Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60

Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 20



Cô khóa cổng viện lại, đi về phía nhà ăn của đội sản xuất, trên đường gặp mấy người, ai nấy đều cầm theo thau, theo bát, có người đi một mình, có người đi cùng gia đình.

Cô vừa đi vừa chào hỏi mọi người: "Bác gái, đi ăn cơm ạ?"

"Bác trai dậy sớm thế ạ?"

Mọi người nhìn thấy cô cũng nhiệt tình chào hỏi lại: "Con bé Thư à, sao không mang bát?"

Diệp Thư vừa đi vừa nói: "Hôm nay cháu không ăn cháo, chỉ ăn bánh bao thôi, ăn xong đi làm luôn, đỡ phải quay lại trả bát ạ."

"Con bé này, không đi học nữa à?" Người hỏi là bác gái hàng xóm cách nhà Diệp Thư mấy chục mét, nhà bác ấy cũng họ Diệp nhưng là họ hàng xa.

"Cháu đi làm ở đội sản xuất rồi." Ngoại trừ nhà đội trưởng, chưa ai biết Diệp Thư cũng đi làm.

Bác gái vỗ vai Diệp Thư: "Đi làm cũng tốt, tự nuôi sống bản thân là được, sau này có việc gì thì cứ gọi, nhà bác nghe thấy hết." Nhà trong khe núi đều dựa theo thế đất mà xây, ít khi xếp thành hàng, có việc đều phải gọi nhau.

"Vâng." Hai con gà nhà Diệp Thư lúc bà nội mất đã làm thịt rồi, cô cảm thấy phải nuôi gà để lấy trứng, trứng ở siêu thị lấy ra cũng cần có lý do: "Bác ơi, bác biết nhà ai bán gà mái không, cháu muốn mua hai con."

Hôm bà nội mất bác gái cũng đến giúp đỡ, biết nhà Diệp Thư đã làm thịt gà.

"Không cần mua đâu, gà nhà bác đang ấp trứng, định ấp một ổ gà con, nở ra bác cho cháu hai con."

Diệp Thư nghe vậy vội nói: "Bác ơi, cho cháu xin thêm mấy con nữa được không ạ, cháu đổi bằng trứng."

Nghe Diệp Thư nói vậy, bác gái càng vui vẻ: "Bác định ấp 16 quả, nhà bác giữ lại 10 con, số còn lại cháu muốn lấy hết không, muốn thì bác cho hết."

Trong làng thường là ba quả trứng đổi hai con gà con, điều này Diệp Thư biết, bà nội đã từng đổi rồi.

"Lấy hết ạ, bác để dành cho cháu nhé." Diệp Thư cũng vui vẻ nói, nuôi nhiều thêm một chút, sau này có thể làm thịt ăn.

Rất nhanh đã đến nhà ăn của đội sản xuất, ở đây đã đông nghịt người, hai nồi lớn bốc khói nghi ngút, người nhà ăn múc từng muôi cháo nóng hổi vào bát mọi người, hoặc múc đầy vào một chiếc chậu cho cả nhà, múc vào chậu là để mang về nhà ăn.

Cầm bát cháo rồi đến bên cạnh nhận thêm hai cái bánh bao, có người ngồi hoặc ngồi xổm xuống ăn ngay cho nóng, có người bưng bát cháo cầm theo bánh bao về nhà ăn cùng người thân.

Diệp Thư cũng xếp hàng nhận hai cái bánh bao, tìm một chỗ trống ngồi xuống gặm nhấm từ từ. Buổi sáng Diệp Thư đã uống một túi sữa, ăn bánh mì nên không đói, ăn bánh bao chỉ là làm cho giống mọi người.

Lúc này Xuân Hạnh cũng ngồi xuống, bưng một bát cháo, cầm hai cái bánh bao, Xuân Hạnh chỉ ăn cháo, không ăn bánh bao, Diệp Thư vừa nhìn đã biết Xuân Hạnh muốn để dành bánh bao mang về cho cháu ăn.

Cháu trai lớn của Xuân Hạnh cũng đã hơn 10 tuổi, quy định của thôn chỉ được nhận một bát cháo, một cái bánh bao, căn bản là không đủ no, "Trẻ con ăn bằng c.h.ế.t người lớn" thật không sai chút nào, người lớn trong nhà chỉ có thể mỗi bữa ăn ít đi một chút, từ trong miệng tiết kiệm lương thực mang về nhà cho con cái.

Nhìn Xuân Hạnh dùng giấy dầu bọc bánh bao cất vào túi áo, Diệp Thư đưa bánh bao của mình cho Xuân Hạnh: "Xuân Hạnh, cậu ăn giúp mình đi, mình ăn không hết."

Xuân Hạnh không nhận: "Diệp Thư, cậu cứ giữ lấy mà ăn, bây giờ không ăn hết thì lát nữa chăn dê đói bụng lại ăn, mình đủ rồi, bây giờ nông nhàn, mình không phải đi làm, đói chậm."

Thấy Xuân Hạnh không nhận, Diệp Thư cũng không miễn cưỡng, Diệp Thư hiểu đạo lý "quá mức thì phản tác dụng", cũng lấy giấy dầu bọc lại, cất vào túi áo.

Mọi người ăn xong lần lượt đi ra đầu làng đợi đội trưởng phân công nhiệm vụ, Diệp Thư chào tạm biệt Xuân Hạnh cũng đi theo ra đầu làng, đội trưởng thấy cô đến liền vẫy tay gọi cô lại gần, lớn tiếng tuyên bố, sau này giao đàn dê của đội sản xuất cho Diệp Thư chăn, mỗi ngày được 5 công điểm, có lẽ là đội trưởng đã bàn bạc trước với các cán bộ khác nên không ai có ý kiến phản đối.

Dưới kia không biết ai đó hét lên: "Mẹ tôi cũng muốn chăn dê, tại sao lại để cho nó chăn?"
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 21



Diệp Thư nhìn về phía phát ra tiếng nói, Diệp Thư không quen biết, chỉ biết là người sống ở đầu làng phía Đông, nhà đông anh em. Diệp Thư không nói gì.

Đội trưởng bực bội nói: "Nó là trẻ mồ côi, đội sản xuất phải chăm sóc chứ, Vương Lão Tam, anh nói năng hàm hồ gì đó, mẹ anh còn khỏe hơn tôi, cần gì phải chăm sóc."

Đội trưởng nói xong, không ai nói gì nữa, đội trưởng tiếp tục phân công nhiệm vụ, phân công xong thì để đội trưởng các đội nhỏ dẫn mọi người đến ruộng đã chia để làm việc.

Đợi mọi người giải tán hết, đội trưởng lại dẫn Diệp Thư đến chuồng gia súc, đội trưởng giới thiệu cho Diệp Thư, hiện tại đội sản xuất có hai con bò, còn có 7 con dê, bò thì không cần Diệp Thư quản, có người chuyên phụ trách, Diệp Thư chỉ cần chăn 7 con dê, ngày thường thì chăn dê, lại đi cắt cỏ, cỏ cắt về phơi khô, để dành cho mùa đông hoặc những ngày mưa gió cho bò dê ăn.

Đội trưởng giới thiệu xong liền đi làm việc khác, Diệp Thư bỏ cặp sách xuống, mở cửa chuồng dê, cầm chổi bắt đầu dọn dẹp chuồng dê, gom phân dê và cỏ còn sót lại vào một chỗ, sau đó dùng xẻng xúc vào đống phân bên cạnh, những thứ này khi nào nhiều thì đội sản xuất sẽ cử người đến chở ra ruộng.

Dọn dẹp chuồng dê xong, Diệp Thư lùa dê ra ngoài, đeo cặp sách lên, lùa dê lên núi. Hiện tại cỏ trên núi mới nhú, dê lên núi chỉ có thể ăn chút cỏ khô năm ngoái, hôm nay Diệp Thư muốn kiếm ít củi nên đi xa hơn một chút.

Tìm được một khu rừng, bên trong có không ít cây khô, Diệp Thư lùa dê vào rừng, bỏ cặp sách xuống, lấy rìu từ trong siêu thị ra, nhắm vào một cây khô to bằng cánh tay mà chặt, Diệp Thư nghĩ thì hay lắm, lúc làm thật sự lại không phải như vậy, chặt một nhát, cánh tay Diệp Thư tê dại, nhìn lại cái cây, chỉ thấy trên vỏ cây lưu lại một vết mờ mờ.

Diệp Thư ngồi bệt xuống đất, nhìn hai tay mình, ngồi một lúc, Diệp Thư lại đứng dậy, cầm rìu tiếp tục chặt, cứ từ từ làm vậy, không làm thì mùa đông biết làm sao, mỗi ngày chặt một cây thì đến mùa đông cũng được kha khá rồi.Diệp Thư cắn răng, tự cổ vũ bản thân, chặt khoảng nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng chỉ còn lại một chút ở giữa, lúc này không cần chặt nữa, giơ chân lên dùng sức đạp một cái, cây ngã xuống.

Diệp Thư ngồi phịch xuống thân cây, lại lấy chai nước ra uống mấy ngụm, thở hổn hển, thật không dễ dàng, Diệp Thư nghĩ nếu bắt cô làm ruộng, cô thà c.h.ế.t quách cho xong, sớm đầu thai còn hơn.

Nghỉ ngơi một lúc, Diệp Thư lại đứng dậy dùng rìu chặt hết cành cây, lại chặt thân cây thành những khúc dài hơn một mét, nhìn xung quanh không có ai liền cất thân cây vào siêu thị, sau đó bó cành cây thành bó, lát nữa sẽ gánh xuống núi, đây là thứ để cho mọi người nhìn thấy.

Diệp Thư tìm một tảng đá ngồi xuống, cảm thấy hơi đói bụng, liền lấy từ trong siêu thị ra hai cái bánh bao nhân thịt bò hành lá to, ăn bánh bao xong uống chút nước, Diệp Thư lại lấy sách chính trị ra, trước tiên xem qua chỗ mà nguyên chủ đã đánh dấu, ghi nhớ hết các ý chính.

Diệp Thư cảm thấy mình chưa xem sách được bao lâu thì nghe thấy tiếng chuông ở đầu làng vang lên, người nông thôn đa số đều không có đồng hồ, ăn cơm, đi làm đều dựa vào một cái chuông treo trên cây ở đầu làng, cả làng chỉ có đội trưởng là có một chiếc đồng hồ cũ, cho nên đến giờ gõ chuông đã trở thành nhiệm vụ bất di bất dịch của đội trưởng.

Diệp Thư vội vàng lùa dê xuống núi, dồn vào chuồng dê, xách một thùng nước đổ vào máng cho dê uống, sau khi đóng cửa chuồng xong, cô mới đi ăn cơm.

Buổi trưa mọi người đều tranh thủ về nhà ăn cơm, ăn xong còn có thể tranh thủ nghỉ ngơi, hiện tại tuy rằng nhẹ nhàng hơn so với mùa thu hoạch, nhưng lật đất cũng rất mệt.

Diệp Thư cũng cầm hai cái bánh bao về nhà, mở cửa vào nhà, cởi áo khoác ngoài ra, vừa nãy đã ăn hai cái bánh bao, bây giờ cũng không đói, liền cất hai cái bánh bao vào siêu thị, lấy cái chậu trong siêu thị ra, cho cả bánh bao buổi sáng vào trong chậu.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 22



Diệp Thư phát hiện thời gian trong siêu thị là thời gian tĩnh, đồ ăn bỏ vào, để bao lâu cũng không hỏng, bỏ vào như thế nào lấy ra vẫn như thế ấy.

Cho nên Diệp Thư đều bỏ hết vào trong, biết đâu năm sau lúc nạn đói còn có thể cứu mạng.

Rửa mặt xong Diệp Thư nằm xuống giường, sáng sớm đốt không ít củi, trên giường còn hơi ấm, Diệp Thư lấy trong siêu thị ra một cái đồng hồ báo thức, hẹn giờ xong, đặt đồng hồ báo thức cạnh gối, Diệp Thư nhắm mắt ngủ.

Diệp Thư bị đồng hồ báo thức đánh thức, giấc này ngủ say như chết, lúc tỉnh dậy cả người thoải mái hơn không ít, Diệp Thư đứng dậy xuống đất, đợi đến khi tiếng chuông vang lên lại đi ra chuồng gia súc.

Lần này người phụ trách thả bò cũng ở đó, Diệp Thư phải gọi là ông Hai, là ông nội của chồng chị Ngọc Bình, ông nội của Diệp Thư và ông ấy là anh em ruột, đến đời Diệp Thư thì vừa ra khỏi ngũ phục.

Nhà Diệp Thư mấy đời đều là con một, đến đời Diệp Thư lại càng chỉ có một mình Diệp Thư, Diệp Thư chào hỏi ông Hai, ông lão thấy Diệp Thư đến sớm, liền nói với Diệp Thư.

"Thư à, cháu không cần đến sớm như vậy đâu, cháu đến muộn một chút cũng không sao, buổi trưa nghỉ ngơi thêm một lát, ông lớn tuổi rồi, ngủ ít, ông sẽ trông chừng giúp cháu."

Chỉ cần chăm sóc gia súc cho tốt, sớm một chút muộn một chút cũng không ai quản, thời gian thoải mái, cho nên mọi người mới tranh nhau làm việc này.

Cô dắt đàn dê ra: "Ông Hai, hay là cháu dắt luôn bò ra ngoài cho ông nhé?"

Ông lão xua tay: "Không cần đâu, lát nữa ông dắt nó ra ruộng cày, trời sắp ấm rồi, cày xong là có thể gieo trồng được rồi."

"Vậy cháu đi đây." Cô tiếp tục lùa dê lên núi, lần này đổi hướng khác, tìm một bãi cỏ nhiều cho dê ăn, cô lấy sách ra ôn bài.

Thời gian học trôi qua rất nhanh, cô nhìn đồng hồ, đã hơn ba giờ chiều rồi, cất sách vào cặp, lại cầm rìu ra chặt củi, lần này cô không chặt cành to nữa, chỉ tìm những cây bụi bằng ngón tay cái mà chặt, được một bó lớn thì dừng tay.

Cô nghỉ tay uống nước, thấy dê ăn gần xong thì lùa dê xuống núi, cô vác củi về, lùa dê vào chuồng, đổ thêm nước vào máng, rồi dọn dẹp chuồng dê, đang dọn dẹp thì đại đội trưởng đi tới, thấy cô đang làm việc, ông liền đứng bên ngoài, nhìn cô dọn dẹp cẩn thận, đại đội trưởng gật đầu.

Cô ngẩng đầu nhìn đội trưởng: "Bác."

"Ngày đầu đi làm thế nào, đã quen chưa?" Đại đội trưởng hỏi cô.

"Dạ cũng ổn, cảm ơn bác đã quan tâm." Trải qua chuyện sáng nay, cô rất biết ơn vị đại đội trưởng này, cũng biết là ông ấy đã chiếu cố mình.

Đại đội trưởng thấy cô hiểu chuyện: "Ừm, cháu cứ làm việc cho tốt đi."

Đại đội trưởng nói xong lại đi dạo quanh căn nhà nhỏ bên chuồng bò.

Ông lão đã dắt bò đi giúp người ta cày ruộng, trong nhà không có ai, đại đội trưởng thấy không có việc gì liền đi dạo.

Diệp Thư lấy một chiếc ghế đẩu từ trong căn nhà nhỏ ra, ngồi đợi ông lão về, bò và dê đều là tài sản quan trọng của đội sản xuất, vì vậy ông lão ngủ ở căn nhà nhỏ này vào ban đêm để cảnh giữ.

Không lâu sau ông lão đã trở về, thấy cô đang đợi mình, ông lão bước nhanh hơn, bảo cô: "Cháu nhốt dê vào chuồng cho cẩn thận, rồi về trước đi, không cần đợi ông, xung quanh đều là nhà người ta, không ai dám trộm đâu, tối cháu cũng không cần ra đâu, ông cho chúng nó ăn hộ cháu. Tầm 10 giờ tối phải cho bò và dê ăn thêm lần nữa."

Cô nghĩ đêm hôm khuya khoắt bản thân cũng không dám ra ngoài, nên muốn nhờ ông lão cho ăn hộ luôn, trước đây lúc bà còn sống, bữa tối cũng là ông lão cho ăn hộ, bà làm đồ ăn ngon cũng hay chia cho ông lão một ít, cô nghĩ mình cũng sẽ không để ông lão thiệt thòi.

Cô lại cảm ơn ông lão một lần nữa, cất ghế đẩu vào nhà, rồi mới tạm biệt ông lão, vác củi về nhà.

Diệp Thư vác củi về đến nhà, vừa vào sân đã không về nhà mà đi thẳng ra sân sau, để bó củi xuống đất, lại lấy số củi hôm qua cất vào siêu thị ra, trải ra phơi nắng, đợi khô hẳn thì cất vào nhà kho.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 23



Cô dọn hết rơm rạ trong nhà kho sang một bên, lại nhặt hết lõi ngô ở góc nhà cho vào một bao tải rách, để cùng chỗ với rơm rạ, bên kia để dành chỗ cho củi khô.

Dọn dẹp xong xuôi, cô bèn ôm một bó rơm ra nhóm lửa, nấu một nồi nước sôi, đổ đầy phích nước, rồi múc nước rửa mặt, số nước còn lại cô để trong nồi cho ấm, đợi lát nữa ăn cơm về còn rửa mặt mũi chân tay.

Nghe thấy tiếng chuông ăn cơm vang lên, cô vội vàng bưng bát đi về phía nhà ăn của đội sản xuất, đến nơi, bác gái ở nhà ăn múc cho cô một bát cháo, cô lại đến bên cạnh lấy hai cái bánh bao ngô, đang định về nhà.

Phía sau đột nhiên náo loạn, không biết ai va phải cô, bát cháo nóng suýt chút nữa hất hết lên tay, cô vội vàng tránh sang một bên, một đám người vây quanh cổng đội sản xuất, ồn ào náo loạn, từ trong đám đông vọng ra tiếng la hét của một người phụ nữ.

"Ép người quá đáng, ép người quá đáng, sống thế này không bằng c.h.ế.t đi cho rồi, nhà họ Cao muốn ép c.h.ế.t tôi mà."

Những người đang ngồi ăn cơm đều chạy hết ra, Diệp Thư âm thầm lùi về phía sau vài bước, đứng ngoài tránh bị chen lấn xô đẩy, lúc này Xuân Hạnh từ trong đám đông chen ra, nhìn thấy cô đang đứng ngoài, bèn chen đến bên cạnh cô.

"Xảy ra chuyện gì thế, người bên trong là ai vậy?" Cô hỏi Xuân Hạnh.

Xuân Hạnh kéo Diệp Thư ra xa khỏi đám người một chút, rồi mới nói nhỏ: "Là chị dâu Thúy Hồng nhà anh Đại Xuyên."

Diệp Thư cũng nhỏ giọng hỏi: "Sao chị dâu Thúy Hồng lại khóc thế?"

Xuân Hạnh thở dài: "Cậu đi học xa nhà nên không biết, nói ra thì chị dâu Thúy Hồng cũng tội, lấy chồng mười mấy năm mà mới chỉ sinh được một cô con gái, nghe nói là lúc sinh con gái bị tổn thương nên sau này khó có con, lúc đầu thì cũng đỡ, mẹ chồng chị dâu Thúy Hồng tuy có trọng nam khinh nữ nhưng vì chỉ có mỗi một cháu gái nên đối xử cũng tạm được.

Mấy năm trước, anh Hai nhà họ Cao cũng lấy vợ, năm sau thì sinh đôi được hai thằng c*, từ đó trở đi cuộc sống của chị dâu Thúy Hồng càng thêm khó khăn, chị dâu Thúy Hồng tuy mạnh mẽ nhưng có lẽ vì chỉ sinh được con gái mà không có con trai nên tự ti, bao nhiêu năm nay nhẫn nhịn được đều nhịn.

Lần này đúng là đụng vào chỗ hiểm của chị ấy nên mới làm ầm lên đấy".

Thấy Diệp Thư chăm chú lắng nghe, Xuân Hạnh càng thêm hào hứng kể.

"Nhà họ Cao từ trước đến nay đều là bà lão chia cơm, nhà anh Đại Xuyên ba người lúc nào cũng được chia phần ít nhất, nhất là con gái anh ấy, toàn là phần cơm cháy chan thêm nước, vợ chồng anh ấy chỉ còn cách bớt từ bát của mình mà gắp cho con.

Mãi đến năm kia, hợp tác xã thành lập, mọi người cùng ăn cơm tập thể, nhà ba người mới được ăn no vài bữa, hai tháng trước, hai đứa cháu trai cứ suốt ngày kêu đói, ở nhà quấy khóc suốt, bà lão mới nghĩ ra một cách, là lấy cơm của cả nhà về tự tay chia.

Thế là hai đứa cháu trai của bà lão cuối cùng cũng được ăn no, trừ mẹ con Thúy Hồng ra thì những người còn lại đều hài lòng.

Chuyện là thế này, mấy hôm nay mẹ đẻ chị dâu Thúy Hồng bị ốm, bây giờ đang là lúc nông nhàn, chưa đến mùa gieo trồng nên đàn ông đều đi làm công, phụ nữ ở nhà thì may vá, giặt giũ, chị dâu Thúy Hồng muốn sang nhà mẹ đẻ chăm sóc vài hôm, nghĩ con gái cũng lớn rồi, chồng cũng ở nhà nên không dẫn theo.

Ai ngờ đâu, trưa nay xảy ra chuyện, bà lão vẫn chia cơm như trước, hai đứa cháu trai được chia mỗi đứa một bát cháo đầy ú ụ, còn bẻ nửa cái bánh bao của cháu gái chia cho hai đứa cháu trai, đến lượt cháu gái thì chỉ còn lại một chút nước cháo ở đáy bát, bà lão liền đổ thêm nửa bát nước vào bảo con bé uống, con bé cũng không dám lên tiếng.

Bố đứa bé cũng vô tâm, chị dâu Thúy Hồng ở nhà thấy cơm con gái ít thì thường bớt phần của mình cho con, với cả nếu chị ấy ở nhà thì bà lão cũng không đến mức quá đáng như vậy.

Chiều nay, chị dâu Thúy Hồng từ nhà mẹ đẻ về, có lẽ do mừng rỡ khi nhìn thấy mẹ nên con gái chị ấy ngất xỉu, sau khi con bé tỉnh lại, chị ấy mới gặng hỏi thì ra mấy hôm chị ấy về nhà mẹ đẻ, bữa nào con bé cũng chỉ được ăn nửa bát cháo loãng pha thêm nước, chưa đến nửa no đã phải đi giặt giũ quần áo cho cả nhà, vừa đói vừa mệt nên mới ngất xỉu.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 24



Lúc bà lão bưng cơm đến thì chị dâu Thúy Hồng mới dắt con gái đến đây."

Diệp Thư nghĩ: "Có lẽ chị ấy cố tình làm ầm lên, bà lão thiên vị như vậy, chắc chắn chị ấy đã nhịn từ lâu rồi, nhân cơ hội này mới làm lớn chuyện."

Quả nhiên nghe thấy bên trong có tiếng hét lớn: "Chia nhà, chia nhà, quá đáng quá rồi, đây là coi thường con gái tôi."

Trong đám đông vang lên một giọng nói già nua, chắc là bà lão: "Muốn chia nhà, mơ đi, tôi còn chưa c.h.ế.t đây này?"

Bà lão lại gào khóc: "Con trai, con xem con lấy phải thứ vợ gì đây, nó muốn bức tử mẹ con rồi, đời nào bố mẹ còn sống mà con cái đã đòi chia nhà, nó muốn người ta đ.â.m vào lưng con đấy."

Thúy Hồng kiên quyết: "Mẹ đừng có ngụy biện nữa, hôm nay không chia nhà thì tôi ly hôn."

"Làm gì đấy? Làm ầm cái gì?" Giọng đội trưởng vang lên từ ngoài cửa, mọi người dạt sang hai bên nhường đường cho ông vào.

Xuân Hạnh kéo Diệp Thư leo lên một ụ đất, Diệp Thư nhìn qua đám đông, thấy được gia đình đang cãi vã bên trong, chị dâu Thúy Hồng dắt con gái đứng cạnh một người đàn ông ngoài 30 tuổi đang cúi gằm mặt, đó là chồng cô ấy, anh Cao Đại Xuyên.

Đối diện là một bà lão ngoài 50 tuổi, tay chống nạnh, miệng mắng té tát.

Chị dâu Thúy Hồng đỏ hoe mắt nói với đội trưởng: "Chú à, chú cũng thấy rồi đấy, cháu thật sự không thể sống ở cái nhà này được nữa. Cháu mới về nhà mẹ đẻ có hai ngày, con đã bị bỏ đói đến ngất xỉu, nếu cháu về muộn thêm hai ngày nữa, có phải con bé đã c.h.ế.t đói rồi không."

Bà lão nhà họ Cao vẫn không ngừng mắng nhiếc cô ấy là sao chổi, là đồ tuyệt tự.

Thúy Hồng tiếp tục nói với đội trưởng: "Chú à, cháu biết cháu không sinh được con trai, là cháu có lỗi với Đại Xuyên. Nhưng không sinh được con trai cũng đâu phải cháu muốn, tại sao cơ thể cháu lại ra nông nỗi này, chẳng phải là do lúc cháu sinh con khó sinh, bà ấy nhất quyết không chịu đưa cháu đi bệnh viện hay sao."

"Chú à, bao nhiêu năm nay, cháu đã phải chịu đựng biết bao nhiêu uất ức, ngày nào cũng bị mắng là đồ tuyệt tự, cháu cũng nhẫn nhịn rồi, nhưng cháu không thể lấy mạng sống của con mình ra để đánh cược, cháu cũng không dám đánh cược, có lẽ đây là đứa con duy nhất trong đời cháu." Nói rồi ôm con gái khóc nức nở.

Diệp Thư không khỏi âm thầm khen ngợi chị dâu Thúy Hồng trong lòng.

Thúy Hồng vừa nói xong, mọi người xung quanh đều nhìn cô ấy với ánh mắt thương cảm, miệng bàn tán xôn xao.

"Bà lão nhà họ Cao thật quá đáng, nhà tôi ở gần nhà họ, ngày nào cũng nghe thấy bà ta mắng con dâu là sao chổi." Người hàng xóm nhà họ Cao lên tiếng.

"Cháu gái cũng là con của con trai, sao có thể bỏ đói cháu đến ngất xỉu như vậy được."

"Đại Xuyên nhu nhược quá, sao có thể để vợ con bị bắt nạt như vậy chứ!"

"Đại Xuyên, cậu nói xem sao nào?" Đội trưởng hỏi Cao Đại Xuyên.

Cao Đại Xuyên nhìn mẹ, rồi lại quay đầu nhìn vợ con, môi mấp máy mấy cái rồi lại cúi đầu xuống, dáng người cao một mét bảy mấy như thấp đi vài phần.

Thúy Hồng nhìn người đàn ông nhà mình, sự thất vọng trong mắt như muốn trào ra: "Đội trưởng, cháu muốn chia nhà, nếu không chia nhà thì cháu sẽ ly hôn."

"Thúy Hồng…" Cao Đại Xuyên yếu ớt gọi, cuối cùng dưới ánh mắt sắc bén của Thúy Hồng đành ngậm miệng không nói ra lời.

Đội trưởng thấy tình hình thế này không ổn, bèn nói với mọi người xung quanh, ai ăn cơm thì đi ăn cơm đi, đừng có bu quanh đây nữa, rồi lại sai người đến nhà họ Cao gọi Cao Trường Phú, bố của Cao Đại Xuyên, và Cao Đại Hải, em trai của anh ta, bảo họ đến thẳng nhà ăn của đội sản xuất.

Đội trưởng lại dẫn bà lão nhà họ Cao cùng Cao Đại Xuyên và vợ con đến trụ sở đội sản xuất.

Xuân Hạnh thấy vậy liền bỏ cả ăn cơm, kéo Diệp Thư đi theo sau đội trưởng. Tất nhiên không chỉ có hai người họ, mà còn có không ít người bưng bát cơm đi theo sau, chỉ để xem náo nhiệt. Tới trụ sở đội sản xuất, đội trưởng mở cửa cho mấy người vào, những người phía sau thì vây quanh cửa sổ hoặc cửa ra vào.

Không bao lâu sau, Cao Trường Phú và Cao Đại Hải vội vã chạy đến. Vừa vào cửa, Cao Trường Phú đã tức giận quát: "Con dâu cả, con làm cái trò gì vậy, có chuyện gì mà không thể ở nhà nói?"
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 25



Rõ ràng là trên đường đến đây đã có người kể lại mọi chuyện cho Cao Trường Phú nghe rồi.

Cả nhà Cao Đại Hải đứng về phía bà lão: "Mẹ, mẹ đừng nóng giận mà hại thân, anh cả, chị dâu cũng là sốt ruột quá nên mới thế, lát nữa bảo hai người họ xin lỗi mẹ là được."

Cao Đại Hải ngoài mặt an ủi, nhưng thực ra là đang đổ thêm dầu vào lửa.

Bà lão nhà họ Cao thấy chồng và con trai thứ đến, lưng bỗng thẳng lên mấy phần, nắm tay con trai thứ: "Vẫn là con trai ngoan của mẹ, còn cái thằng vô dụng kia, nuôi nó lớn chẳng có tí tác dụng gì, thà lúc trước bóp c.h.ế.t nó đi cho rồi."

Thúy Hồng nhìn màn mẹ hiền con thảo trước mắt với vẻ mỉa mai, đội trưởng lên tiếng: "Thôi được rồi, mọi người đã đến đông đủ cả rồi, nói xem sao, giải quyết thế nào đây?"

Bà lão nhà họ Cao trừng mắt nhìn Thúy Hồng với vẻ căm hận: "Đội trưởng, có bố mẹ nào lại đi chia nhà với con cái bao giờ, chúng tôi không chia nhà."

Thúy Hồng cũng trở nên gay gắt: "Không chia nhà thì tôi sẽ ly hôn với con trai bà, dẫn con gái đi, tự mình nuôi con."

"Ly thì ly, ly hôn rồi tôi sẽ tìm cho nó một cô con gái nhà lành đẻ cháu đích tôn cho tôi, xem cô, một con gà mái không biết đẻ, có thể sống tốt được đến đâu."

Cao Đại Xuyên đau khổ nhìn mẹ: "Mẹ, con không ly hôn." Cao Đại Xuyên và Thúy Hồng thật sự có tình cảm, năm đó chính anh ta là người để ý Thúy Hồng trước, sau đó mới nhờ người mai mối.

"Đồ vô dụng, lúc nào cũng chỉ biết bám váy vợ, cút ra ngoài rồi thì đừng có nhận là con trai tôi." Bà lão chỉ vào mặt anh ta mắng.

Bố à! Cao Đại Xuyên cầu xin nhìn Cao Trường Phú, Cao Trường Phú rít một hơi t.h.u.ố.c lá không nói gì.

Một lát sau, Cao Trường Phú nói với Thúy Hồng: "Con dâu cả, sau này bà nội sẽ đối xử với Đại Nha và Thiết Đản như nhau."

Bà lão Cao không đồng ý: "Như nhau thế nào được, cháu gái với cháu trai của tôi có thể giống nhau sao, tôi làm vậy còn không phải là vì chúng nó, chúng nó chỉ có một đứa con gái, sau này còn không phải trông cậy vào hai đứa cháu trai để dưỡng lão sao!"

Mọi người xung quanh lại thay đổi cách nói, đặc biệt là những người lớn tuổi: "Thúy Hồng cũng thật là không hiểu chuyện, cháu gái nhà ai mà chẳng cho ăn cho no là được rồi, sau này còn không phải trông cậy vào cháu trai để lo liệu hậu sự hay sao!"

"Vợ chồng nó bao nhiêu năm mới có một đứa con gái, ai biết được có thể sinh tiếp được không, sau này gả đi còn không phải nhờ vào hai em trai để chống lưng hay sao!"

"Đúng vậy, bây giờ không đối xử tốt với cháu trai, sau này ai lo cho chúng nó?"

Mọi người xung quanh bàn tán xôn xao.

Nghe mọi người bàn tán, khỏi phải nói bà lão Cao, ngay cả vợ chồng Cao Đại Hải cũng ưỡn ngực.

Cao Đại Xuyên nghe mọi người bàn tán, cúi đầu thấp hơn, không có con trai luôn là nỗi lòng của Cao Đại Xuyên, khỏi phải nói những năm 60, ngay cả thế kỷ 21 vẫn còn có câu nói "nuôi con trai để phòng khi về già", đặc biệt là ở nông thôn, tư tưởng trọng nam khinh nữ càng nghiêm trọng.

Chị dâu Thúy Hồng nhổ một bãi nước bọt: "Về già tôi có c.h.ế.t đói cũng không trông cậy vào chúng nó, bây giờ còn suýt chút nữa đã bỏ đói c.h.ế.t con gái tôi, sau này còn trông cậy vào chúng nó để chống lưng cho con gái tôi sao?"

Thúy Hồng không để ý đến bà lão Cao, vừa khóc vừa nói với Cao Trường Phú: "Bố, nhất định phải chia nhà, cuộc sống của ba người chúng con trong nhà này thế nào, con không tin bố không nhìn thấy.

Con và Đại Xuyên đầu tắt mặt tối làm việc, Đại Nha còn phải giặt giũ quần áo cho cả nhà, kể cả nhà thằng Hai, quần áo ngoài thì thôi, có lúc còn ném cả quần áo lót cho con bé giặt, những chuyện này con đều nhịn, ai bảo con bé không phải con trai chứ, con gái làm nhiều hơn một chút cũng không sao.

Kết quả là lúc làm việc chúng con làm nhiều nhất, lúc ăn cơm chúng con được chia ít nhất, người lớn nhịn thì thôi, nhưng con chỉ mới về nhà mẹ đẻ hai ngày, con bé đã bị bỏ đói đến ngất xỉu, chuyện này dù thế nào con cũng không thể nhịn được nữa!

Đại Nha tuy là con gái, nhưng cũng là miếng thịt rớt xuống từ trên người con, các người không đau lòng nhưng con đau lòng."

"Mẹ!" Đại Nha núp bên người Thúy Hồng, khóc càng to hơn.

Thúy Hồng kéo Cao Đại Xuyên bảo anh ta lên tiếng: "Anh nói đi, rốt cuộc có chia nhà hay không?"
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 26



Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Cao Đại Xuyên, Cao Đại Xuyên im lặng một lúc, đột nhiên quỳ xuống trước mặt bà lão Cao: "Mẹ, coi như con bất hiếu, mẹ hãy cho chúng con chia nhà đi!"

Bà lão Cao kêu lên một tiếng, lao đến đánh Cao Đại Xuyên, Cao Đại Hải cũng dùng ánh mắt trách móc nhìn Cao Đại Xuyên: "Anh, sao anh có thể nói ra những lời này chứ, mẹ nuôi nấng chúng ta không dễ dàng gì, anh làm mẹ buồn lòng quá!"

Cao Đại Xuyên đứng dậy, đ.ấ.m Cao Đại Hải một cái: "Ai nói tôi bất hiếu cũng được, riêng cậu thì không được, ba người chúng tôi tiết kiệm lương thực cho ai ăn, quần áo của cả nhà cậu là ai giặt, con trai cậu vui chơi, cậu không nhìn thấy cháu gái cậu đang giặt quần áo cho nhà cậu sao? Con trai cậu ăn kẹo, cậu không nhìn thấy cháu gái cậu ở bên cạnh nuốt nước miếng sao? Mỗi ngày trên bàn ăn, con trai cậu làm ầm ĩ đòi bánh bao của Đại Nha, cậu không nhìn thấy sao? Nếu không phải các người được voi đòi tiên thì hôm nay cũng sẽ không xảy ra chuyện này!" Cao Đại Xuyên hiếm khi nói nhiều lời như vậy.

"Anh Cả!" Cao Đại Hải gọi.

"Bố, chia nhà đi, con chịu đựng đủ rồi, chia nhà rồi con vẫn là con trai của bố, vẫn sẽ hiếu kính bố đúng với trách nhiệm của mình!"

"Muốn phân gia, trừ khi tôi chết!" Bà lão Cao quát.

Cao Trường Phú quay lại tát bà lão Cao một cái: "Bà im đi, cái nhà này đều bị bà làm cho tan nát hết rồi!"

Bà lão Cao thấy Cao Trường Phú thật sự nổi giận, không dám nói gì nữa, Cao Trường Phú nói: "Chia đi, lòng người đều đã tan rã rồi, ở chung một chỗ cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa!"

"Cái nhà này chia như thế nào, ông có phương án gì không?" Đại đội trưởng hỏi Cao Trường Phú.

"Để chúng nó ra đi tay trắng, còn muốn chia đồ của tôi, đồ bất hiếu thì phải bị trời đánh!" Bà lão Cao gào lên.

Cao Trường Phú trừng mắt nhìn bà ta, bà lão Cao rụt cổ lại, Cao Trường Phú không để ý đến bà ta, nói với đại đội trưởng: "Cứ theo quy định của làng mà làm, chia thế nào thì chia!"

Đại đội trưởng thấy Cao Trường Phú cũng hiểu chuyện, gật đầu nói: "Ừ, vậy mọi người về đi."

Cao Trường Phú lại nói với cô phụ trách và đại đội trưởng cũng là trưởng làng đang có mặt: "Phiền hai người lát nữa đến nhà tôi chia đồ đạc."

Hai người đều gật đầu đồng ý.

Cao Trường Phú lại nói với hai đứa con trai mình: "Hai đứa đến nhà bố vợ, gọi các ông ấy sang đây."

Rồi lại nhờ người đi gọi cậu cả, tức anh trai của bà lão Cao, còn anh em, chú bác bên nhà Cao Trường Phú đều có mặt cả rồi, không cần phải gọi, theo về là được.

Ở nông thôn chia nhà đều như vậy, bố vợ có mặt là sợ con gái mình thiệt thòi, cậu, chú bác có mặt là sợ con cháu bất hiếu, trong vấn đề phụng dưỡng bố mẹ sinh sự, cũng là ngầm cho người già chỗ dựa.

Cao Trường Phú thấy hai anh em đi rồi, quay sang nói với bà lão Cao: "Đi thôi, về thu dọn đồ đạc."

Hai cô con dâu nhìn nhau, cũng đi theo ra ngoài, chị dâu Hai cũng muốn chia nhà, ai mà chẳng muốn được tự làm chủ, ai muốn sống dưới trướng mẹ chồng chứ!

Tuy không chia nhà là nhà Cao Đại Hải được lợi, nhưng mẹ chồng nào cũng bênh con trai, cháu nội, dù mẹ chồng có tốt với con trai, cháu nội đến đâu, thì cũng khắt khe với con dâu, bà ta đối xử với chị dâu Hai chỉ tốt hơn chị dâu Cả một chút thôi.

Cả nhà họ đi rồi, những người xem náo nhiệt cũng đi theo ra ngoài, người chưa ăn cơm xong vừa đi vừa gặm bánh bao, người có cháo thì thỉnh thoảng lại húp một ngụm.

Diệp Thư vốn không muốn đi xem náo nhiệt nữa, tay bưng bát cháo mỏi nhừ, nhưng Xuân Hạnh cứ kéo cô, nhất định muốn cô đi cùng.

Xuân Hạnh tuy tính tình cởi mở, nhưng trong làng cũng chẳng có mấy người bạn, trong làng ngoài cô ra thì Xuân Hạnh học nhiều nhất, các cô gái khác học được một hai năm, biết chữ là về nhà làm việc rồi, có nhà còn không cho con cái đi học, bốn, năm tuổi đã phải học giặt giũ, nấu nướng, đến tuổi xuống đồng là theo người lớn ra đồng kiếm công điểm
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 27



Diệp Thư bất lực, đành nói với Xuân Hạnh, để cô mang bát về nhà rồi đến tìm cô ấy, Xuân Hạnh không chịu, cô đành phải dẫn Xuân Hạnh về nhà trả bát, trả bát xong, lại kéo Xuân Hạnh ngồi chơi một lúc, uống chút nước, nhà vợ của hai anh em họ Cao đều ở làng khác, đến đây chắc cũng mất kha khá thời gian.

Diệp Thư chia cháo làm hai phần, lại đưa cho Xuân Hạnh một cái bánh bao, bảo cô ấy ăn nhanh, ăn xong rồi đi cũng kịp, Xuân Hạnh ban đầu từ chối không ăn, cô nói mình không đói, ăn không hết, Xuân Hạnh mới chịu ăn.

Hai người ăn cơm xong lại nghỉ ngơi một lúc, nói chuyện phiếm, rồi mới đi về phía nhà họ Cao, bên ngoài nhà họ Cao đã tụ tập không ít người, hai bên nhà thông gia của Cao Trường Phú đều đã đến, nhà ngoại của bà lão Cao lúc nãy cũng vừa vào.

Hai người vừa đến đã nghe thấy tiếng chửi mắng anh Cả ầm ĩ bên trong, những người xem náo nhiệt nói là cậu của anh Cả, tục lệ ở đây là, bên ngoại thì cậu là lớn nhất, bên nội thì chú là lớn nhất, con cái bất hiếu, cậu có quyền đánh mắng, nếu bố mẹ qua đời, cậu, mợ đến phúng viếng, con cái phải quỳ lạy từng bước để nghênh đón, cậu chưa đến thì không được hạ huyệt.

Đợi một lúc, ông trưởng làng và mọi người đến, Xuân Hạnh kéo Diệp Thư chen lên phía trước, có người mặt dày thì vào thẳng sân, đứng dưới cửa sổ, có người còn leo lên tường, Diệp Thư ngại không dám vào sân, Xuân Hạnh thấy cô không vào, cũng không vào nữa, đứng cùng cô ở cổng.

Bên trong nói chuyện, bên ngoài hoàn toàn không nghe thấy gì, người đứng trước cửa sổ là bà hàng xóm miệng rộng nổi tiếng trong làng, bà ấy nghe một lúc, lại chạy ra ngoài thuật lại,chạy đi chạy lại như vậy, cũng thấy thú vị.

Thật ra bây giờ chia nhà cũng chẳng có gì đáng giá, lương thực, ruộng đất gì đều là của tập thể, chỉ có mấy gian nhà, còn có tiền bạc trong nhà cần phải chia, lại còn phải định xem việc phụng dưỡng bố mẹ như thế nào.

Bà hàng xóm miệng rộng thuật lại, nhà cửa đã chia xong, nhà nào ở thì thuộc về nhà đó, bây giờ chia tiền lại có vấn đề, nhà anh hai Cao không đồng ý chia đều, bà lão Cao cũng bênh vực anh hai Cao, Cao Trường Phú tuy không nói gì, nhưng có ý muốn chia cho anh hai Cao nhiều hơn, nói là nhà anh hai Cao có hai đứa con trai, gánh nặng lớn hơn.

Vợ chồng anh cả Cao không nói gì, bố vợ anh cả không đồng ý, nói có bản lĩnh sinh thì phải có bản lĩnh nuôi, dựa dẫm anh chị là bản lĩnh gì.

Ông lại hỏi bố chồng của Thúy Hồng: "Con gái tôi về nhà ông mười năm rồi, mười năm nay nó có lười biếng, gian dối gì không? Ngoài lần này ra, có khi nào nó không yêu thương em chồng, không hiếu kính bố mẹ chồng không?" Ông hỏi đến mức hai ông bà Cao Trường Phú á khẩu không nói nên lời, bà Cao định làm ầm lên nhưng bị các em trai bà ta ngăn lại.

Bố Thúy Hồng lại nói: "Còn về việc lần này Thúy Hồng làm ầm ĩ, tôi cũng đã mắng con bé rồi, dù người già có gì không đúng, con cũng không nên làm vậy, có gì thì nói chuyện tử tế với bố chồng con, bố chồng con sẽ bênh vực cho con."

Ông lại quay sang Thúy Hồng nói: "Con gái, xin lỗi bố mẹ chồng con đi, dù sao con làm ầm ĩ lên như vậy là con không đúng."

Thúy Hồng bước ra giữa nhà, cúi đầu trước hai ông bà Cao Trường Phú: "Bố mẹ, con xin lỗi, con sai rồi."

Bố Thúy Hồng tiếp tục nói: "Tôi cũng xin lỗi anh chị, là tôi không dạy dỗ Thúy Hồng tốt, nhưng tôi cũng phải nói một câu, mong anh chị hiểu cho tấm lòng người mẹ, ai cũng có con cái, con cái là ruột thịt của mình, Thúy Hồng thấy con ngất xỉu nên mới giận quá mất khôn như vậy."

Nghe ông nói vậy, Cao Trường Phú đỏ mặt tía tai: "Ông thông gia, là tôi có lỗi, để con bé phải chịu ấm ức, là tôi không quản được vợ mình."

Cậu, chú bác của Cao Đại Xuyên cũng ở bên cạnh nói Thúy Hồng là đứa con dâu tốt, bà Cao hồ đồ rồi.

Đại đội trưởng đứng bên cạnh nhìn, thầm nghĩ, bố Thúy Hồng nói chuyện thật khéo léo, mấy câu nói đã xoay chuyển được tình thế.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 28



Đừng xem thường mấy câu nói đó, nó đã gỡ bỏ tiếng xấu bất hiếu của Thúy Hồng, những người sống ở nông thôn đều biết, nếu bố mẹ trong nhà có tiếng xấu thì con cái sau này muốn cưới xin đều bị ảnh hưởng, hơn nữa bây giờ là những năm 60, nếu có tiếng xấu thì đừng nói đến chuyện tốt đẹp gì, thậm chí ra đường còn bị người ta khinh rẻ.

Cao Trường Phú lên tiếng: "Chia đều, tổng cộng có 63 đồng, chia làm ba phần, 3 đồng lẻ thì thôi, cho nhà đứa cả 20 đồng, nhà đứa hai 20 đồng, vợ chồng tôi 23 đồng, đàn gà thì không chia nữa, để vợ chồng đứa cả nuôi, ruộng tự canh tác tí nữa cũng chia làm ba phần, mỗi nhà một phần."

Lần này không ai lên tiếng phản đối, có vẻ như đều đồng ý.

Lúc này, đại đội trưởng lên tiếng: "Vấn đề phụng dưỡng bố mẹ, mọi người tính toán thế nào?"

Cao Trường Phú nhìn hai con trai: "Phụng dưỡng bố mẹ thì cứ theo quy định của làng, bây giờ tôi còn khỏe mạnh, chưa cần phụng dưỡng, đợi đến lúc tôi không làm được nữa, mỗi nhà mỗi năm cho vợ chồng tôi 15 đồng, lương thực thì bây giờ ăn cơm tập thể, sau này có thay đổi gì thì cho 100 cân lương thực thô, 30 cân gạo."

"Tất nhiên rồi, nếu bố mẹ có ốm đau gì, các nhà sẽ chia đều tiền thuốc men."

Cả Đại Xuyên và Đại Hải đều gật đầu đồng ý.

Thấy mọi người đều đồng ý, đại đội trưởng ký tên vào đơn phân chia gia sản do kế toán ghi chép, sau đó yêu cầu những người có mặt đều ký tên, ai không biết chữ thì điểm chỉ. Đợi lát nữa đo xong ruộng tự canh tác là xong việc chia nhà.

Trước đây, sau khi chia nhà xong, mọi người thường sẽ làm một bữa cơm chia tay, mời anh em họ hàng và cán bộ đến giúp đỡ chia nhà, bây giờ mọi người đều ăn cơm tập thể nên bữa cơm này cũng không còn nữa.

Đại đội trưởng và mọi người đứng dậy đi ra ngoài đo ruộng tự canh tác, thấy đại đội trưởng và mọi người đi ra, những người trong sân cũng ùa ra theo, Diệp Thư và Xuân Hạnh cũng đi theo đám đông ra ngoài, đại đội trưởng và mọi người đi vòng qua sân ra sau nhà, ruộng tự canh tác của nhà họ Cao ở ngay sau nhà, ruộng tự canh tác của nhà nào cũng ở cạnh nhà, như vậy cho tiện canh tác.

Những người xem náo nhiệt có người tiếp tục đi theo ra ruộng tự canh tác, có người thì về nhà, Xuân Hạnh còn muốn đi theo ra ruộng tự canh tác, Diệp Thư bảo cô ấy tự đi, Xuân Hạnh thấy Diệp Thư không đi thì cũng thấy mất hứng, liền cùng Diệp Thư về nhà.

Diệp Thư về đến nhà, nước trong nồi đã nguội, cô đành phải ôm thêm củi ra nhóm lửa, sau khi rửa mặt, ngâm chân xong, Diệp Thư lên giường trùm chăn, c** q**n áo ra ngủ, nằm xuống Diệp Thư lại thấy không ngủ được, trong lòng nhớ lại chuyện nhà họ Cao, Diệp Thư phát hiện chị Thúy Hồng có lẽ đã sớm lường trước được cảnh tượng này.

Nhìn chị ấy lúc đó như phát điên lên, nhưng từ đầu đến cuối nói năng rất mạch lạc, rõ ràng, nói ra hết những ấm ức của mình trong những năm qua, khiến mọi người đều đồng cảm, thương xót chị ấy, khiến dư luận nghiêng về phía chị ấy, bây giờ nghĩ lại những lời chị ấy nói, hình như đã luyện tập trong lòng vô số lần rồi.

Nhìn sang bà Cao, mẹ chồng của chị ấy, chỉ biết gào thét, ngoài việc khiến người ta càng thêm khẳng định bà ta là một bà mẹ chồng ác độc ra thì chẳng có tác dụng gì cho toàn bộ sự việc.

Nhìn vậy xem ra mọi chuyện đều đang theo ý của chị Thúy Hồng rồi, không khéo chuyện này là do chị ấy cố tình, không thì sao lần nào đi đâu chị ấy cũng dẫn theo con gái, chỉ có lần này là không, rõ ràng là chị ấy biết bà lão Cao không ưa gì con bé, cho nên mới cố tình để con bé lại.

Chuyện ngoài ý muốn duy nhất có lẽ là việc Đại Nha ngất xỉu vì đói, suy cho cùng thì chị Thúy Hồng có tính toán kỹ đến đâu cũng không thể ngờ được con bé lại ngất vì đói. Có lẽ chị ấy đã nghĩ kỹ sẽ kiếm cớ khác để làm ầm lên, ai dè vừa về đến nhà thì con bé đã ngất xỉu, đúng là cơ hội tốt để làm loạn, hòng đạt được mục đích chia nhà.
 
Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60
Chương 29



Nghĩ vậy, Diệp Thư không khỏi cảm thán, quả nhiên là không thể xem thường bất kỳ ai, một người phụ nữ nông thôn không có học thức mà cũng có thể qua mặt được bao nhiêu người, tất nhiên cũng có thể có người nhận ra, nhưng mà chuyện đâu phải của mình, nên có ai nói ra đâu.

Diệp Thư thầm nghĩ sau này nhất định phải cẩn thận, dù sao bản thân cũng không phải là chủ nhân của thân xác này, cho dù có ký ức của nguyên chủ, cho dù có cố gắng thích nghi với cuộc sống ở thời đại này đến đâu, nhưng vẫn sẽ có lúc sơ ý để lộ ra dấu vết của thời hiện đại, đây là điều không thể tránh khỏi, thói quen 30 năm sống ở hiện đại của cô đâu phải ngày một ngày hai là thay đổi được.

Nghĩ vậy, Diệp Thư dần chìm vào giấc ngủ, khi mở mắt ra thì trời đã sáng bừng, cô nằm trên giường một lúc cho tỉnh ngủ, nhìn đồng hồ thấy đã 6 giờ sáng bèn vội vàng thức dậy.

Thức dậy, việc đầu tiên vẫn là nhóm bếp lò, đun nước để rửa mặt, nước trong phích giữ lại để uống, nước rửa mặt chỉ cần hơi ấm là được, không cần phải đun sôi, rửa mặt xong, Diệp Thư lại quét dọn sân trước sân sau một lượt, sau đó lấy từ trong siêu thị ra một bát hoành thánh ăn, ăn xong thấy còn sớm, cô lại giặt bộ quần áo hôm qua mặc, quần áo không bẩn, chỉ là bị gió thổi bám đầy bụi đất, chỉ cần vò qua hai nước là được.

Thấy thời gian cũng gần đến giờ bèn bưng bát đi đến nhà ăn của đội sản xuất để lấy cơm, hôm nay cô muốn lấy cơm mang về nhà ăn, thời gian lên núi của cô thoải mái, hôm qua là ngày đầu tiên đi làm, phải có đội trưởng dẫn đi nên mới phải đi sớm như vậy, hôm nay không cần phải đi sớm như vậy nữa, mang cơm về nhà vẫn kịp.

Lấy cơm xong, cô xoay người trở về nhà, cất cơm vào trong siêu thị, rửa sạch bát, lại đi ra sân sau lật đống củi hôm qua phơi, hôm nay phơi thêm một hôm nữa là có thể cất được rồi.

Thấy thời gian đã gần đến giờ, cô bèn khóa cửa đi ra chuồng gia súc, khi cô đến nơi thì ông Hai đã ở đó rồi, đang dọn dẹp chuồng bò, cô chào ông một tiếng rồi vội vàng đi dọn dẹp chuồng dê, dọn dẹp chuồng dê xong, cô dùng giỏ đựng rác đổ lên đống phân, sau đó lùa dê lên núi.

Đến nơi, cô thả dê tự do gặm cỏ, còn mình thì lấy rìu ra chặt củi, lần này cô không chặt những cây to nữa, chỉ chặt những cây to bằng cổ tay, loại này dễ chặt, khi về nhà cũng không cần phải chẻ nữa, chặt thành từng đoạn ngắn là có thể đem đốt được rồi.

Chặt được mười mấy cây củi khô, thời gian đã trôi qua hơn một tiếng đồng hồ, Diệp Thư quyết định hôm nay chỉ chặt đến đây thôi, nghỉ ngơi một lát, lát nữa lại chặt củi khô thành từng đoạn để tiện cho việc đốt.

Cô tìm một tảng đá ngồi xuống, muốn uống sữa chua, bèn lấy trong siêu thị ra một chai sữa chua, mở nắp chai cắm ống hút vào uống.

Uống sữa chua xong, cô cất chai vào siêu thị, đứng dậy chặt hết chỗ củi khô thành từng đoạn rồi bó lại cất vào siêu thị, thấy đàn dê không chạy lung tung, vẫn đang gặm cỏ ở chỗ cũ, bèn lấy sách trong cặp sách ra học.

Nội dung chương trình học cấp 3 của thời đại này đối với cô mà nói không có gì khó khăn lắm, ngoại trừ môn chính trị cần phải đầu tư thời gian một chút, còn những môn khác cô chỉ cần xem qua một lượt là được, cô quyết định thi khối tự nhiên, dù sao bây giờ cô cũng đang học khối tự nhiên.

Ba môn Ngữ văn, Toán, Anh thì chỉ có sách Ngữ văn là cô cần phải đọc kỹ, chủ yếu là sợ có phần học thuộc lòng, còn phần đọc hiểu và viết văn đối với cô mà nói chỉ là chuyện nhỏ, Toán và Anh thì càng không cần phải nói, dù sao thì tiếng Anh của cô cũng đã qua cấp độ 6 rồi.
 
Back
Top Bottom