Dịch Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60

Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 150



Diệp Thư nằm viện ba ngày thì được xuất viện về nhà. Sản phụ nằm giường bên cạnh cùng với bà mẹ chồng sáng hôm đó đã xuất viện về nhà rồi. May mà họ đã về, nếu không Thạch Lỗi thật sự muốn đi tìm bác sĩ đổi phòng bệnh.

À, công chúa nhỏ cuối cùng cũng có tên rồi. Ông nội suy nghĩ mất ba ngày, gạt bỏ vô số cái tên, cuối cùng mới chọn được hai chữ Tĩnh Nghi.

Hai vợ chồng Thạch Lỗi cũng rất ưng, vừa hay vừa dễ nhớ.

Xuất viện xong là về thẳng nhà ông bà, như vậy ban ngày Thạch Lỗi đi làm, bà nội chăm sóc hai mẹ con Diệp Thư cũng thuận tiện hơn.

Diệp Thư bắt đầu cuộc sống ở cữ, ngày ngày ngoài ăn ngủ ra thì chỉ có chơi với bé Tĩnh Nghi.

Thời đại này làm gì có điện thoại máy tính, cô muốn đọc sách một chút mà bà nội cũng không cho, bảo là ở cữ mà đọc sách thì sau này mắt sẽ kém.

May mà còn có bé Tĩnh Nghi cho mẹ nó chơi một chút, nhưng cũng chẳng chơi được bao lâu, bởi vì trẻ con mới sinh phần lớn thời gian là ngủ.

Bởi vì ngày bé Tĩnh Nghi chào đời đúng vào dịp nghỉ lễ Quốc khánh, cho nên sau khi xuất viện, họ hàng bạn bè đều có thời gian đến thăm hai mẹ con.

Bạn bè đồng nghiệp của ông bà nội, rồi cả bạn bè của Thạch Lỗi cũng đều mang quà đến thăm Diệp Thư.

Ngày Diệp Thư xuất viện, Cao Xướng, Vương Giai Nghi và mấy người bạn học khác cũng đến.

Mấy người họ đâu có biết Diệp Thư đã sinh rồi, chỉ là đến kỳ nghỉ lễ Quốc khánh, nên mua hai cân đường đỏ với một hộp sữa bột cho bé, tính là đến chơi thôi.

Nghĩ bụng là chưa sinh thì mang quà đến trước cũng có sao đâu, ai dè lại đến đúng lúc, vừa sinh xong xuất viện là họ đến.

Tặng quà, thăm em bé xong, mấy người họ định về trường. Diệp Thư không cho về, các bạn lặn lội mang quà đến thăm, sao có thể để họ về trong khi bụng đói meo được.

Không nói đến chuyện Diệp Thư không thiếu thốn gì, nhưng dù có khó khăn cũng không thể để khách về tay không được.

Vừa hay trong nhà có cá mua sẵn để Diệp Thư ở cữ, lại còn gà đã làm thịt sẵn. Diệp Thư bảo bà nội làm cơm luôn.

Mấy người thấy bà nội tự mình vào bếp nấu nướng, cũng không ngồi chờ cơm bưng nước rót. Ai nấy đều vào bếp phụ giúp.

Tuy rằng mấy người họ đều không biết nấu ăn, chỉ là phụ giúp những việc lặt vặt, nhưng tấm lòng là chính.

Các bạn về rồi, vợ chồng Trần Tuệ cũng đến thăm Diệp Thư, tự tay làm tặng bé Tĩnh Nghi hai bộ quần áo nhỏ, lại còn mang theo hai cân trứng gà.

Thời gian một tháng trôi qua trong nháy mắt, chẳng mấy chốc đã đến ngày đầy tháng. Vì hôm đó là thứ Năm, không phải Chủ nhật, nên ông bà nội bàn với Diệp Thư dời tiệc đầy tháng sang Chủ nhật. Như vậy mọi người sẽ đều thu xếp đến dự được.

Ngày hết ở cữ, nhân lúc trời nắng to, Diệp Thư đến nhà tắm công cộng để được tắm rửa thoải mái.

Tuy vậy Thạch Lỗi vẫn không yên tâm, cầm theo áo phao và mũ len của Diệp Thư đứng ngoài đợi.

Thật ra Thạch Lỗi không đồng ý cho Diệp Thư đi tắm ở nhà tắm công cộng, anh muốn cô đợi tối muộn, lúc bà nội đi vắng thì vào siêu thị dùng nước nóng lau người, đợi thêm mấy hôm nữa hãy đi tắm.

Nhưng Diệp Thư không chịu, trong siêu thị tuy không lạnh nhưng vẫn không thoải mái bằng ngâm mình trong bồn tắm ở nhà tắm công cộng, hơn nữa hai bà cháu còn có thể kỳ lưng cho nhau.

Thạch Lỗi hết cách, đành phải để cô mặc quần bông, đi giày bông, bên ngoài lại mặc áo phao, đội mũ len rồi mới cho ra khỏi nhà.

Diệp Thư thật sự không muốn mặc cả đống đồ như vậy, đi đường sợ người ta bảo mình bị thần kinh, bởi vì hiện tại mới đầu tháng 11, chưa đến mức lạnh như thế.

Nhưng mà vẫn không cãi lại được Thạch Lỗi, đành phải mặc như vậy mà đi. Vậy mà Thạch Lỗi vẫn sợ lúc về cô không mặc, nên đi theo đợi ở ngoài này.

Diệp Thư hết cách, chỉ đành để anh đi theo. Lần này đến cả bà nội cũng đứng về phía Thạch Lỗi, bảo cô nghe lời anh.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 151



Tắm rửa xong, lúc bấy giờ cũng chẳng có máy sấy tóc, trong siêu thị có cũng không mang ra dùng được. Chỉ còn cách lấy khăn lau khô hết mức có thể.

Sợ Diệp Thư bị lạnh, bà nội lại chạy ra ngoài lấy mũ len với áo phao vào. Bảo cô mặc áo, đội mũ ngay tại cửa rồi mới cho ra ngoài.

Ra đến nơi, không biết Thạch Lỗi từ đâu lôi ra một cái khăn quàng cổ to tướng, quấn từ cổ đến tận miệng Diệp Thư, chỉ chừa đúng hai con mắt để nhìn đường.

Xác định là gió không lùa vào được nữa, Thạch Lỗi mới hài lòng dắt tay bà nội và Diệp Thư về nhà.

Đến thứ Bảy, Diệp Thư và Thạch Lỗi đến căn nhà riêng của mình, trước tiên là dọn dẹp trong ngoài một lượt. Bắc nồi to lên bếp bắt đầu nhóm lửa đun nước. Nước nóng thì dùng để lau chùi bàn ghế, rửa bát đũa.

Anh không cho vợ động tay vào việc gì khác ngoài việc thay ga giường, giục vợ nghỉ ngơi, còn mình thì nhiệt tình làm hết mọi việc.

Hai vợ chồng tính xong việc mời khách là dọn về nhà riêng ở luôn, chứ ở nhà ông bà cứ phải e dè, muốn lấy gì từ siêu thị cũng bất tiện.

Bữa tiệc đầy tháng kết thúc cũng là lúc cô chuẩn bị đi học lại, còn phải thi lại nữa.

Cô chỉ rời đi chưa đầy hai tiếng, tìm kiếm ở siêu thị những thứ cần thiết để tiếp khách vào ngày mai, xong là vội vàng quay lại vì sợ con đói.

Chỉ còn lại Thạch Lỗi một mình tiếp tục dọn dẹp.

Sáng chủ nhật, hai vợ chồng dậy từ sớm, tất sắn chuẩn bị.

Anh không cho Diệp Thư động vào nước lạnh, tự mình rửa rau, thái thịt xong đưa cho vợ xào là được.

Ông bà nội nghe tiếng động cũng dậy.

Ông nội theo như đã nói hôm qua, đi mua đồ ăn sáng.

Còn bà nội thì đi thẳng vào bếp.

"Tiểu Diệp, cháu dậy sớm thế làm gì? Đêm còn phải trông con, không cần cháu làm đâu, mau vào nhà nghỉ ngơi đi!" Bà nội vừa đi vừa nói.

"Không sao đâu ạ, Thạch Lỗi đã rửa rau, thái thịt xong rồi, cháu chỉ việc xào nấu thôi."

"Không cần cháu phải làm đâu, để bà làm cho, tuy đã hết ở cữ nhưng vẫn phải chú ý một thời gian nữa."

Nói xong, bà chẳng kịp để cô nói thêm câu nào, đã đẩy cô về phòng trông con.

Chưa kịp đợi ông nội mua đồ ăn sáng về thì con gái đã thức giấc. Cô cho con b.ú xong, bé con vẫn không chịu ngủ.

Mấy hôm nay con gái thức càng ngày càng lâu, cũng càng lúc càng giống bố, y như đúc ra từ một khuôn vậy.

Thật ra, ngũ quan của anh rất đẹp. Mắt hai mí, con ngươi to, sống mũi cao.

Những đường nét ấy ở trên mặt anh toát lên vẻ nam tính, mạnh mẽ, nhưng khi ở trên mặt con gái lại trở nên mềm mại, dịu dàng hơn nhiều, vừa nhìn là biết ngay là con gái.

Ăn sáng xong, cô thay cho con gái một bộ quần áo màu đỏ, rồi tự mình cũng mặc một chiếc áo khoác len lông cừu màu đỏ. Vốn dĩ trong thời gian ở cữ, cô đã được chăm sóc rất tốt, giờ đây khoác lên mình chiếc áo khoác màu đỏ, sắc mặt càng thêm rạng rỡ.

Tuy rằng so với lúc trước khi mang thai có hơi béo hơn một chút, nhưng trước đây cô quá gầy.

Bởi vì trong thời kỳ đói kém, mặc dù trong siêu thị có rất nhiều món ngon, nhưng cô không dám ăn uống thoải mái, sợ bản thân có sắc mặt quá hồng hào sẽ khiến người khác để ý.

Bây giờ như thế này là vừa đẹp, không béo cũng không gầy. Ở cữ một tháng, nếu có ai nhìn thấy cô có sắc mặt tốt, cũng chỉ có thể khen ngợi nhà chồng chăm sóc chu đáo mà thôi.

Bây giờ nạn đói cũng đã qua rồi, sau này không cần phải dè dặt như vậy nữa.

Bên ngoài đã có khách đến lác lác, Thạch Lỗi và ông bà nội ra ngoài chào khách.

Anh để ông bà tiếp khách, còn mình thì quay vào bếp.

Vì chỉ mời người thân và bạn bè gần gũi nên chỉ cần chuẩn bị hai bàn là đủ.

Cũng không cần tìm người giúp việc, tự mình làm là được.

Diệp Thư quấn chăn cho con, bế ra phòng khách cho bà nội trông, còn mình thì đi vào bếp giúp Thạch Lỗi.

Tiệc đầy tháng kết thúc tốt đẹp, cô cũng chuẩn bị ngày hôm sau đi học lại.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 152



Hôm sau, trước khi đi học, cô cho con gái b.ú no, chuẩn bị sẵn sữa bột, bình sữa, tã lót rồi đưa con cho bà nội.

Cô dặn dò bà nội, trưa sẽ về cho con bú, nếu mệt thì cứ đợi cô về rồi nấu cơm.

"Cháu cứ đi đi, không cần phải lo lắng cho Tĩnh Nghi, bà sẽ chăm sóc con bé cẩn thận." Bà nội vừa bế cháu vừa nói.

Bà nội đã chính thức nghỉ hưu, ban đầu trường học có ý định mời bà tiếp tục giảng dạy, nhưng mấy hôm trước bà đã nói chuyện với nhà trường là muốn ở nhà chăm sóc chắt, không đi dạy nữa.

Ban giám hiệu nhà trường tuy rất muốn giữ bà ở lại, nhưng thấy bà kiên quyết như vậy cũng đành phải đồng ý.

Diệp Thư ba bước quay đầu một lần rời đi, trở thành mẹ rồi mới biết, con cái chính là cục thịt cục m.á.u của mình, không ở bên cạnh thì tâm hồn lúc nào cũng như treo ngược cành cây.

Nếu không phải không còn cách nào khác, cô rất muốn bế con gái nhỏ đi cùng.

Đến trường, các bạn cùng lớp thấy cô đến đều hơi ngạc nhiên, không ngờ cô lại ra tháng sớm như vậy.

Mấy người trong ký túc xá thấy cô đến đều vây lại.

"Cậu đã ra tháng rồi à? Sao không ở nhà thêm mấy ngày nữa?" Cao Xướng hỏi.

"Con cậu đâu? Cậu đi học thì ai trông?"

Vương Giai Nghi sờ lên chiếc áo khoác len lông cừu màu đỏ của cô, nói với vẻ ghen tị: "Nhìn cậu trắng trẻo hồng hào như vậy, ai mà tin cậu mới sinh con chứ!"

"Cả cái áo này của cậu nữa, thật đẹp, càng tôn lên khí sắc của cậu."

Hứa Viên Viên cũng đến sờ vào áo cô: "Cậu mua cái áo này ở đâu vậy? Tôi đến bách hóa tổng hợp mà không thấy bán?"

Triệu Uyển Nhu ở bên cạnh nói: "Bách hóa tổng hợp chưa có bán áo khoác len lông cừu đâu, tôi chỉ thấy bán ở cửa hàng Hữu Nghị thôi. Nhưng kiểu dáng không đẹp bằng áo của cậu."

Diệp Thư chỉ đành bất lực để họ sờ áo mình.

Lần lượt trả lời câu hỏi của họ.

"Con tôi bà nội đang trông, trưa tôi về cho con bú, không có tôi ở nhà thì con sẽ uống sữa bột."

"Cái áo này tôi mua ở chợ đen, không phải mua ở bách hóa tổng hợp."Vương Giai Nghe nghe xong có chút thất vọng: "Vậy à! Không biết chợ đen còn không nhỉ? Tôi cũng muốn mua một cái."

Cô lắc đầu: "Không biết nữa, hôm đó tôi tình cờ gặp được thôi."

Gần đây, cô không định bán áo khoác len lông cừu nữa. Lúc trước bán cũng chỉ là lấy cớ để mặc cho bản thân thôi.

Cô còn chưa nói xong thì chuông vào lớp đã vang lên, mọi người vội vàng trở về chỗ ngồi.

Thầy giáo cầm theo giáo án bước vào.

Bước lên bục giảng, ngẩng đầu nhìn các sinh viên một lượt, nhìn thấy Diệp Thư thì khựng lại một chút. Có vẻ như không ngờ cô lại đến lớp sớm như vậy.

Tuy nhiên, thầy giáo cũng không nói gì, bắt đầu giảng bài. Một tiếng đồng hồ trôi qua rất nhanh.

Chuông tan học vang lên, thầy nói tan học xong liền đi ra khỏi lớp.

Cô thấy thầy giáo ra khỏi lớp, vội vàng đuổi theo.

"Thầy ơi, đợi em một chút ạ." Thầy giáo nghe cô gọi, dừng lại xoay người chờ.

"Thầy, thầy xem khi nào thì em thi lại ạ?" Cô hỏi thẳng.

Thầy giáo nghe cô hỏi chuyện thi lại, mỉm cười: "Mấy hôm trước thầy Thạch có nói với chúng tôi rồi. Chúng tôi đã bàn bạc, hay là ấn định vào chủ nhật tuần này nhé?"

"Đề thi chúng tôi cũng đã chuẩn bị xong, sáng chủ nhật tôi sẽ đến coi thi cho em, buổi chiều cô Tôn coi thi." Cô Tôn là giáo viên dạy môn lý luận của cô.

Diệp Thư tất nhiên đồng ý: "Vâng ạ, chỉ là làm phiền các thầy cô phải đi dạy bù vào chủ nhật rồi."

Thầy giáo xua tay: "Không sao, mấy ngày nay em cố gắng ôn bài đi, cố gắng thi một lần là qua, đừng để bị trượt môn."

"Thầy yên tâm, em vẫn luôn tự học mà, không dám nói là thi điểm cao, nhưng chắc chắn sẽ không bị trượt môn đâu ạ."

Thầy giáo mỉm cười với cô, không nói gì nữa, xoay người trở về văn phòng.

Diệp Thư cũng quay lại lớp học, chuẩn bị cho tiết học tiếp theo.

Đến trưa, nghe thấy thầy giáo nói tan học, cô không đợi thầy đi ra khỏi lớp mà đã chạy như bay ra khỏi cửa sau.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 153



Cô đạp xe đạp hết tốc lực, đến nhà cũng đã là nửa tiếng sau.

Dừng xe, vào nhà, cô không để ý gì khác, chỉ đứng bên cạnh giường ngắm nhìn bé Tĩnh Nghi.

Con gái đang ngủ, khuôn mặt nhỏ nhắn ngủ đến đỏ bừng.

Bà nội không có trong phòng, chắc là đang ở trong bếp. Cô vội vàng đi vào bếp.

Bà nội đã nấu cơm xong, thức ăn thừa hôm qua vẫn còn, chỉ cần hâm nóng là được.

Bà nội không cho cô động tay vào, tự mình hâm nóng thức ăn. Vừa hâm nóng xong thì Thạch Lỗi cũng về, vừa lúc ăn cơm.

Đang ăn cơm thì Tĩnh Nghi tỉnh giấc. Cô vội vàng buông bát đũa xuống đi cho con bú.

Đợi con no rồi, Thạch Lỗi bế con vỗ ợ hơi, giục vợ ăn cơm.

Ăn cơm xong lại tất tả đến trường học. Ngày nào cũng bận rộn tiếp thu kiến thức mới, còn phải tranh thủ ôn tập lại bài vở của học kỳ trước.

Tuy khoảng thời gian ở nhà Diệp Thư vẫn không rời sách vở, nhưng vẫn phải xem lại cho nhớ bài.

Những ngày bận rộn trôi qua rất nhanh, mai đã là chủ nhật rồi. Tối nay Diệp Thư không định học bài nữa, cô định đi ngủ sớm, dưỡng sức cho kỳ thi ngày mai.

Sáng sớm hôm sau, Diệp Thư đến trường từ rất sớm, hôm nay thi một lúc năm môn, thời gian khá eo hẹp.

Thầy giáo đến cũng chẳng nói gì, trực tiếp lấy đề bài ra cho Diệp Thư làm.

Buổi sáng thi hai môn, buổi chiều thi ba môn.

Thi xong xuôi, Diệp Thư tự thấy mình làm bài tốt, vui vẻ ra về.

Thứ hai tiếp tục đi học, thứ ba có kết quả, các thầy cô đều rất hài lòng.

Tuy rằng nửa năm không đến lớp nhưng kết quả vẫn nằm trong top 10 của khối. Thành tích như vậy đã là rất tốt rồi.

Bản thân Diệp Thư cũng rất hài lòng, ngày tháng bận rộn trôi qua thật nhanh.

Diệp Thư vừa bận học, vừa chăm con gái. Tuy ngày nào cũng tất bật, nhưng nhìn con gái nhỏ ngày một lớn lên, cảm giác viên mãn trong lòng không phải ai làm mẹ cũng hiểu được.

Vội vàng bận rộn rồi lại đến Tết, trường của Diệp Thư đã được nghỉ đông.

Trong nhà trừ Thạch Lỗi còn đi làm, còn lại hai ông bà với Diệp Thư cùng nhau chăm một đứa trẻ, cũng đỡ vất vả hơn nhiều.

Ban ngày Diệp Thư đưa con sang cho ông bà, đến giờ cho con b.ú thì lại bế con về cho bú, cho b.ú xong lại về làm việc của mình.

Diệp Thư vẫn làm công việc dịch thuật, trừ tháng ở cữ bị bà nội ngăn cản nên phải nghỉ một tháng, những ngày còn lại cơ bản là không nghỉ.

Bởi vì Diệp Thư dịch nhanh lại dịch hay, nên ông nội cơ bản đã không còn dịch nữa. Ông giới thiệu hết việc cho Diệp Thư.

Khả năng làm việc của Diệp Thư cũng được mọi người công nhận, hiện tại thù lao của cô cũng đã bằng với ông nội lúc trước.

Các loại tài liệu thì 5 đồng/1000 chữ, tiểu thuyết thì 1 đồng/1000 chữ.

Tính sơ sơ như vậy, một năm Diệp Thư kiếm được hơn bốn nghìn đồng, mà đây là còn chưa tính lúc mang thai và ở cữ không dịch được nhiều.

Cho nên bây giờ Diệp Thư không còn ra chợ đen bán đồ nữa, trừ những lúc Vạn Gia Đống đến nhà lấy hàng, còn lại Diệp Thư đều dừng hết.

Hơn nữa số lượng Vạn Gia Đống lấy cũng ngày càng ít, bởi vì tuy rằng lương thực nhà Diệp Thư ngon nhưng giá cả lại quá đắt.

Hiện tại gạo lứt ở chợ đen không cần phiếu lương thực cũng chỉ có bảy tám hào một cân. Còn ở cửa hàng lương thực, có tem phiếu thì chỉ có hai hào một cân.

Hai đồng một cân của Diệp Thư đúng là quá đắt, bình thường trừ khi bất đắc dĩ thì không ai mua.

Trừ khi trong nhà có người già trẻ nhỏ sức khỏe yếu, hơn nữa điều kiện kinh tế khá giả thì mới mua về ăn.

Tuy nhiên Diệp Thư cũng chẳng để tâm lắm.

Bây giờ trọng tâm của Diệp Thư đều dồn vào việc dịch thuật, muốn nhân lúc mấy năm nay cố gắng làm thật tốt, kiếm nhiều tiền một chút, đợi đến lúc tình hình căng thẳng thì sẽ dừng, không nhận dịch nữa.

Lại một mùa hè chói chang, Diệp Thư vừa dắt xe đạp vào nhà, một cô nhóc bốn năm tuổi đã chạy ra.

“Mẹ ơi, mẹ về rồi, mẹ mua gì ngon cho con thế?" Cô nhóc ôm chân Diệp Thư hỏi.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 154



Diệp Thư đưa tay lấy chiếc túi lưới trong giỏ xe ra, bên trong là chút đồ cuối cùng của Diệp Thư ở trường.

Vừa rồi Diệp Thư đến trường lấy bằng tốt nghiệp, vì đã bắt đầu đi làm nên chỉ có thể tranh thủ lúc giữa trưa chạy qua đó một chuyến.

Đúng vậy, Diệp Thư đã đi làm, hiện tại đã là mùa hè năm 1966, từ năm ngoái Diệp Thư đã bắt đầu đến nhà máy thép - nơi Thạch Lỗi làm việc để thực tập.

Sau Tết thì chính thức được phân công làm việc tại phòng kế toán của nhà máy thép. Bây giờ đã đi làm được gần nửa năm rồi.

Vừa rồi Diệp Thư đến trường cũ để lấy đồ giúp ông nội, ông nội từ sau Tết đã không còn đến trường dạy học nữa, chỉ thỉnh thoảng mới đến trường một lần.

Từ sau khi tuyên bố hủy bỏ kỳ thi tuyển sinh đại học hồi tháng 5, ông càng không muốn đến trường nữa. Bây giờ trường học cũng rất lộn xộn, cho dù là học sinh hay giáo viên đều rất xao động.

Ông nội càng không muốn đi. Mỗi ngày chỉ xoay quanh mấy việc như chuyện trò, chơi cờ với bạn cũ, ở nhà giúp vợ trông cháu, nấu cơm.

Ông cũng đã nói chuyện với nhà trường rồi, sau này sẽ không đến dạy nữa.

Hiệu trưởng tuy muốn giữ ông lại, nhưng nghĩ đến tình hình của trường học hiện tại, cũng chỉ đành bất đắc dĩ đồng ý.

Ông nội hoàn toàn không muốn nhìn thấy tình trạng hiện tại của trường, vì vậy, đồ đạc của ông nội ở trường hôm nay đã để cho Diệp Thư đi lấy về.

Ban đầu định để Thạch Lỗi đi, nhưng Diệp Thư cũng về trường có việc, nên tiện thể đi luôn.

Nhìn thấy mọi người trong trường hoang mang lo sợ. Tuy biết đây là giai đoạn lịch sử tất yếu phải trải qua, trong lòng Diệp Thư vẫn cảm thấy rất khó chịu.

Diệp Thư biết, mình cũng nên chuẩn bị rồi. Còn hai năm nữa là đến năm 1968. Phải tranh thủ trước năm 1968 nghĩ ra một cách ổn thỏa, để gia đình không đến nỗi sống quá khó khăn.

Cô bé nhìn trong túi lưới toàn cốc với chén, chẳng có gì ngon, bèn bĩu môi: "Mẹ hư, không phải nói trở về sẽ mua đồ ngon cho con sao? Sao chẳng có gì thế?"

Diệp Thư bật cười: "Mẹ phải ghé trường một lát, giờ mình ăn cơm trước, ăn xong mẹ con mình đi mua đồ ngon được không?"

Cô bé nghe vậy liền vui vẻ: "Được ạ được ạ. Con thích đi cửa hàng bách hóa với mẹ nhất."

"Được rồi, chúng ta ăn cơm trước đã, ăn xong mẹ sẽ dẫn con đi, nhưng mà phải nói trước, đến đó không được đòi mua hết thứ này đến thứ khác đâu đấy. Chỉ được mua một món con thích nhất thôi, không được nuốt lời." Diệp Thư thống nhất trước.

"Con biết rồi ạ, con không khóc nữa, không mẹ lại đánh đòn."

Ăn xong, Diệp Thư muốn nghỉ một lát rồi mới đi, nhưng con gái không chịu, cứ nằng nặc đòi mẹ đi ngay. Diệp Thư hết cách, đành phải cùng Thạch Lỗi đưa cô bé đi.

Lúc chưa đi thì nói hay lắm, kết quả đến nơi thì đâu còn nhớ lời hứa lúc nãy.

Đến nơi, cô bé cái gì cũng muốn, Diệp Thư mua cho hai món rồi mà vẫn chưa chịu. Cứ nhất quyết đòi mua hết những món mình thích về nhà, không mua là nằm lăn ra đất khóc.

Diệp Thư tức điên người, cứ đứng nhìn cô bé khóc, Thạch Lỗi muốn bế con gái lên thì cũng bị Diệp Thư ngăn lại.

Cũng chẳng quan tâm đến ánh mắt của người khác, cho đến khi cô bé khóc chán, Diệp Thư mới đưa về.

Cũng không đến chỗ ông bà, mà về thẳng nhà mình. Về đến nhà chẳng nói chẳng rằng, cầm cái cán chổi lên là quất vào m.ô.n.g cô bé.

Vừa đánh vừa mắng: "Mẹ đã bảo rồi, không vừa ý là khóc, càng lớn càng hư, còn dám nằm lăn ra đất khóc. Còn nằm nữa không? Hả! Còn nằm nữa không?"

Lúc đầu cô bé còn muốn chạy sang chỗ bố, miệng còn gọi: "Bố ơi, bố ơi."

Thạch Lỗi không nhịn được định đứng ra kéo cô bé lại thì bị Diệp Thư trừng mắt, đành thôi.

Thạch Lỗi không nỡ nhìn nữa, quay người đi ra ngoài.

Cô bé thấy bố đi ra ngoài, biết là không trông chờ gì được vào bố nữa.

Vội vàng cầu xin mẹ: "Mẹ ơi, con không khóc nữa."

Diệp Thư hỏi một câu, cô bé đáp một câu.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 155



"Còn nằm lăn ra đất nữa không?"

"Không nằm nữa ạ."

"Lần sau còn đòi mua lung tung nữa không?"

"Không đòi nữa ạ."

Thấy cô bé thực sự sợ rồi, Diệp Thư mới bỏ cán chổi xuống. Bế cô bé lên.

Dắt con gái đi rửa mặt mũi, rồi lấy bánh nếp mua lúc nãy cho cô bé ăn.

Cô bé tuy không khóc nữa, nhưng vẫn còn thút thít.

Nhìn con gái như vậy, Diệp Thư cũng thấy xót xa, con mình dứt ruột đẻ ra, sao có thể không xót.

Nhưng mà không dạy dỗ thì cũng không được, chủ yếu là mọi người trong nhà đều quá nuông chiều cô bé.

Ông bà nội thì đối với đứa cháu gái này cưng chiều hết mực. Đừng nói là đánh mắng, đến cả nói to tiếng cũng chưa từng.

Thạch Lỗi thì càng khỏi phải nói, bảo sao người ta toàn nói con gái là người tình kiếp trước của bố.

Trong mắt bố nó, dù con gái có ị ra cũng thơm. Muốn sao trên trời cũng hái cho được, chiều con hết nói nổi.

Thế nên chỉ còn mỗi Diệp Thư phải làm người mẹ độc ác này thôi. Không thì biết làm sao bây giờ?

Con nít mà bố mẹ cứ mặc kệ như vậy là không được đâu. Bây giờ còn nhỏ, không chiều theo ý nó là nó lăn ra ăn vạ, lớn lên hư hỏng không biết đâu mà lường.

Nhân lúc con còn bé, phải uốn nắn những thói quen xấu. Nếu không đợi con lớn lên, có muốn dạy cũng không được nữa.

Dỗ dành con gái ăn uống no nê. Đi chơi cả buổi, lại còn khóc lóc một trận, cô bé cũng mệt, chẳng được bao lâu đã ngủ thiếp đi trên tay Diệp Thư.

Nhẹ nhàng đặt con gái xuống giường, lấy chăn đắp kín bụng cho con.

Xong xuôi hết mới đi ra ngoài tìm Thạch Lỗi.

Thạch Lỗi đang ở ngoài vườn sau dọn dẹp vườn rau, vườn sau vẫn một nửa trồng rau, một nửa trồng khoai lang, xung quanh rào trồng một vòng ngô, dựa tường trồng hướng dương.

Ưu điểm của việc cho Thạch Lỗi biết không gian siêu thị chính là dưa chuột, đậu đũa, cà chua... tha hồ ăn không hết. Phơi một ít làm rau khô cho có lệ, còn lại đều cất vào siêu thị hết.

Muốn ăn lúc nào thì ăn, khỏi phải kiếm cớ nữa. Thậm chí những thứ mà mẹ Thạch Lỗi để lại cũng đều cho vào siêu thị hết.

Có những việc Diệp Thư không nghĩ chu toàn, Thạch Lỗi còn có thể giúp che giấu.

Thỉnh thoảng Diệp Thư lại nghĩ, giá như ngày trước đồng ý kết hôn với Thạch Lỗi sớm một chút thì tốt rồi, cô cũng không cần phải tốn công đối phó với vợ chồng Vạn Gia Đống.

Mặc dù lúc đó đang yêu đương với Thạch Lỗi, cũng đã ra mắt ông bà anh, nhưng bản thân cô vẫn không dám hoàn toàn trông cậy vào Thạch Lỗi, cho đến khi cảm thấy bản thân có thể tự giải quyết, mới hào phóng tặng Trần Tuệ áo khoác và áo len lông cừu.

Nếu lúc đó kết hôn với Thạch Lỗi, cô cũng không phải bận tâm gì nữa. Cũng chẳng cần phải lấy lòng vợ chồng Vạn Gia Đống để kiếm chút tiền.

Đã có Thạch Lỗi, bây giờ đối phó với vợ chồng Vạn Gia Đống cũng không cần dùng cả dụ dỗ lẫn uy h.i.ế.p nữa. Cứ như thể đã có chỗ dựa vững chắc.

Nếu là bây giờ, Diệp Thư nhất định sẽ không tặng áo khoác và áo len lông cừu cho Trần Tuệ. Hai thứ đó cộng lại cũng phải hơn ba trăm đồng chứ ít gì?

Lúc đó cũng là bất đắc dĩ, gạo và bột mì cô mang ra tốt hơn nhiều so với đồ dùng thời này.

Nếu bản thân không thể hiện ra là người giàu có, sợ vợ chồng Trần Tuệ lại sinh lòng tham.

Suy cho cùng thì tiền tài động lòng người, thời gian đầu Diệp Thư cũng đã đổi không ít đồ tốt từ bạn bè, người thân của Vạn Gia Đống. Chuyện tiền nong thì càng khỏi phải nói.

Tặng quà có giá trị là muốn ám chỉ với họ rằng, bản thân có người chống lưng, hơn nữa lại không thiếu tiền. Có rất nhiều cách để kiếm được đồ tốt.

Nếu không có người chống lưng thì một đứa con gái mồ côi như cô lấy đâu ra những bộ quần áo đẹp như vậy?

Sự răn đe của Diệp Thư vẫn có tác dụng, Vạn Gia Đống thì thật thà, nhưng Trần Tuệ lại là người có nhiều toan tính.

Sau khi lấy hàng của Diệp Thư về bán được một thời gian, Trần Tuệ lại dò hỏi lai lịch của cô, nhưng đều bị cô lảng tránh.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 156



Sau này không cho cô ta lấy hàng nữa, Trần Tuệ còn tỏ vẻ bất mãn. Bây giờ ngoài Vạn Gia Đống và Thạch Lỗi thì mọi chuyện vẫn như cũ. Diệp Thư cũng ít qua lại với hai người họ.

Loại người như vậy rõ ràng là không thể nào thật lòng, Diệp Thư quyết định gạo, bột mì những thứ này cũng dần dần ngừng cung cấp. Cứ nói là người bên trên không làm nữa là được.

Bây giờ nghĩ lại, cũng thấy thật sự sợ, lúc đó bản thân cũng không suy nghĩ chu toàn, đúng là to gan.

Cũng may Vạn Gia Đống là người thật thà, Trần Tuệ tuy có nhiều toan tính nhưng cũng không phải loại người đại gian đại ác, bằng không thì cô thật sự rất nguy hiểm.

Bây giờ nghĩ lại, việc tặng áo khoác và áo len lông cừu đúng là quá vội vàng, bản thân vẫn hành xử theo tâm lý của người hiện đại, ở hiện đại tặng một chiếc áo khoác căn bản chẳng là gì.

Lại quên mất bây giờ là thập niên 60, hơn hai trăm đồng là gần bằng cả năm lương của một công nhân bình thường.

Mặc dù trong lòng luôn tự nhủ phải chú ý, nhưng Diệp Thư phải thừa nhận rằng khi đối mặt với người khác, trong lòng vẫn có cảm giác tự cao tự đại.

Cũng bởi vì những năm qua mọi việc đều quá thuận lợi nên mới mất cảnh giác.

Một năm nay Diệp Thư vẫn luôn tự kiểm điểm bản thân, ngẫm nghĩ kỹ mới phát hiện ra bản thân không hiểu rõ về thời đại này, những gì cô biết đều là đọc được trong tiểu thuyết, cũng chỉ là hiểu sơ sơ mà thôi.

Sau khi cô thẳng thắn với Thạch Lỗi, Thạch Lỗi nói ra những điểm đáng ngờ mà anh phát hiện ra, cô mới giật mình nhận ra bản thân có nhiều sơ hở đến vậy.

Cũng là bị dọa đến toát mồ hôi lạnh, bản thân đúng là không biết trời cao đất dày là gì. Sau này không dám làm càn nữa.

Mấy năm nay, thu nhập của cô cũng đâu phải là ít.

Sau này, tình hình mà căng thẳng hơn, cô sẽ không bán đồ trong siêu thị nữa, để đấy khi khác tính tiếp.

Bây giờ anh tranh thủ lúc mọi chuyện vẫn chưa đến mức nghiêm trọng, nhận dịch thuật kiếm thêm thu nhập. Đợi đến năm 68 thì về huyện kiếm việc làm, cả hai vợ chồng đều là sinh viên đại học, kiếm việc chắc là được thôi.

Nếu thực sự không ổn, thì cô sẽ đưa cả nhà về quê sinh sống.

Cố gắng vượt qua mười năm ấy, đợi đến khi cải cách mở cửa, cô sẽ lại đến Bắc Thành mua vài căn nhà, để đấy chờ tăng giá. Rồi mua thêm vài căn cho thuê.

Bản thân cô cũng chẳng có tham vọng gì lớn lao, chỉ cần có ăn có uống, có tiền rảnh rỗi là được. Đó chính là cuộc sống lý tưởng rồi.

Nghĩ đến tương lai, Diệp Thư cảm thấy cần phải về quê một chuyến.

Từ năm 61 cô lên Bắc Thành học đại học, đến nay đã tốt nghiệp, vậy mà chưa một lần nào về quê.

Mặc dù năm nào vào dịp Tết, cô cũng gửi thư và quà về cho đội trưởng, chủ nhiệm phụ nữ và cả nhà ông bác.

Mấy nhà ấy cũng gửi cho cô ít hoa quả, nông sản gì đó.

Nhưng hai năm trước con còn nhỏ quá, Diệp Thư muốn về nhưng mà đi tàu xe xa xôi như vậy, cô sợ con không chịu được nên vẫn chưa về.

Bây giờ là thời điểm thích hợp, con cũng lớn hơn một chút rồi. Vừa hay nói với Thạch Lỗi cho cô về quê thăm nhà một chuyến.

Hơn nữa, người ta phải thường xuyên gặp gỡ thì tình cảm mới bền chặt. Chứ cứ xa mặt cách lòng mãi, tình cảm cũng nhạt phai.

Nghĩ thông suốt rồi, cô vội vàng đi tìm Thạch Lỗi.

Thạch Lỗi đang nhổ cỏ ở vườn rau, thấy vợ đến liền hỏi: "Tĩnh Nghi đâu rồi? Sao em lại ra đây, nắng thế này, mau vào nhà đi."

Nghe anh hỏi dồn dập, Diệp Thư không khỏi bật cười: "Sao thế, em nóng thì anh không nóng à? Thương con gái đến mức không sợ nắng luôn rồi sao? Con gái đang ngủ rồi, nghỉ tay đi, vào nhà thôi. Chờ lát nữa mát mẻ rồi làm tiếp."

Thạch Lỗi lúc này nhớ lại cảnh con gái bị đánh mà tim vẫn còn thắt lại.

Anh không khỏi oán trách vợ: "Em ra tay cũng ác quá, lấy cán chổi đánh vào m.ô.n.g như thế con bé đau lắm đấy. Em không thấy xót à?"
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 157



"Nếu để ông bà nội nhìn thấy, không biết xót cháu đến mức nào nữa?"

Nghe chồng trách móc, Diệp Thư bực bội nói: "Ra là cả nhà anh đều tốt, đều thương con. Chỉ có em là ác, em có xót con hay không hả?

Thương cho roi cho vọt, con cái mắc lỗi mà không dạy được à? Ông bà thì thôi, người già bao giờ chả thương cháu, huống chi lại là cháu chắt. Ông bà không nỡ đánh, em có thể hiểu.

Thế còn anh? Dạy con từ thuở còn thơ, em còn chưa nói anh chiều con quá đấy. Giờ anh còn trách em?"

Thạch Lỗi thấy vợ nổi giận, vội vàng ôm vợ dỗ dành: "Vợ à, anh không có ý đó, anh chỉ là thấy con còn nhỏ mà. Nó có lỗi thì từ từ nói, sau này nó sẽ hiểu."

Thực ra cô cũng không phải là giận thật, chỉ là hơi bực mình, anh chỉ đứng đấy nói mà không phải là người đánh con. Thêm vào đó, bản thân vừa mới đánh con xong, trong lòng vẫn còn khó chịu.

Anh còn nói đỡ cho con bé, đúng là phải nói rõ ràng với Thạch Lỗi mới được: "Em nói cho anh biết, con cái phải dạy dỗ đàng hoàng. Cây non không uốn nắn sẽ trở nên cong queo, con trẻ từ nhỏ phải để con bé biết điều gì là tuyệt đối không được làm.

Chỉ có từ nhỏ đặt ra quy tắc cho con bé, lớn lên nó mới biết phải trái. Không nói đến chuyện thành tài, ít nhất cũng phải nên người.

Bây giờ chúng ta phải thỏa thuận cho rõ.

Thứ nhất, sau này việc dạy dỗ con cái phải là do anh làm, anh phải đặt ra quy tắc, bây giờ mới có một đứa, sau này mà mình sinh thêm mấy đứa nữa, không có quy tắc thì sẽ loạn mất.

Thứ hai, sau này cho dù là ai trong hai chúng ta dạy dỗ con, những người khác không được phép bênh vực nó. Nếu không, con bé sẽ được nước lấn tới, không những không dạy dỗ được, sau này còn sinh hư hơn.

Thứ ba, lát nữa sang nhà ông bà nội, anh đi nói chuyện với ông bà một chút, bảo họ sau này đừng chiều cháu quá nữa.

Còn nữa, lúc chúng ta dạy dỗ con, đừng có cản trở hay khuyên nhủ gì cả. Thực sự không chịu được thì ra ngoài đi dạo một vòng rồi hẵng vào. Chúng ta là bố mẹ ruột của con bé, đánh con cũng phải có chừng mực."

Nghe vợ nói một tràng, trong lòng Thạch Lỗi không khỏi lo lắng.

Hai điều sau anh có thể làm được, nhưng điều đầu tiên thật sự là làm khó anh rồi.

Thạch Lỗi vòng tay qua vai vợ, dè dặt mở lời: "Vợ à, điều thứ hai, anh có thể làm được, không được thì lúc em quản con, anh ra ngoài."

"Điều thứ ba cũng dễ thôi, lát nữa anh qua nói là được."

"Chỉ là điều thứ nhất, anh thật sự là không xuống tay đánh con được, hay là để em quản con đi!"

"Nhưng mà vợ yên tâm, anh tuyệt đối sẽ không kéo chân em đâu. Không được thì anh ra ngoài, chờ em quản con xong anh lại vào."

Diệp Thư hất tay anh ra, bực bội nói: "Hóa ra chỉ có mình em là nỡ lòng sao? Con chỉ là con của một mình em à?"

Thạch Lỗi cười trừ: "Vợ à, anh không có ý đó, không phải là anh ra tay nặng sao, anh sợ lại đánh con bị thương mất."

"Hơn nữa nhà mình không phải là do em làm chủ sao? Ngay cả anh còn phải nghe lời em, huống chi là con, em nói có phải không!"

"Quản dạy con cái là chuyện lớn, nhất định phải để chủ nhà làm mới được."

Diệp Thư bị chọc cười: "Được rồi, người xấu để em làm, anh cứ làm ông bố tốt của anh đi."

Thạch Lỗi ôm eo vợ đi vào nhà.

"Vợ vào nhà nghỉ ngơi một lát đi, ngủ một giấc. Cỏ trong vườn lát nữa anh nhổ hết cho."

Vào trong nhà, Diệp Thư không cho Thạch Lỗi tiếp tục đi nhổ cỏ.

"Anh đi rửa tay đi, cũng lên giường nghỉ ngơi một lát. Tối muộn nhổ cỏ cũng không sao."

Thạch Lỗi thấy vợ thương mình, cười toe toét đi ra ngoài rửa tay.

Đợi Thạch Lỗi nằm xuống, Diệp Thư mới nói với anh là cô muốn đưa anh và con về quê một chuyến.

Không nói ra suy nghĩ trong lòng, chỉ nói là cô nhớ nhà, muốn về thăm nhà một chút.

Thạch Lỗi không chút do dự liền đồng ý, còn liên tục tự trách bản thân.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 158



"Vợ, là anh không tốt, anh sớm nên nghĩ đến việc này. Anh sớm nên đưa em về thăm nhà, anh nên đi tảo mộ cho ông bà nội và bố mẹ vợ." Thạch Lỗi phe phẩy quạt cho vợ.

"Không sao, lúc đó chúng ta kết hôn cũng gấp gáp quá, sau đó con lại còn nhỏ. Bây giờ về cũng chưa muộn." Diệp Thư nhắm mắt lim dim sắp ngủ.

"Vậy ngày mai chúng ta xin nghỉ, chúng ta về ở lại vài ngày. Em xem chúng ta về quê thì mang theo gì nhỉ?..."

Thạch Lỗi nói hăng say, nửa ngày không nghe thấy tiếng đáp lại. Cúi đầu nhìn, thì ra vợ đã ngủ thiếp đi rồi.

Thạch Lỗi mỉm cười, ngậm miệng lại. Tuy nhiên, động tác phe phẩy quạt cho vợ con vẫn không ngừng.

Đến khi Diệp Thư tỉnh dậy thì đã hơn bốn giờ chiều. Bên cạnh đã không còn bóng dáng của Thạch Lỗi và con gái. Chỉ mơ hồ nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài.

Nằm trên giường thêm một lúc, Diệp Thư mới dậy.

Ra ngoài rửa mặt xong, Diệp Thư men theo tiếng nói chuyện đi ra vườn sau. Thì ra hai bố con đang nhổ cỏ trong vườn.

Vì dẫn theo con gái, nên Thạch Lỗi không vào vườn rau mà ở ruộng khoai lang.

Đương nhiên, người nhổ cỏ chỉ có mình Thạch Lỗi, cô con gái nhỏ đội mũ rơm đi theo sau bố. Thấy bố nhổ được một nắm cỏ, cô bé liền cầm ném vào trong chuồng gà.

Nhìn thấy gà vịt mổ thức ăn liền cười khanh khách chạy đi tìm bố. Lại cầm cỏ bố vừa nhổ ném vào, thích thú vô cùng.

Diệp Thư nhìn mà bật cười.

Nghe thấy tiếng động, cô con gái nhỏ nhìn thấy mẹ đến, định chạy về phía Diệp Thư, nhưng đột nhiên dừng bước.

Có lẽ là nhớ đến chuyện lúc trước mẹ đánh mình, còn tủi thân đến đỏ cả hốc mắt.

Cô bé nhìn Diệp Thư, "hừ" một tiếng, xoay người không để ý đến mẹ nữa.

Diệp Thư nhìn mà buồn cười, nhưng không dám cười thành tiếng.

Cũng không để ý đến con gái, trực tiếp nói với Thạch Lỗi: "Nhìn anh mồ hôi nhễ nhại kìa, đừng làm nữa, trong vườn có chút cỏ cũng không sao."

Cô bé thấy mẹ không để ý đến mình, càng tủi thân hơn, liền chạy tới ôm chầm lấy lưng bố.

Diệp Thư mỉm cười, quay sang Thạch Lỗi: "Hình như em nghe anh nói mai xin nghỉ phải không?"

Thạch Lỗi gật đầu: "Ừ, ngày mai chúng ta cùng xin nghỉ, em chuẩn bị đồ đạc đi, anh mua vé."

Còn chưa đợi Diệp Thư lên tiếng, cô bé Tĩnh Nghi đã không nhịn được nữa.

Con bé nhào vào lòng Diệp Thư hỏi: "Mẹ ơi, bố mẹ đi đâu vậy, con cũng muốn đi."

Diệp Thư vừa ôm con gái vừa trả lời cô bé, cũng tiện thể trả lời chồng: "Chúng ta về quê mẹ, nhưng không phải đi bây giờ. Bây giờ đang nóng, chờ mùa thu mát mẻ rồi chúng ta cùng về, đến lúc đó còn có thể lên núi nhặt quả rừng nữa".

Mùa hè nhanh chóng trôi qua, tiết trời ngày càng mát mẻ. Diệp Thư quyết định sẽ về quê.

Hai người xin nghỉ ở nhà máy, mua đặc sản Bắc Thành. Thạch Lỗi đi mua vé tàu, cả nhà chuẩn bị lên đường.

Hơn nữa lần này không chỉ có gia đình ba người bọn họ đi, ông bà nội cũng đi cùng.

Ban đầu ông bà không định đi, nhưng Diệp Thư ra sức thuyết phục, hai ông bà mới đồng ý đi cùng.

Vì vậy lần này Thạch Lỗi mua bốn vé, là ông nội nhờ người ta mua vé giường nằm, đều ở cùng một toa. Con gái còn nhỏ nên không cần mua vé.

Ngoài đặc sản Bắc Thành ra, những thứ khác đều không mang theo, dự định đến lúc đó sẽ lấy trong siêu thị, rồi nói là mua ở huyện.

Nhưng dù vậy hành lý vẫn có ba túi lớn. Chỉ riêng đồ của cô nhóc Tĩnh Nghi đã chiếm một túi, ngoài quần áo giày dép ra, cô bé còn nhất quyết đòi mang theo cả đồ chơi.

Diệp Thư và Thạch Lỗi một túi, hai ông bà một túi.

Diệp Thư còn luộc thêm mấy quả trứng, tráng vài cái bánh kếp, kẹp thêm chút dưa muối. Nhưng số này chỉ đủ ăn trong một ngày.

Hiện tại tuy thời tiết không còn nóng như vậy nữa, nhưng để lâu cũng không được.

Diệp Thư lại mua thêm bánh nướng, loại này để được lâu. Lại ra vườn hái thêm dưa chuột và cà chua, rửa sạch sẽ cho vào túi.

Chuẩn bị cho con gái kẹo mạch nha, bánh gạo và một số đồ ăn vặt khác.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 159



Những thứ khác Diệp Thư không chuẩn bị thêm nữa, đến lúc đó mua cơm ăn trên tàu là được rồi, nhà có người già trẻ nhỏ, chỉ ăn đồ khô thì không được.

Mọi thứ đã chuẩn bị xong, lúc chuẩn bị xuất phát, Diệp Thư bỗng nảy ra một ý, nghĩ ra cách đối phó với phong trào sau này.

Cô vội vàng kéo ông bà nội quay vào nhà, bảo hai ông bà thay bộ quần áo mới mặc khi ra ngoài ra, lại mặc vào bộ đồ cũ đã sờn khoảng sáu bảy phần, là đồ thường mặc ở nhà.

Lấy quần áo đẹp, giày da trong túi ra, thay bằng giày vải, quần áo cũ thường mặc ở nhà bỏ vào.

Nhìn vẻ mặt nghi hoặc của ông bà, Diệp Thư chỉ nói lát nữa sẽ giải thích với hai người sau, bây giờ cứ nghe theo cô đã.

Ông bà thấy Diệp Thư nghiêm túc như vậy, đành đè nén nghi ngờ trong lòng xuống, bắt đầu sắp xếp lại hành lý.

Thấy ông bà nghe lời bắt đầu sắp xếp lại hành lý, Diệp Thư lại kéo Thạch Lỗi xách theo hành lý của ba người chạy về nhà, cũng sắp xếp lại.

Hai người họ thì đơn giản, cứ mặc đồng phục nhà máy là được. Hành lý mỗi người chỉ mang theo hai chiếc quần, Diệp Thư lấy thêm hai chiếc áo ngắn tay, còn Thạch Lỗi thì áo sơ mi trắng.

Chủ yếu là quần áo của con gái hơi khó xử lý, cô bé tuy còn nhỏ nhưng quần áo thì thật sự không ít. Không nói đến đồ Diệp Thư may cho con, chỉ cần ông bà ra ngoài nhìn thấy quần áo vải vóc nào đẹp cũng thích mua cho cháu gái.

Thỉnh thoảng bà nội còn lôi đâu ra mấy bộ đồ bảo cháu gái mặc, cũng không nói là ai cho.

Kỳ thực Diệp Thư và Thạch Lỗi đều biết, chắc chắn là Thạch Chí Viễn mua cho, nhưng bà nội không nói, bọn họ cũng không hỏi.

Cứ như vậy mà lờ mờ cho qua chuyện.

Diệp Thư không có cảm giác gì với những chuyện này, tuy khinh thường cách làm người của Thạch Chí Viễn, nhưng là con dâu, cô không tiện lên tiếng.

Tuy bất bình thay cho Thạch Lỗi, nhưng nói thế nào nhỉ? Mấy năm nay ông ta tuy không quan tâm hỏi han gì đến Thạch Lỗi, nhưng vẫn đều đặn gửi tiền chu cấp nuôi con trai.

Hơn nữa còn âm thầm dành dụm tiền lo chuyện cưới xin cho con trai, biết con trai kết hôn cũng gửi hai nghìn đồng tới. Chứng tỏ trong lòng ông ta vẫn có đứa con trai này.

Đừng coi thường hai nghìn đồng này, bây giờ là những năm sáu mươi, lương một tháng của kỹ sư cũng chỉ được bảy mươi đồng.

Thạch Chí Viễn là một đoàn trưởng, cùng lắm cũng chỉ được hơn trăm đồng một tháng, mà lúc chưa phải là đoàn trưởng thì còn chẳng được đến.

Hơn trăm đồng mỗi tháng đó còn phải trừ đi chi tiêu trong nhà, tiền nong lễ nghĩa, thật ra cũng chẳng còn lại được bao nhiêu.

Cho nên hai nghìn đồng này là rất có giá trị, đưa hai nghìn đồng này rồi, trong tay ông ta sợ là chẳng còn một đồng tiết kiệm nào nữa.

Nói như vậy, Thạch Chí Viễn đối với Thạch Lỗi cũng coi như còn chút lương tâm, dù sao thời buổi này những người bỏ vợ bỏ con cũng không phải là ít. Trước giải phóng ở nhà lấy vợ sinh con, sau đó ra ngoài tham gia cách mạng.

Sau khi cách mạng thắng lợi vào thành phố, chê vợ quê mùa, ly hôn rồi lấy vợ khác cũng không phải là ít, có người thậm chí còn không quan tâm đến con cái trước đây.

Tất nhiên, đây chỉ là suy nghĩ của cô, không đại diện cho Thạch Lỗi.

Mà cô cũng sẽ không áp đặt suy nghĩ của mình lên anh. Trong chuyện này, cô hoàn toàn ủng hộ quyết định của anh.

Nếu anh muốn chấp nhận Thạch Chí Viễn, thì cô sẽ coi như có thêm một trưởng bối, còn nếu anh không muốn nhận, cô cũng sẽ ủng hộ anh.

Nhưng theo cô thấy, bây giờ anh chắc là cũng đang rất mâu thuẫn.

Chấp nhận Thạch Chí Viễn, anh lại không vượt qua được rào cản trong lòng. Dù sao thì chuyện bao năm nay ông ta chưa từng quan tâm đến anh là thật, tuy rằng sau này ông bà nội có nói là đã đưa tiền.

Nhưng mà tình cảm bố con thiếu thốn bao nhiêu năm, đâu phải chỉ cần đưa vài đồng tiền là có thể bù đắp được. Cho nên anh không chấp nhận ông ta cũng là chuyện dễ hiểu.
 
Back
Top