Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Kế Hoạch Bắt Cóc Bạch Nguyệt Quang

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczMxjQq1zklFeUISfep7N5dK9aEm35uO59gKZ1Hx4DM8wcXXTNCkvoD5pKGSQkTCtcX2jSot9Bxh2Lpa7YTRgOHo0UeHAJG1sl5dqg5ali_YUZwGa6X_Q9oeC1oubM7_QHGw5T6-18-ws_9cpueR3FK2=w215-h322-s-no-gm

Kế Hoạch Bắt Cóc Bạch Nguyệt Quang
Tác giả: Cá Luộc
Thể loại: Ngôn Tình, Đô Thị, Huyền Huyễn, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tôi đã theo đuổi Lục Đình suốt năm năm.

Vào ngày trước lễ đính hôn, tôi và Bạch Nguyệt Quang của anh ta cùng bị bắt cóc.

Cả hai ngồi trên sàn nhà kho, mắt to trừng mắt nhỏ.

Bạch Nguyệt Quang khóc sướt mướt, đôi mắt đỏ hoe như thỏ con, trông vô cùng đáng thương.

Hai tên đàn em của bọn bắt cóc thì đang… chơi bài.

Thằng gầy chơi ngu đến mức tôi chỉ muốn giật bài trên tay hắn mà đánh hộ.

Nhìn hắn sắp đánh sai nữa, tôi không nhịn nổi, phun cái giẻ trong miệng ra: "Đánh sảnh!"

Tên gầy khen tôi đánh bài giỏi, rồi nhặt cái giẻ rách dưới đất nhét lại vào miệng tôi.

Tôi: "Mày chờ đấy… Ư ư!!"

Vừa nhét xong thì Lục Đình cũng đến nơi.​
 
Kế Hoạch Bắt Cóc Bạch Nguyệt Quang
Chương 1: Chương 1



Tôi đã theo đuổi Lục Đình suốt năm năm.

Vào ngày trước lễ đính hôn, tôi và Bạch Nguyệt Quang của anh ta cùng bị bắt cóc.

Cả hai ngồi trên sàn nhà kho, mắt to trừng mắt nhỏ.

Bạch Nguyệt Quang khóc sướt mướt, đôi mắt đỏ hoe như thỏ con, trông vô cùng đáng thương.

Hai tên đàn em của bọn bắt cóc thì đang… chơi bài.

Thằng gầy chơi ngu đến mức tôi chỉ muốn giật bài trên tay hắn mà đánh hộ.

Nhìn hắn sắp đánh sai nữa, tôi không nhịn nổi, phun cái giẻ trong miệng ra: "Đánh sảnh!"

Tên gầy khen tôi đánh bài giỏi, rồi nhặt cái giẻ rách dưới đất nhét lại vào miệng tôi.

Tôi: "Mày chờ đấy… Ư ư!!"

Vừa nhét xong thì Lục Đình cũng đến nơi.

2

Lục Đình cau mày nhìn tôi và Bạch Nguyệt Quang.

Nhưng tôi cảm giác anh ta nhìn cô ta trước.

Thấy tên gầy nhét giẻ vào miệng tôi, Lục Đình nghiêm mặt nói: "Đừng động vào cô ấy. Muốn bao nhiêu tiền, tôi đều đưa."

Tôi cảm động quá, ú ớ muốn khóc.

Có điều, có vẻ tôi khóc to quá nên tên gầy bực mình, nhét giẻ sâu hơn.

Tôi làm ồn đến mức… đánh thức luôn đại ca của bọn bắt cóc.

Tên đầu sỏ ung dung ngồi dậy từ chiếc sô pha đằng sau, mặt đeo mặt nạ cười nhưng khí thế lại cực kỳ đáng sợ.

Hắn ngả người dựa vào ghế, giơ tay chỉ tôi rồi lười biếng nói: "Cắt lưỡi cô ta đi."

3

Tôi đơ người.

Khoan?! Kịch bản này sai rồi?! Không phải nên đàm phán trước sao?!

Lỡ cắt nhầm "bảo bối" của người ta rồi lấy gì mà đòi tiền?!

Tên gầy nhếch mép cầm d.a.o tiến lại gần.

Vừa nắm cằm tôi, Lục Đình liền quát lên: "Dừng tay! Các người muốn gì?! Thả Dư Kiều Kiều ra!"

Tôi: Oa, đàn ông tốt! Tôi yêu anh trọn đời!

Tên cầm đầu cười khẽ, xoay xoay con d.a.o trong tay như thể bàn chuyện g.i.ế.c người chỉ đơn giản như g.i.ế.c gà làm bếp.

Hắn chậm rãi nói: "Ồ, thật sao? Hai người, chọn một."

Lục Đình nhìn tôi, rồi nhìn Bạch Nguyệt Quang.

Anh ta im lặng.

Tim tôi chợt trùng xuống.

Lục Đình nhìn tôi áy náy, như thể muốn nói lời xin lỗi: "Tôi chọn Bạch Tuyết Nhi."

Tôi: Đậu má! Đồ khốn! Chết đi cho rảnh nợ!

Tên gầy lập tức cắt dây trói, Bạch Tuyết Nhi khóc nức nở lao vào lòng Lục Đình.

Lục Đình cũng đau lòng ôm cô ta thật chặt.

4

Tên gầy cười như bà thím, giật giẻ ra khỏi miệng tôi rồi hỏi: "Thấy nhục không?"

Tôi nhắm mắt lại: "Làm ơn cho tôi một nhát đi. Đàn ông đúng là không đáng tin mà!"

Tên đầu sỏ vẫn ngồi trên sô pha, trông chẳng khác gì một kẻ đứng ngoài cuộc điều khiển trò chơi.

Hắn hơi nghiêng người, cánh tay gác lên đầu gối.

Mặc dù đeo mặt nạ, nhưng tôi dám chắc là hắn đang nhìn tôi đầy thích thú.

Thấy tôi lầm bầm chửi bới, hắn bỗng bật cười: "Không phục?"

Tôi trừng mắt: "Đưa d.a.o đây! Tôi đ.â.m anh một nhát xem anh có phục không?!"

Hắn cười càng vui hơn.

Mà đôi cẩu nam nữ kia thì lại đang ôm nhau nhớ về quá khứ?!

Nói sớm chứ?! Nếu biết Lục Đình khó cưa vậy, tôi đã đổi mục tiêu lâu rồi!

Nhưng đúng lúc đó, tên đầu sỏ lại nhìn tôi chằm chằm như thể đọc được suy nghĩ của tôi.

Hắn đột nhiên đứng dậy, bước đến trước mặt tôi, cúi xuống.

Ngón tay nâng cằm tôi lên, hắn ghé sát tai thì thầm, giọng mang theo ý cười:

"Nói thích tôi đi, tôi g.i.ế.c bọn họ giúp cô."

Ủa, chuyện ngon vậy sao?

5

Tôi không hề che giấu niềm vui trên mặt, chỉ thẳng vào bọn họ: "Giết! Giết c.h.ế.t bọn họ cho tôi! Tất cả đều phải chết! Chết hết đi!"

Tên gầy liếc mắt nhìn tôi: "Lão đại, con nhỏ này đúng là không giấu được gì trên mặt thật."
 
Kế Hoạch Bắt Cóc Bạch Nguyệt Quang
Chương 2: Chương 2



Tên cầm đầu hơi nghiêng đầu, huýt sáo một tiếng.

Lục Đình và Bạch Nguyệt Quang đồng loạt nhìn qua.

Tên cầm đầu nghiêng đầu, vẻ mặt lười nhác nhưng đầy giảo hoạt: "Hình như nãy tao quên nói… Tao nói chọn một người, là chọn đi chết."

Sắc mặt Lục Đình lập tức biến đổi.

Còn tôi, cười đến mức không kiềm chế được.

Bạch Tuyết Nhi chân mềm nhũn, ngã thẳng vào lòng Lục Đình.

Tôi thật sự nhịn không nổi nữa: "Này này, hai người cũng phải biết nhìn hoàn cảnh chứ? Lục Đình là vị hôn phu của tôi đấy, con tiện nhân!"

Bạch Tuyết Nhi yếu ớt lắc đầu: "Anh Đình, em không muốn chết..."

Mẹ kiếp, cô ta giỏi diễn thật đấy.

Tôi do dự quay sang tên cầm đầu, cũng giả vờ làm nũng: "Anh ơi~ Em cũng không muốn c.h.ế.t đâu~~"

Tên gầy và tên mập lập tức đồng loạt nôn khan.

Nhưng tôi có cảm giác dưới lớp mặt nạ, tên cầm đầu đang cười.

Lục Đình nhìn chằm chằm vào hắn, như suy nghĩ rất kỹ rồi nói: "Tôi đưa anh hai trăm triệu, thả Tuyết Nhi đi."

Tôi cảm thấy mình bị sỉ nhục tận mặt.

Còn tôi thì sao?! Vừa rồi hai đồng còn tiếc với tôi kia mà?!

Tên cầm đầu gật đầu thản nhiên: "Giao dịch thành công."

Tôi: "???"

Còn cái vụ giúp tôi g.i.ế.c đôi cẩu nam nữ đâu rồi hả?!

Tên gầy cởi dây trói cho tôi, dù sao Lục Đình cũng vừa chọn bỏ tôi, ai ngờ cuối cùng lại gián tiếp chọn tôi sống.

Tôi tức tối đứng dậy, mặt dài thườn thượt.

Vừa định bỏ đi, chợt có ai đó đặt tay lên vai tôi, đè tôi không nhúc nhích nổi.

Gần đến mức, tôi nhìn rõ đôi mắt sau lớp mặt nạ kia – đen láy, đẹp đến mức câu hồn.

Hắn trực tiếp bế ngang tôi lên, vác thẳng lên vai.

Hắn cười khẽ: "Hai trăm triệu, cộng thêm cô. Tôi lấy hết."

6

Lông mày Lục Đình nhíu chặt hơn.

Nhưng tôi biết, hắn chẳng qua là thấy tôi không đáng giá.

Tên cầm đầu này đúng là thông minh, chưa nói mấy câu đã nhận ra ai mới là người Lục Đình thật sự để tâm, lại còn dễ dàng lấy được hai trăm triệu.

Thế nên, lên xe xong, tôi lập tức cầu xin: "Anh thả tôi đi đi, tiền anh cũng lấy được rồi, tôi chẳng đáng giá đâu."

Hắn chống cằm nhìn tôi, giọng đầy hứng thú: "Biết thân biết phận đấy."

Tôi nhìn hắn chẳng hề có ý định thả tôi, cuối cùng thẳng thừng buông xuôi: "Vậy anh cho tôi một d.a.o dứt khoát đi. Dù sao cái thằng khốn đó cũng không cần tôi nữa."

Tên cầm đầu đột nhiên tháo mặt nạ và thiết bị đổi giọng ra.

Giọng trầm cực thấp khiến tim tôi đập thình thịch: "Vậy thì theo tôi đi, tôi nổi tiếng là biết chiều người lắm."

Tôi sững sờ há miệng.

Không ngờ… hắn lại là em trai của Lục Đình – Lục Thần.

7

Lục Thần – con trai riêng của nhà họ Lục.

Ngày thường gặp tôi còn lễ phép gọi "Chị", ngoan ngoãn, lễ độ, cười lên sáng lạn như ánh mặt trời.

Ấy vậy mà… hóa ra lại là một kẻ g.i.ế.c người, đốt nhà, bắt cóc tống tiền?!

Tôi sững người: "Lục Thần, em không làm gì cho đàng hoàng à, học ai không học, lại đi học người ta bắt cóc?! Còn tống tiền cả anh ruột mình?!"

Lục Thần nhướng mày: "Chị còn đau lòng cho hắn à?"

Tôi vội lắc đầu: "Đâu có. Nói sớm đi chứ, nói sớm hai đứa mình phối hợp chắc moi được của hắn nhiều hơn nữa ấy!"

Lục Thần cởi áo khoác, cười nhếch mép: "Cái mặt chị á, lượm được năm trăm đồng cũng giấu không nổi đâu."

???

Xe dừng lại ở bãi rác, tên gầy ném hết đồ nghề bắt cóc vào thùng rác rồi xe tiếp tục chạy.

Tôi hỏi nhỏ: "Giờ… giờ em định đưa chị đi đâu?"

Xe chạy vào hầm tối, trong không gian u ám, gương mặt cười tươi kia bỗng trở nên sâu không lường được.

Lục Thần chậm rãi nói: "Diệt… khẩu."
 
Kế Hoạch Bắt Cóc Bạch Nguyệt Quang
Chương 3: Chương 3



8

Tôi run b.ắ.n lên.

Thật muốn g.i.ế.c tôi à?!

Tôi sắp khóc: "Đừng g.i.ế.c chị mà… Hôm nay những chuyện này, chị tuyệt đối giữ kín miệng!"

Tôi còn tự bịt mắt lại: "Vừa nãy cái gì cũng không xảy ra hết, chị cũng không thấy mặt em, không nghe gì hết. Đúng không? Con người muốn tiến bộ thì phải biết tin tưởng lẫn nhau, phải không nào? Giết chóc thì xấu lắm, mình lấy nhu thắng cương đi, được không?"

Tên gầy chắc chịu không nổi, mở cửa xe xuống: "Anh Thần… em chịu hết nổi rồi, con nhỏ này nói nhiều quá…"

Cả xe lập tức yên tĩnh.

Tôi vội vàng im bặt, sợ hắn nổi điên thật rồi g.i.ế.c mình.

Dù sao cái thế giới xuyên không này, chuyện gì điên rồ cũng có thể xảy ra.

Tôi bịt mắt, nhưng vẫn nghe thấy hơi thở của hắn.

"Không nói nữa à?" – Giọng Lục Thần vang lên, cực kỳ quyến rũ trong không gian kín này.

Tôi lắc đầu, không dám cử động, sợ hắn nổi hứng thật.

Hắn cười.

Tôi bỗng thấy môi mình đau nhói – Lục Thần cúi xuống… cắn tôi một cái.

Giọng hắn như ma mị vang lên bên tai, vừa trầm vừa lười biếng, lại đầy ý trêu chọc: "Đúng lúc, tôi cũng không thích g.i.ế.c người đâu. Còn tiền lãi không giết… để lần sau tính. Chị à~~"

Sau đó trong xe không còn tiếng động nữa.

9

Một lúc lâu sau, tôi mới dám buông tay xuống.

Kế hoạch cưa trai tan tành, còn bị bán đứng, hai trăm triệu cũng không vớt nổi một xu.

Càng nghĩ càng tủi, tôi bật khóc như mưa.

Khóc xong, tôi định mở cửa xuống xe.

Tên gầy lại lên ghế lái, cúi đầu nhìn tôi trong gương chiếu hậu, ánh mắt đầy phức tạp: "Nhìn thì yếu đuối vậy, mà khóc lên nghe như mổ lợn thế hả?"

Rồi hắn lẩm bẩm: "Cũng không biết anh Thần nhà tôi nhìn trúng cô chỗ nào, còn bắt tôi đưa cô về nữa."

Tôi khóc càng to hơn.

Tên gầy lái xe đưa tôi về.

Về… nhà họ Lục.

10

Trong lòng đầy thắc mắc, tôi vừa đứng vững quay đầu lại thì thấy tên gầy lái xe biến mất không còn tăm hơi. Trước cổng lớn vắng tanh, không một bóng người. Tôi lếch thếch bộ dạng bẩn thỉu đáng thương đi đến cổng. Vừa định gọi người, thì nghe thấy giọng nói từ bên trong vọng ra.

Lục Đình: "Bác trai, bác đừng lo, cháu đã nghĩ cách đi cứu người rồi. Kiều Kiều chắc chắn sẽ không sao đâu."

Giọng ba tôi lớn vô cùng, ông sốt ruột hỏi dồn dập: "Tiểu Đình à, rốt cuộc bọn bắt cóc muốn gì? Có phải muốn tiền không? Bao nhiêu cũng được! Nhà mình không thiếu tiền!"

Dù sao thì nhà họ Lục có tiền, nhà họ Dư chúng tôi cũng đâu kém gì. Nhưng sự vô tình của Lục Đình lại vượt xa sức tưởng tượng của tôi.

Hắn nói: "Bọn chúng đòi... năm trăm triệu."

Cái quái gì?!

Hóa ra hai trăm triệu Lục Đình chuộc cho Bạch Nguyệt Quang, giờ đòi ba tôi gánh gấp đôi?!

Ba tôi lập tức nói: "Tiền tôi chuyển ngay cho thư ký làm thủ tục!"

11

Tôi tức đến mức tay cũng run lên. Đụng vào tôi thì thôi, mà dám đụng đến tiền của tôi?! Được lắm, lần này ông đừng trách tôi trở mặt nhé!

Tôi vừa định lao vào xé nát cái mặt giả tạo của hắn, thì còn chuyện cặn bã hơn xảy ra.

Ba tôi chợt nhớ ra lễ đính hôn ngày mai: "Vậy… lễ đính hôn ngày mai tạm hủy đi, lúc này không phải lúc nghĩ mấy chuyện đó."

Lục Đình liền nói: "Bác trai, không cần đâu. Bọn bắt cóc chỉ cần tiền, trên đường cháu cũng xác nhận rồi, Kiều Kiều rất an toàn. Nếu giờ hủy lễ đính hôn, truyền thông sẽ thêu dệt đủ kiểu, ảnh hưởng lớn đến cổ phiếu hai nhà mình."
 
Kế Hoạch Bắt Cóc Bạch Nguyệt Quang
Chương 4: Chương 4



Ba tôi bắt đầu do dự, bởi vì ở thế giới này, mẹ tôi năm xưa cũng vì bị bắt cóc mà xảy ra chuyện do có người báo cảnh sát. Chuyện này là điều ông kiêng kị và sợ hãi nhất. Bình thường cáo già thương trường mưu mô là thế, mà giờ lại hoảng hốt đến mức nghe theo lời Lục Đình răm rắp: "Vậy cháu thấy nên làm sao?"

Giọng Lục Đình chậm rãi vang lên, như đã suy tính kỹ càng: "Bác trai, cháu có một người bạn tên Bạch Uyển Nhi, vóc dáng, mặt mũi đều giống Kiều Kiều lắm. Ý cháu là, để cô ấy thay Kiều Kiều tham gia lễ đính hôn ngày mai. Nhưng bác yên tâm, đợi Kiều Kiều về, cháu nhất định sẽ bù cho cô ấy một đám cưới hoành tráng!"

Tôi muốn ói thật sự.

12

Nôn thật! Sáng nay bị bắt cóc, chưa ăn sáng đã đói đến mức kêu ầm ĩ, tên mập trong bọn bắt cóc ngại quá cho tôi ba cái bánh quẩy, một ly sữa, ba cái bánh bao. Tôi ăn cũng tạm ổn đang định triển thêm ai ngờ tên gầy ngăn lại, mắng thằng mập: "Còn cho nó ăn nữa, mày có tình cảm với nó đấy à?"

Giờ thì hay rồi, bị Lục Đình làm cho buồn nôn đến ói cả ra. Xa vậy mà còn nghe thấy rõ từng tiếng tính toán tiền bạc của hắn.

Bạch Uyển Nhi đúng là giống tôi thật, cái kiểu trùng hợp m.á.u chó trong mấy bộ truyện ngôn tình cũ rích ấy. Tôi cũng đâu muốn thế, tôi chẳng qua là cái thế thân mà thôi. Hai đứa nó tính toán hay thật. Mai diễn vở kịch giả tình thật, kệ tôi sống c.h.ế.t thế nào. Nếu tôi chết, chúng nó tiện thể lấy cớ hợp pháp ở bên nhau luôn.

Thật sự quá thiệt thòi!

Tôi đang tức muốn đá văng cửa ra, thì sau gáy đau nhói một cái.

Trước khi ngất đi, tôi dường như thấy được Bạch Uyển Nhi.

13

Lúc mở mắt ra lần nữa, tôi lại bị trói.

Sau ba câu hỏi thăm tổ tông nhà đối phương, người lái xe che kín mặt mũi mới mở miệng: "Cô đúng là lắm mồm, bảo sao Lục Đình không cần cô."

Là… Bạch Uyển Nhi?!

Tôi kiềm chế cơn giận muốn nhào tới cắn c.h.ế.t cô ta: "Nói đi, cô muốn làm gì?"

Bạch Uyển Nhi: "Xin lỗi, ngày mai cô không thể xuất hiện."

Tôi: "Để cô và thằng cẩu nam đó âm thầm diễn vở kịch giả tình thật chứ gì?"

Bạch Uyển Nhi: "Xin lỗi, tôi và Lục Đình là tình yêu đích thực."

Con mẹ nó, tình yêu đích thực thì lôi tôi vào làm gì?! Còn định lợi dụng ba tôi để lấp cái lỗ hai trăm triệu kia? Lại còn nhân đôi?!

Tôi giãy giụa muốn nhào qua cắn c.h.ế.t cô ta. Bạch Uyển Nhi run rẩy móc trong túi ra một cái kim tiêm, tay thì run mà đ.â.m phát cực chuẩn vào cổ tôi: "Xin lỗi nhé Dư Kiều Kiều, chỉ cần qua đêm nay, đợi Lục Đình lấy được năm trăm triệu… Từ nay về sau, chúng ta không ai nợ ai nữa."

Trong lúc tôi ân cần hỏi thăm tổ tiên nhà cô ta, dần dần mất đi ý thức. Mở mắt ra, tôi thấy mình nằm trên giường một người đàn ông.

14

Quen quá… Tình tiết m.á.u chó này… Nếu tôi đoán không sai, người đang tắm trong phòng kia chính là… Lục Thần.

Và đây là biệt thự của hắn.

Đáng sợ nhất là ngoài phòng khách và bể bơi còn đang mở party. Tôi bị lột s@ch chỉ còn lại đồ lót, quấn trong chăn ném lên giường.

Bạch Uyển Nhi chắc chắn đã tráo tôi với cô gái nào đó vốn hẹn đêm nay "vui vẻ" với Lục Thần. Mục đích của cô ta quá rõ ràng. Chỉ cần tôi ngủ với Lục Thần, Lục Đình có thể danh chính ngôn thuận đá tôi. Năm trăm triệu cũng vào túi hắn.

Tôi thật sự trắng tay mất rồi. Con đàn bà độc ác, thằng cẩu nam!
 
Kế Hoạch Bắt Cóc Bạch Nguyệt Quang
Chương 5: Chương 5



Tôi vừa định bò dậy, ngoài cửa vang lên tiếng gõ: "Yo, Lục ca, sớm thế đã tắm rửa đi ngủ rồi à?"

Đám con trai ngoài kia cười cợt không đứng đắn: "Chịu không nổi nữa à?"

Cửa phòng tắm mở ra, chưa thấy người mà đã nghe giọng trầm khàn, lười biếng: "Biết rồi còn không cút?"

Tôi lập tức chui vào chăn che mặt, không dám thở mạnh.

Bên ngoài tản đi, tôi nghe tiếng bước chân, sau đó là tiếng rèm tự động khép lại, rồi giọng Lục Thần vang lên: "Ngón chân thò ra rồi kìa."

15

Tôi xấu hổ muốn chết, ngón chân co lại, giả vờ không nghe thấy hắn nói.

Giọng Lục Thần càng lúc càng gần. Khi tôi còn đang nghĩ cách giải thích sao mình lại ở đây, hắn nói: "Chuẩn bị xong chưa? Chị à."

Tôi nổi da gà khắp người. Hắn biết là tôi?!

Tôi bật dậy, cảnh giác nhìn hắn. Vừa nhìn một cái, tôi đỏ bừng mặt quay đi: "Làm ơn mặc đồ vào được không?"

Mẹ ơi, cơ bụng hoàn hảo, đường cắt eo sắc lẹm… Đây là thứ tôi được nhìn miễn phí sao?

Nghĩ lại thằng cẩu Lục Đình kia, năm năm bên nhau, tối đến ngủ cũng kín mít sợ tôi động vào. Miệng thì nói "giữ gìn danh tiếng cho em". Thật ra là ghét tôi!

Hu hu, tôi là người xuyên không mà thảm quá trời…

Lục Thần như cố ý, áo choàng tắm buông lỏng, tiện tay vứt qua một bên. Đôi mắt đào hoa đen láy nhìn chằm chằm tôi, mỗi bước đều đầy tính xâm lược.

Hắn cúi xuống: "Đêm dài lắm, chị ngủ nổi không?"

Tôi lắp bắp: "Em… em muốn làm gì?"

Hắn: "Lúc thả chị đi có nói rồi, phải thu lãi chứ."

Tôi nuốt nước bọt, như bị ma xui quỷ khiến gật đầu. Sau đó hai chúng tôi… Đánh bài suốt cả đêm.

16

"Cậu thua rồi!" Tôi đắc ý vứt hai con joker ra, chìa tay về phía Lục Thần, "Trả tiền!"

Lục Thần ngồi đối diện, tóc tai rối bù trông y như một con cún to bự ngoan ngoãn. Nhìn thì có vẻ dễ nói chuyện.

Tôi tranh thủ: "Em trai, hay là thả chị đi đi? Hoặc cho chị mượn cái điện thoại cũng được?"

Lục Thần tay vẫn không ngừng xào bài, mấy lá bài lướt qua tay hắn vẽ nên mấy đường cong đẹp mắt. Hắn cong môi: "Không được. Nhốt chị một đêm, kiếm được một trăm triệu, thơm quá còn gì?"

Má ơi, hắn rốt cuộc là ai vậy?

Trong đầu tôi nảy ra một suy nghĩ đáng sợ. Hắn với Bạch Uyển Nhi là cùng một phe?!

Tôi lùi lại một chút: "Lục Thần, cậu với Bạch Uyển Nhi cùng phe đúng không?"

Lục Thần cười đến run vai: "Khỉ nói đúng thật, chị chẳng giấu nổi chuyện gì cả."

Tôi cảm thấy bị sỉ nhục, mặt đen sì, bật dậy định đi: "Vậy tôi sẽ nói hết chuyện cậu giả làm cướp tống tiền Lục Đình!"

Lục Thần giơ tay kéo một cái, tôi cả người lẫn chăn lăn vào lòng hắn.

"Muốn đi?" Lục Thần nhướng mày, ngón tay khẽ động, tôi cảm giác cổ nhẹ bẫng.

Áo mất tiêu rồi?!

Lạnh toát cả người.

Xong, hình như đạp trúng điểm giới hạn rồi…

17

Về con người Lục Thần, tôi thật sự không thể nhìn thấu anh ta. Nói thật, với cái đầu óc chậm chạp của tôi, tôi cũng không hiểu tại sao mình lại bị kéo vào cái thế giới xuyên không này. Đừng nói là Lục Thần, năm năm trời rồi tôi còn chẳng hiểu nổi Lục Đình nữa là.

So với mấy nữ chính thông minh sắc sảo trong tiểu thuyết, từ đầu đến chân đều toát ra khí chất IQ cao, tôi cảm giác hệ thống chọn nhầm người rồi. Nhưng mà dù sao nhiệm vụ hệ thống giao cho tôi cũng chỉ là tìm một người đàn ông yêu đương thôi.

Đổi thành Lục Thần... chắc cũng được nhỉ?

Nhưng tôi không dám. Trên người Lục Thần, từng bí mật nối tiếp bí mật. Lúc nào cũng có cảm giác nếu bị anh ta bán đi, tôi còn phải giúp anh ta đếm tiền nữa.
 
Kế Hoạch Bắt Cóc Bạch Nguyệt Quang
Chương 6: Chương 6



Lục Thần cúi người xuống gần tôi. Sự quyến rũ pha lẫn men say khiến tôi nín thở.

Tôi dè dặt hỏi: “Vậy hôm đó anh hôn tôi là vì cái gì?”

Anh ta cúi đầu: “Muốn hôn thì hôn thôi.”

Giọng điệu tùy ý đó khiến tôi thấy mình bị xem thường. Tôi nghiêm túc hỏi tiếp: “Lục Thần, vậy... anh thích tôi không?”

Nếu anh ta nói có, tôi lập tức đổi đối tượng sang anh ta luôn. Dù gì nhiệm vụ cũng chẳng to tát gì, chỉ là một cái nhiệm vụ yêu đương vặt vãnh thôi mà.

Nhưng đợi mãi, Lục Thần chỉ cười cười, ngồi dậy, giọng nói mang theo cái kiểu lười nhác, thiếu gia nhà giàu ăn chơi: “Muốn chơi thật hả? Nếu thế thì chán lắm. Tôi có người mình thích rồi. Không phải cô.”

18

Tim tôi như bị hàng vạn mũi tên xuyên qua. Không thích tôi thì lúc trước thả thính tôi làm gì?! Đúng là đồ cặn bã, một chút tình nghĩa cũng không chừa.

Xem ra số tôi đúng là đen đủi, dính ngay hai anh em nhà họ Lục. Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, trái tim tôi chịu hai cú đòn chí mạng. Trong lòng, tiểu nhân đang gào khóc nước mắt nước mũi tèm lem.

Tôi thầm gào lên: “Hệ thống ơi đổi nhiệm vụ cho tôi đi!!! Tôi không muốn yêu đương nữa đâu!!!”

‘Đinh đông’ một tiếng, hệ thống lười nhác trả lời: “Có ai như cô đâu, ồn ào muốn chết... Đổi nhiệm vụ á? Điểm nhiệm vụ của cô không đủ đâu, chỉ có thể đổi thành vai quần chúng thôi.”

Tôi: “Quần chúng? Là nữ phụ hả?”

Hệ thống: “Nữ phụ còn có tên, có đất diễn. Còn cô, là một vai quần chúng vô danh, đi qua đường cũng chẳng ai nhớ nổi mặt.”

Tôi: “Thế nhiệm vụ sao?”

Hệ thống: “Không có nhiệm vụ. Cuộc đời ăn bám sẽ kéo dài đến lúc cô sống hết trăm năm. Tuy nghèo khổ nhưng ít ra bình an, hạnh phúc cả đời.”

Tôi bắt đầu do dự. Nếu hoàn thành xong tuyến nhiệm vụ của Dư Kiều Kiều, tôi có thể trở về thế giới thật, còn được thưởng một triệu tệ. Chỉ phiền mỗi việc phải tìm người yêu đương. Còn nếu chọn vai quần chúng, thì phải sống ở thế giới này đến lúc già chết, bình an nhưng nghèo.

Suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng tôi quyết định.

19

Trước khi đi, Lục Thần liếc tôi một cái đầy ẩn ý: “Đợi tiền vào tài khoản, tôi sẽ thả cô đi. Ngoan ngoãn một chút.”

Thật ra tôi không hiểu nổi hắn ta. Không hiểu tại sao lúc trước bắt cóc tôi, lấy được tiền rồi cuối cùng lại thả tôi ra.

Rõ ràng lúc thì như thể có ý với tôi, giờ thì lại hợp tác với Bạch Uyển Nhi vì một trăm triệu còn thẳng thừng nói không thích tôi, đúng là đồ khốn.

Tôi nghĩ đến mức đau cả đầu mà cũng không ra được nguyên nhân, cảm giác cưa cẩm đàn ông, yêu đương kiểu này đúng là không hợp với tôi.

Việc hợp với tôi nhất, vẫn là... mặc kệ đời.

Tôi hỏi: “Nếu tôi không nghe lời thì sao?”

Hắn l.i.ế.m môi, cười nguy hiểm: “Không nghe lời? Tôi bẻ gãy chân cô.”

Tôi run lên một cái, hắn đã dám bắt cóc người rồi, còn chuyện gì hắn không dám làm nữa?

Chắc thấy tôi thật sự sợ rồi, hắn quay lưng, mặc đồ chỉnh tề, giọng cũng dịu đi một chút: “Dư Kiều Kiều, ở lại đây. Chỉ cần cô ngoan, tôi sẽ không động vào cô, cũng không làm hại cô.”

Nhưng... anh không thích tôi vậy mà lại hôn tôi như thế... cũng là làm tổn thương tôi rồi.

Chờ Lục Thần vừa đi tôi tranh thủ lúc người hầu vào phòng, vơ ngay cái ghế đập ngất đối phương.

Sáng hôm sau, một tin tức chấn động xuất hiện trên trang nhất: “Sốc! Con gái nhà giàu Dư Kiều Kiều say rượu lái xe, lao xuống vực mất tích!”
 
Kế Hoạch Bắt Cóc Bạch Nguyệt Quang
Chương 7: Chương 7



20

“Sốc! Con gái nhà giàu Dư Kiều Kiều mất tích, tỷ phú Dư Trường Sơn trắng đêm bạc tóc!”

“Sốc! Con riêng nhà họ Lục, Lục Thần...”

“Đủ rồi, đừng ‘sốc’ nữa!” Tôi cắt ngang màn phát thanh của hệ thống, bực bội nói: “Tôi còn bận đi cắt cỏ nuôi heo, không có thời gian nghe mấy tin đó đâu.

Mà sao chuyện của một năm trước rồi, giờ mày mới kết nối mạng được hả?”

Hệ thống tủi thân: “Ai bảo cô chọn cái xó xỉnh này làm nơi trú ẩn chứ? Kết nối mạng được là may lắm rồi đó.”

Bây giờ tôi tên Vu Kiều Kiều là một sinh viên nghèo ở vùng quê. Năm ngoái bị gãy chân nên lỡ mất một năm nhập học. Hôm nay, chính thức nhập học lại.

Vừa định ra cửa, mẹ tôi gọi tôi lại. Nhờ điểm hệ thống, cuối cùng tôi cũng đổi được gương mặt, đổi luôn giọng nói nên cả làng đều nghĩ tôi là Vu Kiều Kiều thật. Chỉ có bà biết rõ, tôi không phải con gái bà dù mắt bà bị hỏng.

“Mẹ có ít tiền dành dụm được, con cầm lấy. Mẹ nghe nói lên đại học tốn kém lắm.” Bà dúi vào tay tôi một xấp tiền cũ kỹ nhàu nát.

Tôi đỏ mắt, nhận lấy: “Mẹ ơi, lên đại học con đi làm thêm cũng kiếm được tiền, mẹ để dành mà tiêu.”

Lúc ra bến xe, tôi nghe bà gọi khẽ một tiếng. Bà gọi: “Kiều Kiều, giữ gìn sức khỏe nhé.”

Nước mắt tôi trào ra ngay lập tức. Hình như, trên đời này ngoài ba tôi, chỉ có bà là thật lòng với tôi.

21

Điện thoại rung lên.

“Cần tôi tới đón cậu không?”

Là tin nhắn của Vu Kiều Kiều thật sự gửi đến.

Cũng chính là Dư Kiều Kiều - con gái nhà giàu chính hiệu hiện tại.

Lúc trước, một Vu Kiều Kiều bình thường chẳng ai biết tới, bây giờ đã trở thành thiên kim tiểu thư danh giá.

Khi tôi tìm được cô ấy, tôi đã đề xuất một vụ hoán đổi cuộc đời. Dùng số điểm cuối cùng thực hiện ‘giả hoán đổi’. Chứ không phải kiểu hoán đổi cưỡng chế hoàn toàn của hệ thống.

Ưu điểm của ‘giả hoán đổi’ là: hai đứa tôi sẽ sống cuộc đời của nhau, vẫn giữ lại ý thức, chỉ thay đổi thân phận bên ngoài. Như vậy hệ thống cũng không xác định được ai là ai nữa.

Vu Kiều Kiều sống cuộc đời của tôi, vẫn sẽ bình an trọn đời như kịch bản ban đầu, không dính vào mấy cái tuyến tình cảm rắc rối kia.

Hệ thống còn phải thán phục tôi: “Gớm, nhìn cô ngốc ngốc vậy mà lại tìm ra lỗ hổng hệ thống cơ à? Cô làm thế khác nào hack hệ thống?!”

Tôi cười: “Cũng đâu có luật nào cấm làm thế đâu?”

Hệ thống: “Đỉnh.”

Mà Vu Kiều Kiều cũng rất hào hứng với cuộc đổi đời này. So với một cuộc đời bình thường rõ ràng cuộc đời tôi hấp dẫn hơn nhiều.

Một năm qua, Vu Kiều Kiều quả thật không vướng vào bất cứ tình cảm nam nữ nào chỉ tập trung phát triển sự nghiệp.

Cô ấy về nhà tôi còn lấy lý do “mất trí nhớ” để che mắt mọi người. Còn chọn đúng hôm Lục Đình định cưới Bạch Uyển Nhi để quay về suýt nữa khiến bọn họ tức chết.

22

Tôi nhắn lại: “Không cần đâu. Sau này tụi mình hạn chế liên lạc kẻo bị Lục Đình phát hiện.”

Vu Kiều Kiều trả lời: “Được rồi. Nhưng Kiều Kiều này, sao tớ cứ cảm giác ánh mắt Lục Thần nhìn tớ lạ lắm? Hắn phát hiện ra cái gì rồi hả?”

Lục Thần? Cái người đó... nhìn chó còn ánh mắt si tình nữa là. Lúc trước là vì tôi não cá vàng, lại đang mắc vào tuyến tình cảm nên mới bị hắn hôn cho rung động.

Tôi gõ tiếp: “Không thể nào đâu.”

Vu Kiều Kiều hoàn toàn không biết chuyện tình cảm giữa tôi với Lục Đình và Lục Thần. Cô ấy lấy cớ mất trí nhớ, thậm chí máy phát hiện nói dối cũng chẳng tìm ra sơ hở, vì cô ấy thật sự không biết.
 
Kế Hoạch Bắt Cóc Bạch Nguyệt Quang
Chương 8: Chương 8



Nên Lục Thần không thể nào phát hiện ra cô ấy là giả được. Tất cả mọi người chỉ nghĩ rằng, Dư Kiều Kiều thật sự mất trí nhớ mà thôi.

23

"Tôi nhắc lại chuyện trước đây từng dặn cậu rồi đấy, nhớ không?" Tôi nhanh chóng gõ chữ. "Chuyện công ty của ba tôi..."

Vu Kiều Kiều: "Yên tâm đi! Nỗi uất này, tớ nhất định thay cậu trả!"

Tôi cười khổ: "Cảm ơn cậu."

Vu Kiều Kiều: "Đừng nói thế, Kiều Kiều. Nếu không có cậu, có lẽ cả đời này tớ chỉ mãi mắc kẹt ở cái xó núi đó. Ước mơ và nỗ lực của tớ đều vì ngày hôm nay. Cậu cho tớ cơ hội thực hiện hoài bão tớ cảm ơn còn không kịp. Cậu yên tâm, cái tên cặn bã đó với con đàn bà thối nát kia tớ sẽ lo xử lý!"

Nói xong, tôi tắt máy đổi sang một cái điện thoại mới.

Hệ thống lại chậc chậc: "Cứ tưởng ký chủ ngốc lắm, ai ngờ cũng biết tính toán!"

Tôi cười khổ: "Tôi không đủ thông minh, nên mới tìm đồng đội. Chứ cái đầu óc toàn yêu đương của tôi sao chơi lại được hai con cáo già Lục Đình với Bạch Tuyết Nhi? Đã dốt lại còn dính kịch bản nữ chính não tàn, muốn lấy lại tiền của ba tôi chỉ có nước cầu viện ngoại lực thôi."

Ngồi xe gần cả ngày trời. Cuối cùng cũng tới Đại học Z.

Cuộc sống bình thường sắp bắt đầu lại, chỉ là... giờ tôi cần dè chừng một người – Lục Thần. Xui xẻo thay, giấy báo nhập học Vu Kiều Kiều nhận được trước đó chính là của trường Lục Thần.

24

May mà Lục Thần năm nay đã là sinh viên năm cuối, với cái kiểu sống bừa bãi như hắn, chắc chẳng mấy khi thèm vác mặt đến trường.

Vừa tìm được ký túc xá, tôi đã đụng ngay người quen cũ – Bạch Tuyết Nhi.

Thật trùng hợp. Bạch Tuyết Nhi được Lục Đình đưa vào công ty nhưng sợ người ta dị nghị, vung tiền đi học thêm MBA.

Kẻ thù gặp nhau, đúng là đỏ cả mắt.

Bạch Tuyết Nhi được đám bạn vây quanh, cười nói vui vẻ đi tới.

Tôi lủi thủi một mình, xách cái túi lưới to tướng bước thẳng lên.

Đi ngang qua, tôi cúi xuống giả vờ buộc dây giày.

Tiếng cười nói gần ngay bên tai. Tôi đột ngột đứng dậy, vung mạnh cái túi lưới ra sau.

"Bốp!"

Trúng chuẩn. Một tiếng hét vang lên.

Bạch Tuyết Nhi ngã ngồi trên đất, không thể tin nổi nhìn đống vết bẩn trên váy áo mình. Một mùi chua nồng nặc bốc lên.

"Cô mù à? Đi đứng kiểu gì vậy? Đánh trúng người rồi không biết à?!"

25

Tôi đứng đó, cười híp mắt: "Ồ, xin lỗi nha, tôi không thấy."

Bạch Tuyết Nhi mặt cắt không còn giọt máu: "Cái... cái này là cái gì?!"

Tôi mở luôn cái túi lưới ra, móc đồ bên trong ra: "À, cái này á? Tương mẹ tôi tự làm đó, ngon cực. Hay là cho cô ít nhé?"

Bạch Tuyết Nhi bịt miệng nôn khan, mặt mày trắng bệch: "Tránh xa tôi ra!"

Có đứa con gái đứng cạnh định giơ tay hất luôn cái túi trong tay tôi.

Đánh nhau cãi vã à? Tôi là cao thủ đấy. Tôi đang định nghênh chiến thì…

Tiếng xe thể thao rú ga chói tai vang lên sau lưng, giống như giục bọn tôi tránh đường.

Tiếng động quá khoa trương khiến ai cũng ngoái đầu lại nhìn.

Một chiếc Porsche dừng ngay sau lưng bọn tôi, cửa sổ xe hạ xuống, một chàng trai gác tay lên thành cửa, tay kia nắm vô lăng, mắt dõi thẳng về phía này.

Tôi vốn dĩ vẫn bình tĩnh, vậy mà không hiểu sao, đúng lúc ánh mắt chạm phải Lục Thần, tim tôi lại đập loạn lên.

Vì bên ghế phụ của hắn… ngồi một cô gái tóc ngắn.

26

Tôi bỗng nhớ ra… Người Lục Thần nói hắn thích, chắc là cô gái này rồi.
 
Kế Hoạch Bắt Cóc Bạch Nguyệt Quang
Chương 9: Chương 9



Tôi dây dưa với Lục Đình suốt năm năm, tất nhiên cũng tiếp xúc với Lục Thần không ít.

Lục Thần là con riêng. Dù Lục Phong Nham đối xử với hắn không tệ nhưng thật ra Lục Đình mãi mãi vẫn là người đứng trên một bậc.

Ngay cả cái tên "Thần" cũng ngầm mang ý hắn đời này phải làm "thần tử" cho Lục Đình – kẻ thừa kế thực sự của nhà họ Lục.

Tôi từng thấy Lục Thần không ít lần ra ngoài, cầm điện thoại cau mày, mặt mũi u ám.

Có lần gặp tôi, hắn tùy tiện hỏi một câu: "Chị này, con gái thường thích hoa gì?"

Tôi quê mùa, đáp ngay: "Hoa hồng đỏ chứ gì nữa." (Chủ yếu là tôi thích hoa hồng đỏ.)

Sau đó hắn lại hỏi tiếp: "Con gái thích ăn đồ ngọt gì?"

Tôi lắc đầu: "Tôi thích ăn mấy món nặng mùi cơ, ví dụ như bún ốc hay đậu phụ thối ấy."

Hắn… tin thật.

Rồi có lần, không biết hắn đi đâu uống say bét nhè, gục luôn ngoài đường.

Đúng hôm đó tôi cãi nhau với Lục Đình, bị hắn nửa đường đá khỏi xe. Tôi vác Lục Thần về, mồ hôi mồ kê nhễ nhại.

Hắn nhìn tôi, cười khẽ: "Là chị à?"

Tôi gật đầu: "Ừ."

Giọng hắn vẫn hay như vậy: "Chị lại lừa người."

Hắn lẩm bẩm: "Cô ấy không thích ăn thận dê đâu…"

Ờ, đúng là tôi bịa đấy, tôi cũng chẳng ăn nổi.

Lục Thần nói nhỏ xíu: "Cô ấy… có người mình thích rồi."

Tôi: "Ờ… chia buồn nhé… đời còn dài mà, thiếu gì hoa thơm cỏ lạ."

Lục Thần càng nói càng nhỏ: "Cũng tại cô đấy, Dư Kiều Kiều…"

Ủa, không gọi "chị" nữa hả?

Lục Thần đột nhiên nói: "Bạn gái không còn nữa, chị tính bồi thường tôi thế nào?"

Tôi buột miệng: "Bán tôi cho cậu luôn đi."

Lâu lắm sau đó, tôi hình như nghe thấy hắn khẽ đáp: "Ừm… tôi nhận."

27

Sau này, tôi với Lục Đình quan hệ tốt lên chút.

Có lần đi ăn cùng Lục Đình thì gặp ngay Lục Thần và cô gái tóc ngắn kia.

Ăn gần xong, cô gái đó bất ngờ bỏ đi, mặt đầy tức giận.

Lục Thần ngồi lại, suy nghĩ gì đó rồi cũng đứng lên đuổi theo.

Nên bây giờ cô ta ngồi bên ghế phụ, chắc là chính thức rồi.

Mọi người vô thức dạt sang hai bên nhường đường.

Lục Thần lái xe tiến về phía trước, rồi dừng lại ngay cạnh bọn tôi.

Bạch Tuyết Nhi nhìn thấy hắn, lập tức gọi:

"Tiểu Thần! Giúp em với!"

Lục Thần cười nhạt: "Giúp kiểu gì?"

Bạch Tuyết Nhi lườm tôi một cái:

"Cô ta làm bẩn hết quần áo em, thối c.h.ế.t đi được. Anh chở em về nhà anh, em thay đồ là được."

Lục Thần mở cửa xe.

Bạch Tuyết Nhi định trèo lên thì Lục Thần lại quay sang huýt sáo về phía tôi:

"Cô, lên xe."

Tôi: "??"

28

Bạch Tuyết Nhi tái mặt: "Lục Thần, ý anh là gì?"

Lục Thần liếc cô ta một cái: "Cô là bạn gái anh tôi, chứ không phải bạn gái tôi, tôi có nghĩa vụ chở cô đi à?"

Hắn cười nhạt bổ sung thêm: "À mà… chắc nên nói, là bạn gái cũ."

Bạch Tuyết Nhi mặt trắng bệch.

Tôi cũng thấy lạ, đáng lẽ với quan hệ mờ ám giữa hai người, Lục Thần phải giúp cô ta mới đúng chứ?

Tôi vỗ vỗ vết bẩn trên người, cố không nhìn vào mắt hắn. Ánh mắt hắn, nhìn lâu thật sự muốn mất mạng.

"Tôi cũng bẩn lắm, không cần đâu, cảm ơn."

Bạch Tuyết Nhi lại giở bài cũ, cắn môi, tỏ vẻ đáng thương: "Tiểu Thần… giúp em đi mà…"

Tôi cạn lời nhìn cô ta, chị ơi, chị nhìn rõ chưa? Bạn gái người ta còn đang ngồi trên xe đấy!

"Tránh ra tránh ra." Tôi nhớ tới lúc Bạch Tuyết Nhi quyến rũ Lục Đình là lại bực, hất cô ta ra rồi xách túi lưới định chuồn khỏi hiện trường.

Chân ai đó tiến lại gần.

Một bàn tay nắm lấy tay tôi.
 
Back
Top Bottom