Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60

Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 320



Dù thế nào đi chăng nữa, Thạch Lỗi vẫn thấy vui. Còn sống mà được gặp lại mẹ, vẫn tốt hơn là cả đời không được gặp.

Tửu lượng hai mẹ con đều kém, mới uống một chén đã ngà ngà say.

Nói chuyện cũ, nói rồi lại ôm nhau khóc nức nở.

Diệp Thư cũng mặc kệ họ, chỉ giục ba đứa trẻ ăn nhanh, ăn xong còn đi học.

Để mặc hai mẹ con họ nhân lúc hơi men trút bỏ hết những tâm tư chất chứa trong lòng.

Đuổi ba đứa nhỏ đi rồi, Diệp Thư cũng không vào nhà mà ngồi đọc sách ngoài sân.

"Ngày đó, mẹ cũng muốn đưa con theo. Con là con của mẹ, mẹ sao nỡ bỏ con mà đi."

"Nhưng mà ông cụ… bị bệnh…"

"Con biết, con không trách mẹ."

"Lúc đầu, mẹ nhớ con đến mất ăn mất ngủ. Ngủ cũng mơ thấy con khóc đòi mẹ."

"Mẹ chưa từng quên con."

"Sau đó… thì có em gái con."

Hai mẹ con ở trong nhà, cứ thế vừa khóc vừa tâm sự.

Nghe hai mẹ con họ nói chuyện, Diệp Thư đọc sách không vào, bèn đi thu hoạch khoai lang ở vườn sau.

Giờ trời đã bắt đầu lạnh, cũng đến lúc thu hoạch khoai lang rồi.

Sáng nay lúc mẹ Thạch Lỗi đến, Diệp Thư đang thu hoạch khoai lang ở vườn sau. Bị sự xuất hiện của bà làm cho gián đoạn.

Thạch Lỗi và mẹ đang ở trong nhà, Diệp Thư ra vườn làm việc cũng không tiện.

Vậy thì cô thu hoạch khoai ở mảnh vườn phía sau này trước cũng được.

Diệp Thư cắt hết đám dây khoai lang trước, rồi ôm hết chỗ dây khoai đã cắt ra mép ruộng.

Sau đó mới dùng cuốc để đào hết khoai lang lên, đào xong một luống. Rồi phân loại khoai, để riêng khoai tốt khoai hỏng.

Nhặt những củ tốt, không bị cuốc phạm cho vào túi, loại này có thể để được lâu, không dễ hỏng.

Những củ cuốc phạm thì để chung một chỗ, số này phải xử lý ngay. Cắt lát phơi khô trực tiếp. Hoặc là hấp chín rồi phơi khoai khô.

Mãi cho đến khi Diệp Thư đã thu hoạch được nửa mảnh đất thì Thạch Lỗi mới lảo đảo đi ra tìm cô.

Nhìn thấy Diệp Thư, anh liền nở nụ cười ngốc nghếch.

"Vợ à, em đừng làm nữa, để anh làm cho." Say xỉn đến vậy mà vẫn còn biết không cho vợ làm việc.

Nhìn tên bợm rượu này, Diệp Thư bất lực buông củ khoai lang trong tay xuống.

"Sao anh lại ra đây? Mẹ đâu?" Diệp Thư đỡ anh.

"Mẹ say rồi, anh ra tìm em. Vợ à, mẹ vẫn luôn nhớ đến anh. Bà ấy đã đến tìm anh rồi. Vợ à." Thạch Lỗi quay người ôm chặt lấy Diệp Thư.

"Em biết, em biết mà." Diệp Thư vỗ về anh, an ủi.

Diệp Thư vẫn luôn biết trong lòng Thạch Lỗi có nút thắt. Nút thắt với bố mẹ, với ông bà nội.

Tuy rằng bình thường Thạch Lỗi tỏ ra rất dửng dưng, như thể không thèm để ý.

Nhưng Diệp Thư biết, anh rất để tâm. Anh để tâm chuyện mẹ anh năm đó đã bỏ anh lại mà không chút do dự ra nước ngoài. Anh để tâm chuyện Thạch Chí Viễn vì người vợ con cái sau này mà từ bỏ anh.

Anh để tâm chuyện ông bà nội vì con trai mà rõ ràng biết anh ấm ức, vẫn muốn ép anh phải tha thứ.

Anh để tâm chuyện anh chưa bao giờ là lựa chọn đầu tiên của họ. Cho dù là bố mẹ hay ông bà nội. Họ đều có thể vì sự ích kỷ của mình mà lựa chọn từ bỏ, hy sinh anh.

Diệp Thư biết nỗi khổ tâm trong lòng anh, cô chỉ có thể cố gắng hết sức đối tốt với anh.

Để anh biết rằng, anh là lựa chọn đầu tiên của cô và các con. Cô tuyệt đối sẽ không vì bất kỳ ai, bất kỳ chuyện gì mà từ bỏ anh.

Cô chỉ hy vọng sự bất an ẩn giấu trong lòng anh có thể vơi đi một chút.

Lần này mẹ anh đến, Diệp Thư rất vui. Không vì điều gì khác, chỉ vì người đàn ông này.

Vì người đàn ông này mà vui mừng.

Diệp Thư dìu Thạch Lỗi vào nhà, để anh ngồi xuống ghế. Còn mình thì bắt đầu dọn dẹp bát đĩa trên bàn.

Giữa chừng Thạch Lỗi còn muốn giúp đỡ, bị Diệp Thư ngăn lại. Đùa à, đi còn không vững nữa là, còn muốn giúp. Không tăng thêm việc đã là tốt lắm rồi.

Rửa bát xong, Diệp Thư lại dìu Thạch Lỗi vào phòng nằm.

Không phải lúc nãy Diệp Thư không muốn cho anh vào phòng. Mà là Thạch Lỗi mỗi lần say rượu xong là lại đặc biệt dính người. Nói gì cũng không chịu đi. Nhất định phải đi theo vợ.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 321



Diệp Thư biết làm sao được? Chỉ đành để anh đi theo. Dù sao thì nói lý với một tên bợm rượu cũng không thông mà, đúng không?

Thạch Lỗi nằm vật xuống giường, còn nhất định muốn vợ cũng phải nằm cùng anh.

Diệp Thư dỗ anh đợi một lát, cô sẽ sớm quay lại.

Diệp Thư ra phòng khách xem sao thì thấy mẹ chồng đã nằm ngủ ở đó từ lúc nào.

Diệp Thư bước vào đắp chăn cho bà, hiện tại trời đã bắt đầu se lạnh rồi. Ngủ không đắp chăn dễ bị cảm lạnh.

Đi dạo một vòng từ phòng khách trở về thì Thạch Lỗi đã ngủ say từ lúc nào.

Diệp Thư cũng đắp chăn cho anh.

Hai mẹ con, một người ngủ ở phòng trong, một người ngủ ở phòng ngoài.

Diệp Thư cũng không còn việc gì làm nên quay lại mảnh vườn phía sau đào khoai lang tiếp.

Mãi cho đến khi Diệp Thư đào hết khoai ở mảnh vườn phía sau, cho vào túi gần xong xuôi thì Thạch Lỗi mới lại mò đến.

Lần này thì đã tỉnh rượu, vừa đến liền tiếp nhận công việc trong tay Diệp Thư.

"Sao em không đợi anh cùng làm?" Vừa cho khoai vào túi, anh vừa nói.

"Em rảnh rỗi cũng không có việc gì làm nên tự làm thôi."

"Dùng cuốc xới đất mệt lắm, lần sau đợi anh cùng làm."

"Được."

Hai vợ chồng vừa làm vừa trò chuyện.

Xong xuôi, Thạch Lỗi lại tiện tay đem số khoai lang cần cất vào hầm, đều cho hết vào trong.

Lại đem số khoai bị cuốc phạm ra chỗ giếng nước ở sân trước, đợi lúc nào rảnh thì đem đi hấp chín rồi thái lát phơi khô.

Khoai lang khô là món ăn vặt mà cả nhà đều rất thích.

Bởi vì mẹ Thạch về, Thạch Lỗi lại xin nghỉ phép ở nhà máy thêm mấy ngày. Hai vợ chồng cùng mẹ đi chơi ở Bắc Thành hai ngày.

Mẹ Thạch tuy là người Bắc Thành, nhưng dù sao cũng đã ba mươi mấy năm không quay lại, có những nơi đã rất xa lạ rồi.

Bà lại mua cho cả nhà rất nhiều đồ, nào là đồ ăn đồ dùng, ngăn thế nào cũng không được.

Đặc biệt là mua cho ba đứa nhỏ, chỉ cần là thứ mà bà cho là ba đứa trẻ cần, căn bản là không cần do dự, lập tức móc tiền ra.

Cứ như thể muốn bù đắp hết những gì bà đã nợ con trai cho cháu trai vậy.

Bất kể Diệp Thư và Thạch Lỗi nói thế nào cũng vô dụng, đến cuối cùng hai người cũng không khuyên nữa, thôi thì mặc bà vậy!

Bây giờ mấy đứa nhỏ thân thiết với bà nội không thể tả.

Chơi ở Bắc Thành hai ngày, mẹ Thạch Lỗi đề nghị muốn đi thăm ông cụ.

Mẹ Thạch đã biết tin bà nội mất, lúc đó bà đã buồn bã một lúc lâu, còn kể với bọn họ rất nhiều chuyện về mối quan hệ trước đây của bà với ông bà cụ.

Bà kể rằng ông bà cụ là bố mẹ chồng rất tốt, đối xử với bà rất tốt. Bởi vì bố mẹ bà và ông bà cụ là bạn tốt, cho nên có thể nói là bà được ông bà cụ nuôi nấng từ nhỏ.

Hơn nữa vì ông bà cụ không có con gái, có thể nói là coi bà như con gái mà nuôi.

Sau này bà gả cho con trai của ông bà cụ là Thạch Chí Viễn, ông bà cụ lại càng đối xử tốt với bà hơn.

Cho nên sau này Thạch Chí Viễn ngoại tình, phản ứng của ông bà cụ mới lớn như vậy. Nếu như đổi lại là một người khác làm con dâu của ông bà cụ, có lẽ thái độ của ông bà cụ cũng chưa chắc đã giống như vậy.

Bây giờ bà đã trở về, nhất định phải quay lại thăm ông cụ một chuyến, còn phải lên mộ bà cụ thắp cho bà ấy nén nhang.

Vừa hay Thạch Lỗi cũng xin nghỉ phép, hai mẹ con cùng nhau bắt xe đến đó. Diệp Thư không đi, bọn trẻ còn đang đi học, cô phải ở nhà nấu cơm cho bọn trẻ.

Hai ngày sau Thạch Lỗi và mẹ anh trở về.

Thạch Lỗi trở về kể với Diệp Thư về cuộc gặp gỡ lần này, ông cụ nhìn thấy mẹ Thạch thì kích động đến mức suýt ngất xỉu.

Sau khi bình tĩnh lại, ông cụ nắm lấy tay mẹ Thạch hỏi han tình hình của họ sau khi ra nước ngoài.

Khi biết ông bà ngoại của Thạch Lỗi đều đã qua đời, ông cụ càng thêm đau lòng mà khóc một trận.

Không ngờ rằng cuộc cãi vã năm đó, lại là lần gặp mặt cuối cùng của họ.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 322



Hai ngày nay, hai mẹ con Thạch Lỗi ban ngày thì lái xe đưa ông cụ đi ăn cơm, đi dạo công viên.

Buổi tối lại đưa ông cụ về nhà Thạch Chí Viễn.

Thạch Chí Viễn và mẹ Thạch Lỗi cũng đã gặp mặt. Mọi chuyện đã qua ba mươi mấy năm, bao nhiêu oán hận, theo thời gian trôi qua cũng phai nhạt dần.

Đặc biệt là khi nhìn thấy Thạch Chí Viễn và người phụ nữ kia cuối cùng cũng không đến được với nhau, có lẽ trong lòng mẹ Thạch Lỗi cũng cảm thấy vui vẻ.

Ở đó bầu bạn với ông cụ hai ngày, lại đi thăm mộ bà cụ, thắp cho bà ấy nén nhang.

Hai mẹ con cũng từ biệt ông cụ trở về. Lúc sắp đi, ông cụ lưu luyến không nỡ nói với mẹ Thạch Lỗi rằng nếu rảnh rỗi thì đến thăm ông, sau này cứ coi như bà là con gái của ông.

Hai người trở về Bắc Thành, kỳ nghỉ của Thạch Lỗi cũng kết thúc, anh phải quay lại làm việc.

Còn mẹ Thạch cũng có việc của mình phải làm, lần này trở về ngoài việc đến thăm con trai, bà còn muốn đầu tư làm ăn.

Bà cũng kể cho bọn họ nghe về cuộc sống của họ ở nước ngoài.

Lúc đó cả nhà bọn họ đầu tiên là đến Hồng Kông, ở Hồng Kông được mấy năm. Vì lý do công việc, bọn họ lại chuyển đến Anh.

Cho nên mấy năm đầu, bà và ông bà cụ thỉnh thoảng vẫn liên lạc với nhau. Sau này là vì người chồng thứ hai của bà, bọn họ chuyển đến Anh, bà có gửi thư về mấy lần nhưng không nhận được hồi âm, không biết là ông bà cụ không nhận được hay là thế nào. Từ đó về sau, bọn họ dần dần mất liên lạc.

Lúc đầu mới đi, vì nhớ con trai nên bà buồn lắm.

Sau đó, vì mới đến một nơi ở mới, có quá nhiều việc phải lo nên bà dần dần khuây khỏa.

Qua hai năm, gia đình cũng dần ổn định ở Hồng Kông.

Sau đó, bà quen người chồng hiện tại qua mai mối, hai người tìm hiểu một thời gian, thấy hợp thì kết hôn.

Người chồng thứ hai của bà hơn bà mười mấy tuổi, vợ trước đã mất, để lại cho ông ấy hai đứa con, một trai một gái.

Lúc quen bà, vợ trước của ông ấy đã mất được mấy năm, trước giờ ông ấy không có ý định đi bước nữa, sau khi quen bà, ông ấy mới có ý định tái hôn.

Sau khi kết hôn, ông ấy đối xử với bà rất tốt, bà cũng vì thật lòng yêu ông ấy nên mới kết hôn, hơn nữa ông ấy lại hơn bà mười mấy tuổi, sau khi kết hôn có thể nói là cưng chiều bà như con gái.

Lúc bà và ông ấy kết hôn, hai đứa con của ông ấy đều đã hơn mười tuổi rồi, cũng đã lớn, không cần bà phải lo lắng.

Thêm vào đó, không lâu sau khi kết hôn, bà đã mang thai, đứa con đầu lòng là con trai, sau đó lại lần lượt sinh thêm hai đứa con trai nữa.

Tổng cộng, bà đã sinh cho ông ấy ba đứa con trai, ở Hồng Kông rất coi trọng con nối dõi, vốn dĩ ông ấy đã cưng chiều bà, sau khi sinh mấy đứa con trai này, ông ấy càng đối xử với bà tốt hơn.

Không chỉ có ông ấy đối xử tốt với bà, mà vì bà sinh được ba đứa con trai, nên ông bà nội đều càng ngày càng coi trọng bà.

Quyền lên tiếng trong gia đình cũng ngày càng lớn, sau này, khi các con lớn hơn một chút, bà lại bắt đầu học làm ăn dưới sự hướng dẫn tận tình của chồng.

Vì có chồng bảo bọc, bà cũng kiếm được kha khá, tuy không thể so với ông ấy, nhưng cũng kiếm được nhiều hơn phần lớn mọi người.

Lần này về nước chủ yếu là để tìm con trai, thứ hai là muốn xem ở đại lục có việc gì làm ăn được không.

Về phương diện này, Thạch Lỗi không rành lắm, Diệp Thư thì có thể nói được kha khá.

Vì vậy, sau khi Thạch Lỗi đi làm, Diệp Thư sẽ đi cùng bà.

Hai mẹ con nói chuyện, làm việc rất ăn ý, Diệp Thư cũng dẫn mẹ chồng đi xem nhà cửa, cửa hàng mà cô đã mua, đồng thời cho bà lời khuyên, nếu rảnh rỗi, có thể mua thêm nhà cửa, cửa hàng để đấy.

Về điểm này, không cần Diệp Thư nói nhiều, bà cũng hiểu.

Về phương diện này, bà còn hiểu biết hơn Diệp Thư, dù sao giá nhà ở Hồng Kông hiện tại đã tăng vọt đến mức người bình thường chỉ biết ngước nhìn.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 323



Bắc Thành là thủ đô của một nước, giá nhà sau này chắc chắn sẽ không thấp.

Bà rất hứng thú với chuyện này, nhìn thấy Diệp Thư mua nhiều nhà cửa, cửa hàng như vậy, bà biết Diệp Thư nhất định có bí quyết trong chuyện này, liền nhờ Diệp Thư giới thiệu cho mình.

Diệp Thư bèn dẫn bà đi một vòng các phòng quản lý nhà đất, nhân viên ở đó nhìn thấy Diệp Thư cũng rất nhiệt tình, dù sao thì trong thời buổi này, những người mua nhà nhiều như Diệp Thư không nhiều.

Hơn nữa cô còn rất hào phóng, lần nào đến cũng mang theo bánh kẹo, khi giao dịch thành công còn lì xì cho mọi người, vì vậy mỗi khi có nhà tốt, họ đều báo cho Diệp Thư trước.

Nếu Diệp Thư không cần, họ mới nói với người khác.

Lần này lại thấy cô dẫn người đến, họ cười hỏi: "Cô Diệp, lại đến mua nhà à? Lại để dành đủ tiền rồi sao?"

Đây là một nhân viên có quan hệ khá tốt với Diệp Thư, trước đây từng cung cấp thông tin nhà đất cho cô, tình cờ lúc đó Diệp Thư không đủ tiền, cô cũng không kiếm cớ khác, mà nói thẳng với anh ta là cô không đủ tiền, đợi khi nào để dành đủ tiền sẽ đến tìm anh ta.

Từ sau khi nghe Diệp Thư nói có thể mua nhà để tăng giá, mấy ngày nay, mẹ Thạch Lỗi liền dẫn Diệp Thư đi khắp các phòng quản lý nhà đất, chỉ cần là nhà bà vừa ý đều mua hết.

Khí thế giàu có đó không chỉ khiến nhân viên phòng quản lý nhà đất há hốc mồm, mà ngay cả Diệp Thư cũng cảm thấy sự nghèo nàn đã giới hạn trí tưởng tượng của mình.

Diệp Thư mua nhà đều phải lựa chọn kỹ càng, thấy phù hợp mới mua, còn mẹ Thạch Lỗi mua nhà chỉ cần xem vị trí, miễn là thủ tục không có vấn đề, có thể sang tên ngay trong ngày là được, còn nhà tốt hay xấu bà hoàn toàn không quan tâm.

Nhân viên phòng quản lý nhà đất vốn tưởng rằng Diệp Thư cách ba bữa nửa tháng lại đến mua nhà thì đã rất giàu có rồi, không ngờ mẹ chồng cô còn giàu hơn.

Chắc chắn rồi, mẹ chồng cô còn hào phóng hơn cả cô nữa.

Dạo này, Diệp Thư cũng không rõ mẹ chồng đã mua bao nhiêu căn nhà, cửa hàng nữa. Bởi vì có khi Diệp Thư bận việc không thể đi cùng bà được, bà lại tự lái xe đi.

Sau này, khi mẹ chồng cho cô xem sổ đỏ, Diệp Thư mới biết mẹ chồng đã ra tay hào phóng đến nhường nào.

Hơn nữa, phần lớn trong số đó đều được đứng tên cả gia đình.

Mẹ Thạch không chỉ mua cho con trai, mà còn mua cho cả cháu nội, cháu ngoại, ngay cả con dâu là Diệp Thư cũng được mua cho hai căn.

Diệp Thư đã bị sự hào phóng của bà làm cho choáng váng.

Diệp Thư vội vàng từ chối, nói rằng nhà mình cũng đã mua kha khá rồi, đủ cho gia đình sau này tiêu xài.

Nhưng mẹ Thạch không chấp nhận lời từ chối của cô, nói rằng đây là tấm lòng của một người mẹ chồng, một người mẹ, một người bà dành cho con cháu, không thể không nhận.

Bà còn nói cho tiền mặt thì các con không nhận, nên bà chỉ có thể mua nhà cho thôi.

Mẹ Thạch đã từng cho họ tiền, hơn nữa số tiền đó không hề nhỏ, là một cuốn sổ tiết kiệm có mười vạn.

Lúc đó Diệp Thư đã trả lại, vì đã nhận của mẹ chồng trang sức, quần áo gì đó rồi, Thạch Lỗi ngoài quần áo còn có thêm hai chiếc đồng hồ hàng hiệu, quần áo, đồ dùng học tập của các con cũng không ít, làm sao có thể nhận thêm một khoản tiền lớn như vậy nữa.

Cho dù là mẹ ruột cũng không được, mặc dù mẹ Thạch đã nói số tiền này đối với bà ấy mà nói cũng không nhiều, chỉ là chút quà gặp mặt.

Bà ấy cảm thấy không nhiều, nhưng Diệp Thư lại cảm thấy quá nhiều, mặc dù số tiền này đối với mẹ Thạch có thể chỉ là chín con bò mất một sợi lông, nhưng đối với gia đình cô mà nói thì lại quá nhiều.

Mẹ Thạch có tiền là chuyện của bà ấy, họ nhận người thân chứ không phải vì tiền, nên lúc đó họ đã kiên quyết trả lại.

Không ngờ mẹ Thạch lại chờ họ ở đây.

Hơn nữa, sổ đỏ cũng đã được sang tên xong xuôi. Hóa ra mấy hôm trước bà nói mượn sổ hộ khẩu để làm chút việc, lúc đó cô cũng không nghĩ nhiều nên đã đưa cho bà, không ngờ lại là vì chuyện này.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 324



Bà lại lấy ra một cuốn sổ đỏ từ trong mười mấy cuốn đưa cho Diệp Thư.

"Tìm thời gian dọn dẹp rồi chuyển sang đó ở đi. Chỗ này chật quá, cả nhà ở không tiện. Mẹ đến đây cũng không có chỗ ở, phải chen chúc một phòng với Tĩnh Nghi."

Diệp Thư nhìn một cái, ôi chao, lại là một căn nhà bốn gian.

Khi Diệp Thư vẫn còn đang ngẩn người cầm cuốn sổ đỏ thì người mẹ chồng giàu có của cô lại lên tiếng.

"Lẽ ra mẹ muốn mua căn năm gian, nhưng bây giờ chưa có căn nào phù hợp nên tạm thời mua tạm căn bốn gian này, hai đứa cứ ở tạm đi, sau này có căn năm gian nào phù hợp thì mẹ mua sau."

Lời này nói ra, Diệp Thư chỉ muốn đánh bà một trận. Thế này mà còn gọi là ở tạm, vậy những người phải chen chúc trong một căn phòng thì sống sao?

Tuy Diệp Thư cũng rất động lòng, nhưng vẫn chưa có ý định nhận. Giá nhà bây giờ tuy không cao, nhưng so với sau này thì sao?

Bây giờ lương một người mới được bao nhiêu tiền? Giống như Thạch Lỗi hiện tại là kỹ sư cao cấp của nhà máy, mới được điều chỉnh lương, bây giờ cũng chỉ được hơn hai trăm, chưa đến ba trăm đồng một tháng.

Một căn nhà lớn như vậy không có bảy, tám vạn thì không mua được. Với mức lương của Thạch Lỗi hiện tại, cho dù có nhịn ăn nhịn mặc cũng phải mất ba, bốn mươi năm mới mua được một căn.

Nếu mà tính thêm cả ăn uống, chi tiêu, những việc lớn nhỏ trong nhà, thì đúng là cả đời cũng không mua nổi.

Mẹ Thạch Lỗi nhìn ra ý của Diệp Thư, liền nói với cô những lời thật lòng.

Thật ra lần này bà về tuy là về thăm con trai, nếu con trai sống không tốt, bà chắc chắn sẽ giúp đỡ.

Nhưng nếu Thạch Lỗi là người tham lam vô độ, thì bà sẽ cho bọn họ một ít tiền, đảm bảo cho bọn họ cả đời cơm no áo ấm, còn nhiều hơn thì không có.

Đối với người bình thường mà nói, cả đời được cơm no áo ấm cũng đã là rất tốt rồi.

Nhưng sau khi bà về, thông qua khoảng thời gian ở chung với gia đình, bà đã hiểu rõ về nhân phẩm của từng người.

Bà biết con trai bà không bị dạy hư, con dâu bà cũng không phải người thấy tiền là sáng mắt, các cháu nội cũng đều được dạy dỗ rất tốt.

Vì vậy, bà mới không chút do dự mà nói hết lòng mình với họ.

Trước đây, bà đã bàn bạc rõ ràng với chồng rồi. Số tiền bà kiếm được sau này đều là của Thạch Lỗi.

Chuyện này, sau khi ba đứa con trai lớn, bà cũng đã nói với chúng nó rồi.

Ba đứa cũng đồng ý, số tiền ít ỏi bà kiếm được, cũng chỉ đủ cho chúng nó đi cá cược vài lần. Nên chúng nó chẳng coi vào đâu.

Dù sao thì tài sản của bố cũng đủ để cho chúng nó tiêu xài phung phí cả đời rồi, còn số tiền còm cõi mẹ kiếm được muốn cho ai thì cho!

Dù sao thì chúng nó từ khi còn bé tí đã biết, ở bên kia đại lục còn có một người anh cả. Là con của mẹ với người chồng trước.

Bao nhiêu năm qua mẹ vẫn luôn không quên người anh cả này. Mỗi lần nghĩ đến, đều không kìm được nước mắt.

Hơn nữa, bố cũng đã nói với chúng nó rồi, bảo chúng nó đừng dòm ngó số tiền ít ỏi của mẹ. Nếu vì tiền mà chọc mẹ tức giận, thì sau này đừng mong được chia một đồng nào từ tài sản của bố.

Nghe vậy, ba đứa càng không dám ý kiến gì. Dù sao thì số tiền của mẹ so với tài sản của bố cũng chỉ như muối bỏ biển.

Chuyện này trong nhà cũng chẳng phải bí mật gì. Các con dâu cũng đều biết. Nhưng mà cũng không ai để tâm.

Ngoại trừ đứa thứ ba chưa kết hôn, hai cô con dâu kia đều xuất thân từ gia đình giàu có. Của hồi môn đã nhiều, lại thêm năng lực của bản thân, nên đều giữ chức vụ quan trọng trong công ty.

Số tiền của bà chỉ bằng tiền tiêu vặt vài tháng của họ. Bảo họ phải so đo với bà vì số tiền ấy, họ chỉ thấy mất giá.

Nhưng nếu là tài sản của bố chồng sau này, thì họ sẽ không nhường nhịn đâu. Chắc chắn là anh em sẽ tranh giành kịch liệt.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 325



Vì vậy, chuyện này xem như là đã rõ ràng rồi.

Diệp Thư ở bên cạnh nghe mà há hốc mồm. Cô đã có một cái nhìn mới về khái niệm tiền tiêu vặt của giới nhà giàu.

Số tiền mà cả đời này cô cũng không mua nổi một căn nhà, có khi chỉ là tiền tiêu vặt một tháng của người ta.

Thông cảm cho Diệp Thư, cả hai kiếp đều là con nhà nông, thật sự không thể tưởng tượng nổi cuộc sống của giới nhà giàu là như thế nào.

Mẹ Thạch Lỗi thấy Diệp Thư như vậy cũng bật cười. Đúng là một đứa trẻ thật thà.

Đồng thời nhìn Diệp Thư như vậy, bà cũng cảm thấy vui mừng cho con trai mình.

Lần này trở về, khoảng thời gian chung sống với gia đình con trai, là những ngày tháng thoải mái nhất của bà trong suốt bao nhiêu năm qua.

Cuộc sống của giới nhà giàu, không hề dễ dàng và thoải mái như người ngoài nhìn vào.

Tuy là không thiếu tiền tiêu, nhưng chỉ có những người trong cuộc mới hiểu. Những toan tính, đấu đá, những khinh khi, nịnh bợ trong giới nhà giàu thường khiến con người ta kiệt quệ cả về thể xác lẫn tinh thần.

May mà bà còn có chồng che chở. Ba cậu con trai cũng đều thành đạt. Chỉ là lúc mới về làm dâu, cũng phải chịu chút ấm ức.

Nhưng cho dù là vậy, bà cũng không thể sống một cách tự do tự tại được. Nói năng, hành động đều phải theo rất nhiều khuôn phép, quy tắc. Đôi khi khiến con người ta cảm thấy ngột ngạt, khó thở.

Bởi vậy, những ngày tháng này là khoảng thời gian bà cảm thấy thoải mái nhất trong suốt bao nhiêu năm qua. Muốn nói gì thì nói, muốn làm gì thì làm.

Ở đây, bà không phải là bà phu nhân nào đó, cũng không phải là mẹ chồng của ai.

Ở đây, bà chỉ là chính bản thân mình, không cần phải ăn mặc cầu kỳ, cũng không cần phải giữ gìn hình tượng.

Bà có thể cười khi muốn cười, khóc khi muốn khóc.

Thế nhưng, những ngày tháng thoải mái này cũng chỉ đến đây thôi, sau này bà sẽ phải bận rộn rồi.

Qua những ngày tháng tìm hiểu, bà phát hiện ra bên này cái gì cũng thiếu, từ quần áo đến đồ ăn. Vì vậy, sau khi suy nghĩ kỹ càng, bà quyết định sẽ mở một nhà máy may mặc. Coi như là thử nghiệm thị trường.

Bà đã nhắm được một mảnh đất, là một bãi đất hoang ở một ngôi làng cách thành phố mười mấy dặm, bà dự định sẽ mua lại mảnh đất đó để làm địa điểm xây dựng nhà máy may.

Hôm nay, bà dự định sẽ rủ Diệp Thư đi cùng, hai mẹ con cùng đến đó xem sao.

Từ ngày quen biết Diệp Thư, con dâu của mình, càng tiếp xúc, bà càng cảm thấy có nhiều suy nghĩ trong lòng cô rất giống với bà.

Hơn nữa, Diệp Thư cũng có những ý tưởng riêng về việc kinh doanh. Vì vậy, hiện tại bà rất muốn được nghe thêm ý kiến của con dâu.

Diệp Thư theo mẹ chồng đi xem mảnh đất mà bà đã chấm. Diệp Thư phải thừa nhận rằng mẹ chồng cô thật có mắt nhìn. Mảnh đất này sau này chắc chắn sẽ nằm trong khu vực đường vành đai 5. Không nói đến chuyện khác, chỉ riêng mảnh đất này thôi cũng đủ thấy là người chiến thắng trong cuộc sống rồi.

Thấy con dâu cũng đồng ý, bà liền đi tìm đến ban ngành liên quan. Hơn nữa, bà còn nghe theo ý kiến của con dâu, mua luôn mảnh đất thay vì thuê.

Tuy số tiền mua đất không phải là nhỏ, nhưng về lâu dài, mua vẫn là lựa chọn hợp lý hơn.

Nhưng chuyện này Diệp Thư không cần phải lo nữa, từ sau lần đi xem đất đó. Mẹ Thạch Lỗi bắt đầu đi sớm về muộn. Thậm chí có những hôm về quá muộn thì bà cũng không quay về, mà ở lại khách sạn bên ngoài.

Còn Diệp Thư cũng bắt đầu bận rộn dọn dẹp căn nhà bốn gian mà mẹ chồng tặng cho hai vợ chồng.

Diệp Thư đầu tiên là tìm người sửa chữa lại những chỗ cần sửa trong nhà. Kiểm tra lại toàn bộ ngói trên mái nhà, những chỗ nào bị dột thì thay ngói mới.

Sau đó, cô lại tìm thợ đến sơn lại toàn bộ căn nhà. Cửa sổ, cửa ra vào chỗ nào cần sửa thì sửa, chỗ nào cần sơn lại thì sơn lại.

Sân vườn thì cứ để như vậy, chỉ dọn dẹp hết lá cây và cành cây khô đi. Bây giờ trời đang rét quá, phải đợi đến mùa xuân năm sau mới trồng thêm hoa cỏ được.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 326



Dọn dẹp như vậy một hồi, cả căn nhà như được khoác lên mình một diện mạo mới.

Việc còn lại là mua sắm đồ đạc, giường tủ về lắp đặt. Rồi chuẩn bị thêm chăn ga gối đệm đầy đủ là có thể dọn vào ở được rồi.

Nói là nhanh, nhưng đến lúc Diệp Thư chuẩn bị xong mọi thứ, có thể dọn vào ở được thì cũng đã đến kỳ nghỉ đông của bọn trẻ.

Năm nay không tính toán ăn Tết ở nhà Thạch Chí Viễn nữa, đã gọi điện thoại báo cho ông rồi. Nhưng ăn Tết xong thì mùng một phải sang đó chúc Tết.

Ông cụ tuy có chút tiếc nuối, nhưng cũng không nói gì nhiều.

Bọn trẻ được nghỉ, chọn đại một ngày, Diệp Thư liền đưa các con chuyển đến căn nhà bốn gian ba sân này ở.

Trước đây, khi nhà cửa còn chưa dọn dẹp xong, mỗi khi rảnh rỗi, Diệp Thư và Thạch Lỗi lại đến đây. Bọn trẻ chưa từng đến đây lần nào.

Ba đứa trẻ vừa bước vào sân, đã giống như Lưu lão lão vào vườn "Đại Quan Viên" vậy, phát ra những tiếng trầm trồ kinh ngạc.

Diệp Thư phân chia phòng cho từng đứa. Như thế này, mỗi đứa một phòng là quá rộng rãi rồi.

Cô và Thạch Lỗi sẽ ở phòng phía đông của sân thứ hai, con gái ở phòng phía tây sân thứ hai.

Phòng mẹ Thạch Lỗi ở gian phía đông của sân thứ ba, hai con trai ở gian phía tây sân thứ ba.

Bây giờ hai cậu con trai còn nhỏ, cứ ở như vậy trước đã. Đợi vài năm nữa lớn hơn, muốn ở phòng nào ở sân trong thì tùy ý.

Cả nhà không ai có ý kiến gì về cách phân chia này, đều rất hài lòng.

Ngay cả mẹ Thạch Lỗi cũng vô cùng hài lòng. Điều làm bà hài lòng nhất chính là việc Diệp Thư đã cho đập bỏ bức tường quay mặt ra phố của phòng gác cổng, lắp đặt cửa lớn và sửa thành gara ô tô.

Từ nay, xe hơi của bà không cần phải đỗ ngoài đường nữa, mà có thể lái thẳng vào gara.

Ban đầu, cả nhà dự định sẽ đón một cái Tết đoàn viên ấm áp ở đây. Thế nhưng rốt cuộc, cái Tết đoàn viên ấy vẫn không thành. Mẹ Thạch Lỗi vẫn phải quay về trước Tết.

Chồng sau của mẹ Thạch Lỗi cũng là người Hoa, lại càng coi trọng việc sum họp gia đình trong ngày Tết.

Ngày lễ trọng đại như vậy, làm sao có thể vắng mặt nữ chủ nhân.

Vì vậy, trước sự giục giã mỗi ngày một cuộc điện thoại từ bên đó, bà chỉ đành phải quay về.

Cả nhà đón Tết ở căn nhà bốn gian, sau khi ăn Tết xong, cả nhà mua vé tàu hỏa về thăm ông nội.

Cũng không ở lâu, chỉ ở đó hai ngày rồi quay về. Bởi vì Thạch Lỗi còn phải đi làm, không thể trì hoãn được.

Cả nhà cứ thế vội vàng đi rồi lại vội vàng về. Về đến nhà, Thạch Lỗi tiếp tục đi làm như bình thường. Diệp Thư thì ở nhà đốc thúc hai cậu con trai học bài.

Đến lúc bọn trẻ bắt đầu đi học, mẹ Thạch Lỗi lại quay về.

Hơn nữa lần này bà không về một mình, mà còn dẫn theo con trai út của mình sang.

Lần này dẫn con trai út sang đây, một là muốn để cậu ấy đến gặp anh trai. Không chỉ cậu ấy, hai người anh trai khác của cậu ấy nếu có cơ hội cũng phải sang đây nhận mặt anh cả, đây là điều bà kiên quyết muốn làm.

May mắn là các con trai của bà không phản đối ý kiến này, cũng đồng ý đợi đến kỳ nghỉ hè, khi các cháu được nghỉ, sẽ thu xếp thời gian đưa vợ con về thăm.

Hai là được gia tộc ủy thác sang đại lục đầu tư làm ăn. Đây cũng là do ảnh hưởng từ chính sách mở cửa của đại lục trong những năm gần đây đã gây xôn xao dư luận.

Hơn nữa chính sách ưu đãi của bên phía đại lục dành cho Hoa kiều hồi hương đầu tư rất lớn.

Cho nên hiện tại có rất nhiều thương nhân ở nước ngoài về nước đầu tư.

Em trai út Thạch Lỗi được gia tộc phái về chủ trì việc này, đây cũng là một bài kiểm tra của gia tộc dành cho cậu ấy, nếu lần này làm tốt thì sau này tiếng nói trong gia tộc sẽ càng có trọng lượng hơn.

Vì hai bên đều muốn giữ hòa khí nên mọi người sống với nhau rất hoà thuận.

Thạch Lỗi còn giới thiệu bạn thân của mình cho em trai quen biết.

Người em trai này cũng rất biết điều, không chỉ thân thiết với Thạch Lỗi hơn mà còn đặc biệt yêu quý ba đứa cháu.

Ba đứa nhỏ cũng rất thân thiết với người chú này, mỗi lần gặp mặt đều vây quanh hỏi han không ngớt.

Em trai út Thạch Lỗi cũng rất kiên nhẫn, không chỉ trả lời câu hỏi của các cháu mà còn hứa hẹn khi nào các cháu được nghỉ sẽ dẫn các cháu đi chơi.

Nghe vậy, bọn trẻ càng vui mừng khôn xiết.

Vào thời điểm những năm 80, phong trào ra nước ngoài đang thịnh hành, nếu gia đình nào có họ hàng nước ngoài thì sẽ khiến ai nấy đều phải ngưỡng mộ.

Mặc dù Diệp Thư đã dặn dò các con không được ra ngoài khoe khoang.

Nhưng trẻ con mà, nếu có bạn học nào hỏi quần áo chúng mặc hay đồ dùng học tập mua ở đâu thì vẫn không nhịn được mà khoe khoang vài câu.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 327



Kể cả con gái cũng không tránh khỏi, vì chuyện này mà con bé còn bị một tên sở khanh đeo bám, mặc dù cuối cùng đã giải quyết được nhưng cũng khiến tâm lý Tĩnh Nghi bị ảnh hưởng không nhỏ.

Khiến cho một khoảng thời gian dài sau đó, con bé nhìn ai cũng giống như có mục đích, cũng không muốn kết bạn nữa.

Thời gian trôi như nước chảy.

Thoáng chốc đã hai năm trôi qua, con gái lớn Tĩnh Nghi năm nay đã học năm tư đại học, sắp tốt nghiệp.

Con trai lớn cũng đã lên cấp ba, con trai út cũng đã lên lớp bốn.

Công việc của Thạch Lỗi cũng chẳng có gì thay đổi, vẫn làm kỹ sư ở nhà máy, ngày ngày đều đặn đi làm tan ca, bất kể bên ngoài có bao nhiêu biến động thì anh vẫn sống cuộc sống của mình một cách đều đặn.

So với Thạch Lỗi, Diệp Thư có chút thay đổi.

Nhà máy may của mẹ Thạch Lỗi đã đi vào hoạt động, một khu đất rộng gần 50 mẫu, bên trong có nhà xưởng, ký túc xá, nhà ăn đầy đủ mọi thứ.

Nghe nói sau khi bọn họ mua đất xây nhà máy may thì những khu đất xung quanh cũng lần lượt được bán hết, cũng đều là xây dựng nhà máy nên hiện tại nơi vốn dĩ còn khá hẻo lánh này đã trở nên vô cùng nhộn nhịp.

Cũng đã xây dựng một con đường lớn thẳng tắp, hai bên đường cũng lần lượt mọc lên rất nhiều cửa hàng.

Diệp Thư cũng nhân cơ hội mua được mấy căn nhà ở gần nhà máy, hiện tại đã cho thuê hết rồi.

Bây giờ Diệp Thư cũng rất bận rộn, sau khi nhà máy may của mẹ chồng khai trương thì việc buôn bán vô cùng phát đạt.

Vì bà phải đi lại giữa nước ngoài và đại lục.

Tuy nhiên, dù sao thì giám đốc thuê về cũng là người ngoài, hơn nữa lúc nhà máy may khai trương, bà đã hết lòng mời Diệp Thư vào nhà máy làm kế toán, cho nên mỗi khi bà không có ở nhà máy, nếu có việc gì quan trọng thì giám đốc cũng sẽ đến hỏi ý kiến Diệp Thư.

Cho nên Diệp Thư cũng coi như là người nắm giữ nửa quyền quyết định của nhà máy may.

Ban đầu Diệp Thư cũng không muốn quản lý nhưng bà đã nói với Diệp Thư rằng sau này nhà máy may này cũng sẽ để lại cho bọn họ nên muốn Diệp Thư làm quen trước.

Bà đã nói như vậy rồi thì Diệp Thư cũng không từ chối, trải qua mấy năm chung sống, Diệp Thư cũng biết bà đối xử với gia đình bọn họ thật lòng thật dạ.

Bà đã nói cho thì Diệp Thư cũng không cần phải giả vờ từ chối.

Nói ra thì bản thân cũng chỉ là người trần mắt thịt, có người cho gia đình mình lợi ích lớn như vậy thì không thể nào không động lòng.

Hơn nữa đây là bà tự nguyện cho, không phải ăn cắp ăn trộm gì, nhận thì cũng chẳng sao.

Thêm nữa, mấy năm nay ba người con trai của bà cũng đã từng về đây, Diệp Thư và Thạch Lỗi chơi với bọn họ cũng rất vui vẻ.

Nhìn vào việc kinh doanh đầu tư của bọn họ ở đại lục là biết ngay gia tộc bọn họ kinh doanh đủ các ngành nghề, tài sản trải rộng khắp toàn cầu, căn bản là không coi trọng chút tài sản này của bà.

Diệp Thư biết chuyện này là vì ba anh em nhà chồng khi đến đều nói chuyện thẳng thắn với vợ chồng cô, bảo cô đừng bận tâm, họ hoàn toàn không ý kiến gì chuyện đồ đạc của mẹ cho anh cả.

Bởi vậy nên Diệp Thư mới đồng ý ngay khi mẹ chồng đề nghị cô vào nhà máy làm kế toán.

Nếu mấy em chồng không nói gì thì dù mẹ chồng có nói thế nào, Diệp Thư cũng sẽ không dính líu vào.

Không chỉ bận rộn trong nhà máy may, Diệp Thư còn mở hai cửa hàng quần áo ở Bắc Thành, quần áo lấy từ nhà máy may của mẹ chồng.

Cửa hàng có thuê hai người trông coi, Diệp Thư tan làm sẽ ghé qua.

Hai năm nay cũng kiếm được kha khá rồi.

Hôm nay, Diệp Thư rời văn phòng, chuẩn bị về nhà.

Mở cửa xe, còn chưa kịp vào trong thì giám đốc nhà máy đã tới tìm.

Phải, Diệp Thư mua xe rồi, là năm ngoái mẹ chồng mua từ nước ngoài giúp.

Đúng là giúp, không phải tặng, mẹ chồng muốn tặng nhưng Diệp Thư không nhận, chỉ nói là tự bỏ tiền, nhờ bà mua giúp từ nước ngoài.

Trước khi xe về, Diệp Thư đã kéo Thạch Lỗi đi thi lấy bằng lái.

Đúng vậy, cả hai người đều đi học, đàn ông dường như có hứng thú với xe cộ từ trong máu.

Ít nhất Thạch Lỗi cũng tích cực học lái xe hơn Diệp Thư.

Sau khi mua xe, Diệp Thư là người lái, vì nhà máy cách nhà khá xa, Thạch Lỗi chỉ có thể lái xe ra ngoài sau khi Diệp Thư tan làm.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 328



Có lẽ vì thấy anh trai rất thích xe, nên dịp Tết năm nay, em trai út của Thạch Lỗi nói muốn đổi xe, muốn tặng chiếc xe đang đi cho anh.

Thạch Lỗi tất nhiên là từ chối, trong lòng anh biết rõ em trai chỉ đang kiếm cớ để tặng xe cho anh.

Nhưng em trai không để ý đến lời từ chối của Thạch Lỗi, tự mình mua một chiếc xe mới rồi lái chiếc xe cũ đến cho Thạch Lỗi.

Đến nước này không nhận cũng không được, thế là trong nhà có hai chiếc xe.

Lần này, vợ chồng Diệp Thư muốn lái xe về thăm ông cụ, tiện thể về quê Diệp Thư chơi, thế nên cả hai vợ chồng đều xin nghỉ phép một tháng, muốn cả nhà ở quê chơi vài ngày.

Cũng bởi vì Diệp Thư xin nghỉ nên giám đốc nhà máy mới vội vàng đến hỏi về vấn đề đã thảo luận mấy hôm trước.

Diệp Thư nói ý kiến của mình, bảo ông ấy có việc gì thì gọi điện cho mẹ chồng rồi lái xe về nhà.

Về đến nhà, Thạch Lỗi và các con đều đã ở nhà đợi sẵn, đồ đạc đã được thu dọn đâu vào đấy, chỉ chờ Diệp Thư về là có thể xuất phát.

Cả nhà đi chiếc xe của Diệp Thư, trên đường Diệp Thư và Thạch Lỗi thay phiên nhau lái.

Khóa cửa xong, cả nhà lên xe xuất phát, lái xe nhanh hơn đi tàu, chỉ một ngày đã đến nơi.

Lần này, họ không đến nhà Thạch Chí Viễn mà ở thẳng khách sạn, Diệp Thư và con gái một phòng, Thạch Lỗi và hai con trai một phòng.

Hôm nay đã muộn nên không đến nhà Thạch Chí Viễn nữa, cả nhà ở lại khách sạn nghỉ ngơi.

Hôm sau, cả nhà đến khu tập thể quân đội, ông cụ nhìn thấy cả nhà đến thăm thì rất vui.

Ông cụ ngày càng già đi, tóc đã bạc trắng, bước đi run rẩy, không đi xa được nữa.

Nhưng Lưu Thúy Hoa chăm sóc ông rất tốt, quần áo trên người và cả căn phòng đều rất sạch sẽ.

Mấy năm nay, vì cảm kích Lưu Thúy Hoa vất vả chăm sóc ông cụ, nên năm nào Diệp Thư cũng mua quần áo gửi cho bà.

Hai năm trước, con trai bà kết hôn, Diệp Thư cũng đến dự đám cưới.

Lưu Thúy Hoa rất cảm kích vợ chồng Diệp Thư nên càng thêm tận tâm chăm sóc ông cụ.

Bởi vậy mới nói, bất kỳ mối quan hệ nào cũng là cho đi và nhận lại, vợ chồng Diệp Thư đối xử tốt với Lưu Thúy Hoa vì bà hết lòng chăm sóc ông cụ.

Còn Lưu Thúy Hoa vì vợ chồng Diệp Thư đối xử tốt với mình nên càng thêm tận tâm chăm sóc ông cụ.

Lưu Thúy Hoa cũng rất vui khi họ đến, tất bật chuẩn bị cơm nước, còn muốn dọn dẹp phòng để họ đến nhà ở.

Mấy năm trôi qua, Lưu Thúy Hoa ngày càng ra dáng nữ chủ, không còn gượng gạo như lần đầu vợ chồng Diệp Thư đến nữa.

Nhưng mà Diệp Thư và mọi người đều không để bà phải vất vả, cả nhà vẫn ở khách sạn cho tiện.

Cả nhà ở lại đây với ông cụ mấy ngày, ngày nào cũng đến nhà Thạch Chí Viễn trò chuyện cùng ông.

Diệp Thư cũng mua thức ăn về nấu cho ông cụ những món ông thích.

Ba đứa nhỏ cũng thay phiên nhau nghĩ cách làm ông cụ vui.

Đến ngày rời đi, ông cụ khóc như một đứa trẻ. Từ khi biết mọi người muốn đi, ông cụ đã bắt đầu không vui. Đến lúc phải đi, ông cụ thậm chí còn muốn đi theo.

Nếu là mấy năm trước, Diệp Thư thật sự có thể đưa ông đi cùng. Nhưng bây giờ thì không được, sức khỏe của ông cụ không chịu được một chuyến đi dài như vậy.

Nói mãi, thậm chí Diệp Thư còn hứa sau khi về quê sẽ quay lại thăm ông. Mới dỗ dành được ông.

Cả nhà lái xe đi được một đoạn xa, ông cụ vẫn đứng nguyên tại chỗ.

Nhìn mà ai nấy trong lòng đều chua xót.

Thạch Lỗi cũng lên tiếng: "Vợ à, hay là chúng ta ở quê ít hôm rồi lúc về ghé thăm ông."

"Vâng, lúc nãy em cũng đã hứa với ông rồi. Chúng ta về sớm một chút để ở bên ông lâu hơn."

"Sau này chúng ta thường xuyên về thăm ông! Em thấy sức khỏe ông cũng không được như trước nữa. Tháng nào chúng ta cũng về thăm ông một lần, bây giờ tự mình lái xe cũng tiện hơn đi tàu."

Nghe Diệp Thư nói, Thạch Lỗi đưa tay nắm lấy tay cô, siết chặt.

"Ừ."

Trên đường đi, mọi người vừa đi vừa dừng, mất ba ngày mới đến được thị trấn quê nhà. Lúc này người lái xe là Diệp Thư, cô lái xe thẳng vào con ngõ nhà mình.

Cả nhà xuống xe, mở cửa bước vào sân. Trong sân đầy lá cây và cành khô. Lần trước cả nhà trở về đã là ba năm trước.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 329



Bởi vì đã ba năm không có ai ở, nên nhìn sân có vẻ hơi hoang tàn. Cỏ dại trong sân mọc cao đến tận đùi.

Hiện tại cũng không có thời gian để đau lòng, Diệp Thư vội vàng gọi mọi người cùng nhau dọn dẹp.

Diệp Thư bảo Thạch Lỗi dẫn hai con trai đi nhổ cỏ trong sân, còn mình thì dẫn con gái vào dọn dẹp nhà cửa.

Vào đến nhà, đầu tiên là lấy hết những chiếc chăn được bọc trong túi ni lông trong tủ ra phơi nắng.

Sau đó, dùng chổi quét dọn từ trần nhà xuống sàn nhà. Tiếp theo là dùng giẻ lau sạch sẽ.

Lau sạch sẽ xong, lại trải chiếu lên giường đất. Cuối cùng lấy chăn đã phơi khô trải lên, vậy là phòng đã được dọn dẹp xong.

Hai mẹ con lại đi dọn dẹp nhà bếp, rửa sạch sẽ nồi niêu xoong chảo. Sau đó ra nhà kho phía sau lấy củi.

Nhóm bếp củi, nhóm lò sưởi ở phòng bên cạnh. Đã mấy năm không có ai ở, giường đất cũng cần được hun nóng để hút ẩm.

Lại đổ đầy nước vào ấm, đặt lên bếp đun. Một lát nữa nước sôi, vừa lúc mọi người cũng khát.

Hai mẹ con Diệp Thư đã dọn dẹp xong nhà cửa, ba bố con Thạch Lỗi cũng đã nhổ hết cỏ trong sân, gom lại thành một đống mang vứt đi.

Cả nhà dọn dẹp xong xuôi, nhìn nhau rồi cùng cười phá lên.

Thì ra sau khi dọn dẹp và nhổ cỏ, ai nấy đều bụi bặm, lem luốc. Trên mặt lấm lem đất.

Đúng lúc này, nước nóng cũng đã sôi, cả nhà chia nhau đi tắm rửa.

Tắm rửa sạch sẽ xong, cả nhà bàn nhau đi ăn cơm.

Lúc nãy lúc đi trên đường, nhìn thấy trên phố có mở mấy quán cơm bình dân.

Cả nhà quyết định đến đó ăn thử. Lái xe đến phố lớn, chọn một quán cơm trông có vẻ sạch sẽ.

Gọi một vài món ăn gia đình, hương vị cũng bình thường. Nhưng bù lại nguyên liệu tươi ngon.

Ăn trưa xong, cả nhà lại lái xe đi mua thực phẩm và gia vị. Chuẩn bị tối nay sẽ tự nấu ăn ở nhà.

Cả nhà trở về nhà, dự định buổi chiều ở nhà nghỉ ngơi, ngày mai sẽ đi gặp gỡ bạn bè.

Ngày hôm sau, mang theo đặc sản từ Bắc Thành đến, nơi đầu tiên đến thăm là hợp tác xã, tìm Ngô Tú Hòa.

Ngô Tú Hòa vui mừng khôn xiết trước sự xuất hiện của Diệp Thư, nắm lấy tay Diệp Thư, cô ấy cười không ngớt: "Diệp Thư, em về từ bao giờ thế? Sao không báo trước cho chị một tiếng?"

"Em cũng mới về hôm qua thôi, hôm nay tranh thủ ghé qua thăm chị đây."

Hai người còn chưa kịp nói với nhau được câu nào thì chị Lưu và Tiểu Lý, những người trước đây cùng phòng làm việc với Diệp Thư đã nghe tin cô về nên vội vàng chạy sang.

Mọi người trò chuyện về cuộc sống hiện tại một lúc, sau đó Ngô Tú Hòa xin phép tan làm sớm, cùng Diệp Thư trở về nhà cô.

Ra đến nơi, thấy Diệp Thư tự lái xe đến, Ngô Tú Hòa lại một phen kinh ngạc.

Diệp Thư lái xe chở Ngô Tú Hòa về đến nhà thì thấy cửa đã khóa ngoài.

Diệp Thư biết là không có ai ở nhà, Thạch Lỗi chắc lại đến nhà máy cơ khí tìm bạn cũ

Ba đứa trẻ thì ra ngoài chơi rồi.

Diệp Thư mở cửa cho Ngô Tú Hòa vào nhà, hai người vào phòng khách nói chuyện.

Hai người mải mê trò chuyện đến mức khi Thạch Lỗi và các con về đến nhà thì câu chuyện vẫn chưa kết thúc.

Trưa nay Diệp Thư mời nhà Ngô Tú Hòa đi ăn, địa điểm do Ngô Tú Hòa chọn.

Ngô Tú Hòa cũng không khách sáo, nhìn chiếc xe hơi Diệp Thư lái là biết cô không thiếu tiền.

Thế là cô ấy chọn một nhà hàng mà trước đây họ thường đến.

Đến nhà hàng, Diệp Thư để Thạch Lỗi đưa các con đi chọn món trước, còn mình thì kéo Ngô Tú Hòa ra ngoài đón chồng con cô ấy.

Hai gia đình vui vẻ dùng bữa trưa, sau khi ăn xong, Diệp Thư lại đưa cả nhà Ngô Tú Hòa về.

Vài ngày sau đó, Diệp Thư đến gặp Vương Đào Hoa ở khách sạn, chị Vương ở cửa hàng thực phẩm, người thì cùng nhau ăn bữa cơm, người thì chỉ đơn giản là trò chuyện.

Ở lại huyện mấy hôm, cả nhà thu dọn đồ đạc chuẩn bị về quê.

Chăn ga gối đệm được bọc cẩn thận trong túi nilon rồi cho lên xe, xoong nồi cũng được chất đầy cốp sau, dự định mang tất cả về quê.

Ở quê tuy có đủ thứ nhưng bỏ không lâu ngày cũng phải dọn dẹp lại, chi bằng mang hết đồ ở trên huyện về cho đỡ mất công.

Cả nhà lên xe, hướng về con đường đất dẫn về quê. Bao năm trôi qua, con đường đất này dường như vẫn chẳng thay đổi gì.
 
Back
Top Bottom