Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Khánh Dư Niên

Khánh Dư Niên
Chương 1700: Thập Gia thôn 1



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Đây cũng là lần đầu Phạm Nhàn tự mình đến nơi nên trong lòng vừa cảm

động vừa tò mò, không biết sau hơn 2 năm những con người, đồng tiền và bản

vẽ kia đã biến nơi đây thành gì.

Hai người đi vào một gian nhà nhỏ trong làng. Trong phòng vẫn còn ánh

đèn lờ mờ chiếu rọi, kéo cái bóng Phạm Nhàn thành một đường dài trên nền đá.

Phạm Nhàn thì thầm vài câu, mật thám của Khải Niên tiểu tổ kia mỉm cười rồi

lui ra, cũng không bố trí ai chăm sóc. Bởi nếu có kẻ xâm nhập Thập Gia thôn,

đe dọa Phạm Nhàn, thì có đưa ai tới canh cũng vô dụng.

Phạm Nhàn sửa sang y phục rồi bước vào, quỳ trước nam nhân trung niên

nghiêm nghị sau bàn, cung kính làm đại lễ: "Hài nhi bái kiến phụ thân."

Nguyên Thượng thư bộ Hộ Phạm Kiến không ở Đạm Châu phụng dưỡng

mẫu thân hay dẫn Liễu thị du ngoạn trên miển mà xuất hiện tại ngôi làng nhỏ

biên giới Đông Di và Bắc Tề. Thật là một cảnh tượng khó tin.

Phạm Thượng thư nhìn con trai, ánh mắt thoáng qua vẻ ngạc nhiên rồi lập

tức trở nên phức tạp. Ông mỉm cười, đỡ con dậy. Dù đã hơn hai năm không gặp,

đại lễ của Phạm Nhàn vẫn xứng đáng, nhưng nguyên Thượng thư biết con trai

mình không phải là người thích quỳ lạy, nên cũng đoán ra được điều gì đó từ cái

quỳ này.

Nhưng Phạm Kiến không hỏi, cũng như Phạm Nhàn không nhắc đến những

gì đã đoán biết về hy sinh thê thảm của Phạm phủ để bảo vệ y.

"Sao phụ thân lại tự mình đến đây?" Phạm Nhàn đỡ cha ngồi xuống ghế,

nhìn mái tóc bạc phơ trên đầu ông, trong lòng bùi ngùi. Theo tuổi tác, phụ thân

cũng nên về quê dưỡng lão, nhưng vì y mà hai năm qua vẫn phải vất vả, đặc

biệt là việc trực tiếp đến Thập Gia thôn khiến y không khỏi kinh ngạc.

Phạm Kiến mỉm cười: "Dù ở Đạm Châu, vi phụ vẫn có thể điều hành việc

xây dựng nơi này, nhưng sau ba năm chuẩn bị, Thập Gia thôn đã sẵn sàng. Nếu

con thực sự có quyết tâm xây dựng lại Nội Khố ở đây, ta không đến cai quản

trực tiếp thì khó mà yên tâm được."

Nội Khố khố thứ hai? Nguyên ra Thập Gia thôn hẻo lánh này lại chở đựng

tham vọng lớn lao đến thế của Phạm Nhàn!

Từ khi kinh đô nổi loạn, Phạm Nhàn đã âm thầm cứu giúp mấy vị lão

chưởng quỹ của Khánh Dư đường rời kinh, thêm vào đó là việc y chủ trì Nội

Khố lâu năm, đã từ vài năm trước sao chép một bản kỹ thuật yếu quyết của Nội

Khố vùng Mân Bắc, cộng thêm quyền lực và tài lực hiện tại của y, cùng với

những điều bẩm sinh trong linh hồn xuyên không này, nếu trời thật sự cho y

mười năm thời gian, không biết có thể biến ngôi làng núi hẻo lánh này thành tòa

Nội Khố thứ hai hay không.

Nội Khố là gì? Chính là nền tảng chống đỡ sức mạnh quân sự hùng cường

ba mươi năm của Khánh Quốc, là nguồn tài lực vô tận để Hoàng đế Khánh

Quốc bổ sung quốc khố và sinh kế dân chúng. Có thể nói mà không sợ quá lời,

Nội Khố chính là một trong hai đại căn nguyên làm nên sự hùng mạnh của

Khánh Quốc, thứ có lẽ tất nhiên là bản thân Hoàng đế bệ hạ.

Nhưng Phạm Nhàn lại muốn tái thiết một tòa Nội Khố bên ngoài lãnh thổ

Khánh Quốc!

Chắc chắn đây là quyết định trọng đại nhất trong cuộc đời Phạm Nhàn. Nếu

rất nhiều năm sau quyết định này thật sự trở thành hiện thực, cả thiên hạ sẽ vì

việc này mà thay đổi dáng vẻ, và Khánh Quốc sẽ mất đi vốn liếng tiếu ngạo

thiên hạ.

Rốt cuộc Phạm Nhàn định làm gì?

o O o

Hiện tại tình hình thiên hạ rất rối rắm phức tạp, hơn nữa việc này liên quan

trực tiếp tới gốc rễ sức mạnh của Khánh Quốc, vì thế trong hai năm qua, cha

con Phạm Kiến và Phạm Nhàn đã làm việc cực kì bí mật, tiến triển chậm rãi, chỉ

mong không thu hút sự chú ý của thiên hạ, chứ không đòi hỏi tốc độ.

Nếu như trong tương lai thực sự xuất hiện một tòa Nội Khố thứ hai ở bên

ngoài lãnh thổ Khánh Quốc, chắc chắn sẽ gây tổn hại nghiêm trọng đến nền

quốc lực của Khánh Quốc. Vì thế, Phạm Nhàn che giấu việc này khỏi mọi

người trong thiên hạ, chỉ dám thận trọng âm thầm bàn bạc với phụ thân.

"Ngài rời Đạm Châu đã lâu, sợ rằng sẽ dấy lên nghi vấn." Phạm Nhàn

không vội bàn luận vấn đề tòa Nội Khố thứ hai với phụ thân, mà lo lắng nói.

Mặc dù Phạm Kiến đã về hưu, nhưng xét theo thủ đoạn mượn kiếm giết hại

hơn trăm Hổ Vệ của Hoàng đế bệ hạ, có thể thấy ngài không mấy tin tưởng vị

thân tín cùng nhau trưởng thành từ thuở nhỏ này. Chắc hẳn trong Đạm Châu

thành đã có nhiều tai mắt triều đình, nếu Phạm Kiến không cam tâm về hưu

dưỡng lão tại đây, tin tức ông rời khỏi Đạm Châu chắc chắn sẽ nhanh chóng

truyền về kinh.

"Giám Sát viện của con đã kiểm tra Đạm Châu một lượt, người của vi phụ

cũng kiểm tra thêm một lần nữa." Phạm Kiến nhìn con cười hiền hòa: "Hoàng

đế bệ hạ trông như không thể đánh bại, nhưng dù sao hắn cũng chẳng phải thần,

sức lực có hạn, không thể nắm bắt mọi biến động nhỏ trên đời, nhất là khi con

đang lừa dối hắn. Còn việc cha rời Đạm Châu, vốn chỉ là đi Đông Di du ngoạn

mà thôi."
 
Khánh Dư Niên
Chương 1701: Thập Gia thôn 2



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Nụ cười của nguyên Thượng thư hơi thú vị: "Trước khi vào bộ Hộ, cha vốn

đã nổi tiếng là người ph*ng đ*ng trong kinh đô, nay đã về hưu, đi vẽ vời các

tiểu mỹ nhân Đông Di cũng là chuyện bình thường. Hoàng đế bệ hạ không thể

vì lý do này mà nổi giận lôi đình được."

"Vẫn chưa ổn."

"Cha chỉ đến thỉnh thoảng xem xét, theo dõi tiến độ mà thôi."

Phạm Nhàn nhìn phụ thân, vừa lo lắng vừa hối hận. Y vốn không mong

muốn phụ thân cùng Trần Bình Bình liên lụy vào việc vô cùng nguy hiểm này,

có điều ban đầu y hoàn toàn chẳng có manh mối gì về Thập Gia thôn. Làm sao

có thể từ tái thiết Nội Khố từ hư vô được? Dù có sẵn các lão chưởng quỹ từng

tham gia xây dựng Nội Khố Mân Bắc của Diệp gia, cùng với bao nhiêu ghi chép

về công nghệ, thậm chí cả bố trí tam đại phường của toàn bộ Nội Khố Mân Bắc,

y vẫn cảm thấy lúng túng.

Đêm trước khi rời kinh, Phạm Thượng thư đã trò chuyện cả đêm với y, giải

tỏa rất nhiều nghi vấn.

Khi phát hiện con mình nhân cơ hội Trưởng công chúa khởi binh định cứu

các lão chưởng quỹ Khánh Dư Đường ra ngoài, ông đã hiểu Phạm Nhàn đang

suy nghĩ gì, nên thẳng thắn nói:

"Xây dựng lại một Nội Khố còn khó khăn hơn con tưởng. Đây là việc sẽ

lung lay nền tảng quốc gia Khánh Quốc và thay đổi cục diện thiên hạ." Ông

nghiêm túc răn dạy: "Vi phụ vốn là người Khánh Quốc, tất nhiên không muốn

con làm thế. Nhưng nếu con có thể thuyết phục được ta, ta sẽ lo liệu khâu đầu

cho con."

Lúc đó Phạm Nhàn chưa hề nghĩ tới chuyện đoạn tuyệt hoàn toàn với Hoàng

đế, cũng không muốn trở thành tội nhân của Khánh Quốc, đẩy quốc gia nuôi

dưỡng mình vào nguy hiểm cực lớn, nhưng vẫn bản năng đào bới gốc rễ của

Khánh Quốc.

Y chỉ cần hai câu để thuyết phục được Phạm Kiến.

"Đây không phải Nội Khố, đây là thứ mẫu thân để lại cho thế giới này. Nếu

còn sống, chắc chắn mẫu thân sẽ không muốn Hoàng đế dùng di sản của mình

để thỏa mãn tham vọng cá nhân."

"Nhưng mẫu thân của con cũng mong muốn thiên hạ thống nhất."

"Con không hiểu những chuyện thâm sâu ấy, nhưng con hiểu tâm tư nữ

nhân." Trong đêm tĩnh mịch đó, Phạm Nhàn rất thành khẩn nói với phụ thân:

"Con chỉ biết nếu mẫu thân còn sống, chắc chắn sẽ không đồng ý để tài sản

mình để lại mãi mãi nằm trong tay kẻ đã sát hại mình."

Đêm hôm đó, sau khi im lặng suy nghĩ rất lâu, Phạm Thượng thư gật đầu.

o O o

Từ cái gật đầu ấy đã hơn hai năm trôi qua, cặp phụ tử từng điều hành nhiều

bạc nhất trên đại lục bắt đầu âm thầm thực hiện việc chắc chắn sẽ khiến thiên hạ

kinh động. Có lẽ chính hành động quá bất ngờ này của hai người nên không một

thế lực nào hay biết chút tin tức.

Đương nhiên, đây cũng là hậu quả của thái độ thận trọng cực điểm của

Phạm Nhàn. Hơn hai năm qua, ngoài việc bí mật điều động tiền bạc, y không

huy động bất kỳ lực lượng nào để giúp Thập Gia thôn phát triển. Ngôi làng nhỏ

này giống như đứa trẻ chăn dê, từ từ lớn lên giữa đồng cỏ xanh mướt. Còn việc

sau khi lớn lên nó sẽ tiếp tục chăn dê hay bị chăn dê, đó là chuyện của nhiều

năm về sau.

Phạm Kiến không hỏi nếu như sau nhiều năm, trên đời này thực sự xuất hiện

hai Nội Khố, Phạm Nhàn sẽ dùng Thập Gia thôn để làm gì. Phạm Nhàn cũng

không hỏi phụ thân, với tư cách là thần dân Khánh Quốc, tại sao chỉ vì mối thù

giữa mẫu thân và Hoàng đế lão tử mà có thể đưa ra quyết định như vậy.

Những lão chưởng quỹ Khánh Dư Đường chạy trốn từ kinh đô đến Thập

Gia thôn; bí kíp công nghệ Phạm Nhàn đánh cắp từ Nội Khố cũng đến Thập Gia

thôn; những thế lực bí mật nhất trong tay Phạm Thượng thư cũng đến Thập Gia

thôn; tiền bạc Phạm Nhàn gom góp từ khắp nơi trên thiên hạ cũng đổ về ngôi

làng nhỏ giữa ngọn núi hẻo lánh này.

Bí mật, tiền bạc, vũ lực đang âm thầm phát triển tại nơi nhỏ bé này. Sau hai

năm phát triển, dù Phạm gia cha con làm việc cẩn thận đến đâu, Thập Gia thôn

cũng đã sẵn sàng mở rộng, xây dựng cơ sở vật chất và chuẩn bị trở thành Nội

Khố thứ hai.

Chính vì vậy mà Thượng thư Phạm mới bảo đao khách mang lời nhắn cần

một khoản tiền lớn tới Phạm Nhàn.

Thời điểm này thực sự sớm hơn dự kiến ban đầu của Phạm Nhàn rất nhiều.

Bởi lẽ từ khi lên kế hoạch, y chưa bao giờ cho rằng bản thân có thể sánh ngang

với mẫu thân Diệp Khinh Mi - Diệp Khinh Mi xây Nội Khố chỉ trong vài năm

là nhờ có sự hậu thuẫn của hoàng tộc, sự bảo hộ của Ngũ Trúc thúc, và năng lực

của cô vốn vượt xa Phạm Nhàn.

Rõ ràng Phạm Thượng thư nhận ra vẻ hoài nghi của Phạm Nhàn, ôn tồn nói:

"Mấy lão già Khánh Dư Đường thuở trước đều tham gia xây dựng Nội Khố,

việc lần này chắc chắn phải dễ dàng hơn."

Phạm Nhàn lắc đầu cười đáp: "Nhưng vẫn nhanh hơn tưởng tượng."
 
Khánh Dư Niên
Chương 1702: Thập Gia thôn 3



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

"Hồi xưa khi xây Nội Khố..." Phạm Thượng thư dường như nhớ lại cảnh

náo nhiệt ngày ấy trên vùng đất hoang vu Mân Bắc, cười nói: "Thực ra mẫu

thân con rất không kiên nhẫn, không thích xử lý những việc lặt vặt, còn lão Ngũ

thì cả năm không mở miệng tới một lần, nên tất cả mấy việc rườm rà đó đều do

ta lo liệu."

Hóa ra năm xưa ông chính là tổng giám đốc xây dựng Nội Khố, thảo nào

Thập Gia thôn phát triển nhanh đến thế. Phạm Nhàn nhìn phụ thân, trong lòng

không khỏi cảm phục sâu sắc, thầm nghĩ Hoàng đế bệ hạ kiêng kỵ phụ thân đến

mức phải hy sinh hơn trăm Hổ Vệ, quả nhiên có lý do.

"Hơn nữa, vị trí của Thập Gia thôn rất tốt. Trước đây con chưa từng đến nên

cũng chẳng có cơ hội nói với con." Phạm Thượng thư vẫn mỉm cười nhưng đôi

mắt lộ vẻ mệt mỏi, dù sao tác tuổi cũng đã cao, dù ở Đạm Châu hay nơi này,

một mình gánh vác trọng trách khiến tinh thần ông tiêu hao đến cùng cực.

Phạm Kiến trải tấm bản đồ lớn lên bàn. Phạm Nhàn ghé lại, dưới ánh đèn

mờ nhạt, y chăm chú nhìn những ký hiệu trên bản đồ. Nhờ có ghi chú nên y dễ

dàng tìm thấy Thập Gia thôn nhỏ bé ở khu vực trung đông trên bản đồ.

Ánh mắt y dần sáng lên, đúng như lời phụ thân, vị trí địa lý của Thập Gia

thôn thật kỳ diệu. Nếu sau này có thể mở đường về phía đông nam thẳng ra biển

Đông, sẽ dễ dàng tiếp cận Đông Di thành, nhưng nếu Thập Gia thôn vẫn yên

ắng thì người ngoài sẽ không hề hay biết bên trong đang xảy ra chuyện gì.

"Nếu phải ra tay ngay lập tức, chắc chắn sẽ có rất nhiều vật tư đổ vào,

không thể di chuyển kín đáo như hai năm trước, chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý

của nhiều người. Vì thế dù tiền bạc của con đã sẵn sàng, việc có nên ra tay hay

không vẫn cần suy nghĩ thêm." Phạm Kiến nhìn ra vẻ hưng phấn ẩn chứa trong

lòng Phạm Nhàn, mỉm cười nhắc nhở.

Nụ cười của Phạm Nhàn lập tức trở nên cay đắng. Nếu thật sự biến Thập

Gia thôn thành Nội Khố Mân Bắc, việc thuê công nhân chỉ là khâu đầu, lượng

lớn vật tư đổ vào là khâu thứ hai, lò luyện thép đơn giản và các thiết bị tinh xảo

khác nhất định sẽ lọt vào tầm mắt. Chỉ sợ mọi người đều có thể đoán ra bên

trong đang làm gì.

Và với tầm quan trọng của Nội Khố Khánh Quốc, chỉ cần triều đình phát

hiện ra dấu hiệu bất thường nào, chắc chắn Hoàng đế sẽ không hề chần chừ phái

quân bắc tiến, không tiếc bất cứ giá nào, tấn công Đông Di thành, phá hủy mô

hình Nội Khố ở Thập Gia thôn.

"Dĩ nhiên, cho dù Hoàng đế phái binh tấn công, vị trí đặc biệt của Thập Gia

thôn rất dễ phòng thủ, khó mà hạ được." Vẻ mặt suy tư của Phạm Kiến lúc này

không còn là một đại thần Khánh Quốc nữa mà giống một tên loạn thần tặc tử.

Ông lạnh lùng nói: "Thập Gia thôn vốn là Diệp Gia thôn, phần mọi lớn người ở

đây thuở trước đều là thuộc hạ của mẫu thân con. Để giữ bí mật nơi này, Diệp

Gia thôn đổi thành Thập Gia thôn ngày nay."

"Mà ngôi làng này chính là nơi mẫu thân con lựa chọn đầu tiên khi xây

dựng Nội Khố."

"Chỉ vì một số lý do khác mà cô ấy đã di chuyển vị trí Nội Khố vào bên

trong Khánh Quốc, ở Mân Bắc rất gần Tuyền Châu."

"Chúng ta lựa chọn lại Thập Gia thôn là tin tưởng vào con mắt của mẫu thân

ngươi." Phạm Kiến bình tĩnh nhìn Phạm Nhàn: "Vị trí này, ngoài mẫu thân con

và lão Ngũ ra, chỉ có ta biết. Dễ phòng thủ nhưng khó tấn công là một lý do,

nhưng quan trọng hơn, đây là nơi không một thế lực nào có thể tập trung vào."

Phạm Nhàn im lặng một lúc rồi nói: "Thà thận trọng, chậm rãi hơn, cũng

không được để lộ cho Hoàng đế bất kỳ manh mối nào."

"Mẫu thân con đã không còn, với hai cha con chúng ta, cho dù có rất nhiều

điều kiện thuận lợi sẵn có, nhưng muốn xây dựng một Nội Khố ở Thập Gia thôn

từ hư vô cũng cần nhiều năm. có lực lượng cả cô quốc gia." Phạm Kiến nhắm

mắt nói: "Ban đầu ý định của con chỉ là uy h**p Hoàng đế bằng việc chuyển Nội

Khố ra khỏi Khánh Quốc, nên việc thận trọng ban đầu là cần thiết."

Dù bị phụ thân nhìn thấu tâm tư nhưng Phạm Nhàn không hề ngạc nhiên,

nói nhỏ: "Cho dù là giả vờ, cũng phải có phần thật. Hơn nữa ai biết chuyện

tương lai ra sao? Dù sao Hoàng đế cũng phải có ngày băng hà."

"Cho nên khi con đồng ý bỏ ra số tiền lớn cho Thập Gia thôn, ta đã bắt đầu

nghi ngờ." Phạm Kiến mở mắt, thở dài nặng nề: "Con có nghĩ Hoàng đế bệ hạ

sẽ thật sự hại Trần Bình Bình không?"

Phạm Nhàn im lặng một lúc rồi nói: "Con không biết."

Ánh mắt Phạm Kiến sắc bén nhìn chằm chằm vào y: "Nếu Hoàng đế bệ hạ

thật sự ra tay thì sao?"

Phạm Nhàn im lặng, không trả lời câu hỏi này, chỉ nghĩ đến ngôi làng Thập

Gia thôn mình đang đứng.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
 
Khánh Dư Niên
Chương 1703: Công lý của ông trời 1



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Làng vẫn còn rất yên bình, nhưng tương lai chắc chắn sẽ rất rực rỡ. Cho dù

chuyện bên trong triều đình Khánh Quốc phát triển ra sao, có xảy ra chiến tranh

lớn hay không, Phạm Nhàn vẫn luôn giữ một thái độ:

Nội Khố không phải Nội Khố, nó đến từ thế giới xa xôi để phục vụ dân

chúng đương thời, chứ không thể trở thành căn cứ hậu cần cho tham vọng của ai

đó.

Chắc chắn Diệp Khinh Mi cũng nghĩ như vậy.

Bị người khác sát hại rồi dùng tài sản của mình để chinh phục thiên hạ, nếu

Diệp Khinh Mi biết được điều này, hẳn sẽ đau lòng lắm.

Phạm Nhàn rất thương xót người mẹ chưa từng gặp mặt của mình. Càng

thương xót, càng không muốn khiến mẹ đau khổ.

Nếu không thành, hủy cũng được.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Trong gian nhà nhỏ yên tĩnh, con người cũng yên tĩnh, trái tim cũng đau

nhói. Phạm Thượng thư ánh mắt thương xót, dịu dàng nhìn đứa con cúi đầu im

lặng. Sau khi trầm ngâm một lúc ông khẽ hỏi: "Không nói tới Trần Bình Bình,

chỉ hỏi con, kể từ khi quyết định bước chân vào Thập Gia thôn, chắc hẳn con đã

biết chuyện cách đây nhiều năm. Với chuyện đó, con định xử lý thế nào?"

Phạm Nhàn không trả lời mà hỏi lại: "Ngài nghĩ ra từ khi nào ạ?"

"Có lẽ là sau phản loạn ở kinh đô." Sắc mặt Phạm Kiến trầm tĩnh: "Trước

đây dù có nghĩ tới cũng không muốn nghĩ theo hướng đó. Dẫu sao Hoàng đế bệ

hạ vẫn là Hoàng đế bệ hạ, ta là thần tử của hắn."

"Con đã suy nghĩ theo hướng đó từ rất lâu rồi." Phạm Nhàn cay đắng nói:

"Vì lúc ấy con đã đoán ra thân thế của mình, nhưng không hề có cảm tình tốt

với Hoàng đế bệ hạ, nên suy nghĩ theo hướng đó, tâm lý con có thể chấp nhận

được. Nhưng mà..."

Y thở dài, giọng khẽ khàn: "Nhưng sau đó bệ hạ càng ngày càng tốt với con,

con càng không muốn nghĩ theo hướng đó, mặc dù biết rõ ngoài người ấy ra,

trên đời này không ai có thể sát hại Diệp Khinh Mi."

"Nhưng con không muốn tìm hiểu theo hướng đó." Lông mày Phạm Nhàn

nhíu chặt: "Bởi đây là lần đầu con cảm thấy bối rối. Con từng nói với ngài, con

không cho phép ai khống chế mình, ý chí của con đủ mạnh mẽ, không bao giờ

dao động vì ngoại vật, nhưng trong chuyện này, con thực sự bắt đầu dao động."

Y ngẩng đầu, hơi bất đắc dĩ nhìn phụ thân một cái, hỏi: "Nếu đứng ở vị trí

của con, ngài sẽ làm thế nào?"

Về vấn đề này, tại bờ sông Lưu Tinh ở kinh đô, bên cạnh ngôi mộ lớn, Phạm

Nhàn đã suy nghĩ khá rõ ràng. Nhưng với chuyện này, Phạm Kiến cũng có tư

cách phát biểu nên Phạm Nhàn đến Thập Gia thôn, tới Ngư Tràng của Khánh

Quốc để lắng nghe lời dạy của phụ thân.

Sau khi im lặng rất lâu, Phạm Kiến nhìn Phạm Nhàn hỏi: "Con cần tự hỏi

bản thân, rốt cuộc con đối xử với Hoàng đế bệ hạ ra sao."

"Điều đó phụ thuộc vào người ấy đối xử với con thế nào." Phạm Nhàn trả

lời rất nhanh, chắc hẳn trong bao đêm, câu hỏi này đã ám ảnh y vô số lần.

"Vậy người ấy đối xử với con ra sao?" Phạm Kiến mỉm cười ôn hòa: "Con

không cần bận tâm thái độ của ta, dù sao ta và người ấy cùng lớn lên từ nhỏ. Dù

ta có nỗi oán hận và thất vọng với người ấy, nhưng nói thật ra cũng không nảy

sinh được quá nhiều ý nghĩ thù hận."

Phạm Nhàn bất đắc dĩ nở nụ cười, sau đó chìm vào trầm tư. Về vấn đề này,

y cũng đã suy nghĩ rất nhiều lần. Trước khi kinh đô phản loạn, trong lòng

Hoàng đế có lẽ có ba phần tội lỗi, ba phần trọng dụng, bốn phần lợi dụng đối

với Phạm Nhàn. Nhưng sau khi nhiều người chết trong cung, tính cách Hoàng

đế đã thay đổi rất nhiều.

Tính từ mùa xuân năm Khánh Lịch thứ tư, Phạm Nhàn không thể không

thừa nhận, dù Hoàng đế có phần khắc nghiệt, nhưng trong cách đối xử với y thì

quả thực là một ngoại lệ, ngay cả chuyện lợi dụng hồi trước cũng có thể chấp

nhận được - nếu Hoàng đế còn một chút tình thương chân thành với thần dân,

thì phần đó đổ dồn vào Phạm Nhàn.

Hoàng đế đối xử với Phạm Nhàn tốt hơn Thái tử, Nhị hoàng tử, càng không

phải nói tới nữ nhân tội nghiệp đã dâng hiến thanh xuân cả đời cho Hoàng đế.

Sau khi im lặng lắng nghe Phạm Nhàn, Phạm Kiến vuốt râu cằm, thở dài:

"Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Cho dù tính tình Hoàng đế đã ôn hòa hơn

rất nhiều, nhưng về cơ bản vẫn là một quân vương coi thiên hạ là của riêng

mình. Nói đi cũng phải nói lại, cách con đối xử với Hoàng đế cũng phụ thuộc

vào cách Hoàng đế đối xử với con, nhưng bệ hạ đối xủ với con ra sao, chẳng lẽ

không phải xem con đối đãi với hắn ra áo?”

Ông nhìn đứa con trai trẻ, lo lắng nói: "Hoàng đế đối xử với con khác với

người khác, là vì từ khi con vào cung, con luôn thể hiện thái độ trung thành,

điều này khiến ta rất khâm phục con, dù còn nhỏ tuổi nhưng đã biết che giấu

những gì mình đoán được, che đậy hết những mâu thuẫn trong lòng, thậm chí

che mắt cả Hoàng đế... Nhưng nếu một ngày Hoàng đế phát hiện con không đơn

thuần là một thần tử, một khi con người ấy thực sự bắt đầu nghi ngờ lòng trung

thành của con, thái độ đối xử với con nhất định sẽ thay đổi từ căn bản."
 
Khánh Dư Niên
Chương 1704: Công lý của ông trời 2



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

"Đế vương vô tình." Phạm Kiến cảnh báo: "Đặc biệt bây giờ con có quá

nhiều quyền lực, thậm chí có thể uy h**p ngai vàng của Khánh Quốc. Nếu

Hoàng đế phát hiện trong lòng con có điều gì đó khác thường, nhất định sẽ huy

động toàn bộ sức mạnh trong tay để tiêu diệt con."

Phạm Nhàn im lặng, biết lời phụ thân nói là đúng. Trong những năm qua,

vấn đề lớn nhất của y là chưa bao giờ quyết định rõ ràng mục đích của mình -

cho dù là báo thù cho Diệp Khinh Mi, hay xóa bỏ quá khứ để trở thành đại thần

bên ngai vàng, y đều phải quyết định thật sớm. Nhưng bây giờ tâm trí lung lay,

hai đầu bối rối, thực sự quá mức khó xử.

"Đây là vấn đề mà bất cứ ai cũng rất khó giải quyết." Y cười khổ nói, trong

lòng suy nghĩ, kiếp trước chỉ thấy xung đột và giằng xé nội tâm kịch tính đến

vậy trong các vở kịch của Shakespeare. Đâu ngờ kịch bản cha giết mẹ, con ở

giữa lại thực sự xảy ra với bản thân.

Phạm Kiến nhìn y bằng ánh mắt kỳ dị, im lặng một lúc rồi nói: "Thực ra sau

khi Trần Bình Bình xác nhận chuyện đó, sau khi vi phụ cũng đoán ra, ta và hắn

cũng từng bàn luận về vấn đề của con. Nhưng chúng ta thực sự không nghĩ đó

là vấn đề khó giải quyết."

Phạm Nhàn hơi khó hiểu với câu nói này.

Phạm Kiến nhìn y, ánh mắt ngày càng dịu dàng, thở dài: "An Chi, con thực

sự là người khác thường. Ta vốn tưởng rằng, con chưa từng gặp mẹ ruột, nhưng

từ nhỏ lại được Hoàng đế bệ hạ che chở, bệ hạ lại đối xử rất tốt với con... Theo

lý mà nói, con không có tình cảm sâu đậm gì với Tiểu Diệp Tử, cho dù biết

chuyện đau thương ngày ấy cũng không nên vì mẫu thân mà nảy sinh ý định trả

thù Hoàng đế bệ hạ."

Phạm Kiến không nhịn được lắc đầu: "Có lúc thực sự không hiểu nổi con."

Đúng vậy, Phạm Nhàn chưa từng gặp Diệp Khinh Mi, không được cô dưỡng

dục khôn lớn, Hoàng đế bệ hạ đối xử với y cũng tốt...

"Thù giết mẹ, không đội trời chung?" Phạm Nhàn nói nhỏ tự giễu: "Dĩ nhiên

cha cũng biết, con không thể vì lý do đó mà quyết định."

Là vì khí tức của Diệp Khinh Mi trên thế giới này khiến Phạm Nhàn cảm

thấy quen thuộc, gần gũi đến thế. Có lẽ không liên quan tình mẫu tử, chỉ là hai

linh hồn cộng hưởng, trong thế giới xa lạ náo nhiệt này đột nhiên tiếp cận lẫn

nhau.

Đối với Phạm Nhàn, Diệp Khinh Mi là người đi trước, từng đến rồi ra đi...

một thực thể giống hệt y.

"Bất công."

Phạm Nhàn nhìn phụ thân, không biết vì sao trong lòng đau nhói, tiếp tục

nói bằng giọng điệu nhẹ nhàng tới khó tả: “Nếu cứ bỏ qua như vậy, có phải quá

bất công với mẫu thân không?”

Phạm Thượng thư trầm tư một hồi lâu mới nói: "Quả thật là bất công."

o O o

Có lẽ chính vì hai chữ bất công, lão thọt kia ở Giám Sát viện kiên trì ẩn

nhẫn hai mươi năm, trù tính hai mươi năm, rất cẩn thận mà lại kỳ diệu bám theo

đại thế giữa thiên hạ và triều đình, bỏ ra vô số tâm huyết, từ từ đẩy từng bề tôi

của Hoàng đế bệ hạ đến phe đối lập với người.

Chính như câu nói thiên hạ có chó, Bình Bình xua đuổi, cuối cùng lão thọt

cũng thành công. Toàn bộ sự việc xảy ra trong bảy năm Khánh Lịch đều là âm

mưu tính toán từ lâu, chờ đợi thời cơ bùng nổ. Tất cả đều nằm trong lòng lão

thọt ấy. Tình thế khi đó Hoàng đế bệ hạ của Khánh Quốc đối diện với nguy

hiểm lớn nhất đời người. Đại Đông sơn mây gió tập hợp.

Có điều, Hoàng đế vẫn sống sót quay trở lại từ Đại Đông sơn, hai chữ công

bằng mà Trần Bình Bình tìm kiếm cũng trở thành ảo ảnh, lão cũng không thể

tìm thấy cơ hội thứ hai.

"Ta cần phải sắp xếp cho Trần Bình Bình trước đã." Phạm Nhàn đã thoát

khỏi cảm xúc ban nãy, nhìn phụ thân nhẹ nhàng nói: "Trong số các vị lão chiến

hữu ngày xưa, người chết thì đã chết, kẻ phản bội thì đã phản bội, những ai còn

vẫy vùng thì vẫn đang vẫy vùng. Viện trưởng khác với phụ thân, ngài ấy vẫn

chưa bao giờ cam lòng, nên hai năm qua vẫn kiên trì ở lại kinh đô."

"Giờ con đã nhậm chức Viện trưởng, có vẻ như Hoàng đế bệ hạ vẫn muốn

cho lũ già chúng ta một con đường sống sót." Phạm Kiến cười hiền hòa nói:

"Chỉ cần không có biến cố gì, Hoàng đế bệ hạ sẽ thả con chó già kia rời kinh đô,

con không cần lo lắng."

Trong lòng Phạm Nhàn dâng lên một chút bất an, nhưng không biết bất an

này từ đâu mà đến, chỉ cảm thấy việc này hẳn không đơn giản như vậy. Trong

kế hoạch ban đầu, sau khi Trần Bình Bình và phụ thân đều rời xa kinh đô, y sẽ ở

lại một mình đối đầu với Hoàng đế bệ hạ.

Dùng việc Đông Di thành để ngăn trở bước chân bệ hạ trong hai năm, lắng

nghe lời nói và quan sát hành động, cũng có thể xem là một cử chỉ ổn thỏa.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
 
Khánh Dư Niên
Chương 1705: Công lý của ông trời 3



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Thấy vẻ lo lắng trên hàng mi của Phạm Nhàn, Phạm Thượng thư nhíu mày

hỏi: "Trong kinh đô có động tĩnh gì mới không?"

"Vẫn như mọi năm, Đô Sát viện kiểm soát Giám Sát viện, Hạ Tông Vĩ hiện

giờ vẻ vang lừng lẫy." Phạm Nhàn lắc đầu, nói: "Gần đây trong kinh đô ngoài

chuyện của Tôn Kính Tu ra, không có gì lớn xảy ra."

Sắc mặt quan Thượng thư Phạm hơi cứng lại, hỏi lại chuyện ở Kinh Đô phủ

thời gian vừa rồi. Ông trầm ngâm suy nghĩ một lúc lâu, đột nhiên lên tiếng:

"Việc này có điều kỳ lạ."

Phạm Nhàn hơi ngạc nhiên, nhìn phụ thân, không rõ ý nghĩa trong câu nói

ấy. Tranh đấu trong quan trường kinh đô so với những việc lớn hai cha con từng

bàn rõ ràng là hai cấp độ hoàn toàn khác, thế mà phụ thân lại trịnh trọng đến

thế.

"Từ Đô Sát viện đến Môn Hạ Trung Thư rồi đến con nắm Giám Sát viện."

Phạm Kiến lạnh lùng nói: "Đó là điều chúng ta từng bàn luận, bệ hạ sắp xếp cho

triều đình Khánh Quốc sau này. Nhưng bây giờ phía Đông Di thành vẫn đang

đàm phán, việc bắc phạt còn chưa chuẩn bị, sắp đặt lần này của bệ hạ rõ ràng

quá gấp gáp."

"Hắn muốn đẩy Hạ Tông Vĩ lên để kiềm chế con, gây ra những chuyện

này..." Phạm Kiến lắc đầu, thở dài: "Quá nóng vội, quá nóng vội."

Phạm Nhàn hiểu ý phụ thân, cũng rơi vào trầm tư. Thật vậy, hai năm nay, bệ

hạ dường như quá vội vàng sắp đặt cho triều đình Khánh Quốc, tốc độ quá

nhanh.

Một cơn gió núi từ qua cửa sổ thủy tinh còn chưa khép, mang theo hơi lạnh,

ánh đèn trong phòng chập chờn lúc sáng lúc tối, chiếu rọi khuôn mặt hay thay

đổi khó lường của hai cha con.

Sau một hồi im lặng nặng nề, Phạm Nhàn hạ giọng: "Có lẽ thân thể bệ hạ có

vấn đề gì?"

Phạm Kiến suy nghĩ một hồi lâu rồi lắc đầu: "Con có nhiều người trong

cung hơn ta, thậm chí còn nhiều hơn Trần Bình Bình, nếu con không nghe đồn

gì thì chắc không phải sự thật."

"Nhưng nếu thân thể bệ hạ thực sự có vấn đề, nhất định sẽ che giấu." Phạm

Nhàn nói với sắc mặt nghiêm trọng.

"Nếu bị bệnh, chắc chắn phải đến Thái Y viện chữa trị.” Phạm Kiến nhìn y

nói: “Chỉ cần trong hồ sơ Thái Y viện còn lưu lại, chắc chắn ngươi có năng lực

xem được.”

“Không có.” Phạm Nhàn lắc đầu, “Hai năm qua con luôn chú ý vấn đề này,

nhưng trong cung quả thực không có tin tức gì.”

“Nếu thân thể bệ hạ có vấn đề gì, nhưng không triệu Thái y điều trị, vậy chỉ

có một nguyên nhân.” Phạm Kiến ngồi thẳng người, chậm rãi nói: “Vấn đề thân

thể bệ hạ gặp phải, trong lòng hắn biết rõ, hoàn toàn không thể nhờ Thái y chữa

trị được.”

Trong lòng Phạm Nhàn giật mình, theo phản xạ nói: “Chẳng lẽ chân khí bá

đạo tu đến cảnh giới vương đạo, vẫn còn vấn đề?”

Phạm Kiến cười lắc đầu: “Cảnh giới Đại tông sư, theo lý mà nói, chất độc

tầm thường không thể xâm nhập tâm mạch, làm sao lại có vấn đề? Thôi thì cũng

chỉ là hai cha con ta đoán mò vô căn cứ, con đừng coi đó là thật.”

Phạm Nhàn cũng mỉm cười, đáp: “Cũng đúng thôi, dù sao con cũng rất tò

mò năm đó bệ hạ làm sao vượt qua cửa ải, tu luyện quyển vương đạo như thế

nào. Tiếc là bệ hạ luôn nói con không thể dùng phương pháp đó, nên vẫn chưa

có manh mối gì.”

“Con sẽ đi đâu tiếp theo?” Phạm Kiến đột ngột hỏi.

“Đi Đông Di thành.” Phạm Nhàn ngơ ngác, không hiểu vì sao phụ thân đột

nhiên hỏi.

“Về chuyện công pháp vô danh, vi phụ không có ý kiến gì. Nhưng nếu con

đi Đông Di thành, vẫn còn một người có thể hỏi.” Phạm Kiến bình tĩnh nhìn y,

nói: “Tứ Cố Kiếm sắp qua đời, trước khi lão ta mất, nếu con có tiến bộ gì cũng

tiện cho sau này tự bảo vệ mình.”

Phạm Nhàn cười khổ một tiếng. Trăm bước thênh thang, mỗi bước đều nan

giải, dù ở Đông Di thành Tứ Cố Kiếm đã truyền thụ hết mình, nhưng liệu có ích

lợi gì? Dù sao, y hiểu lời phụ thân nói đúng, muốn biết bí mật về công pháp Vô

Danh, làm thế nào vượt qua giới hạn cơ thể cuối cùng của quyển Bá Đạo, chắc

chắn Tứ Cố Kiếm là người thầy cuối cùng.

“Hy vọng Tứ Cố Kiếm có thể cho ta một câu trả lời tốt hơn.” Cuối cùng

Phạm Nhàn nói.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Sương mù màu trắng sữa cuồn cuộn trong sơn cốc, nhưng ánh bình minh

trên biển phương đông dần lên cao, mệt nhọc bò qua vô số ngọn núi, tỏa hơi ấm

và tia sáng lên bầu trời phủ trên sơn trang giữa khe núi, khiến làn sương trắng

dần tan biến.

Chỉ trong chớp mắt, trời đã sáng. Trong sơn cốc bao phủ bởi rừng cây xanh

mướt, chim chóc ríu rít tỉnh dậy, sương đêm lăn dài trên phiến lá, những chiếc lá

thoát khỏi gánh nặng mà đàn hồi trở lại, tựa như đang duỗi lưng, cả sơn cốc tràn

ngập cảm giác hít thở trong lành.

Phạm Nhàn xoa xoa đôi mắt hơi khô rát, ngồi bên giường một lúc mới tỉnh

táo lại. Đêm qua trò chuyện với phụ thân đến khuya, ngủ muộn nên có phần bất

ổn. Trong Thập Gia thôn không nhiều người biết sự hiện diện của y, hơn nữa

nơi này cũng không có tôi tớ nha hoàn, nên khi đẩy cửa gỗ ra, cảm nhận luồng

gió mát lành tràn vào mặt, thấy chậu nước nóng dưới chân, y không khỏi bất

ngờ.
 
Khánh Dư Niên
Chương 1706: Ánh sao rơi xuống nhân gian 1



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Ngồi trên ngưỡng cửa, vắt hai cái khăn trong chậu nước ấm, cẩn thận lau

rửa mặt, cho đến khi gò má hơi hồng lên mới cảm thấy khoan khoái. Quăng

khăn trở lại chậu, bưng vào sân bên cạnh, ra hiệu cho thuộc hạ nhìn thấy im

lặng.

o O o

Suốt buổi sáng, Phạm Nhàn hầu hạ phụ thân, bưng trà rót nước nấu ăn đấm

lưng. Hai mươi năm sau khi tái sinh, chủ yếu ở Đạm Châu, ở kinh đô bận rộn,

hôm nay lại được gặp sau ba năm xa cách, y biết bản thân chưa làm tròn chức

trách của một đứa con trai, nên hiếm khi như hôm nay thanh thản ở sơn cốc

nước ngoài, không bận tâm việc gì, bèn thực hiện chu toàn trách nhiệm của

người con.

Lúc đầu Phạm Thượng thư hơi bất ngờ, nhưng hiểu ý của y, cũng chỉ mỉm

cười để mặc y làm, thong thả được con hầu hạ.

Ăn qua loa cháo và bánh bao, hai cha con đẩy cửa viện, men theo con đường

thẳng rộng rãi của Thập Gia thôn, hướng về phía núi lớn bên cạnh làng. Lúc này

con đường còn phủ sương mỏng, không nhìn rõ khe hở đá dưới chân. Phạm

Nhàn cẩn thận đỡ phụ thân, vừa đi vừa nhẹ nhàng trò chuyện.

Đường lớn ngang dọc chằng chịt, dù trong sương mù cũng có thể nhận ra

chất lượng xây dựng cực kỳ cao, rộng rãi, hoàn toàn không tương xứng với độ

cao các tòa nhà trong sơn cốc. Phạm Nhàn biết đây là chuẩn bị cho nhu cầu vận

chuyển trong tương lai.

Một nhánh hoa đào nhô ra từ làn sương, Phạm Thượng thư chỉ vào đó, nói

nhẹ vài câu gì đó, Phạm Nhàn bên cạnh liên tục gật đầu. Đến bên cạnh một cái

giếng đá, Phạm Thượng thư lại nói thêm vài câu, Phạm Nhàn cũng gật gù.

Trong buổi sáng dạo chơi, dọc đường Phạm Thượng thư ôn hòa giải thích

với Phạm Nhàn, phường này sau này làm gì, căn nhà kia sau này cho ai ở, nếu

lập lại tam đại phường thì sắp xếp thế nào. Cứ thế trò chuyện rôm rả, không mất

nhiều thời gian, hai cha con đi dọc theo lối đá men sâu vào núi, đến bên sườn

núi có một tảng đá lớn mới dừng lại.

Hai cha con đồng thời quay đầu nhìn xuống chân núi. Chỉ thấy một tia sáng

vàng từ phương đông xuyên qua muôn dặm chiếu về, trong nháy mắt quét sạch

sương mù trắng, lộ ra cảnh vật bên trong. Không biết bao nhiêu lều trại, nhà cửa

đan xen xếp dọc theo đường chính và đường vòng trong sơn cốc. Giữa những

bức tường xanh mái đen lồ lộ cây cổ thụ, tràn ngập vẻ tươi mát. Xa xa, có thể

thấy mấy luồng khói nhẹ nhàng bay lên, chắc là người dậy sớm đang nấu cơm.

Phạm Nhàn nhìn xuống sơn cốc, thấy những mái nhà san sát dần kéo dài,

mở rộng về phía đông, hầu như vô tận.

Đêm qua chỉ nhìn ánh sao dưới chân, hôm nay mới thấy rõ sơn cốc Thập

Gia thôn đã trở thành một thực thể hùng vĩ. Nghĩ đến những năm tháng cực

nhọc, những người cống hiến cho nơi đây, nhìn thành quả hiện tại, nụ cười thoải

mái nở rộ trên khuôn mặt Phạm Nhàn.

"Mang ngọc thành tội." Phạm Thượng thư vịn thắt lưng mỏi, thở hổn hển

cười nói: "Bây giờ mới là cái vỏ, nếu đưa ngọc vào, tin tức lộ ra, chỉ sợ thiên hạ

đều xông tới cắn miếng thịt là con."

"Không mấy ai có khả năng cắn con." Phạm Nhàn cười đáp.

Phạm Thượng thư không đồng tình lắc đầu: "Sơn cốc tuy dễ thủ khó công,

nhưng chỉ là thực lực vài ngàn người, làm sao đỡ nổi tấn công của cả quốc gia?"

"Đêm qua phụ thân cho con xem bản đồ, nếu Hoàng đế phái quân tấn công,

Đông Di thành và Bắc Tề nhất định sẽ phản ứng."

"Cho dù Đông Di thành thuộc về Khánh Quốc..."

"Đó chỉ là trên danh nghĩa, không tốn mười năm Khánh Quốc rất khó hòa

bình sáp nhập Đông Di thành vào trong thể chế."

"Vậy còn chính Đông Di thành? Hay nên nói người Bắc Tề?" Phạm Thượng

thư mỉm cười nhìn y: "Những di sản mẫu thân con để lại có sức hấp dẫn quá

lớn, không ai có thể cưỡng lại được. Nơi này gần Bắc Tề, làm sao người Bắc Tề

bỏ qua?"

Phạm Nhàn mỉm cười, đỡ phụ thân ngồi lên tảng đá xanh trên sườn núi, suy

nghĩ một lúc rồi nói: "Ta có cách khống chế Tiểu Hoàng đế Bắc Tề kia, cho dù

thật sự bị kim cương làm lóa mắt, ta cũng có cách khiến vị Hoàng đế đó từ bỏ ý

định."

"Thế gian xuất hiện Nội Khố thứ hai, con nghĩ chỉ cần Hoàng đế một nước

nói không cần là được sao?" Phạm Thượng thư tò mò nhìn con trai, "Tuy không

biết lòng tự tin của ngươi đối với Hoàng đế Bắc Tề đến từ đâu, nhưng nếu việc

này thật sự lộ ra, quan lại Bắc Tề nhất định sẽ nhỏ dãi, cho dù vị Hoàng đế kia

không muốn mất lòng con nhưng làm sao ngăn cản được ý chí cả một đất

nước?"

Phạm Nhàn đứng cạnh phụ thân, thu hồi ánh mắt nhìn xuống, cười khổ:

"Vậy phải làm sao đây? Đây vốn là củ khoai nóng bỏng, cho dù nhiều năm sau

muốn bảo vệ nơi này, bản thân con cũng phải đủ mạnh mới được."

"Được, làm theo lời con, trước tiên không nghĩ tới bệ hạ." Phạm Thượng thư

nở nụ cười, vì cả hai đều biết nguy hiểm lớn nhất đối với Thập Gia thôn là từ

Hoàng đế bệ hạ trong kinh đô. "Nói về ba nước trong thiên hạ này, muốn ổn hỏa

ở giữa đó, hiện giờ con có bao nhiêu lực lượng để bảo vệ nơi này?"
 
Khánh Dư Niên
Chương 1707: Ánh sao rơi xuống nhân gian 2



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

"Dưới trướng con có nhiều cường giả cửu phẩm nhất thiên hạ." Phạm Nhàn

trầm ngâm rồi nghiêm túc nói: "Nhiều hơn bệ hạ rất nhiều."

"Con có chắc Tứ Cố Kiếm sẽ đưa những người đó cho con không?" Phạm

Thượng thư hỏi: "Cho dù có đưa, khi lão ta mất, làm sao con kiểm soát được

người trong Kiếm Lư?"

"Còn tùy cách Tứ Cố Kiếm sắp xếp." Phạm Nhàn đáp: "Về việc có đưa hay

không, con nghĩ lão ta không cần cân nhắc, việc này có lợi lớn nhất cho Đông

Di thành."

"Nói đến lợi ích, ta thật sự hơi lo cho bách tính Khánh Quốc." Phạm Kiến

chợt buồn rầu.

"Đây chỉ là một cách phòng hờ, một kế dự phòng, một thứ đe dọa." Phạm

Nhàn mím môi, nói nhỏ: "Nếu có thể không sử dụng, tất nhiên là kết cục tốt

nhất."

Sương trắng trong sơn cốc đã tan, nay bị nhiệt độ mặt đất dồn lên, vô hình

bay lên cao. Ở sườn núi, gặp luồng gió mát thổi qua, lại từ từ bốc lên làn sương

mỏng.

Hai cha con họ Phạm ngồi giữa đám mây trắng, trên tảng đá xanh, quanh

người có làn sương trôi lững lờ, tay áo bay nhẹ, như hai vị tiên nhân. Không xa

nơi đó, bên lối lên núi, một người nông dân đang chặt củi, cố kiềm chế tò mò,

không nhìn lên hai bóng người trong mây. Xa hơn có vài bóng người ẩn nấp, đó

là lực lượng bảo vệ Thập Gia thôn, âm thầm bảo vệ nơi này.

Những người này không thể lừa được Phạm Nhàn, chỉ e cũng không lừa

được Phạm Thượng thư, nhưng hai người không muốn kinh động nhiều người,

chỉ im lặng nhìn đám mây quanh mình sinh ra rồi lại tan biến.

Sau thời gian im lặng, Phạm Thượng thư bình tĩnh nói: "Một người, có thể

thay đổi thế giới từ tận xương tủy, vị phụ xem sử sách ngàn năm qua, chưa từng

thấy."

Phạm Nhàn không đáp, hiểu ý phụ thân.

"Mẫu thân của con là thiên tài, có phong thái của người trời, có lẽ muốn

dùng sức một người thay đổi thế giới, nhưng cuối cùng vẫn thất bại." Vẻ mặt

Phạm Thượng thư lạnh nhạt đờ đẫn, nhưng theo đó là cảm khái khôn tả.

Ông vung tay áo giữa làn sương mỏng manh, chỉ về phía kiến trúc trong sơn

cốc, cảm động nói: "Nhiều năm trước, trên vùng đất hoang vu phương bắc, ta

cũng như hôm nay, nhìn cảnh thịnh vượng vô hạn nảy sinh từ đổ nát. Trong đầu

mẫu thân của con luôn có nhiều ý tưởng tuyệt vời, chưa nói tới chinh phục thiên

hạ, dường như cũng vượt qua giới hạn trời ban... hỏi người ta không biến sắc

sao được?"

Phạm Nhàn nghe xong sắc mặt cũng hơi đổi.

"Nếu năm đó mẫu thân con không qua đời, chắc chắn Nội Khố sẽ không

như bây giờ. Theo suy nghĩ của cô ấy, tài sản của Diệp gia luôn phải trải khắp

thiên hạ." Phạm Kiến thở dài: "Lúc đầu ta không đồng ý việc xây dựng Thập

Gia thôn của con, nhưng nghĩ đến ước nguyện của mẫu thân con ngày trước,

tacũng để con tự do."

"Trong những năm ấy, không, là cả những năm gần đây, ta luôn suy ngẫm

một vấn đề, đó là rốt cuộc mẫu thân của con từ đâu đến? Cô ấy đến thế gian này

để làm gì? Và tại sao cô ấy lại ra đi?"

Phạm Nhàn ngồi xuống, dựa sát vào phụ thân, im lặng.

Khuôn mặt gầy gò của Phạm Thượng thư trở nên cực kỳ bình thản trong gió

núi: "Mấy lão già chúng ta đều trải qua biết bao năm, có thể đoán mẫu thân của

con đến từ Thần Miếu hư ảo kia, Ngũ Trúc là hộ vệ của cô ấy... Nhưng Thần

Miếu vẫn luôn tránh việc đời, tại sao lại có câu chuyện như mộng ấy?"

Phạm Nhàn ôm chân, mái tóc chạm nhẹ đầu gối, nghiêng mặt nhìn phụ thân

chìm vào suy tư. Y biết ngày xưa phụ thân từng là tài tử nổi tiếng, thơ văn hội

họa đều xuất sắc, sau khi bạn bè bước vào con đường tranh đấu, ông mới từ bỏ

những thứ tinh thần ấy, chuyển sang những việc nhàm chán nhưng quan trọng.

Hôm nay trên sườn núi cạnh Thập Gia thôn, sau khi rời vị trí Thượng thư ba

năm, cuối cùng Phạm Kiến cuối cùng đã trở lại vẻ ngoài thanh niên nghệ sĩ

ngày xưa, có điều thanh niên nay đã gần lão niên.

"Nếu năm đó thực sự là mưu kế của Hoàng đế bệ hạ, tại sao Ngũ Trúc lại bị

điều đi?" Giọng nói Phạm Thượng thư đột nhiên sắc lạnh, nhìn chằm chằm

Phạm Nhàn: "Trên đời chỉ có một loại uy h**p có thể điều Ngũ Trúc rời khỏi

bên cạnh mẫu thân con."

Phạm Nhàn thì thầm: "Thần Miếu."

"Đúng, nếu không có người của Thần Miếu giáng trần, chắc chắn Ngũ Trúc

sẽ không rời kinh đô ngăn cản. Nếu tất cả là kế hoạch của Hoàng đế bệ hạ, làm

sao hắn ta biết trước được Thần Miếu sẽ phái ngườ đếni? Làm sao hắn ta tiếp

xúc được với Thần Miếu hư ảo?"

"Phụ thân nghi ngờ năm đó Hoàng đế bệ hạ cấu kết với Thần Miếu?" Phạm

Nhàn ngồi thẳng dậy, hai tay rời đầu gối, nhìn phụ thân.

Phạm Thượng thư hơi cúi mắt xuống, nói: "Những năm qua ta và Trần Bình

Bình liên tục phỏng đoán, lý do tại sao vẫn chưa có động thái gì, là vì trong lòng

chúng ta vẫn còn kính sợ Thần Miếu. Nếu thật sự Hoàng đế bệ hạ là người Thần

Miếu chỉ định, chúng ta làm gì được?"
 
Khánh Dư Niên
Chương 1708: Ánh sao rơi xuống nhân gian 3



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

"Giá như Ngũ Trúc không mất trí nhớ thì tốt biết mấy, chắc gã biết bí mật

Thần Miếu." Ông nhìn Phạm Nhàn ôn hòa, nói: "Nếu sau này con thực sự muốn

đối địch với Hoàng đế bệ hạ, nhất định phải làm rõ điều này. Chúng ta là phàm

nhân, không phải mẫu thân của con, phàm nhân không thể chống lại Thần

Miếu."

Khuôn mặt Phạm Nhàn vẫn bình thản, dù nghe đến Thần Miếu cũng chẳng

hề sợ hãi, nói: "Ngũ Trúc thúc đã đi rồi."

"Gã đi đâu?"

"Về nhà... ừ, chắc là về Thần Miếu xem sao. " Khóe miệng Phạm Nhàn hơi

nhếch lên: "Trước khi đi, thúc ấy nói trong miếu không còn ai, nên phụ thân

đừng quá lo lắng... Nếu Thần Miếu thực sự không can thiệp thế sự, thúc ấy

không ảnh hưởng gì đến con đâu."

"Ngũ Trúc đi bao lâu rồi?"

"Gần ba năm."

"Ba năm chưa quay lại." Phạm Thượng thư từ từ nhắm mắt: "Chỉ sợ có vấn

đề gì đó."

Phạm Nhàn im lặng, trong lòng cũng rất lo cho Ngũ Trúc thúc. Nhưng y

chưa bao giờ nghĩ đến chuyện ngăn cản người thúc thúc này tìm lại quá khứ. Từ

đầu y đã biết chắc chắn Thần Miếu trong tuyết kia đóng vai trò nào đó trong câu

chuyện xưa. Nghe phân tích của phụ thân, y càng khẳng định điều đó.

"Lý do Trần Bình Bình bắt con phải đưa Tiếu Ân về Bắc Tề, bây giờ con đã

hiểu rõ rồi."

“Phải, trên đời này chỉ có Tiếu Ân, Khổ Hà và Ngũ Trúc thúc, ba người biết

Thần Miếu ở đâu. Khổ Hà đương nhiên không chịu nói, Ngũ Trúc thúc vẫn

chưa nhớ ra, thế thì chỉ mình Tiếu Ân biết.” Phạm Nhàn đáp: “Lão Viện trưởng

muốn cho con biết bí mật về Thần Miếu.”

Nói xong câu này, lông mi Phạm Nhàn bỗng giật giật. Vô số ký ức ùa về

trong tâm trí, thậm chí y còn nhớ rõ cuộc trò chuyện bên ao cá trong Giám Sát

viện với ông lão trên xe lăn kia.

o O o

Trần Bình Bình vẫy tay, cau mày nói: "Sau này ngươi phải học cách đưa ánh

mắt ra xa một chút. Đừng cứ bám víu một bộ một ti, chỉ là quan lại kinh đô thôi.

Ngươi phải học cách đứng ở vị trí cao hơn..."

Phạm Nhàn đáp: "Chẳng lẽ phải đưa mắt ra toàn bộ thiên hạ à?"

Trần Bình Bình cười nói: "Có lẽ còn cao hơn nữa."

o O o

Tầm mắt cao nhất thiên hạ nên đặt đâu? Tất nhiên là Thần Miếu trên mây

cao, giữa băng giá. Phạm Nhàn hơi xúc động, bấy giờ mới hiểu, từ lâu trước

Trần Bình Bình đã đoán ra sau lưng Hoàng đế bệ hạ có Thần Miếu, nên mới bắt

y đưa Tiếu Ân về Bắc Tề, nhắc nhở mình rằng Hoàng đế bệ hạ không chỉ đơn

thuần là... một người.

"Nếu con đã hiểu thì tốt. Hoàng đế bệ hạ vốn đã quá mạnh, nhưng sau lưng

còn có cả Thần Miếu." Phạm Thượng thư vẫn nhắm mắt, nhẹ nhàng nói: "Nên

ta chẳng hề nghĩ đến chuyện phản kháng. Nhưng con đã dám, thì nhất định phải

tìm tận gốc rễ."

Phạm Nhàn không đáp lại, thực ra việc Ngũ Trúc về nhà vốn là một nước cờ

âm thầm trong kế hoạch của y. Đối phó Thần Miếu phải là siêu nhân cấp Đại

tông sư trở lên, Ngũ Trúc quay về Thần Miếu còn Phạm Nhàn ở lại thế gian tiếp

tục chiến đấu.

"Cho dù Ngũ Trúc nói trong miếu không còn ai." Phạm Thượng thư nhíu

mày: "Nhưng ai biết được? Theo lời con, gã đi được hơn hai năm rồi mà vẫn

chẳng có tin tức gì, nếu xảy ra chuyện gì thì sao?"

"Con cũng không biết." Trong lòng Phạm Nhàn dấy lên cảm giác thất vọng,

nhưng trước mặt Hoàng đế lão tử, cảm giác đó quá nhiều đến mức y đã tê dại,

nên cũng chẳng để ý.

"Tương lai nếu xảy ra chuyện bất trắc, con sẽ tới Thần Miếu tìm thúc ấy,

cho dù thúc ấy đã chết, ta cũng sẽ đào xác ông ấy dưới tuyết." Trong lòng Phạm

Nhàn lạnh buốt, nhưng trong cái lạnh ấy vẫn có ngọn lửa nhiệt huyết không thể

dập tắt, kiên định nói: "Đây không phải việc của Khánh Quốc, chỉ là việc của

con."

Ngũ Trúc thúc là người thân nhất của y, là một phần không thể thiếu trong

cuộc đời y. Nếu hắn gặp chuyện gì, dù Phạm Nhàn còn sống, cũng sẽ sống khổ

sở. Sống mà không được thoải mái thì sống có ý nghĩa gì?

Phạm Thượng thư im lặng nhìn y, biết bí mật Thần Miếu nằm sâu trong lòng

thằng nhóc này. Suốt những năm qua nó vẫn lừa dối mình, Phạm Thượng thư

không giận mà còn thích thú, thanh niên có thủ đoạn như vậy rất hiếm trên đời.

Chỉ những người trẻ tuổi như thế mới có thể sống sót giữa cuộc chiến với

Hoàng đế bệ hạ, hơn nữa sống ngày càng tốt.

"Xem ra chuyện bất trắc?" Dù tán thành trong lòng nhưng Phạm Thượng thư

vẫn mỉa mai: "Nếu thật sự đến ngày đó, con nghĩ Hoàng đế bệ hạ sẽ để con sống

sót tìm Thần Miếu à?"

"Con không biết." Đây là lần thứ hai Phạm Nhàn nói không biết, trên đời ít

ai thâm sâu khôn lường như Hoàng đế bệ hạ, Phạm Nhàn cũng không muốn

hoàn toàn đoạn tuyệt với nam nhân trên ghế rồng kia. Một phần vì tình cảm,

một phần vì biết bây giờ mình không phải đối thủ của Hoàng đế bệ hạ.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
 
Khánh Dư Niên
Chương 1709: Ý chí chính là vương đạo 1



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

"Con không biết." Phạm Nhàn lặp lại: "Nhưng sống còn có những việc phải

làm, dù thất bại thì đã sao? Hoàng đế bệ hạ rất mạnh nhưng nếu muốn giết con

cũng không đơn giản."

Y cười cay đắng: "Trừ khi hắn bỏ hoàng cung, vứt bỏ triều chính đuổi giết

con khắp nơi."

Phạm Thượng thư mỉm cười: "Việc đó không phù hợp tính cách của hắn.

Nhưng con là thần tử mà hắn tin tưởng và sủng ái nhất, nếu phát hiện con phản

bội, cơn thịnh nộ sẽ khiến hắn làm đủ thứ chuyện, không có gì đáng ngạc

nhiên."

"Vậy con chỉ biết cầu trời phù hộ." Phạm Nhàn nói nhỏ: "Cho nên, trước khi

Ngũ Trúc thúc về, con không muốn chống đối Hoàng đế bệ hạ."

Phạm Thượng thư cũng mỉm cười, cuối cùng cũng hiểu tại sao hai năm qua

y luôn băn khoăn không yên, không chỉ vì bị kẹt trong mâu thuẫn đạo đức mà

còn vì đang chờ đợi, phải kéo dài thời gian.

Nếu nói lòng tự tin vững chắc của Hoàng đế là nhờ sức mạnh quốc gia của

Khánh Quốc, nguồn tài lực vô tận từ Nội Khố, mưu kế nắm quyền thiên hạ cùng

với tu vi Đại tông sư cường đại của bản thân.

Thì lòng tự tin của Phạm Nhàn đến từ bộ phận Giám Sát viện của mình, đầu

óc có đủ thông tin để tái thiết một Nội Khố, túi có đủ tiền để tái thiết một Nội

Khố, và... vị Ngũ Trúc hùng mạnh kia.

"Hy vọng Diệp Lưu Vân thực sự đã ra khơi." Phạm Thượng thư nhìn Phạm

Nhàn đầy thâm ý.

Phạm Nhàn im lặng một lúc, hiểu ý phụ thân muốn nhắc nhở gì, sau đó nói:

"Con cũng hy vọng như vậy."

o O o

Phạm Nhàn chỉ ở Thập Gia thôn một ngày, bí mật gặp mấy vị chưởng quỹ

Diệp gia của Khánh Dư đường được cứu khỏi kinh đô, cả hai bên đều thổn thức

không ngớt. Mặc dù trong hồ sơ triều đình, mấy ông lão chưởng quỹ này đã

chết, nhưng vẫn còn thân nhân ở kinh đô, bạn bè trong tam đại phường, nên

Phạm Nhàn lo họ sẽ có ý định khác khi ở lại đây.

Nhưng sau khi gặp mặt, y mới biết các ông lão chưởng quỹ rất hăng hái tái

thiết Nội Khố, thậm chí muốn hiến trọn phần đời còn lại cho việc này.

Đương nhiên, với những lão chưởng quỹ Diệp gia, điều này không liên quan

gì đến Nội Khố, họ cũng không quan tâm sức mạnh Khánh Quốc bị suy giảm

như thế nào. Họ chỉ nghĩ đó vốn là tài sản của Diệp gia, bị hoàng tộc Khánh

Quốc vô sỉ cướp đoạt, giờ thiếu gia muốn xây dựng lại Diệp gia, họ cũng hăng

hái tình nguyện.

Phạm Nhàn cùng các lão chưởng quỹ kiểm tra lại quy trình tam đại phường,

xác nhận khả năng trong tương lai của Thập Gia thôn, hoàn thành mục đích

chuyến đi. Đến chiều, y cúi chào từ biệt phụ thân rồi một mình rời khỏi làng,

bước vào sơn cốc sâu thẳm.

Đứng giữa sườn núi, quay đầu nhìn lại, trong sơn cốc đã tối om, ánh đèn dần

thắp sáng như sao trên trời. Y ngước nhìn bầu trời đầy sao, giống hệt đèn đuốc

cõi nhân gian, ánh sao lung linh, không biết từ trên trời rơi xuống hay từ dưới

đất dâng lên, đẹp đẽ đến cực điểm.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Đông Di thành.

Dưới chân gò núi ngoài thành, ngôi nhà tranh màu vàng đất vẫn im lìm như

xưa. Không có kiếm quang, không có tiếng lưỡi kiếm xé gió, chỉ toàn vẻ yên

tĩnh. Lúc này đã vào giữa xuân gần hạ, ánh nắng gay gắt chiếu rọi mặt biển phía

đông, bốc hơi nước lên khắp mọi nơi, khiến cả Đông Di thành chìm trong không

khí ẩm ướt nóng bức. May thay gió biển thổi quanh năm, giúp phần nào xua tan

cái nóng.

Sau trận Đại Đông sơn cách đây ba năm, nơi đệ tử Kiếm Lư luyện kiếm đã

được chuyển ra ngoài, không ai dám làm phiền Kiếm Thánh đại nhân đang

dưỡng thương ở sâu bên trong, nên giờ đây nơi này mới yên tĩnh đến thế.

Không khí ẩm ướt vô hình dần lạnh đi theo hoàng hôn buông xuống, kết tụ

thành sương long lanh trên mảnh vỡ kiếm thép.

Ánh chiều đỏ nhạt dần lan vào sâu trong Kiếm Lư, rọi vào hố kiếm, chiếu rõ

từng giọt nước long lanh trên thân kiếm, ngấm màu đỏ như máu.

Không biết từ đâu bay tới vài con ruồi, tò mò quấn quanh hố kiếm, kêu ong

ong khó chịu. Chúng không biết những thanh kiếm trong hố có địa vị và danh

tiếng thế nào trên đời, chỉ nhìn chằm chằm vào những giọt nước đỏ trên kiếm,

tự hỏi sao không có mùi máu tanh như mong đợi.

Trời nóng nên khí lạnh tự nhiên trong mộ kiếm cũng nhạt đi nhiều, những

con ruồi mới dám bay lượn ở đây. Nhưng căn phòng tối bên cạnh lại rét buốt, có

lẽ vì không được ánh sáng chiếu vào, hay vì người nằm trên giường dần hướng

đến cái chết, toả ra một luồng khí lạnh khiến lòng người đông cứng.

Trong phòng không có ruồi, nhện, mạng nhện hay muỗi dám đốt người được

đắp chăn kia. Nhưng ở góc tường trắng phau, có một con muỗi chân dài lớn

bằng móng tay, nhìn chằm chằm vào người đó.

Con muỗi run lẩy bẩy, đôi cánh trong suốt thỉnh thoảng ve vuốt thân hình

đang dần khô héo, nhắc nhở bản thân vẫn còn sống. Hai chân dài cũng rất yếu

ớt, toàn thân phát ra màu nâu vàng bất ổn, nhìn như đã cạn nước, sắp hóa thành

xác khô.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back