏi vòng bất động sản.”

Dật Văn biến sắc: “Hậu quả nghiêm trọng thế sao?”

Phan Dật Niên nói: “Chồng Mỹ Kỳ là Ngụy Trưng.”

Dật Văn tái mặt: “Chết tiệt, không thể đắc tội.”

Phan Dật Niên im lặng.

Dật Văn nói: “Trong lời Mỹ Kỳ, luôn tiết lộ rằng anh đến giờ chưa cưới, đều vì chưa quên tình cũ với chị ấy.”

Phan Dật Niên bực bội: “Chẳng lẽ anh cưới vợ rồi, Mỹ Kỳ mới chịu từ bỏ?”

Dật Văn nói: “Hình như là thế.”

Phan Dật Niên uống trà, không nói gì.

Dật Văn nói: “Em thấy Khổng Tuyết cũng được, đối với anh rất có lòng.”

Phan Dật Niên lắc đầu.

Dật Văn thở dài: “Vậy còn ai, Lâm Ngọc Bảo? Anh lại chê không môn đăng hộ đối.”

Phan Dật Niên nói: “Anh từng chê bao giờ đâu.”

Dật Văn ngạc nhiên: “Kỳ lạ, chính anh nói thế, giờ lại chối.”

Phan Dật Niên cười.

Dật Văn hỏi: “Chẳng lẽ anh đổi ý rồi, vì sao?”

Phan Dật Niên nói: “Lâm Ngọc Bảo.”

Dật Văn hỏi: “Gì cơ?”

Phan Dật Niên lặp lại: “Lâm Ngọc Bảo.”

Dật Văn ngạc nhiên: “Thế nào?”

Phan Dật Niên cười: “Lâm Ngọc Bảo.”

Dật Văn nói: “Hắc Bì, thêm một bát canh giải rượu.”

Phan Dật Niên nói: “Hắc Bì, khỏi, uống nữa tôi ói mất.”

Phan Dật Niên cười: “Lâm Ngọc Bảo, thật đấy, xinh đẹp rạng ngời.”

Dật Văn hỏi: “Ý gì đây?”

Phan Dật Niên nói: “Chỉ nói một lần.”

Dật Văn nói: “Anh không phải người nông cạn vậy.”

Phan Dật Niên nói: “Anh định nông cạn một lần.”

Dật Văn ngược lại khuyên: “Chuyện hôn sự, anh vẫn nên cân nhắc kỹ càng.”

Phan Dật Niên nói: “Hoàn cảnh anh bây giờ, còn thời gian cân nhắc kỹ sao? Trong tiệc rượu, Ngụy Trưng cũng có mặt.”

Dật Văn hỏi: “Ý gì?”

Phan Dật Niên không muốn nói chi tiết, chỉ bảo: “Anh phải nhanh lên thôi.”

Dật Văn nói: “Cũng tốt, nhanh chóng chặt đứt mớ bòng bong, để mẹ gấp rút đến nhà cầu hôn.”

Phan Dật Niên nói: “Chuyện này không vội.”

Dật Văn nói: “Lại không vội, em hồ đồ mất rồi.”

Phan Dật Niên nói: “Lâm Ngọc Bảo tâm tư kín đáo, anh đang đợi.”

Dật Văn hỏi: “Đợi gì?”

Phan Dật Niên nói: “Đợi Lâm Ngọc Bảo chủ động.”

Dật Văn hỏi: “Chủ động đến cầu hôn sao?”

Phan Dật Niên không nói gì.

Dật Văn cười lớn.

Phan Dật Niên nhấp ngụm trà, nói: “Đợi Lâm Ngọc Bảo chủ động tìm anh.”

Dật Văn hỏi: “Nếu mãi không đến thì sao?”

Phan Dật Niên cười: “Không đâu, anh nghĩ, chắc sắp rồi.”

Thằng bé xách hộp bánh bao tươi, thở hổn hển chạy vào. Dật Văn nhận lấy, hộp vẫn nóng hổi, liền vừa uống trà vừa ăn.

Phan Dật Niên giúp chia ra ăn hai cái.

Hai anh em rời đi, thằng bé ngồi trên bậc thềm, ăn que kem đậu đỏ, l**m từng chút, chậm rãi thưởng thức vị ngọt. Vì tiếc không muốn ăn nhanh, kem tan chảy, nhỏ xuống vạt áo, dính bết.

Ngọc Bảo đi trong ngõ, chị A Quế xách bình nước nóng đi về phía lò nước sôi.

A Phi c** tr*n nói: “Chị A Quế, để tôi giúp chị lấy nước sôi.”

Chị A Quế phì một tiếng, chửi: “Đồ lưu manh cặn bã, dám trêu ghẹo bà, miệng thối, tim thối, ruột thối.”

Ngọc Bảo đi đến cửa nhà, vừa ăn thạch sương sáo vừa nói: “A Phi muốn giúp chị A Quế lấy nước sôi, bị chị A Quế chửi té tát.”

Triệu Hiểu Bình nói: “Đương nhiên phải chửi rồi.”

Ngọc Bảo hỏi: “Sao thế?”

Triệu Hiểu Bình nói: “Lấy nước sôi à, tiếng Anh gọi cái miệng thơm tho đó mà, KISS, chẳng phải là ‘lấy nước sôi’ sao?”

Ngọc Bảo chợt hiểu, cười nói: “Đúng là đồ lưu manh A Phi.”

Ngọc Bảo ăn xong thạch rồi lên lầu, kéo cửa lưới vào phòng.

Vương Song Phi và những người khác đã rời đi.

Ngọc Phượng từ gác xép xuống, bưng chậu định đi ra ngoài.

Ngọc Bảo nói: “Chị, đừng đi, chúng ta nói chuyện cho rõ ràng.”

Ngọc Phượng nói: “Có gì mà nói.”

Ngọc Bảo cười lạnh: “Có nhiều chuyện để nói lắm. Sao thế, chị không muốn vào nhà máy đồng hồ, viết viết vẽ vẽ nữa à?”

Ngọc Phượng đỏ mặt: “Chó cắn Lã Động Tân, không biết lòng tốt. Chị làm thế là vì chị à?”

Ngọc Bảo nói: “Thật sự vì tốt cho em, sao lại giấu riêng em trong bóng tối? Có bản lĩnh thì nói thẳng ra, sao lại âm thầm khuấy gió nổi sóng? Chị ơi là chị, từ nhỏ đến lớn, tâm địa chẳng ngay thẳng, toàn làm những chuyện hại người chẳng lợi mình.”

Ngọc Phượng khóc: “Chị khuấy gió gì, nổi sóng gì? Chị tâm địa không ngay thẳng, chị làm chuyện hại người không lợi mình? Chị, chị oan hơn cả Đậu Nga, chị không muốn sống nữa, chị phải chết để chứng minh lòng trong sạch. Cái kéo đâu, kéo ở đâu rồi?”

Ngọc Bảo nói: “Trong tủ quần áo, ngăn kéo thứ ba bên trái.”

Tiểu Đào từ gác xép thò đầu xuống, khóc: “Mẹ đừng chết!”

Tiết Kim Hoa mở cửa phòng trong, mặt sa sầm: “La hét gì, ầm ĩ gì, cãi nhau có gì mà cãi, hai đứa vào đây cho mẹ.”

Ngọc Phượng và Ngọc Bảo vào phòng trong, ngồi hai bên giường, im lặng không nói.

Tiết Kim Hoa đóng chặt cửa, cũng ngồi lên giường, phe phẩy quạt nan, nói: “Hôm nay nhà họ Vương ba người đến cầu hôn, chủ nhiệm Mã nói đủ chi tiết rồi, Ngọc Bảo rốt cuộc nghĩ thế nào, đồng ý hay không? Đừng để cảm xúc chi phối, nghĩ kỹ rồi trả lời.”

Ngọc Bảo mở miệng, nhưng bỗng do dự.
 
Khói Lửa Thượng Hải - Đại Cô Nương Lãng
Chương 40


Chương 40: Quyết định

*

Tiết Kim Hoa nói: “Ngọc Bảo, rốt cuộc con nghĩ thế nào?”

Ngọc Bảo cúi đầu, không nói một lời.

Ngọc Phượng lên tiếng: “Buồn cười thật, không tỏ thái độ là ý gì chứ?”

Ngọc Bảo tức giận bùng lên, lạnh lùng đáp: “Thật nực cười, chị còn mặt mũi nói ra được. Nếu không phải vì chị, sao lại đến nông nỗi này, rối rắm không thể cứu vãn như bây giờ?”

Ngọc Phượng nói: “Thế là trách chị à?”

Ngọc Bảo đáp: “Không trách chị thì trách ai đây?”

Ngọc Phượng khóc lóc nói: “Đúng, đúng, trách chị, tất cả là lỗi của chị. Chị là kẻ ác, được chưa? Còn mọi người đều là người tốt cả!”

Tiết Kim Hoa nói: “Đừng cãi nữa, cãi đến mức mẹ nhức đầu rồi. Muốn cãi thì ra ngoài cãi, cãi xong rồi hẵng vào.”

Ngọc Bảo và Ngọc Phượng đều im lặng.

Tiết Kim Hoa tiếp tục: “Để mẹ nói. Chủ nhiệm Mã nói bóng nói gió, vừa đe dọa vừa dụ dỗ, nói rõ ràng không thể rõ hơn. Nếu Ngọc Bảo không chịu, Ngọc Phượng đừng hòng vào làm ở nhà máy đồng hồ. Công việc của Ngọc Bảo cũng khó mà giữ được. Đắc tội với giám đốc Mã, sau này muốn được phân công công việc mới, gần như là không thể. Thật đúng là, vất vả mấy tháng trời, một sớm lại trở về trước giải phóng.”

Ngọc Bảo vẫn không nói gì.

Tiết Kim Hoa tiếp tục: “Nếu Ngọc Bảo đồng ý, Ngọc Phượng sẽ được vào nhà máy đồng hồ, Ngọc Bảo giữ được công việc, lại còn được lãnh đạo nâng đỡ, tương lai phía trước rộng mở. Ngọc Bảo cưới qua đó, có sẵn nhà cưới, bố mẹ chồng cũng coi như thật thà, cơm áo không lo. Chỉ có Vương Song Phi, phẩm chất thì còn phải xem xét, ngoại hình thì xấu xí. Nhưng nhắm mắt lại cũng sống qua được.”

Ngọc Phượng nói: “Ngoại hình thì cũng chỉ lúc yêu đương mới có chút tác dụng, trước mặt bạn bè, kiếm chút thể diện. Cưới nhau rồi, ai còn để ý nữa? Dù có xấu đến đâu, nhìn lâu rồi cũng quen thôi. Hoàng Thắng Lợi ngoại hình đẹp đấy, nhưng có ích gì? Không thể làm cơm ăn, áo mặc, nhà ở, hay tiền tiêu, cũng chẳng giúp chị thuyên chuyển công việc. Cưới nhau được vài năm, đầu hói, bụng phệ, lưng còng, giờ thì nhìn không ra gì nữa.”

Ngọc Bảo không nói, Tiết Kim Hoa ngẩn người, trong phòng lúc này chỉ còn tiếng tích tắc của đồng hồ.

Tiết Kim Hoa bất chợt nói: “Ngọc Bảo với anh cả nhà họ Phan, đang qua lại phải không?”

Ngọc Bảo đáp: “Dạ.”

Tiết Kim Hoa hỏi: “Anh cả nhà họ Phan có tỏ thái độ gì không?”

Ngọc Bảo khẽ nói: “Chưa ạ.”

Tiết Kim Hoa thở dài.

Tiết Kim Hoa nói: “Ngọc Bảo có chủ ý gì chưa?”

Ngọc Bảo đáp: “Cho con nghĩ thêm chút nữa.”

Tiết Kim Hoa nói: “Quyết định nhanh đi, càng kéo dài càng bất lợi.”

Sau khi ba người giải tán, Ngọc Bảo ở ngõ hẻm đánh răng rửa mặt. Hoàng Thắng Lợi lái xe về, c** tr*n, xách một cái nồi thép nhỏ, tiến lại gần nói: “Ăn hoành thánh củi không?”

Ngọc Bảo đáp: “Không ăn, em đánh răng rồi.”

Hoàng Thắng Lợi gật đầu, sau đó đi lên lầu.

Ngọc Bảo rửa mặt xong, không vội lên lầu, cùng ba bốn đứa bạn nhỏ ngồi nghe bà cụ nhà bên kể chuyện ma quỷ.

Bà cụ kể chuyện xong, buồn ngủ, Ngọc Bảo mới lên lầu. Đến tầng hai, cửa lưới hé một khe, Triệu Hiểu Bình nói: “Mau vào đi.”

Ngọc Bảo hỏi: “Làm gì?”

Triệu Hiểu Bình nói: “Vào đi, nhanh lên, có muỗi đấy.”

Ngọc Bảo bước vào, Triệu Hiểu Bình vội đóng cửa lưới. Hai người lên gác mái, Triệu Hiểu Bình lấy nước cam đưa ra, Ngọc Bảo nói: “Không uống đâu, vừa mới đánh răng xong.”

Triệu Hiểu Bình kéo ngăn kéo, lấy ra một tấm ảnh đưa cho Ngọc Bảo xem.

Ngọc Bảo cầm lấy, đưa đến trước đèn bàn, Triệu Hiểu Bình hỏi: “Ngoại hình thế nào?”

Ngọc Bảo nói: “Đẹp, ngũ quan cân đối, tinh thần phấn chấn. Là ai thế?”

Triệu Hiểu Bình đáp: “Người chị đi xem mắt.”

Ngọc Bảo hỏi: “Người thật với ảnh có khác nhiều không?”

Triệu Hiểu Bình nói: “Chưa gặp người thật, nghe nói đi công tác rồi, hẹn chủ nhật sau.”

Ngọc Bảo nói: “Gặp rồi hẵng nói, nghe xem anh ta ăn nói thế nào.”

Triệu Hiểu Bình nói: “Vương Song Phi lại dẫn người tới nữa kìa.”

Ngọc Bảo đáp: “Ừ, tới cầu hôn.”

Triệu Hiểu Bình nói: “Thật hay giả vậy?”

Ngọc Bảo đáp: “Thật.”

Triệu Hiểu Bình nói: “Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, không biết trời cao đất dày là gì.”

Ngọc Bảo bảo: “Thật ra, điều kiện của Vương Song Phi cũng không tệ.”

Triệu Hiểu Bình nói: “Không thể nào.”

Ngọc Bảo kể tường tận tình hình, Triệu Hiểu Bình nghe xong thì im lặng.

Ngọc Bảo nói: “Giờ em thật sự, không còn đường lui nữa.”

Triệu Hiểu Bình nói: “Để chị kể cho em nghe chuyện của Vương Song Phi.” Chị ấy ấp a ấp úng, muốn nói mà lại thôi.

Ngọc Bảo nói: “Nói nhanh đi.”

Triệu Hiểu Bình khẽ nói: “Chị nghe nói…” Rồi che miệng cười khúc khích.

Ngọc Bảo nói: “Không nói thì em về đây, mai còn phải dậy sớm.”

Triệu Hiểu Bình nói: “Vương Song Phi ấy, không được đâu.”

Ngọc Bảo hỏi: “Cái gì?”

Triệu Hiểu Bình nói: “Chuyện nam nữ, anh ta không được.”

Ngọc Bảo sững người, nói: “Đừng nói bậy.”

Triệu Hiểu Bình đỏ mặt bảo: “Thật mà, cửa hàng nước tương nhà chị là trạm tình báo của cả khu đấy, chuyện gì cũng nghe được.”

Ngọc Bảo hỏi: “Vương Song Phi, ai nói?”

Triệu Hiểu Bình đáp: “Mẹ anh ta kể với bà Đỗ, chị dùng một chai tương ớt đổi lấy, bà ấy mới chịu mở miệng.”

Ngọc Bảo không nói gì.

Triệu Hiểu Bình nói tiếp: “Vương Song Phi bị dị tật bẩm sinh, nhỏ hơn người bình thường. Đi khám mấy bệnh viện, bác sĩ bảo không ảnh hưởng đến chuyện sinh con, nhưng mà…” Chị lại cười khúc khích, không nhịn được.

Ngọc Bảo hỏi: “Cười cái gì chứ?”

Triệu Hiểu Bình nói: “Bà Đỗ bảo, phụ nữ mà lấy anh ta thì khổ lắm.”

Ngọc Bảo hỏi: “Khổ thế nào?”

Triệu Hiểu Bình nói: “Vương Song Phi từng trộm đồ lót phụ nữ, người ta bảo đầu óc có vấn đề, giống mấy thái giám trong cung triều Thanh ấy.”

Ngọc Bảo nói: “Thái giám cũng lôi ra so được à?”

Triệu Hiểu Bình nói: “Không phải chị nói, là bà Đỗ nói. Bà ấy đúng là tạo nghiệp, hồi xưa từng làm cung nữ, bị ban cho một đại thái giám làm đôi thức. Tên thái giám đó b*nh h**n, đêm nào cũng hành hạ bà ấy, đủ trò kỳ quái, nghe mà chị nổi da gà.”

Ngọc Bảo nói: “Cửa hàng nước tương đúng là trạm tình báo, chuyện kiểu này mà cũng đào ra được.”

Triệu Hiểu Bình hỏi: “Ngọc Bảo ở Tân Cương có bạn trai rồi đúng không?”

Ngọc Bảo đáp: “Đâu dám, em còn chưa cưới mà.”

Triệu Hiểu Bình nói: “Nghe nói chuyện nam nữ vui lắm, chị còn định hỏi em lấy ít kinh nghiệm.”

Ngọc Bảo mặt đỏ bừng, đứng dậy nói: “Nói linh tinh gì thế, em về đây, hẹn gặp lại.”

Triệu Hiểu Bình nói: “Chị lười xuống lầu lắm, em đóng cửa lưới giùm chị cẩn thận, kẻo muỗi bay vào.”

Ngọc Bảo nói: “Được.” Rời khỏi gác mái, lên cầu thang, mở cửa. Hoàng Thắng Lợi đang ăn hoành thánh nấu bằng củi, Ngọc Phượng ngồi bên cạnh đan len.

Hai người thì thầm to nhỏ, nghe tiếng Ngọc Bảo vào, lập tức im bặt.

Ngọc Bảo giả vờ không biết, đi đặt chậu rửa mặt rồi treo khăn lên. Ánh trăng sáng trong trải khắp ban công, cô nhớ đến người ấy từng nói: “Ngẩng đầu nhìn mặt trăng.”

Ngọc Bảo bất giác nói: “Vô vị.” Rồi xoay người vào phòng, lên gác mái. Tiểu Đào đã ngủ say từ lâu.

Ngọc Bảo trằn trọc cả đêm không ngủ. Sáng sớm thức dậy, đổ bô, nhóm lửa, nấu cháo, rồi đánh răng rửa mặt. Tiết Kim Hoa xách giỏ rau về, trên tay cầm một chiếc đũa xiên bốn cây quẩy, trán lấm tấm mồ hôi. Hoàng Thắng Lợi đã ra ngoài lái xe, Ngọc Phượng đang giúp Tiểu Đào tết tóc.

Ngọc Bảo múc cháo để nguội, cắt hai quả trứng muối, bày thêm một đĩa dưa muối Dương Châu.

Bốn người ngồi quanh bàn ăn sáng. Tiểu Đào ăn nhanh, đeo khăn quàng đỏ, khoác cặp lên vai rồi đi học. Lúc này, Ngọc Bảo mới lên tiếng: “Con nghĩ kỹ rồi.”

Tiết Kim Hoa hỏi: “Con định sao?”

Ngọc Phượng không nói gì.

Ngọc Bảo bình thản nói: “Con đã tự thuyết phục cả đêm, rằng nếu chấp nhận Vương Song Phi thì mọi người sẽ dễ sống hơn. Nhưng cuối cùng vẫn không làm được. Đành làm phiền chị cả một chuyến, đem hết lễ vật nhà họ trả lại.”

Ngọc Phượng im lặng.

Tiết Kim Hoa nói: “Không cưới thì thôi. Ngọc Phượng, nghe rõ chưa? Ngoài lễ vật, mua thêm hai quả dưa hấu, trả hết. Nghe chưa, đừng giả câm.”

Ngọc Phượng bực bội nói: “Nghe rồi, tai con đâu có điếc.”

Mẹ Phan dậy từ năm giờ sáng, rửa mặt chải đầu xong liền xách giỏ đi chợ. Vừa ra cửa đã thấy Phan Dật Niên đứng ngoài hành lang hút thuốc, không rõ đã đợi từ khi nào. Nghe thấy tiếng động, anh dập điếu thuốc.

Mẹ Phan hỏi: “Làm gì đó?”

Phan Dật Niên nói: “Con đi chợ cùng mẹ.”

Mẹ Phan nói: “Mặt trời mọc đằng Tây rồi à?”

Phan Dật Niên cười.

Hai mẹ con xuống lầu, trời mùa hè sáng rất sớm. Phan Dật Niên hỏi: “Mẹ định đi chợ nào?”

Mẹ Phan đáp: “Chợ đường Cự Lộc.”

Phan Dật Niên nói: “Được.”

Mẹ Phan nói: “Được gì mà được, mẹ đoán Dật Niên muốn đi gặp Lâm Ngọc Bảo chứ gì?”

Phan Dật Niên chỉ cười, không phủ nhận.
 
Khói Lửa Thượng Hải - Đại Cô Nương Lãng
Chương 41


Chương 41: Khó xử

*

Trước các quầy hàng trong chợ, không chỉ người xếp hàng mà còn đủ loại vật dụng đặt trước giữ chỗ: gạch, giỏ, bát, dép lê, đủ thứ.

Mẹ Phan đến quầy rau củ trước, thấy một cục gạch đánh dấu chỗ xếp hàng, liền lấy phiếu mua đậu phụ ra, cười nói: “Dật Niên, con qua quầy đậu phụ mua giúp mẹ một hào đậu phụ nướng, bốn miếng đậu phụ khô ngũ hương nhé.”

Bà Ngô cũng đặt một cục gạch, trên đó có vẽ vòng tròn đỏ.

Phan Dật Niên cầm lấy phiếu, không nói gì, quay người bước đi.

Người phụ nữ xếp phía trước mẹ Phan quay đầu lại hai lần, ngập ngừng hỏi: “Có phải là chị Phan không?”

Mẹ Phan đáp: “Đúng rồi, cô là…?”

Người ấy cười nói: “Năm 73, đường Vĩnh Bình, tổ sản xuất linh kiện. Em là Tiểu Vương đây.”

Mẹ Phan chợt nhớ ra, cười: “À, là Tiểu Vương à, lâu quá không gặp, nhất thời không nhận ra, thông cảm nhé.”

Tiểu Vương nói: “Chị khách sáo rồi. Vài năm không gặp, chị vẫn chẳng thay đổi chút nào.”

Mẹ Phan cười nói: “Già rồi mà.”

Tiểu Vương hỏi: “Chuyện nợ nần của chị giải quyết xong chưa?”

Mẹ Phan đáp: “Ừ, xong rồi.”

Tiểu Vương lại hỏi: “Người nãy đi với chị là ai?”

Mẹ Phan đáp: “Con trai lớn của chị đấy.”

Tiểu Vương ngạc nhiên: “Em nhớ là nó đi Hồng Kông rồi mà.”

Mẹ Phan nói: “Đúng rồi, năm nay vừa về nước.”

Tiểu Vương hỏi tiếp: “Con trai chị ở Tân Cương phải không?”

Rồi vội nói: “À không, nhớ nhầm. Nó về lâu rồi, năm 78 thi đậu vào Đại học Phục Đán, tốt nghiệp được phân công vào Cục Công thương, giờ cũng là lãnh đạo nhỏ rồi.”

Mẹ Phan nói: “Thế thì giỏi quá, Tiểu Vương có phúc thật.”

Tiểu Vương cười: “Chứ sao, thằng nhỏ này chẳng bao giờ khiến cha mẹ phải lo lắng.”

Mẹ Phan chỉ mỉm cười, không nói gì.

Tiểu Vương lại hỏi: “Con trai lớn nhà chị đã cưới chưa?”

Mẹ Phan đáp: “Chưa.”

Tiểu Vương hỏi: “Năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”

Mẹ Phan nói: “Ba mươi ba.”

Tiểu Vương hỏi: “Là tuổi mụ à?”

Mẹ Phan gật đầu: “Ừ, tuổi mụ.”

Tiểu Vương nói: “Tuổi này rồi thì không ổn đâu, phải tìm gấp đi thôi, để thêm vài năm nữa, khó lắm đấy.”

Mẹ Phan chỉ cười nhạt.

Tiểu Vương nói: “Con trai em sắp cưới rồi.”

Mẹ Phan cười: “Ồ, chúc mừng, chúc mừng.”

Tiểu Vương tiếp lời: “Nhà gái gia thế lớn lắm, cưới xin không cần em tốn xu nào, bên họ lo hết. Em sợ chết đi được. Vương Khai chụp ảnh cưới nhất quyết đòi mặc váy cưới Tây, tiệc thì đặt ở khách sạn Hòa Bình, đắt muốn xỉu, một bàn cả trăm đồng. Dân thường như mình, có dám nghĩ tới đâu.”

Mẹ Phan chỉ cười, không đáp.

Tiểu Vương hỏi: “Chị vẫn ở Phục Hưng Phường à?”

Mẹ Phan nói: “Ừ.”

Tiểu Vương nói: “Khi nào định được ngày cưới, em gửi chị một tấm thiệp, nhất định phải đến dự nhé.”

Mẹ Phan đáp: “Còn phải xem lúc ấy sắp xếp thế nào đã.”

Tiểu Vương nói: “Chị nhất định phải giữ ngày đấy nhé. Khách sạn Hòa Bình đó, nơi lui tới của giới thượng lưu mà. Một bàn một trăm đồng, nghe mà phát sợ.”

Mẹ Phan không nói gì.

Đúng lúc đó, loa lớn vang lên, âm thanh truyền khắp chợ: “Cân hàng, cân hàng!”

Đám đông bắt đầu xao động. Tiểu Vương quay người lại, mẹ Phan khẽ thở ra một hơi.



Ngọc Bảo bước vào phòng quản lý. Ngô Khôn gác chân lên bàn, mặt vùi trong tờ Văn Hối. Kế toán Lưu cầm chén trà đi ra ngoài, kế toán Hứa thì cúi đầu bận rộn với sổ sách.

Ngọc Bảo nói: “Chị Hứa, tôi cần làm báo cáo tổng hợp doanh thu tháng, phiền chị đưa tôi chi tiết sổ sách.”

Kế toán Hứa mặt đầy khó xử, hất hàm về phía Ngô Khôn.

Ngọc Bảo điềm tĩnh: “Đây là công việc thường ngày của tôi mà.”

Kế toán Hứa ngoảnh lại gọi: “Chủ nhiệm Ngô?”

Ngô Khôn không đáp.

Kế toán Hứa lẩm bẩm: “Giờ làm sao? Rốt cuộc phải làm sao?”

Ngô Khôn vẫn im lặng, chỉ lật tiếp một trang báo.

Kế toán Hứa bực dọc: “Ngọc Bảo, chờ một lát.”

Rồi lại lạch cạch mở tủ sắt.

Ngô Khôn chậm rãi nói: “Lời tôi nói, cô coi như gió thoảng bên tai à?”

Kế toán Hứa dừng tay, lầu bầu: “Tôi hỏi mấy lần rồi mà.”

Ngọc Bảo nói: “Chủ nhiệm Ngô, dù sao ông cũng nên đưa ra một lời giải thích chứ.”

Ngô Khôn đặt tờ báo xuống, cầm chén trà: “Lâm Ngọc Bảo, là như thế này. Chợ Bát Tiên Kiều vừa xảy ra chuyện lớn. Cụ thể chuyện gì tôi không tiện nói, nhưng có liên quan đến tài chính. Lãnh đạo cấp trên đã chỉ thị, mỗi ngành mỗi việc, tài chính phải để kế toán chuyên trách làm. Như vậy, có vấn đề gì cũng không dính đến Lâm Ngọc Bảo.”

Ngọc Bảo nói: “Nếu là chỉ thị của cấp trên, sẽ có công văn đỏ. Tôi muốn xem.”

Ngô Khôn cười khẩy: “Công văn đỏ là tài liệu mật, chỉ người có cấp bậc mới được xem – như tôi đây. Nếu không, hôm nay Trương Tam đòi xem, mai Lý Tứ đòi xem, ngày kia Vương Nhị Ma Tử cũng tới xin, loạn hết cả. Như vậy, tôi phạm quy, phải đi tù đấy.”

Ngọc Bảo im lặng.

Tần Kiến Vân đi ngang qua, thò đầu vào cửa. Ngô Khôn vẫy tay: “Chị Tần.”

Tần Kiến Vân cười: “Có chuyện gì vậy?”

Ngô Khôn nói: “Dẫn Lâm Ngọc Bảo đi dạo quanh một vòng, chỗ nào cần người thì hỗ trợ chút, kẻo lại có người nói xấu.”

Tần Kiến Vân hiểu ý, hỏi: “Nói xấu gì chứ?”

Ngô Khôn cười nhạt: “Nói chúng ta lĩnh lương mà không làm việc cho dân, là sâu mọt xã hội chủ nghĩa, đào móng xã hội chủ nghĩa, nhổ lông cừu xã hội chủ nghĩa.”

Tần Kiến Vân nói: “Cái mũ này đội lên, ai chịu nổi.”

Ngô Khôn đáp: “Đúng vậy, cho nên phải tự giác, phải có mắt nhìn.”

Ngọc Bảo đứng dậy: “Chị Tần, đi thôi.”

Hai người ra khu lớn. Tần Kiến Vân bất ngờ nói: “Lâm Ngọc Bảo, cô cũng có ngày hôm nay.”

Ngọc Bảo hỏi: “Ý gì?”

Tần Kiến Vân cười lạnh: “Cô phong quang lắm, mới đến vài hôm đã được khen thưởng, nhận tiền thưởng, đi khắp nơi báo cáo. Tôi ở đây gần mười năm, làm việc cật lực, tận tụy không nghỉ, vậy mà chẳng được gì, cô lại chiếm hết. Dựa vào cái gì chứ? Tôi không phục!”

Ngọc Bảo bình thản: “Chị Tần hỏi dựa vào gì à? Đúng rồi, dựa vào gì? Tất nhiên là dựa vào bản lĩnh.”

Tần Kiến Vân sầm mặt: “Ý cô là tôi – Tần Kiến Vân – không có bản lĩnh à?”

Ngọc Bảo đáp: “Tôi không nói. Là cô tự nói ra.”

Tần Kiến Vân nghiến răng: “Lâm Ngọc Bảo, làm người đừng quá kiêu ngạo. Ngô Khôn, cái tên âm hồn đó, muốn chèn ai thì người đó khổ cả đời, trừ phi cô có khí phách, không làm thì nghỉ luôn. Tôi thì chỉ đứng ngoài xem kịch thôi.”

Ngọc Bảo mỉm cười: “Xem ra, chị Tần cũng không quá tệ với tôi.”

Tần Kiến Vân nhíu mày: “Ý gì?”

Ngọc Bảo nói: “Chuyện Tiểu Diệp ấy, chị Tần đúng là giỏi mượn dao giết người.”

Tần Kiến Vân gắt: “Nói bậy gì thế?”

Ngọc Bảo nói: “Sợ người mới đến. Sợ họ thông minh hơn, năng lực hơn, khéo léo hơn, được trọng dụng hơn. Sợ dạy đồ đệ xong, sư phụ chết đói. Sợ bị thay thế, mất cơm ăn. Dù sao, chị Tần cũng nói rồi – Ngô Khôn là âm hồn, chuyện gì ác độc mà chẳng làm được.”

Tần Kiến Vân sầm mặt, cứng đờ như bị bắt quả tang ngoại tình.

Ngọc Bảo cười nhạt.

Tần Kiến Vân tức tối hét về phía quầy cá: “Lão Tôn, có cần người không?”

Lão Tôn đang cân cá, thuận miệng nói: “Cần người giết cá.”

Tần Kiến Vân quay lại nói: “Lâm Ngọc Bảo, qua giúp đi.” Sau đó xoay người bỏ đi.



Phan Dật Niên mua xong đậu phụ nướng và đậu phụ khô ngũ hương, dạo quanh chợ. Hồi nhỏ anh từng giúp mẹ xếp gạch giữ chỗ, sau này lớn lên thì không tới nữa. Giờ trở lại, thấy như bước vào thế giới xa lạ.

Đi dạo một lúc, ngang qua quầy cá, anh đứng lại.

Ngọc Bảo mặc tạp dề, tay áo xắn cao, tay trái giữ mang cá, tay phải cầm dao. Cô bắt đầu từ đuôi cá, cạo vảy lách cách, như sóng vỗ bắn tung tóe. Vài mảnh bắn tới chân Phan Dật Niên, anh vẫn không nhúc nhích.

Ngọc Bảo thuần thục cạo xong, cầm kéo mổ bụng, moi ruột, móc mang, rửa sạch. Nửa cổ tay trắng ngần, sợi dây đỏ kết phượng vĩ đã thấm ướt máu cá, đỏ sẫm.

Ngọc Bảo đưa cá cho lão Tôn, vô tình thấy Phan Dật Niên.

Phan Dật Niên định quay đi. Rõ ràng đây không phải khoảnh khắc rực rỡ của Ngọc Bảo, có vẻ khá thảm hại. Có lẽ cô không muốn người quen thấy mình như vậy.

Không ngờ, Ngọc Bảo lại lên tiếng trước: “Anh Phan, mua cá à?”

Phan Dật Niên đáp: “Ừ.”

Ngọc Bảo nói: “Vậy phải xếp hàng, anh đứng đây thì đến tối cũng chẳng mua được con cá nào đâu.”
 
Khói Lửa Thượng Hải - Đại Cô Nương Lãng
Chương 42


Chương 42: Bất ngờ

*

Phan Dật Niên cười nhẹ, cũng không nói nhiều mà lẳng lặng rời đi. Ngọc Bảo cũng không để tâm, ngón tay bỗng đau nhói vì bị vây cá đâm, cô bèn tìm đôi găng tay dệt mặc vào, rồi tiếp tục làm việc như thường.

Đến chiều, khi lượng người mua cá dần thưa thớt, lão Tôn để cảm ơn, đặc biệt tặng Ngọc Bảo một con cá lóc. Ngọc Bảo từ chối, nhưng lão Tôn khăng khăng muốn tặng, thịnh tình khó chối, cô đành cảm ơn rồi xách cá đi ngang quầy rau, bất chợt thấy vợ chồng Chúc Tú Quyên đang cãi vã.

Ngọc Bảo bước tới, cười nói: “Có gì uất ức, nói với em, em làm bà mối một phen.”

Chúc Tú Quyên rưng rưng không đáp, người chồng tức giận nói: “Bà này, miệng mồm cay nghiệt, ngày nào cũng đòi cá to thịt lớn, ăn ngon. Tiền công kiếm được, dễ dàng gì chứ.”

Chúc Tú Quyên tức tối nói: “Tôi ăn là vì tôi, đúng không?”

Người chồng đáp: “Lại lấy con làm cái cớ.”

Chúc Tú Quyên nói: “Cưới phải gã đàn ông vô dụng, tôi xui tám đời.”

Ngọc Bảo im lặng nghe một lúc, rồi mới lên tiếng: “Em nói câu công bằng, là anh sai. Tú Quyên vừa mới ở cữ xong, cơ thể yếu, phải cho con bú, lại còn bán rau, đứng mấy tiếng đồng hồ, ăn tốt chút cũng chẳng có gì quá đáng.”

Người chồng nói: “Mẹ tôi bảo, hồi nuôi tôi, ngày nào cũng ăn cháo gạo, sữa vẫn nhiều, tôi vẫn trắng trẻo mũm mĩm.”

Ngọc Bảo nói: “Trắng mũm thì đúng, nhưng đầu óc không linh hoạt, như hồ dán ấy.”

Người chồng im lặng.

Ngọc Bảo tiếp lời: “Anh không biết chữ, nhưng có thể nghe đài, tìm đài phát thanh Nhân dân Thượng Hải, mỗi tối bảy tám giờ có chương trình chuyên đề y học. Phải chăm nghe, nuôi con khỏe mạnh, thông minh, sau này thi đại học, làm nhà khoa học, chỉ ăn cháo gạo thì không được đâu.”

Người chồng vẫn im lặng.

Ngọc Bảo nói tiếp, giọng ôn tồn: “Tú Quyên tốt thế nào, dáng đẹp, tính tình dịu dàng, lại siêng năng, ngày ngày bận rộn, chưa hết tháng ở cữ đã ra chợ, vì sao? Vì anh không ai phụ giúp, một mình bán rau vất vả. Tú Quyên biết quan tâm anh, còn anh thì sao, chỉ vì miếng ăn mà so đo với Tú Quyên, không đáng. Anh nói thật đi, có phải không còn tình cảm với Tú Quyên nữa không?”

Người chồng đáp: “Nói bậy, nếu tôi có lòng dạ khác, trời đánh năm sét.”

Ngọc Bảo nói: “Đã vậy thì đừng làm tổn thương Tú Quyên, đừng nhặt hạt mè mà vứt dưa hấu.”

Người chồng dịu giọng, quay sang Tú Quyên: “Muốn ăn gì, nói đi, tôi mua.”

Chúc Tú Quyên ngoảnh mặt, không đáp.

Ngọc Bảo nói: “Không cần anh mua, em tặng con cá lóc này, mang về nấu canh hay làm cá chiên xù.”

Người chồng cười: “Sao mà tôi dám làm thế.”

Ngọc Bảo nói: “Có gì đâu, em với Tú Quyên là chị em tốt.”
Người chồng cảm ơn rồi nhận lấy.

Ngọc Bảo vào quầy, ngồi cạnh Chúc Tú Quyên, cô nhẹ nhàng lau nước mắt cho bạn.

Ngọc Bảo nói: “Anh ấy đã thề độc, tạm tha thứ lần này.”

Chúc Tú Quyên nghẹn ngào: “Cái gì cũng nghe mẹ, chẳng giống đàn ông.”

Ngọc Bảo nói: “Cũng được thôi, em nói vài câu, anh ấy đã mềm lòng, chưa đến mức vô phương cứu chữa. Sau này có cãi nhau thì đừng to tiếng, bình tĩnh nói lý, ai đúng thì nghe người đó, thật sự không thông thì gọi điện cho em.”

Chúc Tú Quyên nói: “Cảm ơn.”

Ngọc Bảo bảo: “Nhưng chuyện vợ chồng, tự giải quyết là tốt nhất.”

Chúc Tú Quyên nói: “Ngọc Bảo chưa cưới mà nói chuyện, cứ như có bộ có bản.”

Ngọc Bảo cười: “Em có tố chất làm bà mối mà.”

Chúc Tú Quyên nói: “Ngọc Bảo còn cười được.”

Ngọc Bảo nói: “Cười vẫn hơn khóc mà.”

Chúc Tú Quyên thở dài.

Tan làm, Ngọc Bảo rời khỏi chợ, bất ngờ thấy Phan Dật Niên đứng ở lối ra. Có chút ngạc nhiên, nhưng cô vẫn bước tới chào: “Anh Phan.”

Phan Dật Niên nhìn đồng hồ, lấy ra một hộp nhỏ đưa cho Ngọc Bảo.

Ngọc Bảo hỏi: “Gì vậy?”

Phan Dật Niên đáp: “Cầm lấy.”

Ngọc Bảo nói: “Tôi không lấy.”

Phan Dật Niên bảo: “Nhìn cũng không nhìn mà đã không lấy.”

Ngọc Bảo đáp: “Ừ.”

Ngọc Bảo nói: “Anh Phan, không có chuyện gì, em đi trước, hẹn gặp lại.”

Khi lướt qua, Ngọc Bảo cảm thấy tay bị nắm, lòng bỗng dậy sóng, cô kêu lên: “Anh Phan, không được làm vậy.”

Phan Dật Niên cau mày, nhét hộp vào tay Ngọc Bảo rồi nhanh chóng buông ra, không nói một lời mà đi thẳng ra đường. Bên lề có chiếc xe hơi, anh cúi người chui vào, rồi đóng chặt cửa, xe nhanh chóng rời đi, mất dạng.

Ngọc Bảo nhìn hộp, ngẩn ra một lúc, hóa ra là cao dán Vân Nam. Cả buổi giết cá, ngón tay bị cắt là chuyện thường, nhưng lạ thay, sao anh Phan lại biết? Ngọc Bảo mơ hồ nhớ lại, sáng sớm hai người chỉ nói đôi câu rồi đã chia tay.



Bữa tối ăn mì tương mè, mỗi người một bát canh rong biển tôm khô. Trời nóng đến mức trong bếp, lò than mấy cục cháy đỏ rực, vài cái chảo sắt cùng lúc xào nấu, khói dầu mù mịt, mồ hôi tuôn như mưa, chẳng khác gì đang xông hơi. Ăn tối xong, trong nhà nóng không chịu nổi, chiếc quạt điện duy nhất được mang lên gác mái cho Tiểu Đào làm bài tập.

Tiết Kim Hoa, Ngọc Phượng và Ngọc Bảo cùng nhau mang ghế nằm, ghế đẩu nhỏ ra ngõ, mỗi người cầm theo một chiếc quạt lá và một cuộn nhang muỗi, xuống ngồi hóng mát. Lúc này, bà Triệu bưng một đĩa rau xào đi ngang, cười nói: “Hôm nay nhà đó ăn tối nhanh nhất.”

Tiết Kim Hoa đáp: “Ăn mì tương mè, tiện mà nhanh.”

Bà Triệu nói: “Rảnh rỗi phải sang thỉnh giáo Ngọc Bảo, tương mè pha thế nào mà thơm đến mức tôi thèm nhỏ dãi.”

Ngọc Bảo cười đáp: “Được thôi.”

Ra khỏi bếp, họ tìm được một chỗ thoáng gió trong ngõ, bày ghế nằm và ghế đẩu, đốt nhang muỗi, rồi ngồi quạt lá. Lúc này, chú Tần cũng mang ghế tre ra ngoài. Là người chỉnh tề, chú chẳng bao giờ c** tr*n hay mặc áo ba lỗ quần đùi khoe khoang trong ngõ. Hôm nay, chú mặc áo sơ mi ngắn tay, quần tây mỏng, đeo kính lão, tìm chỗ dưới đèn đường ngồi đọc Thép đã tôi thế đấy.

Tiết Kim Hoa đẩy ghế nằm lại gần, nói: “Chú Tần, đọc cho tôi nghe với.”

Chú Tần không từ chối, bắt đầu đọc từng chữ một. Một lúc sau, Triệu Hiểu Bình bưng bát cơm ra, ngồi cạnh Ngọc Bảo, hai người thì thầm trò chuyện. Còn Ngọc Phượng thì cúi đầu đan áo len, vừa nghe kịch Thượng Hải trên đài, vừa ngân nga theo: “Yến Yến cũng quá l* m*ng / Có gì cứ nói với thím / Thím làm mai cho / Bảo đảm vừa lòng / Trai tài gái sắc, môn đăng hộ đối…”

Bỗng chốc, Ngọc Bảo thấy chủ nhiệm Mã và mẹ Vương Song Phi khí thế hùng hổ bước tới, sắc mặt rõ ràng không lành.

Ngọc Bảo khẽ nói: “Chị, lễ vật đã trả hết chưa?”

Ngọc Phượng nghiến răng đáp: “Không trả thì làm sao, chị còn bỏ thêm hai quả dưa hấu.”

Ngọc Bảo nói: “Vậy là tốt rồi.”

Chỉ chốc lát, chủ nhiệm Mã và mẹ Vương Song Phi đã đến trước mặt. Mẹ Vương Song Phi lên tiếng: “Tiết Kim Hoa, đứng dậy, tôi có chuyện muốn nói.”

Chú Tần ngước mắt lên nhìn qua gọng kính.

Tiết Kim Hoa bình thản đáp: “Có gì thì nói, sao cứ bắt tôi đứng dậy?”

Mẹ Vương Song Phi gằn giọng: “Đứng hay không đứng?”

Tiết Kim Hoa vẫn giữ thái độ bình tĩnh: “Buồn cười thật, tôi lớn tuổi thế này, bảo đứng là tôi đứng à? Tôi không cần thể diện sao?”

Chủ nhiệm Mã chen vào: “Thôi, không đứng thì thôi, đó không phải trọng điểm.”

Lúc này, Ngọc Phượng đặt áo len xuống, đứng dậy bước tới, Ngọc Bảo cũng theo sau. Ngọc Phượng cười nói: “Chủ nhiệm Mã, dì Vương, có chuyện gì, chúng ta ngồi xuống từ từ nói.”

Mẹ Vương Song Phi cười lạnh: “Tôi không rảnh nói từ từ. Tiết Kim Hoa, Ngọc Bảo không chịu cưới về nhà tôi, không sao cả, nhưng tôi hỏi, tôi đến hai lần, là tay không hay có mang lễ vật?”

Tiết Kim Hoa im lặng.

Ngọc Phượng liền nói: “Có mang lễ vật.”

Mẹ Vương Song Phi tiếp lời: “Đã không thành, lễ vật có nên trả lại không?”

Ngọc Phượng đáp: “Nên, nên chứ.”

Mẹ Vương Song Phi nói: “Ý tôi là, phải trả lại toàn bộ chứ?”

Ngọc Phượng đáp: “Đã trả hết rồi, còn thêm hai quả dưa hấu.”

Mẹ Vương Song Phi nhấn giọng: “Còn một món lớn chưa trả.”

Nghe đến đây, mặt Ngọc Bảo tối sầm lại. Tiết Kim Hoa ngồi dậy: “Ngọc Phượng, chuyện gì vậy?”

Ngọc Phượng đáp chắc nịch: “Đã trả hết rồi mà.”

Rồi quay sang hỏi lại: “Dì Vương, còn món lớn nào chưa trả, nói rõ ràng đi.”

Mẹ Vương Song Phi nói rành rọt: “Tiền lễ, tám trăm đồng tiền lễ, chưa trả lại cho tôi.”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back