Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Khánh Dư Niên

Khánh Dư Niên
Chương 1720: Người đầy mưa gió, ta từ biển tới 6



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Loáng thoáng có thể thấy Tứ Cố Kiếm đuối sức trên đường lên núi, quay

đầu nhìn về phía cửa đá của gian nhà trên núi, không biết là nhìn Phạm Nhàn -

người sẽ gánh vác Đông Di thành, hay nhìn Ảnh Tử - đệ đệ đại diện cho tuổi

thơ của Đông Di thành.

Phạm Nhàn và Ảnh Tử đứng trầm mặc ở cửa núi, nhìn đoàn người leo lên

đỉnh núi. Hai người đứng thật thẳng, có lẽ muốn biểu thị lòng tôn kính đối với

vị Đại tông sư này. Tiễn biệt phải đứng nghiêm trang, mắt nhìn thẳng, không lẫn

bất cứ cảm xúc nào khác.

Thân hình gầy yếu của Đại tông sư, được Vân Chi Lan và Vương Thập Tam

Lang dìu dắt, gần như không còn nhìn thấy. Áo vải của người bay phấp phới

trong gió sớm, đôi chân dép cỏ dường như không chạm đất.

Ngọn núi phía sau nhà tranh không cao, cách nơi Phạm Nhàn đứng chỉ một

quãng, không xa. Chẳng mấy chốc, đoàn người Kiếm Lư đã lên tới đỉnh núi.

Mặt trời buổi sớm nhô lên khỏi mặt biển thanh bình, leo lên khỏi đường

chân trời.

Phạm Nhàn híp mắt nhìn, chỉ thấy tia sáng đầu tiên xuyên qua mặt biển,

xuyên qua nhà dân Đông Di thành, xuyên qua không khí nhân gian, lọt qua kẽ

lá, rọi lên ngọn núi nhỏ phía sau Kiếm Lư, rọi lên người các đệ tử, rọi lên khuôn

mặt vị Đại tông sư gầy yếu ở phía trước.

Khuôn mặt vị Đại tông sư thoáng phản chiếu ánh vàng mong manh, dù đã

tới điểm cuối của sinh mệnh, thân hình tiều tụy, vẫn hiên ngang trước sinh linh.

Đây không phải khí thế kiếm ý, mà là sự tồn tại của con người ấy.

Phạm Nhàn liếc nhìn l*n đ*nh núi, giữa đám đông chỉ thấy có mình lão.

Tứ Cố Kiếm đứng bình thản bên vách đá, đón ánh nắng ấm áp quen thuộc từ

biển kia chiếu tới. Lão hơi nhắm mắt, ngửi không khí Đông Di thành, ngửi hơi

thở nơi đây, im lặng không nói gì, không biết đang nghĩ điều chi. Có lẽ lúc sắp

chết, tất cả quá khứ, tất cả ký ức hiện thành những hình ảnh trong đầu lão, đan

xen trong ánh vàng ban mai trước mắt lão.

Kiến dưới gốc cây, bằng hữu bịt vải đen, đệ đệ, mưa, người chết, đốt phủ,

kiếm, hố kiếm, rác rưởi, đồ đệ, đồ đệ, lại là đồ đệ, lại là kiếm, đại kiếm, thiên

kiếm, một kiếm vắt ngang thiên hạ, một kiếm vệ thành, thành chưa phá, kiếm

chưa gãy, nhưng người sắp chết.

Tứ Cố Kiếm chớp chớp hai mắt vô thần, xua tan ảo ảnh trong ánh bình

minh, cố đứng thẳng hơn, nhìn xa hơn, nhìn thực tế hơn, nhưng chân không còn

sức, mắt cũng mờ dần.

Vân Chi Lan và Vương Thập Tam Lang nhận ra ý nghĩ của sư phụ, vội vàng

đỡ lão đứng thẳng dậy.

Tứ Cố Kiếm bỗng thấy tầm mắt mình trong veo, nhìn thấy Đông Di thành

mình bảo vệ hàng chục năm, thấy khói bếp bay lên từ trong thành, thấy các

thương gia bận rộn dọn hàng ra chợ sớm, thấy vàng bạc vô hình lưu chuyển

giữa phố xá, thấy nụ cười hạnh phúc trên khuôn mặt mọi người.

Đến phút cuối đời, lão bỗng thấy mình thực ra mình không muốn nhìn thấy

những điều đó, nên liếc nhìn căn nhà tranh màu vàng nhạt nơi lão sống nhiều

năm. Rất nhiều năm trước đây, đó chỉ là một túp lều rách nát, lão sống ở đó lâu

năm, giết nhiều người, dạy nhiều người, rất tự hào.

Cuối cùng, Tứ Cố Kiếm nhìn thấy gốc cây xanh lớn ngoài thành, dưới ánh

bình minh cây vẫn mạnh khỏe, um tùm che chở người qua đường, du khách,

thương nhân, thế nhân.

Đúng là một gốc cây lớn.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Ánh bình minh từ đông đến, soi rọi lên gò núi sau Kiếm Lư, hào quang ấm

áp bao trùm ngọn đồi. Thầy trò Kiếm Lư hơn mười người đứng thẳng hướng về

phía mặt trời, như một bức tranh sơn dầu.

Dưới chân gò núi, các đệ tử thế hệ ba của Kiếm Lư, kiếm đồng cùng đám tôi

tớ phục vụ Tứ Cố Kiếm nhiều năm, các quan viên, nhìn cảnh tượng trên đồi,

biết vị tông sư Đông Di thành đã đến phút cuối đời. Vô số người không cầm

được nước mắt, quỳ sụp xuống đất, khấn vái về phía ngọn núi.

Trên sườn núi, Phạm Nhàn và Ảnh Tử nhìn sang bên kia, dù mặt không cảm

xúc nhưng trong lòng đã xúc động. Phạm Nhàn bỗng thấy tâm trạng mình kì lạ,

bao năm qua mối quan hệ giữa y với Đông Di thành rất phức tạp, nhất là đối với

Tứ Cố Kiếm. Y chỉ biết lão là cao thủ siêu quần, có thể dùng một thanh kiếm

thay đổi thế cuộc. Nhiều năm qua, Tứ Cố Kiếm là kẻ thù lớn nhất của Phạm

Nhàn. Nhưng sao đến trăng đi, mối quan hệ giữa người với người đã thay đổi

rất lớn.

Dù vậy, đêm qua Phạm Nhàn vẫn không có cảm tình gì với Tứ Cố Kiếm.

Cuộc đàm phán giữa họ chỉ vì lợi ích. Đối với Đại tông sư đã giết nhiều thuộc

hạ và người Khánh Quốc, Phạm Nhàn không thể cảm thán gì nhiều.

Có điều, vào giây phút này.

Ánh dương chiếu đến, Phạm Nhàn không cầm lòng được, cay đắng tự cười

thầm, nhìn bóng dáng gầy yếu kia trên đỉnh núi, trong lòng nghĩ liệu mình có

phải mắt hoa không, sao lại nhìn nhầm vị Đại tông sư này thành một đồng chí

cách mạng bảo vệ thế gian, yêu thương dân lành.
 
Khánh Dư Niên
Chương 1721: Người đầy mưa gió, ta từ biển tới 7



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Ảnh Tử bước ra ngoài sơn môn, lặng lẽ nhìn đăm đăm lên Tứ Cố Kiếm trên

đỉnh núi, nhìn huynh trưởng mà cuộc đời dây dưa thương tốn cùng hắn đến phút

cuối cùng, trong những hơi thở cuối cùng của kiếp người.

Phạm Nhàn lui vào bóng râm chỗ cửa, im lặng. Không hiểu sao, máu trong

tim dâng trào, hai luồng chân khí tính chất hoàn toàn trái ngược trong cơ thể

chậm rãi luân chuyển, đặc biệt là luồng chân khí cường đại bá đạo từ sau lưng

núi tuyết, xuôi theo hai cánh tay phát ra, quay trở lại tại rìa tay, tạo thành một

vòng tuần hoàn chân khí cực kỳ tròn trịa, cách lòng bàn tay chỉ nửa tấc, nhưng

vô cùng mẫn cảm, phát ra bên ngoài.

Y cảm nhận được điều gì, cảm ứng được điều gì, liếc nhìn về phương đông,

mãi nhìn ra xa nơi biển cả mênh mông, dưới ánh dương đỏ hồng chính là nơi

sóng biển đang hít thở trên bờ cát.

Ánh mắt Tứ Cố Kiếm trên đỉnh núi cũng hướng về phía sóng biển.

Phương xa có gió thổi tới, mang theo hạt mưa ẩm ướt. Trên trời ánh dương,

một đám mây đen hơi dày. Gió mưa kéo đến, như tiễn đưa, như thanh tẩy.

o O o

Ngoại trừ Tứ Cố Kiếm đang hấp hối và Phạm Nhàn, không ai cảm nhận

được khí tức người kia cố ý phát ra. Phạm Nhàn lặng lẽ rời khỏi gian nhà, đi

qua phía sau những người quỳ lễ bốn phương dưới đất, lướt nhanh qua Đông Di

thành, tăng tốc đến mức nhanh nhất, chỉ trong thời gian ngắn ngủi, vượt qua phố

phường nhà dân, vượt qua thuyền bè trên cảng, đến một bãi cát vắng vẻ ngoại

Đông Di thành, gần bờ biển Đông Hải.

Lúc này, mưa rơi dày đặc xuống bờ cát biển, đánh lên từng hốc nhỏ.

Một bóng xám lao qua, sau đó dừng lại cực kỳ mạnh mẽ trên tảng đá xanh

bên bờ cát, chính là Phạm Nhàn. Y híp mắt nhìn những hốc nhỏ do mưa rơi

đánh lên bờ cát, bỗng nhiên nhớ lại cách đây nhiều năm, dưới vách đá Đạm

Châu, y nhìn nửa chiếc thuyền nhỏ chìm xuống, thấy những dấu vết trên bãi cát.

Gió mưa không to lớn hơn, chỉ thổi lành lạnh và dịu dàng như thế, rơi xuống

nhè nhẹ. Mặt trời mọc cao thêm chút nữa, chiếu qua tầng mây mưa. Toàn bộ

ánh sáng Đông Di thành đều trở nên tối sầm lại, nhất là trên biển, sóng vỗ đá,

bắn lên vô số tia nước, giao cùng gió mưa lọt qua không trung, khiến biển cả

thêm phần mông lung, mờ ảo.

Phía sau làn sương mờ mịt từ từ hiện ra bóng dáng một con thuyền khổng

lồ, thân thuyền rất lớn, là loại có thể chống chọi sóng to gió lớn dặm ngàn hải

trình. Thuyền không thể cập bờ gần vùng đá ngầm, chỉ hiện ra xa xa giữa biển

cả, tuy cách xa vô cùng, nhưng cảm giác áp bách không rõ nguyên do khiến

Phạm Nhàn cảm thấy căng thẳng.

Đại dương bỗng trở nên lặng yên trong giây phút này, dù gió mưa vẫn tiếp

diễn, nhưng mưa rơi lên biển vào cát không hề có tiếng động, thế gian trơn tru

bỗng im lìm, sóng biển không còn hung hăng đánh vào bờ nữa, chỉ nhẹ nhàng

vỗ về, giống như hơi thở của vùng đất này.

Trong làn sương trắng mờ ảo, mơ hồ xuất hiện một chiếc thuyền nhỏ đang

tiến lại.

Phạm Nhàn hít một hơi thật sâu rồi bước trên bãi cát ẩm ướt mềm mại, tiến

về phía biển, đón chào chiếc thuyền nhỏ ấy đến gần.

Trên mũi thuyền, một người đứng thẳng, hai tay chắp sau lưng, mái tóc bạc

buộc dây sau gáy, khuôn mặt kỳ lạ, đôi mắt trong veo nhưng sâu thẳm khó

lường, đội một chiếc nón lá trên đầu, tuy nón nhỏ nhưng khiến cơn mưa dịu

dàng rơi xuống không thể lại gần thuyền.

Đuôi thuyền ngồi một người, cũng đội nón, nhưng vành nón không che

khuất mái tóc màu sắc khác mọi người, cũng như nụ cười kỳ lạ đáng sợ ở khóe

miệng.

Diệp Lưu Vân đến, lúc Tứ Cố Kiếm sắp qua đời, cuối cùng ông cũng đến

tiễn đưa.

Phạm Nhàn chợt cảm thấy sững sờ, sau đó nhìn người ngồi ở đuôi thuyền,

mỉm cười dịu dàng. Phí Giới tiên sinh cũng tới, vào lúc sắp kiệt sức, có thể gặp

lại người thân yêu giữa lúc Diệp Lưu Vân bất ngờ xuất hiện, xoa dịu phần nào

nỗi kinh ngạc mà ông ta mang lại.

o O o

Chiếc thuyền nhỏ tiến gần vào bờ biển, Diệp Lưu Vân lặng lẽ đứng ở mũi

thuyền, ánh mắt xuyên qua đồi cây xanh ven biển, nhìn về phương xa, đại khái

chính là phương xa đó, Tứ Cố Kiếm đang ở trên đồi núi, thảm thiết và lạnh lùng

nhìn ra biển.

Phạm Nhàn đứng trong mưa gió, lau nước mưa trên mặt, nhìn Diệp Lưu

Vân im lặng không nói một lời, môi mỏng hé mở, cuối cùng vẫn không thốt

được câu nào.

Tiếng nước dần vọng lên, Phí Giới từ đuôi thuyền nhảy xuống, trong nước

nông ngập chân, đi về phía bờ. Phạm Nhàn vội vã tiến lên, đỡ thầy lên bờ. Thầy

trò nhìn nhau, ánh mắt đều dịu dàng vui mừng.

Phạm Nhàn không nhắc tới vấn đề trong kinh đô, không nhắc tới vấn đề

Thập Gia thôn, Trần Bình Bình, vì y biết rõ ra khơi viễn du là ước nguyện cả

đời của Phí Giới lão sư.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
 
Khánh Dư Niên
Chương 1722: Người đầy mưa gió, ta từ biển tới 8



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Vị tông sư dùng độc này tính ham tự do, năm đó nếu không phải vì mình,

chỉ e lão đã sớm rời khỏi đại lục Khánh Quốc. Trần Bình Bình đã lừa lão đi rồi,

Phạm Nhàn tất nhiên cũng phải tiếp tục lừa dối.

"Hai năm qua chúng ta lang thang trên đảo Nam Dương." Phí Giới nhìn đệ

tử tài giỏi nhất, nói cười: "Năm nay vốn định khởi hành, đi viễn du sang phương

tây."

"Tây Dương rất xa." Phạm Nhàn liếc nhìn Diệp Lưu Vân đứng ngây người

trên thuyền, không để ý tới vị Đại tông sư, nắm tay thầy đi xa hơn, lo lắng nói:

"Với tính khí của ngài, chỉ sợ phải đi sâu vào nội địa Tây Dương, chuyến đi này

phải mất bao nhiêu năm?"

Phí Giới mỉm cười nhìn y, nói: "Với tuổi tác của ta và Diệp đại sư, chuyến

này đi chỉ sợ là không thể trở lại."

Cổ họng Phạm Nhàn như bị chặn lại, ban đầu y tưởng đời này không thể gặp

lại tiên sinh, không ngờ hôm nay gặp mặt lại là vĩnh biệt. Sau khi âm thầm buồn

bã, y gượng cười chỉ ra biển nói: "Có chiếc thuyền lớn như vậy, thiên hạ đâu

chẳng đi được."

Phí Giới quay đầu nhìn lại, thấy chiếc thuyền khổng lồ mờ ảo sau làn sương,

cười khanh khách: "Mua không ít thủy thủ đi biển, còn một vài thiếu nữ, khác

hẳn nữ nhân ở đây, ngươi nhìn chắc chắn sẽ thích."

"Ta từng ở với Mã Tác Tác một thời gian." Phạm Nhàn cười đáp: "Sao hôm

nay lại tới đây?"

Trước đó Phí Giới tiên sinh vốn định nói vấn đề này, lão quay đầu nhìn Diệp

Lưu Vân đứng trên mũi chiếc thuyền nhỏ, không lên bờ, im lặng một lát rồi nói:

"Dường như hắn cảm nhận được điều gì đó, biết Tứ Cố Kiếm sắp chết nên

muốn đưa tiễn một đoạn đường."

"Ừm..." Phạm Nhàn hơi cúi đầu, liếc nhìn Diệp Lưu Vân đứng sừng sững

trong mưa như pho tượng ở mũi thuyền, cười khẽ với thái độ phức tạp, nói:

"Chẳng phải Tứ Cố Kiếm chẳng phải bị hắn và bệ hạ g**t ch*t sao?"

Phí Giới lắc đầu, không nói thêm gì. Phạm Nhàn cũng dừng lại câu chuyện

này, nhìn bóng dáng Diệp Lưu Vân, cũng lắc đầu theo lão.

o O o

Diệp Lưu Vân im lặng đứng trước mũi thuyền, lặng lẽ nhìn về phía Đông Di

thành. Lúc này chiếc mũ trên đầu dường như đã mất tác dụng, để mặc gió mưa

đập vào người rồi trượt xuống thuyền, ướt đẫm khắp nơi.

Sau một hồi lâu, vị Đại tông sư này bỗng ngẩng đầu lên suy nghĩ một lát rồi

vẫy tay ra hiệu cho Phạm Nhàn.

Phạm Nhàn hơi giật mình, nhưng vẻ mặt vẫn không hề thay đổi, bình tĩnh đi

tới, đứng trong nước biển cao đến đầu gối, nhìn xuống chiếc thuyền cách đó

không quá năm bước chân, cung kính chào hỏi.

"Ta sắp đi rồi." Diệp Lưu Vân ôn hòa nhìn Phạm Nhàn, nói: "Có thể sẽ

không bao giờ quay lại nữa. Ngươi có điều gì muốn hỏi ta không?"

Trong Tứ Đại tông sư thiên hạ, Phạm Nhàn chưa từng gặp Khổ Hà, chỉ biết

qua Hải Đường, qua bố trí của Bắc Tề sau đó và ký ức của Tiếu Ân nên y mới

biết được sự lợi hại của vị Quốc sư Bắc Tề. Còn về Tứ Cố Kiếm, y từng trải

nghiệm trực tiếp kiếm ý kinh thiên của đối phương, hiểu rõ sức mạnh của lão.

Còn Hoàng đế bệ hạ, Phạm Nhàn thừa biết đối phương cường đại vô biên.

Chỉ riêng Diệp Lưu Vân, Phạm Nhàn đã gặp từ thủa thiếu niên, ở Giang

Nam cũng từng gặp, một kiếm khuynh nhân lâu khi đó đã khiến y lần đầu tiên

có cảm nhận đầy đủ về cảnh giới Đại tông sư.

Hơn nữa về bản chất Diệp Lưu Vân cũng khác ba vị Đại tông sư kia. Ông

như là một đám mây vân du, cả đời lang thang trên đại lục, tạm trú rồi lại ra đi,

giống như ánh sáng không có sợi dây ràng buộc, vô cùng tự tại.

Chính vì điều đó, Phạm Nhàn luôn hết sức ngưỡng mộ và tôn trọng Diệp

Lưu Vân, nhưng trước là Quân Sơn hội, sau là Đại Đông sơn, Cuối cùng Phạm

Nhàn cũng hiểu ra rằng trên đời này không thể có ai không dính dáng đến phàm

trần.

Nếu có thì cũng chỉ có thể là Ngũ Trúc thúc, chứ không phải vị Đại tông sư

trên chiếc thuyền nhỏ này.

Phạm Nhàn biết tại sao Diệp Lưu Vân lại lên tiếng, sau khi im lặng một lúc,

không hỏi han điều gì về võ công, mà trực tiếp hỏi: "Tại sao ngài lại đến đây?"

Diệp Lưu Vân ngẩng mặt lên trong màn mưa, khuôn mặt kỳ quái hiện ra từ

dưới chiếc mũ, có vẻ không ngờ Phạm Nhàn lại hỏi một câu bất ngờ như vậy

trong cơ hội quý báu này.

Sau một lúc im lặng, Diệp Lưu Vân nói: "Ta đến để tiễn biệt."

"Tại sao phải đi?" Phạm Nhàn lại hỏi.

"Bởi vì ta thích thế." Diệp Lưu Vân mỉm cười đáp.

"Vậy tại sao trước đó ngài lại ra tay?" Cuối cùng Phạm Nhàn hỏi.

"Bởi vì... ta là người Khánh Quốc." Diệp Lưu Vân nghiêm túc trả lời.

Phạm Nhàn suy nghĩ kỹ càng về vấn đề này, người Khánh Quốc, chính mình

cũng là người Khánh Quốc. Trên thế giới này, quê hương có thể quyết định mọi

hành động và động cơ, thậm chí ngay cả Đại tông sư cũng không ngoại lệ.

Phạm Nhàn hít một hơi thật sâu, cười nói: "Không còn vấn đề gì khác, chỉ tò

mò không biết ngài có quay lại đây nữa hay không?"
 
Khánh Dư Niên
Chương 1723: Người đầy mưa gió, ta từ biển tới 9



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

"Ai mà biết được chuyện tương lai chứ?"

Phạm Nhàn lắc đầu, không nói thêm gì nữa. Với cảnh giới của Diệp Lưu

Vân và Phí Giới tiên sinh, dù là vùng đất Tây Dương bí ẩn xa xôi kia, cũng

chẳng có gì có thể giữ chân hay làm tổn thương được họ.

Phạm Nhàn không còn thắc mắc gì, nhưng dường như Diệp Lưu Vân vẫn

còn điều muốn nói. Ông nhìn Phạm Nhàn, cười ôn hòa nói: "Từ Đại Ngụy trở

đi, thiên hạ loạn lạc, chiến tranh bốn phương, bách tính lưu lạc, khổ sở vô ngần.

Ta đã giúp phụ thân ngươi dọn dẹp chướng ngại cuối cùng, những việc tiếp

theo, là dành cho các thanh niên như các ngươi."

Đúng vậy, với tư cách tôn sư tông sư, Diệp Lưu Vân đã ẩn nhẫn hai mươi

năm, âm thầm phối hợp với kế hoạch của Hoàng đế bệ hạ, dọn sạch mọi mối

nguy hiểm tiềm ẩn trong nội bộ Khánh quốc, xóa sổ hai chướng ngại lớn nhất

trên con đường thống nhất thiên hạ.

Đó là Khổ Hà và Tứ Cố Kiếm.

Diệp Lưu Vân ở lại đại lục này không còn ý nghĩa gì, nên trước khi ra đi

ông mới quay lại và nói với Phạm Nhàn những lời đó.

Trong mắt vị Đại tông sư, chắc chắn Phạm Nhàn là người xuất sắc nhất

trong thế hệ trẻ, không chỉ về võ công mà cả năng lực cơ trí cùng lòng quan tâm

đến dân chúng. Vì thế Diệp Lưu Vân mới gửi gắm những lời này với Phạm

Nhàn.

Nhưng Diệp Lưu Vân không thể nào nhìn thấu được tấm lòng của Phạm

Nhàn, dù ông có là Đại tông sư đi nữa.

Nói xong câu đó, Diệp Lưu Vân không tiếp tục trò chuyện với Phạm Nhàn

nhưng vẫn đứng trên mũi thuyền, nhìn l*n đ*nh núi bên kia, nhìn người sắp chết

hay bằng hữu trên đó.

Phạm Nhàn cúi đầu trầm ngâm một lát rồi quay trở lên bờ, hạ giọng nói

chuyện với Phí Giới tiên sinh. Sắp phải chia tay, y có nhiều điều muốn nói với

thầy, dù chỉ là những kỷ niệm tuổi ấu thơ xa xửa xừa xưa. Cơ hội để ôn lại

những kỷ niệm ấy đã không còn nhiều.

o O o

Phạm Nhàn lấy ra quyển sách nhỏ mà Khổ Hà để lại, đưa cho Phí Giới tiên

sinh, nói: "Thứ Khổ Hà để lại chắc chắn có liên quan đến pháp thuật, ngài hãy

mang sang Tây Dương tìm người đọc thử âm tiết, chắc họ sẽ hiểu, có lẽ liên

quan đến nơi nào đó ở Ý, La Mã.”

Thấy y trịnh trọng như vậy, lại nói là di vật của Khổ Hà, Phí Giới cau mày,

nhận lấy rồi cho vào ngực, khàn khàn nói: "Yên tâm, không ai có thể cướp lấy

thứ này từ tay ta đâu."

Phạm Nhàn tinh mắt, đã thấy tiên sinh làm gì trong quyển sách nhỏ ấy, cười

nói: "Trừ khi những tên trộm kia không sợ chết."

"Đã là thứ Khổ Hà để lại cho ngươi, chắc có ích lợi gì đó, sao không tự giữ

lấy?"

"Đêm qua con đã thuộc lòng rồi." Phạm Nhàn chỉ vào đầu mình, mỉm cười

nhắc lại với thầy về trí nhớ phi thường của mình từ bé.

Phí Giới bật cười, nhớ lại những ngày đêm dạy cho đứa trẻ quái dị này ở

Đạm Châu ngày xưa.

Bên bờ biển Đông Hải, mưa gió dần dịu đi, Phạm Nhàn và Phí Giới đồng

thời cảm nhận được điều gì đó, không còn nhàn nhã trò chuyện nữa, quay đầu

nhìn về phía chiếc thuyền nhỏ trôi theo sóng nước êm đềm ở bờ biển, nhìn Diệp

Lưu Vân đứng trên mũi thuyền.

Nụ cười trên mặt Diệp Lưu Vân càng lúc càng dịu dàng, càng lúc càng thư

thái, giống như đã thấu hiểu điều gì đó, rất phóng khoáng.

Một cơn sóng nhỏ đánh tới, con thuyền xao động, Diệp Lưu Vân dựa thế cúi

người, cũng là cúi người với ngọn núi nhỏ đâu đó hướng Đông Di thành, với

gian nhà tranh nào đó.

Trong lòng Phạm Nhàn chùng xuống, biết người kia đã ra đi.

Phí Giới im lặng nhìn cảnh tượng này, nói: "Ta phải đi rồi."

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Con muỗi mảnh khảnh trong nhà tranh cuối cùng cũng không chịu đựng nổi

hành hạ của thời gian, thấy thời tiết sắp nóng lên, chính là thời điểm tươi đẹp

nhất của kiếp sống, nhưng nó không thể đứng vững trên góc tường nữa, tuyệt

vọng nhìn chăm chăm vào chiếc chăn dày và khoảng trống trống rỗng không

người trong đó rồi rớt từ trên tường xuống sàn nhà. Một cơn gió thổi từ khe cửa

cuốn nó đi đâu mất.

Trên ngọn đồi phía sau túp lều, bóng dáng gầy yếu kia đã nằm gục trong

vòng tay các đồ đệ, không còn hơi thở.

Chiếc thuyền nhỏ từ từ rời bờ, hướng về phía chiếc thuyền lớn trong làn

sương mờ. Phạm Nhàn đứng trên bãi cát cúi đầu tiễn đưa.

Cho đến phút cuối cùng, Diệp Lưu Vân vẫn không rời thuyền lên bờ, có lẽ

trong lòng vị Đại tông sư này đã vạch rõ ranh giới, cả đời không muốn bước

chân lên vùng đất đầy tử vong và bất đắc dĩ này nữa, bởi sợ rằng một khi đã lên

bờ, ông sẽ không muốn rời đi nữa.

Đó là vứt bỏ, quyết tâm tới quyết liệt.

Phạm Nhàn nhìn chiếc thuyền nhỏ dần mất hút trong mưa gió, trong lòng

suy nghĩ, đây chính là cái gọi là thuyền nhỏ từ nay không còn, sống sót giữa

trường giang đại hải. Chỉ có điều có người đi được, còn quá nhiều người lại đi

không được, không biết bao giờ mình mới có thể tự do ra đi giữa trường giang

đại hải?
 
Khánh Dư Niên
Chương 1724: Có thứ trong hư không, có thủ đoạn trong kiếm 1



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Diệp Lưu Vân và Phí Giới sư phụ đi rồi, Phạm Nhàn ngồi một mình cạnh

biển rất lâu, trong biển cả đã không còn bóng dáng con thuyền lớn, ánh mắt y

vẫn tập trung vào mặt biển bao la bát ngát, mưa gió trên người không hề yếu ớt,

toàn thân ướt sũng nước. Tư thế ngồi của y rất kỳ quái, ôm đầu gối, tựa như một

bé trai đáng yêu, nhưng trên thực tế ai cũng biết Phạm Nhàn không thể là một

bé trai đơn thuần.

Hai luồng chân khí trong cơ thể đang chậm rãi lưu chuyển, tuần hoàn. Chân

khí trước đó bị Diệp Lưu Vân cố ý kích phát giờ đây đang vận hành một cách

ổn định, hài hòa và nhanh chóng chạy khắp kinh mạch. Đối với Phạm Nhàn,

đây dường như là một thời cơ, một tia sáng lung linh bỗng nhiên xuất hiện do

sự thay đổi tâm ý và cảm xúc xung quanh, lặng lẽ chiếu vào tâm trí y.

Phạm Nhàn nhắm mắt lại, hai bàn tay tự nhiên duỗi ra trong mưa, để mặc

nước mưa đánh vào lòng bàn tay.

o O o

Rất lâu sau đó, đôi bàn tay Phạm Nhàn vẫn khô ráo, mịn màng như thường,

dường như mưa không bao giờ có thể thực sự rơi xuống bàn tay y, làm ướt một

tấc da thịt nào.

Trên bàn tay Phạm Nhàn phủ một lớp chân khí mỏng manh, những luồng

chân khí đó thoát ra từ từng lỗ chân lông rồi lại chảy vào từng lỗ chân lông, tạo

thành một vòng tuần hoàn vô cùng tinh tế nhưng thú vị. Đây chính là pháp môn

kỳ lạ mà y đã tu luyện từ nhỏ, hoàn toàn vô dụng...

Đương nhiên, pháp môn này giúp y trở thành cao thủ leo trèo thế giới này,

từng trèo qua cung điện, Tây Sơn, rất nhiều nơi nguy hiểm mà con người không

thể tưởng tượng. Nhưng so với 6 năm thời gian và công sức y từng bỏ ra thời

thiếu niên, thành quả này thật sự quá không xứng đáng.

Năm đó, Ngũ Trúc cũng chưa từng sửa chữa gì cho y - mọi người đều biết,

Ngũ Trúc không biết nội công.

Nhưng cảm giác hôm nay có gì đó khang khác.

Dường như so với trước đây có một sự khác biệt rất nhỏ và mơ hồ. Phạm

Nhàn từ từ mở mắt ra, lau nước mưa trên mặt, kinh ngạc nhìn đôi bàn tay mình,

ngây ra một lúc lâu không nói năng gì.

Làm cho chân khí thoát ra khỏi cơ thể, trở thành vũ khí có thể gây tổn

thương, đây đã là một cảnh giới rất mạnh mẽ, nhưng cũng không phải điều quá

xa vời, miễn là tu luyện đến một trình độ nhất định cùng với một pháp môn vận

khí khéo léo, các cao thủ đều có thể làm được phần nào.

Đặc biệt là Phạm Nhàn từng chứng kiến tán thủ của Diệp Lưu Vân, ngón tay

Đại tông sư như cành mai khô nở hoa, chân khí phun trào từ đầu ngón tay, chỉ

trong chớp mắt đã đâm thủng không khí, trên bãi cát dưới vách đá Đạm Châu,

tạo ra hàng vạn lỗ như hoa mai. Loại chỉ khí này đã là giới hạn cao nhất mà con

người vượt qua giới hạn thể xác, giải phóng năng lượng ra bên ngoài cơ thể.

Nhưng hôm nay Phạm Nhàn cảm nhận được một hương vị hoàn toàn khác,

một cảm giác khác hẳn. Y chìm vào suy nghĩ trong mưa gió, nước mưa thấm

ướt mái tóc rồi nhỏ xuống gò má, lại bị gió biển thổi đi một phần.

Khi chân khí đã thuần thục rời khỏi cơ thể một lát rồi quay trở lại, dường

như có thêm điều gì đó, nhưng với cảnh giới tâm thần của Phạm Nhàn, y hoàn

toàn không thể nhận biết được là thêm cái gì, nhưng y cảm nhận được điều đó.

Ngoài nỗi kinh ngạc, y còn đầy nghi hoặc, vạn vật thế gian luôn bảo toàn,

bao nhiêu chân khí thả ra thì hút vào bấy nhiêu, việc có thể hút lại đã là bí kíp

riêng của Phạm Nhàn, nhưng... sao còn dư ra? Liệu chỉ cần duy trì vòng tuần

hoàn chân khí này, chân khí trong cơ thể có tăng dần hay không?

Chân khí dư ra từ đâu mà có?

Con ngươi Phạm Nhàn co rút lại, thậm chí ngón tay cũng run lên, mơ hồ

nhận biết có lẽ mình đã chạm vào cánh cửa mà trước đây chưa ai từng nghĩ tới,

đạt tới. Nhưng phía sau cánh cửa ấy là gì?

Tại sao đột nhiên xuất hiện thay đổi này? Khi Phạm Nhàn cảm nhận được

cơ duyên, y đã ngồi trong mưa gió ven biển theo cơ duyên đó. Vậy cơ duyên

này là gì? Là sự xuất hiện của Diệp Lưu Vân từ trên biển? Là cái chết của Tứ

Cố Kiếm? Là nỗi bàng hoàng khi chia tay người thân?

Phạm Nhàn ngây ngốc rồi bắt đầu lặng lẽ ôn lại những gì đã xảy ra trong

một ngày đêm qua. Y phải tìm ra nguyên nhân của cơ duyên này mới có thể biết

cánh cửa kia có màu gì, và do ai mở ra trước mặt mình.

Công việc này diễn ra không khó khăn cho lắm, bởi vì từ khi rời Thập Gia

thôn tới Đông Di thành, ở lại Kiếm Lư một đêm, những gì có khả năng gây ra

thay đổi chỉ có thể là hai quyển sách nhỏ đó, đặc biệt là quyển viết bằng những

từ ngữ kỳ lạ.

Quyển sách đó, Phạm Nhàn đã giao cho Phí Giới mang về vùng đất Tây

Dương bí ẩn kia, nhưng nội dung quyển sách y đã hoàn toàn ghi nhớ trong đầu.

Mặc dù vẫn không hiểu nghĩa nhiều từ ngữ, nhưng y vẫn nắm được ý nghĩa của

vài câu
 
Khánh Dư Niên
Chương 1725: Có thứ trong hư không, có thủ đoạn trong kiếm 2



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Những câu nói đó không giống như thần chú mà càng giống thi ca từng thấy

trong kiếp trước, nhưng thể loại giống kiểu “Thần khúc” của Dante.

Tiếng Ý thoát thai từ tiếng Latin? Phạm Nhàn cau mày, khổ sở ngồi trong

mưa gió, nhưng những kiến thức đã phai nhạt từ lâu, chỉ nhớ tiếng Ý có nhiều

phương ngữ, còn văn viết thì không thể tách rời với Thần khúc của Dante.

(Thần khúc là một trường ca của nhà thơ Ý thời Trung cổ Dante Alighieri, là

một trong số những nhà thơ kiệt xuất nhất của nước Ý và thế giới.)

Chẳng lẽ chính là những câu nói ấy in sâu trong lòng, khiến y vô thức điều

chỉnh tâm ý trong quá trình lưu chuyển chân khí, dẫn đến tình huống kỳ lạ như

bây giờ?

Pháp thuật? Phạm Nhàn chậm rãi đứng dậy, cau mày nhìn mặt biển xanh

thẳm chỉ còn mưa gió, dường như muốn nhìn thấy đại lục bên kia biển.

o O o

Ta yêu nàng, mùa xuân tươi đẹp này làn gió.

Ta dùng cả tấm lòng cảm nhận từng luồng gió xuân nhảy múa.

Ở bên nàng, hợp làm một với nàng.

o O o

Đây là thơ, không phải phép thuật hay thần chú, Phạm Nhàn đứng bàng

hoàng giữa mưa, vẫn kiên trì với phán đoán của mình. Nhưng rõ ràng, những lời

giống như thơ này đã dạy y được điều gì đó, cảm nhận được điều gì đó. Trong

không khí xung quanh vốn trống rỗng, không lẽ thực sự có thiên địa nguyên

khí? Và chính y trước đó trong lúc lưu chuyển chân khí, đã khéo léo thêm vào

một chút tâm ý giống như thơ, nên mới hấp thu được cái gì đó?

Bước chân y hơi gấp gáp đạp lên cát hai bước, cơ thể xoay vòng hai vòng

giữa biển Đông trong gió mưa, y nhìn không khí xung quanh, nhìn mưa rơi bốn

phía, híp mắt lại tìm kiếm thứ gì đó mơ hồ trong suốt và tự nhiên.

Nhưng không có gì cả.

Trong chớp mắt, đầu óc Phạm Nhàn tràn ngập quá nhiều suy nghĩ, nghi vấn

và phán đoán; khiến y hơi mệt mỏi, rên một tiếng, xoa xoa trán.

Quyển sách là di vật của Khổ Hà đại sư, từ vài lời thoáng qua của Tứ Cố

Kiếm có thể biết được rằng trước kia vị quốc sư Bắc Tề rất hứng thú với pháp

thuật vô bổ của Tây Dương, thậm chí trên Đại Đông sơn còn lộ ra một chút.

Nhưng toàn bộ đều là tiếng Ý, dù vị quốc sư kia có tài hoa đến đâu cũng khó

mà thông thạo. Vậy ông ấy đã luyện thành như thế nào? Rốt cuộc ông ấy đã

luyện thành được gì?

Còn tập thơ có lẽ liên quan đến pháp thuật cũng rất kỳ lạ, xem ra đã rất cổ

xưa, thậm chí trước cả thời Khổ Hà sinh ra. Có lẽ chỉ là một vị tiền bối nào đó

trên đại lục này tình cờ tiếp xúc được tinh hoa pháp thuật Tây Phương nên miễn

cưỡng ghi nhớ lại những lời ấy.

Phạm Nhàn chợt hối hận vì đã quá vội vàng giao quyển sách cho thầy mang

tới Tây Dương xa xôi kia, y nên tìm hiểu thêm một chút, nhờ sức mạnh của

Giám Sát viện có thể tìm ra vị tiền bối đã thành bộ xương trắng kia là ai rồi từ

đó mò dần vào lịch sử.

Nước mưa chảy dọc khuôn mặt, Phạm Nhàn bật cười giải thoát, tự trào

phúng lắc đầu, nghĩ mình đứng dưới áp lực mãnh liệt thật sự đã hơi mất bình

tĩnh - thắng bại trên Đại Đông sơn đã chứng minh cho dù Khổ Hà tu luyện đến

đâu, nắm bắt được bao nhiêu về pháp môn kỳ lạ này, cuối cùng vẫn thất bại

trước Bệ hạ.

Pháp thuật, pháp thuật, có lẽ không phải là vô dụng như mọi người tưởng

tượng, nhưng cũng không thể là vũ khí thay đổi tất cả.

Phạm Nhàn cúi đầu bước đi, rời khỏi bờ biển, hướng về phía Đông Di thành

trong màn mưa. Tứ Cố Kiếm đã qua đời, chắc toàn bộ Đông Di thành hiện giờ

đang chìm trong bi thương và tuyệt vọng. Lúc này y phải quay lại, gặp các đồ

đệ Kiếm Lư, kiểm soát tình hình nơi đây.

Y không biết mình đã bỏ lỡ một cơ hội vô cùng quý giá, cơ hội có thể mở ra

cánh cửa bí ẩn kia. Cơ hội như thế hiếm khi xuất hiện cả trên lục địa này lẫn

phương tây, một khi đánh mất, muốn nắm bắt lại cơ duyên tương tự không biết

phải đợi đến bao giờ.

May mắn thay, cơ duyên và vận khí luôn gắn liền với ý chí kiên cường và tò

mò của con người. Với sự chăm chỉ và ham hiểu biết của Phạm Nhàn, chắc

chắn y sẽ tìm lại được cánh cửa ấy sớm thôi.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Trong nhà tranh sâu xa, khói trắng bốc lên, không phải khói bếp hay khói

cay nồng khi đốt lá khô mùa thu, mà là khói trắng báo hiệu một sự thật. Nhìn

thấy khói trắng, nghe nói về khói trắng, dân chúng Đông Di thành ai cũng

hoảng sợ, nhìn về phía ấy. Một số người còn quỳ xuống lạy mãi theo hướng đó.

Hầu hết mọi người đều đã biết tin Kiếm Thánh đại nhân đã quy tiên.

Phạm Nhàn đi đến cửa Kiếm Lư, tất cả đệ tử bên ngoài nhìn y với ánh mắt

hằn học, ngọn lửa căm hận trong mắt đủ đốt cháy y. Với ý chí kiên cường như

Phạm Nhàn, vẫn không thể không rùng mình trước ánh mắt ấy
 
Khánh Dư Niên
Chương 1726: Có thứ trong hư không, có thủ đoạn trong kiếm 3



Có thứ trong hư

không, có thủ đoạn trong kiếm 3Y biết nguyên nhân căm hận của các đệ tử Kiếm Lư, bởi Tứ Cố Kiếm chết

dưới âm mưu của Hoàng đế Khánh Quốc và Đại tông sư Diệp Lưu Vân. Và với

tư cách là quyền thần Khánh Quốc, y trở thành đối tượng để họ trút căm hận.

Nhưng Phạm Nhàn chưa kịp suy nghĩ cách làm nguôi ngoai cơn giận của đệ

tử Kiếm Lư. Y chỉ nhìn làn khói trắng từ trong nhà tranh, ánh mắt lo lắng, đẩy

cửa bước vào, đi thẳng đến đất trống bên hố kiếm, nhìn đống lửa cháy hừng

hực, quyết đoán tiến lại gần, rắc một thứ vào đó.

Ngọn lửa lập tức thay đổi màu sắc, và di hài vị Đại tông sư trong đó đã biến

mất.

Theo hành động này của Phạm Nhàn, kiếm khí vù vù bao quanh y, mười

một thanh trường kiếm vây khốn y, kiếm khí phun ra như rắn hổ mang, sẵn sàng

đâm chết Phạm Nhàn.

Mười ba đồ đệ Kiếm Lư, trừ Vân Chi Lan và Vương Thập Tam Lang quỳ

phía trước, tất cả đều giận dữ trước hành động của Phạm Nhàn.

o O o

Phạm Nhàn cảm nhận cơn lạnh lẽo thấu xương của kiếm khí xâm nhập,

không dám làm bất kỳ động tác lớn nào, vì y biết, đối mặt với mười một vị cửu

phẩm giáp công, e rằng ngay cả Hoàng đế bệ hạ cũng phải cân nhắc có nên lẩn

tránh những lưỡi kiếm ấy hay không, huống hồ là chính mình, càng không có cơ

hội đánh trả.

Y nhìn về phía Vân Chi Lan quỳ gối phía trước, nói: "Trong khói có chất

độc, ta không muốn những làn khói trắng này g**t ch*t nửa Đông Di thành."

Khi thấy khói trắng, Phạm Nhàn kinh hãi nhảy dựng lên, y hoàn toàn không

nghĩ rằng mình chỉ ngồi lặng thinh bên bờ biển giây lát, các đệ tử Kiếm Lư lại

đốt xác Tứ Cố Kiếm dứt khoát như thế, dù sao trong ký ức của y, vùng đất rộng

lớn này vẫn chưa có tục hỏa táng.

Trong di hài Tứ Cố Kiếm có chứa chất độc, chất độc cực kỳ nguy hiểm, nếu

không phải do Phí Giới tiên sinh bày mưu, thì đã không thể bảo quản vẹn

nguyên thân thể, chống chọi vết thương do nhát quyền Vương Đạo của Hoàng

đế gây ra trong suốt ba năm.

Dĩ nhiên, những chất độc ấy bị ngọn lửa thiêu đốt, theo khói trắng bay lên,

cũng không đáng sợ như Phạm Nhàn nói, nhưng mọi việc vẫn nên cẩn trọng.

Mà Phạm Nhàn đang bí mật chuẩn bị một số thủ đoạn đối với vết thương

trên người Tứ Cố Kiếm, những vị thuốc ấy quả thực rất thích hợp cho tình

huống này.

Nghe lời giải thích của Phạm Nhàn, Vân Chi Lan quỳ gối phía trước nhất

không đứng dậy, cũng chẳng quay đầu lại, chỉ giơ cánh tay phải lên.

Kiếm vào vỏ, kiếm quang trở lại bình thản, chỉ trong chớp mắt, bốn phía hỗ

kiếm đã hồi phục không khí yên bình thê lương, mấy kiếm đồng vừa khóc vừa

ném thêm củi vào đống lửa, mười ba đệ tử thế hệ thứ hai của Kiếm Lư quỳ

trước ngọn lửa.

Phạm Nhàn nhìn cảnh tượng này, trong lòng cảm động sâu sắc, biết rằng sau

khi Tứ Cố Kiếm qua đời, chắc chắn Vân Chi Lan nắm giữ uy tín cao nhất trong

Kiếm Lư.

Mười ba thanh kiếm, biết bao sức mạnh kinh khủng, nếu như mình được

cầm trong tay những thanh kiếm đó thì thật tuyệt vời biết bao!

Phạm Nhàn khẽ cau mày nghìn ngọn lửa, trong lòng suy nghĩ vấn đề này.

o O o

Lúc hoàng hôn, Vân Chi Lan bước vào phòng, ôm một cái bình nhỏ được

bọc trong tấm vải, vẻ mặt lạnh lùng đưa cho Phạm Nhàn, nói: "Dù ta không rõ ý

sư phụ, nhưng người muốn ta đưa cho ngươi, ta sẽ đưa cho ngươi."

Phạm Nhàn trịnh trọng đưa hai tay tiếp nhận, phát hiện trong bình vẫn còn

hơi ấm, chắc bên trong chính là tro cốt chưa nguội của Tứ Cố Kiếm, trong lòng

y cảm thấy kỳ lạ.

Vân Chi Lan chậm rãi quỳ xuống trước mặt y, nói: "Mười hai thanh kiếm

trong Kiếm Lư, theo mệnh lệnh của sư phụ, xin giao cho các hạ."

Con ngươi Phạm Nhàn hơi co lại, lấp lánh ánh sáng.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Phạm Nhàn lẳng lặng nhìn Vân Chi Lan trước mặt, bất chợt nhớ lại cảnh

tượng từ rất nhiều năm về trước, lần đầu tiên nhìn thấy vị đại gia kiếm thuật này

trong đêm tối tại kinh đô. Lúc đó y mới là một thiếu niên vừa bước ra thế giới,

mới lên sân khấu chính trị của ba nước, trong khi Vân Chi Lan đầu sỏ Kiếm Lư

đã nổi tiếng khắp thiên hạ, là người chỉ trì thực sự trong sứ đoàn Đông Di thành.

Sáu năm trôi qua, Phạm Nhàn đã trở thành một trong những người đứng đầu

thế giới này, còn Vân Chi Lan thậm chí phải quỳ dưới chân y, thể hiện lòng

trung thành với y. Thời thế xoay chuyển khiến người ta không khỏi cảm khái.

Phạm Nhàn không rõ đã sắp đặt điều gì Tứ Cố Kiếm trước lúc lâm chung,

đã thế nào thuyết phục được Vân Chi Lan thuộc phe ngoan cố, nhưng y có thể

cảm nhận được thái độ của Vân Chi Lan không có nhiều giả dối, y rất hiểu

những cường giả không ngừng cầu tiến trên đạo võ, một khi đã quyết định việc

gì thì rất khó thay đổi.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
 
Khánh Dư Niên
Chương 1727: Nguồn bạc trong thiên hạ, phải giết! 1



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Nhưng y nghe rất rõ câu nói của Vân Chi Lan, nghe thấy bốn chữ "mười hai

thanh kiếm", con ngươi Phạm Nhàn hơi nhíu lại, bình tĩnh nhìn y nói: "Mười

hai thanh kiếm... Nếu kiếm tâm của Vân đại gia không còn, làm sao ta có thể

khống chế được mười hai thanh kiếm đó?"

Không đợi Vân Chi Lan trả lời, y đã sớm đứng dậy, trịnh trọng đỡ đại đồ đệ

Kiếm Lư Vân Chi Lan đứng lên, thành khẩn nói: "Ta biết ngươi sẽ không chỉ vì

lời di ngôn lúc hấp hối của Kiếm Thánh mà tin tưởng ta, ta cũng không cần

ngươi tin ta, chỉ có điều nếu đây là một giao dịch, ta cần sức mạnh của Kiếm

Lư, Kiếm Lư cũng cần ta che chở, nhưng nếu không có ngươi, làm sao ta có thể

nắm chặt được mười hai thanh kiếm kia?"

Vân Chi Lan mặt mày không chút nét cười, lạnh nhạt nói: “Đương nhiên gia

sư đã chuẩn bị phương pháp cho Tiểu Phạm đại nhân yên tâm.”

Nói xong câu này, Vân Chi Lan quay người bước đi, hoàn toàn không cho

Phạm Nhàn cơ hội trao đổi tình cảm, kết giao kiếm tâm.

Phạm Nhàn đứng trơ ra trong phòng, suy nghĩ không biết Tứ Cố Kiếm đã

giao phó công việc gì cho Vân Chi Lan? Chỉ trong chốc lát, y đã đoán ra một

phần, tuy Tứ Cố Kiếm đặt cược lớn vào y, nhưng vẫn cần có người kiểm soát và

giám sát y.

Vân Chi Lan chính là người đứng ngoài liên minh lợi ích ấy. Với uy tín của

mình trong lòng các đệ tử Kiếm Lư, nếu sau này Phạm Nhàn làm việc gì tổn hại

quá lớn đến lợi ích của Đông Di thành, chỉ cần Vân Chi Lan ra lệnh, chắc chắn

những thanh kiếm trên danh nghĩa của Phạm Nhàn sẽ nhanh chóng rời bỏ y, chỉ

còn lại một mình y.

o O o

Người tiếp theo bước vào phòng sau Vân Chi Lan là nhị đệ tử Kiếm Lư.

Phạm Nhàn im lặng quan sát nam nhân trung niên này, thấy đối phương có

ngoại hình bình thường, lông mày không có gì nổi bật, ngay cả kiếm ý cũng

được giấu sâu bên trong. Hắn mặc một chiếc áo choàng bông dày, không giống

một kiếm khách lợi hại mà giống như một vị quản gia.

Đại sư huynh đến, tiếp theo là nhị sư huynh. Trong lòng Phạm Nhàn cười

khổ, Tứ Cố Kiếm trực tiếp đẩy y lên giữa đống lửa. Các đệ tử Kiếm Lư dường

như đã tiếp nhận di ngôn của lão, lần lượt tới báo cáo công việc với y.

Phạm Nhàn liếc nhìn chiếc bình đất nhỏ màu nâu bên cạnh, trong mắt hiện

lên vẻ mơ hồ. Một vị Kiếm Thánh, nay chỉ còn là một bình tro tàn trong tay.

Tay y nhẹ nhàng v**t v* chiếc bình, tựa hồ vẫn cảm nhận được hơi ấm từ

tro cốt của Tứ Cố Kiếm.

Theo động tác của y, ánh mắt Nhị sư huynh cũng thay đổi, nhưng nhanh

chóng lấy lại bình tĩnh. Hắn vung tay ra hiệu, mấy đệ tử thế hệ thứ ba Kiếm Lư

khiêng vài chiếc rương vào phòng.

Phạm Nhàn ngẩng đầu, mỉm cười hỏi: "Lẽ nào đây là di sản của Kiếm

Thánh?"

Nhị sư huynh mỉm cười, không nói gì thêm, cho đến khi tất cả các rương

đều được bày ra trong phòng Phạm Nhàn, mới nhẹ nhàng nói: "Tài sản của ta

Kiếm Lư đương nhiên sẽ không chỉ có một ít như thế này. Đây chỉ là một phần

tài sản lưu động có thể tạm thời sử dụng, Sư phụ nói hiện giờ ngươi cần bạc,

nên ta mang đến cho ngươi. Còn một số sổ sách, ta nghĩ chắc chắn chắc chắn

ngươi sẽ hứng thú nên cũng tự tiện mang đến."

Phạm Nhàn hơi ngạc nhiên, lặng lẽ nhìn vị cao thủ Kiếm Lư có dáng vẻ như

một quản gia này. Y sẽ tuyệt đối không coi thường nhị sư huynh, trái lại trong

mười ba đệ tử của Kiếm Lư, y luôn cho rằng vị này rất đáng chú ý. Huống hồ,

dù trong thời kỳ Vân Chi Lan và Vương Thập Tam Lang tranh chấp nội bộ, nhị

sư huynh vẫn giữ được trung lập, không bị liên lụy. Chỉ việc Tứ Cố Kiếm luôn

để hắn canh giữ bên ngoài Kiếm Lư cũng đủ biết người này rất được Tứ Cố

Kiếm tin tưởng.

Bạc, sổ sách? Phạm Nhàn mở to mắt nhìn hắn hỏi: "Thật vất vả cho ngài.

Xin hỏi những sổ sách này có liên quan gì?"

Nhị đệ tử Kiếm Lư ôn tồn nói: "Là những sổ sách liên quan đến Thái Bình

tiền trang."

Nghe đến đây, Phạm Nhàn không thể ngồi yên trên giường nữa, bật dậy,

chăm chú nhìn vị nhị đệ tử này một hồi lâu mà không nói nên lời. Cuối cùng, y

cười tự giễu, giọng điệu cung kính nói: "Thật không ngờ, ta cho rằng ai cũng

khó mà ngờ nổi ra... Hóa ra ông chủ của tiền trang lớn nhất thiên hạ, lại là một

vị cao thủ ẩn mình trong Kiếm Lư."

Thái Bình tiền trang, tiền trang số một thiên hạ! Khi xưa với tài sản khổng

lồ của Minh gia Khánh Quốc, ở một mức độ nào đó cũng phải dựa vào dòng

tiền của Thái Bình tiền trang để duy trì. Từ khi thành lập cho đến nay, đây chính

là tiền trang lớn nhất, uy tín nhất thiên hạ, không có gì sánh kịp. Hơn nữa trong

hàng chục năm qua, chưa từng có tiền trang nào có thể đe dọa được vị trí của

nó.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
 
Khánh Dư Niên
Chương 1728: Nguồn bạc trong thiên hạ, phải giết! 2



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Thậm chí cả vài năm trước, khi Phạm Nhàn và Tiểu Hoàng đế Bắc Tề bí mật

liên kết, cùng quan lão bộ Hộ do phụ thân y phái tới xây dựng một Chiêu

Thương tiền trang khổng lồ quái dị, nhưng trước mặt Thái Bình tiền trang vẫn

chỉ như một đứa trẻ chưa trưởng thành.

Với quyền sản xuất tiêu thụ Nội Khố cùng hai tuyến buôn lậu, một liên

minh thanh lâu và một tiền trang cực lớn, hiển nhiên Phạm Nhàn là người có

tiền nhất thiên hạ.

Nhưng y cũng biết, dù tiền bạc trong tay y có nhiều đến đâu, so với Thái

Bình tiền trang vẫn còn kém xa!

Bởi vì Thái Bình tiền trang đã cắm rễ sâu vào nền thương nghiệp trên đại

lục, tất cả các đại thương gia đều có quan hệ mật thiết với nó. Nếu Thái Bình

tiền trang thực sự huy động tiền bạc, số lượng có thể đạt tới mức khiến người ta

phải sững sờ kinh ngạc.

Phạm Nhàn không phải một quan lại quyền quý bình thường, y có kinh

nghiệm xã hội thương nghiệp kiếp trước, đời này cũng giao du nhiều với thương

nhân, nên y hiểu rõ sức mạnh kinh hoàng của Thái Bình tiền trang cũng như

tiềm năng mà tiền trang này có thể phát huy.

Trước đây y cũng từng sai Giám Sát viện điều tra bí mật dưới đáy của Thái

Bình tiền trang, nhưng mỗi lần điều tra đến một nơi thì manh mối lại ngưng bặt.

Dĩ nhiên, tiền trang số một thiên hạ này phát tích từ Đông Di thành, chắc chắn

có liên quan đến Kiếm Lư, ít nhất phải có Tứ Cố Kiếm đứng đằng sau hỗ trợ,

nhưng Phạm Nhàn không thể nào ngờ được rằng Thái Bình tiền trang đứng đầu

thiên hạ lại chính là tài sản của Kiếm Lư!

Và chủ nhân của Thái Bình tiền trang chính là nhị đệ tử Kiếm Lư!

Phạm Nhàn kinh ngạc nhìn vị chủ nhân Thái Bình tiền trang, trong lòng

dâng trào nhiều cảm xúc phức tạp. Lúc này y mới hiểu, ván cược lớn cuối cùng

của Tứ Cố Kiếm trước khi qua đời đã đặt cọc bao nhiêu, tăng thêm cho y bao

nhiêu sức mạnh.

Mười hai thanh kiếm rất đáng sợ, quyền kiểm soát Đông Di thành rất đáng

sợ, nhưng điều đáng sợ nhất có lẽ chính là những rương sổ sách mới đưa vào

phòng.

Sổ sách của Thái Bình tiền trang.

Phạm Nhàn hít một hơi thật sâu, nhìn nhị đệ tử Kiếm Lư cung kính thi lễ, ôn

tồn hỏi: "Vẫn chưa rõ đại danh của tiên sinh?"

Lòng tôn kính này không phải vì thân phận đệ tử Kiếm Lư hay cảnh giới

cường giả cửu phẩm, mà là vì địa vị chủ nhân Thái Bình tiền trang của đối

phương. Trong thế giới này, điều đáng tôn kính nhất chính là thực lực, và người

nắm trong tay nửa số tiền bạc trong thiên hạ chắc chắn là đáng được tôn kính

nhất.

Ít ra Phạm Nhàn cũng nghĩ như vậy.

"Lý Bá Hoa." Vị nhị đệ tử Kiếm Lư, chủ nhân Thái Bình tiền trang không

ngạc nhiên trước thái độ của Phạm Nhàn, ôn hòa nói: "Chấp chưởng Thái Bình

tiền trang đã mười sáu năm."

Phạm Nhàn im lặng một lúc, không biết nên dùng thái độ gì để nói chuyện

với người này. Theo ý tứ của Tứ Cố Kiếm thì người này phải là thuộc hạ của

mình, nhưng một nhân vật lớn sở hữu Thái Bình tiền trang liệu có thực sự làm

thuộc hạ cho mình hay không?

Ngay sau đó y lại nghĩ đến một số chuyện, con ngươi dần co lại - với thực

lực của mình hiện giờ, Chiêu Thương tiền trang, cộng với việc kiểm soát ngầm

vô số thương gia và dân chúng thông qua Thái Bình tiền trang, thực lực như vậy

chắc chắn có thể chống lại điều gì đó rồi.

Đây là hành động chống đối từ dưới lên trên.

Lý Bá Hoa nhìn vẻ mặt của Phạm Nhàn, biết y đang nghĩ gì, chậm rãi nói:

"Thái Bình tiền trang cho vay khắp thiên hạ, nhưng nếu thời cuộc có biến, chỉ

sợ những khoản cho vay bên ngoài cũng khó thu hồi về được. Nhưng mà..."

Nhưng mà, y đã nói ra rồi. Phạm Nhàn nhìn y, chờ đợi câu nói tiếp theo.

"Ngân phiếu bay khắp thiên hạ, nhưng bạc gốc vẫn nằm ở Đông Di thành."

Lý Bá Hoa không hề che giấu trước mặt Phạm Nhàn, "Nếu Tiểu Phạm đại nhân

có thể tập hợp những thế lực này lại, quả thực có thể ảnh hưởng rất nhiều việc.

Nếu muốn thiên hạ đại loạn, cũng chẳng phải chuyện khó."

Kẻ có thực lực mới tự tin nói chuyện.

Hôm nay Phạm Nhàn mới biết, trong mười ba đồ đệ Kiếm Lư, người có

thực lực nhất không phải là Vân Chi Lan có uy tín cao nhất, cũng không phải là

Vương Thập Tam Lang có tiềm năng vô hạn, mà chính là Lý Bá Hoa nắm nhiều

bạc nhất.

"Đây thật sự là một món quà lớn." Phạm Nhàn đã bình tĩnh lại sau sóng gió,

chậm rãi nói: "Nếu phía Đông Di thành yêu cầu quá nhiều, ta vẫn chưa chắc đã

làm được, nhất định phải báo trước."

"Đây đã là tài sản của ngài." Lý Bá Hoa mỉm cười nhìn y. Không giống cao

thủ võ lâm thông thường, vị thương gia bí ẩn này chỉ cần liếc mắt đã nhìn ra vẻ

thận trọng của Phạm Nhàn, ôn tồn nói: "Trong di ngôn, sư phụ của ta không yêu

cầu ngài việc gì cả, chắc hẳn các ngài đã thỏa thuận rồi, còn ta chỉ thi hành mà

thôi."

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
 
Khánh Dư Niên
Chương 1729: Nguồn bạc trong thiên hạ, phải giết! 3



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Phạm Nhàn cau mày tự giễu: "Cả đời ta đã bị một chậu vàng từ trên trời rơi

xuống đập một lần rồi, không lẽ hôm nay lại bị đập lần thứ hai?"

"Ta không biết ngài cần bạc làm gì, nhưng ta có bạc." Sau khi im lặng một

lúc, Lý Bá Hoa đột nhiên lên tiếng: "Tất nhiên, về phần cá nhân ta, ta muốn đưa

ra một điều kiện với ngài."

Phạm Nhàn im lặng nhìn hắn, lát sau mới nói: "Ngài có tư cách và thực lực

để đưa ra bất cứ điều kiện gì."

Lý Bá Hoa chậm rãi đứng dậy, nói: "Thái Bình tiền trang, ban đầu là tài sản

của phủ Thành chủ Đông Di, sau trở thành tài sản bí mật của Kiếm Lư. Ta đã

dốc sức vào đó suốt mười sáu năm, tiền trang cũng ngày càng lớn mạnh, nhưng

xin ngài nhớ, bạc trong tiền trang không chỉ là của tiền trang mà còn là tiền gửi

của tất cả thương gia Đông Di, thậm chí của vô số người ở Bắc Tề và Nam

Khánh. Nếu ngài muốn sử dụng cũng phải có giới hạn, không thể vét sạch bạc

của các thương gia."

"Điều đó là hiển nhiên."

"Ý ta là, Thái Bình tiền trang về bản chất là tiền trang của người Đông Di, là

gốc rễ bạc của họ. Ngài chỉ có một nửa dòng máu Đông Di, ta muốn nhắc ngài,

hành động quy phục của chúng ta chỉ là trên danh nghĩa, chúng ta không muốn

trở thành người Yến Kinh, Giang Nam hay Vị Châu, chúng ta chỉ muốn là

người Đông Di."

"Nói thẳng đi." Phạm Nhàn híp mắt nhìn y.

"Không thể đồn trú quân đội." Lý Bá Hoa nhíu mày, nói nhỏ.

Vừa nghe câu này, Phạm Nhàn mỉm cười, nhìn hắn, nhẹ nhàng nói: "Ngài là

người thông minh, chắc chắn hiểu rõ đây là điều Kiếm Thánh đã chấp thuận, ta

không thể nhượng bộ."

Ngay sau đó y cau mày nói: "Các ngươi cũng cần thông cảm cho ta, để

thuyết phục ngàn vạn người Khánh Quốc, ta đã cố hết sức rồi."

Lý Bá Hoa cũng mỉm cười, lời nói trước đó chỉ là một thủ đoạn đàm phán,

giờ đây hắn mới thành thật đưa ra yêu cầu thực sự:

"Nếu nhất định phải đồn trú quân đội, ta hy vọng là Hắc Kỵ." Lý Bá Hoa

nhìn Phạm Nhàn, bình tĩnh nói: "Các binh chủng khác đều không được."

Phạm Nhàn lắc đầu: "Tổng số Hắc Kỵ chỉ có một nghìn người, hơn nữa

Hoàng đế bệ hạ sẽ không đồng ý."

"Vậy thì tốt nhất là cũ thuộc của Đại hoàng tử, chính Đại hoàng tử tự mình

đến đây." Lý Bá Hoa không tiếp tục nhượng bộ, nói: "Hiện giờ các chư hầu đã

bắt đầu rục rịch, lòng dân cũng bắt đầu lung lay. Sau tang lễ, nếu quân đội

Khánh Quốc cưỡng ép tiến vào, chỉ e sẽ gây ra phản ứng mãnh liệt. Nếu tình

hình rối loạn như thế, làm sao giải quyết vấn đề?"

"Chẳng lẽ Hắc Kỵ hay Tây Chinh quân trước kia tiến vào Đông Di thành sẽ

không gây ra vấn đề này sao?"

Lý Bá Hoa mỉm cười nói: "Chủ nhân của Hắc Kỵ là ngài, chủ nhân của Tây

chinh quân là Đại điện hạ... Mà tất cả dân chúng Đông Di đều biết, ngài là hậu

duệ của tiểu thư Diệp gia, Đại điện hạ là con trai của Ninh Đại cô."

Phạm Nhàn khẽ nhíu mày, không rõ điều này có ảnh hưởng gì đến tình hình

Đông Di.

"Cần xem xét tâm lý nhân dân." Lý Bá Hoa nhẹ nhàng nói: "Hai mươi năm

qua ở Đông Di chúng ta, có hai nữ nhân nổi tiếng nhất, một là lệnh đường, cho

đến nay các thương gia Đông Di vẫn coi Lão Diệp gia là niềm tự hào của Đông

Di thành. Hai là Ninh Đại cô, một nữ tù binh đáng thương của Đông Di sau trở

thành hoàng phi nước khác... Có lẽ ngài sẽ thấy kỳ lạ, nhưng thực tế người

Đông Di chưa bao giờ coi đó là sỉ nhục mà xem là vinh quang hiếm có."

Phạm Nhàn im lặng, hết sức tự nhiên liên tưởng đến các thiếu nữ Hoa kiều

trở thành Vương phi, phu nhân nhà tài phiệt Bắc Âu kiếp trước. Dường như lúc

đó không ai cảm thấy mâu thuẫn, ngược lại sinh lòng tự hào, không liên quan

tới sùng bái phương tây, có lẽ chỉ là một niềm vui lạ thường khi được hiển vinh

ngoài biên cương.

"Và bởi vì vị thế của tiểu thư Diệp gia và Ninh Đại cô vẫn không thay đổi

trong lòng dân chúng Đông Di..." Lý Bá Hoa nhìn y nói: "Nên ngài hay Đại

hoàng tử, trong mắt nhiều thương nhân hay dân chúng, vẫn luôn là nửa người

Đông Di. Nếu một trong hai ngài đồn trú binh lính ở đây, tâm lý dân chúng sẽ

dễ dàng ổn định hơn nhiều."

Phạm Nhàn im lặng một lúc lâu rồi nói: "Ngài nói có lý, ta có thể cố gắng

thuyết phục Hoàng đế bệ hạ qua những lời này. Chắc chắn Hoàng đế bệ hạ cũng

muốn một Đông Di thành toàn vẹn chứ không phải một thành trì phản loạn bốn

phía, đổ máu thành sông."

"Thật vất vả cho ngài." Lý Bá Hoa nói xong, cúi đầu thi lễ thật sâu rồi chuẩn

bị lui ra.

Về việc cụ thể Đông Di thành xưng thần ra sao, như nộp cống hàng năm hay

đưa vào hệ thống thuế của kinh đô, vẫn đang trong cuộc thảo luận của các quan

lại. Nhưng quan trọng nhất vẫn là vấn đề đồn trú quân đội. Hôm nay Lý Bá Hoa

đem theo Thái Bình tiền trang đến rồi lại bỏ đi, khiến gánh nặng trên vai Phạm

Nhàn càng nặng thêm.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back