Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60

Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 330



Về đến làng, cả nhà không vội về nhà mà ghé qua nhà ông bác trước.

Ông bà bác đã lần lượt qua đời cách đây vài năm, hiện tại bác trai và bác gái đang là chủ nhà.

Diệp Thư lái xe thẳng đến trước cửa nhà ông bác. Đằng sau là một đám trẻ con hiếu kỳ chạy theo xem.

Thì ra từ lúc xe của Diệp Thư vào làng đã thu hút sự chú ý của mọi người đang ngồi chơi dưới gốc cây đa đầu làng.

Bây giờ đã là những năm 80, công cuộc cải cách mở cửa cũng đã được vài năm.

Nhưng ở cái làng quê hẻo lánh này, đây là lần đầu tiên người ta thấy ô tô xuất hiện.

Nên ai nấy đều tò mò, không biết nhà ai có họ hàng giàu có đến thế.

Thế là mọi người lũ lượt đi theo sau xe, cho đến khi chiếc xe dừng lại trước cửa nhà bác cả Diệp.

"Ai đến nhà ông bà Diệp đấy nhỉ?"

"Hình như chưa nghe nói nhà ông bà ấy có họ hàng nào đi xe hơi cả?"

"Đúng đấy, nếu có họ hàng giàu có như vậy, nhà ông Diệp giấu kín thế nào được?"

Mọi người xôn xao bàn tán.

Tuy nhiên, có người tinh ý đã đoán ra có lẽ là Diệp Thư trở về.

Diệp Thư cùng gia đình đến nhà bác trai trước. Trong nhà chỉ có bác gái đang trông cháu, bác cả dẫn con trai và con dâu ra đồng làm việc rồi.

Nhìn thấy Diệp Thư, bác gái vội vàng nhờ mấy người đang đứng xem ở cửa chạy ra đồng báo tin cho bác trai về ngay.

Còn mình thì tất bật rót nước, lại chạy ra vườn hái dưa chuột, cà chua tươi.

Bà ấy tất bật như con thoi, Diệp Thư muốn giúp cũng không cho.

Diệp Thư đành để bà ấy làm, còn mình và Thạch Lỗi mang quà đã chuẩn bị sẵn ra.

Chuyến này về quê, Diệp Thư mua quần áo cho cả nhà bác trai bác gái, nhà cô vốn mở nhà máy may, quần áo chẳng thiếu gì.

Cô còn mua thêm kha khá vải vụn từ nhà máy, tuy là vải vụn nhưng may một bộ quần áo thì chẳng hề hấn gì.

Đấy là Diệp Thư, gần như bà chủ nhỏ của nhà máy may, đổi lại là người khác thì chắc chắn không mua được.

Cô còn mua sữa bột và các loại thực phẩm bổ sung dinh dưỡng, rồi còn mua cả văn phòng phẩm cho các cháu nhỏ trong nhà.

Cô mua thuốc lá, rượu cho bác trai, bánh kẹo Bắc Thành cho bác gái.

Lần về quê này, Diệp Thư còn mua hơn chục cân kẹo sữa Đại Bạch Thỏ và sô cô la, cho nhà bác trai hai gói.

Số còn lại, cô định dành để cho bà con lối xóm.

Nghe tin, bác trai liền bỏ hết việc đồng áng, tất tả chạy về.

Về đến nhà, sau một hồi trò chuyện, Diệp Thư chia quà cho mọi người rồi tính toán về nhà mình.

Nhà cửa bỏ không đã lâu, phải dọn dẹp một lát mới được.

Biết vợ chồng Diệp Thư muốn về dọn dẹp nhà cửa, bác trai bèn gọi con trai, con dâu sang giúp một tay.

Còn hai bác ở nhà nấu cơm, dặn vợ chồng Diệp Thư buổi trưa sang ăn cơm.

Người đông tay chân mau lẹ, mọi người cùng xắn tay vào dọn dẹp, hơn tiếng đồng hồ sau đã xong xuôi.

Lúc này, tin Diệp Thư về quê đã đến tai mọi người trong làng, những người trước đây chơi thân đều đến nhà chào hỏi, trò chuyện.

Không ít trẻ con trong làng nhìn thấy ô tô cũng chạy đến xem.

Diệp Thư bèn lấy kẹo ra, chia cho mỗi đứa một nắm, người lớn đến nhà chơi hay đứng xem ở ngoài cửa cũng được chia cho một nắm.

Được nhận kẹo, mọi người càng thêm phần niềm nở với Diệp Thư, những người đi làm đồng về cũng túm tụm ở ngoài cửa.

Thạch Lỗi cũng mang t.h.u.ố.c lá ra chia cho mọi người.

Mãi đến khi bác trai gọi hai vợ chồng và các con vào ăn cơm, mọi người mới chịu giải tán.

Buổi trưa, cả nhà ăn một bữa cơm thịnh soạn ở nhà bác trai, chiều không ai nghỉ ngơi, mọi người ngồi ở cửa trò chuyện cùng hàng xóm đến chơi.

Bữa tối, mọi người hái rau trong vườn, xào hai món rau chay.

Hôm sau, Diệp Thư lại đưa các con lên núi chơi, buổi chiều trời nóng, cả nhà nghỉ ngơi ở nhà hoặc trò chuyện cùng mọi người.

Rồi một hôm, vợ chồng Diệp Thư mời đội trưởng và nhà bác trai một bữa cơm, trong bữa ăn, đội trưởng còn cảm thán, nói rằng ông đã sớm nhìn ra ông bà nội Thạch Lỗi không giống về quê dưỡng bệnh.

Hai người họ càng không giống công nhân đã nghỉ hưu, bởi khí chất của họ giống hệt những trí thức được điều về đây.

Nhưng ông không ngờ rằng, hai người họ lại là giáo sư đại học.

Sau bữa cơm này, nhà Diệp Thư không còn việc gì khác, ngày ngày lên núi xuống sông chơi đùa.

Sau mưa, vợ chồng cô lại đưa các con lên núi hái nấm.

Ngày vui ngắn chẳng tày gang, thấm thoắt đã mười ngày trôi qua, vì còn phải về thăm ông cụ nên cả nhà quyết định về sớm vài hôm, trước khi về, cả nhà lại lên núi một chuyến.

Các con thì được tự do chạy nhảy hò hò hét hét.

Diệp Thư và Thạch Lỗi tay trong tay, dạo bước trên con đường nhỏ ven sườn núi, ôn lại chuyện cũ từ ngày quen biết.

Chưa bao giờ Diệp Thư cảm thấy thoải mái đến thế, từ hiện đại đột nhiên đến thời đại này, từ chỗ hoang mang ban đầu đến bình thản như bây giờ, cô đã tìm thấy tình yêu, tình bạn và tình thân.

Giữa tiếng cười đùa của con trẻ vọng lại từ xa, Diệp Thư và Thạch Lỗi nhìn nhau mỉm cười, cả hai đều cảm nhận được hạnh phúc từ ánh mắt của đối phương.

Diệp Thư tin rằng, họ nhất định sẽ sống hạnh phúc bình dị như thế này mãi mãi.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 331



Anh tên là Thạch Chí Viễn, từ nhỏ đã theo bố mẹ sang nước ngoài sinh sống, sau khi đất nước thành lập, anh cùng bố mẹ trở về nước.

Lúc bấy giờ, đất nước vừa mới thành lập, trong nước nạn phỉ hoành hành, biên cương không yên.

Với lòng nhiệt huyết sôi trào, anh cùng với mấy người bạn chí cốt quyết định tham gia quân ngũ.

Năm hai mươi tuổi, anh kết hôn cùng cô em gái thanh mai trúc mã lớn lên bên cạnh.

Ai ngờ đâu, mới cưới được ba ngày thì anh nhận được điện báo từ đơn vị, báo rằng đơn vị sắp hành quân lên Đông Bắc tham chiến.

Thạch Chí Viễn đành phải từ biệt người vợ mới cưới để trở về đơn vị.

Hai tháng sau, anh nhận được thư nhà. Thì ra là vợ anh đã có thai. Thạch Chí Viễn vui mừng đọc đi đọc lại bức thư.

Anh vội vàng viết thư cho bố mẹ và vợ. Thư gửi bố mẹ không ngoài những lời dặn giữ gìn sức khỏe, nhờ bố mẹ chăm sóc vợ con.

Còn thư gửi vợ là bày tỏ sự chào đón đứa con sắp chào đời. Anh cũng nói lời xin lỗi vợ vì trong thời gian đặc biệt này không thể ở bên cạnh, dặn vợ giữ gìn sức khỏe cho bản thân và em bé.

Anh cũng hứa sau này nhất định sẽ bù đắp cho vợ con, đồng thời gửi kèm theo cả thuốc bổ anh mua.

Vài ngày sau, Thạch Chí Viễn lên đường ra trận với niềm vui sắp được làm bố.

Thời gian cứ thế trôi qua ba tháng, khi đứa bé được 5 tháng tuổi, Thạch Chí Viễn lại một lần nữa xông pha chiến trường.

Lần này, để yểm trợ đồng đội, Thạch Chí Viễn đã bị thương.

Anh trúng một phát đạn vào ngực. Tuy không nguy hiểm đến tính mạng nhưng cũng không thể tiếp tục chiến đấu được nữa.

Sau khi phẫu thuật tại bệnh viện dã chiến, do giường bệnh ở đây khan hiếm, lại có thêm nhiều thương binh từ tuyến đầu được chuyển về.

Thạch Chí Viễn được sắp xếp đến nhà một người dân ở địa phương để dưỡng thương.

Lúc bấy giờ chuyện này rất phổ biến, do giường bệnh hạn chế, nhân viên y tế lại thiếu, nên các thương binh được phân tán đến nhà dân để tiện chăm sóc, quân đội sẽ hỗ trợ một phần chi phí.

Trường hợp của Thạch Chí Viễn cũng vậy.

Nhưng Thạch Chí Viễn nào biết, chính quyết định này đã khiến anh phải hối hận nửa đời.

Gia đình mà Thạch Chí Viễn được đưa đến họ Tôn, là người làng Tôn Gia Trang, cách nới đóng quân của đơn vị không xa.

Biết quân đội đưa chiến sĩ đến nhà dưỡng thương, gia đình ông Tôn còn đặc biệt dọn ra một căn phòng.

Và thế là Thạch Chí Viễn bắt đầu cuộc sống dưỡng thương của mình.

Gia đình ông Tôn tuy là người hiền lành, chất phác nhưng có một điểm không tốt, đó là tư tưởng trọng nam khinh nữ. Điều này khiến Thạch Chí Viễn, một người từng được tiếp nhận nền giáo dục tiên tiến ở nước ngoài, cảm thấy rất khó chịu.

Thạch Chí Viễn đã góp ý vài lần nhưng không mấy hiệu quả. Ở nông thôn hầu như nhà nào cũng vậy, như nhà ông Tôn đã là tốt lắm rồi, ít nhất con gái còn được nuôi lớn.

Trường hợp vừa sinh con gái đã đem đi dìm c.h.ế.t cũng không phải là hiếm.

Thạch Chí Viễn cũng đành bất lực, chỉ biết cố gắng giúp đỡ cô gái đáng thương đó.

Có lẽ chính sự quan tâm của Thạch Chí Viễn dành cho cô gái đã khiến cô cảm nhận được sự ấm áp, dần dần cũng mở lòng nói chuyện với anh.

Nhìn cô gái gầy gò, nhỏ bé từ sáng đến tối lúc nào cũng bận rộn, Thạch Chí Viễn không khỏi chạnh lòng thương cảm.

Vì là con gái lớn trong nhà, cô không chỉ phải gánh vác việc nhà như nấu nướng, giặt giũ, chăm sóc em mà còn phải

theo bố mẹ ra đồng làm việc. Ngay cả việc bưng bê, cơm nước cho Thạch Chí Viễn cũng do một tay cô lo liệu.

Không những vậy, dù làm việc quần quật cả ngày, hễ bố mẹ phật ý là lại bị đánh mắng. Hai đứa em trai của cô thì hay ở bên cạnh thêm dầu vào lửa.

Mỗi lần như vậy, Thạch Chí Viễn lại càng thêm thương cảm cho cô.

Vì vậy, mỗi khi thấy cô bận rộn như con thoi, anh lại kiếm cớ gọi cô vào phòng, cho cô nghỉ một lát.

Hay là sau khi cô bị bố mẹ mắng chửi, anh lại lén đưa đồ ăn ngon mà đồng đội mang đến cho cô.

Cứ như vậy, Thạch Chí Viễn đã ở nhà họ Tôn dưỡng thương gần hai tháng.

Khi Thạch Chí Viễn cảm thấy vết thương đã lành lặn, anh đến bệnh viện kiểm tra lại và được bác sĩ kết luận có thể trở về đơn vị.

Tối hôm đó, cũng là lúc anh chính thức nói lời từ biệt với gia đình ông Tôn, cô gái đã mang một chai rượu không biết lấy từ đâu đến phòng anh.

Cô nói muốn cảm ơn anh, vì anh là người đầu tiên trên thế giới này đối xử tốt với cô.

Có lẽ là do lời cảm ơn chân thành từ cô gái, cũng có thể là do đêm hôm ấy quá đẹp.

Không biết vì lý do gì, mà Thạch Chí Viễn không từ chối, cầm lấy ly rượu cô gái đưa, rồi cụng ly với cô.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 332



Cụng một ly, rồi lại ly thứ hai....

Hôm sau tỉnh dậy, Thạch Chí Viễn thấy mình và cô gái đang nằm cạnh nhau trên giường, cả hai đều không một mảnh vải che thân.

"Sao có thể như vậy được?" Dù có muốn bình tĩnh đến đâu, thì Thạch Chí Viễn cũng không thể bình tĩnh nổi nữa.

Cô gái bên cạnh thì ngược lại rất bình tĩnh, ngồi dậy mặc quần áo vào.

"Anh Thạch, anh đừng sợ. Là em tự nguyện. Tối qua anh say quá. Anh yên tâm, em biết anh có vợ rồi, em sẽ không bắt anh chịu trách nhiệm đâu." Nói xong liền bỏ đi.

"Chát chát" Thạch Chí Viễn tự tát vào mặt mình hai cái thật đau. Chuyện đã đến nước này, có hối hận cũng vô ích.

Thạch Chí Viễn thu dọn đồ đạc, lấy hết số tiền mang theo trên người, anh muốn tìm cô gái để nói lời xin lỗi và đưa tiền cho cô.

Dù biết là tổn thương đã gây ra, chút tiền này không thể nào bù đắp nổi những tổn thương mà anh đã gây ra cho cô gái.

Nhưng để bản thân không làm gì cả, anh cũng không thể làm được.

Đi tìm một vòng, không thấy cô gái đâu, anh biết là cô đang trốn tránh mình.

Không còn cách nào khác, cuối cùng Thạch Chí Viễn đành phải để tiền dưới gối.

Sau đó, anh từ biệt gia đình họ Tôn rồi quay về đơn vị.

Thạch Chí Viễn cứ nghĩ mọi chuyện cứ thế trôi qua. Tuy có chút áy náy với cô gái, nhưng không thể không nói, Thạch Chí Viễn cũng thở phào nhẹ nhõm.

Ai ngờ hai tháng sau, cô gái lại đến đơn vị tìm Thạch Chí Viễn.

Thạch Chí Viễn nghe nói có người tìm, ra ngoài xem, thì thấy cô gái đang đứng chờ anh ở cửa.

Nhìn thấy cô gái, trong lòng Thạch Chí Viễn bỗng dưng có một dự cảm không lành.

Quả nhiên, linh cảm của anh đã đúng, cô gái đến tìm anh để nói với anh một chuyện. Một chuyện khiến anh hối hận không kịp nhưng cũng bất lực.

Đó là cô gái đã mang thai, được hai tháng rồi, hỏi anh tính sao?

Tính sao? Anh cũng không biết phải làm thế nào. Anh đã kết hôn và sắp có con rồi.

Hơn nữa, quân đội rất nghiêm khắc với những chuyện như thế này, nếu xử lý không tốt, có khi anh sẽ bị tước quân hàm.

Nhưng nhìn cô gái trước mặt, anh lại không thể nào nói ra lời bắt cô phá thai.

Hơn nữa, phá thai cần phải có giấy giới thiệu. Đây cũng là một chuyện nan giải.

Thạch Chí Viễn đi đi lại lại mấy vòng, bảo cô gái về nhà trước. Mọi chuyện khác anh sẽ nghĩ cách.

Nhưng cô gái vừa khóc vừa níu anh lại, nói rằng về nhà sẽ bị đánh c.h.ế.t mất.

Thạch Chí Viễn vội vàng kéo cô gái đi xa một chút, sợ bị mấy chiến sĩ gác cổng nghe thấy.

Thạch Chí Viễn dỗ dành hồi lâu, rồi lại móc hết số tiền còn lại đưa cho cô gái.

Hứa nhất định sẽ cho cô một lời giải thích rồi mới dỗ dành cô gái đi.

Tiễn cô gái đi rồi, Thạch Chí Viễn suy nghĩ cả một đêm, cuối cùng cũng đưa ra một quyết định.

Lúc đó anh không ngờ rằng, chính vì quyết định này, mà anh đã phải hối hận cả đời.

Anh cầm bút viết cho bố mẹ và vợ mỗi người một lá thư.

Trong thư gửi vợ, anh nói anh đã gặp một cô gái khác, muốn cùng cô ấy sống cả đời.

Nào là anh xin lỗi vợ, rồi coi vợ như em gái, là phụ nữ thời đại mới các kiểu, toàn những lời khốn nạn.

Còn trong thư gửi bố mẹ, anh lại nói thật, rằng cô gái kia đã có thai. Nếu quân đội biết chuyện, anh nhất định sẽ bị kỷ luật.

Nên anh muốn ly hôn với vợ để cưới cô gái kia.

Không nói đến việc bố mẹ nhận được lá thư này sẽ như thế nào, chỉ riêng người vợ đang mang thai sáu tháng khi đọc lá thư này đã sinh non.

Chuyện này cùng với việc vợ anh sinh non đã gây ra sóng gió lớn cho hai bên gia đình.

Bố mẹ hai bên vốn là bạn bè mười mấy năm, cũng vì chuyện này mà cắt đứt liên lạc.

Nhưng cho dù bố mẹ có gửi thư hay gọi điện thoại thế nào, Thạch Chí Viễn cũng kiên quyết ly hôn.

Cuối cùng, vợ anh nói, sau khi ở cữ sẽ ly hôn.

Vì Thạch Chí Viễn một mực đòi ly hôn, bố mẹ anh đã tuyên bố từ mặt anh.

Bố anh thậm chí còn vì chuyện này mà ngã bệnh nặng.

Thế nhưng bây giờ Thạch Chí Viễn chẳng bận tâm những chuyện đó nữa, vừa mới ly hôn xong, anh đã vội vàng chuẩn bị kết hôn lần nữa.

Không phải anh vội, mà là cái thai trong bụng cô gái kia không thể chờ được nữa.

Cuộc sống sau khi kết hôn của anh Thạch Chí Viễn không hề suôn sẻ. Cô vợ mới không hề đơn thuần như anh nghĩ, những toan tính nhỏ nhặt của cô ta khiến anh vô cùng chán ghét.

Hơn nữa, nhà vợ anh cũng giống như keo da chó vậy, bám riết lấy anh không buông.

Tin tức từ Bắc Thành cũng thỉnh thoảng được gửi đến, tuy bố mẹ anh không muốn dính dáng gì đến anh nữa, nhưng anh vẫn nhờ người để ý đến họ.

Bố anh bị ốm, "vợ" anh thì bỏ lại con cái, theo gia đình ra nước ngoài….
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 333



Từng đêm, Thạch Chí Viễn đều sống trong đau khổ.

Anh ngày càng không thể sống chung với người vợ hiện tại.

Đúng là người ta nói "môn đăng hộ đối" quả không sai.

Có lẽ là bây giờ cô gái kia đã đạt được mục đích của mình, hoặc có lẽ là vì có thai nên cô ta càng thêm không sợ hãi gì cả.

Dần dần, bộ mặt thật của cô ta dần dần lộ rõ.

Khiến Thạch Chí Viễn càng thêm hối hận, tại sao đêm hôm đó anh lại uống rượu. Để rồi gây ra lỗi lầm không thể cứu vãn nổi.

Anh càng hối hận thì càng nhớ đến vợ cũ. Anh biết mình đã làm tổn thương cô ấy, cô gái từ nhỏ đã lẽo đẽo theo sau anh gọi "anh Thạch."

Không nghi ngờ gì nữa, anh thích vợ cũ, nói là yêu thì chắc chắn là không đủ, nhưng nhất định là có thích. Nếu không anh đã chẳng đồng ý cưới cô ấy.

Còn với người vợ hiện tại, ban đầu anh chỉ là thấy cô ta đáng thương. Còn bây giờ ư? Nhìn rõ bộ mặt thật của cô ta, Thạch Chí Viễn chỉ cảm thấy vô cùng chán ghét.

Thật ra trong lòng Thạch Chí Viễn rất rõ ràng, dù cho anh có tự biện minh cho bản thân bằng lý do gì đi chăng nữa. Thì cũng không thể che giấu được sự thật là anh ích kỷ.

Cho dù anh có không ngừng tự thuyết phục bản thân, nói rằng vợ cũ là phụ nữ thời đại mới, được tiếp nhận nền giáo dục nước ngoài. Chuyện ly hôn đối với cô ấy mà nói, tuy là khó chấp nhận, nhưng chắc chắn sẽ không vì thế mà tìm đến cái chết.

Gia đình cũng sẽ an ủi cô ấy, cho dù không có anh, vợ cũ vẫn có thể sống tốt.

Còn cô vợ hiện tại thì không được, nhà cô ta vốn đã trọng nam khinh nữ. Nếu để người ta biết được cô ta chưa kết hôn mà đã có thai. Thì thật sự sẽ không sống nổi mất.

Vậy nên sự lựa chọn của anh không sai, mặc dù trong lòng Thạch Chí Viễn không ngừng tự thuyết phục mình, nhưng trong lòng anh biết rõ.

Anh là một người ích kỷ, tất cả những chuyện này đều là vì bản thân anh.

Anh sợ mọi chuyện vỡ lở, quân đội sẽ kỷ luật anh, anh sợ bản thân sẽ vì thế mà phải cởi bỏ bộ quân phục này.

Anh cũng cam chịu số phận, cứ sống tạm bợ như vậy đi. Đã ly hôn một lần rồi, ảnh hưởng đến anh cũng không tốt rồi. Không thể ly hôn lần thứ hai được?

Hơn nữa, lại sắp có con rồi, thôi thì cứ như vậy đi!

Cuộc sống cứ thế trôi qua, mọi chuyện thực sự bùng nổ là sau khi con gái anh chào đời.

Con gái anh chào đời, tuy là con gái, nhưng anh cũng rất vui. Mối quan hệ với vợ cũng dịu đi phần nào.

Hôm đó, Thạch Chí Viễn không bận việc ở đơn vị nên đã về nhà sớm để thăm con.

Kết quả là anh đã nghe được một sự thật mà anh thà rằng cả đời này đừng bao giờ biết đến.

"… Nếu chị không dùng thủ đoạn, thì anh ta có thể để mắt đến chị sao? Chị có thể sống những ngày tháng tốt đẹp như bây giờ sao? Chị có thể làm vợ của sỹ quan sao.

Chị nói cho em biết, đàn ông đều như nhau cả thôi, em chỉ cần khóc lóc trước mặt anh ta vài tiếng. Là anh ta sẽ mủi lòng ngay.

Lúc trước chị cũng làm như vậy đấy, mỗi lần bị đánh xong, chị sẽ đến trước mặt anh rể em lượn lờ vài vòng. Là anh ấy sẽ cho chị thuốc. Lại còn cho chị đồ ăn ngon nữa."

"Chị giỏi thật đấy. Vậy còn chuyện của chị với anh rể tối hôm đó?"

"Chị nói cho em biết, nhưng em không được nói ra ngoài đâu đấy. Trong rượu hôm đó chị đã bỏ thêm một thứ vào rồi."

"Bỏ thứ gì cơ?"

"Em hỏi làm gì? Mau ra ngoài làm việc đi."

"Chị, chị cứ nói cho em biết đi mà! Chị…"

Thạch Chí Viễn đứng ngoài cửa nghe mà lửa giận trong lòng như muốn bùng phát. Thế nhưng anh vẫn cố kìm nén. Anh muốn biết rốt cuộc còn có chuyện gì mà anh không biết nữa.

Cuộc nói chuyện trong phòng vẫn tiếp tục.

"Thôi được rồi, để chị nói cho, nhưng mà em phải giữ bí mật đấy nhé!"

"Đến em mà chị còn không yên tâm nữa à? Chắc chắn là em không nói rồi. Em còn đang muốn sau này cũng giống chị, lấy được chồng là sĩ quan nữa mà?"

"Bà mối Hoa trong làng mình, em biết chứ?"

"Biết."

"Điều em không biết là, trước đây bà ấy là từ trong lầu xanh ra đấy. Chị từng giúp bà ấy một việc, nên biết bà ấy có thuốc.

Thế nên lần này chị mới đến cầu xin bà ấy... Hôm đó chị đã lén lấy rượu của bố...."

Thạch Chí Viễn không thể nghe thêm được nữa, liền đạp cửa xông vào.

Hai chị em trong phòng cũng sợ ngẩn người.

"Anh Chí Viễn, không phải như anh nghĩ đâu, em..."
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 334



"Tôn Tú Lệ, cô giỏi lắm." Nếu không phải vì giáo dục từ nhỏ, anh thực sự muốn đánh c.h.ế.t cô ta.

Nói xong Thạch Chí Viễn quay người bỏ đi, anh sợ nếu còn ở lại, bản thân sẽ không thể kiềm chế được nữa.

Từ đó về sau, Thạch Chí Viễn chuyển ra văn phòng ở.

Tôn Tú Lệ (Tôn Tú Lệ là cái tên Thạch Chí Viễn đặt cho cô ta, trước đây cô ta tên là Tôn Đại Nha) đã đến tìm anh vài lần, nhưng anh đều không gặp.

Sau đó Tôn Tú Lệ đã bế con đến tìm lãnh đạo đơn vị khóc lóc kể lể, lãnh đạo tìm Thạch Chí Viễn nói chuyện.

Thạch Chí Viễn mới chịu về nhà, tuy nhiên về thì về nhưng anh lại chuyển ra phòng sách ngủ, không quan tâm đến con cái.

Cứ như vậy, hai năm trôi qua, nhân dịp về thăm bố mẹ nhưng lại không được vào nhà, Thạch Chí Viễn uống say bí tỉ được người ta đưa về.

Tôn Tú Lệ đỡ anh vào phòng ngủ trước đây của hai người, c** q**n áo của cả hai ra.

Sáng hôm sau, Thạch Chí Viễn vừa nhìn thấy mình đang ở trong phòng của Tôn Tú Lệ, không nói gì, mặc quần áo rồi bỏ đi.

Một tháng sau, Tôn Tú Lệ lại tuyên bố mình có thai.

Chín tháng sau, cô ta sinh non một bé trai.

Ngày tháng cứ thế trôi qua, không tốt cũng không xấu, chớp mắt con gái đã lớn, đến tuổi lập gia đình.

Hôm đó con gái đến tìm ông, nói muốn đến Bắc Thành mời ông bà nội đến tham dự hôn lễ của mình.

Ông không cần suy nghĩ đã đồng ý.

Ông cũng muốn nhân cơ hội này về thăm bố mẹ và con trai.

Ông biết con trai đã kết hôn, khi biết tin này, ông đã gửi về 2000 đồng. Đó là số tiền ông dành dụm cho con trai.

Những năm qua tuy bố mẹ không nhận ông, con trai cũng không nhận ông. Nhưng năm nào ông cũng cố gắng thu xếp thời gian để về thăm.

Kể cả bố mẹ không cho ông vào nhà, ông cũng đứng từ xa nhìn vào.

Ông biết con trai đã thi đỗ đại học, con trai tốt nghiệp rồi vào làm việc ở nhà máy thép, con trai đã kết hôn.

Tin tức mới nhất ông nhận được là con dâu đã mang thai.

Ông và con gái Thạch Tĩnh mua vé tàu hỏa đến Bắc Thành, lần này có Thạch Tĩnh đi cùng, bố mẹ chắc sẽ mủi lòng thôi!

Thạch Tĩnh là cái tên do Thạch Chí Viễn đặt, Tĩnh đồng âm với Hối. Đó chính là nỗi hối hận thầm kín giấu trong lòng ông.

Ông hối hận rồi, hối hận vì đã bỏ vợ bỏ con để chạy theo tiền tài.

Hối hận vì đã bị Tôn Tú Lệ tính kế mà cưới bà ta.

Đến Bắc Thành, bố mẹ tuy vẫn chưa có sắc mặt tốt với ông. Nhưng cũng đã cho ông vào nhà.

Đây là lần đầu tiên bố mẹ cho ông vào nhà kể từ sau khi ông ly hôn với vợ trước.

Tuy không cho ông ở lại, nhưng ông cũng cảm thấy hài lòng rồi. Chỉ cần sau này ông đến nhiều hơn, bố mẹ rồi sẽ mềm lòng thôi.

Lần này ông cũng được gặp con trai và con dâu. Con trai và con dâu đều không thèm để ý đến ông, khiến ông có chút đau lòng.

Nhưng không sao, thời gian lâu rồi họ sẽ tha thứ cho ông thôi.

Điều khiến ông không ngờ tới là, bố mẹ ông vậy mà lại đồng ý đến tham dự hôn lễ của Thạch Tĩnh.

Điều này khiến ông vui mừng khôn xiết, ông đến đây vốn dĩ chỉ là muốn đến thăm bố mẹ, thăm con trai con dâu.

Không ngờ lại có được niềm vui bất ngờ như vậy.

Bố mẹ ở nhà là khoảng thời gian Thạch Chí Viễn cảm thấy vui vẻ nhất sau bao nhiêu năm.

Ông cũng thay đổi hẳn, không còn đi miết mấy ngày liền không về nhà như trước nữa. Ngày nào cũng tranh thủ về sớm để trò chuyện cùng bố mẹ.

Những ngày tháng tốt đẹp ấy cứ thế trôi qua được vài tháng.

Chính ông cũng bị những ngày tháng đầm ấm ấy làm mờ mắt. Khi con trai lại một lần nữa tìm đến, nói muốn căn nhà của ông bà nội ở Bắc Thành, đầu óc ông nóng lên, liền đem chuyện này nói với bố mẹ.

Ai ngờ đâu, bố mẹ nghe xong liền giận tím mặt, rồi vì chuyện này mà trở về Bắc Thành.

Quan hệ của họ cũng từ đó rơi vào ngõ cụt.

Cứ như vậy vài năm trôi qua, một ngày nọ, ông bất ngờ nhận được thư của bố. Trong thư mơ hồ nói vài câu về tình hình hiện tại, rồi bảo ông xin chuyển công tác đến vùng sâu vùng xa.

Ông biết dù sao bố mẹ cũng ở Bắc Thành, trung tâm của đất nước. Bố mẹ lại đều là giáo sư đại học.

Chắc chắn họ nắm được tin tức nhanh nhạy hơn ông. Thực ra dạo gần đây, ông cũng lờ mờ cảm nhận được có gì đó không ổn.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 335



Nghĩ tới nghĩ lui, ông vẫn không quyết định được. Lúc thì nghĩ bản thân nên lánh đi thì hơn, lúc lại nghĩ dù sao mình cũng đang ở trong quân đội, lại là Phó đoàn trưởng, có chuyện gì cũng không đến mức liên lụy đến quân đội.

Không tự mình quyết định được, ông quyết định về hỏi ý kiến vợ con.

Dù sao đây cũng không phải chuyện nhỏ, nếu ông đi vùng sâu vùng xa, thì các con sẽ ra sao?

Tuy các con đều đã yên bề gia thất, có công việc ổn định. Nhưng ông biết rõ, công việc của các con đều là nhờ ông nhờ vả người ta mới có được.

Ngay cả việc kết hôn, nhà gái cũng là vì nể mặt ông mới đồng ý.

Vậy nên, đây không phải chuyện của riêng ông, mà là chuyện của cả gia đình.

Kết quả, vừa nói ra, ông đã vấp phải sự phản đối kịch liệt từ vợ con.

Nhất là cậu con trai, lúc này vẫn chưa hề biết mình không phải con ruột của ông.

Vì vợ con phản đối, bản thân ông cũng cho rằng, dù bên ngoài có rối ren đến đâu cũng không ảnh hưởng đến quân đội.

Chuyện chuyển công tác đến vùng sâu vùng xa cứ thế gác lại.

Sự việc quả nhiên diễn ra đúng như ông dự đoán, bên ngoài có sóng gió đến đâu, trong quân đội vẫn tương đối yên bình.

Chuyện ập đến khiến Thạch Chí Viễn không kịp trở tay, đầu tiên là Phòng Chính trị đến tìm, nói nhận được đơn tố cáo Thạch Chí Viễn ruồng bỏ vợ con, khi chưa ly hôn đã có quan hệ bất chính với người vợ hiện tại.

Thế là ông bị cách ly để điều tra. Điều khiến ông càng không ngờ tới là người vợ tốt, con trai ngoan, con gái hiếu thảo của ông lại chính là người tố cáo ông.

Bọn họ còn nói ra một sự thật khiến giờ nhớ lại Thạch Chí Viễn vẫn nghiến răng nghiến lợi.

Đó chính là cậu con trai kia căn bản không phải con ruột của ông, mà là con của vợ ông và người tình cũ.

Ông không chỉ nuôi con người khác 20 năm trời, mà còn lo cho nó công việc, dựng vợ gả chồng.

Ba mẹ con họ nhanh chóng đoạn tuyệt quan hệ với ông, người vợ kia cũng nhanh chóng tái hôn với tình cũ.

Còn ông thì phải chịu kết cục bị điều xuống.

Điều khiến ông không ngờ tới là ở đó, ông lại gặp được bố mẹ sau bao năm xa cách.

Qua trò chuyện, ông mới biết đây là quê của con dâu. Hoá ra, họ đã chuyển đến đây từ vài năm trước.

Giờ con trai và con dâu đều làm việc ở huyện, bố mẹ ông ở nhà trông cháu.

Lúc ấy ông đã hoàn toàn tuyệt vọng, không ngờ lại được gặp lại bố mẹ và hai đứa cháu nội.

Những năm tháng ở nông thôn đó, tuy vất vả nhưng thỉnh thoảng có bố mẹ hỗ trợ, cuộc sống cũng tạm ổn.

Vài năm sau, cuối cùng ông cũng đợi được ngày minh oan.

Lần này, bố mẹ quyết định sau này sẽ sống cùng ông. Còn ông, cuối cùng cũng có thể báo hiếu bố mẹ.

Hai năm sau, ông tái hôn. Vợ ông là một người phụ nữ góa chồng.

Thật ra ông không muốn đi bước nữa, nhưng bố mẹ không yên tâm, muốn có người chăm sóc ông.

Hơn nữa, ba mẹ con nhà kia gần đây cũng liên tục tìm đến ông. Để tránh phiền phức, ông đành đồng ý.

Lại hai năm nữa trôi qua, mẹ ông qua đời. Quan hệ giữa ông và gia đình con trai cũng bắt đầu tốt lên, mà cũng chính là từ sau khi mẹ ông mất.

Về sau, cứ mỗi dịp hè hoặc Tết, các cháu đều đến thăm ông, và ông cũng sẽ chuẩn bị sẵn rất nhiều món ngon cho chúng.

Phải nói là, người phụ nữ mà ông kết hôn để nương tựa lúc về già là một người phụ nữ đảm đang.

Cô ấy chưa bao giờ phàn nàn về việc các cháu đến chơi, lại còn chăm sóc chúng rất chu đáo.

Cô ấy cũng chăm sóc bố ông rất chu toàn, ông rất hài lòng.

Con trai và con dâu cũng có ấn tượng tốt về cô ấy, điều này có thể thấy rõ qua việc mỗi lần đến thăm, họ đều chuẩn bị quà cho cô ấy.

Sau đó, bố ông cũng qua đời. Còn ông thì nghỉ hưu và vào viện dưỡng lão.

Mặc dù con trai và con dâu không thường xuyên đến thăm ông, nhưng chúng cũng không cấm các cháu đến.

Thêm vào đó, cậu con trai của vợ sau ông cũng là một người có lương tâm, thi thoảng cũng đưa cả gia đình đến thăm ông.

Điều hối hận nhất trong đời ông là đã ly hôn với vợ cũ vì tương lai sự nghiệp.

À, vào những năm 80, vợ cũ của ông đã trở về và đến thăm bố ông.

Nhìn người vợ cũ vẫn còn mặn mà như xưa, rồi lại nhìn bản thân mình già nua, trong lòng ông dâng lên muôn vàn cảm xúc.

Cuộc đời Thạch Chí Viễn đã cống hiến cho đất nước, nhưng trong cuộc sống, ông lại là một người thất bại.

Những năm tháng cuối đời, Thạch Chí Viễn luôn hồi tưởng lại chuyện năm xưa. Nếu có thể sống lại một lần nữa, ông nhất định sẽ không ruồng bỏ vợ con vì tương lai.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 336



Cô tên Uông Vũ Hàm, là con gái út trong nhà, vì có hai anh trai nên cô rất được cưng chiều.

Năm cô mười mấy tuổi, cô theo bố mẹ về nước, cùng gia đình cô về nước còn có gia đình chú Thạch, bạn thân của bố mẹ cô.

Từ khi Uông Vũ Hàm còn nhỏ, hai gia đình đã là bạn tốt của nhau. Ở nước ngoài, họ luôn hỗ trợ lẫn nhau, sau này lại cùng nhau trở về nước.

Tuy nhiên, khác với việc kinh doanh của gia đình cô, chú Thạch và dì Thạch là những người có học thức cao, khi về nước đều giữ chức vụ giáo sư đại học tại ngôi trường danh giá nhất.

Còn bản thân cô thì lớn lên cùng Thạch Chí Viễn, con trai độc nhất của họ, như thanh mai trúc mã.

Hai người cùng nhau đi học, cùng nhau về nhà. Chú dì vì không có con gái, chỉ có một cậu con trai nên càng coi cô như con gái ruột.

Món ngon, đồ chơi gì cũng không thiếu phần cô.

Năm cô 16 tuổi, anh Chí Viễn 18 tuổi, anh bất chấp sự phản đối của bố mẹ để tham gia quân đội.

Trước khi đi, anh Chí Viễn đã xác định mối quan hệ yêu đương với cô và hẹn ước khi cô 18 tuổi, hai người sẽ kết hôn. Bố mẹ hai bên cũng rất ủng hộ chuyện này.

Đến năm cô 20 tuổi, anh Chí Viễn quả nhiên đã trở về cưới cô như lời hứa.

Chỉ là anh chỉ ở nhà được vài ngày thì nhận được điện báo của quân đội và phải quay trở lại.

Dù không muốn xa anh, nhưng cô chỉ có thể ủng hộ sự nghiệp của anh.

Không ngờ, sau khi chia tay được một tháng, cô bỗng nhiên bị buồn nôn, nôn mửa. Đi khám thì bác sĩ bảo cô đã mang thai hơn một tháng rồi.

Nghe tin, cả hai bên gia đình đều rất vui mừng và lập tức viết thư cho anh Chí Viễn.

Quả nhiên, anh Chí Viễn cũng rất vui, anh đã nhanh chóng viết thư về bảo cô nghỉ ngơi thật tốt và gửi về rất nhiều đồ bổ dưỡng.

Và thế là cô bắt đầu cuộc sống dưỡng thai. Mặc dù chồng không ở bên, nhưng tháng nào anh cũng viết thư về, cũng tìm hiểu để mua đủ loại đồ bổ dưỡng gửi về cho cô.

Bên cạnh cô còn có bố mẹ hai bên chăm sóc chu đáo. Mặc dù đôi khi cô cảm thấy tủi thân vì chồng không ở bên, nhưng bố mẹ chồng đối xử với cô rất tốt, nên cô cũng không để tâm đến chút tủi thân ấy nữa.

Ngay lúc cả nhà đang vui mừng chờ đón sinh linh bé nhỏ chào đời, thì nhận được thư của bố đứa bé.

Ban đầu, cô cứ tưởng lá thư này cũng giống như những lá thư trước, chỉ là thư thăm hỏi bình thường.

Ai ngờ, mở ra xem mới biết đó là thư anh Chí Viễn gửi về, yêu cầu ly hôn.

Trong thư, anh nói rằng cô là phụ nữ thời đại mới, được học hành đến nơi đến chốn, không có anh, cô vẫn có thể sống tốt.

Còn cô gái anh yêu thì khác, cô ấy không có học thức, gia đình lại đối xử tệ bạc, không có anh, cô ấy sẽ không sống nổi.

Về phần đứa bé, Chí Viễn nói trong thư là tùy cô. Nếu cô muốn giữ đứa bé, anh sẽ chu cấp tiền nuôi dưỡng. Nếu cô không muốn, anh sẽ nuôi, cô không cần phải chi trả bất kỳ khoản nào.

Đọc xong lá thư này, cô đã sinh non một bé trai.

Lá thư này đã gây ra sóng gió lớn cho cả nhà chồng và nhà cô. Bố mẹ cô cầm lá thư đến chất vấn bố mẹ chồng.

Bố mẹ chồng liên tục xin lỗi và hứa sẽ dạy dỗ con trai. Hai bên gia đình cũng vì thế mà trở nên bất hòa.

Bố mẹ hai bên đều đã viết thư cho Thạch Chí Viễn, tuy không biết Thạch Chí Viễn hồi âm ra sao, nhưng nhìn nét mặt của bố mẹ là biết mọi chuyện vẫn chưa có gì thay đổi.

Trong khoảng thời gian này, cô cũng đã gửi cho Thạch Chí Viễn một lá thư. Cô không vì điều gì khác, chỉ là không muốn con trai từ nhỏ đã không có bố.

Nhưng mà thư trả lời của Thạch Chí Viễn đã hoàn toàn làm cô lạnh lòng. Thế là cô đồng ý ly hôn.

Biết tin chúng tôi muốn ly hôn, bố mẹ Thạch Chí Viễn đã ngã bệnh.

Dù bố mẹ chồng có ngăn cản thế nào, cô và Thạch Chí Viễn vẫn ly hôn sau một tháng.

Bố mẹ chồng cô cũng vì Thạch Chí Viễn một mực muốn ly hôn mà tuyên bố từ mặt, đuổi anh ra khỏi nhà.

Vài tháng sau, vì lý do công việc làm ăn, gia đình cô phải ra nước ngoài định cư. Nếu như trước đây chưa ly hôn với Thạch Chí Viễn thì chắc chắn cô sẽ không đi.

Nhưng bây giờ cô và Thạch Chí Viễn đã ly hôn, bố mẹ cô chắc chắn không thể yên tâm để đứa con gái duy nhất của mình ở lại một mình.

Còn bản thân cô cũng không muốn rời xa bố mẹ và người thân. Cô quyết định đi cùng bố mẹ.

Biết tin cô muốn đưa con trai đi cùng, bố chồng cô không chịu nổi cú sốc nên đã ngã bệnh. Lần này còn nghiêm trọng hơn lần trước.

Bố mẹ chồng cầu xin cô để lại con trai cho họ nuôi dưỡng.

Cô đương nhiên không đồng ý, đó là khúc ruột của cô, làm sao cô có thể bỏ được?

Thấy cô không đồng ý, bệnh tình của bố chồng cô ngày càng nghiêm trọng. Dù không đành lòng, nhưng cô vẫn không hề lay chuyển.

Cuối cùng, mẹ chồng đã quỳ xuống cầu xin cô. Nhìn người mẹ chồng từ nhỏ đã coi cô như con gái ruột, cô chỉ biết gạt nước mắt đồng ý.

Biết tin cháu trai được ở lại, bệnh tình của bố chồng cô cũng dần dần tốt lên.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 337



Bố mẹ chồng biết cô không yên tâm, đã viết giấy cam kết trước mặt bố mẹ cô. Trong đó ghi rõ tất cả tài sản trong nhà, bao gồm cả nhà cửa sau này đều là của con trai cô.

Cô cũng giao lại của hồi môn cho bố mẹ chồng, nhờ họ giữ gìn, đợi con trai lớn lên sẽ giao lại cho con.

Sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện, cô mới từ biệt bố mẹ chồng và cùng bố mẹ sang nước ngoài. Ban đầu, cô cứ nghĩ một hoặc hai năm gì đó mình nhất định sẽ có cơ hội trở về thăm con trai.

Không ngờ lần đi này đến khi trở về đã là hơn ba mươi năm sau.

Ban đầu, cô theo bố mẹ sang Hồng Kông, hai năm sau, vì lý do công việc làm ăn nên lại chuyển sang Anh.

Hai năm đầu, cô vẫn có thể liên lạc được với bố mẹ chồng. Cô cũng gửi tiền và đồ đạc cho con trai và bố mẹ chồng.

Sau này, cô gửi thư đi nhưng không nhận được hồi âm nữa. Về sau thì thư bị trả lại.

Dù luôn tìm cơ hội về thăm con trai, nhưng tình hình hai bên ngày càng căng thẳng, cô vẫn chưa thể thực hiện được.

Sau này khi sang Anh, cô càng không thể trở về được nữa. Cứ như vậy, cô hoàn toàn mất liên lạc với bố mẹ chồng.

Trong khoảng thời gian này, cô được người quen giới thiệu và quen biết người chồng thứ hai của mình.

Vợ trước của anh ấy mất vì bệnh. Vợ trước để lại cho anh ấy một cậu con trai.

Sau này cô mới biết, anh ấy đã để ý cô từ trước trong một buổi tiệc. Vì vậy, anh ấy đã tìm cách tiếp cận bố mẹ cô, và sau đó chúng tôi mới có duyên gặp gỡ.

Dù chồng cô hơn cô khá nhiều tuổi, nhưng anh ấy rất yêu thương và chiều chuộng cô.

Dưới sự giúp đỡ của chồng, cô cũng bắt đầu kinh doanh nhỏ.

Nhà chồng cô là gia đình giàu có, chuyện trong nhà rất phức tạp và rắc rối.

Dù có chồng giúp đỡ, cô vẫn phải chịu đựng rất nhiều uất ức.

May mắn là những năm đó cô đã lần lượt sinh thêm ba cậu con trai. Dần dần, cô mới có chỗ đứng trong nhà.

Các con dần lớn lên, cô cũng dần già đi.

Dù bao nhiêu năm qua được chồng yêu thương, các con hiếu thảo, nhưng trong lòng bà vẫn luôn hối hận.

Hối hận năm đó đã không nên mềm lòng mà bỏ con trai cả ở lại quê nhà.

Bà vẫn luôn theo dõi sự phát triển của đất nước, cũng luôn quan tâm đến mối quan hệ giữa hai nước.

Chỉ là mong một ngày nào đó có thể quay lại thăm con trai.

Ngày này cuối cùng cũng để bà đợi được rồi, bà cuối cùng cũng đợi được ngày về nước.

Trước khi về, bà gọi chồng và ba con trai lại.

Nói với bọn họ, bà muốn cho con trai cả số tiền mình kiếm được trong những năm qua. Đương nhiên là chỉ nói đến số tiền mình kiếm được, không bao gồm cổ phần công ty mà chồng cho.

Bà biết ba con trai sẽ đồng ý. Xét cho cùng, tiền của bà đối với chồng con chỉ là chuyện nhỏ. Hơn nữa, tài sản của bà trong gia tộc sau này vẫn sẽ được truyền lại cho ba con trai.

Quả nhiên, ba con trai không ngoài dự đoán đã đồng ý.

Và bà đã lên đường về nước.

Về đến đất nước, bà không chần chừ một phút nào mà đến thẳng nhà bố mẹ chồng.

Mở cửa là một người phụ nữ trẻ, bà còn tưởng có chuyện gì xảy ra.

Qua trò chuyện mới biết, thì ra cô ấy là con dâu bà.

Sau đó, bà được gặp lại đứa con trai mà bà ngày đêm mong nhớ, con trai cũng đã ngoài 30 tuổi. Đã trưởng thành thành một người đàn ông đích thực.

Còn về việc bà vẫn luôn lo lắng mười năm cải cách văn hoá con trai có bị liên lụy gì không. Con trai cũng kể cho bà nghe về cuộc sống của nó trong những năm qua.

Bản thân bà cũng biết được những ngày tháng căng thẳng nhất mười năm đó, may mà có con dâu.

Đã sớm đưa cả nhà về quê, mới khiến cả nhà tránh được kiếp nạn đó.

Mới có thể để cả nhà đoàn tụ sau mười năm rồi lại quay về Bắc Thành.

Bà vô cùng biết ơn con dâu, biết ơn cô ấy đã yêu thương con trai bà. Cho nó một mái ấm.

Bởi vì bà nghe con trai kể về sự thờ ơ của Thạch Chí Viễn trong những năm qua.

Cũng nghe ra được ông bà nội vì con trai mà lựa chọn những hành động oan ức cháu trai đủ điều.

Con người có thân có sơ, điều này bà cũng hiểu. Chỉ hận lúc đó mình không nghĩ thông suốt, để con trai chịu nhiều năm tủi nhục như vậy.

May mà, cuối cùng con trai cũng gặp được con dâu. Hai người kết hôn tạo thành một gia đình.

Nghe con trai nói không khó để nhận ra, con trai thật sự rất thích con dâu. Không, phải nói là yêu cô ấy.

Cũng biết được không ít chuyện của con dâu từ miệng con trai.

Từ nhỏ bố mẹ mất sớm, sống cùng ông bà nội. Sau đó, thậm chí ông bà nội cũng qua đời.

Một đứa trẻ mồ côi có thể thi đỗ Đại học Bắc Thành, chỉ cần tưởng tượng cũng có thể biết được khó khăn đến nhường nào.

Lại còn mua nhà ở Bắc Thành, người không có năng lực thì căn bản không thể nào làm được.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 338



Hơn nữa trước khi phong trào nổ ra, dựa vào sự nhạy bén chính trị của mình. Đã sớm đưa cả nhà bình an vượt qua phong trào.

Hơn nữa còn sinh cho con trai ba đứa trẻ đáng yêu.

Điều khiến bà không ngờ là mẹ chồng đã qua đời, nghĩ đến người đối xử tốt với mình như vậy mà không còn trên đời nữa. Trong lòng vẫn rất buồn.

Vì vậy bà đề nghị muốn đi thắp cho bà cụ một nén nhang. Sau đó đến thăm bố chồng.

Con trai và con dâu không chút do dự đồng ý. Mặc dù biết lần này đi nhất định sẽ gặp Thạch Chí Viễn, nhưng đã qua bao nhiêu năm rồi, bà đã sớm không còn để tâm nữa.

Con trai cùng bà đi thắp hương cho mẹ chồng, sau đó đến thăm bố chồng.

Bố chồng đã hơn 80 tuổi, nhìn thấy bà thì khóc đến mức nước mắt lưng tròng. Miệng liên tục nói "Xin lỗi" bà.

Bà cũng rơi nước mắt, an ủi bố chồng. Nói với ông ấy rằng bà sống rất tốt.

Bà biết tất cả mọi lời nói, đều không bằng nói với ông ấy rằng bà sống tốt để giảm bớt sự áy náy của ông ấy.

Thạch Chí Viễn có chút lúng túng đứng ở một bên. Đây là lần đầu tiên bà gặp lại Thạch Chí Viễn sau khi ly hôn.

Thạch Chí Viễn thật sự già rồi, có lẽ là vì mười năm đó phải chịu khổ nên nhìn ông ấy già hơn nhiều so với những người cùng tuổi.

Bây giờ, nếu nói ông ấy với bà là hai thế hệ chắc cũng có người tin.

Bà thản nhiên chào ông ấy, vẫn gọi là anh Chí Viễn như ngày nào.

Miệng ông ấy thì à ừm đáp lại, nhưng bà rõ ràng thấy ông ấy quay mặt đi, len lén lau nước mắt.

Không biết trong lòng Thạch Chí Viễn nghĩ gì, dù sao thì bà cũng chẳng còn để tâm chuyện cũ nữa.

Bà cũng gặp con gái của Thạch Chí Viễn và người vợ thứ ba của ông ấy.

Vợ ông ấy thì bà không tiện nhận xét, còn con gái ông ấy thì đúng là một ví dụ điển hình cho việc giáo dục thất bại.

Con bé ích kỷ, nhỏ nhen, chua ngoa, chồng nó cũng y như vậy, quả nhiên là “ngưu tầm ngưu, mã tầm mã”.

Bọn họ còn muốn lấy lòng bà, muốn lợi dụng bà để kiếm chác chút gì đó.

Nhìn bọn họ diễn xuất vụng về trước mặt mình, bà chỉ mỉm cười không nói.

Thạch Chí Viễn đứng bên cạnh ngại ngùng quát bọn họ rồi đuổi về.

Nhìn dáng vẻ xấu hổ của Thạch Chí Viễn, bà phải thừa nhận rằng trong lòng mình rất hả hê.

Tuy rằng bà không còn để tâm chuyện cũ nữa nhưng nhìn thấy cuộc sống của Thạch Chí Viễn không tốt, trong lòng bà vẫn có chút vui thầm.

Ở lại với bố chồng hai ngày, bà lại cùng con trai trở về Bắc Thành.

Những ngày tháng sống cùng gia đình con trai, mà nói chính xác là sống cùng con dâu. Bởi vì con trai ngày nào cũng đi làm, các cháu thì đi học.

Người mà bà tiếp xúc nhiều nhất chính là con dâu.

Phải nói là càng tiếp xúc với con dâu, bà càng yêu quý con bé.

Có những suy nghĩ của con dâu rất hợp ý bà. Ví dụ như việc con bé nói phải tranh thủ lúc này mua nhiều bất động sản, sau này giá sẽ tăng rất cao, bà hoàn toàn đồng ý.

Biết bà cũng muốn mua nhà, con dâu đã dẫn bà đi hỏi thăm mấy phòng quản lí nhà đất. Lúc này bà mới biết, con bé đã âm thầm mua từ sớm rồi.

Từ đó về sau, bà cũng bắt đầu những ngày tháng đi xem nhà, mua nhà. Bà không giới hạn bản thân trong việc mua nhà, chỉ cần là đất đẹp, nhà cấp 4 hay nhà không ở được bà đều mua.

Mua càng nhiều càng tốt.

Nhà con trai ở đã hơi chật rồi, hai cháu trai chỉ có thể ở nhà ngang. Còn bà nếu muốn ở lại qua đêm thì chỉ có thể ngủ chung với cháu gái.

Vậy nên khi thấy có người rao bán một căn nhà có bốn gian, bà đã không do dự mà mua ngay.

Bà sang tên cho con trai luôn. Sổ hộ khẩu là bà lừa lấy được đấy, đúng vậy, là lừa đấy.

Bởi vì ngoại trừ lần đầu gặp mặt, con trai nhận tiền mừng tuổi, sau đó bà muốn đưa tiền nữa thì con trai đều nhất quyết không nhận.

Không còn cách nào khác, con dâu cũng đồng ý với việc đầu tư vào bất động sản, nên bà muốn mua cho chúng nó một ít.

Vì để sang tên, nên bà đã lừa lấy sổ hộ khẩu của con trai.

Toàn bộ bất động sản bà mua đều là mua cho con trai. Không chỉ con trai, các cháu bà cũng đều mua hết. Ngay cả con dâu bà cũng mua cho con bé hai căn.

Cho tiền mặt các con không nhận, vậy thì bà sẽ tạo ra chuyện đã rồi, dù các con không muốn nhận cũng phải nhận.

Ngoài ra, bà còn mua đất xây một nhà máy may. Bà không có thời gian ở trong nước lâu dài nên đã thuê một người quản lý. Để con dâu quản lý sổ sách của nhà máy, như vậy cũng không lo người quản lý tham ô.

Còn bà thì cứ đi đi về về giữa trong nước và nước ngoài, nhưng thời gian ở nước ngoài nhiều hơn, dù sao chồng bà cũng ở nước ngoài, công việc của ông ấy lại rất bận, bà không thể bỏ mặc ông ấy được, đúng không?

Sau này, ba đứa con trai cũng lần lượt tìm cơ hội về nhận anh trai. Con trai, con dâu, các cháu nội cũng nhận lời mời của bà sang nước ngoài du lịch, thăm bà.

Mấy đứa nhỏ chung sống với nhau cũng khá hòa thuận.

Giờ đây khi về già, nhìn lại cuộc đời mình, bà thấy số phận cũng khá ưu ái mình.

Khi còn nhỏ được bố mẹ yêu thương chiều chuộng, chuyện hôn nhân tuy có chút trắc trở, nhưng cuộc hôn nhân ngắn ngủi thất bại đó đã cho bà một đứa con trai là Thạch Lỗi, bản thân bà cũng không hối hận về điều đó.

Về già, bà sống rất hạnh phúc, con cháu hiếu thảo.

Ngay cả khi nhắm mắt xuôi tay lúc này, bà cũng không còn gì hối tiếc.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 339



Cô họ Tôn, tên là Đại Nha. Nói là tên Đại Nha, nhưng thực ra cũng không phải là tên đàng hoàng.

Ở nông thôn, chỉ cần gọi to một tiếng “Đại Nha”, mười người thì phải đến tám người quay lại.

Cô cũng không ngoại lệ, vì là con cả trong nhà, bố mẹ cũng chẳng buồn đặt tên, cứ thế gọi là Đại Nha.

Từ khi có kí ức, cô đã phải làm việc không ngừng nghỉ.

Ba tuổi học nhóm lửa, trông em, bốn tuổi gà vịt trong nhà cũng cần cô cho ăn.

Tuy cô là người cho gà vịt ăn, nhưng trứng gà vịt thì cô một quả cũng không được ăn. Trứng gà ngoài việc đổi lấy dầu muối, thì em trai cô mỗi ngày được ăn một quả.

Năm tuổi bắt đầu học nấu ăn, sáu tuổi ngoài nấu ăn còn phải giặt giũ quần áo cho cả nhà. Rảnh rỗi còn phải đi cắt cỏ cho lợn.

Bảy, tám tuổi đã bắt đầu theo người lớn ra đồng, việc nhà cũng không được bỏ bê. Cứ như vậy, hễ bố mẹ không vừa ý là lại đánh đập cô.

Nhưng điều này cũng chẳng có gì to tát, phần lớn con gái trong làng đều trải qua như vậy.

Bố mẹ cô tuy trọng nam khinh nữ, nhưng dù sao cũng cho cô một miếng cơm. Tuy thường xuyên bị đói, nhưng cũng không đến mức c.h.ế.t đói.

Không giống như một số gia đình trong làng, vừa sinh ra thấy là con gái, lập tức dìm chết. Hoàn toàn không cho cơ hội sống sót.

Vì vậy, về mặt này, cô vẫn phải cảm ơn bố mẹ.

Nói đi cũng phải nói lại, trong những ngày tháng cơ cực ấy cũng có những điều ngọt ngào, nghĩ đến anh hàng xóm luôn giúp đỡ mình, trong lòng Đại Nha không khỏi dâng lên một trận ngọt ngào.

Nhà hàng xóm có một cậu con trai hơn cô hai tuổi, từ nhỏ đã đối xử tốt với cô, những lúc bố mẹ mắng chửi, anh ấy đều an ủi cô.

Khi cô không có đủ ăn, anh ấy cũng lén lút dúi cho cô đồ ăn.

Đến năm cô 16 tuổi, anh ấy 18 tuổi, chúng tôi đã lén lút qua lại với nhau.

Tuy nhiên, cô cũng biết rằng, hai người muốn đến được với nhau không phải là chuyện dễ dàng. Bởi vì nhà anh ấy đông con, còn nghèo hơn nhà cô.

Đến lúc đó e là nhà anh ấy không lo nổi sính lễ, còn nhà cô chắc chắn sẽ dùng sính lễ của cô để lấy vợ cho em trai.

Nông thôn đều như vậy, dùng của hồi môn của con gái để lấy vợ cho con trai.

Nhà nào thương con gái thì sẽ mua cho con gái bộ quần áo mới, đóng cho cái tủ gì đó.

Nhà nào không thương con gái, thì chỉ cần một cái bọc nhỏ là gả đi, cũng có rất nhiều trường hợp như vậy.

Còn nhà cô thuộc kiểu nhà không thương con gái. Đến lúc đó, cô cũng chỉ cần một cái bọc nhỏ là bị gả đi.

Bây giờ bố mẹ suốt ngày lải nhải về việc gả cô đi phải có bao nhiêu sính lễ, nhưng chưa bao giờ nhắc đến chuyện cho cô bao nhiêu của hồi môn.

Chuyện đang tìm hiểu người yêu, cô chưa bao giờ dám nói với bố mẹ. Tất cả đều lén lút qua lại.

Chỉ sợ nói ra, bố mẹ lại phản đối. Dù cô cũng biết cứ kéo dài như vậy không phải là cách. Nhưng khi biết rõ bố mẹ chắc chắn sẽ không đồng ý, ngoài việc kéo dài thời gian, cô cũng chẳng còn cách nào khác.

Nhưng cũng không thể trì hoãn quá lâu, cô cũng đã 18 tuổi rồi. Nếu không phải là muốn ở nhà làm thêm hai năm nữa, thì hai năm trước bố mẹ đã muốn tìm nhà chồng cho cô rồi.

Bây giờ em trai cũng đã 16 tuổi, cũng đến lúc phải lấy vợ. Mấy hôm trước, cô vô tình nghe được cuộc nói chuyện của bố mẹ, biết rằng họ đã bắt đầu nhờ người mai mối rồi.

Cô cũng đã bàn bạc với người yêu, nhưng anh ấy cũng không biết làm cách nào. Nhà anh ấy quá nghèo, anh trai còn chưa lấy được vợ. Người em thứ hai như anh ấy thì càng khỏi phải nói.

Ngay lúc chúng tôi đang loay hoay chưa biết làm thế nào, thì trong nhà có một người lính đến dưỡng thương.

Cô chưa bao giờ thấy người đàn ông nào đẹp trai như vậy, mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây, trông thật là oai phong.

Nghe nói là bị thương trên chiến trường, đến đây để dưỡng thương. Tuy cô không có học thức gì, nhưng cô cũng rất khâm phục những người lính bảo vệ đất nước này.

Lúc này cô cũng không có ý nghĩ gì với anh lính đó. Chỉ nghĩ là mình sẽ chăm sóc anh ấy thật tốt, để anh ấy nhanh chóng bình phục chấn thương.
 
Back
Top Bottom