Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Khi Anh Không Còn Yêu

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczNOaONSBhaY68uy1Gp4n0k7nQ0SeLg-F3Xi5cuIXwYbUHUzfNeVPBrBuCSgRlRGnm6M_iDh_CMGmQDZfqtj9iJMbxV5mGhCt_b3soUST88L8Ed7b5yas7rTSD5KLa_qIU5c2vMWe3KP_HYoMpCMJsXL=w215-h322-s-no-gm

Khi Anh Không Còn Yêu
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Ngôn Tình, Đô Thị, Nữ Cường, Ngược, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Lục Xuyên Tịch không còn yêu tôi nữa. Tôi biết điều đó, dù không ai nói ra, nhưng từ sau chuyện đó, anh ấy đã dần quay lưng lại với tôi, ánh mắt anh ấy không còn ấm áp như trước nữa.

Anh là thanh mai trúc mã của tôi, người đã từng thề non hẹn biển rằng sẽ cùng tôi đi qua mọi chông gai của cuộc đời. Nhưng giờ đây, lời thề ấy, dường như chỉ còn là một lời hứa vụn vỡ trong quá khứ.

Sau khi gặp cô gái khác, một người sạch sẽ, rực rỡ và xinh đẹp hơn tôi rất nhiều trong mắt anh, Lục Xuyên Tịch đã thay đổi. Cô ấy là tất cả những gì tôi không thể có, và tôi, chỉ còn là một phần mờ nhạt trong ký ức anh.

“Vi Vi, anh luôn coi em như em gái.” Lời nói của anh vang lên, lạnh lẽo và xa cách. Tôi cố gắng mỉm cười, nhưng không thể giấu nổi sự đau đớn đang cuộn lên trong lòng.

Lục Xuyên Tịch lớn hơn tôi bốn tuổi, nhưng cuộc sống của anh luôn như thể được sắp đặt từ trước. Mười sáu tuổi, anh đã thi đỗ lớp thiếu niên, bước vào con đường học vấn với những thành tựu mà bao người mơ ước. Sau khi tốt nghiệp tiến sĩ, anh trở về nước, không mấy chốc đã được nhận vào giảng dạy tại trường cũ của mình, một vị trí mà không phải ai cũng có thể đạt được. Từ trước đến nay, mọi thứ đối với anh đều thuận lợi như vậy, chỉ có tình cảm giữa chúng tôi là không thể tiếp tục.​
 
Khi Anh Không Còn Yêu
Chương 1: Chương 1



Anh ấy luôn là đứa trẻ được các bậc phụ huynh hết lòng khen ngợi, là con nhà người ta trong truyền thuyết. Với thành tích xuất sắc, cộng với ngoại hình đẹp và cao ráo, có thể nói anh chính là đứa trẻ nổi bật nhất vùng.

Gia đình chúng tôi và gia đình anh ấy rất thân thiết, từ nhỏ người lớn đã luôn đùa rằng tôi chính là cô vợ nhỏ của Lục Xuyên Tịch.

Bởi vì tôi luôn như một cái đuôi nhỏ bám theo anh ấy, lúc nào cũng mong ngóng đến dịp nghỉ lễ để được gặp anh Xuyên Tịch của tôi.

Lục Xuyên Tịch có một chiếc răng nanh nhỏ, khi cười, đôi mắt của anh ấy như chứa đựng cả bầu trời sao, khiến cô nhóc là tôi đây khi đó bị mê hoặc đến hoa mắt.

Rồi tôi sẽ nằng nặc đòi ngủ chung giường với anh ấy, khi người lớn trêu chọc, tôi còn rất lý lẽ:

“Con là cô vợ nhỏ của anh Xuyên Tịch, tất nhiên phải ngủ chung với anh ấy rồi! Người lớn không phải cũng ngủ chung sao?”

Lúc đó ỷ vào việc còn nhỏ, tôi luôn chiếm dụng thời gian rảnh rỗi của Lục Xuyên Tịch một cách vô tư, may mà anh ấy thông minh, bằng không tôi đã làm lỡ một nhân tài quốc gia rồi.

Bây giờ nghĩ lại, hóa ra hồi nhỏ tôi cũng có ý thức nguy cơ, biết phải ra tay trước để chiếm lợi thế.

Giá như ý thức nguy cơ đó có thể sử dụng vào đêm mưa kia thì tốt biết mấy…

Nhưng ngày mai và điều bất ngờ, bạn không bao giờ biết được cái nào sẽ đến trước. Tai nạn xe năm tôi sáu tuổi chính là trò đùa đầu tiên của số phận.

Chú Lục đi đón dì Lục và mẹ tôi tan làm, khi đợi đèn đỏ thì bị một tài xế say rượu lái xe đ.â.m vào đằng sau. Mẹ tôi ngồi ở hàng ghế sau nên mất ngay tại chỗ, dì Lục ngồi ở ghế phụ, được chú Lục che chở nên mới thoát nạn, nhưng trớ trêu thay chú Lục lại không qua khỏi…

Khoản bồi thường lớn sau đó cũng vô ích, người c.h.ế.t không thể sống lại, một tai nạn xe hơi làm tan vỡ ba gia đình.

Hôm đó tôi chờ mãi mà chẳng thấy mẹ về, bố tôi cũng đi đâu suốt đêm. Tôi nhiều ngày liền không thấy họ, cho đến khi Lục Xuyên Tịch xuất hiện trước mặt tôi với đôi mắt đỏ hoe.

“Vi Vi, sau này anh Xuyên Tịch sẽ chăm sóc cho em thật tốt.”

Khi đó tôi không hiểu cái c.h.ế.t nghĩa là gì, tôi chỉ biết rằng khi gặp ác mộng sẽ không còn ai dỗ dành, đầu giường không còn quần áo được xếp ngay ngắn gọn gàng, khi không tìm thấy khăn quàng đỏ gọi mẹ cũng không có ai đáp lại.

Đặc biệt là khi tôi thấy những đứa trẻ khác được mẹ bế trong lòng.

Lúc đó tôi mới hiểu, hóa ra tôi sẽ không bao giờ còn mẹ nữa.

Khóc tất nhiên là sẽ khóc, nhưng người dỗ dành tôi, từ mẹ đã trở thành Lục Xuyên Tịch.

Tôi gây rắc rối, anh ấy chịu tội thay, tôi không làm bài tập, anh ấy trốn trong chăn thức đêm làm hộ tôi, tôi quên mặc đồng phục, anh ấy từ trường chạy về, kịp mang đến cho tôi trước giờ học.

Mỗi sáng sớm gọi tôi dậy không phải là tiếng chuông báo thức, mà là tiếng Lục Xuyên Tịch gọi từ dưới nhà lên:

“Vi Vi, mau xuống đi, bữa sáng hôm nay có bánh bao hải sản nè!”

Khi học lớp sáu, trong lớp có mấy cậu con trai nghịch ngợm, luôn chỉ trỏ vào n.g.ự.c tôi. Tôi khóc và kể chuyện này cho Lục Xuyên Tịch nghe, ngay lập tức dì Lục xin nghỉ phép về, dẫn tôi đến cửa hàng nội y.

Lần đầu tiên có kinh nguyệt, tôi lại khóc gọi điện cho anh ấy:

“Anh Xuyên Tịch, em chảy nhiều m.á.u quá, em sắp c.h.ế.t rồi, anh đừng quên em nhé.”

Đầu dây bên kia đột nhiên có tiếng gió, anh ấy vừa thở hổn hển vừa chạy, vừa không quên an ủi tôi:

“Vi Vi, đừng sợ, anh sẽ mua vé về ngay.”

Lúc đó anh ấy đang học lớp thiếu niên ở tỉnh khác, cần xin phép giám thị để rời trường. Sau khi cúp máy, không lâu sau dì Lục đã xuất hiện ở trường, đón tôi về nhà dì.
 
Khi Anh Không Còn Yêu
Chương 2: Chương 2



Nửa đêm tôi ngủ mơ màng, nghe thấy tiếng động ở phòng khách, ánh đèn từ khe cửa hắt vào, rồi có người mở cửa bước vô.

“Anh Xuyên Tịch?” Tôi nhắm mắt hỏi.

“Ừ, là anh đây, ngủ đi.”

Anh ấy vuốt đầu tôi, đắp lại chăn cho tôi, rồi ngồi xuống bên giường tôi.

Tôi quá mệt, lập tức ngủ thiếp đi, không biết anh ấy ra ngoài lúc nào.

Sáng hôm sau tôi dậy sớm với tâm trạng vui vẻ, dì Lục lại bảo tôi, thấy tôi không sao nên Lục Xuyên Tịch đã trở lại trường từ sáng sớm, buổi sáng có trận chung kết “cúp **”, anh ấy là đội trưởng.

Dù có chút thất vọng, nhưng tôi nhanh chóng chấp nhận và mong anh ấy đoạt chức vô địch.

“Vi Vi, Xuyên Tịch bảo có để lại cho con thứ gì đó trong cặp, nhớ xem nhé.”

“Dạ, cảm ơn dì Lục.”

Về nhà, bố tôi vẫn không có ở nhà, tôi mở cặp ra, ngoài mấy món ăn vặt còn có một cuốn sách.

Lấy ra xem, trên đó rõ ràng ghi “mười tám câu hỏi về giới tính dành cho nữ sinh”, làm tôi sợ phát khiếp vội vàng vứt nó đi, rồi lại nhanh chóng nhặt lên, giấu ở góc sâu nhất của kệ sách.

Còn có một lá thư, không gì khác ngoài việc nhắc nhở tôi học hành chăm chỉ, không yêu sớm, nếu kỳ thi cuối kỳ này tôi đạt tốp mười của lớp, anh ấy sẽ về dẫn tôi đi chơi nhà ma.

Sau khi đậu vào trường trung học trọng điểm, áp lực học tập đột ngột tăng lên, cùng với giai đoạn nổi loạn đến không đúng lúc, thành tích tụt dốc không phanh, mỗi lần thi hàng tháng xong, tôi đều mếu máo gọi điện cho Lục Xuyên Tịch.

Lúc đó anh ấy đang học thạc sĩ và tiến sĩ ở nước ngoài, bên này là ban ngày, còn bên đó là ban đêm. Mỗi lần gọi điện, anh ấy luôn kịp thời nhận máy, giọng mũi nặng nề, nghe như vừa mới tỉnh dậy vậy.

Sau đó, buổi tối cùng ngày, tôi sẽ nhận được kế hoạch học tập và các điểm chính của môn học anh ấy gửi, trên đó phân chia rõ ràng, được đánh dấu bằng nhiều màu sắc, trông rất đẹp.

Tất nhiên, cuối mỗi tài liệu đều có thêm phần “Mười tác hại của việc yêu sớm”.

Mấy cô bạn tuổi mới lớn giống như tôi luôn sôi nổi thảo luận xem cậu bạn nào đẹp trai nhất trong trường, mỗi khi như vậy, tôi lại vô thức so sánh với Lục Xuyên Tịch.

Cậu này không cao bằng Lục Xuyên Tịch, cậu kia không trắng bằng Lục Xuyên Tịch, và cậu nọ cũng không có đôi môi đẹp như Lục Xuyên Tịch…

Khi tôi thi đại học xong, Lục Xuyên Tịch bỏ dở bài giảng của giáo sư, bay từ nước ngoài về chỉ để hướng dẫn tôi điền nguyện vọng.

Anh cười xoa đầu tôi: “Cô bé của anh cuối cùng cũng lớn rồi, phải giữ chặt, không được để con lợn nào đến phá.”

May mắn là điểm thi của tôi cao, dưới sự kiên trì của anh, tôi đã chọn trường mà anh từng học.

Anh nói trong trường có người quen, sẽ có người chăm sóc cho tôi, anh ở nước ngoài cũng yên tâm.

Thực ra được học cùng trường đại học với anh, dạo buo6 trên con đường trong khuôn viên mà anh từng đi, ngồi trong lớp học mà anh từng ngồi nghe giảng, mượn những cuốn sách mà anh từng mượn, đó cũng là điều mà tôi luôn ao ước.

Trước đây, khi tôi đang tập trung vào học hành, người chủ động gọi điện cho anh luôn là tôi, giờ đây anh lại thường xuyên gọi điện cho tôi, nói rằng sợ tôi không thích nghi được với môi trường đại học, anh sẽ chỉ dẫn cho tôi.

Điều này khiến các bạn cùng phòng cố tình trêu đùa khi tôi gọi video, hỏi rằng có phải tôi đang yêu không, rồi anh nhanh chóng lấy được số điện thoại của tất cả mọi người, nhờ họ chăm sóc cho tôi, khi nghỉ hè sẽ mời mọi người đi ăn.
 
Khi Anh Không Còn Yêu
Chương 3: Chương 3



Đôi khi vì hoạt động của khoa, tôi không kịp xem điện thoại, khi mở lên sẽ thấy rất nhiều cuộc gọi nhỡ của anh.

Anh còn nhờ các bạn cùng phòng, nếu tôi có bạn trai, nhất định phải lén lút báo cho anh biết, chuyện này sau đó tôi mới biết.

Kỳ nghỉ đông năm nhất, đêm giao thừa, bố tôi và dì Lục đang làm bánh sủi cảo trong nhà, anh bí mật gọi tôi ra ngoài, nói là ra sân làm người tuyết.

Bất ngờ, anh tỏ tình với tôi.

Tôi mới biết, hóa ra anh đã kết nối với các bạn cùng phòng của tôi, biết có cậu bạn kia muốn theo đuổi tôi, anh suy nghĩ kỹ càng, quyết định ra tay trước.

Tôi giả vờ dè dặt, lưỡng lự một hồi, rồi mới đồng ý.

Nhưng tôi bắt anh hứa đi hứa lại, phải đợi đến khi tôi tốt nghiệp đại học mới được kể cho bố tôi và dì Lục biết chuyện này.

Sau này khi nhớ lại chuyện đó, tôi không biết nên cảm thấy may mắn hay là tiếc nuối.

Từ đó mỗi đêm, anh đều gọi điện xuyên lục địa, thấy điều gì hay ho cũng chụp lại gửi cho tôi, còn gửi đồ cho tôi, bao gồm cả những món đồ kỳ lạ mà anh tổng hợp trong phòng thí nghiệm.

Các bạn cùng phòng nhờ anh mua hộ đồ, anh cũng không từ chối.

Kỳ nghỉ hè và đông, anh sẽ chuẩn bị kế hoạch du lịch, dẫn tôi đi khắp nơi.

Có vài lần suýt vượt quá giới hạn, anh đều kịp thời kiềm chế.

“Cô nhóc tí hon, thật muốn xử lý em ngay, nhưng may cho em, anh là đàn ông đích thực, anh đợi được.”

Chúng tôi thỉnh thoảng cũng bàn về việc sau này sẽ tổ chức đám cưới như thế nào, đi tuần trăng mật ở đâu, sinh mấy đứa con, đặt tên là gì.

Chuyện của chúng tôi được giấu kín như bưng, bố tôi và dì Lục đều không mảy may phát hiện, cũng như chúng tôi không phát hiện ra chuyện của họ.

Giá mà thời gian có thể dừng lại ở đó thì tốt biết mấy!

Đáng tiếc số phận lại trêu đùa tôi lần thứ hai.

Mùa hè năm ba đại học, tôi được xác nhận tuyển thẳng vào cao học tại trường, đúng lúc Lục Xuyên Tịch tốt nghiệp tiến sĩ, tôi và dì Lục, cùng bố tôi bay qua đó để chúc mừng anh.

Tại đó, tôi gặp sư muội của Lục Xuyên Tịch – Bạch Nguyệt Nguyệt, cô ấy còn một năm nữa mới tốt nghiệp.

Cô ấy thích Lục Xuyên Tịch, tôi biết, vì ánh mắt cô ấy khi nhìn Lục Xuyên Tịch giống hệt ánh mắt tôi nhìn anh.

Trìu mến, dịu dàng và lưu luyến không rời.

Nhưng tôi biết Lục Xuyên Tịch thích tôi, nên không để t@m đến cô ấy. Người xuất sắc thì đáng được nhiều người yêu thích, Lục Xuyên Tịch không phản bội tôi, tại sao tôi phải nghi ngờ anh?

Nhưng tôi không ngờ, người đó sau này sẽ trở thành nguyên nhân khiến tôi và Lục Xuyên Tịch chia tay.

Sau khi về nước, Lục Xuyên Tịch bận rộn xin đề tài, tôi cũng không nhàn rỗi, định viết xong luận văn tốt nghiệp trước.

Hôm đó, Lục Xuyên Tịch gọi tôi đến nhà anh ăn cơm, nói là có một điều bất ngờ dành cho tôi.

Trời luôn âm u, giữa đường trời đổ mưa lớn, dì Lục gọi điện cho tôi, nhờ tôi lấy giúp cái bánh mà bà đã đặt ở tiệm, tối nay có việc vui muốn thông báo, còn làm món thịt viên mà tôi mê nhất.

Tôi cúi đầu nhắn tin cho Lục Xuyên Tịch, không ngẩng đầu lên mà bảo tài xế rẽ sang đường Quốc Thịnh.

Do mải nhắn tin với Lục Xuyên Tịch, tôi không nhận ra cảnh vật bên ngoài đã thay đổi.
 
Khi Anh Không Còn Yêu
Chương 4: Chương 4



Cho đến khi một tia chớp kèm theo tiếng sấm vang lên khiến tôi giật mình ngẩng đầu, lúc đó mới phát hiện xe đã rẽ vào một con đường xa lạ.

Tôi giả vờ như không nhận ra, cả người như rơi vào hầm băng, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồ ng ngực, tay tôi run rẩy, không thể gõ được chữ, nghiến răng nhắn vị trí và SOS cho Lục Xuyên Tịch.

Vừa nhấn gửi, “két” một tiếng, tài xế đạp phanh.

Đột nhiên xung quanh tối đen như mực, gã ta tắt đèn.

Tôi run rẩy quay đầu nhìn, lúc đó một tia chớp lại lóe lên, chiếu sáng trong xe như ban ngày, cũng chiếu rõ khuôn mặt béo ú của gã tài xế, hắn ta đang cười nham nhở nhìn tôi, râu ria lởm chởm.

“Bác, bác tài, tôi, tôi muốn đi đến, đến đường Quốc, Quốc Thịnh, bác, bác đi, đi nhầm đường rồi chăng?”

Trong bóng tối, giọng tôi run rẩy không thành lời, không thể ghép lại thành câu.

“Cô bé, đây là đường đưa cô đến thiên đường.”

Sự sợ hãi lập tức lan tràn khắp cơ thể.

Tôi hét lên, cố gắng mở cửa xe, đ.ấ.m mạnh vào cửa sổ, vừa đạp vừa đá gã tài xế.

Nhưng sức mạnh nam nữ vốn dĩ chênh lệch, gã ta khống chế tôi trên ghế phụ.

Đột nhiên, điện thoại của tôi reo lên, là cuộc gọi từ Lục Xuyên Tịch.

Tôi kinh hãi nhìn thấy người đàn ông ghê tởm đó vuốt vài cái trên màn hình, rồi ném điện thoại ra bên ngoài.

Hy vọng cuối cùng của tôi cũng bị dập tắt.

“Mẹ kiếp, phải đổi chỗ khác thôi.”

Hắn ta lấy một cái khăn từ dưới ghế lên, thấm nước, bịt mũi và miệng tôi.

Mùi hôi khó chịu xộc thẳng vào mũi…

Đây đúng là một tên tội phạm có kinh nghiệm.

Khi tỉnh dậy, toàn thân tôi đau nhức, đặc biệt là cảm giác lạ thường ở phía dưới, khiến tôi tuyệt vọng như rơi vào địa ngục.

Bên ngoài trời vẫn mưa, đây là một nhà nghỉ cũ nát, mùi đồ đạc cũ kỹ bốc mùi ở khắp nơi, sơn tường bong tróc, bóng đèn vàng vọt trên trần nhà, cách âm cũng chẳng tốt gì.

Tôi không màng gì nữa, hét lên cầu cứu, hy vọng có ai đó ngoài kia nghe thấy.

“Mày im ngay, đồ con đi3m.”

Tài xế lại tát tôi mấy cái, mắt tôi tối sầm, tai ù ù, dường như có chất lỏng ấm nóng chảy ra. Tôi dùng hết sức bình sinh mà cấu xé, cắn gã ta.

Nếu trong tay tôi có dao, tôi sẽ đ.â.m gã một nhát rồi lặng lẽ nhìn m.á.u chảy lênh láng trên đất, cho đến khi gã bỏ mạng.

Tiếng đập cửa đột ngột vang lên ngoài hành lang, càng lúc càng lớn, xen lẫn tiếng gọi gấp gáp của Lục Xuyên Tịch.

Tôi tưởng mình đang bị ảo giác.

“Vi Vi, anh ở đây, anh đến rồi.”

Giọng nói này như tia sáng trong bóng tối, có thể phá tan mọi quỷ quá
 
Khi Anh Không Còn Yêu
Chương 5: Chương 5



Cánh cửa lung lay bị đạp mở, anh và cảnh sát xông vào.

Cảnh sát ùa lên bắt giữ tên cặn bã, tôi lập tức cuộn mình trong chăn, nhắm mắt khóc không thành tiếng.

Anh bị chặn bên ngoài, sau đó mới lao đến, ôm chặt tôi qua lớp chăn.

“Vi Vi, đừng sợ, anh đến rồi, anh ở đây.”

Trong vòng tay anh, tôi gào khóc thảm thiết, tiếng khóc bi thương như ma nữ, tiếng nức nở bi ai, cơ thể run rẩy không ngừng. Cảnh sát đều lặng lẽ lui ra.

“Vi Vi, anh ở đây, anh luôn ở đây.”

“Anh sẽ luôn bên em, đừng sợ.”

“Anh sẽ không bỏ rơi em, chúng ta sẽ mãi ở bên nhau.”

Lúc đó anh quá đỗi dịu dàng, khiến tôi vô thức bỏ qua một điều.

Đó là trong khoảnh khắc anh xông vào, ánh mắt đầy ngạc nhiên và đau đớn, pha lẫn căm phẫn của anh lại còn có chút ghê tởm.

Vì tin anh, vì yêu anh, nên tôi đã không màng đến điều đó.

Cho đến khi ánh mắt nóng bỏng của anh dừng lại trên người cô gái khác, tất cả những mảnh ký ức bị lãng quên nơi góc khuất đều ùa về trong khoảnh khắc đấy.

Tôi và anh đều đánh giá quá cao sức mạnh của tình cảm này, nghĩ rằng nó có thể vượt qua mọi trở ngại của thế gian.

Nhưng lòng người là thứ dễ bị lung lay nhất.

Tôi không biết những cô gái bị xâm hại cuối cùng đã vượt qua như thế nào.

Tôi nghĩ mình sẽ rất mạnh mẽ, tôi biết đây không phải là lỗi của mình, tôi muốn tận mắt nhìn thấy tên cặn bã đó bị trừng phạt, bị kết án.

Từ việc hắn thành thạo lấy thuốc mê ra, có thể thấy hắn là một tên tội phạm lão luyện.

Không biết có bao nhiêu cô gái đã trở thành nạn nhân của hắn.

Nhưng đối mặt với sự chất vấn của bác sĩ, cảnh sát, luật sư, thẩm phán, sự quan tâm của gia đình… dường như mọi người đều ép tôi, ép tôi nhớ lại những điều tôi cố gắng trốn tránh.

Tôi đã sụp đổ, quá trình này thực sự quá đau đớn, lần lượt mở vết thương cho người khác xem, lần lượt phơi bày những chỗ xấu xí của mình.

Ra tòa làm chứng, tôi đã từ bỏ.

Bố tôi chỉ sau một đêm tóc đã bạc trắng, dì Lục khóc nức nở không ngừng, mọi người đều âm thầm lo lắng cho tôi.

Ngày hôm đó, nếu tôi không gặp chuyện, Lục Xuyên Tịch sẽ thú nhận với dì Lục chuyện của chúng tôi trước, rồi cầu hôn tôi.

Và dì Lục sẽ tuyên bố, bà và cha tôi đã lấy giấy đăng ký kết hôn.

Lúc đó, sẽ là một cảnh tượng khác đầy hấp dẫn.

Thấy không? Số phận thích đùa cợt con người như thế đấy!

Ban đầu tôi vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ trước mặt họ, tôi cũng muốn tự lừa dối mình rằng:

“Mày đã mạnh mẽ rồi.”

Nhưng giống như khi mẹ tôi qua đời lúc còn nhỏ, vì không hiểu sự ly biệt, nên cảm xúc buồn bã không thể bộc lộ lúc đó.

Nhưng theo thời gian trôi qua, những ký ức phai nhạt đó bất ngờ hiện về trong tâm trí, như những thước phim cũ bị chiếu đi chiếu lại.

Cảm xúc vui hay buồn cũng theo đó mà trào dâng.

Tai nạn lần này đối với tôi cũng vậy.

Khi những vết thương trên cơ thể dần lành, thì vết thương trong lòng lại bắt đầu dậy sóng, rồi dần dần lan tràn.

Chỉ khi hòa vào đại dương bao la, cơn lũ mới có thể yên tĩnh.

Lần này, Lục Xuyên Tịch không thể trở thành đại dương bao la đó.

Rất nhanh, kỳ học mới bắt đầu, cha tôi và dì Lục đã bàn bạc, cuối cùng nhanh chóng quyết định chuyển đến thành phố, nơi tôi đang học đại học. Một là để tránh những lời đồn đại mập mờ, hai là không có gì thay đổi, thì tôi và Lục Xuyên Tịch sẽ ở lại thành phố này trong tương lai.

Năm thứ tư đã không còn bài vở, mọi người hoặc là ra ngoài thực tập, hoặc là chuẩn bị thi nghiên cứu sinh, thi công chức, tôi cũng chỉ còn lại một buổi bảo vệ luận văn tốt nghiệp.
 
Khi Anh Không Còn Yêu
Chương 6: Chương 6



Tôi sống ở nhà.

Mỗi đêm nằm xuống, tôi lại nhớ đến việc bị tên cặn bã đó hành hạ, cảm giác nhục nhã như cá nằm trên thớt, chỉ cần nhắm mắt lại, khuôn mặt béo phì của gã tài xế lại hiện ra trước mắt tôi, cái miệng hôi thối của hắn lại cọ xát lên mặt tôi.

Tôi trằn trọc cả đêm không ngủ được, tôi luôn ngồi ở góc giường, hai mắt mở to nhìn vào tường, lẳng lặng khóc. Khi trời sáng, tôi sẽ trốn vào chăn, giả vờ ngủ, vì bố tôi sẽ lặng lẽ đến kiểm tra.

Tóc tôi rụng như lá mùa thu, tinh thần rối loạn, cơ thể gầy đi trông thấy, sợ tôi sẽ làm điều dại dột nên dì Lục đã đưa tôi về nhà bà và ngủ cùng tôi mỗi đêm.

Ở trường, nhìn thấy những bạn học khác tràn đầy sức sống, tôi bất giác rơi nước mắt, họ thật tươi trẻ và xinh đẹp, phóng khoáng và sạch sẽ.

Còn tôi đã trở thành một khúc gỗ mục nát, toàn thân tỏa ra mùi hôi thối của tuổi già, đôi mắt khô cạn đã không thể nào rơi lệ được nữa.

Đôi khi ngồi trên sân thượng nhìn xa xăm, thậm chí tôi từng nghĩ:

“Tại sao người đó lại là tôi? Tại sao tôi lại gặp phải những chuyện này?”

Những câu châm ngôn đầy cảm hứng như “Sau cơn mưa trời lại sáng” hay “Khi một cánh cửa đóng lại, cánh cửa khác sẽ mở ra” cũng không thể kéo tôi ra khỏi bóng tối.

Tôi mắc chứng trầm cảm.

Nhưng lúc đó Lục Xuyên Tịch đang làm gì?

Là một giáo viên trẻ, anh ấy rất bận rộn, bận rộn dạy học, bận rộn viết báo cáo đề tài, bận rộn viết luận văn. Khi hoàn thành một dự án cũ, một dự án mới lại ngay lập tức được phê duyệt.

Anh ấy đi sớm về muộn, mỗi buổi sáng trước khi ra khỏi nhà, anh ấy sẽ lẳng lặng vào phòng ngủ, ngồi bên giường tôi một lát rồi rời đi.

Không còn những cái ôm tạm biệt, càng chẳng còn những nụ hôn dịu dàng lên trán.

Nhưng mỗi ngày, anh ấy sẽ nhắn tin nhắc tôi ăn uống đầy đủ, không suy nghĩ lung tung, ra ngoài đi dạo nhiều hơn, vận động khiến tâm trạng cũng vui vẻ hơn. Anh ấy sẽ chia sẻ một số video thú vị và đẹp mắt cho tôi, sẽ kể lể những chuyện thú vị hàng ngày mà anh gặp phải…

Mối quan hệ này dường như không thay đổi, nhưng cũng có vẻ như đã thay đổi rồi.

Không cần giao tiếp mặt đối mặt, tôi thấy nhẹ nhõm hẳn ra, bởi vì tôi cũng không muốn gặp anh ấy với bộ dạng tiều tụy này, không muốn anh ấy nhìn thấy một tôi bẩn thỉu và tan nát như thế này.

Tôi đang trốn tránh, trốn tránh trong tình yêu của mọi người, trốn tránh một cách ích kỷ.

Khi sự việc xảy ra, tôi đã đề nghị chia tay với anh ấy, anh ấy từ chối thẳng thừng và rất tức giận, đó cũng là lần đầu tiên anh ấy nổi giận với tôi.

Anh ấy trách mắng tôi đang nói chuyện ngu ngốc gì vậy, còn nói tôi không tin tưởng anh ấy, nói rằng tôi coi anh ấy chỉ có như vậy thôi sao, nói tôi đối xử với mối quan hệ này quá hời hợt, nói bỏ là bỏ.

Tôi khóc nức nở, liên tục xin lỗi.

Anh ấy ôm lấy tôi một cách thờ ơ và nhấn mạnh nhiều lần rằng anh ấy sẽ không bỏ rơi tôi, chúng tôi sẽ luôn ở bên nhau.

Sau đó, tên của chúng tôi cuối cùng cũng xuất hiện trên cùng một sổ hộ khẩu.

Nhưng với tư cách là anh em.

Khi tôi được chẩn đoán mắc chứng trầm cảm nặng, anh ấy vô cùng hoảng sợ.

Anh ấy đã thuyết phục bố tôi và dì Lục, xin học bổng học tập ở nước ngoài, và xin cho tôi một chương trình trao đổi sinh viên, dẫn tôi ra nước ngoài chữa bệnh.

Bác sĩ nói thay đổi môi trường có lợi cho sức khỏe tâm lý của tôi.

Anh ấy đối xử với tôi rất tốt, tốt đến mức khiến tôi cảm thấy mối quan hệ của chúng tôi vẫn như xưa.

Những ngày tiêm thuốc và uống thuốc, anh ấy đều ở bên cạnh tôi.

Những đêm gặp ác mộng ám ảnh, anh ấy sẽ ở bên giường không ngừng an ủi tôi.

Khi chứng chán ăn tái phát, anh ấy sẽ chuẩn bị nhiều bữa ăn mỗi ngày, từng chút một thuyết phục tôi ăn.

Tôi thường cảm thấy buồn bã vô cớ, muốn tìm người để nói chuyện, anh ấy sẽ lập tức từ trường trở về.

Anh ấy cẩn thận chăm sóc tôi, chiều theo ý tôi, đối xử với tôi như một báu vật.

Nhưng dường như anh ấy chẳng mấy khi ôm tôi.

Anh ấy gầy đi trông thấy, nơi đất khách quê người, vừa phải chăm sóc tôi, một người gần như không thể tự lo liệu, vừa phải đối phó với công việc của hai trường học.

Điều đó khiến chúng tôi như một cặp đôi tị nạn ra nước ngoài.

Tôi ép mình phải phấn chấn lên, mỗi ngày đều soi gương tự động viên, tự nhủ rằng bố và dì Lục đang đợi tôi trở về, tôi vẫn muốn ở bên Lục Xuyên Tịch cả đời, sinh mấy đứa con bụ bẫm cho anh.
 
Khi Anh Không Còn Yêu
Chương 7: Chương 7



Tôi cố gắng tìm lại những sở thích cũ, tự an ủi rằng mỗi ngày tiến bộ một chút, tích cực giao tiếp với mọi người, tham gia các hoạt động, hòa nhập với các bạn học nước ngoài xung quanh.

Trong quá trình này, Lục Xuyên Tịch luôn ở bên cạnh tôi, bàn làm việc của anh ấy chất đầy sách về sức khỏe tâm lý, máy tính lưu trữ nhiều luận văn về chứng trầm cảm, nhiều video và nhạc chữa lành tâm hồn.

Khi về nước sau buổi bảo vệ luận văn tốt nghiệp, ít nhất nhìn từ bên ngoài không ai nhận ra tôi từng là một cái xác không hồn.

Dự án học tập ở nước ngoài của Lục Xuyên Tịch kéo dài một năm, sau khi tham dự lễ tốt nghiệp của tôi, anh ấy lại vội vã bay trở lại.

Chúng tôi trở lại trạng thái yêu xa như trước, nhưng tổng thể vẫn không giống.

Cả hai đều có công việc riêng bận rộn, tôi thường chỉ báo tin vui, còn tin buồn thì không cho anh hay biết.

Còn anh ấy, dù vẫn thường xuyên hỏi thăm nhưng không còn gọi điện hàng giờ mỗi ngày, không còn chia sẻ những chuyện vui, những món quà gửi về không còn là những thứ kỳ lạ nữa, mà là các loại thuốc và sách về tâm lý học.

Những thay đổi này, vừa có vẻ tự nhiên, lại vừa như đột ngột.

Sau đó, liên lạc giữa chúng tôi ngày càng ít đi.

Cuối cùng, mối nguy lớn nhất của yêu xa đã bùng nổ.

Vì một đề tài quan trọng bị trì hoãn, Lục Xuyên Tịch phải ở lại nước ngoài thêm nửa năm nữa.

Vào kỳ nghỉ hè, anh ấy trở về.

Mang theo Bạch Nguyệt Nguyệt cùng trở về.

Sau khi tốt nghiệp tiến sĩ, cô ấy lại tiếp tục theo đuổi hậu tiến sĩ tại trường mà Lục Xuyên Tịch học, cả hai ở cùng một nhóm nghiên cứu.

Khi tôi nhận được điện thoại từ dì Lục, anh ấy đã về đến nhà rồi.

Không báo cho bất kỳ ai ra đón.

Dì Lục ở ngay trên tầng nhà tôi, tôi cẩn thận chọn một bộ quần áo đẹp nhất, trang điểm nhẹ, hớn ha hớn hở chạy lên tầng.

Tôi muốn trả lại cho anh ấy hình ảnh khỏe mạnh, hoạt bát và tự tin của tôi.

Đúng vậy, chứng trầm cảm của tôi gần như đã khỏi.

Hít một hơi sâu, tôi gõ cửa, người mở cửa là dì Lục.

Vào cửa, thay giày, chào hỏi, người đầu tiên lại là Bạch Nguyệt Nguyệt.

Dù rất ngạc nhiên, nhưng tôi không để t@m đến xã giao, bước vài bước vào bếp, định tạo bất ngờ cho Lục Xuyên Tịch.

Anh ấy vẫn giữ phong thái rạng rỡ như trước, ánh mắt tập trung cắt dưa hấu, cánh tay dài và mạnh mẽ, thân hình cao ráo.

Tôi lặng lẽ ôm anh từ phía sau, trong phút chốc cơ thể anh ấy dường như cứng đờ.

“Xuyên Tịch, anh có nhớ em không? Em thì nhớ anh lắm!”

Anh ấy không để lại dấu vết đẩy tôi ra, quay lưng lại và dỗ dành:

“Vi Vi, ở đây bẩn, em ra ngoài trò chuyện với mẹ anh và Nguyệt Nguyệt đi, đợi lát nữa ăn dưa hấu.”

“Tuân lệnh!”

Tôi nhảy chân sáo trở lại phòng khách, lòng đầy vui sướng.

Thì ra Lục Xuyên Tịch không thay đổi chút nào.

Nhưng suy nghĩ này rất nhanh đã bị anh ấy tự tay phá vỡ.
 
Khi Anh Không Còn Yêu
Chương 8: Chương 8



Trên bàn ăn, anh ấy trò chuyện vui vẻ với Bạch Nguyệt Nguyệt, hai người họ rất ăn ý, anh ấy vừa nói xong câu trước, Bạch Nguyệt Nguyệt đã nối tiếp câu sau, khiến dì Lục vui vẻ cười lớn.

Tôi lặng lẽ ăn cơm, tự nhủ với bản thân rằng họ là đồng môn, Bạch Nguyệt Nguyệt là khách, họ làm vậy không có gì sai cả.

Một lúc lâu sau, dì Lục đang chìm đắm trong niềm vui đoàn tụ của mẹ con, cuối cùng cũng chú ý đến sự im lặng của tôi.

“Vi Vi mệt rồi sao? Có cần vào phòng nghỉ một lát không con?”

“Nếu có khó khăn trong việc học, hãy bảo Tiểu Tịch giúp cháu, đừng để bản thân bị bệnh.”

Lục Xuyên Tịch không lên tiếng, ngược lại Bạch Nguyệt Nguyệt cười nói:

“Dì ơi, anh Xuyên Tịch học ngành kỹ thuật, Tiểu Vi học ngành xã hội, chuyên ngành khác xa quá, không thể giúp được đâu.”

Tôi đột nhiên cảm thấy chóng mặt, cơm trong miệng nuốt không trôi nữa, đầu óc trống rỗng, không khí như loãng ra khiến người ta đến hít thở cũng khó khăn.

Cảm giác tự ghê tởm bản thân chợt trào dâng, bao phủ lấy tôi.

Tôi cố gắng giữ vững sự lịch sự cuối cùng, cười nói với dì Lục:

“Không sao đâu dì, anh Xuyên Tịch rất bận, việc của cháu, cháu tự giải quyết được, dì không cần lo lắng.”

Dì Lục thấy tôi không sao, bèn tiếp tục tiếp chuyện với Bạch Nguyệt Nguyệt.

Trừ lúc ở trong bếp kêu tôi ra ngoài, trong suốt thời gian sau đó, Lục Xuyên Tịch không nói với tôi một câu nào.

Dì Lục nhìn Bạch Nguyệt Nguyệt với ánh mắt tôi quá quen thuộc, đó là ánh mắt đánh giá con dâu tương lai. Đúng rồi, Lục Xuyên Tịch cũng đã lớn rồi.

Tôi cảm thấy trạng thái của mình ngày càng tồi tệ, liền vội vàng tìm cớ để rời đi.

Dì Lục bảo Lục Xuyên Tịch tiễn tôi, nhưng thấy anh không có ý định đứng dậy, tôi lập tức từ chối.

Lúc rời đi, tôi còn nghe thấy dì Lục trách anh.

“Tiểu Tịch, Tiểu Vi đến chơi lâu như vậy, sao con không nói chuyện với em?”

“Mẹ, Tiểu Vi lớn rồi, không thể như trước đây được.”

Tôi kéo khóe miệng cười buồn, trước đây như thế nào?

Trong trường học, anh là thầy giáo, tôi là học sinh, hơn nữa không cùng một khoa, tôi không thể công khai tìm anh.

Ngày thường anh đi sớm về muộn, thời gian biểu của chúng tôi hoàn toàn trái ngược nhau.

Tôi không biết là anh cố tình tránh tôi, hay chỉ đơn giản là thời gian không khớp.

Ba người chúng tôi đều ở cùng một trường, hôm nay không gặp thì cũng sẽ gặp vào ngày mai.

Khi tôi nhìn thấy ánh mắt ấm áp của anh dừng trên người Bạch Nguyệt Nguyệt.

Khi Bạch Nguyệt Nguyệt nũng nịu trước mặt mọi người, anh cười đáp lại.

Khi Bạch Nguyệt Nguyệt mặc áo khoác tôi tặng anh, đi dạo quanh giá sách trong thư viện.

Trái tim tan nát không thể diễn tả hết nỗi buồn của tôi.

Tôi bị nỗi sợ hãi chi phối, táo bạo đưa ra một quyết định.

Chính quyết định này đã đẩy tôi và anh đi đến ngõ cụt, không còn lối thoát.

Tôi cẩn thận tính toán, ngày hôm đó bố và dì Lục sẽ đi đến nhà thờ lớn ở thành phố lân cận cầu nguyện, ngày hôm sau mới về.
 
Khi Anh Không Còn Yêu
Chương 9: Chương 9



Không nhớ rõ là từ khi nào họ bắt đầu tin vào đạo Thiên Chúa.

Tôi đặt một bộ nội y trên mạng, trốn trong phòng ngủ của Lục Xuyên Tịch đợi anh về.

Tôi muốn trao bản thân cho anh, muốn hoàn toàn ở bên anh.

Nhưng điều tôi nhận được không phải là sự ngạc nhiên và yêu thương, ánh mắt của anh khi lật chăn lên, tôi cả đời cũng chẳng quên được.

Khinh bỉ, ghê tởm, không tin nổi, thất vọng, phẫn nộ…

Anh trách tôi học đâu ra những thủ đoạn bẩn thỉu này, nói tôi trông như một người phụ nữ lẳng lơ, không có lòng tự trọng.

Chúng tôi đã có cuộc cãi vã dữ dội nhất từ trước đến nay.

Thật khó tưởng tượng, một người luôn dịu dàng như Lục Xuyên Tịch, lại có ngày cãi nhau đến đỏ mặt với một người phụ nữ. Người phụ nữ vinh hạnh đó chính là tôi.

Tôi không cầu xin anh thay đổi ý định, như thế chỉ làm tôi cảm thấy lòng tự trọng bị chà đạp.

Tôi trực tiếp hỏi anh: “Có phải anh thấy em rất bẩn không?”

Anh không trả lời mà hỏi lại: “Em nghĩ về anh như vậy à?”

Tôi nói lời hứa không chia tay ngày xưa, là anh nói nhảm khi ăn quá nhiều hả?

Anh nói rất nhiều, gì mà coi tôi như em gái, gì mà tuổi trẻ không hiểu chuyện, nhầm lẫn giữa sự đồng hành và tình yêu, gì mà lời hứa lúc đó chỉ để giúp tôi nhanh chóng thoát khỏi đau thương và trầm cảm…

Tôi không thể nghe thêm nữa, trực tiếp tát anh một cái, nhục nhã chạy về nhà.

Tôi ngồi ngẩn người bên cửa sổ suốt đêm, chìm trong mớ suy nghĩ hỗn loạn.

Tôi nhớ lại hồi còn nhỏ Lục Xuyên Tịch rất thích chơi lego, nhưng lúc đó lego không rẻ, anh hàng xóm chuyển nhà tặng anh một bộ lego hiếm, anh lại đưa nó cho tôi.

Anh nói anh không thích dùng đồ đã qua tay người khác, chỉ có những thứ hoàn toàn mới từ đầu đến cuối, mới thực sự thuộc về mình.

Tôi nhớ đến một trang web hỏi đáp, có người từng hỏi một câu như này: “Bạn có lấy một cô gái từng bị cưỡng h.i.ế.p không?”

Lượt xem và lượt quan tâm rất cao, nhưng lại rất ít người trả lời, thậm chí có người thẳng thừng nói không.

Lúc đó tôi còn nghĩ, Lục Xuyên Tịch chắc chắn không phải người như vậy, sau đó anh cũng thực hiện trách nhiệm của một người bạn trai, chỉ không ngờ lại nhanh chóng bị thực tế vả một cái đau đớn thế này.

Tôi nhớ hồi cấp ba, thầy giáo giảng đến bài “Mưa”, để học sinh trả lời câu nào ấn tượng nhất, hầu hết mọi người đều trả lời: “Cô gái say đắm…”

Chỉ có tôi đứng lên nói: “Những ngày cùng chơi đùa, cười nói vui vẻ, hứa hẹn thủy chung, không nghĩ sẽ phản bội…”

Hồi tưởng lại những niềm vui thời trẻ, nụ cười và cả những lời thề.

Tại sao lại cho rằng người đó sẽ thất hứa chứ?

Tại sao hồi nhỏ lại cảm thấy câu nói đó rất đau đớn?

Đó là số phận đang nhắc nhở tôi sao?

Trong đêm tĩnh lặng, tôi khóc nức nở.

Nhưng chẳng còn ai đến dỗ dành tôi nữa.

Số phận dường như chưa muốn dừng lại việc chơi đùa với tôi, lại tiếp tục bày ra một trò cười khác.
 
Back
Top Bottom