Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Khánh Dư Niên

Khánh Dư Niên
Chương 1710: Ý chí chính là vương đạo 2



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Nó không bay, đó là vì trong gian nhà tranh này nó không phát hiện ra đối

tượng để hút máu. Đám người trong nhà tranh dường như đều có pháp lực kỳ

quái, chỉ cần tới gần thân thể bọn họ là bị một lớp bình phong vô hình ngăn

chặn, đánh chết.

Chỉ có người trên giường sắp chết nhưng không có khả năng đó, nhưng con

muỗi vẫn không dám bay xuống, bởi nó cảm nhận được từ người đó một luồng

hơi lạnh, trong thời tiết nóng bức này, lạnh đến mức nó gần như không chịu nổi.

Nhưng nó vẫn cố chịu đựng, vì nó biết người kia sắp chết. Dù có lợi hại đến

đâu, chỉ cần chết đi là cũng sẽ hóa thành máu và thịt thối. Nó cần máu, còn bọn

chim ruồi bên ngoài cần thịt thối.

o O o

Dưới lớp chăn dày, thân thể Tứ Cố Kiếm lạnh buốt, run rẩy không ngừng,

mỗi cơn rung động kéo theo vết thương trước ngực bụng như bị xé toạc. Ba

năm trước bị một quyền Vương Đạo của Khánh Đế đánh trúng, cánh tay bị Diệp

Lưu Vân xé đứt, hơn một tháng trước lại bị Ảnh Tử đâm hai nhát vào ngực. Dù

chất độc của Phí Giới đã làm tê liệt vết thương, nhưng sinh mệnh đã cạn kiệt.

Theo lý mà nói, lão đã chết từ lâu, nhưng lão vẫn sống, mở mắt nhìn chằm

chằm vách tường trắng xóa, góc tường có con muỗi chân dài đang run rẩy, chờ

đợi nó không thể chịu đựng được mà rơi xuống.

Trong mắt Đại tông sư lộ rõ vẻ bình thản, đã nhìn thấu mọi thứ trên đời, kể

cả cái chết và nỗi sợ khủng khiếp giữa sống và chết.

Trong mắt lão không còn chút hung tàn lúc kiếm trảm Hổ vệ, không còn

mùi máu tanh lúc đồ sát cả phủ, không còn ý chí chiến đấu bất khuất, thậm chí

cả hứng thú nhìn kiến chuyển nhà dưới gốc cây xanh cũng không, chỉ có vẻ

bình thản, và bóng dáng con muỗi chân dài khô héo đang run rẩy.

Tứ Cố Kiếm sắp chết nhưng không chịu chết, vì đang đợi một người.

Cánh cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, ánh hoàng hôn ấm áp lọt vào, in bóng

người trẻ tuổi, kéo dài vệt bóng trên sàn.

Tứ Cố Kiếm không lãng phí sinh mệnh cuối cùng để nhìn y, cũng không lên

tiếng, biết rằng nếu đã quay lại, y sẽ nói những gì mình muốn nghe.

o O o

Phạm Nhàn rời kinh đô chuyển hướng sang Hoạt Châu, lại ẩn nấp lẻn đến

Thập Gia thôn, liên tục nhọc nhằn trên đường, cuối cùng gặp được đội ngũ

Giám Sát viện ở ngoài Đông Di thành. Y không chậm trễ chút nào, vội vàng đến

Kiếm Lư, trong ánh mắt hơi hờ hững của Vân Chi Lan, đẩy cửa bước vào, lại

đẩy cửa bước vào, lại đẩy cửa bước vào, qua ba lớp cửa, theo tiếng bước chân

vội vàng, đến bên cạnh Tứ Cố Kiếm.

Y nhìn thấy cái đầu lộ ra ngoài tấm chăn dày của Tứ Cố Kiếm, mới phát

hiện thân thể của vị Kiếm Thánh Đại tông sư này thực ra cực kỳ gầy yếu, cho

dù đắp ba tấm chăn vẫn nhỏ bé, khiến cái đầu của lão ta trông cực kỳ to lớn.

Đến tình trạng này, Tứ Cố Kiếm vẫn chưa chết, sự thật này khiến Phạm

Nhàn âm thầm kinh ngạc. Y nhìn khuôn mặt già nua nhưng lạnh lùng ấy, mở

miệng nói: “Không tắm Hoa Trì xác vẫn hủy hoại, hãy dẫn Thiên Tuyền tưới

vào thân...”

Không nói gì về ý chỉ của Bệ hạ Hoàng đế Khánh Quốc, không bàn về

tương lai của Đông Di thành, cũng không nói ra bí mật trong lòng. Phạm Nhàn

lập tức nói từng câu từng chữ, rành mạch, hào phóng đọc thuộc lòng công pháp

vô danh mình từ nhỏ tu luyện.

Công pháp Vô Danh gồm hai quyển, suốt hơn hai mươi năm đời người

Phạm Nhàn chỉ tu được quyển thượng, quyển hạ dù cũng thuộc lòng nhưng

không có chút tiến bộ, những chữ viết trong đầu y như khắc vào đó, hoàn toàn

không quên, lúc này đọc ra trước mặt Tứ Cố Kiếm chỉ mất vài hơi thở.

Y không cần cân nhắc Tứ Cố Kiếm có nghe hiểu được không, nhớ được

không, bởi dù đối phương sắp chết, nhưng dù sao cũng là một vị Đại tông sư.

Theo lời Phạm Nhàn, ánh mắt Tứ Cố dần dần rời khỏi con muỗi trên góc

tường kia, không biết đang chăm chú nhìn vào không gian nào phía trước, ánh

mắt lạnh lùng trở nên sắc bén, tập trung như một nhát kiếm, thân kiếm dần sáng

lên, rực cháy không gì sánh nổi.

Đôi môi Phạm Nhàn đóng lại, sau đó im lặng chờ đợi bên cạnh.

Không cần y giải thích, Tứ Cố Kiếm tự có thể nghe ra từ những câu từ tinh

diệu, không thể tưởng tượng nổi, phương pháp tu luyện khí huyết thô bạo kỳ lạ

mà Phạm Nhàn đã tụng, chính là chân quyết bá đạo của nhánh Khánh Đế.

Theo lời ngâm tụng của Phạm Nhàn, đôi mắt Tứ Cố Kiếm dần sáng đến cực

điểm rồi lờ mờ đi theo lúc Phạm Nhàn ngừng miệng.

"Làm thế nào để tu nửa quyển sau?" Phạm Nhàn cúi đầu cung kính hỏi.

"Không thể được." Giọng nói của Tứ Cố Kiếm cực kỳ yếu ớt, cực kỳ khàn

khàn, nhưng trả lời lại cực kỳ kiên quyết.

Phạm Nhàn cũng không quá thất vọng, tiếp tục bình tĩnh hỏi: "Nhưng Bệ hạ

đang tu nửa quyển sau, đó là Vương Đạo."

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
 
Khánh Dư Niên
Chương 1711: Ý chí chính là vương đạo 3



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

"Cực điểm của Bá Đạo là Vương Đạo ư?" Không biết có vì là trước lúc lâm

chung cuối cùng đã biết được bí mật công pháp của Khánh Đế hay không, tinh

thần Tứ Cố Kiếm tốt hơn trước nhiều, giọng nói cũng dần trôi chảy hơn, nhẹ

nhàng chế giễu: "Bá đạo đến tột đỉnh vẫn là bá đạo, hay Hoàng đế nhà ngươi

thực sự tin rằng sẽ có biến đổi thực chất nào?"

"Nhưng sự thật đã chứng minh điểm đó." Phạm Nhàn cúi đầu nói: "Bệ hạ đã

tu nửa quyển sau, ta muốn biết hắn đã làm thế nào, và việc này có ảnh hưởng gì

đến hắn."

Tứ Cố Kiếm im lặng, ánh mắt dần hiện lên chút nghi ngờ rồi nhanh chóng

hóa thành nụ cười hiểu rõ muôn vật, nhẹ nhàng nói: "Kinh mạch của thân thể

vốn có giới hạn, cho dù là tiểu quái vật nhà ngươi, cũng luôn có giới hạn."

"Vì vậy dưới tàng cây xanh trong phủ Thành chủ, ngài dạy ta nên dùng tâm

ý làm trọng, thân xác con người có giới hạn, còn tâm niệm ý chí thì vô biên."

Phạm Nhàn tiếp lời.

"Bá đạo ư..." Tứ Cố Kiếm ho hai tiếng, thân thể lạnh buốt run rẩy dưới tấm

chăn. Không ai hiểu rõ hơn vị Đại tông sư này rằng, dù có thể phi thường nhập

thánh đến đâu, khi sinh mệnh bị tổn hại, thân xác sụp đổ, vẫn không khác gì

người bình thường.

"Nếu thực sự có thể vượt qua giới hạn của thân thể." Tứ Cố Kiếm chậm rãi

nhắm mắt lại, bắt đầu hồi tưởng từng khoảnh khắc trên Đại Đông sơn.

Mưa rơi xuống đỉnh núi, một ngón tay chọc thủng tầng mưa, đâm vào mí

mắt Khổ Hạ, chỉ chớp mắt đổ nửa hồ nước vào, cực kỳ bạo lực xé toạc túi da

chứa máu thịt của Khổ Hạ quốc sư.

Chính là cái chỉ tay đó!

Tứ Cố Kiếm đột ngột mở to đôi mắt, đồng tử co lại nhanh chóng, cuối cùng

thu nhỏ thành một điểm đen như mũi kiếm, dùng ngữ điệu cực kỳ chậm rãi nói:

"Một chỉ truyền cả nửa hồ nước, không ai có thể dùng tốc độ nhanh đến thế để

xuất ra chân nguyên. Bởi vì kinh mạch trong cơ thể tập luyện đến cực hạn, dù

có phình to đến đâu, vẫn bị giới hạn."

Lúc đó Phạm Nhàn không ở trên núi, cũng không biết trong lòng Tứ Cố

Kiếm nghĩ gì, có phần không hiểu lời này. Y thầm nghĩ mỗi người luyện võ,

nâng cao cảnh giới đều xoay quanh hai chữ thực và thế. Thế chính là kỹ xảo,

còn thêm hai chữ tâm ý mà Tứ Cố Kiếm truyền dạy. Nhưng thực là tu vi cá

nhân thực tế. Cho dù là khí hải đan điền bình thường hay hai chu thiên của bản

thân, đều phải có nền tảng rồi tu tập theo kinh mạch.

Thân thể có kinh mạch tất nhiên sẽ bị giới hạn bởi kinh mạch, y cảm thấy

lời Tứ Cố Kiếm như lời nói vô nghĩa... Nhưng dần dần, Phạm Nhàn nhận ra ý

mà Tứ Cố Kiếm muốn nói, sắc mặt hơi thay đổi.

Trong đôi mắt u ám như hàn quang của Tứ Cố Kiếm lộ ra cảm xúc cực kỳ

phức tạp, cuối cùng hóa thành vẻ giễu cợt đậm đặc, kết hợp với nụ cười khó

nhọc nở ra trên khóe miệng khiến lão ta trông vô cùng châm chọc khắc nghiệt.

Một tràng cười trầm thấp kỳ lạ vang lên từ đôi môi khô nẻ của Tứ Cố Kiếm,

nghe rất chói tai, không rõ lão đang cười nhạo Hoàng đế, cười nhạo chính mình,

hay cười Phạm Nhàn tự cao tự đại, muốn học nửa quyển sau của công pháp Vô

Danh.

Y bình thản nhìn Phạm Nhàn, nói từng chữ một: "Trong cơ thể Khánh Đế,

không có kinh mạch."

o O o

Dù đã đoán trước phần nào từ lời Tứ Cố Kiếm, nhưng nghe thấy câu này,

Phạm Nhàn vẫn cảm thấy như bị sét đánh, đinh tai nhức óc. Sau nỗi kinh ngạc,

chỉ còn khó hiểu. Hoàng đế không có kinh mạch trong người? Nhưng người

không kinh mạch thì làm sao sống nổi!

"Nửa quyển sau vẫn theo đường lối bá đạo, nếu ngươi cứ tiếp tục luyện, chỉ

có thể kết cục kinh mạch nổ tung mà chết. Cho dù may mắn sống sót cũng chỉ

trở thành phế nhân suốt đời." Tứ Cố Kiếm nhìn Phạm Nhàn, lạnh lùng nói:

"Nhưng nếu không cho kinh mạch bung ra, ngươi không thể thực hiện được

những phương pháp luyện khí ở nửa quyển sau. Những con đường đó, vốn

không phải lối đi bình thường. Ngươi luyện thêm năm mươi năm cũng vô ích."

Phạm Nhàn hít sâu vài lần, cố gắng đè nén sự kinh hoàng trong lòng. Y hiểu

rõ phân tích của Tứ Cố Kiếm là đúng.

Vài năm trước, y đã luyện chân khí bá đạo đến đỉnh cao. Khi đó y đã bước

vào ngưỡng cửa cửu phẩm, đang thời kỳ hăng hái, ngoài phủ nha kinh đô, một

quyền đánh bại Tạ tất An. Ai ngờ khiến chân khí bên trong bùng nổ dữ dội, kinh

mạch của y bị tổn thương nặng nề.

Sau khi vô cùng khổ sở chữa trị vết thương, kết quả là tại Huyền Không

miếu bị truy sát, lúc đang hăng hái chém giết với Ảnh Tử, tai hoạ ngầm trong cơ

thể lại bùng phát, y thất thủ bị Ảnh Tử đâm trọng thương.

Công pháp bá đạo luyện đến cực hạn, Phạm Nhàn đã gặp hai lần, chính xác

hơn, khi còn là đứa trẻ, Phí Giới sư phụ đã nhận ra chắc chắn sau này y sẽ gặp

nguy hiểm rất lớn, nên mới để lại cho y viên thuốc đỏ kia.
 
Khánh Dư Niên
Chương 1712: Miếu, kiến, sách 1



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Viên thuốc đỏ cuối cùng đưa vào miệng Thái hậu, nhưng Phạm Nhàn biết rõ

đó chỉ là may mắn của mình, nên mới có thể sống sót sau hai lần chân khí vượt

giới hạn, kinh mạch bị tổn thương nặng nề.

Y nhờ ơn cứu mạng của đóa Hải Đường, nhờ vào một công pháp bí truyền

của Thiên Nhất đạo ở Bắc Tề. Ở Giang Nam, y dùng chân khí tự nhiên của

Thiên Nhất đạo tu bổ bản thân, mới chữa lành được kinh mạch tổn hại. Cho đến

khi hai luồng chân khí hoàn toàn khác nhau cùng tu đạt đại thành, lưu chuyển

trong hai chu thiên riêng biệt trong cơ thể, hỗ trợ nhau, y mới thực sự thoát khỏi

nguy cơ chân khí bạo thể đeo bám từ nhỏ.

Nhưng hôm nay, nhận được khẳng định từ miệng Tứ Cố Kiếm rằng muốn tu

nửa quyển sau, nhất định phải để cho chân khí bạo phát, rung chuyển tất cả các

kinh mạch trong cơ thể thành bụi phấn. Vừa nghĩ tới đây, sắc mặt Phạm Nhàn

trắng bệch. Nằm cứng đờ trên giường, khó lòng nói năng, cuộc sống như vậy

hoàn toàn không coi là người, huống hồ kinh mạch trong cơ thể tan hết, làm sao

có thể sống sót?

"Sau khi kinh mạch tan hết mà vẫn còn sống, đó là nhờ vận mệnh trời ban."

Tứ Cố Kiếm lạnh lùng nói: "Không nghi ngờ gì Khánh Đế là người cực kỳ may

mắn."

Cho dù sắp chết, Tứ Cố Kiếm cũng không chịu thừa nhận Khánh Đế là

người mang thiên mệnh.

Phạm Nhàn im lặng một hồi rồi lắc đầu: "May mắn cũng không thể giải

quyết vấn đề. Ta cũng may mắn, lần đầu kinh mạch bị tổn thương không chết,

nhưng ta biết nếu kinh mạch tan hết, chỉ có thể trở thành phế nhân. Hơn nữa,

cơn đau khắp cơ thể ấy, con người không thể chịu đựng nổi."

"Nhưng Khánh Đế đã có thể chịu đựng, đã có thể sống sót qua." Tứ Cố

Kiếm hạ nhẹ mí mắt xuống, thở dài một tiếng khó lòng nhận ra.

Phạm Nhàn rơi vào trạng thái mơ màng, suốt cuộc đời này y có rất nhiều

hoài bão hay lý tưởng, không đề cập đến những vấn đề thế tục thê tử con cái

tiền bạc, chỉ nói về công pháp vô danh đồng hành với y suốt cuộc đời thứ hai,

đã lặng lẽ trở thành một phần trong cuộc sống của y, cho dù chưa từng thốt ra

nhưng trong lòng y vô cùng khao khát có thể luyện công pháp này đến quyển

thứ hai.

Không liên quan gì đến việc đột phá cảnh giới thành Đại tông sư, đó thuần

túy là khát vọng, nhưng giờ đây khát vọng ấy trở thành điều xa vời không thể

chạm tới. Kinh mạch tan nát mà vẫn sống sót, còn phải chịu đựng đau đớn phi

thường, cưỡng ép thu thập chân khí tán loạn trong cơ thể thành từng mảnh vụn,

chịu cực hình tê cứng khắp thân, bảo vệ ý chí, tu luyện lại...

Phạm Nhàn chợt nhớ Trần Bình Bình và phụ thân từng kể, lần đầu tiên Nam

Khánh bắc phạt Đại Ngụy, của Hoàng đế thảm bại dưới tay đại soái Chiến

Thanh Phong, bản thân bị thương nặng, toàn thân tê cứng suýt chết.

Thì ra bệ hạ đột phá công pháp chính là trên chiến trường biến động, hiểm

nguy vô cùng!

Phạm Nhàn không khỏi thở dài, dù cảm xúc với Hoàng đế thế nào đi nữa,

nhưng nghĩ lại cảnh tượng chiến trường hồi ấy, những đau đớn người nam nhân

trung niên kia trải qua, cùng những biến đổi kỳ diệu kia, y vẫn cảm thấy thán

phục.

"Ngoài thiên mệnh, còn cần gì nữa?" Phạm Nhàn tự hỏi.

"Nghị lực, nghị lực phi thường. Nếu không không thể chịu đựng nổi những

đau đớn đó, những cực hình sinh tử ấy, nỗi sợ hãi bị nhốt trong bóng tối, tự vật

lộn với vô định."

Tứ Cố Kiếm lạnh lùng nói. Dù chưa từng tu luyện công pháp vô danh, chỉ

cần một suy nghĩ, lão ta đã biết nếu muốn tu nửa quyển sau, Hoàng đế Khánh

Quốc đã trải qua thử thách thế nào.

"Năm đó chắc chắn Khánh Đế rất đau khổ, vô cùng đau khổ... Đó cũng là lý

do ban nãy ta vui mừng." Không đợi Phạm Nhàn nói gì, Tứ Cố Kiếm tiếp:

"Nhưng ai có thể vượt qua cửa ải này, ta rất ngưỡng mộ ý chí và nghị lực của

người đó."

"Ta không làm được, ngươi cũng chẳng làm được." Tứ Cố Kiếm nói: "Trên

đời có người có ý chí như vậy, có thể tàn nhẫn như vậy với chính mình như vậy,

có lẽ chỉ có mình hắn, ngươi nên dẹp ý nghĩ đó đi."

Phạm Nhàn cúi đầu, hoàn toàn không biết phải nói sao, chỉ nghe giọng điệu

giận dữ của Tứ Cố Kiếm vang bên tai: "Cái này... hoàn toàn không phải thứ con

người có thể luyện được!"

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Không phải thứ con người có thể luyện được, cũng có nghĩa là kẻ luyện

thành nó... không phải con người. Chỉ có thể nói rằng vị Hoàng đế vĩ đại của

Khánh Quốc vì khát vọng trong lòng, đã rèn luyện được một trái tim vô cùng

kiên định, vượt xa phàm tục. Phạm Nhàn ngồi bên giường Tứ Cố Kiếm, nghĩ về

chuyện này, không khỏi rùng mình trong lòng, khó có thể kiềm chế được cảm

giác ngưỡng mộ trước ngọn núi cao, dù rằng ngọn núi ấy không đẹp đẽ gì để có

thể thân cận, chỉ vời vợi cao xa, xuyên thẳng mây trời khiến người ta không thể

không chấn động.
 
Khánh Dư Niên
Chương 1713: Miếu, kiến, sách 2



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Y hít một hơi thật sâu, xoa xoa khóe mắt cay cay, giọng nói trầm trầm: "Nói

về thiên phú, Hải Đường đã đủ rồi, nói về ý chí, Thập Tam Lang cũng đã đủ,

nói về chăm chỉ, ta cũng không nghĩ bản thân kém ai. Nhưng bây giờ nhìn lại, ta

vẫn không thấy ai có cơ hội bước được bước đó. Điều này rốt cuộc là vì sao?"

"Không cần hỏi ta." Sau cơn tức giận kia Tứ Cố Kiếm chậm rãi nhắm mắt

mệt mỏi, giọng khàn khàn: "Ta chỉ nghĩ, những lão già chúng ta chết hết rồi, chỉ

còn mình Hoàng đế lão tử của ngươi trên cõi đời này, chắc cũng sẽ cô độc lắm."

Im lặng một lúc, Tứ Cố Kiếm lại tiếp tục mỉa mai: "Chỉ sợ trên Đại Đông

sơn, hắn đã bắt đầu cảm thấy cô độc rồi."

Nụ cười khẩy trên môi lão không biết nhằm vào Khánh Đế hay chính bản

thân. Ngay lúc đó, Phạm Nhàn bỗng nghiêm túc nói: "Ta muốn xác nhận một

chuyện, Diệp Lưu Vân... ông ta thực sự rời khỏi đại lục rồi sao?"

Tứ Cố Kiếm trầm ngâm rất lâu rồi khó nhọc gật đầu.

Phạm Nhàn thở dài: "Vậy cũng được."

"Xem ra lần này trở về Khánh Quốc này, cuối cùng ngươi cũng hiểu ra được

điều gì đó, quyết định điều gì đó." Tứ Cố Kiếm nhắm mắt nói.

Phạm Nhàn không ngạc nhiên trước khả năng suy luận của vị Đại tông sư

này, mỉm cười đáp: "Dù trời không mưa cũng nên mang dù, lo trước khỏi họa

cũng tốt."

"Ngũ Trúc đâu?" Tứ Cố Kiếm nhấn mạnh vào vấn đề.

Phạm Nhàn không trả lời trực tiếp, mà hỏi lại: "Ngài hiểu gì về Thần

Miếu?"

Nghe thế, Tứ Cố Kiếm đoán ra manh mối về Ngũ Trúc, nở nụ cười hiếm

thấy: "Thần Miếu? Chỉ là vật chết mà thôi, không cần lo lắng... Cho dù công

pháp của Hoàng đế lão tử nhà ngươi truyền từ đó, Thần Miếu cũng không tự ra

tay giúp hắn đâu."

Điểm này Phạm Nhàn không chắc chắn lắm. Hồi xưa, dường như Thần

Miếu đã nghe lời cầu khẩn của Khánh Đế, phái sứ giả đưa Ngũ Trúc rời kinh

đô. Giờ Ngũ Trúc lại tới Thần Miếu, liệu kết cục sẽ ra sao, có ảnh hưởng sâu xa

tới thiên hạ hay không.

Tứ Cố Kiếm nhắm mắt, dường như cảm nhận được nỗi lo âu sâu thẳm trong

Phạm Nhàn, im lặng một lúc rồi nói: "Thần Miếu... chỉ là một ngôi miếu, chứ

không thực sự là thần linh."

Trong lòng Phạm Nhàn xao động, hỏi tiếp: "Ngài từng đến Thần Miếu?"

"Ta đâu phải loại b**n th** như Khổ Hà hay Tiếu n, tới nơi hoang vu chim

không thèm ỉa đó làm gì?" Tứ Cố Kiếm cau mày, ý nghĩ trái ngược với lời nói:

"Hơn nữa... ta cũng không biết Thần Miếu ở đâu."

"Nhưng...” Lão tiếp tục nói: “...ngươi cần hiểu, nếu Thần Miếu thực sự phái

người tới xóa sạch dấu vết của mẫu thân ngươi, thì Nội Khố đã không còn,

ngươi cũng đã chết từ lâu."

Phạm Nhàn im lặng, thầm nghĩ phán đoán này quả thật chính xác.

"Đương nhiên, chúng ta cũng có thể suy luận rằng Thần Miếu quả thật đã

phái sứ giả xuống nhân gian." Tứ Cố Kiếm bỗng mở mắt, đôi mắt bình tĩnh nói:

"Nhưng ngươi đừng quên, cái gã đầu gỗ Ngũ Trúc cũng là một trong những sứ

giả của Thần Miếu. Hắn có thể bảo vệ mẫu thân và ngươi, chứng tỏ sứ giả Thần

Miếu không đáng sợ như ngươi tưởng."

Phạm Nhàn nhíu mày, nhớ lại câu nói của Ngũ Trúc năm xưa:

"Trong nhà không còn nhiều người."

Có lẽ ý là Thần Miếu đã suy tàn, không còn đủ năng lực ảnh hưởng thế

gian? Vậy tại sao Ngũ Trúc vẫn quay lại? Phạm Nhàn thà chấp nhận cục diện

này, bởi đối mặt với Hoàng đế như núi cao đã khiến y chịu áp lực nặng nề, thêm

một Thần Miếu bí ẩn càng khiến tinh thần suy sụp.

o O o

"Ừm... Ngươi từng đưa Tiếu n về Bắc Tề, mẫu thân của ngươi và Ngũ Trúc

đều tới từ Thần Miếu, chẳng lẽ ngươi không muốn quay lại xem Thần Miếu giả

thần giả quỷ đó là gì?" Tứ Cố Kiếm mở mắt nhìn chằm chằm Phạm Nhàn,

muốn nhìn thấu tâm tư, đồng thời cũng như mê hoặc.

Phạm Nhàn giật mình rồi cười nói: "Nếu được bảo đảm tính mạng, ta cũng

muốn đi xem. Nhưng còn ngài... nói như vậy, chắc là tò mò lắm phải không?"

Tứ Cố Kiếm thân là lực lượng tột đỉnh nhân loại, quen biết Ngũ Trúc, hiểu

sức mạnh Thần Miếu, nên không cung kính Thần Miếu hư vô mờ ảo kia như kẻ

tầm thường.

Lão là Đại tông sư, thực lực có thể so tài với các vị trong Thần Miếu, nên

khi nhắc tới Thần Miếu, ngữ điệu không hề cung kính, thậm chí còn mang chút

khinh thường.

Có điều con người đều có lòng hiếu kỳ, Đại tông sư cũng không phải ngoại

lệ, nhất là đối với một vị sắp lìa đời, thấy thế sự như trò đùa, chỉ có đối với

Thần Miếu vẫn giữ vẻ h*m m**n dò xét.

Dù sao trên đời này chỉ có Tiếu n và Khổ Hà từng đặt chân đến Thần Miếu,

nhưng cả hai đều đã khuất. Có lẽ Diệp Khinh Mi và Ngũ Trúc đi ra từ Thần

Miếu, nhưng Dương Kế Mỹ đã qua đời, Ngũ Trúc thì về nhà.

Bí mật Thần Miếu vẫn là bí mật lớn nhất thiên hạ. Tứ Cố Kiếm nhìn Phạm

Nhàn, biết chỉ còn người trẻ tuổi này biết được vị trí Thần Miếu.
 
Khánh Dư Niên
Chương 1714: Miếu, kiến, sách 3



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

"Ta biết được từ miệng Tiếu n biết được, trí nhớ của Ngũ Trúc thúc kém

lắm, chắc ngươi cũng biết." Phạm Nhàn nói nhỏ: "Thần Miếu ở cực bắc, vượt

Thiên Quan của Bắc Tề rồi đi cả tháng trời trên băng tuyết, cho đến đêm khi

đêm đen kéo dài vô tận, nếu may mắn sẽ thấy kiến trúc màu đen xanh hùng vĩ,

đó là Thần Miếu."

Tứ Cố Kiếm im lặng. Trước lúc lâm chung được biết Thần Miếu ở đâu,

dường như đã thỏa nguyện, nhưng dáng hình gầy guộc dưới chăn toát lên một

nỗi buồn khẽ lương.

"Ra là ở cực bắc, không thấy ánh mặt trời, chẳng lẽ là Minh thổ dưới cõi

âm?” Đôi mắt Tứ Cố Kiếm u buồn như giếng cổ, thở dài: "Quả thật không

thuộc về thế gian, thật mong đợi, thật mong đợi."

Phạm Nhàn nhìn gương mặt gầy gò dưới chăn, chợt bắt gặp ánh sáng lạ,

chẳng lẽ vì được biết chỗ Thần Miếu mà vị Đại tông sư hấp hối đột nhiên nảy

sinh chí hướng?

Phạm Nhàn không giải thích ngày vĩnh viễn đêm vĩnh viễn, khái niệm đó rất

xa lạ với thế giới này, khiến người ta đau đầu. Nếu Tứ Cố Kiếm cho rằng Thần

Miếu khác thế gian, có lẽ vị Đại tông sư này sẽ giữ được nhận thức về thế giới.

"... Thật mong đợi.” Tứ Cố Kiếm thốt lên: "Năm đó vốn định, nếu chuyện ở

Đại Đông sơn có thể kết thúc thuận lợi, ta sẽ đi tìm Thần Miếu, cho dù có ở

chân trời góc biển đi nữa."

"Mọi người đều hiếu kỳ trước điều bí ẩn." Phạm Nhàn rất thông cảm cảm

xúc đó.

Ánh mắt Tứ Cố Kiếm hẹp dần lại, như một lưỡi hàn kiếm xuyên thẳng lên

mái nhà, giọng khàn khàn nói: “Ta chỉ muốn xem xem, liệu với thanh kiếm này

trong tay, có thể phá hủy ngôi miếu đổ nát đó không.”

Phá miếu!

Phạm Nhàn ngẩn ngơ, trong lòng dấy lên vô vàn cảm xúc phức tạp. Ban đầu

y tưởng Tứ Cố Kiếm chỉ như Khổ Hà năm xưa, sẵn lòng đến ngôi Thiên Ngoại

Thần Miếu kia để thoả mãn lòng tò mò vốn có trong mỗi con người, không ngờ

vị Đại tông sư này lại muốn thách thức Thần Miếu!

Một kiếm ngang sau lưng, bước đi trên cánh đồng tuyết trắng, gặp non xanh

đi vào cửa thẳm, kiếm chỉ miếu thờ hư vô mờ ảo, chém tan mây trời.

Đây là khí phách hùng tráng cỡ nào! Nếu như việc Đại Đông sơn ngày xưa

thật sự như kế hoạch của Khổ Hà và Tứ Cố Kiếm, thiên hạ ổn định, chắc Tứ Cố

Kiếm cũng nhàm chán trên cõi đời, chỉ sợ sẽ thực sự bước lên con đường thách

thức thiên đạo. Và thiên đạo trong thế giới này, tất nhiên là Thần Miếu.

Nghĩ tới cảnh tượng ấy, ngay cả Phạm Nhàn cũng không khỏi xúc động.

Nhưng y biết tất cả đã kết thúc với nhát quyền Vương Đạo của Hoàng đế lão tử

trên Đại Đông sơn. Cuộc đời Tứ Cố Kiếm chắc cũng không thể đến Thần Miếu,

huống hồ là kiếm chỉ Thần Miếu.

Đây thực sự là một điều tiếc nuối.

“Ngươi có tới Thần Miếu không?” Tứ Cố Kiếm chăm chú nhìn Phạm Nhàn

hỏi.

“Ta không hiểu Thần Miếu lắm, tất nhiên cũng chẳng có ác cảm gì.” Từ kiếp

trước Phạm Nhàn đã thấy quá nhiều mặt xấu xí của các tôn giáo. So với chuyện

đó, Thần Miếu ở thế giới Khánh Quốc này quá xa xôi, hiếm khi can thiệp thế

sự. Phong cách đó khiến Phạm Nhàn tương đối đồng tình, và bởi vì Thần Miếu

bí ẩn khó lường nên Phạm Nhàn cũng không sinh quá nhiều mâu thuẫn.

“Thần Miếu không can thiệp thế sự à?” Tứ Cố Kiếm mỉm cười nói: “Vậy

mẫu thân ngươi làm sao đi ra? Thiên hạ tại sao thay đổi? Tại sao Khánh Đế lại

là Khánh Đế bây giờ? Có lẽ những kẻ ngồi cao chót vót kia trong Thần Miếu

thực sự chỉ lạnh lùng quan sát tất cả, nhưng chúng ta sinh sống trên mảnh đất

này, tại sao phải để bọn chúng nhìn cuộc sống của chúng ta?”

"Cảm giác này thực sự không tốt."

"Điều này làm ta nhớ đến rất nhiều năm về trước, dưới gốc cây xanh, nhìn

những con kiến kia chuyển nhà, nhìn chúng đánh nhau." Tứ Cố Kiếm lạnh lùng

nói: "Nhưng ta không phải kiến, ta không thích bị người khác chăm chú quan

sát."

Phạm Nhàn im lặng một hồi lâu mới nói: "Nếu tương lai có một ngày ta tới

Thần Miếu, ta sẽ mang theo tro cốt của ngươi."

Tứ Cố Kiếm nhắm mắt lại, nói: "Những lời ngươi nói, ít khi là thật."

Phạm Nhàn bỗng phát hiện ngữ điệu của vị Đại tông sư giống như đứa trẻ,

không nhịn được cười: "Ta không phải loại sát thần như ngươi, ta không có

dũng khí và sức mạnh để giết thần, nếu không ép buộc, đương nhiên ta không

muốn đến Thần Miếu tự tìm cái chết."

Dừng một chút, Phạm Nhàn gãi đầu nói: "Đương nhiên, ai biết chuyện

tương lai. Nếu có ngày đó, ta rải tro cốt của ngươi lên bậc thềm Thần Miếu, chà

xát lên chân những vị thần, cũng coi như hoàn thành tâm nguyện của ngươi."

Tứ Cố Kiếm nói: "Đến lúc hỏa thiêu xương ta, đừng đốt mạnh quá, xương

cốt trên người ít ỏi, nếu đốt thành bột hết thì vô dụng, ngươi phải để lại khớp

xương lớn."

Phạm Nhàn đáp: "Đó cũng là điều cần lưu ý."

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
 
Khánh Dư Niên
Chương 1715: Người đầy mưa gió, ta từ biển tới 1



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Giữa ranh giới sinh tử có nỗi kinh hoàng, nhưng trong cái sợ hãi ấy, Tứ Cố

Kiếm và Phạm Nhàn lại cười nói về việc mai sau, tro cốt, lửa lớn nhỏ, nơi quy

tụ, không khí nhẹ nhàng.,Ssong Phạm Nhàn vẫn không ngăn được nỗi buồn

man mác.

Hoàng hôn đã lặn hơn nửa, gió biển thổi qua thành, quét qua ngàn dặm,

xuyên sâu vào nhà tranh, khiến Kiếm Lư bên ngoài gian phòng kiếm nổi lên

tiếng gió thổi, ngàn vạn nhánh kiếm trong hố đồng cùng lay động, tiếng leng

keng vang lên khiến lòng người xao động.

Tứ Cố Kiếm khó nhọc quay đầu, ánh mắt lướt qua vai Phạm Nhàn, nhìn con

muỗi chân dài đã sống đến điểm cuối của sinh mệnh, không thể ăn uống nhưng

vẫn cố bám trụ ở góc tường, chìm vào im lặng rất lâu.

Phạm Nhàn ngồi bên cạnh, đột ngột cúi xuống, thì thầm vào tai Tứ Cố Kiếm

chuyện Thập Gia thôn ở giữa Bắc Tề và Đông Di. Thập Gia thôn nằm giữa Tề

và Đông Di, tương lai muốn phát triển không thể thiếu sự hỗ trợ mạnh mẽ của

Kiếm Lư. Sự tồn tại của Thập Gia thôn chắc chắn sẽ mang lại lợi ích rất lớn cho

Đông Di thành.

Nhưng ngoài dự đoán của Phạm Nhàn, nghe tin Diệp gia sắp mở chiến

trường thứ hai ở Đông Di, sắc mặt Tứ Cố Kiếm vẫn bình thản, chỉ nhìn chằm

chằm góc tường, dường như chẳng màng tới Đông Di sẽ ra sao sau khi mình

qua đời.

Trong lúc nhất thời, Phạm Nhàn tưởng mình đã hiểu lầm tâm ý của Tứ Cố

Kiếm trước lúc lâm chung, người từng dạy mình tâm ý quan trọng nhất.

Đúng lúc ấy, Tứ Cố Kiếm lên tiếng: "Dưới gối ta có một quyển sách nhỏ,

trước khi chết Khổ Hà từ ngọn núi kia gửi tới, nhờ ta chuyển lại cho ngươi.

Những điều trong sách ta không hiểu nổi, hy vọng ngươi có thể hiểu."

Phạm Nhàn giật mình, không biết trong sách viết gì mà hai vị Đại tông sư

lại trịnh trọng đến thế trước lúc lâm chung.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Phạm Nhàn nhìn Tứ Cố Kiếm, im lặng một lúc rồi trượt dần đến đầu

giường, đưa tay luồn vào gối của vị Đại tông sư. Động tác vô cùng chậm rãi, làn

da trên tay có thể cảm nhận rõ ràng vỏ trấu và những sợi tóc mỏng rối bời yếu

ớt trên gối.

Ngón tay chạm phải một v*t c*ng, Phạm Nhàn chạm nhẹ một cái, biết ngay

đó là một quyển sách nhỏ bọc vải thô.

Rút tay lại cầm quyển sách, Phạm Nhàn không vội mở mà chăm chú quan

sát, đoán xem bên trong. Đây là di vật quý giá mà Quốc sư Khổ Hà để lại, được

Tứ Cố Kiếm trịnh trọng trao cho... chắc hẳn là bảo vật hiếm có. Quyển sách

mỏng manh như vậy, phần quan trọng nhất chính là những gì được ghi chép bên

trong.

Tứ Cố Kiếm cũng không thúc giục, chỉ bình thản và hờ hững nhìn chằm

chằm góc tường, như thể không ở bên cạnh, như thể trước đó không với tay ra

sau đầu mình.

Cuối cùng Phạm Nhàn không kiềm chế được cảm giác tò mò mãnh liệt, bèn

mở tấm vải ra trước mặt Tứ Cố Kiếm rồi thấy nội dung bên trong — khác với

tưởng tượng, khác với lời Tứ Cố Kiếm nói, bên trong không phải một quyển

sách nhỏ.

Mà là hai quyển sách nhỏ.

Phạm Nhàn lắc đầu cười, lật ngẫu nhiên một quyển ra xem, thấy những điều

đã thuộc nằm lòng về tâm pháp vô thượng Thiên Nhất đạo, nụ cười bất đắc dĩ

không sao che giấu được.

Trước khi chết, Tứ Cố Kiếm trực tiếp chỉ dạy mình về tâm ý kiếm ý, còn

Khổ Hà thì trước khi chết vẫn nhớ mãi không quên gửi tâm pháp Thiên Nhất

đạo đến tay mình. Trong miệng Phạm Nhàn cay đắng, xem ra những ông lão kỳ

quái thế hệ trước thật sự là một lũ quái vật, lại gửi hy vọng cuối cùng chống lại

Hoàng đế vĩ đại Khánh Quốc vào người mình.

Trước khi rời bỏ thế gian, các Đại tông sư muốn để lại một kẻ thù đủ mạnh

cho Khánh Đế. Nhưng kẻ thù bên ngoài Khánh Quốc không đáng sợ nữa, nên

người này phải được lựa chọn từ bên trong.

Khổ Hà ép nhị đồ đệ kéo dài tuổi thọ của Trần Bình Bình, bày mưu ở Tây

Lương, tính toán sau khi mình chết, vì chuyện năm xưa và chuyện hiện tại, chắc

chắn giữa Phạm Nhàn trẻ tuổi và người cha hờ của y sẽ xuất hiện kẽ hở, khiến

cho bên Bắc Tề có thể lợi dụng.

Tứ Cố Kiếm trao Đông Di thành cho Phạm Nhàn, nhưng cũng gán cho

Phạm Nhàn một gánh nặng rất lớn.

"Các ngươi thật là rất coi trọng ta." Phạm Nhàn nhún vai, ngón tay gõ nhẹ

lên tâm pháp vô thượng mà ngọn núi xanh kia coi là tâm pháp vô thượng, nói:

"Hay nên nói, các ngươi cũng quá liều lĩnh, không ngờ lại gửi hy vọng mơ hồ

vào người ta."

"Mẹ ngươi là người Đông Di thành, ta gửi hy vọng vào ngươi là chuyện

đương nhiên." Tứ Cố Kiếm khàn khàn nói: "Nhưng tên Khổ Hà trọc đầu chết

tiệt kia, lại tặng ngươi món quà lớn như vậy, thật ngoài dự liệu của ta."

Phạm Nhàn nhìn tâm pháp Thiên Nhất đạo, thầm nghĩ lúc Khổ Hà lâm

chung chắc hẳn vẫn tưởng mình chỉ học được một pháp môn cải tiến của Thiên

Nhất đạo từ Hải Đường
 
Khánh Dư Niên
Chương 1716: Người đầy mưa gió, ta từ biển tới 2



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Ông lại không biết Hải Đường vì lo ngại cho thương thế của y nên đã bất

chấp lệnh từ sư phụ, truyền thụ tâm pháp nội môn Thiên Nhất đạo cho mình, đó

còn là chuyện trong quá khứ xa xưa, Giang Nam xa xôi.

Không biết bây giờ Hải Đường đang làm gì trên thảo nguyên, bên kia người

Hồ đã gây huyên náo. Tây Hồ đã bắt đầu nội loạn, cho dù cô có tài năng hơn

nữa nhưng rời xa lãnh thổ Bắc Tề cũng chẳng có tác dụng gì lớn.

Trước lúc lâm chung, Khổ Hà đã giao tâm pháp Thiên Nhất đạo chân chính

cho Phạm Nhàn, chắc cũng hy vọng tập hợp sức mấy người, tái tạo một bậc Đại

tông sư trên thế gian này.

"Học nhiều quá, chưa hẳn đã là chuyện tốt." Phạm Nhàn nói.

Tứ Cố Kiếm liếc mắt nhìn y, nói: "Ta biết ngươi đã sớm học xong mấy thứ

của ngọn núi xanh đó, xem ra Khổ Hà không gặp mặt ngươi nên không biết điều

này. Quyển sách hắn đưa thật sự không có ích gì."

"Dẫu vậy, quyển sách này vẫn có chút tác dụng với đệ tử Kiếm Lư." Phạm

Nhàn lặng nhìn lão. Trong thiên hạ tứ Đại tông sư, chỉ có Khổ Hà và Tứ Cố

Kiếm thu nhận đồ đệ khắp nơi, với tài dạy trò của Tứ Cố Kiếm, đột nhiên được

bí tàng Thiên Nhất đạo, chẳng phải nên tận dụng truyền lại cho đệ tử?

"Đây là vật dành cho ngươi, lại là lòng tin của tên đầu trọc đối với ta." Tứ

Cố Kiếm kiêu ngạo nói: "Ta không thèm để mắt tới đồ của hắn."

Khóe môi Phạm Nhàn hơi nhếch lên, nhẹ nhàng gật đầu: "Nếu ta không nói

với ngươi chuyện Thập Gia thôn kia, có phải ngươi cũng sẽ không đưa quyển

sách này cho ta?"

Có lẽ nói trúng tâm sự của Tứ Cố Kiếm, Tứ Cố Kiếm nhất định phải đoán

xem Phạm Nhàn có bao nhiêu phần trung thành với Hoàng đế Khánh Quốc, sẽ

chăm sóc Đông Di thành ra sao, mới có thể hạ quyết tâm cuối cùng mà giao lại

di vật của Khổ Hà, đương nhiên đó cũng là một trong những quyết tâm ấy.

Nhưng vị Đại tông sư này cũng không thừa nhận điều đó, lão chỉ lạnh lùng

nói: "Dù ta có đưa hay không, quyển sách này ngươi vốn đã học qua rồi, có thể

có khác gì?"

"Nhưng phía dưới còn một quyển nữa." Đôi mắt Phạm Nhàn dần trở nên

bình tĩnh, cầm quyển sách nhỏ thứ hai lên, nhìn chằm chằm Tứ Cố Kiếm hỏi:

"Tứ Đại tông sư đã nổi danh đã lâu, ngươi khinh thường không thèm nhìn công

pháp Thiên Nhất đạo là vì ngươi quá hiểu công pháp nhánh của Khổ Hà, biết dù

luyện đến cảnh giới nào đi nữa cũng không thể đưa Kiếm Lư tiến bộ vượt bậc

được. Nhưng chẳng lẽ ngươi không tò mò, những gì Khổ Hà giao trịnh trọng

vào tay ngươi, đặt cạnh quyển sách nhỏ nội môn tâm pháp Thiên Nhất đạo là

gì?"

Quyển sách còn mỏng hơn, chừng hai mươi mấy trang, bàn tay Phạm Nhàn

đặt lên trên, mỉm cười nhìn Tứ Cố Kiếm, chờ đợi đối phương trả lời.

"Ta đương nhiên cảm thấy hứng thú, vì ta chưa hề biết cái chân khí thối nát

của Khổ Hà đầu trọc kia, ngoài dùng để trồng cây ra còn có khả năng gì khác."

Tứ Cố Kiếm cất giọng khàn khàn nói: "Trước ngươi nói học nhiều có ích gì?

Học nhiều tất nhiên có ích, dù ngươi không dùng cũng có thể tham khảo."

"Cho nên ngài có tham khảo một chút."

Tứ Cố Kiếm không phủ nhận, lạnh lùng nói: "Ta chỉ là người chuyển thư,

liếc mắt nhìn cũng được chứ."

Im lặng một lúc, Tứ Cố Kiếm nhắm mắt nói: "Đáng tiếc, ta xem không

hiểu."

Khi lão nói câu đó, Phạm Nhàn đã rất tò mò mở quyển sách nhỏ bên dưới

ra, y rất tò mò bên trong ghi chép điều gì. Nhưng sau khi lật mấy trang sách

mỏng, y lại thất vọng.

Điều mà Tứ Cố Kiếm đọc không hiểu, Phạm Nhàn đương nhiên càng không

thể hiểu, về cảnh giới võ học và trực giác linh cảm, Phạm Nhàn kém xa vị Đại

tông sư này. Y thất vọng nhìn những từ ngữ kỳ lạ trên trang sách, những cụm từ

kỳ quái, nhưng chỉ biết nhìn chằm chằm, chẳng hiểu thấu.

"Phổ thụy mã duy nã, phổ thụy cẩu..."

"Thích a mạc..."

"Đức duy tây..."

o O o

Bầu trời trên Kiếm Lư đã tối sầm, chỉ còn mặt biển xa xa vẫn còn ánh sáng

xanh thẳm, chiếu lên đất liền đã nhạt thành màu xám.

Thời gian đã trôi qua rất lâu.

Phạm Nhàn thở dài, đặt quyển sách nhỏ xuống. Y vốn nghĩ nếu mình không

hiểu pháp môn Khổ Hà để lại, cũng có thể bàn bạc cùng Tứ Cố Kiếm. Dẫu sao

loại quái vật như Đại tông sư, một người chết đi là một người ít đi, cơ hội nhờ

vả Tứ Cố Kiếm giải thích di vật Khổ Hà như thế này sẽ không bao giờ có lần

nữa, ít ra là trên thế gian này sẽ không thể có nữa.

Nhưng y bất lực phát hiện bản thân thậm chí không thể đặt câu hỏi, bởi vì

mỗi chữ quá kỳ lạ, cách kết hợp quá phi lý.

Hai người ngồi trong phòng, thực ra đều đang suy nghĩ về quyển sách cuối

cùng Khổ Hà để lại.

Đột nhiên Tứ Cố Kiếm mở mắt, ánh mắt thoáng nghi hoặc, chậm rãi nói:

"Ba năm trước trên đỉnh núi, Khổ Hà từng làm một động tác."
 
Khánh Dư Niên
Chương 1717: Người đầy mưa gió, ta từ biển tới 3



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Đỉnh núi tất nhiên là Đại Đông sơn, nơi diễn ra trận chiến Đại tông sư

phong vân tề tụ. Nghe vậy, trong lòng Phạm Nhàn hơi động chú ý lắng nghe.

Nhưng sau đó Tứ Cố Kiếm ho hai tiếng rồi im lặng.

"Đó là động tác gì?" Phạm Nhàn nhíu mày hỏi.

"Có lẽ... pháp thuật tây phương?" Hiếm khi Tứ Cố Kiếm cũng mất tự tin, vì

với các võ giả trên đại lục, pháp thuật tây phương cùng pháp sư tu luyện loại

pháp thuật này đều là vô dụng, với cảnh giới như Khổ Hà, làm sao có thể lãng

phí thời gian cho việc đó?

Nghe vậy, Phạm Nhàn bừng tỉnh, hai bàn tay chậm rãi chắp trước ngực,

gương mặt nở nụ cười hài lòng. Y lắc đầu cười thở dài: "Ta biết trên đó viết gì

rồi."

“Là cái gì?”

"Chữ Tây Dương, chỉ đơn giản là dùng văn tự của chúng ta viết ngược lại

theo âm tiết." Phạm Nhàn nhún vai, nói: "Chắc khoảng bảy tuổi ta đã dùng cách

này, không ngờ nhân vật lớn như Khổ Hà đại sư cũng dùng cách thô sơ như

vậy."

Đương nhiên, Phạm Nhàn nghĩ ra điều này không chỉ vì những từ ngữ lạ kỳ

ấy mang lại cảm giác quen thuộc với giống dịch thuật tiểu thuyết phương tây,

cũng không phải vì y từng tập luyện ba miếng thịt cho mẹ ăn thời trẻ, mà

nguyên nhân quan trọng nhất là vì y nhớ đến một tiểu thuyết từng đọc ở kiếp

trước.

Kim tiên sinh viết, liên quan đến Cửu Âm Chân Kinh, tên ngốc Quách Tĩnh

và phần kinh thư trên tấm da người ấy.

o O o

Tứ Cố Kiếm cau mày: "Chữ Tây Dương? Chẳng lẽ thực sự là pháp thuật gì

đó? Thế thì cũng chẳng có tác dụng quái gì."

"Ai mà biết được?" Phạm Nhàn nhìn hai quyển sách, suy nghĩ một lát rồi

nghiêm túc cất vào trong áo, nói: "Khổ Hà đại sư để lại cho ta, chắc vẫn có tác

dụng nào đó."

"Đừng để tâm vào những thứ vô dụng ấy." Tứ Cố Kiếm nói, vẫn giữ thái độ

khinh thường sâu sắc đối với văn minh Tây Dương, có lẽ đây là cái nhìn tự

nhiên của nền văn minh tiên tiến đối với nền văn minh lạc hậu.

"Cần bao dung, chủ nghĩa tiếp thu." Phạm Nhàn đáp: "Ai biết sau khi học ta

sẽ có lợi ích gì."

"Ngươi có thể hiểu những lời rối rắm đó?" Lần đầu tiên Tứ Cố Kiếm cau

mày, ngạc nhiên nhìn Phạm Nhàn. Quyển sách này rơi vào tay y hơn hai năm,

mặc dù kiêu ngạo không muốn nhìn trộm Thiên Nhất đạo, nhưng vẫn nghiên

cứu kỹ quyển sách chữ kỳ lạ này, muốn biết thứ Khổ Hà để lại có ý gì. Nhưng

dù thế nào cũng vô ích. Nếu thật là chữ Tây Dương, thì ở Đông Di dưới tay Tứ

Cố Kiếm, quan lại và dân chúng giao dịch nhiều với người Tây Dương mà chưa

hề có ai nói thứ tiếng đó cả.

Phạm Nhàn cười đáp: "Ta cũng phải đoán từ từ, xưa kia có học ít nhiều

nhưng quên hết rồi."

Đúng vậy, quyển sách mà Khổ Hà lưu lại được ghi theo tiếng Ý, mà người

ngoại quốc giao tiếp với Khánh Quốc và Đông Di thành đều là tiếng Tây Ban

Nha hoặc tiếng Anh. Phạm Nhàn không tập trung nghiên cứu, nhưng đại khái là

thế.

Phạm Nhàn từng học tiếng Ý, kiếp trước đại học năm thứ hai đã từng chọn

làm môn phụ.

Đây là trùng hợp hay là duyên phận?

o O o

Mọi chuyện đã nói xong, thứ Tứ Cố Kiếm cần giao cũng đã chuyển giao cho

Phạm Nhàn. Phạm Nhàn đứng dậy từ bên giường, chuẩn bị rời khỏi phòng,

bỗng hơi cúi đầu xuống, nghiêm túc hỏi: "Ta vẫn không hiểu, sao ngươi lại chọn

ta?"

Diệp Khinh Mi quả thực là nửa người Đông Di, nhưng rõ ràng cô ấy từng bỏ

nhiều tâm huyết cho Khánh Quốc hơn cả, bất kỳ ai nhìn bức tranh cô gái áo

vàng ngắm đê sông cũng đều nghĩ như vậy. Chỉ vì hộ tịch mà giao phó sự tồn

tại tự do của cả Đông Di thành cho Phạm Nhàn, một đại quan trẻ tuổi từng

khiến Đông Di thành đau khổ nhiều lần dưới tay Khánh Quốc, há chẳng cần

một lý do hay sao?

Tứ Cố Kiếm nói: "Người không có sở thích thì khó mà giao du được. Ta

từng cho rằng ngươi vô tâm với thế sự nên không thể đạt thành tựu lớn. Nhưng

kẻ không sở thích chỉ có hai loại, một là thánh nhân, hai là giả dối.”

"Ngươi chính là kẻ không có sở thích ấy." Tứ Cố Kiếm nói tiếp: "Nhưng sau

Đại Đông sơn, đối với ta, ngươi đột nhiên lộ ra chút tình cảm chân thật... tuy ẩn

rất sâu. Vậy nên ta nghĩ, ngươi sẽ đi theo hướng trước."

"Trên đời này liệu có người hành động vì chính nghĩa, không vì lợi ích cá

nhân hay quốc gia, mà chỉ vì tâm ý an nhiên của mình hay không?"

Tứ Cố Kiếm lạnh lùng nhìn y: "Trước đây đã từng có một, ta hi vọng sau

này cũng sẽ có một. Nếu đặt cược sai thì cũng đành thế, ta không quan tâm. Kẻ

sắp chết luôn là kẻ cá cược liều lĩnh nhất."

Phạm Nhàn im lặng một hồi lâu rồi bước ra tĩnh thất, đi đến bên hố kiếm,

thấy Vương Thập Tam Lang đang khóc thầm, dùng tay áo lau nước mắt như

một đứa trẻ.

Bên trong hố là cả ngàn thanh kiếm lạnh lẽo.

Vương Thập Tam Lang nhìn y một cái, đi vào tĩnh thất, một lát sau toàn bộ

đệ tử Kiếm Lư nghiêm nghị đi vào tĩnh thất, bao gồm cả Vân Chi Lan, không ai

phát ra bất kỳ thanh âm gì, không ai nhìn sang Phạm Nhàn bên cạnh hố kiếm.
 
Khánh Dư Niên
Chương 1718: Người đầy mưa gió, ta từ biển tới 4



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Đêm đã khuya, Phạm Nhàn một mình lặng lẽ đứng bên hố kiếm, nhìn những

thanh kiếm dày đặc chằng chịt như lúa mạ, như rừng cây thẳng đứng vời vợi

chọc thủng tầng mây, chìm trong hồi tưởng. Y đứng đúng vị trí Vương Thập

Tam Lang từng đứng trước đây. Kỳ thật lúc trong phòng nói chuyện với Tứ Cố

Kiếm, y đã mơ hồ nghe thấy tiếng khóc thầm lặng của Thập Tam Lang, than

khóc thầm lặng thật ra vẫn có tiếng động.

Lúc ấy trong Kiếm Lư chỉ còn hai người họ, vấn đề bàn luận quá quan

trọng, ngay cả kiếm đồng cũng bị đuổi đi xa, chỉ để Thập Tam Lang canh gác

bên ngoài. Phạm Nhàn hiểu, đây là cách Tứ Cố Kiếm thể hiện thái độ của mình,

tin tưởng vào đồ đệ quan môn, còn Phạm Nhàn cũng tin tưởng Thập Tam Lang.

Tương lai của Đông Di thành sẽ phụ thuộc vào sự phối hợp giữa Thập Tam

Lang và Phạm Nhàn. Tứ Cố Kiếm muốn Thập Tam Lang hiểu thấu đáo hơn qua

cuộc đối thoại, Phạm Nhàn cũng hy vọng Thập Tam Lang có thể lĩnh hội điều gì

đó từ phép luyện công Bá Đạo mà y thuật lại.

Đó là một lần giao tiếp thầm lặng, ăn ý trong lòng, nhưng lúc ấy tâm trạng

Thập Tam Lang quá u uất, không biết nghe vào được bao nhiêu, lĩnh hội được

bao nhiêu.

Các đệ tử Kiếm Lư lặng lẽ kéo nhau vào trong phòng, đương nhiên Phạm

Nhàn sẽ không bước vào nữa. Y không tự phụ đến mức cho rằng vì quan hệ với

mẫu thân, vài lần gặp gỡ, mà đã trở thành người trẻ tuổi thân cận quan trọng

nhất của Tứ Cố Kiếm, được ở bên trước lúc lâm chung.

Lúc này, tất nhiên Đại tông sư muốn ở bên mười ba đệ tử do chính tay mình

dạy dỗ.

Chắc lúc này Tứ Cố Kiếm hẳn đang gàn giao mọi việc sau khi mất trong

phòng, trong đó có nhiều việc liên quan đến Phạm Nhàn, hoặc Đông Di thành

cần phối hợp với Phạm Nhàn. Phạm Nhàn không tiện nghe lén, thở dài, quay

người bước ra ngoài Kiếm Lư.

Không biết di ngôn của Tứ Cố Kiếm có thể kìm nén được phản ứng của Vân

Chi Lan hay không, Phạm Nhàn cũng chẳng cách nào xác nhận được việc này.

Ra khỏi cửa Kiếm Lư, các quan viên của Giám Sát viện và Đông Di thành

tiến lên chào đón, sắc mặt ai nấy đều nặng nề. Phạm Nhàn lắc đầu, sau đó cùng

mọi người bước lên phía căn nhà trên núi.

Ta đang chờ đợi điều gì? Chờ một cường giả tuyệt thế bỏ mạng, chờ một vị

Đại tông sư lìa trần, trên trời sa xuống một vì sao băng? Phạm Nhàn ngồi trên

ghế đá, chống cằm trầm tư, tiếng ve râm ra ngoài bốn phía Kiếm Lư, tiếng ếch

kêu vang vọng, trăng sáng vời vợi, gió biển từ phương xa thổi tới mang theo hơi

ẩm và vị mặn chát, khiến ánh trăng cũng trở nên mờ ảo.

Lúc này, y ngồi bên vách đá cheo leo.

Cách cánh cửa đá kia, nhìn xuống ngôi nhà tranh dưới chân núi cách đó

không xa, để cho ánh trăng chiếu rọi lên người, mang theo cảm giác lạnh lẽo

vào thu đông. Trong nhà tranh sâu bên trong, ngọn đèn vẫn thắp sáng, dường

như muốn chiếu mãi không tắt, Tứ Cố Kiếm sắp lìa đời chắc đang dặn dò đệ tử

lần cuối, không biết bên trong liệu có xảy ra tranh chấp gì không, có điều gì bất

thường?

Mười ba đệ tử Kiếm Lư sùng kính Tứ Cố Kiếm từ tận đáy lòng, chắc chắn

không ai dám khi sư diệt tổ, nhưng còn Vân Chi Lan thì sao?

Phạm Nhàn híp mắt nhìn ngọn đèn mờ nhạt sâu trong cỏ cây, bỗng ngẩng

đầu lên trời, thấy một vệt trăng dài quét ngang, mới hay là mình đã ngồi ở gian

nhà trên núi này được mấy canh giờ, đêm đã khuya đến mức không còn có thể

níu lại.

Khi quay đầu lại, chỉ thấy trong vườn hoa của gian nhà, cánh hoa rung động

dưới gió, một bóng người lặng lẽ tiến đến bên cạnh theo hướng ánh trăng chiếu

rọi.

Phạm Nhàn nhẹ giọng hỏi: "Vết thương đã lành chưa? Sao không ở lại

Giang Nam mà cứ phải trở về?"

Ảnh Tử đứng trong bóng cửa đá, đôi mắt lạnh nhạt nhìn xuống ngôi nhà

tranh dưới chân núi: "Không ai biết ta quay lại."

Phạm Nhàn vẫn lo ngại Hoàng đế nảy sinh nghi ngờ và sát ý đối với Trần

Bình Bình vì mối quan hệ giữa Ảnh Tử và Tứ Cố Kiếm, nên đã cưỡng ép đuổi

Ảnh Tử về Giang Nam. Không ngờ Ảnh Tử lại đột ngột xuất hiện ở Đông Di

thành. Không cần suy nghĩ nhiều, Phạm Nhàn đã hiểu rõ lý do chuyến đi này,

thở dài nói: "Giờ ngươi có còn hận lão ta không?”

Ảnh Tử trầm ngâm một lát rồi đáp: "Hận. Nhưng khi lưỡi kiếm đâm thủng

tim hắn, hận ý đã giải tỏa phần nào.

"Chẳng qua có một số việc ta vẫn không hiểu được." Ảnh Tử nhìn ánh đèn

lờ mờ trong nhà tranh, nói: "Dù phụ thân lạnh nhạt với hắn, mẫu thân khắt khe

với hắn, mọi người trong phủ khinh miệt hắn, nhưng dù sao đó cũng là người

thân của hắn, chung dòng máu với hắn, sao hắn lại có thể giết hết? Còn ta, ta là

người duy nhất trong phủ coi hắn là huynh trưởng, vậy mà hắn còn định giết

luôn cả ta?"

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
 
Khánh Dư Niên
Chương 1719: Người đầy mưa gió, ta từ biển tới 5



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Phạm Nhàn nhìn hắn nói: "Chẳng phải ngươi vẫn sống sao?"

Thân hình Ảnh Tử khẽ chấn động, rõ ràng vết thương chưa lành hẳn, khiến

tinh thần không còn mạnh mẽ sung sức như xưa.

"Hắn sắp chết rồi."

"Ai cũng phải chết." Phạm Nhàn ngồi dưới cửa đá, vuốt nhẹ mặt đá thô ráp,

nói: "Huynh trưởng của ngươi sống được lâu như vậy, thật khiến người ta kinh

ngạc."

o O o

Sâu trong nhà tranh, ánh đèn lờ mờ, như thể sắp tắt bất cứ lúc nào. Tứ Cố

Kiếm gầy yếu đã ngồi dậy từ trong chăn, rửa mặt một lần, chải lại mái tóc, trên

khuôn mặt lạnh lùng, lại hiện lên vẻ uy nghiêm khiến người ta khó nhìn thẳng.

Đại đệ tử Vân Chi Lan đỡ cánh tay sư phụ, giúp lão ngồi vững trên giường,

Vương Thập Tam Lang bưng chậu nước ra khỏi phòng, đổ xuống hố kiếm

Thánh Địa rồi quay lại phòng, trợ giúp đại sư huynh đỡ sư phụ đứng dậy. Mười

ba đệ tử Kiếm Lư, ngoại trừ đại đệ tử bên cạnh Tứ Cố Kiếm, mười một người

còn lại quỳ trước giường, vẻ mặt đau xót, có người khóe mắt lưng tròng.

Tứ Cố Kiếm lạnh lùng nhìn chằm chằm hai người lão tam, lão tứ, không dặn

dò riêng việc của họ, nhẹ giọng hỏi: "Những lời ta đã nói trước đây, các ngươi

còn nhớ chứ?"

Các đệ tử Kiếm Lư cúi đầu đáp: "Xin tuân theo mệnh lệnh của sư phụ."

Chuyện sau này ở Đông Di thành đã được quyết định như vậy, mặc dù các

đệ tử Kiếm Lư đã đoán ra ý định của Sư tôn từ vài tháng trước đây, nhưng

không ai ngờ Sư tôn lại đặt cược lớn đến thế vào Phạm Nhàn, ủng hộ toàn diện

như thế. Chỉ có điều lúc này trong lòng các đệ tử vừa hoang mang, vừa đau

buồn, vừa sợ hãi, không ai dám đưa ra ý kiến phản đối trước mặt sư phụ.

Thậm chí ngay cả Vân Chi Lan cũng giữ im lặng.

Giọng nói của Tứ Cố Kiếm ngày càng đều đều, biểu cảm trên mặt càng lúc

càng nhạt dần, càng giống vị Đại tông sư hỉ nộ vô thường, không lộ ra bên

ngoài. Vân Chi Lan đỡ bên cạnh sư phụ, trong lòng trống rỗng, biết đây chỉ là

phút chốc hồi quang phản chiếu. Một nỗi buồn khó tả dâng trào khắp căn

phòng.

Còn Thập Tam Lang, có lẽ đã khóc nhiều rồi, nên bây giờ lại cực kỳ bình

tĩnh.

"Canh mấy rồi?" Tứ Cố Kiếm thở sâu hai hơi, giọng khàn khàn hỏi nhỏ.

"Trời sắp sáng rồi." Vân Chi Lan cung kính và ôn hòa đáp lại. Đêm nay ở

Đông Di thành, truyền lại di ngôn cả đêm, không biết sau khi Tứ Cố Kiếm rời

khỏi, rốt cuộc đã sắp đặt thế nào nữa.

"Khi làm bất cứ việc gì, một khi đã quyết tâm, phải làm cho tới cùng. Giống

như Kiếm Lư về sau, nếu ta đã chọn hắn, các ngươi phải hết lòng giúp đỡ. Nếu

đã là một canh bạc lớn, phải đặt cả gia tài lên, bất kỳ do dự hay lùi bước nào

cũng sẽ khiến Đông Di thành đau khổ. Ngươi hiểu chứ?"

Tứ Cố Kiếm ngồi trên giường, ánh mắt quét qua từng đệ tử dưới đất, cuối

cùng dừng trên mặt Vân Chi Lan.

Vân Chi Lan im lặng một hồi lâu rồi gật đầu.

Tứ Cố Kiếm mỉm cười hiếm hoi. Lão quá hiểu đại đệ tử của mình, việc gì

đã nhận lời chắc chắn sẽ làm tới cùng.

"Đỡ ta lên núi xem một chút, trời sắp sáng rồi, ta muốn... ngắm nhìn." Bỗng

trong lồng ngực Tứ Cố Kiếm vang lên tiếng kêu khàn khàn đáng lo, nghe như

tiếng nước dưới âm phủ gọi mời, sắc mặt Đại tông sư cũng bắt đầu biến sắc.

Vân Chi Lan đau xót vô cùng, vội đỡ chặt cánh tay gầy guộc của sư phụ,

Vương Thập Tam Lang bên cạnh cũng đỡ tay kia của Tứ Cố Kiếm. Hai sư

huynh đệ liếc nhìn nhau, cẩn thận đỡ Tứ Cố Kiếm từ trên giường xuống.

Nhị đệ tử của Kiếm Lư quỳ trước giường vội bò tới, cố gắng nhanh chóng

đỡ lấy đôi chân của Tứ Cố Kiếm, giúp người mang đôi dép cỏ đã rách. Hai chân

Tứ Cố Kiếm do nằm liệt giường hơn một tháng, chất độc phát tác dữ dội khiến

chúng sưng phù lên, lồi lõm qua lớp dép cỏ.

Nhưng Tứ Cố Kiếm dường như không cảm thấy gì, chỉ thở dài nhẹ nhõm.

Nhị đệ tử biết chân thầy đã mất cảm giác, dịu dàng xoa bóp đôi chân ấy, nước

mắt rơi xuống nền đá trước giường.

o O o

Vầng trăng như móc câu, dần lặn sau chân trời. Phần lớn bầu trời Đông Di

thành vẫn màu xanh thẫm đen kịt, chỉ có phương đông ló dạng ánh vàng nhạt.

Phạm Nhàn ngồi cả đêm trên cửa đá, mệt mỏi xoa xoa huyệt Thái Dương để

khỏi ngủ gục. Bỗng y mở mắt, bật dậy, thấy ánh đèn trong nhà tranh tắt ngúm,

biết việc bàn giao hậu sự đã xong... Nhưng rồi y chứng kiến cảnh tượng khiến y

nhớ mãi nhiều năm sau đó.

Tứ Cố Kiếm gầy guộc trong bộ áo vải thô, dưới sự đỡ đần của Vân Chi Lan

và Vương Thập Tam Lang, cùng tất cả đệ tử Kiếm Lư hộ giá, từ từ bước ra khỏi

nhà tranh, men theo con đường trên núi về phía sau Kiếm Lư, vô cùng khó nhọc

và trang nghiêm, thậm chí là kỳ quái.

Ảnh Tử đứng sau lưng Phạm Nhàn, cũng chứng kiến cảnh tượng ấy, im lặng

không nói.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back