Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Kẽ Nứt [All Hâm]

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
453,271
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
338522874-256-k504182.jpg

Kẽ Nứt [All Hâm]
Tác giả: BaoThachVu
Thể loại: Huyền ảo
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

Tên gốc: 裂隙

Tác giả: 南七画
Nguồn: lofter
Độ dài: 45 chương + 6 phiên ngoại
All Hâm, trọng sinh, cẩu huyết, ngược luyến, BE.

Bản dịch đã được sự đồng ý của tác giả, vui lòng không đem đi nơi khác.

 
Kẽ Nứt [All Hâm]
Lời dẫn


"Kẽ nứt là nơi ánh sáng chiếu vào."

Năm 2024, TNT chỉ còn là cái danh xưng.

Đinh Trình Hâm tự sát, phát hiện bản thân sống lại thời điểm năm 2019, khi mọi chuyện vẫn chưa phát sinh.

Nếu ông trời đã cho cậu cơ hội, vậy thì đánh cuộc đi.

Đinh Trình Hâm nghĩ, nếu có thể khiến cho Mã Gia Kỳ không bị hủy dung, Lưu Diệu Văn không bị anti tạt axit, Trương Chân Nguyên không mắc bệnh trầm cảm, Tống Á Hiên không tự kỷ, Nghiêm Hạo Tường và Hạ Tuấn Lâm cũng không rời đi, dù có phải tự sát bao nhiêu lần, dù có phải vứt bỏ sinh mạng này, cậu cũng nguyện đánh đổi.
 
Kẽ Nứt [All Hâm]
Chương 1


Trong phòng luyện tập, các thiếu niên trên gương mặt đầy mồ hôi, nhìn qua thì mọi thứ đều giống như ngày thường, nhưng lại có nhiều điểm bất đồng với ngày thường.

Bình thường không bao giờ mắc lỗi như Đinh Trình Hâm, lúc này lại trăm ngàn kẽ hở, rõ ràng vũ đạo đã nhảy đến cả trăm lần rồi, nhưng động tác của Đinh Trình Hâm lại chẳng ăn khớp.

Cuối cùng, khi giai điệu vang lên lần thứ ba, Khố Tử lão sư thực sự không nhịn được nữa.

"Đinh Trình Hâm!!

Em sao vậy? !!

Sao lại không nhớ được??

Não của em đâu rồi?

Hôm nay không mang não lên lớp à?"

Khố Tử lão sư cuối cùng cũng chỉ vào Đinh Trình Hâm mắng ầm lên, cô thực sự không nhịn nổi nữa rồi.

Lần thứ nhất lần thứ hai cô còn có thể nói với bản thân rằng đối phương còn chưa điều chỉnh ổn, nhưng đã đến lần thứ ba rồi, đứa nhỏ bình thường ưu tú nhất lại vẫn cứ làm sai, thậm chí mỗi lần đều sai không giống nhau!!!

Cái này có khoa học không??

Không khoa học!!

Thái độ của lão sư rất hung dữ, là cái loại thái độ mà giây tiếp theo sẽ dùng ngay đến cách xử phạt về thể xác, anh em bên cạnh lập tức vây xung quanh Đinh Trình Hâm, để ngăn trở Khố Tử lão sư cũng là để giúp cậu giải thích.

"Lão sư lão sư, đừng tức giận!

A Trình cậu ấy chỉ là thân thể không khỏe mà thôi, cô xem đây là lần đầu tiên của cậu ấy, bỏ qua cho cậu ấy đi."

Mã Gia Kỳ trước tiên là che phía trước Đinh Trình Hâm, hắn sợ giây tiếp theo gậy của lão sư liền hạ xuống người Đinh Trình Hâm.

"Đúng vậy đúng vậy, Đinh ca hôm nay không khỏe."

Hạ Tuấn Lâm cũng phụ họa theo lời Mã Gia Kỳ, Tống Á Hiên ở bên cạnh cũng gật đầu tỏ ý đồng tình.

"Lão sư, cô xem hôm nay cũng luyện lâu như vậy rồi.

Để Đinh ca ngồi bên kia một lát đi, anh ấy chắc chắn là mệt rồi."

Trương Chân Nguyên dùng thanh âm trầm ồm ngấy chết hướng lão sư xin tha.

"Đúng đúng đúng, lão sư, chúng ta tiếp tục luyện, để Đinh Nhi qua bên cạnh nghỉ ngơi đi."

Lưu Diệu Văn thuận tay che bên còn lại của Đinh Trình Hâm, nói giúp cậu.

"Cô nhìn xem, Đinh Nhi đều đổ đầy mồ hôi rồi, mau để anh ấy nghỉ ngơi đi."

Nghiêm Hạo Tường nhìn Đinh Trình Hâm vẫn một mực không nói chuyện, phát hiện sắc mặt đối phương càng lúc càng tái nhợt, khẩn trương túm lấy Khố Tử lão sư.

Khố Tử lão sư theo lời Nghiêm Hạo Tường nói nhìn sang Đinh Trình Hâm.

Phát hiện sắc mặt đối phương thực sự tái nhợt, liền cũng không muốn phạt cái gì nữa, dù sao thì nếu thật sự là bởi vì nguyên nhân thân thể thì cũng chẳng còn cách nào.

"Đinh Trình Hâm, qua một bên nghỉ ngơi đi.

Những người còn lại tiếp tục luyện tập cho tôi!

Còn có mấy ngày nữa là lên sân khấu rồi, các em như thế này nhảy cho ai xem đây!"

Khố Tử lão sư duy trì lạnh nhạt trên mặt, chỉ vào Đinh Trình Hâm để đối phương đi sang một bên nghỉ ngơi, sau đó bảo những người còn lại đứng ổn định đội hình.

"A Trình, nếu cậu có chỗ nào không khỏe nhất định phải nói với tớ đấy."

Mã Gia Kỳ trước tiên đỡ Đinh Trình Hâm ngồi xuống trước gương, sau đó lo lắng dặn dò đối phương.

Hắn thực sự cảm thấy sắc mặt Đinh Trình Hâm không tốt, cho nên có chút lo lắng.

"Có phải vết thương ở eo lại tái phát không?

Hay là tớ đưa cậu tới bệnh viện?"

Nhìn Đinh Trình Hâm không nói chuyện, Mã Gia Kỳ càng thêm lo lắng hơn, đưa tay xoa xoa eo Đinh Trình Hâm, lo lắng dò hỏi có phải vết thương ở eo của đối phương lại tái phát không.

"Mã Gia Kỳ!!

Quay lại đội hình!"

Mã Gia Kỳ không đợi được Đinh Trình Hâm mở miệng trả lời, lại đợi được lời thúc giục của lão sư.

"A Trình, cậu phải nói với tớ đấy!"

Mặc dù bên kia Khố Tử lão sư vẫn đang thúc giục, nhưng Mã Gia Kỳ vẫn không có ý muốn rời đi, hắn thực sự rất lo lắng tình trạng của Đinh Trình Hâm.

"Không sao."

Thanh âm Đinh Trình Hâm có chút khàn, đây cũng coi như là câu nói đầu tiên trong ngày hôm nay của cậu, sau khi nói xong còn lắc đầu với Mã Gia Kỳ biểu thị để hắn quay lại đội hình.

"Được rồi, có vấn đề gì thì cậu gọi bọn tớ."

Khố Tử lão sư bên kia càng thúc giục gấp gáp hơn, Mã Gia Kỳ chỉ có thể lựa chọn bỏ qua việc dò hỏi Đinh Trình Hâm, hắn vẫn cảm thấy đối phương rất có vấn đề cho nên dự định tan học sẽ lại hỏi cậu.

Mã Gia Kỳ sau khi trở lại đội hình, huấn luyện bên đó lại lần nữa bắt đầu, lão sư mở nhạc, bọn họ lại bắt đầu nhảy.

Đinh Trình Hâm ngồi dưới gương, cậu nhìn đồng đội trước mặt bất tri bất giác trong mắt ngập tràn nước mắt.

Đầu óc cậu hiện tại thực sự rất mơ hồ, cậu thậm chí còn cảm thấy đây chỉ là một giấc mộng.

Cậu là Đinh Trình Hâm không sai, nhưng cậu là Đinh Trình Hâm hai mươi hai tuổi rồi.

Hiện tại trước mắt cậu ca khúc bọn họ đang nhảy cùng phòng luyện tập của bọn họ đều là ở thời điểm vừa xuất đạo.....

Thậm chí cậu còn nhìn thấy những đồng đội trước đây từng ở bên cạnh cậu, đây là những cảnh tượng mà Đinh Trình Hâm hai mươi hai tuổi cũng không nhìn thấy được.

Cậu thậm chí không biết một màn trước mắt này rốt cuộc là mộng, hay là cậu thực sự đã trở về thời điểm trước đây rồi.

Thời Đại Thiếu Niên Đoàn năm 2019 xuất đạo, năm 2024 nhóm chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa, từ thời điểm năm 2023 các thành viên bắt đầu lần lượt xảy ra chuyện.....

Cho nên Đinh Trình Hâm nhìn các thành viên hoàn mỹ không tổn hại gì trước mắt, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nhảy vũ đạo khi vừa mới xuất đạo, nhưng lại không ngờ rằng những vũ đạo ấy cậu đã sớm quên rồi.

Sáng nay sau khi tỉnh dậy, cậu luôn cảm thấy như đang trong một giấc mộng.

Nhìn thấy bên cạnh là những anh em đã từng thân mật khăng khít, cậu thậm chí còn không dám nói một câu nào với bọn họ, cậu sợ tất cả đều chỉ là một giấc mơ, vừa nói ra liền tan vỡ.

Cho dù tất cả những thứ này đều chỉ là mơ.....vậy thì cứ để cậu yên ổn mà trải qua một ngày này đi.

Cùng với bọn họ đã rất lâu không gặp nói chuyện, ôm nhau.

Nói với bọn họ những đau khổ gần đây, nói với bọn họ những tâm sự trong lòng.

Đinh Trình Hâm cứ như vậy an tĩnh ngồi dưới gương, dùng cái mũ to của áo hoodie che đi gương mặt mình, vụng trộm ở một bên khóc.

Trong mắt ngập tràn nước mắt nhìn những thiếu niên đang nhảy kia.

Người đầu tiên phát hiện ra Đinh Trình Hâm không bình thường là Lưu Diệu Văn, hắn vẫn luôn một bên thực hiện động tác một bên quan sát Đinh Trình Hâm, sau khi phát hiện ra Đinh Trình Hâm không thích hợp, lúc chuyển sang động tác tiếp theo liền nhắc nhở những thành viên còn lại.

Sau đó, những thành viên khác cũng bắt đầu thỉnh thoảng lại trộm nhìn Đinh Trình Hâm ở dưới gương, bất quá động tác trên tay cũng không dám dừng lại, dù sao thì bọn họ cũng đều biết Khố Tử lão sư rất đáng sợ.

Cho đến khi Trương Chân Nguyên trong lúc di chuyển đội hình đứng ở hàng đầu tiên vô tình nhìn thấy mắt Đinh Trình Hâm hồng hồng, lập tức không nhảy nữa trực tiếp chạy tới hỏi đối phương.

"Đinh ca~ Sao anh lại khóc?!"

Câu này của Trương Chân Nguyên vừa nói ra, những thành viên khác cũng không nhảy nữa, trực tiếp mặc kệ nhạc vẫn đang phát, như ong vây quanh Đinh Trình Hâm, bắt đầu đồng thời hỏi Đinh Trình Hâm có chỗ nào không khỏe sao?

"Đinh ca, anh sao vậy?"

Lưu Diệu Văn ở bên ngoài vòng không chen vào được, có chút sốt ruột hỏi.

"A Trình, có phải có chỗ nào không khỏe không?"

Mã Gia Kỳ ngồi xổm ở hàng đầu tiên, ôn nhu dùng tay lau đi nước mắt của Đinh Trình Hâm.

"Lão sư, hôm nay đến đây thôi.

Coi như bọn em xin nghỉ phép cũng được, phạt tiền cũng được, tiết sau bọn em phải hít đất cũng được, hôm nay đến đây thôi."

Nghiêm Hạo Tường ở bên ngoài cùng Lưu Diệu Văn ngăn trở lão sư, hơn nữa thái độ cũng có chút không tốt.

Thái độ của bọn họ không tốt được, bọn họ thậm chí còn cảm thấy Đinh Trình Hâm khóc rất có thể là do Khố Tử lão sư gây ra.

"Đinh ca~ anh xem đi sao em lại khóc rồi đây này, bảo bối?"

Hạ Tuấn Lâm dùng đầu cọ cọ vào tay Đinh Trình Hâm ý đồ muốn an ủi đối phương.

"Đinh ca!

Không khóc không khóc."

Tống Á Hiên cũng ngồi bên cạnh Đinh Trình Hâm, lay lay cánh tay đối phương.

Bọn họ càng như vậy Đinh Trình Hâm càng khóc lớn hơn.

Cậu cảm thấy giấc mộng này quá chân thật, bọn họ vậy mà vẫn ở bên cạnh cậu!

Mã Gia Kỳ còn chưa bị thương hủy dung, Trương Chân Nguyên còn chưa mắc chứng trầm cảm, Lưu Diệu Văn càng chưa bị anti tạt axit, ngay cả Nghiêm Hạo Tường và Hạ Tuấn Lâm cũng không có rời đi, Tống Á Hiên cũng không tự kỷ.

Đây là thời điểm hạnh phúc nhất của cậu, có thể nhìn thấy cả nhóm, có thể có được tất cả tình yêu.

Nếu như có thể.....cứ tiếp tục mơ giấc mộng này đi.

Đinh Trình Hâm hai mươi hai tuổi đã quá mệt mỏi rồi, cậu rất muốn vĩnh viễn lưu lại nơi này để mọi thứ bắt đầu lại từ đầu.
 
Kẽ Nứt [All Hâm]
Chương 2


Phòng luyện tập buổi chiều, bởi vì Đinh Trình Hâm khóc toàn bộ đều tay chân rối loạn.

Ngay cả Khố Tử lão sư bình thường hung dữ cũng có chút khẩn trương.

Cô nhìn Đinh Trình Hâm tựa hồ như khóc đến tan vỡ, trong lòng có chút lo lắng, nghĩ xem có phải do bản thân quá hung dữ gây ra không.

Nhưng sau đó lại nghĩ lại, trước đây cô còn mắng Đinh Trình Hâm dữ hơn hôm nay nhưng cậu cũng không khóc như vậy.

Sau đó, Khố Tử lão sư nhìn đồng hồ cảm thấy thời gian hôm nay cũng không còn nhiều.

Vẫn là quyết định tan lớp sớm để đám nhỏ tự mình giải quyết, liền đối với Nghiêm Hạo Tường và Lưu Diệu Văn gật gật đầu coi như đồng ý với lời đề nghị của đối phương, sau đó xoay người rời khỏi phòng luyện nhảy.

Sau khi lão sư rời đi, cả phòng luyện tập chỉ còn lại bảy người.

Bọn nhỏ đều vây quanh Đinh Trình Hâm ngồi dưới đất, Mã Gia Kỳ và Lưu Diệu Văn mỗi người một bên đem Đinh Trình Hâm từ phía trước gương ôm lấy, để cậu không còn dựa lưng vào gương nữa mà toàn bộ bọn họ đều vây xung quanh cậu.

Đinh Trình Hâm nhìn gương mặt hoàn hảo không tổn hao gì của Mã Gia Kỳ, hai mắt đẫm lệ vương tay ra sờ sờ, phát hiện là da thịt thật thì lập tức không ngăn được nước mắt.

"Gia Kỳ, đều tại tớ không bảo vệ tốt cậu.

Cũng may, cũng may, cậu trong giấc mơ của tớ vẫn còn nguyên vẹn không sao."

Mã Gia Kỳ cứ để cậu sờ mặt, cũng không phản kháng, ngược lại còn ôn nhu lau nước mắt cho Đinh Trình Hâm, hắn mặc dù không hiểu Đinh Trình Hâm đang nói gì nhưng hắn vẫn ngoãn ngoãn nghe.

"Đinh Nhi, chỗ nào anh khó chịu phải không?

Hay là phát sốt rồi, bắt đầu nói linh tinh rồi."

Lưu Diệu Văn có chút khẩn trương duỗi tay sờ lên trán Đinh Trình Hâm.

"Diệu Văn, em đừng sợ, mọi chuyện đều có anh!

Anh nhất định tìm ra kẻ đã hại em, đưa bọn chúng ra trước công lý."

Đinh Trình Hâm sau khi nghe thấy thanh âm Lưu Diệu Văn, khẩn trương nhìn cánh tay Lưu Diệu Văn, phát hiện bề mặt cánh tay bóng loáng không có bất luận vết thương nào mới thở phào một hơi.

"Đinh Nhi, không có ai muốn hại em.

Ngoan, đừng khóc nữa~ khóc nhiều sẽ khó chịu lắm đấy."

Lưu Diệu Văn một bên dỗ dành Đinh Trình Hâm, một bên dùng ánh mắt ra hiệu cho những anh em còn lại, nhỏ giọng nói "Anh ấy sốt rồi."

Lời này vừa nói ra, những người còn lại đều khẽ nhíu mày.

Bọn họ lập tức làm ký hiệu với nhau, thương lượng xem làm sao để mang Đinh Trình Hâm về ký túc xá.

Trương Chân Nguyên làm tư thế chuẩn bị cõng, ý bảo những người còn lại lát nữa để Đinh Trình Hâm lên lưng hắn, hắn cõng Đinh Trình Hâm về ký túc.

"Đinh ca, dưới đất lạnh chúng ta về ký túc xá có được không."

Á Hiên ôn nhu dỗ Đinh Trình Hâm, thuận tiện cho Lưu Diệu Văn và Mã Gia Kỳ một ánh mắt, ý bảo bọn họ kéo Đinh Trình Hâm lên.

"Hiên Nhi, ôm.

Đều tại anh, nếu như phát hiện sớm hơn thì em nhất định sẽ không tự kỷ."

Đinh Trình Hâm nghe thấy thanh âm Tống Á Hiên, một phen ôm lấy cổ đối phương, thanh âm cậu có chút áy náy, đối với chuyện của Tống Á Hiên không thời khắc nào là cậu không tự trách bản thân mình.

Tống Á Hiên bị ôm lấy thì đầu tiên có chút sửng sốt, hắn không biết bản thân sao lại biến thành tự kỷ.

Dù vậy hắn cảm thấy Đinh ca khẳng định là do phát sốt nên thần trí không rõ ràng.

Mọi người đều không phản bác lời nói của Đinh Trình Hâm, bọn họ chỉ coi như cậu hồ ngôn loạn ngữ, hiện tại bọn họ càng quan tâm hơn là làm thế nào để mau nhóng đưa Đinh Trình Hâm về ký túc xá.

"Đinh ca đi thôi, chúng ta về ký túc."

Hạ Tuấn Lâm một tay kéo Tống Á Hiên, một tay đỡ Đinh Trình Hâm.

"Hạ Nhi, là anh không tốt.

Em với Hạo Tường đừng đi!

Đừng rời xa anh."

Đinh Trình Hâm cảm nhận được phía sau là Hạ Tuấn Lâm đang đỡ mình, lập tức vươn tay kéo đối phương không cho rời đi.

"Được được được, em không đi, không rời khỏi anh.

Nghiêm Hạo Tường qua đây đỡ Đinh ca, nói không rời khỏi anh ấy đi!"

Hạ Tuấn Lâm giống như đang dỗ trẻ con, một bên dỗ Đinh Trình Hâm, một bên kéo đối phương đứng lên.

"Đinh Nhi, bọn em không đi."

Nghiêm Hạo Tường nháy mắt lập tức hiểu ý Hạ Tuấn Lâm, từ bên cạnh đỡ Đinh Trình Hâm, trợ giúp đối phương đứng lên.

Trương Chân Nguyên sớm đã chuẩn bị xong, hơi khom lưng chờ Đinh Trình Hâm tới lưng mình.

Những người còn lại thấy thời cơ chín muồi, Nghiêm Hạo Tường cùng Hạ Tuấn Lâm trực tiếp đem Đinh Trình Hâm đã đứng lên đỡ lên lưng Trương Chân Nguyên.

Sau khi Trương Chân Nguyên cảm nhận được trọng lượng trên người mình, lập tức nâng Đinh Trình Hâm lên xuất phát về ký túc xá.

Tống Á Hiên cầm áo lông Đinh Trình Hâm đặt ở một bên lên, chạy theo Trương Chân Nguyên để phủ lên người Đinh Trình Hâm.

Hạ Tuấn Lâm và Nghiêm Hạo Tường tả hữu hộ pháp, sợ Đinh Trình Hâm từ trên lưng Trương Chân Nguyên trượt xuống, hai người bọn họ theo sau Trương Chân Nguyên quan sát Đinh Trình Hâm.

Rất nhanh trong phòng học chỉ còn lại Lưu Diệu Văn và Mã Gia Kỳ, bọn họ nhặt áo và túi dưới sàn của các thành viên khác lên, sau đó cũng chạy về ký túc.

Đinh Trình Hâm nằm trên lưng Trương Chân Nguyên, hai tay gắt gao ôm chặt cổ đối phương.

Kỳ thực cậu cũng không biết có phải là nguyên nhân nhanh tỉnh mộng hay không, Đinh Trình Hâm thực sự cảm thấy đầu óc bắt đầu choáng váng, thậm chí cả cơ thể còn có chút mơ màng giống như sắp ngủ.

Cậu tham lam đem mặt chôn ở cổ Trương Chân Nguyên, ngửi mùi hương thuộc về đối phương, cậu thực sự hi vọng tại thời điểm giấc mộng này kết thúc nhìn lại mọi người.

"Chân Nguyên.....đừng nghĩ nhiều như vậy, đừng tạo ra nhiều áp lực cho bản thân như vậy.

Có chuyện gì đều phải nói với anh, anh vẫn luôn ở đây.

Em có biết sau khi anh biết tin em bị trầm cảm, anh có bao nhiêu sụp đổ không?

Anh thực sự rất hối hận.....hối hận không ở bên cạnh em.

Anh sai rồi."

Đinh Trình Hâm tự biết sắp rời khỏi nơi này rồi, trước mắt càng lúc càng mơ hồ, chỉ có thể dựa vào ý niệm ở bên tai Trương Chân Nguyên nhắc đi nhắc lại, nhưng thanh âm càng lúc lại càng nhỏ hơn.

"Đinh ca, đừng ngủ~ sắp tới ký túc rồi, chúng ta về phòng ngủ."

Trương Chân Nguyên cảm giác được Đinh Trình Hâm mệt mỏi muốn ngủ, gấp tới bước chân nhanh hơn.

"Anh không muốn ngủ.....anh......muốn....."

Đinh Trình Hâm nói đến câu này, mí mắt đã bắt đầu đấu tranh.

"Anh muốn cái gì?"

Trương Chân Nguyên ôn nhu hỏi, hắn muốn cùng đối phương trò chuyện để khiến cậu tỉnh táo hơn.

"Đinh ca, sắp đến rồi."

Tống Á Hiên ở bên cạnh trực tiếp cầm điện thoại, gọi cho Mã Gia Kỳ để hắn mời bác sĩ tới, hắn thực sự rất sợ, hắn sợ Đinh Trình Hâm sốt cao sẽ ngất.

"Mau mau mau, tớ thấy đừng gọi Mã ca nữa.

Trực tiếp gọi 120 đi."

Hạ Tuấn Lâm gấp gáp, muốn lập tức gọi 120.

"Đừng gọi 120, công ty không cho phép.

Chúng ta không làm theo quy định, bọn họ nhất định không cho chúng ta đi."

Nghiêm Hạo Tường sắc mặt tái mét, hắn hiểu rõ quy định của công ty, bệnh nhỏ họa nhỏ đều phải tự dựa vào bản thân mình.

"Đinh ca, anh còn tỉnh không?"

Trương Chân Nguyên cảm thấy trên người không có động tĩnh, nhẹ nhàng dựng vai lên muốn đánh thức Đinh Trình Hâm.

"Đến rồi đến rồi, mau lên lầu để anh ấy vào trong phòng đi."

Ngay lúc Trương Chân Nguyên đang muốn hỏi người bên cạnh về tình trạng của Đinh Trình Hâm thì liền đến ký túc.

Trận náo kịch này cuối cùng cũng hạ màn, giải pháp cho chuyện này là Mã ca và Lưu Diệu Văn sau đó đã mời bác sĩ từ công ty tới, cuối cùng chẩn bệnh là Đinh Trình Hâm sốt cao dẫn tới hôn mê, sau đó bác sĩ truyền nước thì cơn sốt của Đinh Trình Hâm mới chậm rãi giảm.

Cứ như vậy, đêm hôm ấy, tất cả thành viên đều ở bên mép giường Đinh Trình Hâm ngủ một đêm.
 
Kẽ Nứt [All Hâm]
Chương 3


Thời điểm Đinh Trình Hâm khôi phục ý thức, ngoài trời vẫn còn tờ mờ sáng, cậu mở mắt nghiêng đầu nhìn hoàn cảnh xung quanh.

Cái giá bên cạnh treo túi dịch truyền đã hết, một đám nhóc nằm bò bên mép giường, bọn họ ngồi dưới sàn người ghé vào bên giường, tư thế ngủ có chút kỳ quái.

Đinh Trình Hâm nghiêng đầu nhìn người gần mình nhất là Mã Gia Kỳ, phát hiện trên mặt hắn vẫn như cũ không có sẹo, vì vậy lần nữa xác nhận nơi này vẫn là trong mộng.

Có điều......cậu hiện tại cũng bắt đầu hoài nghi.

Nơi này thực sự là mộng sao?

Vì sao một giấc mộng có thể mơ hai lần, thậm chí còn không tỉnh lại được.

Nghĩ đến đây, Đinh Trình Hâm quyết định thử phương pháp vật lý.

Bọn họ đều nói trong mộng thì không có cảm giác đau đớn.

Đinh Trình Hâm giơ tay lên, cậu dùng sức ấn xuống vị trí vừa mới cắm kim truyền dịch.

Quả nhiên, cảm giác đau có tồn tại.

Đang lúc Đinh Trình Hâm vẫn còn muốn nằm suy nghĩ về nhân sinh, người bên cạnh đã lập tức túm chặt lấy cánh tay vừa mới tự hại mình của cậu.

"Đinh ca, cậu sao còn tự hại mình thế!"

Mã Gia Kỳ một bên khẩn trương nhấc băng gạc lên xem tình trạng lỗ kim, một bên nhỏ giọng bất mãn lẩm bẩm.

Quả nhiên, lỗ kim dưới băng gạc đã bắt đầu trở nên xanh tím, đó là bởi vì dùng quá nhiều sức ấn xuống tạo thành.

Mã Gia Kỳ cau mày, nếu như không phải bởi vì những đệ đệ khác còn đang ngủ, hắn nhất định sẽ đem hành vi phạm tội này của Đinh Trình Hâm công khai để mọi người cùng lên án cái hành vi này của cậu.

"Gia Kỳ, năm nay là năm bao nhiêu?"

Đinh Trình Hâm ngoan ngoãn tùy ý để đối phương giữ lấy tay, suy nghĩ một lát rồi nhỏ giọng dò hỏi Mã Gia Kỳ thông tin năm.

Mã Gia Kỳ nghe xong, đầu tiên là sửng sốt một lát, sau đó buông tay Đinh Trình Hâm ra, đặt tay lên trán đối phương thử nhiệt độ.

"Không đúng, không nóng mà.

A Trình, cậu đừng dọa tớ."

Mã Gia Kỳ phát hiện Đinh Trình Hâm không phát sốt thì vẻ mặt bất đắc dĩ, hắn không biết vì sao lại muốn hỏi cái vấn đề đơn giản như vậy.

"Tớ hỏi cậu nghiêm túc đấy."

Vẻ mặt Đinh Trình Hâm chân thành nghiêm túc, Mã Gia Kỳ cũng liền nghiêm túc trả lời.

"Năm 2019."

Thanh âm Mã Gia Kỳ rất nhỏ, nhưng Đinh Trình Hâm nghe xong lại cau mày.

Hiện tại cậu bắt đầu cảm thấy đây có lẽ không phải là mơ, có lẽ cậu trùng sinh rồi?!

Nếu không sao lại có cảm giác đau, còn hai lần đều tỉnh lại ở một nơi.

"Nghĩ gì vậy?"

Mã Gia Kỳ cầm di động lên, một bên gọi ship đồ một bên nhìn Đinh Trình Hâm thần sắc phức tạp đang nằm trên giường hiếu kỳ hỏi.

"Buổi ra mắt bài hát mới của chúng ta mở chưa?"

Đinh Trình Hâm tự suy xét lại một chút những chuyện đã xảy ra vào năm 2019, hỏi Mã Gia Kỳ bên cạnh.

Cậu thực sự nghĩ rất lâu rồi, chung quy thì những chuyện của năm 2019 đối với Đinh Trình Hâm hai mươi hai tuổi vẫn có chút xa vời.

"Chưa, không phải tuần sau sao?"

Mã Gia Kỳ gọi đồ ăn xong, đứng dậy lấy nước lọc cho Đinh Trình Hâm uống.

Đinh Trình Hâm ngồi dậy uống một ngụm xong, cũng không tiếp tục nằm xuống nữa, cậu cảm thấy ngồi dậy giúp cậu suy nghĩ nhanh hơn, cậu liền dứt khoát ngồi dậy nghĩ.

Như vậy nói cách khác, trước mắt nhóm bọn họ vừa xuất đạo.

Rất nhiều chuyện còn chưa phát sinh!

Nghĩ đến đây ánh mắt Đinh Trình Hâm sáng thêm vài phần.

Mã Gia Kỳ bên cạnh đem ly nước đặt về chỗ cũ, vừa quay đâu lại liền nhìn thấy Đinh Trình Hâm đang ngồi thẳng tắp trên giường, thuận tay cầm nhiệt kế bên cạnh thuần thục vẩy vẩy hai cái, liền duỗi tay vào bên trong áo Đinh Trình Hâm giúp kẹp nhiệt độ.

"Cậu ấy, chú ý thân thể nhiều vào.

Cậu lần này thực sự dọa chết bọn tớ rồi!

Lần sau phát sốt cậu không muốn những người khác biết thì lén nói với tớ.

A Trình, tớ thực sự rất lo.

Cậu có biết lúc tớ đưa bác sĩ về nhìn thấy cậu hôn mê tớ đã sợ thế nào không?"

Mã Gia Kỳ nghiêng người ngồi xuống bên mép giường của Đinh Trình Hâm, nhẹ ôm sau lưng Đinh Trình Hâm, hắn thực sự sợ hãi.

"Được rồi được rồi, tớ biết rồi."

Đinh Trình Hâm vỗ vỗ đầu Mã Gia Kỳ an ủi đối phương.

"Còn có, chuyện đội trưởng.......xin lỗi."

Câu này Mã Gia Kỳ đã nghẹn rất lâu rồi, mặc dù khi hắn sau khi biết được bản thân là đội trưởng đã mời Đinh Trình Hâm ăn cơm, cho dù lần đó là đối phương vẫn luôn khuyên bản thân đừng nghĩ nhiều, hắn vẫn luôn không nói ra câu này, nhưng kỳ thật câu nói này ngay hôm đó hắn đã muốn nói rồi.

Đinh Trình Hâm sau khi nghe xong, nâng gương mặt Mã Gia Kỳ lên, để đối phương nhìn thẳng chính mình.

"Đồ ngốc!

Tớ sớm đã nói không để tâm rồi mà.

Tớ ngược lại phải cảm tạ cậu đó đội trưởng, rất nhiều chuyện cậu đều giúp tớ gánh vác, rõ ràng là chuyện mà tớ phải chống đỡ, nhưng cuối cùng đều là cậu giúp tớ ngăn cản hết thảy.

Gia Kỳ, tớ chỉ hi vọng tương lai cậu có thể để tớ chia sẻ với cậu nhiều một chút, không cần một mình gánh hết những chuyện mà tớ không biết.

Yên tâm, lần này tớ sẽ bảo vệ cậu thật tốt, cũng sẽ bảo vệ tốt tất cả chúng ta."

Trong mắt Đinh Trình Hâm có ánh sao, Mã Gia Kỳ chìm đắm vào trong đó căn bản vô pháp kìm chế bản thân.

Sao lại có thể có người có đôi mắt đẹp như vậy, mặt Mã Gia Kỳ bất giác phiếm hồng.

"Khụ khụ, Đinh ca cậu cẩn thận chút.

Còn nhiệt kế không đấy."

Mã Gia Kỳ cảm giác được nhiệt độ nóng bỏng trên mặt mình, không tự giác ho khan hai tiếng sau đó chuyển sang vấn đề khác, thuận tay kéo bàn tay Đinh Trình Hâm đang sờ mặt mình ra.

Mã Gia Kỳ cầm điện thoại lên xem thời gian, mới hơn hai giờ sáng, thuận tiện tính toán thời gian cũng tương đối rồi liền lấy nhiệt kế từ dưới nách Đinh Trình Hâm ra.

36 độ 5

Thấy nhiệt độ khôi phục bình thường, đã hạ sốt, Mã Gia Kỳ mới thở phào một hơi, trái tim luôn treo lơ lửng cuối cùng mới hạ xuống được.

Mã Gia Kỳ đặt nhiệt kế xuống, giúp Đinh Trình Hâm nằm xuống, dém lại chăn giúp cậu, ôn nhu khuyên đối phương ngủ tiếp một lát.

"Cậu ngủ tiếp chút nữa đi, một lúc nữa trời sáng là có đồ ăn rồi.

Bọn họ còn đang ngủ, tỉnh dậy thấy cậu đã khỏe nhất định sẽ rất vui."

Đinh Trình Hâm chui ở trong chăn, chỉ lộ ra đôi mắt nhìn Mã Gia Kỳ sau đó gật gật đầu.

"Ngủ đi, bọn tớ đều ở đây."

Mã Gia Kỳ nói xong, liền tiếp tục ngồi trên sàn, ghé vào mép giường dỗ Đinh Trình Hâm đi vào giấc ngủ.

Câu nói này giống như có ma lực, Đinh Trình Hâm nghe xong đặc biệt an tâm, cậu chậm rãi nhắm mắt lại tiến vào giấc ngủ.

Đúng rồi.....

Bọn họ vẫn ở đây.....

Mọi thứ vẫn chưa phát sinh......

Vẫn còn có cơ hội để thay đổi.....
 
Kẽ Nứt [All Hâm]
Chương 4


Thời điểm Đinh Trình Hâm tỉnh lại, trong phòng đã không một bóng người.

Tủ bên giường đặt một phần đồ ăn nhanh và một bình giữ nhiệt.

Đinh Trình Hâm trước tiên ngồi dậy nghỉ một lát, sau đó mới duỗi tay lấy tờ ghi chú dán trên hộp đồ ăn xuống.

Nét chữ bên trên thanh tú, là Mã Gia Kỳ viết.

Đinh Nhi, tớ không biết khi nào cậu sẽ tỉnh lại, có lẽ cháo gọi đến sẽ nguội, lúc ấy cậu nhắn wechat cho tớ tớ sẽ gọi lại phần khác cho cậu.

Còn có, trong bình giữ nhiệt là nước rễ bản lam đã hãm xong nhớ phải uống hết, cái đó nhất định sẽ không nguội nên cậu không được lấy cớ để không uống.

Đúng rồi, hôm nay cậu cứ ngoan ngoãn ở trong nhà nghỉ ngơi đi.

Tớ đưa bọn nhóc lên lớp, mặc dù cậu hạ sốt rồi nhưng vẫn nên nghỉ ngơi một ngày nhé.

Cuối cùng, đừng có tự hại mình nữa!

------Tiểu Mã--------

Đinh Trình Hâm đọc xong vươn tay chạm vào hộp cháo một chút, hiển nhiên đã hoàn toàn nguội lạnh, nhưng cậu lại chẳng có khẩu vị cũng không muốn ăn gì.

Duỗi tay cầm lấy di động bên cạnh, mở khóa liền thấy 99+ thông báo trong wechat đều là mấy đứa nhỏ hỏi thăm.

Lưu Diệu Văn, Hạ Tuấn Lâm, Tống Á Hiên ba người gửi nhiều nhất, Tiểu Trương Trương thì lại không spam giống mọi người, Mã Gia Kỳ có một hai câu, mà lời của Nghiêm Hạo Tường nhiều nhất đều là dè dặt quan tâm cùng hỏi thăm.

Đinh Trình Hâm ấn mở khung chat của Nghiêm Hạo Tường, thuận tiện lướt xem tin nhắn cũ, lại phát hiện bản thân chưa từng trả lời đối phương một câu nào, lần nào cũng là Nghiêm Hạo Tường nói, nhìn ngữ khí khách khí lại xa cách của mình với đối phương, đột nhiên nhớ ra bây giờ cậu vẫn chưa hoàn toàn tiếp nhận Nghiêm Hạo Tường, hơn nữa còn là giai đoạn trốn tránh đối phương.

Khoảng thời gian vừa mới xuất đạo, kỳ thực bản thân lúc đó còn khá cứng đầu.

Đinh Trình Hâm hiện tại nghĩ lại có lẽ cảm thấy rất buồn cười, lúc đó cảm thấy Nghiêm Hạo Tường đã từng phản bội mình, cho nên người cậu kháng cự nhất trong nhóm chính là người em trai mà cậu từng yêu thương nhất.

Đoạn thời gian đó, trừ khi có máy quay, khi không có máy quay liền sẽ giảm bớt tiếp xúc, mà Nghiêm Hạo Tường có lẽ cũng nhìn ra ý tứ của cậu, khi đó cũng ngoan ngoãn không làm phiền cậu.

Nhưng mà, đây là những chuyện mà Đinh Trình Hâm làm năm 2019.

Hiện giờ tâm thái của cậu đã sớm không giống như lúc đó, nếu đã thay đổi liền trực tiếp thay đổi ở đây đi, đừng để đệ đệ đau lòng khổ sở, Đinh Trình Hâm thề lần này phải là kết cục hoàn mỹ, phải khiến cho nhóm bọn họ càng ngày càng tốt, phải luôn hướng phía trước mà đi.

Nghĩ đến đây, Đinh Trình Hâm mở wechat trả lời Nghiêm Hạo Tường.

"Anh vừa tỉnh, Hạo Tường bọn em đang ở đâu?"

Cùng thời gian đó, mấy người Nghiêm Hạo Tường vừa mới kết thúc bài tập đang ngồi dưới đất nghỉ ngơi, hắn nhận được tin nhắn mở ra xem lập tức chấn kinh, có vui sướng, có kích động, có hạnh phúc.

Đây là lần đầu tiên từ sau khi quay lại Đinh Nhi trả lời tin nhắn của hắn, bất quá hắn rất nhanh áp xuống kích động nghĩ có lẽ là Đinh ca đều gửi tin nhắn cho mỗi người bọn họ.

Dù sao thì hắn cũng biết rõ sự kháng cự hiện tại của Đinh Nhi đối với hắn.

"Đinh ca gửi tin nhắn cho các anh rồi hả?"

Nghiêm Hạo Tường buông điện thoại xuống, thử thăm dò mọi người.

Những người khác nghe đến vấn đề này, đầu tiên là cầm di động lên xem, sau đó lắc đầu.

"Không có, cũng không biết Đinh Nhi đã tỉnh lại chưa."

Lưu Diệu Văn nhìn thời gian, cảm thấy cũng đến giờ có thể về rồi, vừa hay muốn quay về thăm Đinh Trình Hâm.

Nghiêm Hạo Tường sau khi nhận được sự phủ định của mọi người, trong lòng lại càng vui hơn, thậm chí biểu tình trên mặt còn đem theo vài phần tươi cười, ngữ khí còn hơi mang chút cảm giác khoe khoang "Anh ấy vừa hỏi em chúng ta đang ở đâu."

Những người còn lại nhìn gương mặt vui vẻ của Nghiêm Hạo Tường, đều vỗ vỗ vai hắn.

Kỳ thực bọn họ đều biết kháng cự của Đinh Trình Hâm với Nghiêm Hạo Tường, cũng lý giải được vì sao đối phương lại kích động như vậy.

"Đi thôi, chúng ta về đi."

Nghiêm Hạo Tường thực sự gấp không chờ nổi, dùng tốc độ nhanh nhất thu dọn xong ba lô chuẩn bị rời đi.

Những người còn lại liếc nhìn nhau, cười cười đứng dậy, đoàn người cứ như vậy trở về ký túc xá.

Vừa vào phòng, liền nhìn thấy Đinh Trình Hâm đang ngồi trên sofa xem điện thoại.

Những người còn lại liền như bầy ong vây quanh tổ, chỉ có Nghiêm Hạo Tường ở sau cùng không dám tiến lên.

Đúng vậy, hắn đột nhiên sợ hãi.

Hắn không biết Đinh Trình Hâm rốt cuộc có tha thứ cho mình hay không.....

Vạn nhất, đối phương vẫn không thể tiếp nhận thì sao, Nghiêm Hạo Tường lựa chọn không tiến lên, chỉ vì hắn không hi vọng sẽ khiến Đinh Nhi bối rối.

"Hạo Tường, qua đây đi.

Em đứng ở đó làm gì?"

Đinh Trình Hâm liếc mắt một cái liền nhìn thấy Nghiêm Hạo Tường đứng sau đám người.

Nghe thấy thanh âm của Đinh Trình Hâm, Nghiêm Hạo Tường kinh hỉ nhìn sang.

Trên mặt giả bộ như không có chuyện gì tiến đến bên cạnh Đinh Trình Hâm "Đinh ca, em vừa rồi là phát ngốc thôi."

Đinh Trình Hâm nhìn Nghiêm Hạo Tường mạnh miệng trước mặt, cũng không trêu chọc đối phương nữa, cười đứng lên xoa xoa mái tóc mềm mại của Nghiêm Hạo Tường.

"Ngoan, mừng em trở về."

Đinh Trình Hâm tiến sát bên tai Nghiêm Hạo Tường nói câu này, Nghiêm Hạ Tường cả người liền ngốc tại chỗ.

Đinh Trình Hâm nhìn Nghiêm Hạo Tường ngốc nghếch vừa định mở miệng nói gì đó, nhưng giây sau liền bị Mã Gia Kỳ cắt ngang.

Mã Gia Kỳ cầm bình giữ nhiệt từ trên lầu đi xuống, lớn tiếng gọi Đinh Trình Hâm, "Đinh Nhi!!

Cậu không uống thuốc!!

Cũng không ăn cơm!!

Mau qua đây cho tớ."

Lúc này những đệ đệ cũng kích động, như một tổ ong lôi kéo Đinh ca qua chỗ Mã Gia Kỳ lĩnh phạt.

Rất nhanh cạnh sofa chỉ còn lại Nghiêm Hạo Tường đang đứng phát ngốc, hắn vẫn còn trong câu nói kia của Đinh Trình Hâm chưa phản ứng lại được.

Đúng vậy, không ai biết câu nói ấy đối với Nghiêm Hạo Tường có sức sát thương lớn như thế nào.

Câu nói ấy hắn đã đợi từ khi quay trở lại, ai cũng biết người gọi tên hắn đầu tiên là Đinh Trình Hâm, nhưng vẫn luôn không tiếp nhận hắn cũng là Đinh Trình Hâm.

A Trình ca của hắn, từ khi hắn trở về chưa từng hoan nghênh hắn, cũng chưa từng cười với hắn.

Mỗi lần phải lựa chọn đều tìm Lưu Diệu Văn, Nghiêm Hạo Tường thực sự rất ngưỡng mộ Lưu Diệu Văn, nhưng hắn chỉ đành chấp nhận.

Hắn có thể khiến cho bản thân không tăng thêm phiền toái cho Đinh Trình Hâm, tận lực tồn tại theo cách mà đối phương thích, cũng không gọi A Trình ca nữa mà lựa chọn dùng cách gọi kính trọng Đinh ca.

Những đệ đệ khác vây xung quanh Đinh Trình Hâm làm nũng, vây xung quanh Đinh Trình Hâm đùa nghịch, Nghiêm Hạo Tường trước nay đều đứng ở bên cạnh nhìn, hắn có thể làm cũng chính là nhìn mà thôi.....

Mà vừa rồi câu nói mừng em trở về của Đinh Trình Hâm, không gì hơn chính là, tha thứ cho hắn.

Câu nói này....Nghiêm Hạo Tường thực sự đã đợi rất lâu rất lâu rồi.

"Nghiêm Hạo Tường!

Mau qua đây!!

Đinh ca nói không có cậu thì không uống thuốc."

Ngay thời điểm Nghiêm Hạo Tường còn đang ngây ngốc tại chỗ, thanh âm Hạ Tuấn Lâm từ phòng bếp vang lên.

Nghiêm Hạo Tường bước nhanh qua, trong phòng bếp đã tụ tập một đống người, ở chính giữa là Đinh Trình Hâm.

"Được rồi được rồi, Tường ca tới rồi.

Đinh Nhi mau uống thuốc!

Không được nuốt lời!

Là anh nói tất cả mọi người đến sẽ uống, không được lừa trẻ nhỏ!"

Lưu Diệu Văn chỉ Nghiêm Hạo Tường uy hiếp Đinh Trình Hâm không được lừa trẻ nhỏ.

Sau khi nhìn thấy Nghiêm Hạo Tường, Đinh Trình Hâm cong mắt cười lên, sau đó gật gật đầu, nhận lấy rễ bản lam trong tay Mã Gia Kỳ một hơi uống hết.

Đúng vậy, cậu hiện tại uống thuốc cũng cần mọi người tụ tập đủ.

Cậu chính là muốn như vậy, muốn mãi mãi không rời xa Thời Đại Thiếu Niên Đoàn.

Giống như câu nói của fans, không có ai yêu Thời Đại Thiếu Niên Đoàn hơn Thời Đại Thiếu Niên Đoàn.
 
Kẽ Nứt [All Hâm]
Chương 5


Người khác trọng sinh đều là các loại bàn tay vàng, thậm chí là các loại siêu năng lực.

Nhưng Đinh Trình Hâm cảm thấy cậu trọng sinh sao lại ấm ức như vậy, cái vũ đạo từ năm năm trước vậy mà cậu đều phải từng chút từng chút một học lại.

Đúng, cậu là trí nhớ cá vàng....

Điểm này cậu thừa nhận, nhưng cậu không ngờ năm năm sau cậu lại lần nữa phải nhảy lại những vũ đạo này!!

Nhảy thì thôi đi, ngày kia là concert đầu tiên rồi!!!

Cậu bây giờ bắt đầu có phải là có chút muộn rồi không?!

Trong lòng Đinh Trình Hâm nghĩ như vậy, nhưng tay vẫn không ngừng nghỉ theo tiếng nhạc nhảy hết lần này đến lần khác.

Những anh em khác đang nghỉ ngơi bên cạnh nhìn Đinh Trình Hâm nỗ lực, ở một bên nhỏ giọng thảo luận.

"Các anh có cảm thấy Đinh Nhi gần đây có chút kỳ quái không?"

Lưu Diệu Văn nhỏ giọng hỏi những người khác.

"Có chút...."

Trương Chân Nguyên cũng cảm thấy như vậy, hắn cũng theo dõi một sự việc phát sinh trước đó "Hai ngày trước, em cảm khái fans của chúng ta hiện tại ít, Đinh ca liền ở bên cạnh em dùng biểu tình cao thâm khó đoán nói một câu.....

Bây giờ còn sớm, đợi một năm nữa."

Nói đến đây, Trương Chân Nguyên thậm chí còn mô phỏng một chút biểu tình lúc đó của Đinh Trình Hâm.

"Em cảm thấy có thể là do gần đây Đinh ca mệt mỏi."

Tống Á Hiên vẫn cảm thấy chắc chắn là do Đinh Trình Hâm vẫn chưa nghỉ ngơi tốt, thậm chí còn gửi cho Đinh Trình Hâm đang nhảy bên kia ánh mắt quan tâm.

"Em cũng đoán là vậy, anh ấy gần đây đặc biệt dễ quên.

Trước đây coi như là não cá vàng đi, hiện giờ quả thực là ba giây sau liền không nhớ chuyện gì nữa!

Anh nhìn xem, vũ đạo luyện hai ngày động tác đều quên rất nhiều."

Hạ Tuấn Lâm thập phần lo lắng, sợ Đinh ca của hắn cứ tiếp tục như vậy sẽ sớm mắc bệnh đãng trí.

Đối với chuyện Hạ Tuấn Lâm vừa nói, những người còn lại cũng thập phần tán đồng.

Bọn họ cũng cảm nhận sâu sắc được Đinh Trình Hâm gần đây quên rất nhiều, mặc dù Đinh Trình Hâm gần đây luôn thức thâu đêm suốt sáng để bổ túc vũ đạo, nhưng bọn họ vẫn rất lo lắng cho tình trạng sức khỏe của cậu.

"Cũng không phải hoàn toàn không tốt, em xem động tác vũ đạo của Đinh Nhi càng ngày càng thuần thục rồi.

Anh phát hiện những động tác vũ đạo mà cậu ấy quên đồng thời cũng học lại rất nhanh, hơn nữa động tác của cậu ấy thập phần tiêu chuẩn, anh còn cảm thấy không biết có phải cậu ấy đã học lớp vũ đạo cấp tốc rồi không, thực lực vũ đạo tăng rất nhiều!"

Mã Gia Kỳ tuy rằng cũng cảm thấy Đinh Trình Hâm gần đây có chút kỳ quái, nhưng nhìn đối phương có phương hướng phát triển tốt vẫn đáng biểu dương.

"Chính xác, Khố Tử lão sư gần đây cũng khen Đinh Nhi không ngớt."

Nghiêm Hạo Tường nhớ tớ lời khen hôm qua của Khố Tử lão sư, cũng rất tự hào.

Nhưng bọn họ nào có biết được, nếu như năng lực sau huấn luyện năm năm vẫn không tốt hơn được năm năm trước, Đinh Trình Hâm hai mươi hai tuổi nhất định sẽ khóc chết.

Bên này mấy đứa nhỏ khí thế ngất trời nói chuyện, chủ đề từ Đinh Trình Hâm có phải có chút kỳ quái hay không, cuối cùng biến thành Đinh ca thật lợi hại.

Bên kia, Đinh Trình Hâm rốt cuộc cũng đem vũ đạo và di chuyển vị trí học xong, cuối cùng cũng thả lỏng được.

Nhìn bên kia nói chuyện đến khí thế ngất trời nên đi qua bên đó gia nhập.

"Nói chuyện gì đấy?"

Đinh Trình Hâm nhận lấy khăn từ tay Mã Gia Kỳ lau mồ hôi trên mặt, lại tiếp nhận chai nước trong tay Lưu Diệu Văn uống một ngụm lớn.

"Bọn em đang khen anh đấy Đinh ca!"

Hạ Tuấn Lâm tiến sát cạnh Đinh Trình Hâm đầu tiên.

"Khen anh?"

Đinh Trình Hâm uống xong nghi hoặc hỏi.

"Đúng vậy, Đinh ca anh gần đây vũ đạo thực lực tăng rất mạnh bọn em đều cảm thấy rất đỉnh, Lưu Diệu Văn nói là nó ảnh hưởng anh.

Em nói là bởi vì em!"

Tống Á Hiên cười trả lời nghi vẫn của Đinh Trình Hâm.

Nghe đến đây, Đinh Trình Hâm bất đắc dĩ đỡ trán.

Cậu biết, đám nhóc này trước nay nói chuyện đều không có trọng điểm, phương thức giao lưu thường ngày của bảy người bọn họ cũng là đùa nghịch chọc ghẹo nhau.

"Hạo Tường, qua đây!

Đấm chân cho anh."

Đinh Trình Hâm ngồi xuống bên cạnh, nhìn Nghiêm Hạo Tường đứng ở vị trí xa nhất, lập tức gọi đối phương đến bên cạnh mình.

Cậu biết, đối với đứa nhỏ tâm tư tỉ mỉ, cậu không thể chỉ nói miệng một câu mừng em về nhà là được.

Cậu phải dùng cả hành động và lời nói, phải cần nhiều lần mới có thể cởi bỏ khúc mắc của đứa nhỏ này.

Bằng không đứa nhỏ này sẽ mãi không dám tới gần bên cạnh cậu, luôn cảm thấy thẹn với cậu.

Bất quá hiện tại nghĩ lại, trước đây cậu thực sự cũng vì vấn đề của bản thân cộng thêm việc Nghiêm Hạo Tường không thích làm nũng, cho nên lúc quan hệ của hai người chân chính tốt lên cũng đã qua một năm rồi.

Hơn nữa nếu như không phải sau này Nghiêm Hạo Tường có ý tốt tiếp cận, bản thân khả năng một năm cũng không thể thân thiết hơn với Nghiêm Hạo Tường được.

Nghĩ đến đây, Đinh Trình Hâm lại lập tức gọi Nghiêm Hạo Tường mấy lần nữa.

"Hạo Tường~~"

"Hạo Tường!!!

Qua bên anh này!!"

Đinh Trình Hâm muốn đem tiếc nuối của năm năm trước, toàn bộ bù đắp cho đối phương.

"Tới đây tới đây."

Kỳ thực Nghiêm Hạo Tường lúc Đinh Trình Hâm gọi câu đầu tiên đã đi qua chỗ Đinh Trình Hâm rồi.

Nghiêm Hạo Tường ngồi bên trái Đinh Trình Hâm, Đinh Trình Hâm trực tiếp đem chân trái gác lên, Nghiêm Hạo Tường lập tức bắt đầu đấm bóp.

"Tiểu Mã, tới bóp vai cho tớ."

Đinh Trình Hâm đang hưởng thụ Nghiêm Hạo Tường bóp chân, bỗng nhiên cảm thấy vai thiếu thiếu gì đó, liền chỉ huy Mã Gia Kỳ ở bên phải bóp vai cho mình.

Mã Gia Kỳ đầu tiên là bất đắc dĩ cười, sau đó ngoan ngoãn bóp vai cho Đinh Trình Hâm, "Vâng, Đinh đại gia."

Người bóp chân có rồi, người bóp vai cũng có rồi.

Lưu Diệu Văn nhìn anh trai hắn bên kia xung quanh vây kín người, sau đó cũng qua đó tìm việc.

"Đinh Nhi, em làm gì đây?"

Đinh Trình Hâm nhìn Lưu Diệu Văn, cười duỗi tay xoa nắn gương mặt Lưu Diệu Văn đang ngồi xổm trước mặt mình.

"Diệu Văn đáng yêu quá, lớn chậm một chút nha~ thế giới của người lớn chẳng có gì tốt đâu."

Câu nói này thực sự là Đinh Trình Hâm vì cảm xúc mà nói ra, cậu chính là nhìn Lưu Diệu Văn trước mặt ngoan ngoãn đáng yêu như cái bánh bao nhỏ mà nhớ tới sau này.....vết thương đáng sợ trên nửa cánh tay Lưu Diệu Văn.....

Những kẻ đó sao lại nỡ lòng nào như vậy!!

Nhóc ấy còn nhỏ như thế.....

"Đinh Nhi, anh sao vậy?"

Lưu Diệu Văn tùy ý để Đinh Trình Hâm xoa mặt, hắn ngồi xổm trước mặt đối phương, cũng là người cách Đinh Trình Hâm gần nhất, hắn rõ ràng thấy đôi mắt long lanh kia hơi đỏ lên.

"Không có gì, chính là cảm khái Diệu Văn của chúng ta lớn rồi."

Đinh Trình Hâm buông Lưu Diệu Văn ra, tìm một câu nói dối cho qua.

"Đúng vậy, qua hai năm đều cao hơn các anh rồi."

Mã Gia Kỳ một bên bóp vai, một bên vỗ vỗ xuống vai Đinh Trình Hâm hai cái coi như an ủi.

Hắn mặc dù không biết phát sinh chuyện gì, nhưng vừa rồi hắn cũng phát giác ra Đinh Trình Hâm khổ sở.

"Ai nha, Hạo Tường càng ngày càng đẹp trai, nhớ năm đó cũng là cái bao nhỏ thích khóc nhè dưới tay anh."

Đinh Trình Hâm vỗ vỗ Nghiêm Hạo Tường bên cạnh, cười nói.

"Đinh ca còn em?"

Hạ Tuấn Lâm cười tham dự vào.

"Bé chuông nhỏ của chúng ta đương nhiên cũng là anh nuôi lớn rồi."

Đinh Trình Hâm cười xoa đầu Hạ Tuấn Lâm.

"Em cũng vậy!"

Trương Chân Nguyên không chịu yếu thế.

"Còn có em."

Tống Á Hiên cũng sáp lại gần.

Có một câu nói rất đúng, khi dễ những người khác trong nhóm nói không chừng còn có thể lưu toàn thây, khi dễ Đinh Trình Hâm khả năng sẽ chết cực thảm.

Bởi vì đều là cậu một tay nuôi lớn, Thời Đại Phong Tuấn nhóm gen 2 Đinh Trình Hâm xâu chuỗi liên kết toàn bộ.

"Đúng đúng đúng!

Mấy đứa đều là anh nuôi lớn, nhưng mà Mã Gia Kỳ không phải, anh không nuôi ngựa."

Đinh Trình Hâm đối diện Mã Gia Kỳ chọc ghẹo.

"Cái quỷ gì thế?

Con người bây giờ đều làm sao vậy?"

Mã Gia Kỳ phối hợp với Đinh Trình Hâm, cười đáp lại.

"Hahahahaha" cái siêu đun nước Tống Á Hiên lại bắt đầu, những người khác cũng cười nghiêng ngả.

Đúng rồi, có đôi khi chính là nhàm chán như vậy, nhưng lại rất vui vẻ.

Ngày tháng như thế này, cứ tiếp tục như vậy đi.

Đinh Trình Hâm nguyện ý sống lại mỗi ngày, để cậu có thể hưởng thụ thêm một lần nữa.

Nhưng cố sự, thường sẽ không thuận lợi như vậy.....
 
Kẽ Nứt [All Hâm]
Chương 6


"Đinh Nhi, anh trang điểm xong chưa?"

Hậu trường ồn ào, Lưu Diệu Văn rướn cổ lên gọi Đinh Trình Hâm ở phía trước gương trang điểm, hắn đã đợi đối phương rất lâu rồi, chính là bởi vì muốn cùng nhau ăn cơm."

Tới đây."

Vừa vặn Đinh Trình Hâm cũng trang điểm xong, cậu híp mắt cười chạy đến bên cạnh Lưu Diệu Văn, Lưu Diệu Văn lập tức đem hộp cơm đã mở sẵn đưa qua, Đinh Trình Hâm vươn tay tiếp nhận."

Đinh ca, hôm nay anh trang điểm làm tóc đẹp thật đấy."

Hạ Tuấn Lâm cũng vừa trang điểm xong, cười đi đến bên cạnh Đinh Trình Hâm, bắt đầu ôm Đinh ca của hắn không muốn buông tay."

Hạ Nhi của chúng ta cũng đẹp lắm."

Đinh Trình Hâm thuận tay đem hộp cơm Lưu Diệu Văn đã mở ra đưa cho Hạ Tuấn Lâm, để đối phương ăn trước."

Em không ăn nổi, em căng thẳng ~ trước khi lên sân khấu không muốn ăn."

Hạ Tuấn Lâm xác thực là có chút căng thẳng, đây cũng coi như là một trong không nhiều những sân khấu của bọn họ sau khi thành đoàn, hơn nữa vì ngày hôm nay mọi người cũng đã luyện tập rất lâu."

Ngoan nào, sau này chúng ta sẽ có rất nhiều sân khấu mà.

Đừng căng thẳng, qua ăn một miếng cũng được."

Đinh Trình Hâm bị Hạ Tuấn Lâm gắt gao ôm chặt, chỉ có thể dùng nửa cánh tay không bị ôm nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh tay Hạ Tuấn Lâm để an ủi."

Được rồi, em ăn một chút vậy."

Hạ Tuấn Lâm gật gật đầu, sau đó cầm hộp cơm ngồi bên cạnh Đinh Trình Hâm ăn.Lưu Diệu Văn đang ăn ở bên cạnh, thuận tay lại mở một hộp cơm đưa cho Đinh Trình Hâm."

Hôm nay ăn gì vậy?"

Trương Chân Nguyên cũng hóa trang xong, đi tới bên cạnh Đinh Trình Hâm."

Cũng tạm, ăn chút đi."

Đinh Trình Hâm lại đem hộp cơm Lưu Diệu Văn vừa mở ra cho Trương Chân Nguyên.Trương Chân Nguyên nhận lấy, ngồi xuống cũng bắt đầu ăn.Lưu Diệu Văn cũng không ngại phiền, lúc Đinh Trình Hâm vừa đem hộp cơm đưa cho Trương Chân Nguyên lại lập tức mở một hộp khác, đưa cho anh trai đến bây giờ vẫn chưa ăn được chút nào của mình.Đinh Trình Hâm nhận lấy, ôn nhu cười.

Bản thân cậu cũng nhận thấy nếu như tiếp theo muốn đưa cho người khác nữa thì cậu sẽ tự lấy hộp cơm khác để mở, cứ như vậy Lưu Diệu Văn cũng sẽ ăn không ngon.Đinh Trình Hâm lúc này vừa muốn ăn, Mã Gia Kỳ, Nghiêm Hạo Tường còn có Tống Á Hiên đều hóa trang xong đi tới."

Đinh Nhi~ hôm nay hóa trang đẹp thật đấy" Tống Á Hiên cong mắt cười, vỗ vỗ vai Đinh Trình Hâm."

Đinh ca, hôm nay có món gì vậy?"

Nghiêm Hạo Tường thò đầu ra hỏi.Mã Gia Kỳ không nói gì, từ một bên lấy ra mấy chai nước khoáng chia cho mọi người.Còn chưa đợi Đinh Trình Hâm mở miệng trả lời, Lưu Diệu Văn từ trong hộp cơm lập tức ngẩng đầu lên nói với ba người "Vẫn còn mấy hộp, đồ ăn hôm nay cũng được, không dầu mỡ, mọi người tự mở ra nhé."

Mã Gia Kỳ nghe xong gật gật đầu, lại từ bên cạnh lấy ra ba hộp cơm đưa cho Tống Á Hiên và Nghiêm Hạo Tường, như vậy cả nhóm đều được ăn.Dù sao thì phải lên sân khấu, ai cũng không dám ăn quá no, cơm rất nhanh đã ăn xong, mọi người đều bị nhân viên công tác kéo từng người qua dặm lại lớp trang điểm.Người đầu tiên làm xong là Đinh Trình Hâm, cậu ngồi trên sô pha phát ngốc.Hôm nay cậu rất có cảm xúc, đã rất lâu không nhảy trên sân khấu rồi, từ sau khi TNT giải tán, cậu đã nửa năm không thấy sân khấu rồi.Mà hôm nay, có thể tại đây lên sân khấu biểu diễn nội tâm của cậu hưng phấn hơn tất cả những người khác."

A Trình, nghĩ gì vậy?"

Mã Gia Kỳ là người thứ hai xong, nhìn thấy Đinh Trình Hâm phát ngốc thì cười đi qua vỗ vỗ bả vai cậu.Đinh Trình Hâm vốn đang suy nghĩ, đột nhiên bị người vỗ vai thì cả người hoảng sợ giật mình một cái."

Hahahahahahaha."

Mã Gia Kỳ nhìn thấy Đinh Trình Hâm bị giật mình thì cảm thấy đối phương giống như chú thỏ nhỏ, đặc biệt đáng yêu lại đặc biệt buồn cười."

Cười cái gì mà cười!

Làm tớ sợ đấy!

Cậu đi đường không có tiếng động à?"

Đinh Trình Hâm nhìn Mã Gia Kỳ cười đến nở hoa, tức giận thổ tào đối phương."

Tớ có nói mà, tại cậu nghĩ quá chuyên chú thôi.

Hahahahahaha."

Mã Gia Kỳ cười đến không dừng lại được."

Buồn cười hả?"

Đinh Trình Hâm như chú cún nhỏ đáng yêu đang tức giận nhìn Mã Gia Kỳ hỏi."

Xin lỗi, không buồn cười."

Mã Gia Kỳ đầu tiên thu liễm biểu tình, ngoan ngoãn ngồi xuống."

Ngoan."

Nhìn thấy Mã Gia Kỳ ngoan ngoãn, Đinh Trình Hâm vô cùng hài lòng.Mã Gia Kỳ cũng là vẻ mặt sủng nịch, hắn còn có thể làm thế nào?

Người đáng yêu như vậy, trừ bỏ cưng chiều ra thì cũng không có biện pháp nào khác."

Hậu trường rồi!!!

Hậu trường rồi!!"

Nhân viên công tác bắt đầu thúc giục hậu trường, Đinh Trình Hâm và Mã Gia Kỳ vẫy tay gọi đám nhóc còn lại đang chơi đùa một bên đi tới hậu trường."

Diệu Văn Á Hiên, hậu trường rồi!"

Mã Gia Kỳ kiểm đếm nhấn số phát hiện cách đó không xa Lưu Diệu Văn và Tống Á Hiên vẫn còn đang đùa giỡn, nhưng bọn họ đối với tiếng hét của Mã Gia Kỳ lại ngoảnh mặt làm ngơ."

Đi thôi, Diệu Văn!

Á Hiên!

Đừng nghịch nữa~" Đinh Trình Hâm giúp Mã Gia Kỳ gọi hai người, Lưu Diệu Văn và Tống Á Hiên ngay lập tức bỏ chơi quay về đội."

Tập hợp đủ rồi hả?"

Nhân viên công tác hỏi Mã Gia Kỳ."

Đủ rồi."

Mã Gia Kỳ gật gật đầu."

Đi thôi, hậu trường."

Nhân viên công tác mang theo bảy người vào khu vực hậu trường sân khấu."

Cố lên!"

Mã Gia Kỳ vươn tay.Những anh em còn lại sôi nổi hưởng ứng."

Cố lên, cố lên, cố lên!!!"

"Được rồi được rồi, lên đi."

Vừa hô cố gắng xong, nhân viên công tác liền thúc giục bảy người lên sân khấu.Khắp sân khấu ánh đèn hắc ám, thời điểm sáng trở lại toàn sân khấu là tiếng hoan hô.

Âm nhạc lớn đến điếc tai, đám người vô cùng náo nhiệt, bọn họ trên sân khấu đổ đầy mồ hôi, thanh xuân tùy ý, chơi đến vui sướng, nhảy đến vui vẻ.Sân khấu này, bảy người đều cảm thấy chưa thỏa cơn thèm."

AAAA, vui quá!"

Tống Á Hiên vừa xuống sân khấu liền bắt đầu hò hét, thanh âm vui vẻ tràn ngập toàn bộ hậu trường."

Sảng khoái!!"

Lưu Diệu Văn nhận khăn nhân viên công tác đưa cho, vừa lau mồ hôi vừa kích động."

Vẫn là có khán giả vui nhất."

Đinh Trình Hâm cũng mãn ý gật gật đầu."

Đây mới là bắt đầu, chúng ta sau này vẫn còn rất nhiều cơ hội."

Mã Gia Kỳ cười vỗ vỗ Đinh Trình Hâm."

Đúng vậy, vẫn còn rất nhiều cơ hội nữa."

Nghiêm Hạo Tường phụ họa theo."

Hôm nay Mã ca mời khách nhé.

Tiệc mừng công!"

Hạ Tuấn Lâm bắt đầu ồn ào."

Đúng rồi!!"

Trương Chân Nguyên vừa ý gật gật đầu."

Mã ca!

Mã ca!

Mã ca!

Mời khách!

Mời khách!

Mời khách!"

Tất cả mọi người ở đó đều đồng thanh hô."

Cái gì?

Nói gì cơ??

Mã Gia Kỳ là ai?

Cậu ta không ở đây."

Mã Gia Kỳ làm bộ không quen biết Mã Gia Kỳ, ý muốn trốn tránh chuyện mời khách này."???

Đội trưởng anh như thế này là không được nhá."

Hạ Tuấn Lâm lập tức cười đi qua chọc hắn."

Đúng đó!

Mã ca thế là không được."

Lưu Diệu Văn và Tống Á Hiên cũng hô hào theo.Đinh Trình Hâm ở bên cạnh ôn nhu nhìn bọn họ, cậu cũng không biết vì sao cảm thấy trước mắt càng ngày càng mơ hồ.Đinh Trình Hâm không nhịn được dùng tay dụi dụi mắt, trong lòng nghĩ chắc không phải do kính áp tròng rơi mất chứ?

Sao lại càng ngày càng mơ hồ?"

Đinh ca!!"

"Đinh ca anh làm sao vậy??"

Ngay lúc Đinh Trình Hâm không biết bản thân vì sao lại mơ hồ, thân thể không tự giác ngã ra phía sau.Hình ảnh cuối cùng cậu nhìn thấy chính là tất cả các thành viên lo lắng chạy về phía cậu.Sau đó trước mắt là một trận tối đen, chỉ cảm thấy bên tai có những thanh âm xa lạ."

Vẫn chưa tỉnh à?"

Giọng nói êm tai của một cô gái vang lên."

Chưa.

Bạn cậu ta đâu?"

Giọng của một người đàn ông."

Ra ngoài mua đồ rồi, vừa rồi vẫn còn ở đây mà."

Cô gái trả lời hắn."

Người đó còn phải tự mình đi mua đồ?

Trông dọa người như thế...."

Trong lời nói của người đàn ông có chút không hiểu."

Người ta mời anh về làm nhân viên chăm sóc, anh chú ý một chút."

Cô gái có chút không hài lòng với hắn, thanh âm rất tức giận.Đinh Trình Hâm rất tò mò, cậu rất muốn mở mắt ra xem bọn họ là ai, nhưng mở không được.Giây tiếp theo, Đinh Trình Hâm nghe thấy tiếng cửa bị mở ra."

Tiên sinh, chào ngài.

Người chăm sóc vừa phát hiện, bệnh nhân có chút phản ứng rồi, cho nên tôi tới kiểm tra."

Cô gái rất lễ mạo."

A Trình, tỉnh rồi??"

Thanh âm này Đinh Trình Hâm cảm thấy vô cùng quen thuộc, thanh âm này là của Mã Gia Kỳ.Cậu lập tức muốn mở mắt, muốn nói với hắn đừng sợ, có lẽ bản thân chỉ bị tụt huyết áp thôi, dù sao thì lúc ngất đi ở hậu đài cậu vẫn muốn hỏi Mã Gia Kỳ, có phải công ty lại làm khó hắn không.

Dẫu sao thì chuyện này công ty cũng sẽ không truyền ra ngoài.Nghĩ như vậy, Đinh Trình Hâm nỗ lực mở mắt ra.

Cuối cùng cậu cũng tìm được một tia ánh sáng, nhưng trước mắt sáng quá khiến cậu lập tức nhắm hai mắt lại, việc này phải để cậu chậm rãi tiếp nhận."

A Trình!"

Mã Gia Kỳ nhận ra động tĩnh trên giường, lập tức khẩn trương nắm lấy tay Đinh Trình Hâm."

Gia Kỳ, cậu nói với công ty.....tớ tụt huyết áp là được.

Tớ cũng không nghĩ tới, lên sân khấu còn có thể ngất."

Thanh âm Đinh Trình Hâm rất suy yếu, nhưng Mã Gia Kỳ đều nghe được hết.Mã Gia Kỳ không đáp lại, mà chỉ yên lặng nắm tay Đinh Trình Hâm.Đinh Trình Hâm không đợi được câu trả lời, mắt sau khi đã quen cậu cuối cùng cũng mở mắt nhìn về phía Mã Gia Kỳ.Nhưng một khắc kia khi nhìn thấy mã Gia Kỳ khiến cậu ngây ngẩn cả người......Gương mặt vốn dĩ phải hoàn hảo của đối phương, lúc này có một mảng vết bỏng lớn, nhìn thấy thập phần dọa người.Đinh Trình Hâm mù mờ, cậu không biết vì sao bản thân lại quay lại rồi.

Trong chớp mắt bắt đầu phân không rõ nơi nào là hư ảo, nơi nào là hiện thực.Đinh Trình Hâm vươn tay, run run rẩy rẩy muốn chạm vào gương mặt Mã Gia Kỳ, còn chưa chờ chạm tới, đối phương liền nghiêng đầu né tránh."

A Trình, đừng nhìn nữa."

Thanh âm Mã Gia Kỳ nghẹn ngào, sau đó cầm lấy khẩu trang bên cạnh đeo lên lại, để che đậy vết sẹo xấu xí kia."

Sao lại thế này?

Tớ không phải quay trở về rồi sao?!!

Chuyện gì thế này??

Tớ vì sao lại trở về?!!

Tớ còn chưa cải biến!

Cái gì cũng chưa thay đổi được!!"

Đinh Trình Hâm dừng sức nắm chặt đầu mình, cậu không hiểu vì sao lại đối xử với cậu như vậy!

Cậu bắt đầu không rõ đó là mộng hay thực!

Vì sao lại đối xử với cậu như vậy!

Vì sao phải làm thế!

Nếu như là mơ thì vì sao không để cậu ở đó luôn đi!!"

A Trình, A Trình!

Cậu đừng như vậy!"

Mã Gia Kỳ nhìn Đinh Trình Hâm điên cuồng như vậy thì khẩn trương muốn trấn an cậu, nhưng kết quả lại bị Đinh Trình Hâm vô tình đẩy ra.Hộ sĩ và nhân viên chăm sóc hai người hợp lực đem Đinh Trình Hâm ấn xuống giường.

Hộ sĩ trực tiếp tiêm một mũi thuốc an thần cho Đinh Trình Hâm.Cuối cùng, Đinh Trình Hâm thoát lực chỉ có thể nằm trên giường rơi nước mắt nhìn trần nhà.

Trong miệng không ngừng nhắc đi nhắc lại, vì sao.Mã Gia Kỳ cũng lệ rơi đầy mặt, nhưng hắn thực sự vô lực.

Hắn biết bản thân cái gì cũng không làm được, đừng nói đến giúp Đinh Trình Hâm, chính hắn còn cảm thấy mình là một phế nhân.Hắn có thể làm được chính là, an tĩnh ở bên cạnh Đinh Trình Hâm.Cứ như vậy.....Dưới tác dụng của mũi tiêm, Đinh Trình Hâm làn nữa chậm rãi rơi vào giấc ngủ.
 
Kẽ Nứt [All Hâm]
Sau khi Đinh Trình Hâm ngủ say 1


Đinh Trình Hâm chậm rãi chìm vào giấc ngủ, hộ sĩ vẫy tay với Mã Gia Kỳ, hai người cùng nhau ra ngoài cửa phòng."

Trong phòng cứ giao cho nhân viên chăm sóc đi, cậu đi cùng tôi qua gặp bác sĩ, bọn họ sẽ thông báo tình hình cho cậu."

Hộ sĩ đem khăn giấy đưa cho Mã Gia Kỳ, rồi nói với đối phương cùng mình qua bên kia gặp bác sĩ."

Được."

Mã Gia Kỳ gật gật đầu, lau nước mắt, đeo lại khẩu trang, sau đó nghiêng đầu nhìn lại Đinh Trình Hâm đang ngủ bên trong mới yên tâm đi cùng hộ sĩ.Hộ sĩ dọc theo đường đi lén nhìn Mã Gia Kỳ, cuối cùng cô nhịn không được nói, "Tôi là fan của các cậu, tôi biết hiện tại khác cậu rất khó khăn.

Nhưng tôi vẫn hi vọng các cậu sớm ngày có thể tốt lên, tôi từ nhỏ đã thích các cậu, tôi không tin những thứ cẩu tử viết loạn kia."

Mã Gia Kỳ ban đầu sửng sốt,sau đó ôn nhu cười lên.

Dưới khẩu trang, mi mắt hắn cong cong, hộ sĩ vẫn cảm thấy hắn rất đẹp."

Cảm ơn chị."

Mã Gia Kỳ cũng không nói nhiều lời dư thừa, hắn chỉ nói ba chữ ấy.Hộ sĩ cũng không nói thêm gì nữa, chỉ vào nơi trước mặt."

Cậu vào đi."

Mã Gia Kỳ gật đầu, hắn gõ cửa trước, chờ đến khi bên trong có tiếng đáp lại mới mở cửa đi vào.Bác sĩ đầu tiên là ngẩng đầu nhìn hắn một cái, sau đó nói "Ngồi đi."
 
Kẽ Nứt [All Hâm]
Chương 7


Thời điểm tỉnh lại lần nữa, vẫn là căn phòng cũ, thậm chí trên tay vẫn còn đang truyền dịch.

Đinh Trình Hâm thần sắc ảm đạm, vẫn là bệnh viện.....vẫn là trên chiếc giường ấy......

Ngoài cửa sổ mưa rất lớn, sấm sét ầm ầm, bên cạnh cậu không có điện thoại, Đinh Trình Hâm hoàn toàn không có khái niệm thời gian, cậu phân không rõ hiện tại là ban ngày hay ban đêm.

Trong phòng không một bóng người, lúc cậu đang nhìn trần nhà phát ngốc, "kẽo kẹt" một tiếng, cửa bị mở ra.

Đinh Trình Hâm theo hướng thanh âm nhìn qua, phát hiện là Lưu Diệu Văn xách theo cơm hộp đi vào.

Lưu Diệu Văn mở cửa ra giây đầu tiên là thò đầu nhìn về phía giường, lúc hắn nhìn thấy Đinh Trình Hâm đã tỉnh lại liền ôn nhu cười.

"Đinh Nhi, anh tỉnh rồi.

Tranh thủ còn nóng mau ăn một chút đi."

Sau đó liền tiến về phía Đinh Trình Hâm.

Lưu Diệu Văn mặc áo dài tay, nhưng Đinh Trình Hâm vẫn nhìn thấy vết thương bị axit ăn mòn trên đôi tay kia.

Thần sắc sau đó lại càng thêm phần ảm đạm mờ mịt, cậu rất khổ sở, thực sự rất khổ sở.

Lưu Diệu Văn lại chẳng chú ý tới điều này, hắn đầu tiên là tìm cái bàn nhỏ ở dưới giường đặt lên, lại đem giường của Đinh Trình Hâm nâng lên, để đối phương dễ dàng ngồi thẳng lên.

Sau đó, đem cơm tối vừa mua bày ra, vừa bày vừa lải nhải nói.

"Hôm nay mua cháo, anh hiện tại vẫn là ăn thanh đạm tốt hơn.

Mã ca lúc sáng nói với em anh tỉnh rồi, em vui lắm, lập tức tới đây luôn.

Tiếc là buổi sáng em có tiết học, bỏ lỡ thời điểm anh tỉnh lại."

Lưu Diệu Văn dùng đôi tay đầy vết thương kia, ở trước mặt Đinh Trình Hâm giúp đối phương mở hộp, trong mắt Đinh Trình Hâm không có đồ ăn chỉ có cánh tay của Lưu Diệu Văn.

Lưu Diệu Văn phát hiện Đinh Trình Hâm vẫn luôn nhìn tay mình, lập tức thu tay lại đồng thời kéo tay áo lại, để có thể che được đi.

Hai người, cứ như vậy an an tĩnh tĩnh không ai mở miệng nói chuyện.

Đinh Trình Hâm cúi đầu, rơi nước mắt.

Lưu Diệu Văn ngồi bên cạnh Đinh Trình Hâm, an tĩnh nhìn anh trai ngày càng gầy yếu của hắn.

"Diệu Văn, còn đau không?"

Đinh Trình Hâm sau khi nỗ lực khống chế cảm xúc của bản thân, hỏi hắn câu này.

Trong lời nói rõ ràng có thanh âm nức nở, khiến Lưu Diệu Văn nghe được trong mắt đều trở nên chua xót.

"Không đau nữa rồi, đã sớm không còn đau nữa rồi."

Lưu Diệu Văn lắc lắc đầu, hai mắt phiếm hồng.

Cứ như vậy hai người có một phút trầm mặc, Lưu Diệu Văn thực sự là nhịn không được nữa.

Hắn trực tiếp vươn tay ôm lấy Đinh Trình Hâm, đem đầu rúc vào cổ Đinh Trình Hâm bắt đầu khóc thút thít.

Hắn khóc lóc kể những khổ sở của hắn trong thời gian này, hắn đau khổ nhất không phải là bản thân bị thương mà là nhìn thấy anh trai từng là người vạn chúng chú mục đến chói mắt của hắn biến thành bộ dạng này.

"Đinh Nhi, anh đừng dọa bọn em nữa.

Hôm ấy....ngày hôm ấy lúc em biết anh tự sát em cảm thấy trời đất đều sụp đổ rồi!

Anh nói bọn em phải sống thế nào đây!

Đinh Nhi, anh biết những ngày đó em và Mã ca đã chống đỡ thế nào không?!"

"Đinh Nhi, em xin anh đừng từ bỏ bản thân.

Chúng ta hiện tại như thế này đều không phải lỗi của anh, cùng anh không có một phân quan hệ nào cả.

Em xin anh, mang theo ước mơ của chúng ta tiếp tục sống tốt được không."

Lưu Diệu Văn khóc đến lợi hại, hắn vỗn dĩ nhỏ tuổi nhất, hiện giờ hắn chịu đựng quá nhiều liền trực tiếp ép bản thân trưởng thành, nhưng lần này chuyện của Đinh Trình Hâm đã cho hắn một đả kích quá lớn, hắn không thể chấp nhận được Đinh Trình Hâm cứ như vậy rời xa hắn.

Ngày hôm đó hắn vốn đang lên lớp, nhìn thấy tin nhắn Mã Gia Kỳ gửi đến, trực tiếp ngay cả học cũng không học nữa lập tức chạy ra khỏi phòng học trèo tường gọi taxi đến bệnh viện.

Không ai biết hắn ở trên xe taxi tay có bao nhiêu run rẩy, tim đập nhanh thế nào, hắn trong lòng cầu nguyện, miệng không ngừng niệm đi niệm lại, "Không sao không sao không sao, sẽ không sao đâu."

Nhưng kỳ thực trong lòng hắn đã hoảng muốn chết.

Lưu Diệu Văn khóc đến tan vỡ, Đinh Trình Hâm ôn nhu vỗ vỗ vai hắn.

Đúng rồi, Đinh Trình Hâm lúc này mới nhớ đến chuyện cậu tự sát.

Trong đầu cậu nháy mắt trở nên rõ ràng, lúc trước vừa tỉnh lại đầu óc vẫn còn mơ hồ, hiện tại cậu mới hiểu rõ bản thân vì sao lại ở bệnh viện.

"Ngoan, đừng khóc nữa.

Không sao, anh bây giờ không phải rất tốt sao."

Đinh Trình Hâm vươn tay lau nước mắt của Lưu Diệu Văn, trấn an đối phương.

"Được rồi, chúng ta ăn cơm thôi, Diệu Văn chắc chắn đói rồi."

Lưu Diệu Văn lúc này mới nhớ ra Đinh Trình Hâm còn chưa ăn cơm, lập tức rời khỏi lồng ngực Đinh Trình Hâm, ngoan ngoãn ngồi lại trên ghế, một bên tự lau nước mắt một bên đưa đũa cho Đinh Trình Hâm.

"Em cũng ăn chút đi?"

Đinh Trình Hâm phát hiện chỉ có một đôi đũa, liền biểu thị đối phương ăn trước.

"Em và Mã ca ăn xong ở ngoài cửa rồi, Đinh Nhi anh ăn đi."

Lưu Diệu Văn xoa dịu, lắc lắc đầu từ chối lời mời của Đinh Trình Hâm.

"Mã Gia Kỳ ở ngoài cửa?"

Đinh Trình Hâm bắt được từ quan trọng, hai người bọn họ cùng nhau ăn cơm vì sao vào trong này chỉ có Lưu Diệu Văn.

Lưu Diệu Văn lúc này mới phát hiện bản thân lỡ miệng, định giả ngốc gãi đầu không trả lời.

"Gọi cậu ấy vào đây."

Đinh Trình Hâm càng thêm chắc chắn Mã Gia Kỳ đang ở ngoài cửa.

"Không không không, Mã ca không cho em nói với anh.

Anh ấy sợ mặt anh ấy sẽ dọa anh, cho nên không có vào."

Lưu Diệu Văn một bên nói không được nói, một bên nói hết toàn bộ, Mã Gia Kỳ ở ngoài cửa vẫn luôn nghe bên trong đành bất đắc dĩ đẩy cửa vào.

Nhìn thấy Mã Gia Kỳ đi vào, Lưu Diệu Văn mới ý thức được bản thân đã nói hết rồi, lập tức ngoan ngoãn đứng dậy gọi Mã Gia Kỳ.

"Mã ca."

Sau đó Lưu Diệu Văn lập tức đứng lên đi lấy ghế, Mã Gia Kỳ đi qua, hai người cứ như vậy song song ngồi ở bên giường, nhìn Đinh Trình Hâm.

Đinh Trình Hâm cũng không ăn, cứ như vậy nhìn hai người trước mặt.

"A Trình, ăn cháo đi, lát nữa sẽ nguội đó."

Mã Gia Kỳ đeo khẩu trang, đôi mắt lộ ra hồng hồng, có thể thấy được vừa rồi ở cửa cũng đã khóc.

Đinh Trình Hâm trầm mặc một lát rồi bắt đầu an ủi hai đứa em trai trước mặt, cậu biết buổi sáng nhất định là do Mã Gia Kỳ cho rằng cậu nhìn thấy gương mặt hắn nên mới phát cuồng, cho nên đối phương mới trốn tránh cậu như vậy.

"Gia Kỳ, tớ buổi sáng là vừa mới tỉnh lại nên đầu óc không được tỉnh táo, không liên quan gì tới cậu, gặp tớ không cần đeo khẩu trang đâu.

Như vậy đi, cậu tháo khẩu trang thì tớ ăn, nếu không tớ không ăn."

Đinh Trình Hâm ôn nhu cười với Mã Gia Kỳ.

Mã Gia Kỳ sửng sốt, hắn thực sự rất lâu rồi không nhìn thấy Đinh Trình Hâm cười, vẫn đẹp như vậy.

Mà sau đó gật đầu, tháo khẩu trang xuống, lộ ra gương mặt không hoàn mỹ.

Đinh Trình Hâm mãn ý vỗ nhẹ đầu Mã Gia Kỳ, sau đó bắt đầu cúi đầu ăn.

Quá trình ăn rất nhanh, bởi vì Đinh Trình Hâm ăn hai ba miếng liền không ăn nổi nữa, Mã Gia Kỳ và Lưu Diệu Văn cũng không khuyên Đinh Trình Hâm ăn thêm, bởi vì họ biết hiện tại Đinh Trình Hâm thân thể suy yếu, có thể ăn hai ba miếng đã là không tệ rồi.

Hai người một người thu dọn bàn, một người hạ giường xuống để Đinh Trình Hâm có thể nằm thẳng.

Làm xong việc, hai người lại lần nữa ngồi xuống bên cạnh giường Đinh Trình Hâm.

Đinh Trình Hâm nằm nhìn trần nhà, phá vỡ trầm mặc.

"Lúc anh hôn mê, mơ thấy những ngày chúng ta vừa xuất đạo.

Hiện tại nghĩ lại, thời gian đó thật tốt."

Nghe Đinh Trình Hâm nói, Mã Gia Kỳ và Lưu Diệu Văn cùng Đinh Trình Hâm nói chuyện.

"Đúng vậy, khi đó thực sự rất tốt đẹp."

Trong mắt Mã Gia Kỳ đều là hoài niệm, thời điểm ấy bọn họ còn chưa đạt tới đỉnh núi, nhưng lại sống rất vui vẻ.

"Lúc ấy có một lần Đinh Nhi phát sốt, phỏng chừng Đinh Nhi nhất định không nhớ nữa rồi, Mã ca có nhớ không?

Lần đó Đinh ca mê sảng, còn khóc rất lâu."

Lưu Diệu Văn đối với lần đó nhớ rất rõ, bởi vì Đinh Trình Hâm rất ít khi khóc, mà ngày hôm đó cậu khóc đến tan vỡ rất lâu.

"Hả?

Anh nói mớ?

Khóc rất lâu?

Không có đâu, anh ít khóc lắm."

Đinh Trình Hâm bất đắc dĩ cười, cậu cảm thấy Lưu Diệu Văn nhất định là đang nói bừa, cậu thực sự rất ít khi khóc, tính lại thì có lần bởi vì kỳ sát hạch tháng những đồng bạn bên cạnh phải rời đi mới khóc lớn, còn lại đều không tính khóc lớn.

"Thật mà!

Cái lần ở phòng luyện tập ấy."

Lưu Diệu Văn kéo kéo Mã Gia Kỳ, để đối phương làm chứng cho mình.

"Ừ, xác thực có một lần, lần đó cậu thực sự hồ đồ còn hỏi tớ là năm bao nhiêu."

Mã Gia Kỳ nhớ lại lần đó, cũng nhịn không được cười ra.

Đinh Trình Hâm nửa đêm hôm đó lúc hỏi hắn là năm bao nhiêu, hắn thực sự vô cùng bất đắc dĩ, cũng là lần đầu tiên thấy có người phát sốt đến quên cả năm.

Nghe đến đây, Đinh Trình Hâm bắt đầu cảm thấy không đúng lắm.

Cái này quá giống với trong mộng của cậu, mà quỷ dị nhất là ở hiện thực năm năm trước cậu chưa từng khóc trong phòng luyện tập, hơn nữa cũng không hỏi mấy câu ngu ngốc như là năm bao nhiêu rồi.

"Anh nhớ ra chưa?"

Lưu Diệu Văn nhìn Đinh Trình Hâm đang phát ngốc, cười vỗ vỗ vai đối phương cho rằng Đinh ca nhớ ra rồi nên cảm thấy xấu hổ.

"Có phải cái ngày mà Khố Tử lão sư mắng anh rất kinh khủng không?

Có phải thời gian đó anh chẳng nhớ được động tác vũ đạo nào?

Anh và Nghiêm Hạo Tường khoảng thời gian đó có phải hòa hảo rồi không?"

Đinh Trình Hâm kích động hỏi liền một lúc ba vấn đề.

"Đúng rồi, hôm đó chắc là do anh bị ốm, Khố Tử lão sư không biết, cô ấy thấy anh không nhớ động tác liền mắng anh, sau đó anh liền khóc."

Lưu Diệu Văn vẫn luôn cảm thấy Đinh Trình Hâm khóc là vì bị Khố Tử lão sư mắng.

"Đinh Nhi, khoảng thời gian đó anh vô cùng hay quên.

Bất quá nhớ động tác vẫn tốt, tốc độ rất nhanh."

"......."

Đinh Trình Hâm trầm mặc, nguyên lai khi đó là cảm thấy anh bị bệnh hay quên.

"Cậu và Hạo Tường khoảng thời gian đó tốt lắm, ban đầu tớ còn tưởng là cậu vẫn cần chút thời gian cơ."

Mã Gia Kỳ mở miệng trả lời câu hỏi thứ ba của Đinh Trình Hâm, kỳ thực hắn năm đó cho rằng Đinh Trình Hâm vẫn cần một khoảng thời gian chậm rãi tiếp nhận, bất quá sau đó nhìn thấy hai người rất nhanh hòa hảo cũng rất vui vẻ.

Lúc này, Đinh Trình Hâm hoàn toàn xác định được rồi.

Cậu chắc chắn đã quay trở lại quá khứ, bởi vì nguyên bản năm năm trước cậu chưa từng làm những chuyện này.

Hiện giờ, có thể xác định được đó không phải là mộng mà thực sự đã quay trở về rồi.

Hiện giờ, nếu xác định có thể quay về được thì Đinh Trình Hâm phải tìm ra được cách đó.

Cậu phải quay về!

Nếu những chuyện trước kia đã thay đổi, vậy thì chỉ cần quay trở về thay đổi thì những chuyện khác càng hoàn mỹ hơn rồi!!!

Nghĩ đến đây, Đinh Trình Hâm kích động suýt chút nữa trừ trên giường nhảy lên.

"Đinh Nhi anh sao vậy?"

Lưu Diệu Văn có chút mơ hồ, sao chẳng nói gì mà người trên giường lại vui như vậy.

"Để cậu ấy vui vẻ đi, cậu ấy rất lâu rồi không cười như vậy."

Mã Gia Kỳ ngăn lại ý muốn tiếp tục dò hỏi của Lưu Diệu Văn, cũng kéo Lưu Diệu Văn ra khỏi phòng, để Đinh Trình Hâm vui vẻ ở trong thế giới nhỏ của mình.
 
Back
Top Bottom