Dịch Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60

Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 140



Người già thường sợ mình già rồi chẳng còn tác dụng gì, lại còn thành gánh nặng cho con cháu.

Biết mình là người quan trọng như vậy trong nhà cháu trai, nếp nhăn trên mặt bà nội thạch cũng giãn ra rất nhiều.

Ngay sau đó Thạch Lỗi mời mọi người dùng bữa tối. Bữa ăn đầu tiên của cặp vợ chồng già khi trở về khá thịnh soạn.

Nấu cháo gạo trắng, rán bánh nhân hẹ, xào rau cải trắng, rồi kho một nồi thịt ba chỉ, thái thêm ít lạp xưởng, cuối cùng là dưa chuột đập.

Có mặn có nhạt, có đặc có loãng, hai ông bà ăn rất ngon miệng. Diệp Thư cũng ăn được kha khá.

Có lẽ vì thấy vợ chồng cháu trai thật lòng muốn họ về, tâm trạng của hai ông bà rõ ràng đã tốt lên trông thấy.

Ăn cơm xong, cả nhà ngồi quây quần trò chuyện, hai ông bà mới kể lại chuyện ở nhà con trai.

Ban đầu khi mới chuyển đến nhà con trai ở, ông bà thực sự rất vui.

Con trai, cháu trai, cháu gái, cả người phụ nữ kia cũng đều rất nhiệt tình.

Vợ sau của Thạch Chí Viễn tên là Tôn Tú Lệ, con trai bà ta sinh tên Thạch Tân, con gái tên Thạch Tĩnh.

Hai ông bà cũng vui vẻ muốn gần gũi con trai và cháu nội hơn. Lúc cháu gái lấy chồng, hai ông bà còn mừng cưới tận hai trăm đồng.

Thế nhưng ở càng lâu, ông bà càng cảm thấy có điều gì đó không đúng.

Họ cứ bóng gió dò hỏi chuyện tiền gửi tiết kiệm, lương hưu của ông bà.

Rồi lại giả vờ buột miệng khen món đồ nào đó tốt ra ra sao, bản thân thích nó đến nhường nào.

Ban đầu ông bà cũng mua cho họ kha khá thứ, Tôn Tú Lệ thì thôi, cháu nội cháu ngoại nói thích thứ gì, ông bà cũng chẳng nghĩ ngợi nhiều, cứ thế mua cho.

Thế nên đám trẻ càng thêm quấn quýt ông bà, khiến hai ông bà không khỏi cảm thán. Quả thực tình m.á.u mủ ruột thịt không gì chia cắt nổi, dù chưa từng chung sống, nhưng chỉ cần ở bên nhau là sẽ tự khắc gần gũi.

Cho đến khi lòng tham của chúng ngày càng lớn, lúc đầu chỉ xin mười mấy, mấy chục đồng, sau này lên hẳn đến vài trăm.

Lúc này ông bà mới bừng tỉnh, thử thăm dò nói mình hết tiền rồi. Ban đầu chúng không tin, vẫn cứ vòi vĩnh ông bà.

Ông bà cắn răng nói mình hết tiền thật rồi, rồi bắt đầu than nghèo kể khổ với con trai.

Cứ thế được một tháng, thấy ông bà quả thực không móc ra được đồng nào. Chúng lại giở trò mới, sai Thạch Tân đến tìm ông bà, nói muốn lấy vợ, mà nhà vợ lại không chịu gả con gái nếu không có nhà riêng. Bảo ông bà nghĩ cách giúp.

Nghe con cháu diễn kịch trước mặt, ông bà chỉ im lặng không nói gì.

Khi lớp vỏ bọc tình thân phai nhạt, tất cả những góc tối phía sau đều theo đó mà nổi lên.

Ông bà lão cũng dần nhìn rõ nhiều chuyện trước đây không thấy.

Tại sao bao năm qua, các cháu chẳng ai về thăm, đến một lá thư cũng không có?

Đến lúc cưới xin, mới rước ông bà lão đến dự.

Tại sao con trai tuy có gửi tiền, trước đây cũng về thăm, nhưng chưa từng mở lời rước ông bà lên thành phố sống cùng?

Từ lúc đến đây, chúng luôn miệng than nghèo kể khổ, hết lòng nịnh nọt ông bà.

Trước đây bị tình thân che mắt, giờ nghĩ lại, sự nịnh nọt có mục đích đó khiến ông bà thấy chán ghét.

Ông bà là người chính trực, nếu không đã chẳng cắt đứt liên lạc với con trai bao năm qua.

Tuy là do bạn bè cũ, nhưng suy cho cùng cũng bởi bản thân ông bà chính trực, người ngay thẳng không chấp nhận chuyện mờ ám.

Bởi vậy nên bao năm qua mới không chấp nhận Tôn Tú Lệ dù đã có hai đứa cháu.

Thấy ông bà không tiếp lời, Thạch Tân đành nói ra mục đích cuối cùng.

Nói rằng không có tiền mua nhà, nhà ở Bắc Thành cũng được, sau này có thể lên đó chăm sóc ông bà.

Nghe vậy, ông bà tức giận, lập tức đuổi người ra khỏi phòng.

Nhưng hai người vẫn chưa từ bỏ ý định, cho rằng con trai không biết chuyện này.

Những chuyện này đều là do Tôn Tú Lệ bày mưu tính kế, con trai chắc chắn không hay biết.

Ai ngờ, nghe ông bà nói xong, Thạch Chí Viễn không những không an ủi, mà còn chẳng mắng con trai một câu.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 141



Lại còn hùa theo con trai, bảo ông bà cho Thạch Tân mượn nhà để cưới vợ, sau này vợ chồng nó tiện bề chăm sóc ông bà.

Lúc này, ông bà mới biết con trai đã không còn là đứa con ngoan hiền ngày nào. Bao năm qua, nó đã thay đổi đến mức không nhận ra.

Ông bà lập tức thu dọn đồ đạc, chuẩn bị về quê.

Thấy ông bà thật sự nóng giận, Thạch Chí Viễn mới nói thật với bố mẹ.

Hóa ra Thạch Tân thật sự đã có bạn gái, cũng sắp cưới, chuyện cần nhà là thật. Vì là cháu gái của sếp Thạch Chí Viễn, sợ hỏng việc nên cả nhà đành chấp nhận.

Ai ngờ đâu, đến lúc bảo Tôn Tú Lệ đưa tiền mua nhà, mới phát hiện số tiền trong nhà đã bị bà ta mang về nhà mẹ đẻ hết rồi.

Trong nhà đã không còn một xu dính túi. Bắt Tôn Tú Lệ đi đòi, thì bà ta bảo đã xây nhà, lo cho mấy đứa cháu trai lấy vợ hết rồi, nên không đòi được đồng nào.

Vì nhà Tôn Tú Lệ ở nông thôn, năm đó Thạch Chí Viễn được nhà bà ta cưu mang lúc bị thương, cho nên hai người đã nảy sinh tình cảm.

Mấy năm trước, lúc đói kém, cũng nhờ Tôn Tú Lệ giúp đỡ, họ mới có thể sống sung túc như vậy, còn lo cho mấy đứa cháu trai lấy vợ.

Thạch Chí Viễn giận dữ, bắt Tôn Tú Lệ giao quyền quản lý tài chính, và nói sau này sẽ không đưa tiền cho bà ta nữa.

Tôn Tú Lệ nghe vậy thì hoảng hốt, không đưa tiền cho mình thì sau này còn mặt mũi nào về nhà mẹ đẻ nữa.

Phải biết là, mỗi lần về nhà mẹ đẻ, bà ta đều mang theo tiền bạc và quà cáp, được mọi người vây quanh như sao.

Nghĩ đến việc sau này về quê không còn được hưởng thụ cảm giác đó, bà ta không thể chấp nhận được.

Thế là bà ta bày mưu cho Thạch Chí Viễn, rước ông bà lên, một là để tỏ lòng hiếu thảo, hai là có thể lấy được tiền, bà ta không tin cháu gái lấy chồng mà ông bà lại không cho đồng nào. Thứ ba là để ông bà mua nhà cho Thạch Tân.

Kế hoạch đã được vạch ra, ông bà cũng như bà ta mong muốn, cho Thạch Tĩnh hai trăm đồng tiền cưới. Còn mua cho các cháu rất nhiều đồ.

Chỉ là khi nhắc đến chuyện mua nhà, ông bà bắt đầu giả vờ nghèo khổ, khiến Thạch Tân đòi hỏi căn nhà ở Bắc Thành.

Nghe xong đầu đuôi câu chuyện, ông bà càng thêm thất vọng về con trai, phản bội mẹ của Thạch Lỗi chỉ vì một người phụ nữ như vậy.

Không đúng, Thạch Lỗi đã gửi trả hai nghìn đồng rồi mà, đáng lẽ ra họ không thiếu tiền mới phải.

Nghe chuyện đó xong, mặt ông bà lão liền biến sắc.

Lúc ấy, Thạch Chí Viễn cũng chẳng nói gì, nhưng tối đó, hai người đã cãi nhau một trận long trời lở đất trong phòng ngủ. Tiếng bát đĩa vỡ loảng xoảng.

Một lát sau, Thạch Chí Viễm cầm cuốn sổ tiết kiệm đi vào.

Ông ta đưa cuốn sổ tiết kiệm cho ông bà lão: "Đây là cho Thạch Lỗi, dù nó có muốn hay không, con cũng phải đưa cho nó."

"Con biết con có lỗi với nó, nó có hận con cũng được, nhưng tiền nong thì cứ để nó nhận, coi như là quà gặp mặt con trai."

Nói rồi, hốc mắt ông ta đỏ hoe, òa khóc trước mặt hai ông bà lão: "Bố mẹ, con hối hận rồi…." Có lẽ là do hơi men, ông ta đã nói ra hết những điều chất chứa trong lòng.

Hóa ra lúc ấy, Thạch Chí Viễn bị thương ở nhà Tôn Tú Lệ, bố mẹ bà ta lại là người trọng nam khinh nữ, nên bà ta sống rất khổ sở, cả ngày không có cơm ăn đã đành, còn bị đánh đập.

Khi đó, Tôn Tú Lệ rất ít nói, cả ngày chẳng lúc nào ngơi tay, chăm sóc Thạch Chí Viễn rất chu đáo.

Thạch Chí Viễn thấy thương bà ta, nên cũng quan tâm bà ta nhiều hơn. Có lẽ Thạch Chí Viễn là người đầu tiên đối xử tốt với bà ta như vậy, nên khi đó bà ta rất dựa dẫm vào ông ta.

Lúc đó còn trẻ, ông ta với mẹ của Thạch Lỗi lại là thanh mai trúc mã từ nhỏ.

Lớn lên, được sự ủng hộ của hai bên gia đình nên tự nhiên đến với nhau.

Khi gặp một người phụ nữ hoàn toàn khác với mẹ của Thạch Lỗi, lại đối xử tốt và dựa dẫm vào mình, ông ta đã ngỡ rằng mình yêu Tôn Tú Lệ.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 142



Mẹ của Thạch Lỗi là người trí thức, thanh lịch, vì cuộc sống sung túc, lại có học thức nên rất có chính kiến. Bởi vậy, trước mặt Thạch Chí Viễn, bà ấy luôn bình đẳng, có chính kiến riêng, không dễ dàng chiều theo ý ông ta.

Còn Tôn Tú Lệ thì khác, bà ta luôn ngưỡng mộ Thạch Chí Viễn, dù ông ta nói gì cũng đều nghe theo và phục tùng. Cái tôi của một người đàn ông như ông ta đã được Tôn Tú Lệ thoả mãn.

Bởi vậy nên năm đó ông ta mới quyết tâm ly hôn với mẹ của Thạch Lỗi và cưới Tôn Tú Lệ.

Sau khi kết hôn, những vấn đề giữa hai người dần dần lộ ra.

Trước đây, khi nói chuyện với mẹ của Thạch Lỗi, dù ông ta nói gì, bà ấy cũng có thể bắt kịp chủ đề và đưa ra ý kiến của mình.

Tôn Tú Lệ thì không như vậy, bà ta chỉ biết nói "Anh Chí Viễn giỏi quá", cho dù là trong nhà hay ngoài xã hội, bà ta đều không giúp được gì, ngược lại còn chỉ biết cản trở ông ta.

Không phải hôm nay thì ngày mai, ông ta lại đau đầu vì bà ta gây chuyện với nhà này vì con gà, rồi lại đánh nhau với nhà kia vì con vịt.

Đặc biệt là nhà mẹ vợ, từ sau khi Tôn Tú Lệ gả cho ông ta, thái độ của họ đã thay đổi hẳn.

Có lẽ vì từ nhỏ không được coi trọng, nên khi bố mẹ và anh chị em thay đổi thái độ, Tôn Tú Lệ liền lên mặt.

Và bà ta chìm đắm trong hư vinh mà không thể thoát ra được. Những năm qua, không chỉ đưa tiền, bà ta còn lợi dụng danh tiếng của Thạch Chí Viễn để kiếm không ít lợi ích cho người nhà.

Tuy Thạch Chí Viễn biết chuyện và đã xử lý ổn thỏa, nhưng những ảnh hưởng xấu đã tạo ra thì không thể dễ dàng xoá đi được.

Nếu không phải những năm trước ông ta lập được nhiều công lao, thì đã bị bà ta liên lụy đến mức phải xuất ngũ rồi.

Cũng chính bởi vì có bà ta cản trở, mà hiện tại ông ta mới chỉ là Phó đoàn trưởng, mãi không thể lên chức chính thức.

Thạch Chí Viễn đã muốn ly hôn với bà ta từ lâu rồi, hai người cũng đã ly thân nhiều năm, nhưng chỉ cần nhắc đến chuyện ly hôn là bà ta lại làm mình làm mẩy, thêm vào đó, năm đó ly hôn đã có lỗi với Thạch Lỗi rồi.

Bây giờ ly hôn nữa lại làm tổn thương hai đứa nhỏ, nên ông ta mới chần chừ chuyện ly hôn.

"Con trai, con dẫm phải gai là do con tự đi, bây giờ như vậy con trách ai được. Chỉ có thể tự mình chịu đựng thôi."

"Tuy nhiên, hai đứa con của con, con không thấy chúng đã bị Tôn Tú Lệ dạy hư rồi sao? Chẳng còn chút nào ra dáng con nhà gia giáo."

"Hoàn toàn giống Tôn Tú Lệ, thiển cận, nhỏ nhen."

"Người nông thôn còn có những phẩm chất tốt đẹp như chất phác, thật thà, mộc mạc."

"Con xem hai đứa con của con có gì?"

Học thức không được, phẩm chất đạo đức không có, nói là người nhà họ Thạch còn thổ thẹn với tổ tiên của chúng ta.

Nghe bố mẹ nói những lời khó nghe như vậy, mặt Thạch Chí Viễn đỏ bừng, chẳng nói được câu nào.

Ông nội Thạch nói thẳng: "Người nông thôn không phải là không tốt, vợ Lôi Tử cũng là người nông thôn đấy thôi, vẫn rất tốt!"

"Chỉ là mắt nhìn người của con kém quá, chọn phải người như Tôn Tú Lệ, nên mới sinh ra hai đứa con giống hệt bà ta."

Nghe bố mẹ nói xong, Thạch Chí Viễn cũng bắt đầu nghĩ đến hai đứa con của mình. Những chuyện trước đây không để ý, bây giờ nhớ lại, đúng là giống như lời bố mẹ nói.

Hai đứa con có tính cách y hệt nhà ngoại, chỉ khôn lỏi vặt, không có đầu óc.

Mọi toan tính đều thể hiện ra mặt, nhìn là biết ngay.

Trong lòng ông ta cũng hiểu rõ, hai đứa con đều đã lớn, tính cách đã định hình rồi. Nói cách khác, hai đứa đều vô dụng.

Không nói đến chuyện mong chúng có tiền đồ gì, chỉ sợ sau này không có ông ta, chúng còn chẳng sống nổi cuộc sống bình thường.

Thạch Chí Viễn nghĩ thông suốt, tâm trạng nặng nề bỏ đi.

Hai ông bà cũng không còn cách nào khác, hai đứa trẻ đều đã lớn như vậy, muốn sửa cũng không sửa được. Vả lại, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Dù bề ngoài có thay đổi, nhưng bên trong cũng không khác đi được.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 143



Chẳng trách người ta mới có câu "mua ngựa xem chuồng." Lấy vợ cũng vậy.

Muốn lấy con gái nhà người ta, thì phải xem mẹ cô gái đó thế nào. Nếu người mẹ tốt, thì cô gái đó đa phần cũng không đến nỗi nào.

Còn nếu người mẹ không ra gì, thì cô con gái đa phần cũng có vấn đề.

Đương nhiên, chuyện này cũng không phải là tuyệt đối, chỉ là đa số đều như vậy.

Lời tuy khó nghe, nhưng lại là sự thật.

Hai ông bà cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ biết thở dài ngao ngán.

Từ đó về sau, không khí trong nhà thay đổi hẳn. Hai đứa cháu trước đây quấn quýt lấy ông bà, giờ cũng chẳng thèm ngó ngàng gì đến, coi như không thấy.

Còn Tôn Tú Lệ, khi có Thạch Chí Viễn ở nhà thì còn đỡ, hễ ông ta đi vắng là y như rằng bà ta lại đập phá đồ đạc, chẳng lúc nào yên ổn.

Hai ông bà không thể ở lại đó được nữa, bàn bạc một hồi, quyết định về nhà.

Trước khi về, ông bà nói thẳng với vợ chồng Thạch Chí Viễn rằng căn nhà đã sang tên cho Thạch Lôi rồi, họ không cần phải bận tâm nữa.

Nghe ông bà nói vậy, trừ Thạch Chí Viễn ra, sắc mặt ba người còn lại đều vô cùng khó coi. Thạch Tân lập tức đứng phắt dậy, đi thẳng đến trước mặt ông bà, giơ tay chỉ thẳng mặt hai người.

Miệng mắng: "Lời mẹ tôi nói đúng thật, ông bà quả nhiên không coi tôi là cháu, trong lòng chỉ có mỗi Thạch Lỗi."

"Hai người già kia, đúng là uổng công chị tôi phải đích thân đến mời ông bà, hóa ra lại thiên vị như vậy."

"Đã thiên vị như thế, sao ông bà còn ở nhà tôi làm gì? Sao không đến chỗ tên Thạch Lỗi kia mà dưỡng già?"

Nghe vậy, Thạch Chí Viễn tức giận đánh cho Thạch Tân một trận.

Thế nhưng ông bà cũng không thể ở lại đó được nữa, lập tức thu dọn đồ đạc, đòi về nhà.

Dù Thạch Chí Viễn có khuyên can thế nào cũng vô ích.

Không còn cách nào khác, Thạch Chí Viễn đành phải mua vé, đích thân đưa ông bà ra nhà ga.

Tuy nhiên, trước khi đi, ông ta cố sống cố c.h.ế.t bắt hai ông bà mang hai nghìn đồng kia về.

Nói đến đây, bà nội lấy hai nghìn đồng ra, lần này là tiền mặt.

Thạch Lỗi vẫn không muốn nhận, đang định từ chối thì nhìn thấy ánh mắt van nài của bà nội.

Chỉ đành nuốt lời từ chối vào bụng, anh không nỡ.

Người anh không nỡ không phải là Thạch Chí Viễn, mà là bà nội.

Dù trong lòng vẫn còn canh cánh chuyện ông bà đến nhà Thạch Chí Viễn, nhưng dù sao ông bà cũng là người nuôi anh khôn lớn, tình cảm rất sâu nặng.

Nhìn bà nội vì chuyện này mà tiều tụy đi nhiều, anh không thể thốt ra lời từ chối.

Nhưng anh cũng không muốn nhận một cách dễ dàng như vậy, anh khó xử nhìn sang Diệp Thư.

Diệp Thư cũng không nói gì, cô biết phải làm sao bây giờ?

Nhận thì bà nội vui, còn anh thì khó xử. Không nhận thì anh không sao, nhưng bà nội lại buồn lòng.

Chuyện này đành để Thạch Lỗi tự quyết định.

Dù Thạch Lỗi có cản thế nào, bà nội vẫn kiên quyết dúi vào tay anh hai nghìn đồng.

Nhìn Thạch Lỗi, hai ông bà cảm động thấy rõ, đúng là đứa trẻ mình nuôi nấng, thật biết điều.

Hai ông bà biết Thạch Lỗi không muốn nhận số tiền này, vợ chồng anh hiện tại cũng không thiếu thút gì, anh nhận chỉ vì sợ ông bà buồn lòng.

Trong lòng hai ông bà cũng nghĩ, chỉ làm khó cháu trai một lần này thôi.

Đây cũng là lần cuối cùng hai ông bà lo liệu cho con trai.

Hai đứa con của Thạch Chí Viễn bên kia, sau này e là không trông cậy được gì, tuy rằng sau này Thạch Chí Viễn có lương hưu, cũng có thể vào ở trong khu nhà dành cho cán bộ về hưu, nhưng người ta sao có thể sống mà không có người thân bên cạnh?

Sau này cho dù ở trong khu nhà dành cho cán bộ về hưu, người có con cái thường xuyên đến thăm nom và người không con cái cũng khác nhau.

Thạch Lỗi nhận tiền, sau đó liền đưa cho vợ, hai ông bà ở bên cạnh nhìn, cũng không nói gì.

Diệp Thư nhận lấy tiền, bề ngoài là cất vào túi xách của mình, trên thực tế là cất vào trong quầy hàng ở siêu thị.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 144



Nói chuyện thêm một lúc, thấy hai ông bà có vẻ mệt mỏi, Thạch Lỗi bèn đưa vợ về nhà, để ông bà nghỉ ngơi.

Ông bà nội về rồi, Thạch Lỗi thật sự nhẹ nhõm hơn không ít, ít nhất là không cần tan làm là phải vội vàng về nhà nấu cơm nữa.

Thời gian bước sang tháng 9, Diệp Thư đã gần đến ngày dự sinh, những thứ cần dùng khi sinh nở đều đã chuẩn bị xong từ lâu.

Chăn ủ, tấm lót, tã lót cho em bé cũng đã chuẩn bị đầy đủ.

Sữa bột, bình sữa, phấn rôm đều là loại tốt nhất lấy từ siêu thị.

Tất cả các loại giấy tờ, tiền bạc đều được để chung một chỗ, khi nào cần thì chỉ cần lấy ra là có thể đi được.

Người lớn thì nôn nóng chuẩn bị chào đón sinh linh bé nhỏ, còn em bé trong bụng thì lại rất bình tĩnh, đã quá ngày dự sinh mấy ngày rồi mà vẫn chưa có động tĩnh gì.

Mãi cho đến ngày mùng 1 tháng 10, lúc sáng sớm thức dậy, Diệp Thư đã cảm thấy bụng dưới hơi đau tức.

Đến trưa, cô bắt đầu thấy bụng đau từng cơn.

Diệp Thư biết là mình sắp sinh rồi, mấy ngày trước khi sinh cô rất hồi hộp, nhưng đến lúc này, khi cơn đau thực sự ập đến, Diệp Thư lại thấy mình rất bình tĩnh.

Sáng nay, khi cảm thấy bụng hơi khó chịu, cô đã bảo Thạch Lỗi giúp gội đầu, tắm rửa.

Bây giờ chỉ cần cầm theo đồ đạc là có thể đến bệnh viện.

Diệp Thư gọi Thạch Lỗi lại, bảo anh cầm đồ đạc, dìu cô đến bệnh viện.

Bề ngoài Thạch Lỗi tỏ ra bình tĩnh nghe theo lời vợ, bảo cầm đồ thì cầm đồ, bảo dìu thì dìu.

Nhưng nếu để ý kỹ sẽ thấy bước chân anh đã loạng choạng.

Hai ông bà cũng chạy đến, Diệp Thư thế này thì không thể đi xe đạp được nữa.

May mà trong nhà có chiếc xe ba gác chở than, giống như xe bò kéo, chỉ là nhỏ hơn xe bò kéo một chút, kéo cũng nhẹ nhàng hơn.

Xe đã được lau chùi sạch sẽ từ trước, bây giờ chỉ cần trải chăn gối lên là được.

Bà nội ôm ra hai chiếc chăn bông cũ trải lên trên.

Bà đỡ Diệp Thư ngồi lên xe, lúc này thời tiết đang ấm áp, không cần đắp chăn cũng đã đủ ấm.

Sau khi để đồ đạc đã chuẩn bị cho việc sinh nở lên xe, bà mới để Thạch Lỗi kéo xe phía trước, hai ông bà đẩy xe phía sau, cùng nhau đi đến bệnh viện.

Chưa đến bệnh viện, Diệp Thư đã cảm thấy cơn đau ngày càng dữ dội, đến khi vào đến bệnh viện thì đã đau đến mức không nói nên lời.

Thạch Lỗi đi làm thủ tục nhập viện, bà nội dìu Diệp Thư đến phòng khám để kiểm tra.

Kết quả khi khám, cổ t* c*ng đã mở ba phân, bác sĩ vội vàng yêu cầu người nhà đưa sản phụ đến phòng sinh, lúc này Diệp Thư đã không thể tự đi được nữa, phải nhờ người nhà đẩy xe lăn.

Lúc Thạch Lỗi làm thủ tục xong quay lại thì Diệp Thư đã được đưa vào phòng sinh.

Diệp Thư vào phòng sinh, Thạch Lỗi ở bên ngoài lo lắng đi đi lại lại, lúc này chưa có chuyện người nhà được vào phòng sinh cùng, nên anh chỉ có thể đứng ngồi không yên ở bên ngoài chờ đợi.

Một tiếng đồng hồ trôi qua, anh chẳng biết mình đã đi lòng vòng bao nhiêu lần, đến bữa trưa cũng chưa kịp ăn. Bà nội liền bảo ông nội ra nhà hàng quốc doanh mua chút đồ ăn về.

"Tiện thể xem có canh gà gì không thì mua thêm ít mang về, đợi cháu dâu sinh xong thì bồi bổ."

Đồ ăn ông nội xách từ nhà hàng quốc doanh về vẫn còn nguyên trên ghế, anh còn chưa động đũa.

Bỗng một tiếng con nít khóc oe oe vang lên, anh vội vàng chạy ra cửa phòng sinh, ghé mắt nhìn vào trong.

Ban đầu chẳng nhìn thấy gì, một lát sau thì thấy y tá ôm một đứa bé được quấn trong chăn đi ra.

Y tá mở cửa, vì hôm nay chỉ có Diệp Thư sinh nên trước cửa rất vắng vẻ, chỉ có ba người nhà anh đang đợi.

Tuy nhiên, y tá vẫn hỏi: "Người nhà của sản phụ Diệp đâu ạ?"

"Có, là tôi!" Anh vội vàng đáp, hai ông bà cũng vội vàng tiến lên.

Y tá trao đứa bé cho anh: "Chúc mừng anh chị, là con gái, mẹ tròn con vuông."

Anh nhận lấy đứa bé một cách cứng ngắc, rồi vội vàng hỏi: "Bác sĩ, vợ tôi đâu rồi? Cô ấy có sao không?"
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 145



Thấy anh không vội xem con mà lo lắng cho vợ trước, y tá có vẻ hài lòng về thái độ của anh.

"Vợ anh khỏe mạnh, theo dõi thêm nửa tiếng nữa là vào với vợ được rồi. Con gái anh ngoan lắm, thương mẹ nên ra rất nhanh."

Nói xong, y tá quay vào phòng sinh.

Thật ra anh sốt ruột nên mới thấy thời gian trôi chậm như vậy.

Diệp Thư vào phòng sinh chỉ hơn một tiếng đồng hồ là sinh xong, có thể nói là khá nhanh.

Có người sinh mấy tiếng đồng hồ, thậm chí một hai ngày cũng có. Ngược lại, trường hợp như Diệp Thư, sinh con chỉ trong hơn một tiếng là rất ít.

Bảo sao người ta hay nói con gái là phúc thần, từ lúc mang thai đến lúc sinh nở đều không hề hành mẹ, rất suôn sẻ đến với thế giới này.

Đúng là áo bông nhỏ của bố mẹ. Điều này cũng đặt nền móng cho vị thế trong gia đình sau này.

Sau này, dù hai vợ chồng có sinh thêm mấy đứa con nữa thì đứa trẻ này vẫn là đặc biệt nhất.

Là đứa con được sinh ra với bao mong đợi của hai vợ chồng.

Anh để hai ông bà bế đứa bé về phòng bệnh trước, dặn dò nhất định phải trông chừng cẩn thận.

Diệp Thư đã kể cho mọi người nghe chuyện tráo con ở bệnh viện rồi, tuy không mấy tin nhưng mọi người vẫn ghi nhớ trong lòng.

Đặc biệt là Thạch Lỗi, anh nhất định không thể để ai tráo mất chiếc áo bông nhỏ của mình được.

Ông bà nội bế cháu về phòng bệnh, còn mình anh đứng đợi vợ trước cửa phòng sinh.

Khi Diệp Thư được đẩy ra ngoài, trông cô rất khỏe. Sinh con tuy tốn sức nhưng vì con gái thương mẹ nên chưa kịp để Diệp Thư dùng sức thì con đã tự chui ra rồi.

Tuy không mất sức lắm nhưng đau thì vẫn là đau thật, nhìn thấy anh liền rưng rưng nước mắt, nước mắt cứ thế rơi xuống.

Anh bước tới ôm vợ, cũng rơm rớm nước mắt: "Vợ ơi, em vất vả rồi!”

Diệp Thư lắc đầu: "Anh nhìn con chưa, có xinh không?"

Anh nhận lấy xe lăn, đẩy cô về phòng bệnh: "Anh vào xem sau."

Nhìn tình cảm của đôi vợ chồng son, các y tá và bác sĩ xung quanh đều không khỏi ghen tị.

Họ còn đang lo người nhà sẽ chê bai khi sinh con gái, không ngờ người chồng lại không thèm nhìn con mà chỉ lo lắng cho vợ.

Anh đẩy vợ về phòng bệnh, ông bà nội đang bế cháu ở trong đó.

Nhìn thấy Diệp Thư đi vào, bà nội vội vàng vén chăn bông trên giường ra, để Thạch Lỗi bế cô lên giường.

Bà nói với Diệp Thư: "Vất vả rồi, cháu dâu."

Thạch Lỗi bế vợ đặt lên giường, đắp chăn cho vợ, sau đó lấy canh gà trong phích trên bàn ra, đút cho vợ.

Cô mím môi không uống, mắt cứ nhìn chằm chằm vào nôi em bé: "Để em xem con đã, lát nữa em uống."

Bà nội vội vàng bế đứa bé trong nôi lên, bế đến trước mặt cô, miệng còn nói: "Để mẹ cháu xem nào, công chúa nhỏ của chúng ta có phải rất xinh không?"

Nói rồi bà cúi người xuống để cô nhìn rõ hơn.

Cô đưa tay ra muốn bế, bà nội cẩn thận đặt đứa bé vào lòng cô, rồi giúp cô điều chỉnh tư thế để đứa bé nằm được thoải mái hơn.

Có lẽ cảm nhận được mùi của mẹ, đứa bé bặm bặm cái miệng nhỏ nhắn, dụi đầu vào lòng cô.

Tim cô mềm nhũn.

Trẻ con mới sinh thì có gì đẹp? Vậy mà cô lại thấy con gái mình thật xinh xắn, ngắm mãi không biết chán. Đúng là con gái của cô.

Cô không chỉ tự mình ngắm nghía mà còn gọi anh lại cùng xem, hai người vừa xem vừa bàn tán.

Cô nói: "Con gái em xinh đẹp giống em."

Anh nói: "Mũi giống anh này, sống mũi cao lắm."

Cô lại nói: "Da trắng giống em, mí mắt dài thế này, sau này mắt chắc chắn sẽ to."

...

Hai người già đứng bên cạnh nhìn gia đình ba người, trong lòng cũng cảm thấy mãn nguyện.

Để cô bế con một lúc, bà nội vội vàng tiến lên đón lấy.

"Tiểu Diệp, chắc cháu đói rồi, uống canh trước đi, sau này có nhiều thời gian bế con lắm. Bây giờ chưa thể ngồi bế con lâu được, nếu không sau này sẽ bị đau tay đau lưng đấy."

Nghe vậy, Thạch Lỗi vội vàng bưng bát canh gà đến cho cô, rồi lấy thêm một cái thìa, định đút cho cô.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 146



Anh bóc hai quả trứng gà, cho vào bát canh, để cô ăn cùng.

Cô cũng thật sự rất đói, trưa nay còn chưa kịp ăn cơm thì đã chuyển dạ, đến giờ bụng đã đói meo rồi.

Nhìn cô ăn uống ngon lành, bà nội xót xa nói: "Vất vả cho cháu rồi, hôm nay không kịp nấu cơm."

"Bát canh gà này là mua ở nhà hàng quốc doanh, lúc ninh canh chắc là cho nhiều nước nên canh hơi loãng."

"Chút nữa bà sẽ về nhà bắt gà hầm canh cho cháu."

Người phụ nữ nằm giường bệnh bên cạnh nhìn người nhà vây quanh cô như sao vây lấy trăng, nhìn cô vừa uống canh gà vừa ăn trứng gà, vậy mà vẫn còn nói là vất vả. Ánh mắt ghen tị không giấu đi đâu được.

Lúc đầu còn tưởng là sinh con trai nên mới huy động cả nhà đến như vậy, ai ngờ lại toàn gọi là "công chúa nhỏ", xem ra là con gái rồi.

Nghĩ đến việc mình sinh con gái, mẹ chồng ngay lập tức trở mặt bỏ về, chồng cũng mặt mày sa sầm.

Cô ta từ hôm qua đến giờ mới chỉ ăn được hai cái bánh bao, bụng đã sớm đói đến kêu ùng ục, chồng nói là về nhà lấy cơm mà đến giờ vẫn chưa thấy đâu.

Đúng là người ăn không hết, kẻ lần chẳng ra, số cô ta sao lại khổ thế này, cùng là sinh con gái, nhìn người ta được cả nhà vây quanh chăm sóc, còn được uống canh gà.

Nghe nói còn chưa hết, về nhà còn định bắt gà hầm canh nữa. Còn cô ta thì đừng nói là canh gà, đến một bữa cơm no cũng khó.

Nghĩ đến đây, nhìn đứa con gái bé bỏng của mình, cô ta không khỏi đau lòng, nước mắt cứ thế lăn dài trên má.

Lúc này Diệp Thư đã uống hết bát canh gà, anh đỡ cô nằm xuống, đắp chăn cho cô, bảo cô nhắm mắt nghỉ ngơi.

Cô cũng thật sự rất mệt, dặn dò anh trông con cẩn thận rồi không lâu sau thì chìm vào giấc ngủ.

Thấy cô đã ngủ, mọi người đều hạ thấp giọng, anh bảo hai ông bà về nhà nghỉ ngơi.

Ở đây đã có anh rồi, chiều nay chắc là không có việc gì đâu.

Hai ông bà đồng ý, không phải vì mệt mà là muốn về nhà chuẩn bị những món ăn bổ dưỡng cho cô.

Nhìn đứa bé thêm một lúc, hai người mới ra về.

Hai người họ vừa đi, cửa phòng bệnh lại được mở ra, một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi bước vào, tay cầm hộp cơm.

Anh ta đi thẳng đến giường bệnh bên cạnh Diệp Thư. Người phụ nữ trên giường thấy anh ta bước vào, sa sầm nét mặt: "Anh còn biết đường đến đấy à? Bây giờ đã là mấy giờ rồi? Anh muốn tôi c.h.ế.t đói luôn phải không?"

Người đàn ông mở hộp cơm, đưa cho cô ta: "Em nghĩ tôi muốn về muộn thế này à? Tôi phải về nhà nấu cơm cho em chứ? Mẹ tôi không khỏe, tôi còn phải chăm sóc bà ấy."

Người phụ nữ nhìn thấy bánh bao ngô trong hộp cơm, sắc mặt càng khó coi hơn, giọng cũng lớn hơn: "Vương Hồng Bân, tôi sinh con cho anh, anh chỉ cho tôi ăn cái này thôi sao?"

Người đàn ông có lẽ cũng cảm thấy có lỗi, nhỏ giọng nói: "Tôi cũng muốn làm gì đó ngon ngon cho em ăn lắm chứ, nhưng nhà mình có gì đâu. Hơn nữa, ăn cái này thì sao? Có người còn không có mà ăn kìa?"

"Vương Hồng Bân, anh nói năng như vậy mà nghe được à? Trứng gà tôi dành dụm đâu? Chân giò nhà mẹ đẻ tôi cho để tôi ở cữ đâu?" Người phụ nữ vừa nói vừa khóc.

Người đàn ông thấy người phụ nữ lớn tiếng làm ầm ĩ, cũng tức giận quát: "Đẻ được đứa con gái mà cũng đòi ăn chân giò, ăn trứng gà. Cô chỉ muốn sướng cái thân cô thôi. Không sinh được con trai, cô còn mặt mũi mà nói à?"

Nghe vậy, người phụ nữ òa khóc nức nở.

Đứa bé trong nôi bên cạnh họ cũng khóc theo.

Diệp Thư đã tỉnh dậy khi người phụ nữ bắt đầu lớn tiếng, nhưng chuyện nhà người ta cô không tiện xen vào.

Cô bèn bảo Thạch Lỗi bế đứa bé sang, tự mình ôm lấy, sợ lát nữa đứa nhỏ lại sợ hãi.

Dù được ôm trong lòng, nhưng tiếng ồn ào vẫn khiến đứa bé giật mình, sợ hãi òa khóc.

Thấy con gái cưng khóc, Thạch Lỗi không thể khoanh tay đứng nhìn được nữa.

Anh đứng dậy, mặc kệ đứa bé đang khóc nức nở, hướng về phía hai người đang cãi nhau mà nổi giận.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 147



"Đừng cãi nhau nữa, đây là bệnh viện, không phải nhà các người, dọa con tôi thì các người đền được à?"

Hai người kia lập tức im bặt, người phụ nữ cũng vội vàng bế con mình lên dỗ dành.

Diệp Thư cũng ôm đứa bé dỗ dành, cô bé tuy đã nín khóc nhưng vẫn thỉnh thoảng nấc lên, trông thật đáng thương.

Miệng nhỏ vẫn chép chép, trông có vẻ đói bụng. Không biết bây giờ có thể cho em bé b.ú sữa được chưa.

Cả hai đều là lần đầu làm bố mẹ, thật sự không biết làm sao với đứa trẻ nhỏ như vậy.

Cuối cùng, Thạch Lỗi phải chạy đi hỏi bác sĩ, rồi mới quay lại nói với vợ.

"Bác sĩ nói có thể cho em bé uống chút nước ấm trước, tối hãy cho b.ú sữa." Thạch Lỗi vừa nói vừa rót nước vào bình sữa.

Diệp Thư bế đứa bé, Thạch Lỗi cẩn thận đưa núm v.ú giả vào miệng cô bé, cô bé lập tức m*t mát.

Đôi vợ chồng trẻ ngắm nhìn con gái một lúc lâu.

Uống nước xong, đứa bé nhanh chóng ngủ thiếp đi trong lòng mẹ. Thạch Lỗi bế con đặt vào nôi, cẩn thận đắp chăn cho con.

Sau đó anh mới để vợ nằm xuống nghỉ ngơi.

Lần này, Diệp Thư ngủ một mạch đến tối mới tỉnh. Vừa tỉnh dậy đã thấy ông bà nội đã đến, đang đứng cạnh nôi ngắm nhìn đứa bé.

Thấy Diệp Thư tỉnh dậy, bà vội vàng bước tới. Thạch Lỗi vốn đã đứng cạnh giường, thấy vợ định ngồi dậy liền vội vàng đỡ cô.

Diệp Thư muốn đi vệ sinh, Thạch Lỗi liền ngồi xổm xuống đi giày cho cô, sau đó mặc áo khoác mà ông bà vừa mang đến cho cô.

Anh còn đội mũ cho cô, nhà vệ sinh lúc này đều là nhà vệ sinh công cộng ở cuối hành lang nên phải mặc ấm một chút kẻo bị cảm lạnh.

Giúp Diệp Thư mặc xong, Thạch Lỗi liền dìu cô ra ngoài. Đi vệ sinh xong quay lại, Thạch Lỗi để Diệp Thư ngồi trên giường, còn mình thì lấy chậu pha nước ấm để Diệp Thư rửa tay.

Bữa tối nay của Diệp Thư thật sự rất thịnh soạn, ông bà nội vừa về nhà đã làm thịt một con gà, sau đó đem hầm.

Bà nội còn gói sủi cảo, đợi gà hầm xong, bà gắp thịt gà ra, sau đó dùng nước luộc gà nấu sủi cảo, cho thêm ít rau xanh. Trông thật ngon miệng.

Bà còn cho hai cái đùi gà vào phích giữ nhiệt mang đến.

Hôm nay, ông bà nội mang sang hai bình giữ nhiệt và một hộp cơm.

Một bình đựng canh gà hầm hạt kê, bình còn lại là đùi gà, cánh gà. Toàn là đồ tẩm bổ cho Diệp Thư.

Trong hộp cơm là bánh bao và trứng rán, là phần của Thạch Lỗi.

Vợ chồng Diệp Thư ăn ngay tại phòng bệnh, sản phụ giường bên cạnh và chồng nhìn mà nuốt nước miếng thèm thuồng. Thơm quá đi thôi!

Lúc cô ngủ, Thạch Lỗi đã ăn xong và về nhà lấy thêm bánh bao. Lần này thì có thêm đĩa rau xào cho vợ.

Đang ăn thì con gái khóc ré lên, bà nội bảo vợ chồng cô cứ ăn tiếp, bà bế cháu ra khỏi nôi.

Sờ vào người cô bé, bà biết ngay là tè dầm, vội vàng mở tã để thay.

Ai ngờ đâu, cô bé không chỉ tè mà còn ị nữa. Phân su đen sì, nhầy nhụa bám đầy tã.

Vợ chồng Diệp Thư hơi lo lắng, sợ con có vấn đề gì. Bà nội bảo là phân su đấy, ị mấy lần là hết.

Bà vừa lau sơ người cho cô bé bằng khăn, vừa giục ông nội pha nước ấm để rửa lại.

Lúc con gái được lau rửa sạch sẽ cũng là lúc Thạch Lỗi ăn xong, anh vội vàng cầm lấy tã bẩn từ tay bà nội đi giặt.

Đứa bé lại oe oe khóc, bà nội có kinh nghiệm, biết ngay là cháu đói, lại giục ông nội pha sữa.

Bé con vừa ngậm sữa đã nín khóc, mọi người đang thở phào nhẹ nhõm thì con của sản phụ giường bên cạnh lại khóc ré lên.

Sản phụ phải tự mình xuống giường bế con, ngồi lên giường vén áo cho con bú. Ông nội thấy vậy, tế nhị đi ra ngoài.

Cho con b.ú một lúc, có vẻ vẫn chưa no, đứa bé lại khóc. Người chồng tỏ vẻ khó chịu: "Cô làm cho nó nín đi, nhức hết cả đầu! Con gái con đứa gì mà suốt ngày khóc lóc." Nói rồi, anh ta mở cửa bỏ đi.

Sản phụ ôm con dỗ dành, đứa bé vẫn khóc không ngừng, lúc to lúc nhỏ.

Bà nội không kìm được lòng, nói với sản phụ: "Có lẽ đứa bé vẫn còn đói, hay là cô cho cháu uống sữa bột đi."

Con gái Diệp Thư lúc này đã b.ú no, ngủ ngon lành.

Vì đứa bé ở giường bên cạnh khóc suốt, sợ con gái giật mình, Diệp Thư cứ ôm con trên tay không dám đặt xuống.

Nghe bà nội nói vậy, sản phụ òa khóc nức nở.

"Tôi biết là con bé đói, nhưng tôi cũng chẳng còn cách nào khác, nhà tôi không chuẩn bị sữa bột."

Nghe tiếng con nít khóc ngằn ngặt, Diệp Thư cũng động lòng thương, có lẽ do bản năng làm mẹ trỗi dậy, cô không thể nhìn trẻ con khóc được.

Cô nói với bà nội: "Bà ơi, hay là bà lấy sữa của cháu cho cô ấy hai thìa. Để đứa bé uống đỡ, chứ cứ khóc như thế, cháu sợ đứa bé bị sao."

Bà nội lấy hộp sữa, định múc hai thìa.

Nhưng nhà sản phụ không có bình sữa, còn bình sữa của cháu gái bà thì không thể cho mượn được.

Cuối cùng, chỉ còn cách pha sữa vào bát, rồi dùng thìa nhỏ đút từng chút một.

Sản phụ rối rít cảm ơn, nhận lấy thìa nhỏ đút cho con gái. Đứa bé chắc là đói lắm, m*t sữa chùn chụt.

Đứa bé đã nín khóc, b.ú xong cũng ngủ thiếp đi.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 148



Có lẽ vì được uống sữa của Diệp Thư nên sản phụ bỗng nhiên trở nên niềm nở hẳn.

"Cô gái, cô thật là có phúc đấy, nhìn nhà chồng đối xử với cô tốt ghê. Chồng cô cũng tốt với cô nữa, sinh con gái mà cũng không ý kiến gì."

Nghe sản phụ nói về con gái mình như vậy, Diệp Thư có chút không vui, liền không muốn để ý đến cô ta nữa.

Sản phụ cũng chẳng quan tâm người khác có tiếp lời hay không, bắt đầu than thở.

"Cô gái, số cô tốt thật đấy, không như tôi, số khổ. Cứ ngỡ lần này sẽ sinh được con trai, kết quả lại là con gái."

"Lúc con bé sinh ra, mẹ chồng tôi liếc cũng không thèm liếc, quay lưng đi thẳng, chồng tôi cũng không vui."

"Từ hôm qua đến giờ chồng tôi chỉ mang cho tôi hai cái bánh bao, cô nói xem, ăn có tí thế, lấy đâu ra sữa mà cho con bú?"

"Cũng tại tôi không có bản lĩnh, không sinh được con trai, nếu không thì trứng gà nhà mình để dành cũng được ăn rồi."

"Còn cả chân giò mẹ đẻ mua cho, chắc chắn là bị bà lão nhà chồng tôi lén ăn mất rồi."

Nghe cô ta nói năng ra vẻ coi thường phụ nữ, Diệp Thư nhịn không được nữa: "Chị à, chúng ta cũng là phụ nữ mà, con gái thì sao chứ? Nuôi dạy tốt thì đâu có kém gì con trai."

Sản phụ nghe Diệp Thư nói vậy, vẫn không phục: "Cô gái, suy nghĩ của cô không đúng rồi. Sau này chúng ta vẫn phải dựa vào con trai, con gái không đáng tin cậy đâu."

"Nghe lời tôi đi, ra viện rồi thì dưỡng cho khỏe, tranh thủ sinh lấy thằng c* là hơn."

Diệp Thư không thèm để ý đến cô ta nữa, nằm xuống quay lưng về phía cô ta.

Bà nội thấy Diệp Thư có vẻ không vui, liền nói với sản phụ: "Nhà chúng tôi thích con gái, sinh con gái chúng tôi đều rất vui. Không cần nói một đứa, ba đứa năm đứa chúng tôi cũng không chê."

Sản phụ nghe bà nội nói vậy, bĩu môi, có vẻ không tin lắm.

Bà nội cũng bận việc khác, không để ý đến cô ta nữa, loại người này, thật không nên để cô ta sinh con.

Thạch Lỗi giặt tã xong đã quay lại, đang ở ngoài nói chuyện với ông nội.

Bà nội đi ra bảo ông nội về nhà trước, tối nay bà và Thạch Lỗi sẽ thay phiên nhau chăm sóc Diệp Thư.

Ông nội vào nói với Diệp Thư một tiếng, rồi định cầm hộp cơm về.

Diệp Thư gọi ông nội lại: "Ông nội, ông đặt tên cho con bé đi ạ."

Ông nội có vẻ hơi bất ngờ: "Để ông đặt tên cho con bé à? Hay là để hai đứa tự đặt đi."

Thấy ông nội rõ ràng rất muốn đặt mà còn từ chối, Diệp Thư phì cười: "Chúng cháu bàn bạc rồi, đứa này để ông đặt, đứa sau cháu với Thạch Lỗi đặt."

Bà nội chỉ vào ông nội cười: "Ông đừng có giả vờ nữa, tên đặt đầy cả một tờ giấy rồi, giờ còn giả bộ."

Ông nội trừng mắt nhìn bà nội vạch trần mình, giận dỗi bỏ đi.

Bà nội bảo Diệp Thư ngủ thêm một lát, bảo Thạch Lỗi cũng tranh thủ ngủ đi, bà trông nửa đêm trước, Thạch Lỗi trông nửa đêm sau.

Lúc thay ca vào giữa đêm, Diệp Thư còn dậy gặm hai cái đùi gà, uống một bát nước đường đỏ.

Sáng hôm sau, ông nội đến từ rất sớm. Ông đã hấp trứng gà cho Diệp Thư, nấu cháo, còn mua bánh bao thịt ở nhà hàng quốc doanh.

Mọi người đang ăn thì cửa phòng bệnh bị đẩy mạnh ra. Một bà lão khoảng năm mươi tuổi bước vào, tay xách hộp cơm.

Bà lão mặc áo khoác màu xanh dương, tóc búi sau gáy, mặt nhọn hoắt, mắt tam giác, khóe miệng trễ xuống, nhìn là biết không phải người dễ tính.

Bà ta vừa vào đã cằn nhằn: "Sinh con gái mà ra vẻ lắm chuyện, còn bắt người khác hầu hạ."

Bà lão nói rồi "choang" một tiếng ném hộp cơm lên bàn: "Cho mày đấy, ăn đi. Còn bắt bà già này hầu hạ. Làm như mày sang lắm, sinh con mà cũng phải vào viện. Ăn nhanh lên, ăn xong thu dọn đồ đạc ra viện."

Sản phụ thấy mẹ chồng thì như chuột thấy mèo, không dám ho he tiếng nào, lấy bánh bao trong hộp cơm ra gặm.

Diệp Thư và bà nội nhìn nhau, đều không nói gì. Sản phụ này trước mặt người khác thì ghê gớm lắm, sao trước mặt mẹ chồng lại sợ hãi đến vậy.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 149



Nhưng mà, chuyện đó cũng chẳng liên quan gì đến họ, chỉ tội nghiệp cho đứa con gái vừa mới sinh ra, về nhà chắc chắn sẽ phải chịu khổ.

Mọi người không quan tâm đến họ nữa, tiếp tục ăn cơm.

Mọi người không để ý đến họ, bà lão kia tự mình lại gần.

"Bà chị, đang ăn cơm đấy à?" Bà lão nhìn chằm chằm vào mâm cơm trên bàn.

Bà nội uống hết bát cháo mới trả lời bà ta: "Ừ, ông nhà tôi vừa mới mang đến, bà ăn cơm ở đâu rồi à."

Đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại, bà ta lại gần bắt chuyện, tuy bà nội không nhiệt tình nhưng cũng trả lời tử tế.

Bà lão kia thấy có người trả lời, càng thêm khoái chí. Bà ta ngồi xuống giường bệnh của Diệp Thư, sát bên cạnh bà nội.

"Bà chị, nhà mình ăn uống thế này là sang lắm rồi đấy. Nhìn là biết nhà giàu có. Không giống nhà chúng tôi, chỉ có mỗi con trai tôi với ông nhà tôi đi làm, mà phải nuôi ba cái tàu há mồm." Nói rồi còn trừng mắt nhìn sản phụ một cái.

Sản phụ không dám ho he tiếng nào, cắn miếng bánh bao, có lẽ bánh hơi khô, bị nghẹn đến mức phải rướn cả cổ.

Lần này bà nội không thèm để ý đến bà ta. Bà lão kia cũng mặc kệ người khác có để ý đến mình hay không, cứ thao thao bất tuyệt một mình.

"Bà chị, bà không biết đâu, tôi khổ lắm! Cả nhà đều phải trông chờ vào tôi, lấy phải đứa con dâu chẳng biết làm cái gì ra hồn, chỉ giỏi ăn. Đến cả con trai cũng không biết đẻ, đẻ liền tù tì hai đứa con gái. Bà nói xem nhà chúng tôi giữ nó lại có ích gì nữa.

Bà chị, nhìn bà là biết có phúc lắm rồi, đây là cháu trai nhà mình hả?"

Bà nội cũng mất kiên nhẫn: "Không phải, cháu dâu tôi sinh con gái, cả nhà tôi đều rất yêu quý đứa bé này."

Bà lão kia nhìn bà nội như nhìn người ngốc.

"Sinh con gái thì có gì mà khoe khoang, rồi sẽ có ngày bà phải hối hận." Bà lão bĩu môi.

Nhìn thấy Diệp Thư ăn xong, Thạch Lỗi hầu hạ cô rửa tay rồi lại nằm xuống nghỉ ngơi.

Bà ta lại gần bà nội thì thầm: "Bà chị, đừng trách tôi không nhắc nhở, bà không thể đối xử quá tốt với cháu dâu đâu, nếu không nó sẽ leo lên đầu lên cổ bà đấy.

Bà phải đặt ra quy củ cho nó. Bà xem con dâu nhà tôi này, trước mặt tôi không dám hó hé tiếng nào. Tôi nói gì là nấy, tôi bảo nó đứng thì nó không dám ngồi, tôi mà không cho ăn cơm thì đến nước nó cũng không dám uống." Bà lão kia nói với vẻ đắc ý.

"Chuyện nhà tôi không cần bà phải lo, bà lo cho tốt việc nhà bà là được rồi. Thôi, bà đi làm việc của bà đi, tôi cũng có việc phải làm." Bà nội nói với vẻ mất kiên nhẫn.

Bà nội nói xong liền dọn dẹp hộp cơm trên bàn, mang ra phòng nước rửa.

Bà lão kia thấy bà nội không để ý đến mình bèn bỏ đi. Miệng lầm bầm chửi rủa rồi quay về giường bệnh nhà mình.

"Thích con gái, nói nghe hay lắm. Vậy sau này cứ để nhà các người sinh toàn con gái đi, xem các người còn cười nổi không? Hứ!"

Thạch Lỗi thấy bà lão ăn nói khó nghe, lại sợ làm phiền Diệp Thư nên đứng phắt dậy, trừng mắt nhìn bà ta.

"Cậu muốn làm gì? Con trai tôi sắp đến rồi, tôi không sợ cậu đâu…" Bà lão lớn tiếng dọa nạt.

Nói xong cũng chẳng quan tâm đến con dâu nữa, chạy một mạch ra khỏi phòng bệnh.

Thạch Lỗi cười khẩy, đúng là loại người bắt nạt kẻ yếu sợ kẻ mạnh.

Ông nội thấy bà ta như vậy cũng chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm, nói với Thạch Lỗi: "Kệ bà ta đi cháu, loại người này nói chuyện với bà ta cũng phí nước bọt."

Thạch Lỗi gật đầu: "Bà ta không gây chuyện với cháu, cháu sẽ không để ý đến bà ta. Nếu bà ta còn lải nhải, cháu sẽ đi tìm bác sĩ đổi phòng bệnh."

Lúc này bà nội rửa bát xong quay về, Thạch Lỗi bảo bà về nhà nghỉ ngơi, tối lại đến.

Bà nội dặn dò Thạch Lỗi chăm sóc Diệp Thư và đứa bé cẩn thận, lại nói buổi trưa sẽ bảo ông nội mang cơm đến cho họ, rồi mới theo ông nội về nhà.
 
Back
Top