Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Khói Lửa Thượng Hải - Đại Cô Nương Lãng

Khói Lửa Thượng Hải - Đại Cô Nương Lãng
Chương 48


Chương 48: Cuộc sống

*

Kiều Thu Sinh tan ca về nhà, mẹ Thu Sinh đã nấu xong cơm tối, mồ hôi nhễ nhại, chạy ra chạy vào, bưng bát đĩa lên bàn. Ba Thu Sinh ngồi trước bàn, đeo kính lão, lật xem tờ Tân Dân Vãn Báo. Mẹ Thu Sinh nói: “Thu Sinh, giúp mẹ bưng nồi cơm lên. Có người chỉ biết làm ông lớn, cả đời giả điếc giả câm, chai nước tương đổ trước mặt cũng chẳng thèm đỡ.”

Ba Thu Sinh không đáp, cứ làm việc của mình.

Thu Sinh xuống lầu, vào gian bếp, mở nắp rơm che nồi, xách nồi thép lên rồi trở lại phòng. Mở nắp nồi, trên lớp cơm trải một tầng bí đỏ vàng rực, còn nóng hổi, mùi thơm ngọt ngào lan tỏa. Thu Sinh lấy bát, ba Thu Sinh nói: “Ba muốn ăn bí đỏ, cơm ít thôi.”

Mẹ Thu Sinh bảo: “Thời ba năm thiên tai, bí đỏ còn chưa ăn chán à?”

Ba Thu Sinh quăng đũa, trừng mắt: “Bà già này, nói nhảm nhiều quá, hôi thối chết đi được, tôi nhịn tới giờ rồi.”

Mẹ Thu Sinh im bặt, Thu Sinh không lên tiếng, tự múc cơm.

Ba người lặng lẽ ăn, đến giữa bữa, mẹ Thu Sinh nói: “Gần đây ở chợ nhỏ đường Cự Lộc, tôi hay gặp bà Phan.”

Thu Sinh hỏi: “Bà Phan nào?”

Mẹ Thu Sinh đáp: “Hồi trước làm ở xưởng gia công khu phố, cùng tổ sản xuất, làm công tắc. Bà ấy cũng là người tài giỏi.”

Thu Sinh hỏi: “Sao mà giỏi?”

Mẹ Thu Sinh nói: “Người nhà lính, gốc gác đỏ, đáng ra cuộc sống không tệ, nhưng chồng mất sớm, vì chữa mắt cho con út mà nợ ngập đầu. May mà con trai lớn có chí, sang Hồng Kông kiếm đô la, giờ trả hết nợ rồi, ở ngay Phục Hưng Phường.”

Thu Sinh nói: “Phục Hưng, gần đây mà.”

Ba Thu Sinh bảo: “Lo chuyện bao đồng làm gì.”

Mẹ Thu Sinh nói: “Tôi thấy bà Phan với Lâm Ngọc Bảo thân thiết lắm.”

Ba Thu Sinh hỏi: “Lâm Ngọc Bảo là ai?”

Thu Sinh nói: “Ý mẹ là sao?”

Mẹ Thu Sinh đáp: “Ý là thân nhau. Nhưng chắc là quen khi mua rau củ, cũng có thể tôi nghĩ nhiều.”

Ba Thu Sinh bảo: “Nói cả buổi, Lâm Ngọc Bảo là ai?”

Mẹ Thu Sinh nói: “Đãng trí à, lười nói thêm.”

Ba Thu Sinh lẩm bẩm: “Bà già này.”

Mẹ Thu Sinh không thèm để ý.

Thu Sinh bỗng thấy bực bội, anh gắp miếng sườn chua ngọt, cau mày: “Con mỗi tháng nộp hết tiền lương, đủ cho cả nhà sống, sao vẫn chỉ nấu bốn miếng sườn?”

Mẹ Thu Sinh đáp: “Mẹ ăn một miếng, ba ăn một miếng, con ăn hai miếng, đủ rồi, ăn nhiều ngán lắm.”

Thu Sinh cười nhạt: “Ăn hai miếng, chứ có phải hai mươi miếng đâu. Ba gặm xương thành vụn rồi, nấu thêm vài miếng thì đã sao, đâu phải không mua nổi.”

Mẹ Thu Sinh nói: “Thu Sinh cưới vợ cần tiền đấy.”

Thu Sinh bảo: “Cưới xin nhà Tuyền Anh lo hết, cần gì tiền.”

Mẹ Thu Sinh nói: “Dù sao thuốc lá, rượu, kẹo cũng phải chuẩn bị.”

Thu Sinh hừ lạnh: “Thuốc lá, rượu, kẹo cũng loại rẻ nhất.”

Mẹ Thu Sinh sững lại, bà giận run người, giọng cao vút: “Ý gì đấy? Định tính toán từng đồng với mẹ à? Mẹ tằn tiện, tiết kiệm là vì ai? Mẹ đâu mang tiền theo xuống mồ, chẳng phải để dành hết cho con sao? Đúng là chó cắn Lã Động Tân, chẳng biết người ta tốt với mình!”

Ba Thu Sinh đặt tờ báo xuống, làu bàu: “Mở miệng ra là nước mắt rơi như vòi nước, chẳng đáng một xu.”

Cơn giận của Thu Sinh lập tức xẹp xuống, anh im lặng hồi lâu rồi mới nói: “Con chỉ thấy… không đáng. Trước kia nghèo, sống sao cũng phải chịu. Giờ khấm khá hơn rồi, nấu thêm vài miếng sườn cũng không có gì quá.”

Mẹ Thu Sinh xẵng giọng: “Người Thượng Hải nấu sườn là phải vậy, ít mà tinh, nhấm nháp lấy vị. Còn nấu cả đĩa đầy, bày ra bàn là kiểu dân quê quê mùa!”

Thu Sinh vừa nguôi được chút lại nổi đoá, rút phong bì lương trong túi, đưa ra: “Con nói trước, sau khi cưới, lương tháng con sẽ đưa hết cho Tuyền Anh giữ.”

Mẹ anh như bị sét đánh ngang tai, trừng mắt: “Con nói cái gì? Thu Sinh, đầu óc con bị lú rồi hả? Con ngu đến thế à?”

Thu Sinh nhìn mẹ, điềm đạm đáp: “Con không ngu. Vợ chồng người ta sống sao, con cũng muốn sống vậy.”

Mẹ Thu Sinh quát lớn: “Chắc chắn là con nhỏ Tuyền Anh xúi bậy rồi!”

Thu Sinh vẫn bình tĩnh: “Không liên quan gì đến Tuyền Anh, là con tự quyết.”

Bát cơm trên tay cậu đã sạch, cậu buông đũa, đứng dậy đi súc miệng.

Mẹ Thu Sinh tức đến nuốt không nổi, còn ba Thu Sinh thì thở dài, vừa như giễu cợt vừa như thương hại: “Tốt lắm, vì vài miếng sườn mà nổi lửa, giờ thì khó mà dập được.”

Mẹ Thu Sinh cười lạnh, môi run lên: “Chỉ vì vài miếng sườn thì hay quá. Nó mượn cớ gây chuyện thì có. Rõ ràng là Tuyền Anh bày trò, chưa vào cửa đã muốn cho mẹ chồng một đòn phủ đầu.”

Thấy Thu Sinh quay lại, mẹ Thu Sinh liền cao giọng, như cố tình nói cho nghe: “Tôi cũng đâu phải thứ dễ bắt nạt!”

Thu Sinh không rõ đã bỏ lỡ câu gì, chỉ tiện miệng nói: “Đã không ăn chay, lần sau nấu nhiều thêm vài miếng sườn, ăn cho sướng miệng.”

Mặt mẹ Thu Sinh tái đi, ba Thu Sinh lại cười ha hả, như xem tuồng chèo.



Ngọc Bảo ngồi trước bàn, đang lật xem tạp chí thì nghe ngoài ngõ có tiếng gọi lanh lảnh: “Số 48, tầng 4, Lâm Ngọc Bảo! Ra trạm điện thoại, nhanh lên!”

Cô giật mình, vội vứt tạp chí, chạy một mạch đến đầu ngõ, nhấc điện thoại: “Tôi là Lâm Ngọc Bảo.”

Cô thở hổn hển, hỏi: “Ai gọi vậy ạ?”

Giọng Phan Dật Niên vang lên, trầm tĩnh: “Là tôi.”

Ngọc Bảo bất giác mỉm cười: “Ồ, anh Phan.”

Phan Dật Niên nói: “Chủ nhật này, khoảng mười giờ sáng, tôi với mẹ sẽ qua nhà Ngọc Bảo một chuyến.”

Ngọc Bảo cau mày: “Làm gì thế?”

Anh ngừng lại một thoáng, rồi bảo: “Em đoán xem?”

Ngọc Bảo đáp khô khốc: “Em đoán không ra.”

Phan Dật Niên chép miệng: “Đến nghĩ cũng không chịu nghĩ mà đã nói không đoán được.”

Ngọc Bảo sốt ruột: “Có gì thì nói thẳng đi, bắt người ta đoán làm gì.”

Phan Dật Niên nhẹ nhàng nói: “Tôi và mẹ đến cầu hôn.”

Ngọc Bảo sững người: “Cầu hôn?”

Anh đáp: “Tôi đã hôn Ngọc Bảo, thì phải chịu trách nhiệm.”

Ngọc Bảo bất giác đỏ mặt, liếc bà dì bên cạnh, vội quay lưng lại, hạ giọng: “Em có chuyện cần nói thật.”

Phan Dật Niên bình thản: “Mời nói.”

Ngọc Bảo do dự một chút, rồi thành thật: “Hồi trước, nhà họ Vương ở ngõ Đồng Phúc cũng từng tới nhà em cầu hôn.”

Anh hỏi: “Nhà họ Vương, cụ thể là ai?”

Ngọc Bảo đáp: “Vương Song Phi.”

Anh suy nghĩ rồi nói: “Làm ở xưởng đồng hồ, phải không?”

“Vâng.”

Phan Dật Niên im lặng vài giây, rồi nói: “Nếu đã đồng ý, tôi chúc em hạnh phúc. Không làm phiền em nữa.”

Ngọc Bảo vội vàng nói: “Em chưa đồng ý mà!”

Phan Dật Niên cười nhẹ: “Ồ, vậy tiếp tục nói đi.”

Ngọc Bảo kể lại mọi chuyện, từng chút một. Phan Dật Niên không cười nữa, giọng trở nên châm chọc: “Ngọc Bảo cũng bận rộn thật đấy.”

Ngọc Bảo im lặng, cũng không cãi lại. Anh tức giận, nhưng cũng không nói thêm gì. Cô đợi một lúc lâu, rồi nói nhỏ: “Dù anh có tin hay không, em chưa từng cho bên nhà họ Vương một ám hiệu nào, dù là chút xíu. Em cũng không phải người hai lòng.”

Phan Dật Niên vẫn không lên tiếng.

Ngọc Bảo khẽ nói: “Em chỉ muốn sống cho đàng hoàng.”

Im lặng vẫn kéo dài. Rồi cô chậm rãi nói: “Nếu anh thật sự không chấp nhận được, thì thôi. Em không ép.”

Phan Dật Niên cười nhạt: “Tôi chưa từng để phụ nữ nuôi bao giờ.”

Ngọc Bảo đỏ mặt, không biết nên nói gì.

Anh bật cười, giọng nhẹ hơn: “Yên tâm, lạc đà gầy vẫn to hơn ngựa mà.”

Ngọc Bảo không đáp. Những câu sau đó, cô chẳng còn để tâm nữa, chỉ nhớ anh cứ cười mãi, cười cho đến khi gác máy.

Cô đặt ống nghe xuống, sau đó trả ba xu. Bà dì ở trạm điện thoại lườm: “Nói gì mà lâu thế.”

Ngọc Bảo thở dài: “Dạ, người đâu mà phiền chết được.”
 
Khói Lửa Thượng Hải - Đại Cô Nương Lãng
Chương 49


Chương 49: Cầu hôn 1

*

Chủ nhật, trời vừa hửng sáng, cả nhà họ Lâm đã lục tục thức dậy. Ngọc Phượng ra sau nhà đổ bô, Hoàng Thắng Lợi nhóm lò than, khói bay mù mịt, ông ho sặc vài tiếng. Một ông chú đi ngang qua nhìn thấy, lên tiếng: “Nhóm lò cũng là cả một nghệ thuật đó nha.”

Ngọc Bảo vừa đánh răng rửa mặt xong thì lò than cũng đỏ rực. Cô đặt nồi thép lên bếp, đổ cơm nguội từ tối qua vào, lấy muôi dầm nhuyễn, thêm nước lạnh, đậy nắp lại rồi dặn Tiểu Đào: “Canh kỹ nhé, đừng để cháo trào.”

Tiểu Đào kéo ghế ngồi cạnh bếp, vừa trông nồi vừa đọc to sách Giáo dục công dân.

Ngọc Bảo cầm ít tiền lẻ với phiếu lương thực, xách giỏ ra chợ. Vừa xếp hàng mua bánh quẩy và bánh bao chiên thì tình cờ gặp Triệu Hiểu Bình.

Triệu Hiểu Bình chọn bánh bao chiên giòn. Ngọc Bảo thì mua bánh bao mặn với quẩy. Cô nói còn phải ghé mua dưa muối, Triệu Hiểu Bình liền nói:

“Tiện thể cho chị đi chung với.”

Vừa đi, Triệu Hiểu Bình vừa nói nhỏ: “Hôm nay nhà họ Phan đến cầu hôn đúng không?”

Ngọc Bảo đáp khẽ: “Ừ, nhớ giúp em báo tin cho nhà họ Vương.”

Triệu Hiểu Bình hất mặt đầy tự tin: “Yên tâm, chị làm việc không sai sót đâu.”

Ngọc Bảo cười nhẹ. Vừa lúc đó, gặp chị A Quế xách bô đi ngang, Triệu Hiểu Bình buông một câu: “Phụ nữ dù thời thượng cách mấy, cũng chẳng thoát được cảnh đổ bô.”

Hai người rẽ vào tiệm dưa muối, tủ kính bày đầy các món, từng bát lớn xếp ngay ngắn sau lớp kính trong suốt: tỏi ngâm chua ngọt, gừng non, dưa hoa quế, măng khô lẫn đậu phộng, lót lơ, dưa muối đường, rồi cả đậu hũ nhự với nhiều vị: có loại đậu hũ tôm, đậu hũ cay dầu, đậu hũ hoa hồng, đậu hũ ngâm rượu. Ngoài ra còn bán củ cải khô Tiêu Sơn, cải muối Tô Châu, bắp cải muối, rau trộn muối tổng hợp. Quầy bên cạnh có vài chai cua ngâm rượu, càng cua, ốc bùn, bùn cua, ít người hỏi mua, bụi phủ một lớp trên nắp chai.

Nhân viên giới thiệu món mới: dưa ngũ nhân — gồm ớt, đậu Hà Lan, hạt dưa, củ cải thái sợi và vừng trắng, được nếm thử miễn phí.

Hai người ăn thử, thấy vừa miệng lại rẻ nên quyết định mua một ít.

Về đến nhà, nồi cháo đặt lên bàn, mở nắp cho nguội bớt. Tiết Kim Hoa và Ngọc Phượng đã dọn dẹp đâu vào đấy, nhà cửa sạch sẽ, gọn gàng. Cả nhà quây quần ăn sáng, ngoài bánh bao mặn và quẩy còn có hai đĩa nhỏ: một là dưa ngũ nhân, một là đậu hũ hoa hồng.

Tiết Kim Hoa vừa ăn vừa nói: “Ăn xong mẹ đi hầm chè hạt sen với tuyết nhĩ, cho thêm tí bách hợp và vài múi cam, thơm lắm.”

Ngọc Bảo gật đầu: “Dạ.”

Hoàng Thắng Lợi góp lời: “Con đi cắt tóc chút, trông cho bảnh bao.”

Tiết Kim Hoa gật gù: “Lâu rồi nên cắt đi.”

Ngọc Phượng chợt nói: “Nhỡ nhà họ Vương tới gây chuyện thì sao?”

Tiết Kim Hoa nhíu mày: “Chuyện cầu hôn giữ kín lắm, đến chú Tần mẹ cũng không hé răng. Nhà họ Vương có tài thánh cũng không đoán ra đâu.”

Ngọc Phượng vẫn thấp thỏm: “Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất…”

Tiết Kim Hoa nhăn mặt: “Thôi, đừng nói gở.”

Bỗng nghe tiếng cửa lưới kéo kèn kẹt, cả nhà nhìn ra. Tiểu Đào reo lên: “Dì đến rồi!”

Cô bé chạy đi lấy dép. Ngọc Khanh vừa thay dép vừa xách theo quả dưa hấu, đặt vào góc tường. Tiết Kim Hoa hỏi: “Con rể không đi cùng à?”

Ngọc Khanh cười ngượng: “Anh ấy phải lái xe, đổi ca không được. Chị hai, xin lỗi nha.”

Hoàng Thắng Lợi và Ngọc Phượng không nói gì, chỉ im lặng. Ngọc Bảo bước tới, dịu giọng: “Không sao đâu, chuyện nhỏ mà. Em ăn sáng chưa?”

Ngọc Khanh lắc đầu. Tiểu Đào nói nhanh: “Con đi lấy bát đũa cho dì!”

Cô bé chạy vụt xuống lầu.

Hoàng Thắng Lợi đặt bát xuống, nói: “Con ăn xong rồi, mọi người cứ từ từ.”

Rồi anh ta đứng dậy rời bàn.

Tiết Kim Hoa cũng nói: “Mẹ đi uốn tóc đây.”

Ngọc Phượng thúc giục: “Mẹ đi lẹ đi, kẻo trễ.”

Tiết Kim Hoa vào phòng lấy ví, rồi tất tả ra ngoài.

Tiểu Đào mang bát đũa lên, Ngọc Bảo múc cháo cho Ngọc Khanh. Ngọc Phượng nhìn em gái, bĩu môi: “Chẹp chẹp, gầy nhom như que củi rồi kìa.”

Ngọc Khanh cắn miếng quẩy, cười hóm hỉnh: “Chị nói quá.”

Ngọc Bảo nhìn kỹ, hơi cau mày: “Gầy thật đó. Rảnh thì đi khám xem sao.”

Ngọc Khanh ừ nhẹ, rồi chuyển đề tài: “Anh Phan điều kiện tốt quá, chị hai có phúc thật.”

Ngọc Phượng tươi cười: “Phải cảm ơn chị đây nhất đấy.”

Ngọc Bảo khẽ nói: “Thực ra, điều kiện cũng bình thường thôi.”

Ngọc Khanh ngạc nhiên: “Sao lại nói vậy?”

Ngọc Bảo nói nhẹ nhàng: “Anh Phan lớn tuổi rồi, lại sắp thất nghiệp. Còn hai đứa em trai chưa cưới, trong nhà phần lớn chi tiêu đều do anh ấy lo.”

Ngọc Khanh tròn mắt: “Trời ơi, vậy thì phải tính sao đây?”

Ngọc Bảo không đáp, chỉ im lặng, ánh mắt hơi trầm xuống.

Ngọc Phượng chép miệng: “Chị nói ra có khi em không thích nghe, nhưng nếu xét về điều kiện thì Vương Song Phi vẫn hơn hẳn.”

Ngọc Khanh cau mày: “Nhưng nhân phẩm của anh ta có vấn đề, điều kiện tốt đến đâu cũng chẳng đáng đánh đổi.”

Ngọc Phượng nhẹ giọng: “Chỉ là lời đồn thôi mà, có gì rõ ràng đâu.”

Ngọc Bảo cau mày, giọng không giấu được bực bội: “Đừng nhắc đến nữa. Em với Vương Song Phi, dù có chết cũng không thể thành chuyện.”

Không khí khựng lại.

Ngọc Khanh thở dài: “Chị hai nên cân nhắc kỹ. Vợ chồng mà nghèo túng, thì khổ sở trăm bề.”

Ngọc Bảo lặng đi một lúc, ánh mắt nhìn xa xăm, rồi khẽ nói: “Dù thế nào, cuối cùng cũng không thể dựa hết vào đàn ông. Có chuyện gì, vẫn phải tự mình gánh lấy.”

Cả ba chị em cùng im lặng, mỗi người theo đuổi một dòng suy nghĩ.



Đúng giờ hẹn, mẹ Phan và Phan Dật Niên đến, mang theo đủ lễ: thuốc lá, rượu, bánh kẹo, trái cây.

Tiết Kim Hoa và mẹ Phan ngồi ở sofa, Phan Dật Niên và Hoàng Thắng Lợi ở ghế tựa. Ngọc Phượng sau khi rót trà liền ngồi xuống cạnh Ngọc Bảo và Ngọc Khanh. Tiểu Đào kéo ghế nhỏ ngồi dưới chân bà ngoại. Phòng khách chật hẹp chưa đầy mười mét vuông, người đông khiến không khí càng thêm ngột ngạt.

Hoàng Thắng Lợi lịch sự mở lời: “Anh rể Ngọc Bảo, tôi là Hoàng Thắng Lợi.”

Anh ta chìa tay, Phan Dật Niên bắt tay rồi khẽ gật đầu: “Phan Dật Niên.”

Hoàng Thắng Lợi mời: “Hút điếu thuốc chứ?”

“Không cần đâu.” Phan Dật Niên đáp, giọng bình thản.

“Uống trà đi. Long Tỉnh trước mưa, mười lăm đồng một lạng đấy.”

Phan Dật Niên khẽ “ồ”, rồi đưa tay nới khuy cổ áo. Quạt máy quay lạch cạch không ngừng, nhưng chẳng làm dịu được bầu không khí đang dần nóng lên.

Tiết Kim Hoa lên tiếng: “Ngọc Bảo, mang chè ra mời khách.”

Mẹ Phan cười xòa: “Khách sáo quá, trời oi, không cần phiền thế đâu.”

Tiết Kim Hoa vẫn nhẹ nhàng: “Là lệ rồi, không thể bỏ được.”

Ngọc Bảo bưng chè ra chia từng chén, mồ hôi lấm tấm bên thái dương.

Qua vài câu chuyện rời rạc, đến cả chuyện hiến giác mạc cũng được nhắc lại. Mẹ Phan một lần nữa cảm ơn. Tiết Kim Hoa chép miệng: “Thời gian trôi nhanh thật, thoắt cái đã hơn mười năm. Dù sao cũng là việc thiện.”

Phan Dật Niên hơi cúi đầu, ánh mắt thoáng có vẻ khó đoán, Ngọc Bảo để ý thấy một tia mỉa mai vụt qua.

Rồi mẹ Phan đi vào chuyện chính, thay con trai ngỏ lời cầu hôn, đề xuất tổ chức hôn lễ vào tháng mười.

Tiết Kim Hoa hơi chau mày: “Tháng mười thì hơi gấp quá.”

Mẹ Phan vui vẻ: “Có gì đâu mà gấp, tuổi trẻ yêu nhau, thuận đà mà tiến tới cũng tốt chứ.”

Ngọc Phượng chen vào: “Mẹ nói đúng, tháng mười nhiều người cưới, nhà hàng xịn như Tây Hồ, Tinh Khiết, hay Tân Nhã đều phải đặt sớm, không thì khó lắm.”

Ngọc Khanh khẽ bật cười: “Chị dám nói thật.”

Hoàng Thắng Lợi nghiêm giọng: “Chuẩn bị hôn lễ không đơn giản: chụp ảnh cưới, áo cưới, sính lễ, của hồi môn… Muốn chu toàn, ít nhất cũng phải nửa năm.”

Phan Dật Niên quay sang Ngọc Bảo. Thấy cô im lặng, anh bình thản nói: “Tháng mười tôi còn rảnh, nhưng sau đó công việc vào giai đoạn quan trọng, khó mà phân thân. Nếu không cưới lúc đó, thì phải đợi đến tháng ba, tháng tư năm sau.”

Tiết Kim Hoa đáp lời, giọng điềm đạm mà kiên quyết: “Ngọc Bảo nhà chúng tôi không vội. Hôn nhân là chuyện cả đời, không thể qua loa.”

Phan Dật Niên cười khẽ: “Vậy à? Thế thì để sang năm bàn tiếp.”

Tiết Kim Hoa nhẹ giọng, nhưng có phần sắc bén: “Cũng nói thẳng luôn, đến năm sau thì chưa biết thế nào. Ngọc Bảo nhà tôi xinh đẹp, lanh lợi, người tìm đến không ít, có điều kiện tốt, không thiếu.”

Phan Dật Niên ngẩng lên, cười nhạt: “Hóa ra là tôi trèo cao.”

Tiết Kim Hoa thoáng lúng túng, không nói gì thêm. Không khí trong phòng bắt đầu căng thẳng.

Mẹ Phan nhẹ giọng hòa giải: “Chuyện cưới xin, mình cứ từ từ bàn thêm.”

Tiết Kim Hoa lắc đầu, sắc mặt cứng lại: “Chuyện rõ ràng thế rồi, còn bàn gì nữa.”

Ngọc Phượng khẽ gọi: “Mẹ…”

Hoàng Thắng Lợi khuyên: “Vẫn nên hỏi ý Ngọc Bảo một tiếng.”

Phan Dật Niên khẽ cau mày, liếc đồng hồ.

Ngọc Bảo nhìn thấy, hiểu anh đã bắt đầu mất kiên nhẫn. Cô vừa định lên tiếng thì tiếng động bên ngoài vang lên: bước chân gấp gáp, cầu thang gỗ kêu rầm rầm, rồi một giọng đàn bà chua chát cất lên: “Tiết Kim Hoa! Có nhà không? Nghe nói hôm nay có người đến cầu hôn Ngọc Bảo, tôi cũng đến xem náo nhiệt.”

Tiết Kim Hoa nhận ra giọng nói, sắc mặt biến đổi, lập tức ra hiệu cho Hoàng Thắng Lợi và Ngọc Phượng.

Hoàng Thắng Lợi hiểu ý, đứng dậy đi ra mở cửa.
 
Khói Lửa Thượng Hải - Đại Cô Nương Lãng
Chương 50


Chương 50: Cầu hôn 2

*

Tục ngữ nói, hảo hán khó địch bốn tay, ác hổ còn sợ đàn sói. Hoàng Thắng Lợi chưa nói được hai câu đã bị đẩy sang một bên, đành đứng ở cầu thang, khoanh tay thản nhiên hút thuốc. Tiểu Đào thì chạy ra đầu ngõ, ngồi bệt đọc sách tranh, không thèm ngó ngàng.

Phan Dật Niên thấy bốn người bước vào: hai nam, hai nữ, ba lớn tuổi, một thanh niên. Chàng trai trẻ lên tiếng ngay: “Ngọc Bảo, làm người sao có thể tuyệt tình đến mức ấy?”

Ngọc Bảo khẽ giật mình. Mẹ Phan nhíu mày, hỏi: “Những người này là ai vậy?”

Tiết Kim Hoa liếc nhìn, nói: “Chủ nhiệm Mã, nhà tôi đang tiếp khách, nể mặt tôi, chuyện gì để sau hãy tính.”

Chủ nhiệm Mã cười nhạt: “Ai nể mặt tôi chứ?”

Ngọc Phượng lập tức đứng dậy, bước tới khoác tay chủ nhiệm Mã, ngọt giọng: “Thôi vào phòng trong, ăn bát chè ngọt cho mát gan.”

Phan Dật Niên nghiêng người, vỗ vỗ lên chiếc ghế trống cạnh mình: “Ngọc Bảo, lại đây ngồi.”

Ngọc Bảo vờ như không nghe thấy. Ngọc Khanh nhắc khẽ: “Anh Phan gọi chị kìa.”

Ngọc Bảo đành bước tới, ngồi xuống.

Phan Dật Niên hỏi: “Đây là Vương Song Phi?”

Ngọc Bảo gật đầu, đáp khẽ: “Vâng.”

Chủ nhiệm Mã hất tay Ngọc Phượng ra, bực tức: “Động tay động chân ra cái thể thống gì. Chè ngọt chúng tôi đâu thiếu. Đến đây là để giải quyết việc lớn.”

Cha của Vương Song Phi cau mày: “Tìm cái ghế đi, tôi đứng lâu mỏi chân quá.”

Ngọc Khanh mau mắn mang ghế và ghế thấp đến, bốn người lần lượt ngồi xuống.

Mẹ Phan chợt vỗ tay, giật mình nhận ra: “Ô hay, chủ nhiệm Mã, tôi thấy quen lắm, giờ mới nhớ ra.”

Chủ nhiệm Mã đáp: “Mẹ Phan phải không, tôi còn nhớ đấy. Năm bảy hai hay bảy ba, nhà mình dọn khỏi ngõ Đồng Phúc.”

Mẹ Phan cười: “Trí nhớ của chị tốt thật.”

Chủ nhiệm Mã nói ngay: “Còn cậu này là anh Phan đến cầu hôn phải không?”

Phan Dật Niên gật đầu: “Vâng, đúng vậy.”

Chủ nhiệm Mã chỉ tay giới thiệu: “Tôi là dì của Vương Song Phi. Đây là Song Phi, còn đây là ba mẹ của nó.”

Phan Dật Niên hỏi: “Mọi người tới có chuyện gì?”

Chủ nhiệm Mã ngả người ra sau, điềm đạm nhưng không giấu vẻ căng thẳng: “Anh Phan là người hiểu chuyện, chi bằng chúng ta ra ngoài, nói chuyện riêng một chút?”

Phan Dật Niên khoanh tay: “Không cần, nói luôn ở đây cho rõ ràng, khỏi dây dưa.”

Chủ nhiệm Mã gật đầu: “Vậy được. Tôi thay mặt nói rõ những chuyện bỉ ổi mà nhà họ Lâm, đứng đầu là Tiết Kim Hoa đã gây ra.”

Tiết Kim Hoa vỗ đùi bật dậy: “Chết mẹ, tôi thành đầu sỏ thổ phỉ ác bá từ khi nào thế?”

Mẹ Vương Song Phi lườm một cái: “Chứ còn gì nữa?”

Cha Vương Song Phi hỏi: “Có trà lạnh không?”

Ngọc Phượng bưng ra một cốc, ông nhấp một ngụm rồi gật gù: “Trà ngon.”

Chủ nhiệm Mã nghiêm nghị: “Vương Song Phi thích Ngọc Bảo, chúng tôi đến cầu hôn, thì bị bên nhà đặt điều kiện: một là tìm việc cho Ngọc Bảo, hai là chuyển Ngọc Phượng vào xưởng đồng hồ, thì hôn sự mới thành.”

Tiết Kim Hoa trừng mắt: “Nói bậy! Tôi từ đầu tới cuối chưa hở nửa lời. Ngọc Phượng, con làm chứng đi.”

Ngọc Phượng lặng lẽ đáp: “Mẹ đúng là chưa nói gì cả.”

Phan Dật Niên nghiêng đầu, khẽ hỏi: “Ngọc Bảo cũng biết chuyện này à?”

Ngọc Bảo lắc đầu, gương mặt tối lại, không rõ vui buồn.

Chủ nhiệm Mã tiếp lời, giọng khinh khỉnh: “Chúng tôi vất vả lo đủ thứ, tưởng đâu cưới xin êm xuôi. Ai dè nhà này bội tín, qua sông rút ván, xay xong giết lừa, leo cây rút thang, thỏ hết chó bị nấu!”

Tiết Kim Hoa chua chát: “Giỏi lắm, chủ nhiệm Mã có học thức, nói khó nghe cũng văn vẻ thật đấy.”

Mẹ Vương Song Phi hừ một tiếng: “Giờ mới thấy khó nghe, nhưng đó là bộ mặt thật của nhà này.”

Tiết Kim Hoa gằn giọng: “Vu khống trắng trợn!”

Sắc mặt mẹ Phan dần trầm xuống, ba chị em Ngọc Phượng im phăng phắc. Chủ nhiệm Mã mím môi: “Không ngờ lại gặp phải nhà tệ thế này. Đến chuyện hủy hôn cũng trơ trẽn đến mức không nhận lỗi.”

Mẹ Vương nói thêm: “Mặt dày hơn cả tường thành.”

Ngọc Phượng lên tiếng, giọng ôn hòa: “Nói như vậy là sai rồi, chưa đính hôn thì làm gì có chuyện hủy hôn.”

Chủ nhiệm Mã nhấn giọng: “Hủy thì hủy, nhưng tám trăm đồng sính lễ cứ giả chết không chịu trả.”

Mẹ Vương Song Phi hùa theo: “Đúng vậy. Nói thật, dây dưa với nhà này, tám đời không ngóc đầu lên nổi.”

Mẹ Phan ngồi đó, mặt mỗi lúc một khó coi.

Cha Vương Song Phi phẩy tay: “Ngọc Phượng, nóng quá, lấy cái quạt lá.”

Ngọc Phượng đi nhanh vào trong, mang ra cây quạt lông ngỗng. Ông ta đón lấy, quạt hai cái: “Cái này tốt thật, cán nhẹ mà gió mát rượi.”

Vương Song Phi bật cười: “Ba đúng là, uống trà chưa xong đã đòi quạt, đến đây hưởng thụ à?”

Cha Vương Song Phi búng tay cậu một cái: “Cái thằng!”

Tiết Kim Hoa lạnh lùng nói: “Tám trăm đồng sính lễ, nếu là tôi, hay Ngọc Phượng, hay Hoàng Thắng Lợi nhận, thì tôi nhận sai, là người vô liêm sỉ, trên không ngay thẳng, dưới cũng xiêu vẹo. Nhưng chúng tôi không thấy, không nhận, không đụng một xu. Có chết cũng không nhận!”

Ngọc Bảo nói nhỏ: “Cứ dây dưa thế này, chi bằng báo cảnh sát.”

Chủ nhiệm Mã nhìn sang Phan Dật Niên: “Anh Phan, đầu đuôi đã rõ ràng chưa?”

Phan Dật Niên thản nhiên: “Tôi hiểu đại khái.”

Chủ nhiệm Mã nhếch môi: “Nếu anh vẫn muốn kết thân với nhà họ Lâm, thì tôi cũng có một điều kiện.”

Phan Dật Niên bật cười: “Buồn cười thật.”

Chủ nhiệm Mã nhíu mày: “Gì cơ?”

Phan Dật Niên lạnh lùng đáp: “Nói ngược lại thì đúng hơn. Tôi đâu nợ nần gì nhà họ Vương. Nhà họ Vương lấy tư cách gì đặt điều kiện với tôi? Buồn cười không chịu được.”

Chủ nhiệm Mã nghẹn họng, tức đến đỏ mặt, quát lên: “Nếu anh đã phủi sạch quan hệ, vậy thì được thôi. Đến ngày cưới, nếu nhà chúng tôi có hành động quá đà, anh Phan cũng đừng trách tôi không báo trước!”

Phan Dật Niên bật cười: “Vậy thì thử xem, chủ nhiệm Mã chán đội mũ ô sa rồi à?”

Chủ nhiệm Mã nheo mắt, giọng lạnh tanh: “Dọa tôi à? Tôi không sợ chiêu trò kiểu đó.”

Phan Dật Niên nghiêng người, bình thản hỏi: “Tôi có chuyện quan trọng, nói ở đây hay ra ngoài?”

Chủ nhiệm Mã đáp ngay: “Nói luôn ở đây, chẳng có gì mà phải giấu.”

Phan Dật Niên mỉm cười, ánh mắt sâu thẳm: “Vẫn nên suy nghĩ kỹ.”

Chủ nhiệm Mã chần chừ một thoáng, rồi đột ngột đổi giọng: “Thôi, ra ngoài nói.”

Ngọc Bảo nhìn hai người cùng bước ra cửa, trong phòng im phăng phắc. Không ai lên tiếng, ai nấy đều ôm lấy tâm tư riêng, chỉ có chiếc quạt lông ngỗng trong tay cha Vương Song Phi khẽ phe phẩy phát ra tiếng gió mỏng manh. Một lát sau, Phan Dật Niên trở lại, nét mặt bình tĩnh. Còn chủ nhiệm Mã theo sau, sắc mặt u ám như trời sắp mưa, cất giọng ngắn gọn: “Chúng tôi đi đây.”

Mẹ Vương Song Phi sửng sốt: “Sao vậy?”

Vương Song Phi nổi giận: “Vô lý! Con không đi!”

Chủ nhiệm Mã cau mày: “Về rồi nói.”

Mẹ Vương Song Phi đứng dậy, giọng cao vút: “Chuyện còn dang dở, tôi không đi đâu!”

Chủ nhiệm Mã gắt gỏng: “Không đi thì tùy! Mớ bòng bong này tôi mặc kệ, tôi đi!”

Vương Song Phi và mẹ vội đuổi theo: “Dì ơi! Bà nội!”

Chủ nhiệm Mã không ngoái đầu, sải bước rời đi. Cha Vương Song Phi đứng lên, vừa quạt vừa nói: “Đi đi, về rồi nói tiếp, không được thì quay lại.”

Nhà họ Vương lần lượt rời đi, để lại căn phòng ngập trong sự ngượng ngập, nặng trĩu như đá tảng.

Hoàng Thắng Lợi bước vào, vẫn điềm nhiên như chẳng có chuyện gì xảy ra. Ngọc Phượng hỏi: “Đi đâu thế?”

Anh ta nhún vai: “Ra hành lang làm điếu thuốc.”

Mẹ Phan thở dài: “Hôm nay rối như tơ vò, hay là thế này, chúng ta quay lại vào hôm khác?”

Tiết Kim Hoa nói thẳng: “Cần gì phải đi thêm một chuyến, phiền phức.”

Mẹ Phan quay sang con trai: “Dật Niên, hay là chúng ta về trước?”

Phan Dật Niên không trả lời ngay, ánh mắt dừng lại nơi Ngọc Bảo. Cô cúi đầu, không nói chuyện, đoạn gáy trắng mịn lấm tấm mồ hôi, như một bông hoa ủ rũ giữa mùa hè. Trái tim anh khẽ dâng lên gợn sóng, nhưng nét mặt vẫn điềm nhiên: “Dù nhà họ Vương đến phá rối, nhưng chuyện tốt thường nhiều trắc trở. Đã đến cầu hôn thì phải nói cho ra nhẽ.”

Tiết Kim Hoa gật gù: “Phải đấy, đàn ông ra gì là phải thế.”

Mẹ Phan định lên tiếng, nhưng Phan Dật Niên giơ tay, dứt khoát: “Để con nói. Đám cưới dự định tổ chức cuối tháng chín, đầu tháng mười. Ảnh cưới chụp ở tiệm Vương Khai, tiệc cưới đặt ở khách sạn Hòa Bình. Tôi định đặt hai mươi bàn, Ngọc Bảo báo lại số khách bên này, tôi sẽ thêm. Có ý kiến gì không?”

Căn phòng im phăng phắc. Mọi người đưa mắt nhìn nhau, ai nấy đều ngỡ ngàng.

Tiết Kim Hoa cười khẩy: “Khách sạn Hòa Bình làm gì, tôi thấy khách sạn Tây Hồ là đủ rồi.”

Phan Dật Niên đáp: “Rất cần. Bạn bè tôi yêu cầu cao.”

Tiết Kim Hoa nhún vai: “Vậy thì tôi không ý kiến.”

Phan Dật Niên tiếp lời: “Sính lễ nói thẳng, tôi đưa một ngàn đồng lễ kim.”

Tiết Kim Hoa bật cười, lắc đầu: “Một ngàn đồng, chẹp chẹp.”

Phan Dật Niên nghiêm giọng: “Còn của hồi môn, chúng tôi không đặt nặng. Đồ đạc trong nhà mới, mẹ tôi sẽ lo đủ. Đại khái là thế, chi tiết tôi và Ngọc Bảo sẽ bàn riêng.”

Mẹ Phan nghe vậy, sắc mặt hơi tối đi.

Phan Dật Niên nhìn quanh một lượt: “Nếu không ai có ý kiến thì quyết định vậy đi.”

Tiết Kim Hoa nói: “Nói thật lòng, một ngàn đồng hơi ít, hàng xóm số 68 cưới con gái…”

Phan Dật Niên cắt lời, giọng đanh lại: “Hôn sự là chuyện đại sự, không phải mua cá ngoài chợ mà mặc cả từng xu. Tôi đã cố hết sức, sắp xếp mọi thứ tử tế. Nếu vẫn chưa hài lòng, thì chỉ có thể nói: tôi và Ngọc Bảo, có duyên nhưng không phận.”

Anh nhìn đồng hồ, giọng dứt khoát: “Tôi còn việc, xin phép đi trước. Nếu thương lượng xong, Ngọc Bảo gọi điện cho tôi.”

Mẹ Phan đứng dậy theo, Tiết Kim Hoa níu lại: “Gì mà vội thế, ăn trưa xong hãy đi.”

Mẹ Phan cười nhạt: “Không sao, sau này còn nhiều dịp.”

Phan Dật Niên bước ra cửa, chưa đi được bao xa, Ngọc Bảo đã chạy theo ra hành lang: “Anh Phan!”

Anh dừng chân, sau đó quay đầu.

Ngọc Bảo nhẹ giọng, gần như thì thầm: “Cảm ơn anh.”

Phan Dật Niên nghiêng đầu: “Cảm ơn tôi chuyện gì?”

Cô đáp: “Tất cả.”

Phan Dật Niên không nói gì, nghe tiếng mẹ đang xuống lầu, bèn khẽ cười, dịu dàng mà buồn bã: “Sau này tìm bạn trai, tìm người tốt hơn nhé. Vương Song Phi thì… thôi đi, không xứng với em.”

Ngọc Bảo ngỡ ngàng: “Ý anh là sao?”

Phan Dật Niên quay lưng bước tiếp: “Nghĩa đen. Tạm biệt.”
 
Khói Lửa Thượng Hải - Đại Cô Nương Lãng
Chương 51


Chương 51: Lực lượng hậu bị

*

Ngọc Bảo vừa về đến nhà, Tiết Kim Hoa đã nổi trận lôi đình. Ngọc Phượng, Hoàng Thắng Lợi và Ngọc Bảo đều im lặng, không ai lên tiếng.

Tiết Kim Hoa quát: “Khai thật đi, ai để lộ chuyện? Đúng lúc then chốt, thằng nhóc nhà họ Phan bị mẹ nắm được nhược điểm, vậy mà nhà họ Vương lập tức kéo tới. Mất mặt, mất cả lợi, còn cắt đứt luôn đường làm ăn! Ngọc Phượng, đã dám làm thì dám chịu, đừng mơ mộng nhà máy đồng hồ gì nữa!”

Ngọc Phượng bực tức: “Nói bậy thế thì được gì? Cứ nhè con mà mắng!”

Tiết Kim Hoa nói: “Chỉ có con là có động cơ.”

Hoàng Thắng Lợi chen vào: “Nhà mình với nhà họ Vương xưa giờ cãi nhau, đánh nhau, đã sớm thành thù. Vừa gặp là mắt đã đỏ gay, còn hơi sức đâu mà đi nịnh bợ? Chút khí phách đó vẫn còn chứ!”

Tiết Kim Hoa trầm giọng: “Chẳng lẽ nhà họ Vương có bản lĩnh đến thế sao?”

Hoàng Thắng Lợi đáp: “Mẹ không thấy à? Nhà nào tối ăn thêm hai miếng sườn, sáng hôm sau cả ngõ Đồng Phúc đều biết. Chuyện lớn như cưới xin, giấu sao nổi.”

Ngọc Khanh nói: “Chị hai bảo, nhà họ Phan không phải nhà giàu có gì. Anh Phan sắp mất việc, có khi còn chẳng giữ nổi chân, mà tiền sính lễ, rồi tiệc cưới, cũng đã lo đến mức tận tâm tận lực. Con thấy họ thật lòng.”

Tiết Kim Hoa đáp: “Con thấy là một chuyện, mẹ thấy lại là chuyện khác. Cái thằng nhà họ Phan ấy, thực lực không nhỏ đâu. Trước mặt mẹ thì tỏ vẻ lơ đễnh, nhưng bụng dạ thì đầy mưu mô. Mẹ là Tiết Kim Hoa, từng gặp đủ hạng người, chẳng lẽ không nhìn ra vài trò mèo đó?”

Ngọc Phượng cau mày: “Vậy thì vẻ vang gì chứ?”

Hoàng Thắng Lợi khẽ bật cười, còn Ngọc Bảo vẫn không nói một lời.

Ngọc Khanh tiếp lời: “Một ngàn đồng đó mẹ! Công nhân bình thường lương chỉ vài đồng, cả Thượng Hải hiếm ai đưa sính lễ cao vậy mà chẳng đòi hỏi của hồi môn gì. Mẹ đừng đòi quá, chị hai bị kẹt ở giữa.”

Tiết Kim Hoa nói: “Con biết gì mà nói! Mẹ có đòi cao cũng tùy người. Một ngàn đồng đối với nhà họ Phan chỉ là mưa bụi thôi!”

Ngọc Phượng hỏi: “Vậy mẹ muốn bao nhiêu?”

Tiết Kim Hoa đáp: “Gấp đôi. Ít nhất hai ngàn.”

Ngọc Phượng quay sang bảo: “Ngọc Bảo, đi hỏi thử xem, hai ngàn có được không, dò ý trước đã.”

Ngọc Bảo điềm đạm đáp: “Hôn sự này coi như không còn.”

Tiết Kim Hoa và Ngọc Phượng đồng thanh hỏi: “Sao lại vậy?”

Ngọc Bảo im lặng một lúc rồi nói: “Sính lễ, tiệc cưới, anh Phan đều tính toán kỹ lưỡng, nhưng sau lưng lại nói con nên tìm người khác, tìm người tốt hơn. Nói Vương Song Phi không hợp. Mẹ chê người ta sính lễ ít, bây giờ thì chẳng còn cơ hội nào nữa rồi.”

Tiết Kim Hoa sững người.

Ngọc Bảo hỏi: “Còn thương lượng gì nữa đâu, con đã gặp anh Phan hai lần rồi, không phải người sẽ quay đầu.”

Ngọc Phượng thở dài: “Vậy là tan thật rồi. Vui mừng hụt một phen.”

Tiết Kim Hoa đột nhiên gắt lên: “Cũng chẳng sao, người tốt hơn đang chờ phía trước!”

Ngọc Bảo không đáp, kéo Ngọc Khanh lên gác xép.

Hoàng Thắng Lợi buông một tiếng thở dài: “Ngọc Bảo muốn tìm người khác, e là không dễ.”

Ngọc Phượng cằn nhằn: “Nói chua cay vậy có ích gì?”

Hoàng Thắng Lợi kể: “Lúc anh hút thuốc ngoài hành lang, vô tình nghe được anh cả nhà họ Phan đang nói chuyện với chủ nhiệm Mã.”

Ngọc Phượng tò mò: “Nói gì?”

Tiết Kim Hoa cũng vểnh tai.

Hoàng Thắng Lợi đáp: “Khó nói lắm.”

Ngọc Phượng sốt ruột: “Sao lại khó?”

Hoàng Thắng Lợi nghiêm giọng: “Sợ Ngọc Phượng không giữ mồm miệng, nói ra lại rước họa.”

Ngọc Phượng cười: “Anh chẳng tin em gì cả! Em không nói đâu.”

Hoàng Thắng Lợi lạnh nhạt: “Nói thế ai tin? Anh thì không. Anh cả nhà họ Phan không đơn giản, khiến chủ nhiệm Mã sợ đến mức tám trăm đồng cũng không dám nhận. Đúng là người nguy hiểm, ra tay tàn nhẫn.”

Ngọc Phượng gắt: “Nói được nửa chừng, làm người ta tò mò!”

Tiết Kim Hoa tiếp lời: “Con rể nói đúng. Miệng con không có khoá. Hoạ từ miệng mà ra, không phải không có lý.”

Hoàng Thắng Lợi nói: “Chủ nhiệm Mã bị anh cả nhà họ Phan ép buộc. Giờ hôn sự không thành, nếu Ngọc Bảo muốn tìm người khác, nhà họ Vương và chủ nhiệm Mã sẽ trở mặt trả đũa. Nợ cũ tính luôn nợ mới, có mà khổ.”

Ngọc Phượng nói: “Vậy thì mình đi cầu anh cả nhà họ Phan giúp.”

Hoàng Thắng Lợi lắc đầu: “Dựa vào gì?”

Tiết Kim Hoa quạt mạnh hai cái, bực dọc: “Tất cả là do Ngọc Phượng, sai một bước, sai luôn cả đường.”

Ngọc Phượng gào lên: “Lại đổ lỗi cho con! Cứ hễ có chuyện là đổ hết lên đầu con!”

Lúc ấy, Ngọc Bảo lấy tạp chí thời trang đưa cho Ngọc Khanh xem. Ngọc Khanh mải nghĩ ngợi, nói: “Anh Phan tốt lắm, dáng vẻ đoan chính, tính tình vững vàng, tuy lớn tuổi chút nhưng trông trẻ trung. Nói năng làm việc đều đáng tin, bỏ lỡ thật đáng tiếc.”

Ngọc Bảo nhẹ giọng: “Là anh Phan từ bỏ trước, không trách chị được.”

Ngọc Khanh đáp: “Tục ngữ nói, đàn ông theo đuổi phụ nữ cách cả ngọn núi, phụ nữ theo đuổi đàn ông chỉ cách tấm màn lụa. Chị hai nếu thấy tốt thì thử chủ động một lần, khơi lại chút xem sao.”

Ngọc Bảo cười nói: “Để sau hẵng nói, không vội.” Cô lật một trang tạp chí, đưa tới trước mặt Ngọc Khanh: “Đẹp không?”

Ngọc Khanh đáp: “Đẹp thì đẹp, nhưng không thực dụng lắm. Lại còn ren hoa, lại thêm nơ bướm.”

Ngọc Bảo nói: “Ngọc Khanh khéo tay, đạp máy may giỏi nhất, giúp chị làm một bộ theo hình này nhé?”

Ngọc Khanh không đáp.

Ngọc Bảo nói tiếp: “Chị thấy chị A Quế mặc, kiểu dáng chẳng khác gì trong hình, trông lộng lẫy lắm.”

Ngọc Khanh khẽ nói: “Chị A Quế mặc cho đàn ông ngắm, chị hai định mặc cho ai xem?”

Ngọc Bảo đỏ mặt: “Chị mặc cho chính mình xem.”

Ngọc Khanh cười khúc khích: “Chị hai thật sự muốn thế à?”

Ngọc Bảo gật đầu: “Ừ.”

Ngọc Khanh nhìn kỹ bức hình, gật đầu: “Được thôi, nhưng làm không nhanh được đâu, đồ thủ công tốn thời gian lắm.”

Ngọc Bảo dịu giọng: “Không sao, chị không vội.”



Mẹ Phan nhất quyết đòi đi xe buýt Cự Long. Phan Dật Niên không nói gì, lặng lẽ ra bến ngồi chờ xe, sau đó lên xe. Hành khách không nhiều, vẫn còn chỗ trống. Hai mẹ con vừa ngồi yên, nhân viên bán vé đã đến, thành thạo nhận tiền, bỏ vào túi vải đeo trước ngực, thối lại vài đồng lẻ, xé hai vé và dặn: “Giữ vé cẩn thận nhé, giờ kiểm vé gắt lắm, lúc thì trên xe, lúc thì ở bến. Không xuất trình được vé, dù lý do gì cũng bị phạt.”

Mẹ Phan mỉm cười: “Cảm ơn đã nhắc.”

Xe lăn bánh, gió từ cửa sổ ùa vào, dù là gió nóng nhưng vẫn dễ chịu. Mẹ Phan khẽ nói: “Hôm nay đến nhà họ Lâm cầu hôn, đúng là một vở kịch náo loạn. Làm mẹ từ kiên định lại hóa do dự.”

Phan Dật Niên cười: “Không sao, mẹ cứ để mình kiên định lại là được.”

Mẹ Phan thở dài: “Khó lắm.”

Phan Dật Niên hỏi: “Sao lại khó?”
Mẹ Phan không trả lời ngay, suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Dật Niên thật sự quyết tâm cưới Lâm Ngọc Bảo à?”

Phan Dật Niên im lặng, nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh vật lùi lại vun vút, anh khẽ cười: “Con còn lựa chọn nào tốt hơn sao?”

Mẹ Phan nói: “Phải có chứ, nhất định phải có.”

Phan Dật Niên lắc đầu: “Chỉ có Lâm Ngọc Bảo thôi.”

Mẹ Phan hỏi: “Dật Niên thích Ngọc Bảo thật à?”

Phan Dật Niên đáp: “Thành thật mà nói, ở tuổi này rồi, để thích ai từ tận đáy lòng cũng không dễ nữa.”

Mẹ Phan bảo: “Quên Mỹ Kỳ đi.”

Dật Niên trầm ngâm giây lát rồi đáp khẽ: “Vâng.”

Mẹ Phan lại hỏi: “Thật sự muốn cưới Ngọc Bảo sao?”

Phan Dật Niên nói: “Ngọc Bảo hợp với con.”

Mẹ Phan do dự: “Nhưng gia đình như vậy… mẹ thật sự có chút sợ.”

Phan Dật Niên trấn an: “Sợ gì chứ, có con ở đây rồi mà.”

Mẹ Phan bỗng rưng rưng, nghẹn ngào: “Năm đó vì chữa mắt cho Dật Thanh, nợ nần chồng chất, mẹ hoảng loạn đến mức mất hồn, con đã nói với mẹ: ‘Sợ gì, có con đây.’ Câu nói ấy như liều thuốc an thần. Bao nhiêu năm qua, sống chẳng dễ dàng gì. Con trai lớn của mẹ là người đàn ông tốt bụng và có trách nhiệm nhất trên đời.”

Phan Dật Niên cười nhẹ: “Quả nhiên, con trai cưng thì trong mắt nhà mình lúc nào cũng tốt nhất.”

Mẹ Phan bật cười trong nước mắt, xót xa nói: “Nếu Ngọc Bảo không đối xử tốt với con, mẹ sẽ là người đầu tiên phản đối.”

Phan Dật Niên dịu giọng: “Sẽ ổn thôi, Ngọc Bảo sẽ đối xử tốt với con.”



Hai tuần sau, nhân lúc đi mua nước tương, Lâm Ngọc Bảo ghé trạm điện thoại, gọi cho Phan Dật Niên. Anh bắt máy rất nhanh.

Ngọc Bảo nói: “Anh Phan, mẹ em đồng ý rồi.”

Phan Dật Niên hỏi: “Đồng ý gì?”

Ngọc Bảo đáp: “Đồng ý cho chúng ta cưới nhau.”

Đầu dây bên kia ồn ào tiếng người, không nghe rõ anh nói gì, chỉ nghe mấy tiếng “alo” rồi anh bảo: “Khi nào rảnh tôi sẽ gọi lại.”

Ngọc Bảo đáp: “Vâng.” Rồi cúp máy.

Cô bước về cửa hàng nước tương, ánh nắng chói chang làm mắt cay xè. Cô bất giác nhớ lại ngày cầu hôn.

Trong hành lang hôm ấy, Phan Dật Niên cười nhẹ: “Sau này tìm bạn trai, tìm người tốt hơn nhé. Vương Song Phi th thôi đi, không xứng với em.”

Ngọc Bảo khựng lại: “Ý anh là gì?”

Phan Dật Niên đáp: “Nghĩa đen, tạm biệt.”

Ngọc Bảo hỏi: “Vậy chuyện cầu hôn không tính nữa sao?”

Phan Dật Niên cười: “Cứ thế đi, em nói lại với mẹ em nhé.”
 
Khói Lửa Thượng Hải - Đại Cô Nương Lãng
Chương 52


Chương 52: Khó lường

*

Phan Dật Niên đang ở công trường, cùng Trương Duy Dân và một vài người khác xem bản vẽ thi công. Nền móng đã được lấp đất xong xuôi, anh đang giải thích cho công nhân những điểm cần lưu ý khi lắp vòng đai, buộc cốt thép, dựng cốp pha và chuẩn bị đổ bê tông. Thoắt cái đã tới trưa, đến khi anh nhìn thấy tin nhắn trên máy nhắn tin, đã là một tiếng đồng hồ sau.

Phan Dật Niên tháo mũ bảo hộ, gọi lại — là Mỹ Kỳ.

Mỹ Kỳ nói: “Tôi đang ở bến tàu Thập Lục Phố, Dật Niên, anh đến đây một chuyến đi.”

Phan Dật Niên đáp: “Tôi đang ở công trường, bận lắm.”

Mỹ Kỳ nói: “Tôi nghe rồi.”

Phan Dật Niên chỉ “ừ” một tiếng.

Mỹ Kỳ nói: “Nghe nói sắp cưới rồi.”Phan Dật Niên không nói gì.

Mỹ Kỳ bảo: “Nói qua điện thoại không rõ ràng, anh qua đây, mình gặp nhau nói chuyện.”

Phan Dật Niên đáp: “Còn gì để nói nữa.”

Mỹ Kỳ nói: “Dù sao cũng nên cho tôi một lời giải thích.”

Phan Dật Niên nói: “Không cần thiết.”

Mỹ Kỳ nghẹn giọng: “Coi như lời từ biệt cuối cùng. Sau hôm nay, tôi sẽ không gọi nữa.”

Phan Dật Niên vẫn im lặng.

Mỹ Kỳ nói: “Vừa rồi có người nhảy sông Hoàng Phố.”

Chưa kịp để anh lên tiếng, cô đã cúp máy.

Phan Dật Niên biến sắc, quay sang Trương Duy Dân nói: “Cho tôi mượn xe.”

Trương Duy Dân ném chìa khóa qua.

Phan Dật Niên lập tức ra bãi đỗ xe, lái lên đường Đại Độ Hà. Lúc dừng đèn đỏ, phía trước một tiệm đang đốt pháo, tiếng pháo lách tách vang lên như tâm trạng rối bời của anh lúc này. Qua đường Kim Sa Giang, anh nhìn thấy cổng trường Đại học Sư phạm Hoa Đông, sinh viên trẻ tuổi đông nghịt.

Đường phía trước tắc nghẽn, anh quyết định bỏ đường Tào Dương, rẽ sang đường Võ Ninh, may mắn là quyết định đúng, vì đường rất thông thoáng.

Chùa Tĩnh An đang có lễ, khói hương nghi ngút, tiếng tụng kinh trầm bổng vang vọng, khiến người qua lại cũng thấy lòng chùng xuống, chắp tay thành kính.

Phan Dật Niên tự trấn tĩnh, men theo đường Diên An Trung, chạy thẳng đến Bến Thượng Hải. Tìm được chỗ đỗ xe, anh mới nhận ra mình vẫn đang mặc nguyên đồ công trường — áo quần vải lao động lấm lem bùn đất, bụi vôi bám đầy. Anh vỗ mấy cái lên người, bụi bay mù mịt mà vẫn bẩn như cũ. Muốn tìm một tiệm quần áo thay đồ đàng hoàng, nhưng lục túi chỉ còn vài đồng lẻ, quên mang ví. Anh thở ra, nghĩ: đến nước này rồi, thế nào cũng được.

Trên đường đến bến tàu Thập Lục Phố, một sạp bán bánh bao chiên nếp vẫn trụ vững bao năm. Anh ghé lại, gọi hai cái nhân thịt tươi, một cái nhân đậu đỏ. Trong lúc chờ bánh, một chiếc xe buýt Cự Long chạy ngang, ngồi cạnh cửa sổ là Lâm Ngọc Bảo, vẻ mặt hoảng hốt thất thần. Còn Phan Dật Niên thì chăm chú nhìn vào chảo dầu, lòng rối như tơ vò.

Từ xa đã trông thấy Mỹ Kỳ ngồi thẫn thờ trên ghế dài. Cô mặc váy lụa trắng, phía trước ngực buộc hai dải lụa hình nơ bướm, nhìn như một bình sứ trắng cổ dài, mỏng manh, dễ vỡ. Mỹ Kỳ bỗng quay đầu lại, ánh mắt nhìn thẳng vào Phan Dật Niên. Anh bước đến, đứng đó.

Mỹ Kỳ nhẹ giọng nói: “Mỗi lần tới đây, tôi lại nhớ những ngày hạnh phúc trước kia của chúng ta. Cứ cảm thấy Dật Niên vẫn ở bên, lòng cũng không còn đau nữa.”

Phan Dật Niên im lặng.

Mỹ Kỳ nói: “Ngồi đi.”

Phan Dật Niên đáp: “Không đâu.”

Mỹ Kỳ nói: “Ngồi một lát thôi, nói vài câu.”

Phan Dật Niên nói: “Không ngồi. Mà đã ngồi xuống thì không phải chỉ vài câu là xong.”

Mỹ Kỳ đứng dậy, bước hai bước tới gần, Phan Dật Niên lại lùi hai bước. Cô bước tiếp, anh lại lùi tiếp.

Mỹ Kỳ rưng rưng nói: “Tôi từ lúc nào lại trở thành thứ đáng sợ như hùm beo vậy?”

Phan Dật Niên nói: “Tôi từ công trường tới đây, người toàn bụi đất, mùi hôi, khó chịu lắm.”

Mỹ Kỳ nói: “Không sao, tôi không chê.”

Cô bước sát lại, ngẩng mặt nhìn anh, khẽ gọi: “Dật Niên.”

Phan Dật Niên không lùi nữa, chỉ khẽ thở dài.

Mỹ Kỳ hỏi: “Sao lại thở dài? Sắp cưới rồi, lẽ ra phải vui chứ.”

Phan Dật Niên vẫn không đáp.

Mỹ Kỳ nói: “Nếu có ai phải thở dài, thì là tôi. Vì tôi không vui.”

Anh vẫn im lặng.

Mỹ Kỳ hỏi tiếp: “Cưới cô Lâm đúng không?”

Phan Dật Niên đáp: “Ừ.”

Mỹ Kỳ nói: “Chúng ta yêu nhau ba năm, chia tay đầy đau khổ. Còn với cô ấy, quen nhau ba tháng đã cưới. Chuyện tình cảm này, biết lấy gì để làm thước đo công bằng? Thật sự… quá bất công.”

Phan Dật Niên vẫn không nói một lời.

Mỹ Kỳ hỏi: “Dật Niên, anh có yêu cô Lâm không?”

Phan Dật Niên im lặng.

Cô nói tiếp: “Không yêu thì sao lại cưới? Chỉ để tôi dứt khoát từ bỏ, đúng không?”

Phan Dật Niên đáp: “Cưới rồi, sống chung một mái nhà, sớm tối bên nhau, cùng giường chung gối, sinh con đẻ cái… dần dần tình cảm sẽ nảy sinh.”

Mỹ Kỳ nói: “Nhưng đó không phải là tình yêu, cùng lắm chỉ là tình thân.”

Phan Dật Niên mệt mỏi nói: “Với tôi, như vậy là đủ rồi.”

Mỹ Kỳ bật khóc.

Phan Dật Niên nói: “Mỹ Kỳ, làm người không thể quá tham, muốn cái này lại muốn cái kia, cuối cùng chỉ tự chuốc lấy khổ. Chúng ta đều phải đối mặt với hiện thực, từ nay bước tiếp, đừng quay đầu lại nữa.”

Nước mắt Mỹ Kỳ không ngừng tuôn rơi.

Phan Dật Niên nói: “Những điều nên nói, không nên nói, tôi đều đã nói hết rồi. Mỹ Kỳ, tôi đi đây.”

Mỹ Kỳ hỏi: “Dật Niên, lúc anh đến, sao không mua bánh bao chiên nếp cho tôi?”

Phan Dật Niên đáp: “Tôi quên mất.” Anh nhìn đồng hồ, nói: “Tôi phải đi rồi.”

Mỹ Kỳ lớn tiếng: “Đi đi, đi đi!”

Phan Dật Niên thoáng do dự, nhưng chỉ trong chốc lát, anh quay người bước đi.

Chưa được hai bước, bỗng thấy có vòng tay ôm chặt eo mình — là Mỹ Kỳ, cô áp sát vào anh, mặt tựa lên lưng anh.

Phan Dật Niên không giãy ra, chỉ nói: “Quần áo tôi đầy bụi, buông ra đi.”

Mỹ Kỳ đáp: “Tôi không chê.”

Phan Dật Niên nói khẽ: “Nhưng tôi chê.”

Mỹ Kỳ hỏi: “Dật Niên, sau này chúng ta còn gặp lại không? Gặp lại là do ông trời định sao?”

Phan Dật Niên đáp: “Có lẽ.”

Mỹ Kỳ hỏi tiếp: “Vậy lúc đó… tôi có cần giả vờ không quen anh không?”

Phan Dật Niên khàn giọng: “Không cần. Bà Ngụy, có thể gọi tôi là ông Phan.”

Cả người Mỹ Kỳ như đông cứng lại, cánh tay buông lỏng.

Phan Dật Niên bước nhanh về phía trước, không hề ngoái đầu.

Đi qua đường hầm, anh đưa gói bánh bao chiên nếp cho một người ăn xin mù.



Lâm Ngọc Bảo vội vã đến nhà Hàn Hồng Hà.

Nghe tiếng mở cửa, Hàn Hồng Hà từ trên giường ngồi dậy, gọi: “Ngọc Bảo.”

Nước mắt chị tuôn như suối.

Ngọc Bảo bước đến, hỏi: “Có chuyện gì vậy? Tiểu Diệp sao rồi?”

Hàn Hồng Hà ôm chầm lấy cô, bật khóc nức nở.

Ngọc Bảo không nói gì, chỉ nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi.

Đợi Hàn Hồng Hà bình tĩnh lại, cô đứng dậy rót một cốc nước lọc đưa cho bạn.

Hàn Hồng Hà uống xong, giọng nghẹn ngào: “Tất cả là lỗi của chị, chị sẽ ân hận cả đời.”

Ngọc Bảo nói: “Cứ nói đi, nói ra sẽ nhẹ lòng hơn.”

Hàn Hồng Hà kể: “Từ khi biết chuyện Tiểu Diệp ở đường Cự Lộc, chị tranh thủ giờ nghỉ giữa ca, giữ cô ấy lại, nói chuyện thẳng thắn một lần.”

Ngọc Bảo hỏi: “Nói gì vậy?”

Hàn Hồng Hà đáp: “Chị bảo cô ấy nên thành thật với Lưu Văn Bằng. Anh ấy có quyền được biết. Thành thật, tin tưởng, bao dung và thấu hiểu mới là cách yêu nhau. Tiểu Diệp nói sẽ suy nghĩ. Nửa tháng sau, chị gặp Lưu Văn Bằng, hỏi: ‘Tiểu Diệp nói gì với anh chưa?’

Anh ấy đáp: ‘Nói gì?’

Chị buột miệng: ‘Chuyện ở chợ nhỏ đường Cự Lộc.’

Anh ấy ngạc nhiên: ‘Chưa nói. Là chuyện gì?’

Chị nói: ‘Tôi không rõ.’

Anh ấy bảo: ‘Biết rõ mà cứ giấu tôi.’

Chị nói: ‘Muốn biết thì tự đi hỏi Tiểu Diệp.’”

Ngọc Bảo nói: “Chắc chắn sau đó anh ấy đã đi hỏi.”

Hàn Hồng Hà lắc đầu: “Chị không ngờ… không ngờ lại thành ra như vậy.”

Chị kể tiếp, tối hôm đó, hai người đi dạo trên cầu Võ Ninh, bên sông Tô Châu.

Lưu Văn Bằng cười nói: “Chuyện Tiểu Diệp ở chợ nhỏ đường Cự Lộc, chị kể hết với anh rồi.”

Anh nói đùa thôi, nhưng không ngờ chuyện lại nghiêm trọng đến vậy.

Ngọc Bảo cau mày: “Chuyện thế mà cũng đùa được à?”

Hàn Hồng Hà kể: “Tiểu Diệp hỏi: ‘Chị nói gì?’

Lưu Văn Bằng nói: ‘Chẳng có gì to tát, nhưng anh muốn nghe chính em nói.’

Tiểu Diệp sụp đổ, hét lên: ‘Từng người từng người, đều muốn ép tôi đến chết đúng không? Được, tôi chết cho mà xem!’”

Nói đến đây, Hàn Hồng Hà lại òa khóc.

Ngọc Bảo hỏi: “Rồi sao nữa?”

Hàn Hồng Hà nghẹn giọng: “Tiểu Diệp trèo qua lan can cầu, nhảy xuống sông Tô Châu. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, Lưu Văn Bằng chỉ kịp lao tới, giữ được một chiếc dép của cô ấy.”

Ngọc Bảo hỏi: “Báo cảnh sát chưa?”

Hàn Hồng Hà gật đầu: “Báo rồi, họ cho người tìm suốt ba ngày, đến giờ vẫn chưa thấy thi thể.”

Ngọc Bảo thở dài: “Sông Tô Châu, mù mịt quá. Còn Lưu Văn Bằng?”

Hàn Hồng Hà đáp: “Anh ấy cũng định nhảy sông, bị cảnh sát giữ lại, sau đó gọi bố mẹ tới đón. Từ đó đến giờ không quay lại.”

Ngọc Bảo hỏi: “Còn công việc thì sao?”

Hàn Hồng Hà nói: “Nghỉ rồi. Em gái anh ấy đến làm thủ tục thay.”

Rời khỏi nhà Hàn Hồng Hà, Ngọc Bảo liếc nhìn căn phòng của Lưu Văn Bằng, cửa khóa chặt.

Cô đến đứng trên cầu Võ Ninh hồi lâu.

Ánh hoàng hôn trải dài trên dòng sông Tô Châu, dịu dàng mà bình lặng.

Trên cầu, người qua lại tấp nập, xe cộ ồn ã.

Những kẻ vô công rỗi nghề vẫn ngồi trên lan can, ánh mắt lạc lõng.

Lũ trẻ vui đùa chạy nhảy.

Một tiếng nổ đanh vang lên — một túi bắp rang vừa nổ chín.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back