Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  2️⃣ [Đm/Edit Hoàn] Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn (Từ C200-C398)

2️⃣ [Đm/Edit Hoàn] Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn (Từ C200-C398)
Chương 358: Thôn Âm Sơn (28)


Chương 358: Thôn Âm Sơn (28)Edit: LamMục Tứ Thành kiềm chế nuốt lại câu "Cmn như này cũng đúng", hắn hít sâu một hơi chuyển chủ đề: "Sau đó thì làm như nào?

Đạo sĩ cương thi kia sẽ không làm chúng ta bị thương nữa đúng không?"

Bạch Liễu lắc đầu: "Từ thông tin trên bức bích họa thì giai đoạn sau cương thi này sẽ hóa điên, không chỉ giết mỗi người ngoài mà còn luyện hóa cả người trong thôn, tôi nghĩ nó cũng sẽ tấn công chúng ta đấy."

"Thế giờ phải làm sao?"

Mục Tứ Thành nhíu mày, "Anh có biết tầm nào đạo sĩ cương thi này sẽ hóa điên không?"

Bạch Liễu trầm tư: "Chắc là thất đầu của mấy cụ già trong miếu thờ, lúc đó âm khí nặng nhất."

Mục Tứ Thành đơ người: "Thế chẳng phải là mấy ngày nữa sao?"

"Đúng."

Bạch Liễu gật đầu, bước ra phía ngoài, "Từ thông tin trước mắt mà chúng ta có được, thêm phản ứng của Khổng Húc Dương và Dương Chí thì chắc là chúng ta đang trong một trò chơi thi đấu, nhập vai vào một nhân vật nào đó, người đầu tiên hoàn thành nhiệm vụ theo đúng yêu cầu của vai diễn hoặc người giết chết đối phương trước sẽ là người chiến thắng."

Bạch Liễu rũ mắt lướt qua dấu chân lưu lại trên mặt đất khi Dương Chí và Khổng Húc Dương hốt hoảng chạy trốn: "Hơn nữa, nếu tôi đoán không sai thì bọn họ đã từng chơi trò chơi này rồi, mức độ quen thuộc của bọn họ với hầm mộ này không giống như lần đầu tiên đến."

"Đệch, khốn nạn."

Mục Tứ Thành siết chặt nắm tay, mặt mày u ám, "Tôi ghét nhất là đám người đã từng qua màn lấy hướng dẫn đi "giã" ma mới."

"Nhưng mà phần tiếp theo chắc cũng là tình tiết lạ với bọn họ."

Bạch Liễu ngước mắt, mỉm cười, "Tôi thích trò chơi công bằng, thế nên bây giờ chúng ta lại trên cùng vạch xuất phát."

Mục Tứ Thành nghi hoặc: "Không phải bọn họ từng chơi rồi sao?

Sao lại thấy lạ được?"

Bạch Liễu mỉm cười: "Trong trò chơi cũng có rất nhiều cốt truyện phụ khác nhau, mở ra những tuyến end khác nhau, từ biểu hiện sợ đạo sĩ cương thi rồi cố ý tránh xa nó thế kia của bọn họ thì hẳn là lần trước bọn họ không đi nhánh cốt truyện này, nếu không thì cũng sẽ biết cách đối phó với đạo sĩ cương thi."

"Đơn giản mà nói, chắc là lần trước bọn họ chơi tuyến【normal end】."

Bạch Liễu nghiêng đầu, cười cực kỳ thân thiện: "Nhưng lần này tôi chọn tuyến【true end】, với nhánh này, bọn họ và chúng ta đều trong trạng thái trống thông tin, nên tiếp theo phải xem năng lực rồi."

Nói xong, Bạch Liễu quay đầu lại, biểu cảm không đổi tiếp tục đi ra ngoài.Mục Tứ Thành sững một lúc, hắn hơi hé miệng tính nói gì đó, nhưng cuối cùng không nói ra, chỉ im lặng đi theo Bạch Liễu đi về phía trước. ...

Nếu ngay từ đầu kích hoạt thứ gọi là tuyến【true end】này chính là mục đích của Bạch Liễu, vậy từ lúc bọn họ bắt đầu bước vào hầm mộ, gặp bẫy ma trành vô tình tách ra, để Mục Tứ Thành một mình đi qua cầu quỷ, hồn phách chia lìa mắc kẹt, kết hôn với hơn ba mươi cô dấu, trở lại cứu thân thể Mục Tứ Thành, trên đường, Bạch Liễu suýt chút chết trên cầu quỷ kia...Trong đống đó, mỗi một chuyện bọn họ gặp tưởng như ngẫu nhiên – hay là nói từng đoạn bẫy mà Khổng Húc Dương thiết lập – vừa vặn khiến bọn họ thoát được một kiếp, hơn nữa còn như vô tình cố ý giúp Bạch Liễu gặp lợi.Bởi vì Bạch Liễu xả thân cứu Mục Tứ Thành, bây giờ Mục Tứ Thành hết lòng vì Bạch Liễu, bởi vì Mục Tứ Thành kết hôn với mấy cô dâu kia nên bọn họ vừa may thoát được đạo sĩ cương thi, bởi vì Khổng Húc Dương đặt bẫy ở cửa hút âm khí, Bạch Liễu mới thành công đánh thức được đạo sĩ cương thi...Tựa như... ngay từ khi bắt đầu, mỗi một người mỗi một vật ở nơi này đều đã sớm được Bạch Liễu sắp xếp hết thảy.Hắn chỉ là con rối gỗ dưới quyền điều khiển của Bạch Liễu, đi theo con đường mà Bạch Liễu cảm thấy thú vị mà vẽ ra từ lâu.Bị lợi dụng âm thầm không hay, phải trả giá hết cả mà còn thấy cảm kích.Mục Tứ Thành nhìn bóng dáng mảnh khảnh đang giơ giá cắm nến đi về phía trước của Bạch Liễu, thêm sườn mặt có nét cười như có như không, sống lưng bỗng rét lạnh.Bạch Liễu quay đầu, ánh mắt dò hỏi, không chút phòng bị: "Sao thế?"

Mục Tứ Thành để ý đến hai chiếc răng nanh bên môi Bạch Liễu, khí lạnh trong lòng giảm đi chút, biểu cảm và giọng điệu cũng dịu lại, hơi ngại ngùng gãi đầu: "...

Không sao, tính hỏi anh cho tôi nhiều sinh khí như thế thì anh có ảnh hưởng gì không."

Bạch Liễu cười ôn hoà: "Vẫn ổn, sẽ hồi phục dần thôi, không cần lo cho tôi."

Thấy Bạch Liễu nói chuyện với mình mà chẳng có chút khúc mắc nào, Mục Tứ Thành thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng thấy nội tâm áy náy.Là thuyết âm mưu của hắn phỏng đoán xấu cho Bạch Liễu.Cái người đã dự đoán hết thảy lại lạnh lùng lợi dụng đến mức cạn kiệt này sao có thể là Bạch Liễu vì cứu hắn mà làm bản thân tiều tụy nhợt nhạt như hiện tại chứ?Bạch Liễu giơ giá cắm nến, ánh lửa màu cam hắt lên sườn mặt, làm nổi bật nụ cười ấm áp thân thiết của cậu, nhưng đôi mắt kia đến một chút cảm xúc cũng không có: "Chúng ta là đồng đội, bỏ sức giúp đỡ nhau là lẽ thường."

Mục Tứ Thành thản nhiên đật đầu: "Tất nhiên rồi."

Một bên khác.Khổng Húc Dương và Dương Chí dán vài tấm bùa ngụy thân trốn trong bụi cây, không dám thở mạnh nhìn đạo sĩ cương thi vẫn canh giữ cổng thôn Âm Sơn trong bóng tối vẫn không nhúc nhích ở đằng xa.Thân hình đạo sĩ cương thi này khá cao lớn, nhìn trong bóng tối hình như cao hai mét, mặc đạo bào hoàng đế màu đen, đầu đội mũ miện vàng ngọc đan xen, chân đi giày mây đen trắng đế dày, lưng đeo một thanh trường kiếm gỗ đào, quanh người tản ra màu máu đỏ ửng không rõ.Răng nanh của nó dài đến tận má, vết máu rỉ sắt che kín mặt, mắt mũi trán tím bầm, cổ họng thỉnh thoảng phát ra mấy tiếng gầm gừ, móng tay cử động rất khẽ, giống như lời cảnh cáo của dã thú."

Anh Khổng..."

Dương Chí đầm đìa mồ hôi lạnh, thì thầm, "Đạo thuật Mao Sơn kia của anh... có gì có thể khống chế được nó không?"

Khổng Húc Dương bất lực mà cáu bẳn: "Tao cmn mà có cách thì cần trốn ở đây với mày à!"

Dương Chí nhũn chân nửa quỳ trên mặt đất: "Nhưng có thế nào thì nó cũng là cương thi mà!

Thuật pháp chính phái phải có cách gì chế ngự nó hoặc là hạn chế được nó chứ!"

"Đúng là trong quyển sách này có không ít cách có thể chế ngự được cương thi."

Sắc mặt Khổng Húc Dương âm u, "Nhưng nó không có tác dụng với thứ kia, bởi vì nó không chỉ là cương thi do đạo sĩ có đạo hạnh thâm hậu biến thành, tự nó có thể giải trừ thuật pháp."

"Mà trên người con này còn có kim quang công đức, nghĩa là khi còn sống nó làm rất nhiều việc thiện, có rất nhiều người biết ơn nó, cầu nguyện với trời cao cho nó miễn hết mọi tai họa và giữ được thần trí sau khi chết, có thể nói nó là ma quỷ được trời cao phù hộ, thuật pháp chính phái không có tác dụng với nó."

"Không đúng!"

Dương Chí ngây ngốc chỉ vào cương thi kia, "Anh Khổng, anh và em đều biết tên này là đạo sĩ vì trường sinh bất tử mà luyện thành."

"Đạo sĩ này lừa gạt huyết tế toàn bộ mấy trăm người già trẻ nam nữ ở thôn Âm Sơn, dùng tà thuật luyện chính mình thành một quái vật bất lão bất tử vẫn giữ được thần trí, tội nghiệt nặng như thế thì sao trên người nó có thể có kim quang công đức chứ!"

"Tao cũng thấy lạ."

Khổng Húc Dương mặt mày buồn bực, "Khi còn sống đạo si này vì luyện chế thi thể đã chôn người sống hồng bạch song sát với mình, cưỡng ép con gái chưa lấy chồng chết trên đường xuất giá, cưỡng ép người già chết đuối trong đê nước, sau đó chôn cùng nó mới luyện ra được một cương thi hung thần giết người như ngóe thế này."

"Đúng vậy."

Dương Chí điên cuồng gật đầu, "Sau đó cương thi này vẫn tiếp tục hút sinh khí của hậu nhân thôn Âm Sơn, tạo không ít sát nghiệp, dẫn đến việc một thôn trang như thế này đời sau chết sạch, mà nó thì âm khí trăm năm sau vẫn đủ đầy, còn có thể sống lại lần nữa."

"Cương thi hút máu mà sống, chúng ta lại có dòng máu hậu duệ của thôn Âm Sơn, mà đạo sĩ cương thi này vẫn luôn được sinh khí của thế hệ sau ở thôn Âm Sơn nuôi dưỡng, nó sẽ tự động tìm đến người có cùng hơi thở..."

Dương Chí rùng mình, lẩm bẩm một mình nhớ lại: "Trong đêm thất đầu của trò chơi lần trước, em cảm thấy có thứ gì đó lao từ hầm mộ ra, người chơi bên cạnh em đã bị cắn, hút cạn máu, trong mười mấy giây đã biến thành một rễ cây khô, nếu không phải chúng ta trốn nhanh..."

Sắc mặt Khổng Húc Dương khó coi ngắt lời Dương Chí: "Câm miệng!"

Trong một lúc, hai người đều im lặng, trong bụi cây chỉ có thể nghe được tiếng ve, tiếng dế kêuvà tiếng gầm nhẹ phát ra từ yết hầu cương thi cùng với tiếng thở dốc vừa nặng nề đầy căng thẳng của Khổng Húc Dương và Dương Chí.Từng giọt mồ hôi nhỏ xuống từ cằm bọn họ."

Mẹ nó."

Khổng Húc Dương cắn răng chửi nhỏ, "Ông đây chơi nhiều trò chơi như thế cũng chưa từng thấy trò quái dị như này!"

"Giết người chơi không báo trước, không có chiêu cuối, không có điều kiện lựa chọn, miễn dịch với mọi đòn tấn công và chiêu thức cơ bản, chỉ số phòng ngự cao điên đi được."

Dương Chí lắc đầu, khóc không ra nước mắt mà bổ sung, "Xông ra chỉ sợ không có thời gian tìm được nhược điểm của nó thì đã bị giết chết rồi."

"Cũng may là bây giờ vẫn chưa đến lúc nó hóa điên."

Khổng Húc Dương miễn cưỡng bình tĩnh lại, "Chúng ta chỉ cần qua cửa trước lúc đó là được, chúng ta từng qua được một lần rồi, không phải việc khó..."

Dương Chí cẩn thận nhìn cương thi kia: "Nhưng anh Khổng, nó bị thả ra rồi thì chúng ta không thể đi theo tuyến【normal end】lần trước chúng ta đi, trong lúc truy đuổi mà cố chấp theo tuyến【normal end】 thì chúng ta sẽ bị cắn chết..."

"Chúng ta chỉ có thể theo tuyến【true end】có liên quan đến bối cảnh đã được tiết lộ của cương thi này."

Dương Chí cười khổ, "Trước khi muốn tìm được nhược điểm của cương thi này thì phải khống chế nó mới được."

"Nhưng tuyến này chúng ta còn chưa chơi thử, nó nguy hiểm hơn cả hầm mộ chúng ta từng thăm dò, không biết tại sao đám Bạch Liễu chưa bị cương thi này tấn công có ưu thế..."

Khổng Húc Dương im lặng hai giây, bị chọc tức làm mặt mũi gã tím đỏ, tính đạp vào tảng đá đằng trước một phát cho hả giận, nhưng vừa định nhấc chân để đạp thì cương thi bên kia cũng cử động, chuyển hướng về phía Khổng Húc Dương.Khổng Húc Dương sợ tới mức co thành một cục trong tức thì, không dám mảy may cử động, được một hồi, chắc chắn rằng đạo sĩ cương thi không nhìn về phía này nữa thì mới uất nghẹn nhỏ giọng mắng: "...

Thằng khốn Bạch......"

Chữ "Liễu" cuối cùng còn chưa ra khỏi miệng, cương thi kia đã lập tức xoay người, cau mày trợn mắt, nhe răng gầm nhẹ, nhấc thân nhảy về bên đó.Khổng Húc Dương vừa sợ vừa tức, đầu óc hoảng loạn, nói năng lộn xộn sửa lại: "Bạch Liễu không phải thằng khốn, tao là thằng khốn, tao là thằng khốn được chưa!"

Cương thi kia nghe được lời này, rất là hài lòng gật đầu, lại quay đi giữ thôn, hai mắt tan rã không có ánh sáng, giống như khôi phục lại trạng thái vô hồn, không quan tâm kẻ ngoài thôn là Khổng Húc Dương và Dương Chí.Dương Chí: "..."

Khổng Húc Dương: "..."

Hốc mắt Khổng Húc Dương đỏ bừng vì tức, nghiến răng nghiến lợi: "Đệch mịa nó, tại sao đến cả cương thi cũng đứng về phía Bạch Liễu vậy!"
 
2️⃣ [Đm/Edit Hoàn] Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn (Từ C200-C398)
Chương 359: Thôn Âm Sơn (29)


Chương 359: Thôn Âm Sơn (29)Edit: LamThấy Khổng Húc Dương lại sắp bị chọc điên, Dương Chí vội vàng nói sang chuyện khác: "Anh Khổng, chúng ta vẫn có ưu thế mà, chúng ta biết rõ cách thu thập manh mối ở tuyến True End của trò chơi."

Đôi mắt đỏ sậm của Khổng Húc Dương cố lấy lại tinh thần, thở ra một hơi vẩn đục: "Hoàng lịch của thôn Âm Sơn, phần chưa hoàn thiện của bích họa đều nằm trong cuốn niên hoàng lịch ghi lại chuyện của thôn, chỉ cần tìm được cuốn cuốn hoàng lịch từ trăm năm trước này là có thể có đủ bối cảnh cốt truyện của đạo sĩ cương thi kia."

"Đồng nghĩa với việc tìm được nhược điểm của nó."

Dương Chí vỗ vai Khổng Húc Dương để gã thả lỏng, "Trong trò chơi lần trước có người đã tìm được một tờ hoàng lịch, anh Khổng còn nhớ tên đó tìm được nó ở đâu không?"

Tầm mắt Khổng Húc Dương chậm rãi di chuyển ra ngoài, gã nhìn về phía đập nước ẩn trong bóng tối, gằn từng chữ nói: "Bãi tha ma đằng sau đập nước."

Trong lối vào mộ.Vốn là lối vào càng đi càng hẹp giờ lại bị phá mở ra một miệng lớn, bốn vách tường đều là vết cào sắc bén của cương thi.Bạch Liễu giơ giá cắm nến lên soi: "Mấy thứ này chắc là vết cào của cương thi vì muốn ra ngoài."

"Sức lực này kinh khủng quá rồi đó..."

Mục Tứ Thành vươn tay so thử với vết cào kia, nó lớn gấp hai lần tay hắn, sâu đến mức thấy cả vách tường, Mục Tứ Thành nhìn mà tê dại da đầu, "Cương thi này nếu mà điên lên chắc là cào chết chúng ta cũng không mất tí sức nào."

"Nên chúng ta phải kết thúc trận này trước lúc đó."

Bạch Liễu nói.Bạch Liễu đi đến cửa vào hầm mộ mà bọn họ bò vào, giẫm lên vai Mục Tứ Thành mượn lực nhảy ra ngoài, sau khi cậu ra được thì trở tay kéo Mục Tứ Thành lên.Cửa vào hầm mộ mà bọn họ đi là dưới gầm giường, Mục Tứ Thành vừa định bò ra khỏi gầm đã bị Bạch Liễu giữ bả vai lại.Bạch Liễu nhìn ra ngoài giường, giọng điệu bình tĩnh: "Có ánh sáng, có người bên ngoài."

Mục Tứ Thành lúc này mới để ý đến ánh sáng xám bạc nhấp nháy trên mặt đất dưới gầm giường, còn thấp thoáng có tiếng ồn kèm theo, nghe như tiếng dòng điện tiếp xúc kém, còn có cả tiếng nhiều người bàn tán đứt quãng hòa lẫn với nhau.Giọng của đám người này khi thì thô kệch, khi lại tinh tế, tự như bị ngăn cách bởi một lớp gì đó, không giống người thật đang nói."

Con quỷ đó muốn đóng băng chúng ta, muốn giết chúng ta, muốn để chúng ta đói đến chết, nhưng chỉ cần chúng ta vẫn còn một hơi thở, chúng ta vẫn phải bảo vệ nơi này, không cho người ngoài cướp mất..."

"Nhưng đàn ông đều đi hết rồi, để lại một thôn toàn già yếu bệnh tật, chống thế nào, chống sao được chứ..."

"Cánh đàn ông khi nào với về chứ, mấy nàng dâu ra cầu cửa thôn ngó cái đi.

Nhớ mang ô kẻo ướt, cũng gần đến tiết Thanh minh rồi, dạo này trời cứ mưa..."

Bạch Liễu và Mục Tứ Thành nhìn nhau, bọn họ đã biết âm thanh này phát ra kiểu gì."

Tiếng TV."

Mục Tứ Thành chỉ ra ngoài, nhỏ giọng nói, "Có người đang xem TV."

Bạch Liễu làm động tác tay ra hiệu mình đi trước, sau đó khéo léo từ mép giường đi ra ngoài, quỳ một gối ở chân giường tối tăm không được TV chiếu sáng, cậu lẳng lặng nhìn phía trước, tựa như đang xác nhận điều gì.Sau đó Bạch Liễu đã chắc chắn, cậu cúi đầu ra hiệu cho Mục Tứ Thành vẫn còn trốn dưới giường, kêu hắn yên lặng đi ra.Mục Tứ Thành thấy thế thì thở một hơi nhẹ nhõm, hắn nghĩ là bên ngoài an toàn, một tay chống xuống, nghiêng mình lết khỏi đáy giường định đứng lên, thế mà vừa xoay người nhìn thì lại hít một hơi lạnh, vội vàng bám lấy Bạch Liễu, mặt mày hoảng sợ dùng khẩu hình nói: "Chuyện quái gì đây!"

Lối vào mép giường có một ghế dài bằng gỗ đỏ, trên ghế có hai cụ già đầu tóc hoa râm ngồi đưa lưng về phía hai người.Đối diện với cụ già là một tủ gỗ mục nát từ thời xa xưa nào đó, trong ngăn tủ đặt một cái nhìn như TV xoay kiểu cũ hình vuông độ 12 – 13 inch.Hình ảnh trên TV là màu đen trắng, thỉnh thoảng còn bị nhiễu mờ, nhưng hai người kia lại xem cực kỳ chăm chú, cổ duỗi, lưng thẳng, nhìn cứng đờ, vẫn cứ không nhúc nhích mà nhìn màn hình TV.Ánh sáng màn hình mờ mịt chiếu lên mặt của hai người này, xung quanh tròng mắt vẩn đục của bọn họ xuất hiện vết nâu lấm tấm, dường như có thứ gì lúc nhúc muốn bò ra khỏi mũi miệng, còn có thể nhìn thấy đốm trắng lô nhô trong lỗ tai.Trên mặt hai người là nụ cười đờ đẫn, miệng cử động nhanh, giống như đang nói gì đó.Mục Tứ Thành nín thở nghe, lại không nghe được bất kỳ tiếng gì phát ra từ cổ họng của hai người này, nhưng hắn nhanh chóng biết tiếng nói chuyện của hai người họ truyền đến từ đâu.Cử động miệng của hai cụ già này giống hệt với tiếng của người trong TV!Bạch Liễu nhìn về phía cái TV kia: "Bọn họ tự lồng tiếng cho người trong TV."

Hình ảnh trắng đen dao động trong TV giống như một băng ghi hình lâu đời của tư liệu lịch sử gì đó, mấy người phụ nữ trong bộ đồ cũ kỹ đơn giản ngồi cạnh cửa thôn Âm Sơn, đi giày nhỏ, mặc áo liệm, ngồi quỳ trước từng cỗ quan tài phất khăn che mặt màu trắng khóc nức nở, bên người còn đặt một chiếc ô trắng chưa mở ra.Mục Tứ Thành nhỏ giọng hỏi: "Đây là trang phục của quỷ nhảy cầu, những cô gái đó là quỷ nhảy cầu còn sống sao?"

Bạch Liễu nhìn màn hình TV, khẽ gật đầu: "Chắc vậy."

Miệng trên khuôn mặt quỷ dị của hai cụ già kia lúc đóng lúc mở, tiếng TV liền truyền ra theo:"Đàn ông chết cả rồi, nhiều lắm, mộ phần cũng không thể bỏ được..."

"Bị những con quỷ kia xé xác chia năm xẻ bảy, không nhập được vào phần mộ tổ tiên, xuống dưới đó sao mà thấy được tổ tông của mình đây..."

"Đặt vào trong quan tài, đưa đến đầu cầu kia trong núi mai táng đi, để bọn họ yên tâm mà an nghỉ."

"Mình ơi, mình chết thảm quá!

Muốn em sống tiếp thế nào đây!"

Các thiếu nữ nức nở nhất quyết không buông tay khỏi quan tài, như thể sắp khóc đến ngất đi, cuối cùng vẫn là đi theo người khiêng quan tài đến đập nước, bước lên cầu.Họ chết lặng mà rơi nước mắt, trên mặt đều là giọt lệ chưa khô, ô trên tay xòe ra che cho quan tài, tránh cho hồn phách của những thi thể tàn khuyết trong quan bị mặt trời thiêu cháy.Nhưng trong khoảnh khắc lúc qua cầu kia, những cô gái mất chồng nhìn quan tài xếp thành hàng dài rơi vào trong núi, khi xòe ô đưa quan tài xuống cầu thì đột nhiên thu ô, không chút do dự ôm ô nhảy từ cầu xuống.Dưới cầu là một suối nước nông, những cô gái đó đập đầu vào trụ cầu, vỡ đầu chảy máu.Họ chết không nhắm mắt ôm ô nhìn về phía những quan tài đi trên cầu dần đi xa, trên mặt là biểu cảm vô cùng thê lương ai oán.Khoảnh khắc quan tài rời xa tầm mắt, bọn họ mới chậm rãi nhắm mắt lại, ngả vào làn nước, bất động.

Máu trên người họ chảy ra nhuộm đỏ ô và áo liệm trên người, cũng nhuộm cả suối nước trong vắt này.Cảnh tượng này làm Mục Tứ Thành nhìn mà sống lưng đổ mồ hôi, nhưng Bạch Liễu lại xem cực kỳ chăm chú, tựa như đang tìm người nào đó.Ánh mắt tìm kiếm kiểu này khiến Mục Tứ Thành dựng lông: "Anh tìm ai vậy Bạch Liễu, chỗ này chắc sẽ không có người anh quen đâu ha?"

"Biết đâu được."

Bạch Liễu nhìn thẳng, đáp lại.Mục Tứ Thành kinh ngạc, rất nhanh sau đó đã lấy lại bình tĩnh: "Không phải chứ Bạch Liễu, anh không có ký ức, anh chỉ biết có mấy người thôi, tôi, Khổng Húc Dương, Dương Chí, tôi đều biết cả, trong màn hình này đều không có mà."

Bạch Liễu lạnh nhạt nhìn Mục Tứ Thành: "Tôi tìm người ở ngoài màn hình."

"Ở ngoài màn hình..."

Mục Tứ Thành ngẩn ra, "Là sao?"

Bạch Liễu bình tĩnh trả lời: "Đúng là tôi và cậu đều không quen biết ai trong màn hình này, nhưng còn một người ở ngoài, biết đâu chúng ta nhìn lại thấy quen."

Mục Tứ Thành càng nghi hoặc: "Đây là chuyện của trăm năm trước rồi, tôi có thể quen ai được chứ?"

"Cậu bỏ sót một người, là người quay cảnh này."

Bạch Liễu chăm chú nhìn màn hình, "Nếu tôi đoán không nhầm, cậu chỉ cần nhìn lần đầu là sẽ hiểu tại sao lại như thế."

Lòng hiếu kỳ lấn át nỗi sợ, Mục Tứ Thành ôm ngực, cau mày nghiêm túc nhìn kỹ mép màn hình này, muốn nhìn thấy người đang giơ camera quay lại.Rất nhanh, Mục Tứ Thành đã nhìn thấy người quay phim đang điều chỉnh camera, để mặt mình lọt vào khung hình.Mặt người này vừa quay vào ống kính, Mục Tứ Thành đã kinh hãi quay đầu lại nhìn Bạch Liễu: "Sao tên đó lại trông như thế này?"

Bạch Liễu vẫn bình tĩnh: "Chứ không thì sao?

Cậu cảm thấy người này trông thế nào?"

Mục Tứ Thành chỉ vào bộ dáng của người quay phim vừa lướt qua, sốc đến mức nhảy dựng lên: "Tên đó giống hệt tôi á!"

Trong TV đen trắng, người này mặc một bộ đồ trào lưu cũ, ba lớp áo khoác mỏng cùng một đôi giày da, đầu đội mũ hiếu, nước mắt đọng trên mặt, vừa cúi đầu điều chỉnh cuộn phim, vừa dùng bút lông không ngừng viết gì đấy trên hoàng lịch.Bạch Liễu nhìn người này: "Đây hẳn là người viết hoàng lịch của thôn."

Thầy viết hoàng lịch của thôn là người ghi lại mọi việc lớn nhỏ, họa phúc cát hung trong thôn, cũng chính là người ghi lại thông tin còn thiếu trên bức họa kia."

Sao mà anh biết người này giống tôi chứ?"

Mục Tứ Thành tò mò như bị mèo cào, đi đến trước mắt Bạch Liễu truy hỏi.Bạch Liễu lướt qua Mục Tứ Thành và camera vẫn luôn ghi hình treo trên cổ hắn, lên tiếng giải thích:"Tôi chỉ đoán thôi, biết nơi của chúng ta là một trò chơi, chúng ta lại nhập vai vào bốn nhân vật, mà bốn nhân vật này đều là thế hệ sau của thôn Âm Sơn."

"Từ những đạo cụ và nhiệm vụ nhận được, có thể thấy bốn nhân vật này là người trộm mộ, thuật sĩ chính phái, thuật sĩ phe ác và một người quay phim."

Bạch Liễu nâng mắt nhìn Mục Tứ Thành: "Cậu không thấy giả thiết này đẩy về một trăm năm trước càng hợp lý hơn sao?"

Mục Tứ Thành bừng tỉnh, dường như đã hiểu ra: "Nên là anh cho rằng, nhân vật bây giờ chúng ta vào vai không phải là ở hiện tại mà là nhân vật của một trăm năm trước."

"Đúng hơn thì là chúng ta đang vào vai người đời sau của bốn nhân vật."

Bạch Liễu vươn ngón tay chấm tám cái lên mặt đất, sau đó nối hai điểm một với nhau, "Nếu đây là một trò chơi nhập vai có tính logic chặt chẽ, cậu là người quay phim ghi lại mọi chuyện kỳ quái, mà bây giờ trước mắt chúng ta cũng xuất hiện một người quay phim ghi lại họa phúc cát hung bằng hoàng lịch, nhiệm vụ trùng hợp đến 80%, nên tôi cho rằng cậu hẳn là hậu duệ của người kia."

"Nếu tôi là người thiết kế trò chơi, tôi sẽ điều chỉnh ngoại hình của hai người tương đồng để nhắc nhở cậu."

Mục Tứ Thành giác ngộ: "Nên là anh mới bảo tôi và người này giống hệt nhau!"
 
2️⃣ [Đm/Edit Hoàn] Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn (Từ C200-C398)
Chương 360: Thôn Âm Sơn (30)


Artist: Oath.YAN

Chương 360: Thôn Âm Sơn (30)Edit: LamMục Tứ Thành xoa cằm, vừa tính hỏi cụ thể hơn thì đằng trước hắn đột nhiên vang lên tiếng băng ghế chuyển động làm hắn kinh ngạc đến mức nhảy lên.Hai cụ già ngồi ở phía trước đó đứng dậy, động tác cứng ngắc, nhấn nút TV muốn tắt, nhưng TV cũ kỹ này dường như không tốt nữa, cụ già kia cứ cúi đầu nhấn, hình ảnh trên TV càng trở nên méo mó, tiếng người bên trong cũng trở nên cao vút chói tai.Mục Tứ Thành vừa tính hỏi như này là thế nào, Bạch Liễu đã vỗ lên bả vai hắn, ý bảo hắn nhìn cái tủ đằng dưới.Phích cắm TV nằm lẳng lặng ở đó, vốn dĩ không cắm điện.TV không cắm điện, người tự lồng tiếng...Mục Tứ Thành chậm rãi quay đầu nhìn Bạch Liễu, trên trán hắn đã đổ mồ hôi lạnh, dùng khẩu hình gằn từng chữ: "Thế nên đây chẳng phải màn hình TV gì hết..."

"Là hình ảnh thực."

Bạch Liễu bình tĩnh nói.Hình ảnh mờ ảo trên TV đột nhiên thay đổi, đứng hình.Trên màn hình đen trắng xuất hiện Bạch Liễu và Mục Tứ Thành ở trong góc.Xung quanh hai người là một vòng phụ nữ cúi đầu mặc áo liệm, cầm khăn thọ chẳng biết đứng từ lúc nào, đối diện bọn họ là hai cỗ quan tài mở nắp.Từ khe hở nhỏ hẹp phía sau TV, những cánh tay xanh đen xen kẽ chậm rãi vươn ra, một đống đầu đầy rẫy vết rạn màu đen trên mặt chui ra từ quanh TV, ngũ quan bị kéo thành hình thù kỳ dị, nheo mắt trừng nhóm Bạch Liễu.Ông lão quay lưng về phía bọn họ xoay đầu, trên khuôn mặt hiền từ là vẻ oán hận, khớp hàm không cử động, tiếng người lồng tiếng phát ra từ TV:"Đám hậu duệ mấy người cuối cùng cũng trở lại, đưa bọn họ đến bãi tha ma đi, chôn cất để an tâm yên nghỉ."

Bạch Liễu không chút do dự kéo Mục Tứ Thành còn đang đờ đẫn, nhấc chân nhảy qua quan tài chắn trước mặt, đứng dậy chạy.Con quỷ đằng sau tỏa ra khí đen, giống như con nhện mọc tay chân từ cổ bụng, bò theo hướng vách tường, mặt mũi hung dữ đuổi theo đám Bạch Liễu, hai cụ già kia quay đầu ra sau lưng, miệng cười khè khè tay chân vung vẩy, chạy ngược đuổi theo Bạch Liễu.

Hai cụ già này tuy chạy ngược nhưng tốc độ lại cực nhanh, thoáng cái đã chạm đến góc áo của Mục Tứ Thành, trên khuôn mặt trắng xanh lộ ra nét vui mừng, răng nanh nhô ra, nước dãi nhỏ tí tách."

Đệch!"

Mục Tứ Thành khôi phục tinh thần, đảo khách thành chủ kéo tay Bạch Liễu, một đường chạy như điên.Mục Tứ Thành lao thẳng ra cửa phòng, mấy thứ kia vẫn đuổi theo không bỏ, thôn Âm Sơn tăm tối nơi nơi đều là sương mù, Mục Tứ Thành vốn định chạy đến miếu thờ luôn, bởi vì chỗ này chắc chắn là nơi an toàn nhất.Nhưng khoảnh khắc vừa định chạy đến miếu thờ, Mục Tứ Thành nhìn kỹ thì lại phát hiện ra đèn cửa của miếu thờ lúc sáng lúc tối, dưới ánh đèn chập chờn đan xen, mơ hồ có thể nhìn thấy bên cạnh vòng hoa bày đầy đất là bóng năm người đang đứng chậm rãi phất tay, tựa như đang gọi bọn họ qua đó.Mục Tứ Thành vừa đi vào đã thấy năm người già mặt mũi tím đen, người mặc áo liệm, trên mặt là nét hiền từ khiến người ta sởn tóc gáy đang vẫy tay, liên tục phẩy phẩy móng tay đen sậm dài hơn mười phân.Trong miếu thờ là năm cỗ quan tài đã mở xếp ngay ngắn."

Chỗ này năm cái, trong phòng hai cái, vừa đúng bảy cái."

Bạch Liễu nhanh chóng phán đoán, "Bây giờ âm khí ở đây quá nặng, bảy người kia đều đi ra từ quan tài, không thể vào miếu nữa."

Mục Tứ Thành vừa chạy như điên vừa vội vàng hỏi: "Vậy chúng ta phải đi đâu!"

Bạch Liễu nhanh chóng quyết định: "Lúc này đi đâu cũng không an toàn, đến bãi tha ma ở đầu cầu đi."

"Há?"

Mục Tứ Thành choáng váng, "Đến đó làm gì!"

"Đi đào mộ."

Bạch Liễu không chút hoảng loạn trả lời.Mục Tứ Thành sợ hãi hỏi lại: "Đào mộ á?

Vì sao!"

"Người ghi hoàng lịch ghi lại mọi việc lớn nhỏ hỉ tang cưới gả trong thôn, khi tổ chức tang lễ, người ta sẽ viết tiểu sử của người đã khuất và chôn cùng với hoàng lịch của ngày hôm đó.

Bạch Liễu vừa chạy vừa giải thích nhanh, "Những phần mộ bên này được xây dựng sau, được mai táng đều là những thi thể phù hợp với yêu cầu nào đó, phần lớn người trong thôn Âm Sơn không được mai táng ở đây."

Mục Tứ Thành hiểu ra: "Ý anh là hơn một trăm năm trước, khi những người đàn ông kia chết đã xảy ra chuyện gì thì đều được người viết hoàng lịch ghi lại hết sau đó mai táng cùng với quan tài của bọn họ vào núi hả?"

"Không sai."

Bạch Liễu gật đầu, "Hơn nữa, không chỉ như vậy, cậu còn nhớ hầm mộ mà chúng ta gặp đạo sĩ giấy đi qua cầu quỷ để đuổi cương thi không?

Tôi cho rằng những cương thi đó đều là những người đàn ông đã chết ở ngoài được mai táng trong đỉnh núi."

"Đúng vậy, những cương thi đó đều bị chia năm xẻ bảy rồi khâu lại, giống hệt trong TV, đều là chồng của những quỷ nhảy cầu kia..."

Mục Tứ Thành hoàn toàn tỉnh ngộ, "Đúng rồi!"

Bạch Liễu chạy đến phía cửa thôn, nhịp thở không đều nhưng tốc độ nói lại cực nhanh: "Đạo sĩ giấy kia là hóa thân của đạo sĩ cương thi, một đằng thì nó đuổi những cương thi nam từ đỉnh núi qua cầu rồi đuổi vào thôn, mặt khác lại thao túng đám ma trành chuyển những quan tài của cô dâu kia ra khỏi mộ rồi dọn vào thôn, cuối cùng hút hết sinh khí của bảy người đời sau cuối cùng trong thôn."

"Đợi đến thất đầu tụ tập lên đỉnh điểm, âm khí được tập hợp từ vật âm đầy oán hận như thế lại thêm tà thuật luyện thi đã duy trì cả trăm năm, đủ để cho đạo sĩ cương thi này hóa hình hiện thế, đại khai sát giới."

Bạch Liễu chạy đến cửa thôn, cuối cùng dừng lại.Ma quỷ sau lưng cậu lùi xa, sợ hãi gào rống lên, tựa như đang sợ thứ gì đó ở chỗ này, không dám bước lại gần.

Mà đằng trước Bạch Liễu, bên cạnh đền thờ ở cửa thôn thình lình xuất hiện đạo sĩ cương thi thân hình cao lớn, hai tay giữ thăng bằng, khắp mặt khắp người dán đầy bùa vàng lại không chút xây xát.Bạch Liễu lẳng lặng nhìn cương thi một lúc, rồi đột nhiên bước về trước, xé rách hai tấm bùa âm thi trên mặt cương thi này.Sau khi cương thi mất hai tấm bùa, cơ bản đã lộ ra khuôn mặt.Trái ngược với thân hình cao lớn, cương thi nhắm hai mắt, mắt đen nhánh, mặt mày thanh tú anh tuấn, màu da trắng bệch.Mục Tứ Thành vừa nhìn đã hít một hơi khí lạnh, hắn nhìn đi nhìn lại khuôn mặt của Bạch Liễu và mặt của cương thi kia, cuối cùng hai mắt xoáy lại như nhang muỗi: "Bạch Liễu... cương thi này giống hệt anh!"

Không sai, cương thi này ngoại trừ người cao ra thì đúng là giống hệt với bộ dáng của Bạch Liễu liên tục thức đêm tăng ca không chút tức giận.Bạch Liễu lại vô cùng bình tĩnh: "Tôi dùng tà thuật, đạo sĩ cương thi này cũng dùng tà thuật, chắc hẳn tôi là hậu duệ của nó, giống tôi là chuyện bình thường thôi."

"Anh sớm đã biết cương thi này giống hệt anh nên lúc anh thả nó ra anh mới dùng nhiều bùa âm thi dán mặt nó lại để Khổng Húc Dương không phát hiện."

Mục Tứ Thành đột nhiên nhận ra gì đó, "Cương thi này không đuổi theo anh vì anh là hậu duệ của nó đúng không?"

Bạch Liễu lạnh nhạt nói: "Chắc vậy đó."

"Hơi kỳ nha..."

Mục Tứ Thành xoa cằm, "Không phải anh bảo là đám Khổng Húc Dương đã chơi trò này một lần rồi sao?

Bọn họ sợ cương thi này như vậy thì chắc là đã từng gặp nó rồi ha?

Vậy nhìn thấy khuôn mặt của cương thi này và khuôn mặt của người chơi nào đó giống hệt nhau như thế thì bọn họ cũng nên phát hiện ra giả thiết nhập vai thế hệ sau chứ nhỉ?"

"Tôi cũng nghĩ đến vấn đề này."

Bạch Liễu như đang suy tư, "Nhưng nhìn phản ứng của bọn họ thì tôi cảm thấy Khổng Húc Dương cực kỳ sợ hãi và muốn lảng tránh khi tiếp xúc gần với cương thi này, cương thi vừa đến gần là gã đã cúi mình bò vội trên đất rồi, tôi cho là gã chắc chưa nhìn thấy mặt cương thi này dâu."

"Còn Dương Chí thì luôn quay đầu khi nhìn cương thi này, tôi nghĩ là hắn ta đã nhìn thấy mặt của nó rồi."

"Anh nói thế làm tôi cũng thấy hơi kỳ, Dương Chí và Khổng Húc Dương đều chơi trò này rồi, nhưng có vài việc hình như Dương Chí không biết tí gì hết, giống hệt chúng ta, ở trong miếu lúc nào hắn cũng hỏi Khổng Húc Dương, nhưng có vài chuyện hắn ta lại khá là rành..."

Mục Tứ Thành nhíu mày suy nghĩ sâu xa, "Ví dụ như với cương thi này, rõ ràng Dương Chí từng gặp rồi, nhưng hắn ta lại như chẳng biết gì về giả thiết hậu duệ, rõ ràng chỉ cần nhìn mặt cương thi xíu thôi cũng có thể đoán được mà."

"Vì sao Dương Chí lại không nhớ được chứ?

Rõ ràng là trò chơi này nguy hiểm như vậy."

Bạch Liễu bỗng nhiên chuyển chủ đề: "Cậu cảm thấy trong tình cảnh nào thì người ta sẽ quên mất cảnh tượng có ảnh hưởng rất lớn đến mình?"

Mục Tứ Thành suy nghĩ: "Bị lực gì đó tác động mạnh?

Bệnh hay quên nghiêm trọng?

Mất trí nhớ?"

"Chậc."

Mục Tứ Thành lắc đầu, hắn nhíu mày, "Mấy lý do này đều gượng ép quá, hơn nữa Dương Chí cũng đâu giống bị mất trí nhớ, bị mất trí nhớ là chúng ta nè, nhưng tại sao hắn ta mới là người không nhớ rõ được?

Thật kỳ lạ."

Bạch Liễu chậm rãi quay đầu nhìn Mục Tứ Thành, mỉm cười: "Cậu nhắc nhở tôi."

Mục Tứ Thành bị nụ cười của Bạch Liễu làm da đầu tê dại: "Nhắc anh cái gì?"

"Một người ngoài bị mất trí nhớ ra, còn có một khả năng làm mình quên mất cảnh tượng có tác động lớn với bản thân."

Bạch Liễu nhìn cương thi có mặt giống hệt mình kia, "Đó chính là nhớ lẫn lộn."

Mục Tứ Thành ngây ngốc: "Nhớ lẫn lộn?

Không đến mức đó chứ?

Cũng chẳng phải chuyện vài chục năm trước, sao mà hắn ta nhớ lẫn được?"

"Nếu chuyện này đối với Dương Chí là chuyện của vài chục năm trước."

Khóe miệng Bạch liễu nhếch lên một đường cong, "Bộ cậu không thấy chúng ta vừa vào trò chơi là mất trí nhớ, trong một trò chơi mang tính thi đấu mà nói thì có phải có hơi không công bằng với hai người dự thi chúng ta sao?"

Mục Tứ Thành chần chừ: "Ý anh là gì?"

"Tôi đoán..."

Bạch Liễu nhìn Mục Tứ Thành, "Đây là một trò chơi có bối cảnh quỷ quái không bình thường, Dương Chí là người chơi có năng lực của riêng mình, ví dụ như có bùa chú cắn nuốt ký ức."

"Mà việc cắn nuốt thêm ký ức vài chục năm của hai người chúng ta dẫn đến việc ký ức của hắn ta mơ hồ lẫn lộn, không nhớ được mình từng thấy những gì trong trò chơi lần trước."

"Bao gồm cả khuôn mặt của cương thi này."

Mục Tứ Thành cảm thấy Bạch Liễu suy đoán thái quá, vừa định lên tiếng phản bác, nhưng hắn lại cẩn thận ngẫm lại, phát hiện mọi mâu thuẫn trên người Dương Chí đều vừa khớp, đành phải nuốt lại lời phản bác của mình.Ký ức của mình bị người khác nuốt chửng thật sự khiến người ta thấy buồn nôn, giống như nhật ký mình giấu người lớn bị người khác làm thành ppt thuyết trình lặp đi lặp lại trước mặt người lạ không có thiện cảm với mình.Mục Tứ Thành xoa cánh tay, hỏi: "Nếu Dương Chí nuốt ký ức của chúng ta thật thì phải làm sao?

Hắn ta sẽ không phát hiện ra thứ gì trong ký ức của chúng ta để đối phó với chúng ta chứ?"

"Đối phó với chúng ta?"

Bạch Liễu chẳng chút để ý, mỉm cười, "Trí nhớ của cậu là vật vô hại như thế sao?"

Mục Tứ Thành sửng sốt: "Không phải, nhưng ký ức mà bị kẻ rác rưởi như Dương Chí nhìn thấy sẽ có chuyện đó!"

Bạch Liễu thu hồi ánh mắt nhìn Mục Tứ Thành, cậu nhìn bóng đêm mênh mông vô tận bên ngoài thôn Âm Sơn, lạnh nhạt lên tiếng: "Ký ức của một vài người là kẹo bông gòn, ăn xong sẽ chẳng có chuyện gì, còn có thể nhận được vị ngọt, cũng có vài người, ký ức giống như nhật ký, lấy được là sẽ thành công nắm được nhược điểm."

"Tôi cảm thấy, tôi có thể bị nuôi thành dạng như này, chắc là ký ức của tôi cũng chẳng phải thứ gì đó làm người ta vui vẻ."

Bạch Liễu cong mắt quay đầu lại, mỉm cười: "Nuốt vào hẳn phải đau như nuốt lưỡi dao."
 
2️⃣ [Đm/Edit Hoàn] Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn (Từ C200-C398)
Chương 361: Thôn Âm Sơn (31)


Chương 361: Thôn Âm Sơn (31)Edit: JiangCả người Dương Chí như vừa bị tạt cả xô nước đá, sau khi qua cơn rùng mình hắn ta mới dần thoát khỏi trạng thái mơ hồ như bị bóng đè.Khổng Húc Dương nhíu mày nhìn Dương Chí ngồi cạnh: "Sao thế, mất hồn mất vía nãy giờ?"

Dương Chí lắc đầu thật mạnh, cố gắng tỉnh táo lại rồi miễn cưỡng nở nụ cười trên gương mặt tái nhợt: "...Không biết sao nữa, em hấp thu ký ức Bạch Liễu càng nhiều thì càng dễ bị kéo sâu vào đó, trước đây làm gì có chuyện này..."

"Ký ức của cậu ta rất kỳ lạ, có ba khu vực bị chồng chất."

Nhắc đến Bạch Liễu là Khổng Húc Dương hứng thú lại chút: "Khu vực chồng chất?

Nhược điểm à?

Hay phần nào bí mật?"

"Không phải vậy..."

Dương Chí nhíu mày sâu thêm, "Cảm thấy như đang che lại thứ gì đó, một tầng ký ức khác xuất hiện chồng lên phần ký ức gốc nên lúc em nuốt thấy rất kỳ, giống như đang phải ăn một đoạn ký ức đến hai lần."

Khổng Húc Dương cũng cau mày: "Vậy chẳng khác nào nói ký ức Bạch Liễu bị ai đó xóa đi rồi tái tạo lại ba lần?"

"Đến ký ức mà cũng bị người khác sửa, Bạch Liễu sống cũng hồ đồ phết đấy."

Khổng Húc Dương cười không có ý tốt, "Dù sao con quái chúng ta canh cũng chưa có động tĩnh gì, mày nói rõ anh nghe."

Khổng Húc Dương ngồi trên một gò đất, rặt một bộ hóng hớt không tốt lành gì: "Cả đêm nay tao còn chưa nghe chuyện gì vừa lòng đâu, trong đầu Bạch Liễu có thứ gì ghê tởm không?

Kể tao nghe vui tí."

Dương Chí nhìn vẻ mặt Khổng Húc Dương rồi mới châm chước mà nói: "Lần đầu Bạch Liễu bị chồng chất ký ức là ở năm mười bốn tuổi, cậu ta vốn lớn lên ở một cô nhi viện tư nhân."

"Lúc ở đây cậu ta bị kỳ thị và tra tấn rất nặng."

Vẻ mặt Dương Chí trở nên khó chịu, dường như cảm thấy hơi lạnh nên chà xát hai tay, "Viện trưởng bên đây không thích cậu ta nên thường viện cớ phạt.

Cái kiểu bất ngờ tăng lượng việc phải làm rồi phạt cậu ta vì không hoàn thành đúng thời gian, bắt cậu ta đứng chân trần trong xô nước giữa mùa đông hoặc bắt cậu ta đi dọn hồ nước đóng băng phía sau viện phúc lợi dưới cái lạnh âm độ."

Khổng Húc Dương hơi nheo mắt, thích thú huýt sáo một tiếng: "Thời thơ ấu tiêu biểu của mấy đứa loser, sau đó thì sao?"

"Nhưng không biết ai sửa lại phần ký ức này, cuối cùng lại thành Bạch Liễu lớn lên ở viện phúc lợi nhà nước được quản lý chặt chẽ, có chính sách đãi ngộ trẻ em rất tốt đến năm mười tám tuổi, không phải chịu bất kỳ sự ngược đãi hay tra tấn nào.

Giáo viên và viện trưởng cũng khá tốt với cậu ta, chỉ đau đầu những lúc Bạch Liễu phản nghịch thôi."

Dương Chí nói."

Èo."

Khổng Húc Dương mất hứng chẹp miệng, "Không nhớ từng bị ngược đãi thì còn gì hay nữa.

Đằng nào cũng chẳng dùng để tổn thương nó lần nữa được, lần thứ hai bị gấp ký ức thì sao?"

Biểu tình Dương Chí dần trở nên kỳ lạ: "Lần thứ hai Bạch Liễu bị chồng ký ức là lúc mười tám tuổi, trước khi thi đại học mấy tháng."

"Thi đại học?"

Khổng Húc Dương khinh ra mặt, "Chúng ta từng xem qua điểm thi đại học Bạch Liễu rồi, chỉ hơn bốn trăm điểm, thua tao cả một quãng."

"Vậy tính ra dù được người chơi vô danh cao cấp nào đó bao dung độ lượng sửa ký ức, diệt đi "thời thơ ấu bi thảm" thì Bạch Liễu cũng chỉ là thằng loser chẳng nên thân nổi nhỉ."

"Không."

Dương Chí không nhịn được mà nói, "Thành tích ban đầu còn kém hơn, chỉ thi được khoảng 300 điểm."

Khổng Húc Dương nghe xong không khỏi kinh ngạc: "300 điểm?

Ba năm cấp ba thằng này không học hành gì à?"

"Chắc là thế, trong ký ức thì Bạch Liễu chưa bao giờ nghe giảng, vừa vào tiết đã ngủ.

Tuy được một thằng bạn tốt là Lục Dịch Trạm ép học một thời gian nhưng sau đó đâu cũng vào đấy."

Dương Chí nói, "Toàn trốn tiết tự học tối đi chơi game."

"Vào năm cấp ba, Bạch Liễu còn ăn một lần phạt kỷ luật cực nặng, bị ghi lại vào hồ sơ và phê bình trước toàn trường.

Sau lần đó thì thành tích cậu ta trượt thẳng xuống luôn."

"Cái điểm nát chưa đến trung bình đó còn gì để mà trượt xuống nữa?"

Khổng Húc Dương nhướng mày hỏi tiếp, "Phạt kỷ luật gì đấy?"

Dương Chí tiếp tục: "Tội dụ dỗ bạn cùng lớp trộm tiền trong nhà đi cờ bạc, dùng vũ khí đánh nhau, khoản tiền có liên quan lên đến con số hàng chục ngàn, suýt chút nữa ngồi tù."

"Cuối cùng phụ huynh bên kia cũng không báo công an nữa mà chọn giải quyết riêng.

Sau khi Bạch Liễu bị phê bình nghiêm khắc thì buộc cúi đầu xin lỗi bạn học kia, ghi thẳng vào sổ là vi phạm nặng."

"Vốn dĩ cậu ta phải bị đuổi học luôn, nhưng lúc đó hai học sinh xuất sắc ở trường là Phương Điểm đứng hạng nhất và Lục Dịch Trạm đứng trong mười hạng đầu đều nói với nhà trường là nếu Bạch Liễu bị đuổi thì tụi nó cũng nghỉ theo.

Sau khi cân nhắc thiệt hơn, kết quả là Bạch Liễu được ở lại nhưng bị trường giám sát."

"Người tên Phương Điểm còn thay Bạch Liễu chịu tội dụ dỗ đánh bạc, bị kỷ luật chung với cậu ta.

Hai người họ đọc bản kiểm điểm trước toàn trường dưới sân cờ, Phương Điểm gần như nhận hết mọi tội lỗi, ép nhà trường không thể không cho Bạch Liễu học tiếp."

"Nhưng kể từ đó, điểm Bạch Liễu tuột xuống thẳng 200 điểm.

Tuy rằng cậu ta không học hành đàng hoàng nhưng cũng không gây ra chuyện gì nữa, xung quanh ai cũng bàn tán việc đó, đi vệ sinh về lại thì mất bàn, giường ngủ cũng luôn bị người khác tạt nước các kiểu, nói vậy cũng coi như là bạo lực học đường đúng chứ?"

"Nhưng nó hầu như không có phản ứng gì lớn, hoàn toàn không để ý đến chuyện đó.

Không có bàn học thì chuyển qua ngủ trên bàn lớp khác, cũng chả quan tâm người ta đang học lớp mấy hay đang học gì.

Không thể ngủ trong phòng thì trèo tường ra quán net ngủ."

Khổng Húc Dương chép miệng vài tiếng: "Khác gì mấy thằng lông bông đâu."

Biểu tình Dương Chí trở nên kỳ lạ hơn: "Nhưng lúc này một người đột nhiên xuất hiện trong ký ức nó."

"Cũng không hẳn là người nữa vì chỉ một mình Bạch Liễu có thể thấy.

Người này giống như một linh hồn cộng sinh hoặc là cái kiểu【người bạn chỉ tôi nhìn thấy】mà mấy đứa nhỏ cô độc hay tưởng tượng ra."

"Linh hồn này im lặng ở bên nó, mỗi ngày làm bạn không rời.

Bạch Liễu có đuổi cỡ nào cũng không đi, mỗi đêm đều ngồi xổm canh trước ghế như một con chó, đôi khi còn sẽ tựa đầu lên người Bạch Liễu ôm nó ngủ."

Khổng Húc Dương cười nhạo: "Đầu óc nó có vấn đề hả?

Nếu vậy cũng bình thường, trải qua mấy chuyện này không khùng mới lạ."

".... cũng không biết cậu ta có vấn đề hay em bị điên, nuốt nhiều ký ức đâm ra lú hay sao nữa."

Dương Chí cào tóc xong lại nắm chặt, rồi lẩm bẩm như vừa nhận ra: "Linh hồn xuất hiện vào những ngày cuối cùng của năm cấp ba, một người bạn mà không rõ có phải do Bạch Liễu ảo tưởng ra hay không..."

" -------- Giống Spade như đúc."

Khổng Húc Dương lạc cả giọng: "...

Cái quái gì?!"

Ở phía bên kia.Bạch Liễu dẫn Mục Tứ Thành đi vòng qua đập nước, vượt qua cây cầu đá cạn khô, đi thẳng theo con đường trên màn hình đến một vùng hoang vu toàn là mồ mả.Những ngôi mộ lớn bé có mới có cũ, vừa mới qua tiết thanh minh nên còn thấy được những tờ tiền giấy đốt chưa hết, cây nến trắng đỏ còn một nửa cắm bên cạnh.

Trên gốc cây khô hình thù quái dị là mấy dây pháo đã đốt xong, tiền vãng sinh rơi khắp nơi trên đất.Ngôi mộ gần họ có lẽ là của người dân thôn Âm Sơn được mai táng gần đây vì bia mộ được làm từ đá cẩm thạch trông rất hiện đại, phía trên còn được khắc thông tin người mất và di ảnh trắng đen.Phía xa hơn thì chỉ thấy những nấm mồ trụi lủi không có gì hết, may mắn hơn thì tìm được bia mộ - một tấm ván gỗ đơn sơ sớm bị mưa gió bào mòn đến mức không nhìn được chữ khắc bên trên.Mục Tứ Thành giơ lên camera đã bật chế độ ban đêm, cẩn thận quay chụp những tấm bia này.Trong khung cảnh núi rừng sâu thẳm đen như mực, dưới màu ảnh xanh lục, những cụ già tóc hoa râm mỉm cười trên ảnh chụp dường như đang nhìn chằm chằm hai kẻ khách không mời mà đến vứt xác.

Nụ cười bình yên trước khi chết cũng dần trở nên oán độc ghê người.Mục Tứ Thành chắp tay trước ngực cầu nguyện, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Xin mạo phạm, chúng tôi bất đắc dĩ phải làm vậy, mong các vị đừng trách tội."

"Mục Tứ Thành, qua chụp bên này."

Bạch Liễu vẫy tay từ đằng xa.

Mục Tứ Thành cẩn thận bước qua nấm mồ, vừa chỉnh camera về hướng Bạch Liễu chỉ thì đôi mắt đột nhiên giật một chút: "Cái gì đây?"

Đối diện phần mộ bên này là ba cái chén rượu bằng sứ, bên trong đã được rót chút rượu trắng dính bụi.

Kế bên là ba đĩa thịt tươi khác nhau, một xấp tiền giấy vàng rực, bốn cây nhang đằng trước, hai cây nến và một bọc tiền trinh đang cháy."

Đây là phần chuẩn bị cho【mượn âm tài】, có người đến nghĩa địa trước chúng ta.

Hắn bố trí trận pháp chỗ người dân thôn Âm Sơn thật sự được mai táng, mượn hết âm khí và tiền âm.

Bây giờ nơi này không thể cho mượn gì thêm lần nữa, cũng xem như tôi không hoàn thành nhiệm vụ."

Bạch Liễu ngẩng đầu lên nhìn Mục Tứ Thành.Mục Tứ Thành tức không chịu nổi: "Mẹ kiếp, lại là thằng điếm Khổng Húc Dương à!"

Tác giả: Cấp ba Bạch Liễu hơi phản nghịch tí nhưng không vi phạm pháp luật, đều là hiểu lầm thôi.
 
2️⃣ [Đm/Edit Hoàn] Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn (Từ C200-C398)
Chương 362: Thôn Âm Sơn (32)


Chương 362: Thôn Âm Sơn (32)Edit: Lam"Không mượn được âm khí ở đây thì có thể về hầm mộ mượn không?

Dù sao anh cũng là hậu duệ của đạo sĩ cương thi mà."

Mục Tứ Thành ngẩng đầu hỏi.Bạch Liễu lắc đầu: "Tốt nhất thì không nên, đạo sĩ cương thi đang ở độ tụ âm khí mấu chốt, lúc này tôi mà đến mộ của nó thi phép mượn âm khí phát tài thì đó không phải là mượn nữa mà là cướp, sẽ kết thù."

"Vậy là chúng ta phải bỏ nhiệm vụ này sao?"

Mục Tứ Thành không chấp nhận được, sắc mặt sa sầm đến nỗi vắt được cả nước.Vừa nói, Mục Tứ Thành ngẩng đầu nhìn Bạch Liễu, ngay sau đó đã sững người.Tuy Bạch Liễu bị cướp nhiệm vụ, nhưng trên mặt cậu lại là nụ cười nhạt khiến Mục Tứ Thành không hiểu nổi, nụ cười này không đọng trong đáy mắt, làm người ta vô thức cảm thấy giờ phút này Bạch Liễu vừa ung dung lại vừa nguy hiểm."

Không cần."

Bạch Liễu nâng mắt cười, nhìn Mục Tứ Thành, "Đợi đến bây giờ mới cướp, coi bộ cũng kiên định đó."

Mục Tứ Thành nhanh chóng phản ứng lại, nhìn chằm chằm Bạch Liễu có biểu cảm như đã đoán trước, do dự hỏi: "Chắc không phải là anh... cố tình dồn ép Khổng Húc Dương trước, sau đó dẫn dụ bọn họ đến cướp nhiệm vụ của anh đấy chứ?"

Bạch Liễu vô tội chớp mắt: "Sao có thể chứ?

Sao mà tôi biết lại có người xấu xa như vậy, còn cướp nhiệm vụ của người khác nữa."

Mục Tứ Thành: "..."

Nói chung là mỗi bước đi của Bạch Liễu hắn đều không rõ, bây giờ hắn còn không phân biệt được Bạch Liễu đang cố tình hay là giả ngơ nữa rồi."

Vậy anh còn tính làm nhiệm vụ này nữa không?"

Mục Tứ Thành nhíu mày, "Nhưng mà việc đã đến nước này, theo cách anh nói thì nhiệm vụ này cũng không làm được nữa."

"Không, vẫn có thể làm."

Bạch Liễu nhảy sang bên cạnh hai bước, ý bảo Mục Tứ Thành nhìn xuống dưới chân.Mục Tứ Thành giơ camera soi xuống, ánh sáng màu lục sáng chiếu xuống chân hắn, là bảy cái hố sâu hình chữ nhật đã được đào ngay ngắn.Đống hố này đào rất thống nhất, phía trước còn lập mộ bia bằng cẩm thạch, trên mộ bia còn khắc ảnh đen trắng, người trong ảnh lại chính là bảy cụ già trong miếu thờ kia.Mục Tứ Thành giật mình, suýt chút thì giẫm chân xuống hố, tay giơ camera cũng rung lắc, nhón chân lùi ra sau vài bước, vẫn còn sợ hãi hỏi: "Đây là... mồ chôn mà bảy cụ kia đào xong nhưng chưa kịp mai táng hả?"

Bạch Liễu gật đầu: "Khổng Húc Dương mượn âm khí của tổ tiên khác được chôn ở đây của tôi, nhưng còn bảy người gã chưa mượn được."

"Bởi vì bảy người này còn chưa được chôn cất!"

Lần này Mục Tứ Thành phản ứng cực nhanh, hắn vui sướng huých Bạch Liễu một cái, nhướng mày nói, "Kinh ghê á Bạch Liễu, đầu óc anh nhanh nhạy thật, anh tính để sau khi bảy người này được chôn thì sẽ đến dùng âm khí mượn vận sao?"

Bạch Liễu dễ dàng tránh được khuỷu tay của Mục Tứ Thành, mỉm cười trả lời: "Đúng là tôi định làm thế."

"Nhưng cũng không phải là Khổng Húc Dương không tính đến âm khí của bảy người này, gã không chừa lại cho tôi quá nhiều sơ hở để lợi dụng."

Bạch Liễu quay đầu nhìn những phần mộ trống không của bảy người, "Theo lẽ thường, khả năng là quá trình mai táng sẽ không xảy ra chuyện gì, sau thất đầu sẽ mai táng, nhưng thất đầu thì..."

"Nhưng vừa thất đầu, đạo sĩ cương thi sẽ hóa điên!"

Mục Tứ Thành cũng nghĩ đến điểm này, sắc mặt hắn sầm xuống, "Cmn, vậy phải làm sao?"

"Nếu quá trình mai táng bình thường không được, vậy mai táng theo trình tự không bình thường đi."

Bạch Liễu ngẩng đầu nhìn sắc trời, "Đợi trời sáng, chúng ta về thôn dời quan tài của bọn họ đến đây, mai táng trước đã."

Mục Tứ Thành nghĩ đến việc phải về thôn, không nhịn được mà nuốt nước bọt: "Rạng sáng về thôn... vậy giờ chúng ta làm gì?"

"Đêm đen gió lớn, thích hợp đào mồ."

Bạch Liễu cười nhẹ như gió thổi mây bay, vỗ bả vai Mục Tứ Thành, đi về phía trước, "Đi thôi, nhìn xem cái mộ nào là cái mộ chúng ta cần đào."

Dù Mục Tứ Thành có thể lực tốt, là tuyển thủ vận động hằng năm, nhưng lúc này nghe Bạch Liễu nói thế cũng có hơi run chân, một phần vì đã chạy cả đêm, thể lực không đủ, phần khác là vì...Hắn liếc mắt khắp núi đồi âm u kinh khủng đầy những nấm mồ, khẽ giơ camera, biểu cảm bi tráng một đi không trở lại, đuổi kịp:"Bạch Liễu, anh đi chậm chậm thôi, nếu mà giẫm lên thứ gì đó..."

Một bên khác.Khổng Húc Dương áp sát bả vai Dương Chí ngồi xổm xuống, cau mày hỏi: "Mày có thể nhìn thấy ký ức bị chồng lên lần thứ hai của Bạch Liễu nhiều đến thế sao?"

"Ừm."

Dương Chí cười khổ, "Ký ức của Bạch Liễu thật sự rất phức tạp, nhất là phần bị chồng lên, bị bao phủ bởi hai tầng ký ức, rất nhiều chỗ em thấy đứt quãng mơ hồ."

"Em chỉ biết lần thứ hai Bạch Liễu bị chồng ký ức đơn giản là xóa đi mất sự tồn tại của Spade dạng u linh."

"Bây giờ Bạch Liễu không nhớ bản thân năm 18 tuổi đã từng gặp một vật kỳ quặc như thế, ký ức của cậu cứ vẫn học tập, thi đại học và vào đại học như bao người thôi."

Khổng Húc Dương càng khó hiểu: "Nói cách khác, có một người chơi cấp cao có thể sửa và chồng ký ức, tốn không ít sức chỉ để để Bạch Liễu quên đi【người bạn】giống hệt Spade do tự mình ảo tưởng ra như mày nói là à?"

Dương Chí gật đầu."

Chuyện này lạ thật..."

Khổng Húc Dương nhíu mày chửi một tiếng, "Là đại thần nào rảnh rỗi đến nỗi tốn công với cái tên ngu ngốc chỉ thi được mỗi 300 điểm cả thời trung học vậy?"

Nhưng Khổng Húc Dương cũng không để tâm đến chuyện này quá lâu, gã vội hỏi: "Lần thứ ba Bạch Liễu bị chồng ký ức là lúc nào?"

"Ký ức bị gấp lần thứ ba của Bạch Liễu em còn chưa xử lý xong hết, chỉ có thể nhìn thấy qua loa thôi."

"Ký ức chồng nhau ở lần này xảy ra khi Bạch Liễu tốt nghiệp đại học, vừa mới đi làm chưa lâu."

Dương Chí nhắm hai mắt lại, trên trán đổ mồ hôi, dùng sức siết tay lại hồi tưởng, "Không nhầm thì là năm kia."

"Hình như Bạch Liễu gặp chuyện gì đó... cực kỳ không vui vẻ, ký ức rất hỗn loạn... hình như cậu ta luôn ở trong bệnh viện."

Dương Chí nhắm chặt hai mắt, hắn ta cứ như đang đắm vào thế giới ký ức của Bạch Liễu, lồng ngực phập phồng kịch liệt, mồ hôi trên cằm nhỏ xuống."

Chỗ nào cũng nồng vị nước sát trùng, hình như tay Bạch Liễu toàn là máu ngồi cúi đầu trên ghế dài ngoài phòng bệnh, cảm xúc cực kỳ..."

Hô hấp của Dương Chí dồn dập, tay hắn ta không nhịn được mà run rẩy, mặt mũi lúc trắng lúc đỏ, giọng điệu miêu tả mà mình buồn nôn, nói: "...

Mãnh liệt."

Khổng Húc Dương xoa cằm cười hừ: "Năm kia?

Lúc đó tao vừa hay đang đánh mùa trước giải đấu thẳng đến thi đấu chính thức."

"Nói thế thì lúc thằng Bạch Liễu này sống không... thuận lợi thì tao lại rất suôn sẻ."

"Đây chắc là sự khác nhau giữa người thành công và kẻ thất bại nhỉ."

Khổng Húc Dương thở dài một tiếng đầy dối trá, buông tay nói.Dương Chí hoàn toàn chìm đắm trong ký ức của Bạch Liễu, không đáp lại Khổng Húc Dương.Hắn ta như rơi vào mặt băng kết trong hồ, chỉ có thể mơ hồ nghe được chút giọng tự đắc của Khổng Húc Dương, lại không hiểu nổi ý của giọng nói đó.Cảm xúc của Bạch Liễu trong ký ức tựa như nước đá, không ngừng dội ào khắp người Dương Chí, đánh mạnh vào xúc cảm của hắn ta, khiến Dương Chí không tài nào di chuyển, như thể đang mở lớn mắt trong nước, hít thở không thông.Dương Chí chậm rãi rơi xuống hành lang dài của bệnh viện, hành lang âm u tấp nập người đi người đến, Bạch Liễu vẫn bất động ngồi trên chiếc ghế dài ở cuối hành lang, hai tay đan nhau ôm lấy đầu, nước ép quất vàng cam nhỏ giọt ở đuôi tóc, bên chân là một túi quýt đã nát nhừ.Máu vẩy lên giày và sơ mi trắng của Bạch Liễu, dựa trên lưng ghế bên cạnh cậu là một cây gậy bóng chày dính đầy máu.Tiếng người ồn ào tựa như bị một tấm chắn cách âm vô hình nào đó chặn lại, Dương Chí chỉ có thể nghe thấy mấy câu nói chuyện không rõ ràng."

Thảm khốc quá, bị motor đâm bay lên luôn đó..."

"Hình như còn là giáo viên mầm non..."

"Giáo viên mầm non á?

Là chuyện đám người đi motor bay đâm thẳng vào nhà trẻ hôm nay sao?"

"Chị nhớ nhầm không vậy?

Đâu có chuyện này đâu?

Là một giáo viên mầm non lúc tan làm phát hiện một đám người đi motor bay bao vây một người trên đường, cô ấy dũng cảm cứu người thì bị đâm văng, văng xa vài mét á, nghe bảo còn lòi cả ruột ra..."

"Buổi chiều được đưa vào phòng cấp cứu rồi, bây giờ vẫn còn chưa ra..."

Dương Chí nhìn Bạch Liễu ngồi trên băng ghế chống đầu ngón tay siết chặt, chặt đến nỗi đầu ngón tay trắng bệch.Cảm giác mãnh liệt khiến người ta buồn nôn truyền ra từ người Bạch Liễu làm Dương Chí lại mơ hồ, đám người bên cạnh nói chuyện không ngừng khiến hắn ta hốt hoảng cảm thấy quen thuộc.Motor bay, nhà trẻ, sự thật phạm tội hình như đã xảy ra nhưng lại bị xóa mất...Dương Chí ngẫm nghĩ.Hắn ta cảm thấy hình như một phần bị chồng chất trong ký ức của mình dưới sự tác động mạnh mẽ từ cảm xúc của Bạch Liễu nên bị cưỡng chế mở ra Hình như là có một chuyện như thế....

Là đối phó với chiến đội nào?

Dương Chí vẫn là không nhớ nổi.Bọn họ nhắm vào rất nhiều người, hơn nữa, sau mỗi lần phạm tội đều xóa sạch mọi dấu vết ở hiện thực, đến cuối cùng, việc nhớ rõ mặt người bị hại là là chuyện khiến người ta mất kiên nhẫn.Nhưng bọn họ cũng sẽ chụp ảnh ghi lại thảm trạng của người bị hại, để dễ tìm đọc chiến công và gửi cho đội đối thủ, đạt được mục đích quấy nhiễu cảm xúc.Nhưng kỳ lạ là, bọn họ lại không có một tấm ảnh chụp nào của giáo viên mầm non bị bọn họ tấn công.Dương Chí cuối cùng cũng nhớ ra, ký ức của hắn ta cũng bị sửa lại.Nhưng hắn ta không nhớ rõ là ai làm, bây giờ, những ký ức bị sửa lại đó dưới sự cộng hưởng với ký ức của Bạch Liễu, rốt cuộc cũng đã hoàn toàn mở ra.Dương Chí chậm rãi nhìn Bạch Liễu.Bọn họ đã từng tấn công Bạch Liễu cùng một lúc với giáo viên mầm non – tấn công người quan trọng có mối liên hệ mật thiết của chiến thuật gia đội nào đó.Khổng Húc Dương thích chuẩn bị nhiều thứ cho cuộc đánh lén, vậy nên gã chỉ gửi ảnh chụp của giáo viên mầm non kia cho chiến thuật gia đó, nói là muốn tập kích cô gái này, nhưng thật ra, bạn bè của đối phương – chính là Bạch Liễu mới 22 tuổi, cũng ở trong danh sách tập kích.Đó là một lần tập kích khá thất bại.Cô gái kia quá ghê gớm, bề ngoài là giáo viên mầm non, nhưng sức chiến đấu và thể năng lại cực mạnh, cứ thế chống một tay lên cửa sổ nhảy thẳng từ tầng 2 xuống.Tựa như đang quay một cảnh phim hành động, người phụ nữ này quơ tay lấy một cái gậy bóng chày cạnh tường, một mình ngạo nghễ xử lý đám người chơi chạy motor bay đang bao vây.

Bọn họ thất bại trở về, còn buộc phải lấy tích điểm ra để xóa đi việc tập kích nhà trẻ đó.Lúc ấy, Khổng Húc Dương đã ở trên sân thi đấu, nhưng cũng may gã đã chuẩn bị trước kế hoạch dự phòng B cho bọn họ, cũng chính là tập kích Bạch Liễu.Bọn họ vừa quay đầu đã đi xử Bạch Liễu đang tan ca, nhưng cô gái kia lại quá nhạy bén.Cô ấy đã nhận ra bọn họ muốn tấn công ai, thế là lập tức lấy xe đạp điện theo sát sau bọn họ, phóng xe cản trở.Cô gái đó chạy xe điện mà tưởng chừng như đang phóng motor tốc độ, chủ yếu là vì trong tay cô cầm gậy bóng chày chặn đằng trước, nên cũng chẳng có ai chán sống mà chặn trước mặt cô.Nhưng bọn họ sớm đã cho người mai phục bên phía Bạch Liễu, vậy nên, chẳng cần biết bên này chạy nhanh thế nào, bên kia vẫn sẽ thành công.Chờ đến khi Bạch Liễu xách một túi quýt tan ca, khi đi đến một chỗ hẻm ngoặt nhỏ tối tăm ít người, người bên bọn họ sớm đã mai phục ở đó liền vụt lên từ phía sau Bạch Liễu.

Mười mấy chiếc xe, mỗi chiếc nặng mấy trăm cân, phóng đại một chiếc ra cũng có thể nghiền Bạch Liễu thành một bãi thịt nát.Thời điểm bên kia cho xe lao lên, đám bên này chạy đến cùng với cô gái kia cũng chỉ cách Bạch Liễu mười mấy mét, ở khoảng cách này, cho dù nhắc nhở, cứu hay tiếp viện đều không còn kịp nữa, việc đã thành, kết cục cũng đã định.Nhưng cô gái kia hung bạo điên đi được!Vì bảo vệ Bạch Liễu, cô ta ngay cả dừng lại cũng không, cứ thế lái xe điện với tốc độ lớn nhất vụt lên, chắn ngang trước Bạch Liễu, lại va chạm với chiếc xe sau cậu, bị đâm văng ra ngoài.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back