Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Khói Lửa Thượng Hải - Đại Cô Nương Lãng

Khói Lửa Thượng Hải - Đại Cô Nương Lãng
Chương 33


Chương 33: Tình cờ gặp lại

*

Ngọc Bảo chia tay Lữ Cường và Hàn Hồng Hà, chậm rãi quay về phía văn phòng quản lý. Vừa đến cửa, cô chợt nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Kiều Thu Sinh đang đứng trò chuyện cùng hai đồng nghiệp với Ngô Khôn. Nhìn thấy cô, Ngô Khôn vẫy tay gọi: “Ngọc Bảo, có khách quý, mau đi pha trà. Trà Bích Loa Xuân đấy nhé.”

Nghe vậy, Kiều Thu Sinh sững người, quay sang nhìn cô. Ngọc Bảo cố giữ vẻ điềm tĩnh, bước đến mở tủ, lấy cốc, hộp trà, xúc một nhúm nhỏ vào cốc rồi rót nước nóng. Lá trà xoay tít trong làn nước sôi, lấp lánh ánh xanh, hương thơm lan nhẹ. Pha xong, cô đặt lên khay, bưng đến trước mặt ba người.

Kế toán Lưu, kế toán Hứa và Tần Kiến Vân cũng vừa nhận được thông báo, vội vàng đến dự họp. Ngọc Bảo đóng cửa lại, lặng lẽ ngồi ở hàng cuối.

Ngô Khôn mở đầu: “Ba đồng chí từ phòng quản lý thị trường của Cục Công thương đến để kiểm tra định kỳ chợ rau của chúng ta. Tôi xin giới thiệu, đây là trưởng phòng Kiều, anh Kiều Thu Sinh; còn hai vị đồng chí là anh Khâu và anh Đinh.”

Kiều Thu Sinh mỉm cười, lên tiếng: “Chúng tôi đến chợ rau đường Cự Lộc để tiến hành kiểm tra bốn nội dung chính: Thứ nhất là việc chấp hành quy chế, pháp luật; thứ hai là vệ sinh môi trường và rà soát nguy cơ an toàn; thứ ba là quản lý kinh doanh, xem xét giá cả có đúng tiêu chuẩn không; cuối cùng là kiểm tra sổ sách, chứng từ. Toàn bộ quá trình sẽ kéo dài khoảng ba đến năm ngày, mong các đồng chí phối hợp.”

Ngô Khôn tươi cười: “Tất nhiên rồi, chúng tôi sẽ hợp tác hết sức.”

Cuộc họp kết thúc, ba người của Cục Công thương nhanh chóng bắt tay vào công việc. Ngô Khôn theo sát mọi bước, còn Ngọc Bảo thì cố ý tránh mặt. Suốt hai ba ngày liền, cô và Kiều Thu Sinh không chạm trán lần nào.

Cho đến một buổi trưa, khi Kiều Thu Sinh đến nhà ăn lấy cơm, tình cờ gặp Ngọc Bảo cũng đang đứng chờ. Xung quanh vắng vẻ, anh ta bước đến gần, khẽ gọi: “Ngọc Bảo.”

Cô có chút bất ngờ, nhưng vẫn nở một nụ cười lịch sự.

“Không ngờ em lại làm việc ở đây.”

Ngọc Bảo không đáp.

“Lâu không gặp, em gầy đi rồi.”

Cô sờ nhẹ lên má mình, điềm nhiên nói: “Tôi không thấy.”

“Môi trường ở đây thật sự không tốt… để anh giúp em tìm công việc khác nhé.”

“Cảm ơn, nhưng không cần.”

Thu Sinh thở dài: “Em vẫn chưa tha thứ cho anh.”

Ngọc Bảo nhẹ nhàng đáp: “Tôi tha thứ cho anh từ lâu rồi.”

Thu Sinh hỏi: “Thật sao?”

Cô gật đầu, ánh mắt bình thản: “Cũng mong anh giữ lời hứa, sớm trả tiền cho tôi.”

Thu Sinh bảo: “Em yên tâm, anh biết mà.”

Ngọc Bảo nhắc: “Lần trước anh nói sẽ cưới vào mùng năm tháng Năm.”

Thu Sinh đáp: “Dời lại rồi.”

Ngọc Bảo khựng lại, không nói gì.

Thu Sinh tiếp lời: “Cô của Tuyền Anh từ Mỹ về. Bà ấy giàu có, chẳng thiếu tiền, nhưng cả đời không lấy chồng, xem Tuyền Anh như con ruột. Chê tiệc cưới chưa đủ hoành tráng, nhất quyết can thiệp, đòi sắp xếp lại từ đầu. Không còn cách nào, đành phải hoãn. Em nghĩ thử xem, ảnh cưới đã chụp, lụa đỏ may áo cưới cũng mua rồi, tiệc cũng đặt ở khách sạn Tây Hồ đường Bắc Tứ Xuyên, bảy mươi đồng một bàn, đủ thành ý chưa?

Vậy mà bà ta cứ nhất định bắt chụp lại ảnh ở tiệm Vương Khai, cưới phải mặc váy kiểu Tây, tiệc cưới phải tổ chức ở khách sạn Hòa Bình cơ. Em biết khách sạn Hòa Bình chứ? Ở Bến Thượng Hải, khu kiến trúc vạn quốc. Một trăm đồng một bàn, tối thiểu mười bàn, một ngàn đồng đó! Trong khi lương tháng của anh chỉ có sáu mươi đồng, em bảo có khổ không?”

Ngọc Bảo nhíu mày lo lắng: “Tiền của tôi, anh nhất định phải trả.”

Thu Sinh nói: “May mà mẹ anh sáng suốt, kiên quyết không nhượng bộ. Sau đó, cô Tuyền Anh cũng chịu, nói sẽ lo hết chi phí đám cưới.”

Ngọc Bảo im lặng, không đáp.

Thu Sinh cười, nói thêm: “Đến lúc đó, anh sẽ gửi thiệp mời cho em. Khách sạn Hòa Bình mà, đến mở mang tầm mắt cũng tốt.”

Trong lòng Ngọc Bảo dậy lên một luồng chán ghét, cô không nói gì, cầm lấy hộp cơm, nhẹ giọng:
“Cơm của tôi nóng rồi, tôi đi trước.”

Ra khỏi nhà ăn, cô không về văn phòng mà đi thẳng đến sạp của Chúc Tú Quyên. Đến nơi, thấy hai vợ chồng đang ăn cơm, chồng chị nói: “Ngọc Bảo đến rồi.”

Anh đứng dậy, bưng bát tránh ra. Chúc Tú Quyên cười, gắp một miếng thịt kho tàu cho vào hộp cơm của Ngọc Bảo. “Sống tốt quá ha.”

“Nhờ phúc của chị với sư phụ Lữ đấy.”

“Là nhờ hộp cơm ngon, giá rẻ mà chất lượng.”

Chúc Tú Quyên hỏi: “Mấy đồng chí Cục Công thương sắp đi chưa? Ngày nào cũng mặc đồng phục đi qua đi lại, nhìn mà thấy hồi hộp.”

“Chắc một hai ngày nữa thôi.”

“Trưởng phòng Kiều cũng tốt, gặp tụi chị luôn cười, trông cũng sáng sủa, hơi giống Chu Lý Kinh. Chu Lý Kinh trong phim Nhân Sinh, đóng vai Cao Gia Lâm.”

“Giống thật… cũng là loại phụ bạc.”

Chị Chúc Tú Quyên phá lên cười: “Chị vẫn thích nhất Vương Tâm Cương, trong phim Tri Âm, đóng đại tướng quân Hộ Quốc Thái Ngạc. Nho nhã mà đẹp trai, chị xem đi xem lại năm lần.”

Ngọc Bảo cũng cười theo: “Không ngờ chị lại mê phim đến vậy.”

Đúng lúc ấy, có người bước tới sạp, nói lớn: “Cho một phần canh cá diếc đậu phụ.”

Chúc Tú Quyên vội đặt bát đũa xuống, đứng dậy tiếp khách. Ngọc Bảo ngẩng lên theo phản xạ, ánh mắt chạm phải người kia — đúng là đời lắm oái oăm, hóa ra là mẹ của Kiều Thu Sinh.

Ngọc Bảo không nói gì, cúi đầu tiếp tục ăn cơm. Mẹ anh ta cũng không lên tiếng, trả tiền xong, đặt hộp thức ăn vào chiếc giỏ tre rồi xách đi, bóng dáng bình thản khuất dần giữa dòng người.

Tan làm, Ngọc Bảo cùng Triệu Hiểu Bình đi học bổ túc buổi tối, để hoàn thành chương trình phổ thông trung học. Tan học, hai người đứng chờ chuyến xe buýt 42 cuối cùng trong ngày.

Ngọc Khanh là nhân viên bán vé trên chuyến xe này. Trước ngực đeo túi vải đựng vé, tay áo quấn băng xanh, tay phải cầm cờ đỏ nhỏ, ló đầu ra ngoài cửa sổ, gõ nhẹ vào thân xe, miệng hô lớn: “Đường Tùng Sơn, đến Tùng Sơn rồi! Nhường đường chút nào, xuống trước lên sau, chú ý an toàn!”

Không ai xuống, có hai người bước lên. Ngọc Khanh nhìn rõ, mắt cong cong cười vui.

Ngọc Bảo cùng Triệu Hiểu Bình tìm ghế ngồi. Hiểu Bình vừa ngồi xuống liền nói: “Chị đi mua vé đây.”

Ngọc Khanh bảo: “Không cần mua.”

Cô mở hộp sắt trước mặt, rút ra những tờ tiền nhàu nhĩ, trải thẳng từng tờ một. Những đồng lẻ được phân loại theo mệnh giá, gói trong giấy báo, cuộn chặt như que pháo, lăn một cái là ngay ngắn gọn gàng, rồi cùng xấp vé được bỏ vào túi vải cẩn thận.

Đến bến cuối, mọi thứ đã thu dọn xong xuôi. Ba người đi chung về ngõ Vạn An. Đầu ngõ có một lò hổ nấu nước sôi, vừa b*n n**c vừa bán cháo rau thịt. Cháo viên to cỡ quả bóng bàn, rau nhiều thịt ít, nhưng ăn chắc bụng. Nước canh có thêm rong biển và tôm khô, ít đến mức chỉ lơ thơ vài sợi, nhưng vị ngọt vẫn rõ ràng.

Ăn cháo xong, ai về nhà nấy.

Tiết Kim Hoa đang hóng mát ở đầu ngõ, thấy Ngọc Bảo, liền gọi: “Mẹ Phan có gọi điện đến.”

Ngọc Bảo dừng bước, quay lại.

“Bà ấy nói gì?”

Tiết Kim Hoa nhấc tách trà lên, chậm rãi nói: “Mẹ Phan bảo, là ý của anh cả nhà họ Phan.”

Ngọc Bảo hỏi lại: “Rốt cuộc là ý gì?”

Tiết Kim Hoa đặt tách trà xuống: “Anh cả nhà họ Phan bảo, mới gặp một lần, chưa hiểu nhau nhiều, khó đánh giá hai bên có hợp hay không, nên muốn tiếp xúc thêm vài lần rồi mới tính.”

Ngọc Bảo im lặng, không tỏ thái độ.

Tiết Kim Hoa nói tiếp, giọng khẽ hậm hực: “Anh cả nhà họ Phan này đúng là cáo già. Tiếp xúc chẳng phải là qua lại rồi sao? Qua lại thì qua lại, không hợp thì cắt đứt, chúng ta chẳng có cớ gì mà cãi lý. Thế nhưng người ta nói khéo, Ngọc Bảo mà từ chối thì lại thành ra mình buông.”

Ngọc Bảo bảo: “Thôi vậy, con không muốn tiếp tục.”

Tiết Kim Hoa lườm: “Trúng kế rồi. Anh cả nhà họ Phan chỉ chờ con nói câu này đấy. Là con không muốn tiếp tục, tự mình buông tay. Mẹ Phan cũng chẳng áy náy gì.”

Ngọc Bảo khẽ đáp: “Con không quan tâm.”

Tiết Kim Hoa đập nhẹ cái quạt nan xuống bàn: “Mẹ thì quan tâm đấy. Ngọc Bảo nhà ta lần lượt gặp từng người trong ba anh em nhà họ Phan. Giờ nhà họ rút lui nguyên vẹn, như thể con là trò đùa. Mẹ bực lắm. Mẹ nói thẳng với mẹ nhà họ Phan rồi.”

Ngọc Bảo nhíu mày: “Mẹ nói gì?”

Tiết Kim Hoa bảo: “Tiếp xúc thì tiếp xúc, Ngọc Bảo nhà tôi sẵn lòng theo. Dù sao cũng chỉ là đi chơi, ăn uống, giải trí miễn phí, chẳng có gì để mất.”

Ngọc Bảo nghe mà không muốn tiếp tục câu chuyện, liền quay người đi vào trong ngõ. Trong lòng nghĩ thầm: “Lần sau mà Phan Dật Niên hẹn, mình sẽ nói rõ ràng luôn.”

Nhưng rồi, Phan Dật Niên cứ như bốc hơi khỏi mặt đất, mãi không gọi đến. Trái lại, hai tuần sau, người gọi đến lại là… đồn công an, yêu cầu đích danh Lâm Ngọc Bảo đến một chuyến.
 
Khói Lửa Thượng Hải - Đại Cô Nương Lãng
Chương 34


Chương 34: Thẩm vấn

*

Lâm Ngọc Bảo đến đồn công an, mới hay gã đàn ông đột nhập phòng tắm công cộng mấy tháng trước đã bị bắt, hôm nay cô được gọi đến để nhận diện.

Ngọc Bảo điền xong biểu mẫu, ngồi sang một bên. Bên cạnh là mấy dì từng cãi nhau với chủ phòng tắm không thành, tức giận báo công an. Hai viên cảnh sát dẫn nghi phạm vào, tay gã bị còng, gương mặt vênh váo, ánh mắt cợt nhả, chẳng có lấy chút sợ hãi. Đám đông lập tức phẫn nộ. Một dì giọng Giang Bắc gằn từng chữ: “Đồ khốn nạn, chết đi cho rồi!”

Một dì khác quát: “Thằng bẩn thỉu, chết không tử tế!”

Lại có dì nghiến răng: “Tao phải móc mù mắt thằng khốn này!”

Cảnh sát nghiêm mặt nói: “Đây là đâu? Đồn công an đấy! Miệng mồm cho sạch sẽ chút!”

Các dì tức thì im bặt.

Một viên cảnh sát lớn tuổi làm thẩm vấn, một viên trẻ ngồi lập biên bản. Hành lang người ra vào tấp nập, tiếng bước chân xen lẫn tiếng cửa mở đóng liên hồi.

Các dì vì danh dự, ai nấy đều hừng hực tức giận, còn Ngọc Bảo thì không có khí thế ấy, chỉ lặng lẽ ngồi nép phía sau. Cảnh sát lớn tuổi lên tiếng: “Thưa các bà, khi nghi phạm xông vào phòng tắm, các bà đang mặc quần áo hay trần như nhộng?”

Câu hỏi vừa dứt, cả đám lập tức câm lặng. Dì giọng Giang Bắc vỗ đùi: “Ôi trời ơi, mất mặt quá!”

Viên cảnh sát gằn giọng: “Mất mặt gì chứ? Đây là hợp tác điều tra, cứ nói thật ra!”

Một dì ngập ngừng: “Tôi nhớ là tôi mặc đồ, ngồi trên ghế thấp bóc cam ăn.”

Một dì khác tiếp lời: “Tôi cũng mặc đồ.”

Lại có người nói: “Tôi mặc áo, dưới thì mặc q**n l*t.”

Hỏi một lượt chẳng ai nhận là khỏa thân, viên cảnh sát đành lên tiếng cảnh báo: “Mọi người đừng ngại, đừng giấu, nếu không sẽ ảnh hưởng đến mức án của nghi phạm.”

Chưa kịp ai nói gì thêm, nghi phạm đột nhiên cười hô hố: “Mấy bà già có gì mà nhìn!”

Rồi gã chỉ tay về phía Ngọc Bảo: “Cô gái đẹp này thì tôi nhìn rõ cả người!”

Đám đông lập tức quay đầu nhìn. Một dì kêu: “Trời ơi, đúng rồi, tôi nhớ rõ, da trắng bóc, sáng lấp lánh!”

Một dì khác bảo: “Đúng thế, là cô ấy đó!”

Lại có người thì thầm: “Nhìn quen mắt, con gái bà Tiết Kim Hoa, đúng không?”

Một dì chậc lưỡi: “Chết rồi, sau này khó kiếm bạn trai quá!”

Lại có người bảo: “Ai dám cưới chứ, bị nhìn sạch cả người, mất mặt lắm!”

Ngọc Bảo tức giận nói: “Nói bậy cái gì đấy! Đổ oan cho tôi!”

Cô nghiến răng: “Tôi rõ ràng mặc quần áo!”

Viên cảnh sát lớn tuổi nghiêm giọng: “Lâm Ngọc Bảo, nghĩ kỹ lại xem, lúc đó có tr*n tr**ng không?”

Cùng lúc ấy, Phan Dật Niên vì chuyện công trường gây ồn, đích thân đến đồn công an để hòa giải. Sau khi thương lượng gần xong, anh vừa trò chuyện với trưởng đồn vừa đi ra, khi đi ngang qua phòng thẩm vấn, nghe tiếng ồn ào như cái chợ, anh liếc mắt nhìn vào, liền sững người. Trưởng đồn cũng quay lại nhìn theo, bảo: “Bắt được thằng lưu manh chuyên nhìn trộm phòng tắm nữ.”

Phan Dật Niên gật đầu, đứng yên không rời đi.

Ngọc Bảo đỏ mặt, gằn từng tiếng: “Không cần nghĩ, tôi rõ ràng mặc áo lót và quần đùi!”

Một dì tò mò hỏi: “Áo lót là áo ngực hay áo ba lỗ?”

Ngọc Bảo tức điên: “Liên quan gì đến dì!”

Bà dì nọ cũng không vừa: “Trẻ tuổi mà miệng mồm hỗn hào!”

Ngọc Bảo cãi lại: “Vu oan người ta thì phải chịu hậu quả!”

Viên cảnh sát lớn tuổi đập bàn cái rầm: “Cãi cái gì mà cãi! Đây là đâu, chợ trời à? Lâm Ngọc Bảo, trả lời cho rõ, có mặc không, mặc gì, nói rành rọt ra, đừng có mập mờ!”

Ngọc Bảo nén giận, nói dứt khoát: “Tôi chắc chắn mặc. Mặc áo ngực và quần đùi!”

Nghi phạm nhếch mép: “Tôi nhìn rõ lắm, hai b** ng*c trắng như sữa, tròn trịa!”

Cả phòng lạnh toát, mọi người hít một hơi khí lạnh. Phan Dật Niên cau mày, đứng đó lắng nghe.

Cảnh sát lớn tuổi hỏi: “Lâm Ngọc Bảo, còn gì để nói không?”

Ngọc Bảo gằn giọng: “Nói bậy! Vu oan trắng trợn!”

Viên cảnh sát nhíu mày: “Kỳ lạ nhỉ, sao không vu oan người khác, cứ phải là Lâm Ngọc Bảo? Dù gã nói bậy, người khác cũng nói bậy à?”

Ngọc Bảo nghẹn lời: “Đúng thế, tôi cũng không hiểu nổi!”

Cảnh sát lớn tuổi nhìn cô: “Mức án nặng nhẹ của nghi phạm phụ thuộc vào một câu nói của cô. Hy vọng cô có thể gạt bỏ mọi lo ngại, thành thật nói ra sự thật, để kẻ xấu bị trừng trị thích đáng.”

Ngọc Bảo tức đến run người, không nói nên lời.

Một dì nhao nhao: “Thừa nhận đi, chúng tôi đều thấy cả rồi!”

Một dì khác gật đầu: “Đúng là trần như nhộng!”

Lại có người nói: “Đừng làm mất thời gian nữa, tôi còn phải về mua rau đấy!”

Một dì khác lên tiếng: “Bao che kẻ xấu là đồng phạm đấy nhé!”

Nghi phạm vẫn nhìn quanh với vẻ thích thú, viên cảnh sát giữ vẻ chính trực, các dì xôn xao như ngoài chợ, còn Phan Dật Niên thì nhíu mày, lặng lẽ nắm tay lại, định lên tiếng.

Lâm Ngọc Bảo mắt đỏ hoe, nói: “Tôi có lời muốn nói.”

Cảnh sát lớn tuổi đáp: “Mời nói.”

Ngọc Bảo bảo: “Tôi muốn hỏi lại nghi phạm một lần nữa, anh ta thật sự thấy tôi không mặc quần áo sao?”

Nghi phạm đáp: “Chẳng giả chút nào.”

Ngọc Bảo hỏi: “Nhìn rõ ràng lắm à?”

Nghi phạm nói: “Chẳng ai nhìn rõ hơn tôi. Đặc biệt là ngực, tôi nhìn rất kỹ.”

Ngọc Bảo kìm lại sự nhục nhã, nói: “Đã nhìn ngực tôi, ngoài màu trắng, còn thấy gì nữa?”

Nghi phạm cười cợt: “Còn có màu hồng.”

Các dì bĩu môi cười thầm, chế nhạo Ngọc Bảo tự chuốc lấy nhục.

Ngọc Bảo không để ý, nghiến răng hỏi: “Còn gì nữa?”

Nghi phạm đáp: “Hết rồi.”

Ngọc Bảo bảo: “Nghĩ kỹ đi.”

Nghi phạm nói: “Hết rồi.”

Cảnh sát lớn tuổi lên tiếng: “Lâm Ngọc Bảo, đừng làm mất thời gian mọi người.”

Ngọc Bảo nói: “Đồng chí cảnh sát, xin mời một nữ cảnh sát đến, tôi có lời muốn nói.”

Cảnh sát lớn tuổi bảo: “Nói với tôi là được.”

Ngọc Bảo nhấn mạnh: “Không phải muốn nghe sự thật sao? Tôi chỉ nói với nữ cảnh sát.”

Cảnh sát lớn tuổi đồng ý: “Được.”

Cảnh sát trẻ đứng dậy, ra cửa nói: “Trưởng đồn cũng ở đây.”

Trưởng đồn không nói gì. Đúng lúc một nữ cảnh sát đi ngang, cảnh sát trẻ gọi lại rồi dẫn vào phòng.

Ngọc Bảo thì thầm vài câu với nữ cảnh sát. Nữ cảnh sát dẫn cô vào phòng trong, đóng chặt cửa, lát sau trở ra. Ngọc Bảo ngồi lại chỗ cũ, nữ cảnh sát thì thào với cảnh sát lớn tuổi rồi rời đi.

Cảnh sát lớn tuổi nhìn nghi phạm, hỏi lại: “Trên ngực còn thấy gì nữa?”

Nghi phạm biết có vấn đề, ấp úng: “Còn có nốt ruồi.”

Cảnh sát lớn tuổi quát: “Cút đi! Vu khống nhân chứng, tội thêm một bậc!”

Ông quay sang các dì: “Mấy người này, mở mắt nói dối. Rõ ràng người ta mặc quần áo, chỉ biết hùa theo, đổ dầu vào lửa, hại chết người ta!”

Các dì im thin thít.

Cảnh sát lớn tuổi nói tiếp: “Lâm Ngọc Bảo đến nhận diện, các bà ai không mặc quần áo?”

Các dì thần sắc khác nhau, chẳng ai lên tiếng.

Ngọc Bảo im lặng một lúc, rồi nói: “Lúc đó tôi hoảng quá, chỉ lo cho mình, không để ý người khác.”

Cảnh sát lớn tuổi gật đầu: “Ồ, vậy à.”

Các dì không nói, rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.

Phan Dật Niên nói với trưởng đồn: “Đi thôi.”

Trưởng đồn bảo: “Gặp người quen à?”

Phan Dật Niên gật đầu, mỉm cười.

Ngọc Bảo bước ra khỏi cổng đồn công an, liếc thấy Phan Dật Niên, cô giả vờ không thấy mà đi thẳng. Phan Dật Niên dập tàn thuốc, thong thả bước theo sau. Buổi trưa nóng bức, mặt đất sáng chói dưới nắng, người ta nép dưới bóng mái hiên. Ngọc Bảo bước đi, mồ hôi ướt đẫm ngực áo. Cô thấy một bà cụ ngồi đan hoa, trước mặt là cái rổ phủ vải xanh, hoa ngọc lan, hoa châu trắng xếp ngay ngắn thành hàng. Ngọc Bảo bỏ năm xu, mua một đôi hoa ngọc lan, cài lên khuy áo kiểu Thượng Hải cô mặc hôm nay, hương thơm ngát tỏa đến mũi.

Ngọc Bảo sang đường đối diện, trước cửa hàng thực phẩm, trong tủ kính là chiếc bánh kem bơ màu vàng nhạt. Cô đứng lại nhìn, thấy bóng người tiến đến từ phía sau. Bỗng cô quay lại, hỏi: “Anh Phan, đi theo em làm gì?”

Phan Dật Niên cười: “Tôi chỉ tiện đường thôi.”

Ngọc Bảo đáp: “Ồ, là em hiểu lầm rồi. Vậy anh Phan đi trước đi.”

Phan Dật Niên nhìn đồng hồ: “Ăn trưa chưa?”

Ngọc Bảo nói: “Chẳng có tâm trạng.”

Phan Dật Niên bảo: “Gần đây có quán ăn nhỏ, cũng được, đi thôi, mình cùng đi.”

Ngọc Bảo nói: “Đã bảo không có tâm trạng, không muốn ăn.”

Phan Dật Niên không đáp, im lặng một lúc. Ngọc Bảo nói tiếp: “Ở đồn công an, em thấy anh rồi, đứng ở cửa phòng thẩm vấn. Em mất mặt, đều bị anh thấy hết.”
 
Khói Lửa Thượng Hải - Đại Cô Nương Lãng
Chương 35


Chương 35: Tình cảm

*

Phan Dật Niên nói: “Mất mặt gì chứ, tôi không thấy thế. Dù có thật, cũng không phải lỗi của em.”

Mắt Ngọc Bảo đỏ hoe, hai giọt nước mắt rơi xuống.

Phan Dật Niên bảo: “Khóc gì chứ?”

Ngọc Bảo đáp: “Không khóc, tại gió làm cay mắt.”

Phan Dật Niên cười: “Đi ăn trưa thôi.”

Ngọc Bảo nói: “Món sang trọng thì không cần, em chẳng có tâm trạng, trời lại nóng.”

Phan Dật Niên bảo: “Yên tâm, đi nào.”

Ngọc Bảo ngập ngừng: “Vậy… em đi theo anh Phan nhé.”

Phan Dật Niên cười: “Đừng sợ, tôi không ăn thịt người đâu.”

Ngọc Bảo không đáp, bước qua ngã tư đèn xanh đèn đỏ, chẳng còn bóng mát mái hiên, hai người đi dưới nắng gắt.

Phan Dật Niên nói: “Tôi từ Hồng Kông về, cứ thấy Thượng Hải lúc nào cũng xám xịt.”

Ngọc Bảo bảo: “Em thì thấy nắng chói mắt.”

Phan Dật Niên im lặng.

Ngọc Bảo hỏi: “Anh Phan đến đồn công an làm gì?”

Phan Dật Niên đáp: “Em đoán thử xem.”

Ngọc Bảo nói: “Em không đoán, em toàn đoán sai.”

Phan Dật Niên cười: “Biết đâu lần này đoán đúng.”

Ngọc Bảo bảo: “Thôi, khỏi đoán.”

Phan Dật Niên cười khẽ, không nói gì nữa, trong hơi thở thoang thoảng hương hoa, lúc có lúc không.

Ngọc Bảo biết Phan Dật Niên đang cụp mắt nhìn mình, ánh mắt còn cháy bỏng hơn nắng khiến cô toát mồ hôi, cảm giác như kem bơ tan chảy, chẳng thể ngăn, ngọt ngào dính nhớp thành một vũng, chỉ còn xương sống thẳng tắp chống đỡ.

May mà quán ăn không xa, bước vào, khách thưa thớt, chỉ vài ba bàn. Phan Dật Niên gọi món: rau xà lách xoong trộn, ốc bùn say Ninh Ba, cà tím xào tương ngọt, cá giếc nướng hành, canh bí đao thịt muối, hai bát cơm. Anh mua thêm hai chai nước cam, mỗi người một chai.

Món ăn nhanh chóng được dọn lên. Ngọc Bảo quả thật chẳng có tâm trạng, chỉ gắp ốc bùn, m*t mà ăn. Phan Dật Niên thì thật sự đói bụng. Ăn gần xong, thanh toán, cả hai rời quán.

Phan Dật Niên lấy danh thiếp đưa cô: “Đây là cách liên lạc của tôi, rảnh thì gọi nhé.”

Ngọc Bảo nhận lấy, liếc qua vài cái rồi nói: “Cảm ơn.”

Hai người chia tay, Phan Dật Niên bước đi, bỗng quay lại nhìn. Ngọc Bảo chẳng ngoảnh đầu, bóng lưng nhanh chóng khuất dạng.

Ông chủ quán mì Hưng Vượng, Đỗ Hưng Vượng, đứng chống nạnh trước cửa, nhiệt tình nói: “Ông chủ Phan, lâu không gặp, vào ăn bát mì kiềm đi!”

Phan Dật Niên cười: “Lần sau nhé.”

Hưng Vượng bảo: “Đừng quên đấy!”

Hoàng Thắng Lợi lái xe đến sân bay Hồng Kiều, xếp hàng đón khách, còn nửa tiếng nữa mới đến chuyến bay tiếp theo. Trên đường đến, anh ta mua một phần sủi cảo thịt rau, tranh thủ lúc rảnh, húp sùm sụp, mắt không rời, nhìn người ta chơi đấu địa chủ.

A Đạt nói: “Hoàng Bì, tôi có nửa hộp vịt muối, ăn chung không?”

Hoàng Thắng Lợi thèm nhỏ dãi, chẳng còn tâm trí xem đấu địa chủ, hai người ngồi xuống bậc thang, ăn vịt muối.

Hoàng Thắng Lợi bảo: “Hương vị ngon, nhắm với bia thì sảng khoái.”

A Đạt nói: “Nghe Chân Dài kể, em vợ của Hoàng Bì tên Lâm Ngọc Bảo, ba chữ viết thế nào?”

Hoàng Thắng Lợi đáp: “Lâm hai cây, ngọc trong ngọc bảo, bảo trong bảo ngọc.”

A Đạt hỏi: “Có phải Lâm Ngọc Bảo trường trung học Thanh Hoa, đi chi viện Tân Cương, tháng Ba năm nay mới về không?”

Hoàng Thắng Lợi nói: “Đồ khốn, dò la rõ ràng nhỉ!”

A Đạt bảo: “Nghe nói Hoàng Bì định giới thiệu đối tượng cho Ngọc Bảo, thật không?”

Hoàng Thắng Lợi nhổ xương, nói: “Đúng thế.”

A Đạt hỏi: “Xem tôi được không?”

Hoàng Thắng Lợi bảo: “Soi gương mà nhìn đi!”

A Đạt hỏi: “Ý gì chứ?”

Hoàng Thắng Lợi nói: “Ý trên mặt chữ, đừng giả ngu!”

A Đạt bực mình:“Tôi kém chỗ nào?”

Hoàng Thắng Lợi bảo: “Mặt như cái bô, trán lồi xương, mắt hạt đậu, mũi củ tỏi, cổ như cây dưa leo, nhà không có, anh em thì cả đống, muốn vào tù chịu khổ à?”

A Đạt cười nhạt: “Thì sao, tôi tốt xấu gì cũng còn là trai tân. Lâm Ngọc Bảo là hàng gì, đồ cũ, chẳng đáng một xu!”

Hoàng Thắng Lợi ném xương vịt qua, giận dữ quát: “Mẹ kiếp, đồ khốn, có giỏi nói lại lần nữa!”

A Đạt bảo: “Gào tôi làm gì? Lại chẳng phải tôi nói, là bạn trai cũ của Lâm Ngọc Bảo tự nhận!”

Hoàng Thắng Lợi hỏi: “Bạn trai cũ họ tên gì, nói ở đâu, ai chứng minh? Hôm nay không nói rõ, đừng hòng làm ăn!”

A Đạt đáp: “Bạn trai cũ tên Kiều Thu Sinh, nói ở quán mì Hưng Vượng đường Trường Lạc, ông chủ Đỗ Hưng Vượng chứng minh.”

Hoàng Thắng Lợi nói: “Có một câu nói dối, tao cho mày ăn đòn!”

A Đạt thu hộp vịt muối, lầm bầm chửi thề rồi quay về xe.



Hai tuần sau, nắng gắt chói chang, ve sầu kêu inh ỏi. Lâm Ngọc Bảo đạp xe ngang qua tiệm nước tương, Triệu Hiểu Bình chạy ra vẫy tay: “Ngọc Bảo, Ngọc Bảo, lại đây!”

Ngọc Bảo đạp xe đến, dựng xe cẩn thận, lau mồ hôi trán, nói: “Nóng chết đi được.”

Cô bước vào tiệm, đứng trước quạt điện để thổi.

Triệu Hiểu Bình nói: “Nghe nói thằng khốn đột nhập phòng tắm nữ được thả, vô tội rồi.”

Ngọc Bảo hơi sững người, hỏi: “Sao lại thế? Chẳng phải chứng cứ rõ ràng sao?”

Triệu Hiểu Bình đáp: “Nói là bị tâm thần, đưa vào số 600 đường Uyển Bình rồi.”

Ngọc Bảo bảo: “Em chẳng biết phải nói gì.”

Triệu Hiểu Bình thở dài: “Thôi.”

Ngọc Bảo hỏi: “Thở dài gì chứ?”

Triệu Hiểu Bình nói: “Chị cũng sắp đi xem mắt rồi.”

Ngọc Bảo bảo: “Muốn đi thì đi thôi.”

Triệu Hiểu Bình nói: “Chị chẳng muốn đi, nhưng ngày nào cũng thấy trống rỗng, chẳng có việc gì làm.”

Ngọc Bảo khuyên: “Đọc sách nhiều vào, học thêm đi.”

Triệu Hiểu Bình bảo: “Chẳng hứng thú. Từ nhỏ chị đã không phải người thích đọc sách. Đi học lớp bổ túc tối cũng chỉ vì đi cùng em cho vui, chứ chán lắm.”

Ngọc Bảo nói: “Thế này không ổn đâu.”

Triệu Hiểu Bình đáp: “Đúng thế.”

Chị hỏi: “Sau lần xem mắt, Ngọc Bảo thế nào, có ưng ai không?”

Ngọc Bảo bảo: “Sau đó ăn một bữa cơm, để lại cách liên lạc cho nhau.”

Triệu Hiểu Bình hỏi: “Rồi có liên lạc không?”

Ngọc Bảo đáp: “Chưa liên lạc.”

Triệu Hiểu Bình ngạc nhiên: “Lạ thật, anh Phan chịu để lại cách liên lạc, hẳn là ưng em. Sao không gọi điện nhỉ?”

Ngọc Bảo im lặng.

Triệu Hiểu Bình nói: “Nếu thấy ưng thì em chủ động chút đi, chỉ một cú điện thoại thôi mà.”

Ngọc Bảo không đáp, cô uống ngụm trà rồi nói: “Anh Phan cao sang quá.”

Triệu Hiểu Bình hỏi: “Ý gì vậy?”

Ngọc Bảo bảo: “Anh Phan với em, thật sự khác nhau một trời một vực. Anh ấy chắc chắn nghĩ em, một cô dân thường như Ngọc Bảo, để gả được chồng tốt phải dùng đủ mọi cách, như miếng cao dán, cúi đầu khép nép bám chặt lấy anh ấy. Anh Phan thích cái quá trình này, có lẽ trước đây cũng đã từng thích, thấy nó là điều hiển nhiên, là phải thế.”

Triệu Hiểu Bình nói: “Chị nghe không hiểu lắm.”

Ngọc Bảo tóm lại: “Nói một câu, em muốn có cả tôn nghiêm lẫn tình cảm. Còn anh Phan, cướp đi tôn nghiêm của em mà cũng chẳng chịu cho em tình cảm.”

Hiểu Bình hỏi: “Vậy sao anh Phan lại đi xem mắt?”

Ngọc Bảo đáp: “Có lẽ vì tuổi lớn rồi, cưới vợ sinh con, để cho mình hoặc cho mẹ một câu trả lời.”

Triệu Hiểu Bình hỏi: “Vậy tiếp theo, Ngọc Bảo tính thế nào?”

Ngọc Bảo không nói gì.

Triệu Hiểu Bình thở dài.

Chị Đường đến mua nước tương, mở nắp thùng tre, một mùi xộc lên mũi.

Triệu Hiểu Bình bảo: “Em ngửi mà muốn nôn luôn.”

Chị Đường nói: “Mấy tháng rồi.”

Triệu Hiểu Bình ném cái chai, trừng mắt: “Lại định buôn chuyện, đặt điều! Cút đi, nước tương không bán!”

Chị Đường cầm chai, bước ra ngoài, bực bội nói: “Thái độ gì chứ, kiêu căng quá!”

Triệu Hiểu Bình bảo: “Ngọc Bảo, lần trước chị kể rồi, ở ngõ 13 tầng hai có ông thầy bói mù, đoán chuẩn như đinh đóng cột, rất linh. Rảnh cùng đi nhé?”

Ngọc Bảo đáp: “Được.”



Lâm Ngọc Phượng đi ca sáng, ba giờ chiều về nhà, bước vào phòng trong, thấy Tiết Kim Hoa còn nửa tỉnh nửa mê.

Ngọc Phượng nói: “Mặt trời lặn rồi kìa.”

Tiết Kim Hoa ngồi dậy: “Sao càng ngủ càng mệt, chẳng có sức, cả người rã rời. Đưa mẹ cốc trà.”

Ngọc Phượng bảo: “Mẹ, làm sao bây giờ?”

Tiết Kim Hoa nói: “Thú vị thật, bảo rót cốc trà, còn hỏi làm sao, cứ rót là được.”

Ngọc Phượng trầm mặt: “Mẹ còn có tâm trạng đùa. Con giờ thấy như bị sét đánh.”
 
Khói Lửa Thượng Hải - Đại Cô Nương Lãng
Chương 36


Chương 36: Xem bói

*

Tiết Kim Hoa nghe xong thì tỉnh hẳn, ngược lại bật cười.

Lâm Ngọc Phượng lo lắng nói: “Mẹ bị tức điên rồi!”

Tiết Kim Hoa bảo: “Ngốc nghếch.”

Ngọc Phượng hỏi: “Vậy cười gì chứ?”

Tiết Kim Hoa nói: “Lời thật không ra khỏi cửa, tin đồn truyền ngàn dặm. Mẹ chẳng tin đâu.”

Ngọc Phượng bảo: “Là thật đấy.”

Tiết Kim Hoa nói: “Thật cái khỉ. Con gái mẹ nuôi, mẹ còn không hiểu sao? Nếu nói là Ngọc Phượng hay Ngọc Khanh, mẹ tin có thể làm ra chuyện đó, nhưng Ngọc Bảo thì tuyệt đối không.”

Ngọc Phượng nói: “Mẹ lại thiên vị, tiếp tục phạm sai lầm chủ nghĩa kinh nghiệm.”

Tiết Kim Hoa không để ý, đứng dậy, ra phòng khách rót nước sôi để nguội.

Ngọc Phượng đi theo, nói: “Hoàng Thắng Lợi đã đi xác minh, đúng là Ngọc Bảo thật. Ở Tân Cương quen một người bạn trai, tên Kiều Thu Sinh, ở tiệm mì nói thẳng, bảo có quan hệ x*c th*t với Ngọc Bảo.”

Tiết Kim Hoa hỏi: “Hai đứa vẫn đang qua lại à?”

Ngọc Phượng đáp: “Chia tay rồi.”

Tiết Kim Hoa hỏi: “Sao chia tay?”

Ngọc Phượng nói: “Nghe nói cậu ta không đợi được Ngọc Bảo từ Tân Cương về nên tìm bạn gái mới, năm nay định cưới.”

Tiết Kim Hoa bảo: “Chuyện này mẹ nghe nhiều rồi. Sau này đừng nhắc nữa.”

Ngọc Phượng ngạc nhiên: “Thế thôi sao? Ngọc Bảo chịu thiệt, danh tiếng bị tổn hại, chẳng lẽ nhà mình không làm gì à?”

Tiết Kim Hoa nói: “Ngốc ạ, thiệt gì chứ, đừng nói bậy. Rõ ràng chẳng có chuyện gì, càng ầm ĩ, chuyện nhỏ hóa lớn, ba người đồn thành hổ, đến lúc ấy, dù có ba đầu sáu tay thì miệng mọc khắp người cũng chẳng giải thích nổi.”

Ngọc Phượng im lặng.

Tiết Kim Hoa nói tiếp: “Bảo Hoàng Thắng Lợi, nếu thật sự thương Ngọc Bảo thì chuyện này chấm dứt tại đây. Nếu không, mẹ chẳng nể mặt đâu.”



Ngọc Bảo và Triệu Hiểu Bình đến ngõ 13, đúng lúc hoàng hôn, trong bếp nhà ngang đông nghịt người, mùi cá thu kho thơm lừng.

Một dì lớn tuổi đang xào rau, nhìn qua gọng kính, nói: “Nhìn lạ mặt, đến tìm thầy mù Tôn à?”

Triệu Hiểu Bình đáp: “Đúng rồi, tìm đại sư Tôn.”

Dì kia bảo: “Đại sư cái khỉ!”

Triệu Hiểu Bình không để ý, kéo Ngọc Bảo hiên ngang lên lầu.

Ngọc Bảo nghe dì kia nói: “Phiền chết, đủ loại người lộn xộn, ngày nào cũng đến, tôi chịu đủ rồi, tôi phải báo công an!”

Chưa dứt lời, hai người đã lên tầng hai.

Triệu Hiểu Bình gõ cửa: “Đại sư Tôn, đại sư Tôn!”

Lát sau, cửa mở từ bên trong, ánh đèn vàng vọt tràn ra, như vầng hào quang sau lưng Phật.

Đại sư Tôn mày rậm mắt sáng, trẻ trung tuấn tú, khiến cả hai sững sờ.

Đại sư Tôn ôn hòa nói: “Là thí chủ Triệu và thí chủ Lâm phải không?”

Triệu Hiểu Bình chắp tay cung kính: “Đúng vậy.”

Đại sư Tôn nói: “Mời vào.”

Đại sư quay vào trong, hai người theo sau.

Triệu Hiểu Bình thì thào: “Không ngờ thật, chị cứ tưởng đại sư Tôn…”

Ngọc Bảo cười: “Em cũng tưởng thế.”

Vào phòng, sàn lát tatami kiểu Nhật, đại sư Tôn ngồi xếp bằng trước bàn thấp, đưa tay mời hai người ngồi đối diện.

Triệu Hiểu Bình và Ngọc Bảo bắt chước ngồi xuống.

Đại sư Tôn xắn tay áo, nói: “Thu phí trước, rồi nói chuyện khác.”

Triệu Hiểu Bình hỏi: “Phí bao nhiêu thưa đại sư?”

Đại sư Tôn mỉm cười: “Tùy tâm thí chủ.”

Triệu Hiểu Bình nghĩ ngợi, lấy ra năm đồng, hai tay dâng lên.

Đại sư Tôn nhận lấy, ngón cái xoa tờ tiền, lão luyện biết ngay giá trị, cười tươi nói: “Thí chủ Lâm thì sao?”

Ngọc Bảo xua tay: “Tôi nghe xem bói đã, bói chuẩn rồi nói tiếp.”

Đại sư Tôn thu nụ cười, không đáp lời, sau đó kéo cây đàn tỳ bà, tự mình chỉnh dây.

Triệu Hiểu Bình thiếu kiên nhẫn, đợi một lúc, hỏi: “Đại sư Tôn, bao giờ bắt đầu?”

Đại sư Tôn nói: “Gấp gáp thì chẳng ăn được đậu hũ nóng.”

Đại sư chậm rãi chỉnh dây đàn, mất gần năm phút mới bắt đầu gảy. Gảy xong, đại sư ngừng tay, sau đó thong thả nói: “Xong rồi.”

Triệu Hiểu Bình hỏi: “Xong cái gì ạ?”

Đại sư Tôn đáp: “Năm đồng chỉ đủ nghe tôi đàn một khúc tỳ bà.”

Triệu Hiểu Bình tức nghẹn không nói nên lời. Ngọc Bảo lên tiếng: “Khúc vừa rồi là Đại Lãng Đào Sa, chắc hẳn đại sư Tôn không tùy tiện đàn. Xin hỏi ý nghĩa trong đó là gì?”

Đại sư Tôn không trả lời, thái độ im lặng cũng đủ rõ ràng.

Triệu Hiểu Bình nghiến răng, lại lấy ra năm đồng, hai tay dâng lên. Đại sư Tôn nhận lấy, xoa nhẹ lên tờ tiền bằng ngón cái, rồi chậm rãi nói: “Tiết Kinh Trập đến, nghe tiếng sấm, đánh thức côn trùng ngủ đông. Thí chủ Triệu lặng lẽ ở tiệm nước tương, ngày tháng mịt mờ, chi bằng lật mình một cái, bò lên cành, tắm nắng, làm lại con người.”

Triệu Hiểu Bình sửng sốt, hỏi: “Đại sư Tôn, sao biết tôi làm ở tiệm nước tương?”

Đại sư Tôn chỉ cười, không đáp, rồi nói tiếp: “Thí chủ Triệu có muốn rút quẻ không? Ba mươi đồng một quẻ, xem số mệnh, xem tiền đồ, xem nhân duyên.”

Triệu Hiểu Bình chép miệng: “Đắt quá, đại sư giảm chút đi.”

Đại sư Tôn nghiêm mặt, không buồn đáp lại.

Ngọc Bảo lấy ra năm đồng, hai tay dâng lên: “Tôi muốn nghe đàn tỳ bà tiếp.”

Đại sư Tôn nhận tiền, ném thẳng vào hộp sắt, suy nghĩ giây lát rồi lại gảy đàn. Vừa dứt khúc, ngoài cửa vang lên tiếng gõ “cộc cộc”, có người gọi vọng vào: “Đại sư Tôn, đại sư Tôn!”

Ngọc Bảo và Triệu Hiểu Bình đứng dậy đi ra, mở cửa thì thấy một phụ nữ trẻ, trông có vẻ yếu đuối.

Hai người rời lầu, đi ngang qua nhà bếp, trên bàn có đĩa sườn chua ngọt vừa ra lò, hơi nóng còn nghi ngút, mà lại vắng bóng người. Hiểu Bình lẹ tay lấy một miếng, kéo Ngọc Bảo chạy ù ra ngõ, vừa chạy vừa cười khúc khích.

Ngọc Bảo cười, nói: “Tổng cộng có năm miếng, mèo thèm cướp mất một miếng, người ta buồn lắm đấy.”

Triệu Hiểu Bình vừa ăn vừa hỏi: “Đại sư Tôn đàn khúc gì cho em thế?”

Ngọc Bảo đáp: “Cho em là Thập Diện Mai Phục, còn gọi là Tứ Diện Sở Ca.”

Triệu Hiểu Bình hỏi: “Có ý nghĩa gì không?”

Ngọc Bảo đùa: “Có lẽ sắp tới em sẽ gặp xui xẻo.”

Triệu Hiểu Bình nghiêng đầu: “Sao đại sư Tôn biết chị làm ở tiệm nước tương?”

Ngọc Bảo đáp: “Người mù, mũi rất thính, chắc ngửi được.”

Triệu Hiểu Bình cười: “Sớm biết vậy, chị rưới thêm tí dầu hoa.”

Ngọc Bảo cười khẽ: “Cần gì chứ.”

Triệu Hiểu Bình tặc lưỡi: “Không ngờ đại sư Tôn trẻ thế, dáng vẻ cũng đẹp, mắt luôn nhắm, chẳng biết là mù thật hay giả mù nữa.”

Ngọc Bảo nói: “Chắc là mù thật rồi.”

Triệu Hiểu Bình gật gù: “Chị thấy đại sư Tôn đoán có phần chuẩn, vài câu nói trúng tim đen. Chủ yếu chị không có tiền, chứ không nhất định sẽ rút một quẻ.”

Ngọc Bảo thở ra: “Đắt thật, một tháng lương còn chưa đủ.”

Càng nghĩ càng tiếc, Triệu Hiểu Bình vừa nhổ xương sườn vừa nói: “Chị phải bắt đầu để dành tiền, đủ rồi lại tìm đại sư, rút một quẻ cho biết vận mệnh.”



Mười quận Thượng Hải thi đua tranh cờ đỏ lưu động trong phong trào “Chợ rau văn minh”, cuối cùng cũng có kết quả. Ban tổ chức mời đầu bếp đến từng chợ rau để dạy người dân làm món mùa hè, vừa mới mẻ vừa thiết thực. Việc này không chỉ tiện lợi, tăng cường kết nối với dân mà còn khiến các món ăn dân dã trở nên nổi tiếng, giá rẻ, ngon miệng, hấp dẫn cả người từ quận khác tìm đến. Nhờ đó, doanh số chợ rau tăng vọt.

Thật là chuyện vui vẻ đôi đường.

Ngô Khôn treo cờ đỏ ở vị trí dễ thấy nhất trong chợ. Ngọc Bảo được thưởng, còn được mời đến các quận khác tham gia hoạt động chia sẻ kinh nghiệm. Cô bận rộn ra vào, bề ngoài rạng rỡ, tràn đầy sức sống.

Hôm ấy, Ngọc Bảo tan ca sớm, tranh thủ nấu cơm tối. Trừ Hoàng Thắng Lợi, cả nhà đều có mặt.

Tiết Kim Hoa hỏi: “Ngọc Bảo với anh cả nhà họ Phan, thế nào rồi con?”

Ngọc Bảo đáp: “Vẫn đang nói chuyện ạ.”

Tiết Kim Hoa hỏi tiếp: “Nói tới đâu rồi?”

Ngọc Bảo đành nói dối: “Gần đây con bận việc, đợi qua đợt này rồi tính tiếp.”

Kim Hoa trầm mặt, không nói thêm. Ngọc Phượng lên tiếng: “Hoàng Thắng Lợi hồi đó gặp chị hai lần, đã chủ động đến nhà làm trâu làm ngựa. Còn anh cả nhà họ Phan, kiêu căng quá.”

Ngọc Bảo gắp miếng măng xào, ăn, không đáp lời.

Tiểu Đào lên tiếng: “Con ăn xong rồi, con muốn ăn kem bơ.”

Ngọc Phượng trừng mắt: “Muốn chết à? Vừa ăn cơm tối xong đã đòi kem, coi chừng đau bụng!”

Tiểu Đào nói: “Con thi được một trăm điểm, mẹ hứa thưởng một cây kem bơ mà.”

Ngọc Phượng lườm cô bé: “Mẹ hứa, nhưng đâu phải là bây giờ.”

Tiểu Đào phụng phịu: “Mẹ nuốt lời!” Nói rồi cô bé bật khóc.

Tiết Kim Hoa cau mày: “Ngày xưa, ăn cơm trên bàn, kiêng nhất khóc lóc, không may mắn, dễ có chuyện xấu.”

Ngọc Phượng bất đắc dĩ, lấy ví, rút tiền đưa cho con gái. Tiểu Đào lau nước mắt, chạy ra cửa lưới, xỏ dép nhựa. Lúc đó có tiếng gọi vọng vào: “Mẹ Tiết, mẹ Tiết có nhà không?”

Tiểu Đào mở cửa cho người vào, rồi chạy về bàn ăn, reo lên: “Chú Vương đến!”

Ngọc Bảo hỏi: “Chú Vương nào thế con?”

Tiểu Đào đáp: “Chú Vương Song Phi ạ!”
 
Khói Lửa Thượng Hải - Đại Cô Nương Lãng
Chương 37


Chương 37: Sóng gió

*

Vương Song Phi xách một cái túi lưới, bên trong nhét đầy thuốc lá, rượu và bánh kẹo, tập tễnh bước vào, cười nói: “Dì Tiết, Ngọc Phượng, Ngọc Bảo, vẫn còn đang ăn tối à, món ăn trông phong phú quá.”

Tiết Kim Hoa nói: “Chẳng nuốt nổi nữa.”

Vương Song Phi hỏi: “Sao thế?”

Tiết Kim Hoa lười đáp. Ngọc Phượng nói: “Anh ngồi đi, ngồi xuống trước đã.”

Ngọc Bảo vẫn tiếp tục ăn cơm.

Một lát sau, chủ nhiệm Mã và mẹ Vương Song Phi cũng lần lượt xuất hiện. Mẹ Vương Song Phi ôm một quả dưa hấu to, chủ nhiệm Mã xách một chùm chuối vàng. Tiết Kim Hoa nói: “Làm gì thế này, mặt trời mọc đằng tây à?”

Chủ nhiệm Mã đáp: “Trăng rằm lên rồi, còn mặt trời gì nữa.”

Ngọc Phượng và Ngọc Bảo đặt đũa xuống, tiến lên chào hỏi, mời ngồi. Thuốc lá, rượu, bánh kẹo được bày lên bàn, chuối treo ở tay nắm cửa. Ngọc Bảo nhận quả dưa hấu, nói: “Trời nóng, để em bổ ra, mọi người cùng ăn.”

Nói xong, cô vội vã chạy ra ngoài. Chủ nhiệm Mã nháy mắt với Vương Song Phi. Anh ta nói: “Ngọc Bảo, đừng khách sáo.” Rồi lắc lư bước theo sau.

Ngọc Phượng bưng trà rót nước, lại đưa quạt nan. Tiết Kim Hoa lạnh lùng nhìn sang. Chủ nhiệm Mã phe phẩy quạt, cười nói: “Ngọc Phượng, đừng bận rộn nữa, trời nóng, đi lại ít thôi, ngồi xuống trò chuyện chút đi.”

Ngọc Phượng nói: “Không sao đâu.”

Mẹ Vương Song Phi nói: “Mẹ Tiết, lâu rồi không gặp.”

Tiết Kim Hoa đáp: “Nói bậy, hôm qua còn gặp mà.”

Mẹ Vương Song Phi nói: “Tôi làm sao không biết, gặp ở đâu chứ?”

Tiết Kim Hoa nói: “Trong mơ, tôi mơ thấy bà, sợ muốn chết.”

Ngọc Phượng nói: “Mẹ!” rồi lại nói: “Mẹ con đùa thôi.”

Mẹ Vương Song Phi cười: “Mẹ Tiết thật hài hước.”

Tiết Kim Hoa hừ một tiếng.

Chủ nhiệm Mã hỏi: “Hoàng Thắng Lợi đâu rồi?”

Ngọc Phượng đáp: “Đi lái xe, chưa về ạ.”

Chủ nhiệm Mã nói: “Còn Tiểu Đào thì sao, vừa nãy còn gặp mà.”

Ngọc Phượng bảo: “Thi ở trường được trăm điểm, đang nằng nặc đòi đi mua kem ăn.”

Mẹ Vương Song Phi nói: “Sắp có người đỗ đại học rồi.”

Ngọc Phượng đáp lời: “Còn sớm lắm.”

Chủ nhiệm Mã nói: “Nhìn từ nhỏ mà biết lớn, ba tuổi thấy già, tôi nói một câu, Tiểu Đào sau này chắc chắn có tiền đồ.”

Ngọc Phượng cười.

Tiết Kim Hoa múc một bát canh bí đao nấu tôm khô, nghe xong thì nói: “Cưới được chồng tốt mới là tiền đồ lớn nhất.”

Ngọc Phượng nói: “Mẹ lại thế rồi.”

Mẹ Vương Song Phi nói: “Nói không sai, lời thô nhưng lý đúng.”

Chủ nhiệm Mã nói: “Ngọc Phượng chẳng phải muốn vào nhà máy đồng hồ sao, gần đây đã có chút tiến triển.”

Ngọc Phượng hỏi: “Thật sao?”

Chủ nhiệm Mã đáp: “Thật chứ, còn chẳng phải xuống xưởng, chỉ cần viết viết vẽ vẽ là được.”

Ngọc Phượng mừng rỡ ra mặt.

Tiết Kim Hoa nói: “Ngọc Phượng, một đứa tốt nghiệp cấp hai, viết tên mình còn nguệch ngoạc, lúc thừa nét lúc thiếu nét, mà cũng đòi đi viết viết vẽ vẽ, sợ chết người.”

Ngọc Phượng cắn môi, nói: “Mẹ!”

Chủ nhiệm Mã cười nói: “Không sao, việc đơn giản thôi, người ở vị trí đó trước đây cũng là một gã thô kệch, vậy mà vẫn làm đâu ra đấy.”

Mẹ Vương Song Phi nói: “Việc này, ba Song Phi chẳng phải đã bỏ không ít công sức, những khó khăn trong đó, tôi không nói nhiều đâu.”

Ngọc Phượng nói: “Vâng, con hiểu rõ trong lòng.”

Tiết Kim Hoa hỏi: “Ngọc Phượng bao giờ đi làm?”

Mẹ Vương Song Phi đáp: “Đã gửi lên văn phòng nhà máy để xét duyệt rồi.”

Tiết Kim Hoa nói: “Vậy là chưa xong.”

Mẹ Vương Song Phi nói: “Giám đốc nhà máy và ba Song Phi là bạn cũ nhiều năm, tình bạn cách mạng sâu đậm. Chỉ là vấn đề sớm vài ngày hay muộn vài ngày thôi.”

Chủ nhiệm Mã nói: “Đừng gấp, lòng nóng thì chẳng ăn được đậu phụ nóng đâu.”

Tiết Kim Hoa không đáp. Ngọc Phượng cười rạng rỡ.

Ngọc Bảo bê quả dưa hấu đặt vào chậu, để dưới vòi nước rửa sạch, rồi ôm vào bếp, đặt lên thớt. Vương Song Phi tiến lại gần, nói: “Ngọc Bảo vất vả rồi, để anh bổ dưa cho.”

Ngọc Bảo cầm con dao sáng loáng. Vương Song Phi lùi lại vài bước. Ngọc Bảo nói: “Để tự tôi làm.” Một nhát chém đôi quả dưa, ruột đỏ, hạt đen, nước tung tóe.

Triệu Hiểu Bình đi xuống lầu hóng mát, thấy vậy cười khen: “Dưa ngon, cho chị một miếng nhé.”

Ngọc Bảo bổ tiếp, hai nửa thành bốn phần, một phần bổ thành bốn miếng, đưa cho Triệu Hiểu Bình một miếng, đưa cho Vương Song Phi một miếng.

Vương Song Phi nhận lấy, nói: “Cảm ơn, Ngọc Bảo cũng ăn đi.”

Ngọc Bảo không nói, tiếp tục bổ dưa.

Triệu Hiểu Bình cắn một miếng, nói: “Ngọt lắm. Anh, chân cẳng đã linh hoạt hơn chưa?”

Vương Song Phi đáp: “Đã khá hơn rồi, nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa, sẽ như người bình thường thôi.”

Triệu Hiểu Bình nói: “Anh, cái bớt trên mặt anh, bao giờ thì làm phẫu thuật?”

Vương Song Phi liếc nhìn Ngọc Bảo, nói: “Ai bảo anh muốn làm chứ?”

Triệu Hiểu Bình nói: “Thì dì lớn nói thế.”

Vương Song Phi đáp: “Trước đây đúng là có kế hoạch như vậy, đã hẹn ngày phẫu thuật với bác sĩ bệnh viện Hoa Sơn. Nhưng sau khi gặp đại sư Tôn, anh lại đổi ý.”

Triệu Hiểu Bình lập tức hứng thú, ngay cả Ngọc Bảo đang lơ đãng cũng quay người lại.

Triệu Hiểu Bình hỏi: “Anh, anh cũng đi tìm đại sư Tôn xem bói sao?”

Vương Song Phi đáp: “Ừ.”

Triệu Hiểu Bình nói: “Anh là giai cấp công nhân, đã trải qua phá tứ cựu, tư tưởng cải tạo có vấn đề rồi.”

Vương Song Phi ngượng ngùng nói: “Nói bậy gì đâu, ai cũng bảo đại sư Tôn linh nghiệm, anh chỉ thử xem sao thôi.”

Triệu Hiểu Bình hỏi: “Rồi sao nữa?”

Vương Song Phi nói: “Đại sư Tôn bảo, số anh vốn lục thân duyên mỏng, con cái lẻ loi, mệnh cung u ám, vận năm không tốt. May mà có cái bớt trên mặt, cái bớt này không tầm thường, dân gian gọi là ‘tụ bảo bồn’.”

Triệu Hiểu Bình bật cười, Ngọc Bảo cũng không nhịn được.

Vương Song Phi nói: “Ngọc Bảo cười kìa.”

Ngọc Bảo liền ngừng cười.

Triệu Hiểu Bình hỏi: “Rồi sau đó thế nào?”

Vương Song Phi nói: “Đại sư Tôn bảo, nhờ cái bớt này, nhà anh mới tiền tài cuồn cuộn như nước, gia đạo dồi dào như mùa xuân, anh mới có thể sự nghiệp thành công, vợ đẹp như hoa, con cái đông đúc.”

Triệu Hiểu Bình hỏi: “Anh tin thật à?”

Vương Song Phi nói: “Cứ tin là có, không thể tin là không. Nhưng nếu Ngọc Bảo thực sự để ý, anh làm phẫu thuật cũng được.”

Triệu Hiểu Bình nhìn hai người, hỏi: “Ý gì đây?”

Ngọc Bảo sa sầm mặt, nói: “Liên quan gì đến tôi!”

Cô bưng chậu dưa hấu, bước nhanh lên lầu.

Vương Song Phi gọi: “Ngọc Bảo, đợi anh với!”

Triệu Hiểu Bình kéo tay anh, hỏi: “Anh xem bói, một lần bao nhiêu tiền?”

Vương Song Phi gạt tay ra, đáp: “Một lần một trăm đồng.”

Triệu Hiểu Bình thốt lên: “Trời ơi, cái bớt cứ để đấy đi!”

Ngọc Bảo đặt chậu dưa trước ghế sofa để nhổ hạt.

Ngọc Phượng ăn một miếng dưa, nói: “Quả dưa này mua tốt thật, chắc là dưa Tương Tây, không rẻ đâu.”

Mẹ Vương Song Phi nói: “Đúng thế.”

Chủ nhiệm Mã cười nói: “Ngọc Bảo giờ giỏi lắm, thành người nổi tiếng ở chợ rau rồi.”

Ngọc Phượngng hỏi: “Ý gì thế?”

Chủ nhiệm Mã hỏi: “Không biết à?”

Ngọc Phượng đáp: “Con bé tinh ranh, miệng kín như bưng.”

Chủ nhiệm Mã nói: “Chợ rau đường Cự Lộc, với số phiếu vượt xa chợ Tam Giác, chợ Bát Tiên Kiều, chợ Tây Ma Lộ, đã giành được cờ luân lưu ‘Chợ rau văn minh’, là lần đầu tiên trong lịch sử chợ Cự Lộc, toàn bộ là công lao của Ngọc Bảo.”

Ngọc Phượng nói: “Con bé này lắm trò nhất.”

Chủ nhiệm Mã nói: “Ngọc Bảo gần đây bận lắm, được mời đi các khu vực làm báo cáo, chia sẻ kinh nghiệm. Tôi tiết lộ một chút, lãnh đạo cấp trên đều bị kinh động, đang lên kế hoạch đưa Ngọc Bảo vào danh sách điển hình tiên tiến của thành phố năm nay. Năm ngoái, chợ Đường Gia Loan có ba chị em giết vịt được khen là tiên tiến, nhớ chứ, lên báo luôn, tuyên truyền rầm rộ. Năm nay không giết vịt nữa, được điều đi làm kiểm tra chất lượng gia cầm, bao người ghen tị.”

Mẹ Vương Song Phi nói: “Vậy Ngọc Bảo có phải…”

Chủ nhiệm Mã nói: “Tất nhiên rồi. Lão Ngô bảo, Ngọc Bảo trẻ trung xinh đẹp, lại thông minh ham học, là một mầm non tốt đáng để bồi dưỡng, tiền đồ vô hạn.”

Mẹ Vương Song Phi nói: “Nói với lão Ngô, trước mặt lãnh đạo, nói tốt vài câu, nâng đỡ nhiều hơn, để Ngọc Bảo nhà ta tiến xa hơn nữa.”

Tiết Kim Hoa nói: “Phiền quá.”

Chủ nhiệm Mã bảo: “Phiền gì chứ, nên làm mà, chúng ta là một nhà, chẳng nói hai lời.”

Ngọc Bảo không ăn dưa, đang đan áo len, nghe xong nói: “Từ bao giờ chúng ta thành một nhà vậy?”

Tiết Kim Hoa không đáp.

Ngọc Phượng nói: “Ăn dưa đi, ngọt lịm.”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back