Dịch Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60

Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 130



Anh vẫn luôn cho rằng mình có một vị trí không thể thay thế trong lòng ông bà, nhưng giờ xem ra có vẻ không phải như vậy.

Có thể anh chiếm phần nhiều hơn trong lòng ông bà, là vì từ nhỏ đã được ông bà nuôi nấng, nhưng chắc chắn trong lòng ông bà vẫn luôn nhớ đến người con trai kia.

Nỗi thất vọng trong lòng Thạch Lỗi không cần phải nói cũng biết. Chuyện này Diệp Thư cũng không thể giúp được gì, chỉ có thể để anh tự mình suy nghĩ thông suốt.

Suy cho cùng, ông bà cũng không có lỗi gì, dù sao thì đó cũng là con trai của ông bà, tuy có thể dành nhiều tình cảm cho Thạch Lỗi hơn, nhưng là con trai của mình, làm sao ông bà có thể không nhớ, không thương được.

Thực ra, Thạch Lỗi không hề biết rằng bao năm qua, mỗi tháng bố anh đều gửi thư và tiền cho ông bà, chưa từng gián đoạn.

Chỉ là ông bà chưa từng hồi âm mà thôi.

Hơn nữa, từ khi biết chuyện về bố mình từ hàng xóm, Thạch Lỗi vẫn luôn có ác cảm với bố.

Lúc nhỏ, anh còn hỏi tại sao mình không có bố mẹ. Sau này lớn lên, biết được những chuyện bố đã làm, anh lại càng không bao giờ nhắc đến bố mình nữa.

Anh chỉ thi thoảng hỏi thăm mẹ đôi câu, nhưng ông bà cũng không nói rõ với anh.

Sau này, thấy ông bà không muốn nhắc đến mẹ mình, Thạch Lỗi cũng không hỏi thêm gì nữa.

Thấy cũng đã muộn, hai người quyết định ngủ lại nhà ông bà.

Nằm trên giường, Thạch Lỗi ôm vợ, nói: "Vợ, xin lỗi em, để em đang mang thai mà còn phải lo lắng cho anh."

Diệp Thư ngáp dài: "Đó là điều đương nhiên mà, ai bảo em là vợ anh chứ. Thôi ngủ đi, em buồn ngủ quá rồi."

Vừa dứt lời, Diệp Thư đã ngủ thiếp đi.

Phải nói rằng lần mang thai này của Diệp Thư thật sự rất nhẹ nhàng. Đứa bé này chắc chắn là đến để báo hiếu.

Ngoài hôm phát hiện mang thai có nôn hai lần, sau đó cô không hề bị nôn nghén gì cả, ngoài việc thích ngủ ra thì cô ăn gì cũng ngon, hoàn toàn không có bất kỳ phản ứng gì khác.

Sáng hôm sau, Thạch Lỗi đưa Diệp Thư đi học rồi mới quay lại đi làm. Giữa trưa, anh ghé qua bưu điện để gửi lại giấy báo nhận tiền rồi mới về nhà ăn cơm.

Sau bữa trưa, ông bà gọi Thạch Lỗi vào phòng, đưa cho anh một chiếc hộp nhỏ và một túi vải.

Bà bảo Thạch Lỗi mở chiếc hộp ra. Bên trong là mấy bức thư, bên dưới thư là sổ tiết kiệm. Anh lại mở túi vải ra, bên trong là mấy bộ quần áo cũ, mũ, khăn quàng cổ mà anh đã từng dùng.

Ông khẽ nói với Thạch Lỗi: "Tiểu Lỗi à, đây là những thứ mẹ cháu gửi cho cháu. Mấy bộ quần áo này không biết cháu còn nhớ không, hồi bé cháu hay mặc lắm."

"Những bức thư này là gửi cho ông bà. Còn sổ tiết kiệm là tiền mẹ cháu gửi về, ông bà đều gửi ngân hàng cho cháu cả rồi."

Thạch Lỗi cầm lá thư trên cùng, tay run run vì xúc động, lướt qua dòng đầu thư, trong lòng thầm nghĩ, mẹ vẫn xưng con gọi bố mẹ, chắc là thư gửi cho ông bà.

Thư hỏi thăm con trai có khỏe không, nói rằng mình sắp kết hôn, con trai nhờ ông bà chăm sóc.

Mẹ nói lần này gửi cho con nhiều tiền hơn một chút. Bởi vì sau khi kết hôn phải theo chồng sang nước khác, cũng không biết còn cơ hội về nữa hay không.

Xem ra đây là bức thư cuối cùng rồi.

Nhìn thời gian là khi anh năm tuổi, anh lại lấy lá thư dưới cùng ra xem, đây là thư viết nửa năm sau khi ra nước ngoài.

Anh đọc hết từng lá thư một, nét mặt từ hào hứng ban đầu dần trở nên lãnh đạm.

Qua những lá thư, anh nhận ra sự thay đổi của mẹ. Từ những giọt nước mắt lấm tấm trên trang giấy của bức thư đầu tiên, cho đến giọng điệu thờ ơ của bức thư cuối cùng.

Anh biết bà đã buông bỏ rồi, có lẽ nói buông bỏ cũng không hẳn là chính xác, nên nói trong lòng bà đã có người quan trọng hơn, đã dành sự nhớ nhung con trai cho người khác, có lẽ là chồng mới, có lẽ là con cái khác.

Có lẽ thỉnh thoảng trong lòng vẫn còn nhớ đến đứa con trai bị bỏ rơi này, chỉ là không còn nhiều nữa.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 131



Nhìn sắc mặt của cháu trai, ông bà dè dặt giải thích: "Không phải ông bà cố tình giấu cháu, lúc đầu cháu còn nhỏ, đến khi cháu lớn hơn một chút thì mẹ cháu đã đi lấy chồng, từ đó về sau không gửi thư về nữa.

Đợi đến khi cháu hiểu chuyện, ông bà sợ nói ra cháu sẽ buồn, nên định chờ cháu lớn hơn một chút nữa sẽ nói, càng đợi thì ông bà càng không mở lời được, cứ như vậy cho đến tận bây giờ."

Anh không nói gì, lại cầm cuốn sổ tiết kiệm lên, trên đó là rất nhiều số 0. Đếm đi đếm lại, tổng cộng là hai vạn, hai vạn thời này có thể sánh ngang với vài triệu thời đại sau.

Anh im lặng một lúc rồi nói với ông bà: "Ông bà, nếu ông bà nhớ ông ấy thì cứ đi thăm, cháu đã lớn rồi, ông bà không cần lo lắng cho cháu nữa."

Anh đang nói đến ai, mọi người đều biết.

Anh từ khi hiểu chuyện chưa từng gọi Thạch Chí Viễn là bố. Bây giờ càng không thể gọi.

Nghe anh nói vậy, ông bà có chút lúng túng nói: "Tiểu Lỗi, cháu có phải là.... Ông bà không nhận họ, cháu là cháu trai duy nhất của ông bà."

Trong lòng ông bà nghĩ: Chắc thằng bé nghe được cuộc trò chuyện của họ rồi.

Nhìn hai ông bà như vậy, anh thấy không đành lòng: "Không sao đâu ạ, cháu không giận đâu, ông bà muốn đi thì cháu hiểu.

Ông bà chỉ cần nhớ, dù bất cứ lúc nào, cháu và Diệp Thư cũng sẽ không bỏ mặc ông bà đâu. Ở bên đó nếu không vui thì về nhà bất cứ lúc nào."

Ông bà xúc động gật đầu, trong lòng vô cùng cảm động. Nói đến cũng đã mấy năm rồi chưa gặp con trai.

Thật ra hàng năm con trai vẫn luôn về thăm ông bà, chỉ là ông nội không nói chuyện với ông ta, cũng không cho ông ta vào nhà. Ông ta chỉ có thể đứng từ xa nhìn bố mẹ và con cái một cái.

Năm đó lúc đói kém tuy không về được, nhưng vẫn nhờ người gửi gạo cho ông bà.

Những điều này Thạch Lỗi đều không biết, cũng không biết hàng năm đều có người đứng từ xa nhìn anh.

Từ ngày hôm đó nói chuyện rõ ràng, tâm trạng của ông bà rõ ràng đã tốt hơn. Anh trong lòng tuy vẫn còn khó chịu nhưng cũng không tỏ thái độ gì.

Cho đến một ngày sau đó một tháng, anh đi xe đạp đón Diệp Thư về nhà, bây giờ bụng cô đã gần bốn tháng, mặc quần áo thì không nhìn ra, c** q**n áo ra thì bụng đã nhô lên một đường cong nhỏ.

Vì vậy, bây giờ anh đều đi xe đạp đến đón cô, không dám chen chúc trên xe buýt nữa. Sợ người đông lại bị xô đẩy.

Chưa đến cửa nhà đã thấy một nam một nữ đang đi đi lại lại trước cửa. Trên tay còn xách theo không ít đồ. Vẻ mặt muốn gõ cửa nhưng lại không dám.

Hai người vội vàng bước tới, anh hỏi: "Hai người tìm ai?"

Hai người kia đồng thời quay người lại, nhìn thấy người đến, anh cũng sững sờ tại chỗ.

Người đàn ông nhìn qua đã ngoài bốn mươi tuổi, nhìn ngũ quan là Diệp Thư biết ngay người đến là ai. Không phải ai khác chính là Thạch Chí Viễn - bố chồng hờ của cô.

Còn cô gái trẻ kia thì càng dễ đoán, hơn hai mươi tuổi, có chút giống Thạch Lỗi, không cần nói cũng biết là ai.

Người đàn ông nhìn anh có chút kích động, môi run run, lắp bắp không nói nên lời.

Cô gái bên cạnh liền lên tiếng: "Anh, em là Thạch Tĩnh, em gái của anh đây."

Thạch Lỗi nhìn bọn họ, không nói gì.

Cô gái lại nói: "Anh, em và bố về thăm anh và ông bà."

Có lẽ là chữ "bố" này đã kích động Thạch Lỗi, anh đột nhiên bùng nổ: "Cô đừng có nhận bừa, tôi không có em gái, càng không có bố, tôi từ nhỏ đã là trẻ mồ côi, ngoài ông bà ra thì tôi không có người thân nào khác."

Nói xong, anh mở cửa đỡ Diệp Thư vào, xoay người đóng sầm cửa lại.

Diệp Thư trong lúc Thạch Lỗi đóng cửa đã liếc nhìn bọn họ một cái. Thạch Chí Viễn rưng rưng nước mắt, sắc mặt trắng bệch, nhìn Thạch Lỗi với ánh mắt đầy áy náy.

Sắc mặt cô gái kia rất đặc sắc, dù sao tuổi còn trẻ, không biết che giấu cảm xúc của mình.

Diệp Thư vừa nhìn đã biết cô gái này không phải đơn thuần đến nhận người thân. Mà là có mục đích gì đó.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 132



Nhìn biểu hiện của cô ta, Diệp Thư thấy hơi buồn cười.

Muốn tỏ ra thân thiết, nhưng vẻ mặt lại vô cùng miễn cưỡng.

Tâm tư đều thể hiện trên mặt, lúc nãy nhìn căn nhà này rõ ràng là mang theo sự ngưỡng mộ, cuối cùng lại mang theo vẻ thế nào cũng phải có được.

Có vẻ như là nhắm vào tài sản của ông bà lão.

Chỉ là không biết cô ta có biết hay không, căn nhà này bao gồm cả căn nhà cũ đều đã được sang tên cho Thạch Lỗi. Giấy chứng nhận nhà đất hiện vẫn đang được cất ở siêu thị của Diệp Thư.

Xem ra chuyến này cô ta sợ là phải thất vọng rồi, chỉ là không biết đây là ý của cô ta hay là ý của mẹ cô ta.

Nhưng mà bất kể là ý của ai, Diệp Thư cũng sẽ không giao nhà cho bọn họ, dù cho là Thạch Chí Viễn cũng không được. Đây là thứ bọn họ nợ Thạch Lỗi.

Đừng nói gì đến chuyện con cái vô tội, chỉ cần bọn họ được hưởng tình thương của bố vốn dĩ thuộc về Thạch Lỗi, thì bọn họ đã không vô tội rồi.

Chưa nói đến Thạch Chí Viễn và vợ ông ta, một người rõ ràng đã có vợ, vậy mà còn lăng nhăng bên ngoài. Một người biết rõ đối phương đã có vợ, vậy mà còn muốn chen chân vào cuộc hôn nhân của người khác.

Chỉ cần nhìn vào nhân phẩm của hai người này, thì đứa con do hai người họ dạy dỗ cũng chẳng ra được cái thể thống gì.

Diệp Thư không để ý đến bọn họ, cô chỉ quan tâm đến tâm trạng của Thạch Lỗi là đủ rồi.

Diệp Thư nắm lấy tay Thạch Lỗi, im lặng an ủi anh.

Thạch Lỗi do dự một chút, vẫn nói với ông bà.

Nói xong liền kéo Diệp Thư về phòng, giao quyết định cho ông bà, bất kể ông bà đưa ra quyết định gì, hai người bọn họ đều không tham gia.

Diệp Thư liền hỏi một câu: "Anh có muốn nhận bọn họ không?"

"Không nhận, trước kia không có ông ta anh vẫn sống rất tốt, sau này cũng không cần ông ta phải tham gia vào cuộc sống của anh."

Diệp Thư gật đầu, an ủi anh: "Anh còn có em, sau này còn có con. Gia đình chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau."

Diệp Thư biết Thạch Lỗi để ý điều gì, nên đã cho anh một lời hứa.

Thạch Lỗi từ phía sau ôm lấy Diệp Thư, tay phủ lên bụng cô, gật đầu thật mạnh: "Ừ, chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau."

Hai người liền bỏ qua chuyện này, đều là những người không quan trọng, không đáng để bọn họ bận tâm.

Ngồi một lúc, hai người đều đói bụng, ra nhà bếp định nấu cơm tối thì lúc này ông bà đều không có ở nhà, người ở cửa cũng biến mất.

Diệp Thư len lén nhìn Thạch Lỗi.

Thạch Lỗi phát hiện ra, cười nói: "Em muốn nhìn thì nhìn thẳng vào, lén lút làm gì? Anh đã sớm đoán được rồi, cũng đã chuẩn bị tâm lý."

"Dù sao cũng là con ruột, có thể giận bao lâu? Như vậy cũng tốt, anh cũng không cần phải áy náy, cũng đỡ phải để ông bà cứ canh cánh trong lòng, sống mà không vui vẻ."

"Bây giờ anh chẳng muốn gì cả, chỉ muốn cùng em sống cuộc sống của chúng ta."

"Mẹ anh cũng đã tái hôn từ lâu rồi, con cái chắc cũng lớn rồi, ông ta càng có con trai con gái, sau này anh sẽ sống cuộc sống của riêng chúng ta."

"Cứ coi như không có bọn họ, ông bà muốn đi theo con trai thì cứ đi. Không muốn đi thì anh sẽ nuôi dưỡng ông bà."

Hai người không quan tâm bọn họ đã đi đâu, nấu cơm xong ăn xong, liền về phòng đợi ông bà.

Mãi cho đến tám giờ tối, ông bà mới trở về với đôi mắt đỏ hoe.

Thấy hai người còn đợi, bà bảo hai người đi ngủ đi, có chuyện gì thì mai nói.

Hai người còn chưa nói gì thì đã thấy bà nhìn họ với vẻ mặt ngập ngừng. Ông nội thì thẳng thắn hơn: "Ông bà mới từ chỗ bố cháu về."

"Lần này nó đến là để mời ông bà xuống dự đám cưới của con gái nó. Hai đứa nghĩ sao?"

Diệp Thư không nói gì, để Thạch Lỗi quyết định.

Thạch Lỗi cũng không khách sáo, nói thẳng: "Cháu không có bố, cũng chẳng có em gái nào cả. Ông bà cứ quyết định đi, cháu không ý kiến gì đâu."

"Ông bà cũng đừng lo cho cháu, cháu đã lớn rồi, cũng đã kết hôn, sắp có con rồi. Cháu sống tốt, ông bà đừng lo."
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 133



"Nếu ông bà muốn, cứ đi gặp con trai. Cháu nói rồi, dù thế nào cháu cũng lo cho ông bà."

Nghe cháu trai nói vậy, ông bà không khỏi chạnh lòng. Dù con trai có tệ bạc thế nào thì cũng không muốn con cháu ruột thịt bất hoà.

Bà nội nhỏ giọng: "Dù sao cũng là bố cháu, sao lại không nhận?"

Ông nội cũng nói theo: "Tiểu Lỗi à, ông biết cháu giận bố, nhưng những năm qua, bố cháu vẫn lo cho cháu, năm nào cũng về thăm, tháng nào cũng gửi tiền sinh hoạt."

Thạch Lỗi không biết chuyện này, nhưng bây giờ biết rồi thì cũng không thay đổi thái độ của anh.

"Nếu ông ấy đã chu cấp nuôi dưỡng, thì sau này ông ấy già, cháu cũng sẽ lo. Khi đó, các con khác cho bao nhiêu tiền dưỡng lão, cháu sẽ không thiếu một đồng nào."

Thấy thái độ kiên quyết của cháu trai, ông bà biết không thể thay đổi được suy nghĩ của Thạch Lỗi nên đành bỏ cuộc.

Ông bà lại nói về quyết định của mình: "Ông bà muốn đi xem sao. Tuy không thừa nhận mẹ Thạch Tĩnh nhưng dù sao nó cũng là cháu gái, lại đích thân đến mời, không đi cũng không phải lẽ."

"Nhưng hai đứa yên tâm, trước khi Tiểu Diệp sinh, ông bà nhất định sẽ về."

Thạch Lỗi chỉ nói: "Ông bà cứ quyết định đi."

Nói rồi, anh dìu Diệp Thư về phòng, để ông bà nghỉ ngơi.

Ông bà nhanh chóng theo con trai và cháu gái đi. Thạch Chí Viễn đang đóng quân ở Mông Cổ, quê của Diệp Thư.

Nơi đóng quân cách quê Diệp Thư, huyện Phong Hoa, chưa đầy 100 km. Giờ ông ta đã là đoàn trưởng rồi.

Ngoài ngày ông bà đi, tâm trạng Thạch Lỗi có chút trầm xuống nhưng sau đó anh đã nhanh chóng điều chỉnh lại.

Trong lòng Thạch Lỗi biết rõ ông bà sẽ không ở đó lâu. Bởi vì anh không rõ mục đích Thạch Chí Viễn đến đây là gì, chắc chắn không phải chỉ vì nhớ ông bà.

Chưa kể đến Thạch Tĩnh, cô ta nghĩ gì đều thể hiện rõ trên mặt, vừa nhìn là biết nhắm vào tài sản của ông bà. Nếu Thạch Tĩnh đã có mục đích như vậy thì rất có thể là do mẹ cô ta xúi giục.

Ông bà chỉ là nhất thời bị tình thân che mắt. Đợi khi cảm xúc lắng xuống, mọi chuyện sẽ phơi bày.

Chỉ e rằng ông bà sẽ phải thất vọng. Nhưng cũng không còn cách nào khác, chỉ cần ông bà còn nhớ đến họ, sớm muộn gì cũng phải trải qua chuyện này.

Thạch Lỗi chỉ mong ông bà sớm nhận ra bộ mặt thật của họ, đừng quá đau lòng.

Diệp Thư không quan tâm những chuyện này, giờ quần áo cô mặc ngày càng mỏng, bụng ngày càng lớn. Nhìn kỹ, có thể thấy rõ đường cong qua lớp áo.

Mọi người trong ký túc xá biết cô đã kết hôn và có thai, ai nấy đều rất bất ngờ.

Mọi người nhao nhao đòi cô đãi cơm, Diệp Thư nghĩ bụng, dù sao cũng giấu không được, hơn nữa bây giờ đã có Thạch Lỗi rồi, cô không còn sợ ai giở trò nữa.

Cô liền mời mọi người đến nhà ăn cơm, mọi người đều vui vẻ đồng ý.

Hẹn đến chủ nhật tuần này, hôm đó Thạch Lỗi cũng được nghỉ.

Thời gian trôi nhanh, đến ngày đãi khách, Diệp Thư chuẩn bị hai cân thịt ba chỉ để làm thịt kho.

Cô lấy hai miếng tiết heo trong siêu thị ra. Giá đỗ, giăm bông cũng được mang ra, lòng luộc lần trước còn kha khá. Cô định làm món tiết canh.

Bắp cải, khoai tây trong nhà đều có sẵn. Cô sẽ xào khoai tây sợi, bắp cải hầm đậu phụ. Thêm một đĩa xúc xích, gà quay siêu thị mua còn nhiều, lấy một con ra.

Cô nấu nhiều món thế này chắc là đủ ăn rồi, Thạch Lỗi lại không thích ăn cơm trắng không nên đã trộn thêm khoai lang vào nấu thành cơm khoai.

Bây giờ trong nhà chỉ còn anh và cô, cô càng tự tại hơn, muốn gì là vào phòng lấy ra ngay.

Cũng không cần biết trong nhà có sẵn hay không. May mà anh cũng giả vờ như không biết, chưa bao giờ hỏi, thậm chí còn giúp cô che giấu.

Cô đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ cần anh hỏi, cô sẽ nói cho anh biết. Ngay cả khi anh không hỏi, sau khi sinh con, cô cũng sẽ tìm cơ hội để nói với anh.

Chuẩn bị đồ xong, cô chờ các bạn đến. Cô đã viết địa chỉ cho họ, có Uyển Nhu là người địa phương nên không sợ họ không tìm được.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 134



Đến 10 giờ, Cao Xướng và mọi người đã đến. Không chỉ có Cao Xướng, Vương Giai Nghi, Triệu Uyển Nhu mà cả Hứa Viên Viên cũng đến.

Không chỉ đến đông đủ mà trên tay ai cũng xách đồ.

Cô vừa nói mọi người đến muộn, vừa nhiệt tình mời mọi người vào nhà, còn bảo Thạch Lỗi lấy hoa quả, kẹo bánh ra.

Mọi người đặt đồ lên bàn, Cao Xướng nói với cô: "Bọn tôi góp tiền mua cho cậu một ít đồ, coi như là chút lòng thành của bọn tôi, đến muộn là vì phải đi mua quà cho cậu đấy."

Cô nhìn đồ đạc trên bàn, có ga trải giường, vỏ gối, hai cái chậu sứ, lại còn có cả một cái phích nữa.

Cô trách yêu: "Mọi người đến là được rồi, còn mua gì nữa, tốn kém quá, ngại c.h.ế.t đi được."

Vương Giai Nghi cười nói: "Đừng ngại, bọn tôi đến là chuẩn bị ăn một bữa no nê rồi. Cậu cứ làm nhiều món ngon vào cho bọn tôi giải ngấy."

Cô cũng cười nói: "Chuyện đó không thành vấn đề, mọi người cứ chờ mà ăn đi."

Cô bảo mọi người ăn hoa quả, cắn hạt dưa, một lát là có thể ăn cơm.

Nói rồi, cô gọi anh vào bếp xào rau.

Mấy người bạn muốn vào giúp, cô không đồng ý, bảo họ cứ ngồi ăn uống là được.

Cô vào bếp bắt đầu xào rau, mọi thứ đều đã chuẩn bị sẵn nên rất nhanh đã xào xong.

Thấy sáu người ăn có vẻ không đủ, cô lại lấy từ trong siêu thị ra một ít thịt gà viên, thịt gà miếng, lại đổ dầu rán lại một lần nữa.

Mùi thơm bốc lên ngào ngạt, khiến cho những người đang ngồi nói chuyện phiếm trong phòng không chịu nổi, ai nấy đều chạy ào vào bếp. Trong bếp, Diệp Thư đang đút cho Thạch Lỗi ăn thịt gà viên.

Thấy mọi người đi vào, cô bảo mọi người bê đồ ăn ra bàn giúp.

Lại bảo anh lấy nước ngọt cho mỗi người một chai.

Mọi người ngồi xuống chờ cô gắp một miếng, ai nấy đều đồng loạt đưa đũa gắp gà rán.

Bất kể là gà viên hay gà miếng, đều được rán vàng giòn, cắn một miếng, lớp vỏ giòn tan ra, nước thịt gà bên trong trào ra trong miệng.

Lại gắp một đũa mao huyết vượng, nhìn thì có vẻ cay xé lưỡi nhưng thực ra chỉ hơi cay một chút, ngay cả Hứa Viên Viên không ăn được cay cũng ăn được kha khá.

Ăn một miếng mao huyết vượng, uống một ngụm nước ngọt, không khác gì ăn kem giữa ngày hè nóng bức, thật là sảng khoái vô cùng.

Ăn no được tám phần, mọi người mới có thời gian nói chuyện.

"Diệp Thư, tay nghề của cậu đỉnh thật, còn ngon hơn cả nhà hàng quốc doanh." Cao Xướng nói.

"Đúng vậy, ngon quá, lại còn nhiều món nữa, Tết nhà tôi cũng không có nhiều món như vậy."

"Đúng vậy, nhà tôi cũng thế."

Diệp Thư cười nói: "Tôi cũng vì muốn thiết đãi mọi người nên mới làm nhiều món như vậy. Đây là đã dùng hết cả tem phiếu của ông bà nội Thạch Lỗi rồi, ăn bữa này xong, tháng sau hai vợ chồng phải thắt lưng buộc bụng rồi."

Mọi người cũng biết bây giờ vật tư khan hiếm, không phải cứ có tiền là mua được. Nghĩ đến việc bọn họ một bữa đã ăn hết lương thực của hai vợ chồng người ta trong cả tháng, trong lòng cũng thấy ngại.

Thôi thì đã lỡ ăn rồi, cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể sau này ở trường quan tâm đến cô nhiều hơn. Đợi sau này con cô ra đời, lại tặng thêm nhiều đồ tốt là được.

Ăn cơm xong, Thạch Lỗi để cô chơi với mọi người, còn anh thì rửa bát dọn dẹp nhà bếp.

Mọi người đều trêu cô, nói cô tốt số. Tuy là trêu chọc, nhưng cũng không thiếu phần ghen tị.

Nhìn anh gắp thức ăn cho cô trên bàn ăn, lúc nấu cơm thì phụ giúp, nhìn cái dáng vẻ ấy, nếu không phải anh nấu cơm không ngon thì cô còn chẳng cần phải động tay, cứ ngồi chờ ăn là được.

Ăn cơm xong lại để cô đi nghỉ ngơi, còn anh thì đi rửa bát.

Vào cái thời buổi này thì đúng là rất hiếm có. Đàn ông bây giờ ai cũng gia trưởng, khỏi phải nói đến việc giúp đỡ việc nhà, ở nhà chai dầu đổ cũng không thèm đỡ, chỉ chờ vợ hầu hạ.

Nhìn Thạch Lỗi chăm sóc cô chu đáo như vậy, mọi người không chỉ trêu chọc cô bằng lời nói, mà trong lòng cũng đang thầm ngưỡng mộ.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 135



Diệp Thư dẫn các bạn học về phòng, lại lấy kẹo bánh ra, rót nước nóng cho mọi người.

Mọi người ngồi trò chuyện.

Thạch Lỗi rửa bát xong cũng không vào nhà, sợ bạn bè của cô không thoải mái, đi ra vườn sau cuốc đất.

Bây giờ đã sang xuân rồi, anh dự định một nửa vườn sau trồng rau, một nửa trồng khoai lang.

Mọi người chơi đến tận chiều mới về, cô gói hoa quả, kẹo bánh lại cho mọi người mang về. Dù mọi người một mực từ chối, nhưng vẫn không cãi lại cô, đành phải cầm lấy.

Thạch Lỗi cũng ra tiễn mọi người, hai người tiễn mọi người ra bến xe, nhìn mọi người lên xe xong mới trở về nhà.

Thời gian thấm thoát trôi qua, tháng Tư đến, Diệp Thư đã mang thai sáu tháng, bụng đã rất to.

Đi lại cũng ngày càng bất tiện, Thạch Lỗi ngày càng lo lắng.

Cô thấy anh ngày càng lo lắng, bản thân cũng thực sự hơi vất vả, nên hôm nay đã đến gặp thầy giáo, xin phép từ mai sẽ không đến trường nữa.

Ông nội đã chào hỏi thầy giáo trước, nên thầy giáo cũng không làm khó cô, còn cho cô mượn giáo án, dặn dò cô ở nhà cũng đừng lơ là việc học.

Đợi sinh con xong, ở cữ xong thì quay lại thi bù.

Cô cầm tài liệu về ký túc xá thu dọn đồ đạc, cuộn hành lý lại, dùng ga trải giường bọc lại, rồi cất đồ dùng vệ sinh vào tủ khóa lại, sau đó mới chào tạm biệt các bạn cùng phòng, xuống lầu.

Thạch Lỗi đã đợi sẵn ở dưới lầu, thấy cô xuống liền vội vàng tiến lên đón lấy đồ đạc, lúc này đúng giờ lên lớp, trong trường người qua kẻ lại rất đông.

Vì vậy anh không đạp xe mà cùng cô thong thả đi bộ ra khỏi trường.

Những sinh viên đi đường đều ngoái nhìn bụng cô. Dù sao thì trong trường hiện tại chỉ có mình cô là sinh viên mang thai, mọi người vẫn rất tò mò.

Đến cổng trường, Thạch Lỗi để cô ngồi sau xe, sau đó mới đạp xe về nhà.

Đưa cô về đến nhà, để cô nghỉ ngơi, lại dặn dò cô cứ đợi anh về nấu cơm, sau đó mới vội vàng đi làm. Dù sao anh cũng chỉ xin nghỉ hai tiếng.

Cô giục anh đi nhanh đi, không cần lo lắng cho cô.

Lúc này anh mới lưu luyến rời đi.

Diệp Thư ngồi trong nhà một lúc, thấy buồn chán nên ra vườn sau xem gà vịt.

Bây giờ vườn sau đã xanh mướt một màu, rất thích mắt, một nửa trồng khoai lang, một nửa trồng dưa chuột, đậu đũa, cà chua.

Còn trồng một luống hẹ, cải bẹ, một luống hành lá. Ngoài ra còn có một loại rau có thể tước lá để ăn, sau khi tước xong vẫn tiếp tục mọc, có thể ăn đến tận mùa thu. Ăn không hết có thể đem cho gà vịt ăn.

Trên bờ ruộng trồng ớt, ớt xanh. Cà tím được trồng ở ngoài ruộng.

Xung quanh vườn trồng một vòng hoa hướng dương, mùa đông có thể ăn hạt hướng dương.

Bên cạnh nhà kho và ven tường phía đông, Diệp Thư trồng vài cây bí ngô, còn dưới chân tường phía tây thì trồng vài cây bí đao.

Chuồng gà được dựng sát bên nhà kho, gà con vịt con tạm thời nuôi chung một chỗ, lớn hơn một chút rồi tính xem có nên tách riêng ra nuôi hay không.

Giờ chúng đã lớn gần được một nửa rồi, đợi đến lúc cô sinh là có thể ăn trứng gà nhà mình đẻ.

Nghĩ đến việc vợ sắp sinh con, Thạch Lỗi đã nuôi thêm vài con gà, mua hẳn 30 con gà con. Nuôi đến nay đã c.h.ế.t 5 con, còn lại 25 con.

Anh vẫn thấy ít, bảo cô ở cữ kiểu gì cũng phải một ngày một con, lại còn phải để dành vài con sau này đẻ trứng cho vợ con ăn.

Anh còn muốn mua thêm nhưng bị cô ngăn lại, nhà ai ở cữ mà ngày nào cũng ăn gà, cho dù muốn tăng dinh dưỡng thì cũng có thể hầm chân giò, cá chép… Anh mới thôi.

Vịt con thì không mua nhiều, chỉ mua 10 con, hiện tại còn 8 con, để dành sau này đẻ trứng sẽ muối ăn.

Diệp Thư nhổ cỏ ngoài vườn rau, đợi đến khi nắng gắt, cô mới ném chỗ cỏ vừa nhổ vào trong chuồng gà, rửa tay rồi đi vào nhà.

Nằm nghỉ trên giường một lúc, xem giờ thấy cũng sắp đến giờ anh tan làm, cô bèn dậy đi nấu cơm.

Cũng không muốn nấu nướng cầu kỳ, cô lấy trong siêu thị ra mấy cái bánh bao, lại xào thêm hai món là được.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 136



Lại lấy trong siêu thị ra một quả sầu riêng, xem anh có chịu được mùi này không.

Cô phát hiện, bất kể cô lấy gì ra, anh cũng đều không hỏi han gì. Từ đó, cô bắt đầu thỉnh thoảng lấy ra những thứ mà thời đại này không có, hoặc là những loại quả mà vào thời điểm này của thời đại này tuyệt đối không thể nào xuất hiện được, ví dụ như dưa hấu, nho…

Sầu riêng hôm nay là lần đầu tiên cô lấy ra, trong siêu thị cũng không có nhiều, chỉ là lấy ra để anh thử mùi vị thôi, cô cũng không nỡ lấy hết ra ăn.

Nghe nói sầu riêng rất bổ dưỡng, cho con ăn rất tốt, cô vẫn muốn để dành cho con.

Suy cho cùng, trong lòng cô vẫn muốn sinh nhiều con một chút. Ở thời hiện đại, cô đã nếm trải đủ nỗi khổ của con một, chẳng nói đến việc khi bố mẹ có chuyện, bản thân mình sẽ bơ vơ lạc lõng thế nào…

Chỉ nói đến việc sau khi bố mẹ qua đời, nếu như mình có anh chị em, cũng sẽ không đến nỗi cô độc như vậy.

Đặc biệt là mỗi dịp lễ tết, nhà người ta đều vui vẻ náo nhiệt, nhà mình thì chỉ có một mình mình cô đơn hiu quạnh. Ngay cả chỗ để thăm hỏi họ hàng cũng không có.

Tuy rằng con cái mà nhiều thì cũng hay xảy ra mâu thuẫn. Nhưng đa phần đều là do bố mẹ thiên vị, mới dẫn đến con cái bất hòa. Sau này cô sẽ cố gắng hết sức để đối xử công bằng, yêu thương các con như nhau.

Vừa bước vào cửa, Thạch Lỗi đã ngửi thấy mùi sầu riêng.

Vừa dựng xe đạp, anh vừa nói lớn: "Mùi gì thế? Đặc biệt thật đấy!"

Anh lại hít sâu thêm vài hơi.

"Lúc đầu ngửi thấy hơi thối, ngửi thêm một lúc lại thấy thơm thơm."

Nghe vậy là Diệp Thư biết ngay anh nhất định thích ăn sầu riêng, người không ăn được thì ngửi thấy mùi này là không chịu nổi rồi. Chỉ có người thích ăn mới thấy thơm thôi.

Cô kéo anh vào bếp, giục anh rửa tay.

Giấu quả sầu riêng ra phía sau một cách thần bí, cô nói: "Tèn tén ten… Đoán xem đây là gì nào? Đoán đúng có thưởng đó!"

Anh định cầm quả sầu riêng lên, không ngờ còn chưa kịp dùng sức đã bị gai sầu riêng đ.â.m vào tay đau điếng. Anh kêu lên một tiếng “Á” rồi rụt tay lại.

Cô thấy anh chẳng chút đề phòng nào đã đưa tay ra cầm, cũng không nhắc nhở anh, cứ để xem anh bị đ.â.m như nào.

Thấy anh quả nhiên bị đâm, cô đứng bên cạnh cười ngặt nghẽo.

Anh bất lực nhìn cô cười, miệng cằn nhằn: "Cô nhóc tinh quái, sao lại hư thế hả, cứ đợi xem anh bẽ mặt mới chịu à?"

Cô cười nhìn anh, không nói gì.

Lần này anh cẩn thận hơn, cầm quả sầu riêng lên, ngắm nghía trước sau.

"Cái gì đây? Sao anh chưa từng nhìn thấy bao giờ nhỉ? Có ăn được không?"

"Không biết chứ gì, đây là quả ở miền Nam, gọi là sầu riêng. Ở miền Bắc mình không có đâu..."

Diệp Thư lại gần chỉ anh cách bổ quả sầu riêng.

Tách lấy phần thịt quả, cô lại lấy một chiếc đĩa để đựng hết chỗ thịt quả ấy vào trong.

Diệp Thư bốc một miếng thịt quả đưa tới bên miệng Thạch Lỗi: "Anh thử xem, ngọt lắm đấy."

Thạch Lỗi há miệng cắn một miếng, cơm sầu riêng mềm dẻo, thơm ngọt tan trong miệng, là hương vị mà anh chưa từng được nếm thử bao giờ.

"Ngon quá, quả này ngon thật, mềm dẻo thơm ngọt."

Diệp Thư thấy anh thích ăn như vậy, trong lòng còn ngọt ngào hơn cả tự mình ăn.

Thạch Lỗi cũng lấy một miếng, đưa tới bên miệng vợ: "Vợ ơi, em cũng ăn đi."

Diệp Thư há miệng ăn, hai người cứ thế anh một miếng cô một miếng, chẳng mấy chốc đã ăn hết sạch.

Diệp Thư nhân cơ hội này hỏi Thạch Lỗi: "Anh không tò mò những thứ này đến từ đâu sao?"

Ban đầu Diệp Thư định sẽ đợi đến lúc sinh con rồi mới nói rõ với Thạch Lỗi. Nhưng thời gian gần đây, cách hành xử của Thạch Lỗi đã khiến niềm tin của Diệp Thư dành cho anh thêm phần vững chắc.

Hơn nữa, dù cô có lấy ra bất kỳ thứ gì vượt thời đại này đi chăng nữa, cho dù trong lòng có tò mò đến c.h.ế.t thì anh cũng chưa từng lên tiếng hỏi han, điều này khiến Diệp Thư rất cảm động.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 137



"Tò mò chứ, anh cũng muốn biết lắm, nhưng nếu em khó xử thì không nói với anh cũng được."

Thạch Lỗi thấy vợ hỏi vậy, liền biết rằng cô muốn nói cho anh nghe bí mật của mình. Lòng anh vô cùng xúc động.

Điều này chứng tỏ vợ đã hoàn toàn coi anh là người một nhà rồi. Nhưng anh cũng sẽ không để vợ thất vọng đâu. Bất kể lúc nào, anh cũng sẽ bảo vệ vợ thật tốt.

"Em có một căn cứ bí mật, nó nằm trong đầu em, là sau khi bà nội mất, lúc em mười bảy tuổi thì nó đột nhiên xuất hiện, bên trong có rất nhiều thứ tốt... " Diệp Thư vừa nói vừa lấy ra đủ loại đồ trong siêu thị.

Lấy ra rồi lại cất vào, hệt như đang biểu diễn ảo thuật.

Nhưng cô vẫn không nói cho anh biết, rằng mình đến từ tương lai thông qua xuyên không, cứ để chuyện này trở thành bí mật đời đời kiếp kiếp, Diệp Thư sẽ không bao giờ nói với bất kỳ ai, kể cả con cái của họ sau này.

Nghe Diệp Thư kể, Thạch Lỗi há hốc mồm, hồi lâu sau mới hoàn hồn.

Diệp Thư cũng không giục anh, bởi vì bất kỳ người bình thường nào đột nhiên nghe được chuyện như vậy, đều sẽ bị sốc.

"Thần kỳ quá, chẳng lẽ em là tiên nữ mà anh cưới về sao!" Mãi một lúc sau, Thạch Lỗi mới hoàn hồn nói.

"Anh có thể vào trong đó được không? Hay là chỉ có mình em vào được thôi?" Sau khi hoàn hồn, Thạch Lỗi bắt đầu đưa ra yêu cầu.

"Để em thử xem, dù sao thì em cũng chưa thử bao giờ, em cũng chưa từng nói với ai cả, anh là người đầu tiên biết chuyện này." Diệp Thư nắm lấy tay anh.

Thạch Lỗi vội vàng ôm chầm lấy vợ, lo lắng nói: "Vợ à, trừ anh ra, em đừng nói với bất kỳ ai khác, kể cả con của chúng ta. Dù sao thì sau này con cái cũng sẽ có gia đình riêng, có con cái và người yêu của chúng."

Diệp Thư gật đầu, cô cũng nghĩ như vậy, trừ Thạch Lỗi ra, cô không định nói cho ai khác biết nữa.

Diệp Thư nắm tay Thạch Lỗi, trong lòng thầm niệm "vào trong."

Cảnh vật trước mắt lóe lên, cô thật sự đã kéo Thạch Lỗi vào trong siêu thị.

Trong lòng Diệp Thư dâng lên một trận vui mừng, nói thật lòng, cô rất hy vọng Thạch Lỗi có thể vào được, một mình cô gánh vác bí mật lớn như vậy cũng rất mệt mỏi.

Thạch Lỗi chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, khi mở mắt ra lần nữa thì đã đến một nơi xa lạ.

Trước mắt anh là một đống củi khô. Ước chừng phải có đến mấy chục cây, còn có không ít cành cây.

Đó là số củi khô mà Diệp Thư đã chặt trên núi lúc ở nông thôn.

Nơi họ bước vào là lối vào của siêu thị.

Nhìn vào sâu bên trong, là những dãy kệ hàng được xếp ngay ngắn, hàng hóa trên đó vô cùng phong phú, còn nhiều hơn cả ở bách hóa tổng hợp.

Thạch Lỗi bất giác bước vào trong. Diệp Thư cũng mặc kệ anh, để anh tự mình xem.

Thạch Lỗi lần lượt xem qua từng dãy kệ, có rất nhiều thứ mà anh chưa từng thấy bao giờ, cho đến khi đi đến khu vực gạo, mì, ngũ cốc, dầu ăn, sự kinh ngạc của Thạch Lỗi đã không còn ngôn từ nào có thể diễn tả được nữa.

"Vợ ơi, đây, đây đều là lương thực sao? Gạo, mì mà em lấy đều là từ chỗ này ra à?" Thạch Lỗi kéo tay Diệp Thư hỏi.

Diệp Thư mỉm cười thần bí: "Chưa thấy bao giờ đúng không, chỗ này tính là gì chứ, đi theo em."

Cô kéo tay Thạch Lỗi, mở cửa kho, bảo anh vào trong.

Thạch Lỗi nhìn mà không khỏi kinh ngạc, gạo, bột mì, đủ loại dầu ăn, mì sợi,...

Xem xong kho này, Diệp Thư lại dẫn anh sang kho lạnh nhỏ.

Dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng nhìn thấy từng chồng thịt chất cao trong kho lạnh, Thạch Lỗi vẫn há hốc mồm.

Diệp Thư nhìn Thạch Lỗi với vẻ đắc ý, cảm thấy mình thật giàu có.

Cô lại dẫn Thạch Lỗi xem cá tôm ở gian bên.

Ra khỏi kho lạnh, họ lại nhìn thấy từng chồng sữa tươi ở khu vực thực phẩm tươi sống, giấy vệ sinh, xà phòng giặt, dầu gội và nhiều loại nhu yếu phẩm khác ở khu vực đồ dùng sinh hoạt, thứ gì cũng có.

Còn có cả nồi niêu xoong chảo, đủ loại đồ gia dụng nhỏ.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 138



Chỉ cần Thạch Lỗi nghĩ ra, không có gì là không có ở đây. Chỉ cần là thứ có thể dùng trong cuộc sống, đều có thể tìm thấy ở đây, hơn nữa còn tốt hơn những thứ có công dụng tương tự ở thời đại này.

Thậm chí còn có đủ loại đồ ăn vặt không phải là nhu yếu phẩm. Thạch Lỗi nhìn mà hoa cả mắt.

Diệp Thư thấy Thạch Lỗi nhìn chằm chằm vào đồ ăn vặt, bèn bước tới tự lấy một gói khoai tây chiên, xé bao bì, lấy một miếng đưa cho anh.

Cô ra hiệu cho anh ăn, Thạch Lỗi cũng không khách sáo, trực tiếp cắn một miếng, vị giòn tan, lại có thêm vị cà chua, hương vị phong phú khiến người ta ăn một miếng lại muốn ăn thêm.

Thạch Lỗi nhận lấy gói khoai tây chiên từ tay vợ, lấy một miếng đút vào miệng cô, rồi lại tự lấy một miếng ăn. Định đút cho vợ thêm miếng nữa thì cô xua tay bảo không ăn nữa, để anh tự ăn.

Diệp Thư lại dẫn Thạch Lỗi đang ăn khoai tây chiên rôm rốp đi thang máy lên tầng 2.

Thạch Lỗi lại tò mò về thang máy, Diệp Thư bất lực, chỉ đành dẫn anh lên xuống mấy vòng.

Mãi đến khi Diệp Thư hơi chán, anh mới luyến tiếc đi theo vợ lên tầng 2.

Nhìn thấy đủ loại quần áo, Thạch Lỗi không còn ngạc nhiên nữa, cứ như thể ở đây có thứ gì cũng là chuyện bình thường.

Chỉ là phát hiện ra rất nhiều thứ của mình giống hệt ở đây. Có thể thấy là vợ đã lấy ở đây cho mình mặc.

Không nán lại đây lâu, họ trực tiếp lên tầng 3, tầng này toàn là đồ điện gia dụng. Tivi, tủ lạnh, điều hòa, bình nóng lạnh cái gì cũng có.

Diệp Thư lần lượt giới thiệu, dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng trong lòng Thạch Lỗi vẫn tràn đầy kinh ngạc.

Thạch Lỗi biết tivi, tủ lạnh, tuy khan hiếm nhưng anh đã từng nhìn thấy ở nhà lãnh đạo, hoàn toàn không giống thế này.

Tivi lúc bấy giờ chỉ là một cái hộp vuông vức, rất nhỏ, chỉ 12 inch. Hơn nữa chỉ thu được một kênh, đó là kênh Bắc Thành.

Tủ lạnh thời này ngăn đá ở trên, ngăn mát ở dưới, hoàn toàn ngược với tủ lạnh hiện đại. Hơn nữa còn khá nhỏ. Hoàn toàn không lớn bằng tủ lạnh hiện đại.

Điều hòa, bình nóng lạnh thì Thạch Lỗi chưa từng thấy bao giờ.

Thấy Thạch Lỗi tò mò, Diệp Thư lần lượt mở cho anh xem.

Thạch Lỗi xem chưa đã, lại tự mình thao tác.

Giống như đứa trẻ được đồ chơi mới, hoàn toàn không dừng lại được.

Diệp Thư cũng không giục anh, cứ để anh chơi cho đã. Cô ngồi trên ghế sofa bên cạnh nhìn anh.

Chơi hồi lâu, Thạch Lỗi mới ngại ngùng đi tới: "Vợ ơi, em mệt rồi à, xin lỗi, anh mải mê chơi quá."

Diệp Thư mỉm cười: "Không sao, chúng ta lên tầng 4 trước đi, lát nữa chưa chơi đã thì lại xuống."

Lên đến tầng 4, lướt qua một lượt, ngoài quán gà rán khiến Thạch Lỗi nán lại một chút thì hoàn toàn không có sức hấp dẫn bằng tầng 3.

Đi hết một vòng tòa nhà, Diệp Thư hỏi Thạch Lỗi có muốn lên tầng 3 nữa không. Thạch Lỗi lắc đầu.

"Chúng ta ra ngoài ăn cơm đi." Thạch Lỗi nghĩ vợ còn đang mang thai, cũng là mình không chu đáo, mình không ăn thì thôi, vợ không ăn cơm là không được.

Diệp Thư kéo tay Thạch Lỗi, dẫn anh ra ngoài.

Thức ăn đã nguội, anh bảo vợ nghỉ ngơi, còn mình vào bếp hâm nóng lại.

Hai người ăn cơm xong, anh lại rửa bát, dọn dẹp đâu vào đấy thì cũng đến giờ đi làm.

Anh lại tất tả đạp xe đi làm.

Cô ngủ một giấc ngon lành đến tận chiều. Tỉnh dậy, cô ra vườn sau cho gà ăn.

Xong xuôi lại lấy tài liệu ra học.

Thời gian học trôi qua rất nhanh, anh đi làm về mà cô vẫn còn đang mải mê học.

Thấy anh về, cô mới sực nhớ ra thời gian trôi qua đã lâu, liền đứng dậy vận động một chút.

Ngồi lâu quá, người cứng đờ, khớp xương đau nhức.

Lúc này, đứa bé trong bụng cũng cựa quậy. Có lẽ cũng đang phản đối.

Cô mải mê đọc sách mà quên mất mình đang mang thai, cứ ngồi như vậy, đứa trẻ trong bụng chắc chắn cũng không thoải mái.

Cô xoa bụng, dịu dàng xin lỗi con: "Con yêu, mẹ xin lỗi, lần sau mẹ nhất định sẽ chú ý."

Thạch Lỗi vừa giận vừa buồn cười. Anh dìu cô ra sân hít thở không khí trong lành.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 139



Anh để cô đi dạo trong sân, còn mình vào bếp nấu đồ ăn ngon cho cô.

Ngày tháng cứ thế trôi qua, ông bà ngoài việc lúc đầu gọi điện cho anh một lần thì không còn tin tức gì nữa.

Hai người thi thoảng có nhắc đến ông bà, cuộc sống cũng không vì ông bà không có ở đây mà có gì khác biệt.

Hai người vẫn sống bình dị và hạnh phúc. Anh cũng chăm sóc cho cô rất tốt.

Thế rồi lại một tháng nữa trôi qua, một buổi chiều nọ, cô lại theo thường lệ đến căn nhà nhỏ của ông bà, định ra vườn sau tưới nước cho ngô.

Vườn sau nhà ông bà đều được anh trồng ngô. Xung quanh vườn cũng được trồng hướng dương, góc tường trồng bí đao, bí ngô. Như vậy cũng dễ chăm sóc.

Đến cổng, thấy cửa không khóa, cô giật mình, tưởng có trộm vào.

Cô không dám vào, bèn ngồi xuống tảng đá bên cạnh cổng đợi anh.

Không lâu sau, anh trở về.

Anh đạp xe từ xa đã nhìn thấy cô ngồi ở cổng. Trong lòng không khỏi thắc mắc.

Sao cô không vào nhà, lại ngồi ở cổng làm gì? Chẳng lẽ là đang đợi mình?

Đến gần, thấy cô định đứng dậy, anh vội dừng xe, chạy tới đỡ cô.

Chưa kịp để anh hỏi, cô đã vội vàng nói: "Anh mau vào xem, lúc em đến, cửa không khóa, có phải trộm vào nhà rồi không?."

Nghe cô nói, anh không khỏi sợ hãi: "Vậy sao em không đi nhanh đi, còn ở đây làm gì, nhỡ trộm ra ngoài, nhìn thấy em thì nguy hiểm biết bao nhiêu?"

Cô cũng ngớ người: "Em không nghĩ đến điều đó..."

Anh bất đắc dĩ, đành dìu cô về nhà, để cô ở nhà đợi, còn mình thì đi xem sao.

Anh đi ra một lát rồi quay lại ngay.

"Không phải trộm đâu, ông bà nội về rồi. Chúng ta qua đó thôi." Anh nói, giọng điệu không mấy hào hứng.

Cô cũng rất ngạc nhiên: "Sao ông bà về mà không gọi điện cho anh, để chúng ta còn ra đón."

Anh vừa dìu cô đi ra ngoài vừa nói: "Chắc là ở bên đó có chuyện gì đó, ông bà nội đều không vui. Bà nội nhìn thấy anh đã khóc luôn rồi."

Ra khỏi nhà, cô lại lấy từ trong siêu thị ra thịt ba chỉ, xúc xích, hoa quả thì không dám lấy, bây giờ ngoài đường chưa có bán.

Lại bảo anh ra vườn sau hái cải thảo, cắt một nắm hẹ. Dưa chuột non cũng đã lớn, hái luôn.

Xong xuôi đâu đấy, hai người mới sang bên nhà ông bà nội.

Đến nơi, có lẽ biết cô sắp đến, bà nội đã đứng đợi ở sân.

Nhìn thấy cô, bà nội vội vàng tiến đến đỡ tay cô.

"Bụng cháu đã lớn thế này rồi, hơn hai tháng nữa là sinh rồi, ông bà nội vẫn luôn lo lắng cho cháu đấy. Bà chỉ sợ Thạch Lỗi không có chúng ta ở bên cạnh sẽ không thể chăm sóc cho cháu chu toàn được."

Diệp Thư cười nói: "Thạch Lỗi chăm sóc cháu rất tốt. Sao hai người trở về mà không báo trước, để Thạch Lỗi còn đi đón?"

Bà nội đỡ Diệp Thư vào nhà, để cô ngồi lên ghế, sau đó nói: "Không cần đâu, bà và ông nội cháu cũng chưa già đến mức không tự đi được, không cần làm chậm trễ công việc của Lôi Tử."

Hai người đang ở trong phòng nói chuyện, Thạch Lỗi đi vào phòng bếp nấu ăn. Luyện tập mấy tháng này, tay nghề nấu nướng của Thạch Lỗi càng ngày càng tiến bộ.

Đến khi mùi thịt kho tàu thơm lừng từ trong bếp bay ra, Diệp Thư đã chẳng còn thấy lạ lẫm nữa.

Bà nội tò mò đi vào bếp xem thử. Khi quay lại, bà nói với Diệp Thư: "Tay nghề nấu ăn của Lỗi Tử tiến bộ hơn nhiều rồi, có lẽ ngay cả khi ông bà không quay lại, nó cũng có thể chăm sóc tốt cho cháu."

Thấy tâm trạng bà có vẻ hơi chùng xuống, Diệp Thư vội vàng nói: "Không về thì không được đâu ạ, đợi cháu sinh rồi, vợ chồng cháu vụng về lắm, còn phải nhờ ông bà chăm chắt."

Nghe cháu dâu nói vậy, bà nội mới vui vẻ trở lại: "Cháu yên tâm, đến lúc sinh con rồi, cháu không cần làm gì cả, chuyện con cái cứ để ông bà lo. Chắc chắn sẽ chăm bẵm chu đáo."

"Giao cho ông bà, cháu đương nhiên yên tâm rồi, ngoài chồng cháu ra, thì chỉ có ông bà là mong đứa bé này chào đời thôi, ông bà phải sống thật tốt để còn chăm chắt đấy."
 
Back
Top