Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Kế Hoạch Bắt Cóc Bạch Nguyệt Quang

Kế Hoạch Bắt Cóc Bạch Nguyệt Quang
Chương 10: Chương 10



Tôi quay lại, tim giật thót, cái đầu não yêu đương bỗng chốc nổi dậy.

Tôi lắp bắp: "Anh… anh muốn làm gì?"

Lục Thần nhìn tôi, như muốn xuyên qua vẻ ngoài này nhìn thẳng vào linh hồn tôi.

Hắn hừ một tiếng: "Gọi cô lên xe, không nghe thấy à?"

29

"Tôi không lên! Tôi đâu quen anh, cũng chẳng thân thiết gì!"

Đúng kiểu vừa yếu đuối vừa không có chút cốt khí nào.

May mà tôi không phải nhân vật chính đi giải cứu thế giới, không thì c.h.ế.t chắc.

Lục Thần thản nhiên giật lấy túi lưới của tôi, kéo tôi thẳng lên xe, nhét luôn vào ghế.

29

Anh ta nói: "Làm bẩn quần áo người ta rồi không tính đền à?"

Khốn kiếp, hóa ra vẫn là cùng một phe với ả kia?!

Tôi tức đến nghiến răng. Thẳng tay móc ra một xấp tiền lẻ từ túi quăng vào người anh ta: "Đền cho anh!"

Thật ra tôi biết rõ từng đó tiền chắc chắn không đủ, vì cái váy trên người Bạch Tuyết Nhi là đồ của Chanel, tôi cũng từng mua một cái giống vậy.

Ai ngờ vận may đen đủi đến thế, lại gặp ngay Lục Thần ra mặt giúp ả ta.

Bạn gái anh ta vẫn ngồi bên cạnh, còn quay sang mỉm cười với tôi.

Không biết Lục Thần nói gì với cô ấy, mà cô gái kia lại chủ động xuống xe.

Cái khí chất độ lượng này, tôi thực sự bội phục!

Lục Thần nhìn tôi qua gương chiếu hậu, ánh mắt sâu thẳm: "Tôi thấy, cô rất giống một người tôi từng quen."

Đôi mắt đào hoa thoáng qua tia u tối và phức tạp.

30

Trời ạ. Tên này có phải bật chế độ 'toàn năng' rồi không? Tôi đổi cả thân phận, mà hắn vẫn nhận ra điều gì đó không ổn sao?

Tôi cười gượng: "Chắc mặt tôi đại trà thôi."

Lục Thần tiếp tục lái xe: "Cô tên gì?"

Tôi liếc anh ta một cái, rồi bất ngờ bình tĩnh lại: "Chữ 'Vu' trong 'Vu dĩ', chữ 'Kiều' trong 'Liên kiều', tôi là Vu Kiều Kiều."

Thật ra dù Lục Thần có nhận ra tôi cũng không sao, đối tượng tôi muốn trả thù là Lục Đình và Bạch Tuyết Nhi. Lục Thần... không quan trọng. Điều duy nhất khiến tôi bận tâm chính là cái lần anh ta hôn tôi.

Anh ta ngừng lại một chút, tốc độ xe cũng chậm hơn: "Trùng hợp thật, tên các cô nghe cũng giống nhau."

Tôi ngước lên nhìn gương chiếu hậu, cố ý ngẩng cằm khiêu khích: "Thế còn mặt mũi thì sao? Biết đâu tôi là chị em thất lạc của cô ta đấy, ha ha."

Anh ta khẽ cười: "Không giống. Cô ấy rất xinh, nói nhiều, mà cũng chẳng thông minh lắm."

Mẹ nó, đang chửi tôi à?!

"Nhưng cô ấy rất đáng yêu, mỗi lần đứng đó nói chuyện, giống như toàn thân tỏa sáng vậy."

31

Ờ thì...

Tôi lúc đó đúng là cái bóng đèn công suất siêu cao chen giữa Lục Đình và Bạch Tuyết Nhi, đến mức chính tôi cũng thấy chói mắt.

Thấy anh ta nói chuyện cứ là lạ, tôi liền dò hỏi: "Nghe giọng điệu anh thế này... không lẽ anh thích cô ta à?"

Tôi thấy ngón tay anh ta đang nắm vô lăng, lúc siết lúc buông, trông rất cố gắng kiềm chế. Nhưng cuối cùng, anh ta vẫn trả lời:"Không thích."

Được rồi, tôi hiểu rồi. Vừa tỏ ra tử tế, lại vừa giấu d.a.o trong lòng?

Lục Thần chở tôi tới cửa hàng Chanel, tôi không chịu xuống xe. Nói thật, tôi cũng chẳng định bồi thường gì cả. Bạch Tuyết Nhi đã dám gây chuyện, tôi sợ gì?

Năm phút sau, Lục Thần xách hai túi giấy đi ra, đưa cho tôi: "Chiếc này đền cho cô ta, cái còn lại cô thay vào."

Tôi nói thẳng: "Không cần. Còn nữa, sao anh giúp tôi?"

Anh ta dùng ánh mắt soi mói, từ dưới quét lên từng tấc người tôi: "Tháng tám, vị hôn thê của anh trai tôi là Dư Kiều Kiều... Cô từng gặp cô ta đúng không?"
 
Kế Hoạch Bắt Cóc Bạch Nguyệt Quang
Chương 11: Chương 11



32

Tháng chín nắng như đổ lửa, dù điều hòa trong xe mát lạnh, tôi vẫn toát mồ hôi lạnh sau lưng.

Tên Lục Thần này... Tôi có sống lại mười lần cũng không đấu nổi với hắn. May là, ngay từ đầu tôi đã không coi hắn là kẻ thù.

Lục Thần lái xe vào một con hẻm nhỏ. Áp lực và cảm giác sợ hãi từ lần bị hắn bắt cóc lại ập về. Hắn chậm rãi gõ ngón tay lên vô lăng.

Môi hắn hé mở, từng câu từng chữ như rót vào tai tôi đầy hàm ý: "Dư Kiều Kiều, cô ta với cô có quan hệ gì? Hoặc là, cô ta thực sự là Dư Kiều Kiều sao?"

Da đầu tôi tê rần. Tên Lục Thần này, thông minh đến mức khiến người ta rợn cả tóc gáy. Hoặc nói đúng hơn, hắn từ đầu đến cuối luôn dõi theo "Dư Kiều Kiều", nếu không sao chỉ gặp một lần đã nhận ra tôi - một người xa lạ?

Tôi thấy đầu mình sắp không nghĩ nổi nữa. Cái hệ thống ngu ngốc cho tôi cái kịch bản "não yêu đương", giờ gặp tình huống này, càng nghĩ càng thấy muốn treo máy.

Tôi siết chặt tay, lòng bàn tay toàn mồ hôi. Tôi hỏi Lục Thần: "Vậy anh thì sao? Tại sao cứ dõi theo Dư Kiều Kiều? Cô ấy đâu có nợ anh cái gì, đúng không?"

Ánh mắt Lục Thần hiện lên cảm xúc khó tả, giọng khàn khàn đáp: "Đúng. Là tôi nợ cô ấy."

33

Lục Thần đưa tôi về trường. Trên đường về ký túc xá, tôi vẫn nghĩ về câu cuối cùng của anh ta: "Em đừng sợ tôi. Em muốn làm gì, tôi sẽ giúp em."

Lời này của Lục Thần, tôi không dám tin. Một người vừa chính vừa tà như anh ta, tôi chơi không lại.

Nhưng trong câu đó, tôi nhận ra... hắn dường như biết điều gì đó.

Không biết ma xui quỷ khiến thế nào, tôi hỏi hệ thống: "Này, mày chắc thế giới này chỉ có mỗi tao là người xuyên vào không?"

Hệ thống lười nhác trả lời: "Đinh... Vượt quá quyền hạn của câu hỏi."

Tôi nổi cáu: "Đồ bỏ đi!"

Về đến dưới ký túc xá, có người gọi tôi: "Kiều Kiều!"

34

Ngồi với Lý Tuân ở quán ăn nhanh trong trường. Anh ấy gọi cả bàn đồ ăn, còn cẩn thận bày bát đũa cho tôi. Nhiệt tình nói: "Kiều Kiều, sao em không báo trước một tiếng, để anh ra đón em ở bến xe."

Tôi cười với anh: "Em có đi lạc đâu, yên tâm đi mà."

Lý Tuân là hàng xóm của Vu Kiều Kiều, theo kịch bản gốc, sau này họ sẽ ở bên nhau, kết hôn sinh con sống hết đời.

Trước khi đổi thân phận, tôi từng hỏi Vu Kiều Kiều, cô ấy bảo không có tình cảm với Lý Tuân chỉ coi anh ấy như anh trai.

Nhưng Lý Tuân thì rất thích Vu Kiều Kiều. Tôi cảm nhận được điều đó.

Sắp ăn xong, Lý Tuân lại chạy đi mua cho tôi cốc trà sữa nóng: "Kiều Kiều, anh thấy con gái bọn họ thích uống cái này, nên mua cho em luôn."

Tôi cười cảm ơn: "Cảm ơn anh Tuân."

Anh gãi đầu cười rất hiền. Tự dưng tôi hơi hoảng hốt, liệu tôi có thể đi đến cuối cùng với một người như Lý Tuân không? Liệu tôi... có thể thích anh ấy không?

35

Tối đến, tôi nhận được điện thoại của Vu Kiều Kiều. Bên kia gió to lắm, trong điện thoại toàn tiếng gió.

"Tôi hỏi cậu đang ở đâu mà gọi điện cho tôi?" Tôi vừa cắn bàn chải vừa ngồi xổm trong nhà vệ sinh.

Vu Kiều Kiều: "Ở... cáp... treo..."

Một lúc sau tín hiệu mới khá hơn. "Cô biết không, tôi sợ Lục Đình nghe thấy lắm, dạo này hắn càng bám tôi chặt. Tôi đoán hắn cũng bắt đầu nghi ngờ rồi."

Tôi khạc hết bọt kem ra: "Vậy cô tranh thủ chút đi."

Giọng Vu Kiều Kiều lại bị gió cuốn đi: "OK mà..."
 
Kế Hoạch Bắt Cóc Bạch Nguyệt Quang
Chương 12: Chương 12



Tối đó, sau khi trốn khỏi nhà Lục Thần tôi chỉ làm đúng một việc. Đó là liên lạc với ba tôi, kể hết đầu đuôi mọi chuyện. Ba tôi cũng không phải dạng vừa, chúng tôi lập kế hoạch ngược. Trước khi chuyển khoản 500 triệu đã bày ra một cái bẫy.

36

Ba tôi nói với Lục Đình là gặp khó khăn về dòng tiền, tạm thời không xoay nổi từng đó tiền mặt nên lấy vài công ty thế chấp cho hắn.

Mấy công ty đó, Lục Đình thèm khát từ lâu rồi. Tính theo giá trị thị trường, đám công ty đó vượt xa 500 triệu.

Nói đơn giản, sau khi Lục Đình nắm quyền, ngược lại hắn còn nợ nhà tôi 500 triệu.

Lục Đình tất nhiên không biết tình hình thực tế của những công ty kia ra sao.

Vì Dư Kiều Kiều giả đã trở về. Cô ấy tiếp tục đóng vai cô nàng ngốc nghếch xinh đẹp, nhưng âm thầm dùng chuyên môn của mình chia nhỏ từng công ty.

Dưới danh nghĩa Lục Đình, những công ty đó sớm đã biến thành mấy cái vỏ rỗng ruột.

Dư Kiều Kiều quay lại, Lục Đình giả vờ chia tay Bạch Tuyết Nhi. Nhưng thực chất vẫn âm thầm quan sát.

Hệ thống nói: "Mặc dù đôi khi ký chủ ngốc đến đau lòng... Nhưng trong tình huống hệ thống hạn chế IQ mà vẫn làm được quân cờ ngoài cuộc, cô cũng đỉnh thật."

37

Nhưng tôi cũng chỉ tỉnh táo được khi đứng ngoài cuộc, chứ cứ dính vào chuyện yêu đương là IQ tụt không phanh. Vì vậy tôi mới phải đổi thân phận với Vu Kiều Kiều.

Trước đó chuyện Lục Đình và Bạch Tuyết Nhi giả làm tôi đính hôn bị bại lộ khi tôi lái xe lao xuống vực.

Vu Kiều Kiều về nhà tôi, sau khi Lục Đình xác nhận cô ấy thực sự mất trí nhớ, thậm chí còn tuyên bố trước truyền thông rằng người hắn yêu nhất vẫn là Dư Kiều Kiều. Hắn còn nói muốn tổ chức lại lễ đính hôn với Dư Kiều Kiều.

38

Tôi và Vu Kiều Kiều quyết định ngay trong lễ đính hôn lần này sẽ kéo Lục Đình xuống địa ngục.

Không hẳn là vì hận, chỉ là tôi muốn đòi lại tiền của mình, lấy lại danh dự đã mất suốt năm năm qua.

Lễ đính hôn tổ chức vào tuần sau. Khoảng thời gian này, tôi tìm mọi cách gây sự với Bạch Tuyết Nhi. Tin đồn cô ta bị người ta đá, tôi tung khắp nơi. Ước gì treo cái loa đi quanh trường để phát luôn.

Cuối cùng cũng thành công chọc giận được Bạch Tuyết Nhi. Cô ta dẫn theo một đám người chặn tôi ngay tại KTV nơi tôi làm thêm.

Cô ta nghiến răng ken két: "Nghe nói… mày rêu rao khắp nơi là tao bị người bao nuôi đá à? Còn nói tao không đẻ được con? Còn… còn cả chuyện tao phẫu thuật thẩm mỹ tới mười tám lần?"

Đúng là càng nói càng vô lý.

Bạch Tuyết Nhi không thèm giả vờ nữa, tức đến mức mặt nhăn thêm hai nếp: "Vu Kiều Kiều, mày là cái thá gì? Nghĩ đặt cái tên giống con nhỏ nhà họ Dư là có số sướng giống nó à? Đồ nhà quê, ai cho mày cái gan đó hả?"

Tôi mỉm cười: "Ít ra… có một nửa tao nói đúng, đúng không?"

Sắc mặt Bạch Tuyết Nhi lập tức thay đổi. Cô ta bước tới, móng tay sơn đỏ chót túm lấy cổ áo tôi: "Mày… mày còn biết những gì nữa?"

Chuyện giữa cô ta và Lục Đình dơ bẩn tới mức ngoài Dư Kiều Kiều chỉ có Lục Thần biết.

Tôi muốn để Bạch Tuyết Nhi mất lý trí biến thành một quân cờ gián tiếp hại c.h.ế.t Lục Đình.

Ngay lúc tôi cười nhếch mép kiểu vai ác thì… Rầm! — cửa bị đá tung.

Một đám người quen mặt xuất hiện. Lục… Lục Thần?!

39

Bạch Tuyết Nhi rõ ràng rất sợ Lục Thần. Thấy anh ta là cô ta co rụt cả người lại. Cố gắng nặn ra nụ cười giả tạo: "Tiểu… Tiểu Thần, sao anh lại ở đây?"
 
Kế Hoạch Bắt Cóc Bạch Nguyệt Quang
Chương 13: Chương 13



Lục Thần hoàn toàn lơ cô ta bước thẳng tới trước mặt tôi, cúi đầu nhìn: "Có ai động vào cô chưa?"

Tôi: ??? Lại nữa rồi, lại là ánh mắt si tình này nhìn tôi như nhìn cún cưng vậy.

Tôi vừa định nói chưa kịp xảy ra gì thì anh vào phá kịch bản rồi… Chắc thấy đông người quá, Lục Thần cau mày. Nắm lấy tay tôi, kéo thẳng ra ngoài.

Bạch Tuyết Nhi không nhịn nổi nữa, ánh mắt coi thường của Lục Thần như giọt nước tràn ly. Cô ta liếc mắt ra hiệu, cả đám người lập tức chặn kín cửa.

Cô ta gào lên, chửi thề một câu: "Má nó, tao chịu đủ rồi! Lục Thần, anh trai mày không coi tao ra gì, giờ ngay cả mày cũng coi tao là không khí à? Mày cái đồ si tình chó má, hễ ai tên Kiều Kiều là mày phải bảo vệ hết hả? Con này là con nhà quê đấy!

Đ.ệ.t thật, ngày xưa Dư Kiều Kiều rơi xuống vực, mày sốt đến nôn ra m.á.u suýt chết, làm như mày yêu nó lắm ấy. Mày không có bạn gái à? Mày bị điên hả? Mày tưởng tao sợ mày chắc?"

40

Tôi sững người. Một là choáng vì cô ta chửi tục như trút nước. Hai là… mấy chuyện cô ta nói về Lục Thần.

Hóa ra hồi tôi giả c.h.ế.t rơi xuống vực, anh ta thật sự sốt đến nôn ra máu, suýt mất mạng?

Tôi không dám tin. Hay là do tức vì không lấy được 100 triệu Bạch Tuyết Nhi hứa hẹn nên mới nôn máu?

Mười phút sau, đám người của Bạch Tuyết Nhi bị đánh gục hết sạch.

Lục Thần chẳng nói một câu, nhận lấy khăn tay lau từng ngón tay sạch sẽ. Khí thế mạnh mẽ mà yên lặng đến đáng sợ.

Bạch Tuyết Nhi co vào một góc, lúc này chỉ còn biết run rẩy.

Cơ hội tới rồi.

Tôi nhanh chân bước tới: "Điện cho hắn ta đi, xem hắn có nghe máy không?"

Bạch Tuyết Nhi run rẩy bấm số Lục Đình: "Số máy quý khách vừa gọi hiện đang bận…"

Tôi cười khẽ: "Biết vì sao hắn không nghe máy không? Vì bây giờ hắn đang cùng Dư Kiều Kiều đi chọn nhẫn đính hôn mới đấy."

Ánh mắt Bạch Tuyết Nhi hoàn toàn sụp đổ.

Tôi ghé sát tai cô ta, thấp giọng nói: "Lễ đính hôn mới, cuối tuần sau, khách sạn Hải Tân Hoàng Thành. Nhớ đến đúng giờ nhé."

41

Nhìn ánh mắt phát điên của Bạch Tuyết Nhi, tôi hài lòng rồi.

Màn chó cắn chó tôi mong chờ nhất, sắp tới rồi.

Sau khi Bạch Tuyết Nhi đi rồi, tôi quay sang hỏi Lục Thần: "Sao anh biết tôi ở đây?"

Lục Thần ngậm điếu thuốc chưa châm lửa, giọng nhạt nhẽo: "Bạn tôi thấy cô bị Bạch Tuyết Nhi kéo vào phòng, tôi cũng vừa hay ở gần."

Trong lòng tôi nghi hoặc càng sâu, suy đoán cũng càng rõ ràng: "Anh có bạn gái rồi, còn quan tâm người khác, chỉ vì tôi tên Vu Kiều Kiều? Anh thích lo chuyện bao đồng thế à?"

Lục Thần lơ đãng đáp: "Ừ, tôi thích."

Thích hả? Từ miệng anh tôi không moi nổi một câu thật lòng đúng không? Bí mật à?

Tôi cười khẩy, giơ ngón tay cái trêu ngươi. Sau đó trước mặt anh, tôi gọi điện cho Lý Tuấn: "Anh Tuấn, em tan ca rồi."

"Ừ, anh xuống ngay."

Dưới ánh mắt chăm chú của Lục Thần, tôi quay lưng rời đi không ngoảnh lại. Tôi đang cược. Cược rằng Lục Thần sẽ chạy theo.

42

Tôi không đi quá nhanh. Lúc vào thang máy cũng chẳng thấy ai đuổi theo. Hay là… tôi nghĩ nhiều rồi? Chắc Lục Thần chỉ vì cảm giác tội lỗi với Dư Kiều Kiều thôi? Tôi còn suýt tưởng anh ta đã nhận ra tôi rồi.

Xuống lầu, Lý Tuấn đã đứng đợi, anh ấy vẫy tay với tôi, tôi cũng bước nhanh về phía anh ấy.

Thấy nụ cười trên mặt anh ấy, tôi bỗng thấy chua xót.

Lý Tuấn cầm theo một bó hoa hồng: "Kiều Kiều, mình đi xem phim nhé?"
 
Kế Hoạch Bắt Cóc Bạch Nguyệt Quang
Chương 14: Chương 14



Tôi vừa định gật đầu thì nghe thấy tiếng bước chân dồn dập phía sau. Tôi không quay đầu lại, nhân cơ hội kiễng chân, ôm lấy mặt Lý Tuấn. Chuẩn bị hôn.

Chỉ cách một chút nữa thôi, tay tôi bị ai đó kéo mạnh về sau.

Đôi mắt Lục Thần đỏ ngầu, trong mắt anh ta chỉ phản chiếu hình bóng tôi.

Tôi giãy ra: "Anh bị điên à, Lục Thần!"

Anh ta cười giận dữ: "Đúng, cứ coi tôi là thằng điên đi."

Có lẽ vẻ mặt khó chịu của tôi chọc giận anh ta hoàn toàn. Lục Thần bất ngờ giữ chặt gáy tôi, kéo tôi đè vào n.g.ự.c anh ta.

Tôi chỉ cảm nhận được làn da nóng rực áp lên môi mình.

Anh ta ngước mắt, liếc Lý Tuấn bằng ánh mắt đầy khiêu khích và đe dọa.

43

Điều khiến tôi thất vọng là Lý Tuấn lại bị khí thế điên cuồng của Lục Thần dọa lùi một bước.

Anh ấy vừa định nói: "Anh…"

Lục Thần gầm lên từ trong cổ họng: "Cút."

Thế là… Lý Tuấn thật sự cút.

Tôi má… Tôi lại phải đổi đối tượng công lược nữa à?

Tôi nhìn Lục Thần, ánh mắt bắt đầu có hận ý, cúi đầu cắn chặt vào cổ tay anh ta.

Đến khi đầu lưỡi nếm được mùi m.á.u tanh: "Anh nhận ra tôi từ sớm rồi đúng không?"

Lục Thần khẽ "Ừ".

Tôi cắn chặt hơn: "Hỏi lại lần nữa, anh làm nhiều chuyện thế… là vì thích tôi sao?"

Tôi cảm nhận được bàn tay anh ta nhẹ nhàng vuốt l3n đỉnh đầu tôi.

Trong mắt Lục Thần đầy hình bóng tôi, nhưng anh ta vẫn nói: "Không thích."

Mũi tôi cay xè, nghẹn ngào hỏi lại: "… Không thích?"

Anh ta im lặng nhìn tôi rất lâu, rồi tôi nghe thấy một tiếng thở dài rất nhỏ: "Thích."

Nước mắt tôi rơi xuống, ấm ức đến mức nghẹn cả giọng.

Nhưng ngay sau câu "Thích" ấy, Lục Thần đột ngột quay đầu đi. Tôi thấy trong kẽ tay anh ta che miệng… m.á.u chảy ra từng giọt.

44

Khoảnh khắc Lục Thần ngã xuống, đầu óc tôi trống rỗng. Chuyện này lại là sao? Rồi tôi thấy từ chiếc xe của Lục Thần đậu ven đường, một cô gái tóc ngắn lao ra.

Là bạn gái anh ta. Cô ấy vội vã chạy tới. Tôi vẫn đứng đó ngơ ngác. Cô gái cúi xuống kiểm tra tình trạng của Lục Thần, sau đó gọi người tới cõng anh ấy lên xe giục mọi người nhanh chóng lái xe tới bệnh viện.

Nhìn cách cô ấy hành động, có vẻ như không phải lần đầu gặp chuyện thế này. Cô gái tóc ngắn nắm tay tôi, dắt tôi về phía vệ đường ngồi xuống rồi chậm rãi kể: "Lục Thần thích cậu."

Cô ấy cười, nhưng tôi nhìn thấy trong nụ cười đó có vị đắng: "Anh ấy có một nhiệm vụ của hệ thống công lược. Nhưng đối tượng công lược của anh ấy là tôi. Anh ấy bắt buộc phải yêu tôi, không được tỏ tình với ai khác ngoài tôi, nếu không sẽ…"

Tôi cắt lời: "Sẽ c.h.ế.t và mất phần thưởng nhiệm vụ, đúng không?"

Cô gái tóc ngắn hơi ngạc nhiên nhìn tôi: "Cậu cũng vậy sao?"

45

Tôi gật đầu, hỏi lại cô ấy: "Chẳng lẽ cậu cũng vậy?"

Cô ấy gật đầu, nói tiếp: "Thật ra, anh ấy chưa từng nói thích tôi lấy một câu. Anh ấy cũng từng nói với tôi, anh ấy tiếp cận tôi chỉ vì nhiệm vụ công lược."

Tôi và cô ấy ngồi trong hành lang bệnh viện, cô ấy vén tóc ra sau tai: "Đêm đó, cậu chạy khỏi nhà anh ấy, rồi xảy ra chuyện. Anh ấy như hóa điên, bắt đội cứu hộ đi tìm cậu, tôi thấy anh ấy quỳ dưới mưa to giữa bùn đất. Như bị ma nhập, miệng vừa lặp đi lặp lại hai chữ 'thích' vừa nói vừa ho ra máu."
 
Kế Hoạch Bắt Cóc Bạch Nguyệt Quang
Chương 15: Chương 15



Ngón tay cô ấy chạm nhẹ lên tấm kính, chỉ vào trán Lục Thần bên trong phòng bệnh: "Lần đó, suýt nữa anh ấy c.h.ế.t rồi. May mà hệ thống của Lục Thần là hệ thống cao cấp, nó nói cho anh ấy biết cậu chưa chết. Anh ấy mới sống tiếp được. Ngày cô nàng 'giả Dư Kiều Kiều' trở về, anh ấy nhìn một cái đã biết đó không phải cậu thật. Tôi thấy lạ lắm, trong mắt tôi, cô ta y như cậu vậy. Nhưng anh ấy chỉ liếc một cái, đã chắc chắn đó là giả."

46

Ngày 6 tháng 10, ngày lành để cưới hỏi, tiệc đính hôn. Khách khứa đông như hội, tiểu thư nhà họ Dư - "Dư Kiều Kiều" mặc váy thêu tay tinh xảo, ngồi trong phòng thay đồ.

Dư Kiều Kiều (thật ra là Vu Kiều Kiều) vỗ ngực, vẻ mặt không giấu nổi sự phấn khích: "Sướng thật, tớ đã tưởng tượng ra cảnh tí nữa xé xác tên tra nam rồi!"

Tôi vỗ phấn lên mặt cô ấy: "Giữ ý tứ chút đi, cười tới tận mang tai rồi kìa, hôm nay cậu là nữ chính đấy."

Vu Kiều Kiều chộp lấy tay tôi, mắt sáng rỡ: "Lần sau có kịch bản trả thù hả hê thế này, nhớ gọi tôi nữa nhé!"

Tôi cười như gà gáy.

Vu Kiều Kiều xoa má tôi một cái: "Trạng thái tốt phết nhỉ? Yêu rồi à?"

Cô ấy trợn tròn mắt hóng hớt: "Không phải là Lý Tuân đấy chứ?"

Tôi cười lắc đầu. Đang định nói tiếp, cửa phòng thay đồ bị ai đó thô lỗ đẩy ra. Lục Đình cúi đầu nhìn đồng hồ, có phần mất kiên nhẫn nói với tôi: "Chuyên viên trang điểm, cô xong chưa?"

Vu Kiều Kiều trừng mắt: "Gấp thế à? Chút thời gian cũng không chờ được?"

Lục Đình giận mà không dám nói. Dù sao, chỉ cần qua được bữa tiệc đính hôn này, anh ta sẽ nhận được một nửa sính lễ hai mươi tỷ mà ba Dư đã hứa.

47

Lục Đình dịu giọng hơn: "Kiều Kiều, không sao đâu, em cứ từ từ."

Đợi Lục Đình đi ra ngoài Vu Kiều Kiều nói với tôi: "Thật ra tớ thấy hôm nay nên để cậu ra mặt. Dù sao bao nhiêu vất vả tính toán đều là vì hôm nay."

Tôi lắc đầu: "Không, vẫn nên là cậu ra đi. Nếu không có cậu, chuyện công ty đâu thuận lợi vậy, chưa nói đến chuyện trả thù."

Người ngoài lại vào giục, Vu Kiều Kiều cho tôi một ánh mắt yên tâm, bước vào sảnh tiệc.

Sau phần mở đầu của MC, rất nhanh đã đến lượt Lục Đình phát biểu.

Anh ta lấy nhẫn ra, quỳ một gối trước mặt Vu Kiều Kiều: "Kiều Kiều, anh yêu…"

"Lục Đình! Đồ khốn kiếp!! Đồ cặn bã!!!" Ở cửa đại sảnh, Bạch Tuyết Nhi đầu bù tóc rối, vừa khóc vừa đẩy bảo vệ.

"Đồ rác rưởi!! Đồ ngu!! Ha ha ha!" Cô ta trông như phát điên vì bị kích động nặng.

Trong ánh mắt kinh ngạc của Lục Đình, cô ta rít lên như kẻ cùng đường: "Lúc đó anh thuê người bắt cóc Dư Kiều Kiều không phải vì đã chọn tôi sao?"

Cô ta run rẩy, nước mắt đầm đìa: "Giờ sao không nói yêu tôi nữa?"

Tôi khoanh tay đứng dưới xem kịch, cảm thán trong lòng. Anh ta không phải không yêu cô ta, chỉ là yêu tiền và yêu bản thân hơn thôi.

48

Lục Đình thậm chí còn tát Bạch Tuyết Nhi một cái ngay giữa đám đông, muốn chặn miệng cô ta lại.

Bạch Tuyết Nhi ôm mặt, nhìn Lục Đình đầy không thể tin nổi. Cô ta run rẩy chỉ vào mặt anh ta mắng: "Đồ đàn ông ghê tởm… Anh quên anh vì tôi mà trả cho bọn bắt cóc 200 triệu à? Còn lừa ba Dư Kiều Kiều 500 triệu nữa chứ?"

Cả hội trường xôn xao.

Lục Đình mặt mày xám xịt, ra hiệu cho bảo vệ kéo cô ta đi.
 
Kế Hoạch Bắt Cóc Bạch Nguyệt Quang
Chương 16: Chương 16



Anh ta thậm chí còn tiếp tục quỳ xuống trước Vu Kiều Kiều: "Kiều Kiều, cô ta điên rồi, tất cả là do cô ta tưởng tượng ra, em đừng tin cô ta."

Anh ta tự tin như vậy, vì nghĩ rằng Dư Kiều Kiều thật đã mất trí nhớ. Tưởng rằng cô đã quên hết những sai lầm và tội lỗi của anh ta. Nhưng anh ta sẽ mãi không biết, đứng trước mặt anh ta là Vu Kiều Kiều - người tỉnh táo lý trí, không bao giờ mù quáng vì yêu.

Vu Kiều Kiều nhìn tôi một cái rồi nhìn Lục Đình cười kiêu ngạo mà lạnh lùng: "Xin lỗi nhé, Lục Đình. Thật ra tôi chẳng có cảm giác gì với anh cả, thậm chí có lúc nhìn anh là tôi buồn nôn. Tiệc đính hôn chi bằng hủy luôn đi."

Lục Đình sững sờ, kẻ kiêu ngạo như anh ta giờ rơi vào cảnh tứ bề thọ địch, không cam lòng đuổi theo. Anh ta giữ c.h.ặ.t t.a.y Vu Kiều Kiều: "Dư Kiều Kiều, em không phải luôn muốn lấy anh sao?"

Vu Kiều Kiều chỉ cười nhếch mép đầy khinh bỉ.

Lục Đình sa sầm mặt: "Em chắc chứ? Công ty nhà các em vẫn nằm trong tay anh đấy, không cần làm ăn nữa à?"

Vu Kiều Kiều vỗ vai anh ta: "Nói mới nhớ, còn phải cảm ơn anh đã thu mua mấy công ty sắp bị đào thải của nhà tôi. Nhưng tôi phải nhắc anh, giờ anh còn nợ nhà tôi 500 triệu đấy."

Lục Đình như bị sét đánh ngang tai. Chiếc nhẫn trong tay anh ta rơi xuống, anh ta dường như c.h.ế.t cũng không ngờ cô nàng Dư Kiều Kiều ngốc nghếch, si tình năm xưa bây giờ lại hoàn toàn thay đổi.

49

Còn ba tôi, không nể mặt chút nào báo luôn cảnh sát và gọi cả người ngân hàng tới.

Tôi nhìn Lục Đình bị còng tay, trong lòng không gợn chút cảm xúc nào. Tôi thậm chí thấy, năm năm vướng vào Lục Đình chỉ như một giấc mơ.

Tôi là một người xuyên không, tôi tên Dư Kiều Kiều. May mắn là tôi xuyên vào kịch bản tiểu thư con nhà giàu. Nhưng xui xẻo là hệ thống lại mặc định tôi là kiểu tiểu thư ngốc nghếch, ngọt ngào, não toàn yêu đương.

Muốn tìm một người đàn ông thật lòng với mình, công lược anh ta, yêu đương nghiêm túc.

Đáng tiếc, tôi thất bại.

Bằng khả năng của mình, tôi không thể tự tay trả thù, nhưng tôi không nuốt nổi cục tức bị phản bội này.

Thế là tôi lợi dụng bug hệ thống, tìm viện trợ, ngồi trên núi xem hổ đấu, cười nhìn chó cắn nhau.

Cuối cùng tôi cũng trừng trị được Lục Đình - tên tra nam đó, không những không mất 500 triệu mà còn kiếm ngược lại 500 triệu.

50

Cảm giác như đang nằm mơ vậy.

Hệ thống nói: "Hay là lần sau thử kịch bản nữ chính mạnh mẽ nhé? Tôi thấy cô làm được đó."

Tôi đáp: "Không cần nữa. Hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng rồi, tôi muốn về nhà."

Ngoài sảnh tiệc, Vu Kiều Kiều đã thay sang đồ bình thường. Cô ấy mặc áo thun hồng, quần jeans, đeo ba lô hai quai, Giống hệt ngày đầu tôi tìm thấy cô ấy, giản dị mà bình thường.

Tôi ngạc nhiên: "?"

Vu Kiều Kiều bước tới ôm tôi: "Đến lúc tỉnh mơ rồi, trả cuộc đời lại cho cậu."

Tôi nói: "Lúc trước nói rồi, giúp tôi xử lý Lục Đình xong, mọi thứ của tớ đều có thể đổi cho cậu."

Vu Kiều Kiều cười rạng rỡ dưới ánh nắng trưa: "Trải nghiệm làm tiểu thư nhà giàu thế là đủ rồi. Tớ không tham đâu, một năm qua tớ đã học được quá nhiều."

“Còn nữa, tôi cũng rất nhớ mẹ mình.”

Cô ấy nhẹ nhàng vuốt mặt tôi: “Kiều Kiều đừng sợ. Về nhà đi, đừng vì một kẻ như Lục Đình mà phủ nhận tất cả những người yêu thương cậu.”
 
Kế Hoạch Bắt Cóc Bạch Nguyệt Quang
Chương 17: Chương 17



51

Điện thoại rung lên, là “bạn gái” của Lục Thần gọi tới. Cô ấy nói trong điện thoại: “Anh ấy tỉnh rồi, cô có muốn đến gặp anh ấy không?”

Lục Thần hôn mê nhiều ngày liền. Dù đã qua cơn nguy kịch, nhưng anh ấy vẫn không tỉnh lại. Tôi biết, đó là hình phạt cho việc người xuyên không vi phạm nhiệm vụ. Rất có thể, Lục Thần đang phải chịu đựng sự trừng phạt nặng nề ở một không gian khác.

Tôi khó khăn mở miệng: “Cảm ơn chị. Chị đã nói cho tôi biết tất cả sự thật này… Vậy nhiệm vụ của chị cũng thất bại rồi nhỉ?”

Cô ấy giả vờ nhẹ nhàng: “Thất bại thì thất bại, cùng lắm bắt đầu lại nhiệm vụ xuyên không thôi. Tôi vốn là người chơi kỳ cựu rồi.”

Tôi chỉ thấy cổ họng nghẹn lại. Làm gì nhẹ nhàng như vậy được chứ. Người được chọn tham gia nhiệm vụ xuyên không, nhẹ thì trọng thương nằm liệt giường, nặng thì hôn mê thành người thực vật ngoài đời thật.

Cô ấy cúp máy rồi tôi lập tức đến bệnh viện. Vào phòng bệnh của Lục Thần, giường bệnh… trống trơn.

52

Tôi hoảng hốt, lao ra hành lang tìm anh. Khắp nơi đều vắng lặng. Một cơn hoảng loạn và tuyệt vọng tràn ngập toàn thân.

Tôi quay lại phòng bệnh, lục tìm điện thoại trong túi định gọi cho “bạn gái” của Lục Thần hỏi anh ấy đâu rồi nhưng gọi mãi cũng không liên lạc được.

Ngực tôi như bị ai bóp nghẹt, đau đến khó thở. Nước mắt không kiểm soát được mà trào ra.

Đúng lúc đó, đằng sau vang lên tiếng “kẹt” một cái rồi là tiếng xả nước.

Cửa nhà vệ sinh mở ra. Tôi quay đầu lại, c.h.ế.t đứng tại chỗ.

Lục Thần dựa vào khung cửa, mí mắt rũ xuống, đang cúi đầu buộc dây quần thể thao. Thấy tôi, ánh mắt anh phức tạp nhìn tôi từ trên xuống dưới.

Cuối cùng đi tới trước mặt tôi, vươn tay véo má tôi một cái: “Cuối cùng cũng chịu quay lại rồi hả? Đang khóc mộ tôi à? Tôi có c.h.ế.t đâu.”

Tôi lao vào lòng anh, nước mắt nước mũi dính đầy lên người anh: “Ờ, đúng rồi đúng rồi. Có những người đến c.h.ế.t cái cứng nhất trên người vẫn là cái miệng!”

Lục Thần cười, lồ ng n.g.ự.c khẽ rung lên, anh nắm tay tôi, kéo đi vài bước.

Tôi bị ép vào tường: “Làm gì đấy?”

Anh cúi sát vào tôi, không cho tôi đường lui: “Cái cứng nhất là cái miệng hả? Muốn… thử xem không?”

Tôi không đỡ nổi.

53

Lúc anh hôn tôi, tôi không nhịn được hỏi: “Hồi đó sao lại bắt cóc cả tôi với Bạch Tuyết Nhi?”

Anh búng trán tôi một cái: “Ngốc muốn chết. Yêu đương mù quáng suốt năm năm mà không nhìn ra Lục Đình là thứ gì à? Không để em tận mắt thấy, sao em chịu c.h.ế.t tâm?”

Anh kéo tôi ngồi lên đùi, định nói rõ mọi chuyện: “Lần đó đưa em về là lỗi của con Khỉ, cậu ta bảo trên đường em gào thét quá trời làm cậu ta choáng luôn, vốn dĩ định đưa em về nhà, ai ngờ đưa nhầm đến nhà họ Lục, hại em vừa thoát hiểm lại bị Bạch Tuyết Nhi bắt tiếp.”

Tôi: “...”

Khỉ này không phải gián điệp của Lục Đình với Bạch Tuyết Nhi phái tới đấy chứ?

“Lúc Bạch Tuyết Nhi tìm đến tôi, bắt tôi ngủ với em, còn bắt nhốt em vài ngày. Tôi thấy buồn cười nhưng vẫn phải đồng ý, không thì cô ta sẽ giao em cho bọn còn ghê tởm hơn.”

Lục Thần bỗng kéo dài giọng, lười nhác nói: “Tôi vốn đâu phải người tốt. Chỉ cần đảm bảo an toàn cho em, chuyện hạ tiện cỡ nào tôi cũng làm được.”

Đang kể, tôi bỗng bịt miệng anh lại như nhận ra điều gì: “Anh nói mấy chuyện này… là muốn làm gì? Theo quy tắc xuyên không, mấy chuyện này không được nói ra mà!”
 
Kế Hoạch Bắt Cóc Bạch Nguyệt Quang
Chương 18: Chương 18



Lục Thần lại kéo tay tôi xuống: “Bị trừng phạt rồi.”

Tôi ngơ ngác: “Hả?”

Lục Thần: “Hệ thống phạt tôi rồi, nhiệm vụ xuyên không kết thúc.”

54

Nửa năm sau, Lục Thần hoàn toàn biến mất khỏi ký ức và cuộc sống của tất cả chúng tôi. Anh phạm quy quá nhiều, bị xóa khỏi thế giới này. Một đêm thôi, tất cả mọi người đều quên sạch anh.

Dù hệ thống của anh cấp cao hơn tôi nhưng sau này tôi mới biết, nhiệm vụ mà hệ thống giao cho anh… thật sự bi3n thái. Anh yêu tôi, nhưng lại không được phép nói ra từ “thích”. Thậm chí, còn phải ép tôi trong hoàn cảnh điên rồ thế này, nói với anh hai chữ “thích”.

Khó trách, lần anh bắt cóc tôi nửa đùa nửa thật nói: “Nói thích tôi, tôi g.i.ế.c hết bọn họ cho.”

Còn tôi… suốt bao lâu vẫn chưa từng nói ra câu đó.

Tháng thứ tư sau khi Lục Thần biến mất. Tôi bỗng tỉnh dậy từ giấc mơ, nhớ đến Lục Thần, nước mắt giàn giụa. Nhớ về cậu con trai vừa chính vừa tà ấy. Nhớ anh ta vì một câu “thích tôi” mà thà bị hệ thống xóa bỏ.

Cũng nhớ ra, lần đầu tiên anh nói thích tôi, là từ rất lâu về trước…

55

Hồi đó tôi mới tốt nghiệp cấp 3, đến tìm Lục Đình tỏ tình. Anh ta không ở nhà, cũng không bắt máy. Tôi uống say mèm nằm lăn ra ngay cửa nhà anh ta.

Một cậu thiếu niên cao ráo đi học thêm về bất ngờ thấy tôi nằm ở đó, suýt chút nữa bị dọa chết.

Cuối cùng, cậu ta cúi người, cõng tôi vào phòng mình. Phòng của cậu ấy nhỏ hơn phòng Lục Đình rất nhiều, nhưng sạch sẽ, thậm chí có phần đơn giản quá mức.

Tôi say quá, ôm lấy chân Lục Thần làm loạn, đòi cậu ta gọi Lục Đình về. Lục Thần đang làm bài, bỗng ném bút xuống, bế bổng tôi lên, ném thẳng vào chăn.

Cậu ấy hình như giận tới mức nghiến răng ken két, còn quấn chăn quanh tôi mấy vòng. Nói rất nhanh, nghiến răng nghiến lợi: “Dư Kiều Kiều, chị thật là phiền c.h.ế.t đi được. Không hiểu nổi sao tôi lại thích chị…”

Phía sau tôi không nghe rõ nữa, vì đã ngủ say như chết.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, mới biết nửa đêm Lục Thần phát bệnh, phải nhập viện gấp.

Hóa ra, ngay từ lúc đó, cậu thiếu niên Lục Thần đã lỡ miệng bày tỏ tình cảm không thể nói thành lời của mình.

Tôi khóc đến xé ruột xé gan, nói với hệ thống: “Có thể cho tôi thất bại nhiệm vụ không? Tôi không muốn làm nhiệm vụ nữa, tôi muốn anh ấy. Tôi thích anh ấy, tôi muốn quay về thế giới thật để tìm anh ấy.”

Hệ thống: “Dù nhiệm vụ thất bại? Không nhận được phần thưởng hiện thực?”

Tôi nghẹn ngào: “Ừ!”

“Đinh đông!” Hệ thống hả hê nói: “Chúc mừng ký chủ công lược nhân vật Lục Thần thành công! Nhận thưởng sáu triệu ngoài đời thật! Kèm một lần khôi phục sức khỏe!”

Tôi ngơ ngác: “???”

Hệ thống: “Thật ra ngay lần cô giả c.h.ế.t rơi xuống vực, dựa vào biểu hiện của Lục Thần cô đã công lược thành công rồi.”

Tôi càng ngơ ngác: “Vậy tại sao không thông báo tôi nhiệm vụ thành công?”

Hệ thống cuối cùng cũng sốt ruột: “Là vì… cô chưa từng thật lòng thích ai cả! Kịch bản của cô là truyện ngôn tình, nhưng cô lại luôn coi đó là nhiệm vụ, chưa từng động lòng thật sự. Chỉ khi Lục Thần biến mất cô mới nhận ra trái tim mình thuộc về ai.”

Vậy là… hoàn thành nhiệm vụ rồi sao?

Một luồng sáng trắng lóe lên. Tôi bước vào một không gian ý thức. Tiếng hệ thống vang lên: “Chào mừng trở về! Đang khôi phục ký ức ngoài đời…”

57

Tôi tên là Dư Kiều Kiều, một nữ sinh đại học bình thường. Gia cảnh bình thường, tính cách cũng bình thường.
 
Kế Hoạch Bắt Cóc Bạch Nguyệt Quang
Chương 19: Chương 19



Từ nhỏ vì nhà muốn sinh con trai, ba tôi bế tôi đi bộ mười mấy dặm vứt lên núi. Sau đó tôi được nhận nuôi, nhưng cuộc sống cũng chẳng hạnh phúc gì.

Năm 16 tuổi, suýt nữa bị cha dượng xâm hại, cãi nhau bỏ nhà đi, tự lập cuộc sống. Tự làm thêm kiếm tiền đóng học phí, tự thi vào đại học. Lúc nào cũng một mình, không thân với ai.

Chưa từng yêu ai, cũng chưa từng có ai yêu tôi.

Nhưng tôi rất thích nhìn một cậu bạn cùng lớp chơi bóng rổ. Cậu ấy là kiểu người nổi bật nhất trong trường, đẹp trai, cao ngạo, bất cần đời, là con nhà giàu chói sáng.

Tôi chỉ đơn giản là thích nhìn cậu ấy.

Lần tiếp xúc gần nhất giữa tôi và cậu ấy, chỉ là một lần đi leo núi do lớp tổ chức. Cậu ấy dậy muộn, đến sau cùng, xe chỉ còn vài chỗ lẻ tẻ.

Cậu ấy đeo tai nghe, khẩu trang, mắt còn vương chút mệt mỏi, đi thẳng về phía tôi. Sau đó, liếc tôi một cái, giọng trầm khàn vì còn dư âm say rượu: “Có ai ngồi chưa?”

Tôi lắc đầu. Suốt đường đi căng thẳng không dám nhúc nhích.

Sắp tới nơi, bất ngờ núi sạt lở, xe bị lật. Tôi bị đè gãy một chân, tất cả mọi người đều hôn mê.

Tôi lê cái chân tàn, kéo từng người ra khỏi chỗ nguy hiểm. Thậm chí quên luôn một ống quần mình đỏ rực vì máu.

Lúc tôi cúi người định cõng cậu ấy, cậu bỗng mở mắt. Cậu ấy bị thương nặng hơn tôi, bụng cắm nguyên một mảnh sắt, một bên mắt cũng dính đầy máu.

Cậu hé môi, đau đến rít từng hơi, gắng sức nói: “Dư Kiều Kiều, đừng có mà cử động… Cậu muốn c.h.ế.t à?!”

Cậu ấy… vậy mà lại biết tên tôi?

Khoảnh khắc đó, tôi thấy… mọi thứ đều xứng đáng.

Sau khi tôi kéo cô gái cuối cùng ra khỏi gầm ghế, vừa đứng dậy thở d ốc.

“Dư Kiều Kiều!!!” — Tiếng gầm khàn khàn của Lục Thần vang lên.

Một tiếng nổ lớn vang trời, tôi bị một luồng sóng nhiệt hất văng xuống đất.

“Chào mừng ký chủ bước vào thế giới xuyên không. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ chinh phục tình yêu sẽ lập tức nhận được...”

58

Lúc này, linh hồn tôi lơ lửng trong phòng bệnh.

Căn phòng bệnh trắng toát, trên bàn cạnh giường tôi đầy hoa và thư.

Hệ thống lên tiếng: “Cơ thể cô ở thế giới thực bị thương rất nặng, bỏng diện rộng toàn thân, chân phải tàn tật vĩnh viễn. Có muốn sử dụng đạo cụ phần thưởng đặc biệt ‘hồi phục sức khỏe’ không?”

Tôi do dự: “Lục Thần sao rồi? Tôi nhớ anh ấy cũng bị thương nặng lắm, một mắt hỏng rồi, phổi cũng bị đ.â.m thủng mà đúng không?”

Tôi nhìn “tôi” đang nằm trên giường bệnh, người quấn đầy băng: “Nếu có thể... có thể cho Lục Thần hồi phục hoàn toàn được không?”

Hệ thống thở dài một hơi: “Thật đúng là... hai kẻ si tình.”

Tôi ngớ ra: “Hả?”

Hệ thống: “Trùng hợp thật, sau khi về đây, Lục Thần cũng đặc biệt xin hệ thống của cậu ấy một yêu cầu.”

Tôi vội hỏi: “Gì vậy?”

Hệ thống: “Cậu ấy từ chối để cậu dùng đạo cụ hồi phục cho mình. Cậu ấy muốn... cậu phải tự dùng cho chính mình.”

59

Bên ngoài vang lên tiếng ồn ào.

Là mấy bạn học của tôi đến thăm.

Có người chỉ bị thương nhẹ, có người còn bó bột mà cũng đến.

Một bạn nữ vội suỵt: “Các cậu nh ỏ tiếng thôi, đừng làm ồn đến Kiều Kiều!”

Một cậu đội băng trắng kín đầu thì nói ầm ầm: “Tôi nghe bà nội nói, người hôn mê là phải nói chuyện to vào, vậy mới có cơ hội gọi được linh hồn về!”

Cậu ta chạy tới, cầm lấy tay tôi, vẻ mặt chân thành: “Bạn học Dư Kiều Kiều, ân cứu mạng! Không biết lấy gì báo đáp! Vậy nên tôi quyết định, đợi cậu tỉnh lại, tôi sẽ làm bạn trai trung thành và tận tâm nhất của cậu, được không?!”
 
Back
Top Bottom