Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60

Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 300



Diệp Thư không quan tâm lũ trẻ đang chạy nhảy ở sân trước sân sau, cô và Thạch Lỗi vội vàng dọn dẹp nhà cửa.

Mặc dù lần trước Thạch Lỗi về đã dọn dẹp qua một lượt, nhưng mấy tháng nay không có ai ở, đâu đâu cũng phủ bụi.

Để đồ đạc ở bậc thềm trước cửa, Diệp Thư bảo Thạch Lỗi nhóm bếp lò.

Cô cũng nhóm bếp, đun nước.

Tranh thủ lúc chờ nước sôi, Diệp Thư lấy chổi quét dọn giường, gầm giường và cả trên nóc nhà.

Quét dọn hết mấy gian phòng thì nước cũng sôi.

Diệp Thư dùng nước nóng lau chùi nhà cửa từ trên xuống dưới.

Cô dọn dẹp phòng ngủ phía Đông trước, lau chùi sạch sẽ rồi trải giấy xi măng lên giường. Tranh thủ lúc lũ trẻ không có trong nhà, cô lấy chăn đệm trải lên, sau đó trải thêm ga giường.

Lúc này, trong nhà cũng đã ấm lên, Diệp Thư gọi lũ trẻ vào nhà, bảo chúng lên giường ngồi trước.

Lũ trẻ cười khúc khích cởi giày rồi leo lên giường. Diệp Thư rót nước nóng cho chúng, lấy bánh quy ra cho chúng ăn lót dạ.

Còn cô thì đi ra ngoài tiếp tục dọn dẹp các phòng còn lại với Thạch Lỗi.

Cô con gái ăn xong cũng muốn ra giúp, nhưng bị Diệp Thư đuổi về.

Sao có thể để con gái giúp được? Nếu con bé mà giúp thì cô còn lấy cớ gì để mang đồ ra ngoài nữa.

Cô dọn dẹp nhà bếp trước, để tiện nấu cho lũ trẻ bữa cơm nóng hổi.

Ăn cơm tối xong, bọn trẻ con đều đã đi ngủ, Diệp Thư và Thạch Lỗi mới dọn dẹp phòng khách và phòng ngủ phía Tây.

Vừa dọn dẹp, Diệp Thư vừa bàn bạc với Thạch Lỗi.

Mấy đứa nhỏ đều đã lớn cả rồi, con gái con trai ở chung một phòng cũng không được.

Ngày mai phải dọn dẹp phòng bên cạnh ra để hai cậu con trai ở.

Vừa bàn bạc chuyện trong nhà, vừa dọn dẹp. Cứ như vậy đến tận 9 giờ tối mới coi như dọn xong.

Hai người cũng thật sự là mệt rồi, rửa mặt mũi chân tay xong cũng vội vàng đi ngủ.

Ngày hôm sau, Thạch Lỗi đến nhà máy để báo cáo đi làm, còn Diệp Thư thì đưa ba đứa nhỏ tiếp tục dọn dẹp. Diệp Thư còn đạp xe ba gác đi một chuyến, lúc về thì chở theo một xe ba gác đồ đạc. Nói là từ quê gửi lên. Thực ra là từ siêu thị lấy ra.

Bọn trẻ cũng không hề nghi ngờ gì. Cùng giúp Diệp Thư nhanh chóng dọn dẹp nhà cửa xong xuôi.

Lúc ăn cơm trưa, Thạch Lỗi cũng đã về tới nhà. Hơn nữa chiều nay không cần phải đi làm. Hoá ra là lãnh đạo nhà máy biết hôm qua bọn họ mới chuyển đến. Cho nên đặc biệt cho Thạch Lỗi ở nhà thêm nửa ngày để thu xếp nhà cửa, ngày mai hãy đến nhà máy.

Diệp Thư cũng nói chiều nay không phải đi làm thì vừa hay, để chiều nay Thạch Lỗi đến cục công an tìm bạn để làm sổ hộ khẩu cho cả nhà. Sau đó cầm sổ hộ khẩu đến uỷ ban để làm sổ gạo và sổ thực phẩm cho cả nhà.

Hơn nữa than trong nhà vẫn chưa mua, chiều nay lấy phiếu đã lĩnh rồi mua hết những thứ cần mua.

Thạch Lỗi cũng không có ý kiến gì, ăn cơm xong, cầm theo nấm hương, mộc nhĩ, những đặc sản địa phương mà Diệp Thư đã chuẩn bị sẵn. Cầm theo sổ đỏ nhà liền đi tìm bạn thân.

Trước khi đi, Diệp Thư còn dặn dò, bảo anh nói với bạn thân khi nào rảnh thì đến nhà ăn cơm.

Thạch Lỗi đến sở cảnh sát, bạn thân cũng vừa hay đang ở đó. Đưa túi đồ cho bạn. Bạn anh cũng không từ chối, bởi vì mấy năm nay, năm nào Thạch Lỗi cũng gửi cho anh ấy những thứ này. Anh ấy cũng quen rồi.

Hai người nói chuyện vài câu, bạn anh biết được ý định của Thạch Lỗi. Anh ấy mở cửa, gọi to một tiếng. Lập tức có người cầm lấy sổ đỏ nhà của Thạch Lỗi cùng giấy giới thiệu của cả nhà đi ra ngoài.

Không lâu sau, đã cầm theo sổ hộ khẩu mới quay trở lại.

Bạn Thạch Lỗi cầm lấy đưa cho anh, Thạch Lỗi cũng không khỏi cảm thán "Quả nhiên là có người quen làm việc dễ dàng hơn nhiều."

Điều này cũng bình thường, trong xã hội coi trọng tình người này, bất kể thời đại nào cũng sẽ có giai cấp đặc quyền.

Đã giải quyết xong chuyện sổ hộ khẩu, những việc còn lại không cần Thạch Lỗi nữa, để anh yên tâm đi làm.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 301



Những việc còn lại, một mình Diệp Thư có thể giải quyết được.

Trước tiên là giải quyết chuyện học hành của bọn trẻ.

Chuyện này kỳ thực rất dễ giải quyết, khu vực bọn họ ở vì gần Đại học Bắc Thành, cho nên bọn trẻ con đều có thể học trường trực thuộc Đại học Bắc Thành.

Trường này có từ bậc mầm non đến tiểu học, trung học cơ sở, trung học phổ thông đều có đủ.

Nhà bọn họ cũng thuộc khu vực này, bọn trẻ đi học chỉ cần đến trường đăng ký là được. Tuy rằng bây giờ đang là giữa học kỳ, đến bây giờ coi như là học sinh chèn lớp. Tuy nhiên điều này cũng không thành vấn đề, bởi vì bố mẹ vì công việc mà chuyển công tác, chuyển trường cho con cái là chuyện rất bình thường.

Cho nên Diệp Thư đã chọn một buổi sáng, từ trường mầm non của con út trở đi, trong vòng nửa ngày đã giải quyết xong xuôi.

Bây giờ cho con cái đi học không giống như sau này, bây giờ chỉ cần cầm theo sổ hộ khẩu. Về cơ bản sẽ không có trường học nào từ chối.

Chuyện học hành của ba đứa trẻ đã được giải quyết xong, hơn nữa ngày hôm sau khi đăng ký xong, Diệp Thư đã đưa cả ba đứa đến trường.

Những ngày tiếp theo, Diệp Thư cứ sáng đưa con đi học, trưa nấu cơm xong đợi hai đứa con lớn về ăn cơm. Sở dĩ là hai đứa bởi vì trường mầm non buổi trưa có cơm, cho nên không về nhà ăn cơm.

Vì con gái lớn và con trai lớn, một đứa học cấp 2 một đứa học tiểu học, đã không cần phải đưa đón nữa, buổi trưa đều là chị gái tan học đi đón em trai cùng nhau về nhà.

Buổi chiều lại đi đón con trai út.

Thời gian còn lại, Diệp Thư đi khắp nơi xem có ai bán nhà hay không.

Trải qua mấy năm giao dịch với anh Cường, cộng thêm tiền lương hai người tiết kiệm được, tiền trong siêu thị của Diệp Thư đã có hơn mười vạn.

Số tiền này để không cũng vô dụng, Diệp Thư liền nghĩ đến chuyện dùng số tiền này để mua nhà.

Thế nhưng đã gần một tháng trôi qua, vẫn chưa thấy ai có ý định bán nhà.

Nhưng Diệp Thư cũng không vội, bây giờ người được minh oan vẫn chưa trở về hết.

Chờ thêm một thời gian nữa chắc chắn sẽ có người bán.

Diệp Thư hiện tại cũng không thường ra ngoài nữa, cứ như vậy mà đã đến tháng mười.

Diệp Thư nhớ hình như là tháng mười năm nay khôi phục kỳ thi đại học, nhưng cụ thể là ngày nào thì cô cũng không nhớ rõ.

Diệp Thư biết chuyện thi đại học, nhưng cũng không để tâm lắm, dù sao cô và Thạch Lỗi đều là sinh viên đại học, không cần phải tham gia kỳ thi này.

Còn bọn trẻ con thì còn nhỏ, còn phải vài năm nữa mới thi đại học. Vì vậy Diệp Thư cũng không quá để ý.

Mặc dù Diệp Thư không để tâm, nhưng vào ngày 21 tháng 10, khi nghe tin tức khôi phục kỳ thi đại học từ radio, trong lòng cô vẫn rất xúc động.

Không phải vì điều gì khác, chỉ vì sau khi khôi phục kỳ thi đại học, chính sách sẽ ngày càng nới lỏng.

Và căn nhà mà Diệp Thư hằng mong ước cũng sẽ không còn xa nữa.

Ngay lúc bên ngoài đang xôn xao vì kỳ thi đại học, Diệp Thư đã mua được căn nhà thứ hai trong đời.

Căn nhà này cũng là nhờ phúc của người bạn thân của Thạch Lỗi mà mua được.

Từ sau khi Thạch Lỗi đưa người bạn thân về nhà ăn một bữa cơm, anh bạn này đã hết lời khen ngợi tài nấu nướng của Diệp Thư. Từ đó về sau, cứ cách ba bữa nửa bữa, anh bạn lại đưa vợ con đến nhà ăn chực.

Dần dần Diệp Thư cũng nói chuyện được với vợ của anh bạn.

Bạn thân của Thạch Lỗi tên là Tạ Vũ Hằng, vợ anh ấy tên là Lương Tâm Điềm. Hai người chỉ có một đứa con trai độc nhất tên là Tạ Húc Dương.

Vợ chồng Tạ Vũ Hằng đều là quân nhân xuất ngũ, Tạ Vũ Hằng chuyển ngành sang công tác tại cục công an, còn Lương Tâm Điềm thì chuyển sang phòng quản lý nhà đất. Đứa con trai độc nhất của họ học cùng trường, cùng khối với con gái lớn của Diệp Thư là Thạch Tĩnh Nghi, nhưng không cùng lớp.

Những điều này đều là sau khi quen biết Diệp Thư mới biết được.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 302



Vì vậy Diệp Thư đã nhờ Lương Tâm Điềm để ý, nếu có ai bán nhà nhất định phải báo cho cô biết.

Vì chuyện này Diệp Thư còn đặc biệt tặng Lương Tâm Điềm một chiếc khăn lụa.

Hôm nay Lương Tâm Điềm đã mang đến cho Diệp Thư một tin tức.

Thì ra là có người đến phòng quản lý nhà đất đăng ký muốn bán nhà, không chỉ có nhà, còn có hai cửa hàng cũng muốn bán luôn một thể.

Thì ra người bán nhà vốn là con cháu của một địa chủ, trong thời kỳ vận động, gia sản đều bị tịch thu, bố mẹ cũng bị đấu tố đến chết.

Tuy rằng hiện tại đã được minh oan, cũng được trả lại một phần gia sản. Nhưng người đó đã bị dọa sợ, sinh ra sợ hãi sau này lại có vận động gì nữa.

Bèn định bán hết nhà cửa và cửa hàng mới được trả lại, như vậy trong tay có tiền, cho dù vận động có đến nữa cũng không sợ.

Diệp Thư nghe xong, vội vàng nhờ Lương Tâm Điềm liên hệ với người bán.

Diệp Thư xem giấy chứng nhận nhà đất, lại đến tận nơi xem nhà và cửa hàng.

Hai cửa hàng đều ở vị trí đắc địa, còn căn nhà tuy cũ nát, nhưng Diệp Thư cũng không có ý định đến đó ở. Chủ yếu là để dành sau này tăng giá. Cũ hay không cũng không còn quan trọng nữa.

Tuy nhiên, Diệp Thư vẫn mượn cớ đó để mặc cả với chủ nhà, và đã thương lượng được giá rẻ hơn vài trăm đồng.

Cứ như vậy, Diệp Thư đã bỏ ra chín nghìn, dưới danh nghĩa cô lại có thêm một căn nhà, hai cửa hàng.

Vui mừng, tối hôm đó Diệp Thư đã mời gia đình Tạ Vũ Hằng đến ăn cơm. Trên bàn ăn còn nhờ Lương Tâm Điềm tiếp tục để ý giúp.

Lương Tâm Điềm vui vẻ đồng ý, chuyện này cũng không phải chuyện gì khó khăn. Cũng chỉ là chuyện một câu nói.

Nhìn thì có vẻ Diệp Thư có tiền trong tay, nói mua nhà là mua, nhưng thực ra hiện tại người bán nhà không nhiều, nhưng người mua nhà lại càng hiếm hoi.

Xét cho cùng hiện tại đều là đơn vị phân nhà, có nhà miễn phí để ở, ai lại bỏ ra một số tiền lớn để mua nhà chứ?

Hơn nữa cho dù có muốn mua, trong tay cũng không có nhiều tiền như vậy.

Đừng nhìn vào việc công nhân hiện tại kiếm được nhiều tiền, nhưng gia đình cũng có nhiều khoản phải chi tiêu lắm.

Các gia đình hiện tại đều tin vào việc con đàn cháu đống, một gia đình có ba, bốn đứa con là chuyện bình thường. Có nhà còn có năm, sáu thậm chí là bảy, tám đứa con.

Nhiều con cái như vậy thì thật sự là tốn kém mọi mặt, ăn uống cần tiền, con cái lớn lên đi học cần tiền. Lỡ như có bệnh tật gì đến bệnh viện cũng cần tiền.

Chưa kể còn phải dành dụm tiền cưới vợ cho con trai, tiền hồi môn cho con gái nữa.

Bởi vậy, cả gia đình lớn như vậy thường sống rất chật vật, một năm cũng chẳng để dành được bao nhiêu, nói gì đến chuyện mua nhà cửa tốn kém cả núi tiền như vậy.

Vì thế hiện giờ người bán nhà không nhiều mà người mua cũng chẳng khá khẩm hơn là bao.

Sau lần mua nhà này, Diệp Thư cũng có thêm kinh nghiệm, cô lại đến phòng quản lý nhà đất của các quận khác để dò hỏi, nhờ họ để ý giúp.

Diệp Thư biếu mỗi người phụ trách việc này ở các phòng quản lý nhà đất một nắm kẹo sữa, đồng thời nói rằng cứ cách một khoảng thời gian cô sẽ lại ghé qua xem sao.

Nhận được kẹo sữa, những người làm công việc này đương nhiên đồng ý ngay, đối với họ, chuyện này chẳng đáng là gì, huống hồ người ta còn đưa kẹo sữa - một thứ quý giá như vậy.

Từ đó về sau, cứ cách ba hôm Diệp Thư lại đến vài phòng quản lý nhà đất dạo một vòng.

Nhưng tiếc là cho đến tận Tết, cô vẫn chưa tìm được căn nhà nào ưng ý.

Tuy nhiên Diệp Thư cũng không vội, cô tạm gác chuyện này sang một bên, trước mắt lo liệu chuyện Tết nhất đã.

Mấy ngày giáp Tết, ngày nào cô cũng dậy sớm, xếp hàng mua hết số gạo và thực phẩm trong sổ gạo, sổ thực phẩm.

Rồi lại lấy thêm đồ từ siêu thị để trộn lẫn với số hàng đã mua được bằng tem phiếu.

Cô cũng mua thêm một ít đặc sản gửi về quê cho họ hàng, bạn bè.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 303



Bởi vì ông bà nội đã nói là không về quê ăn Tết mà ở lại đón Tết cùng con trai, nên Diệp Thư mua thêm quần áo mới, thực phẩm chức năng gửi cho ông bà.

Sau đó là chuẩn bị đồ ăn thức uống, quần áo cho cả nhà, Diệp Thư bận tối mắt tối mũi.

Tết năm 1977, gia đình Diệp Thư đón một năm mới vô cùng náo nhiệt tại Bắc Thành.

Các con lại lớn thêm một tuổi, con gái và con trai lớn đều đạt thành tích tốt trong kỳ thi cuối kỳ, công việc của Thạch Lỗi cũng rất thuận lợi. Diệp Thư cũng đã mua được nhà và cửa hàng mà cô hằng mong ước, tuy vẫn chưa đủ nhưng cô cũng không nóng vội, cứ từ từ rồi sẽ mua được thêm.

Nói chung, năm nay cả nhà đều đang phát triển theo chiều hướng tốt đẹp.

Diệp Thư vui vẻ sắm sửa quần áo mới cho cả nhà, mua kẹp tóc mới cho con gái, pháo cho con trai.

Cô còn mua thêm cho Thạch Lỗi một đôi giày da mới. Bản thân cô lại chẳng mua gì cho mình, chỉ lấy từ siêu thị ra một chiếc áo khoác len lông cừu và một chiếc váy len.

Bây giờ chẳng ai quản nữa, ăn mặc đẹp một chút cũng chẳng sao.

Sáng mùng một Tết, cô mừng tuổi cho bọn trẻ, rồi dẫn ba đứa con ăn mặc tươm tất ra phố dạo chơi.

Trên đường phố người xe qua lại rất nhộn nhịp, cả nhà đi dạo một vòng rồi lại đến sân trượt băng trong công viên, để Thạch Lỗi dạy các con trượt.

Cả nhà vui chơi ở sân trượt băng đến tận trưa, khi người ta chuẩn bị đóng cửa thì ba đứa trẻ mới lưu luyến rời đi.

Vì là ngày Tết nên các nhà hàng quốc doanh đều đóng cửa, cả nhà đành về nhà nấu cơm ăn.

Sau bữa cơm, Thạch Lỗi bị các con nài nỉ, đành dẫn chúng đến sân trượt băng, còn Diệp Thư ở nhà nghỉ ngơi.

Cái Tết năm ấy cứ thế trôi qua trong tiếng cười nói, ăn uống và những chuyến du xuân của cả gia đình.

Đầu tiên là Thạch Lỗi đi làm, rồi mấy hôm sau lũ trẻ cũng bắt đầu năm học mới.

Còn Diệp Thư lại tiếp tục những ngày tháng cứ cách vài hôm lại đến các phòng quản lý nhà đất một lần.

Tuy nhiên, Diệp Thư đã không uổng công cho kẹo, một ngày nọ, khi đến một phòng quản lý nhà đất ở phía tây thành phố, cô đã nghe được một tin vui.

Lần này là một căn biệt thự hai tầng được rao bán, chủ nhà là một giáo sư từng đi du học nước ngoài, những năm tháng đó, vị giáo sư này đã phải chịu rất nhiều khổ cực.

Ngôi nhà này khi đó đã bị một tên cầm đầu phe phái nổi loạn để mắt đến và chiếm đoạt làm của riêng, cho nên căn nhà vẫn được bảo tồn rất tốt, không hề bị hư hại gì.

Giờ đây, giáo sư được minh oan, nhà cửa được trả lại, nhưng ông cảm thấy không thoải mái khi ở trong căn nhà mà đám phản động từng sống, trong lòng lúc nào cũng có gì đó áy náy, nên mới nghĩ đến chuyện bán đi cho khuây khỏa.

Diệp Thư xem nhà xong thì rất ưng ý, đến mùa hè, trước sau nhà đều trồng hoa cỏ, đứng trên ban công tầng hai ngắm nhìn khung cảnh xung quanh, chỉ nghĩ thôi Diệp Thư cũng thấy đẹp biết bao.

Vì vậy, cô cũng không mặc cả, trực tiếp bỏ ra bảy nghìn tám mà mua căn nhà đó.

Để cảm ơn người đã cung cấp thông tin, Diệp Thư còn đặc biệt mua tặng họ một bao thuốc lá. Người này vui vẻ nói, nếu có tin tức gì nữa sẽ thông báo cho cô.

Thế nhưng vận may của Diệp Thư dường như đã dùng hết, mãi cho đến cuối tháng tư cũng không nhận được tin ai bán nhà nữa.

Tuy không có tin tức bán nhà, nhưng Diệp Thư lại nhận được tin Thạch Chí Viễn muốn tái hôn.

Tin tức này là do bà nội viết thư nói cho họ biết. Mặc dù Diệp Thư không quan tâm liệu Thạch Chí Viễn có tái hôn hay không, nhưng cô vẫn tò mò về người bạn đời mới của ông ta.

May mà trong thư bà nội có giới thiệu chi tiết về đối tượng mới của Thạch Chí Viễn, thỏa mãn trí tò mò của Diệp Thư.

Đối tượng mới của Thạch Chí Viễn họ Lưu, tên Thúy Hoa, năm nay mới ba mươi mấy tuổi, kém Thạch Chí Viễn gần hai mươi tuổi, nhà có một cậu con trai hơn mười tuổi.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 304



Cô ấy là một góa phụ ở làng bên cạnh, vốn được người ta giới thiệu đến nhà lãnh đạo cũ của Thạch Chí Viễn làm bảo mẫu.

Sau này, Thạch Chí Viễn được minh oan trở về, bởi vì việc minh oan cho ông ta là do lãnh đạo cũ ra sức giúp đỡ, nên ông ta thường xuyên đến nhà lãnh đạo cũ thăm hỏi.

Qua lại nhiều lần nên quen biết với bảo mẫu, lãnh đạo cũ thấy hai người, một người là đàn ông đã ly hôn, một người là phụ nữ góa chồng.

Tuy rằng Thạch Chí Viễn tuổi tác có hơi lớn một chút, nhưng tuổi tác lớn cũng có cái hay của tuổi tác lớn.

Ít nhất thì con cái của Thạch Chí Viễn đều đã lớn, đều đã kết hôn sinh con, không cần phải lo lắng nữa.

Nếu như kết hôn với người cùng độ tuổi với Lưu Thúy Hoa, thì chắc chắn tuổi tác con cái cũng sẽ không chênh lệch là bao, đến lúc đó chắc chắn sẽ mâu thuẫn đủ đường.

Qua sự mai mối của lãnh đạo cũ, cả nam và nữ đều không có ý kiến gì, bèn chuẩn bị sống chung với nhau.

Bởi vì đều là tái hôn, nên cũng không định tổ chức lớn, chỉ là hai bên gia đình bao gồm cả hai vợ chồng lãnh đạo cũ cùng nhau ăn một bữa cơm coi như là ra mắt.

Lúc Diệp Thư nhận được bức thư này thì Thạch Chí Viễn đã kết hôn được mấy ngày rồi.

Nhưng mà chuyện này cũng không liên quan đến họ, thỏa mãn trí tò mò rồi, tối hôm đó Diệp Thư cho Thạch Lỗi xem qua bức thư rồi thôi.

Cả nhà không hề bị ảnh hưởng gì mà sống cuộc sống của chính mình.

Diệp Thư vẫn thỉnh thoảng đến Sở quản lý nhà đất một lần, khi đi trên đường, thường xuyên nhìn thấy những người đeo giỏ đi bán đồ.

Người thì bán thức ăn tự làm ở nhà, người thì bán ngũ cốc, rau củ tự trồng.

Có vẻ như mọi người đều cảm nhận được chính sách đã nới lỏng.

Hơn nữa, khóa sinh viên đầu tiên của kỳ thi tuyển sinh đại học cũng đã khai giảng từ lâu.

Hiện tại, Diệp Thư đi trên đường đều có thể cảm nhận được tinh thần hăng hái, phấn đấu vươn lên đặc trưng của thời đại này.

Có lúc khiến Diệp Thư cảm thấy, nếu bản thân không làm gì đó thì thật có lỗi với việc mình được đến thời đại này một chuyến.

Hiện tại, Diệp Thư cũng rất băn khoăn, theo như mong muốn của bản thân cô thì cuộc sống hiện tại chính là cuộc sống mà cô hằng mong ước, là cuộc sống bình dị, hạnh phúc mà cô mong muốn nhất.

Thế nhưng, đôi lúc cô lại nghĩ, ông trời cho mình được sống lại một lần nữa, bản thân cứ thế mà sống an nhàn cả đời thì có phải là hơi có lỗi hay không?

Không nói đến việc giống như những bậc tiền bối xuyên không kia, cống hiến to lớn cho đất nước, nhưng ít nhất người ta cũng đã hiện thực hóa được giá trị của bản thân.

Không giống như mình, dựa vào số tiền tích cóp được từ siêu thị mang đến từ kiếp trước, mua vài căn nhà, rồi định an phận chờ chết.

Đôi lúc nghĩ lại, thật sự có lỗi với cơ duyên được ông trời cho sống lại một kiếp này.

Nói đến việc để mình cố gắng như những bậc tiền bối xuyên không, thì thứ nhất, bản thân không có trí tuệ như vậy.

Thứ hai, bản thân cũng không có tâm lý cầu tiến như vậy. Cho dù là ở thời đại nào, bản thân cũng chỉ là một người nhỏ bé không có lý tưởng gì to lớn.

Thế nhưng, Diệp Thư cũng không băn khoăn quá lâu, cô tự mình buông bỏ, quả thực là bởi vì Diệp Thư quá hiểu bản thân mình, dù có để cô làm việc gì to tát thì cô cũng không làm được.

Diệp Thư không còn băn khoăn nữa cũng không có nhàn rỗi, cô tự mình tìm người dọn dẹp lại phòng đông, phòng tây.

Lại cho người ta xây một cái giường đất ở phòng đông, rồi mua thêm hai cái tủ.

Cô định chuyển hai đứa con trai của mình sang đó.

Hai anh em cũng lớn rồi, ở chung phòng với chị nữa thì không tiện.

Dù khi ngủ có buông rèm ở giữa giường thì vẫn bất tiện.

Diệp Thư và Thạch Lỗi đã bàn bạc việc dọn dẹp gian phòng phía đông cho hai con trai ở.

Hai đứa nhỏ ở cùng nhau cũng có bạn, đỡ sợ.

Thời gian thấm thoát trôi qua, mới đó đã sang xuân năm 1980.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 305



Trong hai năm nay, Diệp Thư lại mua thêm được mấy căn nhà và cửa hàng, tiêu gần hết số tiền tích cóp được.

Giờ đây Diệp Thư đã có trong tay sáu căn nhà lớn nhỏ và năm cửa hàng.

Tổng cộng, số tài sản này đã ngốn của Diệp Thư hơn bảy vạn, gần tám vạn tệ.

Căn nhà ngốn nhiều tiền nhất là căn tứ hợp viện hai gian, tiêu tốn của Diệp Thư những hai vạn. Căn rẻ nhất là căn sân nhỏ cạnh Đại học Thanh Hoa, thực chất chỉ là Diệp Thư mua mảnh đất, còn căn nhà thì ọp ẹp xiêu vẹo sắp đổ đến nơi.

Tuy nhiên, Diệp Thư cũng không lỗ, chỉ tốn tám trăm là mua được.

Hiện tại, Diệp Thư đã thuê người đến phá dỡ căn nhà cũ, xây dựng lại thành ba gian nhà ngói mới toanh.

Bây giờ đã cho hai gia đình sinh viên Đại học Thanh Hoa thuê ở, một nhà thuê một gian, gian nhà chính thì hai nhà dùng chung.

Mỗi nhà một tháng 15 đồng, hai nhà là Diệp Thư thu được 30 đồng.

Không chỉ căn nhà này được thuê, mà ngoài căn tứ hợp viện hai gian và căn biệt thự nhỏ, ba căn còn lại Diệp Thư cũng cho thuê hết.

Giờ đây, những người trước đây xuống nông thôn đều đã trở về thành phố, gia đình nào cũng chật chội, thiếu chỗ ở.

Cho nên bây giờ nhà cho thuê rất đắt hàng, đúng là cung không đủ cầu.

Sau khi cho thuê hết nhà, Diệp Thư đang dọn dẹp mấy gian hàng.

Bây giờ người buôn bán nhỏ trên phố ngày càng đông, hơn nữa trên phố cũng đã có hai gian hàng lén lút mở cửa.

Diệp Thư tin rằng không lâu nữa, mấy gian hàng của mình sẽ cho thuê được.

Hôm nay Diệp Thư không đến cửa hàng mà đến tìm Lương Tâm Điềm, bởi vì hôm qua Lương Tâm Điềm có nhắn tin cho Diệp Thư, nói là bên cô ấy lại có người muốn bán nhà và cửa hàng.

Hơn nữa là muốn bán cùng lúc nhiều căn nhà và cửa hàng.

Lúc nghe tin này, Lương Tâm Điềm lập tức nghĩ ngay đến Diệp Thư.

Hai năm nay, Diệp Thư lại mua thêm một căn nhà và một gian hàng thông qua cô ấy. Tuy Lương Tâm Điềm không biết Diệp Thư lấy đâu ra nhiều tiền như vậy, nhưng nhìn cách Diệp Thư mua nhà rất sảng khoái thì chắc chắn Diệp Thư còn rất nhiều tiền.

Trong số những người cô ấy quen biết, ngoài Diệp Thư ra, cô ấy không tìm được ai có thể bỏ ra một lúc nhiều tiền như vậy để mua nhà.

Hơn nữa, Diệp Thư là người hào phóng, mỗi lần Lương Tâm Điềm giúp Diệp Thư đều được Diệp Thư lì xì, chưa bao giờ để cô ấy phải vất vả mà không được gì.

Chỉ cần điểm này thôi, Lương Tâm Điềm cũng bằng lòng chạy một chuyến.

Hơn nữa, sau khi bán được nhà, chủ nhà cũng sẽ có chút quà.

Vì vậy, Lương Tâm Điềm rất mong Diệp Thư mua được nhà.

Cho nên khi Diệp Thư đến, Lương Tâm Điềm đã tiếp đón rất nồng nhiệt.

Trong lúc chờ chủ nhà đến, Lương Tâm Điềm kể cho Diệp Thư nghe về tình hình của chủ nhà.

Thì ra, gia đình chủ nhà trước đây làm ăn lớn, có rất nhiều bất động sản. Trước khi phong trào bùng nổ, cả gia đình đã di cư ra nước ngoài. Chỉ còn lại ông ấy ở lại để giải quyết nốt công việc rồi sẽ đi theo.

Ai ngờ đâu, chưa kịp giải quyết xong thì Cách mạng Văn hóa nổ ra. Ông ấy bị quy là phần tử tư sản, tài sản bị tịch thu, bản thân thì bị đưa đi cải tạo.

Mấy năm nay được minh oan, gia sản cũng được trả lại một phần. Ông ấy định bụng sẽ sống an phận thủ thường với số tài sản đó.

Ai ngờ những người nhà đã ra nước ngoài trước đó lại liên lạc được với ông, muốn ông sang nước ngoài đoàn tụ.

Nghe xong, ông ấy cũng xiêu lòng. Bởi vậy mới muốn bán hết nhà cửa, gom góp chút tiền để ra nước ngoài an cư lạc nghiệp.

Nghe Lương Tâm Điềm nói xong, Diệp Thư chợt nhớ ra, sau năm 1980, phong trào ra nước ngoài rầm rộ nổi lên.

Nhiều người cứ nghĩ ở nước ngoài sung sướng lắm, cứ bán nhà bán đất để ra nước ngoài kiếm vàng, mà đâu có nghĩ kiếm tiền ở đâu dễ dàng thế.

Phần lớn trong số đó, đi rồi sẽ hối hận, bây giờ bán nhà, sau này có quay về chắc chắn tốc độ kiếm tiền ở nước ngoài cũng không theo kịp tốc độ tăng giá nhà đâu.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 306



Nhưng mà, những người bây giờ đâu có ai nghĩ đến chuyện đó. Diệp Thư dù biết, cũng chẳng cần thiết phải nói làm gì. Dù sao cũng không quen biết mà, đúng không?

Nếu mà nói ra, người ta lại tưởng Diệp Thư bị thần kinh, cản trở người ta làm giàu.

Tuy nhiên, vì Lương Tâm Điềm đã nói trước tình hình cho cô, nên Diệp Thư đã mặc cả được một mức giá thấp hơn kha khá.

Chủ nhà đang muốn đi gấp, không muốn bán lẻ từng cái một. Bây giờ người có thể một lần đưa ra số tiền lớn như vậy là rất ít.

Điều này cũng khiến Diệp Thư nhặt được món hời, ba cửa hàng tùy theo diện tích vị trí mà lần lượt chỉ mất 3000, 4000, 4500.

Hai căn nhà, một căn nhỏ hơn thì mất 2500. Một căn lớn tương đương với căn nhà mà nhà Diệp Thư đang ở thì mất 4800.

Mất 18.800 là đã mua được ba cửa hàng và hai căn nhà.

Sau khi sang tên, Diệp Thư lại gửi cho Lương Tâm Điềm một phong bao lì xì 200 đồng.

Vụ giao dịch này đúng là hai bên cùng có lợi.

Diệp Thư mua nhà, những chuyện này chưa bao giờ giấu Thạch Lỗi. Chọn một ngày chủ nhật, hai vợ chồng để ba đứa nhỏ ở nhà, tự mình dẫn Thạch Lỗi đi một vòng xem qua tất cả bất động sản. Kể cả căn nhà cho thuê cũng đi vòng qua ngoài cửa một vòng.

Thạch Lỗi đối với vợ mình thực sự là bội phục sát đất.

Mới có mấy năm, nhà mình đã có nhiều bất động sản như vậy rồi. Sau này lo cho con trai lấy vợ, của hồi môn cho con gái đều đã có cả rồi.

Hơn nữa, theo ý của vợ, sau này hai vợ chồng ăn ngon mặc đẹp, đều trông cậy vào những căn nhà này cả.

Thạch Lỗi tuy biết nhà cửa chắc chắn sẽ ngày càng đáng giá, nhưng anh cũng không thể tưởng tượng được nhà cửa trong tương lai sẽ đáng giá đến mức nào.

Vì vậy, Thạch Lỗi tuy nghe vợ nói vậy, nhưng cũng không để tâm lắm.

Chỉ cần vợ thích mua nhà, vậy thì cứ để vợ mua. Tiền tuy tiêu ra, nhưng nhà cũng là tài sản bảo toàn giá trị.

Chủ yếu là thời thế thái bình, hoàn toàn không cần lo lắng bất động sản sẽ mất giá. Vì vậy, Thạch Lỗi không chỉ không ngăn cản vợ mua nhà, ngược lại còn ủng hộ hết mình.

Hai vợ chồng đi một vòng quanh các bất động sản của nhà mình. Lúc về còn ghé qua cửa hàng đồ ăn sẵn mới mở mua thịt đầu lợn, gan lợn luộc. Xong xuôi mới trở về nhà.

Lúc họ về đến nhà, con gái đã nấu cơm xong xuôi. Rau cũng đã rửa sạch, cắt gọt xong, chỉ đợi hai người về là cho vào nồi.

Vừa hay cắt đồ ăn sẵn hai người mua về, thêm một món.

Con gái cũng không để hai người phải động tay, bảo hai người vào nhà nghỉ ngơi, còn mình thì dẫn em trai vào bếp nấu nướng.

Diệp Thư về đến nhà, còn cảm thán với Thạch Lỗi: "Con gái lớn thật rồi, giờ cao hơn mẹ cả một cái đầu rồi."

Thạch Lỗi cũng cảm thán. Cô con gái này của mình thực sự rất hiểu chuyện. Hoàn toàn không cần hai người phải bận tâm, ở trường học hành cũng rất tốt.

Ở nhà còn giúp Diệp Thư giặt giũ, nấu nướng, việc học của hai đứa em trai cũng là con bé quản lý.

Thực sự khiến anh và Diệp Thư đỡ lo rất nhiều. Cứ mỗi lần nói chuyện với đồng nghiệp trong nhà máy, bọn họ đều hâm mộ anh có một cô con gái ngoan ngoãn.

"Hay là tăng thêm tiền tiêu vặt cho con bé nhỉ?" Thạch Lỗi nói.

Diệp Thư liếc nhìn Thạch Lỗi, cũng cạn lời. Cách Thạch Lỗi nuông chiều con cái chính là cho tiền, bao nhiêu năm nay chưa bao giờ thay đổi.

Cũng may là con gái hiểu chuyện, nếu gặp phải đứa không hiểu chuyện, với cách chiều con của Thạch Lỗi. Còn không biết con bé sẽ như thế nào nữa.

Thời gian trôi qua rất nhanh, kỳ nghỉ hè đã đến. Diệp Thư ban đầu định dẫn các con về quê thăm nhà một chuyến, dù sao cũng đã trở lại gần 4 năm rồi, vẫn chưa về lần nào. Cô cũng nhớ mấy người bạn ở quê.

Kế hoạch đã định rõ ràng, lại bị một bức điện tín của ông nội làm đảo lộn.

Thì ra là bà nội bị ốm, ông nội muốn họ đến thăm bà.

Nhận được điện tín, Diệp Thư vội vàng đến nhà máy tìm Thạch Lỗi, bảo anh xin nghỉ phép, đồng thời mua vé tàu.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 307



Còn cô thì về nhà thu dọn đồ đạc, cả nhà cùng đi thăm bà nội.

Diệp Thư có một dự cảm chẳng lành, lần này bệnh tình của bà nội chắc không nhẹ, nếu không ông nội đã chẳng cần phải gửi điện tín về.

Thạch Lỗi xin nghỉ phép và mua vé tàu.

Diệp Thư trở về nhà vội vàng thu dọn quần áo, đồ dùng vệ sinh cá nhân của cả nhà.

Cô còn đặc biệt lấy ra hai bộ quần áo đen trắng. Cẩn tắc vô áy náy!

Lại lấy bánh trái trong nhà ra, lát nữa mang lên tàu ăn.

Trời nóng như thế này, không thể mang theo đồ ăn khô được, chỉ có thể lên tàu mua đồ ăn rồi.

Chẳng mấy chốc, Thạch Lỗi cũng đã trở về, trên người mồ hôi nhễ nhại. Vé tàu cũng đã mua được.

Vừa hay có một chuyến tàu khởi hành lúc ba giờ chiều. Cả nhà còn kịp ăn trưa ở nhà rồi mới đi.

Buổi trưa cũng không nấu nướng gì cầu kỳ, Diệp Thư chỉ tráng vài cái bánh, xào chút rau xanh.

Diệp Thư lại bảo bọn trẻ ra vườn hái dưa chuột, cà chua.

Ngoại trừ phần ăn trưa, số còn lại đều được đóng gói cẩn thận để mang lên tàu ăn.

Có lẽ Thạch Lỗi cũng nghĩ đến việc bà nội có thể sẽ không ổn, nên trưa nay anh đặc biệt im lặng, cơm cũng chẳng ăn được mấy miếng.

Thấy Thạch Lỗi như vậy, dường như mấy đứa trẻ cũng nhận ra điều gì đó, đều im lặng ăn cơm. Ngay cả đứa thứ ba vốn dĩ rất thích nói chuyện hôm nay cũng chẳng dám hé răng.

Bữa cơm hôm nay cả nhà ăn rất nhanh.

Ăn cơm xong, họ cầm gói đồ đã thu dọn cẩn thận, vội vàng đi ra ga tàu.

Đến ga tàu lúc này vẫn chưa đến một giờ, cả nhà lại ngồi ở phòng chờ thêm một tiếng đồng hồ mới lên tàu.

Đơn vị của Thạch Chí Viễn cách Bắc Thành không xa lắm, đi tàu một ngày một đêm là đến.

Xuống tàu, họ đã nhìn thấy một chiến sĩ trẻ tuổi cầm biển hiệu đến đón.

Bởi vì đã gửi điện tín báo trước cho ông nội, nên Diệp Thư không hề ngạc nhiên khi thấy có người đến đón.

Cả nhà tiến lên xác minh thân phận, theo người chiến sĩ trẻ đến trước một chiếc xe jeep.

Diệp Thư và Thạch Lỗi từ chối lời đề nghị đưa họ về nhà của người chiến sĩ, bảo anh ấy lái xe đưa thẳng đến bệnh viện là được.

Đến bệnh viện, cảm ơn người chiến sĩ đã đưa đón, cả nhà hỏi thăm phòng bệnh của bà nội.

Nhìn thấy vẻ mặt sốt ruột của Thạch Lỗi, Diệp Thư liền nhận lấy đồ đạc trong tay anh, bảo anh đi trước.

Thạch Lỗi nhìn Diệp Thư với ánh mắt biết ơn, đưa đồ đạc cho cô.

Anh sải bước đi về phía trước. Lúc đầu anh chỉ đi bộ, sau đó là chạy.

Diệp Thư thở dài, dẫn các con theo sau.

Diệp Thư hiểu tâm trạng của Thạch Lỗi, ông bà nội nuôi nấng Thạch Lỗi từ nhỏ, tình cảm như bố mẹ ruột.

Giờ bà nội bị bệnh, tuy mọi người đều không nói rõ ra, nhưng trong lòng đều hiểu, lần này e là bà nội khó qua khỏi. Xét cho cùng, bà cũng đã tám mươi tuổi rồi.

Trước kia ở xa, dù có suy nghĩ gì trong lòng cũng đành chịu. Giờ đã đến gần, Thạch Lỗi nhất định rất muốn được gặp bà nội.

Khi Diệp Thư cùng hai con đến phòng bệnh, Thạch Lỗi đã ở đó, đang quỳ gối bên giường bệnh, nắm lấy tay bà nội.

Trước giường bệnh còn có mấy người đang vây quanh, ngoài ông nội và Thạch Chí Viễn mà Diệp Thư quen biết, còn có Thạch Tĩnh mà cô đã gặp qua một lần.

Còn có một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi, đang bế một đứa bé trên tay. Đây chắc là vợ sau của Thạch Chí Viễn.

Diệp Thư biết Thạch Chí Viễn đã kết hôn với một cô vợ trẻ. Bà nội đã từng đề cập đến chuyện này trong thư, nhưng Diệp Thư chỉ đọc qua loa, bởi chuyện này cũng không liên quan gì đến họ.

Thấy Diệp Thư dẫn các con vào, ông nội vẫy tay với họ, bảo họ lại gần.

"Nhanh lên, đến đây nào, để bà nội nhìn các cháu, bà đang đợi đấy." Rồi ông quay sang nói với bà nội: "Bà nó ơi, Tiểu Diệp dẫn các cháu đến rồi này, bà nhìn xem."

Những người đang vây quanh giường vội vàng tản ra, nhường chỗ cho Diệp Thư và mọi người.

Diệp Thư lúc này mới nhìn rõ bà nội đang nằm trên giường, vừa nhìn thấy bà, tim cô “thịch” một tiếng. Trông bà cụ thế này e là không ổn rồi.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 308



Tuy trong lòng đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng nhìn bà cụ với sắc mặt nhợt nhạt nằm trên giường bệnh, nước mắt Diệp Thư vẫn không kìm được mà rơi xuống.

"Bà nội, cháu dẫn các con đến thăm bà đây." Diệp Thư nói, rồi dắt ba đứa trẻ đến gần giường bệnh hơn. Để bà cụ nhìn cho rõ.

Ánh mắt bà cụ từ trên người Diệp Thư lướt qua, dừng lại trên người ba đứa trẻ.

Lúc này, ba đứa trẻ cũng đồng thanh gọi: "Bà cố, bà cố."

Nghe tiếng gọi của các cháu, nước mắt bà cụ theo khóe mắt chảy xuống.

Nhìn cảnh tượng trước mắt, nước mắt Diệp Thư càng rơi nhiều hơn, sợ bật khóc thành tiếng, cô vội đưa tay lên che miệng.

Ông cụ càng khóc đến nỗi nước mắt giàn giụa.

Mãi cho đến khi bà cụ mệt mỏi nhắm mắt lại, mọi người trong gia đình mới có thời gian để nói chuyện.

Ông cụ giới thiệu thân phận của những người trong phòng, ngoài người phụ nữ đang bế đứa bé là vợ sau của Thạch Chí Viễn và con trai như Diệp Thư dự đoán.

Người đàn ông ban nãy đứng dựa tường trong phòng là chồng của Thạch Tĩnh, hai đứa trẻ bên cạnh là con của cô ta.

Còn một cậu bé mười lăm, mười sáu tuổi là con trai riêng của vợ sau Thạch Chí Viễn.

Ông cụ nói xong, Thạch Lỗi cũng không chào hỏi mọi người, chỉ có Thạch Tĩnh và chồng cô ta gọi một tiếng "Anh cả".

Thạch Lỗi cũng không để ý đến họ, chỉ nói với ông cụ là trước tiên anh sẽ đưa người nhà đến khách sạn sắp xếp chỗ ở trước.

Lát nữa sẽ quay lại trông bà.

May mà cách bệnh viện không xa có một khách sạn. Cả nhà làm thủ tục nhận phòng.

Thạch Lỗi bảo Diệp Thư đưa các con đi ăn chút gì đó, còn mình thì quay lại bệnh viện trông bà.

Diệp Thư định bảo anh ăn chút gì rồi hãy đi. Lời đến bên miệng lại nuốt xuống.

Thôi được rồi, lát nữa mua ít đồ mang qua cho anh vậy.

Diệp Thư đưa các con đi tắm rửa, sau đó hỏi ý kiến của các con. Là cô mua đồ về hay là cả nhà cùng ra ngoài ăn.

Cuối cùng mọi người nhất trí quyết định ra ngoài ăn.

Ăn cơm xong, Diệp Thư lại mua thêm bánh bao. Đưa các con về khách sạn, còn cô lại đến bệnh viện.

Ở bệnh viện, ông cụ, Thạch Chí Viễn, Thạch Lỗi, ba người họ đều ở đó.

Diệp Thư đặt túi bánh bao lên bàn, bảo họ ăn trước.

Cả ba người đều lắc đầu nói không ăn, không đói.

Nhìn họ như vậy, Diệp Thư cũng không biết làm cách nào. Chỉ có thể dặn dò khi nào đói thì ăn một chút. Đừng để mệt mỏi quá.

Buổi chiều Diệp Thư cũng không quay về nhà khách mà ở lại phòng bệnh với bà cụ.

Thoáng chốc Diệp Thư và mọi người đã đến đây được mấy ngày rồi, thời gian xin nghỉ của Thạch Lỗi đã hết từ lâu.

Nhưng mấy ngày nay tình hình của bà cụ rất không tốt, lúc tỉnh lúc mê. Đã được cấp cứu mấy lần.

Thạch Lỗi mấy ngày nay đều ở trong bệnh viện, nửa bước cũng không dám rời đi. Anh chỉ sợ nếu có chuyện gì xảy ra, anh sẽ không được gặp bà lần cuối.

Mấy ngày nay Diệp Thư cũng không rảnh rỗi, tình hình của bà cụ đã như vậy rồi. Phải chuẩn bị chu toàn mọi việc sau này.

Diệp Thư hỏi vợ sau của Thạch Chí Viễn, lại hỏi ông cụ. Quả nhiên là trong nhà chưa chuẩn bị gì cả.

Diệp Thư vội vàng đi chuẩn bị quần áo mới, giày mới cho bà. Tuy ông cụ nói không câu nệ những thứ này. Nhưng Diệp Thư vẫn muốn bà cụ được ra đi tươm tất.

Những việc này Diệp Thư cũng không hiểu, lại đi hỏi những người già ở địa phương. Mới biết khi hạ táng đều phải mặc áo bông, giày bông.

Diệp Thư lại bắt đầu tìm người mua bông, vải, để may áo bông, giày bông cho bà.

Còn chưa kịp chuẩn bị xong mọi thứ thì bà cụ đã không qua khỏi.

Đợi đến khi Diệp Thư nhận được tin tức chạy đến bệnh viện thì bà cụ đã mất rồi.

Ông cụ cũng vì quá đau buồn mà ngã bệnh.

Thạch Chí Viễn và Thạch Lỗi cũng chẳng khá hơn gì, ngoài khóc lóc thì chẳng còn tâm trí đâu mà lo chuyện khác.

Vợ sau của Thạch Chí Viễn thì cứ rụt rè, chẳng có chủ kiến gì.

Về phần Thạch Tĩnh thì cô ta cũng muốn xen vào nhưng toàn nói nhăng nói cuội, chẳng có gì hữu ích.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 309



Không còn cách nào khác, Diệp Thư đành phải đứng ra chủ trì mọi việc.

Diệp Thư dẫn Thạch Tĩnh và vợ sau của Thạch Chí Viễn lau người, thay đồ lót mới, mặc quần áo thu, áo khoác ngoài cho bà cụ.

Còn áo khoác bông và giày bông thì không mặc, bây giờ trời nóng như thế này, mặc áo bông vào thì có mà t.h.i t.h.ể bốc mùi.

Diệp Thư bảo Thạch Chí Viễn đừng có ngồi đó mà khóc nữa, xem hậu sự của bà cụ tính sao?

Trời nóng như thế này thì không thể để t.h.i t.h.ể lâu được, phải nhanh chóng quyết định.

Diệp Thư lại bảo Thạch Lỗi đi hỏi ông cụ xem bà cụ muốn được chôn cất ở đây hay là muốn về Bắc Thành, mua một miếng đất ở đó.

Cả nhà lúc này mới bắt đầu bận rộn.

Thạch Lỗi đi hỏi ông cụ, ông cụ nói trước đây hai ông bà đã từng nói chuyện này rồi, lúc đó bà cụ đã nói là khi nào bà mất thì sẽ chôn cất ở đây, không về Bắc Thành nữa.

Bao nhiêu năm nay, chỉ có mấy năm gần đây mới có cơ hội được ở bên cạnh con trai, sau khi c.h.ế.t bà muốn được ở gần con trai hơn.

Nghe vậy, Thạch Chí Viễn càng khóc to hơn.

Thạch Lỗi không nói gì, tuy rằng anh muốn bà được chôn cất ở Bắc Thành để sau này tiện bề hương khói nhưng vì đó là ý nguyện của bà nên anh cũng tôn trọng sự lựa chọn của bà.

Vì bà cụ muốn được chôn cất ở đây nên Thạch Chí Viễn vội vàng đi tìm người mua một miếng đất ở cạnh nghĩa trang liệt sĩ.

Rồi đào huyệt, mua quan tài, sau đó làm lễ an táng cho bà.

Thạch Chí Viễn ở trong khu tập thể của quân đội nên không được phép tổ chức tang lễ linh đình.

Mọi người chỉ lập một bàn thờ đơn giản ở bệnh viện, làm lễ viếng rồi đưa bà đi chôn cất.

Nhìn quan tài của bà cụ dần dần bị đất đá chôn vùi, Diệp Thư nghĩ đến những ngày tháng chung sống với bà, không khỏi đau buồn mà khóc nức nở.

Bà cụ là một người rất tốt, từ ngày gặp Diệp Thư đã đối xử với cô rất tốt.

Giúp họ nuôi nấng ba đứa con, đối với họ thật sự có thể nói là bỏ công, bỏ tiền, bỏ sức, hết lòng hết dạ.

Mấy năm nay, nếu không có hai ông bà giúp họ chăm sóc con cái, hai người họ chắc chắn sẽ không sống thoải mái được như vậy.

Ba đứa trẻ cũng khóc rất nhiều, ba đứa trẻ này đều là do bà nội nuôi nấng từ nhỏ, tình cảm với bà nội so với Diệp Thư cũng không kém là bao.

Thạch Lỗi thì càng không cần phải nói, tuy rằng anh đang cố gắng kìm nén bản thân nhưng nỗi buồn toát ra từ anh thì ai cũng có thể nhìn thấy.

Thạch Chí Viễn cũng vậy, không chỉ khóc mà trong miệng còn luôn lẩm bẩm nói xin lỗi bà cụ.

Có lẽ ông đang nghĩ đến việc mình vì một người phụ nữ mà làm tổn thương trái tim của bố mẹ, hơn 30 năm qua chưa từng làm tròn chữ hiếu với bố mẹ, đây cũng là giọt nước mắt hối hận.

Tang lễ của bà cụ đã xong, Thạch Lỗi cũng nên quay về đi làm.

Trước khi đi, ông cụ bảo cả nhà đến nhà Thạch Chí Viễn một chuyến.

Đến đây lâu như vậy rồi, cả nhà chỉ chạy đi chạy lại giữa khách sạn và bệnh viện, chưa bao giờ đến nhà Thạch Chí Viễn.

Tất nhiên là, cả nhà cũng không muốn đi.

Nhưng vì ông cụ đã lên tiếng nên vẫn phải đi một chuyến.

Mặc dù trong lòng Thạch Lỗi vẫn còn rất phản đối nhưng từ sau khi bà cụ mất, Diệp Thư phát hiện thái độ của anh cũng đã dịu đi phần nào. Tuy rằng vẫn không thèm để ý đến Thạch Chí Viễn nhưng cũng không còn oán hận như trước nữa.

Tối hôm an táng bà cụ, Thạch Lỗi cũng nói với Diệp Thư rằng anh cảm thấy rất hối hận, mấy năm nay vì ghét Thạch Chí Viễn mà chưa từng đến thăm hai ông bà.

Giờ bà nội không còn nữa, sau này muốn gặp cũng không gặp được nữa.

Nói tới nói lui lại đỏ hoe khoé mắt.

Diệp Thư chỉ đành an ủi anh, bà nội không còn, vẫn còn ông nội, sau này bọn họ được nghỉ sẽ tới thăm ông.

Nói là tới thăm ông nội, bởi vì ông nhất quyết từ chối lời đề nghị về Bắc Thành sống cùng bọn họ. Kiên quyết muốn sống cùng con trai.

Thạch Lỗi nói thế nào cũng không được, cuối cùng đành chịu. Chỉ đành nghe theo ý của ông.

Lần này đi khu tập thể quân đội, vẫn là cậu thanh niên lần trước ra ga tàu đón bọn họ lái xe đến.

Đến cổng khu tập thể quân đội, cậu thanh niên xuống xe xuất trình giấy tờ, lại nói gì đó với chiến sĩ gác cổng.

Cậu thanh niên lên xe, cổng lớn khu tập thể quân đội liền mở ra.

Cậu thanh niên lái xe đưa bọn họ đến tận nhà Thạch Chí Viễn. Vừa xuống xe cả nhà đã bị mấy người phụ nữ đứng đánh giá.

Diệp Thư nhìn căn nhà hai tầng nhỏ trước mặt, lại so sánh với dãy nhà tập thể vừa đi qua.

Có chút hiểu biết ban đầu về cuộc sống hiện tại của Thạch Chí Viễn.

Không nói gì khác, ít nhất cuộc sống vật chất không đến nỗi để ông cụ chịu thiệt thòi.

Nghe thấy tiếng xe, Thạch Chí Viễn và vợ ra đón.

Nhìn thấy Thạch Lỗi bọn họ, Thạch Chí Viễn có vẻ hơi lúng túng. Không biết nói gì.

Vợ ở phía sau huých ông một cái, ông mới mở miệng nói: “Mọi người đến rồi, mau vào nhà."

Nói xong liền nhìn Thạch Lỗi.

Thạch Lỗi gật đầu với ông một cái, không nói gì.

Bầu không khí trở nên ngượng ngập. Diệp Thư bất đắc dĩ, đành phải đẩy đẩy con trai út.

"Đây là ông nội." Diệp Thư nói với các con.

"Ông nội." Các con đồng thanh gọi.

"Ừm… ừm ừm!” Thạch Chí Viễn liên tục đáp.

Diệp Thư nhìn thấy ông quay người lau nước mắt.

Người phụ nữ phía sau Thạch Chí Viễn chào hỏi Diệp Thư và những người khác.

"Vào nhà thôi, chúng ta vào nhà nói chuyện."

Thạch Chí Viễn cũng hoàn hồn, vội vàng kéo các cháu.

"Đi nào, đi với ông vào nhà, ông chuẩn bị đồ tốt cho các cháu rồi." Nói xong liền dắt ba đứa nhỏ vào nhà.

Người phụ nữ ngại ngùng cười với Diệp Thư, Diệp Thư cũng không nói gì với cô ấy. Thật sự là không biết nói gì, chỉ đành gật đầu với cô ấy một cái. Rồi cùng Thạch Lỗi bước vào sân.
 
Back
Top Bottom