Cập nhật mới
Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Lütfen ürünü kullanmak için www.xenforo.gen.tr üzerinden lisans satın alınız!

Dịch Khánh Dư Niên

Khánh Dư Niên
Chương 1670: Lôi đài phân ly 4



ong chế độ hoàng quyền, Phạm Nhàn với tư cách thần tử mà nói không

biết xấu hổ rằng mình khống chế được bộ Hộ, thật sự là đại nghịch bất đạo. Có

điều lời y nói cũng không sai, năm xưa phụ thân Phạm Kiến làm Tả Thị lang

hay Thượng thư, cả bộ Hộ đều nắm chặt trong tay như một khối sắt, cho dù là

Thái tử hay Nhị hoàng tử cũng không thể xen tay vào, thậm chí ngày mùa xuân

năm ấy, Hoàng đế bệ hạ muốn gây sóng gió thông qua bộ Hộ cũng bị Phạm

Kiến thản nhiên ngăn cản.

Bộ Hộ thời đó quả thật là vương quốc độc lập trong truyền thuyết! Nếu là

lúc đó, ai trong bộ Hộ dám điều tra Kinh Đô phủ, điều tra học trò Phạm môn?

Cho dù không ngăn cản được ý chỉ từ trên xuống, họ cũng phải báo trước cho

Phạm Nhàn.

Có điều theo Phạm Kiến cáo lão về quê, Hoàng đế đã dần dần điều động, bổ

nhiệm quan lại trong bộ Hộ, nay bộ Hộ đã không còn là bộ Hộ của ngày trước.

Mỗi lần nghĩ đến điểm này Phạm Nhàn lại cảm thấy tức giận thay cho phụ

thân, dù rằng cơn giận ấy cực kỳ vô lý.

Kể từ lúc Phạm Nhàn nhắc đến Hạ Tông Vĩ, Phạm Nhược Nhược im lặng,

trên mặt thoáng chút xấu hổ tự trách. Phạm Nhàn liếc nhìn muội muội, im lặng

một lúc mới nói: "Đừng suy nghĩ lung tung, chỉ mình Hạ Tông Vĩ còn không

dám động đến người của ta, chắc chắn đây là ý chỉ từ trong cung."

"Đương nhiên." Phạm Nhàn cúi đầu nói tiếp: "Có vẻ như vị Hạ đại nhân

đang độ nổi bật này cũng tuyệt vọng về chuyện kết thông gia với nhà ta, bỏ qua

ý định đó mà quyết tâm làm con chó trung thành với Hoàng đế bệ hạ."

Y hừ lạnh một tiếng: "Hạ Tông Vĩ biết rõ Hoàng đế bệ hạ đẩy mình ra đối

đầu với ta, tương lai chỉ có kết cục bi thảm, nhưng vẫn cam chịu vận mệnh. Nên

tất nhiên hiện tại hy vọng tìm ra xung đột thực sự giữa ta và Hoàng đế bệ hạ,

không ngừng kích động ta, hi vọng ta thực sự lật thuyền để bảo toàn tính mạng

của mình."

"Tại sao Hoàng đế bệ hạ lại làm như vậy?" Đó mới là điểm khiến Phạm

Nhược Nhược hoài nghi và khó hiểu nhất.

Phạm Nhàn mỉm cười, tự giễu nói: "Hoàng đế bệ hạ đã quyết định, vài ngày

nữa sẽ để ta nhậm chức Viện trưởng Giám Sát viện."

Điều này đã rõ ràng, Phạm Nhược Nhược cũng không chúc mừng gì, ngược

lại trong lòng càng thắc mắc, nếu thánh ân vẫn như xưa, vì sao Hoàng đế bệ hạ

lại chọn thời điểm này để chèn ép thế lực của huynh trưởng?

"Cho ta miếng cà rốt rồi lại đánh ta một gậy, Hoàng đế bệ hạ luôn cân nhắc

đúng mực, đây là lời cảnh tỉnh cho ta nhưng cũng thực sự làm suy yếu ta, người

không muốn thấy một thần tử nào quá mạnh."

Phạm Nhàn nhìn muội muội, đột nhiên cau mày, hơi mỉa mai: "Hơn nữa

then chốt ở chỗ, trước mắt là Hoàng đế bệ hạ sắp đặt cho tương lai Khánh Quốc.

Môn Hạ Trung Thư là trụ cột, do Hồ Đại học sĩ lãnh đạo, trấn giữ triều đình;

Giám Sát viện và Đô Sát viện kiểm soát lẫn nhau, giám sát bách quan, như vậy

mới đảm bảo bình an cho triều đình... Người đang bắt đầu thử nghiệm hiệu quả,

xem Khánh Quốc trăm năm sau sẽ ra sao."

"Nhưng Hạ Tông Vĩ cũng đang ở Môn Hạ Trung Thư mà?" Phạm Nhược

Nhược thắc mắc hỏi.

"Đó là vì quyền lực của Giám Sát viện quá lớn, trước kia là Trần Bình Bình,

văn võ toàn triều, kể cả vị lão nhạc phụ kia của ta, ai có thể kiềm chế được? Sau

này là ta, chỉ với thân phận Tả đô Ngự sử của Hạ Tông Vĩ cộng với sủng ái của

Hoàng đế bệ hạ, cũng không thể chống lại ta được." Phạm Nhàn nói: "Vì vậy

Hoàng đế bệ hạ bất đắc dĩ phải đưa Hạ Tông Vĩ vào Môn Hạ Trung Thư, cưỡng

ép nâng phẩm cấp của hắn ta lên, giờ lại giúp Hạ Tông Vĩ cắt bớt uy thế của ta

trước."

"Đương nhiên, nếu thế lực của Hạ Tông Vĩ thực sự lớn mạnh trong triều,

chắc chắn Hoàng đế bệ hạ sẽ giúp ta cắt xén hắn." Phạm Nhàn mỉm cười nói:

"Cái gọi là tâm thuật đế vương, đạo lý cân bằng, đều là do ăn không ngồi rồi mà

ra."

o O o

Phạm Nhược Nhược im lặng một lúc rồi nói: "Nhưng tiểu thư nhà họ Tôn...

vẫn còn ở ngoài hiên kia." Nghe đến đây, cô đã hiểu tình thế bên Kinh Đô phủ

thật sự rất cấp bách, nhưng nghe huynh trưởng nói đây là sắp đặt của Hoàng đế

bệ hạ, cô cũng không nghĩ ra Phạm Nhàn có thể giúp gì cho họ Tôn.

Ai ngờ Phạm Nhàn im lặng một hồi lâu rồi nói: "Đi nói với Tôn Tần Nhi,

ngày kia ta nhất định sẽ đến."

Phạm Nhược Nhược giật mình nói: "Nhưng huynh vừa nói đây là ý của

Hoàng đế bệ hạ mà?"

Phạm Nhàn cúi đầu, hai tay đan chéo nhau đặt yên lặng trước bụng, nói: "Ta

và Hoàng đế bệ hạ ăn ý suốt ba năm qua, nếu là trước kia, Hoàng đế bệ hạ muốn

cắt bớt quyền lực của ta, ta cũng để mặc, cứ để Hạ Tông Vĩ ngông cuồng một

thời gian thì đã sao?"

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
 
Khánh Dư Niên
Chương 1671: Một chén trà nhạt biết ấm lạnh 1



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

"Nhưng bây giờ không được." Y ngẩng đầu lên, cười nói: "Ta không biết

sau này sẽ xảy ra chuyện gì, nên ta muốn đảm bảo bây giờ mình vẫn còn nắm

đủ quyền lực."

"Huynh muốn đấu với Hoàng đế bệ hạ à?" Phạm Nhược Nhược mở to mắt,

hơi lo lắng hỏi.

"Ta vẫn còn trẻ, trong lòng có chút bực tức cũng phải thôi."

Phạm Nhàn mỉm cười rất tươi, nụ cười trong trẻo đáng mến, hoàn toàn

không thấy chút ngông cuồng nào. Thực ra ý nghĩ của y rất đơn giản, hiện giờ y

phải bảo vệ từng người mình muốn bảo vệ, lấy cớ nổi giận để tạm thời duy trì

quyền lực trong tay, như vậy mới có thể học theo vị Hoàng đế bệ hạ cường đại

kia.

Phạm Nhược Nhược im lặng một hồi, biết huynh trưởng đã quyết, không

nói thêm gì nữa, chỉ đùa cợt hỏi: "Thật sự không đi nói chuyện với tiểu thư họ

Tôn kia à?"

"Ta thật sự lo sau này cô ấy không lấy được chồng, không gặp thì hơn."

Phạm Nhàn bất đắc dĩ đáp: "Chỉ nói với cô ấy rằng, ta rất mong đợi tiệc mừng

thọ ngày mai."

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Tôn Tần Nhi ngồi căng thẳng, bất an trong đại sảnh, cô ngồi rất nghiêm

chỉnh, trên người mặc áo màu xanh biển thanh nhã, trong sáng khác hẳn dáng vẻ

của một vị khách, cẩn thận tới quá mức. Từ sáng sớm cô đã đến Phạm phủ,

trong đầu hỗn loạn thành một đống, vừa xấu hổ vì bản thân là con gái nhà lành

mà không kiêng kị mà tự đến phủ cầu kiến, vừa lo lắng nghĩ đến bộ dáng thở

dài của phụ thân ở nhà, lòng càng thêm bất an. Trong lòng cô, góc khuất hoảng

loạn nhất là hình ảnh của Phạm Nhàn.

Đã ba năm không gặp Tiểu Phạm đại nhân, mặc dù các nha hoàn thường hay

nghe tin đồn bên ngoài rồi kể lại trong phòng. Tôn Tần Nhi biết rõ những năm

qua đối phương sống rất tốt, sinh được hai đứa con, gia đình hòa thuận, triều

đình không có vấn đề gì, lòng cô rất được an ủi. Tôn Tần Nhi muốn gặp Phạm

Nhàn, nhưng cô cũng biết nếu thực sự gặp Tiểu Phạm đại nhân thì rất không

hợp lễ nghi, một mặt mong đối phương chịu triệu kiến, một mặt lại mong đối

phương không ở phủ, để mình có thể yên lặng ra về.

Trà để lâu đã hơi nguội, lại có người hầu đổi lên một ấm khác, đã là ấm trà

thứ tư rồi, từ sáng đến giờ vẫn ngồi, Phạm phủ cũng không đối xử lạnh nhạt với

vị tiểu thư Tôn gia, sau khi Đằng Đại Gia từ y quán trở về, bắt đầu lễ độ nhưng

rất bình tĩnh nói chuyện phiếm với cô, đã nói vài canh giờ nhưng không lặp lại.

Tôn Tần Nhi biết đây là nữ nhân quản gia của Phạm phủ nên không dám coi

thường, chỉ nghe nói Thần quận chúa không có ở phủ, lòng cô đã thả lỏng. Mọi

người đều biết Thần quận chúa hiền hậu, chưa bao giờ bàn luận chuyện ngoài

cửa, chỉ tập trung vào Hàng Châu hội, lo lắng cho dân nghèo Khánh Quốc.

Lòng nhân hậu của cô được mọi người kính trọng, nhưng Tôn Tần Nhi vẫn hơi

sợ sệt vì tin đồn trong kinh đô.

Chờ lâu mà Đằng Đại Gia chỉ nói Thần quận chúa vào cung, công gia đi làm

việc ngoài, không có chủ nhân tiếp đãi, mong tiểu thư thông cảm. Nhưng Tôn

Tần Nhi đã sớm thấy có quan viên ra vào bên cạnh vườn, đoán có lẽ Tiểu Phạm

đại nhân đang trốn sau vườn không chịu gặp mình. Sau khi thoáng thất vọng, cô

định đứng dậy cáo từ, ai ngờ Đằng Đại Gia vẫn không đáp lời.

Tôn Tần Nhi hơi bất ngờ nhưng cũng đoán ra có lẽ đang bàn bạc việc gì đó

ở sau vườn, nên bình tĩnh ngồi xuống.

Một lúc sau, Phạm Nhược Nhược bước vào đại sảnh, Tôn Tần Nhi vội đứng

dậy hành lễ. Hai người đánh giá nhau rồi ôn tồn trò chuyện, Phạm Nhược

Nhược nhẹ nhàng thuật lại lời Phạm Nhàn dặn.

Tôn Tần Nhi vui mừng, nghĩ nếu hôm đó Tiểu Phạm đại nhân chịu đến thì

tốt biết mấy, vội cảm ơn rồi lễ độ từ giã.

Thấy sau khi vui mừng là vẻ buồn bã thoáng qua trên gương mặt thiếu nữ,

Phạm Nhược Nhược không khỏi thở dài, nghĩ thầm ca ca trêu chọc quá nhiều

nợ tình, không nhịn được nói nhỏ: "Huynh trưởng vẫn ở sân sau, chỉ vì nam nữ

thụ thụ bất thân, khó gặp mặt, mong cô nương thông cảm cho lòng khổ tâm của

huynh ấy."

Thân thể Tôn Tần Nhi khẽ rung động, từ lời nói bất ngờ của Phạm tiểu thư,

cô cảm nhận được ý tứ khác biệt, dường như đoán ra được phần nào nỗi khổ

tâm và tình cảm của Tiểu Phạm đại nhân dành cho mình. Gò má cô ửng hồng,

trong lòng vô cùng cảm kích, cúi đầu thi lễ rời đi.

Phạm Nhược Nhược nhìn theo bóng lưng của cô gái, không nhịn được cười

khổ một tiếng, quay đầu lại thấy vẻ lén lén lút lút của Phạm Nhàn, nói: "Mọi

người đi rồi, còn nhìn gì nữa?" Dừng một chút rồi nói tiếp: "Nhưng cô ấy đã

hiểu ý huynh, có vẻ rất cảm kích."

Nói tới đây, cô hiếm khi trừng mắt nhìn Phạm Nhàn một cái, nói: "Sao

huynh không thể bớt tỉ mỉ đi một chút? Trông như suy nghĩ cho Tôn tiểu thư,

nhưng không biết lại khiến cô ấy sa lầy sâu hơn."
 
Khánh Dư Niên
Chương 1672: Một chén trà nhạt biết ấm lạnh 2



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Lời vừa nói ra, Phạm Nhược Nhược mới nhận ra có vẻ hơi kì quái, vội cười

che giấu: "Còn quên chưa nói, trước đây chúng ta đã nghe nhầm."

Phạm Nhàn không để ý những lời đó, chỉ cười khổ thở dài: "Sao lúc nào làm

người tốt cũng trở thành chuyện xấu?"

Sau khi thành công tránh được tiểu thư họ Tôn, trấn an xong muội muội,

Phạm Nhàn lại rảnh rang, ngồi thõng chân đọc thư của Sử Xiển Lập và Tô Văn

Mậu, vừa đọc vừa nhẹ nhàng huýt sáo. Sứ đoàn Đông Di vẫn còn lưu lại, Tứ Cố

Kiếm chắc có thể kéo dài thêm hai ngày nữa, y cũng không vội, ở lại kinh đô

thêm sáu bảy ngày cũng không sao, đã lâu không xử lý tỉ mỉ công việc riêng tư,

vừa hay có thể tập trung tinh thần.

Vị trí của Tô Văn Mậu ở tam đại phường Nội Khố Mân Bắc ngày càng vững

chắc, nhờ có người họ hàng của Nhâm Thiếu An giúp đỡ, cộng thêm sự phối

hợp chặt chẽ giữa Giám Sát viện và Nội Khố Chuyển Vận ti. Người đóng vai

trò phụ họa thứ hai ngày xưa, nay đã trở thành nhân vật số một trong tam đại

phường. Đương nhiên, điều này chủ yếu là vì hắn đại diện ý chí của Phạm

Nhàn.

Sử Xiển Lập vẫn đang du ngoạn khắp nơi, đã được năm năm. Người thư

sinh ngày ấy giờ đây nửa bất đắc dĩ nửa tùy duyên, cam chịu số phận vô duyên

với quan trường. Thực ra nếu Sử Xiển Lập thực sự mong muốn, Phạm Nhàn sắp

xếp cho hắn một chức quan cũng không khó, có điều Sử Xiển Lập rõ ràng, trong

lòng thầy, bản thân hắn và ba người kia khác biệt, việc hắn làm càng phải kín

đáo và quan trọng hơn. Vì hệ thống tình báo của Bão Nguyệt lâu cùng việc xoay

vòng tiền bạc, hắn sẵn sàng hy sinh một số thứ quan trọng, hỗ trợ thầy của

mình.

Dĩ nhiên, y chủ Bão Nguyệt lâu ngày nay du hành khắp nơi, không ai dám

khinh thường. Sử Xiển Lập làm thương nhân thành công hơn nhiều so với

những quan viên kiểu Quý Thường, Vạn Lý. Bây giờ cho dù Phạm Nhàn định

sắp xếp Sử Xiển Lập vào triều làm quan, y chủ thanh lâu chắc cũng phải suy

nghĩ kỹ lại.

Thực ra Sử Xiển Lập vẫn chưa hiểu Phạm Nhàn bằng Tang Văn. Lý do

Phạm Nhàn xây dựng Bão Nguyệt lâu khắp nơi, vốn xuất phát từ lòng thương

cảm những cô gái bất hạnh không làm chủ được vận mệnh, mong muốn dùng

Bão Nguyệt lâu ảnh hưởng đến nghề nghiệp thấp kém nhất từ xưa đến nay,

không cầu chính nghĩa tuyệt đối nhưng ít ra cũng hướng tới chính quy hơn một

chút.

Phạm Nhàn đọc xong thư của Sử Xiển Lập, không nhịn được bật cười, thấy

những lời ấp úng trong thư, có lẽ Sử Xiển Lập và Tang Văn sau nhiều năm bên

nhau đã loáng thoáng nảy sinh tình cảm.

Sử Xiển Lập muốn mời Phạm Nhàn làm chủ, nhưng không dám nói thẳng.

Phạm Nhàn thấy chuyện này thật thú vị, y hoàn toàn không có ý định đẩy hai

người này vào nhau, bởi từ đầu y đã biết bên cạnh Tang Văn có một người

khách giang hồ số khổ, chỉ muốn làm hộ hoa sứ giả, cũng không rõ bây giờ bên

cạnh Tang Văn ra sao.

Tang Văn dịu dàng, Tang Văn hiểu chuyện, Tang Văn tỉ mỉ và khiêm tốn, tất

cả đều là những đặc điểm khiến Phạm Nhàn hài lòng. Nếu không năm đó y đã

không đón cô từ trong lầu ra. Giờ đây cả hai đều đã lớn tuổi, có vẻ cũng nên suy

nghĩ về những chuyện này.

Phạm Nhàn vừa nghĩ vừa vò nát bức thư thành thoa uyết, nghiêng đầu ngồi

trên ghế mơ màng. Y đã tính toán rất nhiều lần về thế lực trong tay mình, nhưng

chưa bao giờ có mục đích rõ ràng như hôm nay – Giám Sát viện Nội Khố chắc

chắn là vũ khí lợi hại nhất trong tay y. Nhưng nếu có chỉ dụ của Hoàng đế bệ hạ,

trong Giám Sát viện chỉ có hai ba phần mười nhân sự sẽ kiên định đứng sau

lưng Phạm Nhàn.

"Khối băng kia chắc sẽ đứng ở giữa, chắc chắn sẽ không chống lệnh nhưng

cũng không đối đầu với ta." Phạm Nhàn thầm nghĩ, trong tương lai liệu tình

bằng hữu với Ngôn Băng Vân có thể vượt qua thử thách hay không? Sau đó y

nhận ra, trong toàn bộ Giám Sát viện, trong Nhất Xử Tam Xử Tứ Xử, y khống

chế chặt chẽ nhất, chân chính sẽ theo mình qua núi đao biển lửa, thật ra chỉ có

những người trong Khải Niên tiểu tổ.

Bên phía Nội Khố, Phạm Nhàn đã sắp đặt từ vài năm trước, y tin nếu tương

lai có biến cố gì, chắc chắn mình vẫn có biện pháp phản ứng mãnh liệt. Cho nên

bây giờ Nội Khố chính là vũ khí Phạm Nhàn có thể sử dụng để chống lại thiên

uy.

Phải tin tưởng lòng trung thành tuyệt đối của Sử Xiển Lập và Tô Văn Mậu.

Hơn nữa hiện giờ còn có Đặng Tử Việt ở Tây Lương, Phạm Nhàn chợt nhận ra

lực lượng trong tay mình thật ra đã rất lớn, thậm chí có xu thế thoát ly kiểm soát

của Hoàng đế bệ hạ.

Chẳng trách gì Hoàng đế bắt đầu thử nghiệm bố trí triều chính ngày sau.

Khóe miệng Phạm Nhàn nở nụ cười, nghĩ rằng rốt cuộc Hoàng đế bệ hạ vẫn

chưa nhận ra điểm then chốt nhất, ngày mai y sẽ đi đấu với ngài, một lần nữa

khẳng định và bảo vệ quyền lực trong tay, như vậy có thể kéo dài thêm vài năm

nữa.
 
Khánh Dư Niên
Chương 1673: Một chén trà nhạt biết ấm lạnh 3



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Giống như y từng nói với Hải Đường, thế giới này là của những người già

kia, cũng là của bọn họ, và cuối cùng sẽ thuộc về bọn họ.

Điều bọn họ cần, chỉ là thời gian thôi.

o O o

Vào một ngày cuối tháng Tư, hoa xuân chưa tàn bởi gió hạ nóng nực, nhưng

lại bị một cơn mưa xuân đột ngột ào xuống, khiến chúng rụng rơi trên mặt đất.

Những cây hoa dọc theo các sân viện phía nam kinh đô, có phần bất đắc dĩ khi

chứng kiến y phục của mình bị cơn gió xuân trông như dịu dàng nhưng thực

chất đầy vô tình xé nát thành từng mảnh, rơi xuống nền đá lát đường, bị những

người qua lại vội vã giẫm đạp, chìm sâu vào bùn đất, chỉ còn lại chút mép hoa.

Phủ đệ của Phủ doãn Kinh Đô phủ Tôn Kính Tu nằm trên con đường lớn ở

phía nam thành. Từ phủ đệ này đi về phía sau không xa, là nha môn Kinh Đô

phủ. Chẳng qua cửa chính nha môn mở ở phía bên kia, quyền lực và phú quý

thanh tĩnh gần nhau nhưng không xâm phạm lẫn nhau.

Hôm nay không phải là ngày mừng thọ của Tôn Kính Tu, mà là ngày tám

mươi tuổi của lão thái thái nhà họ Tôn, quả thực là một ngày trọng đại. Phạm

Nhược Nhược nói nghe nhầm lúc trước, chính là chỉ điểm này. Lão thái thái nhà

họ Tôn cũng là người có cáo mệnh trên người, còn Tôn Kính Tu lại rất ít khi tổ

chức, nên các quan viên nhận được thiếp mời đều đến chúc mừng một phen.

Hôm nay tuy cửa nhà họ Tôn không treo lụa đỏ, đèn màu nhưng cũng cố ý

tô điểm thêm chút không khí vui tươi, người đến dâng lễ vật không ít, nhưng xe

ngựa đến viếng lại không nhiều. Chỉ thấy trên con phố dài, các quản gia hạ nhân

chỉ rất bình thường đem lễ vật vào trong phủ rồi thay chủ nhân nói vài câu xin

lỗi, sau đó rời khỏi phủ họ Tôn.

Một số quan viên cấp thấp không rõ nội tình, khi chứng kiến cảnh này

không khỏi cảm thấy bất ngờ, nghĩ bụng vị Phủ doãn của kinh đô làm lễ chúc

thọ, sao lại vắng vẻ đến thế, khác xa với cảnh náo nhiệt khi các phủ đệ quyền

quý tổ chức sự kiện.

Kinh Đô phủ phụ trách trị an và dân sinh của toàn bộ kinh đô, giao thiệp với

hầu hết là nha môn các bộ, các vương phủ, các vị đại nhân, nên công việc của

Kinh Đô phủ rất khó khăn, nhưng địa vị của Kinh Đô phủ cũng rất cao. Năm đó,

khi Nhị hoàng tử tranh giành ngôi vị, Kinh Đô phủ đã ra sức trợ giúp, nên nói

chung không có quan viên nào dám không nể mặt Kinh Đô phủ như vậy.

Cảnh tượng hôm nay thực sự khiến người ta kinh ngạc. Những người tụ tập

ở cổng xì xào bàn tán, không biết đang nói về điều gì, chỉ biết mỗi khi nghĩ đến

tin đồn về Phủ doãn Tôn Kính Tu trong giới quan trường kinh đô, họ lại cảm

thấy đây là chuyện đương nhiên.

Không còn nghi ngờ gì nữa, Tôn Kính Tu là người may mắn nhất trên chính

trường Khánh Quốc. Hắn không phải là cử nhân chính thống, mà xuất thân từ

một thư lại, từ khi bước chân vào quan trường, hắn chỉ làm công việc văn án ở

Kinh Đô phủ, rồi cứ thế suốt nửa đời người. Vốn dĩ với xuất thân không một

chút bối cảnh của hắn, ở một nơi then chốt như vậy, dù có làm cả đời cũng khó

mà đạt tới chức Phủ doãn Kinh Đô phủ.

Có điều, Khánh Quốc trong sáu bảy năm trở lại đây, khi Thái tử và Nhị

hoàng tử tranh giành ngôi vị, Tiểu Phạm đại nhân vào kinh gây ra cuộc chiến

loạn, Kinh Đô phủ là nơi then chốt nên trở thành mục tiêu tranh giành của các

phe phái. Kinh Đô phủ không giống Tổng đốc địa phương và Tri phủ các nơi,

cách xa thiên tử nên có thể giữ thái độ trung lập, không ngả theo bất kỳ hoàng

tử nào – nha phủ đặt ngay tại kinh đô, không có phe phái nào buông tha cho họ,

Kinh Đô phủ buộc phải lựa phe.

Kết quả là Mai Chấp Lễ bị ép phải từ chức. Vị Phủ doãn Kinh Đô phủ được

Nhị hoàng tử đưa lên bị Phạm Nhàn hạ bệ, trong vòng năm sáu năm ngắn ngủi,

Kinh Đô phủ đã liên tiếp thay đổi mấy người, không ai dám cầu xin chức vụ

này, nên Tôn Kính Tu – biên tu của Kinh Đô phủ – nhờ duyên phận mà leo lên

ghế Phủ doãn.

Đáng lẽ Phủ doãn Kinh Đô phủ ắt sẽ kiêm chức Đại học sĩ trong triều. Có

điều từ sau Mai Chấp Lễ, quy củ này đã rối loạn, đến thời Tôn Kính Tu thì chỉ

là một Phủ doãn Kinh Đô phủ lưu manh, chẳng có tước vị nào.

Cho nên trên quan trường, các quan lại đều mang theo chút ghen tị, khinh

thường bình luận rằng Tôn Kính Tu là vị Phủ doãn Kinh Đô phủ may mắn nhất

lịch sử, nhưng cũng là Phủ doãn có quyền lực ít ỏi nhất, không biết bao giờ sẽ bị

hốt khỏi ghế.

o O o

Có điều, Tôn Kính Tu cũng có ưu điểm riêng. Nhiều năm làm công việc văn

án khiến hắn không giỏi giao du với quan lại, cũng không quen nịnh nọt mấy vị

Đại học sĩ trong Môn Hạ Trung Thư, chỉ tập trung vào chính sự, tính tình ngay

thẳng nghiêm khắc, không bao giờ để ý đến lời đồn ngoài kia.
 
Khánh Dư Niên
Chương 1674: Một chén trà nhạt biết ấm lạnh 4



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Chính tính cách này khiến vào mùa thu năm Khánh Lịch thứ bảy, khi chưa

nhìn thấy di chiếu của Hoàng đế, hắn chấp nhận ý chỉ của Thái hậu nương

nương, dốc hết sức truy nã Phạm Nhàn trong kinh đô.

Thế sự khó lường, thế sự khó lường! Ai mà ngờ Hoàng đế bệ hạ không

chết? Ai mà ngờ Tiểu Phạm đại nhân lại là bậc trung thần! Mỗi lần nghĩ đến

việc này, Tôn Kính Tu không khỏi run sợ, cũng nhờ nuôi được một cô con gái

tốt, lần đầu tiên tìm được chỗ dựa trong triều.

Mà còn là chỗ dựa cao nhất trong triều.

Cho nên các quan lại càng thêm đố kỵ, lời đồn bán con gái cầu vinh không

biết loan truyền bao lâu, cuối cùng dưới sự đàn áp mạnh mẽ của Phạm Nhàn

mới lắng xuống. Đến ba năm sau, các quan mới tin rằng Phạm phủ và Kinh Đô

phủ không có quan hệ mật thiết, chuyện tình cảm trong khuê phòng xưa kia chỉ

là truyền thuyết, không có gì tiếp diễn.

Chính vì tin rằng Tiểu Phạm đại nhân và Kinh Đô phủ không có quan hệ

nam nữ, nên hôm nay trước cửa Tôn phủ mới lạnh nhạt đến thế, còn quạnh quẽ

hơn cả hoa cỏ dọc đường.

o O o

Những quản sự từ các phủ mang quà đến, rời khỏi Tôn phủ nhưng không rời

nam thành, mà rất thông minh chọn một quán trà cuối phố nghỉ ngơi. Chưa đến

giờ Ngọ mà quán trà sang trọng náo nhiệt, những quản sự quen biết nhau từ

trước gặp mặt nắm tay cười rồi mời vào bàn cùng ngồi, trong chốc lát đã ngồi

đầy nửa quán.

Nụ cười của các quản sự rất quỷ dị, toàn bộ đều mang vẻ hiểu ý nhau, còn

thêm chút khinh thường Kinh Đô phủ. Các chủ nhân của những quản sự này,

hoặc là quan viên trong Lục bộ, hoặc là đại nhân trong Tam tự, có người thì là

quyền quý ở phố Quốc Công bên kia. Hôm nay tất cả đều chỉ tặng lễ mà không

tự mình đến.

Việc các quản sự này tụ tập trong quán trà, không lập tức trở về phủ tâu báo,

cũng cho thấy các quan lại vương công hiểu rõ trong lòng, hôm nay Tôn phủ

làm lễ thọ đại diện cho điều gì.

Tôn Kính Tu ngu xuẩn! Đây là ý nghĩ chung của văn võ bá quan. Vì Hạ Đại

học sĩ trong Môn Hạ Trung Thư đã báo tin, tất nhiên là người trong cung đã có

ý định, sao ngươi không nhanh chóng tự đề nghị từ quan, mà còn tổ chức tiệc

mừng thọ ở thời điểm này?

Muốn xem thái độ của trong cung? Muốn xem tin đồn trên quan trường?

Hay muốn chứng kiến điều gì?

Có điều những quan chức quyền quý này cũng không muốn làm quá tuyệt

tình, nên sau khi cho quản sự đi dâng lễ vẫn ở gần Tôn phủ rình xem. Bởi vì họ

không biết chính xác sẽ xảy ra chuyện gì, nói đúng hơn, trong lòng họ vẫn hãi

sợ tin đồn đã yên ổn gần hai năm kia có thật hay không.

Họ không biết hôm nay Phạm Nhàn có tự mình đến đây hay không. Theo lý

mà nói, với thân phận Phạm Nhàn, Kinh Đô phủ làm việc chắc sẽ không kinh

động tới y, nhưng các quan lại đều là hạng người gian xảo, vẫn cần xác nhận

một lần cuối.

o O o

"Cỗ kiệu kia là của nhà nào?" Một vị quản sự đang nói chuyện phong hoa

tuyết nguyệt, bỗng híp mắt nhìn thấy trước cửa Tôn phủ có một chiếc kiệu lớn,

xét về số người và rèm che, cấp bậc có vẻ không thấp, tò mò hỏi.

Chuyện thay đổi Phủ doãn Kinh Đô phủ vẫn còn ở giai đoạn tin đồn, nhưng

các quan đều biết, đây là Hạ Tông Vĩ đại nhân đang lúc hưng thịnh, lần đầu

nhận ủng hộ từ bệ hạ, độc lập thực hiện việc điều chuyển nhân sự có tác động

cực lớn. Cho nên các quan viên trong Lục bộ rất thông minh đứng sau lưng Hạ

Tông Vĩ, không ai dám đứng che trước người.

Hôm nay, lễ mừng thọ là cơ hội tốt để các phe phái tỏ rõ thái độ, ai cũng

muốn thân cận với Hạ Đại học sĩ trẻ tuổi ôn hòa, nên cửa Tôn phủ mới vắng vẻ

đến thế. Nhưng ngay lúc này, trước cửa Tôn phủ lại đang đỗ một cỗ kiệu hơi

chói mắt.

Quản sự nhà Thị lang bộ Lại cười mắng: "Chắc là phủ nào không tham gia

vào chính sự."

Thị lang bộ Lại và Hạ Tông Vĩ quan hệ rất tốt, hiểu rõ chuyện bên trong nên

vốn dĩ không định đến, ngay cả giọng điệu của vị quản sự này cũng mang chút

khinh thường.

Ai ngờ có vị quản sự lắc đầu, nói: "Không đúng, trông giống kiệu của phủ

Liễu Quốc công."

Lời này vừa nói ra, vài vị quản sự từ phố Quốc Công tới đây dâng quà vội

vàng chạy đến bên lan can, nhìn một hồi, sắc mặt dần thay đổi, nhưng cũng

không nói gì với mọi người xung quanh, liếc nhìn nhau một cái, lợi dụng lúc

các quản sự khác chưa kịp phản ứng, lặng lẽ trốn xuống lầu.

Đám quản sự còn lại trong quán trà không để ý động tĩnh bên này, chỉ tò mò

khó hiểu, sao Liễu Quốc công thường không dính dáng tới chính sự lại kiêu

ngạo đến mức cứu vãn thể diện cho Tôn gia như vậy?

Ngay sau đó, một cỗ kiệu tám người khiêng từ phía bắc thành chầm chậm đi

tới, dừng trước cửa Tôn phủ. Từ xa đã có thể thấy, Phủ doãn Kinh Đô phủ Tôn

Kính Tu vừa đón Quốc Công vào phủ lúc này lại vội vàng chạy ra ngoài, chạy

nỗi chân cẳng mềm nhũn.
 
Khánh Dư Niên
Chương 1675: Ngồi trên ghế giả lỗ mãng 1



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Một vị quản sự trên lầu trà hô to: "Là Tĩnh lão vương gia!"

Câu nói vừa dứt, bầu không khí kỳ quái im ắng bao trùm cả quán trà ồn ào

ban nãy. Tất cả quản sự im lặng, bắt đầu nhanh chóng suy nghĩ trong đầu, đoán

xem cảnh tượng kinh hoàng này đại diện cho ý nghĩa gì.

Một số người thông minh đã suy ra từ việc Liễu Quốc công và Tĩnh Vương

gia, hai nhân vật tôn quý đáng lẽ tuyệt đối không xuất hiện ở Kinh Đô phủ, liên

tưởng đến một vị đại nhân khác, sắc mặt trắng bệch, im lặng lẻn ra khỏi quán

trà.

Đám quản sự còn lại vẫn căng thẳng nhìn chằm chằm cổng Tôn phủ, hình

như không tin vào mắt mình, không tin Tôn Kính Tu già nua cô độc này có thể

mời được hai vị này đến tiếp sức.

Đúng lúc đó, hai chiếc xe ngựa màu đen không đáng chú ý chạy dọc theo

con phố nam thành, đi qua quán trà rồi dừng lại trước cửa Tôn phủ.

Chiếc xe ngựa màu đen không gây chú ý nhưng lại rất nổi bật. Mọi người

trên quán trà đều tái mét khi thấy vị công gia trẻ tuổi bước xuống xe, càng lúng

túng hơn khi thấy Quận chúa nương nương trang phục lộng lẫy cũng được công

gia nâng đỡ chậm rãi bước lên bậc thềm...

Chỉ trong nháy mắt, cả quán trà im phăng phắc. Tất cả quản gia vội vã như

sét đánh ùa xuống lầu, chạy thẳng về phủ để báo tin.

Họ phải thông báo cho chủ nhân biết Tiểu Phạm đại nhân đã đến, Thần quận

chúa đã đến, Tĩnh Vương đã đến, Liễu Quốc công... Ngài là ai? Còn không mau

đi đi! Cho dù Đạm Bạc công chỉ muốn làm mất mặt Hạ Tông Vĩ, nhưng ngài

vẫn phải tới cười tít mắt chứ?

Trong lúc nhất thời, các phủ đệ quan lại phía nam thành rối tung cả lên, tìm

quần áo, báo tin, chuẩn bị lễ vật... Tất cả đều hướng về Tôn phủ.

Hầu hết các quan viên đoán biết lý do Tiểu Công gia đến Tôn phủ, trong

lòng kinh hãi lẫn phấn khích. kinh đô đã thái bình quá lâu, xem Tiểu Phạm đại

nhân làm khó Đại học sĩ và các đại thần cũng coi như một vở kịch hay.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Khánh Quốc dùng chữ hiếu trị thiên hạ, nên khi Hoàng đế rút nhiều bạc từ

Quốc Khố để xây lăng mộ cho Thái hậu đã mất, hai vị Đại học sĩ Thư Hồ chỉ lo

ngại một chút, còn Phạm Nhàn thì lười chẳng quan tâm.

Hôm nay Tôn Kính Tu làm lễ mừng thọ cho mẹ già nên quan trọng hơn

chính bản thân, nhờ thế mới dám mời Phạm Nhàn. Nhưng khi thấy Tiểu Phạm

đại nhân cầm tay Thần quận chúa bước vào cổng chính, Tôn Kính Tu vẫn không

kìm nổi xúc động.

Vài tháng qua, cuộc sống của hắn như lênh đênh giữa sóng gió, dường như

tất cả quan lại đều đổ dồn chú ý vào hắn, khiến hắnnhư ngồi trên đống lửa. Suy

đi tính lại, hắn vẫn nghĩ tới Phạm Nhàn, nhưng thực ra Tôn phủ và Phạm gia

không có quan hệ sâu đậm, hắn cũng không biết liệu có thành công hay không.

Thành công rồi, mặc dù Tôn Kính Tu có phần khó chịu, u sầu, cảm thấy rất

áy náy với con gái nhưng khi nhìn khuôn mặt tuấn tú của Phạm Nhàn, vẫn cung

kính đón tiếp cặp uyên ương này vào phủ.

Trong phủ đã sắp xếp sẵn sàng từ sớm, các nữ khách ở hậu viện, sảnh trước

ngồi toàn quan chức chủ sự của Kinh Đô phủ. Ba gian phòng trước dành riêng

cho các đại thần triều đình thì trống trơn, cực kỳ chói mắt.

Phạm Nhàn và Tôn Kính Tu đi vào trong, nhìn những chiếc bàn dài không

người, không nhịn được mỉm cười. Lâm Uyển Nhi thì theo mấy vị ma ma và

các thị nữ Tôn phủ về hậu viện.

Qua gian nhà tây, Phạm Nhàn cùng Tôn Kính Tu vào thư phòng. Lúc này y

đã biết Tĩnh Vương và Liễu quốc công đã đến, hai vị lão nhân thân phận tôn

quý đang nói chuyện với lão thái thái nhà họ Tôn, ở độ tuổi này không cần quá

khách khí.

Trong thư phòng rất yên tĩnh, Phạm Nhàn nhìn Tôn Kính Tu cười nói: "Tôn

đại nhân, ngươi thật không phải người thông minh."

Chưa đến giờ khai tiệc, Tôn Kính Tu sợ làm phiền Tiểu Phạm đại nhân nên

tự mình đi theo vào thư phòng. Lúc này trà chưa dọn lên, đối phương đã bình

tĩnh nói ra câu đó, khiến Tôn Kính Tu chấn động không thôi, lúng túng không

biết nói sao.

Phạm Nhàn nhìn hắn nói: "Ta có phần tò mò. Ngươi vốn không thích dùng

mấy thủ đoạn đoán ý thánh thượng, sao năm nay lại ngược lại, nhất định phải

mượn ta xem động tĩnh trên quan trường? Đại nhân cũng chẳng phải người ham

quyền lực, thực sự khiến ta bất ngờ."

Tôn Kính Tu im lặng một lúc rồi cung kính chắp tay cúi đầu nói: "Kính Tu

tự nhận làm Phủ doãn Kinh Đô phủ cũng coi như tận tâm, kính xin đại nhân

thương tình."

Phạm Nhàn gõ nhẹ lên bàn, dường như đang cân nhắc mức độ. Y cũng

không ngờ Tôn Kính Tu đề nghị thẳng thừng như vậy, nhưng y thích nói chuyện

trực tiếp. Một lúc sau Phạm Nhàn mới gật đầu nói: "Ta sẽ vào cung nói giúp

ngươi."

"Còn Hạ đại nhân?" Tôn Kính Tu vui mừng khôn xiết nhưng vẫn giữ vẻ

bình tĩnh, hỏi nhỏ.
 
Khánh Dư Niên
Chương 1676: Ngồi trên ghế giả lỗ mãng 2



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Phạm Nhàn hạ mi mắt xuống, nói: "Hắn là Tả Đô Ngự sử Đô Sát viện, ta

không thể can thiệp được."

Trong lòng Tôn Kính Tu hơi chùng xuống.

Phạm Nhàn ngẩng đầu lên, nở nụ cười nói: "Chẳng qua hắn cũng chỉ là hành

tẩu của Môn Hạ Trung Thư, nếu Hồ Đại học sĩ không tán thành, hắn làm gì

được một Phủ doãn Kinh Đô phủ như ngươi?"

Cuộc đối thoại trong thư phòng kết thúc ngắn gọn. Phạm Nhàn không để

Tôn Kính Tu tu thể hiện lòng biết ơn hay sùng bái trước mặt mình. Hai bên

ngầm hiểu lẫn nhau, nếu Phạm Nhàn chịu giúp Tôn Kính Tu chuyện lớn như

vậy, cái mạng của Tôn Kính Tu cũng chỉ có bán cho Phạm Nhàn - chức Phủ

doãn Kinh Đô phủ không phải việc vặt, mà Tôn Kính Tu nhìn lên chốn quan

trường, cũng chỉ thấy bóng lưng Phạm Nhàn, hắn không còn lựa chọn nào khác.

Trong lúc Phạm Nhàn và Tôn Kính Tu nói chuyện, đám hạ nhân Tôn phủ trố

mắt nhìn dòng người khiêng kiệu đến chúc thọ liên tục không dứt, các vị đại

nhân nổi danh trên công đường mặt mày mỉm cười, vô cùng ôn hòa tới đây chúc

thọ... Bọn họ không khỏi thắc mắc, vừa rồi những vị đại nhân này chạy đi đâu?

Có người báo tin vào thư phòng, khiến Tôn Kính Tu cười khổ. Hắn biết

những đại nhân thay đổi thái độ nhanh như vậy là vì Tiểu Phạm đại nhân tự

mình đến đây, còn mời Tĩnh Vương và Liễu quốc công đi trước mở đường.

Phạm Nhàn nhìn ra nỗi khổ tâm của hắn, cười nói: "Chuyện trên quan

trường vốn vô liêm sỉ như vậy đấy, ngươi ở Kinh Đô phủ lâu như vậy rồi cũng

nên quen dần. Cứ khó chịu thế mãi này thì cố được thêm được mấy năm nữa

đây?"

Tôn Kính Tu gật đầu nghe theo.

o O o

Trong đại sảnh chỉ bày ba bàn tiệc. Các nữ quyến được sắp xếp tự do thoải

mái ở hậu viên. Phạm Nhàn chỉ nói vài câu với Tôn lão phu nhân rồi lui về.

Vị trí chủ vị ở giữa đại sảnh tạm thời để trống, Tĩnh Vương đương nhiên

ngồi vào vị trí cao quý nhất, Liễu quốc công ngồi đối diện ở vị trí thứ hai. Hai vị

trưởng bối quen biết cả đời, mặc dù ngồi cách xa nhưng lớn giọng, nói chuyện

phiếm đã biến thành cãi vã lẫn nhau.

Như thường lệ, Tĩnh Vương vẫn thốt ra những lời tục tĩu, một câu phải

mang mấy lời XXX, khiến các quan viên trên ba bàn không thoải mái cho lắm.

Nhưng xưa kia Liễu Quốc công cũng từng tòng quân nên rất quen thuộc với

kiểu nói này.

Lúc này, Tôn Kính Tu đang tiếp đãi các quan khác. Phạm Nhàn ngồi giữa

Tĩnh Vương và Liễu quốc công, cười nói rôm rả. Tĩnh Vương là thế giao với

Phạm phủ nên không cần nói tới, còn Liễu Quốc công là cha đẻ của Liễu thị,

mặt ngoài thì là nhà ngoại của Phạm Nhàn, nên Phạm Nhàn tỏ ra cung kính.

Nói chuyện với Liễu Quốc công về Đạm Châu, Liễu thị hiện sống rất tốt,

ông cũng yên tâm khi có Phạm Nhàn trông nom cho con cháu.

Còn nói chuyện với Tĩnh Vương thì hơi nhức đầu, vì được đôi ba câu lão lại

nhắc tới chuyện y quán. Phạm Nhàn thầm than một tiếng, băn khoăn không biết

Lý Hoằng Thành và Nhược Nhược có khả năng nên duyên hay không.

Nói tới Hoằng Thành, sau Tết với tư cách Đại tướng Định Châu quân, hắn

không thể cứ ở lại kinh đô đánh nhau với Đại học sĩ, đành miễn cưỡng dẫn quân

về đằng tây, để một đội thân binh canh gác Đạm Bạc y quán, theo dõi tình hình.

Hoàng đế bệ hạ thấy hắn làm loạn như vậy, cũng thầm tức giận trước hành động

này, nhưng chẳng có cách nào.

o O o

Khách khứa dần đến đông đủ, ba vị Thượng thư, hai vị Chính khanh, bảy

tám Thị lang, hơn nửa đại thần quan trọng trong triều đình Khánh Quốc. Với thể

diện Kinh Đô phủ không thể thu hút nhiều nhân vật lớn như vậy, nhưng Phạm

Nhàn vẫn có mặt mũi này.

Theo thời gian trôi qua, Phạm Nhàn hơi nhức đầu. Mấy vị Thượng thư, Thị

lang đến chào hỏi, y phải đứng dậy đáp lễ, tiếp nhận lời quan tâm, ba bàn người

liên miên cũng khiến y hơi mệt mỏi. Nhưng ngoài sân còn nhiều quan viên xếp

hàng vào thỉnh an, hoàn toàn không chịu bỏ lỡ cơ hội gặp mặt Tiểu Phạm đại

nhân.

Sau một lượt, cả đại sảnh vang lên tiếng nịnh nọt, khiến Phạm Nhàn phải

thay đổi sắc mặt vài lần. Bị hàng chục quan viên bợ đỡ, cảm giác cực kỳ khó

chịu.

Sau ba tuần rượu, một vị đại thần bắt đầu nhắc đến công trạng phi thường

của Phạm Nhàn ở Đông Di thành, ánh mắt của mọi người nhìn y trở nên nồng

nhiệt. Lúc này không còn ai để ý đến Đại học sĩ Hạ Tông Vĩ, bởi vị Tiểu Công

gia này chính là con ruột của Hoàng đế, lại gây dựng nhiều công trạng cho Nam

Khánh trong những năm qua, thực sự là nhân hưng thịnh đến tột đỉnh. Có

chuyện gì y không làm được gì? Cho dù phong vương cũng không phải chuyện

không thể!

Phạm Nhàn hơi đau đầu, nghĩ thầm bọn quan viên này rốt cuộc là đến chúc

thọ cho lão thái thái nhà họ Tôn hay cố tình đến nịnh nọt mình? Nhưng nghĩ lại,

nếu không phải để nịnh nọt mình thì sao những quan viên này lại đến?
 
Khánh Dư Niên
Chương 1677: Ngồi trên ghế giả lỗ mãng 3



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Tĩnh Vương rất hứng thú chuyện Đông Di thành, kéo y sang hỏi kỹ vài

chuyện cơ mật. Nhưng hiệp ước còn phải nửa năm nữa mới xong, Phạm Nhàn

không tiết lộ được gì, chỉ kể vài chuyện không quan trọng cho lão nông dân này.

Các quan thấp cấp thì không cần che giấu thái độ nịnh nọt, nhưng các vị

Thượng thư, Thị lang trong đại sảnh vẫn ra vẻ bình thản, chỉ thỉnh thoảng liếc

nhìn Phạm Nhàn.

Phạm Nhàn ngoảnh mặt làm ngơ, biết bọn họ đang chờ mình nổi giận rồi

xem cách xử lý tiếp theo như thế nào.

o O o

Mặt trời dần lặn, tiếng ồn ngoài sân cũng lắng đi. Sau vài chén rượu Tĩnh

Vương và Liễu Quốc công cũng thấy nặng đầu, thân thể mệt mỏi nên tìm cớ ra

về, không buồn xem tiếp.

Tôn Kính Tu đưa hai người đi rồi quay lại đại sảnh, suy nghĩ một lúc rồi sai

người canh ngoài sảnh chính, chú ý động tĩnh.

Hắn cất bước đi vào, xin lỗi các vị đại nhân ngồi ba bàn phòng trên, nói vài

câu rồi mới chính thức ngồi xuống vị trí chủ tọa.

Lúc này, đại sảnh dần im lặng. Mọi người tự động dừng đũa, hạ chén, nhìn

đồ ăn trước mặt, nở nụ cười đĩnh đạc, biểu hiện rõ khí phái lòng dạ quan gia của

mình, chờ xem chuyện tiếp theo.

Trước hết, Tôn Kính Tu rất thành khẩn bày tỏ lòng biết ơn, khen ngợi vân

vân, sau đó hắn im lặng ngồi bên cạnh Phạm Nhàn, cực kỳ trầm tĩnh.

Phạm Nhàn hạ mi, chậm rãi buông đũa trong tay xuống. Đôi đũa ngà voi đặt

trên gác đũa bằng sứ xanh, phát ra tiếng leng keng nhẹ nhàng.

Tiếng động ấy vang lên, đánh thẳng vào lòng tất cả quan viên.

Không gian chìm trong im lặng khó chịu, toàn bộ đại sảnh trở nên yên tĩnh,

so với vẻ náo nhiệt ngoài sân và tiếng nhạc phía hậu viện, thật quá tĩnh lặng.

"Tôn đại nhân làm quan ra sao, bản quan sẽ không nhiều lời." Phạm Nhàn

ngẩng đầu, chậm rãi nói: "Bệ hạ cũng có nhiều lời khen ngợi riêng tư."

Nghe thế, các quan viên trên tiệc cảm thấy rất mỉa mai, nếu bệ hạ thực sự

yêu quý Phủ doãn Kinh Đô phủ này, Hạ đại nhân đâu thể loan tin đồn như vậy?

Có điều... Tiểu Công gia nói riêng tư ư? Hừ, cha con họ nói gì riêng tư, ai mà

biết được? Chẳng lẽ bọn họ dám hỏi trước mặt bệ hạ?

"Các vị đại nhân cùng trong triều, ai cũng có lúc gặp khó khăn, mong giúp

đỡ lẫn nhau." Lời nói của Phạm Nhàn nghe rất thiếu chuẩn mực, đầu tiên là đề

cập tới khó khăn của Tôn Kính Tu, vừa vào đã rơi xuống hạ phong. Hơn nữa, cả

cụm từ "giúp đỡ" nghe có vẻ khó coi.

Dẫu vậy, mức độ chuẩn mực còn tùy thuộc vào nhân vật. Cho dù bệ hạ viết

những câu thơ tồi lên lưng chó, đám thần tử cũng phải ca ngợi khắp nơi. Vì thế,

sau khi Phạm Nhàn nói xong, các đại thần trên tiệc đều vuốt râu gật đầu, cho

rằng lời của Tiểu Phạm đại nhân rất đơn giản nhưng sâu sắc, hết sức có lý.

Phạm Nhàn quay sang nhìn vị quan viên bên tay phải và nói: "Ngụy Thượng

thư nghĩ thế nào?"

Thượng thư bộ Hộ Ngụy Đông Hành ngày nay cũng từng là quan viên lão

luyện trong bộ Hộ, đã gặp Phạm Nhàn không biết bao nhiêu lần mỗi lúc lui tới

Phạm phủ bàn bạc công việc. Nhưng giờ đây, hắn có thể kế nhiệm vị trí của

Phạm Kiến, không chỉ nhờ thành tích ở bộ Hộ, mà chính xác hơn, là do hắn

đứng về phía bệ hạ, giúp bệ hạ tách bộ Hộ ra khỏi vương quốc độc lập của

Phạm gia.

Đương nhiên Ngụy Thượng thư biết rõ thái độ hành xử hai năm nay đã chọc

giận Tiểu Phạm đại nhân, song sau lưng hắn có Hoàng đế bệ hạ nâng đỡ, nên

cũng không quá lo lắng. Trong hai năm qua, Phạm Nhàn cũng chẳng tỏ thái độ

bất mãn gì với hắn, dường như cũng thông cảm nỗi khổ tâm của hắn. Chính vì

thế, hôm nay Tôn phủ mời khách, biết Phạm Nhàn đến dự, sau khi suy nghĩ kỹ

càng, hắn vẫn tới.

Hắn không ngờ Tiểu Phạm đại nhân lại thật sự chọn vấn đề Kinh Đô phủ để

gây khó dễ, mà ngay lập tức nhắm vào mình. Trong lòng hắn thầm chấn động,

biết Tiểu Phạm đại nhân không ưa mình, nếu không đã chẳng chọn bộ Hộ làm

mục tiêu đầu tiên ngay trong bữa tiệc này.

Một cảm giác lạnh buốt dâng lên trong lòng, nhưng Ngụy Thượng thư cũng

chẳng còn cách nào khác, suy nghĩ một lúc rồi cười nói: "Lời của Tiểu Công gia

rất có lý. bộ Hộ hành sự tuân theo chỉ dụ, tuyệt đối không làm việc lung tung."

Mọi người trong tiệc đều là đám cáo già chìm nổi lâu ngày trong quan

trường, tất nhiên hiểu việc Phạm Nhàn nhắc riêng tới Ngụy Thượng thư là có ý

gì. Nhưng việc không liên quan tới mình, ai cũng làm ngơ. Không ngờ, trong lời

nói của Ngụy Thượng thư không những không nhún nhường Phạm Nhàn chút

nào, mà còn nhẹ nhàng đẩy ngược lại, thậm chí không buồn dưa ra một lời hứa

hẹn mơ hồ để lấy lòng.

Các quan viên vừa khâm phục dũng khí của Ngụy Thượng thư, vừa lo lắng

chuyện sau này, im lặng không nói gì. Hai vị Thượng thư khác giơ đũa lên, âm

thầm ra hiệu cho mọi người ăn chậm lại.
 
Khánh Dư Niên
Chương 1678: Ngồi trên ghế giả lỗ mãng 4



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

"Ta là người rất ôn hòa." Nụ cười trên môi Phạm Nhàn càng thêm tươi tắn,

mắt nhìn thẳng Ngụy Đông Hành, ôn tồn nói: "Nếu có chỉ dụ từ trên, tất nhiên

phải tuân theo. Còn không có chỉ dụ, bản quan muốn xem xem rốt cuộc lũ tiểu

nhân kia sẽ rơi xuống kết cục ra sao."

Việc của Giám Sát viện và việc của triều chính là hai thứ khác nhau, nước

sông không phạm nước giếng. Lời Phạm Nhàn vừa nói đã hơi có ý hạm húy,

huống hồ hai chữ "tiểu nhân" đã l*t tr*n toàn bộ thể diện của Ngụy Thượng thư.

Sắc mặt hắn lập tức lạnh băng, nhìn Phạm Nhàn hỏi: "Không biết Tiểu Công gia

có ý gì?"

Phạm Nhàn vẫn không nổi giận, chỉ cười đáp: "Không có ý gì cả, bản quan

chỉ định là, tối nay vào cung hỏi bệ hạ, rốt cuộc gần đây đã ban chỉ dụ gì cho bộ

Hộ, mà khiến bộ Hộ bỏ bê chính sự, ngày ngày ngồi canh trong Kinh Đô phủ."

"Bản quan quản lý Giám Sát viện, nhưng cũng không dám bí mật điều tra

quan viên từ tam phẩm trở lên." Vẻ mặt Phạm Nhàn vẫn ôn hòa: "Vốn dĩ hôm

nay là ngày mừng thọ bảy mươi của lão thái quân, không nên nói những lời lạnh

lùng phá hoại khung cảnh như vậy. Chỉ có điều ta ở kinh đô không được bao

lâu, sắp phải tới Đông Di rồi, lại nghĩ việc Kinh Đô phủ rất quan trọng nên hơi

gấp gáp, mong chư vị đại nhân đừng chê cười."

Các đại thần liên tục gượng cười, nào dám cười thật. Lời nói của Phạm

Nhàn vừa rồi đã nhắc nhở rõ ràng, y là Đề ti Giám Sát viện, ba ngày nữa sẽ

chính thức làm Viện trưởng đời thứ hai của Giám Sát viện. Huống hồ thân phận

khác của y còn chưa kể đến, còn chuyện trở lại Đông Di thành, đó là lời cảnh

cáo các đại thần rằng, Phạm Nhàn ngày nay đã có đủ công trạng để xin bệ hạ

mình muốn thứ gì, cho dù là một ý chỉ.

Sau khi suy ngẫm kỹ càng, Ngụy Thượng thư mới thấu hiểu hàm ý trong lời

Phạm Nhàn.

Phạm Nhàn cầm một chén rượu, nói với các đại thần: "Chư vị hãy để Kinh

Đô phủ được yên ổn một chút."

Nghe thế, ai nấy đều hiểu Phạm Nhàn đã chính thức lên tiếng. Trong không

khí im lặng khó chịu, từ từ có người giơ chén lên, có phần lúng túng, nhưng

phần lớn các đại thần đều giơ chén theo.

Ngụy Thượng thư vẫn còn ngơ ngác nhìn cái chén trước mặt, thật sự rất khó

xử. Hắn biết Phạm Nhàn là người thù rất dai, nụ cười ôn hòa kia chỉ e là che đậy

cho cơn phẫn nộ tột độ. Cho dù hôm nay mình xuống nước, liệu có thể thoát

khỏi đòn trả thù của Phạm Nhàn hay không? Dù sao hắn cũng là Thượng thư

trong triều, địa vị cao sang, lại được bệ hạ và Hạ Tông Vĩ che chở, nếu nhượng

bộ ở đây thật sự không thể nói nối.

Phạm Nhàn không đoái hoài tới hắn, vẫn mỉm cười ôn hòa: "Mặc dù chúng

ta đều làm quan trong triều đình, nhưng cũng đều là những kẻ đáng thương,

chẳng phải đều là để tìm tiền đồ tốt hơn cho con cháu mình hay sao."

"Bệ hạ từng nói, con người cần có lòng kính sợ." Y nhìn khắp mọi người, ôn

tồn nói: "Bản quan đứng giữa thiên địa, chỉ kính sợ hai thứ điều đời này."

Thượng thư bộ Lễ nhíu mày, là người đầu tiên giơ chén lên. Không giống

Ngụy Thượng thư, hắn chưa từng mâu thuẫn với Phạm phủ, nên còn cơ hội đền

bù. Trong lòng hắn thầm khinh bỉ Ngụy Đông Hành, rõ ràng người này vẫn

không biết tính cách và thủ đoạn của Phạm Nhàn.

Hắn biết Ngụy Thượng thư nghĩ gì, Giám Sát viện không thể quản được

quan viên từ tam phẩm trở lên. Chỉ cần bệ hạ không ra lệnh, dường như Phạm

Nhàn không thể uy h**p được mình. Nhưng hắn nhớ rõ, Phạm Nhàn từng đẩy

Thượng thư bộ Lễ Quách Du Chi đến chỗ chết, đã hại không biết bao nhiêu

Thượng thư. Y là loại hung ác dám bức ép Thái tử đến bước đường cùng, một vị

Thượng thư như ngươi, sao lại cố chấp đối đầu trực diện?

Nghĩ thế, bộ Lễ Thượng thư bèn hỏi theo: "Không biết Tiểu Công gia kính

sợ điều gì?"

"Thứ nhất là kính bệ hạ, thứ hai là kính phụ mẫu." Phạm Nhàn xoay nhẹ

chén rượu, cười đáp: "Bệ hạ nói rất đúng, không có lòng kính sợ, làm việc sẽ trở

nên bừa bãi. Xưa kia bản quan có phần l* m*ng, mong chư vị bỏ qua cho."

Trong bữa tiệc lại vang lên một tràng cười đùa, nhưng tất cả mọi người đều

nghe rõ ràng ý nghĩa trong lời nói ấy. Kính sợ? Rõ ràng Tiểu Công gia muốn nói

với mọi người rằng, trong tấm lòng kính nể của các ngươi, ngoài trời đất cha mẹ

và bệ hạ, đừng quên cả ta! l* m*ng? Hành động của Tiểu Công gia này không

chỉ l* m*ng mà còn rất hung tàn!

Vẫn là câu nói cũ, lời đe dọa rất thiếu tế nhị nhưng vì người đe dọa quá uy

quyền nên nghe rất oai phong. Đặc biệt là khi nghe Phạm Nhàn nhắc đến “con

cháu”, cuối cùng cũng nhắc cho một số người, cho dù Giám Sát viện không thể

trừng trị Thượng thư Thị lang, nhưng đày đọa những người khác trong gia tộc

các ngươi xuống địa ngục thì lại dễ như trở bàn tay.
 
Khánh Dư Niên
Chương 1679: Chiếc ô đen trong Thái Học và gọng kính trên mũi 1



๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Đây là hành động rất ngạo mạn, kiêu căng và đầy vô lễ, nhưng bệ hạ sủng ái

Phạm Nhàn, điều này không ai có thể thay đổi được. Sắc mặt Ngụy Đông Hành

dần trở nên u ám, đầu ngón tay run rẩy, hắn cảm thấy Tiểu Phạm đại nhân quá

vô lý, chỉ vì chuyện của mình mà dám ra tay với người nhân của ta ư?

Nhưng ai cũng biết, tuy năm đó Phạm Nhàn có danh hiệu Thi Tiên, nhưng

luôn đi theo con đường âm u quỷ dị, quen làm việc không cân nhắc đến đạo lý.

Cuối cùng, Ngụy Đông Hành chậm rãi nâng chén rượu lên, nốc một hơi cạn

sạch, không biết mùi vị thế nào.

Phạm Nhàn gật đầu, lại cầm chén rượu lên nói câu cuối: "Mọi người cứ ăn

uống thỏa thích nhé.”

o O o

Không biết những đại thần còn ở lại, đặc biệt là vị Thượng thư bộ Hộ bị

Phạm Nhàn chỉ đích danh đe dọa, có tâm trạng thưởng thức bữa tiệc hay không.

Dù sao, tâm trạng Phạm Nhàn khá tốt, y rời Tôn phủ sớm, không cùng Lâm

Uyển Nhi về nhà mà ngồi xe ngựa màu đen đi về phía bắc thành.

“Đến Thái Học.” Y dặn Mộc Phong Nhi, “Hôm nay Hồ Đại học sĩ không

làm việc mà ở trong Thái Học giảng bài.”

Mộc Phong Nhi đáp một tiếng, cũng không suy nghĩ tại sao đại nhân lại vội

vã đi gặp Hồ Đại học sĩ như vậy.

Phạm Nhàn ngồi trong xe ngựa day day chỗ mi tâm đang hơi lạnh lẽo, thật

ra hành động trong Tôn phủ không thích hợp cho lắm, nhưng y nhất định phải ra

vẻ như vậy. Mà chắc chắn thái độ ấy sẽ nhanh chóng lan truyền khắp kinh đô,

nên y phải vội vã chạy tới phía trước, để xử lý những chuyện phía sau.

Đêm nay y sẽ vào cung, nhưng trước khi vào cung, y nhất định phải đi gặp

Hồ Đại học sĩ. Nếu có thể thuyết phục được vị thủ lĩnh Đại học sĩ này thì khi

đánh lôi đài với Hoàng đế bệ hạ, y cũng tự tin hơn vài phần.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Xe ngựa đen đi qua ngã tư Đông Xuyên, Phạm Nhàn vừa mới rời mắt khỏi

thư cục và y quán mình, quay đầu lại là nhìn thấy cổng lớn mang phong cách cổ

xưa của Thái Học.

Thái Học là một quần thể kiến trúc tản mạn, ven đường không có nha môn,

cũng chẳng có tường thành cao vút, thậm chí cổng lớn cũng không bao giờ

đóng, bên trong là những tán cây xanh um tùm, tiếng đọc sách vọng ra từ khắp

nơi, toàn là khí phái Nho gia tĩnh tư.

Cũng giống như Khu Mật viện từng gọi là Quân Sự viện, là Lão Quân bộ,

ngày nay vẫn còn lẫn lộn với bộ Binh trong Lục bộ, mấy chục năm qua Khánh

Quốc từng mấy lần thử nghiệm chính sách mới, khiến tên gọi Thái Học cũng

liên tục thay đổi, Đồng Văn quán, Giáo Dục viện, dù khó đọc thế nào đi nữa thì

Hoàng đế bệ hạ cũng đổi lung tung.

Dù vậy, các Nho sĩ trong thiên hạ vẫn quen gọi nơi đây là Thái Học, sau đó

trong công văn triều đình cũng rất tự nhiên chấp nhận điểm này. Những tú tài

được các châu, các quận tuyển chọn, cùng con cháu ưu tú do các quyền quý

trong kinh đô đề cử, đều tập trung vào quần thể kiến trúc này để học tập kinh sử

cùng đạo trị quốc.

Đây là học phủ cao nhất Khánh Quốc, các tiên sinh được mời cũng là những

người ưu tú nhất, ví dụ như Phan Linh Phan tiên sinh đã trở thành danh thủ thư

pháp trong cung đình, hay thầy dạy của Đại học sĩ Hạ Tông Vĩ trong Môn Hạ

Trung Thư đường triều là Tăng Văn Tường, hay như vài năm trước Thư Đại học

sĩ cũng từng kiêm nhiệm giáo thụ ở Thái Học. Lại cho đến bây giờ, quan văn đệ

nhất trong triều đình là Hồ Đại học sĩ cũng thường đến dạy học cho các sĩ tử.

Có quá nhiều thầy giáo tài giỏi như vậy, cộng với địa vị đặc biệt của Thái

Học, học sinh trong trường vốn đã có tương lai rất tốt, nên không tránh khỏi có

phần kiêu ngạo tự đắc. Các quan phủ bình thường hoàn toàn không muốn giao

du với Thái Học, mà khí phái học vấn cởi mở của Khánh Quốc càng khiến các

đại thần bình thường, chết cũng không dám bước vào - Họ rất sợ bị các học sinh

dồn ép hỏi han, cuối cùng phải chật vật bỏ chạy.

Nhưng Phạm Nhàn chẳng hề lo ngại điều đó, quan hệ của y với đệ tử Thái

Học vốn rất tốt, nhất là sau năm Khánh Lịch thứ tư, hắn nhậm chức ở Thái Học,

đảm nhiệm Phó thủ học chính trên danh nghĩa của Thái Học. Hơn nữa sau đó

Phạm Nhàn gây chấn động thiên hạ, còn kéo cả một xe sách của Trang đại gia

từ Bắc Tề về Thái Học, địa vị của y trong Thái Học càng trở nên vô cùng cao

quý, rất được các học sinh kính trọng.

Xe ngựa dừng lại trước cửa Thái Học, đã có học quan ra đón tiếp từ trước.

Phạm Nhàn bước xuống xe, ngẩng đầu nhìn cánh cửa lớn đã nửa năm không

gặp, khẽ mỉm cười. Cánh cửa lớn mang phong cách cổ xưa này thực ra là xây

sau, cưỡng ép pha trộn chút hơi hướng cổ điển. Bỏ nhiều bạc như vậy, thực chất

chỉ là về mặt học vấn, Nam Khánh vẫn có chút mặc cảm sâu thẳm trong nội

tâm, nhất là ở những nơi liên quan đến không khí lịch sử.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back