Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Khi Anh Không Còn Yêu

Khi Anh Không Còn Yêu
Chương 20: Chương 20



Có lẽ số phận đã định trước, một cơn mưa lớn làm hỏng hệ thống điện, anh bị kẹt trong thang máy hơn một tiếng đồng hồ.

Sớm hơn hoặc muộn hơn, anh đều không thể gặp cô gái cô đơn dưới mưa lớn này.

Có lẽ ông trời đang cho anh một cơ hội.

Hứa Minh Trạch vừa đắm chìm trong ký ức, vừa dọn dẹp phòng khách, thay ga giường, đặt gấu bông… sau khi trang trí xong, anh mới nhận ra cửa phòng tắm vẫn chưa mở.

Anh đột nhiên nhớ đến những vụ tự tử trong phòng tắm, lòng lo lắng vô cớ, cố gắng bình tĩnh gõ cửa.

Bên trong không có động tĩnh, không nghe thấy tiếng nước chảy.

“Vi Vi, em xong chưa?”

Vẫn không có câu trả lời.

“Vi Vi!”

Anh chạy đến nỗi rơi cả dép, ngón chân đập vào khung cửa, đau buốt nhưng vẫn cố chạy đi lấy chìa khóa.

Mở cửa ra, cảnh tượng đáng sợ không xuất hiện, nhưng anh cũng không khỏi lo lắng.

Lăng Vi nhắm mắt, vẫn mặc bộ đồ bệnh nhân, gần như trượt xuống đáy bồn tắm, chỉ chút nữa nước sẽ ngập mũi.

Anh cẩn thận kéo cô ra khỏi bồn, nhắm mắt cởi bộ đồ ướt, quấn chăn quanh người cô, nhanh chóng đặt cô lên giường, dùng khăn lau khô tóc.

Anh vừa gọi điện cho bố Lăng Vi, vừa trải chăn lên sàn.

“Alo, bác Lăng, là cháu, xin lỗi vì đã gọi bác muộn thế này. Chuyện là cháu gặp Vi Vi trên đường, lúc đó cô ấy đi lang thang một mình dưới mưa lớn, tinh thần không tốt, cháu lo cô ấy có chuyện với gia đình nên đã đưa cô ấy về nhà, ở cùng với em gái cháu…”

“Không có gì đâu ạ, là việc cháu nên làm, mai cháu sẽ đưa cô ấy về, bác Lăng đừng lo… Vi Vi đã ngủ rồi, có gì mai nói sau, không sao đâu, Vi Vi rất yêu bác và gia đình mà…”

Anh đo nhiệt độ của cô, không sốt, sau đó điều chỉnh nhiệt độ điều hòa, rồi chui vào túi ngủ.

Không trông chừng cô, đêm nay anh không thể nào yên tâm.

Sáng hôm sau, lúc năm giờ, Hứa Minh Trạch thức dậy, Lăng Vi quả nhiên sốt.

“Vi Vi, dậy uống thuốc nào.”

Anh nhẹ nhàng gọi cô, cô mơ màng dậy uống thuốc, rồi như con mèo nhỏ cọ vào anh, nhắm mắt ngủ tiếp.

Anh vội kéo chăn lại cho cô, không dám nán lại lâu trong hơi ấm mềm mại này.

Bảy giờ sáng, anh chuẩn bị xong bữa sáng, Hứa Tiểu Muội đúng giờ bấm chuông.

Vừa vào nhà cô bé đã ngó nghiêng vào phòng anh trai: “Chị dâu em đâu?”

“Ở phòng khách! Em mang quần áo đến chưa? Đi thay đồ cho cô ấy, đừng làm cô ấy tỉnh.”

Hứa Tiểu Muội bĩu môi, vào phòng khách, ba giây sau cô bé ngạc nhiên hét lên.

“Không thể nào, anh à, anh thật là thảm.”

“Hứa Đào Đào, im lặng chút coi!”

Trời ơi, căn phòng trang trí lạnh lùng này, giường lại bày biện đáng yêu như thế, sự tương phản đáng yêu không chịu nổi!

Quan trọng là anh trai cô thật sự chỉ để người ta ở lại một đêm, rồi không làm gì sao?

Hứa Tiểu Muội lén lút thay đồ cho Lăng Vi, sau đó chạy vào bếp tìm Hứa Minh Trạch.

“Hừ, chắc chắn em là đứa con nhặt từ thùng rác về mà, sao không thấy anh quan tâm em như vậy nhỉ?”

Hứa Minh Trạch thấy ánh mắt cô đảo quanh, liền biết cô định làm gì:

“Tháng sau gấp đôi tiền tiêu vặt, không được mách bố mẹ.”

Hứa Tiểu Muội lập tức cười tươi, lắc lư làm trò:

“Làm thế nào đây, bí mật nhỏ của anh trai phải để em gái bảo vệ chứ!”

“Cơm trong nồi, tự lấy mà ăn. Anh phải đến văn phòng luật, anh nhớ sáng nay em không có tiết, ở lại đây nói chuyện với cô ấy, con gái dễ nói chuyện hơn. Khi nào cô ấy tỉnh thì gọi anh nhé.”

Hứa Tiểu Muội vừa ngậm một miếng xúc xích cay, vừa hỏi lơ lớ:

“Anh không ở lại à? Đây là cơ hội tốt để thể hiện đấy.”

“Cô ấy bị trầm cảm, anh ở lại cô ấy không thoải mái, nên em cũng phải chú ý lời nói. Khi nào em làm cô ấy vui, anh sẽ quay lại.”

“Ồ, anh trai đúng là gian xảo.”

“Tháng sau tiền tiêu vặt tăng gấp ba.”

“Wow, anh đẹp trai tuyệt vời!”

Sau khi dặn dò kỹ lưỡng Hứa Tiểu Muội, Hứa Minh Trạch mới rời đi.

Lăng Vi:

Trong giấc mơ mơ hồ, có ba mẹ, có Lục Xuyên Tịch luôn quan tâm… nhưng cuối cùng lại dừng ở khuôn mặt chán ghét và chế nhạo của anh.
 
Khi Anh Không Còn Yêu
Chương 21: Chương 21



Không nên như vậy, rõ ràng không nên như vậy. Tôi trong bóng tối cố gắng đuổi theo anh, nhưng không sao bắt kịp, chỉ có thể nhìn anh nhẹ nhàng nắm tay một cô gái khác, dần dần rời xa.

Tôi ngồi bệt xuống đất khóc lớn, gọi tên mọi người, nhưng không ai đáp lại cả.

Đột nhiên, bóng tối bị ai đó mạnh mẽ xé toạc, ánh sáng tràn vào bao phủ tôi. Trong ánh sáng, có người nắm tay tôi, mang lại sức sống rạng rỡ.

“Vi Vi, tỉnh dậy đi…”

Tôi tham luyến nguồn năng lượng ấm áp này, ôm chặt không chịu buông, mơ màng cảm thấy có dòng chất lỏng mát lạnh tràn vào cổ họng, làm dịu đi cơn nóng, vì thế tôi càng bám chặt hơn.

Người đó để yên cho tôi làm, không nói gì, cho đến khi tôi muốn nhìn rõ mặt người đó là ai, nhưng chỉ thấy hàng cúc áo cài kín đến tận cúc cuối cùng.

“Hứa… Hứa tiên sinh?”

Tôi hoảng hốt mở to mắt, đối diện với một khuôn mặt tươi cười.

“Wow, chị gái, chị tỉnh rồi! Có khát không, đói không? Chờ chút, em đi lấy đồ ăn cho chị nhé.”

“Chờ, chờ đã, đây là nhà của Hứa tiên sinh ư?”

“Đúng đấy, anh em đi làm rồi, để em ở lại chăm sóc cho chị. Chị nói xem…”

Cô ấy ghé sát, đôi mắt to tròn đầy tinh nghịch.

“Chị và anh em có quan hệ gì vậy? Vừa rồi em nghe chị ngủ mớ gọi tên anh ấy, rồi anh ấy còn gọi điện giữa đêm, bảo em phải đến sớm nữa.”

Mặt tôi đỏ bừng, cúi đầu không biết nói gì:

“Cái này, chị, Hứa tiên sinh anh ấy…”

Cô ấy rõ ràng hiểu lầm gì đó, che miệng không tin nổi:

“Quỷ thần ơi, không ngờ anh em lại là một kẻ tồi tệ như thế! Chị gái nói thật đi, có phải anh ấy bắt nạt chị không? Em về mách ba mẹ, để ba đánh gãy chân anh ấy!”

“À! Không, không phải, Hứa tiên sinh rất tốt.”

Tôi bối rối, liên tục xua tay:

“Em hiểu lầm rồi, Hứa tiên sinh không bắt nạt chị, ngược lại, là chị phải cảm ơn anh ấy.”

“Thế à, vậy thì tốt rồi. Chị gái, em đi hâm cơm, chị rửa mặt xong xuống phòng ăn nhé!”

“Được, cảm ơn em. À, mà…”

Tôi ngại ngùng chỉ vào quần áo.

“À, cái này à?”

Cô ta kéo dài giọng, khiến tim tôi đập mạnh:

“Là em thay cho chị đấy.”

“Cảm ơn em.”

Tôi nhìn quanh căn phòng, cảm thấy có gì đó kỳ lạ.

Có lẽ Hứa Tiểu Muội chỉ thỉnh thoảng mới ở đây.

Vừa đặt bát xuống không lâu, Hứa tiên sinh đã trở về.

“Vi Vi, em thấy sao rồi, uống thuốc chưa?”

Anh tự nhiên bước tới chạm vào trán tôi, bảo Hứa Tiểu Muội đi rửa bát:

“Hết sốt rồi, nhưng sao trông vẫn mệt mỏi thế này.”

Tôi cố nở nụ cười ngại ngùng, trong lòng đã tan nát thì bề ngoài sao có thể có sức sống được?

“Vi Vi, anh đã hứa với bố em, lát nữa sẽ đưa em về, chuẩn bị đi, chúng ta đi thôi.”
 
Khi Anh Không Còn Yêu
Chương 22: Chương 22



Nghe vậy, tôi lập tức hối hận, tôi quá ích kỷ, chỉ nghĩ đến bản thân, quên mất bố và dì Lục sẽ lo lắng và đau lòng thế nào.

“Cảm ơn anh, Hứa tiên sinh.”

“Sao vẫn gọi là Hứa tiên sinh, thế này xa cách quá?”

Giọng anh trầm xuống, mang theo ba phần u sầu.

“Bạn học Hứa?”

Tôi thử gọi.

“Cái gì mà bạn học, nghe xa lạ quá!”

Hứa Tiểu Muội vẫy vẫy cái xẻng, chạy vèo ra:

“Gọi Minh Trạch đi, anh Minh, anh Trạch cũng được, gọi A Trạch càng tốt.”

“Hứa Đào Đào!”

“Hừ, đáng đời anh không theo đuổi được vợ!”

Hứa Tiểu Muội làm mặt quỷ, trước khi Hứa Minh Trạch kịp thay đổi sắc mặt, đã chuồn mất.

“Đào Đào nói lung tung, em đừng để ý đến con bé.”

Tôi đen mặt, thế này chẳng thà không giải thích. Hứa Minh Trạch cũng nhận ra điều đó, ngại ngùng ho khẽ hai tiếng.

Một lúc sau, không khí đột nhiên trở nên im lặng.

“Vi Vi, chúng ta đi thôi, không về bố em sẽ lo lắng.”

“Ồ, được.”

Trên đường, Hứa Tiểu Muội ríu rít nói chuyện với tôi, tôi vì đau đầu không tập trung được, chỉ có thể thỉnh thoảng đáp lại.

Cô bé cũng nhận ra điều đó, im lặng một lúc, rồi đột nhiên ghé vào tai tôi thì thầm:

“Chị, biết tại sao anh em học thạc sĩ không?”

Tôi cũng tò mò hỏi, Hứa Minh Trạch nói là vì một người rất quan trọng. Tôi nghĩ hỏi thêm nữa sẽ là xâm phạm đời tư nên luôn nghĩ đó là người thân của anh.

Hứa Tiểu Muội không đợi tôi trả lời, liền như đổ đậu, tiết lộ hết bí mật của anh trai.

“Anh ấy học thạc sĩ để theo đuổi một cô gái, chị nói xem sao lại ngốc thế? Có bao nhiêu cách để theo đuổi con gái, cần gì phải nhọc công đi học thạc sĩ chứ?”

“Em chưa thấy ai ngốc như vậy, mấy thằng nhóc trong lớp em, ai cũng khéo miệng, biết nói lời ngon ngọt, lừa con gái nhà người ta đến ngớ người, toàn dân bắt cá chuyên nghiệp! Hứ!”

Tôi ngạc nhiên, Hứa Minh Trạch trẻ trung lại tài giỏi, cộng thêm vẻ ngoài điển trai, đương nhiên rất được các bạn nữ yêu thích. Nếu để theo đuổi con gái, thì cô gái này cũng khó theo đuổi quá rồi.

Nghĩ vậy, tôi liền hỏi là ai.

“Chị gái, chị nói sao?”

Hứa Tiểu Muội nhìn tôi với vẻ mặt ranh mãnh, ý tứ hiện rõ trên mặt, chỉ thiếu mỗi việc nói ra.

“Anh ấy thầm yêu chị bốn năm rồi, bốn năm đấy, đến con nhà hàng xóm cũng đã biết đi mua xì dầu rồi!”

Giống như đã hoàn thành xong nhiệm vụ, cô bé âm thầm rút lui, để lại tôi một mình với những con sóng cảm xúc trong lòng.

“Hứa Minh Trạch thích chị ư?”

Điều này sao có thể? Chúng tôi chỉ gặp vài lần, ngoài lần tôi đến nhà anh đưa đồ, chỉ có những lần ăn cơm và học nhóm trong nửa tháng khai giảng này.

Anh chưa từng có hành động hay lời nói ám chỉ gì, luôn nói chuyện một cách rất nghiêm túc.

Hứa Tiểu Muội như hiểu tôi đang nghĩ gì, cố tình lẩm bẩm:

“Chị nói xem, sao em lại có một người anh thế này? Đến tấm kính cửa sổ cũng phải để em gái đập vỡ. Ôi trời ơi, em phải gánh vác tình yêu mà một người em gái không nên gánh đây này.”

Cuối cùng tiếng hét của cô bé cũng thu hút sự chú ý của Hứa Minh Trạch. Khi dừng đèn đỏ, anh nở nụ cười nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa sự cảnh cáo với Hứa Tiểu Muội:

“Hứa Đào Đào! Tới ngã tư tiếp theo lên ngồi phía trước.”

Anh còn trao cho cô một ánh mắt cảnh cáo, ý là không được nói bậy.

Hứa Tiểu Muội thật sự sợ chưa đủ loạn, không hề sợ Hứa Minh Trạch nổi giận, liền chui vào lòng tôi:

“Chị dâu cứu em, anh ấy đang tức giận!”

Tiếng hét của cô bé khiến hai người còn lại trong xe im lặng như tờ.
 
Khi Anh Không Còn Yêu
Chương 23: Chương 23



Sau đó cả đoạn đường không ai nói gì, chỉ có Hứa Tiểu Muội vui vẻ hát:

“Ah, người đàn ông cưỡi ngựa mạnh mẽ~”

Tôi nhìn khuôn mặt trắng trẻo, tràn đầy sức sống của cô, trong lòng cảm thấy ghen tị. Cha mẹ nhà họ Hứa chắc hẳn là người tốt, Hứa Minh Trạch dĩ nhiên cũng là một người anh tốt, gia đình họ quả thật rất hạnh phúc.

Đến dưới nhà, Hứa Tiểu Muội đột nhiên sợ hãi, trốn sau lưng tôi không dám ra, Hứa Minh Trạch nhìn có vẻ giận đến không nói nên lời.

Không còn cách nào khác, không thể đứng mãi ở đây phơi nắng được, tôi đành ra mặt làm trung gian, mời họ lên nhà.

Hứa Minh Trạch ngẩng đầu nhìn một lúc, không biết thấy gì, đột nhiên bước tới nắm vai tôi:

“Vi Vi, anh có chuyện muốn nói với em, đi cùng anh một chút được không?”

Giọng anh khẩn cầu, khiến tôi mềm lòng đồng ý.

Cách đó mười mét, tôi vẫn có thể thấy Hứa Tiểu Muội đứng đó làm mặt quỷ với Hứa Minh Trạch, ý là khích anh tiến lên.

Tôi phì cười.

“Có một em gái như vậy, chắc hẳn rất đau đầu.”

Không khí quá ngượng ngùng, tôi cười như thế này thật không hợp, vội vàng tìm lời giải thích.

Hứa Minh Trạch quay đầu lườm Hứa Tiểu Muội, cô nhóc liền trốn sau xe.

Một lúc sau, anh như quyết định chuyện lớn, giải thích một cách bình tĩnh:

“Vi Vi, em có thể quên những gì nghe thấy hôm nay không? Đào Đào là vì muốn tốt cho anh nên mới nói năng không suy nghĩ như vậy. Thích em là chuyện của anh, không liên quan gì đến em, em không cần để ý đến anh, càng không cần phải cảm thấy có lỗi, em thậm chí có thể ghét anh, tránh xa anh…”

Trời biết, đứng trước người mình thích, anh đã tốn bao nhiêu sức lực để nói ra những lời này.

“Sao em lại phải ghét anh?”

Tôi không hiểu, chớp chớp mắt:

“Hứa tiên sinh, anh là người rất tốt.”

Mắt anh lập tức sáng lên.

“Nhưng không nên lãng phí thời gian vào em. Anh cũng thấy rồi đấy, em thế này, làm sao có thể đồng ý với anh? Chấp nhận tình cảm của anh mới là không công bằng với anh, không ai muốn nhận lấy đống rác này cả, vì vậy…”

Mỗi lời tôi nói ra thì ánh mắt anh lại càng tối lại, môi mím chặt, nhìn tôi với vẻ mặt buồn bã.

“Hy vọng Hứa tiên sinh có thể tìm được hạnh phúc thực sự cho riêng mình, không nên lãng phí tình cảm vào một người không đáng như em.”

Tình cảm hai mươi năm không thể nói quên là quên được, nhưng tôi đã quyết định phải nhổ tận gốc cái gai này. Cho dù quá trình này có đau đớn đến mấy, thì tôi cũng không nên lợi dụng Hứa tiên sinh, không nên lợi dụng lòng tốt của anh để anh phải chịu đựng những khó khăn không đáng có này.

Anh là người tốt, chuyện tình cảm nên suôn sẻ, hạnh phúc.

Không nên dính vào một người tệ hại như tôi.

Ở nhà, bố và dì Lục gặp tôi vui mừng nhưng cũng lo lắng, hai người đứng từ xa, một bên trái một bên phải, cảm ơn anh em nhà họ Hứa.

Tôi bước tới nắm tay dì Lục, đặt vào tay bố tôi, nói với họ rằng, tôi chưa từng trách ai, hy vọng họ luôn hạnh phúc.

Rồi tôi đề nghị muốn dọn ra ngoài ở.

Hai người sợ hãi, nghĩ rằng tôi vẫn còn giận họ, dù sao tôi cũng phát bệnh khi họ thông báo kết hôn.

Bộ dạng điên cuồng của tôi lúc đó khiến mọi người sợ hãi, họ không đồng ý để tôi dọn ra ngoài ở.

Tôi đành dùng tình cảm và lý lẽ thuyết phục, khi họ sắp đồng ý, Lục Xuyên Tịch bỗng nhiên ở đâu xông vào.

“Con không đồng ý!”

“Bác Lăng, mẹ, Vi Vi thế này, sao có thể để cô ấy ra ngoài ở một mình, dù ở ký túc xá cũng không an tâm.”

Lục Xuyên Tịch râu ria xồm xoàm, mắt thâm như gấu trúc, rõ ràng là không ngủ được.

“Tiểu Vi, Tiểu Tịch đã tìm con cả đêm. Nếu không có Hứa tiên sinh gọi điện, thằng bé vẫn còn tiếp tục tìm đấy. Bố cũng thấy thằng bé nói đúng, con thế này ra ngoài ở, chúng ta sao yên tâm được.”

Lục Xuyên Tịch vừa đến, tình hình lập tức xoay chuyển.

Thấy không thể đấu tranh, cảm giác tự ghét bản thân lại trào dâng, nhấn chìm tôi trong cơn lũ tuyệt vọng.

Tôi đột ngột quỳ xuống, khóc lóc, đập đầu:

“Bố, con xin bố, xin bố cho con ra ngoài ở, con thực sự xin lỗi, ở đây con sẽ chết.”

Mọi người lập tức hoảng loạn, không ai ngờ tôi lại phát điên như thế.

Lục Xuyên Tịch muốn bế tôi lên, tôi hét to và lùi lại, nhưng sau lưng là ghế sofa, không còn chỗ lùi.

Khi anh ta sắp chạm vào người tôi thì hai anh em nhà họ Hứa xuất hiện như vị cứu tinh, một người đẩy Lục Xuyên Tịch ra, một người ôm chặt lấy tôi, vỗ lưng trấn an và nhẹ nhàng an ủi tôi.

“Vi Vi, đừng sợ, có anh ở đây, anh sẽ giúp em, em nhất định có thể rời khỏi đây.”

“Xin anh, anh Hứa, xin anh đưa em đi, đưa em đi đi.”

Tôi nằm trong vòng tay Hứa Minh Trạch, khẩn cầu tha thiết, hai cánh tay quấn quanh cổ anh ấy, không muốn buông ra, cơ thể dính chặt vào anh ấy.

Lúc này, tôi thừa nhận tôi đã hèn hạ, để thoát khỏi nơi này, tôi đã lợi dụng tình cảm của anh Hứa đối với tôi.

“Anh đồng ý với em, chúng ta nhất định sẽ rời khỏi đây.”

Anh ấy muốn nói chuyện với bố tôi, Lục Xuyên Tịch bảo anh ấy buông tôi ra.

Anh ấy định giao tôi cho em gái chăm sóc nhưng tôi lại ôm chặt eo anh không muốn rời, bây giờ ngoài việc tin tưởng Hứa Minh Trạch có thể đưa tôi đi, tôi không thể tin bất kỳ một ai khác.

Đặc biệt là khi Lục Xuyên Tịch đang đứng nhìn chằm chằm.

Hứa Minh Trạch thở dài nhẹ nhõm, bế tôi lên ngang hông, đi theo bố tôi vào phòng làm việc.

Ngồi xuống, anh ấy đi thẳng vào vấn đề, lễ phép mà kiên định nói với bố tôi, chúng tôi đã ở bên nhau, mong bố tôi yên tâm giao tôi cho anh ấy.

Tôi ngồi trên đùi Hứa Minh Trạch, giấu cả người vào lòng anh.

Cảnh này thực sự rất buồn cười.
 
Khi Anh Không Còn Yêu
Chương 24: Chương 24



Một người đàn ông ôm một người phụ nữ, nói với bố cô ấy, anh ấy đang theo đuổi cô ấy, muốn đưa cô ấy đi.

May mà bố tôi và Hứa Minh Trạch đã quen biết nhau nhiều năm, vì thế mới không trực tiếp đuổi người đi.

Giọng anh ấy trầm thấp mạnh mẽ, đối diện với sự khó xử của bố tôi, không kiêu ngạo không tự ti, lời nói chân thành, thẳng thắn bày tỏ tình cảm của mình.

Hóa ra, bác sĩ Vương là do Hứa Minh Trạch tự mình đến nhờ. Ban đầu tôi đã thắc mắc tại sao một người ở trên đỉnh trong ngành y như vậy lại đồng ý tiếp nhận một bệnh nhân nhỏ bé như tôi, hơn nữa chi phí chữa trị cũng không cao.

Hứa Minh Trạch thực sự là một người rất tốt. Một người đàn ông xuất sắc như vậy, tôi không xứng có được.

Từ khi tôi gặp nạn, bố tôi luôn lo lắng về chuyện hôn nhân của tôi. Giờ có một người đáng tin cậy, gia thế lẫn dung mạo đều tuyệt vời như vậy. Anh lại là một tinh anh trong xã hội, chân thành theo đuổi tôi, sao bố tôi có thể không động lòng chứ?

Thậm chí người này còn hứa rằng, nếu sau này kết hôn, toàn bộ tài sản của anh ấy sẽ chuyển sang tên tôi.

Để bố tôi yên tâm, anh ấy còn hứa mỗi ngày sẽ đưa tôi về nhà ăn cơm một bữa.

Hứa Minh Trạch đã đưa tôi đi, bế tôi rời khỏi trước mặt Lục Xuyên Tịch. Nhìn ánh mắt kinh ngạc không thể tin được của anh ta, tôi cảm nhận được một chút cảm giác sung sướng của sự trả thù.

Nhưng tôi lại cảm thấy rất buồn, đến giờ phút này, anh ta vẫn câm như hến, không chịu thổ lộ nửa lời với bố tôi và dì Lục, ẩn mình trong vỏ bọc của “anh trai”, bất động trước mưa gió.

Em gái Hứa Minh Trạch tình nguyện làm tài xế, để ghế sau cho tôi và anh ấy, nhưng anh ấy chỉ bảo tôi ngủ một giấc, đừng nghĩ gì nữa.

Khi tôi tỉnh dậy, em gái Hứa đã về trường, trong phòng tối đen như mực, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ màn hình máy tính chớp nháy.

“Vi Vi, em thấy đỡ hơn chưa?”

Hứa Minh Trạch đóng máy tính lại, bật đèn đầu giường, lại sờ trán tôi.

“Em…”

“Chiều nay em bị sốt, bây giờ xem ra đã đỡ nhiều rồi, dậy ăn chút gì đi, anh hâm nóng lại cho em.”

“Anh Hứa, em…”

Thấy anh định bước ra khỏi phòng khách, tôi phải lên tiếng gọi anh lại.

“Anh Hứa, đợi em tìm được nhà, em sẽ lập tức chuyển đi. Cảm ơn anh đã cho em ở nhờ trong thời gian này.”

“Vi Vi, giữa chúng ta không cần nói cảm ơn.”

Anh ấy nhìn tôi một cách bình thản, ánh mắt sáng như trăng, như đang chờ tôi nói ra điều gì đó.

“Anh Hứa, em, xin lỗi, em…”

Nói đến đây, tôi đột nhiên bật khóc, không thể nói thêm câu nào.

Hứa Minh Trạch đột nhiên cười, anh ấy bước tới ôm tôi, thấp giọng nói:

“Vi Vi, em không cần cảm thấy áy náy, giúp em là hoàn toàn do anh tình nguyện.”

“Nếu em nghĩ em đã lợi dụng anh để đạt được mục đích, thì anh cũng không phải không lợi dụng gì.”

“Anh đã lợi dụng tình yêu của bố em, lợi dụng sự gấp gáp của em để thoát khỏi tình trạng hiện giờ. Trước mặt em và bố em, anh đã bày tỏ tình cảm, vừa để bố em chấp nhận, vừa để em hoàn toàn hiểu rõ lòng anh.”

“Vì vậy, Vi Vi, so với em, anh cũng không cao thượng hơn đâu.”

Anh ấy nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi:

“Có lẽ, chúng ta sinh ra là để dành cho nhau.”

“Nếu vậy, Vi Vi, hãy cứ tiếp tục lợi dụng anh, lợi dụng anh để bước ra khỏi trầm cảm, thoát khỏi Lục Xuyên Tịch, thậm chí báo thù anh ta cũng được. Hãy để anh cảm thấy em cần anh, phụ thuộc vào anh, nếu cuối cùng em quen với điều đó, thì với anh mà nói, đó chính là may mắn lớn nhất.”

“Được rồi, đừng khóc nữa, khóc nữa anh Hứa cũng khóc theo đấy, dậy ăn cơm đi.”

Cánh cửa khép lại, tôi trốn trong chăn khóc không thành tiếng.

Tại sao tôi lại gặp Hứa Minh Trạch trong hoàn cảnh thế này chứ?
 
Khi Anh Không Còn Yêu
Chương 25: Chương 25



Dù tôi muốn chuyển ra ngoài ở, hay ở ký túc xá, Hứa Minh Trạch đều khéo léo từ chối.

“Vi Vi, anh đã hứa với bác trai bác gái sẽ chăm sóc cho em, nếu em không ở đây, anh biết giải thích thế nào với họ chứ?”

“Vi Vi, anh phải đi làm ban ngày, cuối tuần còn phải đi học. Mỗi ngày còn phải đưa em về nhà ăn cơm, em coi như thương xót anh Hứa, đừng để anh chạy đi chạy lại nữa mà.”

“Vi Vi, Đào Đào muốn dọn đến ở với em.”

……

Ban đầu chỉ có hai người khác giới sống chung, dù có chút bất tiện nhưng cũng không gây ra khó xử. Hứa Minh Trạch luôn rất quan t@m đến cảm giác của tôi, không bao giờ làm điều gì khiến tôi hiểu lầm.

Khi em gái anh ấy đến, mỗi ngày tôi đều đỏ mặt vài ba lần, cô bé hiểu rõ tính cách của tôi, mỗi lần đều làm tôi vui vẻ.

Thời gian trôi qua, tôi cũng không phân biệt được liệu lý do của Hứa Minh Trạch đã đủ thuyết phục, hay chính bản thân tôi cũng không muốn rời đi.

Nơi này quá tốt, tốt đến mức nó đã trở thành nơi tránh mưa, tránh gió của tôi mỗi khi muốn trốn tránh hiện thực tàn nhẫn.

Được sưởi ấm, được vui vẻ, dường như dù thế giới ngoài kia có đảo lộn ra sao đi chăng nữa, thì nơi này luôn có một ngọn đèn chờ tôi trở về.

Thời gian thấm thoát trôi qua, mùa đông qua đi, mùa xuân đã đến.

Một tối nọ sau khi ăn cơm xong, Hứa Minh Trạch đang rửa bát trong bếp, điện thoại của anh ấy trên ghế sofa lại liên tục rung, Đào Đào đi tắm, tôi thuận tay muốn cầm lên đưa cho anh ấy.

Điện thoại vừa cầm lên liền không rung nữa, trên màn hình khóa hiện lên thông báo tin nhắn khiến tôi ngẩn người.

Hình đại diện này?

Là tôi chụp để gửi cho ai đó, anh ấy thấy đẹp, liền để làm hình đại diện.

Tôi do dự lấy điện thoại ra, gửi một tin nhắn cho “người anh tốt bụng” trong danh sách:

“Anh có ở đó không?”

Điện thoại trên sofa ngay lập tức hiện lên một tin nhắn: “Anh có ở đó không?”

Còn có một tài khoản khác với ảnh đại diện giống tôi, nhưng tên là Mèo.

Tôi không tin, nên nhắn thêm vài tin nữa hỏi tình hình gần đây của anh ấy.

Chiếc điện thoại đó ngay lập tức “sao chép” lại.

Tôi như không tin vào mắt mình, đặt điện thoại trở lại chỗ cũ, lén lút quay về phòng, nhiều lần suýt không cầm nổi điện thoại, tay run rẩy mở WeChat của Hứa Minh Trạch và số liên lạc của anh ấy.

Đến ngày khai giảng, tôi mới biết rằng anh ấy có hai số điện thoại, một cho công việc và một cho cá nhân, nhưng tài khoản WeChat của anh ấy cũng có hai loại, ai mà ngờ tôi lại kết bạn với cả hai.

Quả nhiên, sau khi tìm kiếm, hai số điện thoại tương ứng với hai tài khoản WeChat.

Thảo nào, người tốt bụng này từ khi học cao học đã dần dần không thể liên lạc được.

Thảo nào Hứa Minh Trạch lại hiểu rõ sở thích, bệnh tình, tính cách của tôi ngay từ đầu.

Lúc này, dù tôi là người bị “tính kế”, nhưng không cảm thấy giận dữ vì bị “lừa dối”, chỉ có sự đau lòng dành cho anh ấy.

Tôi không phải là một con người sắt đá. Đứng ở góc nhìn của một người ngoài cuộc mà nói, anh ấy đã làm quá nhiều rồi, đối xử tốt với người khác một cách vô điều kiện như vậy, liệu có đáng không?

Tôi chưa từng cho anh ấy bất kỳ sự đáp lại nào!

Tôi áp tai vào cửa nghe ngóng động tĩnh ngoài phòng khách, sau vài giây khi tiếng bước chân nặng nề vang lên, điện thoại của tôi nhận được một tin nhắn.

“Xin lỗi, dạo này bận học nhiều quá, không để ý đến WeChat, nhưng qua giọng điệu nhắn tin của bạn, có vẻ bạn đã hồi phục khá tốt, chúc mừng nhé!”

Rõ ràng là ở dưới cùng một mái nhà, chỉ cách nhau một cánh cửa, hai người lại giả vờ như không biết đến sự tồn tại của nhau, nói chuyện với nhau qua tin nhắn một cách thân quen mà xa cách, đã nhắn qua nhắn lại hàng chục tin.

Tôi nói gần đây mất ngủ, ngủ không ngon, anh ấy đề nghị tôi ngâm chân trước khi đi ngủ.

Tôi nói được.

Bên kia không gửi tin nhắn nữa.

Một lát sau, có người gõ cửa, Hứa Minh Trạch bưng một cốc sữa nóng đứng trước cửa:

“Vi Vi, Đào Đào nói dạo này con bé mất ngủ, anh làm thêm sữa nóng, em cũng uống một cốc đi, tối sẽ ngủ ngon hơn.”

“Cảm ơn anh.”

Tôi nhận lấy cốc sữa, chụp ảnh gửi tin nhắn và viết:

“Wow, hạnh phúc quá, vừa mới được người ta mang cho cốc sữa nóng nè.”

Hứa Minh Trạch bình thản liếc nhìn điện thoại của anh ấy, ngẩng đầu mỉm cười với tôi:

“Vi Vi, không còn sớm nữa, em đi nghỉ sớm đi.”

“Anh cũng vậy.”

Tôi từ từ đóng cửa lại, lén nhìn qua khe cửa thì thấy anh ấy vừa đi vừa cúi đầu nhắn tin.

Điện thoại tôi rung hai cái:

“Người đó có lẽ rất quan t@m đến bạn.”

Tôi đáp:

“Anh ấy đối xử với tôi rất tốt, nói thật, anh ấy đã giúp tôi chữa trị trầm cảm, anh ấy còn nói ảnh thích tôi.”

Rồi tôi thử hỏi anh ấy:

“Anh nói tôi có nên ở bên anh ấy không?”

Bên kia qua một lúc lâu vẫn chưa trả lời tin nhắn, khi tôi nghĩ anh ấy sẽ không trả lời nữa, vừa nằm xuống thì điện thoại nhảy ra một tin nhắn.
 
Khi Anh Không Còn Yêu
Chương 26: Chương 26



Đó là một đoạn tin rất dài.

“Xin lỗi, vừa rồi có việc nên đi mất. Tôi nghĩ rằng việc ở bên một người không phải là vì cảm động hay áy náy, mà là vì bạn thích người đó, muốn ở bên người đó, vậy là đủ rồi. Chuyện tình cảm không nên xen vào quá nhiều thứ khác, tính toán quá nhiều sẽ không được gì. Vì vậy, hãy nghe theo con tim mình mách bảo, bạn thích anh ấy thì ở bên anh ấy, không thích thì đừng đáp lại. Nếu bạn thấy anh ấy đối xử tốt với bạn, nhưng bạn lại không biết nên đáp lại như thế nào, tại sao không thử nói chuyện với anh ấy? Nếu anh ấy thật lòng đối xử tốt với bạn mà chẳng mong được đáp lại, thì bạn cũng không cần quá bận tâm. Sau này nếu bạn thành công, hãy nhớ chia sẻ niềm vui với anh ấy.”

Phía sau còn kèm theo một biểu tượng mặt cười.

Tôi đọc đi đọc lại đoạn tin nhắn này mấy lần, càng đọc càng cảm thấy đau lòng, mắt không khỏi cay cay, suýt nữa rơi nước mắt.

Hứa Minh Trạch, trên đời này sao lại có người tốt như vậy, tốt đến mức không ai nỡ lòng làm tổn thương.

Tôi lau khô nước mắt, gõ rồi xóa, xóa rồi lại gõ, cuối cùng chỉ gửi một câu:

“Cảm ơn anh đã gợi ý, tôi sẽ xem xét lại lòng mình.”

Hồi lâu sau, bên kia chỉ trả lời một chữ: “Được.”

Tôi trốn trong chăn ôm điện thoại vừa khóc vừa cười, không biết đang khóc vì gì, cũng không biết đang cười vì cái gì.



Trong trường đông người, Hứa Minh Trạch sẽ gọi: “Sư tỷ! Sư đệ muốn…”

“Anh đừng có nghĩ gì hết.”

Dù anh ấy trông rất nghiêm túc, nhưng tôi luôn cảm thấy anh ấy cố tình.

Bởi vì có lần tôi tình cờ gặp Lục Xuyên Tịch và Bạch Nguyệt Nguyệt, họ nắm tay nhau đi đến từ phía đối diện.

Rõ ràng luôn tự nhủ phải buông bỏ, nhưng khi tận mắt nhìn thấy, lòng vẫn bị kéo căng đau đớn.

Lúc đó Hứa Minh Trạch đang đi cùng tôi, giữa nơi đông người, anh đột nhiên bế tôi lên như công chúa:

“Vi Vi, dưới đất có nước, cẩn thận trượt ngã.”

Hành động “khoe tình cảm” rõ ràng này, trước ánh mắt tò mò hay ghen tỵ của mọi người xung quanh, tôi không thể xuống, cũng không thể không xuống, đành giấu đầu vào áo khoác của anh ấy.

Anh ấy vui vẻ cười, lồ ng n.g.ự.c rung nhẹ, làm tôi càng thấy mặt mình nóng hơn.

Đi được mấy bước, anh dừng lại, cười hỏi:

“Sư tỷ, mặt em còn đỏ không? Nếu còn đỏ, sư đệ có thể bế em đi thêm một đoạn nữa.”

“Không đỏ nữa, không đỏ nữa, em tự đi được.”

Tôi vội vàng nhảy xuống, như một con chim nhỏ.

“Vậy thì tiếc quá!”

Anh ấy giả vờ thở dài.

Tôi che mặt, bước nhanh chân rời khỏi đây, nhưng anh ấy vẫn không chịu buông tha, gọi với theo, giọng trầm thấp dễ nghe:

“Sư tỷ, đừng đi nhanh thế, đợi sư đệ với!”

Đợi cái đầu anh!

Sau đó, tôi không gặp họ nữa.

Tôi biết, Lục Xuyên Tịch đang cố tránh mặt tôi, còn thời gian rảnh rỗi của tôi, phần lớn đã bị Hứa Minh Trạch chiếm giữ.

Ở bên anh ấy, tôi khó mà cảm thấy buồn bã, anh ấy dường như không muốn cho tôi cơ hội đó.

Lục Xuyên Tịch và Bạch Nguyệt Nguyệt đã trở thành người yêu, được người ta đăng lên mạng nội bộ của trường, dù sao thầy Lục cũng là nam thần được công nhận của trường.

Nhưng khi nghe chuyện đó, tôi chỉ thấy đáng thương và buồn cười, cười chính mình, cũng thương hại chính mình. Hai mươi năm tình cảm trong mắt người khác, chẳng đáng là gì.

Tôi và họ, chỉ như hai đường thẳng song song, không bao giờ liên quan đến nhau.

Những cuộc gặp gỡ sau này, trong lòng tôi không còn gợn sóng nào nữa, có lẽ là đã hoàn toàn chấp nhận, hoặc có lẽ là vì Hứa Minh Trạch quá kiên nhẫn.

Điều tôi không ngờ nhất, đó chính là Hứa Minh Trạch, một con mọt sách chính hiệu, người luôn tỏ ra chăm chỉ, hơn nữa còn thường rủ tôi lên thư viện tự học để cùng nhau tiến bộ, thế nhưng kết thúc năm học, anh ấy thi trượt một nửa số môn trong ba mươi môn học, đành phải học lại.

Nhớ lại kỳ nghỉ Tết Nguyên đán bảy ngày trước đó, anh ấy đã xin phép bố để đưa tôi đi chơi, bố tôi đương nhiên vô cùng yên tâm, gật đầu ngay tắp lự.

Tôi cười lạnh lùng:

“Anh không định ôn tập để chuẩn bị thi lại hay sao mà còn muốn đi chơi?”

Anh ấy bảo không có vấn đề gì, mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của anh. Tất nhiên tôi nào có tin và từ chối thẳng thừng.

Bây giờ nhìn lại, quả nhiên lúc đó không nên dễ dàng bỏ qua cho anh ấy.

Lục Xuyên Tịch có lẽ nghĩ rằng mọi chuyện đã kết thúc, hoặc có lẽ là lương tâm tỉnh ngộ, bắt đầu chủ động xuất hiện trước mặt tôi. Khi tôi về nhà ăn cơm, anh ta cũng tới điểm danh.

Trước đây, Hứa Minh Trạch luôn ra ngoài từ bảy giờ sáng, về nhà lúc mười một giờ đêm, hầu như cả ngày đều ở trường.

Một khi tôi và Lục Xuyên Tịch tình cờ ở riêng, Hứa Minh Trạch luôn xuất hiện một cách đúng lúc, khiến tôi cảm thấy như anh ấy đã gắn radar vào người tôi vậy.

Và còn cố tình làm vài cử chỉ thân mật, “phát cơm chó” trước mặt Lục Xuyên Tịch.

Sau đó, Hứa Minh Trạch lén hỏi tôi: “Em có thấy hả hê không?”

Hả hê à? Thực lòng mà nói, tôi không muốn dính dáng gì đến Lục Xuyên Tịch nữa, cũng chẳng quan tâm anh ta có vui hay không. Nhưng chúng tôi là một gia đình tái hôn, tôi không thể tự do quá mức, vẫn phải làm tròn vai trò em gái của mình.

Nhưng có một lần, tôi tình cờ nhìn thấy gương mặt rất khó coi của Lục Xuyên Tịch, cảm thấy vô cùng khó hiểu.

Đó không phải là ánh mắt của một người anh trai nhìn em gái mình.

Khi đó, Hứa Minh Trạch đã lén hôn tôi khi bố tôi không để ý.

Lục Xuyên Tịch là gì chứ? Tình cũ chưa dứt sao? Mất đi rồi mới biết quý trọng ư?

Chén cơm trước mặt lập tức mất ngon.

Nhớ lại Bạch Nguyệt Nguyệt đã thầm yêu anh ta, tôi cảm thấy không thể chịu nổi, muốn ngay lập tức bỏ đi.

Ăn trông nồi, ngồi trông hướng.

Tất cả mọi thứ đều do chính anh ta tự tay đạp đổ, bây giờ bày vẻ mặt hối hận đó ra cho ai xem.

Thật kinh tởm!
 
Khi Anh Không Còn Yêu
Chương 27: Chương 27



Ký ức về chàng trai tươi sáng và đẹp đẽ đó cuối cùng cũng chỉ là hoa trong nước, trăng trong gương, như một giấc ảo mộng, c.h.ế.t trong những hồi ức đã qua.

Có những người càng muốn né tránh, lại càng dễ gặp.

Hứa Minh Trạch đêm trước làm thêm rất muộn, sáng hôm sau lại phải đến trường, mệt mỏi không chịu nổi.

Thật ra buổi học này chẳng liên quan gì đến tôi, nhưng anh ấy cứ dặn dò mãi: “Vi Vi, em nhất định phải đến.”

Thì ra đó là buổi hội thảo chuyên đề về chứng trầm cảm.

Tôi đến lớp, anh ấy lại đẩy toàn bộ ghi chú cho tôi, để tôi tự tay ghi chép, còn anh thì gục xuống bàn ngủ.

Thật là quá rõ ràng!

Tôi chỉ còn cách giám sát nhất cử nhất động của thầy giáo, phòng khi thầy bất ngờ từ giảng đường đi xuống.

Buổi trưa tan học, anh ấy lại đau đầu, có lẽ do thiếu ngủ, chúng tôi tìm một chỗ dưới bóng cây không người, để anh ấy chợp mắt một lát, dưỡng sức cho tiết học buổi chiều.

Vậy mà lại tình cờ, Lục Xuyên Tịch và Bạch Nguyệt Nguyệt cũng xuất hiện ở đó, nhưng có cây cối che chắn, không ai chú ý đến chúng tôi.

Họ dường như đang tranh cãi về dự án quỹ gì đó, Bạch Nguyệt Nguyệt muốn làm, Lục Xuyên Tịch nói không làm được, không đồng ý.

Hai người cãi nhau một trận, trông không vui vẻ gì.

Lục Xuyên Tịch đi đường khác, đúng lúc nhìn thấy tôi ôm đầu Hứa Minh Trạch mà vuốt v3.

Tôi gật đầu nhẹ với anh ta: “Chào thầy Lục.”

Anh ta dường như muốn nói gì đó, nhưng chỉ mấp máy môi, rồi quay lưng rời đi.

Trước khi tốt nghiệp, chúng tôi hoàn toàn trở thành những người xa lạ, về nhà tôi cũng không gặp lại Lục Xuyên Tịch. Anh ta đã chuyển ra ngoài sống.

Đại kết cục

Ở bên Hứa Minh Trạch, giống như một chuyện hiển nhiên.

Lời cầu hôn của anh ấy đến một cách khá bất ngờ.

Tôi được anh ấy đăng lên tường tỏ tình.

“Sư tỷ Vi Vi, sư đệ Hứa có một cuốn sổ đỏ, muốn mời chị ký tên.”

Chiều hôm đó, Lục Xuyên Tịch đã mặt lạnh mời tôi vào văn phòng.

“Em thật sự muốn ở bên anh ta sao?”

“Thầy Lục, xin hỏi thầy lấy thân phận gì để chất vấn tôi? Thầy giáo? Anh trai? Hay là… bạn trai cũ?”

Anh ta mặt mày lạnh tanh, khóa cửa văn phòng:

“Vi Vi, nghe lời, đừng làm tôi lo lắng.”

“Liên quan gì đến thầy.”

Tôi cảm thấy ghê tởm, xoay người định mở cửa.

Anh ta nhanh chóng bước tới ôm chặt tôi, một tay bịt miệng tôi, kéo tôi ra sau.

Tôi nắm lấy cà vạt của anh ta, không nghĩ ngợi mà tát thẳng một cái:

“Đủ rồi, thật kinh tởm!”

Anh ta bị tôi đánh lệch mặt, móng tay cào lên mặt một đường, có m.á.u chảy ra.

Anh ta thản nhiên lau máu, cười chế giễu.

“Hừ, nói như thể em trong sạch lắm vậy, quyến rũ thầy giáo kiêm anh trai của mình, hả? Lăng Vi, em có tốt đẹp gì hơn tôi đâu.”

“Phải, tôi bẩn thỉu, nhưng Lục Xuyên Tịch, anh hiện tại bám chặt lấy tôi không buông, thì sạch sẽ gì chứ?”

“Vi Vi, tôi…”

“Nếu anh không buông, tôi sẽ kêu người đến. Văn phòng viện trưởng ở đối diện, tin tôi đi, việc thầy giáo quấy rối học sinh này, ông ấy sẽ rất quan tâm.”

Nghe vậy, anh ta từ từ buông tôi ra, bực bội đá văng chiếc ghế, cuối cùng ngồi sụp xuống đất, ôm mặt nói trong đau khổ.

“Vi Vi, đừng nói như vậy, tôi yêu em, tôi vẫn còn yêu em, chúng ta quay lại được không?”

“Quay lại? Là ai không dám nói thẳng với bố tôi và dì Lục rằng là anh thích tôi trước, là ai chê tôi bẩn thỉu rồi vứt bỏ tôi? Lục Xuyên Tịch, nếu anh còn là con người, hãy nghĩ đến Bạch Nguyệt Nguyệt, nghĩ đến dì Lục và bố tôi đi! Trên đời này không có thuốc hối hận, là anh không cần tôi, tại sao anh muốn quay lại thì tôi phải quay lại chứ? Tôi là người, không phải con ch.ó mà anh nuôi!”

“Ha, đúng vậy, là tôi tự làm tự chịu, là tôi tự tay đẩy em ra, nên bây giờ tôi mới mặt dày vô sĩ cầu xin em quay lại đây. Mẹ tôi cũng được, bác Lăng cũng được, đều không thành vấn đề. Chỉ cần em quay lại, tôi nhất định có thể sắp xếp ổn thoả, chúng ta còn có thể như trước đây, và rồi sẽ có một gia đình bốn người hạnh phúc.”

Nằm mơ đi!
 
Khi Anh Không Còn Yêu
Chương 28: Chương 28



Tôi muốn đi, anh ta lại giữ c.h.ặ.t c.h.â.n không buông, tôi đá mạnh một cái, anh ta liền ngã ngồi xuống đất.

Anh ta ngồi dưới đất, đập mạnh đầu hai lần, mắt đỏ hoe ngẩng lên hỏi tôi:

“Vi Vi, chúng ta thật sự không thể quay lại được sao?”

Tôi khó chịu cởi áo khoác ra, ôm vào lòng:

“Từ giờ trở đi, chúng ta chỉ có thể là anh em, ngoài ra không có bất kỳ mối quan hệ nào khác.”

Vừa chạm tay vào tay nắm cửa, bỗng nhiên có một lực mạnh kéo tôi lại, rồi anh ta ôm chặt lấy tôi.

“Vi Vi, cho anh ôm một chút, chỉ một chút thôi.”

“Vi Vi, em nhất định phải hạnh phúc.”

Tôi cố gắng thoát ra khỏi vòng tay anh ta, tự tin nói:

“Nhất định sẽ như vậy, A Trạch của tôi sẽ làm được, tôi sẽ hạnh phúc hơn bất cứ ai.”

“Vậy, vậy thì tốt.”

Đôi tay đã từng nắm chặt suốt hơn hai mươi năm qua, cuối cùng không thể thắng được sự thay đổi của con người, từ từ buông tay tôi ra, nhưng tôi cũng không còn cảm thấy đau buồn nữa.

Bởi vì, hạnh phúc đang chờ đợi tôi ở phía trước.

Ra khỏi tòa nhà, tôi lập tức nhắn tin cho Hứa Minh Trạch:

“Anh Hứa, sổ hộ khẩu nhà ở chỗ em…”

Bên kia phản hồi ngay lập tức: “Đến ngay đây!”

….

Chuyện Hứa Minh Trạch có hai tài khoản WeChat, ban đầu tôi định giả vờ không biết, nhưng sau đó phát hiện ra một lợi ích.

Những chuyện không tiện nói với anh Hứa, tôi có thể kể với “anh trai tốt bụng”.

Ví dụ, tôi thèm ăn cổ vịt cay, nhưng anh Hứa không ăn cay, tôi nói một lời với “anh trai tốt bụng”, ngày hôm sau trên bàn ăn đã có món đó.

Ví dụ, tôi than thở với “anh trai tốt bụng” rằng anh Hứa quá mức ân cần với tôi, thực ra tôi cũng không yếu đuối đến mức không thể tự lo cho bản thân được. Sau khi nói vậy, hành động của Hứa Minh Trạch đã trở nên tự nhiên hơn.

Lại nữa, tôi muốn tặng quà cho anh Hứa, nhưng không biết chọn gì, bèn giả vờ hỏi ý kiến, từ “anh trai tốt bụng” mà có được câu trả lời.

……

Cho đến một ngày, tôi vô tình trả lời nhầm tin nhắn từ tài khoản chính qua tài khoản phụ, bị anh Hứa phát hiện, anh đã “đánh đập” tôi một trận.

Sau buổi bảo vệ luận văn tốt nghiệp, chúng tôi định đi chơi, rõ ràng là chuyến du lịch tốt nghiệp của tôi, Hứa Minh Trạch cứ khăng khăng là tuần trăng mật đính hôn của anh ấy.

Đúng vậy, anh ấy bị hoãn tốt nghiệp, haha…

Sau khi đính hôn, tôi dọn về nhà, Hứa Minh Trạch nói ngày khởi hành sẽ đến đón tôi.

Đêm trước ngày khởi hành, Lục Xuyên Tịch nhắn tin cho tôi, nói có đồ cần đưa cho tôi, bảo tôi lên lầu lấy.

Tôi định duy trì mối quan hệ anh em hòa hợp, để bố tôi và dì Lục có thể yên lòng tuổi xế chiều.

Anh ta mở cửa, tôi vào trong nhưng phát hiện căn phòng không bật đèn, tối om có chút đáng sợ.

“Sao không bật đèn?”

Tôi lẩm bẩm, trong lòng thắc mắc, chẳng lẽ vấn đề tâm lý của anh ta nặng thêm?

“Ồ, quên mất.”

Giọng điệu nhạt nhẽo, không có chút khác thường.

Ba tháng trước, Lục Xuyên Tịch đại diện trường tham gia diễn đàn học thuật của một trường đại học ở châu Phi, đây là một dự án giao lưu quốc tế giữa hai trường, không ngờ trên đường đi xe buýt bị cướp có vũ trang uy h**p, anh ta bị bắt làm con tin suốt bảy ngày.

Trường học khẩn cấp liên hệ với đại sứ quán nước ta tại địa phương, đại sứ quán phối hợp với cảnh sát địa phương, giải cứu nhóm con tin.

Có lẽ vừa đi qua ranh giới sinh tử, khi anh ta trở về, cả người đều gầy guộc, hốc mắt sâu hoắm, mặt mày nhợt nhạt, tinh thần suy sụp không nói một lời, làm mọi người đều sợ hãi.

Không ai biết anh ta đã trải qua những gì ở châu Phi, anh ta không nói nửa lời, trường học cho anh ta nghỉ, cả ngày anh ta giam mình trong phòng không ra ngoài làm dì Lục lo lắng, nước mắt như mưa.

Bạch Nguyệt Nguyệt đến tìm vài lần nhưng đều bị anh ta đuổi đi, từ đó không đến nữa.

Sau đó, tôi không chịu nổi, giới thiệu một bác sĩ tâm lý cho anh ta, từ đó anh ta dần dần ra ngoài, thậm chí bắt đầu nghiên cứu.

Chỉ là, cả người anh ta trông rất u ám, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm người khác khiến người ta vô cùng sợ hãi.
 
Khi Anh Không Còn Yêu
Chương 29: Chương 29



Chỉ là, cả người anh ta trông rất u ám, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm người khác khiến người ta vô cùng sợ hãi.

Nhưng hành động thường ngày lại không có gì quá đáng xảy ra.

Tôi bật đèn, anh ta đứng ở giữa phòng khách, cầm một cái hộp giấy được bọc kỹ.

Lại là ánh mắt nhìn chằm chằm đó, tôi nuốt nước bọt, dũng cảm bước lên, nhận lấy đồ:

“Cảm ơn anh trai.”

“Lẽ ra phải đưa cho em từ lâu rồi, nhưng bây giờ cũng không muộn.”

Bố tôi và dì Lục xuống dưới đánh bài, cả hai đều mang theo chìa khóa, cũng không có gì bất tiện, vì vậy tôi gật đầu.

Anh ta rót cho tôi một ly nước, tôi không nghi ngờ gì, nhận lấy uống một ngụm.

“Cảm ơn.”

“Đã gọi một tiếng anh trai thì cũng không cần phải khách sáo như thế.”

Anh ta rót cho mình một ly, nhưng không uống.

Tôi uống thêm một ngụm để che giấu sự ngượng ngùng, cười cười:

“Chính vì là người nhà, càng phải nói cảm ơn, không phải sao?”

“Người nhà?”

Anh ta lẩm bẩm, như đang nghiền ngẫm hai từ này:

“Chúng ta có thể trở thành người nhà sao?”

“Bây giờ chúng ta không phải là người nhà sao? Anh là anh trai, tôi là em gái.”

Tôi cúi đầu uống thêm một ngụm nước, tránh ánh mắt của anh ta.

“Nhưng anh không muốn làm anh trai của em nữa!”

Anh ta đột nhiên đứng dậy làm tôi giật b.ắ.n mình, tôi mất ba giây mới hiểu được ý nghĩa của câu nói đó.

“Bố và dì sắp về rồi, muộn quá rồi, tôi phải về.”

Tôi đặt cốc xuống định đi.

“Về? Vi Vi định đi đâu? Đây không phải là nhà của em sao?”

Anh ta chặn đường tôi, bóp chặt eo tôi, đẩy tôi xuống ghế sofa, cố gắng hôn tôi.

“Anh điên rồi! Lục Xuyên Tịch, tôi coi anh là anh trai, anh lại đối xử với em gái mình như thế này ư?”

Tôi sợ hãi đến mức toàn thân nổi da gà, dạ dày cuộn trào, không nghĩ ngợi mà đá đ.ấ.m anh ta.

“Ai muốn làm anh em với em!”

Anh ta hét lớn, đè chân tôi không cho tôi cử động, tay cố gắng luồn vào áo tôi.

“Không được!”

Tôi hét lên, đẩy tay anh ta ra, cào cấu, thậm chí dùng đầu đập anh ta:

“Lục Xuyên Tịch, anh biết rõ tôi sợ nhất điều gì, nếu anh còn lương tâm, thì dừng lại ngay!”

“Không thể dừng được nữa, Vi Vi, bởi vì một phần khác trong anh không muốn dừng.”

Tôi muốn vùng lên phản kháng, nhưng điều kinh khủng là mắt tôi bỗng trở nên mờ mịt, đầu óc quay cuồng, chân tay dần trở nên yếu ớt.

Ký ức đêm mưa hôm đó lại hiện lên trong đầu tôi.

Nước này có vấn đề…

“Lục Xuyên Tịch, anh buông tôi ra, buông tôi ra.”

Tôi vừa khóc vừa hét lên, cổ họng đau rát, giọng cũng khàn đặc.

“Anh biết rõ tôi ghét nhất điều gì, vậy mà anh lại cố tái hiện nó, anh từng là người thân thiết nhất với tôi, tại sao anh lại làm như vậy?”

Trong lòng đau đớn như đang rỉ máu.

Dù tôi có khóc lóc, thậm chí đe dọa báo cảnh sát, gần như quỳ xuống cầu xin anh ta, Lục Xuyên Tịch vẫn im lặng bế tôi lên, đưa tôi vào phòng ngủ của anh ta.

“Vi Vi, yên tâm, tôi sẽ không làm gì em đâu, tôi chỉ không muốn em kết hôn với người đàn ông đó. Nhẫn nhịn một đêm thôi, qua đêm nay là ổn rồi.”

“Sau ngày mai, chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau, không ai có thể chia cắt chúng ta.”

Anh ta bắt đầu cởi áo tôi.

Ngày mai? Ngày mai nếu gia đình thấy tôi nằm không một mảnh vải trên người với anh trai trên danh nghĩa này, họ sẽ nghĩ gì?

Hứa Minh Trạch sẽ nghĩ gì?

Dù anh ấy có muốn tin tôi, một khi chuyện này bị lộ ra, gia đình anh ấy sẽ nhìn tôi bằng ánh mắt như thế nào, cuộc hôn nhân này liệu có còn cứu vãn được không?

Vì tôi, Hứa Minh Trạch sẽ phải chịu đựng bao nhiêu áp lực?

Khi dây lưng bị tháo ra, tôi nhục nhã đến mức muốn chết.

Lục Xuyên Tịch, anh ta đã bên tôi hơn hai mươi năm, cuối cùng lại làm tổn thương tôi hết lần này đến lần khác. Anh ta biết rõ điều tôi sợ nhất, ghét nhất, lại dùng chính cách đó để xát muối vào trái tim tôi lần nữa.
 
Back
Top Bottom