Dịch Khánh Dư Niên

Khánh Dư Niên
Chương 1680: Chiếc ô đen trong Thái Học và gọng kính trên mũi 2



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Trời đột ngột đổ mưa, mặc dù không lớn nhưng những hạt mưa rải rác trên

cánh cửa gỗ sẫm màu Thái Học, khiến chúng trở nên cực kỳ nổi bật, từ lúc lốm

đốm dần dần thấm đều, đá lát đường cũng sắp đọng thành vũng nước.

Một quan viên trẻ tuổi im lặng lấy chiếc áo mưa từ trong xe ra, định choàng

lên vai ta. Phạm Nhàn lắc đầu từ chối. Mặc dù y rất thích mặc áo mưa màu đen,

dẫn theo thuộc h* th*n tín nhất, xếp thành hình tam giác, lượn ờ như ma quỷ

trong đêm thu yên tĩnh ở kinh đô. Nhưng hôm nay là ở Thái Học, y không muốn

tỏ ra quá khác thường, khiến cho các học sinh thanh thuần nhiệt huyết hoảng sợ.

Mộc Phong Nhi cầm dù che cho y, đưa vào trong cổng Thái Học.

Lúc này đã là buổi chiều, mặt trời vốn đã nghiêng về phía tây, giờ bị mây

đen che phủ, mưa rào quét qua, ánh sáng trở nên càng tăm tối. Cả khoảnh sân

rộng lớn tràn ngập không khí thanh u, đi dọc theo hàng cây xanh, quả thật chẳng

thấy bóng dáng người nào, trống trãi yên tĩnh đến cùng cực.

Hơn ngàn học sinh Thái Học lúc này vẫn đang lên lớp, Phạm Nhàn với tư

cách giáo thụ ở Thái Học, tất nhiên biết rõ, chỉ cau mày suy nghĩ, sao tiếng đọc

sách lại ngừng lại trật tự đến thế?

Giống như đàn ong bỗng nhiên đồng loạt hoạt động, hay gió núi ùa vào một

khe đá hẹp, trong khoảnh sân yên tĩnh của Thái Học bỗng vang lên tiếng ù ù,

âm thanh càng lúc càng lớn, hóa ra là tiếng bàn tán cười đùa hỗn tạp của vô số

người.

Tan học rồi, vài trăm sĩ tử trẻ tuổi cùng lúc đi ra từ các nơi trong sân Thái

Học, đổ ra lối đi rộng lớn giữa sân, lít nha lít nhít, một luồng sinh khí mới mẻ

bỗng chốc tràn ngập không gian.

Có những thanh niên quên mang dù, hò hét vui sướng nhảy cẫng lên trên lát

đá xanh ướt đẫm, xông thẳng qua tầng tầng màn mưa, chạy về hướng học xá.

Nhiều học sinh thong thả hơn, nở nụ cười bình thản, cầm dù đi bên cạnh. Trong

khoảnh khắc, cả sân nở rộ đủ loại hoa dù đủ màu, chỉ là không có màu sắc rực

rỡ nào, phần lớn đều là màu xám nhạt.

Kết quả là Phạm Nhàn vốn không muốn khoe mẽ, nhưng vì cái dù đen khá

lớn trên đầu mà trở thành điểm nhấn lạ lùng giữa rừng ô mờ nhạt, lập tức thu

hút sự chú ý của mọi người.

"Tiểu Phạm đại nhân!"

"Thầy!"

"Tiên sinh!"

Các học sinh vui mừng vây quanh, liên tục hành lễ với Phạm Nhàn. Phần

lớn các học sinh chỉ từng thấy y từ xa, còn một số may mắn được y tổ chức biên

soạn kinh sử của Trang đại gia, nên gọi càng thêm hăng hái.

May mà không gây ra tắc nghẽn gì, có lẽ những học sinh này đều biết Phạm

Nhàn bận rộn chính sự trong triều, hơn nữa gần đây còn bận việc lớn ở Đông Di

thành, nên ai nấy đè nén vui sướng trong lòng, sau khi hành lễ hỏi han xong

xuôi là nhường đường ở giữa.

Phạm Nhàn gật đầu mỉm cười, lại nói vài câu với các học sinh và giáo thụ

quen biết, ngẩng đầu nhìn bầu trời, cũng không dám chần chừ thêm, lên tiếng

chào rồi đi vào khoảng sân yên tĩnh phía trong.

Sau lưng y, các học sinh Thái Học không kiềm chế được phấn khích, tò mò

bàn tán sôi nổi, đoán xem hôm nay Tiểu Phạm đại nhân đến Thái Học có việc

gì, có phải chuyện Đông Di thành hay không, Hoàng đế bệ hạ sẽ trả Tiểu Phạm

đại nhân về Thái Học, cho phép người tiếp tục giảng bài hay chăng?

o O o

Thu ô lại, để bên cạnh cửa, một dòng nước mát lạnh từ mũi ô chảy xuống,

viết thành một chữ đại trên bậc cửa gỗ cao. Phạm Nhàn nhận lấy khăn lông từ

tay giáo viên, lau qua loa mái tóc ẩm ướt rồi bước vào trong, cúi chào vị Đại

học sĩ ngồi sau bàn: “Đến thăm ngài.”

Hồ Đại học sĩ tháo kính mắt trên mũi xuống, nghi ngờ nhìn y một lúc mới

nhận ra là ai, cười nói: “Hiếm khi ta không phải ở trong gian phòng kia, định

tìm chỗ thanh vắng nghỉ ngơi, ngươi không thể để ta yên một chút được sao?”

Hiện nay, Môn Hạ Trung Thư do Hồ Đại học sĩ cầm đầu. Tuổi tác của

Hoàng đế bệ hạ dần cao, sức lực tất nhiên không bằng thời kỳ trung niên sung

mãn, hơn nữa, dường như vị quân vương này cũng suy nghĩ thông suốt, giao

phó nhiều việc chính sự cho Môn Hạ Trung Thư, không phải việc gì cũng tự

mình cân nhắc. Cứ như vậy, quyền lực của Môn Hạ Trung Thư được mở rộng

thêm phần nào, công việc thì bận rộn vô cùng. Theo lời đánh giá của một số

quan lại tinh tường, Môn Hạ Trung Thư ngày nay đã dần biến thành Tướng phủ

thời xưa, còn quyền lực trong tay thủ lĩnh Đại học sĩ - Hồ Đại học sĩ cũng giống

như Lâm Nhược Phủ thuở trước.

Phạm Nhàn không tin điều đó. Hoàng đế phải khó nhọc lắm mới hạ bệ được

lão nhạc phụ của mình, tất nhiên sẽ không cho phép xuất hiện thêm một Lâm

Nhược Phủ thứ hai. Nhưng y cũng biết Hồ Đại học sĩ hằng ngày bận rộn chính

sự, thực sự vất vả. Hắn bước tới cười, lại cúi đầu lễ một lần nữa, nói: "Nếu

không phải việc trọng đại, cũng không dám đến làm phiền ngài."
 
Khánh Dư Niên
Chương 1681: Chiếc ô đen trong Thái Học và gọng kính trên mũi 3



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Quan hệ giữa Hồ Đại học sĩ và Phạm Nhàn rất tốt. Một phần vì trong cuộc

tranh luận văn tự cổ kim, hai người có quan điểm tương đồng, cảm phục tính

cách của nhau nên có tình cảm không tồi. Mặt khác, trong biến cố kinh đô phản

loạn, Hồ Đại học sĩ đã giúp Phạm Nhàn một đại ân, cuối cùng Phạm Nhàn cũng

chính là người dẫn đầu cứu tính mạng ông.

"Nói đi." Hồ Đại học sĩ để kính lên bàn, phát ra tiếng cạch nhẹ. Ngừng một

lát, ông thở dài nói: "Muốn ngươi tự mình ra tay, chắc chắn không phải chuyện

tốt lành gì."

Phạm Nhàn mỉm cười, nhìn cặp kính trên bàn, nhưng không nói ngay mà

hỏi: "Cặp kính này còn dùng tốt chứ?"

Hồ Đại học sĩ vẫn giữ nét trẻ trung không tương xứng với tuổi tác như xưa,

nhưng Phạm Nhàn biết, đôi mắt của vị quan văn này lại có chút vấn đề. Hai

năm trước lúc trò chuyện, Phạm Nhàn đã ghi nhớ, sai người trong Nội Khố

nghiên cứu lâu ngày, cuối cùng tìm được thủy tinh nhập qua đường biển ở Đông

Di, làm ra cặp kính độc nhất vô nhị tặng ông.

Hồ Đại học sĩ rất cảm kích chuyện này, vì ngày đêm bận rộn công việc, xem

xét tấu chương, mắt kém sẽ gặp vấn đề rất lớn.

Có điều, do làm thủ công, không có máy kiểm tra thị lực, nên Phạm Nhàn

chỉ biết Hồ Đại học sĩ bị cận thị, không rõ kính có thực sự giúp ích gì không.

"Rất tốt, rất tốt." Hồ Đại học sĩ cười nói: "Chỉ riêng tâm ý từ cặp kính này,

ngươi muốn làm chuyện gì ta cũng sẽ giúp. Dẫu sao Tiểu Công gia sẽ không để

ta làm chuyện ngu xuẩn trái mệnh kháng chỉ."

Nghe vậy, Phạm Nhàn im lặng, suýt nữa bật cười, nghĩ thầm rằng vị Đại học

sĩ này bề ngoài trượng nghĩa nhưng thật ra rất cẩn thận. Hai người đều hiểu, vấn

đề mà Phạm Nhàn không thể tự giải quyết, chắc chắn là việc nội bộ triều đình.

Lời nói của Hồ Đại học sĩ rõ là gian xảo tới cực điểm.

Phạm Nhàn lắc đầu cười. Đang lúc Hồ Đại học sĩ tưởng y không tiện mở

miệng, đang vuốt râu tự an ủi thì y đột nhiên nheo mắt nói: "Tôn Kính Tu của

Kinh Đô phủ là một vị quan không tệ..."

Ngón tay Hồ Đại học sĩ siết chặt, suýt nhổ tung chòm râu, ho liên tục hai

tiếng. Ông thực sự không ngờ Phạm Nhàn lại mở miệng trực tiếp như vậy. Về vị

trí Phủ doãn Kinh Đô phủ, với tư cách thủ lĩnh quan văn tất nhiên Hồ Đại học sĩ

rõ cục diện hiện tại được tạo dựng như thế nào, chẳng qua Hoàng đế bệ hạ đang

ủng hộ Hạ Tông Vĩ lên nắm quyền, ông chỉ có thể im lặng.

Ông dò xét nhìn Phạm Nhàn, nói: "Vị Tôn đại nhân này... lời đồn năm đó

không phải do Tiểu Công gia tự mình dẹp xuống sao?"

Phạm Nhàn cũng không muốn vòng vo, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh ông,

ghé tai thì thầm: "Ta với khuê nữ nhà họ Tôn không có quan hệ, nhưng ta thực

sự muốn bảo vệ Tôn đại nhân."

"Đây là ý của Hoàng đế bệ hạ." Hồ Đại học sĩ cũng chẳng kiêng kỵ gì trước

mặt y, trực tiếp đẩy Hoàng đế ra.

Phạm Nhàn cười lạnh nói: “Chẳng qua là Hạ Tông Vĩ nhảy nhót thôi, liên

quan gì đến Hoàng đế bệ hạ?"

Hồ Đại học sĩ bật cười, biết trước mặt bất cứ ai thằng nhóc này cũng không

thừa nhận vấn đề Kinh Đô phủ là ý của Hoàng đế bệ hạ, bằng không sẽ là hắn

công khai đấu với Hoàng đế bệ hạ.

Phạm Nhàn tiếp tục: "Ta chỉ hỏi một câu thôi, ba năm qua thành tích của

Tôn Kính Tu ra sao?"

"Cái này..." Hồ Đại học sĩ vuốt râu, im lặng một lúc rồi nói: "Hai năm trung

thượng, một năm trung, chỉ là bình thường thôi."

Kinh Đô phủ là vị trí rất quan trọng, nên ông nhớ rõ thành tích ba năm qua

của Tôn Kính Tu, vừa hỏi là trả lời ngay. Phạm Nhàn lạnh nhạt cười, nói:

"Đừng nói những lời vô nghĩa che mắt kia, Đại học sĩ biết rõ mà, vị trí Phủ doãn

Kinh Đô phủ vốn không phải do con người quyết định, mà là đắc tội phủ này

hay nha môn kia, hằng năm bị khảo sát kém, năm nào cũng chẳng trượt."

"Mai Chấp Lễ hồi đó cũng chỉ là bình thường." Phạm Nhàn xoa xoa cổ tay,

nói: "Tôn Kính Tu có hai năm trung thượng đã quan lại có tài. Hơn nữa người

này không thích xây dựng phe cánh mưu lợi riêng, có thể được đánh giá như

vậy thực sự là hiếm có."

Hồ Đại học sĩ im lặng một lát, cuối cùng không thể chống lại lương tâm và

nguyên tắc của mình, nhẹ nhàng gật đầu. Ông cũng biết vị trí Phủ doãn Kinh Đô

phủ rất khó khăn, Tôn Kính Tu thực sự là một thuộc hạ hiếm có, nếu vẫn để hắn

phụ trách Kinh Đô phủ, bản thân ông với tư cách Đại học sĩ cũng sẽ dễ dàng

hơn rất nhiều.

"Nếu thật sự cách chức hắn, ai sẽ thay thế?" Phạm Nhàn nghiêm nghị nói:

"Hôm nay ta đến không vì tình cảm riêng tư, không vì đấu đá, chỉ muốn hỏi một

câu, Đại học sĩ có muốn nhìn Kinh Đô phủ ba năm sau lại thay đổi năm Phủ

doãn, cuối cùng gây hỗn loạn đến mức không ai dám nhậm chức, thậm chí chơi

trò nuốt than cho sinh bệnh?"
 
Khánh Dư Niên
Chương 1682: Chiếc ô đen trong Thái Học và gọng kính trên mũi 4



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Hồ Đại học sĩ thở dài, khó xử nói: "Ta cũng không muốn Tôn đại nhân bị

cách chức, chỉ không hiểu tại sao trong cung lại có tin đồn truyền ra."

Ông nhìn chằm chằm vào Phạm Nhàn, nhẹ giọng hỏi: "Có phải ngươi lại cãi

nhau với Hoàng đế bệ hạ không?"

Trong thiên hạ này người dám cãi nhau với Hoàng đế bệ hạ chỉ có mình

Phạm Nhàn. Phạm Nhàn cười tự giễu nói: "Không liên quan đến việc cãi nhau.

Đại học sĩ nên nhìn ra, Hoàng đế bệ hạ muốn dùng việc này tôn vinh uy quyền

của Hạ Tông Vĩ. Đừng nói bây giờ Tôn Kính Tu là người của ta, cho dù y là kẻ

ngốc ta cũng muốn bảo vệ."

"Trước đó còn nói không vì tư tình, giờ lại thành người của ngươi." Hồ Đại

học sĩ cười khổ lắc đầu, nói: "Ngươi muốn ta làm gì? Nếu ta ra mặt, chắc chắn

bệ hạ sẽ đoán là do ngươi. Hạ đại nhân cũng là người tài giỏi, sao ngươi lại

muốn đấu đá với hắn ta."

Phạm Nhàn im lặng một hồi, nhẹ nhàng nói: "Ta nhất định phải đấu với hắn

ta. Thế cuộc này, hoặc là gió đồng đè gió tây, hoặc là gió tây ép gió đông. Ta sẽ

không cho Hạ Tông Vĩ một tia hy vọng, một chút cơ hội, một lần thành công

lịch sử."

"Tại sao?" Hồ Đại học sĩ thấy y nói nghiêm túc, hơi kinh ngạc trong lòng,

nghi hoặc hỏi lại.

Phạm Nhàn không trả lời, vì liên quan đến việc y muốn cố giữ quyền lực

trong tay dưới sức ép của Hoàng đế bệ hạ, đưa ra một lần tuyên ngôn. Y đứng

dậy nói: "Tối nay ta sẽ vào cung cãi lộn, buộc Hoàng đế bệ hạ không ban chiếu

chỉ. Như vậy, vấn đề Kinh Đô phủ là áp lực của Môn Hạ Trung Thư, ta cần Đại

học sĩ giúp đỡ một chút."

Hồ Đại học sĩ không nói gì, dường như đang chờ lời giải thích tiếp theo của

Phạm Nhàn.

Phạm Nhàn mỉm cười nói: "Tôn Kính Tu là một quan viên không tệ, không

nên biến mất trong cuộc đấu đá quyền lực vô nghĩa, lý do thực ra chỉ đơn giản

vậy thôi."

Không đợi Hồ Đại học sĩ lên tiếng, Phạm Nhàn thong thả nói: "Thái Học

này là nơi không tệ, tuổi trẻ sôi nổi, những học trò này tương lai đều sẽ ra làm

quan, chúng ta là thầy dạy, không chỉ cần dạy học thuật, còn phải dùng tình hình

trong triều để giúp các bọn họ xây dựng lòng tin."

"Một quan viên, miễn là chịu làm việc, sẽ được bình an vô sự." Phạm Nhàn

nhìn thẳng vào mắt Hồ Đại học sĩ, "Nếu Tôn Kính Tu sụp đổ như thế, người

làm thầy như ngươi dùng gì để dạy các học trò? Những tiêu chuẩn trong sách

của Đại học sĩ còn có tác dụng gì nữa chăng?"

Bị Phạm Nhàn dồn vào góc, Hồ Đại học sĩ im lặng một hồi, biết Tiểu Công

gia này là người nói được làm được, nếu mình không đồng ý, e rằng y sẽ lợi

dụng uy tín của mình ở Thái Học để kích động học trò làm chuyện gì đó, đành

thở dài nói: "Được rồi, chỉ cần Hoàng đế bệ hạ không ban chiếu chỉ, ta sẽ bảo

vệ Tôn đại nhân."

Nghe vậy, Phạm Nhàn mới mỉm cười hài lòng, cúi chào rồi không nói gì

thêm, định cáo lui.

Hồ Đại học sĩ cầm cặp kính trên bàn, cười nói: "Coi như đền đáp ân tình

chiếc kính này... Nhưng ngươi không thấy tình cảm ta đền đáp lại nhiều quá à?"

Tâm trạng Phạm Nhàn rất tốt, nói: "Cùng lắm thì sai người trong Nội Khố

làm thêm vài cái, tặng cho các tiểu công tử nhà ngài làm đồ dự phòng."

Hồ Đại học sĩ bị y âm thầm trào phúng, không biết phản bác thế nào, mỉm

cười mắng: "Ý ta là, mấy hôm trước Học chính đại nhân có nói, lúc nào ngươi

xong việc Đông Di thành thì nhanh chóng quay lại Thái Học dạy học."

Phạm Nhàn cười đáp: "Việc này cho dù không nhắc, ta cũng sẽ sớm thực

hiện." Đó là lời thật lòng, hôm nay bước vào Thái Học, nhìn thấy nhiều học trò

trẻ tuổi, tâm trạng Phạm Nhàn rất tốt, như nhớ lại thời đi học kiếp trước. Hơn

nữa y biết các học trò này sau này sẽ là trụ cột của Khánh Quốc, nếu có thể ảnh

hưởng họ từ sớm, có lẽ sẽ là pháp bảo giữ mệnh cho y về sau.

o O o

Phạm Nhàn cáo lui, một mình Hồ Đại học sĩ đứng dưới ánh đèn lờ mờ, tiếp

tục công việc. Không rõ bao lâu sau, khi trời chưa hoàn toàn tối, một quan viên

nhẹ nhàng bước vào, thì thầm vài câu bên tai ông.

Hồ Đại học sĩ im lặng một hồi, khóe miệng không khỏi nở nụ cười cay

đắng, nhẹ nhàng nói: "Hóa ra hôm nay trong bữa tiệc ở Tôn phủ còn xảy ra

chuyện như vậy. Thật không biết Tiểu Công gia nghĩ thế nào, gây chuyện ồn ào

khoe mẽ như thế, hoàn toàn trái với tính cách âm u của hắn trước đây."

Quan viên kia tất nhiên là thuộc hạ tin cẩn của Hồ Đại học sĩ, trên mặt cũng

lộ vẻ khó hiểu, nghi ngờ nói: "Hơn này, việc này có vẻ kỳ quái. Rõ ràng biết là

ý chỉ từ trong cung mà Tiểu Phạm đại nhân vẫn cố chống lại, thậm chí không

ngại đến van nài thầy, chỉ vì một Tôn Kính Tu, có đáng không?"

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
 
Khánh Dư Niên
Chương 1683: Vườn xuân lộn xộn 1



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

"Không chỉ vì Tôn Kính Tu." Hồ Đại học sĩ lại thở dài, phất tay cho quan

viên lui xuống, dặn dò: "Chuyện này không cần nhắc lại nữa. Miễn là Hoàng đế

bệ hạ không ra chiếu chỉ, ta sẽ thay Tiểu Công gia bảo vệ người kia, cũng không

sao."

Quan viên trầm giọng đáp lời rồi cáo lui.

Gương mặt trẻ trung dưới ánh đèn mờ ảo của Hồ Đại học sĩ bỗng thay đổi

thần sắc, ông đang suy nghĩ câu nói trước đó của Phạm Nhàn, đoán ý đồ thật sự

của y. Gió đông và gió tây? Ông xoa xoa chỗ trán nhíu chặt, không nhịn được

mỉm cười cay đắng, chắc Hạ đại nhân không đủ tư cách làm gió đông, Tiểu

Công gia muốn đấu với Hoàng đế bệ hạ!

Nhưng tại sao lại đấu? Có phải vì bất mãn trước việc cắt giảm quyền lực của

Hoàng đế bệ hạ nên trút giận ở đây? Hồ Đại học sĩ rơi vào trầm tư, cảm thấy

không đơn giản như vậy. Đã ba năm nay Hoàng đế bệ hạ liên tục cắt quyền

Giám Sát viện nhưng Phạm Nhàn vẫn hiếu thuận nhún nhường lui sớm một

bước, không có vẻ gì là bất mãn.

Vậy tại sao Phạm Nhàn không lui nữa? Sợ lui quá xa, tương lai không còn

gì để chống lại người khác? Nhưng ngoài Hoàng đế bệ hạ, y cần đấu tranh với

ai?

Hồ Đại học sĩ nhíu chặt mi tâm, vẫn không nghĩ ra. Bỗng ngón tay ông vuốt

ve nếp nhăn trên mặt, giật mình, lẹ làng xoa nếp nhăn ra. Rồi lấy từ dưới bàn

một lọ thuốc nhỏ, lấy chút gì đó như sữa, thoa nhẹ lên mặt. Gương mặt ông lập

tức trơn nhẵn, nếp nhăn gần như biến mất.

Hồ Đại học sĩ giấu kín lọ thuốc, cười tự giễu, việc giữa phụ tử bệ hạ, mình

đâu cần bận tâm, bọn họ không thể thật sự trở mặt. Trở mặt chỉ là gương mặt

của bản thân mình, nụ cười tự giễu càng sâu, thậm chí có chút bi thương.

Tuổi của ông cũng không còn trẻ, nên rất chú trọng dưỡng da, bởi ông biết

rõ sứ mệnh lịch sử của mình là trở thành trụ cột triều đình cho Hoàng đế bệ hạ

sau trăm năm nữa. Vì vậy ông nhất định không được già nua. Nếu Hoàng đế bệ

hạ nghĩ rằng ông đã già, chắc chắn sẽ nảy sinh ý định khác, chuẩn bị một đại

thần trẻ tuổi hơn làm trợ thủ cho con trai mình.

Mỗi người đều có bí mật riêng, nỗi bất đắc dĩ riêng và nỗi bi ai riêng.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

"Ba năm trước, cả kinh đô đều truy sát thần, nếu không nhờ người của Tôn

gia giúp đỡ, rất khó sống sót đến bây giờ, càng không thể đưa được Hắc Kỵ vào

kinh.."

Không khí trong Ngự Thư phòng hơi căng thẳng, Phạm Nhàn cúi đầu nhìn

Hoàng đế bệ hạ nằm trên long sàng, sắc mặt hơi u ám, từ tốn nói: "Nhìn từ góc

độ đó, Tôn gia có thể coi là ân nhân cứu mạng của thần, cũng là công thần dẹp

loạn."

"Dẹp loạn?" Hoàng đế bệ hạ không ngẩng đầu lên, ánh đèn mờ chiếu lên

mái tóc búi chặt của ngài, thoáng thấy vài sợi tóc bạc phản chiếu ánh sáng, chỉ

lạnh lùng nói tiếp: "Nếu trẫm không nhớ nhầm, đó là công lao của tiểu thư Tôn

gia, có liên quan gì đến phụ thân cô ta?"

"Tiểu thư Tôn gia vẫn là do cha của cô ấy sinh ra." Phạm Nhàn ngẩng đầu

lên, kiên quyết nhưng bình tĩnh nhìn Hoàng đế bệ hạ.

Hoàng đế bệ hạ buông tập hồ sơ trong tay xuống, cũng ngẩng đầu lên, im

lặng nhìn con trai mình, trầm ngâm một hồi lâu, dường như muốn nhìn thấu suy

nghĩ thật trong lòng người con này. Một lúc sau mới nhẹ nhàng nói: "Hôm nay

vào cung, là để nói việc này?"

"Vâng thưa bệ hạ."

Hoàng đế bệ hạ lại im lặng, một lúc lâu sau đột ngột hỏi: "Tại sao?"

"Thần là người có ân tất báo, có thù tất trả." Lý do Phạm Nhàn đưa ra rất

đơn giản: "Tôn tiểu thư đối với thần có đại ân."

"Nếu chỉ muốn báo ân..." Hoàng đế bệ hạ hơi mỉa mai nói: "Trẫm ban Tôn

Tần Nhi cho ngươi, mặt mũi Tôn Kính Tu tự nhiên sẽ rạng rỡ, cần gì phải tranh

vị trí đó."

Phạm Nhàn không cười lúng túng, mặt mày vô cùng bình tĩnh, trong lòng

hơi giật mình, nghiến răng nói: "Bởi vì bệ hạ đã từng hứa với thần cách đây ba

năm."

Hoàng đế bệ hạ rơi vào im lặng, ba năm trước Phạm Nhàn đòi công trạng,

trong đó có việc của Tôn Kính Tu. Ngài chậm rãi nói: "Trên đời này đâu có việc

gì vĩnh viễn không thay đổi? Huống hồ chức quan là trụ cột quốc gia, há có thể

vì một lời hứa mà mãi mãi không đổi? Theo ngươi, nếu trẫm đã hứa với ngươi

điều gì, sau này dù người đó tham ô trái pháp, trẫm cũng phải nghe theo ngươi

không động đến à?"

Lời trước đây của Phạm Nhàn mang chút hờn dỗi, thô lỗ. Hoàng đế bệ hạ

cũng tức giận trước thái độ đòi thưởng công của y. Nhưng chỉ trong chốc lát

ngài đã bình tĩnh lại, có lẽ Hoàng đế bệ hạ thích tính cách nói thẳng mọi chuyện

của Phạm Nhàn hơn.

"Tôn Kính Tu là người có năng lực." Phạm Nhàn kiên quyết nhưng bình

tĩnh nhìn gương mặt Hoàng đế lão tử, nói: "Nếu y dám tham ô trái phép, thần sẽ

là người đầu tiên bắt giữ và băm thây hắny."
 
Khánh Dư Niên
Chương 1684: Vườn xuân lộn xộn 2



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Trong mắt Hoàng đế bệ hạ lóe lên tia sáng lạ kỳ, dường như không ngờ

Phạm Nhàn lại để ý việc này đến thế, mơ hồ đoán ra, có lẽ thủ đoạn tước quyền

quá vội vã đã làm tổn thương cõi lòng người trẻ tuổi này.

Việc Đông Di thành vẫn đang xử lý, triều đình chưa thực sự đãi ngộ công

trạng của Phạm Nhàn nhưng đã vội vàng sắp đặt đối thủ cho y trên triều đình.

Không lạ gì khi Phạm Nhàn bất bình và chống lại. Hoàng đế bệ hạ mỉm cười, tự

cho là đã hiểu tâm trạng của Phạm Nhàn, lắc đầu không nhắc tới việc này nữa.

"Thường thì vẫn phải tiến hành đánh giá." Hoàng đế bệ hạ cúi đầu ôn tồn

nói: "Nếu muốn báo đáp ân tình của Tôn Kính Tu, tất nhiên trẫm sẽ không ép

ngươi trở thành kẻ bất nghĩa. Chỉ là nếu hắn ta không phù hợp tiếp tục ở vị trí

đó, trẫm sẽ thay người."

Hoàng đế bệ hạ ngẩng đầu lên, dường như cảnh cáo kiểu gì đó: "Cho dù

ngươi là Viện trưởng Giám Sát viện, nhưng cũng không nên can thiệp nhiều vào

việc triều chính. Đại học sĩ Môn Hạ Trung Thư vất vả với chính sự, ngươi

không nên nhúng tay quá nhiều."

Phạm Nhàn cũng không nói nhiều, cúi đầu chào rồi rời Ngự Thư phòng. Hai

câu đối thoại cuối cùng của Hoàng đế bệ hạ đã thể hiện rõ ràng, ngài sẽ không

trực tiếp can thiệp chuyện này, nhưng phe Hạ Tông Vĩ vẫn sẽ hạ thủ với Tôn

Kính Tu, đồng thời cảnh cáo Phạm Nhàn không được có động tác ngầm với Hạ

Tông Vĩ, nếu không Hoàng đế bệ hạ sẽ thực sự nổi giận.

Sau khi Phạm Nhàn rời đi, Hoàng đế bệ hạ hơi bất đắc dĩ liếc nhìn đống hồ

sơ trên bàn, trong lòng thoáng chút phiền muộn, đẩy đống hồ sơ sang một bên,

một mình ngồi trong Ngự Thư phòng, không rõ đang nghĩ gì.

"Đứa trẻ An Chi cái gì cũng tốt, chỉ là tính cách quá thẳng thắn quá cứng

đầu."

Hoàng đế bệ hạ vừa suy nghĩ vừa gọi Diêu thái giám vào, hỏi về những

chuyện xảy ra trong kinh đô hôm nay, sắc mặt dần trở nên bình tĩnh. Nghe đến

chuyện tiệc mừng thọ nhà họ Tôn, Hoàng đế bệ hạ trầm ngâm suy nghĩ, hiểu

được tại sao Phạm Nhàn phản ứng mạnh như một con mèo già bị giẫm phải

đuôi. Một thần tử vừa lập công lớn lại bị cắt quyền, bị người khác làm mất mặt,

chứ đừng nói tới Phạm Nhàn, bất cứ ai cũng sẽ cảm thấy phẫn nộ.

"Có lẽ việc này quá vội vàng." Hoàng đế bệ hạ nghĩ thầm nhưng không

muốn nhận lỗi, lạnh lùng bảo Diêu thái giám: "Nói với Hạ Tông Vĩ là cứ tiến

hành, còn bên An Chi các ngươi tạm thời đừng không cần lo."

Hoàng đế bệ hạ lại không biết rằng, cơn thịnh nộ của Phạm Nhàn vốn chỉ là

giả vờ, y chỉ muốn dùng cơn giận giữ và đau khổ của mình ép buộc Hoàng đế

bệ hạ xúc động, động lòng trắc ẩn, để duy trì quyền lực trong tay thêm một thời

gian nữa.

Diêu thái giám cung kính đáp một tiếng rồi hạ giọng nói: "Chuyện kia, thần

đã tìm ra manh mối."

Hoàng đế bệ hạ ừ một tiếng, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo, nói: "Nói."

"Lệnh xuất kho ở Bính phường, lệnh cho nỏ thủ thành rời khỏi Mân Bắc đều

đã lấy được. Nhưng sau khi tra ra mệnh lệnh của Khu Mật viện, nó chỉ về phía

Tần gia, không thấy dấu vết bên kia."

Diêu thái giám giọng run rẩy nói. Năm vừa qua, cung đình âm thầm điều tra

vụ ám sát trong sơn cốc, Hoàng đế bệ hạ vẫn chưa buông tha nghi ngờ hồi đó,

nhất định phải bắt ra thủ phạm để an ủi Tiểu Phạm đại nhân.

Có thể im lặng làm nhiều việc như vậy, lại còn thâm nhập Nội Khố mà

không để lại dấu vết, ngay cả gia tộc quân sự từng oai phong như Tần gia cũng

khó mà làm được điều đó. Toàn bộ Khánh Quốc, ngoài chính Hoàng đế, chỉ có

người của Giám Sát viện mới làm được.

Sắc mặt Hoàng đế rất phức tạp. Hắn là người cực kỳ thù dai, cực kỳ nhạy

cảm. Hiện giờ đại thế thiên hạ đã có hi vọng, tuy trong triều có một số vấn đề

nho nhỏ nhưng không gì có thể đe dọa đến nền tảng cai trị của Lý gia.

Cho nên vụ phục kích trong sơn cốc năm xưa đã trở thành một mối hận

trong lòng ngài. Không chỉ vì có kẻ suýt giết con trai ngài, mà vì ngài nhận ra

người đó đã thoát khỏi sự kiểm soát của mình.

Giống như Phạm Nhàn bây giờ, dường như cũng có xu hướng thoát ly sự

kiểm soát của ngài. Đối với Phạm Nhàn, ngàicó thể tạm khoan dung, vì đó là

con trai ruột, là người con ngàisủng ái nhất, cũng là người có công lớn nhất với

Khánh Quốc. Còn người kia thì sao?

Người đó công lao với Khánh Quốc còn lớn hơn, nhưng Hoàng đế vẫn chưa

rõ nguyên nhân. Ngài mệt mỏi ngồi trên chiếc giường êm, dường như không

muốn suy nghĩ về chuyện này nữa. Sau một hồi im lặng, ngài nói: "Chuyện sơn

cốc tra đến đây thôi, dù sao cũng là người sắp chết."

"Người đứng sau hai thái giám có tra ra không?"

Huyệt Thái Dương của Diêu thái giám nhói đau, kinh hãi lắc đầu. Hắn biết

hai thái giám mà Hoàng đế bệ hạ đề cập là ai. Đây là vụ án mờ ám sau khi

Khánh Quốc lâm nguy. Khi ấy dưới sự chủ trì của Thái hậu, toàn bộ hoàng tộc

Khánh Quốc đang trong tiến trình đăng cơ của Thái tử, còn Nhị hoàng tử tạm

thời giữ hòa khí với Thái tử. Đúng lúc đó, hai thái giám trong cung âm mưu ám

sát Tam hoàng tử Lý Thừa Bình.
 
Khánh Dư Niên
Chương 1685: Vườn xuân lộn xộn 3



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Không biết ai muốn làm điều này? Hơn nữa trong tình huống khi đó, sinh tử

của Tam hoàng tử không ảnh hưởng gì đến việc Thái tử lên ngôi, trái lại nếu

Tam hoàng tử chết thảm trong cung sẽ là điều Thái tử và Nhị hoàng tử khó lòng

gánh chịu.

Sau đó Phạm Nhàn cũng đã điều tra cẩn thận, nhưng Thái tử và Nhị hoàng

tử đều phủ nhận. Trước lúc lâm chung Trưởng công chúa cũng không đề cập

đến chuyện nhỏ này. Phạm Nhàn không thể điều tra thêm, chỉ có thể cho rằng

do lúc đó hoàng cung biến động quá lớn, không rõ mâu thuẫn nào bộc phát

khiến Tam hoàng tử lâm nguy.

Nhưng Hoàng đế không nghĩ vậy. Ngài chưa bao giờ bỏ qua bất cứ chi tiết

kỳ lạ nào, cho nên mới có thể thành đạt được sự nghiệp lớn lao vĩ đại bậc nhất.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Phạm Nhàn bước ra khỏi hoàng cung trong đêm tối, ngang qua các thái

giám, cung nữ cúi đầu kính cẩn, không hề đoái hoài đến họ, phất tay áo bỏ đi,

sắc mặt u ám.

Về thái độ đối đãi hạ nhân, Phạm Nhàn thật sự là một ngoại lệ rất lớn trong

Khánh Quốc. Chưa kể đến các nha hoàn ma ma trong phủ, ngay cả với thái

giám, cung nữ trong cung, y vẫn thường nói năng ôn hòa, không chỉ rộng rãi ra

tay mà thái độ cũng khác hẳn, dường như chẳng bao giờ cảm thấy những người

có thiếu sót kia có gì đáng ghét.

Chính vì thế, ai nấy trong hoàng cung đều hết sức kính trọng vị Tiểu Công

gia này. Kể cả vị Hầu công công bị bắn chết dưới mũi tên của Lục Xử Giám Sát

viện cách đây ba năm, dù là người được Trưởng công chúa bí mật cài vào,

nhưng thực tế hằng ngày vẫn luôn tán dương Phạm Nhàn.

Hành động bất thường hôm nay của Phạm Nhàn không thoát khỏi mắt quan

sát của nhiều người, thái độ hoàn toàn trái ngược với ngày thường khiến các

thái giám, cung nữ cảm nhận được chút dị thường, bèn đoán già đoán non, có lẽ

Tiểu Công gia lại cãi nhau với Hoàng đế bệ hạ trong Ngự Thư phòng.

Bước ra khỏi lối đi dài tối tăm của hoàng cung, Phạm Nhàn đứng trên quảng

trường trước hoàng thành, không quay đầu nhìn lại cửa cung mà giang rộng

vòng tay, thốt lên một tiếng thét inh ỏi, như muốn xả bớt sự uất ức đang dồn nén

trong lồng ngực.

Tiếng vang vọng trên quảng trường vắng vẻ rộng rãi, chạm vào tường thành

đỏ rực rồi quay trở lại, lưu luyến bất tận.

Cấm quân, thị vệ bên ngoài cửa cung, các thái giám chuẩn bị hạ then khóa

cửa, tất cả đều ngơ ngác nhìn về phía Phạm Nhàn, giật mình vì tiếng hét đó.

Nếu là người bình thường gào thét như vậy trước cửa cung, chắc chắn cấm

quân đã xông tới, đánh cho một trận rồi tống vào Thiên lao, buộc tội kinh động

cung cấm rồi chờ ngày mùa thu chém đầu. Nhưng Phạm Nhàn la ó như thế mà

không một ai dám cử động, thậm chí cả lời nhắc nhở cũng không.

Dù con người này đã phát điên nhưng nếu đó là Phạm Nhàn, mọi người

cũng chỉ coi đây là sự cuồng nhiệt của thi nhân, làm ngơ không để ý đến.

Người trực tại cửa cung hôm nay là Cung Điển Đại thống lĩnh cấm quân.

Sau khi Phạm Nhàn vào kinh gặp vị đại quan đầu tiên cũng chính là hắn. Hai

người cũng coi như quen thuộc. Cung Điển nghe tiếng gọi chạy từ phòng trực

ra, vội vã đến kéo y về, nói: "Phát điên cái gì vậy?"

Phạm Nhàn sửa lại tay áo, cười lạnh nói: "Thật sự sắp phát điên rồi."

Dù nói thế, sắc mặt y đã bình tĩnh hơn nhiều. Trước đó quả thật có phần ức

chế cần bộc lộ, bởi vì rèn luyện trong thế gian đến tận bây giờ, trước mặt mọi

người Phạm Nhàn không còn che giấu gì, có thể thoải mái làm theo tính cách

của mình. Nhưng đó là ngoài Hoàng đế lão tử... diễn kịch trước mặt Hoàng đế

lão tử, áp lực rất lớn, hơn nữa cảm xúc hết sức phức tạp.

Thấy khuôn mặt gầy yếu của Hoàng đế, không hiểu sao Phạm Nhàn liên

tưởng đến bức họa trong căn lầu nhỏ, tưởng tượng đến chuyện năm xưa, máu

lửa hiện rõ trong mắt y, cảm giác giằng xé ruột gan khó chịu đựng.

Dù thét lên trước cửa cung, Phạm Nhàn vẫn đang diễn. Y biết không lâu sau

tiếng hét sẽ đến tai Hoàng đế trong Ngự Thư phòng.

Y muốn diễn một con người thật thà, một đứa con tư sinh có phần oán hận,

uất ức.

Rất vất vả, y không muốn diễn nữa.

"Đi uống rượu cùng ta." Y nhìn chằm vào chằm Cung Điển, như nạn dân

nhìn thấy miếng thịt ba chỉ. "Ta bao cả Bão Nguyệt lâu, gọi sáu mươi cô nương

đến hầu hạ ngươi."

"Đúng là điên rồi." Cung Điển mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào Phạm

Nhàn, đặt một tay lên trán y.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Bên hẻm Tân Hoè có một phủ đệ, khu nhà này không rộng lắm, mái hiên

chạm trổ cũng không quá hoa lệ, vị trí cũng không phải tốt nhất, không có gì

khác biệt so với nhà dân bên cạnh. Đây là phủ đệ của một vị lão Ngự sử tiền

triều. Sau khi vị lão Ngự sử này về hưu, phủ đệ bỏ trống, giao cho vài đồng liêu

quản lý, nghĩ sau này con cháu lên kinh làm quan sẽ thuận tiện nên chưa bán.
 
Khánh Dư Niên
Chương 1686: Vườn xuân lộn xộn 4



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Ba năm trước, phủ đệ cuối cùng cũng bán đi. Từ đó, hẻm Tân Hoè vắng vẻ

bỗng náo nhiệt hẳn lên, thỉnh thoảng có quan lại đến viếng thăm, đến ngày lễ tết

càng đông nghịt người ra vào cửa.

Theo bước thăng tiến của chủ nhân mới phủ Ngự sử, số quan lại đến chầu

lại càng ngày càng ít đi, bởi danh tiếng người này ngày càng lan rộng, không ai

muốn đến chọc giận chủ nhân của nó.

Tả đô Ngự sử của Đô Sát viện, Đại học sĩ Hành tẩu của Môn Hạ Trung Thư,

chính là chủ nhân mới của phủ Ngự sử này.

Thậm chí các đồng liêu cũng khuyên can, Hoàng đế bệ hạ cũng từng nói,

quan lại thường ở phía nam thành, Hạ Tông Vĩ vẫn ở phủ cũ tại hẻm Tân Hoè

khá bất tiện, lại chẳng xứng với địa vị.

Ẩn dật trong triều đình, rất được Hoàng đế bệ hạ và đồng liêu kính trọng,

Hạ Đại học sĩ lại rất kiên định chuyện này, thậm chí từ chối sắc chỉ ban thưởng

phủ đệ, vẫn sống trong phủ cũ cùng vài gia nhân trung thành, một người dì góa

và vài huynh đệ họ hàng xa.

Đã ở đó được ba năm.

Hạ Tông Vĩ đẩy cửa, bước vào sân phủ đệ đã phần nào hoang phế, nhìn

cảnh xuân lộn xộn, lá cây mọc loạn, không khỏi lắc đầu tự giễu.

Hắn vẫn ở đây vì có tình cảm, hơn nữa nơi đây đại diện cho nhiều ý nghĩa

quan trọng trong cuộc đời hắn. Lần đầu Hạ Tông Vĩ thực sự bước lên sân khấu

Khánh Quốc chính là Khánh Lịch năm năm trước Tướng gia Lâm Nhược Phủ từ

chức.

Hạ Tông Vĩ “tình cờ gặp” thê tử mưu sĩ Ngô Bá An, bất bình thay nên tố

cáo lên Đô Sát viện, lại “tình cờ gặp” sát thủ tướng phủ, rồi “tình cờ gặp” Nhị

hoàng tử và Thế tử Lý Hoằng Thành, một loạt tình cờ đúng lúc thuận thế triều

đình Khánh Quốc, cuối cùng lật đổ được Lâm Nhược Phủ.

Do phải chịu tang mà Hạ Tông Vĩ bỏ lỡ kỳ thi mùa xuân, lúc đó hắn chỉ là

một dân thường. Trong mắt mọi người, với sức một kẻ thất phu mà lật đổ được

một vị gian tướng. Từ khoảnh khắc ấy, danh tiếng của hắn vang dội khắp nơi.

Trong lòng người có vấn, không còn ai coi hắn chỉ là tài tử kinh kỳ danh vang

với Hầu Quý Lân, mà xem hắn như một nhân vật mang chí lớn, tính cách kiên

cường phi thường.

Chính nhờ sự kiện Lâm tướng sụp đổ, Hạ Tông Vĩ lần đầu được thấy Thánh

nhan. Từ đó, hắn hoàn toàn bị khí độ và tâm chí của Hoàng đế bệ hạ chinh

phục. Đồng thời, ngày đó Hoàng đế bệ hạ cũng để mắt tới người trẻ tuổi này,

ban sắc lệnh cho hắn vào Đô Sát viện, trở thành Ngự sử.

Qua vài năm sau, Hạ Tông Vĩ dần vượt qua các phe phái, cuối cùng thăng

chức, trở thành vị Đại học sĩ Môn Hạ Trung Thư trẻ tuổi nhất trong lịch sử

Khánh Quốc. Danh tiếng của hắn lúc đó vô cùng lừng lẫy, vô song nhất thời.

Đương nhiên, đó là vì mọi người không ai dám đem người ấy ra so sánh với

hắn. Dù hắn là Hạ Đại học sĩ, nhưng trong lòng ngàn vạn dân chúng Khánh

Quốc, người ấy mãi mãi là duy nhất, tồn tại cao ngất trên tất cả.

Đối với Hạ Tông Vĩ, người ấy là một bóng ma đeo đuổi, luôn bao phủ trên

đầu hắn, che khuất ánh sáng vô tận trong đời hắn, chỉ để lại một mảnh tối tăm

lạnh lẽo - bóng ma đó chính là Phạm Nhàn.

Khi Hạ Tông Vĩ được khen ngợi nhờ vụ Lâm tướng, Phạm Nhàn đã phanh

phui vụ kỳ thi mùa xuân, khiến mười lăm quan lại triều đình, kể cả Thượng thư

bộ Lễ, trở thành người chết, chưa kể tràng thơ trước điện đêm ấy.

Khi Hạ Tông Vĩ còn là một Ngự sử Đô Sát viện bình thường, Phạm Nhàn đã

là Đề ti đại nhân, ép Hoàng đế bệ hạ phải ra gậy đánh Ngự sử trước hoàng cung,

trong số đó có cả tiền bối và cấp trên của Hạ Tông Vĩ.

Khi Hạ Tông Vĩ chứng kiến thời khắc rực rỡ nhất đời người, Phạm Nhàn

vẫn chỉ lạnh lùng nhìn hắn, một tay nắm Giám Sát viện, một tay nắm Nội Khố

rồi giành lấy đất Đông Di thành cho Khánh Quốc.

Mình là tài tử, đối phương là Thi Tiên. Mình là Đại học sĩ, đối phương là

Đạm Bạc công. Quan trọng hơn, mình chỉ là đứa trẻ nghèo khổ, còn đối phương

là con tư sinh của Hoàng đế bệ hạ!

Dù bất cứ lúc nào, nơi nào, Phạm Nhàn luôn đè nén hắn, khiến hắn gần như

không thở nổi. Hạ Tông Vĩ nhìn cỏ cây mọc lung tung trước mặt mà lặng thinh,

biết rằng kiếp này dù có cố gắng thế nào cũng không thể vượt qua người ấy.

Hạ Tông Vĩ chậm rãi nhắm mắt lại, đành thở dài não nề. Hắn rất tự tin vào

năng lực và ý chí của bản thân, cũng không cho là mình kém Phạm Nhàn đến

thế. Nhưng số mệnh đã an bài như vậy, biết làm sao bây giờ?

o O o

Nghe nói trong nhà vị Tiểu Ngôn công tử Giám Sát viện nuôi vài con chó

hung dữ, khiến không một quan lại triều đình nào dám đến cửa. Còn nhà Phạm

Nhàn lại nuôi vô số hộ vệ, ai dám mặt dày tới dâng lễ vật cũng bị đuổi đi ngay.

Nhà Hạ Tông Vĩ không nuôi nổi chó, cũng chẳng nuôi nổi người, nhưng lại

nuôi được một gương mặt đen kịt.
 
Khánh Dư Niên
Chương 1687: Sơ hở 1



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Để giữ hình tượng công bằng trong sạch, Hạ Tông Vĩ đã bỏ ra rất nhiều

công sức. Hơn nữa, hắn không thể vô lý như hai người trong Giám Sát viện, vừa

phải từ chối hối lộ, vừa không được để đối phương khó chịu. Vì thế mà Hạ

Tông Vĩ cũng rất mệt mỏi, ít nhất hắn cho rằng mình vất vả hơn Phạm Nhàn

nhiều.

Quan lại triều đình lương bổng không nhiều, chỉ bằng một phần ba bổng lộc

của quan đồng cấp Giám Sát viện. Hơn nữa, Hạ Tông Vĩ lại một mực liêm khiết

nên việc duy trì chi phí trong phủ cũng gặp khó khăn. Mặc dù Hoàng đế bệ hạ

biết nhà hắn nghèo, đã ban thưởng nhiều vàng bạc, nhưng việc qua lại trong

kinh đô quá tốn kém, khiến điều Hạ Tông Vĩ lo lắng bây giờ không phải Tôn

Kính Tu của Kinh Đô phủ, mà rốt cuộc có nên kiếm bạc sửa sang vườn tược này

không.

Hạ Tông Vĩ cười khổ, nghĩ thầm có ai biết vì danh vọng mà hắn đã trả giá

đắt như thế nào? Bản thân không giống Phạm Nhàn, có Nội Khố to lớn bao

nuôi, có thư cục và kỹ viện hỗ trợ.

Nhưng kỳ lạ thay, cuộc sống càng khổ cực, vẻ mặt Hạ Tông Vĩ càng bình

thản, trong lòng càng vui vẻ, cứ như phải chịu đau đớn mới thực sự hiểu được ý

nghĩa tồn tại của bản thân.

Hắn muốn làm đại sự cho triều đình, muốn trở thành danh thần.

Ánh mắt Hạ Tông Vĩ ngày càng sáng, nhìn vườn hoa rộn ràng trong đêm mà

im lặng, chỉ nghĩ thầm trong lòng. Quả nhiên hôm nay Phạm Nhàn đã tới Tôn

phủ, ngày mai khi họp bàn trong Môn Hạ Trung Thư mình nên có thái độ thế

nào. Trước đó, thái giám đã mang khẩu dụ đến, khiến lòng hắn phần nào yên ổn

nhưng lại càng thêm buồn bã.

"Phải tìm cách khác." Hạ Tông Vĩ cúi đầu trong gió đêm. Đại sự, danh thần

gì đó, dưới sức ép của Phạm Nhàn, trước tiên hắn phải đảm bảo bản thân sống

sót sau khi Hoàng đế bệ hạ băng hà. Vì vậy, trước khi Hoàng đế qua đời, hắn

nhất định phải khiến Phạm Nhàn chết trước.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Ban ngày liên tục có vài cơn mưa rả rích, đến đêm, trên đường phố kinh đô

không còn vũng nước, chỉ còn ẩm ướt và nhớp nháp gây khó chịu. Trong hẻm

Tân Hòe, cây cối mọc um tùm như điên, giống như tham vọng và dã tâm của

con người, nhưng lại chứa đựng không ít nước mưa trong cỏ cây, hoa lá, như

những bình mật ngọt quyến rũ.

Hạ Tông Vĩ quay lưng về phía thư phòng, nhìn vườn xuân sau cơn mưa, mật

ngọt trong lòng dần lan tỏa. Hắn biết suy nghĩ của mình rất đẹp đẽ nhưng cũng

cực kỳ nguy hiểm, chỉ một sai lầm là muôn đời hối hận.

Phạm Nhàn không dễ giết như vậy. Điều khiến Hạ Tông Vĩ kinh hoàng hơn

là trong sáu năm qua tiếp xúc với Phạm Nhàn, hắn luôn nhận ra ánh mắt hiếu

sát tàn nhẫn trong con ngươi của vị quyền thần trẻ tuổi kia.

Giờ đây hắn đã là Tả đô Ngự sử, kiêm Đại học sĩ Môn Hạ Trung Thư.

Không có chiếu chỉ của Hoàng đế bệ hạ thì Giám Sát viện không thể động đến

hắn. Trong triều đình, hắn đối đầu Phạm Nhàn, lôi kéo không biết bao nhiêu

quan lại về phe mình, bề ngoài thịnh vượng vô ngần nhưng chỉ có hắn tự biết

mình đang đi vào ngõ cụt, tình thế hiện tại thật đáng lo.

Nếu tình hình triều đình tiếp tục như thế này, trọng tâm của Hạ Tông Vĩ vẫn

sẽ là Đô Sát viện để kiềm chế Giám Sát viện. Nhưng nếu Hoàng đế bệ hạ qua

đời, liệu tình thế có duy trì được không?

Dù Tam hoàng tử lên ngôi hay bất cứ biến cố kinh thiên động địa nào xảy

ra, với Hạ Tông Vĩ không có gì khác biệt, chỉ là sớm hay muộn sẽ bị hạ bệ và

mức độ dằn vặt khác nhau thôi.

Hạ Tông Vĩ không có cách nào giải quyết xu hướng này, chỉ biết cứ bước

tiếp cứ chịu đựng. Cho dù có trở thành thủ lĩnh Đại học sĩ Môn Hạ Trung Thư ạ,

nhưng đối mặt với người trên ghế rồng sau này, hắn còn lực lượng gì nữa?

Hắn từng muốn tiếp cận Tam hoàng tử trong cung để tìm chỗ dựa cho nửa

đời sau. Nhưng mọi nỗ lực trong ba năm qua đều bị cắt đứt ngay trước khi vào

nội cung, khiến hắn kinh hoàng nhận ra sức mạnh và tầm ảnh hưởng của Phạm

Nhàn ở trong cung thậm chí còn lớn hơn tưởng tượng.

Chính vì sợ hãi, biết vận mệnh mình khó có kết cục tốt đẹp, Hạ Tông Vĩ

càng muốn đối đầu Phạm Nhàn, nhất là sau khi đề nghị hôn sự của Hoàng đế bệ

hạ bị Phạm Nhàn cự tuyệt thẳng thừng. Sau thất vọng đó, hắn biết mình không

còn lựa chọn nào khác.

Có lẽ Hoàng đế bệ hạ chỉ tức giận, nhưng Hạ Tông Vĩ thực sự lo sợ từ trong

thâm tâm. Hoàng đế bệ hạ là phụ thân Phạm Nhàn nhưng hiểu con trai không

bằng Hạ Tông Vĩ. Có câu nói hay rằng người hiểu rõ ngươi nhất thường không

phải người thân ha bằng hữu của ngươi, mà là kẻ thù của ngươi.

Hạ Tông Vĩ biết Phạm Nhàn sẽ không buông tha cho mình. Hắn không như

Hoàng đế bệ hạ, nghĩ rằng Phạm Nhàn chỉ là bề tôi trung thành, đặt lợi ích đất

nước lên trên hết. Với hắn, Phạm Nhàn là loại quái thai coi yêu ghét của bản

thân là trên hết.

Không thể không nói, phán đoán của Hạ Tông Vĩ đối với Phạm Nhàn là

chính xác.

o O o
 
Khánh Dư Niên
Chương 1688: Sơ hở 2



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Trong ánh mắt Hạ Tông Vĩ không có vẻ oán độc, chỉ có lạnh lùng tự giễu

cùng vô cảm. Hắn rời khỏi khu vườn xuân hỗn loạn, quay trở lại thư phòng. Bố

trí trong thư phòng khá đơn giản, nhưng trên hai bên giá sách, lại chất đống vô

số sách vở và sổ sách.

Hắn đi đến bên cạnh giá sách, trầm ngâm một lát, rút ra một quyển sổ nhỏ từ

một vị trí kín đáo rồi ngồi xuống bên bàn đọc sách, bắt đầu kiểm tra cẩn thận.

Quyển sổ nhỏ này được bộ Lễ và cung đình thống kê sau khi kinh đô phản

loạn, ghi lại danh sách tử vong của phe Đại Đông sơn. Hạ Tông Vĩ cai quản Đô

Sát viện, lại được Hoàng đế bệ hạ tín nhiệm, đã lấy được quyển sổ mục lục này

vào tay từ lâu. Hắn cũng đã đọc không biết bao nhiêu lần trong căn phòng yên

tĩnh này.

Trang thứ ba và trang thứ bốn mươi hai bị nhăn nhúm nhiều nhất, có vẻ

cũng là những trang hắn lật nhiều nhất. Trên hai trang này lần lượt ghi tên một

trăm người thuộc Hổ Vệ hy sinh và nhân viên Giám Sát viện tử trận tại khu vực

Đông Sơn, nổi bật là hai cái tên rất dễ nhận ra.

Một là Cao Đạt, một là Vương Khải Niên.

Cho dù là quyển sổ nhỏ này, bản tổng kết cuối cùng của bộ Lễ, báo cáo công

trạng của Giám Sát viện, hay quyết định cuối cùng của cung đình, tất cả đều

khẳng định cái chết của hai người.

Có điều Hạ Tông Vĩ không tin. Từ lâu trước đây, hắn không tin hai người đó

đã chết, cho dù sau này xác nhận trong số thi thể thu gom trên Đại Đông sơn có

hai người đó, nhưng hắn vẫn không tin, bởi Giám Sát viện có thể dễ dàng giả

mạo điều này.

Như đã nói, Hạ Tông Vĩ hiểu Phạm Nhàn hơn chính Hoàng đế bệ hạ, chính

những chi tiết nhỏ trong những năm gần đây khiến hắn nghi ngờ. Trước hết,

Cao Đạt và Vương Khải Niên là những trợ thủ thân tín nhất của Phạm Nhàn,

không thể chết mờ nhạt như vậy được. Trong mắt Hoàng đế bệ hạ, hai người họ

chỉ là những nhân vật vô danh ti tiện, nhưng với Hạ Tông Vĩ, hai người này có

vị trí quan trọng riêng.

Tiếp theo, mấy năm qua hắn luôn âm thầm theo dõi Phạm Nhàn, chăm chú

từng cử chỉ động tác của người này, kể cả lần trước Phạm Nhàn dẫn theo Phạm

Nhược Nhược cùng quan viên Giám Sát viện đi tế bái. Không lâu sau, hắn cũng

đã nghe đồn và từng đích thân điều tra một chuyến.

Giống những năm trước, Phạm Nhàn vẫn thong dong thanh nhã đến tế bái.

Điều quan trọng nhất là trước hai ngôi mộ có tên Vương Khải Niên và Cao Đạt,

Phạm Nhàn không hề dừng lại đốt tiền giấy.

Phạm Nhàn là người cực kỳ bao che khuyết điểm và quý trọng thuộc hạ, đặc

biệt là những tâm phúc đã khuất như thế này, theo lý mà nói, không thể chỉ

được đối xử như vậy.

Điều cuối cùng khiến Hạ Tông Vĩ kiên quyết phán đoán hai người kia

không chết chính là một chi tiết nhỏ khác. Khi bắt đầu nghi ngờ, hắn đã huy

động Đô Sát viện âm thầm theo dõi việc trợ cấp an ủi của Giám Sát viện. Cao

Đạt độc thân cả đời nên cái chết của hắn cũng đầu xuôi đuôi lọt, nhưng Vương

Khải Niên là tổng đầu mục của Giám Sát viện cắm bên Bắc Tề, có vợ có con có

nhà cửa, Giám Sát viện vẫn trợ cấp hàng năm nhưng chưa ai biết rõ ai là người

nhận.

Điều quan trọng hơn cả là sau khi Vương Khải Niên mất, nghe đồn cả nhà

hắn dời về quê, nhưng tại quê hương nhà họ Vương lại chẳng ai thấy bóng dáng

gia đình hắn.

Nếu Vương Khải Niên thực sự đã mất, chắc chắn Phạm Nhàn sẽ chu cấp

cho gia đình hắn. Với tính cách của y, tuyệt đối không để bà phụ và con gái của

Vương Khải Niên lang thang cơ cực trên đời.

o O o

Năm đó Vương Khải Niên không chết, tất nhiên Cao Đạt cũng không chết.

Nhưng hai người chưa chết, vì sao thi thể lại ở trên Đại Đông sơn? Tại sao

Giám Sát viện lại giúp họ che giấu? Trên đỉnh Đại Đông sơn, cả trăm Hổ Vệ

nhuốm máu ngăn lưỡi kiếm, Cao Đạt ở giữa trận sao lại không chết? Hay hắn

bỏ chạy giữa trận? Trước đó Vương Khải Niên hầu hạ bên bệ hạ, nếu không

chết sao không thấy bóng dáng sau này? Hay khi Hoàng đế bệ hạ lâm nguy, lão

đã tháo chạy?

Hạ Tông Vĩ chậm rãi đóng quyển sách lại, khẽ mỉm cười, thầm nghĩ Tiểu

Phạm đại nhân huấn luyện thuộc hạ giỏi quá, đúng thời khắc quan trọng là chạy

nhanh hơn ai cả, coi trọng bản thân hơn bất cứ điều gì.

Đây là tội đại nghịch bất đạo, tội đáng lăng trì xử tử. Hạ Tông Vĩ quá rõ tính

cách của Hoàng đế bệ hạ, chỉ cần có người dám phản bội và đặt mạng sống của

mình lên trên sự an nguy của ngài, chắc chắn ngài sẽ nổi cơn thịnh nộ, tâm can

tàn nhẫn.

Hơn nữa, nếu Vương Khải Niên và Cao Đạt bị bắt về, tất nhiên khó thoát

đường chết. Vậy Giám Sát viện thì sao? Phạm Nhàn thì sao?

Hạ Tông Vĩ hít sâu một hơi, gương mặt trẻ tuổi thoáng chốc lộ vẻ nghiêm

nghị và đầy sát khí.
 
Khánh Dư Niên
Chương 1689: Sơ hở 3



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Về Phạm Nhàn, hắn hoàn toàn không tìm thấy điểm yếu để ra tay, vậy nên

chỉ có thể chờ đến ngày tai họa ập đến. Trừ phi trước khi Hoàng đế qua đời, hắn

có thể gây xích mích mối quan hệ giữa Hoàng đế và Phạm Nhàn.

Để gây xích mích động một mối quan hệ giữa cha con, chắc chắn phải dùng

đến những thủ đoạn tinh vi vô hình như tâm ý. Mà tội khi quân chính là công cụ

tàn nhẫn để diệt trừ lòng người.

Có thể nói đây là điểm yếu duy nhất trong cuộc đời Phạm Nhàn. Người này

quá đa tình, nếu ngay từ đầu đã g**t ch*t Cao Đạt và Vương Khải Niên thì đâu

đến nỗi như bây giờ. Hạ Tông Vĩ nghĩ vậy rồi lắc đầu cười khẩy, sau đó cúi

xuống gõ nhẹ lên chén trà trên bàn, phát ra tiếng leng keng.

Không lâu sau, hai người bước vào. Một trong số đó khoảng ba mươi tuổi,

vẻ mặt cung kính, nét mặt có phần giống Hạ Tông Vĩ. Người còn lại tuổi đã

ngoài năm mươi nhưng vẫn ăn mặc như nho sinh.

"Vương Khải Niên, Cao Đạt." Hạ Tông Vĩ không vòng vo, nói thẳng: "Điều

tra hai người này đã hơn một năm, cuối cùng có manh mối gì chưa?"

Người có nét mặt giống Hạ Tông Vĩ, thực ra là một người huynh đệ họ xa,

giọng khàn khàn nói đáp: "Có được vài manh mối mơ hồ, nhưng việc của Giám

Sát viện, cho dù ngươi nghe được chút tin đồn, cũng không thể truy ra được. Tất

cả đều dừng lại từ ba năm trước, cho dù hai người đó vẫn âm thầm liên lạc với

Giám Sát viện, chắc chắn cũng nằm ngoài tầm với của chúng ta.”

Hạ Tông Vĩ cau mày gật đầu, trong lòng hiểu rõ với lực lượng của Giám Sát

viện, cho dù là Trần lão Viện trưởng ra tay hay Phạm Nhàn sắp đặt, chỉ dựa vào

những quan lại triều đình này thì không thể động đến khối sắt đó. Trừ phi bí mật

ra lệnh cho bộ Hình và Đại Lý tự điều tra, nhưng vấn đề là phải làm kín đáo,

trong khi bộ Hình và Đại Lý tự đã đầy ắp người của Giám Sát viện.

Nếu hành động của mình khiến Phạm Nhàn cảnh giác, che đậy sơ hở hoặc

thậm chí trả thù tàn nhẫn, đây đều không phải thứ Hạ Tông Vĩ mong muốn.

"Đại nhân, nếu chỉ dựa vào chúng ta, chuyện này vốn dĩ không tra ra được

gì. Thi thể trên Đại Đông sơn đã được kiểm kê, mặc dù không biết Giám Sát

viện làm như thế nào, nhưng nhân số và danh sách vừa vặn khớp nhau, hơn nữa

khi đó đường núi bị cháy, mặt mũi bị đốt thành như vậy, hoàn toàn không thể

nói có vấn đề gì."

Vị nho sinh kia tuổi hơi cao vẫn không nói một lời, người nói chuyện vẫn là

đường huynh bà con xa của Hạ Tông Vĩ. Người này cũng mới bắt đầu làm việc

cho Hạ Tông Vĩ những năm gần đây, làm việc cực kỳ cẩn thận, đã là thân tín

tâm phúc của Hạ Tông Vĩ, cho nên mới được bố trí điều tra chuyện lớn này, nói

chuyện cũng tương đối trực tiếp.

"Trong thời điểm kinh đô phản loạn, đại đội thân binh Chinh Bắc doanh vừa

vặn vây núi, chiến dịch đó ít nhất cũng chết vài ngàn người, Giám Sát viện âm

thầm động tay chân, di chuyển hai cỗ thi thể cũng không khó khăn gì." Hạ Tông

Vĩ cúi đầu, nhíu mày suy nghĩ: "Cho dù đường núi có lửa, vậy trên đỉnh núi thì

sao? Cuộc chiến của tông sư tuy có uy lực cực lớn, nhưng người chết trước ngôi

chùa cổ không nhiều, chẳng phải Nhâm Chính khanh và các đại nhân bộ Lễ đều

sống sót hay sao? Vì sao năm đó Vương Khải Niên lại chết? Rốt cuộc lão ta

chết trên đỉnh núi hay trên đường xuống núi? Nếu thi thể không bị đốt, chắc

chắn có thể tìm ra manh mối."

"Nhưng đã qua ba năm, hài cốt đã thành tro bụi, bọn họ nói người chôn

trong mộ chính là Vương Khải Niên. Cũng chỉ có thể công nhận đó là Vương

Khải Niên mà thôi." Cuối cùng nho sinh kia cũng lên tiếng, ngay lập tức chỉ ra

vấn đề then chốt. "Vì vậy muốn điều tra sự việc cách đây mấy năm, một là quá

khó khăn, hai là vĩnh viễn cũng không tìm ra vấn đề. Nếu đại nhân thực sự

muốn tìm ra manh mối từ khía cạnh này, theo ta nghĩ, nên tìm Vương Khải Niên

và Cao Đạt còn sống mới là quan trọng nhất."

Hạ Tông Vĩ lâm vào trầm tư. Đương nhiên hắn hiểu ý kiến của mưu sĩ là

đúng, nhưng vấn đề là nếu Vương Khải Niên và Cao Đạt dùng danh tính giả ẩn

náu ở Đông Di thành hay Bắc Tề, ai có thể tìm ra hai người còn sống này?

"Ngươi lui xuống đi." Hạ Tông Vĩ ngẩng đầu lên, ôn tồn nói với đường

huynh: "Việc liên quan đến thể diện triều đình, phải cẩn thận."

Hắn đã đứng vững ở trung tâm quyền lực triều đình suốt ba năm, dưới

trướng cũng tụ tập được một số thế lực. Đặc biệt là Hoàng đế bệ hạ cũng âm

thầm trợ giúp hắn, tuy vẫn còn kém xa Phạm Nhàn. Còn vị đường huynh này,

chính là người đầu tiên giúp Hạ Tông Vĩ xử lý những việc không thể lộ ra ánh

sáng.

Dù nhà họ Hạ thanh liêm, nhưng để đứng vững trong triều, Hạ Tông Vĩ vẫn

cần bạc, cần nuôi sống đám thuộc hạ trung thành theo chân mình. Vị đường

huynh chính là người phụ trách xử lý vấn đề này
 
Back
Top