Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Kết Hôn Với Đối Tượng Thầm Mến

Kết Hôn Với Đối Tượng Thầm Mến
Chương 70


Dù tình huống này có hơi gây sốc, và dù Phương Cần Chúng biết sếp mình là người xuất chúng, nhưng… mức độ sủng vợ này vẫn khiến anh ta phải sững người trong giây lát. Tuy nhiên, Phương Cần Chúng là ai chứ? Anh ta chỉ ngỡ ngàng có một giây rồi nhanh chóng dẫn cả đội – mỗi người một vẻ mặt khác nhau – đóng cửa rời đi. Giang Mạn Sanh nắm lấy vạt áo Lục Kỳ Thần, trái tim cô như có gì đó đang dâng trào mãnh liệt: “Cảm ơn anh. Em thực sự rất thích.” Lục Kỳ Thần đáp: “Em thích là tốt rồi.” Lúc này đã hơi muộn. Cả hai dọn dẹp qua loa rồi về phòng ngủ nghỉ ngơi. Đêm nay Giang Mạn Sanh như một chú gấu koala, bám chặt lấy người Lục Kỳ Thần, không chịu buông dù chỉ một giây. Lục Kỳ Thần chỉ khẽ cười, xoa đầu cô, để mặc cô bám trên người mình. Cuối cùng anh nói: “Ngủ ngon, bé yêu.” Đêm nay, trăng sáng, lòng bình yên Sáng hôm sau, Giang Mạn Sanh tỉnh giấc bởi một cảm giác nhẹ nhàng trên trán. Cô thấy hơi ngứa, mở mắt và thấy Lục Kỳ Thần trong bộ vest chỉnh tề đang cúi xuống hôn lên trán mình. Vừa tỉnh ngủ, người còn ngây ngô, cô nắm lấy tay anh, đưa mắt nhìn bộ vest của anh, giọng sáng sớm còn hơi khàn : “… Anh định đi đâu vậy?” Lục Kỳ Thần: “Có cuộc họp đột xuất. Tối anh về.” Giang Mạn Sanh “ừm” một tiếng rồi ngồi dậy. Lục Kỳ Thần nhìn cô: “Em muốn ngủ thêm chút nữa không?” Giang Mạn Sanh lắc đầu: “Em ngủ đủ rồi.” Lục Kỳ Thần đưa tay nhẹ nhàng xoa đôi mắt còn ngái ngủ của cô: “Hôm nay em định làm gì?” Giang Mạn Sanh nghĩ đến đống quần áo trang sức mà Lục Kỳ Thần mua cho tối qua, giọng nhẹ nhàng: “Em muốn dọn phòng quần áo.” Lục Kỳ Thần khẽ “ừm” một tiếng. Thấy cô vẫn còn ngây người, anh cúi xuống lấy dép cho cô, xỏ vào chân cô rồi bế cô vào phòng tắm. Cú bế này làm Giang Mạn Sanh tỉnh hẳn. Cô đứng trước bồn rửa mặt. Lục Kỳ Thần thậm chí còn hơi cúi người, đưa bàn chải đánh răng vào tay cô, rồi di chuyển các đồ vệ sinh trong tầm với của cô: “Anh có cần thuê người giúp việc cho em không?” Giang Mạn Sanh vội lắc đầu: “Em muốn tự dọn.” Hơn nữa, cô hơi ngớ ngẩn nhìn anh, ừm… đột nhiên cảm thấy việc anh bế cô vào phòng tắm có phải hơi quá… Như thể cô không có khả năng tự đi vậy. Giang Mạn Sanh nhét bàn chải đánh răng vào miệng, suy nghĩ một lúc rồi vẫn lên tiếng: “Em… em có thể tự đi mà!” Nói xong lại sợ mình có vẻ hơi gay gắt, vội dịu giọng thêm một tiếng: “Ờ.” Lục Kỳ Thần cười, đợi cô rửa mặt xong còn lấy khăn lau mặt cho cô. Giang Mạn Sanh: “…” Lục Kỳ Thần rõ ràng đã mặc vest giày tây, sẵn sàng ra ngoài bất cứ lúc nào, sao lại đột nhiên ở đây phụ cô rửa mặt thế này. Nhưng trái tim Giang Mạn Sanh vốn đang hơi bồn chồn giờ như có dòng suối mát chảy qua. Ngoài việc dọn phòng quần áo, Giang Mạn Sanh còn nhớ ra một việc khác cần làm. Sau khi từ chuyến công tác trở về, cô và ba đã cùng quyết định tham gia quản lý một công ty từ thiện của Giang thị. Công ty này đang triển khai một dự án trọng điểm về trẻ em vùng núi, cần mời một ngôi sao làm đại diện. Người phụ trách công ty từ thiện này, cũng chính là người thầy mà ba Giang Nam Sơn tìm cho Giang Mạn Sanh, đã nói rằng muốn cô độc lập ra quyết định cho toàn bộ dự án này. Lục Kỳ Thần nhận ra tâm trạng của cô: “Căng thẳng à?” Giang Mạn Sanh vỗ nước dưỡng da lên mặt, khẽ “ừm” một tiếng: “Một chút.” Lục Kỳ Thần mỉm cười nhẹ nhàng: “Về Đỗ Gia Âm, anh đã nhờ Phương Cần Chúng tìm hiểu. Chị ấy cũng được ba em đào tạo.Tuy tính cách có vẻ hơi lạnh nhạt, nhưng làm việc sắc sảo. Ngay cả anh cũng thấy ba em chọn rất tốt, đúng là người thích hợp để làm việc cùng em.” “Vì vậy, đừng căng thẳng.” “Hơn nữa, chị ấy học cùng trường cấp ba với chúng ta, chỉ hơn chúng ta một khóa, xem như đàn chị. Ban đầu, em có thể dùng điểm này để tạo sự gần gũi, có thể sẽ thuận lợi hơn khi trao đổi công việc.” Giang Mạn Sanh không ngờ anh còn điều tra cả chuyện này, ngước nhìn anh: “Anh… thậm chí còn tìm hiểu cả trường cấp ba của chị ấy sao?” Lục Kỳ Thần cười: “Tìm hiểu công việc của vợ mình, cũng là việc trong phận sự của anh mà.” Từ “vợ” thật sự là một từ ngữ ngọt ngào. Trái tim Giang Mạn Sanh lại trở nên mềm nhũn. Thấy cô không nói gì, Lục Kỳ Thần lại bổ sung: “Tuy là công ty nhà em, nhưng dù sao Đỗ Gia Âm cũng được ba em mời về làm mentor cho em. Nên để em có thể nhanh chóng bắt nhịp, dễ dàng tiếp thu ý kiến của chị ấy, chắc chắn chị ấy cũng cần thiết lập uy tín trước mặt em.” “Nhưng em cũng đừng vì thế mà cảm thấy gò bó trước mặt chị ấy, đây là công ty nhà em, sau này mọi quyết định đều do em đưa ra. Ở một khía cạnh nào đó, hai người các em thực ra là bình đẳng, chị ấy muốn dẫn dắt em, em cần tôn trọng chị ấy. Nếu em làm được điều đó, ấn tượng ban đầu tốt đẹp em để lại cho chị ấy là niềm tin” “Nhưng, bước đầu không làm được cũng không sao, em vẫn có thể dùng từng lời nói, hành động sau này để chứng minh.” “Và, bất cứ khi nào gặp vấn đề gì, đều có thể hỏi anh.” Lục Kỳ Thần cẩn thận xác nhận tình trạng của cô: “Bây giờ còn căng thẳng không?” Giang Mạn Sanh lắc đầu, sau một đoạn nói chuyện như vậy, có vẻ cô thực sự không còn căng thẳng nữa. Cô nhìn Lục Kỳ Thần: “Có phải khuôn mặt anh lúc nào cũng nghiêm túc không? Em cảm thấy anh chỉ cần đứng đó như là hiện thân của niềm tin vậy.” Lục Kỳ Thần cười: “Vậy hiện thân của niềm tin giờ đi được chưa?” Giang Mạn Sanh gật đầu. Nhưng… có vẻ như Lục Kỳ Thần không có ý định đi ngay, ánh mắt anh vẫn dừng lại trên môi cô. Giang Mạn Sanh: “…” Lục Kỳ Thần thật sự… Cô bất đắc dĩ quay mặt về phía anh, nhắm mắt lại, giọng nhỏ nhẹ: “Hai đứa mình có phải quá ngọt ngào rồi không?” Sau đó, giây tiếp theo, cô cảm nhận được đôi môi hơi lạnh của Lục Kỳ Thần chạm lên mí mắt, anh rất nhẹ nhàng hôn lên hàng mi của cô, giọng trầm thấp: “Bé yêu, chào buổi sáng.” Đó là khoảnh khắc bắt đầu của một ngày mới. Câu chào buổi sáng đầu tiên cô nhận được hôm nay. Nhưng việc gọi “bé yêu” thế này, Lục Kỳ Thần cũng đã quen một cách tự nhiên. Giang Mạn Sanh vừa cảm thấy ngọt ngào trong lòng, vừa hơi ngứa ngáy. Môi anh rất lạnh, có lẽ vì cũng vừa mới rửa mặt xong, còn mang hương vị kem đánh răng trà xanh giống cô, từ từ lan tỏa từ hàng mi của cô, lan đến trái tim đang đập rộn ràng, có chút xao động. Rồi giây tiếp theo, mọi xao động đều lắng xuống. Giọng Lục Kỳ Thần trầm ấm mang theo chút mát lạnh: “Anh hy vọng em có một ngày vui vẻ.” Trái tim Giang Mạn Sanh lại trở nên mềm nhũn như kẹo bông. “Vậy…” Giọng cô ngọt ngào, ôm lấy eo Lục Kỳ Thần: “Bé yêu, chào buổi sáng.” “Chúc anh có một ngày làm việc hiệu quả.” Nếu “bé yêu” là lời âu yếm, vậy anh cũng là bé yêu của cô.
 
Kết Hôn Với Đối Tượng Thầm Mến
Chương 71


Lục Kỳ Thần không nghĩ có ngày mình lại được gọi là “Bé yêu”. Sau khi ngồi lên xe, Phương Cần Chúng nhận một cuộc điện thoại, có vẻ là từ vợ anh ta. Phương Cần Chúng liếc nhìn Lục Kỳ Thần, và anh gật đầu như thường lệ, cho phép nghe điện thoại trước. Không phải chuyện gì to tát, nhưng cũng chẳng phải việc vặt. Lục Kỳ Thần chỉ loáng thoáng nghe thấy cách xưng hô “Cô Trần Văn San”. Trần Văn San là vợ của Phương Cần Chúng. Sau khi cúp máy, Lục Kỳ Thần tò mò hỏi: “Sao cậu lại gọi vợ mình là cô Trần Văn San vậy?” Đây là lần đầu tiên Lục Kỳ Thần hỏi về chuyện gia đình của Phương Cần Chúng, khiến anh ta ngỡ ngàng: “Vợ tôi cũng gọi tôi là anh Phương Cần Chúng mà.” Không hiểu ý định của sếp khi hỏi câu này, anh ta suy nghĩ một chút rồi thêm vào: “…Chúng tôi cũng là vợ chồng lâu năm rồi, đâu giống mấy cặp trẻ mới yêu cứ gọi nhau là bé yêu, anh yêu.” Lục Kỳ Thần khẽ “ừm” một tiếng rồi không nói gì thêm. Nhưng Phương Cần Chúng rõ ràng nhận ra hôm nay tâm trạng của sếp mình có vẻ không tệ. Buổi gặp mặt xã giao hôm nay diễn ra tại một khách sạn sang trọng ở trung tâm thành phố. Khi Lục Kỳ Thần và Phương Cần Chúng chưa kịp bước vào thang máy thì đã gặp hai người. Một người là ông Trần, người đã sắp xếp buổi gặp này để thảo luận về vấn đề mua bán với Lục Kỳ Thần. Ông từng có quan hệ làm ăn với ba của Lục Kỳ Thần, là người rất tốt và luôn được Lục Kỳ Thần kính trọng. Người còn lại là một đại gia mới nổi trong giới kinh doanh tên Chu Thần Bang, Lục Kỳ Thần cũng có nghe qua. Họ chào hỏi đơn giản. Khi buổi tiệc trôi qua được nửa, sau khi nói xong chuyện công việc, mọi người bắt đầu tán gẫu. Ông Trần cũng bộc lộ mục đích thứ hai của buổi gặp mặt này – giới thiệu Chu Thần Bang với Lục Kỳ Thần. Lục Kỳ Thần không có ý phản đối. Trong lúc đó, Chu Thần Bang nâng ly rượu lên mời Lục Kỳ Thần đang ngồi ở vị trí chủ tọa: “Lục tổng, hy vọng chúng ta có cơ hội hợp tác.” Lục Kỳ Thần không tỏ vẻ kiêu căng hay lên giọng, vẫn dành đủ mặt mũi cho vị đại gia mới nổi xuất thân từ gốc rễ này. Anh khẽ gật đầu và uống cạn ly rượu. Trò chuyện được một lúc, bất ngờ họ phát hiện ra Chu Thần Bang và Lục Kỳ Thần cùng khóa tại một trường cấp ba. Ông Trần nói: “Nhưng Kỳ Thần học ban tự nhiên, đứng nhất khối tự nhiên. Còn Thần Bang học ban văn, cũng đứng nhất khối văn suốt gần ba năm, chỉ có lúc thi đại học mới bị một nữ sinh vượt qua.” Lúc này Lục Kỳ Thần dĩ nhiên đã biết người đứng nhất khối văn đó chính là Giang Mạn Sanh. Nghe đến đây, anh hiếm khi tỏ ra hứng thú. Cả hai người đều nhận ra Lục Kỳ Thần có vẻ quan tâm đến chủ đề này. Ông Trần còn nói thêm: “Tên gì nhỉ? Hình như họ Giang gì đó. Trong tên có chữ Mạn.” Chỉ một câu ngắn ngủi đó cũng đủ để Lục Kỳ Thần xác nhận người họ đang nói đến chính là Giang Mạn Sanh. Nhưng Chu Thần Bang có vẻ không muốn để cái tên Giang Mạn Sanh trở thành đề tài câu chuyện trên bàn rượu. Anh ta cũng không nương theo chủ đề mà ông Trần đưa ra để nói ra tên Giang Mạn Sanh. Lục Kỳ Thần vẫn lặng lẽ lắng nghe. Nhưng ông Trần có vẻ không có ý định dừng lại ở chủ đề này, còn kể ra một chuyện cũ mà Lục Kỳ Thần chưa từng biết: “Nói ra thì Thần Bang còn thầm thương trộm nhớ cô bé đó nhiều năm đấy.” “Mãi đến khi cả hai lên đại học, sau này có mấy đàn em sao chép vở ghi của cô ấy mới biết là hai người thầm thương nhau.” Nghe đến đây, Lục Kỳ Thần ngẩng đầu lên. Qua lời kể của ông Trần, câu chuyện giữa Chu Thần Bang và Giang Mạn Sanh là thế này… Trong khối văn của họ, thực ra Chu Thần Bang luôn là người đứng đầu, còn Giang Mạn Sanh thường xuyên đứng thứ hai trong suốt gần ba năm. Cô ấy là một nữ sinh chăm chỉ đến mức khiến tất cả mọi người phải nể phục, gần như đuổi theo thành tích của Chu Thần Bang suốt ba năm trời. Không khó để Chu Thần Bang chú ý đến một cô gái xinh đẹp và hiếu học như vậy. Anh ta ngày nào cũng theo dõi thành tích của Giang Mạn Sanh, để đề phòng cô thực sự vượt qua mình. Cứ nhìn ngắm như thế, đến khi phát hiện ra trong cảm xúc của mình đã len lỏi sự xót xa, đã không kìm được mà đem lòng yêu cô. Nhưng cả hai đều là những người đặt thành tích học tập lên hàng đầu, nên dù vậy Chu Thần Bang chưa từng một lần bày tỏ tình cảm. Về sau Giang Mạn Sanh thi đỗ vào Đại học Bắc Kinh, còn Chu Thần Bang vào Đại học Nam Kinh. Có những đàn em biết được chuyện Giang Mạn Sanh đã vượt lên đứng nhất khối trong kỳ thi đại học cuối cùng, rồi vô tình phát hiện trong vở ghi của Giang Mạn Sanh có viết chữ “Thần”, từ đó mới “biết” hai người này thầm thương nhau. Nhưng hai người một nam một bắc, không còn gặp lại nhau nữa. Và đó trở thành một câu chuyện tình thanh xuân BE đẹp về mối tình thầm kín song hướng yêu nhau mà rất nhiều người ở trường cấp ba của họ đều biết đến. Ông Trần nói tiếp: “Giờ Thần Bang về Bắc Kinh phát triển, nghe nói cô gái đó cũng ở Bắc Kinh, nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội gặp mặt.” Nghe câu nói này, ánh mắt Lục Kỳ Thần dừng lại thật lâu trên người Chu Thần Bang. Chu Thần Bang không hiểu tại sao vị lãnh đạo tập đoàn Lục thị được mọi người kính nể này lại tỏ ra quan tâm đến chuyện tình thanh xuân nhỏ nhặt của mình như vậy. Anh ta thậm chí còn hơi khó chịu khi cô gái mình từng thích thời cấp ba trở thành đề tài câu chuyện trên bàn rượu. Còn Lục Kỳ Thần lại đang nghĩ đến chuyện khác. Anh đang đánh giá. Người tên Chu Thần Bang này quả thật rất xuất sắc, và câu nói kia của ông Trần cũng không sai. — “Chu Thần Bang nghe nói cô gái đó cũng ở Bắc Kinh, vẫn chưa tìm được cơ hội gặp mặt.” — “Mới biết được hai người này thầm thương nhau.” Lục Kỳ Thần nhìn Chu Thần Bang, đột nhiên hỏi: “Bây giờ vẫn còn thích không?” Chu Thần Bang sững người, anh ta là người ghét bị người khác lợi dụng chuyện tình cảm, nên đưa ra câu trả lời mập mờ: “Hồi đó thích hơn.” Bây giờ Chu Thần Bang vẫn còn thích Giang Mạn Sanh. Lục Kỳ Thần rất tin điều này. Đã lâu rồi anh không thấy trong giới kinh doanh có một người thuần khiết, xuất sắc như Chu Thần Bang. Cuối cùng khi tiệc kết thúc, trời đã khá muộn. Lục Kỳ Thần quên lấy điện thoại, Chu Thần Bang giúp anh lấy, Lục Kỳ Thần chỉ nhìn anh ta, lịch sự nói cảm ơn. Chu Thần Bang: “Mong Lục tổng chiếu cố nhiều hơn.” Lục Kỳ Thần: “Ừ.” Khi Giang Mạn Sanh về đến nhà, cô dọn dẹp tủ quần áo đến tận khuya. Cô sắp xếp mọi thứ ngăn nắp, khiến cả tủ quần áo trông rực rỡ hẳn lên. Cuối cùng cô còn thử một trong những bộ đồ Lục Kỳ Thần đã mua cho mình. Một chiếc váy dài màu xanh ngọc. Màu này hơi sẫm, khá khó mặc. Nhưng khi Giang Mạn Sanh khoác lên người thì rất đẹp, càng làm nổi bật làn da trắng như tuyết của cô, vòng eo cũng được tôn lên hoàn hảo. Cô ngắm mình trong gương. Lục Kỳ Thần thật sự rất hiểu sở thích của cô, anh có con mắt thẩm mỹ rất tốt. Bỗng nhiên cô nhớ đến những ghi chú Lục Kỳ Thần đã viết khi chọn từng bộ quần áo này cho cô. Cô lại thấy xúc động. Giang Mạn Sanh bật nhạc trong lúc thử đồ, nên không nghe thấy tiếng người đẩy cửa bước vào. Ban đầu khi Lục Kỳ Thần về đến nhà, anh không thấy Giang Mạn Sanh đâu. Hôm nay anh uống khá nhiều rượu, giờ thậm chí còn hơi đau đầu. Anh cởi áo vest, thay dép đi trong nhà, rồi nghe thấy tiếng sột soạt từ phòng thay đồ vọng ra. Sau đó anh đẩy cửa phòng thay đồ ra, nhìn thấy Giang Mạn Sanh trong chiếc váy dài màu xanh ngọc, cô đang ngồi xổm chọn lựa quần áo. Phòng thay đồ đã được cô sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, Lục Kỳ Thần nhận ra Giang Mạn Sanh rất giỏi việc sắp xếp đồ đạc. Không biết còn tưởng cô là chuyên gia về việc dọn dẹp. Lúc này Giang Mạn Sanh nghe thấy tiếng động, quay lại thấy anh, liền đứng dậy: “Anh về rồi à?” Lục Kỳ Thần cố kìm nén giọng điệu, khẽ “ừ” một tiếng. Ánh mắt anh dừng lại hoàn toàn trên chiếc váy xanh ngọc Giang Mạn Sanh đang mặc. Khi chọn váy này anh đã biết Giang Mạn Sanh mặc vào sẽ đẹp, nhưng không ngờ lại đẹp đến vậy. Anh kéo Giang Mạn Sanh về phía mình, dịu dàng hỏi: “Sao lại mặc mỏng manh thế này? Không lạnh sao?” Giang Mạn Sanh đã ngửi thấy mùi rượu khá nồng trên người anh: “Em không lạnh đâu. Em chỉ thử một chút thôi, lát nữa sẽ thay ra. Anh uống nhiều lắm phải không? Để em nấu…” Nhưng cô chưa kịp nói hết câu đã bị Lục Kỳ Thần bế ngồi lên bàn trang điểm. Giang Mạn Sanh giật mình, vòng tay ôm cổ anh: “Sao vậy? Anh uống nhiều quá phải không?” Nhưng Lục Kỳ Thần không trả lời câu hỏi của cô: “Sao lại đẹp thế này.” Giang Mạn Sanh hoàn toàn không hiểu anh làm sao, ngoan ngoãn đáp: “Do anh chọn đấy.” Nhưng Lục Kỳ Thần vẫn hơi lo cô lạnh, với tay lấy chiếc áo vest của mình khoác lên người cô: “Chờ tí nữa hãy thay, được không?” Giang Mạn Sanh khẽ “hửm?” một tiếng, rồi đáp: “Được ạ.” Nhưng cô không biết anh định làm gì. Lục Kỳ Thần lại nghĩ đến câu nói kia. — “Mới biết được hai người này thầm thương nhau.” Cảm xúc chưa từng có bỗng ập đến đột ngột. Lục Kỳ Thần biết mình đang ghen, và đang cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình. Nhưng ý nghĩ Giang Mạn Sanh có thể thuộc về người khác khiến anh đau lòng. Giờ phút này anh chỉ có thể nhìn chằm chằm Giang Mạn Sanh: “Giờ có thể hôn em không?” Giang Mạn Sanh hơi ngớ người, nhưng vẫn gật gật đầu. Sau đó Lục Kỳ Thần siết chặt eo cô, kéo cả người cô vào lòng mình, nâng cằm cô lên và hôn lên môi cô. Ban đầu nụ hôn của anh có chút vội vàng, nhưng Giang Mạn Sanh như một con mèo nhỏ, khi bị anh hôn còn đưa tay nhẹ nhàng cào cổ anh, có lẽ là cảm nhận được tâm trạng không vui của anh, muốn giúp anh dịu bớt đi. Trái tim Lục Kỳ Thần càng thêm rối loạn. Anh bắt đầu rất nhẹ nhàng, rất dịu dàng m*t môi cô, cuối cùng dừng lại, nhìn thẳng vào đôi mắt Giang Mạn Sanh, giọng khàn đặc: “Bé yêu.” “Anh muốn em.
 
Kết Hôn Với Đối Tượng Thầm Mến
Chương 72


Khi Giang Mạn Sanh mới 17-18 tuổi, như bao cô gái bình thường khác, cô đã từng có một giấc mơ màu trắng. Tại sao lại gọi là màu trắng ư? Chuyện bắt đầu từ một tiết thể dục. Hôm đó Giang Mạn Sanh đang đến kỳ nên xin nghỉ một tiết. Bạn cùng bàn có vài câu hỏi muốn nhờ cô giải đáp nên cũng theo về lớp cùng. Khi hai cô gái về đến lớp, cách chỗ họ hai dãy bàn có mấy nam sinh không biết là xin nghỉ hay trốn tiết, đang chen chúc nhau xem gì đó trên điện thoại. Giang Mạn Sanh chẳng để tâm, chỉ yên lặng ngồi vào chỗ làm bài. Khoảng mười phút sau, vài nam sinh mặc đồng phục bóng rổ cũng vào lớp, rồi cả đám xúm lại một chỗ. Sau tiếng “Ê trong lớp còn con gái kìa, thôi thôi… Cắm tai nghe vào đi”, không hiểu sao chiếc điện thoại bị chen ra ngoài, dây tai nghe “phựt” một tiếng đứt ra, rơi xuống dưới chân Giang Mạn Sanh và bạn cùng bàn. Những âm thanh ái muội lập tức vang vào tai Giang Mạn Sanh. Cô khẽ cúi đầu, thấy hai thân thể trắng ngần quấn quýt lấy nhau, cùng với những biểu cảm đắm đuối, kìm nén trên gương mặt nam nữ. Giang Mạn Sanh sững người một giây, chiếc điện thoại ngay dưới chân, cô vươn tay định chạm vào nhưng trong thoáng chốc không biết nên nhặt hay không nên nhặt. Giang Mạn Sanh nghiêng đầu liếc nhìn mấy nam sinh kia. May thay một trong số họ phản ứng nhanh nhặt lấy điện thoại, tắt video đi, cả đám tỏ vẻ ngượng nghịu: “Xin lỗi nhé, vô ý làm đứt tai nghe. Các cậu… học tiếp đi. Cố lên!” Giang Mạn Sanh chỉ “ừ” nhẹ một tiếng. Bạn cùng bàn ghé tai thì thầm: “Con trai cấp ba toàn thế này đấy…” Giang Mạn Sanh khựng lại, không muốn bàn về chủ đề này: “Bài nào cậu chưa hiểu? Đưa đây xem nào.” Một sự cố nhỏ như vậy, nhưng lại để lại trong Giang Mạn Sanh những dư âm đen tối cứ lan dần trong tâm trí như mực loang. Chỉ cần nghĩ đến những hình ảnh đó, cô lại cảm thấy như có những vệt đen lan tỏa khắp cơ thể, rồi buồn nôn, muốn nôn mửa. Triệu chứng này kéo dài cho đến tối hôm đó, khi cô đi học về ký túc xá, tình cờ gặp Lục Kỳ Thần mặc đồng phục ở góc cầu thang. Giang Mạn Sanh vừa bước xuống cầu thang, bạn cùng bàn phía sau gọi với: “Sanh à, quên cầm bình nước nóng kìa.” Giang Mạn Sanh vội quay đầu: “Ừ nhỉ.” Nhưng cô không đứng vững, suýt ngã. Ngay lập tức có người đưa tay đỡ lấy. Giang Mạn Sanh quay lại, chạm phải ánh mắt của Lục Kỳ Thần. Anh nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay cô. Hôm đó Lục Kỳ Thần mặc đồng phục mùa hè màu trắng, tay áo xắn lên để lộ một đoạn cánh tay rắn chắc. Anh cúi đầu nhìn cô, giọng lạnh nhưng lịch sự: “Coi chừng. Đừng ngã.” Giang Mạn Sanh có lẽ đỏ mặt, vội rút tay về: “Ừ. Cảm ơn.” Rồi Lục Kỳ Thần lên lầu. Đêm đó, Giang Mạn Sanh nằm mơ thấy một Lục Kỳ Thần không mảnh vải che thân. Đủ để một thiếu nữ khi tỉnh giấc e thẹn vì giấc mơ đầy ** *n ấy, nhưng điều đầu tiên Giang Mạn Sanh nhận ra là, cùng với giấc mơ đó, cùng với hình ảnh Lục Kỳ Thần trong bộ đồng phục trắng, những vệt đen như mực loang trong người cô đã tan biến, như một cơn cảm vặt của tuổi dậy thì vậy. Khi cô còn là cô gái mười mấy tuổi, dù chưa hiểu hết nhưng vẫn theo bản năng ngây thơ khao khát tình yêu, có gì sai đâu? Còn bây giờ, Giang Mạn Sanh đã trưởng thành hơn, hiểu biết nhiều hơn, dù vẫn chưa hết ngây thơ nhưng có lẽ cô cũng khao khát những điều mà Lục Kỳ Thần mang lại. Vì thế lúc này — Dù nghe Lục Kỳ Thần nói câu “Anh muốn em” khiến cơ thể Giang Mạn Sanh căng cứng, người cũng rõ ràng căng thẳng, nhưng cô vẫn nhìn thẳng vào đôi mắt đầy d*c v*ng hỗn loạn chưa từng thấy của anh, khẽ gật đầu. Rồi, cô tiếp tục v**t v* cổ anh hỏi: “Sao thế?” Lúc này, Lục Kỳ Thần cũng đã bình tĩnh lại, anh nhẹ nhàng, từng chút một hôn lên môi Giang Mạn Sanh, thậm chí còn hơi mạnh bạo ôm lấy eo cô, kéo cô áp sát vào người: “Em có biết Chu Thần Bang không?” Hôm nay Lục Kỳ Thần mặc áo sơ mi đen, quần tây đen, dáng người cao ráo, cử chỉ toát lên khí chất thành thục. Còn Giang Mạn Sanh mặc váy dài lụa xanh ôm body, tóc xoăn buông xõa, chỉ cài một kẹp tóc bạc nhỏ phía sau, dịu dàng xinh đẹp. Cô bị Lục Kỳ Thần bế ngồi lên quầy bếp, hoàn toàn nằm gọn trong vòng tay anh, tay anh đặt trên eo cô, ánh đèn trên đầu hắt xuống đồng hồ, tạo thành một vệt sáng nhạt. Anh cúi đầu nhìn Giang Mạn Sanh, hôn Giang Mạn Sanh. Giang Mạn Sanh ngẩng đầu, rất nghiêm túc nhìn anh, nhẹ nhàng đáp lại nụ hôn. Hôm nay họ mặc hai màu sắc đối lập rõ rệt. Nhưng lúc này, tư thế này như một bức tranh sơn dầu về tình yêu nồng đậm sâu sắc. Nhưng… Chu Thần Bang? Nếu Lục Kỳ Thần không nhắc đến cái tên này, ấn tượng của Giang Mạn Sanh về người đó chỉ còn lại chút ít, cô phải cố gắng lắm mới theo kịp học bá. Giang Mạn Sanh khẽ “ừm” một tiếng: “Anh ta là bạn học cấp ba của em.” Lục Kỳ Thần hơi dùng sức bóp eo cô: “Hồi cấp ba em thích anh ta?” Giang Mạn Sanh lắc đầu: “Không có. Em không thích.” Lông mày Lục Kỳ Thần hơi dãn ra, giọng trầm pha chút lạnh: “Anh ta thích em “ Và có lẽ bây giờ vẫn thế. Nhưng những lời này Lục Kỳ Thần không nói ra. Chu Thần Bang thích cô ư? Giang Mạn Sanh nhìn hoang mang: “Không có đâu.” “Em có nghe chuyện tin đồn về tụi em từ các đàn em khóa dưới. Là giả đấy.” Lục Kỳ Thần khẽ hừ lạnh, nhớ lại ánh mắt Chu Thần Bang khi nhắc đến Giang Mạn Sanh, rõ ràng là ánh mắt của một người đàn ông đang yêu, khẽ nói: “Sao ngốc thế.” Giọng anh quá nhỏ, Giang Mạn Sanh không nghe thấy, mà anh cũng không có ý định cho cô nghe. Nhưng đầu óc cô vẫn đang nghĩ “Chắc Lục Kỳ Thần uống nhiều rượu quá”, “Anh đừng hiểu lầm, em chưa từng thích anh ta. Anh đi tắm trước nhé? Em nấu canh giải rượu cho anh.” Lục Kỳ Thần đỡ cô xuống, Giang Mạn Sanh vẫn không hiểu: “Anh gặp Chu Thần Bang à? Em còn không biết bây giờ anh ta làm gì nữa.” Lục Kỳ Thần đáp ngay: “Em tốt nhất đừng biết.” Lúc này Giang Mạn Sanh cũng đã hiểu ra, từ lúc vào nhà Lục Kỳ Thần cứ ôm cô hôn cô, nói muốn cô: “Lục Kỳ Thần. Anh lại ghen phải không?” Lục Kỳ Thần lại ôm lấy eo cô, kéo cô vào lòng, nhẹ nhàng hôn lên trán, cuối cùng chỉ khẽ đáp bất lực: “Đúng vậy.”
 
Kết Hôn Với Đối Tượng Thầm Mến
Chương 73


Anh lại ghen rồi” Không hiểu sao, Giang Mạn Sanh chợt nhớ đến câu nói của Triệu Xu trước đó về chuyện tình yêu của người khác. Lúc đó cô thầm nghĩ, chàng trai đó đúng là đã bị cô gái kia “ăn đứt” rồi. Có vẻ như Lục Kỳ Thần thực sự rất thích cô. Nghĩ đến đây, tim Giang Mạn Sanh như tan chảy, cô thích nhìn vẻ ghen tuông của anh. Nhưng cô cũng không muốn Lục Kỳ Thần cảm thấy bất an. Một lúc sau, Lục Kỳ Thần tắm xong bước ra, Giang Mạn Sanh cũng vừa pha xong trà táo giải rượu. Anh mặc bộ đồ ở nhà màu đen, tóc còn ướt, toàn thân thoảng hương thơm dễ chịu, trở lại vẻ điềm tĩnh, chín chắn thường ngày. Trà vẫn còn hơi nóng, cô vừa đặt xuống trước mặt anh thì đã bị Lục Kỳ Thần kéo vào lòng. Lục Kỳ Thần khẽ hỏi: “Em gặp Đỗ Gia Âm rồi à?” Giang Mạn Sanh gật đầu: “Vâng. Chị ấy cũng khá dễ gần” “Nhưng hôm nay chúng em chỉ gặp mặt nói chuyện sơ qua thôi, ngày mai mới đến phim trường để thử vai.” Lục Kỳ Thần khẽ “ừ” một tiếng…” Anh ôm cô trong lòng, từ từ uống hết ly trà táo giải rượu. Người Lục Kỳ Thần tỏa ra mùi hương gỗ nhẹ nhàng, dễ chịu. Cô thích mùi hương này. Anh v**t v* eo cô, bàn tay to lớn ôm lấy vòng eo thon, rồi khẽ nói: “Eo em có vẻ quá nhỏ.” Giang Mạn Sanh khẽ “hửm?” một tiếng. Sao cô thấy câu này quen quen? Rồi Lục Kỳ Thần lại nói nhỏ: “Cái bình luận kia không nói sai, anh chưa từng để ý là nó nhỏ đến vậy.” Hả?! Giang Mạn Sanh chợt cứng người. Cô nhớ ra rồi, hôm đó trước khi xem phim “Tình Nhân” với anh, cô đã đọc được những bình luận dưới tấm ảnh chụp hai người đi siêu thị: “Tay sếp Lục to vậy sao? Hay là eo vợ sếp quá nhỏ?” “Aaaaa không khí này… có thể tiến thẳng vào chuyện chính không!!!” “Chắc chắn họ đã ‘ăn cơm’ rồi, trời ơi!” Vậy là hôm đó khi nhặt điện thoại giúp cô, anh đã nhìn thấy những bình luận này trên điện thoại của cô sao? Hay là… anh đã thấy ở đâu đó? Giang Mạn Sanh ngồi im không nhúc nhích. Ngay sau đó, Lục Kỳ Thần bóp nhẹ tay cô: “Em còn muốn xem ‘Tình Nhân’ không?” Giờ thì cô chắc chắn rồi, Lục Kỳ Thần đã đọc được những bình luận đó trên điện thoại của cô trước khi xem phim hôm đó. Kể cả những từ như “tiến thẳng vào chuyện chính” nữa sao? Giang Mạn Sanh hơi lúng túng nhìn bàn tay đẹp đẽ của anh đang nắm tay mình. Nhưng ‘Tình Nhân’ vẫn chưa xem xong, cô gật đầu: “Vâng, em muốn xem.” Lần trước họ chỉ xem được khoảng hơn mười phút. Giang Mạn Sanh ngồi xổm trước màn hình điều chỉnh lại tiến độ, xong xuôi thì quay lại ngồi cạnh anh trên sofa. Tay anh nhẹ nhàng vòng qua eo cô. Nhưng mới xem được khoảng mười lăm phút, khi Giang Mạn Sanh quay đầu lại, cô phát hiện Lục Kỳ Thần đã nhắm mắt ngủ thiếp đi. “Giang Mạn Sanh vội vàng tạm dừng phim. Nhìn nét mặt mệt mỏi của Lục Kỳ Thần, cô lấy một chiếc gối nhỏ đặt nhẹ bên cạnh đầu anh. Phòng khách tắt đèn, chỉ còn ánh sáng từ màn hình. Dưới ánh sáng mờ ảo, cô ngắm khuôn mặt đẹp trai của anh, chợt thấy nhói lòng. Sao cô lại bắt anh xem phim với mình chứ? Rõ ràng anh đã làm việc cả ngày, chắc chắn rất mệt rồi. Cô kéo chiếc chăn lông từ bên cạnh, đắp nhẹ lên người anh. Trong lúc đó, Lục Kỳ Thần vô thức vòng tay ôm lấy eo cô. Bị anh ôm như vậy, Giang Mạn Sanh không dám cử động mạnh nữa. Trong không gian yên tĩnh, Giang Mạn Sanh cứ thế tựa vào bên cạnh Lục Kỳ Thần, lặng lẽ nhìn anh. Cửa sổ phòng khách chưa đóng, gió mát từ bên ngoài thổi vào. Nhiệt độ trong phòng dễ chịu, mùi hương gỗ nhẹ nhàng từ người Lục Kỳ Thần phảng phất quanh cô. Cô nhẹ nhàng nắm lấy tay anh, cảm nhận nhiệt độ cơ thể dễ chịu của anh. Có lẽ vì chưa ngủ say, Lục Kỳ Thần cũng khẽ nắm lại tay cô. Tim Giang Mạn Sanh như tan chảy. Rồi cô chợt nhớ đến vẻ ghen tuông của anh lúc nãy. Giang Mạn Sanh suy nghĩ một lúc, với tay lấy một chiếc hộp nhỏ từ bên cạnh – đây là thứ cô vừa lấy từ phòng ngủ ra trước khi xem phim. Bên trong là một đôi nhẫn. Chỉ là một đôi nhẫn đôi đơn giản. Hai người họ chưa từng mua nhẫn cưới, Giang Mạn Sanh cũng không có thói quen đeo nhẫn. Đôi nhẫn này chỉ là do cô thấy đẹp nên mua khi đi dạo phố, rồi cất vào một góc. Nhưng bây giờ, cô muốn cho Lục Kỳ Thần cảm giác an toàn… Giang Mạn Sanh đeo chiếc nhẫn nữ vào ngón tay mình, rồi lấy chiếc nhẫn nam, từ từ đẩy vào ngón áp út của Lục Kỳ Thần. Cô cứ nghĩ sẽ không vừa. Nhưng… nó vừa vặn một cách hoàn hảo. Giang Mạn Sanh đặt tay mình vào lòng bàn tay anh, khẽ so sánh. Hai chiếc nhẫn nhỏ xinh đang nằm trên tay họ. Dường như trong khoảnh khắc này, Giang Mạn Sanh chợt hiểu được ý nghĩa của việc đôi lứa đeo nhẫn. Không phải vì lãng mạn, cũng chẳng phải vì ý nghĩa to lớn gì về mặt hình thức, mà chỉ là một cảm xúc ấm áp, dịu dàng len lỏi trong tim cô. Nhưng ngay sau đó, tay Lục Kỳ Thần rời khỏi tay cô. Giang Mạn Sanh giật mình, ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt của Lục Kỳ Thần – không biết từ khi nào anh đã tỉnh giấc. Anh giơ tay lên, nhìn chiếc nhẫn trên tay mình. Rồi Lục Kỳ Thần mỉm cười nhẹ nhàng, nụ cười thật nhẹ, thật thanh tao: “Em đang làm gì vậy?” Sao Lục Kỳ Thần có thể đẹp trai đến thế nhỉ? Giang Mạn Sanh tự hỏi. Trong lúc cô còn đang ngẩn người, Lục Kỳ Thần đã nhẹ nhàng nắm lấy tay đeo nhẫn của cô. Hai bàn tay đan vào nhau, chiếc nhẫn trên tay anh vừa mới đeo vào còn lạnh, chạm vào da thịt cô, tạo cảm giác dễ chịu. Chiếc nhẫn trên tay cô cũng vậy, thật thoải mái. Giang Mạn Sanh khẽ nói: “Là nhẫn đôi.” Lục Kỳ Thần ngồi dậy, anh có vẻ rất thích chiếc nhẫn đó, kéo Giang Mạn Sanh ngồi vào lòng mình: “Sao em ngọt ngào thế, bé yêu?” Giang Mạn Sanh cũng ngoan ngoãn ôm lấy anh. Lúc Lục Kỳ Thần làm động tác này thì không có ý gì khác, nhưng điều khiển từ xa đặt ngay bên cạnh, trong lúc cử động, phim lại được phát tiếp. Ở phút thứ 38 của bộ phim ‘Tình Nhân’, chàng công tử nhà giàu và cô gái Pháp có lần đầu tiên bên nhau. Giống như… lúc này đây, Lục Kỳ Thần đang ôm Giang Mạn Sanh vào lòng. Không biết phim có tiếng gì, Giang Mạn Sanh nghiêng đầu nhìn, rồi cô thấy cảnh đó. Chàng công tử nhà giàu dịu dàng bế cô gái Pháp tr*n tr**ng lên giường. Mặt cô đỏ bừng lên, theo phản xạ run nhẹ, nhìn về phía Lục Kỳ Thần. Ánh mắt Lục Kỳ Thần lại trở về như lúc nói “Bé yêu, anh muốn em”. Chỉ một ánh mắt như vậy, Giang Mạn Sanh đã biết đêm nay không phải đêm bình thường. Giang Mạn Sanh vẫn ôm chặt cổ anh. Cơ thể cô như chỉ trong một giây đã bắt đầu nóng ran, dính díu, giọng nói cũng trở nên khàn đặc, thậm chí còn hơi run: “…Lục Kỳ Thần.” “Kéo rèm cửa trước đã. Được không?” Lúc này, qua cửa kính sát đất, có thể nhìn thấy ánh trăng dịu dàng như tơ lụa đổ xuống giữa các tòa nhà, nhưng với loại kính cách âm này, từ bên ngoài không thể nhìn thấy bên trong. Lục Kỳ Thần xoa nhẹ mái tóc xoăn của cô để trấn an: “Bên ngoài không nhìn thấy đâu.” Nhưng Giang Mạn Sanh vẫn quá căng thẳng, nên Lục Kỳ Thần trực tiếp bế cô đến trước cửa sổ để kéo rèm. Giang Mạn Sanh cả người treo trên người anh. Rèm được kéo kín mít, căn phòng càng tối hơn, chỉ còn ánh sáng lập lòe từ màn hình. Không gian riêng tư hoàn toàn thuộc về hai người họ. Lúc này, phim bắt đầu phát ra những âm thanh mập mờ, Giang Mạn Sanh lại lên tiếng: “Tắt… tắt phim đi anh.” Nhưng lần này Lục Kỳ Thần không làm theo lời cô. Họ quay lại sofa. Cô ngồi trên đùi Lục Kỳ Thần, anh trực tiếp cúi xuống hôn cô thật nhẹ nhàng. Ban đầu Giang Mạn Sanh còn rất căng thẳng, nhưng Lục Kỳ Thần hôn cô dịu dàng như vậy, trấn an cô. Cô bắt đầu bình tĩnh lại, muốn rất nhiều, rất nhiều tình yêu của anh. Nhưng không biết hôn bao lâu, dần dần nụ hôn bắt đầu mang theo d*c v*ng, lưỡi anh nhịp nhàng quấn lấy lưỡi cô, như vẽ vòng tròn trong khoang miệng cô. Giang Mạn Sanh cố gắng ôm chặt Lục Kỳ Thần, muốn đáp lại nụ hôn. Nhưng tất cả so với Lục Kỳ Thần, đều bị nuốt trọn hoàn toàn.” Một lúc sau, nụ hôn lại trở nên dịu dàng và triền miên, Lục Kỳ Thần cuối cùng m*t nhẹ môi cô vài cái rồi rời ra. Cô vẫn ôm chặt cổ anh, nhưng đôi mắt đã ướt đẫm. Cô chỉ cảm thấy nguy hiểm, lại không biết Lục Kỳ Thần định làm gì, khẽ gọi tên anh: “Lục Kỳ Thần.” Lục Kỳ Thần vẫn dịu dàng như vậy: “Hửm?” “…Anh còn muốn làm gì nữa?” Giọng Giang Mạn Sanh hơi khàn vì nụ hôn và sự căng thẳng. Cô có phần thích việc Lục Kỳ Thần làm những điều như thế với mình, nhưng cũng không hiểu sao lại hơi sợ. Lục Kỳ Thần trực tiếp dùng hành động để trả lời câu hỏi của cô, tay anh luồn qua lớp vải, chạm vào eo cô. Rồi ôm cô lên cao hơn nữa. Giang Mạn Sanh thích cảm giác khi Lục Kỳ Thần ôm cô thật cao. Nhưng giây tiếp theo cô lập tức biết lần này khác. Tay Lục Kỳ Thần chạm vào ngực cô, rất nhanh cảm giác vải vóc biến mất, quần áo bị cởi hết, môi răng Lục Kỳ Thần áp lên, m*t cắn cô.” Giang Mạn Sanh bất ngờ run rẩy toàn thân. Bị m*t cắn như vậy, cảm giác run rẩy lan khắp cơ thể. Cô cảm thấy toàn thân mềm nhũn, vừa thoải mái vừa khiến tim đập thình thịch, như thể có d*c v*ng nào đó đang gào thét, theo bản năng cô khép chặt hai chân. Không biết qua bao lâu, Lục Kỳ Thần hơi cúi người, đặt Giang Mạn Sanh nằm xuống sofa. Anh lại trấn an cô, gọi cô “Bé yêu.” Giang Mạn Sanh khẽ “ừm” một tiếng, trái tim vừa mới thả lỏng được một giây. Bàn tay Lục Kỳ Thần không biết từ lúc nào đã di chuyển xuống dưới, chiếc q**n l*t màu hồng phấn bị đẩy sang một bên, bàn tay to lớn chạm vào làn da non mềm bên trong đùi cô
 
Kết Hôn Với Đối Tượng Thầm Mến
Chương 74


Giang Mạn Sanh khẽ rùng mình khi cảm nhận bàn tay ấm áp của Lục Kỳ Thần lướt nhẹ trên đùi mình. Cô cắn môi, toàn thân căng thẳng, hai tay vô thức bám chặt vào vai anh. Lục Kỳ Thần dừng động tác, ánh mắt dõi theo đôi mắt của Giang Mạn Sanh. Chiếc váy lụa xanh ngọc mà cô vừa mặc giờ đã nằm trên thảm. Dù đã rời khỏi người cô, chiếc váy vẫn mang hơi ấm dịu dàng đặc trưng của Giang Mạn Sanh. Giờ đây trên người cô chỉ còn lớp áo lót mỏng manh màu ngà. Đường cong quyến rũ hiện rõ dưới ánh đèn mờ. Lục Kỳ Thần chợt nhận ra mình đã có một nhận định sai lầm. Hôm nay anh đã thấy quá nhiều vẻ đẹp, quá nhiều thứ xinh đẹp. Khi vừa thấy Giang Mạn Sanh trong chiếc váy lụa xanh ngọc ở phòng thay đồ, anh nghĩ đó là thứ đẹp nhất mình từng thấy hôm nay. Nhưng giờ đây, anh muốn phủ nhận điều đó. Không gì có thể đẹp hơn Giang Mạn Sanh trong giây phút này. Nhưng… sao cô lại căng thẳng đến vậy? Anh nhìn cô, khóe môi nở nụ cười bất đắc dĩ. “Lục Kỳ Thần…” Giang Mạn Sanh nắm chặt tay anh, giọng nhỏ nhẹ pha lẫn chút ủy khuất không tên. Bàn tay Lục Kỳ Thần vẫn đặt trên eo cô. Anh dùng tay còn lại ôm Giang Mạn Sanh lên, để cô ngồi lại trên đùi mình. Cô lại được ôm vào lòng theo cách cô thích nhất, cao hơn anh một chút. Nhiệt độ nơi cơ thể họ tiếp xúc lại một lần nữa tăng cao. Giang Mạn Sanh cảm thấy cơ thể mình trở nên nóng bừng. Lục Kỳ Thần cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên má cô, rồi nắm lấy tay cô, lướt qua lớp áo của anh, chạm vào eo và cơ bụng săn chắc. Chỉ là một động tác đơn giản. Nhưng Giang Mạn Sanh lại cảm thấy mình bỗng trở nên bình tĩnh hơn. Giờ đây cô hiểu được, khi Lục Kỳ Thần vừa hôn vừa cắn nhẹ cô, cảm giác mê muội trong cơ thể cô. Dường như cô cũng rất thích cơ thể của Lục Kỳ Thần. Giang Mạn Sanh ôm chặt eo anh, cúi đầu cắn vai anh. Cô dùng lực không nhỏ, rõ ràng cảm nhận được cơ thể Lục Kỳ Thần cứng lại. Nhưng Giang Mạn Sanh không dừng lại ngay, còn cắn thêm vài cái nữa mới ngẩng đầu tìm ánh mắt Lục Kỳ Thần, giọng hơi trầm: “Em có làm anh đau không?” Lục Kỳ Thần cúi xuống hôn môi cô. Giang Mạn Sanh ngửa cổ, nụ hôn lúc này như có ma lực, cô cảm thấy toàn thân tê dại, dù rằng nụ hôn này cũng dịu dàng hơn nhiều lần trước, nhưng cô lại thấy nó triền miên và ái muội hơn bất cứ lúc nào. Trong căn phòng tối, âm thanh từ bộ phim thỉnh thoảng vang lên, khi đứt quãng khi liên tục, có lúc là những tranh cãi, phẫn nộ, hay tiếng thở dài của tình yêu khó lòng kìm nén. Nhưng Lục Kỳ Thần vẫn ôm cô, hôn cô thật lâu, thật lâu, như muốn xóa đi mọi căng thẳng trong cô. Một lúc sau, bàn tay đặt trên đùi cô của anh nhẹ nhàng x** n*n vài cái. Giang Mạn Sanh theo bản năng định cắn môi. Nhưng Lục Kỳ Thần lại tìm được môi cô, nhẹ nhàng m*t những vết răng nhỏ cô vô ý cắn ở khóe môi. Chút một chút một. Vì thế những cảm xúc cô đè nén trong răng môi cứ thế trào ra. Không biết đã qua bao lâu, cô chỉ còn nghe thấy tiếng ái muội từ bộ phim và tiếng thở nhẹ, có lẽ là tiếng kiều diễm của chính mình. May mắn là có tiếng nhạc nền từ bộ phim che đi. Giang Mạn Sanh bỗng thấy may mắn. Cô cảm thấy cơ thể mình thật kỳ lạ, lại ôm chặt cánh tay anh, giọng ủy khuất gọi: “Lục Kỳ Thần.” Nhưng tốc độ bàn tay Lục Kỳ Thần trên người cô lại nhanh hơn. Trong khoảnh khắc đầu óc trống rỗng ấy, dường như cô cùng nữ chính trong phim cùng lúc phát ra tiếng th* d*c, rồi cô nghe thấy Lục Kỳ Thần bên tai mình nói: “Bé yêu.” “Đêm nay em thật đẹp.” Giang Mạn Sanh mắt đỏ hồng, gần như nằm gọn trong lòng Lục Kỳ Thần. Lục Kỳ Thần lại ôm cô, nhẹ nhàng vỗ về lưng cô, để cô bình tĩnh lại trong một lúc lâu. Cuối cùng cô được Lục Kỳ Thần bế vào phòng tắm. Cô vòng tay ôm cổ anh, ngực anh rắn chắc, mùi hương gỗ thoang thoảng trên người anh dần xua tan cảm giác khô nóng trên người cô, nhiệt độ cơ thể Giang Mạn Sanh cũng dần hạ xuống. Lục Kỳ Thần xả nước vào bồn tắm cho cô, rồi bế cô vào, thấy anh lại bắt đầu lấy sữa tắm và những thứ khác, có vẻ như định tắm cho cô, Giang Mạn Sanh mới hoàn hồn: “Lục Kỳ Thần. Em… em tự tắm được.” Lục Kỳ Thần nhìn cô: “Em tự tắm được thật không?” Giang Mạn Sanh giơ tay che mặt: “Em đương nhiên là được… Á!” Lục Kỳ Thần bật cười trước vẻ đáng yêu của cô, anh đặt sữa tắm và mọi thứ cô cần vào nơi cô có thể với tới, sau đó cúi người hôn nhẹ lên trán cô, “Có chuyện gì cứ gọi anh nhé.” Môi anh lạnh lạnh, thật dễ chịu, Giang Mạn Sanh theo bản năng ngẩng đầu đón lấy. Cửa phòng tắm được đóng lại, Giang Mạn Sanh ngâm mình thật lâu, lâu đến khi cô cảm thấy mình đã thực sự bình tĩnh trở lại. Khi bước ra, Lục Kỳ Thần cũng đã tắm xong, thay một bộ quần áo khác. Anh ngồi trên sofa trong phòng ngủ chờ cô. Giang Mạn Sanh bước đến, dừng lại g*** h** ch*n anh. Lục Kỳ Thần đặt tay lên ôm lấy eo cô. Cửa phòng ngủ mở ra, từ vị trí cô đứng có thể nhìn xuống phòng khách bên dưới, Lục Kỳ Thần đã dọn dẹp phòng khách gọn gàng, tắt phim, sofa cũng đã được sắp xếp lại ngăn nắp. Giang Mạn Sanh lại nghĩ về bộ phim “Lovers”… Thẩm Oản quả thật rất biết cách chọn phim. Rồi nhớ lại khoảnh khắc kiều diễm vừa rồi mà không biết phải miêu tả thế nào. Cô không biết Lục Kỳ Thần cảm thấy thế nào. Cô nghi ngờ chỉ có mình cảm thấy thoải mái. Nhưng cô thấy giọng điệu của mình khi đuổi anh ra khỏi phòng tắm không được tốt lắm: “Lục Kỳ Thần.” Lục Kỳ Thần xoa nhẹ eo cô, bế cô lên, đặt ngồi lên đùi mình. Giang Mạn Sanh rất tự nhiên ôm cổ anh. Người Lục Kỳ Thần lạnh lạnh, rất dễ chịu, cô theo bản năng muốn áp sát vào anh. Nhưng cô nên nói thế nào đây? Giang Mạn Sanh suy nghĩ một lúc: “Em vừa rồi trong phòng tắm chỉ là ngại, không phải giận anh đâu, cũng không phải không muốn anh tắm cho em, chỉ là em muốn tự tắm thôi.” “Còn nữa, vừa rồi trên sofa… Thật thoải mái.” Cô lại chợt hiểu vì sao người Lục Kỳ Thần lại lạnh như vậy: “Anh tắm nước lạnh phải không? Có gì… không thoải mái sao?” Lục Kỳ Thần khẽ cười. Giang Mạn Sanh có lẽ không biết anh đang nghĩ gì, bé yêu của anh sao lại đáng yêu đến thế. Vì thế Lục Kỳ Thần lại nâng cằm Giang Mạn Sanh lên, dịu dàng triền miên hôn cô vài cái. Giang Mạn Sanh ôm chặt vai anh, rồi giây tiếp theo, cô bay bổng lên không, cả người được anh bế ngang. Khi được đặt xuống giường, cô vẫn còn ôm chặt cổ Lục Kỳ Thần, Giang Mạn Sanh tim đập nhanh vài nhịp, giọng hơi mềm: “Còn muốn… Còn muốn làm nữa không?” Giọng Lục Kỳ Thần kiềm chế mà dịu dàng, mang theo chút lạnh lẽo an ủi: “Ngủ thôi.” May mà Lục Kỳ Thần nói những lời này. Có thể để cô từ từ thích nghi thế này là tốt rồi. Sau đó Lục Kỳ Thần nằm xuống bên cạnh cô. Tay anh vòng qua, ôm lấy eo Giang Mạn Sanh. Người Lục Kỳ Thần thơm quá, mát lạnh. Cô thích điều đó. Giang Mạn Sanh cuộn tròn trong lòng anh, rồi cũng vươn tay nhẹ nhàng ôm eo anh. Đêm nay là một đêm bình thường, gần Thanh Lan có một công viên. Đêm nay có hai bé gái đang chơi đùa gần công viên, họ đi vào từ hai lối ra khác nhau, một bé gái ở lối ra không cẩn thận làm bay mất bóng bay của mình. Nó bay cao quá, bé gái nhảy lên vài cái nhưng không với được. Thật không biết nó bay đi đâu. “Nó không thích con sao?” Bé gái buồn bã hỏi mẹ. Còn bé gái ở lối ra kia thì sao? Em bé nắm tay mẹ, nhảy nhót đi tới, bỗng có một quả bóng bay đến bên cạnh, em giơ tay nhẹ nhàng nắm lấy sợi dây mỏng. Em bé hỏi mẹ: “Quả bóng này bay từ đâu tới vậy ạ? Con phải làm sao để tìm được chủ nhân của nó?” Mười lăm phút sau, hai bé gái gặp nhau ở khúc quanh. Một người mẹ nói: “Nè. Nó không phải không thích con đâu.” Người mẹ kia cũng nói: “Bây giờ con đã tìm được chủ nhân của nó rồi.” Nhưng đêm nay có năm cô gái cùng cảm thấy hạnh phúc. Giang Mạn Sanh là người thứ năm. Cô được Lục Kỳ Thần ôm chặt, nhẹ nhàng cọ cọ vào ngực anh, lớp áo mỏng trên người anh cọ vào làn da cô, hơi trơn trơn, cũng rất ấm áp dễ chịu, nhưng trong lòng Giang Mạn Sanh chỉ nghĩ, phải làm sao đây? Sao cô lại thích Lục Kỳ Thần đến thế này. Có lẽ cô đã lún sâu hơn vào bể tình của Lục Kỳ Thần mất rồi.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back