Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  2️⃣ [Đm/Edit Hoàn] Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn (Từ C200-C398)

2️⃣ [Đm/Edit Hoàn] Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn (Từ C200-C398)
Chương 299: Rừng rậm biên thùy (27)


Chương 299: Rừng rậm biên thùy (27)Edit: Không meo meo không lấy tiền"Bà nằm trên chiếc váy cưới quá khổ đó khóc ngất đi trước cửa bưu điện."

Elena ngẩng đầu lên, ánh mắt xa xăm, "Khi tỉnh lại, bà đã nghĩ rằng đây là thời khắc đen tối nhất mà chiến tranh mang lại cho mình."

"Nhưng sau đó tất cả đã nói cho bà biết nó vẫn còn hơn thế nữa."

Elena đưa tay lau đi nước mắt, bà hít sâu một hơi rồi nói tiếp: "Sau đó có một khoảng thời gian bà và Alex không liên lạc với nhau, mãi đến khi bà nghe thấy có người nói người chỉ huy của cuộc chiến kia đã điều rất nhiều xe tăng và đại pháo đến tiền tuyến của thị trấn."

"Bà mới nhận ra rằng cuộc đại chiến đã sắp bắt đầu rồi, thế là bà viết thư cho Alex muốn xác nhận an nguy của anh ấy, cũng cố gắng khuyên anh ấy đừng tham gia cuộc chiến nguy hiểm lần này nữa."

Elena dùng tay che mặt mình, giọng nói cũng khàn đi: "Bà chờ lâu thật lâu, ngày đêm lo lắng canh giữ bên cạnh bưu điện nhưng vẫn không nhận được thư hồi âm của Alex, mãi đến ngày trước chiến tranh."

"Đó là một lá, một lá..."

Giọng nói của bà gấp gáp hơn, dường như không thể nói ra được.Bạch Liễu vừa nghe Elena nói vừa tiếp tục tìm kiếm lá thư, cậu lại nhìn thấy lá thư mà Alex gửi cho Elena.Đó là một lá thư rất dài, một lá thư sắp xếp việc hậu sự, bức thư tuyệt mệnh.[Gửi Elena:Trước đây tôi không nên viết lá thư này cho cô nhưng tôi nghĩ đi nghĩ lại, dường như ngoại trừ cô ra thì tôi cũng không còn người nào để tin tưởng mà bàn giao chuyện hậu sự này.Nói tới cũng kỳ diệu thật, Elena, cô gái nhỏ, tôi và cô chưa bao giờ gặp nhau nhưng cô và tôi lại có quan hệ vợ chồng trên danh nghĩa, trải qua cái chết của người tôi yêu nhất, cùng cha mẹ tôi vượt qua năm tháng gian nan.Nếu không có gì bất ngờ thì tiếp theo cô còn phải chứng kiến cảnh tôi chết.Cô đã trải qua tất cả những chuyện đại sự trong cuộc đời tôi nhưng tôi còn chưa gặp cô lấy một lần, luôn bài xích sự tồn tại của cô, kết quả trước khi chết còn phải nói ra những điều quan trọng nhất cho một người xa lạ thân quen nhất, thật sự rất ích kỷ.Nhưng không còn cách nào khác nữa, cô là người duy nhất để tôi giao phó cái chết mà không cảm thấy áy náy.Tôi biết cái chết của tôi sẽ khiến cô không khó chịu là bao, sẽ chỉ để cô giải thoát khỏi cuộc hôn nhân không nên tồn tại này.Chỉ có cô ở đây tôi mới có thể nhận ra rằng thì ra cái chết của mình đối với người nào đó có thể là một chuyện tốt, tôi nghĩ tôi sẽ ra đi thanh thản hơn một chút.Tiếp theo tôi sẽ thú nhận những tội lỗi mà mình đã phạm phải trong đời với cô.Cả đời này tôi đều cố gắng cứu những người xung quanh nhưng kết quả là chẳng cứu được ai cả.Tôi phát minh ra loại thuốc có thể đóng băng cái chết nhưng lúc mọi người lao vào chỗ chết đều không nói trước với tôi rằng, ha, Alex, tôi sắp chết rồi, nhớ đóng băng cái chết của tôi lại.Tôi chỉ có thể luống cuống vụng về chặn vết thương đang chảy máu của bọn họ, sau đó sụp đổ gào khóc van xin bọn họ ở lại với tôi dù chỉ là một giây, cuối cùng bất lực cõng thi thể của bọn họ về rồi ngẩn người đến lúc bình minh, đón nhận đợt tử vong tiếp theo.Có lẽ hồ tử thần Pluto này cảm thấy dáng vẻ tôi cố gắng ngăn cản nó xuống thế giới loài người vừa nực cười vừa hài hước.Tôi không ngừng không ngừng điên cuồng nếm thử thuốc mà tôi đã cải tiến nhưng dù có làm chậm tốc độ tử vong của bọn họ như thế nào thì cuối cùng cái chết cũng ập đến, tất cả việc tôi làm chẳng qua là vì để bọn họ đau khổ nhiều hơn trước khi chết mà thôi.Bọn họ đau đớn đến cùng cực, lúc tuyệt vọng đến tận cùng họ lại lặng lẽ rơi nước mắt cầu xin tôi hãy để bọn họ chết đi.Vì cho dù bọn họ có sống thì cũng có thể chết đi trong cuộc chiến kế tiếp.Có đôi lúc tôi tự hỏi, tôi ích kỷ muốn níu kéo sự sống của bọn họ để rồi lại bị tra tấn trong trận chiến thì có tàn nhẫn hơn so với việc để họ chết đi hay không.Có lẽ tôi đã sai rồi chăng?Elena, tôi mãi vẫn chưa trả lời thư của cô là vì tôi không thể đối mặt với cái tên xuất hiện khắp nơi trong đó - Gaye.Gaye không chết trên chiến trường, tôi đã báo cáo sai về cái chết của anh ấy, sử dụng thân phận của binh lính dọn dẹp để lén vận chuyển "thi thể" của anh ấy về phòng thí nghiệm của tôi.Tôi cố gắng cứu sống anh ấy, anh ấy tỉnh lại như một kỳ tích, tôi xin thề lúc tôi nhìn thấy anh ấy mở mắt thì thậm chí trong giây phút ấy tôi muốn cảm ơn Tà Thần.Dù là Thần nào thì cũng cảm ơn vì đã đưa Gaye trở về bên cạnh tôi.Nói thật với cô, thuốc của tôi không có công hiệu mạnh mẽ như vậy nhưng chỗ thí nghiệm của tôi còn hạn chế, không thể kiếm được nhiều nguyên liệu thí nghiệm như trong trường đại học, chỉ có thể sử dụng một số nguyên liệu từ thuốc ở địa phương.Phần lớn thuốc thí nghiệm đều kém chất lượng nên dẫn đến thí nghiệm thất bại, nhưng có một loại có thể phát huy công hiệu rất thần kỳ...

Chính là loại nước sơn quỷ dị.Nước sơn này là thứ mà đám người bản địa dùng để bôi lên tượng Tà Thần, là loại dầu có thể đốt cháy, lúc tôi thiếu dung môi có chứa dầu thì cấp trên đã lục được nửa lọ sơn đỏ từ trên người của dân bản địa rồi gửi đến phòng thí nghiệm của tôi để sử dụng như dung môi có tính dầu.Mặc dù đặc tính của thứ này rất quỷ dị giống như máu người sau khi tan vào dầu nhưng tôi cũng không còn lựa chọn nào khác nữa.Dù vậy khi thêm nước sơn này vào thuốc thì lại có thay đổi ngoài sức tưởng tượng...

Nó đã khiến Gaye tim vừa ngừng đập nửa phút trước sống lại.Quả thực tôi nhìn mà không thể tin được, thậm chí cảm thấy dục vọng mong muốn Gaye mãnh liệt đến mức sinh ra ảo giác.Nhưng Gaye càng lúc càng tốt hơn, có lẽ dùng từ tốt hơn để miêu tả quá trình hồi phục của anh ấy cũng không đúng lắm, dựa vào các quan sát lâm sàng và dưới kính hiển vi của tôi để đưa ra kết luận thì chắc chắn cô sẽ nghĩ tôi bị điên......

Thời gian trên người Gaye đang đảo ngược.Làn da bong tróc của anh ấy lại dính vào, xương cốt bị gãy vụn cũng lành lại, ngay cả móng tay và tóc sau khi chết cũng trở nên ngắn hơn.Đây vốn không phải là chuyện loài người có thể làm, đây là phạm vi của Thần, ngay cả Thượng Đế cũng không có khả năng này.Tôi đến đây rồi biết được rằng những tên bản địa xấu xí ngu xuẩn này phát động chiến tranh là vì tiên đoán của Thần, tôi căm hận thứ gọi là Tà Thần đến tận xương tủy.Vả lại cho đến giờ tôi còn cho rằng Tà Thần là do đám người bản địa tạo ra để lý giải cho những việc mình không hiểu được, một biểu tượng của sự tức giận không thể gửi đi, là một hình ảnh hư ảo tà ác.Nhưng Gaye lại ngồi dậy lần nữa, anh ấy mở to mắt, mơ màng mỉm cười hỏi tôi tại sao lại đang ở phòng thí nghiệm, tôi nhắm mắt lại ôm chặt lấy anh ấy.Nếu đây là kiệt tác của Tà Thần thì tôi có thể hiểu được tại sao đám người bản địa kia lại điên cuồng vì Tà Thần đến vậy.Gaye tỉnh lại đã quên hết những việc đã xảy ra trong bảy ngày...

Tập kích thôn trang vô tội, giết phụ nữ và trẻ em ở khu trung lập, bị bắn chết sau khi làm phản.Anh ấy không hề nhớ gì cả.Tôi cẩn thận giấu anh ấy trong phòng thí nghiệm, nóng lòng chờ đại chiến ập đến nhưng trước khi đến đại chiến Gaye đã biết được tin tức mà mình muốn từ tân binh quét dọn phòng thí nghiệm.Anh ấy biết bảy ngày nay đã xảy ra chuyện gì, cũng biết người chỉ huy đã triệu tập hỏa lực đẩy đủ, phát động trận đại chiến cuối cùng...

Phá nát tất cả nơi ở của người bản địa và người bản địa bên trong, cùng với tất cả khu vực trung lập mà người bản địa có thể chạy trốn xung quanh.Mặc dù từ đầu đến cuối những khu trung lập không tham dự vào chiến tranh, cũng như phần lớn là phụ nữ và trẻ em nhưng người chỉ huy cảm thấy phải truy cùng giết tận đám bản địa có tín ngưỡng đê hèn này, không nên để bọn họ sống sót sinh sôi, có cơ hội sử dụng tài nguyên.Cô có thể đoán Gaye sắp làm ra chuyện gì.Gaye việc nghĩa chẳng từ nan mà đi ám sát chỉ huy, sau khi thất bại, anh ấy bị hàng trăm khẩu súng nhắm bắn vào, trở thành một tấm gỗ bị bắn thủng lỗ chỗ, sau đó bị súng phun lửa thiêu đốt thành tro tàn.Lúc tôi chạy tới hiện trường thì đã không còn gì nữa rồi.Tôi nói với binh sĩ canh gác là thay ca trực rồi mới có thể đứng ở chỗ vết đen nơi mà Gaye đã bị thiêu chết suốt cả một đêm, để những giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống trong đêm tối.Elena, cô có biết tối hôm đó tôi đã nhìn thấy gì không?Tôi thấy những khẩu đại bác to bằng eo trẻ con liên tục được vận chuyển đến nơi này, những chiếc xe tăng lạnh lẽo, những binh sĩ đã thủ thế chờ đợi và những đôi mắt hằn tơ máu đầy phẫn nộ, sợ hãi, tham lam trong đám đông.Khoảnh khắc đó tôi nhận ra rằng dù tôi có điều chế ra bao nhiêu loại thuốc công hiệu mạnh đến đâu đi chăng nữa thì tôi cũng không thể cứu được bất kỳ ai ra khỏi cuộc chiến này.Ai muốn giết người thì giết người, còn người không muốn giết sẽ đau khổ, muốn tránh đi.Dường như ở giữa hai loại người này có một chuỗi thức ăn đang không ngừng vận hành.Ngay cả khả năng cải tử hoàn sinh hay nghịch chuyển thời gian cũng không thể thay đổi được cục diện chiến tranh.Thế là tôi đã ghi danh vào đội đột kích, tôi phải vào sâu vào trong rừng mưa nhiệt đới để gặp vị thần linh tà ác đã cho tôi đạt được mong muốn của mình......

Hỏi rốt cuộc ngài ấy muốn thế nào mới có thể mọi người có thể sống sót sau cuộc chiến.Vì vậy tôi bằng lòng trả giá.Elena, nếu sau trận đại chiến này tôi chưa trở về thì thứ cho tôi ích kỷ vì đã giao phó cha mẹ tôi cho cô, xin cô hãy chăm sóc cho bọn họ đến khi cô trưởng thành, sau đó hãy đi tìm cuộc sống của riêng mình....

Alex.]"Đây là lá thư cuối cùng mà bà nhận được từ Alex."

Đôi mắt Elena đầy hốt hoảng, bà nhỏ giọng nói: "Ngày hôm sau đại chiến diễn ra."

"Đến bây giờ bà vẫn không thể quên trận đại chiến kia, pháo đạn bắn đến mức khiến mặt đất ở thị trấn bà rung động, tro bay lả tả trên mặt đường, đĩa và chén rượu vỡ đầy đất, ngoài cửa sổ máy bay lượn khắp nơi, mọi người sợ đến mức ôm lấy nhau ngồi trong nhà, bà trốn dưới gầm giường có thể nhìn thấy được ánh lửa đang không ngừng lấp lóe ở phía xa."

Elena im lặng vài giây, "Súng đạn kéo dài ba ngày, chạng vạng tối ngày thứ ba, thị trấn đựng thuốc nổ của binh sĩ đóng quân bị người bản địa đánh lén, đám bản địa kia dùng một loại nước sơn đỏ thần kỳ vẩy lên thuốc nổ, cuối cùng dẫn đến một vụ nổ vô cùng lớn."

"Sau khi kết thúc, thị trấn bị nổ tung và rừng mưa nhiệt đới không có bất kỳ động tĩnh gì, mãi đến nửa tháng sau mới có người tiếp quản."

Elena nhìn về phía Bạch Liễu, "Cháu nói cháu và Alex là đồng đội, đây là việc không thể nào."

"Vì vốn không có người sống sót được sau cuộc chiến kia."
 
2️⃣ [Đm/Edit Hoàn] Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn (Từ C200-C398)
Chương 300: Rừng rậm biên thùy (28)


Chương 300: Rừng rậm biên thùy (28)Edit: Không meo meo không lấy tiềnElena nhắm mắt lại, giọng nói khàn khôn tả: "...

Bà chờ bốn năm, chờ đến khi bà trưởng thành, mỗi ngày đều mong ngóng tin tức của thi thể Alex và Gaye trên báo chí và đài phát thanh nhưng mãi đến khi các phương tiện truyền thông mà bà tiếp cận ngừng đưa tin về cuộc chiến tranh này thì đã không còn đợi nữa."

"...

Bà đã từ bỏ không tiếp tục chờ thêm."

Lồng ngực Elena khẽ phập phồng, "Sau khi trưởng thành bà rời khỏi thị trấn để đi học và làm việc nhưng nơi này vẫn ám ảnh bà, sau khi qua 30 tuổi, bà đã dành dụm tiền để trở về thị trấn nhỏ từng xảy ra chiến tranh này."

"Lúc đó ở đây rất phồn vinh, sau khi chiến tranh cũng đã khôi phục thiệt hại được hơn bảy, tám phần, còn có người dựa vào tài nguyên vật liệu gỗ phong phú từ rừng mưa nhiệt đới để xây dựng một công ty lớn, hấp dẫn rất nhiều người đến làm công nhưng sự phồn vinh này cũng không kéo dài được."

Elena quay đầu nhìn về phía thị trấn đã bị vứt bỏ, "Các công nhân và máy móc ngày đêm vận chuyển vật liệu gỗ từ nơi này ra khắp thế giới, vật liệu gỗ ở đây nhanh chóng bị khai thác đến bằng hết, đa số cây cối đều bị đốn đi, rừng mưa nhiệt đới dần bị sa mạc hóa, trở thành một hoang mạc."

"...

Sau đó những người ở đây đều rời khỏi, chỉ còn lại một mình bà lão này ở lại trông coi mộ."

Elena vỗ vỗ lên bia mộ bà đang ngồi, đột nhiên giật mình nói: "À đúng rồi, có phải bà đã quên kể việc ở nghĩa trang công cộng này cho các cháu không?"

Bà day huyệt thái dương rồi thở dài nói: "...

Người già rồi nên nói năng cũng loạn xạ, cái nghĩa trang này dùng để chôn cất các binh sĩ đã chết trong cuộc chiến tranh, sau khi chiến tranh qua đi bị một ông chủ thu mua lại và biến thành một nghĩa trang thương mại."

"Nhưng đa số thi thể được chôn cất ở đây đều vô danh, chính phủ không cho phép di dời nên mãi mãi chỉ được chôn ở đây, còn thi thể xác nhận được danh tính thì đã được người nhà đưa đi rồi."

"Lúc bà đến nơi này, tìm được ông chủ của nghĩa trang công cộng thì nói bà đưa tiền để tu sửa lại hai ngôi mộ trống cho Alex và Gaye, trong mộ không có thi thể, chỉ có một vài thứ mà họ đã gửi cho bà lúc còn sống."

Elena nói đến đây ánh mắt bà trở nên mù mịt: "Nhưng sau đó bọn họ nói với bà rằng Alex đã có mộ phần rồi, còn Gaye David thì không được."

"...

Bà hỏi bọn họ tại sao, bọn họ nói vì Gaye David có ghi chép phản quân, dựa theo quy định thì anh ta không có tư cách chôn cất ở bất kỳ ngôi mộ nào trong nước."

Đột nhiên giọng nói Elena trở nên cuồng loạn: "Bà gào thét với đám thương nhân không có lương tâm này, bà nói Gaye David đã chết rồi!!

Đã chết mấy chục năm trước rồi!

Sau khi chết thì đến cả Thượng Đế cũng phải tha tội cho anh ta!

Không đến lượt mấy người xét xử!"

"Cái nghĩa trang của các người ngay cả một con chuột mang dòng máu bản địa cũng có thể có mộ phần, tại sao một người chính trực thiện lương lại không được chôn cất chứ!"

Elena vịn vào bia mộ, ánh mắt đầy căm hận, bà ho khan một tiếng, thở hổn hển, "...

Lúc còn trẻ nóng tính, bà không can tâm, bà gần như táng gia bại sản, bán tất cả quần áo và đồ trang sức của mình để mua được một phần mộ trong nghĩa trang từ tay một tên buôn..."

Elena đắc ý nở nụ cười, nước mắt trượt xuống từ khóe mắt: "Bà thành công rồi, tên buôn đồng ý bán mộ phần cho bà, cháu xem, chỉ cần có đủ tiền thì những tội ác mà những người này vẫn truy cứu đến tận lúc chết đều bị xóa sạch."

"Sau khi tên buôn ấy rời khỏi nghĩa trang công cộng thì nghĩa trang hoang bại, bà tính trả thù bằng cách đổi tên tất cả những bia mộ ở đây thành tên Gaye, cảm giác đùa ác như vậy rất thoải mái.Elena nói đến đây thì im lặng."

Bà bỏ một số đồ của Alex vào trong mộ cậu ấy, còn Gaye, trong mộ của Gaye..."

Elena nhịn không được mà hít một hơi thật sâu, "Bởi vì bà không tìm được bất kỳ đồ vật nào liên quan đến anh ấy nên bà đã bỏ cái áo cưới cũ mà bà làm cho anh ấy vào trong đó."

Bạch Liễu bình tĩnh nhìn Elena: "Sau đó bà phát hiện cái áo cưới này đã không thấy đâu nữa, đúng không?"

Elena nhìn thẳng vào mắt Bạch Liễu: "Đúng vậy, đã nhiều năm rồi không có ngày nào bà không bị dằn vặt giày vò bởi nỗi áy náy vì lúc đầu không đồng ý để anh ấy gả cho Alex, bà đã đặt bức thư mà mình đã viết sẽ đồng ý tất cả những yêu cầu đó vào phần mộ của Gaye, cả áo cưới nữa."

"Nhưng một ngày nọ phần mộ bị đào lên, áo cưới và bức thư bên trong không còn nữa, còn đặt một bức thư hồi âm của Gaye, đó thật sự là chữ viết của anh ấy, nét bút còn chưa khô, vẫn còn mới."

Hô hấp Elena dần trở nên dồn dập, "Bà nghi rằng, nghi rằng..."

Bạch Liễu khẽ hỏi: "Bà nghi bọn họ vẫn chưa chết mà còn sống, chỉ là không muốn đến gặp bà."

Elena im lặng hồi lâu rồi đáp: "...

Đúng vậy."

"Bà bắt đầu thăm dò, bà phát hiện ra mỗi khi bỏ áo cưới và thư thì đôi khi hôm sau lại biến mất không thấy đâu nữa, đôi khi lâu thật lâu mới biến mất, còn có thể xuất hiện lá thư mới, trong thư đều là nội dung của năm mươi năm trước."

Elena thở ra một hơi: "Hai thứ đại diện cho sự sám hối này có thể là lý do duy nhất để bọn họ đến gặp gà, bà bắt đầu không ngừng viết thư cho bọn họ dựa theo nội dung bức thư, làm áo cưới cho bọn họ, hy vọng họ có thể ở lại gặp bà một chút."

"...

Hy vọng có thể chính miệng nói với Gaye và Alex rằng thật sự xin lỗi, Thượng Đế phù hộ cho hai người mãi mãi hạnh phúc."[Nguyện Thượng Đế chúc phúc cho hai người]...

Những lời này Bạch Liễu đã nhìn thấy trên áo cưới của Gaye.Elena cụp mắt, hít thở có hơi không thông, "Bà cứ chờ đợi, đợi không biết bao nhiêu năm, làm không biết bao nhiêu cái áo cưới, viết biết bao nhiêu lá thư, chờ đến khi tất cả mọi người rời khỏi nơi này vẫn không chờ được đến lúc bọn họ đến gặp bà."

"...

Có đôi khi bà nghĩ mình già nên phát điên rồi."

Elena cười rộ lên, trong mắt đều là tang thương, "Thỉnh thoảng bà lại thấy Gaye mặc áo cưới rồi cầm hoa xuất hiện ở đây, ở trong mộ phần này, anh ấy còn nở nụ cười đầy hạnh phúc và xinh đẹp mà bà từng mong anh ấy sẽ cười như vậy."

"...

Nhưng khi bà lại gần thì phát hiện anh ấy chỉ là một cái thi thể bị khâu lại mà thôi."

Bà nhìn Bạch Liễu bằng đôi mắt đục ngầu: "Nếu quả thật cháu là đồng đội của Alex và Gaye thì xin cháu hãy nói với bọn họ rằng bà không mong họ tha thứ cho hành động đê hèn của mình, bà chỉ hy vọng có thể gặp họ một lần, cho dù bọn họ không tha thứ cho bà cũng được."

Elena chậm rãi rơi nước mắt, "...

Bà chỉ muốn nhìn bọn họ được hạnh phúc."

"Mà không phải bởi vì bà, bà là vợ chưa cưới của Alex, đến tận lúc chết cũng không thể ở cùng nhau."

"Cháu sẽ chuyển lời cho bọn họ."

Bạch Liễu đứng lên, cậu nở nụ cười dịu dàng, "Bà làm áo cưới rất đẹp, rất hợp với Gaye."

Elena sửng sốt, bà ngẩng đầu lên.Sắc mặt Bạch Liễu dịu dàng, nói: "Cháu đã tham dự hôn lễ của bọn họ, Gaye rất thích áo cưới của bà, lúc anh ấy mặc áo cưới và kết hôn với Alex đã rất hạnh phúc, anh ấy nói hạnh phúc đến nỗi một giây sau sẽ chết vì nó thì cũng cam lòng."

Elena há to miệng, khuôn mặt bà mờ mịt, hoài nghi nhìn Bạch Liễu, miễn cưỡng nở nụ cười: "Ha, cậu trai trẻ, nói dối một lần là đủ rồi, nói nhiều quá..."

Bạch Liễu lấy một chiếc khăn trùm đầu trắng bằng lụa từ trong túi ra.Elena không thể tin được mà khựng lại."

Đây là khăn che mặt của một trong những bộ áo cưới mà bà làm, lúc hôn lễ diễn ra đã bị bạn cháu vô ý giật xuống khỏi đầu Gaye."

Bạch Liễu đưa cho Elena rồi mỉm cười, "Cháu cũng không phải là người thích nói dối, thưa bà."

Elena kinh ngạc nhìn về phía khăn che mặt hồi lâu rồi mới run rẩy đưa tay ra nhận lấy vuốt ve, "...

Tóc trên này quả thực là tóc của Gaye, đây là bộ áo cưới mà bà đã làm từ rất lâu trước đó, chỉ ở chỗ này còn chưa được nối."

"Bọn họ... có hạnh phúc không?"

Elena ôm lấy khăn che, cẩn thận ngẩng đầu lên hỏi.Bạch Liễu cụp mắt: "Bọn họ đã ở một nơi bà không nhìn thấy được, sống rất hạnh phúc."

Sau khi Elena đưa thư cho Bạch Liễu thì nhóm Bạch Liễu tạm biệt bà rồi trở về.Lưu Giai Nghi nhíu mày khó hiểu: "Nếu như nói đây là tuyến trò chơi thực, tuyến thế giới giả mà chúng ta đã trải nghiệm và mối liên hệ giữa thế giới bên trong và thế giới bên ngoài giống như nhà máy hoa hồng vậy thì Gaye cũng chỉ có một thôi chứ, không thể nào có nhiều Gaye mặc hết tất cả áo cưới mà Elena đã làm được."

"Có khi nào là tuyến chu kỳ bảy ngày không?"

Đường Nhị Đả cố gắng đưa ra một cách giải thích mới, "Tuyến thế giới bên ngoài vẫn vận chuyển bình thường, còn tuyến chiến tranh bên trong là chu kỳ bảy ngày, mỗi chu kỳ sẽ có một Gaye, sau khi Gaye chết đi thì Alex sẽ chôn cất trong nghĩa trang công cộng."

Bạch Liễu lắc đầu: "Không đúng, lời giải thích này có hơi mâu thuẫn."

Đường Nhị Đả hỏi: "Mâu thuẫn chỗ nào?"

Bạch Liễu nhìn hắn: "Thuốc của Alex biến sự vật về trạng thái bảy ngày trước, cũng không phải là một chu kỳ thật sự, cậu ta chỉ có thể khôi phục những sự vật đã có về lại bảy ngày trước."

"Cũng là nói nếu Gaye chạy từ tuyến thế giới chiến tranh đến tuyến thế giới thật thì trong tuyến thế giới chiến tranh sẽ không có Gaye."

Lưu Giai Nghi đã theo kịp, "Nhưng chúng ta đã nhìn thấy Gaye tại tuyến thế giới chiến tranh, cho nên giả thuyết này không thành hiện thực được."

"Vả lại chỉ có tình huống Gaye sống lại nhiều lần, không ai trong tuyến thế giới chiến tranh gặp phải tình trạng này."

Lưu Giai Nghi suy ngẫm: "Em nghĩ Đường Nhị Đả nghĩ theo hướng chu kỳ bảy ngày cũng không sai nhưng chắc chắn trên người NPC Gaye này có thứ gì đó không ổn, em không rõ tại sao anh ta lại được phép đi từ tuyến thế giới chiến tranh đến tuyến thế giới hiện thực được?"

"Cái này phải hỏi người tạo ra tuyến thế giới chiến tranh - Alex."

Bạch Liễu ngẩng đầu nhìn về làn sương lại xuất hiện trước mắt mình.Tác giả có lời muốn nói:Tới rồi, giải mã bắt đầu.
 
2️⃣ [Đm/Edit Hoàn] Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn (Từ C200-C398)
Chương 301: Rừng rậm biên thùy (29)


Chương 301: Rừng rậm biên thùy (29)"Cậu lùn quá, Bạch Liễu."

Edit: WisNhờ roi của Spade nên bọn Bạch Liễu thuận lợi xuyên qua sương mù mà không gặp bất cứ con quái vật nào.Nhưng sau khi xuyên qua sương mù, cảnh tượng mà họ thấy trước mắt hoàn toàn khác với lúc trước, rừng mưa nhiệt đới vốn toàn cây cối cao chót vót nay lại đầy sương mù xám xịt, một mảng lớn cây cối đang cháy rụi, tro tàn của ngọn lửa bay khắp nơi trong không trung, bầu trời tối đen chỉ có thể trông thấy ánh sáng yếu ớt, không thể phân biệt được ngày hay đêm.Mùi thuốc súng nổ nồng nặc phả vào mặt, vừa mở miệng đã nếm được vị đắng của carbon.Đường Nhị Đả bị sặc đến ho khan mấy cái, bịt kín miệng mũi nói: "Khi chúng ta ra ngoài hơn một giờ, thế giới chiến tranh này đã xảy ra chuyện gì vậy?"

"Dòng thời gian trong thế giới chiến tranh khác với bên ngoài."

Bạch Liễu nhìn xung quanh: "Sau khi chúng ta rời đi, dòng thời gian ở đây đã tua nhanh đến phần cuối của cuộc chiến."

Lưu Giai Nghi vừa vẫy tay ở đầu mũi vừa ngẩng đầu nhìn sang Bạch Liễu: "—— là thời điểm mọi người sẽ chết sau vụ nổ mà Elena nói đó hả?"

"Bình thường vào thời điểm thì một trò chơi kinh dị xuất sắc sẽ thiết kế một số tình tiết kích thích để đẩy lên cao trào."

Bạch Liễu nhìn khu rừng mưa nhiệt đới sương mù: "Chẳng hạn như một cuộc rượt đuổi quy mô lớn."

Đường Nhị Đả ngớ người: "Sao lại có truy đuổi?

Không phải mọi người đều đã chết vào thời điểm này rồi bước sang luân hồi bảy ngày tiếp theo à?"

Lưu Giai Nghi lấy ra thuốc độc giắt bên hông, cảnh giác lui về phía sau mấy bước, nheo mắt lại: "Chính vì những người này đều đã chết, nên nơi này là nơi nguy hiểm nhất trước khi tiến vào vòng luân hồi bảy ngày tiếp theo."

Bạch Liễu nhìn thẳng vào khu rừng mưa nhiệt đới giống như có thứ gì đó muốn xuất hiện: "Vì điều này nói rõ, trừ những người chơi như chúng ta, trong phó bản này toàn quái vật và xác sống."

Đường Nhị Đả cũng trở nên cảnh giác, hắn định rút súng ra thì dừng lại, theo bản năng quay đầu lại nhìn thoáng qua Spade suốt dọc đường vẫn im thin thít bên cạnh.Spade im lặng nhìn Đường Nhị Đả, tay y đặt lên cây roi bên hông, ngón tay khẽ cử động như muốn ngăn cản hành động rút súng của Đường Nhị Đả.

Đường Nhị Đả: "..."

Hệt như Bạch Liễu cảm nhận được cuộc đối đầu thầm lặng phía sau bèn quay đầu thản nhiên liếc nhìn Spade.Không hiểu sao Spade thoáng thừ người, rồi lặng lẽ quay cán roi đang chĩa về Đường Nhị Đả sang hướng khác.Đường Nhị Đả thở phào, bấy giờ mới dám rút súng nhắm vào khu rừng sương mù đang không ngừng rung động, hệt như sẽ có thứ gì đó toát ra trong rừng nhiệt đới sương mù xám xịt.Song rừng nhiệt đới chỉ rung lên, không có thứ gì xuất hiện suốt thời gian đó, ngoại trừ tiếng lách cách của các nhánh lá đang cháy.Đương lúc Đường Nhị Đả khó hiểu nhìn Bạch Liễu, đột nhiên Spade vung một roi từ bên cạnh Bạch Liễu, nện mạnh xuống đất khiến mặt đất lún xuống rồi nứt ra.Dọc theo những đường nứt trên mặt đất, đất bắn tung tóe ra hai bên, không chỉ có bùn mà còn có vài ngón tay, Đường Nhị Đả nhìn xuống hố đất, mặt sượng lại.Dưới hố đất chôn vô số đoạn tứ chi bị nổ tung dính đầy máu và thuốc súng —— một nửa cái đầu, bàn tay với xương cổ tay lộ ra và phần eo vặn vẹo đều đang dùng phần đứt lìa của mình như con mắt nhìn chằm chằm vào nhóm Bạch Liễu.Những phần cơ thể này không thể ghép lại thành bộ phận hoàn chỉnh, chúng nhúc nhích dưới hố đất rồi nhích lại gần như đánh hơi thấy con mồi.Vô số bàn tay cháy sém đột nhiên chui ra từ bùn đất dưới chân Bạch Liễu, bắt lấy cổ chân cậu kéo xuống, Đường Nhị Đả không chần chừ bắn ngay vào tứ chi, bắn thủng một lỗ giữa lòng bàn tay với độ chính xác cao.Nhưng chẳng ích gì, mấy thứ này vẫn cứ quằn quại lê lết tới."

Tấn công cũng vô ích."

Bạch Liễu bị bắt ngược lại rất bình tĩnh phân tích: "Những phần cơ thể này đã ở trạng thái xác sống, giết không được đâu, mà phải tìm ra điểm yếu của chúng."

Spade vung roi quấn bàn tay định kéo nó khỏi chân Bạch Liễu, nhưng y vừa kéo roi đã ngừng động tác, chậm rãi ngẩng đầu nhìn Bạch Liễu.Bạch Liễu bình tĩnh nhìn lại y: "Không kéo ra được đâu."

Đột nhiên Lưu Giai Nghi cúi đầu nhìn xuống mắt cá chân Bạch Liễu, cô bé ngồi xổm xuống toan sáp lại gần quan sát thì bị cậu ngăn cản.Bạch Liễu cụp mắt nhìn mấy bàn tay đứt ở chân mình: "Chúng hòa làm một vào người tôi rồi, không kéo ra được đâu."

"Hòa làm một?!"

Đường Nhị Đả kinh ngạc cúi đầu.Bàn tay xanh đen ở cổ chân đã cắm nửa đốt ngón tay vào da thịt Bạch Liễu, làn da tự động liền lại một cách hoàn mỹ, giống như bàn tay mọc ra từ cổ chân Bạch Liễu, cùng lúc đó nửa đốt ngón tay út bên trái của Bạch Liễu chuyển sang màu xanh đen."

Cách tấn công của quái vật này là【dung hợp sinh mệnh】, bộ phận thi thể nào chạm với người chơi sẽ trở thành một phần cơ thể của người chơi."

Bạch Liễu ngẩng đầu nói: "Khi tôi bị tất cả các phần thi thể của một người tấn công xong, những phần thi thể này sẽ hoàn toàn dung nhập vào cơ thể tôi, khiến tôi trở thành xác sống."

Vừa dứt lời, bàn tay trên chân Bạch Liễu đã biến mất, mà toàn bộ tay trái của cậu đã biến thành màu xanh đen, bất động buông thõng bên người.Các bộ phận thi thể liên tục đến gần, nhưng tất cả chúng đều bỏ qua những người khác giống như có mục tiêu, lao thẳng vào Bạch Liễu.Đường Nhị Đả đánh bay một vài xác chết, Lưu Giai Nghi vẽ một vòng tròn bằng chất độc, Spade quét sạch khu vực bằng roi trong vòng tròn này, y nhìn thẳng vào Bạch Liễu: "Cậu muốn làm gì, tại sao những khối thi thể này chỉ tấn công cậu?"

Bạch Liễu nhún vai: "Có lẽ vì tôi là người chơi có đánh giá tổng thể thấp nhất ở đây?

Bọn chúng nghĩ tôi dễ bắt nạt?"

Spade vặn lại mà không hề suy nghĩ: "Cậu nói dối."

"Tạm thời đừng quan tâm Bạch Liễu làm gì!"

Lưu Giai Nghi ngắt ngang lời chất vấn của Spade: "Bọn này không chết được, cứ dùng dằng mãi ở đây thì tất cả chúng ta đều sẽ biến thành xác sống, đừng để Bạch Liễu chạm đất, cõng anh ấy chạy trước đi!"

Lưu Giai Nghi vừa dứt lời, thì Đường Nhị Đả và Spade đang đứng hai bên trái phải của Bạch Liễu gần như cùng lúc ra tay xách Bạch Liễu đứng ở giữa lên.Hai người đều cao hơn Bạch Liễu chừng một cái đầu, một trái một phải bắt lấy bả vai Bạch Liễu đồng thời nhấc lên, nhưng kết quả chỉ có một ———— Hai chân Bạch Liễu cách mặt đất một khoảng, giống như cậu học sinh bị nhấc bổng lên không trung, hai chân còn đung đưa sang trái phải mấy lần trong không trung.Spade: "Cậu lùn quá, Bạch Liễu."

Rồi hết cứu, Bạch Liễu sắp giận điên lên!Bạch Liễu ngẩng đầu lên một cách thật chậm rãi, cười với Spade: "Vậy hả?"

Trên đường chạy trốn, Đường Nhị Đả cúi đầu ngậm miệng, không dám ngẩng đầu lên hó hé mà ngó nghiêng ngó dọc, quét sạch mấy phần thi thể đang tới gần, Lưu Giai Nghi hít sâu, mím lại khóe miệng nhếch lên, chuyên nghiệp ngoảnh mặt đi dùng thuốc độc xua đuổi mấy phần thi thể theo sau.Lưu Giai Nghi tới gần Đường Nhị Đả khẽ hỏi: "Chú chụp lại chưa?"

Đường Nhị khó xử: "Không hay lắm đâu..."

Lưu Giai Nghi trợn trắng mắt: "Chú không cảm thấy rất buồn cười sao?"

Đường Nhị Đả cố hết sức tỏ ra nghiêm túc: "Cũng may là chú đã được huấn luyện nghiêm khắc, chú sẽ không dễ dàng cười nhạo chiến thuật gia của đội mình..."

Mà Spade dẫn đầu dùng roi đập vỡ mặt đất quét sạch thi thể trước mặt.Bạch Liễu gác hai chân quanh cổ Spade, ngồi trên vai y, còn y cõng cậu lảo đảo đi về phía trước."

Giờ tôi còn lùn nữa không?"

Bạch Liễu từ tốn hỏi Spade.Spade thoáng dừng lại: "Không, cậu rất cao."—— Ngồi trên vai người khác để tăng chiều cao cho mình, đúng là quá ngây thơ, nhất là việc ấu trĩ này do Bạch Liễu vui hay cười cũng không lộ ra đó.Đường Nhị Đả đi ở phía rốt cuộc vẫn không nhịn được bật cười.Lưu Giai Nghi cạn lời: "Chú không nhịn cười được đúng không?"

Phía trước Spade nhanh chóng dọn sạch thi thể tới gần, một lát sau y mới lên tiếng hỏi Bạch Liễu: "Cậu không cao nên giận hả?"

Bạch Liễu yên lặng một giây, không nóng không lạnh nói: "Không có, tôi không quan tâm đến chuyện nhỏ nhặt này."

Spade hít sâu, y vung roi quấn lấy thân cây cổ thụ bên cạnh rồi dùng sức kéo lấy đà, ngay cả Bạch Liễu trên người y cũng kéo về hướng gốc cây.Y nhẹ nhàng đáp lên một thân cây, mượn lực rồi vung roi quấn vào một thân cây cao hơn, đồng thời hất văng mấy phần thi thể lắc lư rơi xuống dưới thân cây với vẻ mặt tỉnh bơ.Đáp lên mấy cành cây vài lần, Spade nước chảy mây trôi nhảy lên đỉnh một cây cao nhất trong khu rừng nhiệt đới, đủ để quan sát toàn bộ khu rừng nhiệt đới.Bạch Liễu chếch choáng một hồi mới ngồi vững trên vai Spade.Lồng ngực Spade có hơi phập phồng, giọng điệu rất nghiêm túc: "Hiện tại cậu đã là người cao nhất thế giới."

Vẻ mặt của Bạch Liễu khẽ dao động, vừa định lên tiếng, chợt nghe thấy Spade tiếp tục thản nhiên nói: "—— chúng ta có thể dùng vật bên ngoài để bù đắp cho những thiếu sót bẩm sinh, Bạch Liễu, đừng giận bản thân vì những thiếu sót về mặt sinh lý."

"Cậu lùn thế này cũng không phải lỗi của cậu."

Spade nói rõ ràng từng chữ một.Bạch Liễu: "..."

Bạch Liễu chậm rãi thở ra một hơi dài, nhỏ giọng lẩm bẩm vài câuSpade nghe được chữ được chữ không: "Bạch Liễu, cậu đang đọc gì vậy?"

Bạch Liễu thản nhiên nói: "Đang đọc một bài vè cổ lưu truyền đến nay."

Spade hỏi: "Bài vè gì thế?"

Bạch Liễu mỉm cười: "."

Spade ngơ ngác hỏi: "Sao cậu lại đọc đọc cái này?"

"Vì nó có thể xoa dịu chỉ số tinh thần đã bị giảm sút do cảm xúc dao động của tôi."

Bạch Liễu nói.Spade gật đầu.Y đã hiểu, đây là một bài vè thanh tẩy tinh thần, sau này có dịp y cũng phải học.Nhưng lúc này có việc cần ưu tiên hơn.Spades dẫn Bạch Liễu đến đây, một mặt là để an ủi tinh thần bị tổn thương của Bạch Liễu do chiều cao thấp bé của cậu (...), mặt khác để xem những thay đổi trong khu rừng nhiệt đới.Rừng mưa nhiệt đới vốn xanh tươi đã chuyển sang màu xám đen, đâu đâu cũng thấy những hố bom to chảng, mặt đất không ngừng nứt nẻ.

Trong khe nứt liên tục có những vụn thi thể bò ra, tới gần cây đại thụ có Bạch Liễu, nhìn từ trên cao xuống, lúc nhúc rậm rạp lại tối om, hệt như một đàn kiến đang tìm tổ và thức ăn.Càng đến gần thị trấn nơi xảy ra vụ nổ, Bạch Liễu càng trông thấy nhiều vụn thi thể càng nát, mà càng tới gần hồ nước, thi thể cậu trông thấy lại càng hoàn chỉnh.Mà những thi thể hoàn chỉnh này đang tập trung tại một địa điểm đối diện với hồ nước, dường như đang cổ vũ múa may quay cuồng xung quanh thứ gì đó, tay chân và đầu của chúng lắc mạnh đến mức sắp lắc bay luôn ra ngoài.Bạch Liễu híp mắt, lấy đạo cụ ống nhòm từ trong đạo cụ nhìn thử, điều chỉnh tiêu cự, cuối cùng thấy rõ ràng vật bị đám thi thể vây quanh ở giữa.Một pho tượng Tà Thần được ghép lại với nhau, năm chiếc cọc và năm người bị trói vào cọc gỗ.Một đống đen thui chất đống bên dưới năm người bị trói vào cọc trông như củi, nhưng Bạch Liễu nhìn kỹ một hồi thì phát hiện đống đen thui đó đang chuyển động.Bạch Liễu nhìn chăm chú một hồi, cuối cùng xác định đống đồ vật này không phải củi đốt, mà là những cánh tay và chân đã bị nổ khô héo như củi.Đống tứ chi khô héo đen như than củi đó bị chất đống dưới năm cây cọc gỗ, bên cạnh mỗi cây cọc được đặt một thùng sơn đỏ, xung quanh năm cây cọc gỗ còn đặt sáu đống củi tứ chi.Những tay chân bị gãy này liên tục di chuyển, vật lộn, cố gắng trèo lên người trên cọc nhưng đều bị những xác chết đang nhảy múa vơ vào rớt hết, mỗi lần giẫm lên thì sẽ đổ sơn đỏ lên những tứ chi bị hỏng như củi này.—— đây rõ ràng là một buổi lễ hiến tế người sống kỳ lạ đang diễn ra.Bạch Liễu lại tiến thêm một bước điều chỉnh tiêu cự, toan nhìn xem năm người bị trói vào cọc gỗ tế Tà Thần là ai, sau đó cậu khẽ nhướng mày."

Spade, tôi nhìn thấy bốn người đồng đội của anh đang bị quái vật trói lại."

Spade không có phản ứng gì gật đầu tỏ vẽ đã biết, sau đó hỏi: "Tôi thấy năm cọc gỗ, còn có một người bị trói là ai?"

"Đó là một người mà chúng ta không ngờ tới."

Bạch Liễu mỉm cười: "Là Alex."

Tác giả có lời muốn nói:Là như vậy, cho các bạn biết một bí mật, 6 cao 1m76 là người thấp nhất truyện, trừ Lưu Giai Nghi và Phoebe.
 
2️⃣ [Đm/Edit Hoàn] Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn (Từ C200-C398)
Chương 302: Rừng rậm biên thùy (30)


Chương 302: Rừng rậm biên thùy (30)Edit: WisSpade cõng Bạch Liễu trên lưng, dọc theo cành cây ít xác chết mà nhảy, phạm vi động tác lớn làm Bạch Liễu lung lay trên người y, vì để ổn định Bạch Liễu mà lúc đầu bàn tay Spade nắm bắp chân của cậu, sau đó chuyển lên nắm đùi, rồi sau đó...Giữa đường, Bạch Liễu bình tĩnh thả hai chân xuống, từ cưỡi trên người Spade chuyển sang dán vào lưng Spade, hất bàn tay đang định nâng mông mình của y: "Tôi có thể ôm vững, không cần chìa tay ra đỡ đâu."

Spade không hề phát giác ồ một tiếng, tư thế rút roi vung roi lập tức trở nên lạnh lùng hơn, cây roi xương màu đen bóng loáng đen nhánh vung lên một cách thần kỳ, ngọn roi uốn lượn giống như một con rắn độc bay lên không trung, bổ xuống xác chết đang nhảy từ trên cành xuống, suýt nữa quất nó thành hai nửa.Bạch Liễu nhìn thi thể quái vật từ trên không trung rơi xuống, thi thể quái vật bị lõm sâu ở giữa: "Anh cố ý nương tay không quất nó làm đôi?"

"Ừm."

Spade đáp lại một tiếng.Y không quay đầu lại quất về phía sau với cường độ sức mạnh như cũ, chỉ làm móp phần giữa của xác chết, gây khó khăn cho việc di chuyển chứ không làm hỏng kết cấu tổng thể của xác chết.Spade bớt chút thời gian đơn giản trả lời Bạch Liễu một câu: "Mấy thứ này đánh không chết, đánh nát thì số lượng nhiều lên cũng không phải chuyện tốt."

Bạch Liễu đột nhiên có hứng thú, hỏi y: "Trước đây anh chơi rất liều mà, tàn sát quái vật bừa bãi, không hề quan tâm số lượng và chất lượng quái vật, sao vào phó bản này lại thận trọng đến thế?"

"Vì những quái vật này không nhắm vào tôi."

Spade quay lại nhìn Bạch Liễui: "Chúng nó nhắm vào cậu."

Spade chưa nói hết nhưng Bạch Liễu vẫn hiểu ý người này.Cậu im thin thít.Spade vừa dứt lời, một cái bụng lộ ra nội tạng nhào tới từ phía sau Bạch Liễu, bị Spade quất một roi đánh bay.Spade kiểm soát sức mạnh cực kỳ chuẩn xác, y hất tung cái bụng thối rữa và mở toang như vậy lên không trung mà nội tạng bên trong vẫn không rơi ra, đảm bảo số lượng quái vật không tăng lên.Bạch Liễu im lặng một lúc, sau đó chuyển chủ đề như không có chuyện gì xảy ra: "Sao anh không hỏi tôi tại sao nhóm Nghịch Thần lại bị trói?

Với thực lực của họ điều này lại xảy ra với đồng đội của anh đúng là hết sức vô lý."

"Ồ."

Spade gật đầu như vừa mới nhớ ra có một chuyện như vậy, y nương theo câu hỏi của Bạch Liễu: "Bọn họ bị bắt thì liên quan gì đến tôi?"

Bạch Liễu: "..."

Bạch Liễu chậm rãi nói: "Mấy anh là đồng đội trong league, xét từ nhiều phương diện thì lúc này anh cũng nên thể hiện sự quan tâm với an nguy của đồng đội mình chứ."

Spade nhanh chóng hiểu ra, y lập tức nói: "Giờ tôi sẽ quan tâm bọn họ ngay."

Y lấy ra một chiếc chuông vàng từ bên hông, to bằng nửa lòng bàn tay, thấy Bạch Liễu tò mò nghía sang, Spade giải thích: "Đây là vật phẩm phần thưởng trong một phó bản trò chơi cổ đại, gọi là Chuông song sinh, cái này rung thì cái kia cũng rung theo.

Bọn tôi vượt phó bản đó ba lần lấy được sáu chiếc chuông, toàn bộ đều có kết nối với nhau, một cái rung thì năm cái còn lại cũng rung theo, Nghịch Thần yêu cầu chúng tôi dùng cái chuông này để câu thông trong mấy phó bản cổ đại hoặc cận đại không thể dùng thiết bị hiện đại giao tiếp."

Spade nói tiếp: "Nghịch Thần cũng đặc biệt tạo ra một bộ mã tần số rung cho chiếc chuông này, các rung động khác nhau tượng trưng cho những ý nghĩa khác nhau."

Bạch Liễu thích thú đánh giá: "Đây là một công cụ liên lạc tốt."

Spade không nói hai lời đã lấy ra một chiếc chuông từ bảng điều khiển hệ thống, đưa cho Bạch Liễu: "Tôi có hai cái, cho cậu một cái."

Bạch Liễu như cười như không nhìn lướt qua chiếc chuông, không trả lời: "Đạo cụ nội bộ trong đội của mấy anh mà anh dễ đàng đưa cho tôi vậy à?"

Spade nhìn Bạch Liễu, nói như đúng rồi: "Cậu cũng đưa cho tôi vật phẩm nội bộ của cậu, tại sao tôi không thể đưa nó cho cậu?"

Bạch Liễu câm nín —— nhưng cậu lại bán cho Spade 10.000 điểm.Spade ném chuông về phía sau, ném vào trong lòng Bạch Liễu, sau đó một tay cầm roi tay kia cầm chuông lắc nhanh.Tiếng chuông vang lên từ trong lòng Bạch Liễu và ở phía xa, điều này làm náo động rất nhiều thi thể trong rừng, tất cả đều lũ lượt kéo đến nơi phát ra tiếng chuông.Spade lắc mạnh lại dữ dội, sau khi nhìn một lúc Bạch Liễu không nhận ra bất kỳ quy luật giải mã nào từ nhịp điệu lắc chuông của Spade, cậu đành phải hỏi: "Có đang dùng mã chuông của Nghịch Thần để nói gì với bọn họ à?"

Spade nói: "Tôi không nhớ mã chuông do Nghịch Thần tạo ra."

Bạch Liễu thoáng dừng lại, ánh mắt chuyển đến chiếc chuông vẫn đang lắc của Spade: "Vậy anh đang làm gì vậy?"

Spade trả lời rất thẳng thắn: "Không phải cậu bảo tôi quan tâm đến bọn họ à?

Tôi đang thể hiện sự quan tâm đó."

Bạch Liễu: "..."

Ánh mắt cậu dời xuống chuông, sau đó nhìn về phía các thành viên của Trình Tự Sát Thủ đang bị trói vào cọc gỗ ở phía xa, vì âm thanh bất thường của tiếng chuông vang lên thu hút một số lượng lớn xác chết đến gần, mà phát ra tiếng gào thảm thiết.Bạch Liễu yên lặng dời mắt, nhìn Spade cuối cùng cũng ngừng lắc chuông.Spade quay đầu nhìn cậu: "Có cần tôi quan tâm bọn họ nữa không?"

Bạch Liễu: "Khỏi đâu."

Cuối cùng cậu cũng hiểu tại sao Nghịch Thần bằng lòng cho cậu năm triệu điểm để giáo dục cho Spade rồi.Còn bên kia hồ.Bách Dật nhìn những xác chết không ngừng tiến đến gần mình, thét lên như con gà bị bốn tên đồ tể giữ chặt tay chân sắp đưa lên mần thịt: "Quỷ tha ma bắt!

Đứa nào rảnh loz rung chuông vậy!"

Bách Gia Mộc suy sụp cắt ngang tiếng hét của Bách Dật: "Chú ngậm cái mỏ lại được không?

Tiếng hét của chú hòa lẫn với tiếng chuông cũng sắp làm cháu bị chấn động não tới nơi rồi!"

"Giữa chú và tiếng chuông chỉ một đứa im!"

Bách Dật vừa đá vào xác chết bò lên, vừa hắng giọng rống lên: "Nghịch Thần, chiến thuật gia, đứa nào trong chúng ta đang rung chuông vậy!

Bắt nó dừng lại đi!"

Nghịch Thần bị trói vào cọc gỗ, thở dài thườn thượt: "Bách Dật à, bốn người chúng ta đều bị chói chặt, theo lý mà nói, chúng ta không thể nào rung chuông được, nên người rung chuông có lẽ không ở đây."

Bách Dật lập tức ngộ ra, hắn ta nghẹn ngào nức nở một tiếng: "Có phải chiếc chuông thứ sáu của chúng ta bị mất trộm rồi không?

Lúc đầu tôi đã nói có năm chiếc chuông là ok rồi, nhiều hơn thì nên tiêu hủy đi đừng giữ lại làm gì, nếu chiếc chuông thứ sáu rơi vào tay người khác sẽ là một tai họa ngầm rất lớn, nhưng Nghịch Thần cứ nhất quyết giữ chiếc chuông này lại, nói cái chuông này tự có nơi thuộc về, giờ xem đi hiện tại đã xảy ra chuyện rồi...."

Bách Gia Mộc nguýt hắn ta một cái, ngắt mấy lời lảm nhảm của Bách Dật: "Khờ quá, không phải chuông thứ sáu, mà là Spade đang lắc chuông."

Bách Dật lập tức thu lại biểu cảm như trái mướp đắng của mình, nghiêm túc phản bác: "Không thể nào, chú chưa từng thấy y lắc chuông bao giờ."

"Chưa bao giờ chứ không phải hiện tại sẽ không."

Bách Gia Mộc cạn lời: "Chắc là Spade đang gặp khó khăn nên mới dùng cách này liên hệ với chúng ta..."

Bách Gia Mộc nói tới đây, cũng im bặt trước ánh mắt [cháu nghĩ rằng loại chuyện này có thể xảy ra không?]"Có lần chú thấy Spade giẫm lên chiếc chuông, quất mạnh chiếc chuông định quất vỡ nó."

Bách Dật nhớ lại: "Lúc đó chú sợ chết khiếp, toan bước lên ngăn cản, hỏi y tại sao phải làm như vậy?"

Nghịch Thần bàng hoàng: "Đây là đạo cụ quan trọng mà tôi vất vả lắm mới tích lũy được, dùng để liên lạc trong đội mà sao y lại làm thế!"

Bách Dật sâu xa đáp: "Vì y cảm thấy phiền, nó cứ rung lắc, tắt thì tắt không được nên y muốn quất nát nó luôn."

Mặt Nghịch Thần như sắp dại ra: "Đó là vì y không chịu trả lời tin nhắn của chúng ta!

Lúc đó mọi người đang trao đổi tin nhắn mà!"

Bách Dật tặc lưỡi: "Thật ra thì, Spade ghét chiếc chuông này lắm, tôi cũng có thể hiểu được, giống như trong nhóm chạy deadline mà toàn buôn chuyện, rời nhóm không được, cũng không thể chặn tin nhắn của cấp trên, điện thoại cứ ting ting, còn Spade thích tao-work, giờ y còn đang chơi rất vui vẻ nên không muốn bị ai làm phiền..."

Ánh mắt Nghịch Thần dại ra, giống như một người cha già có đứa con trai trong thời kỳ phản nghịch mua món đồ chơi mà nó không thích: "...

Vậy nên y muốn đập vỡ cái chuông tôi tặng hả?"

Bách Dật giẫm mạnh lên mấy cái xác lê lết phía dưới, nhìn Nghịch Thần bằng ánh mắt đồng tình, quyết định bỏ qua chủ đề này: "Cho nên tôi nghĩ không phải Spade đang lắc, có lẽ y còn chẳng thèm lấy cái chuông đó ra ấy chứ..."

Nghịch Thần lắc đầu: "Không, chắc chắn là Spade đang lắc."

Bách Dật khó hiểu hỏi: "Không phải chứ, cái chuông thứ sáu của chúng ta để ở đâu?

Hay người đang giữ chiếc chuông thứ sáu đang lắc?"

Nghịch Thần nhìn thẳng: "Chắc chắn là Spade đang lắc..."

"Chiếc chuông thứ sáu ban đầu tồn tại trong nhà kho, nhưng làn trước Spade nói với tôi rằng chiếc chuông của y đã bị hỏng nên không thể tham gia thảo luận nhóm, ngay trước phó bản này tôi đã mở nhà kho, trân trọng đưa chiếc chuông thứ sáu cho Spade, nói cho y biết đây là đạo cụ khó khăn lắm tôi mới lấy được, còn bảo y giữ gìn nó cho kỹ đừng có đập phá nữa, không ngờ tới chính y chủ động phá hư..."

Nghịch Thần nói xong lời cuối cùng vẻ mặt cũng trở nên rầu rĩ.Bách Dật: "..."

Bách Gia Mộc: "..."...

Ngày xửa ngày xưa có ông cha già lương thiện vất vả làm lụng kiếm tiền mua đồ chơi cho con trai, ai ngờ đứa con bất hiếu không thích nên đập nát vứt lung tung, còn dối gạt cha mình vô tình làm hỏng..."

Mà Nghịch Thần này."

Bách Gia Mộc quay đầu nhìn sang Nghịch Thần bên cạnh: "Tại sao anh biết, khi những xác sống bản địa đó đến bắt chúng ta thì không nên tấn công bọn họ, mà chọn bó tay chịu trói bị bọn họ trói đi vậy, trong một thời gian ngắn bọn họ sẽ không hợp nhất ăn tươi nuốt sống chúng ta?"

Nghịch Thần bình tĩnh nhìn pho tượng Tà Thần bằng gỗ đối diện: "Vì tượng Tà Thần cũ đã bị hỏng nên bọn họ cần một pho tượng Tà Thần mới để thay thế, loại thay thế này cũng có ý nghĩa cựu Tà Thần đã xuất hiện vết nứt và phải chọn người thừa kế làm tân Tà Thần."

"Loại thay thế thần linh tôn giáo này đòi hỏi phải có hiến tế và nghi lễ trọng đại để gồng gánh, khi xung đột giữa tân thần và cựu thần trở nên gay gắt thì sự thay thế này thường kèm theo với các cuộc chiến tranh lớn."

Nghịch Thần cụp mắt nhìn xuống những xác chết cháy đen, nói tiếp: "Cần có tế phẩm và người làm chứng trong nghi thức ra đời của tân thần.

Tế phẩm là những kẻ chống đối Tà Thần, người làm chứng là những ai có hiểu biết nhất định về Tà Thần."

Nghịch Thần thản nhiên nói: "Chúng ta là tế phẩm kiêm người làm chứng phù hợp nhất nên bọn họ sẽ không dung hợp chúng ta, bọn họ phải giữ chúng ta tỉnh táo để chứng kiến quá trình tân Tà Thần ra đời, đó là sự tôn trọng dành cho tân Tà Thần."

Khi họ đang nói chuyện, Alex đang bị trói vào cọc gỗ thứ năm bên cạnh chậm rãi mở mắt ra.Cậu ta ngẩng đầu nhìn pho tượng Tà Thần, một nụ cười vừa căm giận vừa buồn bã không rõ hiện lên bên khóe môi.Pho tượng của Tà Thần sừng sững ở giữa có dấu vết sửa chữa rõ rệt, cái đầu từng bị dao mổ chặt đứt và bị đạn tạc lại mỉm cười yên vị trên thân tượng, quan sát những thi thể đang nhảy múa và năm tế phẩm bị trói vào cọc gỗ bằng đôi mắt đầy sẹo đong đầy sự thương hại.Trước mặt pho tượng Tà Thần là một khúc gỗ to đã được xẻ dọc, nhìn mặt cắt là có thể thấy nó có cùng chất liệu với loại gỗ được dùng để điêu khắc gỗ của tượng Tà Thần.Đám xác sống vừa nhảy múa vừa dùng búa và cái đục chạm trổ khúc gỗ, dung mạo tượng gỗ ngày càng rõ nét, biểu cảm gương mặt pho tượng cũng càng lúc càng sống động và chân thật.Tượng gỗ của tân Tà Thần từ từ thành hình.Bách Dật nhìn đôi mắt pho tượng, hắn ta đã trải qua không biết bao nhiêu phó bản nhưng lần đầu mới có cảm giác sởn tóc gáy như lần này, hắn ta dùng chân khều Bách Gia Mộc, nói nhỏ, "Ê, không biết chú có nhìn lầm hay không, sao chú thấy pho tượng y như đúc ——Nghịch Thần hít sâu một hơi, nhìn tượng gỗ của Tân Tà Thần đang mỉm cười: —— y như đúc Bạch Liễu phải không?"
 
2️⃣ [Đm/Edit Hoàn] Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn (Từ C200-C398)
Chương 303: Rừng rậm biên thùy (31)


Chương 303: Rừng rậm biên thùy (31)Edit: Chó của Bạch LiễuTượng gỗ dần dần thành hình, những mảnh xác dưới cọc gỗ cố gắng leo lên trên.Bách Dật giãy dụa nhắc nhở Nghịch Thần: "NPC chính Alex cuối cùng cũng tỉnh rồi kìa Nghịch Thần, anh mau đẩy tiến độ tình tiết chỗ cậu ta đi, xong thì chúng ta mới mở khóa phần còn lại của tuyến [True End] được."

Nghịch Thần ừ một tiếng, anh ngước mắt nhìn Alex vừa tỉnh lại: "Mặc dù tôi biết thế giới này chỉ là một trò lừa bịp được tạo nên từ sức mạnh mà Tà Thần ban cho cậu, nhưng tôi vẫn không hiểu, tại sao cuối cùng cậu lại trở thành tín đồ của Tà Thần."

"--- Thậm chí còn hiến tế mạng sống của tất cả mọi người cho Tà Thần để ngài tạo nên ảo cảnh mà cậu muốn."

Alex giật giật bàn tay bị trói ra sau, nhưng không nói gì.Nghịch Thần bình tĩnh tiếp tục: "Trong thế giới chiến tranh này, một vụ nổ lớn đã xảy ra trong thị trấn vào đêm hôm trước, có người nào đó đã đổ nước sơn lên kho vũ khí của thị trấn và đốt lên."

"Toàn bộ rừng mưa nhiệt đới bị phá hủy hoàn toàn, hầu như tất cả những binh sĩ trong rừng mưa đều bị nổ chết, song những binh lính này không thực sự chết mà biến thành trạng thái nửa sống nửa chết, đi lại bên trong rừng mưa dưới trạng thái xác chết."

"Cả việc dùng nước sơn phá hủy kho vũ khí lẫn việc cho nhiều người sử dụng loại thuốc đặc biệt cậu phát minh ra toàn là cậu làm đúng không?"

Nghịch Thần hỏi.Alex cúi đầu, những giọt máu nhỏ xuống lọn tóc, cậu ta khẽ cười điên cuồng: "Là tôi."

Nghịch Thần thở dài một tiếng."

Chúng tôi tìm thấy cậu đang hôn mê gần kho vũ khí phát nổ, sau khi xác nhận cậu vẫn còn sống thì mang cậu né quái vật chạy chốn khắp nơi, đến tận khi bị phái người bản địa chết đi sống lại bắt làm tế phẩm thì cậu mới tỉnh lại."

"Cậu đã giết rất nhiều người, việc này đi ngược lại với ý định ban đầu là cứu người của cậu, tại sao phải làm chuyện như vậy?"

"Bởi vì tôi không thể cứu được bất kỳ ai."

Alex từ từ ngảng đầu, cậu ta nhìn tượng gỗ bị hỏng với anh mắt vô thần, "Dù trong thế giới hư cấu này thì tôi vẫn không thể cứu được người nào hết."

Nghịch Thần nhìn theo tầm mắt của Alex, nán lại trên trên gương mặt mỉm cười của Tà Thần cũ rồi hỏi tiếp: "Thế giới thật đã xảy ra chuyện gì?"

"Đã..."

Ánh mắt Alex hoảng hốt, khuôn mặt méo mó, như đã rơi vào hồi ức đau đớn nào đó, "Tôi đã cứu Gaye nhưng Gaye vẫn chết, bị đốt thành tro bụi, hoàn toàn mất khả năng phục sinh."

"Gaye chết trước đại chiến một đêm."

"Lúc đó tôi rất muốn dùng thuốc của mình thay đổi tất cả, muốn cứu mọi người, cứu vãn cuộc đại chiến này."

Alex cười trào phúng, "Nhưng ai biết được cuối cùng tôi mới là kẻ dùng nước sơn đốt cháy kho vũ khí chứ?"

"Nhưng đất nước yếu hèn, dị dạng mà tôi từng bảo vệ này, thậm chí không dám ghi lại những gì đã thực sự xảy ra trong lịch sử."

Alex lớn tiếng giễu cợt: "Bọn họ không dám viết về tôi, một người từ nhỏ đến lớn không có bất kỳ chỗ khiếm khuyết nào, một bác sĩ tận tâm cứu người đã đốt cháy nhà kho vì nhận ra sự tàn ác của chiến tranh."

"Bọn họ viết là một nhóm người bản địa đã đột kích vào kho đạn dược để biện minh cho cuộc chiến của họ – những người bản địa ngu ngốc và hết thuốc chữa như trên tấm quảng cáo trưng binh, xứng đáng bị bọn họ bắt làm nô lệ và nổ cho tan tành từng mảnh."

Nghịch Thần hỏi: "Cậu đã làm gì trong cuộc chiến đó?"

Alex im lặng mấy giây, cậu ta đáp với giọng khàn khàn: "Sau khi Gaye chết tôi đã đăng ký vào đội đột kích, tôi muốn xâm nhập vào bộ lạc của dân bản địa nhân lúc cuộc chiến đang hỗn loạn, để thử xem pho tượng Tà Thần đã ban cho tôi sức mạnh thay đổi sinh tử có thể cho tôi một đáp án để cứu tất cả mọi người không?"

"Hôm đại chiến diễn ra, trời đổ mưa to, tôi trúng năm sáu viên đạn lúc bơi trong hồ nước, sắp thoi thóp rồi."

Alex như muốn cười, nhưng khóe miệng cong xuống như muốn khóc, "Nhưng tôi không chết được, vì tôi đã thấy tượng gỗ Tà Thần."

"Sau đó tôi nằm trên vũng máu, ngửa đầu nhìn tượng gỗ đó, ngay cả sức lực nói chuyện cũng không có, chỉ có thể liên tục cầu nguyện trong lòng, Thần ơi, ngài có thể cứu tất cả mọi người không."

Giọng điệu Alex dần hoảng hốt, "Tôi không nhớ mình đã cầu nguyện bao lâu, đột nhiên trong nháy mắt tôi nghe thấy pho tượng này đang nói chuyện với mình."

Nghịch Thần phản ứng cực nhanh: "Cậu bị ham muốn cực đoan điều khiển nên đã nghe được thần dụ của Tà Thần?

Ngài nói gì với cậu?"

Vẻ mặt Alex đờ đẫn: "Ngài nói ngài có thể thực hiện nguyện vọng của tôi, nhưng muốn tôi phải chơi một trò trơi với ngài."

"Nếu tôi thắng, tôi sẽ không cần trả giá cho nguyện vọng của mình, nhưng tôi sẽ luôn bị nhốt trong trò chơi này."

Nghịch Thần dừng lại: "Trò chơi gì?"

Alex thở dồn dập, cậu ta nhìn Nghịch Thần nhả từng chữ: "Một trò chơi mà ngài thiết kế, tên là ."

Nghịch Thần hỏi: "Nội dung trò chơi là gì?"

Alex hít sâu một hơi, nghiêng đầu nhìn tượng gỗ Tà Thần bị hỏng: "Ngài sẽ quay ngược thời gian trở về bảy ngày trước, khi mọi chuyện vẫn chưa xảy ra, hơn nữa cung cấp cho tôi lượng lớn nước sơn màu đỏ có thể tạo ra một đội quân xác sống."

"Tôi có hết thảy mười cơ hội để bắt đầu lại, ngài sẽ liên tục quay ngược thời gian trở lại bảy ngày trước, chỉ cần trong bảy ngày và bảy lần này tôi thành công ngăn đại chiến cuối cùng đó xảy ra thì tôi sẽ giành chiến thắng, còn không thì tôi sẽ thua."

Alex cúi đầu: "Tôi đã đồng ý với yêu cầu của ngài."

Nghịch Thần nhìn sang Alex: "Thế cậu đã làm những gì trong trò chơi này?"

"Ở lần đầu tiên, tôi chọn ngăn cản Gaye làm phản, thuyết phục anh ấy ở lại quân đội phe mình thông qua thuốc xác sống, tôi nói tôi sẽ dùng loại thuốc này cứu những binh sĩ dân bản địa và phe mình."

"Hồi đó tôi còn rất ngây thơ, có một kỳ vọng viễn vong với phe mình."

Alex bất lực nháy mắt, "Tôi tưởng rằng chỉ cần bọn họ thắng thì chiến tranh sẽ kết thúc."

"Tôi đã chọn giúp đỡ quân đội phe mình."

"Tôi cố gắng hết sức giữ bí mật về loại thuốc đó, nhưng chẳng mấy chốc những người được tôi cứu sống phát hiện ra bọn họ đã được hồi sinh, hơn nữa một thời gian hoàn toàn không sợ bị thương thì đã báo cáo bí mật này cho tổ chức của hai bên."

"Không có binh lính nào tốt hơn xác sống chưa được hồi sinh hoàn toàn, bởi vì tôi đang ở trong tổ chức phe mình, sau khi bọn họ biết được hiệu quả của loại này này đã ép tôi tạo một quân đội xác sống quy mô lớn."

"Tất nhiên tôi đã từ chối, mặc kệ bọn họ sử dụng cực hình nào uy hiếp tôi thì tôi vẫn cắn chặt răng không đồng ý, tôi biết tôi có thuốc để người chết sống lại, hết thảy có thể..."

Alex dừng lại rồi tiếp tục, "--- Nhưng tôi không ngờ bọn họ lại đi tìm một nhóm lính tình nguyện."

Nghịch Thần hỏi: "Lính tình nguyện gì?"

Alex thở dồn dập: "Bọn họ dẫn một nhóm gồm trăm tân binh đến gặp tôi, sau đó che mắt đám người đó lại, chĩa súng và súng phun lửa vào đám người ấy, ép hỏi tôi nếu tôi không lấy thuốc ra cứu bọn bọ, bọn họ sẽ bắn chết đám người này rồi sau đó dùng súng phun lửa đốt xác thành tro bụi."

Nghịch Thần ngẩn ra, dường như anh nhận ra điều gì đó, cúi đầu nhìn những cái xác khô dưới chân: "Đây là—""Đúng vậy, " Alex nói, "Đây là hài cốt của nhóm lính tình nguyện đó."

Alex nhắm mắt lại: "Lần đầu tiên, tôi không đồng ý, lần thứ hai tôi vẫn không đồng ý."

"Họ bị bắn trước mặt tôi, hết lần này đến lần khác, tình nguyện viên nhỏ nhất bên trong cũng chỉ mới 15 tuổi, em ấy có một đôi mắt non nớt màu xanh xám, bị trùm vải đen lăn trên đất nửa giờ mới dừng giãy dụa, trong những tình nguyện viên này có một số bị đốt thành xương đen có thể cứu được, còn có một số bị đốt thành tro bụi hoàn toàn không thể cứu nổi."

"Sau vô số lần bị tra tấn như vậy, cuối cùng tôi cũng sụp đổ, tôi đã lấy thuốc ra cứu một trong những lính tình nguyện đó."

Nói xong, lần này Alex im lặng thật lâu, hai bên mặt không ngừng run rẩy vì cảm xúc kịch liệt nào đó, giọng nói khàn khàn đến kỳ cục:"Sau khi những người lính tình nguyện này đứng lên, các sĩ quan cao cấp vẫn đứng ở bên cạnh vỗ tay hoan hô, nhóm lính tình nguyện vừa được tôi cứu sống cũng vui vẻ cởi miếng vải đen xuống, cúi chào đám sĩ quan cao cấp đó, vui vẻ báo cáo bọn họ đã hoàn thành nhiệm vụ."

Đôi mắt Alex đỏ đến mức nhỏ máu: "Đến lúc đó tôi mới biết được, đám thiếu niên tình nguyện này đều nguyện ý tới đây."

"Mỗi lính tình nguyện ngã xuống vì tôi thấy chết không cứu được sẽ nhận được huy chương liệt sĩ năm phần tiền, sĩ quan cấp trên nói với những đứa trẻ này là trong tay tôi đang giữ một vũ khí sinh hóa rất lợi hại, có thể cải tạo người chết thành binh khí hình người."

"Nhưng vì sự kén chọn và ích kỷ của tôi, cho rằng không phải ai cũng có tư cách cải tạo, cho nên tôi không muốn cho mọi người dùng loại thuốc này."

"Bọn họ nói với đám nhóc này, tôi sẽ giao cho các bạn một nhiệm vụ nguy hiểm, trước hết sẽ giết chết các bạn, sau đó chọn một số người trong đó có được quyền cải tạo."

"Những người không được chọn sẽ là dũng sĩ đã chết vì chiến thắng của chiến tranh, và những người được chọn sẽ sớm trở thành anh hùng của chiến tranh."

Alex thở đến nỗi giọng nói cũng đứt quãng: "--- Bọn họ nói với những đứa trẻ này, binh lính chết đi là bởi vì tôi tàn nhẫn, còn binh lính sống sót là vì chiến tranh."

"Mỗi lính tình nguyện bị bắn chết đứng trước mặt tôi đều tự nguyện đăng ký vì chiến thắng của chiến tranh."

Alex siết chặt nám đấm, biểu cảm trên mặt dần chết lặng: "Bọn họ nắm được điểm yếu của tôi, tôi không thể trơ mắt nhìn mọi người chết một cách tàn nhẫn trước mặt tôi được, bọn họ bắt đầu đưa một nhóm lính tình nguyện đến, thậm chí đôi khi còn kích thích tôi lấy thuốc ra mà tra tấn lính tình nguyện, buộc tôi phải quan sát ở khoảng cách gần."

"Mà tôi vẫn biết rõ những lình tình nguyện ấy bằng lòng tiếp nhận những tra tấn này, vì thắng lợi của chiến tranh có thể chịu đựng tất cả."

"Binh sĩ tôi cứu được ngày càng nhiều, quân đội xác sống của phe mình càng ngày càng lớn mạnh, đại chiến vẫn nổ ra."

Alex thở ra: "Nhưng trận đại chiến đó vì có quân đội xác sống, tiết kiệm được chi phí quân sự nên chỉ sử dụng binh sĩ xác sống và vũ khí lạnh, không đáp ứng yêu cầu của Tà Thần về quy mô đại chiến, cho nên tôi đã không thua màn chơi này."

"Mà cuộc chiến với người bản địa đã kết thúc, hôm đó đã là ngày thứ sáu, tôi hoảng hốt cho là tôi sẽ giành chiến thắng trong trò chơi một cách đau đớn như vậy thì biến cố đã xảy ra."

Alex nghiến răng nghiến lợi nói: "Sự xuất hiện của xác sống đã kích thích rất nhiều ham muốn của sĩ quan và chính phủ, họ cảm thấy rằng đám xác sống chỉ đơn giản là binh khí chiến tranh hoàn hảo, họ âm thầm chấp thuận tiến hành một cuộc chiến tranh khác - cướp đoạt tất cả lãnh thổ đối diện rừng mưa."

"Vào buổi chiều ngày thứ bảy, tôi tận mắt chứng kiến bọn họ dẫn đầu đập một quả đạn pháo, gây ra cuộc phản công ở đối diện, sau đó viết trên báo cáo đối phương đã đánh lén bên ta, bắt đầu một cuộc chiến tranh toàn diện".Alex khô khan nói: "Đó là một trận chiến kinh hoàng, tôi đã thua màn chơi đầu tiên và xin Tà Thần trở lại bảy ngày trước."
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back