Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60

Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 60



Dọn dẹp xong, cô về phòng, lúc này mới hơn chín giờ, ở không cũng chán, ngày Tết cũng không nên làm việc, chỉ có thể lấy sách ra đọc vậy.

Đến hơn mười giờ, cô xuống bếp nấu cơm, định nấu sáu món, lấy từ siêu thị ra một con cá, một bát thịt, luộc mấy con tôm sú, xào hai món rau, một đĩa rau tỏi, một đĩa đậu đũa, thêm một đĩa nộm đu đủ.

Cơm không lấy ở siêu thị, cô dùng nồi to nấu cơm, mỗi bữa đều phải nhóm lửa, để ống khói bốc khói, nếu không ống khói không bốc khói, người khác sẽ nghi ngờ.

Trước 12 giờ trưa, cô ngồi trên giường, trước mặt là bàn ăn bày sáu món, lại lấy ra một chai coca, mở ra uống một ngụm, tự nhủ: "Diệp Thư, chúc mừng năm mới."

Ăn cơm xong, rửa bát, cô lại lên giường đọc sách, đang đọc say sưa thì Xuân Hạnh ở ngoài gọi cửa, cô mở cửa cho cô ấy vào.

Xuân Hạnh không đợi cômời đã lên giường, cô lấy hạt dưa, kẹo bánh ra.

Đã mấy hôm rồi Xuân Hạnh không đến, sau khi đính hôn đây là lần đầu tiên Xuân Hạnh đến, cô trêu chọc: "Hôm nay sao cậu rảnh rỗi mà đến đây được vậy? Không phải phải ở nhà may giày cho bố mẹ chồng tương lai sao?"

Phong tục ở đây là con dâu mới về nhà chồng phải may cho bố mẹ chồng một đôi giày mới, cũng là ý để nhà chồng xem tay nghề của con dâu mới.

Xuân Hạnh có chút xấu hổ: “Sắp xong rồi, hôm nay mẹ tôi không cho tôi làm việc, bà nói nếu hôm nay tôi làm việc thì phải làm việc quanh năm.”

Hai người trò chuyện một lúc thì Xuân Hạnh phải về giúp mẹ làm bánh bao.

Diệp Thư cũng xuống giường chuẩn bị gói bánh bao, cô định gói hai loại nhân, một loại nhân thập cẩm, một loại nhân thịt bắp cải.

Diệp Thư định gói nhiều một chút, bánh bao làm sẵn trong siêu thị cũng chẳng còn bao nhiêu, nhân lúc rảnh rỗi, cô gói nhiều một chút để dành, nhào hẳn một thau bột, trộn hai thau nhân, đợi bột nghỉ xong là bắt đầu gói.

Đến hơn năm giờ chiều thì gói xong hết, Diệp Thư liền luộc luôn 30 cái, lát nữa mang sang cho ông lão 20 cái, cô ăn 10 cái là đủ rồi, số còn lại cất vào siêu thị.

Ăn xong, Diệp Thư cho phần của ông lão vào bát, lấy khăn đậy lại.

Lúc đến chuồng gia súc, ông lão cũng định về nhà ăn cơm, Diệp Thư vội vàng đưa bát cho ông: "Ông nội, cháu tự gói đấy, ông ăn thử xem."

Ông lão không nhận, bảo cô mang về đi, nhà ông cũng có bánh bao.

Thấy ông lão không nhận, Diệp Thư đặt bát xuống đất rồi chạy mất.

Ông lão bất đắc dĩ, đành phải bưng bát bánh về nhà, mọi người trong nhà thấy ông lão bưng một bát bánh bao bột trắng tinh thì hỏi là ai cho.

Ông lão chia cho mỗi đứa chắt hai cái, số còn lại đưa hết cho vợ.

Bánh bao bột trắng tinh thời buổi này là của hiếm, nhà nào cũng chẳng nỡ dùng toàn bột trắng để làm, như nhà ông cụ thì trộn thêm bột ngô, làm nhân thịt bắp cải, tuy là bắp cải nhiều thịt ít, nhưng cũng được coi là nhà có điều kiện rồi.

Có nhà đến Tết cũng chẳng được ăn nổi một bữa bánh bao.

Diệp Thư về đến nhà, chốt cửa lớn, đi một vòng quanh sân trước sân sau, cho gà ngỗng ăn, xong lại vào nhà ngồi.

So với sự nhộn nhịp của nhà khác, nhà Diệp Thư đúng là vắng vẻ, không điện thoại, không ti vi, cô chỉ đành lại lấy sách ra đọc.

Chớp mắt đã đến mùng một Tết, Diệp Thư dậy từ sớm, mở toang cửa, ở nông thôn có tục lệ này, mùng một Tết nhất định phải mở cửa, bày sẵn lạc, hạt dưa các loại để tiếp khách đến nhà chúc Tết.

Nhà Diệp Thư không có người lớn tuổi, cũng không có ai đến chúc Tết, bởi năm nay là năm bà mất, Diệp Thư cũng không cần phải đến nhà ai chúc Tết, xui xẻo.

Ngoại trừ Xuân Hạnh ở lại một lúc, không có ai khác đến, ngày trôi qua rất nhanh.

Chẳng mấy chốc đã đến mùng năm Tết, Diệp Thư lại bắt đầu cuộc sống chăn dê, bây giờ cô chỉ chăn dê vào buổi sáng, trưa về nhà, chiều không đi nữa, buổi chiều là thời gian tự do của cô.

Diệp Thư cũng hay l*n đ*nh núi nhặt củi khô và cành cây khô, cành cây khô bây giờ rất dễ bẻ, có cái chỉ cần dùng sức bẻ một cái là gãy.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 61



Diệp Thư muốn nhân lúc này kiếm nhiều một chút. Sau này dù có ở thành phố thì cũng cần phải đun củi, hơn mười năm nữa than sẽ bị hạn chế cung cấp.

Thời gian trôi qua rất nhanh, trong khoảng thời gian đó, ngoài việc đến trường lấy sách một lần, Diệp Thư còn xác nhận với thầy ngày thi đại học, sau này trừ khi có việc cần thiết cô sẽ không đến trường nữa.

Sau này hạn hán sẽ ngày càng nghiêm trọng, đến lúc đó nạn đói sẽ khiến người ta mất hết lý trí, cô một thân một mình lên huyện cũng không an toàn.

Lần này đến trường, Diệp Thư mang cho thầy giáo 50 cân ngô, lại lấy 50 cân khoai lang. Thầy nhất quyết không nhận, sống c.h.ế.t đòi đưa tiền cho Diệp Thư, không còn cách nào khác, cô đành nhận lấy mười đồng.

Thầy xúc động đến mức bật khóc, nói Diệp Thư đúng là ân nhân cứu mạng cả nhà thầy. Trong lòng Diệp Thư cũng rất khó chịu, bản thân rõ ràng biết chuyện gì đang xảy ra nhưng lại không thể nói với ai, cảm giác này thật tệ.

Từ trường học trở về, thời gian còn lại Diệp Thư đều ở trong làng.

Chớp mắt đã đến Thanh minh, Diệp Thư đi tảo mộ cho gia đình nguyên chủ, rồi lại lên núi đi dạo một vòng.

Lúc này trên núi toàn là người, ai nấy đều lên núi tìm đồ ăn, nhà nào trong xã cũng gần như hết sạch lương thực, chỉ cần là thứ gì có thể ăn được trên núi đều bị người ta hái hết mang về.

Đội trưởng lo lắng đến mức tóc bạc trắng cả đầu, từ Tết đến giờ không có một giọt mưa nào, sắp đến mùa gieo trồng vụ xuân rồi, lẽ ra lúc này phải cày bừa đất đai, nhưng bảo người ta xuống ruộng làm việc mà bụng không có gì bỏ vào thì lấy đâu ra sức.

Đàn dê của đội sản xuất đã bán hết từ mấy hôm trước rồi, người thì không có gì ăn, thực sự là không còn lương thực để nuôi chúng nữa.

Hai con bò còn lại chưa bán thì gầy trơ xương, ngày nào cũng chỉ ăn rơm rạ, chẳng được cho ăn hạt gì cả, lại còn phải cày bừa ngày ngày, sao mà không gầy cho được.

Từ ngày không phải chăn dê nữa, Diệp Thư đã xin phép đội trưởng cho mình không đi làm với lí do sắp thi đại học, cần ở nhà ôn tập.ml.]

Đội trưởng đồng ý ngay, không đi làm thì không có công điểm, chuyện này đâu có ảnh hưởng đến ai, hơn nữa, trong làng chưa có ai học đại học cả, nếu Diệp Thư thi đỗ thì cũng là mang lại vinh dự cho làng.

Diệp Thư mỗi ngày ở nhà đọc sách, đọc mệt rồi thì ra vườn vun đất.

Năm nay, Diệp Thư vẫn trồng trọt theo mô hình năm ngoái. Vườn trước trồng rau và ngô, vườn sau trồng toàn khoai lang và bí đỏ.

Bí đỏ năm ngoái Diệp Thư chưa ăn được bao nhiêu, cô đã đem cất hết ở trong siêu thị, chuẩn bị thi xong lên thành phố bán.

Diệp Thư còn đang nghĩ hay lắm thì không ngờ lại có người đến nhà vay lương thực. Đó chính là vợ người em thứ ba của ông nội Diệp Thư, Diệp Thư phải gọi là bà ba.

Bà ba đến tìm Diệp Thư vào buổi tối, vừa khóc vừa cầu xin Diệp Thư cứu giúp, nói rằng trong nhà đã hết sạch đồ ăn, người lớn có thể nhịn nhưng con trẻ thì không chịu được, xin Diệp Thư nể tình cùng chung một dòng m.á.u mà cứu giúp gia đình bà.

Thấy Diệp Thư lộ vẻ khó xử, bà ba vội vàng nói: "Nhà cháu chỉ có một mình, đất tự lưu lại nhiều, cháu ăn được bao nhiêu? Cho nhà bà một ít là cứu được mạng sống của cả nhà bà rồi!"

Nghe bà ba nói vậy, trong lòng Diệp Thư chợt giật mình, bà ba đã nghĩ vậy, chẳng lẽ những người khác cũng nghĩ như thế.

Xem ra phải nghĩ cách thôi.

Diệp Thư cho bà ba hai quả bí đỏ rồi tiễn người.

Diệp Thư nghĩ mãi rốt cuộc cũng nghĩ ra một cách, cô chuẩn bị lấy 200 cân khoai lang, 50 quả bí đỏ chia cho mọi người trong làng, như vậy thì trên danh nghĩa là Diệp Thư không còn lương thực dự trữ, đỡ phải lo người khác dòm ngó.

Sau đó, Diệp Thư đến chuồng gia súc tìm ông lão, nói với ông ý định của mình, đương nhiên Diệp Thư không nói là sợ người khác dòm ngó, chỉ nói là thấy mọi người đói khổ trong lòng không đành, năm ngoái cô trồng được ít bí đỏ và khoai lang nên muốn chia cho mọi người, coi như là tấm lòng của cô.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 62



Nghe xong ông lão liền hiểu ra vấn đề, chỉ hỏi: "Cháu đã suy nghĩ kỹ chưa, số lượng này không phải là ít, cháu nên biết, bây giờ có tiền cũng chưa chắc mua được lương thực đấy."

Diệp Thư gật đầu nói: "Cháu đã suy nghĩ kỹ rồi, chuyện này còn phải nhờ ông đi nói với đội trưởng một tiếng ạ."

Ông lão gật đầu: "Được, cháu đã nghĩ kỹ rồi thì ông sẽ giúp cháu nói chuyện này, nhất định để mọi người ghi nhớ tấm lòng của cháu."

Diệp Thư định nói không cần nhưng lại nghĩ, thời buổi này hình như thi đại học cần phải có nhận xét của đội sản xuất, nên cô không nói gì.

Thấy ông lão đồng ý, Diệp Thư định quay về chuẩn bị, trước khi đi dặn ông lão bảo con trai ông đẩy xe rùa đến nhà cô.

"Cháu đã chia cho mọi người thì sao có thể thiếu nhà ông được, ông đừng từ chối, không thì cháu tự mình mang qua cho."

Ông lão thấy cô cũng không phải thiếu thốn gì, dù sao cũng đã mang nhiều như vậy chia cho mọi người rồi, hơn nữa nhà mình cũng sắp hết lương thực nên gật đầu đồng ý: "Được, để ông bảo người đẩy xe qua lấy."

Diệp Thư về nhà lấy số lương thực ngày mai muốn chia cho mọi người để sang một bên, sau đó lấy riêng phần của nhà ông lão, cô chuẩn bị cho nhà ông 50 cân khoai lang, 50 cân ngô và 10 quả bí đỏ to.

Chẳng mấy chốc, Diệp Thư đã nghe thấy tiếng gõ cửa, cô hỏi xem ai đấy rồi mới mở cửa.

Diệp Thư chỉ cho bác cả chất đồ lên xe.

Bác cả vừa chất đồ vừa nói: "Thư này, cảm ơn cháu nhiều nhé, có số lương thực này, nhà bác có thể sống sót qua năm nay rồi, bác dâu cháu cũng bảo may nhờ có cháu nhắc lúc trước trồng nhiều bí đỏ, nếu không thì nhà bác cũng chẳng trụ được đến bây giờ."

Diệp Thư bảo bác đừng nói nữa, chất xong thì mau về kẻo có người nhìn thấy.

Sáng sớm hôm sau, ông lão và đội trưởng dẫn theo hai người nữa, đẩy xe đến chở hết số lương thực đến trụ sở đội sản suất, đáng lẽ Diệp Thư không muốn đi nhưng ông lão cứ nhất quyết bắt cô đi, đội trưởng cũng khuyên nhủ nên Diệp Thư đành phải đi theo.

Tới nơi, đội trưởng rung chuông, mọi người trong xã còn chưa ai đi làm, nghe tiếng chuông liền lục tục kéo đến.

Mọi người xì xào bàn tán.

"Có chuyện gì thế nhỉ, đâu có nghe nói gì đâu."

"Tốn thời gian vậy, chi bằng nằm trên giường đất cho khỏe, đỡ tốn sức, không hoạt động thì sẽ chậm đói.”

Ông trưởng làng thấy mọi người đã đến đông đủ, bèn hắng giọng.

"Hôm nay gọi mọi người đến đây là có chuyện vui."

"Chuyện vui gì vậy ông trưởng làng, ông nói mau lên."

Có người mắt tinh, nhìn thấy bí đỏ trên xe đẩy, bèn kêu lên: "Có phải là có cứu tế rồi không?"

Nghe có người nói vậy, mọi người đều trở nên kích động.

"Tốt quá, nhà tôi đã hết gạo ăn rồi."

Một người khác nói: "Nhà anh mà hết gạo thì nhà ai còn, lúc có gạo thì ngày ba bữa, bữa nào cũng toàn cơm không."

"Anh..."

Ông trưởng làng vội vàng ngăn lại: "Thôi đừng nói nữa, mọi người đều chưa đói mà, nói vào chuyện chính đi, mọi người đều thấy rồi đấy, trên xe đẩy là bí đỏ và khoai lang, đều là do con bé Thư nhà họ Diệp chắt chiu ra chia cho mọi người đấy. Mọi người đều phải cảm ơn con bé Thư."

"Chúng tôi đã tính toán rồi, mỗi nhà một quả bí đỏ, 4 cân khoai lang, mọi người xếp hàng ngay ngắn, đến đây nhận."

Diệp Thư đứng bên cạnh, mỗi người nhận đều nói với Diệp Thư một tiếng cảm ơn, Diệp Thư chỉ biết gượng gạo gật đầu.

Diệp Thư nói với ông trưởng làng một tiếng rồi vội vàng chuồn đi.

Những ngày sau đó, Diệp Thư quả nhiên được yên tĩnh, có lẽ là biết nhà cô đã hết lương thực, dù sao cũng không có ai đến vay mượn cô nữa.

Thỉnh thoảng lại nghe nói con dâu nhà ai đó trộm lương thực của nhà chồng về nhà mẹ đẻ, hoặc là con gái nhà ai đó dắt díu cả nhà về nhà mẹ đẻ, cuộc sống cứ thế mà gà bay chó sủa.

Diệp Thư vừa xem náo nhiệt vừa không khỏi cảm thán, đều là do nghèo mà ra.

Ngày qua ngày, ông trưởng làng vẫn tổ chức mọi người xuống ruộng gieo hạt, chỉ là gieo loại lúa miến chịu hạn, và cả đậu nành.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 63



Ông trưởng làng dẫn xã viên mỗi ngày gánh nước tưới ruộng, nước tưới xuống đất liền khô ngay lập tức, dù biết là công cốc, nhưng vẫn kiên trì.

Thế nhưng mấy hôm nay mực nước trong giếng ngày càng cạn. Ông trưởng làng cũng đành bất lực cho ngừng tưới tiêu, tưới nữa thì người cũng không có nước mà uống.

Xã viên nhìn hoa màu c.h.ế.t khô mà gào khóc thảm thiết, đây là ông trời không cho đường sống mà.

Nhìn xã viên ngày càng gầy gò, Diệp Thư cũng sốt ruột theo, nhưng cũng chẳng có cách nào, kêu cô lấy đồ trong siêu thị ra ngoài, Diệp Thư lại không dám.

Nếu lấy hết đồ trong siêu thị ra, vậy thì Diệp Thư không phải là đang giúp người, mà là đang tự tìm đường chết, kêu Diệp Thư hy sinh bản thân để giúp đỡ người khác, Diệp Thư không muốn.

Diệp Thư chỉ có thể ít ra ngoài, dựa vào núi rừng, chắc chắn sẽ nghĩ ra cách, dù sao cũng sẽ không c.h.ế.t đói, Diệp Thư chỉ có thể tự an ủi bản thân như vậy.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, đến ngày thi đại học, Diệp Thư xin giấy giới thiệu xong, đến huyện thành trước, thuê phòng ở nhà trọ. Sau đó, Diệp Thư đến trường tìm thầy giáo lấy giấy báo dự thi, lúc trước Diệp Thư đã nhờ thầy giáo đăng ký hộ. Vì vậy, cô chỉ cần đến lấy giấy báo dự thi là được.

Kỳ thi đại học kéo dài ba ngày, từ ngày 20 đến ngày 23 tháng 7, ba ngày này Diệp Thư ngoài phòng thi ra thì ở nhà trọ, mãi đến khi thi xong Diệp Thư mới thở phào nhẹ nhõm.

Diệp Thư tìm thầy giáo chấm thử điểm, phát hiện bản thân làm bài không tệ, Đại học Bắc Thành chắc chắn là không thành vấn đề, thầy giáo cũng rất tự tin vào Diệp Thư, chấm xong điểm Diệp Thư nói với thầy giáo là đến lúc nhập học sẽ quay lại. Sau đó, Diệp Thư trực tiếp quay về.

Nửa tháng sau, Diệp Thư đến trường nộp đơn đăng ký nguyện vọng, chỉ điền hai trường, Đại học Bắc Thành và Đại học Mông Cổ.

Sau khi nộp đơn đăng ký nguyện vọng xong, Diệp Thư nhờ thầy giáo nếu có giấy báo nhập học của cô thì gửi về làng, sau đó Diệp Thư mới trở về nhà.

Diệp Thư trở về làng tiếp tục đóng cửa sống cuộc sống của riêng mình, lấy số vải mua lần trước ra, may cho mình một bộ quần áo. (Diệp Thư đã học được cách may vá, năm ngoái học lỏm của chị Ngọc Bình).

Sau đó, cô lấy bộ quân phục nhái trong siêu thị ra, sửa lại thành kiểu dáng mà bản thân có thể mặc được.

May vá mệt rồi, Diệp Thư lấy xô trong siêu thị ra múc nước tưới rau, ruộng khoai lang thì không tưới, ruộng quá rộng, không tưới xuể, vì tưới đều đặn nên rau phát triển rất tốt.

May mà ở đây không có ai đến, Xuân Hạnh tháng trước cũng đi lấy chồng, Diệp Thư tặng Xuân Hạnh một hộp kem dưỡng da.

Thời gian thoắt cái đã đến giữa tháng 8, Diệp Thư đang ở trong nhà dùng vải lao động may thành quần ống rộng, thì nghe thấy tiếng ông trưởng làng vừa gõ cửa vừa gọi.

Diệp Thư vội vàng đi mở cửa, chưa kịp để cô hỏi thì ông trưởng làng đã cầm một phong thư, phấn khích nói với cô: "Con bé Thư, mau xem có phải giấy báo trúng tuyển của cháu đến rồi không?"

Cô cầm lấy xem, đúng là thư nhà trường gửi đến, bây giờ giấy báo trúng tuyển đều được gửi đến trường, sau đó trường sẽ phân phát.

Cô cũng không vào nhà, ngay tại cửa đã mở phong thư ra, bên trong rơi ra một tờ giấy, mở ra xem, không phải giấy báo trúng tuyển của Đại học Bắc Thành thì là gì.

"Là giấy báo của Đại học Bắc Thành." Cô cũng có chút kích động.

Ông trưởng làng giật lấy, xem đi xem lại: "Đây chính là giấy báo trúng tuyển đại học, tốt quá, tốt quá."

Ông trưởng làng kích động đến mức tay run cả lên, đưa giấy báo cho cô, lấy bao thuốc ra châm một điếu, rít một hơi rồi lại dập tắt.

Miệng không ngừng lẩm bẩm: "Trong làng cuối cùng cũng có người đỗ đại học rồi, con bé Thư, cháu đã làm rạng danh cho làng chúng ta rồi..."

Lúc này, bà Hai đi ngang qua nghe được lời ông trưởng làng bèn lại gần.

"Cái gì thế, con bé Thư đỗ đại học rồi à?"

Một tiếng gọi này đã thu hút tất cả mọi người xung quanh, chưa đầy nửa tiếng đồng hồ, cả làng đều biết tin Diệp Thư đỗ đại học.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 64



Mọi người đều hướng về phía nhà Diệp Thư, lúc này mọi người cũng không còn thấy đói nữa, dù có phải chạy hai dặm cũng không biết mệt.

Mọi người thi nhau khen ngợi cô.

"Từ nhỏ tôi đã thấy con bé Thư là đứa có triển vọng, bây giờ xem kìa, quả nhiên đã đỗ đại học."

"Ngày mai tôi sẽ về nhà mẹ đẻ, đến làng bên ngoại khoe khoang một phen."

"Ngày mai tôi cũng về nhà mẹ đẻ."

"Tôi cũng về."

...

"Nữ sinh đại học gọi tôi là dì Hai, tôi là dì Hai của nữ sinh đại học." Chỉ nghe thấy một người phụ nữ vui mừng nói.

Hay lắm, lần này thì mọi người đều hào hứng hẳn lên.

"Tôi là chú Ba của nữ sinh đại học."

"Tôi là bác của nữ sinh đại học."

"Nữ sinh đại học gọi tôi là chị dâu."

Nữ sinh đại học gọi tôi là…

Nhìn dáng vẻ phấn khích của mọi người, có thể biết được sinh viên thời này quý giá đến nhường nào, chứ không giống như thời hiện đại, ném một viên gạch xuống đất, đập trúng 10 người thì 9 người là sinh viên, còn lại một người là học cao đẳng.

Ông trưởng làng đã tất bật chuẩn bị đến xã báo tin vui, phải biết rằng trước Diệp Thư, cả xã chưa có ai đỗ đại học, cô chính là độc nhất vô nhị.

"Không...".

Diệp Thư muốn nói không, như vậy có vẻ quá kiêu ngạo, cô chưa kịp nói xong thì mọi người đã vây quanh đội trưởng và rời đi.

Cô chưa kịp nói lời ngăn cản, tất nhiên, dù có ngăn cản cũng không được, chuyện vui như vậy sao có thể không cho mọi người biết được.

Sau này người làng Nhị Đạo Câu Tử ra ngoài, người ngoài đều phải nể mặt một chút, thanh niên cưới vợ, thiếu nữ gả chồng đều có thể nâng cao một bậc.

Diệp Thư thấy mọi người đã đi mới cầm giấy báo vào nhà.

Một lúc sau, ông bà lão cũng đến, vừa rồi ông đi chăn bò nên biết tin muộn, thấy mọi người đi về phía xã, tưởng có chuyện gì, về nhà hỏi thăm mới biết Diệp Thư đã đỗ đại học.

Ông lão xúc động đến mức nước mắt lưng tròng: "Thật là tổ tiên phù hộ, nhà họ Diệp đã đổi đời rồi, tốt quá, ông bà có thể nhắm mắt xuôi tay rồi, tốt quá."

Bà lão cũng vui mừng nói: "Hai anh cháu với trưởng làng đi xã rồi, hai chị dâu cháu cũng về nhà mẹ đẻ khoe rồi." Đây là giải thích lý do tại sao chỉ có hai ông bà đến.

Bình tĩnh lại một chút: "Trong nhà còn giấy tiền không, phải đi tảo mộ báo tin vui này cho bố mẹ, ông bà cháu." Ông lão lo liệu.

"Có ạ, nhưng mà chưa xé nhỏ, cháu đi lấy." Diệp Thư tìm giấy tiền vàng ra.

Giấy tiền vàng bây giờ đều là mua cả tờ lớn về, tự mình cắt thành kích thước phù hợp, dùng dụng cụ chuyên dụng để đục hình đồng tiền lên trên.

Ông lão lập tức đứng dậy: "Dụng cụ nhà ta có, ta về lấy."

Ông lão giúp Diệp Thư đục xong giấy tiền vàng, rồi cùng cô đi tảo mộ, bà lão không đi cùng, ở nhà trông nhà cho cô, sợ lát nữa xã lại có người đến.

Ông lão vừa đi vừa thở dài: "Lẽ ra bây giờ phải chuẩn bị ít đồ cúng lễ, nhưng thời buổi này cũng chẳng câu nệ mấy nữa."

Rất nhanh đã đến nghĩa địa, Diệp Thư dọn dẹp xung quanh sạch sẽ, châm lửa đốt giấy, ông lão lẩm bẩm: "Anh cả, chị dâu, hai người có thể yên tâm rồi, con bé Tiểu Thư đã có triển vọng, thi đỗ đại học rồi."

Diệp Thư cũng âm thầm niệm trong lòng: "Con đã hoàn thành tâm nguyện của hai người, hai người có thể yên nghỉ, không lâu nữa con sẽ lên đường học đại học, sau này chắc chắn không thể thường xuyên trở về, nhưng hai người yên tâm, con sẽ thu xếp ổn thỏa, nhờ người ta đốt giấy cho hai người vào những dịp lễ Tết."

Ông lão vẫn tiếp tục lẩm bẩm: "Anh cả, hai người nhất định phải phù hộ cho con bé Tiểu Thư, đi học xa nhà mọi việc đều thuận lợi..."

Đợi đến khi đốt hết giấy, ông lão và Diệp Thư mới trở về nhà.

Còn chưa đến cửa nhà, từ xa đã thấy trước cửa nhà bu đông nghịt người, mọi người thấy Diệp Thư và ông lão trở về, liền nhường đường cho họ, thi nhau nói với cô, cán bộ xã đến rồi, đang ở nhà đợi cô.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 65



Thấy Diệp Thư bước vào, đội trưởng không giới thiệu nhiều: "Diệp Thư, đây là cán bộ Hồng của xã."

Rồi lại nói với cán bộ Hồng: "Đây là Diệp Thư, cháu bé thi đỗ đại học đấy."

"Cháu chào cán bộ Hồng ạ."

Cán bộ Hồng đứng dậy bắt tay Diệp Thư.

"Chúc mừng đồng chí Diệp Thư thi đỗ đại học, đồng chí Diệp Thư thật là tuổi trẻ tài cao, lên đại học phải cố gắng học tập thật tốt, phấn đấu sớm ngày đóng góp sức lực xây dựng đất nước."

Diệp Thư vội vàng bày tỏ lòng trung thành, nói rằng nhất định mình sẽ cố gắng, phấn đấu sớm ngày gia nhập đội ngũ xây dựng đất nước.

Cán bộ Hồng ngồi thêm một lúc, xem giấy báo trúng tuyển của Diệp Thư, sau đó mới đứng dậy chuẩn bị ra về, trước khi đi còn dặn dò Diệp Thư: "Tình hình của đồng chí Diệp Thư tôi đã nắm rõ, sau này có khó khăn gì nhất định phải nói ra, đại đội không giải quyết được thì còn có xã."

Rồi lại nói với đội trưởng: "Nhất định phải đảm bảo cho đồng chí Diệp Thư có thể đến trường đúng hạn, có khó khăn gì thì anh cứ đến xã tìm tôi."

Đội trưởng nghe cán bộ Hồng nói vậy, càng thêm vui mừng, coi như là đã ghi danh trước mặt cán bộ xã rồi.

Mấy ngày sau, huyện cũng có người đến tặng thưởng, lúc này Diệp Thư mới biết, mặc dù trong huyện cũng có người thi đỗ đại học, nhưng đều là trường ở thành phố và tỉnh, chỉ có Diệp Thư là thi đỗ trường ở Bắc Thành. Huyện trực tiếp thưởng cho 100 đồng.

Xã sau đó cũng gửi tặng 50 đồng tiền thưởng, đại đội cũng thưởng 30 đồng.

Tổng cộng Diệp Thư nhận được 180 đồng tiền thưởng.

Dân làng ai nấy đều ghen tị phát hờn, nhà nào có con cái đang đi học đều bắt đầu đốc thúc con cái học hành cho giỏi, không học hành tử tế là ăn đòn, trong làng thi thoảng lại vang lên tiếng khóc xé lòng của trẻ con.

Cũng chẳng trách dân làng phản ứng mạnh như vậy, bởi vì bây giờ người ta làm lụng vất vả cả năm chỉ để kiếm công điểm, cả nhà đến cuối năm cũng chỉ chia được vài chục đồng, số tiền này phải đảm bảo cho việc ăn uống sinh hoạt trong cả năm, con cái đi học, mua thuốc thang, dầu muối tương cà, quà cáp thăm hỏi đều phải lấy từ trong đó.

Một gia đình có được mấy chục đồng tiền tiết kiệm đã là chuyện ghê gớm lắm rồi, vậy mà Diệp Thư một lúc được hẳn 180 đồng, chuyện này gây chấn động quá lớn đối với người dân trong làng.

Số tiền này không chỉ đủ để bù đắp cho những năm tháng đi học, mà còn dư ra được một khoản kha khá, lại còn được cả huyện và xã đến thăm hỏi, thật là vinh dự biết nhường nào, chẳng trách mấy hôm nay đội trưởng đi đâu cũng vênh váo, cả ngày cười toe toét.

Việc Diệp Thư thi đỗ đại học đã gieo vào lòng người dân trong làng một hạt giống "đi học là có thể kiếm được tiền".

Trước đây, mọi người đều biết học hành là tốt, nhưng tốt như thế nào thì không ai rõ, bởi vì trong làng ngoài Diệp Thư ra, người duy nhất học hết cấp 2 là Xuân Hạnh, những người khác thì hoặc là học được vài năm, biết đọc biết viết, hoặc là mù chữ luôn.

Ngay cả Xuân Hạnh sau khi tốt nghiệp cấp 2 cũng ở nhà hai năm, năm ngoái đã lấy chồng.

Bây giờ đã có tấm gương của Diệp Thư, tin rằng sau này số lượng trẻ em đi học sẽ ngày càng nhiều, bởi vì học hành là có thể kiếm được tiền, đó là điều mà mọi người đã được chứng kiến tận mắt.

Thời gian trôi qua rất nhanh, Đại học Bắc Thành khai giảng vào ngày 10 tháng 9, Diệp Thư phải tranh thủ thời gian sắp xếp ổn thỏa mọi việc ở nhà.

Mất hai ngày để đào hết khoai lang lên, vì trời hạn hán nên khoai lang cũng nhỏ, gần một mẫu đất chỉ thu hoạch được chưa đến 1000 cân khoai lang, Diệp Thư để dành lại 200 cân, số còn lại chia thành nhiều ngày đem hấp chín, một phần lớn phơi khô ngoài trời, một phần nhỏ trực tiếp cất vào siêu thị.

Hai trăm cân gạo còn lại, cô giữ lại 100 cân, số còn lại cho nhà ông bác 50 cân.

Diệp Thư tính khi nào đi sẽ ghé thăm thầy giáo cũ, cho thầy Triệu 50 cân.

Cô lại bẻ ngô, rau gì thu hoạch được cũng thu hoạch hết, trong siêu thị đã dự trữ được kha khá rau rồi, dưa chuột, cà chua, đậu đũa, kể cả hẹ cũng đã thu hoạch được mấy đợt rồi.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 66



Giờ chỉ còn bốn con gà, hai con ngỗng, gà Diệp Thư tính làm thịt, để dành ăn dần, ngỗng thì cô không nỡ làm thịt, nên định đem cho nhà ông bác.

Chiều hôm đó, Diệp Thư mượn một chiếc xe đẩy nhỏ, trói con ngỗng lại, đặt lên xe, khoai lang cũng chất hết lên xe, rồi cô lấy ra mấy miếng khoai lang hấp chín, lại lấy thêm 20 đồng, nghĩ ngợi một lúc rồi đẩy xe đến nhà ông bác.

Ông bà lão thấy Diệp Thư đến, đều ra ngoài đón, nhìn thấy đồ đạc trên xe đẩy của Diệp Thư, lại càng thêm niềm nở.

Diệp Thư bảo hai anh họ bê khoai lang vào nhà, còn mình thì đưa con ngỗng cho bà cô.

"Bà ơi, thả con ngỗng vào chuồng gà nhé ạ." Diệp Thư biết trong chuồng gà không còn con gà nào nữa, nhà ông bác lúc làm thịt gà còn sai con cháu mang sang cho cô một ít.

Bà lão nhận lấy nhưng không động, nhìn Diệp Thư: "Thư à, cháu mang ngỗng đến cho nhà chúng ta làm gì, mang ra chợ đen bán cũng được kha khá tiền đấy."

"Bà ơi, con ngỗng này cho nhà bà nuôi, cháu không nỡ làm thịt, bán ra chợ đen cũng không thoát khỏi bị người ta mua về làm thịt thôi ạ."

Bà lão nhìn ông lão, chờ ông lên tiếng.

Ông lão xua tay: "Cứ nhận lấy đi."

Diệp Thư lại nói với ông lão: "Ông bác, cháu còn có việc muốn nhờ ông ạ."

Ông lão bảo Diệp Thư vào nhà.

"Nhờ với nhợ gì nữa, có việc gì thì cứ nói."

Diệp Thư vào nhà, thấy hai đứa trẻ con đang ngồi trên giường đất, là chắt của ông bác.

Diệp Thư chia cho mỗi đứa một miếng khoai lang, số còn lại thì để lên thành giường.

Nhìn hai đứa trẻ ăn ngấu nghiến, đứa nhỏ bị sặc đến mức cổ nghẹn lại, Diệp Thư thấy vậy vội vàng lấy chai nước trên tủ đưa cho nó.

Lúc này, bốn anh chị con ông lão cũng vào nhà, nhìn Diệp Thư với ánh mắt biết ơn, anh cả thì ghé vào tai ông lão nói nhỏ gì đó.

Ông lão nhìn Diệp Thư, mắt đỏ hoe.

"Thư à, ông không khách sáo với cháu nữa, nhà ông đúng là chẳng còn mấy lương thực nữa rồi, sắp sửa là đứt bữa rồi."

Diệp Thư nghe vậy cũng thấy chua xót trong lòng, lúc này mới nhìn kỹ anh chị con ông lão, ai nấy đều gầy rộc cả người, hai gò má hóp lại, ông lão thì có vẻ khá khẩm hơn chút, nhưng cũng gầy đi nhiều. Xem ra là mọi người đã nhường hết đồ ăn cho người già và trẻ nhỏ.

Diệp Thư nói với ông lão việc nhờ ông đi tảo mộ thắp hương cho bố mẹ và ông bà, rồi lấy ra 20 đồng đưa cho ông.

Thấy Diệp Thư lấy tiền, ông lão vội vàng nói: "Cháu làm gì thế, cất tiền đi, việc cháu nói bác nhận lời rồi."

"Vả lại, cháu còn cho nhiều lương thực thế này nữa, không có số đồ cháu cho, nhà ông đã sớm đứt bữa rồi."

Thấy ông lão không nhận, hai chị dâu định nói gì đó, nhưng bị chồng lườm, lại đành nuốt lời xuống.

Chỉ là trong lòng lại nghĩ "Quả nhiên là sinh viên đại học, ra tay là 20 đồng, bản thân mình sống ngần này tuổi rồi mà tiền tiết kiệm còn chẳng có nổi 20 đồng."

Người còn lại thì nghĩ "Sao lại không nhận chứ, Thư cũng đâu phải là không có tiền, mấy hôm trước mới được thưởng 180 đồng cơ mà, với lại đâu phải nhận không, còn phải đi thắp hương cho nhà nó nữa."

Diệp Thư đương nhiên không biết họ đang nghĩ gì, mà có biết thì cô cũng chẳng bận tâm.

Họ cũng không phải người xấu, chỉ là có chút toan tính của riêng mình thôi.

Thấy ông lão sốt ruột, Diệp Thư vội vàng nói: "Đây là tiền cháu biếu bố mẹ, ông bà nội của cháu, dịp lễ Tết phiền ông bác đi thắp cho họ ít tiền vàng, tiện thể dọn dẹp cỏ dại xung quanh."

"Bắc Thành xa xôi, chưa chắc năm nào cháu cũng về được, nếu cháu không về, ông mua nhiều tiền vàng thắp cho họ một chút nhé."

"Khó cho con bé là mày có lòng, cháu yên tâm đi, ông sẽ lo liệu giúp cháu."

Lúc này bà lão bước vào, tay cầm một nắm lạc, đưa cho Diệp Thư, không biết là bà đã giấu bao lâu rồi.

Diệp Thư nhận lấy, chính mình không ăn, đưa cho hai đứa nhỏ, hai đứa nhỏ nhìn người lớn, không dám nhận, Diệp Thư bất đắc dĩ, đành phải đặt lên giường.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 67



Cô đưa một chiếc chìa khóa qua cho bà lão.

"Bà ơi, đây là chìa khóa nhà cháu, đợi cháu đi rồi, phiền bà thường xuyên qua nhà cháu xem, đến mùa hè dột, phiền mọi người sửa giúp."

"Sân nhà cháu rộng, sang năm bà có thể trồng ít rau, cho đỡ phí."

Bà lão nắm tay Diệp Thư nói: "Thật là đứa trẻ ngoan, cám ơn cháu mọi chuyện đều nghĩ cho ông bà, ra ngoài phải cẩn thận, ở ngoài có gì không vừa ý thì về nhà."

"Bà nói cái gì đấy, đi học đại học thì có gì không tốt." Ông lão quát.

Quay sang nói với Diệp Thư: "Con bé Thư, ở ngoài bị bắt nạt thì đừng sợ, về nhà ông cho các anh đến bênh vực cháu."

Mặc dù Diệp Thư biết, nơi này cách Bắc Thành mấy trăm cây số, cho dù có chuyện gì cũng không thể nào với tới, nhưng Diệp Thư vẫn có chút cảm động, ông lão chắc còn không biết Bắc Thành ở đâu, có thể nói ra câu này, Diệp Thư biết ý.

Bà lão hỏi Diệp Thư ngày nào đi, để ông lão đánh xe bò đưa cô đi, ngày thường không ai được tự ý dùng xe bò, nhưng đưa Diệp Thư đi học đại học, đội trưởng nhất định sẽ đồng ý.

Diệp Thư nói cho họ ngày khởi hành.

Diệp Thư dự định ngày 20 tháng 8 sẽ xuất phát từ nhà, đến huyện gặp thầy cô, sau đó mua vé đến Bắc Thành.

Trao đổi xong, Diệp Thư cáo từ về nhà, lại đi hái bí ngô, những quả nhỏ còn lại thì không hái nữa, để dành cho ông bà lão.

Rau nhà cô mọc rất tốt, bởi vì Diệp Thư thường xuyên dùng nước suối tưới rau.

Sau này Diệp Thư không thể tưới nữa, nếu không rau nhà Diệp Thư thì xanh tốt, nhà người khác thì héo úa, vậy thì không giải thích được.

Chớp mắt đã đến ngày Diệp Thư lên đường, cả nhà ông bà lão đều đến tiễn cô, đội trưởng cũng đến, cuối cùng những người nghe được tin đều đến.

Diệp Thư khóa cửa nhà, chuyển hết hành lý đã thu dọn lên xe bò, chào tạm biệt mọi người.

Ông bác bảo Diệp Thư lên xe, hướng về phía huyện xuất phát.

Đến huyện, đã mười một giờ, Diệp Thư bảo ông lão đánh xe đến trước cửa nhà trọ, cô tự mình làm thủ tục nhận phòng, ông lão lại giúp cô chuyển hết hành lý vào phòng.

Diệp Thư định mời ông lão đến nhà hàng quốc doanh ăn bánh bao, ông lão nhất quyết không đi, Diệp Thư bất đắc dĩ, đành phải lấy từ trong cặp sách ra hai cái bánh bột ngô, nhét cho ông lão rồi bảo ông về.

Ông lão lúc đi còn không yên tâm, hỏi Diệp Thư nhiều hành lý như vậy, làm sao mà mang.

Diệp Thư nói với ông, mình sẽ gửi đến trường ở Bắc Thành, đến trường rồi lấy trực tiếp.

Ông lão lại dặn dò Diệp Thư, có thời gian thì về thăm nhà. Diệp Thư gật đầu đồng ý.

Cuối cùng ông lão mới đánh xe về.

Buổi chiều Diệp Thư đến ga tàu mua vé, vừa hay có chuyến tám giờ tối mai, Diệp Thư may mắn mua được vé giường nằm, chỉ là giường tầng trên, nhưng đối với Diệp Thư mà nói thì vừa hay, nằm giường tầng trên tiện cho cô lén ăn đồ.

Diệp Thư mua vé xong liền đến trường tìm thầy, bây giờ còn chưa khai giảng, không biết thầy có ở trường không.

Đến trường, hỏi bác bảo vệ, thầy quả nhiên không có ở đó, là một giáo viên khác đang trực ở trường, theo lời bác bảo vệ thì hình như ngày mai thầy Triệu trực, Diệp Thư không vào trong nữa, chỉ nhờ bác bảo vệ chuyển lời. Nói mình đi tàu hỏa tối mai, nếu ngày mai thầy Triệu đến thì bảo thầy đến nhà trọ tìm cô.

Bác bảo vệ lúc này mới nhớ ra: "Cháu chính là Diệp Thư thi đỗ đại học Bắc Thành à! Vào trong ngồi một lát đi" Bác nhiệt tình nói.

Diệp Thư vội vàng lắc đầu: "Không ngồi đâu ạ, cháu còn có việc."

Thấy bác bảo vệ còn muốn nói chuyện, Diệp Thư vội vàng xua tay với bác: "Bác ơi, cháu chào bác, cháu đi đây."

Diệp Thư đi xa rồi bác bảo vệ vẫn còn nói: "Sao lại đi nhanh như vậy, tôi còn muốn hỏi xem cháu ấy học như thế nào, để thằng cháu trai bất tài nhà tôi học hỏi, không nói là thi đỗ đại học Bắc Thành, thi đỗ một trường cao đẳng nào cũng được."

Diệp Thư không đi đâu khác mà đi thẳng về nhà trọ. Thấy Diệp Thư về, cô nhân viên tiếp tân cười rạng rỡ vẫy tay với cô.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 68



Diệp Thư thắc mắc đi tới, cô nhân viên đi từ quầy lễ tân ra, nhỏ giọng hỏi: "Em gái, em có lương thực không, chị đổi với em?"

Diệp Thư nhíu mày lắc đầu: "Không có, tôi lấy đâu ra lương thực?"

Thấy Diệp Thư không thừa nhận, cô nhân viên lại nói: "Em gái, hôm qua chị thấy em mang vào phòng rồi, đừng chối nữa, chị không để em chịu thiệt đâu, chị đổi giá cao cho."

"Tôi mang vào đều là hành lý, không có lương thực." Diệp Thư cũng hơi mất kiên nhẫn.

"Không phải có một túi khoai lang sao, chị vào..." Cô nhân viên ý thức được mình lỡ lời, vội vàng ngưng lại.

Dù cô ấy chưa nói hết, Diệp Thư cũng đã hiểu. Cô nhân viên có chìa khóa dự phòng, phòng trường hợp khẩn cấp.

Nhưng bình thường không có trường hợp đặc biệt, cô nhân viên không được tự ý vào phòng.

Chắc chắn là cô nhân viên thấy Diệp Thư mang nhiều đồ nên mới vào xem.

"Chị vào phòng tôi rồi phải không?" Diệp Thư tức giận hỏi.

"Không, không có." Cô nhân viên chột dạ nói.

"Không có sao chị biết trong phòng có khoai lang? Tôi sẽ đi tìm lãnh đạo khiếu nại chị."

Thấy Diệp Thư thật sự muốn đi khiếu nại, cô nhân viên vội vàng kéo Diệp Thư lại.

"Đừng, chị xin lỗi em được chưa, bình thường chị chưa từng tự ý vào phòng, em xem em ở mấy lần rồi, chị có vào lần nào đâu.

Là chị đã nghĩ sai, thấy em mang túi giống như đựng lương thực, cũng là vì con chị ở nhà đói quá nên mới làm việc sai trái."

Nghe cô ấy nói vậy, nghĩ đến mấy lần mình ở đây đúng là chưa từng xảy ra chuyện này, Diệp Thư mới xoay người, nhìn cô ấy nói: "Tôi mang theo 50 cân khoai lang, là cho thầy của tôi, không thể đổi với chị".

Nói xong, Diệp Thư xoay người trở về phòng.

Ngồi một lúc, Diệp Thư lại xách hành lý, ra khỏi nhà trọ, tìm chỗ vắng người cất vào siêu thị, nếu có ai hỏi thì nói là đã gửi đi rồi.

Ở bên ngoài một lúc, Diệp Thư mới quay trở lại nhà trọ, lần này Diệp Thư không định ra ngoài nữa.

Sáng hôm sau, Diệp Thư đang ăn sáng thì nghe tiếng gõ cửa, Diệp Thư biết, chắc là thầy đến rồi.

Diệp Thư vội vàng mở cửa, quả nhiên là thầy đang đứng trước cửa. Diệp Thư vội mời thầy vào phòng, mời thầy ngồi xuống ghế, rót cho thầy một cốc nước nóng rồi mới ngồi xuống giường nói chuyện với thầy.

"Thầy, sao thầy đến sớm vậy?" Diệp Thư hỏi.

"Thầy vừa đến trường, bác bảo vệ nói em tìm thầy, thầy không vào trường nữa mà đến thẳng nhà trọ tìm em, thế nào rồi? Chuyện đi học đã chuẩn bị xong chưa?". Thầy uống một ngụm nước rồi hỏi.

"Đều chuẩn bị xong rồi ạ, hành lý cũng đã gửi đi rồi, em đã mua vé tàu tối nay, lần này đến đây em có mang cho thầy một ít khoai lang, coi như là tấm lòng của em ạ." Diệp Thư đưa túi khoai lang qua.

Thầy liên tục từ chối: "Thầy không nhận đâu, em đi học xa, thầy không giúp được gì cho em đã thấy áy náy lắm rồi, sao còn nhận đồ của em được?"

"Thầy nhận đi ạ, mang về cho các em ăn, em biết bây giờ ở huyện cũng không mua được lương thực, đây là em tự trồng ở vườn sau nhà, thu hoạch được kha khá, số còn lại em đổi hết thành phiếu lương thực rồi, đây là phần để dành riêng cho thầy."

"Thầy có giúp gì được cho em đâu, mà lần nào cũng nhận lương thực của em, thật sự không biết nói gì hơn." Thầy Triệu áy náy nói.

"Thầy đừng nói vậy, thầy đã giúp em rất nhiều rồi, nếu không có thầy cho em mượn giáo án, em cũng không thể tự học ở nhà, trong lòng em rất biết ơn thầy." Diệp Thư nói.

"Đó đều là việc thầy nên làm, em có thể thi đỗ đại học đều là do nỗ lực của bản thân em, thầy cũng thật lòng mừng cho em, em là người duy nhất của huyện ta trong 5 năm nay thi đỗ Đại học Bắc Thành đấy."

Thầy và Diệp Thư lại trò chuyện về các bạn học, Diệp Thư lúc này mới biết, bạn cùng bàn Lý Nghiên của cô thi đỗ trường cao đẳng trong thành phố, còn lớp trưởng và một bạn khác trong lớp thi đỗ trường sư phạm ở tỉnh.

Còn có mấy bạn thi đỗ các trường ở ngoài tỉnh, đây là năm trường bọn họ có thành tích tốt nhất, thầy hiệu trưởng vui đến phát điên.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 69



Nói chuyện với Diệp Thư một lúc, thầy đứng dậy chuẩn bị đến trường trực ban, Diệp Thư liền để thầy mang túi khoai lang đi.

"Vậy thì thầy xin phép nhận, thật là nhà thầy cũng chẳng còn lương thực rồi. Thầy cũng không đưa tiền cho em đâu, vì bây giờ chợ đen có tiền cũng chẳng mua được gì. Thầy nhận tấm lòng của em."

Nói rồi thầy Triệu lại từ trong túi áo móc ra năm đồng, đặt lên bàn, ngượng ngùng nói: "Hôm nay thầy chỉ mang theo chừng này, coi như là chúc mừng em thi đỗ đại học."

Diệp Thư cầm số tiền trên bàn lên, không nói là không lấy, vì cô biết, nếu không lấy số tiền này, thầy giáo sẽ ngại không dám nhận khoai lang.

Diệp Thư tiễn thầy giáo ra tới tận cửa nhà trọ, lúc sắp đi, thầy còn dặn, sau này nghỉ hè về nhất định phải về trường thăm thầy.

Diệp Thư đồng ý, nhìn thầy giáo đạp xe đi khuất, Diệp Thư cũng không về phòng mà đi thẳng đến cửa hàng bách hóa.

Diệp Thư muốn mua một cái hộp cơm, thêm một cái bình nước, trước đây cô toàn một mình, ở nhà không có ai thì dùng cốc của siêu thị để uống nước, ra ngoài chăn dê, hoặc là đi học thì dùng lon thiếc thừa sau khi ăn hết đồ đóng hộp để uống nước.

Tới cửa hàng bách hóa, Diệp Thư mua liền một lúc hai cái hộp cơm, hai cái bình nước, hết tổng cộng 12 đồng 5 hào, bốn tấm tem phiếu công nghiệp.

Hôm nay thấy cửa hàng bách hóa có bán giày vải trắng, mấy lần trước Diệp Thư đến đều không có, Diệp Thư vội vàng chạy tới, bảo nhân viên bán hàng lấy cho mình hai đôi cỡ 37, nhân viên bán hàng nhìn Diệp Thư mua liền hai đôi, ánh mắt lộ rõ sự ngưỡng mộ.

Giày vải trắng một đôi 12 đồng, hai đôi là 24 đồng, quả thực là không hề rẻ.

Phải biết rằng lúc này tiền lương một tháng cũng chưa đến 30 đồng, Diệp Thư đưa thêm hai tấm tem phiếu giày, nhân viên bán hàng mới đưa đôi giày đã gói ghém cẩn thận cho Diệp Thư.

Có lẽ thấy Diệp Thư tiêu tiền hào phóng, nhân viên bán hàng lại nhỏ giọng hỏi: "Bên tôi còn một ít hàng lỗi, cô có muốn xem không?"

Diệp Thư gật đầu lia lịa: "Có, có."

Thấy Diệp Thư gật đầu, nhân viên bán hàng lộ ra nụ cười hài lòng.

Nhân viên bán hàng dặn dò đồng nghiệp bên cạnh một tiếng, sau đó dẫn Diệp Thư đi về phía nhà kho phía sau.

Tới nơi, bảo người ta mở cửa kho cho Diệp Thư vào, chỉ cho Diệp Thư đâu là hàng lỗi, để Diệp Thư tự chọn, còn mình thì đứng nói chuyện phiếm với người khác.

Hàng lỗi trong kho không ít, nói là hàng lỗi nhưng thực ra đều không ảnh hưởng gì đến việc sử dụng.

Diệp Thư chọn hai tấm vải, một tấm nền trắng hoa xanh, một tấm màu trắng tinh, hai tấm vải này chỉ là hơi bị rút sợi, may quần áo thì hoàn toàn không ảnh hưởng.

Lại chọn thêm hai cái phích nước, Diệp Thư thấy còn có hộp cơm nhôm bị lỗi, lại chọn thêm ba cái, nhìn thấy bình nước bằng sứ lại lấy thêm hai cái, thấy có ga trải giường bằng vải bố, Diệp Thư lại lấy thêm hai cái.

Diệp Thư gọi nhân viên bán hàng vào, đưa cô ấy xem đồ mình đã chọn, ngượng ngùng nói: "Chị ơi, em chọn nhiều quá rồi phải không? Em sắp đi học đại học, đồ cần dùng thật sự rất nhiều! Chị xem những thứ này được không ạ?"

Nghe nói Diệp Thư là sinh viên đại học, nhân viên bán hàng càng thêm nhiệt tình, liên tục nói: "Thì ra em sắp đi học đại học, em học trường nào vậy?"

"Bắc Thành ạ." Diệp Thư đáp.

"Tôi nghe nói cả cái huyện mình, chỉ có mỗi một người thi đỗ Bắc Thành là Diệp Thư, chẳng lẽ em chính là Diệp Thư?"

Diệp Thư gật đầu.

Nhân viên bán hàng kích động nắm lấy tay Diệp Thư nói lớn: "Trời ơi, mình được gặp người thật rồi này, mình còn được bắt tay với Diệp Thư nữa chứ!"

Diệp Thư ngượng ngùng kéo tay nhân viên bán hàng: "Chị ơi, chị nhỏ tiếng chút."

Nhân viên bán hàng cũng hơi ngại ngùng, bảo Diệp Thư cứ lấy hết số đồ này đi, Diệp Thư hỏi giá, nhân viên bán hàng bảo Diệp Thư đưa 21 đồng, nói là chị không lấy lời của em đâu, em cứ lấy hết đi.

Còn tìm cho Diệp Thư một miếng vải để gói, gói hết số đồ này lại, đưa cho Diệp Thư, lúc sắp đi, cô nhét cho nhân viên bán hàng năm đồng, nói cảm ơn chị, lần này lên trường là không lo thiếu đồ dùng nữa rồi.
 
Back
Top Bottom