Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Kết Hôn Với Đối Tượng Thầm Mến

Kết Hôn Với Đối Tượng Thầm Mến
Chương 75


Sáng hôm sau, Giang Mạn Sanh thức dậy thật sớm. Cô cố tình dậy sớm để nấu bữa sáng cho Lục Kỳ Thần. Ngoài ra, hai ngày tới cô còn có kế hoạch đi thị sát và tuyển diễn viên ở làng quê cùng với Đỗ Gia Âm. Nhưng khi vừa thức dậy, cô bất ngờ phát hiện Lục Kỳ Thần không còn trong nhà. Giang Mạn Sanh tìm khắp phòng tắm, phòng làm việc nhưng không thấy bóng dáng anh đâu. Thường thì nếu có công việc đột xuất, Lục Kỳ Thần sẽ báo cho cô biết trước, hoặc ít nhất cũng để lại lời nhắn. Vì thế cô vội vàng nhắn tin và gọi điện qua WeChat cho anh. Không ai trả lời. Lúc đó là 7 giờ sáng. Sau một hồi suy nghĩ, cô quyết định nhắn tin cho Phương Cần Chúng: “Sáng nay Lục Kỳ Thần có việc đột xuất phải đi à?” Phương Cần Chúng đã bắt đầu làm việc từ sáng sớm. Khoảng nửa tiếng trước, anh ta nhận được tin nhắn từ Lục Kỳ Thần hỏi về món ăn sáng mà Trần Thấm từng nhắc đến. Phương Cần Chúng lập tức gửi thông tin và còn đề nghị: “Để tôi đi mua đồ ăn sáng cho bà chủ.” Nhưng Lục Kỳ Thần từ chối ngay. Khi thấy tin nhắn “Sáng nay Lục Kỳ Thần có việc đột xuất phải đi à?”, Phương Cần Chúng chưa cần nhìn người gửi đã biết ai nhắn. Bởi vì xung quanh Lục Kỳ Thần, chỉ có mỗi bà chủ gọi đầy đủ tên sếp như vậy. Hầu hết mọi người không dám gọi thẳng tên Lục Kỳ Thần. Ngay cả người nhà như bà nội cũng chỉ gọi thân mật “Kỳ Thần” mà thôi. Ngược lại, dù là vợ của sếp Lục, Giang Mạn Sanh vẫn thích gọi đầy đủ tên anh. Phương Cần Chúng rất hiểu ý Lục Kỳ Thần, biết không nói rõ sẽ tạo được bất ngờ thú vị hơn, nên chỉ trả lời: “Bà chủ, sếp Lục sẽ về trong khoảng nửa tiếng nữa ạ.” Giang Mạn Sanh nhanh chóng hồi đáp: “Uh, đã biết.” Phương Cần Chúng thầm nghĩ, trong số những người bên cạnh Lục Kỳ Thần, Giang Mạn Sanh có lẽ là người chu đáo và dễ chịu nhất. Biết Lục Kỳ Thần sắp về, Giang Mạn Sanh quyết định tiếp tục nấu bữa sáng cho anh. Cô định làm món sủi cảo nước chua. Món này không khó nấu. Cô tính toán thời gian vừa đúng lúc nấu xong đặt lên bàn thì Lục Kỳ Thần đẩy cửa bước vào. Anh mặc bộ đồ thể thao màu đen, tay xách một túi đồ ăn sáng. Đang thay dép ở cửa thì thấy Giang Mạn Sanh đứng ngây người bưng bát nhìn anh. Túi đồ ăn sáng đó trông rất quen mắt với Giang Mạn Sanh. Cả hai cùng lên tiếng một lúc. Giang Mạn Sanh: “Anh đi mua đồ ăn sáng cho em à?” Lục Kỳ Thần: “Sao em dậy sớm nấu ăn sáng vậy?” Tình huống thật hài hước. Mười lăm phút sau. Giang Mạn Sanh ngồi cạnh Lục Kỳ Thần, cô ăn đồ anh mua về, còn anh thì ăn sủi cảo nước chua cô nấu. Đang ăn phần mình, anh còn gắp thử một viên sủi cảo Lục Kỳ Thần chỉ nhìn cô, khẽ mỉm cười. Thật ra rất đơn giản. Cô muốn làm anh vui. Anh muốn làm cô vui. Giang Mạn Sanh ăn nhanh hơn, nhưng ăn xong vẫn ngồi bên cạnh Lục Kỳ Thần. Anh ngồi bên phải cô, tay trái đeo chiếc nhẫn đôi mà Giang Mạn Sanh tặng tối qua, cổ tay đeo đồng hồ cùng thiết kế với cô. Giang Mạn Sanh với tay chạm nhẹ vào tay anh. Trong lòng cô lén nghĩ, chỉ cần nhìn bàn tay thôi cũng thấy họ xứng đôi, chụp một tấm hình chắc không sao. Cô lén lấy điện thoại ra chụp ảnh. Lục Kỳ Thần nhận ra nhưng không nói gì, chỉ cười nhìn cô: “Thích lắm hả?” Giang Mạn Sanh thành thật: “Hơi kỳ diệu. Ban đầu là để cho anh cảm giác an toàn nên em mới đeo. Ai ngờ giờ em lại thích nó.” Lục Kỳ Thần: “Anh cũng thích.” Tim Giang Mạn Sanh lại ấm áp. Hai người chuẩn bị cùng ra ngoài. Giang Mạn Sanh mặc bộ vest đen chỉn chu. Lục Kỳ Thần cũng vậy. Cô thắt chiếc khăn lụa sọc đen trắng, anh cũng rất tự nhiên chọn cà vạt sọc đen trắng. Giang Mạn Sanh vừa hé cửa, Lục Kỳ Thần bỗng giữ cô lại, giọng trầm xuống: “Em đi hai ngày à?” Giang Mạn Sanh khẽ “ừ”. Lục Kỳ Thần cúi đầu: “Hôn anh một cái rồi đi.” Thanh Lan là căn hộ một thang máy một nhà, cũng không sợ ai nhìn thấy ngượng, nên Giang Mạn Sanh để mặc anh hôn. Kết quả vừa hôn xong, bước ra cửa đã thấy Phương Cần Chúng. Phương Cần Chúng vẫn bình tĩnh: “Chào sếp.” “Chào bà chủ.” Giang Mạn Sanh ngớ người một giây. Lục Kỳ Thần “ừ” một tiếng. Anh còn rất tự nhiên đưa tay vén tóc mái cho cô. Giang Mạn Sanh: “…” Nhưng cô vẫn trấn tĩnh đáp lại lời chào của Phương Cần Chúng: “Chào anh Phương.” Phương Cần Chúng mỉm cười dịu dàng: “Chào bà chủ.” Xuống thang máy, hai người chia đường đi. Việc đầu tiên khi lên xe, Lục Kỳ Thần dặn dò Phương Cần Chúng đưa kế hoạch mua nhẫn cưới vào lịch trình. Đang dặn dò Phương Cần Chúng những điều cần chú ý thì điện thoại hiện tin nhắn từ Giang Mạn Sanh. Khóe môi Lục Kỳ Thần khẽ cong lên, mở tin nhắn ra. Là bức ảnh chụp nhẫn đôi mà cô vừa chụp lúc nãy. Tay Giang Mạn Sanh rất đẹp. Đó là ý nghĩ đầu tiên của Lục Kỳ Thần. Vợ yêu: “Em sẽ không tháo ra đâu, trừ khi có việc thật sự cần thiết.” Lục Kỳ Thần nhớ lại vẻ mặt khác lạ của cô hôm qua khi đeo chiếc nhẫn lên tay anh, và khi cô nói muốn cho anh cảm giác an toàn. Lục Kỳ Thần: “Ừ. Anh cũng không tháo đâu.”
 
Kết Hôn Với Đối Tượng Thầm Mến
Chương 76


Giang Mạn Sanh vừa nhận được tin nhắn khi xe đang lên đường chính. Cô chưa vội mở điện thoại xem ngay. Lúc này, những tiếng sấm vang lên giòn giã, ngoài cửa sổ bắt đầu rơi từng giọt mưa nhỏ. Mưa đổ xuống càng lúc càng nặng hạt, như muốn gột rửa cả thế giới này thật sạch đến tận cùng. Tiếng mưa rơi lộp bộp. Giang Mạn Sanh điều chỉnh lại tay lái một chút. Cô chợt nhớ ra mình rất thích trời mưa. Đặc biệt là những đêm mưa, được nằm trong chăn ấm không làm gì cả, chỉ im lặng ngủ say. Nhưng cô hơi sợ sấm sét. Cứ có sấm là ngủ không yên, dù có ngủ được cũng dễ gặp ác mộng. Không biết Lục Kỳ Thần thế nào nhỉ? Hình như cô vẫn chưa biết anh có thích mưa hay không. Lúc này cô lại nhớ tới lời cảnh báo của Triệu Xu về chuyện đừng có não yêu. Giang Mạn Sanh thấy mình đâu có yếu đuối đến thế. Nhưng khi nhìn chiếc nhẫn bạc nhỏ trên ngón áp út, cô biết lời khuyên của Triệu Xu là đúng Vừa hay phía trước có đèn đỏ, xe dừng lại, Giang Mạn Sanh có thời gian kiểm tra tin nhắn vừa nhận. Và rồi cô thấy tin nhắn Lục Kỳ Thần gửi đến. Lu: “Ừm. Anh cũng không tháo ra đâu.” Như có làn gió nhẹ thổi qua khe lòng. Đột nhiên cô cảm thấy hai chữ “Lu” đơn giản này có ma lực an ủi tâm hồn cô lạ kỳ. Thực ra khi làm việc ở Duệ Bạch, sợ người khác vô tình thấy tên Lục Kỳ Thần, cô vẫn chưa đặt tên ghi chú cho anh. Giờ đây cô chợt quyết định phải đặt một cái tên ghi chú cho Lục Kỳ Thần. Nhưng không phải trực tiếp ghi tên anh. Đến công ty từ thiện của nhà họ Giang, Giang Mạn Sanh đợi ở quầy lễ tân, Đỗ Gia Âm vẫn chưa xuống. Công ty này tên là Thanh Hưng, vừa độc lập vừa trực thuộc tập đoàn nhà họ Giang. Nhân viên không nhiều, chỉ khoảng bốn năm chục người. Gần đây họ chủ yếu làm dự án cho trẻ em vùng núi. Công ích chỉ là một trong những mục tiêu, đương nhiên công ty cũng đảm nhận việc nâng cao hình ảnh cho các doanh nghiệp khác của nhà họ Giang. Lúc này, Giang Mạn Sanh vừa sửa xong tên ghi chú cho Lục Kỳ Thần thì Đỗ Gia Âm cũng xuống. Dù hai người đã gặp nhau một lần trước đó, nhưng lần này gặp lại Giang Mạn Sanh vẫn hơi giật mình trước mái tóc dài gần chạm mắt cá chân của Đỗ Gia Âm. Đỗ Gia Âm không có tóc mái, chỉ buộc đuôi ngựa cao, là kiểu người thoạt nhìn có vẻ lạnh lùng. Lục Kỳ Thần từng nhận xét về cô ấy: “Nhìn có vẻ lạnh lùng, nhưng hành sự sắc bén mà vẫn ẩn chứa sự dịu dàng.” Hai người họ hiện giờ vẫn rất khách sáo, Đỗ Gia Âm gọi cô là cô Giang, còn cô gọi Đỗ Gia Âm là cô Đỗ. Đỗ Gia Âm quẹt thẻ, ấn thang máy, dẫn Giang Mạn Sanh lên tầng trên. Thực ra hai người họ vốn định đi thẳng đến ngôi làng mà công ty đang nghiên cứu, nhưng Đỗ Gia Âm không có xe, nên Giang Mạn Sanh đề nghị ghé qua công ty đón cô ấy. Đỗ Gia Âm không từ chối. Đã đến thì tiện thể làm quen với mọi người trong công ty luôn. Văn phòng Thanh Hưng theo kiểu cấu trúc bán mở, khi Đỗ Gia Âm vào trong liền giới thiệu Giang Mạn Sanh với mọi người. Sau khi giới thiệu xong những người này, lại lần lượt giới thiệu vài vị quản lý cấp cao cùng cấp với Đỗ Gia Âm, cuối cùng còn nhắc đến một vị Vương tổng, nói là tốt nghiệp Đại học Columbia. Tuy hiện giờ ông ấy không có mặt ở công ty, đang ở trường quay, nhưng chắc chắn sẽ có cơ hội gặp. Lục Kỳ Thần cũng tốt nghiệp Đại học Columbia, vì sự trùng hợp này mà Giang Mạn Sanh vô thức có chút kính nể vị Vương tổng kia. Giới thiệu xong, Đỗ Gia Âm tìm cho Giang Mạn Sanh một văn phòng, rồi hai người cùng đi đến vùng núi. Còn về cái tên ghi chú Giang Mạn Sanh đặt cho Lục Kỳ Thần. Là Mathilde. Sáng nay Lục Kỳ Thần xử lý công việc ở tập đoàn Lục thị, chiều có một cuộc gặp gỡ xã giao. Đối tác là Từ tổng, người đóng vai trò quan trọng nhất trong kế hoạch hợp tác sắp tới của Lục Kỳ Thần. Những người này gần đây tiếp xúc với Lục Kỳ Thần không ít, và đều kính nể anh. Để xây dựng mối quan hệ tốt với Lục Kỳ Thần, họ nghe nói gần đây anh tự tay chọn nhiều trang sức và đồ hiệu cao cấp cho phái nữ, nên tìm mọi cách lấy lòng phía bên họ. Có một chiếc váy dài lụa màu xanh lục, nghe đâu Lục Kỳ Thần còn đặc biệt nhờ người sắp xếp nhà thiết kế làm phiên bản diễn sinh. Thế là họ nảy ra ý tưởng từ chuyện này. Trong giới mấy đại gia, không ai hiểu rõ về cách chơi của những người này hơn Từ tổng. Khi Lục Kỳ Thần và Phương Cần Chúng đẩy cửa phòng VIP, cả hai cùng lúc chú ý đến hai cô gái đang ngồi bên trong mặc váy dài lụa màu xanh lục. Lục Kỳ Thần sững người vì chiếc váy hai cô mặc gần như giống hệt chiếc váy Giang Mạn Sanh đã mặc tối hôm qua. Trong hai cô gái, một người hơi giống Giang Mạn Sanh, người còn lại hoàn toàn khác biệt về phong cách, nhưng cũng đang mặc chiếc váy lụa xanh lục đó. Còn Phương Cần Chúng sững người vì chiếc váy lụa xanh lục này là do anh ta phụ trách, lại còn được Lục Kỳ Thần đặc biệt quan tâm, nên không thể không có ấn tượng. Vì thế cả hai người đều đứng khựng lại ở cửa một lúc. Bên kia Từ tổng đã bắt đầu đón tiếp, hai cô gái mặc váy lụa xanh lục cung kính đứng dậy. Từ tổng cố ý dẫn Lục Kỳ Thần về phía đó, còn giới thiệu với hai cô: “Mau rót rượu cho Lục tổng đi.” Vị trí giữa các cô gái và mấy vị sếp tổng đã được để sẵn cho Lục Kỳ Thần. Khi anh ngồi xuống, một cô gái bưng rượu lại, nhưng anh không nhận: “Cảm ơn, không cần.” Mùi nước hoa nồng nặc thoang thoảng quanh Lục Kỳ Thần. Khi giao tiếp với phụ nữ khác, việc ngửi thấy mùi nước hoa là không thể tránh khỏi, nhưng gần đây anh quen nhất vẫn là các loại nước hoa Giang Mạn Sanh hay dùng. Mà mùi này hoàn toàn trái ngược với phong cách nước hoa của Giang Mạn Sanh, có phần nồng nặc khó chịu. Từ tổng còn bổ sung thêm: “Lục tổng, nghe nói mấy ngày trước ngài mua một chiếc váy lụa màu xanh lục. Xem có phải rất giống không?” Lục Kỳ Thần không buồn nghiêng đầu nhìn. Anh chỉ liếc nhẹ về phía Phương Cần Chúng, và Phương Cần Chúng lập tức hiểu ý, tiến đến bên cạnh hai cô gái: “Hai vị, xin lỗi, phiền hai vị đổi chỗ ngồi.” Hai cô gái lúng túng nhìn về phía Từ tổng, ông ta cũng không nói gì thêm, chỉ ra hiệu cho họ đứng dậy sang một bên. Một giờ sau, khi đã bàn xong chuyện hợp tác, Lục Kỳ Thần không có ý định ở lại thêm. Anh khoác áo vest lên tay, dẫn Phương Cần Chúng ra ngoài. Lúc này hai cô gái lại được ra hiệu đi theo, một trong hai người lên tiếng: “Lục tổng, để em cầm áo khoác giúp anh được không?” Lúc này Lục Kỳ Thần mới buộc phải quay đầu nhìn. Quả thật hai chiếc váy này rất giống với chiếc anh mua cho Giang Mạn Sanh. Điểm khác biệt là chúng hơi lộ liễu. Trong thương trường khó tránh khỏi những chuyện như thế này, Lục Kỳ Thần cũng không có tâm trí để can thiệp vào từng việc. Nếu là thời điểm trước đây, có lẽ Lục Kỳ Thần sẽ mặc kệ, bỏ đi thẳng. Nhưng hai cô gái trước mặt này còn đậm chất học sinh, Lục Kỳ Thần nghĩ đến thái độ của Giang Mạn Sanh đối với các cô gái trẻ: “Các cô là sinh viên?” Có lẽ hai cô không ngờ Lục Kỳ Thần sẽ hỏi câu này, hơi ngớ ra rồi gật đầu. Lục Kỳ Thần quay sang nhìn Từ tổng: “Từ tổng, tìm hai cô gái vừa không đẹp bằng vợ tôi, tính cách cũng không tốt bằng vợ tôi đến trước mặt tôi, là muốn thúc đẩy hợp tác của chúng ta?” Từ tổng cười hì hì: “Chỉ là muốn tìm niềm vui cho anh thôi mà.” Giọng Lục Kỳ Thần trầm xuống: “Những chuyện như thế này, đừng để tôi thấy lần nữa.”
 
Kết Hôn Với Đối Tượng Thầm Mến
Chương 77


Thật lòng mà nói, trước khi đến ngôi làng miền núi này, Giang Mạn Sanh không hiểu được ý đồ của Đỗ Gia Âm khi sắp xếp công việc ở trường quay như thế nào. Nhưng khi đặt chân đến nơi, cô đã hiểu ra. Đỗ Gia Âm muốn cô cảm nhận sâu s*c t*nh trạng của trẻ em vùng cao. Làm từ thiện nghe thì dễ dàng lắm. Nhưng ai cũng có thể nói được như vậy nhưng hành động thì lại khác. Trạm đầu tiên Đỗ Gia Âm dẫn cô đến là một ngôi trường tiểu học Thanh Hưng. Trường không lớn, có thể nói là rất nhỏ. So với các trường tiểu học thông thường, cơ sở vật chất ở đây kém hơn khá nhiều. Đúng giờ tan học, Giang Mạn Sanh và Đỗ Gia Âm đứng trước khu lớp học. Không xa là sân thể dục, nơi học sinh đang vui đùa hớn hở. Trước mắt họ là cảnh thầy cô và học sinh đi lại trong khu giảng dạy. Đỗ Gia Âm dẫn Giang Mạn Sanh đi một vòng quanh trường, ghé thăm vài lớp học. Có vài thầy cô và học sinh quen biết Đỗ Gia Âm nên chào hỏi. Cuối cùng, Đỗ Gia Âm còn “thuyết trình” cho cô một tràng về lý tưởng từ thiện của Thanh Hưng. Vì cách nói quá trôi chảy, giống như đang đọc sách, Giang Mạn Sanh hơi ngạc nhiên, nghiêng đầu nhìn cô ấy. Cô cảm thấy Đỗ Gia Âm rất nghiêm túc khi hướng dẫn mình, nhưng có vẻ hơi quá công thức. Đỗ Gia Âm cũng nhận ra ánh mắt của cô, nên mỉm cười giải thích với giọng đùa cợt: “Xin lỗi cô nhé. Dù công ty này là của Giang tổng và cô là con gái cưng của ông ấy, nhưng để làm từ thiện, tôi đã dẫn quá nhiều người đi thực tế mấy ngày qua. Thuần túy vì dẫn nhiều người quá nên quy trình này đã thành phản xạ trong đầu rồi. Không có ý coi thường cô đâu.” Giang Mạn Sanh không để tâm chuyện này, cũng chẳng nói gì thêm. Cô vốn là người thích dùng hành động và thời gian để chứng minh bản thân. Suốt buổi chiều hôm đó, Đỗ Gia Âm làm gì, Giang Mạn Sanh đều làm theo. Vốn dĩ Giang Mạn Sanh là người có thể chịu khổ. Đỗ Gia Âm muốn xem khả năng làm việc tận tâm của cô thế nào, cô liền đơn giản chứng minh cho cô ấy thấy. Qua một buổi sáng, Đỗ Gia Âm cũng có chút hiểu biết về cô. Khi kết thúc buổi sáng, Đỗ Gia Âm nói: “Lúc Giang tổng mời tôi đến Thanh Hưng để hướng dẫn cô làm từ thiện từ con số 0, thật sự tôi cảm thấy như đang đùa. Nhưng Giang tổng đã tin tưởng tôi, vừa lúc tôi cũng đang tính chuyển hướng, muốn quay lại với sự nghiệp từ thiện, Thanh Hưng là một cơ hội. Giang tổng cũng bảo đảm với tôi rằng dù cô không thể kiên trì, tôi vẫn có thể tiếp tục làm với nguồn vốn sẵn có. Nhưng giờ tôi thấy Giang tổng nói đúng, ông ấy bảo chờ tôi hiểu cô một chút sẽ biết, cô không phải kiểu người như tôi tưởng tượng.” Đỗ Gia Âm thật lòng hy vọng: “Tuy mỗi người đều có lựa chọn riêng, nhưng tôi thật sự rất mong những người thực sự có điều kiện như cô Giang có thể làm tốt việc này.” Chứ không phải như Đỗ Gia Âm, một người bình thường như cô. Mọi nguồn lực cô có thể tận dụng đều phải đánh đổi bằng rất nhiều thời gian và tâm sức để giành được. Họ đã hẹn ngày mai đi trường quay, dự định chiều nay sẽ đến đó. Trước khi đi, Đỗ Gia Âm còn gọi điện cho vị Vương tổng tốt nghiệp đại học Columbia được nhắc đến trước đó: “Hôm nay nếu ông không có thời gian thì có thể không cần đến.” Giang Mạn Sanh hơi ngạc nhiên. Trên đường đi, Đỗ Gia Âm còn nhắc đến một chuyện: “Thời gian trước khi Giang tổng bảo tôi tìm hiểu về cô, tôi đã thu thập một số tài liệu. Tuy lúc đầu không nhận ra, nhưng tôi phát hiện thời đại học, tôi từng nghe về chương trình podcast của cô và bạn học.” Giang Mạn Sanh: “Ừm?” Đỗ Gia Âm cười: “Phùng Ma Thời Khắc phải không?” Giang Mạn Sanh cũng cười, đó thật sự là lúc cô bị bạn học lôi kéo cùng làm, họ làm thuần túy để vui. Phùng Ma Thời Khắc là khoảng thời gian trước hoàng hôn. Giang Mạn Sanh vẫn luôn định nghĩa nó là thời gian nghỉ ngơi dịu dàng. Nhưng có một thời gian podcast này của họ rất hot, dường như có rất nhiều người nghe. Đỗ Gia Âm nói: “Cô giỏi thật đấy. Nhưng… cô có biết tôi học khóa trên ở trường cấp ba của cô không?” Giang Mạn Sanh cười: “Tôi biết.” Lục Kỳ Thần đã nhắc cô chuyện này. Đỗ Gia Âm: “Lúc tôi thi đại học kỳ, tôi phá kỷ lục điểm cao nhất. Sau đó trưởng phòng giáo vụ còn nói, có vẻ kỷ lục này sẽ được giữ thêm nhiều năm nữa. Người có tham vọng như tôi đương nhiên rất vui mừng.” “Kết quả năm sau đã bị cô phá mất. Lúc đó tôi tức lắm, còn đi tìm hiểu về cô, rồi tôi nghe được podcast của cô. Cũng chính từ hồ sơ của cô mà tôi mới biết cô chính là con gái của Giang tổng.” Đỗ Gia Âm: “Đừng để ý nhé. Duy trì tinh thần cạnh tranh, nắm rõ tình hình đối thủ và đồng minh là số mệnh của những người có tính cách như chúng ta.” Giang Mạn Sanh lắc đầu: “Tôi không để ý đâu. Chị rất ngầu.” Cô biết Đỗ Gia Âm đang cố kéo gần khoảng cách và muốn Giang Mạn Sanh hiểu về cô ấy hơn. Đỗ Gia Âm lại cười. Lúc này đúng là Phùng Ma Thời Khắc, ánh hoàng hôn vàng rực chiếu qua cửa sổ xe, rọi lên mái tóc dài óng ả của Đỗ Gia Âm. Họ đến trường quay gần 7 giờ, khi Đỗ Gia Âm và Giang Mạn Sanh tới nơi thì Vương tổng đã có mặt. Giang Mạn Sanh đã xem qua tài liệu trước, hôm nay họ sẽ phỏng vấn ba ngôi sao ở trường quay này, một nam hai nữ. Trong lúc rảnh, Đỗ Gia Âm giải thích cho cô về những điểm cần lưu ý khi công ty từ thiện chọn nghệ sĩ làm người đại diện. Có thể chọn ngôi sao hạng A, nhưng trong trường hợp này trừ phi nghệ sĩ tự nguyện không nhận thù lao, nếu không sẽ phải chi trả một khoản tiền lớn. Tuy nhiên hiệu quả sẽ nhanh. Cũng có thể chọn nghệ sĩ ít tên tuổi hơn. Công ty từ thiện sẽ đầu tư đào tạo, xây dựng hình ảnh, nhưng sau đó họ phải tuân theo hợp đồng, tiếp tục quảng bá cho hoạt động từ thiện của công ty. Dù là ngôi sao lớn hay nhỏ đều nằm trong phạm vi khảo sát của họ, nhưng ba người hôm nay đều là nghệ sĩ ít tên tuổi. Trường quay đang quay cảnh đêm, một trợ lý đến dẫn họ vào. Sau khi ngồi ở trường quay một lúc, Giang Mạn Sanh cùng Đỗ Gia Âm quan sát tình trạng của ba diễn viên. Nam diễn viên là một chàng trai lịch thiệp, điển trai. Hai nữ diễn viên có tính cách khá khác biệt. Một người đặc biệt chăm chỉ, trầm tính. Người còn lại khá nổi bật, phóng khoáng. Trong mắt Giang Mạn Sanh, cả hai đều rất tốt. Không có vấn đề gì về tính cách và xuất thân. Đỗ Gia Âm nói lúc này chỉ có thể đánh giá tiềm năng chuyên môn của diễn viên. Họ đã có trao đổi trước với người đại diện hoặc bản thân diễn viên, và có một buổi phỏng vấn ngắn. Nửa chừng buổi phỏng vấn, Giang Mạn Sanh cuối cùng cũng hiểu tại sao trước khi đến, Đỗ Gia Âm lại nói với Vương tổng câu “Hôm nay nếu ông không có thời gian thì có thể không cần đến.” Bởi vì vị Vương tổng này liên tục ngắt lời các nữ diễn viên để bày tỏ quan điểm của mình: “Mấy nữ nghệ sĩ chúng ta chọn trước đây cũng không tạo được ảnh hưởng lớn. Lần này tôi chỉ có một yêu cầu, tốt nhất đừng chọn con gái.” “Nữ nghệ sĩ rất phiền phức, động một tí là dính scandal tình ái…” “Cấp trên đã cử một nữ phụ trách xuống là đủ lắm rồi, mục tiêu lần này của tôi là không tuyển nữ nghệ sĩ làm người đại diện.” Cứ nói những lời như thế. Nhưng, dù anh ta có tốt nghiệp từ Columbia hay không, dù danh tiếng và quyền lực của anh ta có lớn đến đâu. Tại sao họ phải nghe một “gã đàn ông ra vẻ” nói chuyện như vậy chứ? Giang Mạn Sanh và Đỗ Gia Âm cũng thế. Một lúc sau, Đỗ Gia Âm nghiêng người hỏi Giang Mạn Sanh xem cô đã hiểu đủ chưa. Giang Mạn Sanh gật đầu. Mặc dù vị Vương tổng kia vẫn chưa nói hết. Đỗ Gia Âm vẫn quyết định kết thúc buổi phỏng vấn này. Trên đường về, Giang Mạn Sanh tiện đường đưa Đỗ Gia Âm về. Không biết là cố ý hay vô tình, lúc xuống xe, khi Đỗ Gia Âm lấy chìa khóa từ trong túi, một xấp tài liệu bỗng rơi ra. Giang Mạn Sanh tiện tay giúp cô nhặt lên. Vì trước đây từng làm hành chính nên cô nhận ra ngay – đây là những tài liệu có thể dùng để tố cáo vị Vương tổng kia, và chúng được làm rất chi tiết, rõ ràng. Tuy thời gian tiếp xúc ngắn ngủi, chỉ một buổi tối, nhưng với xấp tài liệu này, Giang Mạn Sanh đã đủ hiểu về vị Vương tổng đó. Cô thẳng thắn hỏi: “Đỗ Gia Âm, chị định tố cáo Vương tổng phải không?” Giang Mạn Sanh đã đủ hiểu về xuất thân của Đỗ Gia Âm, với hoàn cảnh như chị ấy mà tố cáo Vương tổng, chắc chắn sẽ gặp rất nhiều rắc rối. Đỗ Gia Âm nhìn cô. Chị ấy là người như vậy, dù mới đến Thanh Hưng không lâu, dù Vương tổng cùng cấp với chị, thậm chí còn có quyền hạn lớn hơn, nhưng mục tiêu của chị là làm từ thiện. Trong mắt chị không chấp nhận một hạt cát bẩn nào, và Vương tổng chính là khối u ác tính đầu tiên chị muốn loại bỏ tận gốc. Chị thế yếu, nhưng con gái nhà họ Giang là một cơ hội, dù cô ấy đến đây chỉ để làm từ thiện cho vui hay nghiêm túc. Đỗ Gia Âm đều tính toán tận dụng mọi cơ hội. Giang Mạn Sanh nhẹ nhàng đón nhận: “Tôi muốn làm từ thiện thật lòng. Miễn là mục tiêu của chúng ta giống nhau, dù chị có xuất thân thế nào, chị dẫn dắt tôi, tôi sẵn sàng để chị tận dụng nguồn lực của mình. Còn về Vương tổng, chị muốn tôi giúp không?” Đỗ Gia Âm cười: “Cô Giang này… thẳng thắn đến mức khiến người ta hoảng hốt.” Nhưng chị ấy vẫn nhanh chóng mở lời: “Cô Giang hãy giúp tôi.”
 
Kết Hôn Với Đối Tượng Thầm Mến
Chương 78


Giang Mạn Sanh có cảm tình với Đỗ Gia Âm. Dù sau này mối quan hệ của họ sẽ ra sao, nhưng ít nhất lúc này, cô cần Đỗ Gia Âm tự nguyện hợp tác và hướng dẫn cô. Cô có thể điều tra thêm về Vương tổng, nhưng ý định hợp tác cần phải xác định trước. Ban đầu họ dự định ở lại làng một đêm rồi hôm sau đến phim trường, nhưng có lẽ vì Đỗ Gia Âm chỉ cần một ngày một đêm đã hoàn thành việc quan sát Giang Mạn Sanh. Đến tối, công việc khảo sát diễn viên đã xong, Giang Mạn Sanh nhìn đồng hồ, chưa tới 10 giờ. Nhà Đỗ Gia Âm không xa khu Thanh Lan. Trên đường về, trời bắt đầu âm u với tiếng sấm vang vọng. May mắn là đến khi cô về tới gara Thanh Lan thì sấm mới thực sự nổ vang. Giang Mạn Sanh bấm thang máy lên tầng, vừa mở cửa nhà thì một tiếng sét đánh xuống. Cô giật mình theo bản năng. Lục Kỳ Thần vừa xử lý xong công việc, từ phòng làm việc đi ra, xuống cầu thang định pha một tách trà nóng. Giang Mạn Sanh đang đứng ở khu vực cửa ra vào, nơi ánh sáng hơi tối. Nhìn thấy Lục Kỳ Thần đi xuống, cô lập tức gọi anh: “Lục Kỳ Thần.” Lục Kỳ Thần không ngờ Giang Mạn Sanh đột ngột về, hơi bối rối một giây. Nhưng rất nhanh, ánh mắt anh trở nên nồng nhiệt. Vừa nãy ở phòng làm việc anh đã nghĩ, anh có chút nhớ cô. Sau khi Giang Mạn Sanh vào làng, tín hiệu không tốt nên hai người không liên lạc được. Sau đó cô lại đi phim trường, bận không biết việc gì. Giang Mạn Sanh thực sự có chút sợ sấm sét, giọng cô nhỏ nhẹ: “Anh có thể qua đây ôm em một cái không?” Lục Kỳ Thần nghe vậy, tiến đến bên cô và nhẹ nhàng bế cô lên: “Sao thế?” Giang Mạn Sanh vòng tay ôm cổ anh, dù cô cao hơn anh một chút, nhưng khoảnh khắc được bế lên, trái tim cô như không còn hoảng loạn nữa. Hôm nay khi ở làng cùng Đỗ Gia Âm, cô đã thấy nhiều đứa trẻ vất vả, nhưng lý trí mách bảo cô không thể tỏ ra yếu đuối trước mặt Đỗ Gia Âm. Nên cô luôn cố tỏ ra bình tĩnh. Nhưng giờ đây, khi tiếng sấm rền vang ngoài cửa sổ và được Lục Kỳ Thần ôm trong lòng, cô chợt cảm thấy buồn: “Em sợ sấm.” Lục Kỳ Thần mỉm cười, anh nhẹ nhàng xoa vai cô, để cô ôm chặt mình: “Em ăn cơm chưa?” Giang Mạn Sanh khẽ ừ một tiếng. Lục Kỳ Thần bế cô về phía phòng ngủ: “Tắm trước nhé?” Nhưng Giang Mạn Sanh có chút lưỡng lự, lúc này cô chỉ muốn ôm Lục Kỳ Thần: “Đợi hết sấm em mới tắm.” Suốt ngày hôm nay, Lục Kỳ Thần nhận ra mình thực sự rất nhớ Giang Mạn Sanh. Anh vốn là người có cảm xúc ổn định, hiếm khi bộc lộ ra ngoài, nhưng hôm nay khi nhìn thấy cô gái mặc váy xanh lục, trang điểm giống Giang Mạn Sanh ở phòng VIP, trong lòng anh vẫn có chút không vui. Giang Mạn Sanh là người không thể thay thế. Lục Kỳ Thần luôn tin điều đó. Vừa lúc đó, cô xoa xoa cổ anh: “Hôm nay anh có mệt không?” Chỉ là một câu đơn giản, nhưng nỗi nhớ của anh dành cho Giang Mạn Sanh như được nhân lên trong tích tắc. Giang Mạn Sanh trong vòng tay anh thật mềm mại, còn mang theo hương thơm mà anh rất nhớ. Vì thế Lục Kỳ Thần nói: “Em muốn anh tắm cùng không?” Giang Mạn Sanh “Hả?” một tiếng: “Anh muốn tắm cùng em à… Cũng được.” Hôm nay cô chạy khắp nơi cả ngày, thật sự rất muốn tắm. Khi đồng ý, Giang Mạn Sanh hoàn toàn không nghĩ tới chuyện gì sẽ xảy ra mười mấy phút sau. Cô chỉ cảm thấy sợ sấm sét, muốn có cảm giác an toàn. Ban đầu trong bồn tắm, cô được Lục Kỳ Thần ôm. Hôm qua cô cũng đã chạm vào cơ thể Lục Kỳ Thần, nhưng không tr*n tr** như bây giờ. Cô có chút thích, nhưng cũng có chút ngượng ngùng. Nhưng rất nhanh cô cảm nhận được cơ thể Lục Kỳ Thần có điều gì đó khác thường. Giang Mạn Sanh nhìn vào mắt Lục Kỳ Thần, đôi mắt đen thẫm của anh chứa đựng những cảm xúc khó tả. Giang Mạn Sanh đang bám vào vai Lục Kỳ Thần: “Em…” Đây là lần tắm nhanh nhất của Giang Mạn Sanh. Cô vội vàng tắm rửa, gội đầu, lau khô người, gần như đỏ mặt chạy ra khỏi phòng tắm. Cô như nghe thấy tiếng cười bất đắc dĩ của Lục Kỳ Thần khi cô rời đi. Một lúc sau, Giang Mạn Sanh đã sấy khô tóc, thu dọn mọi thứ xong xuôi và chui vào trong chăn. Lục Kỳ Thần cũng nhanh chóng ra sau đó. Ngoài cửa sổ tiếng sấm vẫn rền vang, nhưng sau khi tắm, cảm giác mệt mỏi trên người Giang Mạn Sanh đã biến mất hoàn toàn, chỉ còn lại sự thoải mái trên cơ thể và cảm giác an toàn khi có Lục Kỳ Thần bên cạnh. Nhưng Giang Mạn Sanh buồn rầu, cô cảm thấy việc mình vừa chạy ra không được tốt cho lắm. Cô thích Lục Kỳ Thần, anh cũng thích cô, họ là vợ chồng, sao cô có thể cứ mãi như vậy được? Lục Kỳ Thần cũng đã sấy khô tóc, thay một bộ đồ ngủ màu đen, lên giường ngồi một bên. Giường hơi lún xuống, Giang Mạn Sanh đang chôn mình trong chăn từ từ ngồi dậy. “Lục Kỳ Thần.” Giang Mạn Sanh gọi tên anh. Lục Kỳ Thần khẽ ừ một tiếng. Giang Mạn Sanh chậm rãi bò lên đùi anh, Lục Kỳ Thần tự nhiên dang tay ôm cô. Cả người cô vẫn còn căng thẳng: “Lục Kỳ Thần. Em… chúng mình làm không?” Lục Kỳ Thần bật cười khẽ, ôm cô hoàn toàn vào lòng. Cô trông quá căng thẳng, khiến anh không biết bắt đầu từ đâu. Nhưng anh cũng rất muốn Giang Mạn Sanh. Vì thế anh nâng gáy cô lên, hôn cô thật dịu dàng, thật dịu dàng. Nhưng đang hôn, Giang Mạn Sanh chợt nhớ ra điều gì đó: “Em chưa nói với anh phải không. Em bị dị ứng với dung dịch kết tủa.” Nên không thể dùng loại thông thường được. “Em thật là…” Lục Kỳ Thần lại hôn cô lần nữa. Đêm nay Giang Mạn Sanh mặc một bộ đồ ngủ màu kem. Rõ ràng là bộ đồ rất bình thường, nhưng khi Giang Mạn Sanh mặc vào lại đẹp đến vậy. Tối qua khi nhìn thấy Giang Mạn Sanh trong chiếc váy lụa xanh, anh đã từng nghĩ chiếc váy đó đủ đẹp. Nhưng giờ anh mới biết, là bé yêu của anh quá đẹp. Thật là… sắp lấy mạng anh rồi. Nhưng Giang Mạn Sanh vẫn vừa được anh hôn, vừa ngơ ngác nhìn anh: “Vậy… giờ làm sao?” Mười phút sau, Giang Mạn Sanh rất chắc chắn, sau đêm qua, mức độ say mê cơ thể cô của Lục Kỳ Thần có lẽ lại tăng lên. Bởi vì — Lục Kỳ Thần v**t v* hai bên hông cô, ôm cô ngồi trên người anh, cọ xát vật nóng bỏng vào quần ngủ của cô. Nhiệt độ trong phòng ngủ tăng vọt. Mặt Giang Mạn Sanh đỏ bừng, nghe Lục Kỳ Thần gọi cô rất nhiều lần… Đêm nay có lẽ không có gì đỏ hơn gương mặt của Giang Mạn Sanh. Trong phòng ngủ vang lên những tiếng sột soạt rất lâu, nhưng cô chỉ cảm thấy trái tim như được thỏa mãn, nở rộng. Cuối cùng, Lục Kỳ Thần lại ôm cô, hôn cô rất nhẹ nhàng, rất lâu. Hương thơm mát lạnh trên người anh dần hòa tan nhiệt độ nóng bỏng trên cơ thể cả hai. Thật lâu, thật lâu. Lâu đến mức Giang Mạn Sanh thậm chí quên mất là mình còn sợ sấm sét. Lâu đến khi tiếng mưa rơi và tiếng sấm bên ngoài cửa sổ dần dần ngừng lại.
 
Kết Hôn Với Đối Tượng Thầm Mến
Chương 79


Đêm nay, ánh trăng như nước chiếu sáng khung cửa sổ. Bên trong, một đôi nam nữ trẻ tuổi đang ôm nhau ngủ say, tạo nên một khung cảnh yên bình. Khoảng 3 giờ sáng, cơn mưa dường như lại kéo đến. Tia chớp lóe sáng chói lòa, tiếng sấm ầm ầm vang vọng. Cô gái có vẻ đang gặp ác mộng hay sao đó, cau mày cựa quậy bất an trong vòng tay chàng trai. Lúc này, họ đã tắm rửa sạch sẽ và thay ga giường mới. Chàng trai trẻ nhẹ nhàng vỗ về vai cô, ôm cô sát vào lòng mình. Rất nhanh sau đó, vẻ bất an trên gương mặt cô tan biến. Cả hai lại chìm vào giấc ngủ. Dù bên ngoài mưa gió ầm ầm, sấm chớp đùng đùng, đêm nay vẫn là một đêm ấm áp. Sáng hôm sau, Giang Mạn Sanh tỉnh giấc một lần vào khoảng 7 giờ, lúc đó cô vẫn còn ngái ngủ, người ngơ ngác. Lục Kỳ Thần đang đứng bên giường mặc quần áo, cô trở mình gọi tên anh. Anh “ừ” một tiếng dịu dàng, và cô lại yên tâm chìm vào giấc ngủ. Lần tỉnh dậy tiếp theo là do báo thức. 8 giờ. Giang Mạn Sanh khát nước, với tay lên tủ đầu giường và thấy có sẵn một ly nước ấm. Cô uống một hơi cạn sạch. Hôm nay 10 giờ cô còn phải đến Thanh Hưng, vội vàng đi dép lê chạy vào phòng tắm. Khi rửa mặt, cô phát hiện trên cổ và người có vài vết đỏ, là do lúc cuối Lục Kỳ Thần ôm cô quá chặt. Cô hơi thích cách Lục Kỳ Thần đối xử với cô tối qua. Tắm rửa xong, Giang Mạn Sanh vào phòng thay đồ thay quần áo, trang điểm. Khi ra ngoài, bất ngờ thấy Lục Kỳ Thần đang đứng ở cửa phòng ngủ. Giang Mạn Sanh ngớ người: “Em tưởng anh đi làm rồi.” Hôm nay cô mặc bộ vest màu xám, bên trong là áo sơ mi sọc, tay cầm túi xách màu đen. Lục Kỳ Thần đỡ lấy chiếc túi từ tay cô: “Không vội. Em có thấy khó chịu chỗ nào không?” Giang Mạn Sanh nhớ đến mấy vết đỏ trên người: “Không có.” Vừa dứt lời, cô đã bị Lục Kỳ Thần bế bổng lên. Anh bế cô khá cao, khiến cô bật cười: “Sao anh lại bế em?” Lục Kỳ Thần: “Bế em xuống ăn sáng.” Giang Mạn Sanh: “Anh dính người quá đấy, Lục Kỳ Thần.” Được bế đi được hai bước, Giang Mạn Sanh chợt nhớ ra: “Khoan khoan. Trợ lý Phương có ở dưới nhà không?” Giọng Lục Kỳ Thần trầm ấm: “Không có.” Giang Mạn Sanh “à” một tiếng nhẹ nhõm. Hôm nay Lục Kỳ Thần cũng mặc vest đen. Giang Mạn Sanh chợt nhớ về ngày đầu họ sống chung, khi cả hai còn xa lạ và khách sáo. Nhưng dường như Lục Kỳ Thần chẳng thay đổi gì nhiều. Vẫn bận rộn như thế, vẫn giữ vẻ điềm đạm chín chắn ấy. Chỉ là với cô, anh ngày càng tốt hơn. Không còn sự khách sáo xa lạ nữa. Hai người ăn sáng đơn giản rồi cùng ra cửa. Ngay lúc ấy, Lục Kỳ Thần bất chợt hỏi: “Hôm nay em có thời gian cùng anh về nhà cũ thăm bà nội không?” Giang Mạn Sanh gật đầu: “Được ạ.” Cô cũng nhớ bà nội của Lục Kỳ Thần. Sau khi đến Thanh Hưng, Giang Mạn Sanh lại đi cùng Đỗ Gia Âm đến một trường quay. Trường quay này cách nhà cũ họ Lục khá xa. Giang Mạn Sanh và Đỗ Gia Âm chạy đi chạy lại ở đó rất lâu. Đến gần cuối buổi chiều, Giang Mạn Sanh đã gần như kiệt sức. Đỗ Gia Âm có vẻ đã quen với cường độ vận động này, vẫn còn nhảy nhót tung tăng, trong khi Giang Mạn Sanh đã tái nhợt mặt mày. Gần kết thúc, hai người ngồi xuống tổng kết công việc. Vương tổng ngồi bên cạnh từ nãy cũng đến gần. Sau khi tổng kết xong, thấy không có vấn đề gì, mọi người quyết định ai về nhà nấy. Giang Mạn Sanh liếc nhìn chiếc xe của mình. Hôm nay cô thực sự rất mệt, định đưa Đỗ Gia Âm về trước rồi một mình lái xe đến nhà cũ họ Lục. Dù chỉ nghĩ thôi đã thấy mệt, nhưng cũng đành vậy. Mệt một lúc rồi sẽ qua thôi. Đỗ Gia Âm ôm một đống túi lớn túi nhỏ, Giang Mạn Sanh cũng cúi xuống xách giúp một cái. Lúc này, một người đàn ông mặc vest, không rõ là đến thăm ban hay làm gì, có vẻ để ý đến Giang Mạn Sanh nên tiến đến muốn xin số liên lạc. Giang Mạn Sanh lắc đầu, từ chối: “Xin lỗi, không tiện.” Nhưng người đó vẫn chưa từ bỏ, một người bạn bên cạnh anh ta thở dài: “Trời ơi từ chối anh Giang của chúng tôi, cô có biết anh Giang chúng tôi là ai không? Nhiều người cầu còn không được cái phúc này đâu.” Giang Mạn Sanh lại liếc nhìn người đó: “Tôi đã nói là xin lỗi, không tiện. Cảm ơn.” Vừa dứt lời, Giang Mạn Sanh chợt nhận ra mọi người đồng loạt nhìn về một hướng. Cô cũng ngoảnh đầu nhìn theo. Thì ra là Lục Kỳ Thần và Phương Cần Chúng. Đỗ Gia Âm lên tiếng trước, cô ngồi xổm xuống mở laptop: “Người này trông quen quen. Để tôi kiểm tra trong kho tài liệu.” Lục Kỳ Thần vẫn mặc bộ vest sáng nay, đứng bên chiếc Bentley đen anh lái hôm nay. Giữa trường quay hỗn độn, dáng vẻ thanh lịch kiêu hãnh của anh nổi bật đến kỳ lạ. Giang Mạn Sanh định nói với Đỗ Gia Âm. Cùng lúc đó, Lục Kỳ Thần và Phương Cần Chúng đã đi về phía này. Đỗ Gia Âm cũng đã tìm ra thông tin: “Hóa ra là Lục tổng của tập đoàn Lục thị. Sao lại ở đây nhỉ?” Lúc này, Lục Kỳ Thần đã đến trước mặt họ, anh nhìn Giang Mạn Sanh: “Em xong việc chưa?” Giang Mạn Sanh gật đầu: “Vâng. Tụi em xong rồi.” Cùng lúc đó, Đỗ Gia Âm, Vương tổng và vị vừa nãy khoe với Giang Mạn Sanh về “Anh Giang” cùng người bạn của anh ta đều sững người. Ngay sau đó Lục Kỳ Thần đã nắm lấy tay cô: “Vậy đi được chưa?” Giang Mạn Sanh lại gật đầu, nói “Ừm, đi thôi.” Cô nhìn sang Đỗ Gia Âm, suy nghĩ một chút rồi giới thiệu: “Đây là chồng tôi.” Lục Kỳ Thần nghiêng đầu qua, Giang Mạn Sanh cũng giới thiệu: “Đây là Đỗ Gia Âm của Thanh Hưng.” Đỗ Gia Âm chào hỏi trước, còn đưa danh thiếp: “Chào Lục tổng, ngưỡng mộ đại danh từ lâu.” Lục Kỳ Thần nhận lấy, nói: “Chào cô. Cảm ơn đã chăm sóc vợ tôi.” Đỗ Gia Âm: “Lục tổng khách sáo quá.” Xe của Giang Mạn Sanh vẫn còn ở trường quay, cô dặn Đỗ Gia Âm lái giúp về, rồi đi theo Lục Kỳ Thần. Lên xe rồi, cô mới hỏi: “Sao anh lại đến đón em vậy?” Giọng Lục Kỳ Thần trầm ấm nhẹ nhàng: “Nhà cũ hơi xa. Sợ em mệt.”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back