Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Kết Hôn Với Đối Tượng Thầm Mến

Kết Hôn Với Đối Tượng Thầm Mến
Chương 115


Lục Kỳ Thần vòng tay ôm eo cô, vừa mạnh mẽ vừa dịu dàng. Theo bản năng, Giang Mạn Sanh cũng vòng tay ôm lấy eo anh. Nhưng nụ hôn của họ chỉ thoáng qua trong giây lát. Đây chỉ là một buổi tối bình thường trong cuộc sống hôn nhân của họ mà thôi. Yêu thương là yêu thương, nhưng cuộc sống vẫn cứ phải tiếp diễn. Chẳng bao lâu sau, cả hai đều quay lại sofa. Giang Mạn Sanh lại nằm đầu gối trên đùi Lục Kỳ Thần, tìm tư thế thoải mái nhất. Cô luôn xem phim rất nghiêm túc, và Lục Kỳ Thần cũng kiên nhẫn bầu bạn bên cô. Như thường lệ, anh còn cầm gối ôm đưa cho cô. Dù là nhiệt độ trong phòng khách lúc này, hay không khí giữa hai người, tất cả đều ấm áp đến lạ. Bộ phim họ xem tối nay có tên là “Điểm yếu”. Đây cũng là một câu chuyện đầy tình yêu thương và sự dịu dàng. Một cậu bé da đen vô gia cư được một người phụ nữ mạnh mẽ nhưng đầy tình thương nhận nuôi. Cô ấy cho cậu cảm nhận được hơi ấm gia đình, đồng thời bồi dưỡng cậu trở thành một cầu thủ bóng bầu dục. Có lẽ vì trong phim có cảnh tai nạn xe cộ, Lục Kỳ Thần chợt nhớ đến vụ tai nạn xe mà Giang Mạn Sanh đã từng viết trong nhật ký. Hồi cấp ba, đó là vụ tai nạn xe duy nhất mà Lục Kỳ Thần từng gặp. Trong nhật ký, Giang Mạn Sanh viết rằng cô đã từng giúp anh, nhưng Lục Kỳ Thần lại không hề hay biết. Giờ đây nhớ lại, anh hỏi: “Bé yêu” “Hồi cấp ba, có lần anh đi xe đạp gặp một tai nạn nhỏ, lúc đó em đã giúp anh phải không?” Giang Mạn Sanh nhớ rất rõ chuyện này, vì lúc đó cô có hơi sợ. Khi Lục Kỳ Thần hỏi, cô liền nhớ lại: “Sau khi đưa anh đến bệnh viện, em về luôn. Vì hôm đó là chủ nhật, sắp đến giờ tự học buổi tối rồi. Nếu em vắng mặt, chủ nhiệm lớp chắc chắn sẽ gọi điện cho mẹ em, em không muốn làm bà ấy lo lắng. Nhưng em còn nhớ, hôm sau anh đã bình thường đi học lại.” Giọng Lục Kỳ Thần trầm xuống: “chỉ là vài vết xước thôi. Nhưng cảm ơn em.” Đó là lời cảm ơn sau nhiều năm mới được nói ra với Giang Mạn Sanh. Lục Kỳ Thần còn nói thêm: “Nếu lúc đó anh biết có em giúp đỡ như vậy, chắc chắn anh đã nhận ra em.” Nhưng khi đó Giang Mạn Sanh là một nữ sinh lạnh lùng như vậy. Giang Mạn Sanh thầm nghĩ buồn bã, có lẽ lúc đó anh cũng sẽ không thích mình đâu. Cô còn nhớ ngày gặp lại anh ở trường, anh rất kiên nhẫn đưa bài toán cho cô, nhưng cô lại quá lạnh nhạt. Thậm chí trong cuốn nhật ký mã đề đó, cô còn ghi lại rằng vì sự lạnh nhạt của mình, cô cảm thấy ấn tượng đầu tiên của Lục Kỳ Thần về cô hẳn là không tốt chút nào. Nhưng có lẽ Lục Kỳ Thần không biết cô đang nghĩ gì. Sáng hôm sau, Lục Kỳ Thần có một cuộc đầu tư quan trọng cần bàn bạc nên đi sớm. Giang Mạn Sanh ở nhà dọn dẹp một lúc, rồi bắt đầu nghĩ đến việc tổ chức sinh nhật cho Lục Kỳ Thần vào tối nay. Cô nhớ ra, sau khi biết chuyện cô thầm yêu anh, gần đây Lục Kỳ Thần đã âm thầm làm rất nhiều điều để bù đắp những tiếc nuối của cô. Anh luôn là người có sức mạnh ấm áp, làm những việc này một cách nhẹ nhàng, tinh tế không một tiếng động. Hôm nay Lục Kỳ Thần còn chuẩn bị cho cô một bộ trang phục, là một chiếc váy liền cổ lọ màu trắng, kết hợp với áo lông kiểu vai chữ A, bên ngoài khoác một chiếc áo len ngắn cổ thuyền. Anh còn chu đáo chuẩn bị cả dây chuyền vàng và đôi khuyên tai màu vàng để phối hợp. Toàn bộ trang phục đều thiên về màu trắng, vừa sang trọng lại dịu dàng. Giang Mạn Sanh mỉm cười khi nhìn thấy bộ quần áo Lục Kỳ Thần để lại. Cô thấy Lục Kỳ Thần thật giỏi, từ lúc đầu không hiểu gì về cách ăn mặc của cô đến giờ đã có thể chọn được một bộ trang phục mà ngay cả cô cũng thấy đẹp. Giang Mạn Sanh thực sự rất phục khả năng học hỏi của anh. Vì hôm nay là sinh nhật Lục Kỳ Thần, Giang Mạn Sanh nhắn tin cho anh, nói rằng cô sẽ đến đón anh tan làm. Giang Mạn Sanh đến sớm một chút, lúc đó Lục Kỳ Thần vẫn còn đang họp. Phương Cần Chúng xuống đón và dẫn cô lên. Giang Mạn Sanh ngạc nhiên khi phát hiện ra không cần Phương Cần Chúng quẹt thẻ nữa, có vẻ như hệ thống tập đoàn đã ghi nhận khuôn mặt cô. Phương Cần Chúng đưa thẳng Giang Mạn Sanh đến văn phòng của Lục Kỳ Thần, lúc này anh vẫn đang họp ở phòng bên cạnh. Có lẽ theo lệnh của Lục Kỳ Thần, Phương Cần Chúng còn mở cho cô một phòng họp khác và nói: “Sếp bảo tôi mời mấy người phụ trách dự án công ích của tập đoàn lên. Nếu bà chủ có hứng thú thì có thể trò chuyện với họ.” Giang Mạn Sanh dĩ nhiên là có hứng thú. Kết quả là nói chuyện say sưa đến nỗi, một lát sau Lục Kỳ Thần họp xong mà cô vẫn chưa nói xong. Nhưng khi cửa phòng họp bên cạnh mở ra, Giang Mạn Sanh lập tức để ý đến một người phụ nữ rất xinh đẹp. Mấy người phụ trách này cũng được Lục Kỳ Thần chỉ định đến, thấy anh họp xong, họ cũng không định nói chuyện thêm nữa. Vì thế mọi người cùng Giang Mạn Sanh ra khỏi phòng họp, vừa lúc gặp người phụ nữ xinh đẹp kia còn đang nói chuyện với Lục Kỳ Thần về mấy câu xã giao kiểu “rất vui được hợp tác”. Lúc này Lục Kỳ Thần hơi ngẩng đầu lên, vừa hay nhìn thấy Giang Mạn Sanh. Hôm nay Lục Kỳ Thần mặc vest rất chỉnh chu, tay còn cầm một chiếc notebook mỏng, Giang Mạn Sanh đứng giữa đám người nhìn anh như vậy. Lục Kỳ Thần giơ tay với Giang Mạn Sanh, cô liền đi lại. Anh giới thiệu họ với nhau, tay nhẹ nhàng ôm vai cô: “Đây là vợ tôi. Gần đây cô ấy đang làm một dự án công ích ở Thanh Hưng, có chút liên quan đến nghiệp vụ công ty các vị. Nếu có cơ hội có thể hợp tác.” Giang Mạn Sanh đưa danh thiếp, hai bên trao đổi vài câu xã giao. Hôm nay dự án đầu tư quan trọng của Lục Kỳ Thần coi như đã kết thúc thuận lợi. Sau khi nói chuyện xong, Lục Kỳ Thần nhờ Phương Cần Chúng tiễn khách, còn anh nắm tay Giang Mạn Sanh về văn phòng. Sau khi đẩy cửa vào, Giang Mạn Sanh không biết Lục Kỳ Thần bấm nút gì, có vẻ như cả văn phòng được kích hoạt chế độ nào đó, giờ cô không nhìn thấy được bên ngoài. Cô đoán bên ngoài cũng vậy. Cũng không nhìn thấy được bên trong. Lục Kỳ Thần đặt chiếc notebook xuống sofa, rồi vòng tay ôm eo cô, bế thẳng cô lên bàn làm việc của anh. Giang Mạn Sanh thực sự bị dọa, bởi vì ngay sát bên ngoài là nhân viên tập đoàn Lục thị và các lãnh đạo cao cấp vừa họp xong. Giang Mạn Sanh nắm lấy anh, giọng khẽ khàng, chỉ dành riêng cho anh: “Anh làm gì vậy? Đây là văn phòng mà.” Lục Kỳ Thần khẽ “ừm” một tiếng. Thấy anh không nói gì, Giang Mạn Sanh bắt đầu tính sổ: “Em mới đến có một lần. Vậy mà đã gặp phải phụ nữ khác thích anh.” Cô quá rõ ánh mắt người phụ nữ kia nhìn Lục Kỳ Thần lúc nãy. Lục Kỳ Thần: “Thế phiền bà chủ giúp anh chặn bớt một chút.” Giang Mạn Sanh khẽ hừ: “Anh thật sự thu hút ong bướm đấy”. Rõ ràng đeo nhẫn rồi, còn công khai đã kết hôn. Lúc này Lục Kỳ Thần nhìn Giang Mạn Sanh trong bộ đồ trắng dịu dàng trước mặt. Từ lúc thấy cô ra khỏi văn phòng, anh đã thấy cô đẹp. Đôi khuyên tai lúc chọn chỉ thấy cũng được, giờ đeo trên người Giang Mạn Sanh lại đẹp đến vậy, Lục Kỳ Thần đột nhiên nói: “Vợ à. Chúng ta sinh em bé đi.” Giang Mạn Sanh: “…”
 
Kết Hôn Với Đối Tượng Thầm Mến
Chương 116


Giang Mạn Sanh không hiểu sao Lục Kỳ Thần lại đột ngột thay đổi ý định như vậy. Cô còn nhớ rõ anh nói chiều nay sẽ đưa cô đi đâu đó, nên hỏi: “Mình sẽ đi đâu vậy anh?” “Em cứ tưởng anh định đưa em đi dự tiệc gì chứ, định chuẩn bị váy áo lộng lẫy nữa. Ai ngờ lại thấy em mặc đồ kiểu này.” Ấm áp và giản dị. Lúc này dù sao họ vẫn đang ở văn phòng công ty, Lục Kỳ Thần không làm gì quá đáng. Anh đỡ Giang Mạn Sanh xuống, còn giải thích: “Người phụ nữ vừa rồi là trưởng nhóm dự án mới của Tân Cần, trước đây anh chưa từng hợp tác, đây là lần đầu. Chắc cô ấy chưa hiểu rõ về anh. Nếu hôm nay em không xuất hiện, anh cũng sẽ nói rõ quan điểm và nguyên tắc của mình.” “Sẽ không có lần sau đâu” Giang Mạn Sanh khẽ “ừm” một tiếng. Hôm nay như một ngày bình thường. Là chủ nhật, tập đoàn Lục thị vẫn có vài người đến làm việc, nhưng không nhiều. Tuy vậy, khi Lục Kỳ Thần nắm tay cô rời đi, họ vẫn gặp một vài người. Nhân viên chào “Chào sếp” với Lục Kỳ Thần, cũng không tránh khỏi phải chào Giang Mạn Sanh. Sau tiếng “ừm” nhạt nhẽo của Lục Kỳ Thần là tiếng “Chào cậu/cô” lịch sự và kiềm chế của Giang Mạn Sanh. Họ rời tập đoàn Lục thị khoảng 11 giờ. Thực ra Giang Mạn Sanh tưởng Lục Kỳ Thần sẽ đưa cô đi đâu đó gần thôi. Không ngờ lại lên chiếc phi cơ riêng của anh. Mãi đến khi lên máy bay, Giang Mạn Sanh vẫn còn ngơ ngác: “Mình sẽ đi thành phố khác sao? Nhưng em chẳng mang theo gì cả.” Máy lạnh trên máy bay hơi thấp, Lục Kỳ Thần lấy chăn lông đắp cho cô: “Không phải thành phố khác đâu. Một lát nữa sẽ tới rồi.” Giang Mạn Sanh càng thêm bối rối. Không đi thành phố khác mà vẫn phải dùng đến máy bay riêng sao. Đến khi máy bay bay được một lúc, nhìn qua cửa sổ có thể thấy hình dáng một hòn đảo, cơ trưởng thông báo sắp hạ cánh, Giang Mạn Sanh đại khái đoán được vì sao phải đi máy bay, nhưng hòn đảo đó… Cô nghiêng đầu nhìn Lục Kỳ Thần: “Hình như đó là hòn đảo anh từng cho em xem.” Hơn nữa còn là hòn đảo cô thích nhất. Giọng Lục Kỳ Thần nhẹ nhàng: “Đúng là hòn đảo đó.” Giang Mạn Sanh lại “hả?” một tiếng. Lúc này sắp hạ cánh, Lục Kỳ Thần cúi người về phía cô, giúp đóng cửa sổ bên cạnh: “Anh mua cho em đấy.” Giang Mạn Sanh lại “hả?” một tiếng nữa. Cô không thể tin nổi: “Thật sự là mua cho em sao?” Cô vẫn còn hoài nghi. Nhưng khi Lục Kỳ Thần đưa cô xuống máy bay, cô mới thực sự tin rằng hòn đảo mà Lục Kỳ Thần đưa cô đến chính là hòn đảo anh từng cho cô xem trước đây. Chỉ là so với bản vẽ thiết kế ngày đó, giờ nhìn có vẻ khác. Lúc này, điều đầu tiên đập vào mắt là màu hồng nhạt trước mặt. Như thể đây là vương quốc Barbie mà cô từng mơ ước. Giang Mạn Sanh nghiêng đầu nhìn Lục Kỳ Thần, hôm nay anh không khác mấy so với thường ngày, vẫn mặc bộ vest đen chỉnh chu. Dù đã nhìn vô số lần, Giang Mạn Sanh vẫn cảm thấy Lục Kỳ Thần trong bộ vest có một vẻ đẹp lạnh lùng pha lẫn chút ấm áp. Mà hôm nay anh nhất định bảo cô mặc một bộ đồ trắng, vừa quý phái vừa dịu dàng như thế này. Tất cả dường như đã được sắp xếp rất chu đáo từ trước. Như lúc này đây, Lục Kỳ Thần không biết lấy từ đâu ra một bó hoa đưa đến trước mặt cô. Đó là một bó hồng Cappuccino, một bó rất lớn, lúc này đang nở rộ xinh đẹp, dù đứng trên hòn đảo gần như nhuốm màu hồng nhạt này, vẻ đẹp của nó vẫn không hề bị lu mờ. Giang Mạn Sanh nghe Lục Kỳ Thần nói: “Em yêu, chúc mừng kỷ niệm 300 ngày kết hôn. Giang Mạn Sanh khẽ “hả?” một tiếng: “Đã 300 ngày rồi sao?” Cô dường như chưa từng tính. Cô đưa tay nhận lấy, bó hoa đặc biệt to. Sau khi nhận hoa, Lục Kỳ Thần rất tự nhiên đến nắm tay cô, muốn dẫn cô đi về phía trước, Giang Mạn Sanh liền đưa tay cho anh nắm. Mỗi khi Lục Kỳ Thần nắm tay cô, Giang Mạn Sanh luôn cảm thấy được bao bọc trong sự ấm áp. Nhưng đi được vài bước, Giang Mạn Sanh lại càng ngạc nhiên hơn. Lúc nãy cô không nhận ra, bây giờ cô mới nhận thấy, kiến trúc màu hồng nhạt trước mặt rất giống trường cấp ba của họ trong truyện cổ tích. Lục Kỳ Thần nắm tay cô đi lên cầu thang, rồi họ dừng lại trước một phòng học. Đặc biệt giống phòng học lớp họ hồi cấp ba khi cô gặp lại anh. Ở đây, vào ngày mùng 3 tháng 10 năm đó, Giang Mạn Sanh đã gặp lại cậu thiếu niên mà cô thoáng thấy ở ngõ Ô Long, người đã cho cô thiện ý, người mà cô nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại. Anh dịu dàng đưa cho cô đề toán. Và Giang Mạn Sanh đã viết trong nhật ký Mathilde ngày đó, “Có lẽ mình đã tỏ ra quá lạnh nhạt, không để lại ấn tượng tốt gì cho anh ấy.” Nhưng giờ đây, đứng trên hòn đảo này, đứng ngoài căn phòng học không hẳn là phòng học này, Lục Kỳ Thần,người đã trở thành chồng cô đang phản hồi lại tất cả. Trong khi Lục Kỳ Thần kiên nhẫn kể lại những điều này, bầu trời trên đảo thật xanh, thỉnh thoảng có vài đám mây trắng tinh khôi trôi qua. Lục Kỳ Thần chạm nhẹ vào bó hoa, một phong thư rơi ra, không hiểu sao lúc trước cô không nhận ra. Cô rất tự nhiên cầm lấy và mở ra. Dòng đầu tiên viết — Ngày 3 tháng 10 Lục Kỳ Thần vẫn dịu dàng tỉ mỉ như vậy, có vẻ còn nghiêm túc hơn cả khi anh xử lý từng khoản đầu tư, từng bản hợp đồng, anh nói: “Em yêu, đây là thư trả lời nhật ký ngày 3 tháng 10 của em.” “Xin lỗi vì lúc em thích anh, anh hoàn toàn không biết gì, nhưng anh không phải người chỉ gặp một lần đã vội đánh giá người khác lạnh nhạt. Nên dù không nhớ rõ, em chưa bao giờ để lại ấn tượng xấu nào với anh cả.” Ngày 10 tháng 11 Trong nhật ký Mathilde, cô viết Lục Kỳ Thần bị cảm, bạn cùng bàn của anh đến mượn thuốc cảm, cô vừa hay có nên đã cho. Và hôm nay Lục Kỳ Thần nói: “Sau kỳ nghỉ Quốc khánh năm nhất, anh thật sự bị cảm. Sau khi bạn cùng bàn mượn được thuốc giúp anh, anh có hỏi mượn của ai. Cậu ấy nói là một bạn nữ lớp bên cạnh, không biết tên là gì.” “Nhưng giờ anh đã biết rồi. Cảm ơn em.” Ngày 5 tháng 12 Ngày 4 tháng 2 … Lục Kỳ Thần nói rất chậm nhưng đầy dịu dàng. Và. Ngày 6 tháng 5 Trong nhật ký Mathilde, Giang Mạn Sanh viết, hôm nay khi xem điểm ở bảng tin công khai, cô nghe được Lục Kỳ Thần nói chuyện về điểm số với một cô gái tên Vương Già Lạc. Lúc đến phòng y tế trường, cô gặp có người báo với Lục Kỳ Thần là anh bị sốt, cô đã đổ nước ấm lại cho anh. “Vương Già Lạc chỉ là một bạn học trong lớp anh, lúc đó chủ nhiệm lớp hay nói với anh rằng điểm số của bạn ấy hơi tụt, bảo anh để ý giúp, nên anh mới có đoạn đối thoại đó, xuất phát từ trách nhiệm lớp trưởng. Còn nữ sinh báo tin cho anh, anh không nhớ rõ, nhưng vợ à, trước khi gặp em, anh chưa từng thích ai cả. Và, cảm ơn em đã rót nước ấm giúp anh.” … Lục Kỳ Thần nói rất lâu. Còn Giang Mạn Sanh vẫn ôm chặt bó hoa. Tất cả những gì cô đã viết rõ ràng trong cuốn nhật ký Mathilde khi còn là cô gái mười mấy tuổi, những khoảnh khắc ở hội thao, chợ đêm, ở nhà, hay những nơi khác, những điều mà Lục Kỳ Thần chưa thể đáp lại, hôm nay anh dường như đang đáp lại tất cả. Khi Lục Kỳ Thần kiên nhẫn kể lại những điều này, bầu trời trên đảo thật xanh, thỉnh thoảng có những đám mây trắng tinh khôi trôi qua. Giang Mạn Sanh nhớ lại thời con gái, cô cũng từng ngắm những đám mây đẹp như thế, đôi khi cô ngước nhìn bầu trời, nói về những nỗi buồn thời thiếu nữ của mình. Ví dụ, lần này điểm tiếng Anh của cô lại kém quá, rốt cuộc… rốt cuộc phải làm sao để cải thiện điểm tiếng Anh đây? Ví dụ, hôm nay cô hơi lo cho mẹ. Lại ví dụ, cô rất thích Lục Kỳ Thần. Lục Kỳ Thần… Câu ví dụ cuối cùng ấy mãi mãi là một câu hỏi dang dở, bởi vì Giang Mạn Sanh thời thiếu nữ không đủ can đảm để hỏi. Nhưng những câu hỏi này, dù là mây trên trời hay gió thoảng qua đều không thể trả lời cho cô. Cô chỉ có một cuốn nhật ký chua xót, tưởng rằng sẽ mãi mãi bị xếp xó ở một góc không người biết đến. Nhưng hôm nay, tất cả những tiếc nuối trong cuốn nhật ký ấy, dường như đã được hoàn toàn xoa dịu bởi người thiếu niên áo trắng mà cô thiếu nữ ngày xưa chỉ dám nhìn từ xa. Cô cảm thấy trong tim mình như có một đại dương không biết từ bao giờ đã ẩn náu ở đó, chứa đựng tất cả nỗi buồn của mối tình đơn phương. Giang Mạn Sanh luôn cố lờ đi, muốn quên đi nó, nhưng nó thật bướng bỉnh, cứ muốn dấy lên những con sóng dữ dội, khiến cô đau khổ. Dù đã yêu nhau và kết hôn với Lục Kỳ Thần, cô vẫn không thích nhắc đến nó, cứ tránh né mỗi khi nó xuất hiện. Nhưng không nhắc đến không có nghĩa là nó không tồn tại. Và trong khoảnh khắc hôm nay, những con sóng dữ dội ấy dường như đã hoàn toàn lặng yên. Nó lại trở thành một mặt biển phẳng lặng trong veo. Giang Mạn Sanh nhìn thấy bầu trời xanh nhạt trên bờ biển và những đám mây trắng dịu dàng. Cô như được an ủi theo cách chưa từng có. Và Lục Kỳ Thần lại từ tốn lên tiếng: “Ngoài những điều trong cuốn nhật ký Mathilde ấy, còn điều gì anh chưa biết đã từng khiến em đau khổ không?” Giang Mạn Sanh nhìn thẳng vào mắt Lục Kỳ Thần, phải một lúc lâu cô mới có thể nói: “Lục Kỳ Thần, không còn nữa.” Giang Mạn Sanh thật sự không còn gì nữa. Trái tim cô lúc này như biến thành một cục kẹo bông gòn mềm mại. Giây tiếp theo, Lục Kỳ Thần nắm tay cô thật ấm áp. Bên cạnh cô là vòng tay siết chặt của anh, và anh dẫn cô đi, không biết đến nơi nào. Một lúc sau, cánh cửa phòng học được mở ra, và Giang Mạn Sanh nhìn thấy ở giữa phòng một trái tim khổng lồ, bên trong viết một dòng tiếng Anh đơn giản: WILL YOU MARRY ME Cô đã thầm yêu anh lâu như vậy trong căn phòng học im lặng này, và giờ đây Lục Kỳ Thần đang cầu hôn cô ở chính nơi này. Không lâu trước đây vào sinh nhật cô, Lục Kỳ Thần đã cho cô cảm nhận pháo hoa và những lời chúc phúc long trọng nhất. Còn hôm nay, có lẽ là một phiên bản khác. Là câu trả lời trọn vẹn cho những tâm sự thời thiếu nữ của cô. Lục Kỳ Thần bước đến trước mặt cô, lấy từ trong túi ra một hộp nhỏ màu đen, rồi anh quỳ một gối. Lục Kỳ Thần luôn thành thạo như vậy, Giang Mạn Sanh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ thấy anh làm động tác này. Rồi cô nghe Lục Kỳ Thần nói: “Bé yêu.” “Anh biết làm những điều này cũng không đủ để xóa đi tất cả những tiếc nuối thời thiếu nữ của em” “Anh yêu em. Và sẽ dùng cả quãng đời còn lại, dùng rất nhiều rất nhiều lần để yêu em thật nhiều.” “Em…” Không khí ngưng đọng trong giây lát. Đây là câu nói duy nhất bị ngập ngừng mà Giang Mạn Sanh nghe được từ miệng Lục Kỳ Thần hôm nay. Nhưng cô muốn nhẹ nhàng đón nhận nó: “Vâng?” Lục Kỳ Thần lại tiếp tục dịu dàng hỏi: “Em yêu.” “Em có muốn cưới anh không?”
 
Kết Hôn Với Đối Tượng Thầm Mến
Chương 117


Giang Mạn Sanh chợt nhận ra mình chưa từng nghĩ đến đám cưới của cô và Lục Kỳ Thần sẽ như thế nào. Nhưng giọng cô vẫn nhẹ nhàng đáp: “Em… em đồng ý.” Rồi cô lại bổ sung: “Dù chúng ta đã kết hôn được một thời gian rồi.” Lục Kỳ Thần khẽ “ừm” một tiếng: “Anh chỉ cần em đồng ý tổ chức đám cưới với anh là được.” Lúc này anh mới lấy chiếc nhẫn kim cương từ trong hộp đen tinh xảo ra. Hôm nay Giang Mạn Sanh có vẻ hơi mất bình tĩnh, có lẽ vì hành động và tư thế quỳ gối của Lục Kỳ Thần đã chạm đến trái tim cô. Cô mới thực sự để ý đến chiếc nhẫn trong tay anh. Tuy họ đã có một đôi nhẫn cưới và cô vẫn luôn cảm thấy hạnh phúc khi đeo nó, nhưng đó chỉ là chiếc nhẫn Giang Mạn Sanh mua một cách tùy ý. Còn lúc này, chỉ cần nhìn thoáng qua, Giang Mạn Sanh đã biết chiếc nhẫn này chắc chắn được Lục Kỳ Thần đặt làm theo ý thích của cô. “Bé yêu?” Lục Kỳ Thần cầm chiếc nhẫn lên. Giang Mạn Sanh tự nhiên đưa tay ra, và Lục Kỳ Thần nhẹ nhàng nắm lấy. Cô vẫn luôn nghĩ bàn tay Lục Kỳ Thần có một vẻ đẹp thanh tao đến kỳ lạ. Ngay cả lúc này, trước ánh sáng lấp lánh của viên kim cương, bàn tay ấy vẫn không hề kém cạnh. Làm sao có thể miêu tả chiếc nhẫn này đây? Kể từ khi chiếc nhẫn được làm xong, Lục Kỳ Thần phát hiện mình luôn nóng lòng muốn đeo nó lên tay Giang Mạn Sanh. Anh đã hai lần định tặng nhưng chưa thành công, và đây là lần thứ ba. Giờ đây, Lục Kỳ Thần từ từ đẩy chiếc nhẫn vào ngón tay cô. Cuối cùng nó cũng được đeo trên tay Giang Mạn Sanh. Một bình luận trước đây từng nói, tay Lục Kỳ Thần rất to, còn eo Giang Mạn Sanh thì nhỏ nhắn. Thực ra bàn tay Giang Mạn Sanh cũng thon dài xinh đẹp, và lúc này chiếc nhẫn ba viên kim cương màu trắng đeo trên tay cô lại dịu dàng đến lạ, như thể đó là một trong vô số vẻ đẹp mà Lục Kỳ Thần đã nhìn thấy trên người Giang Mạn Sanh. Giang Mạn Sanh nắm tay anh, nói: “Đẹp quá.” “Còn nhẫn của anh? Em muốn đeo cho anh.” Hai người đã đứng trên hòn đảo nhỏ này một lúc rồi. Lục Kỳ Thần hơi lo cô mệt, nhẹ giọng hỏi: “Em mệt không?” Giang Mạn Sanh thật sự đã đứng khá lâu: “Một chút.” Thế là Lục Kỳ Thần ôm eo cô, bế cô đặt lên bàn học gần đó, rồi anh lấy ra chiếc nhẫn còn lại trong hộp. Đó là nhẫn nam, thiết kế đơn giản hơn. Giang Mạn Sanh nhẹ nhàng cầm lấy, ngước nhìn Lục Kỳ Thần. Dù anh đã đặt cô ngồi lên bàn học, cô vẫn phải ngẩng đầu để nhìn anh. Khi đẩy chiếc nhẫn vào tay anh, cô chợt nhớ về một giấc mơ mình từng có. Đó là sau khi họ kết hôn, vào ngày Lục Kỳ Thần bất ngờ hôn cô. Cô mơ thấy mình quay về phòng học thời trung học, và Lục Kỳ Thần thời niên thiếu bế cô đặt lên bàn học, hôn cô. Tư thế lúc này thật giống trong mơ. Chỉ có điều, người trước mặt giờ đây là người chồng đã trưởng thành từ chàng trai thời niên thiếu ấy. Vì thế Giang Mạn Sanh vòng tay ôm cổ Lục Kỳ Thần: “Lục Kỳ Thần, anh hôn em được không?” Lục Kỳ Thần vẫn ôm eo cô, siết chặt hơn một chút. Lúc này, ngoài cửa sổ vẫn trong xanh như vậy, bầu trời xanh thẳm dịu mát, những đám mây nhẹ nhàng bước những bước chân uyển chuyển trên cao. Chúng vui vẻ dạo bước, nên có lẽ không rảnh để ý—— Trên hòn đảo vắng người phía dưới, trong căn phòng học mộng mơ ấy, một bó hoa hồng nhạt vô tình rơi từ bàn học xuống sàn. Và một đôi tình nhân đang ôm nhau hôn. Ngay cả với những việc nhỏ nhặt hàng ngày, khái niệm thời gian của Lục Kỳ Thần dường như cũng chính xác đến đáng sợ. Khi họ trở về khách sạn, vẫn còn đủ thời gian để chuẩn bị và đến nhà hàng đã đặt chỗ đúng giờ. Có lẽ vì thấy cô hơi mệt, Lục Kỳ Thần hỏi: “Nếu mệt thì chúng ta không cần đi ăn.” Giang Mạn Sanh lắc đầu, thực ra cô vẫn ổn, hơn nữa đây là lần đầu tiên cô được cùng Lục Kỳ Thần ăn sinh nhật. Giang Mạn Sanh đã chuẩn bị rất nhiều quà cho Lục Kỳ Thần, giống như mỗi ngày qua anh vẫn dịu dàng và cẩn thận yêu thương cô vậy. Nhưng có một món quà, cô định đưa cho anh trong bữa tối. Khi đến nhà hàng đã đặt, bên ngoài trời đã hơi tối. Vừa ra khỏi cửa, Giang Mạn Sanh đã thay một bộ trang phục khác, màu xám giống như Lục Kỳ Thần. Cô hiếm khi mặc màu sắc nghiêm túc như vậy, nhưng hôm nay khi khoác lên người, cả con người cô toát lên một vẻ đẹp khác biệt. Giang Mạn Sanh đã đặt phòng riêng với bữa tối dưới ánh nến. Khi hai người vừa bước vào, điều đầu tiên đập vào mắt là những bông hoa tươi và giá nến đã được bày biện sẵn trên bàn. Giống như lần trước, họ không ngồi đối diện nhau mà ngồi sát bên cạnh. Khi món ăn được dọn lên, trong lúc Lục Kỳ Thần kiên nhẫn cắt thức ăn cho cô, Giang Mạn Sanh chợt nhớ ra, rõ ràng hôm nay là sinh nhật Lục Kỳ Thần, vậy mà anh vẫn dành nhiều thời gian như vậy, chỉ để cô không phải tiếc nuối điều gì. Vì thế cô nắm tay anh: “Hôm nay để em cắt cho anh được không?” Lục Kỳ Thần khựng lại, nhưng anh không nói gì, chỉ đưa dao nĩa cho cô. Hai người ngồi rất gần nhau, có vài miếng thức ăn đã cắt, Giang Mạn Sanh chỉ muốn đút thẳng vào miệng Lục Kỳ Thần. Anh chỉ mỉm cười nhẹ và chiều theo ý cô. Hai người gần như ăn trong không khí nhẹ nhàng như vậy cho đến khi no. Không khí tối nay thật lãng mạn. Ngay cả chiếc bánh sinh nhật được đẩy vào lúc này cũng vậy. Phòng riêng vốn chỉ được thắp sáng bởi ánh nến mờ ảo, Giang Mạn Sanh đợi người phục vụ đẩy bánh vào xong rồi mới bảo họ ra ngoài. Cô đẩy bánh đến trước mặt Lục Kỳ Thần, rồi kiên nhẫn cắm từng cây nến lên. Cuối cùng, giống như mỗi lần Lục Kỳ Thần trân trọng gọi cô là “bé yêu”, Giang Mạn Sanh cũng gọi anh như vậy: “Bé yêu, chúc mừng sinh nhật.” “Anh có thể thổi nến rồi.” Dù Giang Mạn Sanh đã yêu Lục Kỳ Thần rất lâu, nhưng lúc trước cô luôn hiểu về anh rất nông cạn. Giờ đây cô đã hiểu, và biết rằng Lục Kỳ Thần không phải lớn lên trong một tình yêu hoàn hảo. Vì thế Giang Mạn Sanh hy vọng. Không chỉ hôm nay anh phải vui vẻ, mà về sau, mỗi ngày họ yêu nhau, cô đều muốn làm cho anh thật hạnh phúc. Chiều nay, Lục Kỳ Thần đã nói, anh sẽ dùng cả quãng đời còn lại, dùng rất nhiều rất nhiều lần để yêu cô thật tốt. Giang Mạn Sanh nghĩ, cô cũng sẽ như vậy. Cô cũng sẽ dùng cả quãng đời còn lại, dùng rất nhiều rất nhiều lần để yêu anh thật tốt. Cô cũng sẽ yêu Lục Kỳ Thần thật tốt. Khi những ngọn nến được thổi tắt, Giang Mạn Sanh nghe Lục Kỳ Thần nói: “Anh chỉ có một điều ước. Anh ước Giang Mạn Sanh và anh sẽ mãi mãi yêu nhau.” Rõ ràng đang ước nguyện với những ngọn nến, nhưng Lục Kỳ Thần lại nhìn cô. Lúc này, Giang Mạn Sanh cuối cùng cũng nhớ ra món quà mà cô chưa kịp tặng Lục Kỳ Thần. Cô lấy nó ra từ trong túi. Đó là một bản hợp đồng. Vào ngày sinh nhật của cô, Lục Kỳ Thần đã từng tặng cô một bản hợp đồng. Bản hợp đồng đó quy định rằng, nếu Lục Kỳ Thần đề nghị ly hôn với Giang Mạn Sanh, cô có thể lấy đi toàn bộ tài sản cá nhân đứng tên anh. Đó là cảm giác an toàn từ người yêu mà cô chưa từng được trải nghiệm. Giang Mạn Sanh không giàu có như vậy. Nhưng cô cũng có những thứ rất quý giá. Giang Mạn Sanh đưa bản hợp đồng đến trước mắt Lục Kỳ Thần: “Em còn một món quà muốn tặng anh.” Tuy hơi ngạc nhiên, nhưng là người đã xem qua vô số hợp đồng, Lục Kỳ Thần chỉ cần lướt qua một lần đã hiểu nội dung bản hợp đồng này là gì. Có lần trước đó, khi Lục Kỳ Thần cùng Giang Mạn Sanh về nhà họ Giang, cô đã kể cho anh nghe câu chuyện về một thương hiệu sữa bò lâu đời được bảo hộ. Hôm nay Lục Kỳ Thần mới biết, hóa ra công ty sữa bò lâu đời đó đang đứng tên Giang Mạn Sanh. Tất nhiên không chỉ có mỗi công ty đó, mà còn rất nhiều công ty khác nữa. Nếu những công ty này không đứng tên Giang Mạn Sanh mà nằm trong tay người khác, chúng có thể bị thay đổi, bị phá hủy bất cứ lúc nào. Còn có rất nhiều tài sản công ích, thậm chí bao gồm cả Thanh Hưng. Bản hợp đồng này đại khái viết rằng, ngoài gia đình ruột thịt ra, đây là tất cả những gì Giang Mạn Sanh quan tâm nhất. Nhưng Giang Mạn Sanh trao bản hợp đồng này cho Lục Kỳ Thần, giống như khi anh trao bản hợp đồng kia cho cô vậy. Bản hợp đồng này cũng có quy định đối với Giang Mạn Sanh, đại khái tương tự, chỉ là bản hợp đồng này quy định rằng, nếu Giang Mạn Sanh đề nghị ly hôn với Lục Kỳ Thần, anh cũng có thể lấy đi từ tay cô tất cả những gì cô quan tâm này. Lục Kỳ Thần đã cho cô nhiều cảm giác an toàn như vậy. Hôm nay Giang Mạn Sanh cũng muốn trao cho anh cảm giác an toàn tương tự.
 
Kết Hôn Với Đối Tượng Thầm Mến
Chương 118


Bản hợp đồng kia đương nhiên Lục Kỳ Thần sẽ không ký. Anh nhìn Giang Mạn Sanh, rất rõ dụng ý của cô, nhưng mỗi lúc như thế này anh vẫn không khỏi nghĩ, sao lại có người đáng yêu như bảo bối của anh thế này. Dường như mọi việc cô làm đều có thể dễ dàng khiến tình yêu của anh dành cho cô lớn thêm. Lúc này cũng vậy. May là đây là phòng riêng, nên Lục Kỳ Thần ôm lấy eo Giang Mạn Sanh, kéo cô vào lòng mình: “Bé yêu.” Hơi đột ngột. Giang Mạn Sanh đương nhiên có chút hoảng hốt, theo bản năng nhìn về phía cửa phòng. Đã đóng kín rồi. Thế là cô mới nhẹ nhõm thở ra. Ánh nến trong phòng vốn hơi mờ ảo, cô lại được ôm ngồi trên đùi anh, chỉ cách một lớp vải mỏng, Giang Mạn Sanh có thể cảm nhận rõ ràng hơi ấm và sức mạnh từ đùi Lục Kỳ Thần. Lục Kỳ Thần lại nhìn cô như vậy. Bỗng dưng không khí trở nên đầy ái muội. Giang Mạn Sanh: “Lục Kỳ Thần. Chúng ta, chúng ta về nhà đi.” Lục Kỳ Thần đương nhiên cũng muốn thế. Nhưng đúng lúc này, có cuộc gọi đến, anh lấy điện thoại ra nhìn qua, là cuộc gọi công việc. Lục Kỳ Thần không có ý định buông cô ra, chỉ nói: “Anh nghe điện thoại một chút.” Giang Mạn Sanh khẽ véo tay anh: “Anh để em xuống trước đã.” May là Lục Kỳ Thần không ôm cô nữa, Giang Mạn Sanh rời khỏi vòng tay anh, quay lại chỗ ngồi của mình. Giọng Lục Kỳ Thần khi xử lý công việc luôn rất đơn giản, lúc này cũng vậy, Giang Mạn Sanh nghe anh nói: “Vậy cứ khởi động trước đi. Ngày mai tôi sẽ qua.” Cuộc gọi không kéo dài, nhưng họ ăn cũng đã lâu, lúc này nhà hàng sắp đóng cửa, hai người cũng tính về nhà. Trên đường về, Lục Kỳ Thần vừa lái xe vừa nhắc lại cuộc gọi vừa rồi: “Bé yêu.” “Có một dự án đầu tư ở Canada, có kế hoạch khởi động trước. Ngày mai có chuyến bay, anh phải đi công tác khoảng một tuần.” Giang Mạn Sanh khẽ “Ừ?” một tiếng: “Một tuần sao?” Lâu vậy sao. Hình như đã rất lâu rồi cô chưa thấy Lục Kỳ Thần đi công tác lâu như thế. Phải xa nhau lâu vậy, cô dường như thật sự không nỡ. Nhưng Giang Mạn Sanh vẫn khẽ “Ừ được” một tiếng. ề đến Ngự Hâm khi chưa tới 9 giờ, hai người đứng ở khu vực cửa đổi dép đi trong nhà, Lục Kỳ Thần giơ tay cởi cà vạt. Giang Mạn Sanh vừa đổi dép vừa đắm chìm trong cảm xúc không nỡ: “Có phải đã lâu anh chưa đi công tác lâu như vậy không? Nhớ mang thêm nhiều quần áo nhé.” Lục Kỳ Thần cà vạt còn chưa cởi xong, ánh mắt dừng lại ở Giang Mạn Sanh đang cúi đầu đổi dép. Khi vừa rời nhà hàng, khăn quàng cổ của cô vẫn là do Lục Kỳ Thần quàng cho, quàng thật kín đáo, giờ vẫn chưa tháo ra. Thế nên Lục Kỳ Thần giơ tay, kéo cô về phía mình. Giang Mạn Sanh vừa mới đi vào đôi dép mềm mại như bông, ngẩng đầu nhìn anh. Cà vạt của Lục Kỳ Thần còn cởi dở, nhưng động tác cởi khăn quàng cổ cho Giang Mạn Sanh lại thật tinh tế dịu dàng, Giang Mạn Sanh ban đầu không động đậy, để mặc anh từng vòng tháo ra. Đợi Lục Kỳ Thần cởi xong khăn quàng cổ cho cô, cô mới giơ tay, nhẹ nhàng nắm lấy cà vạt của Lục Kỳ Thần, cởi ra giúp anh. Khung cảnh này có lẽ giống như một khoảnh khắc bình dị trong cuộc sống của mọi cặp vợ chồng. Nhưng Giang Mạn Sanh lại cảm thấy thật hạnh phúc. Cởi xong cà vạt, Lục Kỳ Thần nhận lấy từ tay cô, treo sang một bên: “Bé yêu.” Giang Mạn Sanh khẽ “Dạ?” một tiếng. Bây giờ còn sớm, Lục Kỳ Thần lại hỏi: “Em muốn uống rượu vang không?” Vì hôm nay không đưa Phương Cần Chúng theo, còn phải lái xe, không thể uống rượu, nên bữa tối hai người cũng không uống. Bây giờ uống… có vẻ cũng được. Không biết sao, nghe đến từ “rượu vang”, Giang Mạn Sanh lại nhớ đến hai chuyện, một là, lúc nãy ở nhà hàng Lục Kỳ Thần ôm cô ngồi lên đùi anh. Và một lần trước đó, hai người cùng uống rượu vang, Lục Kỳ Thần hôn cô rất lâu. Cô dường như cho đến giờ vẫn nhớ đêm đó, vẫn có thể nhớ rõ nụ hôn ấy. Nhưng lúc này cô chỉ nhẹ nhàng đáp: “Được.” Giang Mạn Sanh vừa đồng ý xong lại hỏi: “Ngày mai anh mấy giờ bay? Không cần nghỉ ngơi sớm sao?” Lục Kỳ Thần: “Buổi chiều. Không vội.” Vậy còn tốt. Dù sao ngày mai cô cũng không đi làm. Là đêm cuối cùng có thể cùng Lục Kỳ Thần uống rượu trước khi xa nhau một tuần. Giang Mạn Sanh đang mặc bộ đồ này hơi dày, cử động không thoải mái lắm, nên cô liền nói với Lục Kỳ Thần một tiếng, mình lên lầu tắm rửa thay đồ trước. Cô muốn trân trọng từng phút giây với Lục Kỳ Thần tối nay, ngay cả tắm rửa cũng nhanh hơn ngày thường một chút. Khi cô xuống lầu, Lục Kỳ Thần đã chuẩn bị sẵn rượu vang và ly. Anh thậm chí còn chọn sẵn bộ phim cô thích. Nhiệt độ trong phòng khách được điều chỉnh rất thoải mái, tối nay Giang Mạn Sanh chỉ mặc một chiếc váy dài màu xanh nhạt. Cô còn tìm được dây buộc tóc để búi hết mái tóc dài lên. Trong phòng khách biệt thự Ngự Hâm còn có một lò sưởi âm tường, Giang Mạn Sanh đặc biệt thích. Khi bật lên không chỉ có thể sưởi ấm, mà còn có thể nghe thấy tiếng lửa cháy giả. Giang Mạn Sanh đi tới, bật lò sưởi âm tường lên rồi quay đầu nhìn Lục Kỳ Thần, anh đang lấy gối ôm cho cô. Lúc này Lục Kỳ Thần cũng đã tắm xong, thay đồ khác. Tối nay Lục Kỳ Thần mặc bộ đồ ở nhà màu xám, Giang Mạn Sanh đặc biệt thích nhìn Lục Kỳ Thần mặc màu xám trong nhà, có một cảm giác lười biếng thư giãn. Giang Mạn Sanh đi tới, ngồi cạnh Lục Kỳ Thần, anh đã rót rượu vào ly cho cô, Giang Mạn Sanh liền bưng lên, nhấp một ngụm nhỏ. Có vẻ còn ngon hơn lần trước uống. Cho đến bây giờ, hôm nay vẫn là sinh nhật Lục Kỳ Thần. Vì thế Giang Mạn Sanh giơ ly rượu lên, nhìn về phía Lục Kỳ Thần. Anh ngồi ngay bên cạnh cô, trong tay cầm ly rượu giống cô. Dịu dàng nhìn cô chăm chú. Giang Mạn Sanh dùng ly của mình khẽ chạm vào ly của anh, lại nói thêm lần nữa: “Bé yêu. Sinh nhật vui vẻ.” Giang Mạn Sanh thực ra chỉ định nói đến thế, nhưng không biết sao, cô đột nhiên nhớ tới Lục Kỳ Thần trên đảo nhỏ hôm nay. Rồi sau đó, cô cũng rất tự nhiên nhớ về lần đầu gặp Lục Kỳ Thần. Thời gian trôi qua, cuối cùng Giang Mạn Sanh đã yêu Lục Kỳ Thần như thế nào nhỉ? Cô thực sự có một giây hoang mang. Nhưng cô cảm thấy có chuyện quan trọng hơn thế, Lục Kỳ Thần thường xuyên nói yêu cô, nhưng cô dường như rất ít khi chủ động nói yêu anh. Vì thế lúc này, cô đặt ly rượu sang một bên, lại nói với Lục Kỳ Thần một lần nữa, “Bé yêu,sinh nhật vui vẻ.” Và, “Em yêu anh.” Đây thực sự là lần hiếm hoi Lục Kỳ Thần nghe được Giang Mạn Sanh chủ động nói yêu. Anh khựng lại một chút, đặt ly rượu sang một bên, rồi ôm Giang Mạn Sanh lên đùi mình, giọng hơi trầm xuống: “Bé yêu.” “Chúng ta sẽ không gặp nhau một tuần.”
 
Kết Hôn Với Đối Tượng Thầm Mến
Chương 119


Tối hôm đó, đèn trong phòng ngủ của biệt thự vẫn sáng đến tận khuya. Giang Mạn Sanh nằm trên giường, cơ thể bị Lục Kỳ Thần đặt nghiêng qua trái rồi lại nghiêng qua phải, hai người họ như thể chưa từng làm chuyện này bao giờ. Khi Lục Kỳ Thần đứng dậy đi lấy đồ, Giang Mạn Sanh chợt nhớ ra một chuyện. Mấy hôm trước khi dọn dẹp đồ đạc, cô phát hiện cả thùng lớn đồ mua lần trước đã dùng hết hơn một nửa. Lục Kỳ Thần quay lại, ôm vai cô. Rõ ràng cô rất hạnh phúc, nhưng không hiểu sao lại muốn khóc. Cô nghĩ về thời con gái của mình với Lục Kỳ Thần, rồi lại nghĩ đến hai người dưới bầu trời xanh mây trắng trên hòn đảo nhỏ hôm nay. Cô như thể… Như thể gì nhỉ? Ban đầu Giang Mạn Sanh không rõ, không thể nói ra được cảm xúc buồn bã trong lòng. Nhưng giây phút tiếp theo, khi Lục Kỳ Thần hôn cô, Giang Mạn Sanh như hiểu ra. Cho đến tận hôm nay, cô mới có thể hoàn toàn khép lại những ký ức về thời con gái của mình. Cơ thể Giang Mạn Sanh căng ra như một cây cung mềm mại, cô nắm chặt ga giường, không thể kiểm soát được mà lùi về sau, nhưng vẫn muốn ôm chặt lấy Lục Kỳ Thần. Dù giọng đã khàn đặc, cô vẫn bướng bỉnh gọi: “Lục Kỳ Thần.” Ngay cả trong tình huống như vậy, Lục Kỳ Thần vẫn dịu dàng một tay ôm vai cô, một tay v**t v* eo cô: “Hửh” Rồi Lục Kỳ Thần cảm nhận được bàn tay Giang Mạn Sanh ôm anh càng chặt hơn, anh nghe thấy giọng cô nhỏ nhẹ nhưng kiên định: “Lục Kỳ Thần, em thật sự rất yêu anh.” Giang Mạn Sanh cảm nhận rõ ràng động tác của Lục Kỳ Thần khựng lại một chút, sau đó cô bắt đầu chìm vào cơn mê. Đến cuối cùng, cô không còn đếm được đêm nay Lục Kỳ Thần đã nói yêu cô bao nhiêu lần. Không biết đã qua bao lâu, khi vẫn chưa có dấu hiệu kết thúc, Giang Mạn Sanh hé màn nhìn ra ngoài, ánh trăng đã không còn, có lẽ trăng đã lặn. Sau khi Lục Kỳ Thần đi công tác, cuộc sống của Giang Mạn Sanh lại trở nên bình lặng. Như thường lệ, mỗi lần Lục Kỳ Thần đi công tác đều rất bận, anh không nhắn tin cho cô nhiều, nhưng Phương Cần Chúng chắc chắn theo chỉ thị của Lục Kỳ Thần mà cập nhật lịch trình công tác của anh cho cô một cách tỉ mỉ. Giang Mạn Sanh đã quen với nhịp độ công việc như vậy của Lục Kỳ Thần, hơn nữa mấy ngày nay cô cũng đang phải đi công tác với Đỗ Gia Âm. Cô và Đỗ Gia Âm chỉ đi công tác ba ngày, xử lý xong công việc bên đó rồi nhanh chóng trở về. Giang Mạn Sanh vẫn dậy đúng giờ mỗi ngày, chọn trang phục phù hợp, cố gắng đi làm, đến ngày thứ năm thì cô cảm thấy không được khỏe. Đó là cơn đau bụng kinh nguyệt hàng tháng. Từ khi ở bên Lục Kỳ Thần, anh luôn ở bên chăm sóc cô, những lúc cô phải tự chịu đựng đã rất hiếm. Nhưng lần này Lục Kỳ Thần không có ở đây. Giang Mạn Sanh rất hiểu cơ thể mình, cô chuẩn bị nhiều nước ấm rồi nằm xuống giường định ngủ sớm một chút. Khi nằm xuống cô vẫn chưa biết. Hôm nay, có người đã đăng lên Weibo một tấm ảnh chụp cô và Lục Kỳ Thần chơi trò chơi ở chợ đêm ngày hôm đó. Ôm trọn 2024 mỗi ngày: [Kỷ niệm ngày chơi trò chơi gặp được sếp tổng và vợ anh ấy. Hai người đẹp đôi vô đối!] Phần bình luận: [Ôi trời sếp tổng Lục cưng chiều quá. Thậm chí còn đi chợ đêm chơi trò chơi với vợ, khó tưởng tượng quá] [Mỗi lần nhìn đều thấy hai người này thật sự đẹp đôi, dù ở hoàn cảnh nào cũng toát lên thần thái. Đời này chắc không được xem họ đóng phim truyền hình rồi, nhưng có ai đồng ý remake không] Một số người đang bàn tán vui vẻ thì: [A a a a đây hình như là chợ đêm bên cạnh trường chúng ta] [Người trên có phải học sinh Trung học số 1 Bắc Kinh không. Đúng là chợ đêm bên cạnh Trung học số 1, cái trò chơi đó tôi thua nhiều tiền lắm, nhớ đến giờ] [Thậm chí còn đi hẹn hò ở chợ đêm như vậy, đây là phong cách mới của giới thượng lưu à?] [Đó là bạn cùng trường của sếp tổng và vợ. Hai người họ đều tốt nghiệp Trung học số 1 Bắc Kinh, các bạn ăn dưa mà không biết tin này sao?] Đúng lúc này, có người đăng một tấm ảnh chụp thời còn học ở Trung học số 1 Kinh Thị. [Mấy hôm trước lục lại ảnh tốt nghiệp cấp ba, phát hiện mình từng vô tình chụp chung khung hình với sếp tổng và vợ anh ấy.] Tấm ảnh này, nếu Giang Mạn Sanh nhìn thấy, cô sẽ nhận ra ngay, đó là ngày lễ tốt nghiệp, khi cô nghe Lục Kỳ Thần nói không quen biết mình và quay đầu nhìn anh. Ánh mắt cô chắc chắn có chút tổn thương. Bởi vì ngay cả những người ăn dưa hôm nay cũng nhận ra điều đó ngay lập tức. [A a a bà chủ tập đoàn Lục Thị thời cấp ba trông thật trong sáng dễ thương!] [Sao cảm giác ánh mắt vợ anh ấy nhìn Lục tổng có gì đó khác lạ nhỉ] [Còn nhìn chăm chú qua cặp kính dày như vậy nữa] [không thể nào hai người họ không phải từ cấp ba đã…] Đang khi mọi người còn đang suy đoán, có người lại đăng một tấm ảnh khác. Là một cuốn sổ tay. [Tôi là đàn em lớp dưới của bà chủ Lục. Sau khi tốt nghiệp, chị ấy còn tốt bụng để lại cho chúng tôi cuốn sổ tay, sau đó phát hiện rất nhiều trang đều viết chữ “Thần” rất nhỏ. Lúc đó chúng tôi tưởng chị ấy thầm thương trộm nhớ một anh khóa trên khác, trong khóa chúng tôi còn lan truyền một thời gian câu chuyện tình buồn của hai người. Giờ nhìn tấm ảnh này, nghĩ lại có khi chúng tôi nhầm người. Tên Lục Tổng cũng có chữ Thần mà] [Hơn nữa ánh mắt của bà chủ Lục khó tả lắm. Ai từng thầm thương trộm nhớ đều hiểu.] [Trời ơi. Chẳng lẽ chẳng lẽ là mối tình đơn phương thành hiện thực sao. Tôi ăn dưa mà còn không dám tin.] [Hu hu không phải thật sự là mối tình đơn phương thành hiện thực chứ] [Không thể nào. Đời thực làm gì có chuyện kịch tính như vậy] Theo logic thông thường, cộng đồng mạng khó có thể biết được sự thật, nhưng ngài Lục Kỳ Thần có một người bạn tên là Tần Dật Tấn. Anh ta có một tài khoản Weibo, dùng để ghi lại cuộc sống sang chảnh của mình. Có vài bài đăng xuất hiện tên Lục Kỳ Thần, nên bị các netizen phát hiện. Bài Weibo đó như thế này: Hôm nay mới biết vợ bạn tôi đã thầm thương trộm nhớ cậu ta gần mười năm, tất cả chúng tôi đều choáng váng. Nói với vợ tôi, vợ tôi bảo: “Từ lần đầu em gặp Mạn Sanh, đã cảm thấy cô ấy không đơn giản là thích Lục Kỳ Thần. Hóa ra là vậy.” Tài khoản Weibo của Tần Dật Tấn không chỉ đăng những mẩu chuyện đời thường như vậy, đôi khi cũng nhắc đến một số cuộc họp, nhưng có những cuộc họp anh ta tham dự cùng Lục Kỳ Thần, vì vậy các netizen nhanh chóng phát hiện ra mối quan hệ giữa Lục Kỳ Thần và Tần Dật Tấn. Xác nhận hai người họ đúng là bạn bè. Sau đó, internet như ngưng đọng một giây, tưởng chừng như nín thở. [A a a a a a tôi ơi. Là thật!!] [Trời ơi ngọt ngào muốn chết mất] [Tốt tốt tốt ngay cả trong mơ tôi cũng không dám mơ lớn như vậy] [Hu hu hu mặc dù hôm nay mới hiểu ra tình hình, nhưng chúc mừng chị ấy đã biến tình đầu thành hiện thực Bên kia, lúc này đã khoảng 11 giờ đêm. Giang Mạn Sanh nằm mãi, cơn đau khiến cô không thể ngủ được, lại lấy điện thoại ra lướt xem, vừa hay nhìn thấy cảnh các netizen bàn tán sôi nổi. Lúc này dư luận đã rất hỗn loạn, tất nhiên trong đó vẫn có một số ý kiến lý trí. Trong đó có một bình luận như thế này: [Này các bạn đừng chỉ mải vui thích. Có biết sống cùng những người tầm cỡ thế này mệt mỏi thế nào không, chắc cả ngày chẳng được gặp mặt. Nói không chừng phần lớn thời gian đều sống cùng thư ký hay trợ lý của anh ta. Hơn nữa vợ anh ta còn là mối tình đơn phương nữa.] Giang Mạn Sanh vừa hay đọc được điều này. Trong tình huống bình thường, Giang Mạn Sanh chắc chắn sẽ không để những lời này vào lòng. Nhưng khi cơ thể không khỏe, đôi khi con người ta sẽ yếu lòng hơn một chút. Giang Mạn Sanh cũng vậy. Cô mở WeChat của Lục Kỳ Thần, vì phải cập nhật lịch trình công tác của anh cho cô, quả thật Phương Cần Chúng nhắn tin cho cô nhiều hơn một chút. Còn cô và Lục Kỳ Thần đã không liên lạc với nhau hơn mười mấy tiếng đồng hồ. Tin nhắn cuối cùng dừng lại vào khoảng 11 giờ, Lục Kỳ Thần nhắn cho cô: “Bé yêu, trưa nay em ăn gì?” Giang Mạn Sanh lúc đó đang họp, trả lời hơi muộn. Khoảng một tiếng sau mới trả lời anh. Sau đó đến giờ vẫn không có động tĩnh gì. Giang Mạn Sanh không hiểu sao lại thấy buồn, cô ấn vào giao diện trò chuyện với Lục Kỳ Thần một lúc, nhưng lại mãi không gửi gì đi. Bởi vì, dù Giang Mạn Sanh đang đau bụng kinh đến mức không thở nổi, cô vẫn biết Lục Kỳ Thần bận rộn là chuyện bình thường. Cho đến khi, cô ấn ấn, có chút mệt mỏi. Lúc này, từ cửa truyền đến tiếng động rất nhỏ. Nhỏ đến mức nếu không chú ý lắng nghe, thậm chí khó có thể nghe thấy. Là Lục Kỳ Thần đang nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào. Anh cởi áo vest, treo nó sang một bên. Lục Kỳ Thần đứng ở cửa ra vào đánh giá hai giây, ngôi biệt thự không bật đèn. Không biết Giang Mạn Sanh đã ngủ chưa
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back