Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60

Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 40



Ăn cơm xong, cô cất hết đồ vào siêu thị rửa sạch sẽ, lại lấy quần áo đã giặt xong ra phơi, lúc này mới lên giường ngủ.

Sáng hôm sau thức dậy, cô bê gà ngỗng ra ngoài, cho ăn kê, đổ đầy nước vào bát, lại đi ra sân sau bổ củi, bổ nửa tiếng đồng hồ, bỏ rìu xuống, lại ôm củi đi nhóm lửa.

Vừa nhóm lửa cô vừa lấy vải và dầu hỏa mua hôm qua ra, đặt dầu hỏa lên bệ cửa sổ phòng phía tây, lại cầm vải lên giường, nghĩ thầm bản thân cũng không biết may vá gì, còn phải tìm người làm giúp.

Người thì dễ tìm, chị Ngọc Bình tay nghề rất tốt, có thể đưa một ít tiền công nhờ chị ấy giúp, chị ấy nhất định sẽ vui vẻ đồng ý.

Cô lại nghĩ, nhờ chị Ngọc Bình may thì không giấu được ai, ở quê là vậy, mặc một bộ quần áo mới cả làng đều biết, hay là tự học may vá? Nhưng mà tự làm rồi thì cô cũng không dám mặc ra ngoài. Cô chán nản nghĩ.

Thôi, không làm nữa, để sau này tính tiếp, đúng là cô đã tự mình đa tình, bây giờ người ta cả năm chia tem phiếu vải cũng không đủ may một bộ quần áo, thường thì cả nhà gộp lại mới may được một bộ đồ mới.

Có người mấy năm thậm chí mười mấy năm chưa mặc quần áo mới cũng là chuyện thường, có người từ nhỏ đến lớn đều mặc đồ thừa của anh chị, bản thân cô chỉ là một đứa trẻ mồ côi, vẫn nên kín tiếng một chút thì hơn, đúng là cô đã nghĩ sai rồi, nếu may quần áo mới, chẳng phải là khiến người ta dòm ngó sao. May mà bây giờ đã nghĩ thông suốt cũng chưa muộn.

Còn một năm nữa mới thi đại học, năm nay cứ như vậy đã, đợi đến khi lên đại học, vào thành phố, cô sẽ buông lỏng bản thân một chút, nhưng cũng nhất định phải chú ý, sau này tình hình sẽ ngày càng bất lợi, nói năng, làm việc nhất định phải khiêm tốn, cô nghĩ thông suốt rồi, liền cất vải vào trong siêu thị.

Cô ăn cơm xong cất vào siêu thị, ăn bánh mì uống sữa xong, lại đi ra chuồng nuôi gia súc.

Thời gian thấm thoát thoi đưa, mới đó đã đến ngày 21, ngày mốt là đến ngày thi rồi, cô dự định chiều mai sẽ vào huyện, ở nhà khách hai đêm, ngày 23 thi xong, sáng ngày 24 về. Vừa hay hai ngày nay tranh thủ buổi sáng ra chợ đen đổi ít tiền.

Cô tính toán xong, lại vào siêu thị sắp xếp đồ đạc để tối nay ra chợ đen, lần này cô không định lấy thịt lợn nữa, dù sao thịt lợn trong siêu thị đều nhập hàng ngày, dù có tủ đá, tủ bảo ôn cũng không chứa được nhiều, bây giờ mới năm 60, về sau sẽ càng khó khăn hơn, thịt vẫn nên để dành sau này tự mình ăn, dầu cũng không lấy nữa.

Lần này cô vẫn định lấy 20 cân gạo, lại chuẩn bị thêm 20 cân bột mì, đến khu vực bán đồ tạp hóa tìm được mấy thùng thắt lưng, đều là chưa bóc tem, dán băng dính, mở một thùng ra, cô cũng không lấy nhiều, chỉ lấy 10 cái, cô chuẩn bị xong xuôi, ra khỏi siêu thị, lại đi tìm đội trưởng.

Lần này đội trưởng không có ở trụ sở đội sản xuất, chủ nhiệm nói với cô, đội trưởng xuống ruộng rồi, bảo cô lát nữa quay lại.

Cô ra khỏi trụ sở đội sản xuất, cũng không về nhà, lại đi đến chuồng nuôi gia súc, ông lão đang ngồi ở cửa đan rổ, rổ rá người trong làng dùng đều là tự mình tranh thủ lúc nhàn rỗi dùng cành liễu tự đan lấy.

Cô cũng lấy một cái ghế đẩu ngồi xuống, thỉnh thoảng lại giúp ông lão đưa cành liễu, cô cũng không vòng vo tam quốc, trực tiếp nói với ông lão nhờ ông lại giúp cô chăn dê hai ngày, cô phải đến trường thi.

Ông lão không chút do dự, bảo cô cứ yên tâm đi thi, không cần bận tâm chuyện ở nhà, ông sẽ chăm sóc đàn dê chu đáo.

Cô cũng không khách sáo với ông lão, nghĩ bụng lần này về sẽ mua cho ông một bình rượu, coi như cảm ơn ông luôn quan tâm chăm sóc cô.

Cô ngồi với ông lão một lát, lại đi đến trụ sở đội sản xuất, lần này đội trưởng đã ở đó, có lẽ là nghe chủ nhiệm nói rồi, đang đợi cô.

Lần trước cô đã nói với đội trưởng ngày 23 cô phải đến trường thi, nên ông không đợi cô lên tiếng, liền đưa giấy giới thiệu đã viết xong cho cô.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 41



Cô chào tạm biệt đội trưởng, cầm giấy giới thiệu trở về nhà, cho gà, ngỗng ăn, bây giờ gà, ngỗng đã được thả vào chuồng gà cũ ở sân sau, cây khô cũng đã được chẻ thành củi chất trong nhà kho, cô lại tiếp tục cuốc nốt phần đất còn lại ở sân sau, rắc tro bếp lên, chuẩn bị công việc xong xuôi, thi xong về là có thể gieo trồng rồi.

Cô nhóm bếp như thường lệ, xong xuôi thì rửa mặt đi ngủ, một đêm không mộng mị.

Sáng hôm sau, cô trộn nhiều thức ăn cho gà hơn rồi đặt vào chuồng gà, đủ cho gà, ngỗng ăn trong hai ngày, lại lấy thêm một cái chậu vỡ đổ đầy nước, sau đó mới đến nhà ăn lấy cơm.

Về nhà ăn cơm xong, cô đi một vòng xem có sót việc gì không, sau đó mới đeo cặp sách, khóa cửa đi ra chuồng nuôi gia súc.

Ông lão không có ở đó, mấy hôm nữa là đến vụ gieo trồng rồi, bây giờ là thời điểm tranh thủ cuốc đất, bón lót, phân lót chính là phân chuồng và phân người sau khi được ủ hoai mục, rắc xuống ruộng để bón ruộng. Ông lão không yên tâm giao ruộng cho người khác, nên có lúc sẽ đi theo cuốc đất.

Cô bắt đầu dọn dẹp chuồng dê, lại lùa dê ra ngoài, bây giờ ngoài đồng đã bắt đầu có rau dại rồi, như rau cải xoong, rau ngải cứu đều đã mọc lên, tuy còn nhỏ, nhưng cũng là nhìn thấy màu xanh, cũng để cho dê đổi vị, dù sao cũng đã ăn cỏ khô cả mùa đông rồi.

Một buổi sáng trôi qua nhanh chóng, cô lùa dê về, đóng chuồng, đổ đầy nước vào máng đá, lúc này ông lão vẫn chưa về, cô bèn về nhà trước.

Ban đầu, cô định tan làm sẽ đi thẳng đến huyện, không về nhà nữa, nhưng hiện tại trời ngày càng nóng, giữa trưa nắng vẫn khá gắt, nghĩ đến việc hai giờ chiều đi cũng kịp, nên cô quyết định về nhà nghỉ ngơi một lát.

Buổi trưa, Diệp Thư không muốn đến nhà ăn lấy cơm nữa, gần hai tháng nay trong siêu thị đã tích trữ được hai thau cháo to và ba túi ni lông bánh bao rồi.

Cô lấy bánh chưng từ siêu thị ra, ăn một bữa no nê, ăn xong nằm trên giường đất, một lúc sau là thiếp đi.

Tỉnh dậy đã một giờ rưỡi, cô vội vàng đứng dậy, rửa mặt, đổ đầy phích nước nóng, khóa cửa rồi lên đường.

Trên đường đi không nói chuyện, cô đi bộ hơn một tiếng đồng hồ thì cuối cùng cũng vào đến huyện, đi thẳng đến nhà trọ, đến nơi làm thủ tục nhận phòng, nhân viên quầy tiếp tân hình như vẫn nhớ cô, còn hỏi cô có phải đi công tác không, cô ậm ừ cho qua, nói với cô ấy là sáng mai mình còn phải ra ngoài sớm, nhờ cô ấy sáng mai mở cửa giúp, cô ấy đồng ý, cô lên lầu, lần này là phòng ở tầng hai.

Vì mai thi nên cô lấy sách chính trị ra ôn lại một lượt, sợ ngày mai ghi sai câu nào, thời buổi này nói sai một câu cũng là chuyện lớn, không giống như hiện đại muốn nói gì thì nói.

Xem sách một lúc thì trời cũng tối, nhìn đồng hồ đã hơn sáu giờ, cô gập sách lại, lấy chậu rửa mặt mũi, lấy một hộp cơm từ siêu thị ra ăn qua loa, rồi bưng chậu ra nhà vệ sinh lấy nước nóng về ngâm chân.

Ngâm chân xong, cô hắt nước đi, về phòng chốt cửa bên trong, tắt đèn, mượn ánh trăng bên ngoài đi đến bên giường, c** q**n áo lên giường đi ngủ, trước khi ngủ lại kiểm tra lại một lượt những thứ mai mang ra chợ đen, nghĩ kỹ giá cả, gạo vẫn theo giá lần trước, bột mì hai đồng một cân, thắt lưng ba đồng một chiếc. Nghĩ vậy, cô dần dần chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm Diệp Thư đã dậy, ra khỏi nhà trọ, khi gần đến chợ đen, cô tìm một góc khuất thay bộ đồ rằn ri lần trước, thay giày, đeo mũ và khẩu trang, lấy đồ ra, đưa hai hào cho cậu thanh niên đầu ngõ, nhận ra cô, cậu ta có chút kích động, lại nhét tiền vào tay cô, xúc động nói: "Anh trai, sao giờ anh mới đến, tôi đợi anh mấy ngày nay rồi."

Cô cảnh giác nhìn cậu ta, hỏi: "Đợi tôi làm gì?" Nói rồi quay người định bỏ đi.

Cậu thanh niên thấy cô muốn đi, vội vàng kéo cô lại, nói: "Anh trai, đừng sợ, tôi không phải người xấu, người lần trước giao dịch với anh là đại ca của chúng tôi, anh Cường, anh còn nhớ không? Là anh Cường bảo tôi ở đây đợi anh."
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 42



Cô nghi ngờ nhìn cậu ta, không nói gì, cậu thanh niên thấy cô vẫn chưa hết cảnh giác, lại nói: "Tôi tên là Vương Hổ, ngày nào cũng ở đây canh gác, anh Cường nói nếu anh đến thì bảo anh đến chỗ cũ tìm anh ấy."

Nghe cậu ta nói vậy, cô mới buông bỏ cảnh giác, gật đầu nói: "Được, vậy tôi đi tìm anh ấy."

Cô xách đồ đi thẳng đến căn nhà nhỏ lần trước, đến trước cửa gõ cửa, một người đàn ông ngoài bốn mươi tuổi cảnh giác hỏi: "Cậu tìm ai?"

Cô nói tìm anh Cường, đang nói thì anh Cường từ trong đi ra, vừa nhìn thấy cô liền vội vàng đi tới, mở cửa cho cô vào, vừa đi vừa nói: "Cậu em, tôi đợi cậu mấy ngày nay rồi, sao giờ cậu mới đến?"

Lần này cô đi theo anh ta vào trong nhà.

Cô đặt đồ xuống đất, mở ra cho anh Cường xem.

Anh Cường tiến lên, nhìn thấy đồ liền hít sâu một hơi, càng thêm coi trọng cô, nói chuyện cũng khách sáo hơn.

"Cậu em, mời ngồi, mời ngồi." Nói rồi bảo người đàn ông to lớn lúc nãy đi pha trà.

Diệp Thư ngồi xuống, nhưng không uống trà, cũng không dài dòng với anh Cường, trực tiếp nói giá cả, hỏi anh Cường có thu mua không.

Anh Cường nói bao nhiêu cũng lấy, giá cả không thành vấn đề, chỉ là muốn thêm một chút, hỏi cô có được không.

Cô suy nghĩ một chút rồi nói: "Ngày mai tôi sẽ đến thêm một chuyến nữa, vẫn có chừng này đồ."

Anh Cường thăm dò hỏi: "Có thể lấy thêm một chút không, ít thế này không đủ chia."

Cô lắc đầu: "Đồ này không dễ kiếm đâu, đây đều là đồ ăn của các vị lãnh đạo cấp cao ở trên, vất vả lắm mới kiếm được chừng này, còn thắt lưng là đồ bên nước ngoài gửi sang, nể mặt tôi mới cho tôi mấy cái."

Anh Cường nghe vậy cũng không nói gì thêm, chỉ dặn khi nào có hàng thì nhớ tìm anh ta, anh ta sẽ không để cô thiệt đâu.

Diệp Thư bảo anh Cường cân hàng nhưng anh ta xua tay bảo tin tưởng cô, rồi trực tiếp thanh toán.

Tổng cộng 120 đồng, anh Cường đưa Diệp Thư 100 đồng tiền mặt, 20 đồng còn lại đưa bằng tem phiếu, Diệp Thư đã nói trước với anh ta là chỉ lấy tem phiếu lương thực, vải, công nghiệp, còn lại không lấy.

Diệp Thư nhận tiền, chào tạm biệt anh Cường rồi đi ra ngoài, đến đầu ngõ thì Vương Hổ đang canh gác cũng chào hỏi cô.

Diệp Thư đi ra khỏi chợ đen, đi dọc theo đường lớn một lát, cảm thấy không có ai đi theo mới rẽ vào con hẻm nhỏ bên cạnh tìm chỗ khuất người cởi bỏ bộ đồ ngụy trang, thay giày, tháo khẩu trang và mũ ra. Diệp Thư thở phào nhẹ nhõm, trời ngày càng ấm áp, đội mũ bông cả buổi sáng cũng nóng, xem ra phải nghĩ cách, lần sau không thể đội mũ nữa.

Diệp Thư đợi thêm một lúc, xác định bên ngoài không có ai mới đi ra, đến nhà hàng quốc doanh, lại gọi hai cái bánh bao rồi ngồi ăn.

Lúc Diệp Thư đang ăn bánh bao thì anh Cường và đám người cũng đang bàn tán về cô, lúc Diệp Thư rời đi, gã to con mở cửa đã ra hiệu hỏi anh Cường có muốn đi theo không, anh Cường lắc đầu từ chối.

Chờ Diệp Thư đi khuất, gã to con mới hỏi anh Cường tại sao không cho anh ta đi theo.

Anh Cường nói sau lưng Diệp Thư chắc chắn có nhân vật lớn, nếu không thì không thể nào có được hàng tốt như vậy, nếu manh động đi theo, đắc tội với nhân vật lớn e là bọn họ gánh không nổi.

Sở dĩ anh Cường nói như vậy là vì anh ta đã đem số gạo mua được của Diệp Thư lần trước đến thành phố đưa cho người phía trên, cũng chính là đại ca của bọn họ, anh Cường chỉ là đại ca ở huyện Phong Hoa, trên anh ta còn có người, anh ta và các đại ca của những huyện khác đều là đối thủ cạnh tranh.

Lần trước, vừa nhìn thấy thứ anh Cường đưa đến, đại ca lập tức cho gọi anh ta đến, bảo anh ta kể lại chi tiết sự việc, còn dặn dò nhất định không được đắc tội với Diệp Thư.

Diệp Thư có thể lấy ra được thứ như vậy, lai lịch nhất định không nhỏ, phải biết rằng thứ như vậy ngay cả ở tỉnh thành cũng không có, người mà Diệp Thư nói đến, chỉ có thể là người ở trên cùng, loại người này bọn họ không thể đắc tội nổi.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 43



Anh Cường bảo đàn em lấy hai cân gạo và hai cân bột mì ra, số còn lại đều đưa đến thành phố.

Diệp Thư đang ăn bánh bao, không hề hay biết anh Cường đã tự tưởng tượng ra một thế lực ngầm khủng khiếp đứng sau lưng mình, nếu Diệp Thư biết chuyện, nhất định sẽ nói, chỗ dựa lớn nhất của tôi chính là siêu thị.

Diệp Thư không biết những chuyện này, chỉ muốn ăn bánh bao thật nhanh rồi đến trường thi.

Ăn xong bánh bao, thấy cũng gần đến giờ, Diệp Thư đi bộ đến trường, vừa đến nơi đã thấy cổng trường mở toang, học sinh lục tục đi vào.

Diệp Thư theo dòng người vào trường, đi thẳng đến lớp học, ngồi vào chỗ ngồi cũ, bạn cùng bàn Lý Nghiên đã đến rồi, nhìn thấy Diệp Thư, cô ấy có vẻ hơi phấn khích.

Lý Nghiên nhỏ giọng nói với Diệp Thư: "Tôi còn tưởng cậu không đến chứ."

Diệp Thư lấy sách giáo khoa từ trong cặp ra: "Tôi đương nhiên phải đến thi rồi."

Lúc này là giờ tự học buổi sáng, mọi người đều đang đọc sách, thấy Diệp Thư đi vào cũng chỉ nhìn thoáng qua, chỉ có lớp trưởng cầm theo một quyển vở đi đến.

Lớp trưởng đưa vở cho Diệp Thư: "Đây là vở ghi chép trên lớp của tôi, cậu có thể mượn chép."

Diệp Thư nhận lấy: "Cảm ơn lớp trưởng, lát nữa tôi xem xong sẽ trả cậu."

Lớp trưởng nói không vội, rồi xoay người trở về chỗ ngồi.

Diệp Thư mở vở ghi của lớp trưởng ra, cô chỉ lướt qua môn Toán và Ngữ văn, đến môn Ngoại ngữ thì có chút bất ngờ, không phải tiếng Anh mà là tiếng Nga.

Là do Diệp Thư chủ quan, chuyên ngành mà cô học ở hiện đại là tiếng Anh, đã thi qua cấp 8, nên từ lúc đến đây, cô căn bản không động đến sách ngoại ngữ, cũng không cố ý nhớ lại trí nhớ của nguyên chủ. May mà hồi đại học, cô chọn tiếng Nga làm môn tự chọn, tuy không nói là thành thạo, nhưng cũng có thể đọc hiểu được.

Diệp Thư vội vàng lấy sách ngoại ngữ ra, đối chiếu với vở ghi để gạch chân những chỗ quan trọng, ngoại ngữ thời này còn đơn giản, chỉ là những đoạn hội thoại cơ bản, đến phần sau mới có bài đọc, với Diệp Thư mà nói thì không có gì khó khăn, cô vừa gạch chân vừa đọc lướt qua sách một lượt, nắm được nội dung trong lòng, rồi mới tiếp tục xem Lịch sử và Địa lý.

Diệp Thư gạch chân những điểm chính của môn Lịch sử và Địa lý trên sách giáo khoa, chỗ nào không có trên sách thì ghi vào chỗ trống, còn chưa ghi xong thì tiếng chuông tan học đã vang lên.

Bạn cùng bàn Lý Nghiên hỏi cô có đi vệ sinh không, cũng giống như ở hiện đại, những người bạn thân thiết thường rủ nhau đi vệ sinh cùng lúc tan học, Diệp Thư nghĩ ngợi một chút rồi đi cùng cô ấy.

Nhà vệ sinh ở trường là nhà vệ sinh tự hoại, mặc dù có người dọn dẹp, nhưng mà mùi hương thật sự là không thể tả nổi, Diệp Thư thầm nghĩ sau này nếu không thật sự cần thiết thì sẽ không bao giờ đến nữa.

Quay trở lại phòng học, Diệp Thư cũng không nói chuyện với Lý Nghiên, cầm lấy vở ghi chép môn Chính trị ra xem, Lý Nghiên thấy Diệp Thư chăm chú đọc sách, cũng không dám quấy rầy.

Chưa đợi Diệp Thư xem xong vở ghi chép, chuông vào lớp đã vang lên, giáo viên cầm theo đề thi bước vào lớp học, tiết đầu tiên thi Toán, giáo viên chủ nhiệm là thầy Triệu thấy Diệp Thư ngồi trên chỗ, gật đầu với cô.

Giáo viên nói qua quy định phòng thi, sau đó phát đề thi cho học sinh bàn đầu tiên truyền xuống, nhận được đề thi, Diệp Thư xem từ đầu đến cuối một lượt, phải nói rằng, cấp độ của đề thi này đối với Diệp Thư mà nói, không có chút khó khăn nào.

Giáo viên nói có thể làm bài, Diệp Thư cũng cầm bút lên bắt đầu viết, không dám viết quá nhanh, canh theo tốc độ gần giống của Lý Nghiên, cũng không dám làm đúng hết, nhớ lại thành tích của nguyên chủ, cố ý làm sai hai câu, Diệp Thư vừa làm bài vừa để ý, thấy bạn cùng bàn bắt đầu kiểm tra, Diệp Thư cũng buông bút xuống.

Chuông tan học vang lên, giáo viên bảo các bạn học sinh phía sau thu bài thi từ sau ra trước, giáo viên cầm bài thi đi ra khỏi lớp, bạn cùng bàn Lý Nghiên kéo Diệp Thư hỏi: "Diệp Thư, bài này cậu làm đáp án là bao nhiêu?"
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 44



Diệp Thư trả lời cô ấy, Lý Nghiên ồ lên một tiếng nằm bò ra bàn: "Tôi viết sai rồi, bài này 8 điểm đấy."

Diệp Thư vừa lấy sách Chính trị ra vừa nói với Lý Nghiên: "Thi xong rồi, đừng nghĩ nữa, môn sau cố gắng thi tốt là được."

Nói xong lại đối chiếu với vở ghi chép, gạch những chỗ trọng tâm trong sách, chỗ nào trong sách không có, thì ghi vào chỗ trống trong sách.

Lý Nghiên nghe Diệp Thư nói như vậy, cũng lấy sách Ngữ văn tiết sau phải thi ra xem.

Buổi sáng ngoài thi Toán, Văn, Anh còn thi cả Lịch sử, Diệp Thư lên lớp thì thi, tan học thì ghi chép môn Chính trị, thời gian trôi qua rất nhanh, thi xong môn Lịch sử cũng đến giờ ăn trưa.

Học sinh nào nhà gần thì về nhà ăn cơm, nhà xa và ở nội trú thì đến nhà ăn ăn, Lý Nghiên ăn cơm ở nhà ăn, Diệp Thư cũng không muốn quay về nhà trọ, nên ở lại trường ăn tạm.

Lý Nghiên lấy phiếu ăn gọi Diệp Thư đi cùng, Diệp Thư lắc đầu, bảo Lý Nghiên tự mình đi, cô mang cơm theo từ nhà rồi, Lý Nghiên thấy Diệp Thư không đi, liền tự mình đi.

Trong lớp học trừ Diệp Thư ra, còn có hai bạn học không đi, nhìn hai bạn học kia móc từ trong cặp sách ra bánh ngô, chấm nước ăn.

Bây giờ ăn cơm ở nhà ăn phải đưa phiếu lương thực lại còn phải đưa tiền, tuy là rẻ hơn so với bên ngoài một chút, nhưng đối với rất nhiều gia đình cũng là một gánh nặng không nhỏ, dù sao nhà nào cũng có mấy đứa con, nhà nào thực sự khó khăn thì sẽ mang cơm từ nhà đến trường ăn.

Diệp Thư cũng không lấy đồ ngon, chỉ lấy bánh ngô đã cất trong siêu thị ra, lại lấy bình nước ra ăn, ăn cơm xong Diệp Thư lại vội vàng sao chép vở ghi chép, sao chép xong thì trả cho lớp trưởng.

Các bạn học đi ăn cơm ở nhà ăn lần lượt quay trở lại, cũng không ai nói chuyện, có người nằm bò ra bàn nghỉ ngơi, có người tiếp tục đọc sách.

Lý Nghiên ăn cơm trở về thấy Diệp Thư đang sao chép vở ghi chép, cũng không quấy rầy cô, liền nằm bò ra bàn nhắm mắt nghỉ ngơi.

Đợi đến khi Diệp Thư sao chép xong vở ghi chép thì các bạn học về nhà ăn cơm đã lần lượt trở lại, Diệp Thư trả vở ghi chép cho lớp trưởng, nói lời cảm ơn với cậu ấy, xong xuôi cũng vừa đến giờ vào lớp.

Thời gian thi buổi chiều trôi qua rất nhanh, Diệp Thư ở hiện đại học khối tự nhiên, cho nên môn Vật lý, Hóa học cô làm bài rất thoải mái, chỉ có môn Chính trị là phải tập trung tinh thần cao độ, sợ mình viết sai chỗ nào đó.

Vở ghi chép của lớp trưởng đối với Diệp Thư mà nói có tác dụng rất lớn, cùng một đề bài, Diệp Thư mang theo góc độ của thời hiện đại để suy nghĩ vấn đề và tư tưởng của những năm sáu mươi là có sự sai lệch.

Diệp Thư nghĩ cũng may là đã xem trước vở ghi chép của lớp trưởng, nếu như dựa theo cách hiểu của mình mà làm bài, không nói đến việc được bao nhiêu điểm, mà sợ là truy cứu ra, sẽ bị nói là có vấn đề về tư tưởng.

Xem ra sau này còn phải mượn thêm vở ghi chép để xem, không thể tự mình suy diễn mà viết.

Khi thi môn cuối cùng, giáo viên chủ nhiệm bảo Diệp Thư thi xong thì đợi một chút, để thầy ấy chấm bài của cô trước, đỡ phải để ngày mai cô lại phải chạy qua một chuyến.

Các bạn học đều tan học về nhà, Diệp Thư lại đợi trong lớp một lúc mới đến văn phòng, gõ cửa đi vào, thầy Triệu đang chấm bài thi.

Thấy Diệp Thư đi vào, thầy Triệu liền bỏ bút xuống, bảo cô ngồi xuống, rồi cầm bài thi đã chấm xong của cô lên.

Thầy Triệu đưa bài cho Diệp Thư, để cô tự xem điểm.

Thầy Triệu nói: "Bài thi lần này tốt, có vẻ em ở nhà cũng không lơ là việc học, cứ tiếp tục phát huy như thế, thi đại học chắc chắn không thành vấn đề."

Sau đó thầy Triệu lại giảng giải những chỗ Diệp Thư làm sai, giáo viên thời này hầu như đều dạy nhiều môn, trường học ít giáo viên, giáo viên nào bận đều phải đi dạy thay, nên môn nào cũng biết một chút.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 45



Thầy Triệu lại bảo Diệp Thư lấy bài thi môn chính trị ra, nói: "Bài thi có vấn đề nhiều nhất là môn chính trị."

Nói rồi thầy chỉ ra những lỗi sai cho Diệp Thư.

Diệp Thư vội vàng lấy bút, vở ra ghi chép, thầy Triệu thấy Diệp Thư có thái độ nghiêm túc, liền giảng giải kỹ càng hơn, giảng giải tất cả các vấn đề cho đến khi cô hiểu và ghi nhớ rõ ràng mới dừng lại.

Nhìn trời bên ngoài đã sắp tối, thầy Triệu đứng dậy lấy từ giá sách phía sau ra một cuốn giáo án đưa cho Diệp Thư.

"Đây là của thầy Lưu để lại lúc nghỉ hưu,thầy thấy các môn khác của em đều tốt, chỉ có môn chính trị là còn nhiều lỗi nhỏ, em cầm quyển này về, học theo giáo án thì sẽ tốt hơn rất nhiều."

Diệp Thư nhận lấy, cảm ơn thầy giáo, rồi nâng niu cất quyển giáo án vào cặp sách, có quyển giáo án này, Diệp Thư không cần phải đi mượn vở ghi chép nữa.

Diệp Thư lại hỏi thầy khi nào thi cuối kỳ.

Thầy Triệu nói nếu không có gì thay đổi thì kỳ thi cuối kỳ hàng năm đều diễn ra vào cuối tháng 6, dặn Diệp Thư đến lúc đó đừng quên.

Diệp Thư gật đầu nói mình nhớ rồi, sau đó mới chào tạm biệt thầy Triệu.

Thầy Triệu lại hỏi Diệp Thư muộn như vậy rồi có muốn ở lại ký túc xá một đêm rồi ngày mai hãy về không, Diệp Thư nói mình đã đặt phòng ở nhà trọ rồi, sáng mai sẽ quay lại.

"Ngủ nhớ chốt cửa cẩn thận, ban đêm dù có tiếng động gì ở ngoài cũng không được mở cửa ra xem, ai gõ cửa cũng không được mở.” Thầy Triệu vẫn không yên tâm dặn dò.

Diệp Thư về đến nhà trọ, dùng chìa khóa mở cửa, sau khi vào trong liền cài then cửa lại, cũng không ra ngoài giếng lấy nước nữa, trực tiếp lấy nước trong siêu thị ra chậu rửa mặt, ngâm chân.

Rửa mặt xong, Diệp Thư lại cất chậu vào siêu thị, vội vàng lấy đồ ăn ra, buổi trưa chỉ ăn một cái bánh bao, lại thi cả buổi chiều nên đã đói lắm rồi, Diệp Thư cũng không muốn nghĩ xem nên ăn gì nữa, liền lấy một hộp sủi cảo làm sẵn ra ăn.

Ăn xong, Diệp Thư lại vào siêu thị, chuẩn bị những thứ cần dùng để ngày mai đi chợ đen, vẫn là 20 cân gạo, 20 cân bột mì, mười chiếc thắt lưng.

Chuẩn bị xong mọi thứ, Diệp Thư đi ngủ, ngủ một giấc đến sáng, hôm sau, Diệp Thư dậy sớm, rửa mặt xong liền ra quầy lễ tân trả phòng, trên đường đi chợ đen, cô tìm một góc khuất không người.

Mặc bộ đồ rằn ri lấy từ trong siêu thị ra, thay giày, đeo khẩu trang và mũ, lại lấy đồ từ trong siêu thị ra, Diệp Thư xách đồ đi thẳng vào chợ đen.

Vương Hổ thấy Diệp Thư đi vào thì gật đầu chào hỏi, Diệp Thư cũng gật đầu với cậu ta, sau đó đi thẳng đến căn nhà nhỏ của anh Cường, anh Cường đang đứng đợi cô ở cửa.

Anh Cường thấy Diệp Thư đến, vội vàng mở cửa cho cô vào, Diệp Thư vào nhà cũng không nói lời thừa thãi, trực tiếp đưa túi đồ đang xách trên tay cho anh Cường. Anh Cường vẫn đưa cho Diệp Thư 100 đồng, 20 đồng còn lại đổi thành tem phiếu đưa cho cô.

Diệp Thư nhận lấy, đếm xong cất vào túi, anh Cường lại hỏi Diệp Thư khi nào lại đến?

Diệp Thư suy nghĩ một chút, nói với anh Cường là cuối tháng 6 cô sẽ quay lại. Diệp Thư nghĩ đến việc chiếc đèn pin trong siêu thị không thể mang ra dùng được, liền hỏi anh Cường có đèn pin không?

Anh Cường bảo đàn em lấy một cái đưa cho Diệp Thư, Diệp Thư hỏi bao nhiêu tiền, anh Cường không lấy, nói coi như là quà gặp mặt, chỉ cần lần sau Diệp Thư có hàng thì bán cho anh ta là được.

Diệp Thư nghe anh Cường nói vậy cũng không từ chối nữa, thầm nghĩ lần sau đến sẽ lấy một chiếc bật lửa trong siêu thị đưa cho anh Cường, anh ta chắc chắn sẽ thích, cũng là để thị uy với anh Cường, tránh cho anh ta nảy sinh ý đồ xấu.

Diệp Thư chào tạm biệt anh Cường, ra khỏi chợ đen, rẽ vào con hẻm nhỏ bên cạnh, đợi một lúc trong đó, xác định anh Cường không phái người theo dõi mình, Diệp Thư mới cởi bỏ bộ đồ rằn ri, thay giày, tháo khẩu trang và mũ xuống, cất tất cả vào siêu thị, sau đó đi về phía nhà hàng quốc doanh.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 46



Hôm nay Diệp Thư cố tình không ăn sáng, muốn đến nhà ăn quốc doanh ăn bánh bao to. Lần trước cô chưa ăn đủ, lần này cô định mua 10 cái, để dành ăn dần.

Đến nơi, cửa hàng vừa mới mở cửa, bên trong chỉ có một mình Diệp Thư là khách. Cô gọi 12 cái bánh bao, định bụng ăn sáng ở đây 2 cái, 10 cái còn lại gói giấy dầu mang về.

Nhân viên phục vụ thấy Diệp Thư gọi nhiều bánh bao như vậy, nhìn cô với ánh mắt có phần kỳ lạ. Diệp Thư vội giải thích: "Nhà tôi đông người, tôi mua mang về cho họ."

Nhân viên phục vụ nghe vậy mới chịu vào trong lấy bánh.

Chờ một lúc, nghe tiếng nhân viên phục vụ gọi: "Bánh bao xong rồi.", Diệp Thư vội vàng đến quầy lấy. Bây giờ là tự phục vụ, không ai bưng bê gì cả. Cô bưng bánh bao đến bàn, ngồi ăn hai cái, số còn lại gói giấy dầu cẩn thận, cho vào cặp sách.

Diệp Thư ra khỏi nhà hàng quốc doanh, nhìn trời cũng không còn sớm nữa, bèn chuẩn bị quay về. Tranh thủ lúc trời còn mát mẻ, đi đường đỡ nóng.

Trên đường về nhà, hai bên đường đã có người dân đang tất bật chuẩn bị cho vụ gieo trồng mùa xuân.

Đón làn gió xuân, nhìn những mảng xanh mướt loang lổ trên cánh đồng xa xa, tâm trạng Diệp Thư cũng bay bổng theo.

Tâm trạng tốt, bước chân cũng nhanh hơn, Diệp Thư rất nhanh đã đến đầu làng. Cô không đến chuồng gia súc mà đi thẳng về nhà.

Về đến nhà, cô đặt cặp sách xuống, vội vàng lấy chậu thức ăn cho gà, chặt một củ cải còn sót lại từ mùa đông năm ngoái, trộn với bột ngô, mang ra cho gà ngỗng ăn, rồi lại thay nước uống cho chúng.

Xong xuôi, cô mới vào nhà, nghỉ chân một lát rồi đi vào nhà kho tìm một cái vò nhỏ, có thể đựng được khoảng 2 cân rượu. Đây là thứ còn sót lại từ thời ông nội còn sống, mua rượu bên ngoài về đựng trong đó, giờ dùng để đựng rượu cho ông lão là vừa.

Diệp Thư lấy từ trong siêu thị ra một can rượu trắng 10 cân, mở nắp can ra, rót đầy vò. Cô không dám lấy loại quá ngon, sợ ông lão uống sẽ phát hiện ra.

Diệp Thư xách vò rượu đến chuồng gia súc, dê đang ở trong chuồng, ông lão không có ở đó, bò cũng không có trong chuồng. Bây giờ đã bắt đầu vụ xuân, bò cũng bận rộn, ngày nào cũng phải kéo xe chở đất, lúc này hàng năm, ông lão đều ra đồng giúp mọi người.

Diệp Thư đặt vò rượu vào trong căn nhà nhỏ nơi ông lão ngủ, nghĩ một lát, lại lấy hai cái bánh bao đặt vào bát cơm ông lão thường ngày vẫn dùng, úp một chiếc bát khác lên trên, đề phòng mèo hoang hay gì đó đến phá phách.

Diệp Thư bước ra, đóng cửa nhà lại, đi dọn dẹp chuồng dê. Dọn dẹp xong, cô thả dê ra ngoài, bụng dê căng tròn, chắc là mới được cho ăn, cô chỉ muốn để nó ra ngoài cho thoải mái một chút.

Diệp Thư lùa dê ra ven đường đầu làng, để nó tự do đi dạo, còn mình thì tìm một cành cây to, đào rau dại xung quanh đó.

Chẳng mấy chốc đã đến giờ tan ca, Diệp Thư lùa dê về chuồng, thay nước cho nó uống, lúc này ông lão đã về đến, thấy cô liền vẫy tay gọi.

"Thư, đồ trong nhà là cháu để đấy à?"

Diệp Thư gật đầu: "Ông ơi, rượu là cháu cố tình mua biếu ông đấy ạ, bánh bao là hôm qua cháu đi ăn ở quán, thấy ngon nên mua về cho ông một ít."

"Mau mang về đi, sao ông lại nhận của cháu thứ quý giá thế này được, Thư à, đừng trách ông nói thẳng, sau này cháu phải biết chi tiêu tiết kiệm hơn."

"Ông biết ông bà cháu để lại cho cháu một ít tiền, nhưng sau này cháu chẳng có đồng ra đồng vào, phải biết chắt bóp." Ông lão nói với giọng đầy tâm sự.

Ông bà cô khi còn sống quan hệ rất tốt với ông lão, vì vậy, ông lão biết ông nội Diệp Thư trước đây chạy xe tải đã kiếm được một khoản kha khá.

Ông lão đưa trả đồ cho Diệp Thư: "Mau cầm lấy mang về đi, bánh bao cháu để dành mà ăn, rượu cũng mang về cất đi, sau này cần dùng đến."

Diệp Thư không nhận đồ, suy nghĩ một lát rồi nói với ông: "Ông ơi, rượu này cháu không mất tiền mua đâu ạ, là cháu đổi với bạn học lấy đấy, bố bạn ấy làm ở nhà máy rượu, đây là rượu bố bạn ấy mang về, nhà bạn ấy đông con, thiếu gạo ăn, biết cháu ở quê, nên mới nhờ cháu đổi hộ. Cháu mới đổi về cho ông đấy."
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 47



Nghe vậy, mặt ông lão mới dịu lại: "Cháu ngoan, ông nhận tấm lòng của cháu, nhưng gạo thì không thể để cháu chịu thiệt được, đổi bao nhiêu gạo, ông trả cho cháu."

"Ông cứ nhận đi ạ, cháu biếu ông, ông mà không nhận là cháu giận đấy. Còn đây là bánh bao, ông với bà chia nhau mỗi người một cái." Nói rồi cô ba chân bốn cẳng chạy mất.

"Cô bé này tốt bụng thật!" Ông lão vừa đi vừa cảm thán, một tay xách vò rượu, một tay bưng bát bánh bao về nhà.

Thực ra trong lòng Diệp Thư biết, quà cáp cho ông lão hơi hậu hĩnh quá. Phải biết là thời buổi này, rượu không dễ mua đâu, không chỉ cần phiếu mà còn rất hiếm khi người ta bán. Rượu thì phải nấu từ gạo, trong khi người còn chẳng có mà ăn, lấy đâu ra gạo mà ủ rượu?

Chưa kể còn có hai cái bánh bao trắng nữa chứ. Vùng này trồng toàn cao lương, cho nên mới có một cái nhà máy rượu, còn lúa mì thì hiếm lắm. Nhà nông quanh năm suốt tháng có được bữa cơm trắng đã là may, nói gì đến rượu, chỉ riêng hai cái bánh bao trắng thôi cũng đã là một món quà lớn rồi.

Cô làm vậy cũng có lý do của cô. Từ ngày cô đi làm, ông lão rất quan tâm đến cô, lần nào cô lên huyện, ông cũng giúp cô trông đàn dê, tối đến cô còn không phải chạy ra cho dê ăn, ông đều tranh thủ cho ăn hộ rồi.

Vả lại ngày trước, lúc bà nội cô còn sống, bà với nhà ông rất thân thiết, nhà ông cũng là họ hàng gần nhất của nhà cô.

Nhà cô bây giờ chỉ còn mỗi mình cô, có chuyện gì cũng không ai giúp đỡ. Nhà ông lão thì khác, ông có hai người con trai, dưới nữa là năm đứa cháu, chưa kể con cháu các thứ, người đông như vậy, đúng là con đàn cháu đống.

Cô nghĩ, tình nghĩa này không thể để phai nhạt được, sau này có chuyện gì, không mong gì hơn, chỉ cần ông lão nói đỡ cho cô một câu là tốt rồi.

Người nông thôn tuy chất phác thật đấy, nhưng ai cũng có toan tính của riêng mình, cô đây cũng là phòng xa, trước hết phải vun vén mối quan hệ cho tốt đẹp đã, sau này mới dễ nói chuyện.

Diệp Thư về đến nhà, vơ đại một nắm rau cho gà con ngỗng con ăn, số còn lại đem phơi khô cất đi.

Bởi vì biết năm nay sẽ hạn hán nên cô đang tranh thủ chuẩn bị. Cháo với bánh ngô được chia từ nhà ăn đều được cô cất kỹ. Sân trước thì trồng rau, sân sau dự tính trồng toàn khoai lang, lúc nào rảnh là lại đi đào thêm rau dại, phơi khô tích trữ.

Cô cũng muốn nhắc nhở mọi người là năm nay sẽ hạn hán, nhưng nói ra thì ai mà tin? Cô cũng chẳng có người lớn nào đủ thân thiết để tin tưởng, phải nói là cho đến thời điểm hiện tại, cô không tin tưởng bất cứ ai cả.

Ngay cả Xuân Hạnh, bạn thân của nguyên chủ, cũng chỉ vì cô ấy hay tìm đến chơi, tính tình lại dễ chịu nên cô mới thân thiết hơn chút thôi, chứ bảo là bạn tâm giao thì chưa đến mức đấy.

Cô trải rau dại lên nia phơi, rồi vào nhà rửa tay lấy bát đi nhà ăn lấy phần cơm, mang về cất như mọi khi. Cô lấy một cái bánh bao ăn, ăn xong thì ra sân trước cuốc đất, hai hôm nữa mưa xuống là có thể gieo hạt được rồi.

Ngày nào cô cũng đi chăn dê, đốn củi, đào rau dại, đọc sách, cứ tất bật như vậy cho đến Tết Thanh minh. Hôm đó, cô làm theo mọi người trong làng, đi tảo mộ cho gia đình nguyên chủ.

Cô đã chuẩn bị sẵn giấy vàng, xách theo một bình rượu, vai vác cuốc xẻng đi ra nghĩa địa. Đến nơi, cô nhổ hết cỏ dại xung quanh, vun thêm đất cho đầy mộ, sau đó mới đốt giấy vàng, trong lòng thầm khấn vái.

Mong rằng ở thế giới bên kia, gia đình họ có thể đoàn tụ với nhau. Cô sẽ thay nguyên chủ sống thật tốt. Tuy cô không có tài cán gì, nhưng sang năm nhất định sẽ thi đỗ đại học, không để nhà họ Diệp phải xấu hổ. Khi còn ở trong làng, năm nào vào ngày giỗ, Tết, cô cũng sẽ đến đây thắp hương, dâng giấy. Sau này, dù có đi xa, cô cũng sẽ nhờ người ta làm những việc này.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 48



Khấn vái xong, cô rưới rượu xuống đất trước mộ, nhìn tờ giấy vàng cháy thành tro, rồi mới quay người đi về.

Cô lại tiếp tục công việc chăn dê. Bây giờ rau dại cũng nhiều, không chỉ mình cô đi đào, mà lũ trẻ trong đội sản xuất cũng đi. Mang rau đến nhà ăn là được tính công điểm.

Chiều đó, cô lại định dắt dê lên sườn núi, nhưng bị ông lão ngăn lại. Ông bảo nhìn trời chắc là sắp mưa, dặn cô cho dê ăn cỏ khô, đừng đi nữa, nhỡ mưa xuống thì không kịp dắt dê về.

Cô nghe lời ông, ở nhà cho dê ăn cỏ khô, lại đổ thêm nước vào máng. Dê ăn cỏ khô thì phải uống nhiều nước hơn so với ăn cỏ tươi.

Dọn dẹp chuồng dê xong, cô cũng không nghỉ tay, lại chạy sang nhà kho nhỏ giúp ông lão se dây rơm. Sắp đến mùa hè rồi, trẻ con và người già trong làng sẽ đi cắt cỏ cho lợn.

Cỏ cắt về, mang đến chuồng bò là được tính công điểm. Ông lão với cô phải phơi khô số cỏ ăn không hết, rồi bó lại thành từng bó, chất trong nhà kho. Như vậy cần rất nhiều dây rơm, cho nên lúc nào rảnh rỗi là ông lão lại ngồi trước cửa nhà kho se dây rơm.

Diệp Thư và ông ngồi trò chuyện, thỉnh thoảng cô lại đưa cho ông mấy cọng rơm khô, cô không biết chắp lại thành dây, chỉ là giúp ông một tay.

Làm được một lúc, trời bắt đầu lất phất mưa, ông bảo cô về trước, lát nữa mưa to sẽ khó về.

Cô lấy cặp sách che đầu chạy về nhà, trên đường gặp không ít người chạy về từ ngoài ruộng, mọi người vừa chạy vừa cười nói rôm rả, bàn tán trận mưa này đến thật đúng lúc, tạnh mưa là vừa kịp ra ruộng.

Về đến nhà, cô ra sân sau lấy thêm mấy tấm ván gỗ đè lên chuồng gà, đề phòng mưa dột.

Xong xuôi cô vào nhà thay quần áo, tuy đường không xa nhưng người vẫn bị ướt, thay xong tiện tay giặt luôn, trời mưa không phơi ngoài sân được, chỉ có thể phơi trong phòng tây. Nhà ở nông thôn thường hay buộc một sợi dây thừng trong nhà, dùng để treo khăn mặt hoặc những bộ quần áo nhỏ không tiện phơi ngoài trời.

Mưa ngoài trời càng lúc càng nặng hạt, Diệp Thư nằm trên giường đất, muốn ngủ một giấc nhưng không ngủ được, cô lại lên tầng hai siêu thị để sắp xếp quần áo giày dép, xem có thứ gì có thể lấy ra mặc được trong thời đại này không.

Cô bắt đầu sắp xếp từ cửa cầu thang, đi ra khỏi thang máy là quầy bán len, trên quầy bày đủ các loại len đủ màu sắc, đủ loại sợi to nhỏ, trên tường phía sau quầy là lưới sắt, trên lưới sắt treo áo len, quần len, mũ len, găng tay, tất len,... đều là hàng tự đan.

Cô đi lướt qua chỗ này, không động đến, tiếp tục đi vào trong sắp xếp, khu vực này là áo len lông cừu, treo trên tường hoặc móc áo, trên người manocanh, cô trực tiếp đi qua.

Lại đi qua khu quần áo nữ, khu áo phao, ở lối thoát hiểm nhìn thấy quần bông, áo bông, còn có áo gile, tuy chất liệu đều là loại thời đại này chưa có, bên trong không phải bông mà là bông tổng hợp, nhưng có thể mặc bên trong, bên ngoài khoác thêm áo khoác.

Sắp xếp lại, tổng cộng có 138 chiếc quần bông, 115 chiếc áo bông, 89 chiếc áo gile.

Cô vừa đi vừa sắp xếp, đi qua khu quần áo nam, khu quần áo trẻ em, lại sắp xếp khu giày dép.

Tổng cộng cô đã sắp xếp ra được những thứ miễn cưỡng có thể dùng được trong thời đại này, 42 bộ đồ rằn ri, 70 bộ đồ lính, 40 chiếc áo khoác quân đội, 48 thùng giày vải đủ mọi kích cỡ, trên giá còn bày thêm một số đồ khác, cô không đếm nữa.

Cô còn tìm thấy một góc bán đồ bảo hộ lao động, bên trong có 125 bộ quần áo bảo hộ lao động bằng vải thô, quần vải thô riêng 100 chiếc, áo 50 chiếc, còn có giày vải bạt đủ mọi kích cỡ mỗi loại một thùng, găng tay len, mũ vải thô, ống tay áo, đủ loại đồ bảo hộ lao động.

Chắc chắn là buôn bán ở đây không tốt, hộp nào hộp nấy đều phủ một lớp bụi dày, trước đây cô thường xuyên đến đây mà không phát hiện ra ở đây còn bán đồ bảo hộ lao động.

Dọn dẹp xong thì đã hơn 2 tiếng đồng hồ, Diệp Thư lại lên tầng 4 uống một cốc trà sữa rồi mới ra khỏi siêu thị.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 49



Vừa ra đến nơi đã nghe thấy tiếng gõ cửa, cô đành đội nón rơm chạy ra mở cửa, Xuân Hạnh vừa vào cửa đã cằn nhằn: "Cậu làm gì vậy, tôi gõ cửa cả buổi trời, bây giờ mới chịu ra."

Diệp Thư dẫn cô ấy vào nhà, treo nón rơm lên tường, giải thích là mình ngủ quên nên không nghe thấy.

Cô bảo Xuân Hạnh cởi giày lên giường, rồi đi lấy khoai lang khô cho cô ấy.

Xuân Hạnh nhìn cô, nói: "Cậu béo lên phải không?"

Cô sờ sờ mặt mình: "Có sao, tôi không thấy."

"Chắc chắn là béo lên rồi, trên mặt toàn thịt là thịt." Xuân Hạnh gật đầu chắc nịch.

Diệp Thư chợt nhận ra, mình đến đây hơn hai tháng, ngày nào cũng ăn ngon uống sướng, chắc chắn là sắc mặt sẽ tốt hơn so với lúc nguyên chủ còn sống, béo lên cũng không phải là không thể.

Xem ra sau này phải chú ý một chút, ăn ít lại, nếu không người ta thì ăn không đủ no, mặt mày xanh xao, còn mình thì hồng hào đầy đặn đi ra ngoài, quá chói mắt, lâu ngày sẽ xảy ra chuyện.

"Lâu rồi không gặp cậu, dạo này bận gì vậy?" Diệp Thư chuyển chủ đề.

Xuân Hạnh bỗng có chút ngượng ngùng, lí nhí nói: "Tôi đi xem mắt."

Diệp Thư ngạc nhiên: "Cậu mới 17 tuổi, xem mắt làm gì?"

"17 tuổi đâu còn nhỏ nữa, Hồng Vân, Nhị Ny đều đã làm mẹ rồi, mẹ tôi nói bây giờ xem mắt, trước tiên là đính hôn, sang năm 18 tuổi thì cưới, muộn hơn nữa sẽ thành gái ế mất."

Diệp Thư há hốc mồm, nhưng cũng không nói gì, thời đại này chính là như vậy, mười lăm mười sáu tuổi đã kết hôn sinh con, trên 18 tuổi mà chưa kết hôn, sẽ bị coi là gái ế, ra ngoài sẽ bị người ta gièm pha.

Xuân Hạnh lại hỏi Diệp Thư: "Cậu muốn tìm người như thế nào? Tôi nghe mấy bác gái nói muốn mai mối cho cậu đấy."

Diệp Thư giật mình: "Tôi vẫn chưa muốn tìm đối tượng, cậu mà nghe thấy thì nhớ từ chối giúp tôi nhé."

Trong lòng Diệp Thư, 17 tuổi vẫn còn là trẻ vị thành niên, làm sao có thể kết hôn sinh con được.

Xuân Hạnh nói: "Tôi đã nói là cậu muốn thi đại học rồi, nhưng họ đều nói đại học đâu phải dễ thi, chi bằng tìm một nhà chồng tốt, sinh mấy đứa con cho yên bề gia thất."

Diệp Thư im lặng, trong lòng âm thầm quyết tâm, chuyện người khác cô không quản được, nhưng bản thân nhất định phải thi đỗ đại học rồi mới suy nghĩ đến chuyện đó.

Nói chuyện phiếm một lúc, Xuân Hạnh liền tạm biệt rồi về nhà.

Diệp Thư tiếp tục nằm trên giường đất, nghe tiếng mưa rơi ngoài trời, dần dần chìm vào giấc ngủ.

Khi Diệp Thư tỉnh dậy, trời đã tối đen, mưa đã tạnh từ lúc nào.

Giờ cơm đã qua, Diệp Thư cũng chẳng buồn ăn cơm, liền lấy một quả táo ra ăn.

Dậy cho gà ngỗng ăn, lại ôm củi ra nhóm bếp, rồi lại đi ngủ, hôm nay ngủ sớm một chút, sáng mai còn phải dọn dẹp vườn, cây giống dưa chuột, bí ngô, ớt đã có thể trồng được rồi.

Hôm sau, Diệp Thư dậy từ năm giờ sáng, chia mảnh đất trước sân thành từng luống rau, trồng hai luống dưa chuột, hai luống cà chua, ớt thì trồng dọc theo rìa đất, bí ngô thì chỉ cần đào một cái hố dưới gốc tường, trồng hai cây giống là được.

Bí ngô Diệp Thư trồng nhiều, cả sân trước sân sau đều trồng, bí ngô có thể làm rau ăn, ăn không hết để già cũng có thể nấu cơm, bí già để được lâu, để cả mùa đông cũng không sao, năm sau đói kém có thể cứu mạng.

Diệp Thư định bảo nhà ông bác cũng trồng thêm bí ngô, hôm qua đã nói với Xuân Hạnh để nhà cô ấy trồng thêm rồi.

Bận rộn một lúc thì đi nhà ăn lấy cơm trưa về, tiếp tục trồng thêm một luống hành lá, một luống đậu đũa, một luống hẹ, trồng xong hết bên phải sân mới rửa tay ăn cơm.

Ăn cơm xong, Diệp Thư đi ra chuồng nuôi gia súc, trên đường gặp không ít người đang đi về phía đầu làng chờ phân công nhiệm vụ, hôm nay bắt đầu vào vụ rồi, phải tranh thủ lúc đất còn ẩm ướt mà gieo trồng. Nơi này ở phía Bắc, đều trồng ngô, cao lương, rồi đến các loại đậu. Chỉ trồng một ít lúa mì.

Diệp Thư bước nhanh đến chuồng gia súc, vẫn như mọi ngày dọn dẹp chuồng dê, lùa dê ra.
 
Back
Top Bottom