Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Khánh Dư Niên

Khánh Dư Niên
Chương 1690: Sơ hở 4



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Trong phòng chỉ còn Hạ Tông Vĩ và vị mưu sĩ cao tuổi, không khí yên tĩnh.

Sau một lúc im lặng, Hạ Tông Vĩ lên tiếng: "Nếu thực sự bắt được Vương Khải

Niên và Cao Đạt còn sống về kinh đô, ngươi nghĩ sau đó tình hình sẽ thế nào?"

"Chắc chắn Tiểu Phạm đại nhân phải bảo vệ hai người đó." Mưu sĩ cúi đầu

nói: "Với tính khí của Hoàng đế bệ hạ, nếu việc không làm lớn, có thể sẽ nể mặt

Tiểu Phạm đại nhân, che đậy chuyện này."

"Ý của ngươi là nói... cho dù hai người kia phạm tội khi quân, Bệ hạ cũng sẽ

tha cho chúng?" Ánh mắt Hạ Tông Vĩ lóe lên hàn quang, giọng nói lạnh lẽo,

trong lòng sinh ra cảm giác phức tạp. Nếu bệ hạ thực sự khoan dung đến mức

tha cho hai người đó, vậy thì những nỗ lực của mình còn có ý nghĩa gì?

"Điều quan trọng là phải xem Tiểu Phạm đại nhân sẽ trả giá những gì cho

hai thuộc hạ này." Mưu sĩ cười khổ đáp: "Ai cũng biết, Tiểu Phạm đại nhân rất

tốt với thuộc hạ. Nếu hắn thực sự xé rách mặt nạ, quyết bảo vệ hai người đó, Bệ

hạ sẽ làm sao? Có giết hắn không? Đại nhân đừng quên, dù sao Tiểu Phạm đại

nhân vẫn là con ruột của bệ hạ."

"Con ruột ư?" Hạ Tông Vĩ chậm rãi nhắm mắt lại, "Thái tử và Nhị hoàng tử

cũng là con ruột của bệ hạ."

"Điều đó không sai, nhưng mà... Thái tử và Nhị hoàng tử không có lấy được

Đông Di thành mà không đổ máu như Tiểu Phạm đại nhân." Giọng nói của mưu

sĩ run rẩy khi nhắc đến Nhị hoàng tử rồi nhỏ giọng nói tiếp: "Một vùng đất đổi

lấy hai mạng người, chút lòng khoan dung đó của bệ hạ vẫn còn."

"Đương nhiên..." Mưu sĩ liếc nhìn Hạ Tông Vĩ vẻ mặt thất vọng, lạnh lùng

nói: "... cho dù không thể chia rẽ bệ hạ và Tiểu Phạm đại nhân, ít ra cũng có thể

gieo một mầm mống nghi ngờ vào lòng bệ hạ."

Hạ Tông Vĩ lắc đầu, mở mắt chăm chú nhìn vào mưu sĩ trước mặt, nói:

"Phạm Vô Cứu, ngươi vốn là một trong Bát Gia Tướng dưới trướng Nhị hoàng

tử, vì cái chết của hắn ta mà một đêm bạc đầu, bấy giờ mới đến quy thuận ta.

Mục tiêu của hai ta rất nhất trí, nên ngươi cũng biết rõ, nếu Phạm Nhàn không

chết, chính là ta chết. Muốn báo thù cho Nhị hoàng tử, phải nhớ rằng một mầm

mống nghi ngờ thôi là chưa đủ."

Hóa ra vị mưu sĩ mặt mày già dặn tưởng chừng đã ngoài năm mươi này

chính là một trong Bát Gia Tướng dưới trướng Nhị hoàng tử năm xưa - Phạm

Vô Cứu! Khi Nhị hoàng tử và Phạm Nhàn giao chiến trong kinh đô, Bát Gia

Tướng gần chết sạch, nhưng Phạm Vô Cứu đã sớm nhận ra không thể ngăn cản

Phạm Nhàn, can gián Nhị hoàng tử nhưng vô ích, buồn bã ra đi.

Không ngờ nhiều năm sau, Nhị hoàng tử tự sát, Phạm Vô Cứu quay lại kinh

đô và quy phục dưới trướng Hạ Tông Vĩ, hết lòng trả thù cho Nhị hoàng tử.

Sau một hồi im lặng, Phạm Vô Cứu nhẹ nhàng nói: "Muốn làm lớn chuyện

này, không thể tiến hành âm thầm, phải làm cho toàn bộ triều đình biết. Bệ hạ

rất coi trọng thể diện, đến lúc đó cho dù Tiểu Phạm đại nhân mạnh mẽ đến đâu

cũng không ngăn được thanh đao giết người trong tay Bệ hạ."

"Nếu lần này Bệ hạ thực sự g**t ch*t Vương Khải Niên và Cao Đạt, ta rất tò

mò Phạm Nhàn sẽ phản ứng ra sao." Hạ Tông Vĩ bật cười nói: "Hơn nữa ngoài

bệ hạ, ta không nghĩ ra ai có thể vượt qua màn che của Giám Sát viện để tìm ra

hai người đó trong biển người rộng lớn này."

"Nhưng có một vấn đề quan trọng nhất." Phạm Vô Cứu bình thản nhìn thẳng

vào mắt Hạ Tông Vĩ: "Nếu đại nhân muốn âm thầm tâu báo với bệ hạ, bản thân

ngài cũng sẽ gánh chịu rủi ro cực lớn."

"Ồ, tại sao vậy?" Hạ Tông Vĩ không hề hoảng hốt, chỉ lạnh lùng hỏi.

"Bởi vì đại nhân không có bằng chứng thực tế, chỉ có một số suy đoán và

phân tích. Dĩ nhiên, chỉ dựa vào những suy đoán và phân tích đó cũng đủ khiến

bệ hạ nghi ngờ." Phạm Vô Cứu nhìn hắn thêm lần nữa rồi nói nhỏ: "Bệ hạ sẽ

nghi ngờ Tiểu Phạm đại nhân... Nhưng cũng sẽ nghi ngờ đại nhân."

"Ta trung thành với triều đình, tận trung với bệ hạ, bệ hạ nghi ta điều gì?"

Hạ Tông Vĩ siết chặt đôi môi, nói nhỏ.

"Bệ hạ sẽ nghi ngờ Đại nhân cố ý gây xích mích mối quan hệ giữa người và

Tiểu Phạm đại nhân."

Hạ Tông Vĩ im lặng một lúc lâu rồi nói nhỏ: "Nếu bệ hạ thực sự sinh nghi,

không còn che chở cho ta nữa, ngươi nghĩ ta sẽ phải đối mặt với kết cục thế

nào?"

"Nếu bệ hạ không ưa ai đó, có vô số cách xử lý. Ta nghĩ rất có thể sau ba

năm nữa, đại nhân sẽ bị bệ hạ tìm cớ đày ra ngoài kinh đô, làm một chức vụ xa

xôi nào đó rồi cả đời chỉ có thể sống qua ngày." Phạm Vô Cứu bình thản nói.

Hạ Tông Vĩ nở nụ cười cay đắng, thở dài, đôi mắt đầy quyết tâm: "Nếu ta ra

tay, tương lai có thể sẽ bị quét sạch, nhưng nếu không ra tay, tương lai chỉ có thể

tan xương nát thịt. Ngươi chọn cái nào?"
 
Khánh Dư Niên
Chương 1691: Phạm sai lầm 1



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Hắn nhìn Phạm Vô Cứu, khẽ mỉm cười: "Ta chọn cái thứ nhất, vì ít ra ta còn

có thể sống sót. Còn nếu Phạm Nhàn thực sự đối đầu với bệ hạ, hắn sẽ khó mà

sống sót."

Đôi mắt Phạm Vô Cứu chớp chớp, mái tóc bạc trắng có vẻ cực kỳ bắt mắt

trong phòng tối, âm u nói: "Có vẻ như trong lòng đại nhân có phần oán hận với

bệ hạ."

Sắc mặt Hạ Tông Vĩ không thay đổi, nhưng cảm xúc bên trong thì không

ngừng xao động. Hắn vô cùng cảm kích Hoàng đế, nhưng cũng vô cùng oán

hận. Nếu không phải Hoàng đế nâng đỡ hắn lên để đối đầu với Phạm Nhàn, làm

sao hắn lại luôn phải sống trong tình cảnh bấp bênh như thế này, lo sợ ngày sau

chết không có chỗ chôn thân?

"Năm đó, thực ra Nhị điện hạ cũng ở hoàn cảnh tương tự như đại nhân bây

giờ." Phạm Vô Cứu cười ảm đạm, nhẹ giọng khuyên nhủ: "Vậy nên đại nhân

nhất định phải rút kinh nghiệm từ Nhị điện hạ, giữ vững lòng trung thành với

Bệ hạ. Nếu thực sự tìm ra Vương Khải Niên và Cao Đạt, có lẽ bệ hạ sẽ không

nghi ngờ đại nhân, chỉ có Phạm Nhàn mới chịu họa."

"Ta luôn trung thành với bệ hạ." Hạ Tông Vĩ điềm tĩnh đáp, nhìn lướt qua

Phạm Vô Cứu một cái, hắn hiểu rõ người này đang dò xét điều gì. Muốn báo

thù cho Nhị điện hạ đã khuất, Phạm Nhàn chắc chắn là một mục tiêu của Phạm

Vô Cứu, còn vị Hoàng đế vô tình lạnh lùng kia cũng không thể thoát khỏi ánh

mắt của Phạm Vô Cứu.

Hạ Tông Vĩ mỉa mai: "Mỗi người cần biết khả năng của bản thân ở đâu. Đối

phó với Phạm Nhàn đã gần như vượt quá khả năng của ngươi và ta, còn những

nhân vật trên cao kia thì tốt nhất đừng nghĩ tới, làm vậy sẽ... chết người đấy."

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Nghe câu nói mang hàm ý lạnh lùng của Hạ Tông Vĩ, Phạm Vô Cứu chậm

rãi cúi đầu xuống, không có phản ứng gì rõ ràng. Sau một hồi im lặng, Phạm Vô

Cứu nói nhỏ: "Trước khi tâu báo với bệ hạ, đại nhân nên tìm cách điều tra rõ

ràng hơn."

"Đương nhiên rồi. Trời đã khuya, ngươi về nghỉ đi." Hạ Tông Vĩ nói rất tự

nhiên, vẫy tay rồi cầm lấy quyển sổ trên bàn.

Phạm Vô Cứu nhìn Hạ Tông Vĩ, trong mắt lóe lên vẻ ảm đạm, cúi đầu hành

lễ rồi đi ra. Khi hắn đi khỏi phòng, Hạ Tông Vĩ lập tức buông sổ xuống, im lặng

nhìn về phía cửa, chìm vào suy tư.

Ban đầu Hạ Tông Vĩ có phần do dự khi thu nạp Bát Gia Tướng thân tín cũ

của Nhị Hoàng tử, bởi dù sao danh tính Phạm Vô Cứu cũng được nhiều người

trong kinh đô biết đến. Nếu sau này bị phát giác và loan truyền vào cung, không

biết Hoàng đế sẽ suy nghĩ thế nào.

Năm đó Nhị hoàng tử là một thành viên trong âm mưu phản loạn, việc Hạ

Tông Vĩ thu nạp các cựu thuộc hạ của hắn ta quả thực hơi liều lĩnh.

Chẳng qua lúc trước hắn đã nhanh chóng đưa ra quyết định, bởi dù sao

Phạm Vô Cứu cũng có năng lực riêng. Bát Gia Tướng uy danh lừng lẫy trong

giang hồ kinh đô xưa kia, dù trước mặt Giám Sát viện có vẻ vô dụng, nhưng

trên thực tế đều là những nhân vật rất đáng gờm. Nhị hoàng tử từng hoạt động

trong triều lâu như vậy, tất nhiên những người thân tín bên cạnh đều là ưu tú

nhất.

Ngoài năng lực của Phạm Vô Cứu, còn hai lý do quan trọng khiến Hạ Tông

Vĩ thu nạp hắn ta. Một là hai người có chung mục tiêu chống Phạm Nhàn. Hai

là Phạm Vô Cứu còn nắm giữ một số nguồn lực do Nhị hoàng tử để lại.

Ba năm trước, Nhị hoàng tử đã thất bại và bỏ mạng, lực lượng của hắn ta

trong triều đã bị Hoàng đế và Phạm Nhàn dẹp sạch, nhưng vẫn còn một số quan

lại ẩn náu dưới tầng sâu của triều đình, âm thầm chờ thời cơ. Cho dù là thời cơ

báo thù cho chủ cũ, hay tìm kiếm chủ mới để trỗi dậy.

Hạ Tông Vĩ cần những người này, và những người này cũng cần Hạ Đại học

sĩ trong triều, nhưng Hạ Tông Vĩ không thể tự mình xuất hiện để thu nạp phe

cánh, phải thông qua Phạm Vô Cứu, như vậy mới có thể giữ cho bản thân trong

sạch trước mặt Hoàng đế bệ hạ.

Nói chung, hiện giờ Hạ Tông Vĩ đang đi trên sợi dây thép cô độc, hai bên là

vực sâu vô tận, cực kỳ nguy hiểm.

Không lâu sau khi Phạm Vô Cứu rời khỏi thư phòng, vị đường huynh họ Hạ

khi nãy cũng lặng lẽ quay trở lại. Hai người liếc mắt ngươi nhau, đều nhận ra

ánh mắt của người kia. Hạ Tông Vĩ mỉm cười ôn hòa: "Điều tra tung tích của

Vương Khải Niên và Cao Đạt, đừng huy động những người của Nhị hoàng tử."

Người kia cung kính thi lễ: "Tiểu nhân đã hiểu. Lúc nãy nghe đại nhân nói

chuyện với Phạm tiên sinh, thuộc hạ đã rõ."

Hạ Tông Vĩ gật đầu tán thưởng: "Có một số chuyện không thể cho Phạm

tiên sinh biết."

Rất nhiều chuyện không thể cho Phạm Vô Cứu biết. Trước đó, Phạm Vô

Cứu và Hạ Tông Vĩ bàn luận rằng để lật đổ Phạm Nhàn, nhất định phải bắt đầu

từ khả năng Vương Khải Niên và Cao Đạt vẫn còn sống. Nhưng với lực lượng

của Hạ Tông Vĩ và phe cánh còn lại của Nhị hoàng tử hoàn toàn không thể

xuyên thủng màn sương đen của Giám Sát viện để tìm manh mối thực sự. Vì

vậy, Phạm Vô Cứu đề nghị Hạ Tông Vĩ nên trực tiếp tâu với Hoàng đế bệ hạ,

liều mình gieo nghi ngờ để Hoàng đế bệ hạ ra tay.
 
Khánh Dư Niên
Chương 1692: Phạm sai lầm 2



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Nhưng vấn đề là, Hạ Tông Vĩ có một lực lượng bí mật được Hoàng đế bệ hạ

ban cho, không ai biết tới.

Hoàng đế vô cùng tin tưởng Trần Bình Bình, vô cùng sủng ái Phạm Nhàn,

nhưng lực lượng của Giám Sát viện thực sự quá lớn, nếu chỉ kiềm chế từ bên

ngoài, một vị đế vương chắc chắn sẽ không yên tâm. Cho nên năm đó mới có

bội nội vụ, hơn nữa chắc chắn trong cung đã cài nhiều thân tín vào Giám Sát

viện.

Về chuyện này, chắc chắn Trần Bình Bình và Phạm Nhàn đều hiểu rõ, chỉ là

không cần thiết phải nói rõ với Hoàng đế, chỉ âm thầm phòng ngừa mà thôi.

Đô Sát viện đã muốn đối đầu với Giám Sát viện, những người do cung đình,

hay nói cách khác là Nội vụ bộ bố trí trong Giám Sát viện trước đây, sau ba năm

đã dần dần chuyển từ phía Diêu thái giám sang tay Hạ Tông Vĩ. Lực lượng hắc

ám này còn tối tăm hơn cả màn đêm, hiện giờ do vị tộc huynh của Hạ Tông Vĩ

cai quản.

Hạ Tông Vĩ trầm ngâm một lúc mới nói: "Điều tra từ bên ngoài, nếu Giám

Sát viện vẫn còn liên quan đến Vương Khải Niên chắc chắn sẽ có dấu vết,

nhưng không cho những người này biết rõ điều tra chuyện gì."

"Nếu như bệ hạ biết đại nhân đang điều tra việc này, hỏi tới thì sao?"

"Bệ hạ sẽ không quan tâm những việc nhỏ nhặt như vậy." Hạ Tông Vĩ hơi

cúi đầu, nói: "Sau khi điều tra ra sẽ tâu lên Thánh thượng, xin Thánh thượng

định đoạt."

Đương nhiên, nếu Hạ Tông Vĩ nắm được chứng cứ quan trọng có thể chia rẽ

mối quan hệ giữa bệ hạ và Phạm Nhàn, chắc chắn sẽ không lẳng lặng bí mật tâu

báo cho bệ hạ, để bệ hạ và Phạm Nhàn cơ hội bàn bạc riêng, mà sẽ nghĩ mọi

cách để thổi phồng sự việc.

Người kia hiểu rõ ẩn ý trong lời nói của Hạ Tông Vĩ, cũng không nhiều lời,

nói thẳng: "Nhất định không phụ kỳ vọng của đại nhân."

Thư phòng lại trở về yên tĩnh, Hạ Tông Vĩ ngồi sau bàn, không nhịn được

lắc đầu. Hắn không có thư đồng, nhưng luôn có vài nhân vật sư gia, nhưng

những sư gia bị đó nghiêm cấm vào hậu viện, chỉ có thân tín của hắn mới được

vào gian thư phòng này. Hắn biết nếu thực sự tin tưởng Phạm Vô Cứu thì việc

này sẽ dễ dàng hơn một chút.

Có điều hắn không thể hoàn toàn tin tưởng Phạm Vô Cứu, nhất là khi người

này xuất hiện trước mặt với tư cách một mưu sĩ.

Đối với loại người mưu sĩ này, trong lòng Hạ Tông Vĩ luôn ôm mối nghi

ngờ lớn nhất. Nhiều năm trước, nhờ lật đổ Lâm Nhược Phủ mà hắn thăng tiến,

nhưng thực chất hắn biết rõ sự sụp đổ của vị Tướng gia đời trước không liên

quan gì đến mình. Đó là ý định của Hoàng đế bệ hạ, còn việc thực hiện và đánh

một đòn nặng nề nhất vào Tướng phủ chính là nhờ vào vị mưu sĩ tuấn tú hào

hiệp không gì sánh kịp trong phủ Tướng quốc - Viên Hoành Đạo.

Năm đó, Hạ Tông Vĩ mang theo thê tử của Ngô Bá An, đã ở trong phủ đệ

Ngự sử, và theo chỉ thị của Trường công chúa, liên hệ với bên trong phủ Tướng

quốc, chính là làm việc với Viên Hoành Đạo.

Hắn biết Viên Hoành Đạo đã gây ra vết thương chí mạng thế nào trong việc

này. Chân tướng được phơi bày ra những năm sau đó lại khiến hắn kinh hoàng

không thôi, hóa ra Viên Hoành Đạo là người của Giám Sát viện!

Giám Sát viện!

Trong lòng Hạ Tông Vĩ dấy lên cảm giác lạnh giá. Hắn rất sợ sức mạnh của

Giám Sát viện, mặc dù giờ đã nắm được một số người bên trong, nhưng càng

hiểu về Giám Sát viện, hắn càng sợ hãi. Hắn sợ những người làm vườn trong

phủ là gian tế của Giám Sát viện, sợ ma ma béo ú là sát thủ của Lục Xử, sợ

trong thức ăn hằng ngày có chất độc mạn tính từ Tam Xử...

Hắn sợ ngay chính Phạm Vô Cứu, mưu sĩ còn lại của Nhị hoàng tử cũng có

thể là người của Giám Sát viện, sẽ đâm một nhát dao tàn nhẫn vào hắn.

Hắn muốn đối phó Phạm Nhàn nên càng sợ Phạm Nhàn đối phó lại. Bao

năm qua hắn được kính trọng trong triều nhưng về phủ lại chìm đắm trong nỗi

sợ hãi bất an, nghi ngờ tất cả mọi người xung quanh có thể do Giám Sát viện

phái đến.

Vì vậy phủ Hạ ít nha hoàn và người hầu, hắn rất ít khi sử dụng người ngoài,

thậm chí phải cực khổ tìm kiếm huynh đệ họ hàng từ dưới quê để đưa về.

Không ngờ điều đó lại đem đến cho hắn danh tiếng thanh liêm.

Có lúc Hạ Tông Vĩ cảm thấy bản thân sắp bị căng thẳng tâm lý đẩy đến bờ

vực điên cuồng! Nhưng hắn không thể điên, hắn phải giành chiến thắng cuối

cùng. Vì ở chân trời tối đen, hắn đã thấy được tia sáng mờ ảo nhưng chói lọi ấy.

Hắn đẩy cửa bước ra, cô độc đứng dưới hành lang, sắc mặt có phần khổ sở,

tâm trạng nặng nề bất thường. Thỉnh thoảng nghĩ đến nữ nhân kia, ánh mắt hắn

lại thêm phần đau khổ.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Không ai biết nội tâm Hạ Đại học sĩ chịu đựng những đau khổ gì, cũng

chẳng ai nghĩ hắn là người sắp phát điên. Có điều vài ngày sau tiệc mừng thọ ở

Tôn phủ, bá quan văn võ trong triều, thậm chí cả sĩ tử và bá tánh hay đồn đãi,

đều biết Hạ Đại học sĩ đã thua trận này, mà thua một cách thảm hại.
 
Khánh Dư Niên
Chương 1693: Phạm sai lầm 3



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Hoàng đế bệ hạ không ban chiếu chỉ mà để Hạ Tông Vĩ tự quyết định việc

Phủ doãn Kinh Đô phủ, rõ ràng muốn gây dựng uy tín của hắn trong triều,

nhưng không ngờ, Phạm Nhàn từ Đông Di thành trở về, uống rượu, cãi nhau

một trận với Hoàng đế bệ hạ rồi đi dạo Thái Học, thế là đánh bật cánh tay đang

duỗi ra của Hạ Đại học sĩ!

Không ai thấy lạ về chuyện thất bại và mất mặt của Hạ Đại học sĩ, bởi lần

này đối thủ của hắn không phải là quan lại Lục bộ hay con cháu quyền quý, mà

là Phạm Nhàn.

Chỉ cần Phạm Nhàn quyết tâm làm việc gì thì việc đó sẽ thành, điều này đã

trở thành nhận thức chung của cả thiên hạ.

Mà rất rõ ràng, Hoàng đế bệ hạ cũng không có biện pháp gì với người con

tư sinh này, dù sao đó cũng chỉ là một Phủ doãn Kinh Đô phủ, Hoàng đế bệ hạ

không thể thực sự trở mặt với đứa con tư sinh yêu quý nhất.

Vị lão quan kiểm kê của bộ Hộ lủi thủi rời Kinh Đô phủ. Việc điều tra ngầm

của bộ Lại và bộ Hình cũng phải dừng lại trước áp lực từ núi Thái Sơn. Còn bên

phía Môn Hạ Trung Thư, dù Hồ Đại học sĩ không lên tiếng nhưng vẫn đứng

trước Hạ Tông Vĩ , nhắc nhở các quan lại một câu, tuy nhẹ nhàng nhưng ý

nghĩa thật nặng nề.

Trong kinh đô bình yên trở lại.

Thời gian trôi qua, đã sang tháng tư, khí xuân đang độ tươi đẹp nhất. Phạm

Nhàn mặc thường phục, ngồi trên lưng ngựa, tay cầm cành liễu chỉ về phương

đông, vui vẻ trò chuyện với các quan đi tiễn.

Đã đánh bại Hạ Tông Vĩ một lần nữa, giành thế thượng phong trong cuộc

cãi vã với Hoàng đế bệ hạ, ít nhất bảo đảm thế lực của mình không bị suy giảm

nghiêm trọng trong thời gian tới. Tâm trạng Phạm Nhàn thực sự không tệ, mặc

dù lại chuẩn bị bước lên con đường chinh chiến, trở về Kiếm Lư đầy mùi thuốc

ở Đông Di thành, nhưng tâm trạng của y vẫn rất tốt.

Sau khi hàn huyên với các quan tiễn đưa, nhận một đống lời nịnh hót, cùng

những lời lẽ châm chọc Hạ Tông Vĩ, sắc mặt Phạm Nhàn không hề thay đổi.. Ra

khỏi đình từ biệt, xuống ngựa, y lại trốn vào chiếc xe ngựa màu đen của mình.

Xung quanh đã yên tĩnh, trong xe vẫn có một người khác. Ngôn Băng Vân

nhìn Phạm Nhàn, bỗng hỏi: "Phía Đông Di thành đã có dấu hiệu rối loạn, thật

sự không cần ta đi dẹp loạn?"

"Lần này ta sẽ mang Hắc Kỵ vào thành." Giữa hai hàng lông mày Phạm

Nhàn hiện lên nét u sầu nhạt nhòa: "Còn lão Viện trưởng sắp về quê, ngươi ở lại

thay ta quan sát, nếu cả ngươi cũng đi theo ta, kinh đô còn ai lo chuyện trong

viện?"

Ngôn Băng Vân nhận ra nỗi lo âu trong lòng Phạm Nhàn, dù không hiểu rõ

nhưng cũng không hỏi thẳng, chỉ nói: "Lần này Hạ Tông Vĩ mất mặt rất lớn, Đô

Sát viện sẽ yên ắng một thời gian."

"Đừng coi thường hắn." Phạm Nhàn nói: "Dù hôm nay các quan nói xấu Hạ

Tông Vĩ trước mặt ta, nhưng nếu đổi lại trước mặt hắn, ai dám lên tiếng? Địa vị

quan lại vẫn nằm trong một câu nói của Hoàng đế bệ hạ, chỉ cần còn được sủng

ái, hắn ta không thể rớt đài."

"Hơn nữa hắn là nhân vật nguy hiểm." Phạm Nhàn bỗng mỉm cười: "Trước

đây ta vẫn nghĩ tầm nhìn của Hạ Tông Vĩ quá hẹp hòi, nhưng không ngờ hắn lại

làm điều khiến ta bất ngờ."

Ngôn Băng Vân không cười, bình thản nói: "Ta điều tra ra Phạm Vô Cứu ở

Hạ phủ, nếu thực sự muốn đối phó với Hạ Tông Vĩ, nói với Hoàng đế bệ hạ một

tiếng là được."

Phạm Nhàn im lặng một lúc, lắc đầu: "Lựa chọn của Phạm Vô Cứu khiến ta

vô cùng bất ngờ. Năm đó hắn chạy khỏi kinh đô, rõ ràng là kẻ nhát gan sợ chết,

không ngờ sau cái chết của Nhị hoàng tử, hắn lại dám quay lại kinh đô tiến hành

mưu đồ trả thù."

Phạm Nhàn xoa xoa trán, ngẩng mặt ca ngợi: "Dù biết không thể làm nhưng

vẫn cố làm, hành động của Phạm Vô Cứu rất có phong cách cổ, ta rất tán

thưởng."

Ngôn Băng Vân nhíu mày: "Ta không tin ngươi tán thưởng Hạ Tông Vĩ,

cũng không tin vì cái thú phong cách cổ mà ngươi tha cho Hạ Tông Vĩ."

"Bây giờ ta phải xử lý một việc quan trọng... Trước khi Viện trưởng về quê,

ngươi và ta đừng làm gì cả, tránh xảy ra biến cố." Phạm Nhàn nói rất nghiêm

túc.

Trong lòng Ngôn Băng Vân khẽ run lên, ít có chuyện khiến hắn cảm thấy

khiếp sợ, nhưng lời nói của Phạm Nhàn khiến hắn ngửi thấy mùi nguy hiểm.

"Chắc sẽ không có vấn đề gì." Phạm Nhàn nói nhỏ: "Nhưng gần đây không

thể gây thêm chuyện, triều đình phải yên ổn, chúng ta không nên vội vã làm gì."

"Còn Hạ Tông Vĩ thì đang vội vã làm điều gì đó." Ngôn Băng Vân đưa cho

Phạm Nhàn một tờ giấy, lạnh lùng nói: "Mặc dù ta chưa điều tra ra, nhưng gần

đây có những dòng chảy ngầm trong viện, có điều không rõ nguyên nhân."

Phạm Nhàn chìm vào suy nghĩ. Y không phải thần tiên, Giám Sát viện cũng

không phải không gì không làm được. Và vì lý do tình cảm, những năm qua hắn

không muốn nghĩ về thuộc h* th*n cận nhất Vương Khải Niên ở phương xa ra

sao. Còn Cao Đạt thì y nghĩ rằng đã chết.
 
Khánh Dư Niên
Chương 1694: Ngư Tràng 1



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

"Chỉ riêng Phạm Vô Cứu đã đủ khiến Hạ Tông Vĩ phải từ chức. Trong tay

chúng ta vcó vũ khí sắc bén." Phạm Nhàn nói: "Nếu Hạ Tông Vĩ thực sự có

động thái lớn, ngươi cứ tung Phạm Vô Cứu ra. Một đại thần che chở tàn dư của

hoàng tử phản nghịch, không cần thiết phải ở lại triều đình."

Ngôn Băng Vân im lặng một lát rồi nói: "Hạ đại nhân đã mắc một sai lầm

chết người."

Phạm Nhàn nói: "Đó là vì hắn tự cho mình hiểu rõ Hoàng đế bệ hạ, hiểu rõ

khả năng của Giám Sát viện, nhưng trên thực tế, hắn chẳng biết gì cả."

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Ra khỏi kinh đô mười dặm, đoàn xe dừng chân nghỉ ngơi, Ngôn Băng Vân

xuống xe, không tiễn nữa. Nhìn bóng dáng Tiểu Ngôn công tử khuất dần, Phạm

Nhàn mỉm cười ôn hòa, thầm nghĩ viện đã nắm được điểm yếu của Hạ Tông Vĩ,

phía kinh đô sẽ không có vấn đề gì.

Phạm Nhàn sẽ không khinh thường Hạ Tông Vĩ, y hoàn toàn tin tưởng vào

con mắt của Hoàng đế. Y biết chắc chắn Hạ Tông Vĩ có năng lực của mình,

chẳng qua trước mặt Giám Sát viện, năng lực của Đại học sĩ Hạ thường hay bị

coi nhẹ, nên thái độ của y trong việc xử lý vấn đề này khá thản nhiên. Về phải

liệu thái độ như vậy có đủ nghiêm chỉnh hay không, còn phải chờ xem diễn biến

sau này.

Mộc Phong Nhi cưỡi ngựa đến bên cửa sổ xe, nghĩ đến bức thư mới nhận

được, trong lòng bất giác kinh ngạc. Với tư cách là người phụ trách tạm thời

nhóm Khai Niên, hắn rất rõ về mọi chuyện riêng tư của Tiểu Phạm đại nhân,

nhưng chuyện đề cập trong bức thư này thì ngay cả hắn cũng chưa hề hay biết.

Rốt cuộc là chuyện gì khiến Tiểu Phạm đại nhân thận trọng đến thế? Mộc

Phong Nhi nuốt nước bọt, hạ giọng nói: "Ngư Tràng hồi âm."

Mộc Phong Nhi hoàn toàn không biết Ngư Tràng chỉ cái gì, nhưng trong hai

năm qua, Tiểu Phạm đại nhân và Ngư Tràng đã trao đổi ba bức thư, ba bức thư

đó không chỉ đi theo tuyến chuyển thư cấp cao nhất trong viện mà còn do thành

viên then chốt của nhóm Khai Niên vận chuyển. Nhưng ngay cả những thành

viên then chốt đó cũng không biết rốt cuộc những bức thư kia đã đến tay ai.

Ngư Tràng ở đâu? Ngư Tràng ám chỉ cái gì? Trong lòng Mộc Phong Nhi

đầy nghi vấn, nhưng nếu Đề ti đại nhân không nói ra, hắn không thể đoán mò,

cũng không dám đoán mò.

Lúc này Phạm Nhàn đang chuẩn bị hạ rèm cửa sổ xe xuống, nghe được tin

tức đó, mỉm cười, nhẹ nhàng nói: "Thư ở đâu?"

Mộc Phong Nhi huýt một tiếng, tất cả mật thám và kiếm thủ của Giám Sát

viện bên ngoài xe lập tức tản ra, kiểm soát các hướng trên con đường và trong

rừng, bao vây chiếc xe ngựa màu đen của Phạm Nhàn ở giữa.

Phạm Nhàn nhận lấy bức thư, lướt qua vài dòng, đã nắm rõ nội dung. Mặc

dù những chữ trên thư rất bình thường, nhưng chỉ có người gửi và người nhận

thư mới hiểu được ý nghĩa thực sự.

Đột nhiên y cảm thấy vành tai hơi ngứa, vội gãi gãi rồi nắm tay lại, xé tan

bức thư thành vô vàn mảnh nhỏ. Đây là thói quen tiêu hủy giấy tờ mà y đã làm

quen từ lâu. Y cũng từng thấy một lần, dường như Hoàng đế bệ hạ cũng có thói

quen tương tự.

Có lẽ những người từng tu luyện chân khí bá đạo đều có quá nhiều chân khí

dư thừa để dùng làm máy cắt giấy người hình thì phải.

Trong đầu Phạm Nhàn đột nhiên nảy sinh những suy nghĩ hoang đường mà

đáng yêu, một nụ cười ảm đạm lặng lẽ hiện lên trên khuôn mặt y. Có thể nhìn ra

được, tâm trạng của y lúc này không tồi.

Mộc Phong Nhi không biết lý do tâm trạng của y tốt lành như vậy, do dự

hỏi: "Đại nhân, phải chăng theo đường cũ?"

"Không." Thần sắc Phạm Nhàn hơi thu lại, nghiêm nét mặt nói: "Các ngươi

tự đi Đông Di thành. Ta sẽ hội hợp với các ngươi ở ngoài thành."

Mộc Phong Nhi hơi kinh ngạc, không dám vâng lệnh nói: "Viện trưởng từng

có chỉ thị nghiêm ngặt, không cho phép đại nhân hành động một mình."

"Hiện giờ ta mới là Viện trưởng." Phạm Nhàn mỉm cười nhìn hắn.

Mộc Phong Nhi hơi lúng túng, bấy giờ mới nhớ, trước lúc rời khỏi kinh đô

bệ hạ đã ban ý chỉ ra thiên hạ, Tiểu Phạm đại nhân chính thức tiếp nhận chức vị

của Trần Viện trưởng, trở thành Viện trưởng Giám Sát viện kế nhiệm của Khánh

Quốc, chứ không còn là Đề ti đại nhân như trước nữa.

Đoàn xe màu đen dần rời đi, Phạm Nhàn đứng trong khu rừng, nhìn những

thuộc hạ trung thành với mình, thầm nghĩ, bản thân phải chịu trách nhiệm cho

sinh mệnh của rất nhiều người, đây có lẽ cũng là điều khiến đầu óc mệt mỏi.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Phía nam kinh đô là châu Vị Châu, châu thành ven sông Vị Thủy, hưởng

ánh hào quang từ kinh đô, lại là nơi đại quan, quý tộc, phú thương Giang Nam

bắt buộc phải đi qua, nên dù thành trì không lớn, trông vẫn cực kỳ phồn hoa.

Bất cứ nơi nào phồn hoa đều có thanh lâu, sòng bạc, nên trong thành Vị

Châu cũng không ngoại lệ, mở một Bão Nguyệt lâu. Còn ở xa xa, phía chéo đối

diện với Bão Nguyệt lâu là sòng bạc lớn nhất, cũng xa hoa nhất thành Vị Châu

– Thiên Kim các
 
Khánh Dư Niên
Chương 1695: Ngư Tràng 2



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Lại nói, cái tên Thiên Kim các này, thật dễ khiến người liên tưởng đến thanh

lâu. Phạm Nhàn giả dạng làm thương nhân, ngẩng đầu nhìn ba chữ lớn trên biển

hiệu Thiên Kim các, không nhịn được mỉm cười.

Trong sòng bạc đã sớm náo nhiệt tiếng người. Dù có quạt quạt gió cỡ lớn do

Nội Khố sát xuất, được đám c* lợi ích thao tác liên tục, hỗ trợ lưu thông không

khí, nhưng mùi người hòa lẫn hương phấn, hơi rượu vẫn hơi khó chịu, Phạm

Nhàn không nhịn được bịt mũi lại.

Nhìn quanh bốn phía, y xác định người cần tìm chắc chắn không thể đợi

mình ở tầng một, bèn bước lên tầng hai, không ngờ bị hai người có vẻ là quản

sự chặn lại ở cửa hành lang.

Phạm Nhàn hơi bất ngờ, lập tức hiểu chuyện gì đã xảy ra, không nhịn được

tự cười nhạo bản thân. Với thân phận của mình, đương nhiên trên đời này

không ai dám cản trở, nhưng hôm nay y chỉ là thương nhân bình thường.

Tầng hai Thiên Kim các mới thực sự là nơi đánh bạc lớn. Người đến đây

hoặc giàu có hoặc quyền quý, cho dù đôi khi cãi vã nhưng vẫn trong giới hạn,

nên rất được khen ngợi. Nhưng nơi này cũng có ngưỡng cửa, và vẻ ngoài của

Phạm Nhàn rõ ràng không đủ để vượt qua ngưỡng cửa ấy.

"Vị tiên sinh này nếu có hứng thú, sao không xem chơi dưới lầu trước?" Tuy

ngăn Phạm Nhàn ở cửa hành lang nhưng người quản sự vẫn nói năng lịch sự, có

thể thấy quản sự Thiên Kim các thật không tồi.

Phạm Nhàn mỉm cười đáp: "Ta đến tìm bằng hữu."

Người quản sự hơi ngạc nhiên, suy nghĩ một lúc rồi nhẹ giọng hỏi: "Không

biết bằng hữumà tiên sinh tìm kiếm họ gì? Nếu có việc gấp, chúng ta có thể

thông báo thay."

"Bạn ta họ Quan."

Nghe đến họ Quan, vẻ mặt người quản sự lập tức thay đổi. Hắn cúi người

thấp xuống, cẩn thận không để khách dưới lầu chú ý, giơ tay ra, rất cung kính

dẫn Phạm Nhàn lên lầu hai, đưa vào một phòng sang trọng rồi thì thầm: "Tiên

sinh chờ một chút."

Phạm Nhàn ngồi trong phòng, không mất bao lâu đã nghe thấy tiếng bước

chân vội vã từ bên ngoài, một thiếu phụ dung nhan quyến rũ mang theo chút lo

lắng bước vào.

Vị quản sự cũng đi theo thiếu phụ, bẩm báo: "Chính là vị tiên sinh này tìm

một người bạn họ Quan."

"Ra ngoài đi. Ngươi biết phải làm gì." Thiếu phụ cung kính cúi đầu với

Phạm Nhàn rồi nói với vị quản sự kia.

Quản sự vâng dạ, đi ra ngoài. Trong lòng vẫn kinh ngạc, không ngờ trên đời

này lại có nhân vật khiến Quan đại tỷ sợ hãi đến thế. Không biết vị thương nhân

này là ai.

Trong phòng chỉ còn Phạm Nhàn và thiếu phụ. Thiếu phụ lập tức hành lễ,

quỳ xuống trước mặt Phạm Nhàn, cung kính nói: "Quan Vũ Mị, bái kiến Đề ti

đại nhân."

Do thiếu một cánh tay nên Quan Vũ Mị quỳ không vững, giọng run run vì

nỗi sợ hãi trong lòng chưa phai.

Phạm Nhàn nhìn cô ả, thở dài. Cánh tay của ả bị chặt do tay mình, chẳng

trách lại sợ hãi như vậy. Đã gần năm năm kể từ lần đầu xuống Giang Nam, Hạ

Tê Phi đoạt lại Minh gia, và nữ tặc nổi tiếng Giang Nam ngày ấy giờ thừa kế

đội ngũ Giang Nam thủy trại.

Có Minh gia hậu thuẫn và Giám Sát viện giúp đỡ, Quan Vũ Mị dễ dàng có

địa vị tột đỉnh trong giới giang hồ. Vẫn là câu châm ngôn kia, giang hồ chỉ là

một phần nhỏ của giang sơn, với đứng Phạm Nhàn sau lưng, cho dù bảo cô ả

làm cầm đầu giang hồ cũng chẳng có gì khó.

"Đứng dậy nói chuyện." Phạm Nhàn nhìn cô, cố ôn tồn nói: "Đúng rồi, từ

nay ta chính thức nắm giữ Giám Sát viện, đừng gọi ta là Đề ti nữa."

Là thành viên ngoại vi, Quan Vũ Mị chưa biết về chiếu chỉ trong kinh đô,

nên kinh ngạc khi nghe tin này. Nhưng chốc lát sau, ánh mắt đó đã chuyển

thành vui mừng.

Trong lòng cô chưa từng oán hận Tiểu Phạm đại nhân, cho dù đối phương

đã chặt mất một cánh tay của mình. Bởi vì Tiểu Phạm đại nhân đã thay biểu ca

báo thù, đoạt lại Minh gia, quan trọng hơn là, cô biết mình chỉ là người có địa vị

như thế nào, sao có thể oán hận Tiểu Phạm đại nhân? Cô chưa bao giờ nghĩ như

vậy, cho nên niềm vui này xuất phát từ tận đáy lòng. Dẫu sao thì sinh tồn ở

Giang Nam cũng phải dựa vào địa vị của Phạm Nhàn trong triều. Trong hai năm

gần đây, cô luôn nghe nói Giám Sát viện ở kinh đô bị áp bức, đám người Giang

Nam cũng bất an. Hôm nay hay tin Phạm Nhàn đã thành Viện trưởng Giám Sát

viện, Quan Vũ Mị thấy nhẹ nhõm phần nào.

"Rốt cuộc Lĩnh Nam Hùng gia và Tuyền Châu Tôn gia đã nhả ra chưa?"

Phạm Nhàn trực tiếp hỏi mục đích của chuyến đi này. Trong ba năm qua, y luôn

âm thầm lừa dối tất cả mọi người trong thiên hạ, tiến hành một sự nghiệp bí

mật. Chỉ có điều sự nghiệp này quá tốn kém, mặc dù trong tay nắm giữ Nội

Khố, nhưng rốt cuộc Nội Khố cũng là của triều đình, tiền buôn lậu thu được

phần lớn đều đổ vào việc đắp đê cứu tế khẩn cấp của triều đình, nên bỗng chốc

y thấy hao tài tới khó bù đắp.
 
Khánh Dư Niên
Chương 1696: Ngư Tràng 3



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Cho dù là Hạ Tê Phi cầm quyền Hạ Minh Ký, hay là Tân Minh gia hiện giờ,

đều âm thầm ủng hộ Phạm Nhàn hết mức, thậm chí ngay cả đệ đệ Phạm Tư

Triệt ở phương bắc dưới sự giám sát ngặt nghèo của hoàng tộc Bắc Tề cũng

chuyển về một lượng lớn ngân phiếu, nhưng Phạm Nhàn vẫn cảm thấy thiếu

hụt.

Tiểu Phạm đại nhân thiếu tiền? Lời đồn này mà lan ra bên ngoài chỉ sợ sẽ

thành trò cười. Nhưng đây là sự thật, cũng nói lên rằng sự nghiệp mà Phạm

Nhàn đã bí mật tiến hành trong ba năm qua hoàn toàn là cái hố đen nuốt tiền

không đáy.

Quan Vũ Mị đã đứng dậy, cẩn thận từng chút một nhìn Phạm Nhàn một cái.

Cô và Hạ Tê Phi đều biết những năm gần đây Tiểu Phạm đại nhân tiêu tiền

nhiều, nhưng không rõ số tiền đó đổ vào đâu. Hơn nữa hai năm trước còn đỡ,

nhờ bọn thuộc hạ của Phạm Nhàn cũng gượng chống được, chỉ là cách đây hai

ngày đột nhiên có tin nói năm nay cần một số tiền lớn, khiến bọn họ không kịp

trở tay.

Khoản bạc này quá lớn, cho dù cho Hạ Tê Phi và Phạm Tư Triệt có thời gian

chuẩn bị, cũng không chắc có thể huy động được.

"Tin tức đến quá muộn, chỉ kịp báo cho Tôn gia và Hùng gia, nhưng vì

không thể nói rõ với đối phương số tiền này dùng vào việc gì, nên họ không

chịu nhả ra." Quan Vũ Mị hơi căng thẳng đáp: "Hai vị đương gia đang ở Sa

Châu, không xa Vị Châu, đại nhân có muốn gặp không?"

"Không cần." Phạm Nhàn lắc đầu, "Việc này cần phải giữ bí mật, có điều

hiện giờ đã mở miệng đòi bạc nhà Tôn Hùng, sớm muộn gì cũng bại lộ. Cũng

tại ta quá vội vàng, cần suy nghĩ thêm."

Quan Vũ Mị thở phào nhẹ nhõm. Thực tế, âm thầm điều chuyển nhiều tiền

như vậy dù có Phạm Nhàn giúp đỡ cũng khó tránh khỏi giám sát của triều đình.

Điều khiến Quan Vũ Mị lo sợ nhất là Tiểu Phạm đại nhân tiêu tốn nhiều tiền thế

mà vẫn giấu diếm triều đình, chẳng lẽ đang âm thầm tổ chức tư quân, chuẩn bị

làm phản? Nếu không với địa vị và gia sản hiện tại, Tiểu Phạm đại nhân không

thể làm ra chuyện điên rồ như vậy.

"Nói với hai nhà Tôn Hùng, không nên nhắc đến ta." Phạm Nhàn hơi nhíu

mày nói: "Nói là đường dây buôn lậu phương bắc gặp vấn đề, triều đình Bắc Tề

đột ngột tịch thu hết hàng hóa, Minh gia phải hoàn lại ngân khố, lại có khoản

lưu thông, nên trong lúc gấp rút cần hai nhà hỗ trợ một số tiền lớn."

Đây cũng là một cái cớ rất tốt, hiện giờ chỉ có hai triều đình phương nam và

phương bắc mới có thể khiến Minh gia ở Giang Nam đột nhiên thiệt hại một số

tiền lớn như vậy. Nhưng Quan Vũ Mị lại nhíu mày hỏi: "Có điều triều đình

phương bắc có rất nhiều gian tế, cho dù đường dây của Giám Sát viện có thể

che giấu được nhưng vẫn có các kênh tình báo khác sẽ phản hồi lại, phía Bắc Tề

hoàn toàn không có động tĩnh gì..." Cô thở dài buồn bã nói: "Trừ khi để triều

đình Bắc Tề phối hợp diễn kịch với chúng ta."

Nói xong câu đó, cô cũng tự cười nhạo bản thân. Nam Khánh và Bắc Tề đối

địch đã lâu, quan hệ thân thiết giữa Tiểu Phạm đại nhân với phương bắc cũng

đổ vỡ hoàn toàn từ trận chiến Tây Lương năm ngoái. Hơn nữa việc Đông Di

thành thuộc về ai bây giờ đã là chuyện thiên hạ đều biết, người Bắc Tề càng

thêm căm hận Phạm Nhàn, làm sao có thể phối hợp diễn kịch với y?

"Diễn kịch cũng được." Phạm Nhàn mỉm cười nói: "Ta sẽ nhờ Tiểu Hoàng

đế Bắc Tề giúp ta diễn hay vở kịch này, qua mắt được triều đình, lại cho hai nhà

Tôn Hùng một lý do đáng tin cậy, ngươi thấy thế nào?"

Trong lòng Quan Vũ Mị kinh hãi, càng thấy khó mà hiểu được Tiểu Phạm

đại nhân. Rõ ràng chỉ y như đùa cợt mà nói ra câu bảo Hoàng đế Bắc Tề phối

hợp diễn kịch.

"Ta sẽ ở lại Vị Châu một đêm, người của hai nhà Tôn Hùng mà đến thì

ngươi chiêu đãi một chút." Phạm Nhàn cầm chén trà lên.

Quan Vũ Mị cáo lui ra ngoài. Nhưng phòng không yên tĩnh bao lâu, một

người mặc áo đen xuất hiện như u linh ở góc phòng, sau lưng đeo một thanh

đao dài, tuy đao vẫn trong vỏ nhưng toát lên cảm giác nguy hiểm bất thường.

Phạm Nhàn nhẹ nhàng đặt chén trà xuống, ngẩng đầu nhìn hắn, hỏi: "Sao

đột nhiên cần nhiều bạc đến thế?"

Đao khách áo đen vẫn đứng trong góc tối, cười nói bằng giọng khàn khàn:

"Xây dựng đến giai đoạn sau luôn chi tiêu rất nhanh... Đó là nguyên văn lời của

Thượng thư đại nhân."

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Lông mày Phạm Nhàn nhíu lại, nhìn người trong bóng tối, do dự một lát rồi

hỏi: "Sao ngươi vui vẻ thế? Mặc dù gặp nhau ít lần nhưng ta thật sự có phần

không quen."

Đao khách trong bóng tối cúi người, cười nói: "Bản tính ta vẫn luôn ngả

ngớn như vậy, mong Tiểu Phạm đại nhân thứ lỗi."

"Ngả ngớn?" Phạm Nhàn cau mày nói: "Chẳng trách năm đó ham chơi gây

ra rắc rối lớn như vậy, trong cung đã chỉ đích danh trừ khử ngươi."
 
Khánh Dư Niên
Chương 1697: Nông dân, sơn trang, chút ruộng đất 1



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Sắc mặt đao khách lập tức lạnh lùng, nghiêm nét mặt nói: "Tất cả là nhờ

Thượng thư đại nhân, ta mới có thể sống sót đến hôm nay."

Phạm Nhàn không nói gì nữa, nhớ lại những chuyện, những người khác.

Trận Đại Đông sơn, hơn trăm Hổ Vệ tử trận, Hoàng đế nhờ thanh kiếm của

Tứ Cố Kiếm, cực kỳ máu lạnh vô tình thanh tẩy Hổ Vệ, cũng xóa sạch hậu

thuẫn lớn nhất mà Phạm Kiến giấu trong hoàng tộc. Chính vì thái độ và tâm chí

ấy mà Phạm Kiến buộc phải nhanh chóng rời khỏi kinh đô hiểm ác.

Nhưng Phạm Thượng thư lớn lên cùng Hoàng đế từ nhỏ, nhiều năm hoạt

động trong triều, thậm chí bí mật huấn luyện Hổ Vệ cho hoàng tộc, tất nhiên

còn để lại một số người.

Đao khách áo đen trước mặt Phạm Nhàn lúc này chính là một trong số đó.

Hắn từng là một thành viên Hổ Vệ nhưng sau giả chết, trở thành thuộc hạ trung

thành của Phạm Kiến, bí mật thay Phạm phủ làm những việc không thể lộ ra

ánh sáng, thậm chí cả việc giám sát gián tế từ trong cung.

Trong cuộc phản loạn ở kinh đô, Phạm Nhàn mạo hiểm ra tay với Khánh Dư

Đường, Phạm Kiến ở phía sau lạnh lùng theo dõi, thu dọn hiện trường. Đó

chính là lực lượng bí mật của Phạm phủ do đao khách áo đen cầm đầu. Cho đến

ngày đó, Phạm Nhàn mới thực sự tiếp xúc được với thế lực cuối cùng của phụ

thân.

"Ngươi cũng biết chuyện trên Đại Đông sơn." Phạm Nhàn nhìn đao khách

hỏi: "Hiện giờ còn bao nhiêu Hổ Vệ sống sót trên đời này?"

"Thuộc hạ của Thượng thư đại nhân còn hai mươi mốt người." Đao khách

áo đen cười nói: "Nếu tất cả Đại tông sư đều chết sạch, bọn ta vẫn có ích."

Phạm Nhàn trước đây chỉ giao thiệp với bảy Hổ Vệ mặt mày ngây ngốc, bây

giờ thật sự không quen với ngữ điệu của đao khách áo đen. Y cười khổ nói:

"Không nhắc chuyện đó nữa, trở lại chuyện trước, đột nhiên cần nhiều tiền như

vậy, chẳng lẽ phụ thân không lo lắng trong triều có ai đoán ra điều gì?"

Đao khách áo đen không trả lời câu hỏi đó mà nhẹ giọng cười hỏi lại: "Gần

đây dường như thiếu gia to lớn hơn rất nhiều, Thượng thư đại nhân truyền tin,

ngài liền thực sự chuẩn bị điều động tiền, thậm chí không ngại nhờ Tôn gia và

Hùng gia, chẳng lẽ... ngài không sợ triều đình phát giác điều gì?"

Nghe vậy, Phạm Nhàn im lặng, đao khách áo đen cũng không tiếp tục hỏi.

Trong ba năm sau cuộc phản loạn ở kinh đô, Phạm Nhàn tiến hành việc làm kín

đáo, không cầu thành tựu mà chỉ cầu không lộ sơ hở. Tiến độ thực sự hơi chậm

chạp.

Nhưng Phạm Nhàn không thể không làm như vậy, và phụ thân của y ở Đạm

Châu dường như cũng tán thành sự thận trọng này. Dù sao với Hoàng đế hiện

tại, ai cũng không dám mạo hiểm gây sự. Một khi sự việc bại lộ chỉ có thể dẫn

đến tình cảnh máu đổ thịt rơi.

Nhưng hôm nay, dường như Phạm Nhàn và Phạm Kiến cha con đồng thời

tăng tốc. Phạm Nhàn hiểu rõ, phụ thân y tăng tốc vì biết tâm ý của y đã dần trôi

về hướng đó.

Lời tiếp theo của đao khách áo đen xác nhận suy đoán của Phạm Nhàn:

"Sau này thiếu gia sau này làm việc gì đó, đừng quên ta." Đao khách áo đen

nói cười: "Ta cũng rất có hứng thú với việc giết vào cung."

Khóe miệng Phạm Nhàn hơi nhếch lên: "Ta rất tò mò, ngươi định báo thù

cho người nhà, hay báo thù cho đồng liêu tử trận trên Đại Đông sơn?"

"Có gì khác nhau chứ?"

"Quả thực không có gì khác nhau, đối với ngươi hay đối với những Hổ Vệ

trong bóng tối. Hoàng đế chưa bao giờ coi các ngươi là con người, các ngươi

không coi hắn ta là quân chủ cũng rất bình thường." Phạm Nhàn hạ giọng:

"Nhưng vấn đề là, ngươi nói thế trước mặt ta, không sợ ta thực sự giết ngươi

sao? Chắc ngươi cũng rõ mối quan hệ giữa Hoàng đế và ta."

Đao khách áo đen bình tĩnh nói: "Ta càng rõ mối quan hệ giữa ngài và

Thượng thư đại nhân."

"Thật mâu thuẫn." Phạm Nhàn cười thở dài: "Các ngươi là nhóm đao khách

mạnh mẽ, nhưng cũng rất nguy hiểm, ngay cả ta cũng không chắc có thể khống

chế các ngươi. Vậy nên ta nghĩ, tốt nhất ngươi vẫn ở bên cạnh phụ thân, kể cả

Hổ Vệ trong bóng tối cũng thế, đừng cố gắng can dự vào việc của ta."

Trong mắt đao khách áo đen lóe lên chút thất vọng.

"Chỉ có phụ thân mới kiểm soát được các ngươi, còn ta muốn nắm mọi việc

trong tay mình, nên không thể dùng các ngươi." Phạm Nhàn dần thu hồi nụ

cười, điềm tĩnh nói: "Ta có lực lượng riêng của mình, nhiệm vụ của các ngươi

chỉ có một, bảo đảm an toàn cho phụ thân. Miễn là ngươi làm được điều đó, để

ta không có nỗi lo về sau sau, ta có thể hoàn thành mục tiêu của ngươi và các

huynh đệ."

Đao khách áo đen im lặng.

Sau một hồi im lặng, Phạm Nhàn uống một ngụm trà lạnh bên cạnh, vô thức

kéo hai chân lên ghế, tư thế này không đẹp nhưng khiến y cảm thấy an toàn hơn

nhiều.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
 
Khánh Dư Niên
Chương 1698: Nông dân, sơn trang, chút ruộng đất 2



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Khoảnh khắc đó, y nhớ tới Nhị hoàng tử, nhìn đao khách trước mặt, lại nhớ

đến Cao Đạt và những người vô tội hy sinh vì âm mưu của Hoàng đế. Y thậm

chí nhớ đến Trần Bình Bình, nghĩ tới Kinh Qua đeo mặt nạ bạc từng cắt cổ Tần

Hằng trước cổng hoàng cung.

Đã mấy ngày không gặp Kinh Qua. Trong mắt Phạm Nhàn lóe lên tia sáng,

nghĩ đến Trần Bình Bình âm thầm làm nhiều việc, cứu sống nhiều người từ cõi

chết, trong khi đó những năm qua phụ thân cũng làm việc tương tự.

Hai chiến hữu khi xưa dù không hòa giải nhưng lựa chọn con đường rất

giống nhau. Có lẽ vì cả hai đều hiểu, chỉ những ai trải qua sinh tử mới có can

đảm đứng vững trên đời, chống lại mọi áp lực. Chỉ những ai vượt qua sinh tử

đại nạn mới có thể dũng cảm thậm chí kiêu ngạo điên cuồng đứng thẳng dưới

ánh hào quang của hoàng quyền.

Đó có lẽ chính là vấn đề về tâm chí mà Tứ Cố Kiếm đề cập, không liên quan

đến trình độ tu luyện. Chỉ có những con người như vậy mới có thể làm những

việc lớn lao, như đao khách áo đen trước mặt, như Kinh Qua đeo mặt nạ bạc.

“Trở về báo, ta sẽ sớm giải quyết xong vấn đề tiền bạc, nhưng phải biến giấy

trong tiền trang thành nuôi dưỡng cần thiết cho Ngư Tràng, việc này vốn rất khó

khăn." Phạm Nhàn nhìn đao khách áo đen, cẩn thận nói: "Ta lo sợ bên cạnh có

tai mắt của cung đình, nên lần này đến Vị Châu mới tìm Quan Vũ Mị làm bóng

che. Nếu cung đình hay bộ Hình, Đô Sát viện phát giác điều gì, cũng chỉ nghi

ngờ đến mức độ này. Vậy nên ngươi cũng cần cẩn thận, không để bị ai để mắt

tới."

"Vấn đề là thiếu gia tới gặp Quan Vũ Mị cũng là để huy động tiền cho Ngư

Tràng mà." Đao khách áo đen hiếm khi cau mày: "Nếu đối phương truy tìm từ

khía cạnh này thì sao?"

"Ta và ngươi như hai bờ vực thẳm, luôn liên lạc riêng lẻ. Cho dù có ai điều

tra, cũng chỉ tìm đến ta mà thôi, không tìm ra được gì thêm. Còn về dòng chảy

của tiền bạc, phần trước trong sổ sách tự nhiên có các lão quan bộ Hộ của phụ

thân ở Giang Nam xử lý..." Phạm Nhàn hơi cúi đầu, dường như cũng thấy việc

này hơi khó khăn, chậm rãi nói: "Ta có thể xử lý một phần rồi xem Đông Di

thành ra sao. Nếu có thể nhập hàng từ ngoại quốc, chắc là có thể đẩy nhanh tốc

độ hơn nhiều."

"Vậy ta đi đây." Dù cảm thấy Phạm Nhàn chưa nói hết nhưng đao khách áo

đen biết mình phải đi, cúi đầu nói: "Có điều trong ba năm qua, ta luôn tò mò

một chuyện."

Phạm Nhàn ngước nhìn y, mỉm cười hỏi: "Chuyện gì?"

"Tại sao lại gọi là Ngư Tràng?"

Sau một hồi im lặng, Phạm Nhàn nói: "Ngư Tràng là một thanh kiếm, của

một người tên Chuyên Chư, là thanh kiếm giấu trong bụng cá, có thể mãi mãi

ẩn trong bụng cá, nhưng một khi lộ ra sẽ đâm xuyên tim ai đó."

"Ngươi là một Ngư Tràng, Kinh Qua từng là Ngư Tràng, Ảnh Tử bên cạnh

ta cũng vậy. Chỉ có điều các ngươi đã lộ diện còn Ngư Tràng của ta vẫn phải ẩn

giấu." Phạm Nhàn mỉm cười nói.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Phạm Nhàn ở lại Vị Châu một đêm, bàn bạc việc tập hợp ngân lượng với

Quan Vũ Mị. Hạ Tê Phi đang ở Tô Châu nên dù thế nào cũng không thể đến

kịp, Phạm Nhàn chỉ có thể nhờ Quan Vũ Mị nhắc nhở chủ nhân mới của Tân

Minh gia về tầm quan trọng của việc này. Ngày hôm sau, đại diện của Lĩnh

Nam Hùng gia và Tuyền Châu Tôn gia đã đến Vị Châu, Phạm Nhàn chỉ quan

sát kín đáo rồi yên tâm về thái độ của hai nhà này.

Lý do mà Tân Minh gia đưa ra thực sự rất thuyết phục, mặc dù phương bắc

vẫn chưa có tin tức gì truyền đến, nhưng hai nhà Tôn Hùng chắc chắn sẽ không

tin rằng Hạ Tê Phi lừa dối chính mình, bởi việc lừa dối này không mang lại lợi

ích gì.

Trong thương trường, việc cho vay lẫn nhau phụ thuộc vào khả năng trả nợ

của đối phương. Với hai nhà Tôn Hùng, cho dù Bắc Tề siết chặt hoạt động buôn

lậu của Minh gia do vụ Đông Di thành, nhưng sau lưng Minh gia giờ đây có

Tiểu Phạm đại nhân, nguồn hàng từ Nội Khố không ngừng cung cấp đảm bảo,

vẫn là một mỏ vàng, dù thế nào cũng không thể không trả nợ.

Sau khi xác nhận việc này, Phạm Nhàn lại bí mật sai Quan Vũ Mị thông báo

cho Hạ Tê Phi tổ chức tiệc chiêu đãi Dương Kế Mỹ, thương nhân muối số một

Giang Nam, chắc chắn trong nhà lão cất giấu không ít bạc. Hạ Tê Phi vay tiền

lão ta cũng không quá khó.

Nếu một mình Dương Kế Mỹ không đủ, y sẽ huy động các thương nhân

muối Giang Nam giúp đỡ. Phải nói, sau 2-3 năm ở Giang Nam, Phạm Nhàn đã

tạo dựng nền tảng vững chắc. Miễn không chạm đến nền móng của triều đình, y

hoàn toàn có thể tập hợp sức mạnh thương trường Giang Nam. Lực lượng này

thực sự kinh khủng, có thể huy động rất nhiều bạc trong thời gian ngắn, không

phải ai cũng làm được.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
 
Khánh Dư Niên
Chương 1699: Nông dân, sơn trang, chút ruộng đất 3



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Mất cả ngày lo những việc này, hoàng hôn Phạm Nhàn rời Vị Châu, biến

mất trong sắc trời đỏ như máu. Từ đó, không chỉ bộ hạ ở Giang Nam mất dấu

Phạm Nhàn, ngay cả thân tín trong Giám Sát viện và Khải Niên tiểu tổ cũng

vậy.

Một cao thủ trẻ tuổi cửu phẩm đắm chìm cả đời trong Giám Sát viện, cải

trang kỹ càng rồi lên đường, hoàn toàn có thể tránh mắt người. Như thế, Phạm

Nhàn biến mất.

o O o

Không biết bao nhiêu ngày trôi qua, xuân ý đã trong đại lục sâu thẳm không

gì hơn nổi. Một bóng dáng phong trần mệt mỏi xuất hiện ở khe núi biên giới

Bắc Tề và Đông Di.

Nơi đây hẻo lánh nhưng giao thông không mấy lạc hậu, vì từng là con

đường buôn bán trung chuyển; tuy bị bỏ hoang lâu năm, đã biến mất trên bản đồ

cùng tâm trí nhiều người.

Nhìn từ bên ngoài ngọn núi, nơi đây im ắng, chỉ có tiếng chó sủa, gà gáy, và

bóng nông phu trên đường làng. Đêm đã khuya nhưng họ dường như không cần

đèn mà vẫn nhìn rõ lối mòn trơn trượt dưới chân.

Bóng người lặng lẽ vượt qua những nông phu, bước vào trong núi.

Con đường uốn lượn như Ngư Tràng, vòng vèo men theo sườn núi. Bóng

người mệt mỏi cứ thế bước đi, không biết bao lâu, áo quần đẫm sương đêm,

giày vải giẫm gãy cành khô. Cuối cùng leo tới giữa sườn núi. Trước mắt vẫn là

cảnh hoang vu nhưng chỉ cần quay đầu là thấy vô số ngọn đèn lung linh, biết

bao sơn trang hoa viên, và các tòa kiến trúc mới tinh giữa sơn cốc như một phép

màu.

Bóng người ném cây gậy tre xuống, nhìn ánh đèn dưới chân núi, trong lòng

xúc động đến nỗi mắt ươn ướt.

Bởi vì y biết bao nhiêu tâm huyết và tài lực đã bỏ ra để tạo nên cảnh tượng

ẩn sau làng quê này, không biết có bao nhiêu người đang cống hiến cho nó.

Giống như những nông dân y từng gặp trước núi.

Mùa xuân năm Khánh Lịch thứ mười, Phạm Nhàn lần đầu đến Thập Gia

thôn, ngôi làng hẻo lánh mà y gọi là Ngư Tràng. Làng miền núi xa xôi nhưng

đèn đuốc lung linh trong đêm khuya át cả sao trời, khiến lòng người xúc động.

Thập Gia thôn chắc chắn không chỉ mười nhà, từ đường cái vào khe núi,

những hộ dân ven ruộng đã vượt xa con số đó. Những người nông dân thực ra là

người canh gác, ngăn chặn lối vào núi, bảo vệ bí mật trong núi.

Phạm Nhàn có thể xuyên qua hàng rào này, dễ dàng vào Thập Gia thôn bởi

vì chính y là người sắp xếp hệ thống phòng thủ chặt chẽ này. Sự kết hợp trí tuệ

của vô số quan lại Nhị Xử và Lục Xử Giám Sát viện thực sự hiệu quả. Dĩ nhiên,

khi Phạm Nhàn lên kế hoạch, các quan lại chỉ biết mỗi phần việc nhỏ của mình,

không hề biết các bản vẽ đó được hiện thực hóa ở ngôi làng nhỏ phía đông bắc.

Leo theo con đường nhỏ trên núi, vừa qua một ao nhỏ, các tòa nhà chằng

chịt hiện rõ dưới ánh sao.

Phạm Nhàn trong lòng xao động, đứng lặng tại chỗ, trong lòng cảm khái,

nghĩ thầm ngay cả nếu có người ngoài vô tình lọt vào đây, chỉ thấy các tòa lầu

ngoài, cũng sẽ tưởng là trang viên của của đại phú gia trên núi.

Y vừa dừng bước, thân hình hiện ra dưới ánh sao, lập tức hàng chục mũi tên

từ bóng tối nhô ra nhắm thẳng vào y.

Phạm Nhàn cúi đầu, che khuất khuôn mặt trong bóng tối, kéo mũ áo che đầu

rồi lấy tấm lệnh bài nhỏ trong lưng quần ra, quay về phía những cây nỏ mang

sát ý uy nghiêm đáng sợ này.

Một người trông có vẻ giống quản gia bước ra từ trong đêm, cẩn thận tiến

lại gần Phạm Nhàn, nhận lấy tấm lệnh bài, nhìn kỹ một hồi lâu mới phất tay ra

hiệu cho những mũi tên biến mất.

Quản gia dẫn đường, đưa Phạm Nhàn đi qua các lối đá xanh giữa các sân

viện, đến một nơi vắng vẻ. Xác nhận không ai để ý, hắn mới quỳ xuống, kích

động nói: "Bái kiến Đề ti đại nhân."

Phạm Nhàn mỉm cười nhìn y, thành viên nhóm đầu tiên của tiểu đội, cũng là

trợ thủ đắc lực mà năm xưa Vương Khải Niên giúp mình thu nạp, đã hơn 2 năm

không gặp. Rõ ràng vị mật thám này không ngờ Phạm Nhàn đột nhiên xuất hiện

ở đây, cho nên vô cùng phấn khởi.

"Những năm qua vất vả cho ngươi rồi." Phạm Nhàn nói với quản gia: "Tạm

thời đừng tiết lộ tin tức ta đến. Đưa ta gặp các lão chưởng quỹ trước đã."

"Vâng." Quản gia cung kính cúi đầu, đột nhiên nói: "Lão đại nhân cũng vừa

đến đây."

Phạm Nhàn giật mình, hỏi: "Chuyện khi nào?"

"Tám ngày trước."

“Mau dẫn ta đi gặp ông ấy.”

o O o

Hai bóng người u ám đi giữa ánh sao, bước qua những kiến trúc của Thập

Gia thôn. Phạm Nhàn lặng lẽ đánh giá các tòa nhà có chiều cao khác thường,

các cửa sổ và chỗ thông gió đặc biệt, tự hỏi bên trong đã sắp đặt đồ đạc hay vẫn

trống rỗng.

Mặc dù mọi thứ ở đây đều do tiền bạc của y xây dựng từng chút một, nhưng

vấn đề quan trọng nên suốt hai năm qua Phạm Nhàn cắt đứt mọi liên lạc. Kể cả

thuộc hạ trung thành nhất ở Giang Nam cũng không hề hay biết y lại cất giấu

một ngôi làng như thế này.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back