Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Khi Anh Không Còn Yêu

Khi Anh Không Còn Yêu
Chương 10: Chương 10



Bố tôi và dì Lục trở về, thú nhận với tôi và Lục Xuyên Tịch rằng, thực ra từ khi tôi học năm ba đại học, họ đã lén lút đăng ký kết hôn, dự định hôm ấy sẽ nói cho chúng tôi, không ngờ lại xảy ra chuyện kia…

Hôm qua, cha xứ nói với họ, Chúa đã hoàn toàn tha thứ cho họ. Họ thấy bây giờ mọi thứ đã tốt đẹp, nên mới quyết định nói ra.

Lục Xuyên Tịch từ đầu đến cuối không có bất kỳ phản ứng nào.

Nói vậy là anh đã biết từ trước rồi ư?

Tôi chỉ cảm thấy đầu óc chóng mặt quay cuồng.

Ha? Vậy nên tối qua người tôi muốn quyến rũ lại là anh trai trên danh nghĩa của mình sao?

Tôi không thể ngừng nôn mửa, toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh, liên tục đập đầu, cơ thể co giật không ngừng.

Trong phòng lập tức trở nên hỗn loạn.

Trước khi mất đi ý thức, tôi nhìn thấy Lục Xuyên Tịch hoảng loạn chạy về phía tôi.

“Vi Vi!”

Khi tỉnh dậy, tôi ngửi thấy mùi thuốc khử trùng quen thuộc của bệnh viện.

Lục Xuyên Tịch ngồi bên cạnh, đầu tựa vào tay ngủ thiếp đi.

Tôi lặng lẽ xuống giường, chân trần bước ra ngoài.

Tôi không biết mình muốn đi đâu, chỉ biết rằng tôi muốn rời khỏi đó, rời khỏi nơi khiến tôi cảm thấy ngột ngạt.

Tôi bấm thang máy xuống bãi đậu xe, như vậy sẽ không bị y tá chặn lại giữa đường.

Trong bãi đậu xe, tôi đi loanh quanh một cách vô định, ánh sáng ở đây mờ mờ ảo ảo, trong góc tối dường như có ma quỷ đang ẩn nấp.

Thật ra tôi rất sợ bóng tối, đặc biệt là sợ những chiếc ô tô không có đèn.

Tôi đi theo đèn lối thoát hiểm màu xanh, và rồi ra đến bên ngoài.

Hóa ra đã là nửa đêm rồi, trời còn đang mưa to nữa.

Tôi bước đi trong mưa, tóc tai rối bời, mặc trên người bộ đồ bệnh nhân, tôi trông như một kẻ điên vừa trốn khỏi bệnh viện tâm thần.

Rõ ràng tôi rất sợ ra ngoài một mình.

Tôi vô tình giẫm phải một viên đá nhọn làm lòng bàn chân đau nhói, tôi ngã xuống vũng bùn, đầu gối đau rát.

Tôi đứng dậy, ngồi bất động trên mặt đất, xung quanh xe cộ qua lại tấp nập, nhưng tất cả đều như xa lánh tôi.

Vừa lạnh vừa đói, mưa tạt vào gương mặt vô cảm, chẳng mấy chốc mí mắt tôi đã bắt đầu díp lại, đầu đau như búa bổ.

Một chiếc xe dừng lại phía sau tôi, bóng đèn trước xe chiếu sáng nhắc tôi rằng có người đang cầm ô bước đến.

Khuôn mặt của tên ác ma kia thoáng qua trước mắt tôi, lúc này tôi mới chậm chạp cảm nhận được nỗi sợ hãi, nhưng tôi thực sự không còn sức để chạy, chỉ có thể cố gắng nâng mí mắt lên, quan sát người đến.

Đó là một người đàn ông nhã nhặn và cao quý, rõ ràng đang là mùa hè nóng bức, nhưng áo sơ mi của anh ta lại cài đến chiếc cúc cuối cùng, khiến yết hầu nổi bần bật, tay trắng nõn, cằm cũng rất đẹp, lên trên thì nhìn không rõ nữa.

Anh ta cúi xuống, nhét chiếc ô vào tay tôi, nói: “Cầm lấy!”

Giọng điệu ra lệnh khiến tôi co rúm lại, không tự chủ được mà ngoan ngoãn làm theo.

Anh ta xắn tay áo, định bế tôi lên, tôi lùi lại một bước.

“Lại đây, đừng sợ, anh sẽ đưa em về nhà.”
 
Khi Anh Không Còn Yêu
Chương 11: Chương 11



Về nhà? Về nhà thì tốt quá, ở nhà có mẹ, có ba, còn có gấu bông, ngủ một giấc là bay hết mọi phiền não.

“Sao lại thành ra thế này? Thật phí công sức một năm của anh. Nếu không mau khỏe lại, anh sẽ đích thân ra tay.”

Tôi dựa đầu vào n.g.ự.c anh ta, nhỏ giọng tủi thân nói: “Anh đừng mắng em nữa được không?”

Anh ta ngẩn người, rồi đẩy tôi vào xe, xoa đầu tôi: “Được, không mắng em nữa. Vi Vi ngủ một giấc đi, ngủ một giấc dậy thì sẽ khỏe lại thôi.”

Tôi gật đầu, co ro ngủ trên ghế sau.

Hứa Minh Trạch do dự mãi, cuối cùng vẫn đưa cô về nhà.

Khi anh lái xe ngang qua cổng bệnh viện, tình cờ nhìn thấy Lục Xuyên Tịch đang giận dữ tranh cãi với bảo vệ.

Anh cười lạnh một tiếng, nhấn ga, xe lao vút đi.

Cứ thế, chỉ cách vài bước chân, Lục Xuyên Tịch và Lăng Vi đã lướt qua nhau.

Hứa Minh Trạch dùng chăn bọc cô lại, đang định bế lên lầu thì cô đột nhiên cựa quậy, xoay người trong vòng tay anh, nhắm mắt khóc lóc van xin.

“Em không muốn về nhà, Hứa tiên sinh, xin anh cho em ở nhờ một đêm, chỉ một đêm thôi, em sẽ trả tiền mà.”

Thấy cô vẫn còn mơ màng, Hứa Minh Trạch thở dài: “Nếu em tin anh, anh tất nhiên không từ chối.”

“Em tin anh, Hứa tiên sinh, em sẽ trả tiền cho anh.” Cô giấu đầu vào chăn, dường như như vậy sẽ cho cô cảm giác an toàn.

Trên lầu.

Khi nước nóng đã sẵn sàng, cô lại thiếp đi rồi, nằm cuộn tròn trên giường như một chú cún hoang không nhà không cửa.

Anh nhẹ nhàng đánh thức cô: “Vi Vi, dậy đi, tắm nước nóng một chút, nếu không sẽ ốm đấy.”

Cô mơ mơ màng màng mở mắt, nhưng lại chui vào n.g.ự.c anh, lẩm bẩm gọi một tiếng: “Bố, con khó chịu quá!”

Hứa Minh Trạch dở khóc dở cười, đành bế cô vào bồn tắm.

“Vi Vi, em tự tắm được không?”

Cô lơ đễnh gật đầu, yếu ớt nói: “Cảm ơn anh, Hứa tiên sinh.”

Thấy cô còn nhận ra mình, Hứa Minh Trạch thở phào: “Vậy em tắm trước, anh đi lấy quần áo cho em.”

Hứa Minh Trạch định lấy quần áo chưa mặc ra, nhưng anh nghĩ điều này có chút mập mờ, sẽ gợi lên ký ức không tốt, sẽ tăng thêm gánh nặng tâm lý cho cô.

Anh cầm chìa khóa xe, đến gõ cửa phòng tắm:

“Vi Vi, trong tủ dưới bồn rửa có áo choàng tắm sạch, em dùng tạm trước, anh ra ngoài một lát, sẽ về ngay.”

Bên trong lâu không có động tĩnh, anh lại gõ cửa: “Vi Vi, em nghe thấy anh nói gì không?”

Kèm theo tiếng nước chảy, giọng cô yếu ớt truyền ra:

“Vâng, Hứa tiên sinh, anh cứ đi đi, không cần lo cho em, cảm ơn anh đã cho em ở nhờ tối nay, làm phiền anh quá.”

“Đều là bạn học, giúp nhau chút thôi.”

Anh vừa thay giày, vừa gọi điện cho Hứa Tiểu Muội, đầu dây bên kia rất ồn ào, xem ra cô bé lại thức khuya chơi game.

“Hứa Đào Đào, em lại chơi game nữa à? Tháng sau cắt một nửa tiền tiêu vặt nha!”

Mặc kệ tiếng la ó của đồng đội, Hứa Tiểu Muội vội vàng thoát game:

“Ôi, anh trai yêu quý của em, sao anh có thể tàn nhẫn với em gái duy nhất của mình như vậy chứ?”

Hứa Minh Trạch lười tranh cãi, nói với giọng không vui:

“Một bộ quần áo nữ mới, cả trong lẫn ngoài, sáng mai bảy giờ mang đến chỗ anh.”

“Trời đất thánh thần thiên địa ơi, cô gái xấu số nào bị anh bắt nạt nữa vậy…”

“Học kỳ sau cắt sạch tiền tiêu vặt!”

“Oh, nooo!”
 
Khi Anh Không Còn Yêu
Chương 12: Chương 12



Hứa Tiểu Muội vừa la hét, vừa lục lọi tủ quần áo:

“Bây giờ em sẽ mang đến cho anh trai yêu quý ngay.”

“Không được! Đêm khuya em chạy lung tung làm gì? Sáng mai bảy giờ, không được ngủ quên.”

Cúp điện thoại, Hứa Minh Trạch cảm thấy tâm trạng đã khá hơn, anh đến tiệm thuốc mua thuốc cảm thường dùng, sau đó mới đi siêu thị.

Trong xe đẩy của anh, ngoài bộ đồ ngủ màu hồng, còn có hai chiếc đèn ngủ hình gấu trúc, một con gấu bông cao bằng người, chăn ga giường hoạt hình, dép lê hình vịt vàng…

Đi tới đi lui vài lần, anh vẫn lấy một bộ đồ lót nữ.

Anh cảm thấy trang trí trong nhà toàn màu lạnh, theo phong cách tối giản, có lẽ không tốt cho việc hồi phục bệnh tình.

Khó khăn lắm mới có được người trước mặt, sao có thể không nắm lấy cơ hội?

Anh biết Lục Xuyên Tịch không đáng tin, gây ra rắc rối lớn, làm phí hoài công sức một năm của mình.

Ban đầu anh thực sự không có ý định trở thành kẻ thứ ba, nhưng bây giờ cơ hội đã đến, chỉ có kẻ hèn nhát mới rút lui.

Giữa Lục Xuyên Tịch và Vi Vi là một vấn đề không thể giải quyết.

Dù có nói anh thừa nước đục thả câu, hay đào tường nhà người khác cũng được, để họ tiếp tục dây dưa không rõ ràng, người đầu tiên phát điên chắc chắn sẽ là Vi Vi.

Nỗ lực một năm, chỉ trong chốc lát đã quay trở lại điểm xuất phát.

Tất cả duyên phận bắt đầu từ mùa hè, rồi phát triển mạnh mẽ trong mùa hè, cuối cùng vẫn lắng đọng lại trong mùa hè.

Hứa Minh Trạch:

Lần đầu tiên anh gặp Lăng Vi, chính là vào một buổi tối mùa hè nóng bức.

Rồi anh rung động.

Năm tốt nghiệp đại học, khi anh đang thực tập tại văn phòng luật, thầy hướng dẫn giao cho anh một vụ đòi nợ, người bị hại chính là bố của Lăng Vi. Xưởng của ông bị đối thủ chơi xỏ, cả xưởng ngày đêm tăng ca để sản xuất một số lượng đơn hàng lớn, nhưng khi bán ra lại không thu hồi được vốn.

Vì hợp đồng có bẫy, tiền phạt vi phạm rất cao, nếu bố của Lăng Vi đi đòi nợ, họ sẽ cố tình sử dụng bẫy đó, kiện ông vi phạm hợp đồng.

Tết đã cận kề, không chỉ xưởng cần vốn xoay vòng, mà công nhân cũng cần lương về nhà ăn Tết, bố của Lăng Vi lo lắng đến mức gần như phát điên, suýt nữa quỳ gối trước anh.

Lúc đó anh tuổi trẻ hăng hái, thức mấy đêm liền, tìm ra chứng cứ hợp đồng vô hiệu, sáng hôm sau cùng bố của Lăng Vi đi làm rõ lợi hại với bên kia.

Ý của bố Lăng Vi là có thể giải quyết riêng thì giải quyết, ông không muốn đắc tội với kẻ cầm đầu nơi đây.

Nhưng kẻ cầm đầu thì vẫn mãi là kẻ cầm đầu, gã rất hống hách, chưa nói hết ba câu đã vẫy tay gọi một đám đàn em bắt giữ họ, còn đánh họ một trận thừa sống thiếu chết. Nếu không phải có một kẻ nhát gan trong đám khuyên can, e rằng bố của Lăng Vi đã bị đánh cho tàn phế.

Điều này thật sự đã đụng phải tổ ong vò vẽ, nhà họ Hứa có người trong hệ thống công an, chiều hôm đó cảnh sát hú còi, bắt hết đám người đó.

Sau sự việc, bố Lăng Vi rối rít cảm ơn, cứ mỗi dịp lễ Tết lại mang quà đến cho anh, anh đã từ chối rất nhiều lần nhưng vẫn không ngăn được sự nhiệt tình của ông.

Vẫn nhớ đó là một ngày hè nóng nực, khiến lòng anh cũng trở nên xao động.

Hôm đó, sau khi anh làm thêm giờ về, thấy trước cửa có một bóng đen nhỏ.

Sau khi tốt nghiệp anh chuyển ra ngoài ở, khu vực này an ninh không tốt lắm.

Nghe thấy tiếng bước chân, cô gái nhỏ ngẩng đầu lên, là một khuôn mặt rạng rỡ, dưới ánh đèn cảm ứng âm thanh mờ ảo, càng thêm phần duyên dáng đáng yêu.

“Hứa tiên sinh, anh về rồi, bố em có việc không ở nhà, đây là ông bảo em mang đồ khô đến.”

Hóa ra là con gái của ông Lăng – Lăng Vi. Ông Lăng thường nhắc đến cô, ba câu không rời việc ông có một cô con gái ngoan ngoãn, bộ dạng như muốn gả cô cho anh vậy.

Anh mang đồ vào nhà, hỏi cô đã ăn chưa.

Cô lắc đầu.

Anh nói mời cô ăn cơm, cô vừa ngại ngùng xua tay, vừa hỏi anh thích ăn gì.

Đến nhà hàng mới biết, hóa ra cô muốn mời cơm anh.

Cô ăn đến phồng cả má, trông như chú chuột hamster của em gái anh nuôi, rất đáng yêu.

Anh hỏi sao không gọi điện cho anh, cô ngồi đó đợi, tối thế này rất nguy hiểm.
 
Khi Anh Không Còn Yêu
Chương 13: Chương 13



Cô nói không có số của anh, bố cô quên cho, điện thoại của cô cũng hết pin tự tắt.

Không hiểu sao, anh lại cho cô số điện thoại riêng của mình.

Nhân lúc cô ăn no, đang dựa vào ghế uống nước, Hứa Minh Trạch đi thanh toán.

“Đi thôi, anh đưa em về, sau này đừng ở ngoài muộn thế này, con gái đi đêm một mình không an toàn.”

Anh gõ nhẹ vào đầu cô, đi trước ra cửa.

“Ơ? Đã thanh toán rồi à? Không phải nói em mời sao?”

Cô nhảy chân sáo, chạy theo anh.

Hứa Minh Trạch không muốn tranh cãi về vấn đề vô nghĩa này.

“Nợ lại, lần sau tính tiếp.”

“Dạ.”

Hai người đi một đoạn đường, coi như tiêu hóa sau bữa ăn.

Trên đường đi về, hai người nói về chuyện học tập của cô, cô nói mọi thứ đều tốt, chỉ có quan hệ trong ký túc xá giống như đang chiến tranh.

Anh không muốn bình luận nhiều về bạn cùng phòng của cô, chỉ bảo cô làm tốt công việc của mình, thêm nữa, không có lòng hại người, nhưng không thể không có lòng đề phòng người khác.

Cô gật đầu một cách nghiêm túc.

Tiễn cô gái nhỏ đi, Hứa Minh Trạch lại trở về căn nhà trọ lạnh lẽo.

Anh tắm xong, ra ngoài thì thấy tin nhắn cảm ơn vì bữa cơm của Lăng Vi.

Hai người cũng không kết bạn, chỉ nhắn tin nói chuyện một lúc rồi chúc nhau ngủ ngon.

Hứa Minh Trạch vui vẻ đặt điện thoại xuống, lòng thầm cảm thán: tuổi trẻ thật tuyệt.

Rồi lại nghĩ, dường như nhà này thiếu một nữ chủ nhân hoạt bát, nếu không sao lại không có chút sinh khí nào như vậy chứ?

Sau đó Trung Thu và Trùng Cửu, rồi cả Tết Dương lịch, đều là Lăng Vi mang quà đến, vì cô học đại học ở gần đó, đi lại khá tiện.

Cô sẽ nhắn tin trước cho Hứa Minh Trạch, lúc này anh sẽ tan làm sớm, đi siêu thị mua đồ, gọi cô đến vừa kịp giờ ăn.

Đương nhiên anh sẽ giữ cô lại ăn cơm.

Người ta nói một năm bắt đầu từ mùa xuân, nhưng Tết năm nay, dường như không mấy thân thiện với Hứa Minh Trạch.

Anh gói một phong bao lì xì đỏ thắm, đợi Lăng Vi đến để tặng cho cô.

Ai ngờ, lần này đến không chỉ có mình cô, phía sau còn có một cậu thanh niên cao ráo đẹp trai.

Hai người xách đầy đồ Tết, tay trong tay đến nhà anh. Lăng Vi chúc Tết anh:

“Chúc anh năm mới vui vẻ, phát tài phát lộc.”

Anh cười khổ trong lòng, hóa ra mình đến muộn rồi.

Thôi, cũng chỉ là rung động, trước khi lún quá sâu, vẫn nên rút lui kịp thời.

Để họ ngồi một lúc, anh vào phòng lấy chiếc nhẫn từ trong phong bao lì xì ra, rồi gói lại một phong bao y hệt.

Lăng Vi nhận được phong bao lì xì rất vui vẻ, trông như một con mèo nhỏ, đáng yêu đến mức ai cũng muốn cưng nựng. Cậu trai tên là A Tịch còn đưa cả phần của mình cho cô.

Hai phần lì xì, niềm vui gấp bội.

Cô lại nói thêm nhiều lời chúc tốt lành, nhưng càng nói, lòng Hứa Minh Trạch lại càng chua xót.

Anh không giữ họ lại ăn cơm, sau khi tiễn họ đi, anh về nhà cha mẹ, nơi đó đông vui hơn.

Anh nhìn Hứa Tiểu Muội cùng một đám trẻ con đang chơi đùa dưới lầu, lòng thở dài: “Tết năm nay, chẳng vui chút nào.”

Sau đó, Lăng Vi lại đến vài lần, nhưng Hứa Minh Trạch đều kiếm cớ tránh mặt.

Anh sợ gặp cô nhiều, lại càng muốn nhiều hơn.
 
Khi Anh Không Còn Yêu
Chương 14: Chương 14



Ngày Tết Đoan Ngọ, anh từ nhà cha mẹ về, cứ nghĩ Lăng Vi đã đi rồi, ai ngờ lại gặp cô ở hành lang.

“Hứa tiên sinh, Tết Đoan Ngọ vui vẻ!”

Giọng nói tràn đầy sức sống, khuôn mặt tươi cười này, khiến Hứa Minh Trạch khó mà quên được.

“Người ta đã đứng trước cửa nhà mình, không mời vào ngồi chút sao?”

Anh cũng không muốn từ chối thẳng thừng nên mời cô vào nhà, Lăng Vi nói anh cứ bận việc của mình đi, cô ngồi đây một lát, đợi bạn đến rồi đi Happy Valley.

Anh trốn trong phòng xem tài liệu, nhưng thực ra chẳng đọc vô chữ nào.

Đợi đến khi kim giờ nhích qua con số năm, anh lập tức đứng dậy, cầm áo khoác định dẫn cô đi ăn cơm.

Trong phòng khách, cô nằm ngủ gục trên bàn trà.

Hứa Minh Trạch bước nhẹ nhàng tới, lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh cô, thậm chí cả hơi thở cũng nhẹ đi, anh sợ đánh thức cô dậy.

Ánh hoàng hôn xuyên qua cửa kính chiếu lên người cô, như phủ lên một lớp ánh vàng, làm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng.

Dường như có hương thơm mờ nhạt trong không khí, như có thứ gì đó mới vừa nảy nở đ.â.m chồi.

Anh nghĩ, để mình đê tiện một lần, chỉ một lần này thôi.

Anh chân thành cúi người xuống, một tay chống lên bàn trà, tay kia vòng qua sau lưng cô, như ôm trọn cả người cô vào lòng.

Anh nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, thoáng qua rồi tan biến.

Anh nghĩ, như vậy đủ rồi, thực sự đủ rồi, nếu không rời đi ngay thì sẽ gây ra sai lầm lớn.

Anh ép mình rời khỏi cô, vào nhà vệ sinh bình tĩnh lại một lúc.

Trong phòng khách vang lên tiếng chuông điện thoại, sau đó là giọng nói mềm mại, ngái ngủ của cô.

Như con mèo nhỏ, nhẹ nhàng cào vào tim anh.

“Cậu đến rồi à? Được, tớ ra ngay.”

Bên ngoài có tiếng động lớn hơn, anh nghe thấy Lăng Vi gõ cửa phòng ngủ:

“Hứa tiên sinh, bạn em đến rồi, em đi trước, cảm ơn anh đã tiếp đón.”

Anh cúi đầu nhìn mình trong trạng thái lộn xộn, quyết định không ra ngoài.

Trong phòng im lặng một lúc lâu, cô cúi đầu lẩm bẩm: “Chắc là ngủ rồi nhỉ?”

Tiếng bước chân dần xa, “cạch” một tiếng, cửa lớn đóng lại, anh lập tức thở phào nhẹ nhõm, gọi một cuộc điện thoại.

“Alo, ông Trương, tôi sẽ nhận dự án nước ngoài đó. Đúng, tôi phải đến công ty đối tác khảo sát ba tháng, nhờ phòng nhân sự đặt vé giúp tôi, càng sớm càng tốt.”

Ba ngày sau, anh ngồi trên máy bay, nhìn ra ngoài cửa sổ chỉ thấy những đám mây tầng tầng lớp lớp, được ánh mặt trời chiếu lên, trông chúng thật mềm mại.

Giống như một người nào đó…

Anh thu lại những suy nghĩ mơ màng, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Nhưng anh không ngờ, lần gặp lại sau này đã là một thế giới hoàn toàn khác, vật đổi sao dời.

Hoa đẹp đã tàn, cánh hoa rơi rụng khắp nơi, còn anh, chưa kịp mở rộng vòng tay che chở cho cô khỏi mưa gió.

Chính vì anh bận rộn công việc ở nước ngoài nên khi Lăng Vi gặp chuyện, bố cô không tiện làm phiền anh, vì vậy anh chẳng hay biết gì về chuyện này.

Cuộc chiến pháp lý giữa hai bên kéo dài, khi anh hoàn thành dự án trở về, mọi chuyện đã kết thúc.

Ngày đầu tiên của năm mới – Tết Dương lịch, là bố Lăng Vi mang quà đến.

Chỉ là tóc ông đã bạc trắng, khuôn mặt tiều tụy như già đi cả chục tuổi.

Chắc chắn gia đình đã gặp phải biến cố lớn.

Hy vọng không liên quan đến cô.

Nhưng hiện thực đã tát một cái nặng nề vào anh.

Lăng Vi gặp chuyện, và mắc chứng trầm cảm nặng.

Nhưng cô đã được Lục Xuyên Tịch đưa ra nước ngoài điều trị.

Càng nói chuyện, lòng anh càng trĩu nặng.

Bố Lăng và mẹ Lục năm ngoái đã đăng ký kết hôn, có nghĩa là Lăng Vi và Lục Xuyên Tịch đã trở thành anh em trên danh nghĩa. Tuy pháp luật không cấm anh em không cùng huyết thống kết hôn, nhưng liệu cha mẹ họ có chấp nhận điều này hay không?

(
 
Khi Anh Không Còn Yêu
Chương 15: Chương 15



Nhưng hai đứa trước đây chưa từng bày tỏ tình cảm, sau khi Lăng Vi gặp chuyện, họ sợ sau này không ai muốn lấy cô nữa.

Khi Lăng Vi nằm viện, mẹ Lục lén hỏi Lục Xuyên Tịch, liệu anh ta có cảm giác gì với Lăng Vi không?

Lục Xuyên Tịch nói: “Con luôn xem Vi Vi như em gái.”

Vì vậy, nếu Lục Xuyên Tịch không có tình cảm với Lăng Vi, họ cũng không thể ép hai người thành đôi.

Chuyện thân thích này, chỉ có thể nghĩ mà không thể cầu.

Tiễn bố Lăng Vi đi, anh hận không thể bay ngay ra nước ngoài, lao đến trước mặt người đàn ông đó, đ.ấ.m mạnh vào mặt anh ta.

Khó mà tưởng tượng được, nếu Lăng Vi mà biết chuyện này thì sẽ bị đả kích thế nào.

Có lẽ, chính điều này sẽ lấy mạng cô.

Anh chỉ có thể giả vờ vô tình, gửi lời chúc mừng vào dịp lễ, cô có lúc thấy thì hồi đáp. Anh biết hai người họ vẫn giữ quan hệ tốt, người đàn ông đó đang tích cực giúp cô vượt qua nỗi đau, cô cũng có ý định vực dậy.

Anh không dám nói thêm. Anh sợ nói ra sẽ hủy hoại cô. Nơi đất khách quê người, bên cạnh cô chỉ có Lục Xuyên Tịch.

Anh qua đó thì là gì? Bạn bè? Hay là kẻ thứ ba?

Đến một ngày, Lăng Vi chủ động nhắn tin cho anh, chúc anh Tết Đoan Ngọ vui vẻ.

Anh biết, chú mèo con nhỏ bé đó sẽ trở về.

Nhưng chưa kịp chuẩn bị để gặp lại, hiện thực đã giáng cho anh một đòn đau đớn.

Ngày Hạ Chí, lúc đó là một giờ sáng, anh tan làm về nhà, đột nhiên điện thoại báo có tin nhắn từ trang công cộng.

Có người muốn tự tử.

Dù học chuyên ngành luật, nhưng anh cũng học thêm tâm lý học, lúc đó hứng thú tạo ra một trang công cộng quan t@m đến sức khỏe tinh thần, nhưng đã bỏ quên từ lâu.

Không biết đối phương tìm thấy trang này ở đâu?

Anh thuyết phục đối phương kết bạn, có lẽ tâm trạng cô ấy rất tệ, nên chỉ bằng vài lời nói đã thành công.

Do không biết địa chỉ cụ thể, cũng lo là trò đùa nên anh định thăm dò thực hư thế nào.

Có lẽ khát khao được sống quá mạnh mẽ, đối phương đã bình tĩnh lại. Cô chỉ nói rằng đã xảy ra chuyện không hay, bạn trai không ở bên, cô ấy lại vừa về nước, trong lòng luôn cảm thấy bất an, lo lắng, khiến bệnh tình chuyển biến lúc tốt lúc xấu.

Từ một thực tập sinh non nớt, anh từng bước trở thành đối tác của văn phòng luật như hiện nay, bản thân đã chứng kiến không biết bao nhiêu vụ án, anh gần như đoán ngay ra cô gái này đã gặp phải chuyện gì.

Anh chỉ có thể vừa an ủi cô, vừa nhắn tin cho bạn.

Ngoài việc thường xuyên tiếp xúc với hệ thống công an, luật sư còn thường xuyên tiếp xúc với bệnh viện, anh cũng quen biết vài bác sĩ tâm lý nổi tiếng.

Bên kia nhanh chóng phản hồi, bảo anh gửi bệnh án để xem, dựa vào tin nhắn khó mà đánh giá được.

Anh lại thuyết phục cô gái gửi bệnh án.

Cô gái gửi ảnh, mặc dù các thông tin quan trọng đã được che lại, nhưng anh vẫn tinh ý phát hiện một góc của bức ảnh có thông tin cá nhân của cô.

Có lẽ ảnh quá nhiều, cô không kịp xử lý hết.

Lăng Vi, Bệnh viện Nhân dân số 1 thành phố XX.

Trùng hợp vậy sao? Lòng anh như chùng xuống, sự trùng hợp quá nhiều khiến anh cảm thấy sợ hãi.

Sợ hãi, có lẽ vì trong lòng anh đã tám phần xác định, đây chính là cô gái mà anh quen biết.

Sau khi kiểm tra kỹ tất cả các bức ảnh, xác nhận không sai, anh gói gọn gửi cho bạn, bên kia nói ngày mai sẽ có phản hồi.

Làm xong mọi việc đã gần ba giờ sáng, anh muốn khuyên cô nghỉ ngơi sớm, nhưng cô đã nhanh chóng cảm ơn và xin lỗi anh, chúc anh nhiều sức khỏe.

Anh cười, đứa trẻ này, vẫn đáng yêu như vậy.

Nhưng nghĩ đến những gì cô đã trải qua, anh không thể cười nổi, bèn ra ban công hút thuốc, anh rất ít khi hút thuốc, trừ khi gặp chuyện khó khăn.

Anh rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, có nên ra tay hay không đây?

Cuối cùng, tình yêu dành cho người mình trân trọng đã chiến thắng d*c vọng.

Cô và Lục Xuyên Tịch chưa chia tay, nhưng hai người lại ở xa nhau.

Anh có thể thừa nước đục thả câu, nhưng cô không thể trở thành người sai, để phải chịu những lời chỉ trích và cảm giác tội lỗi không đáng có đó.
 
Khi Anh Không Còn Yêu
Chương 16: Chương 16



Nguồn lỗi chương, mong độc giả thông cảm!
 
Khi Anh Không Còn Yêu
Chương 17: Chương 17



Cụ nháy mắt, tỏ vẻ hào hứng:

“Cậu xem cậu chạy đôn chạy đáo như vậy, kết quả là người ta chẳng hay biết gì.”

Hứa Minh Trạch lắc đầu:

“Không sao đâu ạ, bà không cần giúp con, đối xử tốt với cô ấy là trách nhiệm của con, không nên tạo thêm gánh nặng tâm lý cho cô ấy nữa.”

“Con à, con là một người đàn ông thực thụ! Bà nhìn con thấy được lắm, bà đã hành nghề sáu mươi năm rồi, xử lý không biết bao nhiêu chuyện tình cảm nam nữ, nhưng chàng trai như con thật hiếm có khó tìm đấy.”

Anh mỉm cười một cách bất cần:

“Cảm ơn lời chúc của bà, cho dù không được, đó cũng là lựa chọn của con, không liên quan gì đến cô ấy, mong bà giúp con giữ bí mật này.”

“Tiểu tử ngốc này!”

Hứa Minh Trạch nhận ra, chút kiến thức tâm lý học của mình quá nông cạn, không thể thực sự giúp được Lăng Vi.

Đọc nhiều sách hơn? Nhưng chỉ đọc lý thuyết, học trên giấy chỉ hại cô thêm mà thôi.

Lăng Vi nói, cô không theo kịp tiến độ nghiên cứu của nhóm.

Anh biết, hiện tại tính cách cô có phần cô lập, mối quan hệ với bạn bè xung quanh không thân thiết, ít liên lạc với giảng viên, trong các buổi họp nhóm luôn im lặng ngồi đó.

Đôi khi cảm xúc dâng trào, cô phải tìm một phòng học không người để khóc…

Anh nhờ những người quen biết giúp đỡ, nhưng chỉ có thể hỗ trợ về mặt học tập, không ai muốn can thiệp quá nhiều vào cuộc sống riêng tư.

Đột nhiên, một ý tưởng xuất hiện trong đầu anh.

Anh quyết định học thạc sĩ tâm lý học.

Anh cũng không biết mình đã hai mươi tám tuổi, sự nghiệp thành công, tại sao lại muốn dành thời gian, tiền bạc và công sức để học một chuyên ngành mà mình không có hứng thú nữa.

Chỉ đơn giản là muốn giúp cô, giúp người trước mắt mình.

Anh cảm thấy mình thật điên rồ, hai mươi tám tuổi mà vẫn như một cậu thiếu niên, đắm chìm trong tình yêu.

Nhưng anh muốn làm vậy và cũng bắt tay vào hành động ngay.

Anh lướt qua một số trang web về kỳ thi cao học, tham khảo một số bài chia sẻ kinh nghiệm, mua sách ôn thi cao học, bắt đầu tranh thủ thời gian từ công việc bận rộn để chuẩn bị.

Dù sao, anh cũng không phải làm nghiên cứu học thuật gì, học một khóa thạc sĩ không chính quy, hai năm sau có thể cùng cô tốt nghiệp.

Nghĩ đến việc sau khi tốt nghiệp đại học ngần ấy năm, không ngờ một ngày nào đó anh lại cầm sách lên, ghi chép theo các bài giảng trực tuyến, du hành trong biển kiến thức.

Mỗi tối về nhà, sau khi vội vàng vệ sinh cá nhân xong, anh ngồi xuống học, mở sách, từng chút ôn lại những điểm quan trọng theo đề cương.

Tất nhiên, không quên “dịch vụ trò chuyện” hàng đêm.

“Anh trai tri kỷ” nói với Lăng Vi rằng mình muốn thi cao học, nhưng không nói sẽ thi vào trường của cô. Cô quả nhiên khuyến khích anh học hành chăm chỉ, giúp anh lựa chọn trường, phân tích tỷ lệ đăng ký và tuyển sinh, lập kế hoạch học tập cho anh.

Lúc đó bệnh tình của cô đang dần tiến triển tốt hơn.

Mỗi sáng, anh học từ vựng, làm hai bài đọc hiểu rồi mới đi làm, trên xe âm nhạc cũng được thay bằng âm thanh đọc từ vựng.

Lúc ăn cơm, bàn ăn trải đầy sách vở, trước mặt là bài giảng trực tuyến, ghi chú đầy mực xanh xanh đỏ đỏ.

Nỗ lực không phụ lòng người, anh đạt điểm đủ qua kỳ thi phỏng vấn, thuận lợi được đề xuất nhập học, Lăng Vi cũng vui mừng thay cho anh.

Cô đề nghị, muốn gặp anh một lần, trực tiếp cảm ơn anh vì sự động viên và chăm sóc suốt một năm qua.

Anh do dự, liệu có nên tiết lộ thân phận của mình không?
 
Khi Anh Không Còn Yêu
Chương 18: Chương 18



Đúng lúc này, Lục Xuyên Tịch trở về, nhưng lại mang theo một người phụ nữ khác.

Anh chưa bao giờ gợi ý gì không tốt cho Lăng Vi, lúc đó niềm tin để sống của cô phần lớn là dựa vào Lục Xuyên Tịch, anh không thể tự tay phá hủy trụ cột tinh thần của cô.

Hơn nữa, nếu làm vậy, một khi sự thật bị phơi bày, anh có thể bị nghi ngờ là kẻ phá hoại, cố ý cắm sừng người khác.

Chỉ là chưa kịp xử lý ổn thỏa chuyện này, Lục Xuyên Tịch đã tung ra một chiêu “từ trên trời rơi xuống”.

Mỗi ngày giao tiếp qua WeChat không nhiều, hơn nữa vì không muốn anh lo lắng, Lăng Vi không nói thật tình hình, nhưng anh biết từ cụ, bệnh tình của cô có dấu hiệu tái phát.

Anh đành lấy danh nghĩa Hứa tiên sinh, mời cô ra ngoài, nhưng mười lần thì đến chín lần cô từ chối.

“Anh trai tri kỷ” cũng không thể liên lạc kịp thời với cô.

Rồi đột nhiên anh thấy mình may mắn, anh đã đỗ thạc sĩ.

Dù ban đầu là bốc đồng, nhưng bây giờ xem ra, thực sự rất có lợi.

Cô và Lục Xuyên Tịch cùng học một trường, ở nhà lại sống tầng trên tầng dưới, dường như không có thời gian để cô thở, anh sao không lo lắng cho được?

May thay, nhanh chóng đến tháng chín nhập học.

Anh nhìn thời khóa biểu, hai ngày cuối tuần, từ sáng đến tối, kín mít toàn là tiết học, và tiết đầu tiên lại là “Chủ nghĩa Mác và phương pháp luận khoa học xã hội”.

Anh quyết định trốn học.

Đêm qua, anh đáp chuyến bay lúc năm giờ sáng, về đến nhà là ngủ liền, trước khi lên máy bay chỉ kịp chào tạm biệt Lăng Vi trên WeChat.

Sáng hôm sau, lúc tám giờ, anh đang ngủ say thì bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Không kiên nhẫn bắt máy, anh muốn xem kẻ nào lại phiền phức, sáng sớm cuối tuần phá giấc ngủ của người khác như vậy.

Đầu dây bên kia là giọng nữ mềm mại, lịch sự hỏi:

“Xin chào, có phải là Hứa Minh Trạch không?”

“Là tôi.”

Anh có chút cáu kỉnh vì mới dậy, không nhận ra giọng nói bên kia, lạnh lùng đáp.

“Có phải là Hứa tiên sinh không?”

Đối phương do dự hỏi lại.

“Vi Vi?”

Anh không chắc chắn hỏi.

Nếu là bốn năm trước, giọng cô phải trong trẻo và đầy sức sống, chứ không phải như hiện giờ, vừa yếu ớt, vừa khàn đục thế này.

“Hóa ra thật sự là Hứa tiên sinh, tôi là trợ giảng của học kỳ này môn ‘Chủ nghĩa Mác và phương pháp luận khoa học xã hội’. Tôi vừa điểm danh, chỉ thiếu mỗi anh, nhưng tỷ lệ chuyên cần được tính vào điểm tổng kết cuối kỳ, nếu không xin phép giảng viên, Hứa tiên sinh vẫn nên…”

Phần sau cô nói gì anh không nghe rõ, anh vội bật dậy từ trên giường, đầu óc quay cuồng.

Sắp gặp mặt rồi sao?
 
Khi Anh Không Còn Yêu
Chương 19: Chương 19



Anh chưa chuẩn bị gì cả, chưa biết nói gì khi gặp, chưa biết có nên tiết lộ thân phận hay không?

Anh nhanh chóng rời giường, vệ sinh cá nhân, cạo râu, lựa chọn quần áo, còn xịt chút nước hoa trước khi đi.

Trên đường, anh vội vàng, lòng đầy dự tính.

Cuối cùng, anh đứng trước cửa lớp học, hít một hơi thật sâu, mở cửa bước vào.

Trong giảng đường lớn với hơn hai trăm người, đông đúc ồn ào, anh ngay lập tức nhận ra cô gái quen thuộc ngồi ở hàng ghế cuối.

Khi anh chuẩn bị tinh thần và định bước tới, một giọng nói mạnh mẽ vang lên từ bục giảng.

“Em thuộc học viện nào, chuyên ngành nào? Tiết học đầu tiên đã đến trễ thế này, có coi tiết học của tôi ra gì không hả?”

Giáo sư già mặt mày nghiêm nghị, trước sự chứng kiến của mọi người, anh ngượng ngùng đứng ngay ngắn chuẩn bị nhận phê bình, thì Lăng Vi đột nhiên chạy tới, chắn trước người anh, cúi đầu xin lỗi.

“Thưa thầy, bạn Hứa có việc gấp ở nhà, đã báo trước với em. Xin lỗi thầy, là lỗi của em chưa kịp báo thầy.”

“Thế à!”

Giáo sư già dịu mặt lại:

“Chỉ lần này thôi, lần sau không được tái phạm nữa đấy, nhanh tìm chỗ ngồi học đi.”

Anh xin lỗi giáo sư, nhưng phát hiện hàng ghế cuối không còn chỗ, đành ngại ngùng ngồi xuống hàng ghế đầu.

Bài giảng khô khan, nhiều sinh viên nghe cảm thấy buồn ngủ nhưng anh lại rất tỉnh táo, khiến giáo sư già liên tục gật đầu.

Hết giờ học, anh từ chối lời mời của cô bạn cùng bàn, đi thẳng đến chỗ Lăng Vi.

“Vi Vi, cảm ơn em hôm nay đã giúp anh giải vây, anh mời em ăn cơm, đi thôi.”

Anh chủ động cầm lấy cặp sách của cô, lịch sự và nhã nhặn.

“Không cần đâu, Hứa tiên sinh, giữa bạn bè với nhau, việc nhỏ thôi mà.”

Cô lắc đầu, muốn lấy lại cặp sách.

Hứa Minh Trạch quay người, hướng ra cửa, vẫy tay với cô, cười tinh nghịch:

“Mau lên, sư tỷ, sư đệ mới đến, có nhiều điều không biết, muốn nhờ sư tỷ chỉ giáo.”

Anh học năm nhất thạc sĩ, còn cô học năm hai.

“Hứa tiên sinh, anh, anh cứ gọi em là Vi Vi đi.”

Cô lắp bắp khi nghe cách gọi này.

“Được, Vi Vi, chúng ta đi ăn nhé?”

Ba lần mời, từ chối nữa sẽ không phải phép, cô đành ngượng ngùng gật đầu:

“Vậy, vậy được rồi, có thể chia tiền.”

“Sư tỷ đùa à? Mời người ta ăn cơm sao lại chia tiền?”

“Hứa tiên sinh… đừng đùa em nữa.”

Cô xấu hổ quay đầu đi, khiến Hứa Minh Trạch rất muốn bước tới xoa đầu cô.

“Được rồi, sư tỷ.”

“…”

Người ta nói gần gũi thì được lợi.

Chính là đây, mới khai giảng nửa tháng, dù ban ngày anh đi làm, tối và cuối tuần đi học, nhưng luôn tìm được lý do để hẹn cô ra ngoài.

Ví dụ, cùng nhau tự học.

“Anh trai tri kỷ” đã lâu không xuất hiện, nhưng điều đó không cản trở Hứa Minh Trạch nắm rõ tình hình hiện tại của Lăng Vi.

Anh rất đau lòng, giữa cô và Lục Xuyên Tịch, chỉ còn lại sự đơn phương từ phía cô.

Dù đối thoại qua mạng không hiệu quả bằng gặp mặt trực tiếp, nhưng vẫn cần để cô từ từ làm quen với việc anh đang dần tham gia vào cuộc sống của cô.

Tối nay, anh gặp cô đang đi chân trần, tóc tai rối bù bên lề đường.
 
Back
Top Bottom